NĂM SỰ THƯƠNG: Thứ hai thì ngắm—Đức Chúa Giê-su chịu đánh đòn- Cha Vương

Chúc bình an! Thánh Anthony Mary Claret nói: “Khi yêu mến và lần hạt Mân Côi, người ta sẽ thấy rằng Kinh Mân Côi làm cho họ trở nên tốt hơn.” Vậy hôm nay mời Bạn đồng hành với Mẹ hãy hy sinh những đau đớn của mình cầu nguyện cho người tội lỗi ăn năn trở lại. Nhớ cầu nguyện cho nhau nhé.

Cha Vương

Thứ 7 1MC: 15/3/2025

NĂM SỰ THƯƠNG: Thứ hai thì ngắm—Đức Chúa Giê-su chịu đánh đòn. Trước khi giết Chúa Giêsu, theo tục lệ tòa án Rô-ma, họ phải mang tội phạm ra đánh đòn, ý pháp luật là để kẻ bị hành hình bị đau khổ hơn, kẻ khác thấy mà sợ không dám phạm pháp nữa. Chúa là người vô tội nhưng Ngài không bênh vực, không thanh minh, không cãi lẽ, không phân bua gì cả. Ngài im lặng chịu đựng vì yêu Nhân loại. Bạn đã làm gì để đáp lại sự đau đớn đó? Hôm nay qua việc suy niệm 10 Kinh Kính Mừng này, Bạn hãy xin cho được hãm mình chịu khó bằng lòng. (Nêu ra ý chỉ cầu xin…)

+ Kinh Lạy Cha: Lạy Cha chúng con ở trên trời…

  1. Vừa tảng sáng, các thượng tế đã họp bàn với các kỳ mục và kinh sư, tức là toàn thể Thượng Hội Đồng. Sau đó, họ trói Đức Giê-su lại và giải đi nộp cho ông Phi-la-tô. (Máccô 15:1) Kính mừng Maria đầy ơn phúc…
  2. Ông Phi-la-tô trở vào dinh, cho gọi Đức Giê-su và nói với Người: “Ông có phải là vua dân Do-thái không? ” (Gioan 18:33) Kính mừng Maria đầy ơn phúc…
  3. Đức Giê-su trả lời: “Nước tôi không thuộc về thế gian này… Ông Phi-la-tô liền hỏi: “Vậy ông là vua sao? ” Đức Giê-su đáp: “Chính ngài nói rằng tôi là vua. (Gioan 18:36-37a) Kính mừng Maria đầy ơn phúc…
  4. Tôi đã sinh ra và đã đến thế gian nhằm mục đích này: làm chứng cho sự thật. Ai đứng về phía sự thật thì nghe tiếng tôi.”  (Gioan 18:37b) Kính mừng Maria đầy ơn phúc…
  5. Ông Phi-la-tô nói với Người: “Sự thật là gì? “… Ông Phi-la-tô lại ra ngoài và nói với người Do-thái: “Đây ta dẫn ông ấy ra ngoài cho các người, để các người biết là ta không tìm thấy lý do nào để kết tội ông ấy.” (Gioan 18:38, 19:4) Kính mừng Maria đầy ơn phúc…
  6. Ông Phi-la-tô bảo họ: “Các người cứ đem ông này đi mà đóng đinh vào thập giá, vì phần ta, ta không tìm thấy lý do để kết tội ông ấy.” (Gioan 19:6b) Kính mừng Maria đầy ơn phúc…
  7. Người bị đời khinh khi ruồng rẫy, phải đau khổ.  (Isaia 53:3) Kính mừng Maria đầy ơn phúc…
  8. Bị ngược đãi, người cam chịu nhục, chẳng mở miệng kêu ca; như chiên bị đem đi làm thịt, như cừu câm nín khi bị xén lông, người chẳng hề mở miệng. (Isaia 53:7) Kính mừng Maria đầy ơn phúc…
  9. Chính người đã bị đâm vì chúng ta phạm tội, bị nghiền nát vì chúng ta lỗi lầm; (Isaia 53:5a) Kính mừng Maria đầy ơn phúc..                                                  10.Người đã chịu sửa trị để chúng ta được bình an, đã phải mang thương tích cho chúng ta được chữa lành. (Isaia 53:5b) Kính mừng Maria đầy ơn phúc…

+ Kinh Sáng Danh: Sáng danh Đức Chúa Cha…

+ Câu Than Fatima: Lạy Chúa Giêsu, xin tha tội cho chúng con…

+ Kinh Lạy Nữ Vương: Lạy Nữ Vương, Mẹ nhân lành…

+Kinh Hãy Nhớ: Lạy Thánh Nữ Đồng Trinh Maria, là Mẹ rất nhân từ, xin hãy nhớ xưa nay…

From: Do Dzung

**********************

Con đường Cha đi bao nhiêu khó nguy truân chuyên ngập tràn

THỞ ĐỂ CHỮA BỆNH- Bài tập thở của bác sĩ Nguyễn Khắc Viện


Bài tập thở của bác sĩ Nguyễn Khắc Viện

Bs Đỗ Hồng Ngọc

Nguyễn Khắc Viện là một bác sĩ, sinh năm 1913 tại Hà Tĩnh, học Đại học Y khoa Hà Nội rồi sang Pháp tiếp tục học, tốt nghiệp bác sĩ Nhi khoa năm 1941. Năm 1942, ông bị lao phổi nặng, điều trị ở bệnh viện Saint Hilaire du Touvet, Grenoble. Thời đó, bệnh lao chưa có thuốc chữa như bây giờ. Từ năm 1943 đến năm 1948, ông phải chịu mổ bảy lần, cắt bỏ tám cái xương sườn, cắt bỏ toàn bộ lá phổi bên phải và một phần ba lá phổi bên trái. Các bác sĩ Pháp bảo, ông chỉ có thể sống chừng hai năm nữa thôi. Trong thời gian nằm chờ chết, ông đã tìm ra phương pháp… thở để tự chữa bệnh cho mình, và kết quả là ông đã sống đến tuổi 85 mới mất (1997), nghĩa là sống thêm được 50 năm nữa, hoạt động tích cực, năng nổ trong nhiều lĩnh vực. Chuyện khó tin nhưng có thật!

Tôi may mắn được quen biết ông trong nhiều năm. Với tôi, ông vừa là đồng nghiệp, là đàn anh mà cũng là người thầy. Ông là bác sĩ, đồng thời là một nhà văn, nhà báo, nhà hoạt động xã hội rất nhiệt tâm. Ông là cố vấn của bộ môn tâm lý – xã hội học do tôi phụ trách tại Trung tâm Đào tạo và bồi dưỡng cán bộ y tế TP.HCM, (nay là ĐH Y khoa Phạm Ngọc Thạch) ngay từ hồi mới thành lập (1989). Ông thường trao đổi với tôi điều này điều khác, về công việc viết lách, giảng dạy, và nhiều lần về phương pháp “ thở dưỡng sinh ” của ông. Trao đổi không chỉ về cơ thể học, sinh lý học mà cả về tâm lý học, đạo học.

Có lần ông mở áo cho tôi xem mấy vết mổ vẫn chưa hoàn toàn liền lạc trên ngực ông. Lần khác ông lại cao hứng vén bụng bảo tôi thử đánh mạnh vào bụng ông xem sao. Tôi phục ông ốm nhom ốm nhách mà làm việc thật dẻo dai, bền bỉ, gần như không biết mệt mỏi. Trong lúc nhiều người giảng bài, nói chuyện, hội họp, làm việc… thấy uể oải, hụt hơi, thì một người chỉ còn hai phần ba lá phổi, chỉ còn gần một nửa “ dung tích sống ” như ông lại vẫn ung dung, thư thái. Ông cười “ tiết lộ ” với tôi, những buổi hội họp dông dài, vô bổ, ông chỉ ngồi… thở, nhờ vậy mà ông không bị stress, không bị mệt. Ông nói sau này khi ông mất đi, điều quan trọng ông để lại không phải là những tác phẩm văn học, triết học này nọ, mà chính là bài vè dạy thở chỉ với 12 câu của ông.

