TRƯỚC THIÊN CHÚA

TRƯỚC THIÊN CHÚA

                                                tác giả:  CHU TẤT TIẾN

 

Trước Thiên Chúa,

Giá trị Con Người không bằng hạt cát biển kia

Cho dù có thiên tài hay vua chúa, đội mão, đi hia

Chỉ một cơn sóng lên, đã không còn hiển hiện

Dù là Roosevelt, Churchill,  Stalin, Hitler, các thiên tài hùng biện

Hay  Goebbels,  Mussolini, hoặc Francisco Franco

Những triết gia lừng danh Marx, Nietzsche, Socrates, Plato

Những khoa học gia Einstein, Pascal, Von Braun, Pasteur

Người chế bom Nguyên Tử: Robert Oppenheimer

Những anh hùng lẫm liệt Bonapart, Charlemagne, Afred the Great,

Hay Henri V, Joan of Arc, Tào Tháo, Justinian the Great

Và những người khai phá Darwin, Rousseau, Columbus..

Tất cả, tất cả đã đi vào một chỗ “MUST”

Đó là HƯ VÔ, ẢO ẢNH, VÔ THƯỜNG

Dáng dấp xưa được ca ngợi, nay chỉ còn xương

Hay đã thành bụi, chờ một cơn gió thổi qua, tan biến.

Trước Thiên Chúa,

Núi lửa cũng chỉ là một ánh đèn điện

Sóng thần cao ngút là sóng hồ bơi

Động đất 8 độ Richter: một lần Ngài thở hơi

Vì tất cả vũ trụ là đồ chơi của Thượng Đế.

Trước Thiên Chúa,

Hạnh phúc, khổ đau, vinh quang, khoe mẽ

Trống trận, kèn vang, các Tu Sĩ với lọng vàng

Từng đoàn hùng binh, tiếng hát vang vang

Cũng chỉ là một cơn mưa sa mạc

Ầm ĩ đấy, rồi phút sau tan tác

Xác người chồng lên như cỏ rạc đêm sương

Bao mộng mơ, ân oán, yêu thương

Một giây phút bỗng trở thành mộng ảo

Đã biết bao công trình kiêu ngạo

Vút tận trời rồi chốc lát thành tro

Titanic kiêu hùng hơn triệu giấc mơ

Tưởng vĩnh viễn, ai ngờ chìm đáy biển

Tòa tháp đôi, biểu trưng của thành công hiện diện

Nay còn đâu? Một khoảng trống thiên thu…

Trước Thiên Chúa,

Mắt nhân loại như đui mù

Không nhìn thấy tương lai toàn thế giới

Không nhìn thấy đời mình trong bước tới

Sẽ hụt chân? Vấp ngã? Chết như chơi…

Biết bao triệu người, khi chết vẫn mỉm cười

Vì phút trước, đang hân hoan, vui sướng

Mới mua xe, vừa cưới vợ, vinh thăng Tướng

Vừa đậu xong, mới trúng số, trúng đề

Bao tuổi xuân mà nhựa sống tràn trề

Cũng nhắm mắt cùng trưởng huynh lọm khọm

Trước Thiên Chúa,

Nếu con người không tự mình bé mọn

Không khiêm nhường, sống giản dị, tránh bon chen

Không biết chìa tay với kẻ đứng bên

Không chia xẻ với người già, yếu đuối

Không hiếu thảo, yêu thương, sám hối

Thì bất ngờ…. đời sẽ biết về đâu?

Một hôm nào, tóc bạc, yếu đau

Chân run rẩy, mong một nụ cười bên cạnh

Sẽ thấy… ôi! Cuộc đời sao ghẻ lạnh!

Chẳng ai thương, cho ly nước cầm hơi

Rồi lúc trái tim cảm thấy rã rời

Lo sợ, hãi hùng, thì… chao! Đã trễ..

Những kẻ ác tâm sẽ kinh hoàng muôn vẻ

Vì khi xưa từng nhạo báng loài người

Giờ thấy lừng lững Thần Chết đến nơi..

