LÊ VŨ CẦU : GƯƠNG MẶT ĐIỂN HÌNH CỦA “NGƯỜI THỢ GIỜ THỨ 11”

LÊ VŨ CẦU : GƯƠNG MẶT ĐIỂN HÌNH CỦA “NGƯỜI THỢ GIỜ THỨ 11” 

                                                                                                                   Tác giả: Lm. Anmai, C.Ss.R.

Những ngày cuối đời, đang khi đối diện với cơn đau nghiệt ngã của chứng bệnh ung thư gan, Lê Vũ Cầu không còn sức để tham dự Thánh Lễ Chúa nhật như anh vẫn thường tham dự. Thế nhưng, đặc biệt Tin mừng Chúa nhật 25 thường niên vừa rồi, khi Giáo hội công bố cho mọi người Tin mừng của Chúa, tin mừng loan báo về tình thương xót của Chúa với nhưng người thợ đến làm việc cho Chúa vào giờ thứ 11, tôi chợt nhận ra một trong những khuôn mặt điển hình của nhóm thợ ấy là nghệ sĩ Lê Vũ Cầu.

Tôi may mắn được nghe anh trực tiếp nói chuyện với công chúng vào năm cuối thế kỷ 20. Ngày ấy, còn là đệ tử của Dòng Chúa Cứu Thế, anh em nói có chương trình giao lưu với nghệ sĩ Lê Vũ Cầu, vốn dĩ mến mộ anh nên tôi tham dự buổi giao lưu ấy. Buổi giao lưu thật ngắn ngủi nhưng hình ảnh của anh còn in đậm nét trong lòng tôi. Anh không ngần ngại kể lại cuộc đời đầy gian lao khốn khó của mình. Sinh ra, anh đã rơi vào phận của một kẻ mồ côi không nhà không cửa. Và hình như, cái phận không nhà không cửa ấy cứ đeo bám anh cho đến ngày anh nhắm mắt xuôi tay với đời vậy.

Bằng tấm lòng đơn thành, chân thật, anh đã kể lại cho mọi người trong khán phòng của Nhà Văn Hoá Thanh Niên hôm ấy về cuộc đời lang bạc của anh. Anh cũng không hề giấu diếm cuộc đời làm đệ tử ruột cho “nàng tiên nâu”. Anh cũng chẳng hề giấu diếm cuộc đời bon chen giật dọc đầu đường xó chợ sau những năm dài nghiệt ngã. Thế nhưng, tuyệt vời nhất, ấn tượng nhất của buổi giao lưu hôm ấy chính là sự hoán cải của anh trước những thói hư tật xấu đã đeo đuổi anh.

Không có thời gian cũng như điều kiện để tiếp xúc thân cận với anh như những người quen biết, đồng nghiệp nhưng tôi vẫn cố thu xếp để theo dõi những vai diễn mộc mạc và chân thành của anh. Những vai diễn, những lời thoại của anh đã để lại ít nhiều lòng mến, lòng trân trọng trước một đời miệt mài hy sinh vì nghệ thuật.

Bẵng đi một thời gian dài không biết tin tức gì về anh thì bỗng nhiên một hôm Học Viện Dòng Chúa Cứu Thế chúng tôi tổ chức một buổi họp mặt thân mật của những người cộng tác với quý cha quý thầy trong công việc mục vụ. Buổi gặp mặt hôm ấy, chẳng hiểu cơ duyên thế nào, hình ảnh của Lê Vũ Cầu bỗng dưng sáng hẳn trong lòng tôi. Chuyện là một người cộng tác viên của quý cha quý thầy, một người làm chứng hôm ấy đã say sưa nói về Lê Vũ Cầu và sự trở lại của anh. Anh đã được Đức Mẹ ban cho ơn bình an, ban cho sự chịu đựng để đón nhận bệnh tật cũng như ban cho anh vượt qua sự đau đớn do căn bệnh nan y mang lại. Trước tình thương của nhiều người, trước lời chuyển cầu của Đức Trinh Nữ Maria Hằng Cứu Giúp anh đã trở lại đạo.

Anh đã đi vào lòng người với quán cơm từ thiện “Vợ thằng Đậu” tại Thủ Đức. Anh làm chuyện này không phải là để cho người đời biết đến anh nhưng anh làm điều này như là “trả lại cho đời chút ơn” mà anh đã đón nhận từ nhiều tấm lòng đã đi ngang đời anh.           Việc nhỏ nhoi ấy đã được nhiều vòng tay cộng tác, nhiều tấm lòng rộng mở để chia sẻ cho những người đói cơm, thiếu áo. Địa chỉ “Vợ thằng Đậu” như là một điểm hẹn, điểm hẹn của tình trời, tình đất và tình người.

