CHẠM CỬA TRỜI – Lm. Minh Anh Tgp. Huế

Lm. Minh Anh Tgp. Huế

“Hãy chiến đấu để qua được cửa hẹp mà vào!”.

“Cửa hẹp là cửa dẫn đến thành công! Giờ này qua giờ khác, ngày này qua ngày khác và năm này qua năm khác, tôi sống với cây vĩ cầm. Nhiều điều tôi muốn làm, phải gác lại; nhiều nơi tôi muốn đến, phải bỏ lỡ. Cánh cửa tôi bước qua – thật hẹp; con đường tôi đi – thật gập ghềnh!” – Fritz Kreisler.

Kính thưa Anh Chị em,

Nếu con đường đưa Kreisler chạm cửa trời âm nhạc đã hẹp và gập ghềnh, thì con đường dẫn đến cửa trời cứu độ còn chông gai hơn. Trong Tin Mừng hôm nay, khi có người hỏi, “Những người được cứu thoát thì ít?”, Chúa Giêsu chỉ mời gọi, “Hãy chiến đấu để qua được cửa hẹp mà vào!” – vì đó là lối duy nhất để ‘chạm cửa trời’ thật.

Ngài cho thấy Nước Trời không dành cho số đông ồn ào, nhưng cho ai đi đúng hướng và sống đúng cách như Thiên Chúa muốn. Theo Chúa không chỉ là bước bên Ngài, mà đi lối Ngài đi – lối thập giá – cũng là lối dẫn đến phục sinh. Cửa hẹp không đóng với ai, nhưng không ai có thể đi qua nếu không bỏ mình. Vì thế, “Hãy chiến đấu để qua!” không chỉ là lời khuyên, mà là một mệnh lệnh yêu thương. Bao thế hệ đã bước qua cửa ấy, từ đông chí tây, từ bắc chí nam, để dự tiệc Nước Trời. “Ít người đi lối thập giá, nhưng qua đó mọi thế hệ đã chạm cánh cửa trời!” – Henri Nouwen.

Tuy nhiên, sẽ không đủ nếu chỉ biết Chúa, nghe Lời Ngài, hay thi hành một số việc đạo đức; Kitô hữu còn được mời gọi trở nên một “Kitô khác” – nghĩa là mỗi ngày, thực sự cùng Ngài lên Giêrusalem. Chúa không muốn chúng ta là những người chỉ gõ muộn và chỉ để nghe những lời lạnh lùng, “Ta không biết các anh từ đâu đến!”; “Không có thập giá, sẽ chẳng có triều thiên!” – William Penn. Vậy làm sao để bền bỉ trên con đường ấy? Chính Thánh Thần sẽ đồng hành, nâng đỡ sự yếu hèn của chúng ta – bài đọc một. Ai dám đưa tay cho Ngài dẫn dắt, người ấy sẽ trải nghiệm một niềm vui sâu thẳm, niềm vui của người ‘chạm cửa trời’, “Lạy Chúa, con tin cậy vào tình thương Chúa!” – Thánh Vịnh đáp ca.

Anh Chị em,

“Hãy chiến đấu để qua được cửa hẹp mà vào!”. Chiến đấu để được thiên đàng không chỉ là một chuỗi hành động, mà là một hành trình, trên đó là ‘cả một mầu nhiệm hiệp thông’ với Chúa Kitô. Mỗi bước đi trên con đường hẹp là một sự từ bỏ bản thân, một tín thác trọn vẹn vào Chúa, nơi thập giá trở thành cánh cửa dẫn đến sự sống. “Bạn không thể đi thẳng về trời bằng con đường dễ dãi!” – Philip Neri. Nó mời gọi chúng ta nhận ra những góc tối chưa được thanh luyện, và trao tất cả cho lửa Thánh Thần. Ai dám bước qua nó, không chỉ được tự do thực sự để yêu thương và hiến thân, mà còn chạm được Nước Trời – chạm Giêsu – ngay từ đời này qua từng hành động nhỏ, từng quyết định nhỏ, từng giây phút im lặng. “Thập giá không phải là điểm kết thúc, nhưng là cánh cửa mở ra phục sinh!” – Fulton Sheen.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, dạy con im lặng mà yêu, âm thầm mà dâng, quên mình mà sống; vì chỉ trong những điều nhỏ bé ấy, con mới thật sự ‘chạm cửa trời!’”, Amen.