Muốn cúi lạy cũng không còn kịp giấc…

Vậy, trước Thiên Chúa

Xin chân thành lột xác

Chỉ biết Yêu Người, giúp đỡ tha nhân

Giúp người bần hàn, dù chẳng thiết thân

Những người đấu tranh cho Tự Do, Dân Chủ

Giúp quê hương được an vui ngày cũ

Để mai sau, thanh thản chốn quê nhà

Và yên vui những ngày cuối an hòa

Bên những nụ cười, đầy tình yêu chất ngất…

CHU TẤT TIẾN

Tháng 6, 2012

 

KIẾP NGHÈO & NGHĨ VỀ bài thơ KIẾP NGHÈO

 KIẾP NGHÈO,
                                      Song Như.

 
Không biết ngày mai sẽ ra sao?
Quê hương tôi đó như thế nào?
Bao nhiêu em bé nghèo lam lũ,
Bao kẻ đói hèn sống lao đao…

Sáng nơi phố chợ người mua bán,
Nhiều trẻ ăn xin bước lang thang,
Củ khoai lượm được mừng lót dạ,
Trưa đói hoành hành biết sao kham…

Chiều ra thùng rác kiếm bánh rơi,
Rau trái, cơm thừa chẳng gọi mời,
Tối ôm hốc cây nhìn sao sáng,
Mộng mị quay về giấc chơi vơi…

Đến trước bao người ngửa tay xin,
Người ngoảnh mặt đi không chút tình,
Kiếp nghèo chuyên chở đời gian khổ,
Sáng tối đêm ngày… bị người khinh…

Liverpool.19/7/2012.
Song Như.

 
NGHĨ VỀ bài thơ KIẾP NGHÈO của Song Như .

                                                           Machanvi ( Nguyễn Tấn Ich)

Song Như là bút danh của nhà thơ Kim Trọng cư ngụ tại Liver Pool , anh
là một doanh nhân nhưng có máu yêu thơ từ trong lòng mẹ . Quê hương
Việt Nam thân yêu của anh là vùng đất nhiều danh lam thắng cảnh hữu
tình , nên đã in sâu trong lòng anh từ thuở bé thơ . Giờ đây làm
người dân của một nước nhược tiểu nên luôn phụ thuộc vào các cường
quốc về nhiều lãnh vực . Bởi thế mà người dân luôn bị các thế lực bành
trướng chiếm đóng lâu đời nhất là bốn nghìn năm lệ thuộc quân Tàu , mà
dân Tàu thì họ rất nham hiểm và thủ đoạn lúc nào cũng muốn Việt Nam
là lệ thuộc họ .
Cho đến bây giờ Trường Sa, Hoàng Sa cũng như miền cao nguyên rừng
vàng biển bạc ấy họ đã ngấm ngầm chiếm đóng . Người nông dân và ngư
dân giờ phải lao đao vì mưu ma chước quỹ của họ .
Xót đau trước hoàn cảnh đất nước và nỗi đau tột cùng của dân Việt anh
chỉ biết nói lên tiếng lòng mình với đồng bào đang tột cùng khổ cực ở
quê nhà và bài thơ KIẾP NGHÈO đã ra đời đúng vào thời điểm đó ngày
19/7/2012 .
Ta hãy đi sâu vào cảm nghĩ của song Như .
Bài thơ KIẾP NGHÈO được chia làm bốn đoạn mỗi đoạn 4 câu
Đoạn mở đầu anh viết :
Không biết ngày mai sẽ ra sao?
Quê hương tôi đó như thế nào?
Bao nhiêu em bé nghèo lam lũ,
Bao kẻ đói hèn sống lao đao….
Hằng ngày anh luôn theo dõi trên báo đài nên rất ưu tư về vận mạng của
đất nước quê hương , nhất là những người dân nghèo và các trẻ thơ
luôn phải đối diện với cảnh đói cơm rách áo . Người dân miền núi thì
rừng chúng mua và lũ quan bất nhân ấy đã đẩy họ vào cuộc sống bần
cùng không nơi nương tựa. Ngoài khơi thì ngư dân luôn bị cướp lưới
cướp tàu phải nợ nần thiếu thốn . Cuộc sống của họ như thế thì làm sao
con cái họ được mỗi ngày cắp sách đến trường đành phải lang thang
kiếm sống giang hồ phiêu bạt .

