Kanittha “Mint” Pasaeng – Kim Cương Trong Đống Rác

Nhân ngày HIỂN MẪU; Mời Quí Thân Hữu đọc: “Kanittha Mint Pasaeng, Kim Cương Trong Đống Rác”

Thơ Trần Quốc Bảo

 

Cuộc thi Hoa-Hậu, ở bên nước Thái

Đoạt Vương-Miện là cô gái rất nghèo

Mười bảy tuổi hoa, nhan sắc mỹ miều,

Mint Pasaeng, chuyên nghề nhặt rác!

Garbage Collector Turned Beauty Queen Keeps Her Crown Despite Lying ...

Lễ Đăng Quang, giữa tưng bừng hoan lạc

Phỏng vấn em; Em thẳng thắn trả lời:

– “Lượm đồ phế thải, là nghề của tôi,

Tôi giúp mẹ, hàng ngày đi nhặt rác

Hai mẹ con tôi, sống đời đạm bạc

Bán ve chai nhưng lương thiện cuộc đời!”

 

Lại hỏi em: – Nay Vương-Miện đoạt rồi

Liệu Hoa-Hậu, có bỏ nghề nhặt rác?

Em thưa rằng: – “Chưa hề nghĩ gì khác,

Vẫn trở về nghề cũ, giúp mẹ tôi

Nếu kiếm thêm tiền, thì cũng tốt thôi!

Tôi mong ước được vào trường Đại Học

(rồi em cười…) nhặt rác tuy khó nhọc,

Nhưng sống tử tế, có gì xấu đâu!”

Em lại cười rạng rỡ, chẳng ưu sầu

Khiến mọi người yêu em đều cảm động!

Mint Pasaeng… gương mặt hoa lồng lộng!

Tâm hồn em… Ôi! đẹp biết bao nhiêu !!!

Lễ Đăng Quang bế mạc, vào buổi chiều

“Nữ Hoàng Sắc Đẹp” trở về khu rác

Bà Mẹ nghèo, nhìn sững con… kinh ngạc!

Mint Pasaeng sụp xuống, lạy Mẹ Hiền

“ Thân xác này, nhờ ơn  Mẹ mà nên

Tạ ơn Mẹ, Mẹ hiền… Con lạy Mẹ! ”

Hai Mẹ con ôm nhau, mừng rơi lệ (*)

Cả bầu Trời Hạnh Phúc, phủ chung quanh !

Trần Quốc Bảo

Nguồn: Anh chị Thụ & Mai gởi


 

30 THÁNG TƯ, 1975 – Thái Bá Tân

TRANG VĂN CHƯƠNG MIỀN NAM  

Join

Niềm Vui Nhỏ

Những bài thơ ngắn chân thành cho ngày…

30 THÁNG TƯ, 1975

Thái Bá Tân

Bộ đội Miền Bắc chết

Một triệu một trăm nghìn.

Số lính Miền Nam chết –

Hai trăm tám hai nghìn.

Vì chiến tranh, dân chết

Trên dưới hai triệu người.

Lính Miền Nam cải tạo,

Ngồi tù một triệu người.

Trong số một triệu ấy,

Một trăm sáu lăm nghìn

Chết vì đói, lao lực,

Vì không còn niềm tin.

Trốn chạy khỏi cộng sản

Hơn một triệu rưỡi người.

Hai trăm nghìn đã chết,

Bỏ xác ngoài biển khơi.

Từ đấy, dẫu đất nước

Hết chiến sự, bình yên,

Chín mươi triệu người Việt

Mất tự do, nhân quyền.

Vậy xin hỏi các vị:

Ngày ấy là ngày gì?

Vui mừng và kỷ niệm?

Nhưng vui mừng cái gì?

***

BÊN THUA CUỘC

Chất của Bên Thắng Cuộc

Ngấm dần sang bên Thua

Qua các đợt học tập,

Ra quân và thi đua.

Rồi làng, phố văn hóa,

Rồi xã, huyện anh hùng.

Rồi những câu khẩu hiệu

Điên điên và khùng khùng.

