Mừng kính 2 thánh Gioankim và thánh Anna là song thân của Đức Trinh Nữ Maria.

Chúc bình an đến bạn và gia đình, hôm nay Giáo Hội mừng kính 2 thánh Gioankim và thánh Anna là song thân của Đức Trinh Nữ Maria. Mừng quan thầy đến những ai chọn các ngài làm bổn mạng nhé.

*THÔNG BÁO ĐẶC BIỆT: Cơ hội để lãnh ơn toàn xá nhân Ngày Thế giới Ông bà và Người Cao tuổi lần thứ Tư được ấn định vào ngày 28/7/2024. Sắc lệnh viết: “Ơn toàn xá này được ban theo các điều kiện thông thường (xưng tội, rước lễ và cầu nguyện theo ý Đức Giáo Hoàng) cho ông bà, người cao tuổi và tất cả các tín hữu, được thúc đẩy bởi tinh thần sám hối và bác ái thực sự, vào ngày 28/7/2024, nhân Ngày Thế giới Ông bà và Người cao tuổi lần thứ Tư, sẽ tham dự Thánh lễ trọng thể do Đức Thánh Cha chủ sự tại Đền thờ Thánh Phêrô, hoặc các cử hành khác trên toàn thế giới. Ơn toàn xá này có thể như một sự cầu bầu dành các linh hồn trong luyện ngục”.

Ơn toàn xá này cũng được ban cho các tín hữu sẽ dành thời gian thích đáng, bằng sự hiện diện hoặc qua phương tiện truyền thông, để thăm viếng những người cao tuổi đang cần hoặc đang gặp khó khăn, như người bệnh, người bị bỏ rơi và tàn tật.

Tòa Ân giải Tối cao còn cho biết Ơn toàn xá cũng có thể được ban cho những người, vì những lý do nghiêm trọng, không thể ra khỏi nhà và hiệp nhất cách thiêng liêng với các cử hành của Ngày Thế giới Ông bà và Người Cao tuổi, dâng lên Thiên Chúa những lời cầu nguyện, những nỗi đau hay những đau khổ trong cuộc sống của họ, đặc biệt là trong thời gian phát sóng Thánh lễ, qua các phương tiện truyền hình và đài phát thanh, cũng như các phương tiện truyền thông xã hội.

Cha Vương

 Thứ 6: 26/7/2024

TIN MỪNG: Hạt rơi vào đất tốt: đó là những kẻ nghe Lời với tấm lòng cao thượng và quảng đại, rồi nắm giữ và nhờ kiên trì mà sinh hoa kết quả. (Luca 8:15)

SUY NIỆM: Cây tốt sinh trái tốt. Cha mẹ hiền lành để đức cho con. Xem quả biết cây. Đức Maria là hoa quả của hai thánh Gioakim và thánh Anna. Tất cả những điều ấy muốn nói lên rằng Chúa luôn yêu thương những người biết tin tưởng, phó thác, cậy trông vào Ngài. Đọc lại Kinh Thánh, ta không thấy Thánh Kinh thuật lại lai lịch, và cuộc sống của hai thánh Gioakim va Anna là song thân của Mẹ Maria. Nhưng các Thánh Truyền cho ta hiểu rõ rằng hai ông bà Gioakim và Anna luôn phó thác, cậy trông và tin tưởng vào Chúa. Hai ông bà đã già nua tuổi tác mà vẫn không có con, nhưng Thiên Chúa đã yêu thương, chấp nhận lời khẩn nguyện, cầu xin của hai ông bà và cho hai ông bà cưu mang, hạ sinh người con yêu quý là Maria. Đây là hồng ân cao cả Thiên Chúa dành cho ông bà Gioakim và Anna. Cái phúc mà song thân của mẹ Maria đã lãnh nhận từ Thiên Chúa biến đổi cả cuộc đời của hai ông bà như lời Tv 23, 5 đã viết: ”Các Ngài được Chúa ban phúc lành, và được Thiên Chúa cứu độ hằng xót thương”. Thiên chúa đã chúc phúc cho hai ông bà bằng tình yêu vĩnh cửu, tình yêu không bao giờ tàn lụi, phai mờ, tình yêu hiến trọn cho người khác. Vì luôn trung tín với Thiên Chúa, hai ông bà được Thiên Chúa yêu thương một cách đặc biệt và Maria là con hai ông bà đã được Thiên Chúa cất nhắc, để ý và tuyển chọn làm Mẹ Đấng Cứu Thế. Chính nhờ phúc lành Hai ông bà lãnh nhận nơi Thiên Chúa, qua các Ngài, phúc lành ấy cũng được đổ xuống cho muôn dân, muôn nước và từng người.

(Nguồn-mạng Mến Thánh Giá Cái Mơn, hạnh các Thánh)

CẦU NGUYỆN: Lạy Chúa xin cho con cháu trong các gia đình luôn biết sống thảo hiếu với Chúa và ngoan hiền với Ông Bà Cha Mẹ.

LẮNG NGHE: Phúc thay ai hiền lành, vì họ sẽ được Đất Hứa làm gia nghiệp. (Mátthêu 5:4)

THỰC HÀNH: Hôm nay Bạn hãy gọi điện thoại hỏi thăm Ông Bà Cha Mẹ và làm một việc hy sinh để cầu nguyện cho các đấng còn sống cũng như qua đời nhé.

From: Do Dzung

************************************

Cầu Cho Cha Mẹ 7 – Hồng Ngọc

Con ra đời có mẹ cha Là trời cao biển lớn bao la Từng ngày qua giữa tuổi ngọc ngà Con là nụ hoa bé nhỏ trong nhà Nhờ công cha nhờ nghĩa mẹ Con khôn lớn trong muôn lời ca

ĐK: Xin ơn trên đổ xuống muôn nhà, Giúp mẹ cha ngày tháng an hoà Bao nhọc nhằn sinh trái đơm hoa Xin cho con ở giữa gia đình Sống làm sao đền đáp ân tình Ơn biển trời ghi khắc trong tim

Nuôi con bằng sữa tình yêu và dạy con bằng tiếng thương yêu Là nụ hoa bé nhỏ dại khờ,con nhờ mẹ cha mới trở nên người Bàn tay cha,dòng sữa mẹ Xin ghi nhớ không bao giờ quên Con ra đời có mẹ cha Là trời cao biển lớn bao la Từng ngày qua giữa tuổi ngọc ngà Con là nụ hoa bé nhỏ trong nhà Nhờ công cha nhờ nghĩa mẹ Con khôn lớn trong muôn lời ca

ĐK: Xin ơn trên đổ xuống muôn nhà, Giúp mẹ cha ngày tháng an hoà Bao nhọc nhằn sinh trái đơm hoa Xin cho con ở giữa gia đình Sống làm sao đền đáp ân tình Ơn biển trời ghi khắc trong tim

Nuôi con bằng sữa tình yêu và dạy con bằng tiếng thương yêu Là nụ hoa bé nhỏ dại khờ, con nhờ mẹ cha mới trở nên người Bàn tay cha, dòng sữa mẹ Xin ghi nhớ không bao giờ quên

Trump kể lại cuộc điện thoại với Biden sau vụ mưu sát

Ba’o Nguoi-Viet

July 26, 2024

WASHINGTON, DC (NV) – Cựu Tổng Thống Donald Trump tiết lộ trong một cuộc phỏng vấn vừa phát sóng về cuộc nói chuyện với Tổng Thống Joe Biden ngay sau khi ứng cử viên Đảng Cộng Hòa thoát chết sau một vụ ám sát hụt tại một cuộc vận động tranh cử diễn ra ở Pennsylvania, theo tờ New York Post.

“Ông ấy nói, ‘Hên cho ông là ông quay đầu qua bên phải,’” Trump, 78 tuổi, kể với Jesse Watters, người chủ sự chương trình Đài Fox News về cuộc điện thoại giữa ông và vị tổng thống 81 tuổi.

Trump thoát chết trong gang tấc vào ngày 13 Tháng Bảy trong lúc ông quay đầu qua bên phải để nhìn vào biểu đồ trên màn hình thì ngay lúc đó, Thomas Crooks, 20 tuổi, nổ súng trong cuộc vận động tại Butler, Pennsylvania.

Cựu Tổng Thống Donald Trump và ứng cử viên Phó Tổng Thống, Thượng Nghị Sĩ JD Vance trả lời phỏng vấn Fox News ngày 20 Tháng Bảy, 2024 (Hình: Fox News)

Trump mô tả cuộc trò chuyện với Biden là “tốt đẹp.”

Trong cuộc phỏng vấn được thu hình hôm Thứ Bảy, 20 Tháng Bảy, nhưng phát sóng vào Thứ Hai, Trump cũng tiết lộ rằng ông không chịu nằm lên cáng cứu thương để được khiêng ra khỏi sân khấu sau khi viên đạn sượt qua tai phải của ông.

“Họ muốn tôi nằm lên cáng,” Trump nói. “Lúc đó họ chuẩn bị một cái cáng cứu thương, và họ muốn tôi nằm lên đó. Nhưng tôi nói, ‘Không, nằm làm chi.’”

Các đặc vụ thuộc Sở Mật Vụ che chắn cho ông ngay sau khi phát súng đầu tiên vang lên vì tin rằng ông bị bắn trúng bụng, Trump nói.