Lm. Minh Anh (Tgp. Huế)

****************************

Lời Chúa Thứ Tư Tuần XXX Thường Niên

Thiên hạ sẽ từ đông tây nam bắc đến dự tiệc trong Nước Thiên Chúa.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.    Lc 13,22-30

22 Khi ấy, trên đường lên Giê-ru-sa-lem, Đức Giê-su đi ngang qua các thành thị và làng mạc mà giảng dạy. 23 Có kẻ hỏi Người : “Thưa Ngài, những người được cứu thoát thì ít, có phải không ?” Người bảo họ : 24 “Hãy chiến đấu để qua được cửa hẹp mà vào, vì tôi nói cho anh em biết : có nhiều người sẽ tìm cách vào mà không thể được.

25 “Một khi chủ nhà đã đứng dậy và khoá cửa lại, mà anh em còn đứng ở ngoài, bắt đầu gõ cửa và nói : ‘Thưa ngài, xin mở cho chúng tôi vào !’, thì ông sẽ bảo anh em : ‘Các anh đấy ư ? Ta không biết các anh từ đâu đến !’ 26 Bấy giờ anh em mới nói : ‘Chúng tôi đã từng được ăn uống trước mặt ngài, và ngài cũng đã từng giảng dạy trên các đường phố của chúng tôi.’ 27 Nhưng ông sẽ đáp lại : ‘Ta không biết các anh từ đâu đến. Cút đi cho khuất mắt ta, hỡi tất cả những quân làm điều bất chính !’

28 “Bấy giờ anh em sẽ khóc lóc nghiến răng, khi thấy các ông Áp-ra-ham, I-xa-ác và Gia-cóp cùng tất cả các ngôn sứ được ở trong Nước Thiên Chúa, còn mình lại bị đuổi ra ngoài. 29 Thiên hạ sẽ từ đông tây nam bắc đến dự tiệc trong Nước Thiên Chúa.

30 “Và kìa có những kẻ đứng chót sẽ lên hàng đầu, và có những kẻ đứng đầu sẽ xuống hàng chót.”


 

Mưa chưa từng có, thủy điện xả lũ, miền Trung thành biển nước

Ba’o Nguoi-Viet

October 27, 2025

ĐÀ NẴNG, Việt Nam (NV) – Các đập thủy điện hối hả xả lũ vì “mưa lớn chưa từng có” làm cho nhiều khu vực các tỉnh thành miền Trung như Thừa Thiên , Huế, Đà Nẵng, Quảng Nam chìm trong biển nước.

Nhiều báo tại Việt Nam đưa tin ngày Thứ Hai 27 Tháng Mười kèm theo các hình ảnh dẫn chứng khổ nạn của người dân địa phương đang phải chịu đựng “nhân tai” phối hợp với thiên tai, gây thiệt hại nghiêm trọng về người và tài sản.

Trung tâm thành phố Huế bị ngập sâu. (Hình: Đức Hiếu/VNExpress)

Các nguồn tin cho hay ngày 26 Tháng Mười, mưa tầm tã trên diện rộng hai ngày qua trên các khu vực từ Quảng Trị đến Quảng Ngãi. Thật ra mấy ngày trước đó, mưa lũ đã ập xuống khu vực này từ hệ quả của trận bão số 12, tên quốc tế là Fengshen. Bão khi đi vào gần đến đất liền miền Trung Việt Nam thì suy yếu thành áp thấp nhiệt đới với mưa như trút nước.

Theo thói quen chống chọi bão lũ hàng năm, các đập thủy điện ở khu vực từ Quảng Trị đến Quảng Ngãi cũng đều mở các cửa xả bớt nước để tránh vỡ đập, giống như các khu vực khác tại các tỉnh miền núi phía bắc. Do vậy, các khu vực hạ du, gồm cả các thành phố lớn như Huế và Đà Nẵng đều biến thành biển nước. Một số cư dân Huế nói rằng lũ về nhanh quá họ không kịp trở tay.

“Lũ đặc biệt lớn trên sông Hương và sông Bồ (Huế) đang lên rất nhanh, có nơi vượt mức lịch sử. Hệ thống sông Vu Gia – Thu Bồn (Đà Nẵng) cũng đang trong giai đoạn lũ lớn; từ Quảng Trị đến Quảng Ngãi đón đợt lũ mới.” Báo Pháp Luật tường thuật.

Trên hệ thống các sông Hương, sông Bồ ở thượng nguồn của thành phố Huế, hệ thống hai sông Vu Gia và Thu Bồn ở thượng nguồn Đà Nẵng, các đập thủy điện khi hối hả xả lũ thì hạ du thành biển nước mênh mông không thể tránh khỏi. Hiện người ta còn lo chống chọi với cơn đại hồng thủy nên chưa thấy có báo cáo nào cho các thiệt hại người và tài sản, chỉ biết có thể sẽ không nhỏ.