Rồi quần chúng tự phát,

Rồi dân phòng, an ninh,

Rồi công an chìm nổi,

Đủ các loại kiêu binh.

Rồi thanh niên xung kích,

Rồi các sư hổ mang.

Rồi kiểm điểm dân phố

Rồi cờ đỏ ngập làng.

Rồi thịt mèo, thịt chó,

Rồi khí thế công nông,

Dép cao su, mũ cối,

Chất bầy đàn, lên đồng.

Rồi chi bộ, đoàn thể.

Rồi cải tạo công thương…

Tóm lại, gì cũng có

Từ xứ sở thiên đường.

Và rồi dân Thua Cuộc,

Vốn giản dị, hiền lành

Nhiễm dần từ bên Thắng

Thói giả dối, ma lanh.

Người Miền Nam thua cuộc

Sau chiến tranh kéo dài.

Và bây giờ, thật tiếc,

Lại thua cuộc lần hai.

Chưa nói chuyện dân Bắc

Tranh hết cả việc làm,

Tranh hết chức lãnh đạo,

Giàu hơn dân Miền Nam.

***

Tội ác kinh khủng nhất

Một chế độ, vương triều

Không hẳn là đốt sách,

Chết chóc và đói nghèo.

Mà làm cả dân tộc

Thành ích kỷ, nhỏ nhen,

Khôn lỏi và mê muội,

Độc ác và đớn hèn.

***

GIÁO SƯ VÀ THẰNG DU CÔN

Ông giáo sư giàu có

Và gã nghèo du côn,

Nếu đánh nhau, phần thắng

Thuộc về thằng du côn.

Tuy nhiên, sau khi thắng,

Cướp được tiền, thằng này

Không còn gì để cướp,

Phải quay sang ăn mày.

Ăn mày kẻ mình thắng,

Cả tiền, cả trí khôn.

Là cái vốn không có

Ở một thằng du côn.

Xưa, du mục Mông Cổ

Chiếm được đất Trung Hoa,

Rồi sau bị đồng hóa,

Biến thành người Trung Hoa.

Nay, Miền Bắc cộng sản

Xua quân chiếm Sài Gòn,

Cũng đang bị đồng hóa

Bởi văn minh Sài Gòn.

Vậy thì bên thắng cuộc

Chưa hẳn Bắc Việt Nam.

Thắng mà rồi thua đấy.

Thua chế độ Miền Nam.

***

THẾ HỆ CHÚNG TÔI

Sinh ra trong nghèo đói.

Lớn lên trong chiến tranh.

Về già, nếu còn sống –

Đất nước chẳng yên lành.

Thế hệ chúng tôi đấy,

U sáu mươi, bảy mươi.

Không may dính cộng sản,

Coi như uổng cả đời.

Một thế hệ khốn nạn,

Vĩ đại và quang vinh.

Đáng cháu con thương hại.

Cũng đáng cháu con khinh.

***

Mà thương hại cũng đúng.

Khinh càng đúng, than ôi,

Vì tiếp tay cộng sản

Là thế hệ chúng tôi.

***

VÌ SAO?

Nghìn năm Tàu đô hộ,

Người Việt không ra đi.

Bị Pháp, Mỹ xâm lược,

Người Việt không ra đi.

Lạ, cộng sản thắng lợi,

Cả Miền Bắc, Miền Nam,

Sao nhiều triệu người Việt

Lại rời bỏ Việt Nam?

?????

Nếu có thể…

Nếu có thể…

Nếu có thể, để nỗi buồn ngoài cửa

Giữ tâm an rồi hãy bước vào nhà

Như giày dép dẫu bao nhiêu bùn đất

Để hiên nhà sau mỗi dặm đường xa!

Nếu có thể, đừng giận hờn trách móc

Chuyện áo cơm cũng đủ mệt nhọc rồi

Khi lòng thấy có muộn phiền ấm ức

Mình nhẹ nhàng ngồi xuống bảo nhau thôi!

Nếu có thể, đừng than thân trách phận

Ở ngoài kia còn bao kẻ khốn cùng

Còn sức khoẻ là mình còn hy vọng

Đừng tự dọa mình rồi suy nghĩ lung tung!