Trước kia, tôi cũng chỉ nghe để mà nghe chớ chẳng thực hành. Cho đến ngày tôi bị vố tai biến mạch máu não nặng, phải mổ sọ não rồi nằm viện dài ngày, lúc đó tôi mới thử đem ra áp dụng. Quả có điều kỳ diệu ! Nó làm cho tôi thảnh thơi hơn, ít nhọc mệt hơn và sức khỏe tốt hơn. Trong thời gian dưỡng bệnh, các bạn đồng nghiệp thương tình, cho rất nhiều thuốc, nhưng tôi chỉ chọn một vài món thực sự cần thiết, còn thì chỉ… dùng phương pháp thở để tự chữa bệnh cho mình. Phương pháp thở của bác sĩ Nguyễn Khắc Viện thực ra không phải là cái gì hoàn toàn mới. Nó chỉ là một sự tổng hợp của khí công, thiền, yoga, dưỡng sinh… của Đông phương từ ngàn xưa, được nhìn bằng sinh lý học hô hấp hiện đại của một người thầy thuốc.

Dưới đây là bài vè 12 câu dạy thở của bác sĩ Nguyễn Khắc Viện :

Thót bụng thở ra
Phình bụng hít vào
Hai vai bất động
Chân tay thả lỏng

Êm chậm sâu đều

Tập trung theo dõi
Luồng ra luồng vào
Bình thường qua mũi

Khi gấp qua mồm

Đứng ngồi hay nằm
Ở đâu cũng được
Lúc nào cũng được !

Ta biết rằng khi thai nhi còn trong bụng mẹ, hai lá phổi là một khối đặc, im lìm, không hoạt động, như chiếc dù xếp chặt trên lưng vận động viên. Khi người nhảy dù tung mình ra khỏi phi cơ thì dù mới tự động bung ra, bọc gió. Đứa bé “ tung mình ” ra khỏi lòng mẹ hai lá phổi cũng bung ra như vậy do không khí tự động lùa vào, đó chính là hơi thở vào đầu tiên. Tiếng khóc chào đời lúc đó chính là hơi thở ra đầu tiên của bé chứng tỏ hệ hô hấp đã được “ lắp đặt ” xong, đã khởi động tốt, sẽ “ bảo hành ” cho đến khi… tắt thở, miễn là trong quá trình sử dụng biết “ bảo trì ” ! Cách bảo trì tốt nhất vẫn là đừng đưa bụi, khói… (thuốc lá !) vào lấp các đường hô hấp lớn nhỏ khiến ta phải thở khò khè, thở cà giựt, thở cà hước về sau… là được.

Sự hô hấp xảy ra trên từng tế bào của cơ thể chứ không phải ở hai lá phổi. Phổi thực chất là một cái bơm, bơm khí vào ra “ phình xẹp ” vậy thôi. Để cho cái máy bơm đó làm việc tốt thì cần biết một chút về “ cơ chế ” của nó. Lồng ngực là cái xy-lanh (cylindre), còn pít-tông (piston) chính là cơ hoành – một bắp cơ lớn, nằm vắt ngang giữa bụng và ngực. Khi cơ hoành thụt lên thụt xuống (như cái bể lò rèn) thì khí được hút vào đẩy ra ở phổi. Cơ hoành nhích lên nhích xuống 1 cm đã hút hoặc đẩy được 250 ml không khí. Vậy mà cơ hoành có thể nhích lên xuống đến 7 cm ! Tóm lại, chính cơ hoành ở bụng mới là cơ hô hấp chính, đảm trách hơn 80 % sự thông khí. Do đó, thở bụng là cách thở sinh lý nhất, tự nhiên nhất.

Cho nên trong bài vè tập thở ta thấy nói “thót bụng”, “phình bụng” – mà không hề nói đến ngực chút nào là vậy ! Cứ quan sát một bé đang ngủ ngon lành thì biết. Nó thở bằng bụng chớ không phải thở bằng ngực. Chỉ có cái bụng nó là phình lên xẹp xuống, đều đều, nhẹ nhàng mà thôi.

Êm, chậm, sâu, đều là chuyện không dễ. Phải từ từ mới được. Đừng nóng vội. Mới đầu tập thở bụng như vậy thế nào nó cũng khó chịu ! Khi đã quen, đã thành phản xạ thì mới ổn định được. Cứ tự nhiên. Phải mất chừng sáu tháng mới quen ! Bình thường giai đoạn thở ra bao giờ cũng dài hơn giai đoạn thở vào. Các phương pháp khí công dạy nhiều cách thở, nào hai thì, ba thì, bốn thì, nào nín hơi, ém hơi… rất phức tạp. Ta tập thở theo sinh lý hô hấp để nâng cao sức khỏe chứ không phải để luyện “Cửu dương chân kinh”!

Thở êm là thở không có tiếng phì phò phì phèo như kiểu tập thể dục, quơ tay, quơ chân thế thôi.

Còn thở chậm mà sâu thì lợi hơn thở nhanh mà cạn. Để ý xem, khi ta vui vẻ, bình tĩnh, ta thấy ta luôn thở nhẹ nhàng, chậm rãi, thoải mái. Còn khi ta có chuyện bực mình, căng thẳng hay sợ hãi, lo lắng… ta đều thở nhanh mà cạn, thở cà giựt, thở cà hước…!

Do vậy nếu ta tập trung chú ý vào thở bụng, theo dõi, quan sát hơi thở vào ra thế nào, ta sẽ bớt căng thẳng, và nhờ đó, hơi thở cũng sẽ chậm lại và sâu hơn.

“ Thả lỏng ” toàn thân là một yếu tố quan trọng khác. Thả lỏng là không để căng cứng, không gồng, không ráng sức. Cả thân thể đều được nghỉ ngơi, trừ cái bụng phình ra xẹp vào thôi ! Bình thường, hệ cơ bắp của ta luôn có độ căng gọi là trương lực cơ (tonus musculaire) tiêu tốn rất nhiều năng lượng. Thả lỏng là buông xả, là làm cho toàn thân dịu lại. Cơ thể ta có hơn mười ngàn tỷ tế bào. Mỗi tế bào thực chất là một cái túi, một loại “ sinh vật ” háo ăn, háo tiêu thụ oxy – với phản ứng gọi là oxyt hóa – để tạo ra năng lượng. Nhưng oxyt hóa càng mạnh thì càng tạo thêm các gốc tự do và các chất… bã, làm cho cơ thể mau mệt mỏi, già nua ! Giống như một thanh sắt để ngoài nắng gió một thời gian sẽ bị oxyt hóa thành rỉ sét.

Khi cơ thể đã chùng xuống, đã giãn cơ, tức giảm tiêu hao năng lượng một cách đáng kể rồi thì cũng sẽ thấy bớt cần thiết phải cung cấp các dưỡng chất qua thức ăn…! Ăn ít đi mà vẫn đáp ứng đủ nhu cầu năng lượng thì cơ thể đỡ vất vả, các tế bào đỡ hùng hục làm việc, nhờ đó toàn thân thấy sảng khoái.