Sáng nơi phố chợ người mua bán,
Nhiều trẻ ăn xin bước lang thang,
Củ khoai lượm được mừng lót dạ,
Trưa đói hoành hành biết sao kham…

Viết đến đoạn thơ này tôi lại nhớ về thi sĩ Hữu Loan , một nhà thơ nổi
tiếng trong làng văn học thế kỷ 20 -21 này. Người đã từng bỏ cả sự
nghiệp công danh khi biết được con đường mình đang đi là phản lại dân
tộc quê hương . Cũng chính vì thế ông đã bị trù dập phải đi thồ đá để
kiếm sống nuôi vợ con mà còn không yên với bọn gian manh thủ đoạn .
Mà người vợ sau này đã sống lượm từng củ khoai sống ăn đỡ đói qua ngày
khi cha mẹ mình bị đấu tố không còn ai nương tựa . Cũng chính người
con gái ấy đã cùng ông đi trọn cuộc hành trình gian khổ để nuôi các
con trưởng thành trong cảnh sống dỡ chết dỡ này .
Song Như đã xót xa vô cùng cho thế hệ nối tiếp cha anh đã bị bọn
người bành trướng ngu dân muốn các em cháu mình sau này phải lệ thuộc
vào chúng . Đây cũng là cảnh báo cho những ai vẫn còn mê ngủ trong hồn mình khi
vẫn coi ông bạn láng giềng là 4 tốt 16 chữ vàng

Chiều ra thùng rác kiếm bánh rơi,
Rau trái,cơm thừa chẳng gọi mời,
Tối ôm hốc cây nhìn sao sáng,
Mộng mị quay về giấc chơi vơi….
Trong đoạn này dù chưa được nhuần nhuyễn trong nghệ thuật diễn đạt về
vần điệu , tiết tấu , nhạc và âm thanh , song anh đã nói lên rất chân
tình với quê hương về đồng bào ruột thịt nhất là những đứa bé mồ côi
cách này hay cách khác đã phải sống trong cảnh tột cùng trong cảnh
bất hạnh này

Đến trước bao người ngửa tay xin,
Người ngoảnh mặt đi không chút tình,
Kiếp nghèo chuyên chở đời gian khổ,
Sáng tối đêm ngày… bị người khinh…..
Nếu đã sống trong những ngày khổ đau này mà con người còn có tình
thương yêu đùm bọc nhau thì nỗi đau ấy cũng phần nào được an ủi mà vơi
bớt nỗi sầu sầu . Nhưng không xã hội hôm nay con người phần đông đã
dường như vô cảm. Họ sẳn sàng quay mặt đi khi đồng loại mình đang cần cứu giúp .

Do đâu đã gây ra cảnh này. Qua diễn đạt của tác giả tôi nghĩ rằng tác giả đã
thấy được phần nào nguyên nhân sâu xa đó là sai lầm của một học thuyết
vật chất sinh ý thức .

Tóm lại sở dĩ có điều này là do văn chương bị lưu đày , người ta
đã đầu độc để văn chương không còn gióng lên tiếng chuông thức tỉnh
những ai đã mê say với danh vọng và tiền tài vì sợ họ quay về với
tình yêu thiêng liêng cao quý mà ngàn đời tổ tiên họ để lại .
Viết đến đây tôi lại nhớ đến lời nói của một danh nhân : Thời mạc của
thi ca 1939 của B.Brecht và cảm ơn tấm lòng cao quý của Song Như với
tổ quốc quê hương và đồng bào ruột thịt chúng ta .,.
Machanvi ( Nguyễn Tấn Ich)

Bài Thơ Viết Trên Tường Nhà Dưỡng Lão

Bài Thơ Viết Trên Tường Nhà Dưỡng Lão 

… Con ơi ! Bây giờ mẹ đi chân không vững,
Nhấc không nổi bước
Mẹ xin con nắm tay mẹ dìu mẹ, chậm thôi…
Như năm đó Mẹ dìu con đi những bước đầu …
Con ơi ! Khi con còn thơ dại,
Mẹ dạy con cầm thìa, dùng đũa ăn cơm
Mẹ dạy con buộc dây giày, chải tóc, lau nước mũi
Những kỷ niệm về những năm tháng mẹ con mình sống bên nhau
Làm mẹ nhớ thương da diết
Vì thế, khi mẹ chóng quên, mẹ chậm lời
Con hãy cho mẹ chút thời gian, xin con chờ mẹ chút
Cho mẹ suy nghĩ thêm