Nếu có thể, thương nhau thêm một chút

Nay bên nhau mai chưa chắc đã còn

Đời dài ngắn nào đâu ai biết được

Trông đợi gì câu hẹn biển thề non!

Nếu có thể, nhường nhịn nhau một chút

Tranh phần hơn nào được lợi ích gì

Chịu thua thiệt không phải là nhu nhược

Chẳng truy cầu thì hà tất phải sân si

Nếu có thể, chúng mình cùng cố gắng

Sống bao dung, đừng tính toán chi nhiều

Tâm rộng mở, không gì là không thể

Hãy nhìn đời bằng đôi mắt thương yêu!

ST.

From: TRUONG LE

NẾU CÓ THỂ…

NẾU CÓ THỂ…

Nếu có thể, mỗi bình minh thức dậy

Ngồi thật yên thở nhẹ, miệng mỉm cười:

”Ta còn sống, nên mọi điều có thể…

Tạ ơn đời, nguyện tỉnh thức, an vui..”

Nếu có thể, muộn phiền ngày hôm trước

Hãy chôn vùi theo giấc mộng đêm qua

Chuyện cơm áo.. vốn đã là gánh nặng

Ôm ấp hoài chuyện cũ.., thiệt là ta?

Nếu có thể, mở cửa lòng.. phóng thích

Những con người ta nhốt tận trong tâm.

Giam nhốt họ, ta trở thành cai ngục

Có gì vui trong sở thích giam cầm?..

– Nếu có thể, đừng than thân, tủi phận

Đừng thèm thuồng hạnh phúc bởi nhìn lên

Thử nhìn xuống bao kiếp đời lận đận…

Mình không giàu, nhưng biết đủ , là hên!

Nếu có thể nhịn người thì cứ nhịn

Mặc cho ai thấy thế bảo ta khờ.

Hơn thiên hạ vẫn xem là chuyện dễ

Thắng chính mình, thắng được, mới hay cơ!

– Nếu có thể, ngồi bên nhau dăm phút

Đời ngắn dài, ai biết chuyện gì đâu!

Nếu có thể, thương nhau thêm một chút

Để đắp bù cho thiếu vắng mai sau…

– Nếu có thể, cuối chiều ngồi tĩnh lặng

Ngày trôi qua ta.. Sống được bao giờ?

Mình đang Sống hay chẳng qua tồn tại..

Rồi về đâu khi đối diện hư vô?!

Nếu có thể, xin nguyện lòng cố gắng

Hướng về Chân, Thiện, Mỹ sống thênh thang.

Bởi còn sống nên mọi điều có thể..

Gửi cho đời thêm chất liệu Bình An…

Như Nhiên-TTT

Minnesota

11.03.23

https://www.facebook.com/ThayHuyenDieuOfficial

From: TRUONG LE

Mới hôm qua thôi-ĐỖ HỒNG NGỌC

Năm 1993, tháng 12, mùa tuyết trắng xóa ở Canada, tôi có dịp đến thăm một Nursing home ở Montreal, bên cạnh dòng sông Saint Lawrence. Canada là nơi có chế độ chăm sóc người già rất tốt, có thể nói nhất thế giới, thế nhưng lòng tôi nặng trĩu khi nhìn thấy những kiếp người, mà ngoài kia Như-lai vẫn “như như bất động”… vẫn tuyết rơi trắng xóa, vẫn dòng dòng mênh mông… Tôi viết mấy câu – thực ra, chỉ là một “ghi chép lang thang” những điều mắt thấy tai nghe giữa lạnh lùng băng giá hôm đó bên dòng sông tuyết trắng… “Trong một nhà giữ lão ở Montreal”.