Nhớ rằng thở bụng là thở theo sinh lý, tự nhiên, không cần phải “ tập luyện ” vất vả gì cả, không cần phải giờ giấc, tư thế gì cả ! Vì ở đâu ta cũng phải thở, lúc nào ta cũng phải thở, nên nói “ Ở đâu cũng được / Lúc nào cũng được ” là vậy.

Không nên ráng sức, gắng sức. Chỉ cần chuyên cần, kiên nhẫn để tạo thành thói quen tốt mà thôi. Ráng sức, muốn cho mau thành công thì sẽ dẫn đến… thất bạ
i vì choáng váng, chóng mặt, tê rần… Tại sao vậy ? Tại vì đã ráng sức, cố ép, thì sẽ gây rối loạn sự điều hòa tự nhiên của cơ thể. Cho nên người “ ham ” quá, ráng “ luyện công ” quá, dễ bị “ tẩu hỏa nhập ma ” ! “ Thở bụng ” không thay thế được bác sĩ. Nó chỉ góp phần để mau lành bệnh, phục hồi sức khỏe và duy trì sức khỏe, tăng cường sức đề kháng để giảm bớt bệnh hoạn. Theo dõi luồng hơi thở ra, thở vào sẽ rất tốt, giúp cho tâm được an. Lâu nay ta thở một cách phản xạ, vô thức, nếu ta thở mà có ý thức, biết mình đang thở, theo dõi sát nó thì sẽ giúp ta… quên mọi thứ chuyện khác. Nhờ vậy, tâm ta được tĩnh lặng. Tâm mà lăng xăng, dao động, nhiều ưu phiền, giận dữ… sẽ tiêu hao rất nhiều năng lượng, làm ta kiệt sức, “ thở không ra hơi ” !

Tóm lại, thở bụng sẽ giúp ta học tập hiệu quả hơn, năng suất cao hơn, sức khỏe dồi dào hơn. Thử đi.

B.S. Đỗ Hồng Ngọc

From: NguyenNThu


 

GIẾT BÀO THAI

Vương Điền

Một người phụ nữ lo lắng tìm gặp bác sĩ sản khoa và nói :”Bác sĩ, tôi có vấn đề nghiêm trọng cần giải quyết. Con tôi còn chưa đủ 1 tuổi và tôi lại có thai lần nữa mà tôi lại không muốn sinh con gần nhau quá.”

“Vậy cô muốn tôi phải làm sao?” Vị bác sĩ hỏi

“Bác sĩ làm ơn phá thai giúp tôi, tôi sẽ biết ơn ngài lắm”

Ông bác sĩ lặng im suy nghĩ 1 hồi và trả lời rằng :”Thưa cô, tôi có 1 giải pháp tốt hơn cho cô và nó ít nguy hiểm hơn nữa.” .Sản phụ mỉm cười và nghĩ rằng vị bác sĩ kia sẽ giúp mình phá thai

Nhưng ông lại nói : ” Để tránh việc cô phải cực khổ nuôi 2 đứa trẻ cùng 1 lúc, vậy hãy giết chết đứa cô đang ẵm trên tay đi. Cô sẽ có thêm thời gian nghỉ ngơi trước khi sinh . Nếu cô muốn giết 1 đứa trong 2 thì giết đứa nào chẳng được. Sẽ không có nguy hiểm gì cho cơ thể nếu cô giết đứa đang bế trên tay thay vì phá thai!”

Người phụ nữ hoảng hốt và nói : “Không được bác sĩ à! Thật tàn nhẫn khi giết một đứa trẻ”

“Tôi đồng ý” . Ông bác sĩ nói tiếp :” Vậy mà tôi cứ nghĩ cô đã sẵn sàng cho việc giết con của mình nên tôi nghĩ đó là cách tốt nhất.”Ông bác sĩ mỉm cười và nhận ra mình đã đạt được mục đích. Ông đã thuyết phục được người phụ nữ rằng không có sự khác nhau giữa việc giết đứa con trong bụng hay giết đứa con đã sinh ra. Sư tàn nhẫn là như nhau.

“Tình yêu giúp chúng ta hi sinh bản thân mình vì mục đích tốt đẹp cho người khác. Nhưng phá thai lại hi sinh mạng sống người khác vị sự ích kỷ của bản thân. !”

Nếu bạn đồng ý, hãy bấm SHARE, cùng nhau ta có thể bảo vệ nhiều mạng sống.

Nguồn Internet


 

Xin ngài hãy giữ lấy nó, thưa ngài Chaplin-Truyện – ngắn HAY

Nguyễn Thị Bích Hậu

Vua hề Charlie Chaplin kể: “Có lần tôi đi tàu điện ngầm New York, về đến nhà, tôi phát hiện ra trong túi có một chiếc đồng hồ bằng vàng. Tôi không thể hiểu nổi nó rơi vào túi tôi như thế nào. Tôi quyết định mang tới đồn cảnh sát. Ngày hôm sau, tôi nhận được một bức thư với nội dung: “Ngài Chaplin kính mến! Tôi là một kẻ móc túi chuyên nghiệp. Hôm qua, trong tàu điện ngầm, tôi đã lấy trộm chiếc đồng hồ vàng của một quý ông, nhưng khi nhìn thấy ngài, tôi quyết định tặng ngài và bỏ nó vào túi của ngài”.

Một năm trôi qua, cảnh sát không tìm ra tên trộm và chủ nhân của chiếc đồng hồ, nên họ đã gửi lại nó cho tôi. Các báo viết về điều đó, và ít lâu sau, tôi nhận được bức thư thứ hai: “Ngài Chaplin kính mến! Cách đây một năm, tôi đi tàu điện ngầm và bị đánh cắp mất chiếc đồng hồ. Đọc báo, tôi biết một kẻ móc túi nào đó đã tặng ngài chiếc đồng hồ đó. Xin ngài hãy giữ lấy nó, thưa ngài Chaplin. Vì tôi cũng ngưỡng mộ tài năng phi thường của ngài không kém gì kẻ móc túi nên tôi xin gửi ngài chiếc đồng hồ đó”.

st

 Đến một lúc

 Đến một lúc nào đó, bạn sẽ hiểu: không phải mọi thứ đều cần níu giữ.

☘️Có những khoảnh khắc trong đời, ta như một con thuyền nhỏ giữa đại dương giông bão, cố gắng chèo chống trong vô vọng trước những con sóng không thể kiểm soát. Ta níu kéo những gì đã trôi xa, chống lại những điều không thể thay đổi, mong mỏi một kết cục khác cho những chuyện đã rồi. Nhưng càng vùng vẫy, ta chỉ càng kiệt sức.

☘️Một ngày nọ, tôi ngừng chống cự. Điều gì đau, hãy để nó đau. Điều gì muốn sinh ra, hãy để nó sinh ra. Điều gì phải xảy ra, hãy để nó xảy ra. Không phải vì tôi đã mất hết hy vọng, mà vì tôi nhận ra: có những điều, dù ta có đấu tranh đến đâu, cũng không thể thay đổi. Một người đã muốn rời xa, dù ta có cố gắng đến mức nào, cũng không thể giữ lại. Một sự thật đã hiển hiện, dù ta có phủ nhận bao nhiêu lần, cũng không thể biến mất. Một cơn bão khi đến, dù ta có cầu nguyện thế nào, cũng sẽ cứ thế mà quét qua.

☘️Ta đã mất quá nhiều thời gian để từ chối thực tại, để ép buộc trái tim phải quên đi một vết thương chưa lành, để tự lừa dối mình rằng mọi chuyện có thể khác nếu ta cố thêm chút nữa. Nhưng thực ra, điều khiến ta đau khổ không phải là mất mát, mà là sự kháng cự với chính những gì không thể tránh khỏi. Giống như một bàn tay cứ nắm chặt một sợi dây đang cháy, càng giữ chặt, ta chỉ càng tự làm tổn thương mình.