Cho dù cuối cùng ngay cả định nói gì
Mẹ cũng quên…

Con ơi ! Con quên là mẹ con ta đã tập luyện hàng trăm lần
Con mới thuộc khúc đồng dao đầu đời ?
Con nhớ không mỗi ngày mẹ đáp
Những câu ngây ngô, hàng trăm câu con hỏi từ  đâu
Nên nếu mẹ lỡ kể lể nhiều lần những câu chuyện móm răng
Ngâm nga những khúc ru con thời con bé
 

Xin con tha thứ cho mẹ
Xin con cho mẹ chìm trong những hồi ức ấy nhé !
Xin con đáp lời mẹ kể những chuyện vụn vặt trong nhà !

Con ơi ! Giờ mẹ thường quên cài nút áo, xỏ dây giày,
Ăn cơm vãi đầy vạt áo
Chải đầu tay bần bật run
Đừng giục giã mẹ

Xin con nhẫn nại chút và dịu dàng thêm
Mẹ chỉ cần có con ở bên
Mẹ đủ ấm.

Con ơi ! Bây giờ mẹ đi chân không vững, nhấc không nổi bước
Mẹ xin con nắm tay mẹ
Dìu mẹ, chậm thôi
Như năm đó….
Mẹ dìu con đi những bước đầu đời

Sưu tầm

Hân Hoan Trong Chúa

Hân Hoan Trong Chúa
*~* Tuyết Mai (16) 09-12-03 *~*

Lậy Chúa con reo vang ca ngợi Danh Chúa
Đời con luôn an vui trong tình yêu Chúa
Vì Chúa là nguồn suối muôn Ơn lành
Cho hồn con luôn no thỏa trong Hồng Ân

Lậy Chúa con hân hoan tiến vào nhà Chúa
Cùng nhau Dâng câu ca Cảm Tạ Thiên Chúa
Vì Chúa là hạnh phúc cho muôn người
Cho hồn ai luôn khao khát Ân Tình Cha

ĐK:

Về nhà Cha là vượt mọi sự khổ đau của trần gian
Yêu tha nhân, luôn tha thứ và khoan dung
Đường Tình Yêu của Ngài là Thập Giá mang cuộc đời ta
Luôn vững tin vào Ân Phúc Tình Yêu Cha

Lậy Chúa con luôn tin trông cậy vào Chúa
Dù cho bao gian truân dâu bể dương thế
Hạnh phúc được làm Sáng Danh Chúa Trời
Cho ngày sau ta vui sống trong nhà Cha

Lậy Chúa con vui đem Tin Mừng của Chúa
Truyền lan đi muôn phương cho người trần thế
Để khắp địa cầu biết Danh Chúa Trời
Cho ngày sau trên Thiên Quốc Cha mừng vui

 ** Xin bấm vào mã số dưới đây để hát theo:

     http://www.youtube.com/watch?v=d40r_A2tQUs

     (Hân Hoan Trong Chúa)

 Y Tá của Chúa,

Tuyết Mai

Chào Đức Nữ Đồng Trinh Maria!

 Chào Đức Nữ Đồng Trinh Maria!
(Thơ và nhạc của Tuyết Mai) Dâng Mẹ Maria Ngày Thánh Mẫu

Mẹ Maria ơi!
Trên Kiệu Mẹ thấy những gì?
Hãy tỏ cho chúng con vui!
Hãy cười cho chúng con vui!

Chung quanh Mẹ là những người con hiếu thảo,
Lặn lội phương xa gồng gánh một ước nguyện,
Đến với Mẹ để cùng chung dâng câu ca tiếng hát,
Để cùng chung dâng lời nguyện kinh.
Chung quanh Mẹ là những đàn con khao khát,
Ước mong tìm bình an Chúa Con Mẹ ban,
Qua lời cầu bầu thật thiết tha của Mẹ,
Chúa sẽ nghe lời vì Mẹ thật dấu yêu.