Lũ sông Hương tại Dã Viên đã lên tới 4.59 mét, vượt báo động 3 gần 2 mét, khiến nhiều con đường ở thành phố Huế bị ngập lụt nặng. (Hình: Quang Nhật/Người Lao Động)

Lũ bủa vây tứ bề

Theo báo Tuổi Trẻ hôm 27 Tháng Mười, Huế, Đà Nẵng, Quảng Ngãi, mưa to, lũ các sông lên nhanh, khiến 88 xã, phường, có nguy cơ ngập sâu khiến đường sắt, đường bộ qua thành phố Huế tê liệt. Người dân muốn di chuyển phải đi thuyền hoặc lội nước.

Bên cạnh đó, hàng trăm ngàn học sinh ở Huế, Đà Nẵng, Quảng Trị, Quảng Ngãi phải nghỉ học nhiều ngày vì lũ “vượt mức lịch sử.”

Tại Huế, mưa lớn hơn 800mm, nước lũ về nhanh khiến nhiều khu dân cư ven sông Hương, Như Ý, Đông Ba và các tuyến đường trung tâm thành phố Huế bị ngập, nơi sâu nhất tới hơn 1 mét.

Từ tối 26 Tháng Mười, khu vực Đập Đá nằm giữa sông Hương và Như Ý nước dâng cao 0.7 mét, tràn vào nhà dân hai bên sông. Nhiều con đường chính ngập sâu trong nước như Hoàng Lanh, Vũ Thắng, Trường Chinh, Bạch Đằng… có nước chảy xiết đã buộc chính quyền địa phương giăng dây, đặt rào chắn ngăn không cho người dân qua lại từ trưa cùng ngày.

Thậm chí, lũ trên sông Tả Trạch dâng cao, cuốn sập cầu Le No ở xã Khe Tre, chia cắt hàng ngàn gia đình, buộc Ban Chỉ Huy Phòng Thủ Dân Sự Huế phải kích hoạt hệ thống còi hú báo động thiên tai.

Trong khi đó, ở bờ Bắc sông Hương, Lũ trên sông Hương đã vượt quá báo động 3 và đang tiếp tục lên. Nhiều di tích Huế nằm ven con sông này đang bị ngập lụt, chẳng hạn như Nghinh Lương Đình, cầu Cửa Ngăn (cửa Thể Nhân Môn) đường dẫn vào Đại Nội Huế, hay như khu vực cổng Ngọ Môn…

Tương tự, theo báo VNExpress, tối 26 Tháng Mười, nước lũ tại phường Hội An, Đà Nẵng, dâng nhanh. Đến khoảng 0 giờ rạng sáng 27 Tháng Mười, thì nước tràn lên đường Bạch Đằng 1 mét, lan sang đường Nguyễn Phúc Chu bên kia sông Hoài, buộc hàng quán đóng cửa, tắt điện.

Người dân phố cổ đã quen chạy lũ nên nhiều nhà dân và hộ kinh doanh chủ động di chuyển đồ đạc lên cao từ trưa cùng ngày.

Tuy nhiên, đến sáng 27 Tháng Mười, nhiều con đường huyết mạch trong khu phố cổ Hội An như Bạch Đằng, Nguyễn Thái Học, Công Nữ Ngọc Hoa… ngập sâu từ 1-1.5 mét.

Ngoài trung tâm phố cổ, các khu vực vùng ven như chợ cá Thanh Hà và làng gốm Thanh Hà, phường Hội An Tây, cũng bị nước lũ chia cắt hoàn toàn.

Chính quyền phường Hội An đã khuyến cáo người dân hạn chế đi lại trên các đoạn đường ngập sâu để phòng tránh tai nạn chết đuối.

Tại tỉnh Quảng Ngãi, mưa lớn trong hai ngày 26 và 27 Tháng Mười, đã khiến toàn tỉnh có 30 vị trí sạt lở do mưa lũ.

Theo đó, hàng loạt cây cầu nhỏ và cầu tràn bên sông Rin, sông Trà Bồng, sông Vệ, Trà Khúc bị nước lũ tràn qua. Trong đó, chỉ riêng xã Sơn Hạ có bảy điểm ngập, khiến hàng trăm gia đình bị chia cắt.

Ngoài cầu Sông Rin cũ ở xã Sơn Hà ngập 0.7 mét, nhiều khu vực giáp ranh miền núi và đồng bằng Quảng Ngãi cũng ngập nặng. Chẳng hạn, cầu tràn Thạch Nham ngập hơn 1.6 mét, cầu máng Hành Minh-Hành Nhân ngập 0.5 mét, lực lượng hữu trách phải chốt chặn, hướng dẫn giao thông.