Nhận được lòng thương xót Chúa cũng như Đức Trinh Nữ Maria, anh Cầu đã không giữ riêng cho mình và anh đã chia sẻ cho người nghèo khổ bất hạnh. Những ngày còn khoẻ và điều kiện cho phép, anh đã lặn lội từ Thủ Đức về nhà thờ Huyện Sỹ cũng như các nhà thờ khác có thể được để minh chứng cho tình yêu tuyệt dịu mà Chúa và Mẹ đã dành cho anh.

Suốt những năm tháng dài đối chọi với những cơn đau vật vã của bệnh tật, có những lần làm cho lòng anh như muốn buông xuôi tất cả, chối bỏ tất cả nhưng chẳng hiểu sao Thiên Chúa vẫn ở mãi bên anh. Cuối cùng anh đã ra đi thanh thản trong vòng tay yêu thương, trìu mến của những bạn bè thân hữu và của nhóm cầu nguyện Thánh Linh.

Ngày anh nằm xuống, tôi hơi lo khi anh không được cử hành nghi lễ an táng theo truyền thống Công giáo vì anh là người đã trở lại đạo. Mở mạng lên, đọc thấy dòng tin là trước khi đưa anh về quàn tại Ban ái hữu nghệ sĩ anh được những người thân thương đưa đến nhà thờ ở Thủ Đức để cử hành lễ an táng lòng tôi nhẹ đi và cảm thấy vui với anh.

Phải chăng Lê Vũ Cầu là một gương mặt điển hình trong nhóm thợ “giờ thứ 11” mà Chúa Giêsu nói đến trong thánh lễ Chúa nhật 21 tháng 9 vừa qua ! Phải chăng anh là người được hưởng 1 quan tiền như những người đã đến làm vườn cho Chúa vào giờ 3, 6 và 9 trong tin mừng theo Thánh Matthêu ?

Theo ý nguyện của anh là anh sẽ gửi thân xác vật hèn của anh ở phần đất trong Chùa Nghệ Sỹ ở Gò Vấp nhưng tôi tin rằng anh có một chỗ trong lòng Abraham trên Thiên Đàng rồi. Sống là gửi, thác là về. Sống : anh gửi thân phận anh ở Chùa. Thác : anh được trở về trong cung lòng người Cha giàu lòng thương xót mà bấy lâu nay anh mong gặp mặt.

Trong lòng tin, chắc chắn anh được Thiên Chúa là Đấng giàu lòng thương xót, Đức Trinh Nữ Maria – Mẹ Hằng Cứu Giúp – sẽ ôm anh vào lòng và cho anh hưởng nhan Thánh Chúa như lời Chúa đã nói với những người đến làm vườn cho Chúa muộn như anh. Và ngày anh ra đi, ngày anh rời bỏ cõi tạm này cũng là ngày mà Nước Trời rất vui vì đón nhận một người con như anh là suốt cuộc đời hầu như lang bạc nhưng cuối đời đã quay đầu trở về cùng Chúa.

Sống trên đời này, không phải là thành công về tiền bạc, không phải thành công về địa vị, không phải thành công về danh vọng. Sống trên đời này thành công hay không thành công đó là ở chỗ được cứu hay không được cứu mà thôi ! Vậy, anh Cầu mến ! Anh đã thành công ! Anh đã thành công vì anh đã được Thiên Chúa cho anh hưởng nhan Thánh Chúa như lời Chúa hứa !

Anh còn thành công nữa là khi anh nhắm mắt chia tay với đời, với cái cõi tạm này anh thanh thản và anh mỉm cười còn chúng tôi, những người ở lại lại rơi đôi dòng lệ khóc cho kẻ đã ra đi. Những gì mà anh sống, những gì mà anh quyết định không phải ai cũng làm được đâu anh Cầu ơi ! Anh đã sống một cuộc đời phiêu bạt nhưng chuyện quan trọng nhất là cuối đời anh đã quyết định theo Chúa. Đó chính là chung cuộc thành công của đời anh.         

Giờ này, anh là người hạnh phúc nhất vì anh đã thư thái bình an trong tay Chúa. Anh ra đi trước tôi, xin anh hiệp lời cầu nguyện cho tôi để một ngày kia tôi cũng được như anh là được hưởng nhan Thánh Chúa trên Nước Trời.

Tác giả: Lm. Anmai

Được xem 1 lần, bởi 1 Bạn Đọc trong ngày hôm nay