Ai, ai trong chúng con không yêu mến Mẹ!?
Ai, ai trong vũ trụ không nghiêng mình cung nghinh?
Ai, ai trong mọi giống loài không bái lậy Mẹ?
Ai, ai trong hỏa lò không run giùng khi Mẹ hiển dung?
Có phải vì Mẹ là Mẹ Chúa Trời?
Có phải vì Mẹ là Nữ Tử của Thiên Chúa Cha?
Có phải vì Mẹ là Mẹ của Giáo Hội?
Có phải vì Mẹ là Nữ Hoàng Của Muôn Loài?

Ôi, chúng con bao thế kỷ luôn Tri Ân Mẹ!
Nhờ Mẹ mà Chúa Cha phải dằn cơn thịnh nộ,
Nhờ Mẹ mà chúng con luôn được an ủi đỡ nâng,
Nhờ Mẹ mà con cái Mẹ không hư mất?
Mẹ ơi! Còn lời nào có thể ca tụng Mẹ cho đủ?
Còn lời nào khẩn thiết cho bằng,
Là chúng con luôn cần đến Mẹ,
Như đàn gà con luôn được Mẹ ủ ấp,
Trong đôi cánh yêu thương trìu mến của Mẹ.

Mẹ ơi! Mẹ có thấy những đóa hoa muôn mầu sắc thắm?
Là những mùi hương riêng biệt của tấm lòng chúng con,
Là những gì chúng con gặt hái,
Là một chút quà mọn chúng con dâng.
Như đứa con thảo luôn hướng về Mẹ,
Như đứa con mong được Mẹ chở che,
Như đứa con hoang luôn thích rời xa Chúa và Mẹ,
Như đứa con nhọc nhằn trôi nổi lắm mồ hôi.
Như đứa con lao đảo vì cuộc đời,
Rày đây mai đó chẳng lúc nào được yên,
Vì cuộc đời ngày ngày là nỗi thống khổ,
Của mất mát của chua cay của đắng đót.

Dù cuộc đời là lo toan là trách nhiệm,
Dù cuộc đời là vất vả với cơm bánh,
Dù cuộc đời là sóng xô đưa đẩy,
Dù cuộc đòi là trắc trở của bể dâu.
Nhưng có Mẹ chúng con tin vào cuộc đời,
Luôn có Mẹ sát cánh,
Lùa chúng con về đôi cánh của Mẹ,
Để được bình an bên Mẹ suốt một đời.

Chúng con vui mừng khôn tả,
Vì không gì vui sướng cho bằng,
Nhìn ngắm Mẹ trên kiệu đầy hoa muôn sắc,
Mẹ đẹp tuyệt trần nên cả vũ trụ,
Muôn loài hạnh phúc được chiêm ngắm,
Vẻ đẹp dịu hiền toát ra mọi nhân đức của Mẹ.

Không một ai trên đời có thể,
Sánh ví cho bằng Mẹ Maria,
Mẹ của toàn nhân loại trên địa cầu,
Có được vẻ đẹp do Thiên Chúa Cha,
Tác tạo dựng nên Mẹ từ muôn thuở muôn đời.
Quả tuyệt diệu thay!
Hạnh phúc cho nhân loại chúng con lắm thay!

Mẹ Maria ơi!
Trong ngày Thánh Mẫu Mẹ sẽ chờ đợi những gì?
Có thể cho chúng con hay!?

 ** Xin bấm vào mã số dưới đây để hát theo:

     http://www.youtube.com/watch?v=dYhH7HMzaJU

     (Chào Đức Nữ Đồng Trinh Maria)

Y Tá Của Chúa,
Tuyết Mai

TRẺ BỤI ĐỜI

 

 TRẺ BỤI ĐỜI

Chăn gió màn sương đắp tối nay,
Trăn trở tuổi thơ kiếp lưu đày,
Đêm chưa tròn giấc ngày đã đến,
Mộng mị thế nào vẫn trắng tay…
Mưa bay lất phất hạt mưa bay,
Áo em rách nát đã bao ngày,
Đói lòng theo gót em từng bước,
Lôi kéo đời em thê thảm thay…
Sáng đi móc bọc chiều đem bán,
Tối ngủ góc nhà đói miên mang,
Tiền khô cháy túi mòn đôi dép,
Phố xá người đông chẳng ngó ngàng…
Liverpool.17/6/2012.
Song Như.