Phố cổ Hội An, Đà Nẵng, ngập lũ sáng 27 Tháng Mười. (Hình: Trung Đào/VNExpress)

Hậu quả từ lòng tham thủy điện

Nhà cầm quyền Việt Nam tham lam cho xây dựng các đập thủy điện tràn lan trên các sông lớn đã đành, mà các phụ lưu của chúng cũng đều bị khai thác thủy điện với những cái đập nhỏ bé, khả năng chỉ cung cấp từ 2 MW trở lên. Chúng quá nhỏ nên không có khả năng cắt lũ hay điều tiết lũ, mà chỉ xả lũ ngay khi ở “trên mức báo động” hầu tránh vỡ đập.

Báo Vietnamnet kể rằng mưa lớn, nước đổ về hồ chứa tăng quá nhanh, các đập thủy điện Tả Trạch, Sông Tranh, Trà My, Đắk Mi, Trà Đơn, Sông Bung, A Vương… phải “xả tràn” để “đảm bảo an toàn công trình.”

Thủy điện tránh được vỡ đập thì phố xá, nhà cửa, ruộng vườn các khu vực hạ du lãnh hậu quả ngập lụt.

Bão số 10 (Bualoi) làm cho 51 người chết và hơn $600 triệu thiệt hại ở các tỉnh miền núi phía Bắc và Bắc miền Trung khoảng 350 nhà sập hay bị lũ cuốn trôi trong khi 170,000 nhà hư hỏng. Còn bão số 11 cũng làm ít nhất 13 người chết, chưa kể các thiệt hại tài sản ở một số tỉnh miền núi phía Bắc.

Tất cả đều từ hậu quả của “nhân tai” phối hợp với thiên tai gây ra. Gần chục năm trước, người ta thấy một số lời kêu gọi dẹp bỏ các thủy điện quá nhỏ vì những thiệt hại do chúng gây ra quá lớn trong khi lợi ích điện năng lại quá nhỏ. Nhưng những lời kêu gọi đó đều bị gác bỏ ngoài tai. Trong khi đó, tuy là kẻ gây thiệt hại người và tài sản nhưng dân lại phải chịu đựng hệ quả chứ không phải thủ phạm “nhân tai.”

Thủy điện Đăk Mi 4 xả lũ vào năm 2020. Hình: Đắc Thành/VnExpress)

Hệ thống sông Vu Gia-Thu Bồn ở Quảng Nam dài khoảng 200km phải gánh hơn 60 đập thủy điện lớn nhỏ. Dân chúng khu vực này từng bị thiệt hại nặng nề vì thủy điện xả lũ suốt bao năm qua cả người lẫn tài sản.

Theo dự báo của Đài Khí Tượng Thủy Văn Trung Bộ, do tác động của không khí lạnh, dải hội tụ nhiệt đới và gió Đông, từ tối 26 đến 29 Tháng Mười, từ Huế đến Quảng Ngãi tiếp tục mưa rất to có nơi vượt 500-600 mm.

Các sông ở khu vực này sẽ xuất hiện một đợt lũ, đỉnh lũ có thể lên trên báo động 3, lập “mốc lịch sử đỉnh lũ mới.” (NTB&Tr.N) [kn]


 

Núi Sạt Lở Như “Thác Đổ” Ở Đà Nẵng, Quốc Lộ 40B Bị Chia Cắt Hoàn Toàn

Ba’o Dat Viet

October 28, 2025

 Chiều 28 Tháng Mười, một vụ sạt lở núi nghiêm trọng đã xảy ra tại thôn Trà Giác, xã Trà Tân (TP. Đà Nẵng), khiến khối lượng đất đá khổng lồ tràn xuống Quốc lộ 40B, cuồn cuộn như dòng thác đổ, làm giao thông tê liệt và khiến người dân một phen kinh hoàng.

Ông Nguyễn Hồng Lai, cán bộ xã Trà Tân, xác nhận vụ sạt lở xảy ra vào khoảng 14 giờ 30 phút. “Một phần sườn núi đổ sụp xuống, đất đá ào ạt chảy qua đường như thác lũ. Rất may thời điểm đó ít người và phương tiện qua lại nên không có thương vong,” ông nói.

Theo ông Lai, mưa lớn kéo dài suốt nhiều ngày qua là nguyên nhân chính gây ra hàng loạt điểm sạt lở trên địa bàn. Chính quyền đã khẩn trương sơ tán hàng chục hộ dân ở khu vực có nguy cơ cao đến nơi an toàn. “May mắn là chúng tôi di dời dân sớm, nếu không hậu quả có thể rất nghiêm trọng,” ông cho biết thêm.

Một đoạn video lan truyền trên mạng xã hội cho thấy cảnh tượng khủng khiếp: đất đá từ sườn núi sụp xuống, cuộn trào thành dòng bùn đặc, tràn qua đường quốc lộ như con thác lớn, cuốn theo cây cối và đá tảng. Tiếng người la hét, hoảng loạn vang lên giữa cơn mưa nặng hạt.