Trong một nhà giữ lão ở Montreal

Họ ngồi đó

Bên nhau

Đàn ông

Đàn bà

Không nhìn

Không nói

Họ ngồi đó

Gục đầu

Nín lặng

Ngửa cổ

Giật nhẹ tay chân

Có người

Trên chiếc xe lăn

Chạy vòng vòng

Có người

Trên chiếc xe lăn

Bất động

Họ ngồi đó

Hói đầu

Bạc trắng

Móm sọm

Nhăn nheo

Mới hôm qua thôi

Nào vương

Nào tướng

Nào tài tử

Nào giai nhân

Ngựa xe

Võng lọng

Mới hôm qua thôi

Nào lọc lừa

Nào thủ đoạn

Khoác lác

Huênh hoang

Mới hôm qua thôi

Nào galant

Nào qúy phái

Nói nói

Cười cười

Ghen tuông

Hờn giận

Họ ngồi đó

Không nói năng

Không nghe ngóng

Gục đầu

Ngửa cổ

Móm sọm

Nhăn nheo

Ngoài kia

Tuyết bay

Trắng xóa

Ngoài kia

Dòng sông

Mênh mông

Mênh mông…

Đỗ Hồng Ngọc (Montréal, 1993).

MỚI HÔM QUA THÔI – Nhạc Võ Tá Hân – Thơ Đỗ Hồng Ngọc – Ca sĩ Ngọc Quy

NHƯNG ANH ĐÃ KHÔNG

Pham Mylan Những Câu Chuyện Thú Vị – Ncctv.net

Một gia đình Mỹ gồm hai vợ chồng và đứa con gái chung sống bên nhau . Khi cô con gái lên bốn thì người cha nhập ngũ và được đưa đến chiến trường Việt Nam. Người lính tử trận nên đã không trở về. Người mẹ ở vậy nuôi con đến năm 70 tuổi thì mất. Khi bà qua đời, cô con gái soạn lại đồ đạc của mẹ thì thấy bài thơ này trong quyển nhật ký . Đó là bài “ But you didn’t “ và tôi dịch sang tiếng Việt phía dưới . Được biết tên bà quả phụ đó là MERRILL GLASS .

Mời quí anh chị và các bạn cùng đọc bản tiếng Anh của Merrill Glass và bản tiếng Việt của Quan Dương

BUT YOU DIDN’T

Remember the day I borrowed your brand

new car and dented it?

I thought you’d kill me,

but you didn’t.

And remember the time I dragged you to the beach,

and you said it would rain, and it did?

I thought you’d say, “I told you so”

But you didn’t.

Do you remember the time I flirted with all

the guys to make you jealous, and you were?

I thought you’d leave

but you didn’t.

Do you remember the time I spilled strawberry pie

all over your car rug?

I thought you’d hit me,

but you didn’t.

And remember the time I forgot to tell you the dance

was formal and you showed up in jeans?

I thought you’d drop me

but you didn’t.

Yes, there were lots of things you didn’t do

But you put up with me, and loved me, and protected me

There were lots of things I wanted to make up to you

when you returned from Vietnam.

But you didn’t.

MERRILL GLASS

Bản dịch của Quan Dương

NHƯNG ANH ĐÃ KHÔNG

Còn nhớ ngày em mượn chiếc xe anh

Chiếc xe mới toanh bị em làm móp thủng

Em thầm nghĩ thế nào anh cũng

giết chết em . Nhưng anh đã không

Có một lần em kéo anh ra biển

Anh nói rằng trời sẽ đổ cơn mưa

và mưa thật . Em nghĩ rằng anh trách

” đã bảo mà “. Nhưng anh đã không

Còn nhớ lần em đả đớt với đàn ông

Em khiến anh ghen và anh ghen thật

Em đã nghĩ đang trong cơn ghen tức

anh chia tay em . Nhưng anh đã không

Còn nhớ lần em làm chiếc bánh dâu

đổ ụp xuống trên sàn xe tung toé

Em đã nghĩ thế nào anh cũng sẽ

đánh đòn em. Nhưng anh đã không

Còn nhớ lần em quên nói với anh

buổi khiêu vũ vô cùng trang trọng

anh xuất hiện chiếc quần jean lạc lõng

em sợ anh bỏ về. Nhưng anh đã không

Vâng có nhiều điều mà anh đã không

Nhưng anh trân quí yêu em và bảo vệ

Cũng có nhiều điều mà lòng em tự hứa

bù đắp anh khi trở lại từ Việt Nam

Em đợi anh về. Nhưng anh đã không

August 01/2019

Quan Dương

ĐAU TÌNH-Trầm Thiên Thu

[Niệm ý Mc 7:24-30 ≈ Mt 15:21-28]