 CANH LÁ TÀU BAY

 Canh bầu canh bí khác chi nhau,
 Cớ sao vẫn nhớ canh thuở nào,
 Rừng xưa mẹ nấu ăn mỗi buổi,
 Chỉ lá tàu bay con ruốc khô…

 Ngọt cả đời con từng củ chuối,

Ấm áp lòng con miếng gừng tươi,
 Xa quê mới biết tình yêu nước,
Len lỏi trong hồn từng chút thôi…

Liverpool.15/6/2012.
Song Như.

VIỄN XỨ,

Làm sao quên được đời lưu lạc
Viễn xứ, QUÊ HƯƠNG vẫn ngập lòng
 Cũng bởi tình người luôn ấm áp
NƯỚC VIỆT muôn đời của cha ông

 Nên vẫn ấp ôm hoài bão lớn
HẬN SẦU đau buốt nỗi ly hương
 Vẫn muốn trao về niềm hạnh phúc
 Đời sau, con cháu khỏi tha phương.
 Liverpool.15/6/2012.
 Song Như.

NƯỚC VIỆT ngàn năm, QUÊ HƯƠNG tôi,
Hồn thiêng vang động bốn phương trời,
 Xa Xôi …xin nhớ về quê cũ,
 Cách núi, ngăn sông chớ đổi dời.

 Gom góp tình người khắp muôn nơi,
 Trao ban ân phước đến cho đời,
 HẬN SẦU xin hãy thôi lưu luyến,
 Gieo mầm hạnh phúc, đáp ơn THIÊN

Phan thị Kim Phượng

TÌNH CHA NGHĨA MẸ

TÌNH CHA NGHĨA MẸ

BÁI CHÚC :  “NGỌC HÔN KHÁNH HỶ”
& THƯỢNG THỌ BÁT TUẦN PHỤ MẪU
Trời mùa hạ nắng vàng vương vấn dịu
Chúng con đây đồng quy hợp kính tôn
Bái Chúc Mẹ Cha “Khánh Hỷ Ngọc Hôn”
“Đức Nguyên” giòng tộc: Khang Ninh Thọ Phúc
Chúng con tạc – khắc sâu trong tâm thức
Tình cha cao hơn núi chẳng phai tàn
Thương đàn con cha gánh nhận nguy nan
Luôn tận tụy dìu chúng con tiến bước
Tuy Tuổi Hạc Bát Tuần tràn hồng phước
Cha một lòng vẫn mẫu mực hy sinh
Đem tâm can nhiệt huyết lãng quên mình
Dâng hiến Chúa cuộc đời vui buồn khổ
Lời Cha dạy, lòng chúng con hằng nhớ
Sống yêu thương và hiếu đễ, tu thân
Dẫu đường trần bao chìm nổi gian truân
‘Đức thắng số’, tiếng Cha vang trìu mến
Lòng Mẹ yêu thiết tha vô bờ bến
Tình rộng sâu như biển cả bao la
Đẹp vô ngần như bảo ngọc châu sa
Để muôn đời chúng con vâng phục kính
Dạy dỗ con sao nên người liêm chính
Tiếng dịu hiền âu yếm Mẹ bảo ban
Bao công lao gian khổ chẳng tiếc than
Mẹ vui thỏa nhìn đàn con vững tiến
Tình Cha Mẹ cao sâu hơn trời biển
Trọn một đời con nguyện mãi khắc ghi
Ơn sinh thành! con biết đáp đền chi
Nguyện xin Chúa ban Mẹ Cha vạn phúc.
Kim Anh Miller
Geneva July 24, 1999

nguồn: Từ Trần văn Thức gởi

MỘT CHUYỆN TÌNH

MỘT CHUYỆN TÌNH

 Một hôm, tôi dậy sớm xem hừng đông ló dạng.

Ôi, công trình Thiên Chúa đẹp không bút nào tả xiết.

Mắt ngắm nhìn, tôi ngợi khen Thiên Chúa vì kỳ công của Người.

Tôi ngồi đấy, và thấy rằng Chúa đang hiện diện.