“Tôi chỉ có cảm giác lỗ tai bị thương,” vị tổng thống thứ 45 kể về việc ông từ chối nằm lên cáng cứu thương, nhưng ông thừa nhận “chảy máu rất nhiều” phần nào khiến các đặc vụ lo sợ.

Trump cho biết vì ông không chịu nằm lên cáng cứu thương nên dẫn tới “lời qua tiếng lại” trong lúc các đặc vụ “đè lên người tôi.”

“Tôi mới nói rằng, ‘Tôi nói rồi, tôi ổn. Tôi ổn mà. Để tôi ngồi dậy đã. Tôi muốn đứng dậy. Nhưng đừng có bắt tôi nằm lên cáng cứu thương,’” ông nói.

Về tình trạng sức khỏe hiện tại, Trump cho biết tai phải của ông “tốt” và “đang khá hơn nhiều.”

“Tôi được gỡ băng gạc ra rồi, nhưng đó là một vết thương rất nghiêm trọng,” Trump nói về vết đạn bắn.

Trong cuộc phỏng vấn, Trump cũng đề nghị rằng nên mở một cuộc điều tra để xác định xem Tòa Bạch Ốc có cố tình che đậy tình trạng suy giảm cả thể chất lẫn tâm thần của Biden hay không.

“Tôi nghĩ phải xem xét vấn đề này,” Trump lập luận. “Nhìn đi, có những người từng dối trá trước công chúng Mỹ. Và để tôi nói cho nghe chuyện này, người ta nên kiểm tra các bác sĩ khám cho ông ấy, vì các bác sĩ của ông ấy liên tục đưa ra các kết quả tuyệt vời về sức khỏe.”

“Tôi không phải là bác sĩ, nhưng hôm kia tôi có nhìn thấy [Biden],” cựu tổng thống nói thêm. “Ông ấy không thể bước lên cầu thang dành cho trẻ em để lên phi cơ Air Force One.”

“Bác sĩ của ông ấy nói thế này — nhân tiện thì tôi còn biết tất tần tật về bác sĩ của ông ấy — bác sĩ của ông ấy nói rằng ông ấy khỏe mạnh. Ông ấy không khỏe chút nào cả. Tôi không nghĩ sức khỏe ông ấy tốt,” Trump nói thêm, dường như ám chỉ tới bác sĩ Tòa Bạch Ốc, Kevin O’Connor.

Trump tiết lộ rằng ông còn gặp gỡ Giám Đốc Sở Mật Vụ Kimberly Cheatle đang bị bủa vây sau vụ ám sát.

“Thực ra là Cheattle có tới gặp tôi,” Trump nói.

“Tôi nghĩ bà ấy là người tử tế. Nhưng, thực ra mà nói, phải có ai đó bảo đảm rằng không một ai được leo lên nóc tòa nhà đó,” cựu tổng thống nói thêm.

Ứng cử viên phó tổng thống Đảng Cộng Hòa JD Vance, ngồi kế bên Trump trong cuộc phỏng vấn, nói với Fox News rằng lúc đó ông đang chơi golf mini với các con và mong nhận được cuộc điện thoại từ Trump về vị trí phó tổng thống khi ông hay tin về vụ nổ súng trong cuộc vận động tranh cử.

“Tôi nói với các con mình, ‘Chúng ta phải đi ngay. Tổng Thống bị bắn rồi.’” Và tất nhiên, lúc đó chúng tôi chưa biết liệu tính mạng Trump sẽ ra sao, và con trai tôi hỏi, ‘Bố ơi, đó là ông tổng thống bạn của bố hay ông tổng thống mà bố không ưa?’ Tôi trả lời, ‘Ông tổng thống đó là bạn của bố.’ Và thằng bé nói, ‘OK, thật đáng tiếc.’ Đó là một khoảnh khắc rất dễ thương,” Vance nói. (TTHN)


 

Chữ viết Việt Nam và giáo sĩ Alexandre de Rhodes

Ba’o Nguoi-Viet

July 25, 2024

Kỷ niệm 400 năm hình thành chữ quốc ngữ (1624-2024)

Huỳnh Duy Lộc/SGN

K.W.Taylor (Keith Weller Taylor) sinh năm 1946 tại Michigan, Hoa Kỳ, có bằng cử nhân vào Tháng Năm năm 1968 tại Đại học George Washington. Chỉ hai tuần sau, ông bị gọi khám sức khỏe để đi quân dịch và đã tình nguyện vào Cơ Quan Tình Báo Quân Đội với hy vọng không bị đưa sang chiến trường Việt Nam.

Thế nhưng ông vẫn phải sang Việt Nam vào năm 1970 với cấp bậc trung sĩ trong quân đội Mỹ rồi được trở về Mỹ vào năm 1971 sau khi bị thương. Vào Tháng Giêng năm 1972, sáu tháng sau khi trở về từ Việt Nam, ông được giải ngũ và tiếp tục theo học Đại học Michigan, chuyên về lịch sử Việt Nam.

Sau khi lấy được bằng tiến sĩ về lịch sử vào năm 1976 với luận án “The birth of Vietnam” (Việt Nam thời dựng nước), ông làm giảng viên khoa Lịch sử, Đại học Quốc Gia Singapore (1981-1987), giáo sư khoa Lịch sử ở Hope College (1987-1989) rồi làm giáo sư của khoa Nghiên cứu châu Á của Đại học Cornell (từ năm 1989 đến nay)

K.W.Taylor đã viết hai cuốn sách về Việt Nam:
-Luận án tiến sĩ bảo vệ năm 1976, được xuất bản năm 1983 với nhan đề “The Birth of Vietnam” (Việt Nam thời dựng nước).
-“A History of the Vietnamese” (Một lịch sử của người Việt, Cambridge University Press ấn hành, New York, 2013).

Trong lời giới thiệu đầu sách “A History of the Vietnamese”, K.W.Taylor định nghĩa: “Lịch sử Việt Nam là những gì có thể tìm biết được về một mặt nào đó của quá khứ. Lý do gọi nó là sử Việt là vì những biến cố đã xảy ra trên phần đất mà hiện nay chúng ta gọi là Việt Nam và một số phiên bản của nó đã từng được dạy như là một hồi ức hay kỷ niệm chung cho nhiều thế hệ người nói tiếng Việt và do đó gây ra một cảm giác rằng họ làm chủ. Tôi thích thú với quá khứ của Việt Nam không phải vì đấy là của [nước hay người] Việt Nam, mà vì nó giúp tìm hiểu về cách xã hội con người được tổ chức và cai trị như thế nào trong nhiều năm bên cạnh một đế quốc.”

Với các sử gia ngoại quốc như K.W.Taylor, Alexandre de Rhodes có phải là “tên gián điệp,” “biệt kích Kitô” như lời kết án của một số tác giả người Việt như Chu Văn Trình?

K.W.Taylor viết về giáo sĩ Alexandre de Rhodes: “Vào năm 1651, Alexandre de Rhodes cho in cuốn “Từ điển Việt – Bồ – La” tại Rome. Đây là cuốn từ điển đầu tiên dùng chữ cái La tinh để ghi âm tiếng Việt. Chính vì vậy, người ta thường cho rằng Alexandre de Rhodes là người đã sáng chế chữ quốc ngữ, nhưng sự thật, chữ quốc ngữ do người Bồ Đào Nha sáng chế và các giáo sĩ dòng Tên vận dụng để hiểu được tiếng Việt.

Nhà nghiên cứu Keith Weller Taylor (Instagram)

Alexandre de Rhodes đến từ miền Avignon của Pháp, là một trong những nhà truyền giáo đầu tiên của Dòng Tên đã đến truyền đạo cho người Việt. Sau khi ở Đàng Trong trong một năm rưỡi để học tiếng Việt, ông ra Đàng Ngoài vào năm 1627, ở lại đó suốt ba năm rồi bị trục xuất.

Sau khi trở về Macao và ở lại đó trong 10 năm, ông trở lại Đàng Trong trong 5 năm (1640-1645), rồi đến Rome vào năm 1649. Alexandre de Rhodes đã cung cấp cho người Âu châu những kiến thức về Đàng Ngoài qua tác phẩm “Vương quốc Đàng Ngoài” ấn hành bằng tiếng Ý vào năm 1650, bằng tiếng Pháp vào năm 1651 và bằng tiếng La tinh vào năm 1652.

Sau đó, những tác phẩm về xứ Đàng Trong của những nhà truyền giáo Dòng Tên khác lần lượt ra mắt. Joseph Tissanier (1618-1688) ở Đàng Ngoài từ năm 1658 tới năm 1663 đã viết một bản tường trình bằng tiếng Pháp vào năm 1663. Cũng trong năm ấy, Giovanni Filippo de Marini (1608-1677) truyền giáo ở Đàng Ngoài từ năm 1647 tới năm 1658, đã viết một bản tường trình bằng tiếng Ý được dịch ra tiếng Pháp vào năm 1666. Một bản tường trình của Christoforo Bori sống tại Bình Định từ năm 1618 tới năm 1622 đã được dịch ra tiếng Ý vào năm 1631 và chỉ 2 năm sau được dịch ra tiếng La tinh, tiếng Pháp, tiếng Anh, tiếng Hà Lan và tiếng Đức. Alexandre de Rhodes viết một bản tường trình về cuộc truyền giáo ở Đàng Trong được xuất bản bằng tiếng Pháp vào năm 1652. Trong những bản tường trình này là những trải nghiệm của hàng chục nhà truyền giáo của Dòng Tên đã sống ở Đàng Trong và Đàng Ngoài vào tiền bán thế kỷ 17.