Mẹ thương con gái vô cùng
Con đau nên cũng xót lòng mẫu thân
Khổ thân con bé vô ngần
Bị ma quỷ ám suốt đêm suốt ngày
Nghe tin có một Ông Thầy
Uy quyền trục xuất quỷ ngay tức thì
Ông Thầy tên gọi Giê-su
Bà tìm năn nỉ trừ tà cho con
Thế nhưng Chúa lại ví von
Coi bà như chó bên chân chủ nhà
Loanh quanh ngồi chực nằm chờ
Mong ăn miếng vụn bánh thừa mà thôi
Bà không giận, vẫn mỉm cười
Niềm tin như đóa hoa tươi nở kìa
Chúa nhìn bà, Chúa chịu thua
Bởi niềm tin ấy cao to quá chừng
Thương con mà mẹ đau lòng
Thương đời nên Chúa xót thương dân lành
Tuyệt vời với nỗi đau tình
Bệnh gì cũng khỏi, xấu thành đẹp ngay

TRẦM THIÊN THU

From: Phan Sinh Trần

BÀI THƠ CHÚC XUÂN

Năm mới tặng nhau một chữ THƯƠNG

Để sau bù đắp cuộc vô thường

Ân cần, trân quý khi còn gặp

Biết vẫn còn chung một đoạn đường.

Xin chúc người thương một chữ HÒA

Đời không thuận ý hãy cho qua

Phiền giận, riêng mình ôm mối khổ

Thanh thản khi lòng niệm thứ tha.

Năm mới mọi người nhớ chữ TÂM

Để cùng sống đẹp đến trăm năm

Thiên đàng, địa ngục từ Tâm tạo

Hỷ, Xả, Từ, Bi, xóa lỗi lầm.

Xin chúc mọi người một chữ AN

Giữa đời luôn biến động, gian nan

Bình an khó gặp nơi trần cảnh

Về kiếm trong ta, sống nhẹ nhàng.

Năm mới chúc người một chữ VUI

Đời trăm yến tiệc cũng trôi xuôi

Vui trong đạo lý, nơi điều thiện

Vĩnh viễn hồn ta thắp nụ cười…

Năm mới chúc nhau một chữ THÀNH

Thành công, thành tựu với thành nhân

Hướng về phụng sự vun Tài Đức

Hạnh phúc miên trường, Tâm mãi Xuân…

Như Nhiên

From: huynhthithuhien, honganhle50 & NguyenNThu

Thơ Của Gs Nguyễn Ngọc Huy: Quyết Sống

Việt Báo

Những người sống là những người tranh đấu.
Victor Hugo

Những người sống là những người biết sống:
Là những người không chịu đứng khoanh tay
Phó đời mình cho cuộc thế dần xoay;
Là những người không để ngày mình trống,
Không để thân mình lạc theo luồng sóng
Trôi chập chờn như những bóng trong đêm,
Không cam tâm nhắm mắt chẳng trông tìm
Để mãn kiếp đóng vai tuồng thụ động.

Những người sống là những người biết sống:
Là những người luôn trông xét nghĩ suy
Để tự mình vạch lấy lối mình đi;
Là những người biết phụng thờ lý tưởng,
Biết say mê một cuộc đời cao thượng;
Là những người hiểu nghĩa vụ làm người
Và suốt đời cố gắng mãi không thôi
Để tiến đến những cảnh trời cao rộng.

Những người sống là những người dám sống:
Là những người không biết sợ gian nguy,
Không cúi đầu khuất phục trước quyền uy,
Không vì cớ khó khăn mà trở bước,
Mà nép mình nằm trong vòng bó buộc
Của một cuộc đời chật hẹp nhỏ nhen;
Là những người không chịu sống ươn hèn,
Sống thừa thãi, qua ngày, không triển vọng.