☘️Chấp nhận không có nghĩa là đầu hàng, cũng không có nghĩa là yếu đuối. Chấp nhận là hiểu rằng có những thứ nằm ngoài tầm kiểm soát của ta, và điều duy nhất ta có thể làm là lựa chọn cách đối diện với nó. Khi ta để nỗi đau tự do đi qua, nó sẽ tự tìm đường để biến mất. Khi ta ngừng cưỡng cầu, những gì cần ở lại sẽ ở lại, những gì phải ra đi sẽ ra đi. Giống như nước chảy xuôi dòng, không vì một tảng đá cản đường mà dừng lại, mà sẽ tìm một con đường khác để tiếp tục hành trình.

☘️Và rồi một ngày, ta nhận ra mình vẫn ổn. Những gì từng khiến ta đau đớn giờ chỉ còn là một vết sẹo mờ nhạt. Những gì ta từng sợ hãi giờ không còn bám víu trong tâm trí. Khi không còn phí hoài sức lực để chống lại dòng chảy của cuộc sống, ta sẽ thấy mình nhẹ nhàng hơn. Và trong sự nhẹ nhàng ấy, là một sức mạnh thật sự—sức mạnh của một tâm hồn không còn sợ hãi trước những đổi thay.

(st)

 From: haiphuoc47& NguyenNThu 


 

CÁI TÔI THAO THỨC – Rev. Ron Rolheiser, OMI

Rev. Ron Rolheiser, OMI

Trong những năm cuối đời, Thomas Merton sống ở một ẩn viện bên ngoài tu viện, hy vọng được cô tịch thêm, nhưng cô tịch là một điều viển vông, và nó cứ mãi chạy trốn ngài.

Rồi một sáng nọ, trong một khoảnh khắc, ngài nhận thấy mình đã tìm thấy cô tịch.  Tuy nhiên, điều ngài trải nghiệm đã làm cho ngài ngạc nhiên.  Hóa ra, cô tịch không phải là một tình trạng ý thức được biến đổi hay là một nhận thức cao hơn về Thiên Chúa và sự siêu việt trong cuộc đời chúng ta.  Theo những gì ngài trải nghiệm, thì cô tịch đơn giản là bình an trong chính mình, ý thức một cách tri ân và hít lấy một cách bình an sự phong phú vô vàn trong cuộc đời mình.  Cô tịch hệ tại ở việc thân mật ngủ với trải nghiệm của mình, bình an trong đó, ý thức sự phong phú và kỳ diệu của nó.

Nhưng đâu dễ như vậy.  Hiếm được như vậy lắm.  Chúng ta hiếm khi thấy mình bình an với thời khắc hiện tại trong bản thân mình.  Vì sao?  Vì chúng ta được dựng nên như vậy.  Chúng ta quá hăng hái so với thế giới này.  Khi Thiên Chúa đặt chúng ta vào thế giới này, thì như sách Giảng viên đã nói, Ngài đặt sự “vô tận” vào lòng chúng ta và vì thế chúng ta không dễ bình an với cuộc sống của mình.

Chẳng hạn như, trong đoạn về nhịp điệu các mùa trong sách Giảng viên.  Tất cả mọi sự đều có thời điểm và thời của nó.  Một thời để sinh, một thời để chết, một thời để gieo, một thời để gặt, một thời để giết, một thời để chữa… cứ thế mà tiếp.  Rồi sau khi đưa ra nhịp điệu tự nhiên của thời gian và các mùa, tác giả kết lại bằng những lời này: Thiên Chúa đã làm mọi sự hợp thời đúng lúc, nhưng Thiên Chúa đã đưa sự vô tận vào tâm hồn con người, nên từ đầu đến cuối, chúng ta cứ lạc nhịp với thời gian và các thời.

“Vô tận” trong tiếng Do thái là Olam, một từ có cùng ý với “vĩnh cửu” và “siêu việt.”  Một vài bản dịch tiếng Anh viết như sau: Thiên Chúa đã đặt ý thức về quá khứ và tương lai vào lòng chúng ta.  Có lẽ lối diễn đạt rõ nhất cho điều này chính là cách chúng ta thường trải nghiệm điều này trong đời mình.

Chúng ta biết từ kinh nghiệm rằng thật khó để bình an trong thời khắc hiện tại, bởi vì quá khứ và tương lai không để chúng ta yên.  Chúng luôn mãi nhuốm màu lên quá khứ.

Quá khứ ám ảnh chúng ta với những lời ru và giai điệu mà chúng ta nửa nhớ nửa quên, khơi lên trong chúng ta những ký ức về tình yêu tìm thấy và đánh mất, về những vết thương chẳng bao giờ lành, và những cảm giác mơ hồ về những hoài niệm, hối tiếc và mong muốn bám vào một thứ gì đó từng có.

Quá khứ luôn mãi gieo thao thức vào thời khắc hiện tại.

Còn tương lai?  Nó cũng xuyên thấu vào hiện tại, ló dạng lên như một lời hứa và mối đe dọa, luôn mãi đòi chúng ta phải chú ý, luôn mãi gieo lo lắng vào cuộc đời chúng ta, luôn mãi tước đi năng lực nghỉ ngơi trong hiện tại của chúng ta.

Hiện tại luôn bị nhuốm màu của những nỗi ám ảnh, mối thương tâm, mối lao tâm và lo lắng vốn chẳng mấy liên quan đến những người đang ngồi cùng bàn với chúng ta bây giờ.

Các triết gia và thi sĩ đã đặt nhiều tên cho chuyện này.  Platon gọi nói là “cơn điên đến từ các vị thần”, các nhà thơ Hinđu gọi đó là “hoài niệm về vô tận”, Shakespeare nói về “khao khát bất diệt”, Thánh Augustinô có định nghĩa có lẽ là lừng danh hơn tất cả, ngài gọi đó là thao thức không thể xóa bỏ Thiên Chúa đặt vào lòng con người để con người không thể nào tìm được mái ấm nếu mái ấm đó không vô tận và vĩnh cửu – “Lạy Chúa, Ngài đã tạo chúng con cho Ngài, và tâm hồn chúng con khắc khoải mãi cho đến khi được nghỉ yên trong Ngài.”

Và thế là, rất hiếm khi chúng ta hiện diện bình an trong đời, hay thoải mái trong chính mình.  Nhưng như T.S. Eliot từng nói, “sự dằn vặt” này có một ý định thiêng liêng với chủ ý của Thiên Chúa.

Linh mục Henri Nouwen, trong một đoạn văn phi thường, đã xác định sự vật lộn này và mục đích của nó: “Cuộc đời chúng ta là một thời gian ngắn sống trong kỳ vọng, một thời gian mà nỗi buồn và niềm vui quấn lấy nhau trong mỗi một khoảnh khắc.  Có chất buồn thấm đẫm mọi thời khắc đời sống.

Dường như chẳng điều gì là vui thú trọn vẹn hoàn toàn, nhưng thậm chí trong cả những thời khắc hạnh phúc nhất của hiện hữu này chúng ta vẫn cảm nhận một thoáng đượm màu buồn.  Trong mọi thỏa mãn, vẫn nhận thức được giới hạn, trong mọi thành công vẫn có nỗi sợ bị ganh ghét.  Phía sau nụ cười là giọt nước mắt.  Trong mọi vòng tay ôm, vẫn có sự cô đơn.  Trong mọi tình bạn, vẫn có ngăn cách.  Và trong tất cả những gì rạng rỡ, vẫn nhận thấy bóng tối quanh mình.  Nhưng trải nghiệm thân mật này, với mỗi một chút của sự sống được chạm đến bởi một chút của cái chết, có thể hướng chúng ta vượt quá những giới hạn hiện sinh.  Nó có thể làm thế bằng cách khiến chúng ta nhìn quá kỳ vọng để hướng đến ngày mà lòng chúng ta sẽ tràn đầy niềm vui toàn vẹn, một niềm vui mà không ai lấy được của chúng ta.”