 Người hỏi tôi: “Con yêu mến Ta không?”

Tôi đáp lại:

“Lẽ tất nhiên, Lạy Chúa! Chúa là Thiên Chúa và Đấng Cứu Độ con”

 Và Người hỏi: “Nếu con mang khuyết tật, con còn mến ta không?”

Tôi ngỡ ngàng.  Tôi nhìn xuống tay chân và toàn bộ hình hài rồi nghĩ rằng

có bao điều tôi sẽ không làm được, những điều tôi thấy là đương nhiên.

Và tôi trả lời: “Hẳn là sẽ khó, Lạy Chúa, nhưng con vẫn yêu Chúa”

Rồi Người lại hỏi: “Nếu con mù, con vẫn còn yêu các tạo vật của Ta không?”

Làm sao yêu một điều mình không thấy?

Và tôi nghĩ đến bao nhiêu người mù trên thế giới,

và biết bao người như họ vẫn yêu mến Chúa và tạo vật Người.

Thế nên tôi đáp lời: “Nghĩ như thế thật đau, nhưng con vẫn yêu Người”

 Rồi Người tiếp tục hỏi: “Nếu con điếc, con còn lắng nghe Lời Ta không?”

Làm sao nghe được điều gì nếu tai mình bị điếc?

Rồi tôi chợt hiểu. Nghe Lời Chúa không chỉ bằng đôi tai, mà bằng cả tấm lòng.

Tôi trả lời: “Thật khó lòng, nhưng con vẫn yêu mến Lời Người.”

 Và rồi Người lại hỏi: “Nếu con câm, con vẫn còn ca tụng Danh Ta?”

Làm sao ca hát khi mình không còn được cất tiếng?

Nhưng tôi nhận ra rằng: Chúa muốn ta vang ca lên từ trái tim và tận đáy tâm hồn.

Tiếng ca hát của ta có thế nào cũng được.  Và ngợi khen Chúa không chỉ là hát ca, nhưng trong những ngày gian nan, ta vẫn ca ngợi Chúa bắng cách cảm tạ Người.

Vì thế tôi mới nói: “Dù con không thể hát, con vẫn còn ngợi ca Chúa”

Tôi nghĩ rằng mình đã trả lời hay, nhưng…

 Thiên Chúa hỏi: “THẾ VÌ SAO CON PHẠM TỘI?”

Tôi trả lời: “Vì con chỉ là con người.  Con chưa phải trọn lành.”

 “THẾ SAO KHI YÊN ỔN CON ĐI XA TA THẾ?

SAO KHI NGUY NAN CON MỚI CẦU NGUYỆN HẾT LÒNG?”

Tôi câm miệng.  Tôi chỉ còn biết khóc.

 Chúa lại tiếp tục hỏi: “Sao con chỉ hát với cộng đoàn và trong buổi tĩnh tâm?

Sao con chỉ kiếm tìm Ta trong thời gian thờ phượng?

Sao con cầu xin bao nhiêu thứ chỉ vì bản thân con?

Sao con cầu xin mà thiếu lòng xác tín?

Lệ trào mi chảy xuống má của tôi.

“Sao con xấu hổ về Ta?

Sao không rao giảng cho ra Tin Mừng?

Sao khi gặp gian truân,

con khóc lóc với người khác trong khi Ta trao vai mình cho con khóc?

Sao con chối từ khi Ta cho con cơ hội phục vụ Danh Ta?”

 Tôi muốn trả lời, nhưng biết nói gì đây?

“Ta ân ban cho con sự sống, không phải để con vứt bỏ.

Ta ân ban cho con tài năng để phục vụ, nhưng con vẫn quay lưng.

Ta mặc khải Lời cho con, nhưng con không thêm gì trong hiểu biết.

Ta nói khó với con, nhưng con cứ bịt tai.

Ta chúc phúc cho con, nhưng con hướng mắt nhìn nơi khác.

Ta sai tôi tớ đến với con, nhưng con ngồi yên khi họ bị đuổi xua.

Ta nghe lời con cầu và đã nhậm lời mọi điều con cầu khẩn.

“CON CÓ THỰC SỰ YÊU MẾN TA CHĂNG?”