Sự khởi đầu của Thiên Chúa Giáo ở xứ sở của người Việt thường được gắn kết với các nhà truyền giáo đã viết những bản tường trình bằng những ngôn ngữ của châu Âu, đặc biệt là Alexandre de Rhodes với cuốn “Từ điển Việt – Bồ – La” và cuốn “Phép giảng tám ngày” được ấn hành tại Rome…

Sự nhầm lẫn về Alexandre de Rhodes bắt nguồn từ việc cho ông là người sáng chế chữ quốc ngữ trong khi thật ra, chữ cái La tinh được các nhà truyền giáo của Dòng Tên vận dụng khi học tiếng Việt và được người Việt vận dụng để học tiếng La tinh, và cả người Việt lẫn người Âu châu đều dùng chữ cái La tinh để dạy tiếng Việt cho các nhà truyền giáo mới đến hoặc để phục vụ những mục tiêu riêng… (A History of the Vietnamese, tr. 287, 288)


 

Trịnh Văn Quyết bị ép bán hãng Bamboo Airways trong tù để ‘khắc phục’

Ba’o Nguoi-Viet

July 25, 2024

HÀ NỘI, Việt Nam (NV) – Trong lúc phiên tòa xử vụ “thao túng chứng khoán” đang diễn ra, bị cáo Trịnh Văn Quyết, cựu chủ tịch tập đoàn FLC, khai rằng hồi bị tạm giam, ông này đã bán hãng hàng không Bamboo Airways, thu được 200 tỷ đồng ($7.9 triệu) là khoản thanh toán ban đầu, để nộp “khắc phục hậu quả.”

Theo tạp chí Tri Thức (ZNews) hôm 25 Tháng Bảy, bị cáo Quyết nói bên cạnh số tiền nêu trên, ông này còn nhờ gia đình nộp thêm, tổng cộng đến nay là 240 tỷ đồng (gần $9.5 triệu).

Bị cáo Trịnh Văn Quyết (đứng), cựu chủ tịch tập đoàn FLC, tại phiên tòa. (Hình: ZNews)

Mong muốn của bị cáo Quyết là tiếp tục nộp thêm tiền để “khắc phục” 700 tỷ đồng ($27.7 triệu).

Cũng theo lời bị cáo Quyết, trong thương vụ Bamboo Airways, bên mua (tập đoàn Him Lam của “đại gia” Dương Công Minh) hiện còn nợ 500 tỷ đồng ($19.8 triệu) và họ cam kết chuyển số tiền này vào tài khoản của Cơ Quan Điều Tra để “khắc phục hậu quả” cho bị cáo Quyết.

Ngoài ra, trước những quy kết gây thiệt hại với tội danh “lừa đảo chiếm đoạt tài sản,” bị cáo Quyết “xin bán toàn bộ tài sản tích góp, bao gồm tài sản cá nhân và cổ phần tại FLC để khắc phục.”

Bị cáo Trịnh Văn Quyết còn ước lượng rằng tài sản của ông này đang bị phong tỏa trị giá khoảng 5,000 tỷ đồng ($198 triệu).

Đến nay, thương vụ bán hãng Bamboo Airways cho “đại gia” Dương Công Minh vẫn còn nhiều chi tiết bí ẩn, không được truyền thông trong nước làm rõ.

Công luận chỉ được biết những góc khuất của vụ thâu tóm này khi ông Đặng Tất Thắng, 43 tuổi, cựu chủ tịch tập đoàn FLC và cựu tổng giám đốc hãng hàng không Bamboo Airways, phanh phui và tố giác ông Minh trên trang cá nhân hồi Tháng Tư.

Đến trung tuần Tháng Năm, ông Đặng Tất Thắng, người đang định cư ở Úc, bị Bộ Công An phát lệnh truy tìm với cáo buộc “lợi dụng các quyền tự do, dân chủ xâm phạm đến quyền, lợi ích hợp pháp của tổ chức, cá nhân.”

Thông báo truy tìm của Bộ Công An cho biết ông Thắng “không có mặt tại nơi cư trú quận Cầu Giấy, Hà Nội” và “không biết đang ở đâu.”

Lệnh của Bộ Công An được ghi nhận là nhằm “xác minh tin báo của ngân hàng Sài Gòn-Thương Tín (Sacombank).”

Loạt bài đăng trên trang cá nhân của ông Đặng Tất Thắng cho rằng ông Dương Công Minh “đang bị cấm xuất cảnh vì rửa tiền cho bà Trương Mỹ Lan, chủ tịch tập đoàn Vạn Thịnh Phát.”

Bài của ông Thắng viết: “Minh là người trực tiếp giúp bà Lan ‘tẩy rửa’ 108,000 tỷ đồng ($4.2 tỷ) và $14.7 triệu tiền mặt cùng với một chân tay khác của bà Lan cũng hiện đã đang bỏ trốn khỏi Việt Nam là Hồ Quốc Minh. Hồ sơ về Minh hiện đang được cơ quan Cảnh Sát Điều Tra thụ lý.”

Thương vụ Bamboo Airways diễn ra âm thầm trong những tháng mà bị cáo Trịnh Văn Quyết bị tạm giam. (Hình: ZNews)

“Minh ‘Xoài’ này là thằng đã bị mình chửi thẳng mặt cả trên Facebook, cả ngoài đời: ‘Mày có tiền và già thì tao vẫn dạy cho mày làm người,’ và giờ ra đường hay phi trường thì đều cúi gằm mặt không dám nhìn mình. Minh ‘Xoài’ giờ đang mưu tính thâu tóm tiếp FLC nhưng liệu có kịp không hả Xoài?” ông Thắng viết.

Tuy vậy, sau loạt bài đăng liên tiếp gây xôn xao dư luận, trang cá nhân của ông Thắng bỗng dưng biến mất.

Một số nguồn thạo tin trên mạng xã hội xác nhận lúc đăng đàn tố cáo ông Minh thì ông Đặng Tất Thắng đã nhập quốc tịch Úc. (N.H.K) [qd] 


 

S.T.T.D Tưởng Năng Tiến – Lê Đình Công & Lê Đình Chức

Ba’o Dan Chim Viet

Tác Giả: Tưởng Năng Tiến

25/07/2024

Hồi đầu thế kỷ, có hôm, tôi nhận được thư của Vũ Thư Hiên. Ông hớn hở cho hay “Anh Tấn sắp sang Pháp chơi với anh vài tuần”. Thuở ấy, hai ông còn trẻ trung (và còn sung lắm) nên chắc chắn là đôi bạn sẽ đi lung tung khắp nơi, chứ dễ gì mà chịu quanh quẩn ở Paris.

Mãi cả chục năm sau, tôi mới nghe nhà văn Bùi Ngọc Tấn nhắc đến chuyến du hành thú vị này (với ít nhiều tiếc nuối) trong một cuộc phỏng vấn dành cho BBC – hồi cuối năm 2014: “Sang châu Âu, tôi quan sát dáng người đi, nét mặt của họ khác dân mình lắm… Đi thì mới biết mình bị mất những gì.”

Giờ ạ! Tưởng gì? Chứ nếu “đi thì mới biết mình bị mất những gì” thì cần chi phải qua đến tận Âu Châu làm chi (cho má nó khi) chỉ cần bước qua Cambodia là cũng đủ “biết” là “họ khác dân mình lắm”, khác hết biết luôn.

“Trên đường phố mù bụi đỏ, những tủ đổi tiền, cỡ bằng tủ thuốc lá của ta, vẫn hoạt động bình thường, thong thả với hàng cọc tiền đủ từ mọi quốc gia chứa bên trong. Tiền bày ra đường, an nhiên, tự tại như vậy, ắt hẳn nạn trộm cướp ở đây không hề là nỗi ám ảnh thường xuyên của những ngân hàng đường phố kiểu này …

Dừng chân hỏi đường với một anh xe ôm đen sạm, phong sương bên đường bằng một thứ tiếng Miên bồi, tôi đã không khỏi ngạc nhiên và cảm động khi câu trả lời chỉ được thốt ra sau khi giở nón. Rõ ràng, người xe ôm này thuộc về một nền văn hóa lớn, mà những con người của nó đã học cách sống lễ độ và văn minh một cách rất tự nhiên.” (Lê Đình Phương. “Về Một Nền Du Lịch Lễ Độ.” Lang Thang Như Gió. Phụ Nữ: 2013).

Cho đến nay số người Việt có cơ hội “lang thang như gió” vẫn chưa nhiều nhặn gì cho lắm nên ít kẻ có cơ hội để so sánh, và nhận thức được về sự thua thiệt hay “mất mát” của mình. Phần lớn vẫn chấp nhận chuyện bị giựt đồ, bị thu phí vô tội vạ, bị công an giao thông trấn lột, bị bắt đi bầu, bị công an phường mời lên làm việc (bất kể ngày giờ) … chỉ là những chuyện xui thôi. Cũng không mấy ai phiền hà chi, khi hỏi đường thì bị đòi tiền công (“10K”) chỉ dẫn.