Ngay sau khi sự cố xảy ra, tuyến Quốc lộ 40B bị chia cắt hoàn toàn, các phương tiện không thể lưu thông. Lực lượng chức năng địa phương đã phong tỏa khu vực, cảnh báo nguy cơ tiếp tục sạt lở do nền đất còn yếu.

“Lúc đất đá tràn xuống, tôi đang cách đó chừng trăm mét. Chỉ trong vài giây, cả ngọn núi như nổ tung, rồi đổ ập xuống đường,” một người dân địa phương kể lại. “Ai chứng kiến cảnh ấy đều khiếp đảm.”

Theo ghi nhận ban đầu, khối lượng đất đá sạt lở ước tính hàng nghìn mét khối, phủ kín một đoạn đường dài hàng trăm mét. Lực lượng chức năng đang huy động máy móc và xe ủi để khơi thông tạm thời, song do mưa vẫn tiếp diễn, công tác khắc phục gặp nhiều khó khăn.

Khu vực Trà Tân là vùng núi cao, địa hình dốc và thường xuyên xảy ra sạt lở trong mùa mưa bão. Chỉ trong vòng một tuần qua, chính quyền xã đã ghi nhận nhiều điểm sạt lở nhỏ lẻ, gây chia cắt cục bộ và uy hiếp hàng chục hộ dân sinh sống dọc triền núi.

Giới chuyên gia cảnh báo, hiện tượng mưa lớn liên tục kết hợp địa hình dốc và rừng đầu nguồn bị khai thác khiến nguy cơ sạt lở ở miền Trung ngày càng nghiêm trọng. Với tình hình thời tiết bất ổn hiện nay, nhiều khu vực ở Đà Nẵng và các tỉnh lân cận có thể tiếp tục đối mặt với nguy cơ “thác lũ đất đá” tương tự trong những ngày tới.


 

2 thánh Simon và Giu-đê – Cha Vương

Hôm nay Giáo hội mừng kính trọng thể 2 thánh Simon và Giu-đê, uớc mong bạn là một người dũng cảm với một quả tim nhiệt thành trong mọi lãnh vực. Mừng quan thầy đến những ai chọn các ngài làm bổn mạng nhé.

Cha Vương

Thứ 3: 28/10/2025.  (t2-24)

THÁNH SIMON được tất cả bốn Phúc Âm nhắc đến. Trong hai Phúc  m, ngài được gọi là “người Nhiệt Thành” (Zealot). Phái Zealot là một nhánh Do Thái Giáo, đại diện cho chủ nghĩa dân tộc Do Thái. Ðối với họ, lời hứa cứu tinh trong Cựu Ước, có nghĩa là người Do Thái sẽ được tự do và có được một quốc gia độc lập. Chỉ có Thiên Chúa là vua của họ, nên việc nộp thuế cho người La Mã – là người đang đô hộ – được coi là xúc phạm đến Thiên Chúa. Chắc chắn rằng, một số người Zealot là miêu duệ tinh thần của người Maccabee, muốn tiếp tục lý tưởng tôn giáo và tranh đấu cho độc lập. Nhưng nhiều người trong nhóm họ cũng giống như quân khủng bố ngày nay. Họ lùng bắt để giết những người ngoại quốc và người Do Thái “cộng tác với địch”. Họ là những người chủ chốt trong vụ nổi loạn chống La Mã, và kết thúc bằng việc tiêu hủy thành Giêrusalem vào năm 70.

THÁNH GIU-ĐÊ  (Jude) là một nhân vật được đề cập đến trong Phúc Âm theo Thánh Luca, cũng như trong Công Vụ Tông Ðồ Thánh Mátthêu và Thánh Máccô gọi ngài là Thadeus (Ta-đê-ô), có nghĩa là “người dũng cảm”.  Sau ngày phục sinh Ta-đê-ô hỏi Chúa Giêsu: “Vì sao Thầy tỏ cho chúng tôi và không cho thế gian?” Và Chúa trả lời cho ông rằng Ngài tỏ mình qua những ai yêu mến Ngài. Ngoài ra, ngài không được nhắc đến ở chỗ nào khác trong các Phúc  m, ngoại trừ, khi kể tên các tông đổ. Các học giả cho rằng ngài không phải là tác giả của các thư Thánh Giu-đa. Thực ra, Giu-đê cùng tên với Giu-đa Ítcariốt (Judas Iscariot). Do đó, vì sự bất xứng của tên Giu-đa (bán Chúa), nên người ta đã gọi tắt là “Giu-đê”. Tương truyền sau đó cho biết người giảng đạo ở xứ Mesopotamia và đã chết vì đạo tại đó. Thánh tích của người hiện ở đền thờ Thánh Phêrô – Rome, Rheims và Toulouse nước Pháp. Người ta tôn kính Thánh Giu-đê như quan thầy “những hoàn cảnh thất vọng”. Trong kinh kính người có câu: “Lạy thánh tông đồ Giuđa Taddeo được cầu khẩn như vị trạng sư của những hoàn cảnh đau thương, gần như thất vọng, xin nghe lời những kẻ đang gặp khó khăn…”

