Sự Bình-yên

Một vị Vua trao giải-thưởng cho Nghệ-sĩ nào vẽ được Bức-tranh đẹp-nhất về sự Bình-yên. Nhiều họa-sĩ đã cố-công. Nhà-vua ngắm tất-cả các bức-tranh, có 2 bức đẹp-nhất :

– Một bức vẽ hồ-nước yên-ả. Mặt-hồ là tấm-gương tuyệt-mỹ, có những ngọn-núi cao chót-vót bao-quanh. Bên-trên là bầu-trời trong-xanh với những đám-mây trắng mịn-màng. Tất-cả những ai ngắm bức-tranh này đều cho-rằng đây là bức-tranh bình-yên hoàn-hảo.

– Bức-kia cũng có những ngọn-núi, nhưng những ngọn-núi này trần-trụi và lởm-chởm đá. Ở bên-trên là bầu-trời giận-dữ đổ-mưa như-trút kèm-theo sấm-chớp. Đổ xuống bên vách-núi là dòng-thác nổi-bọt trắng-xóa. Bức-tranh ni trông thật chẳng bình-yên chút-mô.

Nhưng khi nhà-vua ngắm-nhìn thật-kỹ, ông mới thấy đằng-sau dòng-thác là một bụi-cây nhỏ mọc trên tảng-đá, trong bụi-cây, một con Chim-mẹ đang làm-tổ.. Mặc-cho bầu-trời sấm-chớp giận-dữ, giữa dòng-thác như trút-nước, Chim-mẹ vẫn an-nhiên trên tổ của-mình…

Nhà-vua tuyên-bố: Ta chấm bức-tranh thứ-2 này ! 

Sự bình-yên không nhất-thiết phải ở một-nơi không tiếng ồn-ào, không khó-khăn cực-nhọc gian-nan vất-vả. Bình-yên có-thể ngay chính-khi đang ở-trong phong-ba bão-táp, mà vẫn cảm-nhận được sự yên-tĩnh nơi tâm mình. Đó mới chính-là bình-yên thật-sự !

Quan-niệm Phật-Giáo :

“Tâm là Chủ-đạo của Vạn-Pháp” (của tất-cả mọi Chuyện, Sự, Việc)

Bình-yên đích-thực : chính-là phải-là Bình-yên từ-trong Tâm-hồn !

Được xem 1 lần, bởi 1 Bạn Đọc trong ngày hôm nay