Những người sống là những người dám sống:

Là những người luôn dũng cảm hiên ngang
Đương đầu cùng những trở lực chắn ngang;
Là những người không hề màng vất vả,
Nhắm mục đích thiêng liêng và cao cả
Tiến theo đường đã định mãi không thôi,
Lúc hết hơi mới biết đến mạng Trời
Và nhắm mắt mới đành thôi hoạt động.

Những người sống là những người quyết sống:
Là những người nhất định ở tiền khu,
Lãnh vai trò ngăn sóng, quét mây mù
Và phá lối mở đường cho cả nước,
Để tiếp tục công nghiệp người lớp trước,
Để bảo toàn đời sống kẻ sinh sau;
Là những người khinh khổ cực đớn đau
Dám liều mạng hy sinh cho nòi giống.

Vì quyết sống không phải là tham sống,
Không phải là cố bám lấy cuộc đời,
Chỉ cốt cho khỏi phải chết mà thôi,
Cam chịu cả kiếp tôi đòi nô lệ;
Vì quyết sống không phải là ích kỷ,
Không phải là chỉ nghĩ đến riêng mình,
Không phải là khiếp nhược, chịu thu hình
Chịu lôi cuốn theo dòng, không trả chống.

Những người sống là những người biết sống,
Là những người dám sống ra hồn người,
Là những người quyết sống, bạn lòng ơi!
Mà Quyết Sống có nghĩa là Tranh Đấu!

Đằng Phương

CỘI NẮNG-Song Như

 

CỘI NẮNG.

Nắng phơi chín sợi tóc ngà

Da khô chùn mối bôn ba ngõ vào

Dẫu sao cũng rất ngọt ngào

Dẫu sao cũng trọn thanh tao vì đời

Mẹ tròn câu hát à ơi

Mẹ tròn chung thủy đầy vơi cội nguồn…

Liverpool.27-12-2022.

Song Như.

RỒI XUÂN LẠI VỀ

Kimtrong Lam

  RỒI XUÂN LẠI VỀ.

Sáng ôm ký ức quay về

Cho bao tiếc nhớ tràn trề cuối năm

Se thêm cho trọn kiếp tằm

Kén chưa đầy kén sao tằm bỏ đi

Thời gian mấy khắc còn ghi

Lời nguyền non nước sá gì nhục thân

Mơ xa ước muốn tình gần

Mơ xa mộng mị người thân một nhà

Xuân tàn xuân đến xuân qua

Xuân thương xuân nhớ xuân là ý thơ

Xuân về viễn khách thầm mơ

Xuân về đoàn tụ đôi bờ kết duyên

Xuân sang khởi sắc thề nguyền

Dung hòa hư ảo ôn tuyền trọn vui

Tình ơi mấy thuở ngọt bùi

Cuối năm hạnh phúc mình thui thủi chờ

Người đi tạo mối đường tơ

Người chờ khắc khoải đôi bờ cách ngăn

Khuyết chi hết nửa cánh bằng

Cho khung trời rộng tay giăng chẳng đầy

Lỡ làng dang dỡ đường mây

Hồn đo nỗi nhớ mà ngây ngất sầu…

Liverpool.7-12-2022.

Song Như.

MỘT MAI MÌNH GIÀ ĐI

Một mai mình già đi Đừng băn khoăn em nhé Cuộc đời là như thế Thời gian chẳng thể ngừng. Tựa như dòng nước trôi Xuôi về nơi biển rộng Hoà vào ngàn con sóng Giữa muôn trùng đại dương. Một mai mình già đi Tình chẳng còn trẻ nữa Nâng niu đời nhau nhé Mặc ngày tháng thoi đưa. Cây nào chẳng lá rụng Hoa nào chẳng lúc tàn Đời vui chẳng nao núng Lo gì chuyện hợp, tan. Một mai mình già đi Một kiếp đời vội vã Hãy yêu thương, trân quý Tháng ngày còn bên nhau./. MỘT MAI MÌNH GIÀ ĐI – Tạ công Dũng – DepvaHay.net