Cho đến khi “đụng” phải sự lập lờ, gian giảo, lật lọng (trắng trợn) của Bộ Luật Đất Đai Thuộc Sở Hữu Toàn Dân thì “toàn dân” mới thực sự biết thế nào là “mất mát”, và mới có những phản ứng thích đáng, sau khi “bừng con mắt dậy thấy mình trắng tay”. Cái giá mà dân Việt, Kinh cũng như Thượng, phải trả cho sự phản kháng quyết liệt của họ – tất nhiên – không rẻ và không ít kẻ đang (hoặc đã) lãnh án tù.

Sự việc gần nhất (và nổi cộm nhất) liên quan đến chuyện tranh chấp đất đai, giữa Đảng và Dân, được mệnh danh là Vụ Án Đồng Tâm. Từ California, ký giả Nguyễn Tuyển (nhật báo Người Việt) tóm lược như sau:

Vào sáng sớm 9 Tháng Giêng, 2020, nhà cầm quyền CSVN đưa một lực lượng hùng hậu gồm một trung đoàn cảnh sát cơ động cùng các lực lượng công an khác tấn công xã Đồng Tâm. Dân làng cương quyết chống đối lại việc tịch thu khu đất thường được gọi là “cánh đồng Sênh” mà dân làng canh tác hàng chục năm. Họ có các văn kiện địa bạ chứng minh quyền sở hữu, canh tác trong khi nhà cầm quyền lấy cớ đó là đất “quốc phòng” nên đòi lại.

Các vụ tranh cãi, kiện tụng và cưỡng chế hụt cũng như chống cưỡng chế đất tại xã Đồng Tâm kéo dài suốt nhiều năm. Trước khi xảy ra vụ tấn công đầu năm ngoái, vào Tháng Tư, 2017, dư luận trong ngoài nước rúng động khi dân làng đã bắt giữ gần 40 cảnh sát cơ động, công an, viên chức huyện Mỹ Đức. Những người vừa kể chỉ được thả một tuần sau khi nhà cầm quyền cam kết giải quyết thỏa đáng, căn cứ theo đúng luật đất đai và quyền lợi của người dân.

Nhưng sau đó, nhà cầm quyền CSVN trở mặt, vẫn lập luận là dân địa phương chiếm cứ bất hợp pháp, đòi trả đất nhưng không lấy được, dẫn tới đàn áp.

Từ phiên xử sơ thẩm đến phúc thẩm, các nhân chứng quan trọng có mặt khi xảy ra vụ việc như bà vợ ông Kình, con dâu, cháu dâu cùng nhiều dân làng khác đã có lời yêu cầu triệu tập ra tòa làm chứng. Không những không cho triệu tập mà còn bị ngăn chặn từ xa, không cho đến gần tòa án.

Trước phiên xử phúc thẩm, các luật sư biện hộ đã gửi một đơn kiến nghị, yêu cầu thực nghiệm lại hiện trường để xem những cáo buộc qua lời khai của công an có đúng hay trái với sự thật. Tuy nhiên, họ đã bị tảng lờ. Nói chung, phiên tòa xử mang tính áp đặt, bất chấp luật lệ tố tụng hình sự của chính họ đặt ra…

Phiên tòa phúc thẩm tại Hà Nội chiều Thứ Ba, 9 Tháng Ba, với kết quả không làm mấy ai ngạc nhiên khi chủ tọa phiên xử phúc thẩm đọc bản án y án tử hình với hai anh em ông Lê Đình Công, Lê Đình Chức. Hai ông là con ông Lê Đình Kình, người bị công an CSVN giết chết khi xông vào nhà ông vào sáng sớm 9 Tháng Giêng, 2020. Con trai ông Công là Lê Đình Doanh bị y án chung thân…

Vào thời điểm trên tuy ông Tô Lâm đang giữ chức Bộ Trưởng Công An VN (lực lượng đã tấn công vào xã Đồng Tâm và hạ sát ông Lê Đình Kình) nhưng T.B.T kiêm CTT Nguyễn Phú Trọng mới là người “chịu trách nhiệm trực tiếp và cao nhất trong vụ án kinh hoàng” này. Ông đã qua đời vào hôm 19 tháng 07 vừa qua, để lại không ít eo sèo và nhiều điều tiếng.

Bên cạnh những hạn từ có cánh quen thuộc (anh minh, đạo đức, vỹ đại, giản dị, liêm chính, hết lòng vì dân vì nước…) của mọi cơ quan truyền thông quốc doanh – đây đó – trên những trang Thông Tấn Xã Vỉa Hè, là vô số những lời chỉ trích, phê bình, chê bai, mạt sát: lạc hậu, bảo thủ, giáo điều, hèn nhát, tham quyền cố vị …

Giữa hai thái cực này là thái độ và ngôn từ trung dung, dễ được công luận tán đồng: hãy để lịch sử phán xét, nghĩa tử là nghĩa tận… Chỉ có điều phiền là hai ông Lê Đình Công và Lê Đình Chức thì chưa “tử” (và tất nhiên chưa “tận”) cả hai vẫn còn sống nhăn, với hai bản án tử hình lơ lửng, trong tù!

Nếu ý thức được phần nào việc làm tàn ác/bất nhân/thất đức của mình, khi còn thoi thóp thở, Nguyễn Phú Trọng (chắc chắn) đã miễn tử cho Lê Đình Công và Lê Đình Chức. Đây là một công hai việc: vừa làm giảm nhẹ được phần nào tội nghiệt đã lỡ gây ra và cũng xóa luôn được cái bản án “tru di”, một vết nhơ không nhỏ ở thế kỷ này.

Ông Trọng, tiếc thay, đã không “ý thức” được chi ráo trọi cho mãi đến lúc xuôi tay/nhắm mắt!

Nay thì mạng sống hai lương dân vô tội này đang trong tay của ông Tô Lâm. Nếu còn nhất điểm lương tâm thì ông tân CTN, có thể, cũng sẽ ký lệnh “ân xá” (và phóng thích tất cả những người dân Đồng Tâm đang bị cầm tù) dù hy vọng thế rất mong manh. Kẻ còn chút tình người hay nhân tính đâu ai đủ nhẫn tâm để thưởng thức miếng thịt bò dát vàng (trị giá “tương đương với tám tấn lúa khô”) trong khi suy dinh dưỡng vẫn là một vấn nạn lớn đối với rất nhiều trẻ thơ ở đất nước mình.


 

HƯƠNG THƠM CỦA KÝ ỨC – (Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

“Phúc cho mắt các con vì được thấy; phúc cho tai các con vì được nghe!”.

“Ôi, đôi bạn diễm phúc! Mọi tạo vật đều mắc nợ quý ngài, vì qua quý ngài, một quà tặng thanh khiết nhất, xinh đẹp nhất dâng cho Đấng Tạo Hoá; đó là Thánh Mẫu tinh tuyền mà chỉ mình ‘Nàng’ xứng đáng cưu mang Đấng Tạo Dựng muôn loài!” – Gioan Đamas.

Kính thưa Anh Chị em,

Đó là bút tích thâm trầm và sâu sắc của vị thánh tiến sĩ thế kỷ thứ 8 khi nói về hai thánh Gioakim và Anna, song thân của Đức Maria như là ‘hương thơm của ký ức’ – theo Đức Thánh Cha Phanxicô – Giáo Hội mừng kính hôm nay.

Trong một Thánh Lễ ban ơn toàn xá và cầu nguyện cho người cao tuổi, Đức Thánh Cha nhấn mạnh, chúng ta phải biết thu thập, cẩn thận giữ gìn và bảo vệ kho báu quý giá mà Thiên Chúa đã ban cho mỗi người, đó là các bậc sinh thành. “Ông bà của chúng ta và người già không phải là đồ thừa của cuộc sống, không phải là đồ vụn vặt bỏ đi; họ là những mẩu bánh quý giá còn sót lại trên bàn ăn cuộc sống và vẫn có thể nuôi dưỡng chúng ta bằng một hương thơm mà chúng ta đã đánh mất, ‘hương thơm của ký ức!’”.

Lời Chúa được chọn hôm nay nhắc lại cùng một điều. “Chúng ta hãy ca tụng những vĩ nhân và các tổ phụ của mình qua các thời đại. Có những người nhân hậu mà việc thiện của họ không bao giờ bị lãng quên; tên tuổi của họ sẽ được lưu truyền từ đời nọ sang đời kia; sự khôn ngoan của họ được cộng đoàn truyền tụng”. Huấn Ca gọi các ngài là vĩ nhân; và còn hơn cả vĩ nhân, vì qua họ, Thiên Chúa tặng ban cho thế giới, cho Giáo Hội không chỉ các vĩ nhân mà cả những thánh nhân. Họ là vĩ nhân của các vĩ nhân!