Tâm hồn thao thức của chúng ta giữ chúng ta khỏi quên mất ngọn lửa thiêng liêng trong mình.

 Rev. Ron Rolheiser, OMI

From: Langthangchieutim


 

NÊN HOÀN THIỆN- Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Hãy nên hoàn thiện, như Cha anh em trên trời là Đấng hoàn thiện!”.

“Không gì hoàn hảo trên thế gian! Bức tranh tuyệt nhất chưa được vẽ; vở kịch hay nhất chưa được viết; bài thơ vĩ đại nhất chưa được ngâm. Không ai hoàn hảo, không chi hoàn hảo! Vậy mà Thiên Chúa lệnh cho con người phải hoàn thành mọi sự, và nó làm cách chậm chạp, sai lầm những gì trong nháy mắt Ngài có thể hoàn tất tuyệt vời! Dẫu thế, nó phải hoàn thiện tất cả; ngay cả bản thân nó, nó được gọi để nên hoàn thiện!” – Steffens.

Kính thưa Anh Chị em,

Đúng với nhận định của Steffens, có mặt trên trần gian này, bất cứ ai cũng được gọi để ‘nên hoàn thiện’. Lời Chúa hôm nay cho biết, đó là giấc mơ ngàn đời của Thiên Chúa.

Môsê mời gọi con cái Israel bước đi trong đường lối Chúa, nắm giữ huấn thị Ngài để nên “một dân thánh hiến cho Đức Chúa” – bài đọc một – nghĩa là ‘nên hoàn thiện’. Thánh Vịnh đáp ca bộc lộ nỗi vui tòng thuộc đó, “Hạnh phúc thay người noi theo luật pháp Chúa Trời!”.

‘Nên hoàn thiện’ là ơn gọi chung của bất cứ ai theo Chúa Giêsu! Nếu chỉ nhắm đến mức ‘khá tốt’, bạn có thể trở thành ‘khá tốt’ thực sự; nhưng đối với Chúa Giêsu, ‘khá tốt’ vẫn ‘chưa đủ tốt’. Ngài muốn những ai theo Ngài phải ‘thực sự tốt’, thực sự hoàn hảo! Đây là một lời mời ở cấp độ cao, ‘cấp độ nên thánh!’. “Hoàn hảo, hoàn thiện” có nghĩa là mỗi người cố gắng sống từng phút giây trong ân sủng. Tất cả chỉ có thế! ‘Ở đây và lúc này’, bạn đắm chìm trong ân sủng! Ngày mai chưa đến, hôm qua đã vĩnh viễn ra đi; tất cả những gì bạn có, là những khoảnh khắc hiện tại! Đó là những khoảnh khắc ‘được thánh hoá’ để mỗi người nên giống Chúa Giêsu hơn, nghĩa là nên thánh.

Nói đến hoàn thiện, chúng ta thường nghĩ đến những gì thuộc về các thánh vĩ đại; thế nhưng, bên cạnh các ngài, còn có hàng ngàn vị thánh khác chưa từng được nêu danh trong giáo sử và nhiều vị thánh tương lai đang sống khắp nơi trên thế giới. Hãy tưởng tượng, ngày kia trên trời, chúng ta vui mừng gặp lại những vị thánh cao cả đã từng quen biết; và sẽ ngạc nhiên biết bao khi nhìn thấy vô vàn khuôn mặt thánh thiện lạ lẫm mới biết lần đầu. Đó là những thiện nam tín nữ thuộc mọi đấng bậc đã tìm cho mình con đường hạnh phúc; họ là những con người khám phá ra rằng, họ được gọi để ‘nên hoàn thiện’.

Anh Chị em,

‘Nên hoàn thiện!’. Qua thời gian, chúng ta cảm nghiệm rằng, càng sống trong ân sủng và càng cố gắng đầu phục từng phút giây theo ý muốn của Chúa, chúng ta càng trở nên mạnh mẽ và thánh thiện. Và dẫu như “bức tranh tuyệt vời nhất chưa được vẽ; vở kịch hay nhất chưa được viết; bài thơ vĩ đại nhất chưa được ngâm”, nhưng nếu chúng ta biết xây dựng dần dần những thói quen thánh hoá mọi khoảnh khắc để nên thánh – chỉ làm điều đẹp lòng Chúa – thì theo thời gian, những thói quen đó sẽ làm cho mỗi người trở nên những con người mà chúng ta phải trở thành. Vậy đâu là tiêu chuẩn? “Như Cha anh em trên trời!”. Ngài là thước đo cho mọi cố gắng vươn lên của chúng ta. Chúa không nhìn vào kết quả, nhưng nhìn vào từng ‘nỗ lực’ khi mỗi người vượt lên chính mình từng ngày. Và đó là nên thánh!

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, giúp con cam kết sống từng giây phút cho đẹp lòng Chúa! Được như thế, ngày kia, thiên đàng nhất định sẽ có thêm một vị thánh ‘vừa lạ vừa quen’. Tại sao không?”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

From: KimBang Nguyen

**********************************************

Thứ Bảy Tuần I Mùa Chay

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu.

43 Khi ấy, Đức Giê-su nói với các môn đệ rằng : “Anh em đã nghe Luật dạy rằng : Hãy yêu đồng loại và hãy ghét kẻ thù. 44 Còn Thầy, Thầy bảo anh em : hãy yêu kẻ thù và cầu nguyện cho những kẻ ngược đãi anh em. 45 Như vậy, anh em mới được trở nên con cái của Cha anh em, Đấng ngự trên trời, vì Người cho mặt trời của Người mọc lên soi sáng kẻ xấu cũng như người tốt, và cho mưa xuống trên người công chính cũng như kẻ bất chính. 46 Vì nếu anh em yêu thương kẻ yêu thương mình, thì anh em nào có công chi ? Ngay cả những người thu thuế cũng chẳng làm như thế sao ? 47 Nếu anh em chỉ chào hỏi anh em mình thôi, thì anh em có làm gì lạ thường đâu ? Ngay cả người ngoại cũng chẳng làm như thế sao ? 48 Vậy anh em hãy nên hoàn thiện, như Cha anh em trên trời là Đấng hoàn thiện.”


 

Bông hồng có gai – Bà Claudia Sheienbaum, TT Mễ

Nguyễn Thị Bích Hậu

Bà Claudia Sheienbaum, TT Mễ là người ít được thế giới để tâm. Nhưng gần đây bà con biết tới bả vì bả phải đương đầu với chiến tranh thương mại.

Báo chí viết bà được lòng ông TT Mỹ vì mềm mỏng, không có vẻ mạnh bạo như TT Canada và bộ sậu của ông khi đáp trả thuế quan.

Tất nhiên bà bên ngoài rất mềm mỏng. Nhưng bên trong bà là thép. Vì vậy bà làm 2 chuyện thế này:

Một là khi bên Mỹ đụng chạm với Mexico về vụ xử lý các băng đảng gây hại ở biên giới 2 nước. Tất nhiên bên Mễ ủng hộ vụ này, nhưng họ muốn làm theo luật pháp của xứ họ trên vùng lãnh thổ thuộc chủ quyền của mình chứ không muốn bị can thiệp quá mức. Vì vậy bà vận động Quốc hội sửa đổi Hiến pháp và đã lập tức sửa xong trong ngày 20/2 vừa rồi quy định hình phạt nghiêm khắc hơn đối với người nước ngoài tham gia các hoạt động bất hợp pháp và hạn chế sự can thiệp của cơ quan nước ngoài.