       Có tương truyền khác cho rằng người chịu tử đạo cùng lúc với thánh Simon Tông Đồ tại Persia (Ba Tư). Cả hai cùng được mừng lễ kính chung trong một ngày. Hôm nay mời bạn hãy xin Chúa ban cho hai ơn: (1) Ơn “nhiệt thành” để rao giảng Tin Mừng trong mọi hoàn cảnh, (2) Ơn “dũng cảm” để minh chứng cho đức tin của mình trong một thế giới đang bị sa đọa.

From Do Dzung

**************************

Giêsu bên đời -tinmung.net

Khi mọi ánh mắt dán vào một người phụ nữ đang vùng vẫy giữa mặt nước

Hong Thai Hoang 

Khi hàng chục chiếc điện thoại giơ lên để quay.

Khi mọi ánh mắt dán vào một người phụ nữ đang vùng vẫy giữa mặt nước — và không ai cử động.

Có duy nhất một người lao xuống. Anh ta không phải người Việt.

Anh ta không biết cô gái ấy là ai. Nhưng anh ta là người duy nhất nhảy xuống.

Và khi kéo được thi thể cô lên, mọi thứ đã quá muộn.

Trên mạng, người ta bình luận. Trên báo, người ta im lặng.

Không một dòng tin nào nhắc đến người nước ngoài ấy.

Không một tờ báo nào nói rằng người cứu cô gái đầu tiên không phải người Việt.

Họ cố tình giấu đi, vì sợ cái hình ảnh ấy —  một người phương Tây cúi xuống cứu một người Việt —  sẽ làm rạn nứt thứ niềm tự hào mà họ đang gắng sơn phết mỗi ngày.

Một xã hội có thể bỏ ra hàng tỉ đồng để sản xuất các chương trình nói về “lòng tự tôn dân tộc”, nhưng lại im lặng trước một hành động nhân bản của “phương Tây suy đồi”.

Một nền truyền thông có thể đưa tin tỉ mỉ về những con mèo bị lạc, nhưng lại không dám đăng hình người đã cứu người, vì anh ta không thuộc “phe ta”.

Sự thật không cần hô hào —  nó chỉ cần một hình ảnh: một người ngoại quốc lội xuống dòng nước đục,  giữa những tiếng xì xào của hàng trăm người Việt đứng trên bờ.

Cô gái đã chết.

Nhưng cái chết ấy không chỉ của cô — mà của cả một xã hội đã tự giết phần người còn sót lại trong chính mình.

Họ có thể lấp đi tin tức, xóa đi clip, bịt miệng tất cả những ai nói ra.

Nhưng họ không thể xóa được khoảnh khắc ấy khỏi lịch sử.

Bởi vì nó đã thành một chứng tích không thể tẩy rửa: người phương Tây đã cố gắng cứu một người Việt Nam, trước sự thờ ơ của hàng trăm trái tim Việt Nam đang có mặt ở đó.

Cô gái không sống lại được. Nhưng cái chết của cô — và hành động của anh — đã khắc thêm một đường rạn trong tâm hồn một xã hội đang được dạy phải “tự hào dân tộc”.

Khi một xã hội bắt đầu chọn cách che giấu những hành động tử tế chỉ vì nó đến từ “phương Tây”, thì không cần kẻ thù nào làm cho ta suy tàn nữa —  chúng ta đã tự giết mình bằng sự kiêu hãnh giả tạo của chính mình.

Hong Thai Hoang

CẦU NGUYỆN ĐỂ TÌM KIẾM SỰ HƯỚNG DẪN CỦA CHÚA – Rev. Ron Rolheiser, OMI 

 Rev. Ron Rolheiser, OMI 

Trong quyển tự truyện Nỗi cô đơn triền miên (The Long Loneliness), Dorothy Day kể một giai đoạn khó khăn trong đời bà.  Lúc đó bà vừa trở lại đạo Ki-tô sau một thời gian dài sống vô thần, rồi bà sinh đứa con gái.  Trong thời gian sống vô thần, bà yêu một người đàn ông, là cha của đứa con gái; bà và người đàn ông này – hai người vô thần đã bị vỡ mộng với xã hội chính thống – đã thỏa thuận với nhau sẽ không bao giờ làm đám cưới, như một lời tuyên bố chống lại những quy ước truyền thống của xã hội. 