Song thân của Đức Maria là ông bà ngoại của Chúa Giêsu; chính các ngài đã giúp hình thành một môi trường đức tin lành thánh, trong đó, trẻ Giêsu phát triển về trí tuệ, tâm đức và cả tầm vóc trước mặt Thiên Chúa và loài người. Ngày lễ hôm nay nhắc chúng ta nhớ đến ‘hương thơm của ký ức’ Chúa ban cho mình; các ngài là những người đầy lòng tin “đã đi trước chúng ta và đang nghỉ giấc bình an”. Không chỉ nhớ đến công ơn sinh thành dưỡng dục, chúng ta còn nhớ đến đức tin; trong đó, các ngài đã sống, chiến đấu, cầu nguyện… và thắp lên ngọn lửa đức tin trong linh hồn và cuộc sống bạn và tôi.

Anh Chị em,

“Phúc cho mắt các con vì được thấy; phúc cho tai các con vì được nghe!”. Như vậy, chúng ta không chỉ mắc nợ các thế hệ đi trước, nhưng còn nợ nần thế hệ cùng thời và nợ cả những thế hệ tương lai. Tại sao? Vì nhờ các đấng sinh thành, chúng ta tin nhận Chúa Giêsu; và trong Chúa Giêsu, chúng ta được lãnh nhận mặc khải trọn vẹn của Thiên Chúa. Vì thế, bổn phận của chúng ta là phải chia sẻ đặc quyền đó, đặc quyền mà “Nhiều ngôn sứ và nhiều người công chính đã mong mỏi thấy, mà không được thấy; mong mỏi nghe mà không được nghe”; nghĩa là không chỉ gìn giữ ‘hương thơm của ký ức’, chúng ta còn phải chia sẻ hương thơm Giêsu cho các thế hệ hôm nay và mai ngày.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, chớ gì cuộc sống của con luôn toả hương nhân đức của các đấng sinh thành; và nhất là ngạt ngào hương Giêsu mà con ra sức ướp lấy mỗi ngày!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

From: KimBang Nguyen

*******************

Ngày 26 tháng 7

Thánh Gio-a-kim và thánh An-na, song thân Đức Ma-ri-a

Thứ Sáu Tuần XVI – Mùa Thường Niên

Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu.

18 Khi ấy, Đức Giê-su nói với các môn đệ rằng: “Anh em hãy nghe dụ ngôn người gieo giống. 19 Hễ ai nghe lời rao giảng Nước Trời mà không hiểu, thì quỷ dữ đến cướp đi điều đã gieo trong lòng người ấy: đó là kẻ đã được gieo bên vệ đường. 20 Còn kẻ được gieo trên nơi sỏi đá, đó là kẻ nghe Lời và liền vui vẻ đón nhận ; 21 nhưng nó không đâm rễ mà là kẻ nông nổi nhất thời: khi gặp gian nan hay bị ngược đãi vì Lời, nó vấp ngã ngay. 22 Còn kẻ được gieo vào bụi gai, đó là kẻ nghe Lời, nhưng nỗi lo lắng sự đời và bả vinh hoa phú quý bóp nghẹt Lời, khiến Lời không sinh hoa kết quả. 23 Còn kẻ được gieo trên đất tốt, đó là kẻ nghe Lời và hiểu, thì tất nhiên sinh hoa kết quả và làm ra, kẻ được gấp trăm, kẻ được sáu chục, kẻ được ba chục.” 


 

Ở MỸ NGAY CẢ NGƯỜI NHẶT VE CHAI HỌ VẪN LUÔN ĐỨNG THẲNG.

Lâm Ái

Dù làm công việc gì, người Mỹ biểu lộ sự tự tin theo phong cách rất riêng.

Đa số họ không thích thể hiện bản thân và tìm kiếm danh tiếng, họ vui vẻ đón nhận và tận hưởng mọi điều cuộc sống đem lại.

Có một số người châu Á rất giàu có khi đến Mỹ, họ phát hiện ra chẳng có ai ngưỡng mộ tài sản kếch xù của mình, và bắt đầu thấy lạc lõng.

Rồi họ xây nhà đẹp, mua siêu xe và những bộ đồ hiệu đắt tiền với hy vọng mang lại sự ảnh hưởng nhất định, nhưng tất cả đều vô ích.

Ngay cả những người Mỹ ở khu ổ chuột, đi xe bình dân vẫn thản nhiên khi thấy những chiếc xe Mercedes lái qua.

Và họ lại càng không chú ý đến những chiếc áo măng-sét hay cổ áo hàng hiệu của người khác.

Ở Mỹ, lương của người dân thường không cao, và tất nhiên không phải ai cũng có nhà đẹp, xe xịn.

Rất nhiều người Mỹ đi làm thuê với mức thu nhập khá thấp, nhưng họ cảm thấy đủ đầy và mãn nguyện.

Thay vì than vãn về những khó khăn và đặt những mục tiêu xa vời, họ vui vẻ đón nhận mọi điều từ cuộc sống và tận hưởng chúng.

Vì vậy, các đại gia châu Á vốn quen “chỉ tay năm ngón” khi đến đất Mỹ thì mất hết sự kiêu ngạo.

Một viên chức Trung Quốc đã từng chia sẻ: “Ở trong nước, người khác nhìn tôi là cúi đầu khom lưng. Nhưng ở Mỹ, ngay cả người nhặt ve chai họ vẫn luôn đứng thẳng.”

( LA sưu tầm & biên soạn )

Ảnh : Một gia đình nông dân Mỹ thật dễ thương.

FB Le An


 

BA CÁI THIẾU KINH NIÊN CỦA NGƯỜI GIÀ – Bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc

Bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc

Già thì khổ, ai cũng biết. Sanh lão bệnh tử! Nhưng già vẫn có thể sướng. Muốn sống lâu thì phải già chớ sao! Già có cái đẹp của già. Trái chín cây bao giờ cũng ngon hơn trái giú ép. Cái sướng đầu tiên của già là biết mình… già, thấy mình già, như trái chín cây thấy mình đang chín trên cây. Nhiều người chối từ già, chối từ cái sự thật đó và tìm cách giấu cái già đi, như trái chín cây ửng đỏ, mềm mại, thơm tho mà ráng căng cứng, xanh lè thì coi hổng được.

Mỗi ngày nhìn vào gương, người già có thể phát hiện những vẻ đẹp bất ngờ như những nếp nhăn mới xòe trên khóe mắt, bên vành môi, những món tóc lén lút bạc chỗ này chỗ nọ, cứng đơ, xơ xác… mà không ngờ nhanh vậy!

Thực tế con người ta có cái khuynh hướng dễ thấy khổ hơn. Khổ dễ nhận ra còn sướng thì khó biết! Một người luôn thấy mình sướng thì không khéo người ta nghi ngờ là có vấn đề về tâm thần!

Nói chung, người già có ba nỗi khổ thường gặp nhất, nếu giải quyết đựơc sẽ giúp họ sống “trăm năm hạnh phúc”:

* Một là thiếu bạn !

Nhìn qua nhìn lại, bạn cũ rơi rụng dần… Thiếu bạn, dễ hụt hẫng, cô đơn và dĩ nhiên… cô độc. Từ đó dễ thấy mình bị bỏ rơi, thấy không ai hiểu mình!.

Người già chỉ sảng khoái khi được rôm rả với ai đó, nhất là những ai “cùng một lứa bên trời lận đận”… Gặp đựơc bạn tâm giao thì quả là một liều thuốc bổ mà không bác sĩ nào có thể biên toa cho họ mua được!

Để giải quyết chuyện này, ở một số nước tiên tiến, người ta mở các phòng tư vấn, giới thiệu cho những người già cùng sở thích, cùng tánh khí, có dịp làm quen với nhau. Người già tự giới thiệu mình và nêu “tiêu chuẩn” người bạn mình muốn làm quen.

Rồi họ dạy người già học vi tính để có thể “chat”, “meo” với nhau chia sẻ tâm tình, giải tỏa stress… Thỉnh thỏang tổ chức cho các cụ họp mặt đâu đó để được trực tiếp gặp gỡ, trao đổi, dòm ngó, khen ngợi hoặc… chê bai lẫn nhau. Khen ngợi chê bai gì đều có lợi cho sức khỏe! Có dịp tương tác, có dịp cãi nhau là sướng rồi. Các tế bào não sẽ đựơc kích thích, đựơc hoạt hóa, sẽ tiết ra nhiều kích thích tố. Tuyến thượng thận sẽ hăng lên, làm việc năng nổ, tạo ra cortisol và epinephrine làm cho máu huyết lưu thông, hơi thở trở nên sảng khóai, rồi tuyến sinh dục tạo ra DHEA (dehydroepiandoster one), một kích thích tố làm cho người ta trẻ lại, trẻ không ngờ!…

Dĩ nhiên phải chọn một nơi có không khí trong lành. Hoa cỏ thiên nhiên. Thức ăn theo yêu cầu. Gợi nhớ những kỷ niệm xưa… Rồi dạy các cụ vẽ tranh, làm thơ, nắn tượng… Tổ chức triển lãm cho các cụ. Rồi trình diễn văn nghệ cây nhà lá vườn. Các cụ dư sức viết kịch bản và đạo diễn. Coi văn nghệ không sướng bằng làm văn nghệ!

* Cái thiếu thứ hai là thiếu ăn !