Hai là bà vẫn đang trong quá trình thương lượng áp thuế, dù đã bị áp 25% lên thép và nhôm rồi. Nhưng ngày 9/3 vừa rồi, chánh phủ của bà tổ chức cho 500 ngàn dân Mễ đổ về thủ đô để ủng hộ bà trong vụ nỗ lực tạm hoãn áp thuế 1 tháng của Mỹ.

Gọi là vậy, nhưng trong cuộc mít tinh khủng này, bà công bố kế hoạch 5 điểm nhằm giúp dân giảm thiểu tác hại của chiến tranh thương mại. Bà cũng đã chuẩn bị danh sách áp thuế đáp trả khi cần rồi và sẽ công bố ngay khi có thể. Nửa triệu dân đó cho thấy sức mạnh chánh trị của bà thế nào, cần thì cũng gấu ngay và luôn.

Bà Tổng thống Mễ là dân có học cao. Bà là nhà khoa học, tiến sĩ kỹ sư năng lượng tốt nghiệp đại học Tự trị quốc gia Mễ ra. Bà đã đồng tác giả hơn 100 bài báo và hai cuốn sách về năng lượng, môi trường và phát triển bền vững . Bà đã đóng góp cho Ủy ban liên chính phủ về Biến đổi khí hậu và vào năm 2018, được BBC vinh danh là một trong 100 Phụ nữ nổi bật của thế kỷ 21. Bà từng là thị trưởng thủ đô của Mexico, từng làm Bộ trưởng Môi trường.

Năm ngoái bà trúng cử TT, trở thành nữ TT đầu tiên của Mễ. Mục tiêu của bà là thúc đẩy giáo dục, giúp dân tăng thu nhập và tăng cường chống lại các băng đảng tội phạm.

Bà TT Mễ là người gốc Do Thái. gia đình rất gia giáo. Cha bà là nhà Hóa học, mẹ bà là nhà Sinh vật học. Hai người này đã chạy trốn Đức Quốc xã từ Litva và Bulgaria tới Mễ trong thế chiến 2.

Hiện bà TT Mễ sinh năm 1962, có chồng là Nhà khoa học vật lý cũng là nhà tư vấn tài chánh, bạn học của bà. Bà có 1 con gái với đời chồng trước đã ly hôn từ 2016. Con gái bà năm nay 37 tuổi.


 

CÔ SÁU – Truyện ngắn HAY

Thuở ấy Cô Sáu ở một mình sau khi ba mẹ lần lượt qua đời. Mẹ cô làm nghề cho vay lãi nhẹ. Lúc ấy là 3% mỗi tháng và sau khi ba mẹ mất đi cô tiếp tục nghề của ba mẹ mình. Đó là mức lãi suất mà người bình dân Sài Gòn chấp nhận và không lên án.

Rồi cô gặp một anh lưu lạc từ miền Trung vào. Cả xóm không ai biết lai lịch của anh này, nhưng thấy họ sống với nhau rất hạnh phúc. Lúc đầu anh không có nghề nghiệp gì, nhưng sau đó anh thi vào trường cán sự y tế và tốt nghiệp ngành răng. Ra trường, cô Sáu mua trang thiết bị mở phòng răng cho anh tại căn nhà trên. Anh Sáu khéo tay và giá mềm nên họ làm ăn rất phát đạt.

Sáng sáng anh Sáu ra một quán cà phê nhỏ ở Ngả Tư Quốc Tế (ngày xưa ngả tư Bùi Viện và Đề Thám được gọi là Ngả Tư Quốc Tế) trong khi cô Sáu đi chợ lo nấu ăn và chuẩn bị vệ sinh phòng mạch. Chuyện vẫn êm đềm xảy ra đến khi có một trong những người hàng xóm báo cho cô Sáu biết là Chú Sáu có quan hệ với một người phụ nữ khác và cô ấy đang mang thai.

Lúc ấy là khoảng 60 năm về trước, nhà còn vách ván nên hai bên nhà nếu cố ý nghe lén chuyện của nhau là có thể nghe rất rõ. Tối hôm ấy, bọn con nít anh chị em chồng và má chồng tôi áp tai vào vách để xem Cô Sáu có phản ứng ra sau với ông chồng phản bội này.

” Anh nè, anh ăn ở với người ta có thai mà sao không báo cho em biết. Người ta là con gái từ quê lên tản cư nghèo khổ, mỗi ngày quảy gánh trên vai, bán từng miếng bánh, từng trái cây thì lời được bao nhiêu tiền, rồi bụng bầu, đẻ chửa tiền đâu mà sinh sống? Bao nhiêu tiền của anh làm ra, em giữ hết rồi. Mấy cái tiền lặt vặt cà phê của anh làm sao cô ấy sống đủ?”

” Anh sợ em buồn vì… anh là thằng lang thang, em cưu mang mọi thứ mà… anh lại phản bội em”.

“Nếu là phản bội thì cũng đã phản bội rồi. Bây giờ lại thêm bỏ vợ bỏ con. Có tội với người ta không? Thôi thì em mồ côi, sống một mình bơ vơ lắm. Em rất cần anh. Em cũng không nỡ để cha con anh xa nhau nên anh cứ nói mẹ con cô ấy về sống chung cho vui. Vợ chồng mình cũng không có con. Có thêm người cho vui.”

Không biết họ bàn bạc thế nào nhưng người phụ nữ kia nhất quyết không về ở chung. Thế là cô Sáu mỗi tháng chu cấp cho người vợ nhỏ mỗi tháng 4 ngàn đồng. Thăm hỏi đàng hoàng. Cô còn mua một ngôi nhà cho hai mẹ con cô kia có chỗ nương thân. Mỗi chủ nhật hại vợ chồng chú thiếm Sáu đi thăm con và cô vợ hai.

Năm tháng qua nhanh. Chú Sáu bệnh rồi qua đời. Cô Sáu già bị tai biến nên sinh hoạt hàng ngày rất khó khăn. Người con trai bây giờ đã lớn. Họ đến xin rước cô Sáu về nhà chăm sóc rất chu đáo. Cô Sáu bán nhà để đi theo sống với người vợ nhỏ của chồng.

Thế mới thấy, phụ nữ rất dễ yếu lòng và vị tha. Đôi khi chỉ cần người đàn ông thành thật nhận lỗi là họ sẵn sàng tha thứ dù cho lỗi lầm lớn đến đâu chăng nữa.

Theo ✍️Nguyễn Ngọc Yến

Đi làm hoà với người anh em con trước đã, rồi hãy trở lại dâng của lễ. (Mt 5:23-24)- Cha Vương 

Ngày Thứ 6 chay tịnh được nhiều ơn lành của Chúa nhé.

Cha Vương 

Thứ 6 1MC: 14/3/2025

TIN MỪNG: Nếu con đang dâng của lễ nơi bàn thờ mà sực nhớ người anh em đang có điều bất bình với con, thì con hãy để của lễ lại trước bàn thờ, đi làm hoà với người anh em con trước đã, rồi hãy trở lại dâng của lễ. (Mt 5:23-24)

 SUY NIỆM: Trong tất cả các mối quan hệ, tức giận, thù hận, đố kỵ hoặc cay đắng được coi như là kẻ thù vô hình hay là một quả mìn nổ chậm. Nó là một hàng rào kẽm gai ngăn cản bạn có mối quan hệ lành mạnh sâu sắc với Chúa và những người chung quanh.