Nhưng việc bà trở lại đạo đã làm cho cuộc sống của bà bị đảo lộn.  Người cha của đứa con ra tối hậu thư; nếu bà rửa tội cho con thì ông chấm dứt mối quan hệ với bà.  Dorothy chọn làm lễ rửa tội cho con, nhưng đã trả giá rất đắt.  Bà yêu sâu đậm người đàn ông này và hết sức đau đớn khi chia tay.  Hơn nữa, vì chuyện trở lại đạo, bà bị cắt đứt khỏi tất cả người quen biết cũ trước đây, làm cho bà đau còn hơn mất bạn tâm giao.  Nó làm cho bà mất việc, không nguồn hỗ trợ nuôi con, và không còn mục đích trước đây trong đời.  Bà cảm thấy cô đơn và lạc lối một cách đau đớn. 

Việc này làm cho bà phải quỳ gối xuống, theo đúng nghĩa đen.  Một ngày nọ, bà đi tàu lửa từ New York đến thủ đô Washington và dành cả ngày hôm đó cầu nguyện ở Thánh Đường Quốc Gia Đức Mẹ Vô Nhiễm.  Và, như bà chia sẻ trong quyển tự truyện, lời cầu nguyện của bà hôm đó trực tiếp không e ngại, khiêm tốn và rõ ràng.  Thiết yếu, bà lặp đi lặp lại với Chúa, rằng bà lạc lối, bà cần một hướng đi rõ ràng cho cuộc đời, bà cần sự hướng dẫn đó ngay bây giờ, không phải ở một tương lai nào xa xôi cả.  Và, như Chúa Giê-su trong Vườn Giếtsêmani, bà lặp đi lặp lại lời cầu nguyện nhiều lần. 

 Tối hôm đó, bà đi tàu về nhà, khi bước lên căn hộ của mình, bà thấy ông Peter Maurin đang ngồi đợi trên bậc cấp . Ông mời bà khởi công làm việc cho Catholic Worker.  Phần còn lại của câu chuyện đã đi vào lịch sử. 

 Những lời cầu nguyện của chúng ta không phải bao giờ cũng được đáp lại nhanh chóng và trực tiếp như vậy, nhưng luôn luôn được đáp lại, như Chúa Giê-su đã đoan chắc với chúng ta, bởi vì Chúa không từ chối Thần Khí cho những ai xin nhận.  Nếu chúng ta cầu nguyện xin hướng dẫn và hỗ trợ, chúng ta sẽ nhận được sự hướng dẫn và hỗ trợ. 

 Trong Thánh Kinh, chúng ta thấy nhiều ví dụ nổi bật về những người, như Dorothy Day, tìm kiếm sự hướng dẫn của Chúa trong cầu nguyện, đặc biệt khi họ cô độc và sợ hãi lúc đứng trước chấn động lớn nào đó hay sắp phải chịu đau khổ trong đời.  Ví dụ, chúng ta thấy nơi các nhà Tiên tri, khi lạc lối trong sa mạc và đứng trước cuộc nổi loạn do chính dân của mình, họ đã lên núi Horeb để xin lời khuyên của Chúa.  Và chúng ta thấy điều đó khi Chúa Giê-su cũng lên núi Horeb để cầu nguyện, và cầu nguyện suốt đêm trong nhiều đêm, gắng gỗ để tìm được cả sự hướng dẫn lẫn lòng can đảm mà Người cần để thực hiện sứ mạng của mình. 

 Nhìn vào lời cầu nguyện của các nhà Tiên tri, Chúa Giê-su, Dorothy Day và vô số những người khác đã cầu nguyện xin Chúa hướng dẫn, chúng ta thấy lời cầu nguyện của họ, đặc biệt khi họ cảm thấy cô độc và tuyệt vọng nhất, có ba đặc điểm: chân thật, trực tiếp và khiêm nhường.  Họ nâng trái tim và trí óc của mình lên Chúa, không phải là trái tim hay trí óc của ai khác.  Không hề có chuyện làm ra vẻ, biện minh, hay giấu diếm điểm yếu.  Họ để tuôn trào nỗi sợ hãi, sự bất tương xứng, nỗi thèm muốn, rối loạn của họ, như những đứa trẻ con vẫn làm khi cầu xin bàn tay của ai đó giúp đỡ. 