Thực vậy. Ăn không phải là tọng là nuốt là xực là ngấu nghiến… cho nhiều thức ăn! Ăn không phải là nhồi nhét cho đầy bao tử! Trong cuộc sống hằng ngày có nhiều thứ nuốt không trôi lắm! Chẳng hạn ăn trong nỗi sợ hãi, lo âu, bực tức; ăn trong nỗi chờ đợi, giận hờn thì nuốt sao trôi? Nuốt là một phản xạ đặc biệt của thực quản dưới sự điều khiển của hệ thần kinh. Một người trồng chuối ngược vẫn có thể nuốt được dễ dàng! Nhưng khi buồn lo thì phản xạ nuốt bị cắt đứt!

Nhưng các cụ thiếu ăn, thiếu năng lựơng phần lớn là do sợ bệnh, kiêng khem quá đáng. Bác sĩ lại hay hù, làm cho họ sợ thêm! Nói chung, chuyện ăn uống nên nghe theo mệnh lệnh của… bao tử.

“Listen to your body”. Hãy lắng nghe sự mách bảo của cơ thể mình! Cơ thể nói… thèm ăn cái gì thì nó đang cần cái đó, thiếu cái đó! Nhưng nhớ ăn là chuyện của văn hóa! Chuyện của ngàn năm, đâu phải một ngày một buổi. Món ăn gắn với kỷ niệm, gắn với thói quen, gắn với mùi vị từ thuở còn thơ! Người già có thể thích những món ăn… kỳ cục, không sao. Đừng ép! Miễn đủ bốn nhóm: bột, đạm, dầu, rau… Mắm nêm, mắm ruốc, mắm sặc, mắm bồ hóc, tương chao… đều tốt cả. Miễn đừng quá mặn, quá ngọt…là đựơc. Cách ăn cũng vậy. Hãy để các cụ tự do tự tại đến mức có thể đựơc. Đừng ép ăn, đừng đút ăn, đừng làm “hư” các cụ!

Cũng cần có sự hào hứng, sảng khoái, vui vẻ trong bữa ăn.. Con cháu hiếu thảo phải biết… giành ăn với các cụ. Men tiêu hoá được tiết ra từ tâm hồn chớ không chỉ từ bao tử.

* Cái thiếu thứ ba là thiếu vận động !

Già thì hai chân trở nên nặng nề, như mọc dài ra, biểu không chịu nghe lời ta nữa! Các khớp cứng lại, sưng lên, xương thì mỏng ra, dòn tan, dễ vỡ, dễ gãy!

Bác sĩ thường khuyên vận động mà không hướng dẫn kỹ dễ làm các cụ ráng quá sức chịu đựng, lâm bệnh thêm. Phải làm sao cho nhẹ nhàng mà hiệu quả, phù hợp với tuổi tác, với sức khỏe. Phải từ từ và đều đều. Ngày xưa người ta săn bắn, hái lượm, đánh cá, làm ruộng, làm rẫy… lao động suốt ngày. Bây giờ chỉ ngồi quanh quẩn trong bốn bức tường trước TV!. Có một nguyên tắc “Use it or lose it!” Cái gì không xài thì teo! Thời đại bây giờ người ta xài cái đầu nhiều quá, nên “đầu thì to mà đít thì teo”. Thật đáng tiếc!

Không cần đi đâu xa. Có thể tập trong nhà. Nếu nhà có cầu thang thì đi cầu thang ngày mươi bận rất tốt. Đi vòng vòng trong phòng cũng được. Đừng có ráng lập “thành tích” làm gì! Tập cho mình thôi.. Từ từ và đều đều… Đến lúc nào thấy ghiền, bỏ tập một buổi… chịu hổng nổi là được!

Nguyên tắc chung là kết hợp hơi thở với vận động. Chậm rãi, nhịp nhàng. Lạy Phật cũng phải đúng… kỹ thuật để khỏi đau lưng, vẹo cột sống. Đúng kỹ thuật là giữ tư thế và kết hợp với hơi thở. Đó cũng chính là thiền, là yoga, dưỡng sinh…! Vận động thể lực đúng cách thì già sẽ chậm lại. Giảm trầm cảm, buồn lo. Phấn chấn, tự tin. Dễ ăn, dễ ngủ…

Tóm lại, giải quyết được “ba cái lăng nhăng” đó thì có thể già mà… sướng!

https://www.ngo-quyen.org/p116a9499/4/bac-si-do-hong-ngoc-ba-cai-thieu-kinh-nien-cua-nguoi-gia


 

NẾU CÓ THỂ

Nếu có thể, để nỗi buồn ngoài cửa,

Giữ tâm an, rồi hãy bước vào nhà.

Như giày dép dẫu bao nhiêu bùn đất,

Để hiên nhà sau mỗi dặm đường xa!

 

Nếu có thể, đừng giận hờn trách móc,

Chuyện áo cơm cũng đủ mệt nhọc rồi.

Khi lòng thấy có muộn phiền ấm ức,

Mình nhẹ nhàng ngồi xuống bảo nhau thôi!

 

Nếu có thể, đừng than thân trách phận,

Ở ngoài kia còn bao kẻ khốn cùng.

Còn sức khỏe là mình còn hy vọng,

Đừng tự dọa mình rồi suy nghĩ lung tung!

 

Nếu có thể, thương nhau thêm một chút,

Nay bên nhau, mai chưa chắc đã còn.

Đời dài ngắn nào đâu ai biết được,

Trông đợi gì câu hẹn biển thề non!

 

Nếu có thể, nhường nhịn nhau một chút,

Tranh phần hơn nào được lợi ích gì.

Chịu thua thiệt không phải là nhu nhược,

Chẳng truy cầu thì hà tất phải sân si.

 

Nếu có thể, chúng mình cùng cố gắng,

Sống bao dung, đừng tính toán chi nhiều.

Tâm rộng mở, không gì là không thể,

Hãy nhìn đời bằng đôi mắt thương yêu!

ST

From: Tu-Phung

Hoa Cẩm Chướng – Nguyễn Thị Thanh Dương-Truyen ngan HAY

Nguyễn Thị Thanh Dương

Vợ chồng chị Bông đến nhà chị Phú chơi nhân dịp họ dọn vào nhà mới, họ bán căn nhà cũ to rộng hơn 3,000 Sqft. để mua căn nhà mới 1,800 Sqft. với 3 phòng ngủ gọn gàng vừa đủ cho hai vợ chồng vì các con đã trưởng thành và ở nơi khác.

Chị Phú hớn hở khi mở cửa cho bạn:

– Mời mãi mà hôm nay anh chị mới đến, ở cùng thành phố chứ cách trở núi non gì…

Trong khi anh Phú tiếp chuyện anh Bông thì chị Phú đưa chị Bông đi xem nhà, nhà Texas rẻ nên nhiều người Việt có điều kiện đều trả tiền mặt và mua nhà mới dễ dàng. Anh chị Phú cũng thế, căn nhà của builder D-R-Horton xây kiểu cọ khá sang và đẹp giá chỉ khoảng 100 đồng mỗi Sqf…

– Đây là phòng ngủ… của ông Phú.

Thì ra vợ chồng nhà này ngủ riêng. Chị Bông nghĩ thầm trong khi chị Phú tiếp nửa đùa nửa thật:

– Bàn computer là thế giới riêng của ông ấy, nếu tôi mà bước vào đây khi ông ấy đang ngồi computer thì tôi… là nhân vật thứ ba thừa đấy chị… Trong ánh mắt khó chịu của ông Phú như nói rằng : “Bà chẳng nghĩa lý gì trong lúc này”

Sang phòng bên chị Phú hớn hở tiếp:

– Và đây là phòng ngủ của tôi, tôi muốn xem ti vi đến bất cứ giờ nào, tôi muốn treo hình ảnh, bày biện gì thì tha hồ, không làm… chướng tai gai mắt ông ấy. Bởi thế vợ chồng già ngủ riêng giường, riêng phòng là sung sướng nhất.

Hai gia đình quá thân nhau nên chị Bông không ngại ngần nói:

– Thế mà hai ông bà ra ngoài vẫn sánh đôi chung bóng tưởng như nửa bước không rời nhau cơ đấy.

– Thì ai chẳng cần bề ngoài, đi chợ, đi nhà thờ hay đi bất cứ đâu đều chung đôi đã đành mà… đến chết vẫn chung đôi luôn.

Chị Bông hết hồn và ngạc nhiên:

– Sao? Hai ông bà định… chết chung một ngày à?

Chị Phú bật cười:

– Có vợ chồng già nào còn lụy tình nhau đến cuối đời thế chứ. Nghĩa trang “Mây trời xanh” trong thành phố này đang quảng cáo bán những phần đất giá rẻ thế là hai vợ chồng mình bèn đến xem và mua ngay 2 mộ phần song song nằm cạnh nhau, đã xây bia mộ hình ảnh sẵn sàng rồi, ai chết trước thì vào nằm trước và ghi thêm ngày từ trần vào bia mộ đợi người đến sau. Thế là sớm muộn gì vợ chồng cũng chung đôi trong giấc ngủ cuối cùng. Trông vừa đẹp tình đẹp ý với cuộc đời vừa thuận tiện cho con cháu đến thăm viếng đặt hoa thắp nhang.