Lời Chúa hôm nay mời gọi những ai là môn đệ Chúa cần phải biết buông bỏ. Buông bỏ những tức giận, thù hận, đố kỵ hoặc cay đắng, kể cả những quyến luyến, thích thú hay đam mê. Chỉ có buông bỏ thì lòng lòng bạn mới rộng mở, mới có thể thấy được những điều tốt đẹp ở phía trước.

Vẫn biết rằng buông bỏ không phải là dễ, bạn phải cần ơn Chúa. Hãy để Chúa dìu bạn qua những khó khăn thử thách, còn bạn hãy cứ nắm chặt lấy tay Chúa. Có Chúa bạn sẽ không còn sợ nghi nan. Có Chúa dẫn đường sẽ dẫn đưa bạn đến bến bờ hạnh phúc. Hãy buông bỏ mọi sự để bước đi theo Chúa trong niềm tín thác trung kiên nhé.

LẮNG NGHE: ĐỨC CHÚA phán: Hãy quẳng khỏi các ngươi mọi tội phản nghịch các ngươi đã phạm. Hãy tạo cho mình một trái tim mới và một thần khí mới. (Ed 18:31)

CẦU NGUYỆN: Lạy Chúa, xin giúp con vượt qua những cảm xúc không đẹp lòng Chúa và xin ban sức mạnh cho con để con đánh phá kẻ thù vô hình đang làm con xa lìa Chúa và anh em.

THỰC HÀNH: Cố gắng buông bỏ sự tức giận và thù hận đối với người khác để đến gần Chúa hơn.

From: Do Dzung

******************

ĐƯỜNG THẬP GIÁ…Bài thánh ca chạm đến lòng người…Ns Giang Ân

GÓC SUY TƯ..

Van Pham
Cuộc Đời Có Những Điều, Cho Dù Con Người Có Muốn Cũng Đành Bất Lực….
Nếu bạn đang cảm thấy phiền não, cảm thấy mất niềm tin vào cuộc sống này, thì hy vọng rằng sau khi bạn biết được những điều “bất lực” trong cuộc sống này, bạn sẽ thấu hiểu được nhiều hơn, buông bỏ nhiều hơn để đạt được nhiều hơn.
1. Người rời xa bạn
Con người đến với nhau vì duyên, ra đi cũng là duyên, không cần quá níu kéo, bởi có níu kéo cũng không giữ được.
Người rời xa bạn, đó là họ đã đánh mất bạn, không phải bạn đã đánh mất họ. Cũng có thể, rời xa là để gặp lại nhau tại một nơi nào đó tốt đẹp hơn.
2. Thời gian trôi qua
Trong dòng chảy cuộc đời, thời gian cuốn trôi đi bao thị phi, phiền muộn, bao niềm vui nỗi buồn, cũng như cả tuổi thanh xuân. Thời gian một khi trôi qua là không thể nào trở lại, vậy nên, việc gì cần làm thì nên cố gắng nỗ lực, đời này, ít nhất là không hổ thẹn với chính mình.
3. Thất bại
Thất bại tựa như một bức tường đổ sụp, nó đè lên thân bạn, khiến bạn không cách nào vùng vẫy, không thở được, khiến bạn mất đi niềm tin. Tuy nhiên, nếu bạn lặng lẽ chấp nhận nó, thì bạn sẽ không cách nào đứng dậy được nữa. Nếu bạn cố gắng đứng lên, bạn sẽ thấy mọi thứ không quá tồi tệ như mình vẫn nghĩ.
4. Không thể lựa chọn xuất thân
Có người sinh ra đã là vua, có người sinh ra là quý tộc, nhưng rất nhiều người sinh ra đã là thường dân. Trên thế giới này, chúng ta có thể thay đổi được mọi thứ, nhưng không thể lựa chọn cho mình được nơi sinh ra, lựa chọn bậc sinh thành.
5. Sự cô đơn không ai hiểu thấu
Con người, bất kể là đang vui vẻ hay ưu sầu, cao sang hay hèn mọn, đều có thể bắt gặp cảm giác cô đơn không sao hiểu thấu, nó quanh quẩn trong tâm hồn mỗi người, tựa như đang tìm kiếm ý nghĩa chân thực của đời người.
6. Tình yêu vô vọng
Một loại độc dược rất ngọt ngào gọi là “ưu thích”, cái thích này không có giới hạn, đủ dạng đủ loại, nhưng rốt cuộc ưa thích vẫn là ưa thích, nó không phải là “yêu”.
7. Lãng quên
Nhiều người trong chúng ta cho rằng cả đời sẽ không bao giờ quên đi sự tình, ngay cả những chuyện chúng ta cho rằng không thể quên, rốt cuộc vẫn sẽ bị lãng quên. Cuộc sống vì có kỷ niệm, nên mới có những phút giây hoài niệm. Hãy cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên, vui với hiện tại là điều nên làm nhất.
8. Quá khứ đã qua
Một giây vừa trôi qua đã trở thành quá khứ. Cuộc sống này, rất nhiều thứ sẽ mất đi, dù muốn hay không cũng nên chấp nhận. Điều duy nhất có thể đọng lại, đó là những ký ức không bị lãng quên.
9. Người khác cười nhạo
Miệng là của người khác, tai là của bản thân mình, nói hay không đó là việc của họ, còn nghe hay không lại là chuyện riêng của mình, chúng ta phải học cách mỉm cười khi đối mặt với tất cả điều này.
10. Không tránh khỏi cái chết
Cuộc sống là một quá trình, và cái chết là điều không thể tránh khỏi. Nếu như đã không tránh khỏi, vậy cứ thản nhiên đối mặt, xem nhẹ nó, chuyện gì đến sẽ đến, như vậy những phút giây tồn tại trên đời này mới có ý nghĩa, mới có thể an nhiên tự tại.

HAI NGỌN NÚI – Lm. Mark Link S.J.

Lm. Mark Link S.J.

Một cuốn phim tựa đề là Mask được dựa trên câu chuyện có thật của một bé trai tên là Rocky Dennis.  Em bị bệnh rất hiếm mà nó làm cho xương sọ và mặt của em lớn hơn bình thường.

Hậu quả là khuôn mặt của Rocky thì méo mó và biến dạng khủng khiếp.  Dáng vẻ kỳ quái của em làm cho nhiều người phải tránh xa em, và nhiều người khác lại nhạo cười em.

Qua tất cả những điều đó, Rocky không bao giờ thấy thương hại chính mình.  Em cũng không tức giận.  Em cảm thấy buồn về diện mạo của mình, nhưng em chấp nhận điều đó như một phần của cuộc đời.

Một ngày kia, Rocky và chúng bạn đến thăm một khu giải trí.  Chúng đi vào một “căn phòng đầy tấm gương” và cười thích thú khi nhìn đến thân hình và diện mạo của chúng bị các tấm gương làm méo mó.

Bỗng dưng Rocky nhìn thấy điều gì đó làm em sững sờ.  Một tấm gương làm méo mó diện mạo dị thường của em cách nào đó mà nó làm cho khuôn mặt của em trở nên bình thường – ngay cả đẹp trai lạ lùng.

Lần đầu tiên, chúng bạn của Rocky nhìn thấy em trong một cách hoàn toàn mới.  Chúng nhìn thấy ở bên ngoài những gì bên trong con người em: một người thực sự xinh đẹp.