 Tôi không thể trả lời.  Làm sao trả lời đây?  Tôi vô cùng bối rối.

Không còn lời biện bạch.  Tôi có thể nói gì đây?

Lòng kêu thét và mắt tôi đẫm lệ,

Tôi trình Người: Lạy Chúa, xin thứ tha.  Con không xứng làm con của Chúa.”

Chúa đáp lời: “Ân Huệ của Cha đấy, con ơi”

Tôi bèn hỏi: “Sao Chúa vẫn tha thứ cho con?  Sao lại yêu con đến thế?”

Chúa trả lời: “Vì con là công trình Sáng Tạo của Ta.

Con là con của Ta.  Ta chẳng thể nào bỏ rơi con.

 Khi con khóc, Ta đồng cảm và cùng khóc với con.

Ta cùng cười với con, khi con reo vui hớn hở.

Khi con xuống tinh thần, Ta luôn khích lệ con.

Ta nâng con dậy, khi con vấp ngã,

Khi con mệt mỏi, Ta bồng bế con.

Ta sẽ ở cùng con cho đến ngày sau cùng, và sẽ yêu thương con mãi mãi.”

 Chưa bao giờ tôi khóc nhiều như thế.

Làm sao tôi từng có thế sống dửng dưng?

Làm sao tôi đã xúc phạm Chúa thật nhiều?

Tôi hỏi Chúa: “Chúa thương con đến mức độ nào?”

Chúa đưa tay ra và kìa dấu đinh xuyên thủng.

Tôi gục đầu dưới chân Chúa Kitô, Đấng Cứu Độ tôi,

Và lần đầu tiên trong đời, tôi nguyện cầu thực sự!

 Maranatha dịch http://www.angelfire.com/ca/Guanja2/jesus.html

nguồn: từ Đỗ Tân Hưng, Nguyễn Kim Bằng

TÔI ĐÁNH MẤT TÔI…

TÔI ĐÁNH MẤT TÔI…

Tôi sinh ra vốn tay không, trần trụi

Một ngày nào tôi tay trắng ra đi

Của cải trần gian khi ấy ích gì?

Càng giầu có tôi càng đau lòng lắm!

Lúc tuổi trẻ – Tôi chất thuyền  thật khẳm

Bởi tiện tằn – Tôi chắt bóp từng xu

Nhưng rồi rong chơi – Tôi đã chu du

Khắp biển rộng sông dài – Âu Á Mỹ!

Cuộc sống của tôi toàn là vị kỷ

Tôi thừa dư nhưng tích của làm giầu

Người nghèo bần tôi có nhớ gì đâu

Tôi không giúp, không hề cho một cắc!

Những của cải dù trong kho rất chắc

Nhưng một ngày rồi chúng cũng ra đi

Chứng khoán tiêu, nhà cửa xuống bởi vì

Cả hoàn cầu nạn suy trầm kinh tế!

Cuộc đời tôi rồi trở nên tồi tệ

Lại tuổi già tôi đau ốm luôn luôn

Ngẩng nhìn trời đôi dòng lệ rơi tuôn

Rồi nay mai lìa đời tôi tự huỷ

Những gì là đáng lẽ giúp cho tôi

Quá tham lam tôi đã sống tệ tồi

Đã phí uổng cả kiếp người hoa gấm!

Đã bao lần nghe lời Ngài thương nhắn

– Con hỡi con, hãy kính Chúa, yêu người

Của đời sau, con cất ở trên trời

Là giúp đỡ, ủi an người cùng khổ!

Làm bác ái không bao giờ sợ lỗ

Làm cho người là con làm cho Cha!

Nhưng hồn tôi chai đá, chẳng thiết tha

Tôi đánh mất tình yêu thương của Chúa!

Giờ lâm chung linh hồn tôi ngập ngụa

Bao âu lo, bối rối lẫn chán chường

Nếu tôi biết tìm ra một con đường

Những phút chót cuộc đời, đâu đến nỗi!

Giờ lâm chung dù rằng tôi thống hối

cũng muộn màng bởi mọi chuyện đã xong!

Tôi sống như một kẻ quá thân vong

Đánh mất mình, không bao giờ tìm thấy

Bút Xuân Trần Đình Ngọc  

nguồn: conggiaovietnam.net