Chị Bông tấm tắc khen:

– Anh chị tính toán chu đáo và tuyệt vời quá.

Chị Phú thản nhiên:

– Vợ chồng chị và vợ chồng tôi là chỗ quen biết nhau thân nên chẳng có gì phải che dấu, vợ chồng tôi xung khắc cãi nhau như cơm bữa nhưng ở đời người ta vẫn phải sống như một vở kịch, được cái là cả ông Phú và tôi đều giống nhau ở chỗ cần bề ngoài, thích bề ngoài, nhìn vào ai chẳng thấy chúng tôi là cặp vợ chồng già lý tưởng…

– Nhưng anh chị cũng có cùng sở thích đấy, phòng ngủ riêng của mỗi người đều có một smart tivi hiệu Samsung 28 inches

Chị Phú kêu lên:

– Là bất đồng lớn đấy chứ sở thích gì, hai vợ chồng xem chung tivi ngoài phòng khách thế nào cũng cãi nhau dù bất cứ đề tài gì nên quyết định mua mỗi người một cái trong phòng ngủ ai về phòng nấy mà xem, còn tivi ngoài phòng khách nếu xem chung thì cấm ai được phát biểu ý kiến là yên chuyện. Giao kèo hẳn hòi…

– Vậy là nhà có 2 vợ chồng mà 3 cái ti vi. Hãng Samsung trúng mối nhờ những cặp vợ chồng bất đồng đấy chị nhỉ.

Chị Phú kể:

– Tôi quen vợ chồng người bạn, cũng bề ngoài chung đôi như vợ chồng tôi. Chị ấy đã qua đời và an táng trong nghĩa trang “Mây trời xanh”. Hai năm sau người chồng ốm đau thập tử nhất sinh, khi chưa vào hôn mê ông ấy cố gắng lấy sức tỉnh táo ngắn ngủi cuối cùng để dặn dò các con rằng: “Các con muốn hoả táng hay chôn cất bố kiểu nào cũng được nhưng tuyệt đối đừng cho bố nằm cạnh mẹ con. Bao nhiêu năm chung đôi với bà ấy rồi, lúc lìa đời hãy… trả tự do cho bố …”

Chị Bông cười:

– Chắc các con phải an táng ông bố trong một nghĩa trang khác, chứ cùng nghĩa trang “Mây trời xanh” bà vợ lại lò mò ra thăm ông ấy và trách mắng sao chúng mình không chung đôi thì hai hồn ma lại… cãi nhau., làm phiền những hồn ma khác.

– Lúc nào riêng tư được thì cứ riêng tư chị Bông ạ. Tôi với ông Phú lúc trước đi bộ thể dục quanh khu phố nhà mình, nói chuyện một lúc thể nào cũng bất đồng ý kiến và cãi nhau, thế là tôi bèn nghĩ cách đi thể dục một mình với lý do chính đáng không ai hiểu được là tôi né ông chồng. Tôi bắt chước mấy bà bạn già chuyên đi bộ trong mall, cái mall gần nhà tôi lái xe 10 phút là đến, chân đi giày bệt như khi ta đi ra phi trường vậy đó, tha hồ thoải mái đi dạo trong mall, lên tầng xuống tầng bằng thang bộ, mùa hè mát mẻ, mùa Đông ấm áp, vừa đi vừa ngắm đủ loại quần áo và hàng hóa quên cả giờ về. Khỏe người, có khi lại mua được món hàng giá rẻ.

– À, tôi còn tha hồ mặc thử các loại quần áo và ngắm nghía mình trong gương cho … qua cơn ghiền shopping chứ tiền đâu mà mua hết những gì mình thích…

Chị Bông thán phục và hí hửng:

– Thì ra thế, người ta cứ tưởng chị vào mall mua sắm, cái điều mà chẳng ông nào thích “chung đôi” với vợ nơi chốn này. Hèn gì đi mall ngày thường tôi thấy nhiều… bà già ghê, cứ tưởng họ về hưu buồn chán nên đi shopping cho vui. Hẹn chị Phú một ngày nào đó chúng mình sẽ gặp nhau trong mall và đi bộ vài giờ liền chị nhé.

Chị Phú cao hứng kể thêm:

– Vợ chồng tôi khác nhau cả những điều nhỏ nhặt, ở thành phố này có 3 hàng B.B.Q. bán vịt quay gần nhà, nhưng sở thích chúng tôi cũng… không đụng hàng, ông Phú thích ăn vịt của tiệm A. còn tôi thì thích vịt tiệm B. ai cũng cho là vịt quay của tiệm mình chọn là ngon, là nhất.. Mỗi lần nhà cần ăn món vịt quay là hai vợ chồng lại tranh cãi, sau cùng tôi phải…tôi phải…

Chị Bông tranh lời và đoán già đoán non:

– Chị phải mua vịt quay tiệm thứ ba. là huề cả đôi bên chứ gì? Hay là chị chiều chồng, nhịn chồng đi mua vịt quay tiệm A. cho anh vừa lòng ?

Chị Phú nở nụ cười mỉm, nụ cười bí ẩn như nàng Mona Lisa trong tranh:

– Không, tôi vẫn mua vịt quay tại cửa hàng B. tôi yêu thích đấy chứ…

Trong khi chị Bông đang ngơ ngác ngạc nhiên thì chị Phú bèn giải thích:

– Nhưng tôi tỉnh bơ nói với ông Phú là tôi mua vịt của tiệm A. ông ấy ăn và khen ngon nức nở đúng gu của ông ấy. Nói dối mà vui vẻ cửa nhà chắc trời Phật cũng thông cảm phải không chị Bông?

Chị Phú kết luận:

– Chị Bông ơi, sở dĩ vợ chồng về già “xung khắc” vì ai cũng trở nên chướng. Coi như “hoa Cẩm Chướng” nở trong nhà quanh năm… Ngày xưa tôi yêu hoa Cẩm Chướng lắm, bây giờ thì không, cứ nghe đến tên hoa Cẩm Chướng là… hình ảnh ông Phú lù lù hiện ra.

– Ôi, hoa Cẩm Chướng đẹp thế mà lại là hình ảnh của các vợ chồng già trái tính trái nết, tội nghiệp cho hoa qúa…

Hai bà xem nhà và nói chuyện xong cùng ra ngoài phòng khách nói chuyện chung với hai ông. Chiếc Smart Tivi Samsung 50 mấy inches được mở lên đang có cảnh đẹp ở một đất nước nào đó, anh Bông rồi đến chị Bông vừa nói chuyện vừa khen cảnh trong phim trong khi hai vợ chồng anh Phú chỉ nói chuyện, tuyệt nhiên không ý kiến gì với cảnh trong tivi.

Chị Bông hiểu là bản hợp đồng của vợ chồng chị Phú đã được tôn trọng.

Khi anh chị Bông đứng dậy cáo từ hai vợ chồng anh Phú, hai… đoá hoa Cẩm Chướng của đời nhau cùng tươi tắm, cùng sánh đôi ra tận cửa tiễn bạn và ríu rít như chim hót:

– Hôm nay anh chị đến chúng tôi bất ngờ mà vui quá…

– Hôm nào anh chị rảnh đến ăn với chúng tôi một bữa cơm tối nhé. Chúng tôi cùng mong đợi đấy.

Anh Bông có vẻ ngạc nhiên trước sự hòa hợp của vợ chồng chị Phú. Còn chị Bông thì bỗng… nghi ngờ tất cả những cặp vợ chồng già từng khoe là đồng cảm, trên thuận dưới hòa và hạnh phúc bên nhau suốt cuộc hành trình dài cuộc hôn nhân của họ.

Buổi chiều ở nhà chị Bông mở tivi lại thấy quảng cáo của nghĩa trang “Mây trời xanh”, quang cảnh thanh tịnh mát mẻ đúng là nơi yên nghỉ ngàn thu, chị Bông hối hả gọi chồng:

– Anh Bông ơi, anh có thích cái này không?

Anh Bông từ trong phòng trong vọng ra:

– Bà thích gì thì cứ việc xem đừng réo tên tôi. Bà biết rồi mà những gì bà thích là tôi không thích.

– Nhanh lên, cái này phải có anh cùng quyết định.

Anh Bông tò mò đi nhanh ra ngoài còn kịp thấy cảnh những ngôi mộ trong nghĩa trang và lời quảng cáo vừa lập lại, anh khó chịu:

– Bà bảo tôi xem cái này để quyết định cái gì? Nhà mình đang yên đang lành lại bàn chuyện nhà quàn nghĩa địa là sao? Bà dở hơi từ lúc nào thế?

Chị Bông giật mình, chẳng lẽ dưới mắt anh Bông chị đang là kẻ dở hơi, là “đóa hoa Cẩm Chướng” vô duyên?

– Dĩ nhiên là không phải bây giờ. Mua mộ phần cho… tương lai anh và em.

Anh Bông bắt bẻ:

– Lại càng dở hơi. Chữ “Tương lai” dùng cho cảnh đời hy vọng tươi sáng phía trước nghe hào hứng hơn là đem dùng cho một ngày buồn tang tóc chẳng ai đợi ai mong.…

– Vậy thì em sửa lại đây, cho ngày sau chúng ta lìa đời. Hai mộ phần song song bên nhau thì được bớt 20% mà nếu trả tiền mặt từ bây giờ thì bớt đến 50%.

