SÀI GÒN TAN TẦM VÀ TIẾNG SÁO CÔ GÁI -(Bài ảnh Lê Minh Hạ)

Trần Xuân Thái   

Lại là một phụ nữ Miền Tây, nhưng không phải bà lão bán đu đủ quê Long An hôm qua (tôi đăng ở stt trước). Lần này là bé Thiên, một cô gái trẻ chỉ mới tuổi vị thành niên. Em quê Cà Mau, và tiếng sáo của em đã khiến khoảng cách giữa Sài Gòn và Cà Mau thiệt rất gần. Đúng là Cà Mau không xa lắm mà, phải không bé Thiên?

Thương quá xá là thương!

SÀI GÒN TAN TẦM VÀ TIẾNG SÁO CÔ GÁI MÙ

(Bài ảnh Lê Minh Hạ)

Sài Gòn tan tầm, ngang qua công viên Tao Đàn, chen giữa tiếng xe tiếng còi ồn ả, vẳng tiếng sáo ai vang lên tha thiết quá! Lại đúng lúc đang miên man nhớ về Cà Mau thì tiếng sáo cứ khiến tôi muốn hát thành lời: Nghe nói cà mau xa lắm… Tiềng sáo nghe da diết, như mênh mang một nỗi niềm!

Lần theo tiếng sáo, tôi ngỡ ngàng nhận ra đó là tiếng sáo của một cô gái mù! Em đứng một góc công viên, nhỏ nhắn xinh xắn trong chiếc váy nhạt màu, trông rất duyên dáng, đứng mải miết thổi cho tới khi khách qua đường tôi lên tiếng thăm hỏi.

Em người Cà Mau, ở huyện Trần Văn Thời. Mấy năm nay lên Sài Gòn ở trọ, học thổi sáo, mưu sinh với một niềm tin mãnh liệt về một ngày mai sẽ nhìn thấy được mặt trời!

Năm 14 tuổi, e bị tai nạn giao thông, bị tổn thương mắt. Lúc đó cha em ko biết, theo lời người ta chỉ, nhỏ mật gấu thôi! Rồi thì em mù hẳn. 14 năm rồi! Em nói mắt em bị teo võng mạc. Em nói 14 năm sống trong bóng tối em đã quen rồi, không có thời gian buồn nữa, em chỉ dành thời gian để nghĩ với tình trạng của mình thì sẽ mưu sinh như thế nào cho ổn nhứt! Và em chọn nghề thổi sáo để bá.n từng cây viết bi! Nếu lỡ có ế, thì cũng thổi lên cho đỡ nỗi nhớ quê!

Em nghe nói gần đây có tin là tình trạng bệnh mắt như em sẽ được chữa, nhưng chỉ ở nước ngoài! Em lại nuôi hy vọng! Ngày ngày, em lại cầm ống sáo, thuê xe ôm chở đi khắp các ngã tư Sài Gòn, thổi sáo cho người đi đường nghe mà chú ý đến em! Để thấy được mặt hàng của mình là cây bút bi!

5 ngàn đồng một cây bút bi để chuyên chở một giấc mơ một ngày mai nhìn thấy lại cuộc đời!

Hôm nay lần đầu tiên em ra tới công viên Tao Đàn!

Hỏi sao em đứng khuất 1 góc nếu ko để ý sẽ không thấy, em nói bác tài Grab đặt em xuống đâu thì em đứng đó thôi! Tôi dắt em qua chỗ sáng đèn hơn cạnh lối vô công viên, đối diện số 200 Nguyễn Thị Minh Khai, Q.1.

Tạm biệt em, tôi mong chúc em bán được nhiều hơn! Nhưng cũng lo lo, chẳng biết cái chỗ mình dắt em tới có thực sự đông người, dễ nhìn thấy em không nữa!

Chào tạm biệt tôi, em cười, rồi tiếp tục đưa sáo lên tiếp tục bài đang dang dở. Tôi vào ghế đá công viên gõ mấy dòng, trong tiếng sáo của em!

Bài Áo mới Cà Mau lại vang lên, âm thanh giữa vòm cây của công viên nghe rõ lắm, nhưng không biết là người đi đường có nghe được tiếng sáo của em không?

Sài Gòn đã lên đèn, không biết, bao lâu nữa, em sẽ nhìn thấy được đèn Sài Gòn ngọn xanh ngọn đỏ?

Sài Gòn của chúng ta rộng lắm! Anh cũng là người nhập cư như em, cũng nuôi bao ước vọng! Và Sài Gòn luôn có đủ chỗ cho tất cả những ước mơ!

Em tên Thiên, rồi sẽ có ngày em nhìn thấy lại bầu trời, Thiên há!

** Ngẫm:

Những gì tôi – Trần Xuân Thái – chép lại ở đây chỉ là phần nổi của một câu chuyện buồn dài tập nhưng đầy triết lý sống. Em đã mang đến cho cuộc đời một cơ hội, để mở lòng mình ra mà chia sớt, làm vơi đi nỗi đau mà bản thân em đã và đang phải gánh chịu. Hãy đến với Thiên một lần đi, để mở rộng lòng mình vậy!


 

Được xem 21 lần, bởi 21 Bạn Đọc trong ngày hôm nay