Điều gì đó giống như vậy đã xảy ra cho Đức Giêsu trong bài phúc âm hôm nay.  Trong sự biến hình của Người, các môn đệ của Đức Giêsu đã nhìn thấy Người trong một phương cách hoàn toàn mới.  Lần đầu tiên họ nhìn thấy ở bên ngoài những gì bên trong của Người: là Con Thiên Chúa vinh hiển, xinh đẹp.

Điều này nêu lên một câu hỏi.  Tại sao sự biến hình của Đức Giêsu lại được đặt vào các bài đọc mùa Chay, mà chúng thường ảm đạm, thay vì các bài đọc mùa Phục Sinh, thường đối diện với sự vinh hiển của Đức Giêsu?

Câu trả lời nằm trong bối cảnh của sự biến hình trong bài Phúc Âm.  Sự kiện này xảy ra sau khi Đức Giêsu nói với các môn đệ là Người phải lên Giêrusalem để chịu đau khổ và chịu chết.

Khi ông Phêrô nghe Đức Giêsu nói điều này, ông lớn tiếng nói, “‘Lạy Chúa đừng để việc đó xảy ra cho Thầy!’ Đức Giêsu quay lại và nói với ông Phêrô, ‘Xatan, hãy tránh xa ta! Anh cản lối Thầy, vì tư tưởng của anh không phải là tư tưởng của Thiên Chúa, mà là của loài người’.” (Mt 16:22-23)

Các ông Phêrô, Giacôbê, và Gioan có lẽ cần một mũi thuốc bổ tinh thần chích vào cánh tay sau cảm nghiệm chấn động này.

Có lẽ đó cũng là lý do tại sao Giáo Hội lại đưa biến cố Biến Hình vào các bài đọc mùa Chay.  Giáo Hội muốn cho chúng ta một mũi thuốc bổ tinh thần trước khi giúp chúng ta chú ý đến những đau khổ của Đức Giêsu trong Thứ Sáu Tuần Thánh.

Nhưng còn có một lý do khác tại sao sự biến hình lại được đưa vào các bài đọc mùa Chay.  Đó là vì sự biến hình có sự tương đồng kinh ngạc với sự thống khổ trong một khu vườn.

Cũng như sự thống khổ trong khu vườn, nó xảy ra trên một ngọn núi – Núi Cây Dầu, sự biến hình cũng xảy ra trên một ngọn núi – Núi Tabo.

Và giống như sự thống khổ trong khu vườn, sự biến hình cũng chỉ được chứng kiến bởi ba môn đệ: Phêrô, Giacôbê, và Gioan.

Và giống như sự thống khổ trong khu vườn, nó xảy ra vào ban đêm, sự biến hình cũng xảy ra vào ban đêm.  Và trong cả hai trường hợp, các môn đệ thiếp ngủ trong khi Đức Giêsu vẫn tỉnh thức, cầu nguyện.

Sau cùng, và đây là lý do quan trọng, hai sự kiện này – sự thống khổ và sự biến hình – bổ sung cho nhau.

Trên núi Tabo, ba môn đệ được thấy Đức Giêsu trong một giây phút xuất thần, khi thiên tính của Người chiếu tỏa qua một phương cách chưa từng có.

Trên núi Cây Dầu, ngược lại, họ nhìn thấy Đức Giêsu trong giây phút thống khổ, khi nhân tính của Người chiếu tỏa qua một phương cách chưa bao giờ được thấy trước đó.

Núi Tabo và núi Cây Dầu tiết lộ sự tương phản kinh ngạc về nhân tính và thiên tính của Đức Giêsu.

Hai biến cố trên các núi này là các mặt không thể tách biệt của một đồng tiền.  Chúng cho chúng ta thấy toàn thể Đức Giêsu trong một cách toàn thể: nhân tính và thiên tính của Người.

Và ngay ở đây, các biến cố trên hai ngọn núi này chứa đựng một thông điệp quan trọng, thực tiễn cho chúng ta.

Cũng như Đức Giêsu, chúng ta cũng có hai chiều kích về chúng ta.  Trong mỗi người chúng ta đều có điều gì đó mà nó nhân bản và điều gì đó mà nó thánh thiêng.  Trong mỗi người chúng ta đều có một tia sáng của Adong và một tia sáng của Thiên Chúa.

Cũng như Đức Giêsu trên núi Tabo, chúng ta cũng cảm nghiệm những giây phút xuất thần, khi tia sáng của Thiên Chúa chiếu qua thật rực rỡ đến độ hầu như làm chúng ta mù lòa.  Chúng ta cảm thấy thật gần với Thiên Chúa đến độ dường như có thể chạm đến Người.

Trong những giây phút này, chúng ta bàng hoàng thấy cuộc đời thật xinh đẹp biết chừng nào.  Chúng ta yêu quý mọi người.  Chúng ta ôm hôn bạn bè và tha thứ cho kẻ thù.

Đàng khác, giống như Đức Giêsu trong núi Cây Dầu, chúng ta cũng cảm nghiệm những giây phút thống khổ.  Trong những giây phút này, tia sáng Adong xuất hiện thật bén nhọn trong chúng ta đến độ tia sáng của Thiên Chúa lập lòe và như muốn tắt.

Trong những giây phút này, cuộc đời thật thê thảm.  Chúng ta cảm thấy không có ai yêu thương chúng ta.  Chúng ta nhìn thấy lỗi lầm nơi bạn hữu, và chúng ta nguyền rủa kẻ thù.  Chúng ta hồ nghi sự hiện diện của Thiên Chúa.

Khi các giây phút thống khổ và xuất thần này xảy đến, chúng ta phải nhớ đến hai ngọn núi: Núi Tabo và núi Cây Dầu.  Chúng ta phải nhớ lại rằng Đức Giêsu cũng kinh qua các thăng trầm trong cuộc đời của Người.

Chúng ta phải nhớ đến những gì quan trọng hơn.  Chúng ta phải nhớ rằng trong cả hai trường hợp, trong sự xuất thần của Người trên núi Tabo, và trong sự thống khổ của Người trên núi Cây Dầu, Đức Giêsu đã cầu nguyện.

Nếu sự cầu nguyện là cách Đức Giêsu đáp trả với các giây phút này thì đó cũng phải là cách chúng ta đáp ứng với chúng.

Và nếu chúng ta làm như thế, cũng như Đức Giêsu trong sự biến hình trên núi Tabo, chúng ta cũng sẽ nghe Cha chúng ta nói với chúng ta, “Đây là Con ta, người mà ta đã chọn…” Và giống như Đức Giêsu trong sự thống khổ trên núi Cây Dầu, chúng ta cũng sẽ cảm nghiệm được bàn tay chữa lành của Cha chúng ta chạm đến chúng ta.

Chúng ta hãy kết thúc với lời cầu nguyện:

Lạy Thiên Chúa là Cha của chúng con,
xin cho chúng con biết đến những giây phút xuất thần
như Đức Giêsu đã biết trên núi Tabo.
Khi những giây phút này xảy đến,
xin giúp chúng con thi hành những gì Đức Giêsu đã làm.
Xin giúp chúng con quay về với Ngài trong sự cầu nguyện
và xin cho chúng con được nghe những gì Ngài nói với chúng con,
“Con là đứa con được chọn của ta.”

Và, lạy Cha, cũng giống như vậy,
khi những giây phút thống khổ xảy đến cho chúng con,
như chúng đã xảy ra cho Đức Giêsu trên núi Cây Dầu,
xin giúp chúng con thi hành những gì Đức Giêsu đã làm.
Xin giúp chúng con quay về với Ngài trong sự cầu nguyện
Và xin giúp chúng con cảm được bàn tay chữa lành của Ngài
chạm đến chúng con.

 Lm. Mark Link S.J.

From:Langthangchieutim