– Bà đến chết vẫn còn tính toán đắt rẻ như đi chợ… Tôi biết rồi bà muốn mua chỉ vì ham rẻ, cũng như khi đi shopping bà mua cả món đồ không thích nhưng vì giá rẻ. Nhưng xưa nay tôi và bà có mấy khi hợp nhau đâu, chung đôi làm gì hả?

– Biết rồi, nhưng lúc ấy mình chết ngắc chung đôi hay riêng lẻ cũng thế thôi. Trước mắt là tiết kiệm được tiền, mình lo trước thì con cái đỡ phải lo.

Anh Bông cương quyết:

– Không, tôi và bà đã từng khác nhau trong ý nghĩ cho viễn cảnh này, tôi muốn được an táng trong nghĩa trang và có người hương khói còn bà muốn hoả táng và thảy tung tro bụi ra gió ra biển cho một kiếp người tản mạn bay đi khắp thế gian và trôi đi khắp những biển rộng sông dài.

Chị Bông thở dài:

– Ừ nhỉ, trong lúc cao hứng nghe quảng cáo và nhất là lúc nãy nghe chuyện chị Phú nên em bất chợt nói thế thôi. Đến chết anh và em cũng không cùng suy nghĩ mà., mỗi người thích yên nghỉ một kiểu…

Giọng chị Bông bỗng như một nốt nhạc trầm:

– Anh này…

– Sao bà cứ lải nhải mãi thế? Bà muốn gì?

Chị Bông trách:

– Ngày xưa quen em anh đến nhà em chỉ mong được nói chuyện cùng em. Bây giờ em muốn nói anh chẳng muốn nghe.

– Mấy chục năm nay rồi bà ơi, vật đổi sao dời nữa là hai người trần gian chúng ta, bà muốn gì thì nói ngay đi, tôi không có thì giờ nghe bà nũng nịu…

– Tự nhiên em buồn, em chỉ muốn chia sẻ cảm xúc là đời người thường có hai chuyến xe hoa, chuyến đầu là hoa cưới vui vẻ bên nhau, chuyến sau là hoa tang buồn bã, là chia lìa nhau,. Thế thôi.

Anh Bông gạt phăng:

– Sự đời nó thế, ai cũng thế, hơi đâu mà bà cảm xúc dư thừa vớ vẩn…

Chị Bông đành chịu thua chồng.

Hôm anh Sơn bạn cùng hãng anh Bông đến chơi nhà, chị Bông cùng chồng tiếp chuyện bạn, hỏi thăm anh chuyện sắp về hưu thì anh Sơn tâm sự:

– Ai đi làm đến tuổi già chẳng muốn về hưu vui hưởng cảnh an nhàn, tôi cũng thế, nhưng bây giờ tôi đổi ý định rồi, thà đi làm có mệt mỏi còn hơn là về hưu vợ ở nhà chồng ở nhà mỗi ngày 24 tiếng có nhau, ra vào chạm mặt nhau không… ly dị sớm cũng… chết sớm.

Chị Bông giả bộ ngây thơ:

– Sao vậy anh Sơn? Ngày xưa thuở đang yêu các anh chẳng từng mong muốn được gặp nàng, được nhìn thấy mặt nàng là đã sung sướng biết bao.

– Nhưng chị ơi, nàng bây giờ là bà già khó tính nói dai nói nhiều. Hai vợ chồng cãi nhau căng thẳng thần kinh lắm, không ly dị thì cũng chết sớm chứ còn gì nữa.

Chẳng lẽ anh Sơn nói đúng? chẳng lẽ “hoa Cẩm Chướng” nở khắp mọi nhà của những đôi vợ chồng ở ngưỡng cửa tuổi già?

Về già ai cũng thay tính đổi nết, các ông cũng chẳng vừa nói chi các bà.

Những cặp vợ chồng đã đi với nhau suốt quãng đường dài, từ thuở tinh khôi mới lấy nhau đến lúc con đàn cháu đống nhìn mặt nhau bao nhiêu năm, thấy những thực tế đời thường của nhau bao nhiêu ngày tháng chán chường nhau đã đành.

Có những cặp giữa đường gặp gỡ, anh ly dị, chị thôi chồng tưởng đôi ta bỗng tìm được một nửa mong ước đời nhau, cùng nhau đi nốt quãng đường còn lại, thời gian đầu cả hai đều lịch sự nhã nhặn như cặp đôi lý tưởng trong phim truyện, trong tiểu thuyết, cả hai đều sống như người trong mộng của nhau, nhưng một thời gian sau đã quen mặt quen người thì họ lại hiện ra đúng cái tôi đời thường của họ, chàng và nàng cũng biết nói dối, nói ngang như cua bò, cũng … ”hoa Cẩm Chướng” như ai, và thế là “hoa Cẩm Chướng” lại nở trong nhà, lại nở quanh năm…

Họ chướng tai gai mắt nhau, bất đồng nhau có khi còn nhiều hơn người chồng cũ, người vợ cũ mà họ đã chia tay. Và có những cố nhân thương hoài ngàn năm của thời xuân xanh ai đó biết đâu cố nhân ấy đang là người chồng, người vợ dở hơi chán mớ đời, đang là “hoa Cẩm Chướng” không trồng mà mọc trong nhà của kẻ khác.

Cầu cho kiếp sau họ không gặp lại cố nhân.

Cầu cho kiếp sau những lời hẹn thề chung đôi không thành sự thật để họ sẽ mãi là cố nhân của nhau, cho cuộc sống trần trụi đời thường có chỗ thăng hoa niềm mộng mơ lãng mạn, cho ân tình không trọn vẹn sẽ đẹp mãi đến ngàn sau.

Chị Bông lại lên tiếng với anh Bông:

– Em chợt nhớ ra bài báo mới đọc trên net hôm qua làm em chạnh lòng…

– Bà lại thương vay khóc mướn gì thế?

– Lần này em không dở hơi đâu, em thương và khóc cho mình đó anh. Bài báo nói về nỗi cô đơn của người già trong nursing home. Em sợ cô đơn và sợ… ma nữa, không dám ở trong nursing home một mình…

Chị Bông nài nỉ:

– Bất cứ ông già bà cả nào dù có nhà riêng, có tiền của trong tay cũng không thể tự chăm sóc bản thân mình khi già khi bệnh, con cháu thì có cuộc sống riêng và bận rộn riêng của chúng nó nên nursing home là mái nhà sau cùng cho tuổi già khi ta sức tàn lực cạn. Về già vợ chồng mình cùng vào nursing home anh nhé, hai vợ chồng sẽ ở chung một phòng…

– Trời… tới lúc ấy bà cũng… chưa buông tha tôi hả? hả?…

Chị Bông vội vàng xuống giọng:

– Em hứa sẽ thay đổi tính nết, không ngang tàng như bây giờ. Em sẽ không đòi để đèn sáng khi đi ngủ vì sợ ma làm cho anh chói mắt bực mình và trằn trọc cả đêm, em sẽ không mở nhạc tình cảm êm dịu để ru em ngủ nhưng lại làm anh điếc tai và mất ngủ, em sẽ không…

Anh Bông có vẻ thương cảm ngần ngừ:

– Thôi đủ rồi… để tới lúc đó hãy tính, với lại bà đã già khú đế, đã lú lẫn thì biết gì đèn sáng hay đèn tắt, biết gì nhạc tình cảm du dương nữa chứ…

Chị Bông hỏi tiếp:

– Thế còn chuyện… về bên kia thế giới anh có chịu nằm cạnh em không?

– Nhất định là không…

– Vậy em sẽ không đặt mua hai lô mộ phần giá rẻ, phải không?

– Nhất định là không.

Chị Bông khẽ thở dài, không vì trách chồng từ chối chung đôi nơi suối vàng mà vì… tiếc món hàng rẻ không được mua.

Chị an ủi là biết đâu sau này anh Bông sẽ cùng chị vào ở nursing home cho đỡ tủi cái thân gìa…

Chị ra ghế sofa ngồi, chẳng biết làm gì chị liền lấy tờ báo Việt ngữ nằm chơ vơ trên bàn ra đọc.

Một mục cảm tạ cáo phó đập ngay vào mắt chị Bông: ”Gia đình chúng tôi xin cảm tạ các chú bác họ hàng, các bạn hữu đã tiễn đưa linh cửu mẹ chúng tôi là bà quả phụ Nguyễn thị Hoa Hòe đến nơi an nghỉ cuối cùng tại nghĩa trang…”

Như vậy là người chồng đã mãn phần rồi, bây giờ đến lượt bà vợ.

Chị bỗng bâng khuâng và tò mò tự hỏi không biết bà Nguyễn Thị Hoa Hòe có từng là “hoa Cẩm Chướng” trong nhà không? và ông chồng có là “hoa Cẩm Chướng” của đời bà không? hai vợ chồng nhà này có bất đồng nhau không?

Mỗi người sẽ yên nghỉ một cách hay họ vẫn kiên nhẫn nằm song song chung đôi hai mộ phần cho đẹp mặt với thiên hạ và vừa lòng con cháu ?

Nguyễn Thị Thanh Dương