 Có một điều tương đương thú vị trong một số câu chuyện thần tiên kinh điển của chúng ta, trong đó nhân vật Chúa thường xuất hiện dưới dạng thiên thần, nàng tiên, con cáo hay con ngựa.  Và luôn luôn những ai tiếp cận nhân-vật-Chúa đó với lòng tự tin thái quá, kiêu căng, hay giả tạo, thì họ không nhận được lời khuyên hay phép lạ nào.  Ngược lại, ai tiếp cận những nhân-vật-Chúa đó với lòng khiêm nhường và công nhận họ lạc đường trong khi đi tìm kiếm thì họ sẽ được cho lời khuyên và phép lạ.  Có một bài học cầu nguyện quan trọng trong đó.

 Tất cả chúng ta, vào những thời điểm khác nhau trong cuộc đời, đều có lúc cảm thấy cô đơn, lạc lối, rối loạn, và bị quyến dụ hướng về con đường chết.  Những lúc đó, chúng ta cần tới bên Chúa với lời cầu nguyện chân thật không e ngại, trực tiếp và khiêm tốn.  Giống như Dorothy Day, chúng ta cần tỏ bày ra và dâng nỗi sợ hãi và bất an có thực của chúng ta lên Chúa, cầu nguyện, lặp đi lặp lại nhiều lần: “Con sợ!  Con cảm thấy quá cô đơn và cô lập trong chuyện này!  Con không muốn làm điều này!  Con hoàn toàn không thích hợp!  Con không còn sức lực nào cả!  Lòng con tràn đầy giận dữ!  Con cay đắng về bao nhiêu là chuyện!  Con căm ghét một số chỗ mà luân lý Ki-tô của con đã đưa con tới!  Con bị quyến dụ theo những cách mà con quá hổ thẹn không dám nói ra!  Con cần được hỗ trợ nhiều hơn mức Người vẫn hỗ trợ cho con!  Xin gửi đến cho con một ai đó hay gửi cho con điều gì đó!  Nếu Người muốn con tiếp tục con đường này thì Người phải giúp con nhiều hơn nữa!  Con cần điều đó ngay bây giờ!”

 Và rồi chúng ta cần phải chờ đợi, một cách kiên nhẫn, hướng vọng về.  Có lẽ chẳng ông Peter Maurin nào sẽ xuất hiện trước bậc cửa nhà chúng ta vào đêm đó, nhưng, khi sự bất-lực-hoang-mạc đã phát huy tác dụng thì một thiên thần sẽ đến truyền sức mạnh cho chúng ta.

 Rev. Ron Rolheiser, OMI

From: Langthangchieutim


 

“Kinh tế mới” cái thời mà cơm không đủ no, áo không đủ mặc…

Dân Nông is with Nông Dân.

 Chỉ có những ai từng bị đày ải vào vùng kinh tế mới, thì mới hiểu hết được sự thiếu thốn  khốn khổ trăm bề của một đứa trẻ sinh ra và lớn lên trong rừng thiêng nước độc giống như tôi .

  Trời chưa rạng sáng ba mẹ đã nắm cơm vào rừng bẻ măng, lấy củi .

 Ở nhà một mình chị Hai trông bầy em bốn năm đứa nheo nhóc…

 Tôi nhớ có một lần ba mẹ đi rừng, ở nhà với chị tới bữa cơm trưa chị em ăn cơm nguội, có nồi thịt gà kho nước lễnh bễnh để làm canh .

Tôi đang ăn thì chị Hai không cho ăn nữa, nói để dành cho bữa chiều.

Tôi không chịu cứ một mực đòi ăn rồi khóc giãy nãy , dỗ mãi không được chị Hai nổi quạu cầm cái búa ba hay đi rừng giá lên đầu tôi dọa nạt cho tôi im .

 Ngày đó còn bé tôi đâu có biết chị Hai có trách nhiệm phân chia đồ ăn để lo cho chúng tôi, tôi cứ nghĩ chị Hai dành ăn với tôi nên tôi cứ ấm ức mãi … chờ ba mẹ đi rừng về để méc .

Chờ tới chiều tối thì ba mẹ tôi cũng về, thấy ba mẹ về tôi òa khóc nức nở, bao nhiêu ấm ức trong ngày tôi kể hết cho ba mẹ nghe , với giọng điệu ngọng nghịu cùng tiếng khóc nức nở :

    – Ba mẹ có biết không, con ở nhà chị Hai ăn hiếp con, nhà còn có chút lướt lịt (nước thịt) mà chị không cho con ăn, chị còn lấy cái búa ba đi tầm (  búa ba hay đi rừng lấy trầm) để lên đầu con con lém ( xém)chết .

Ba mẹ nghe tôi vừa méc vừa khóc tức tưởi mà không nhịn được cười, vừa thương con , vừa giả vờ la chị Hai cho tôi hết ấm ức .

” Kinh tế mới ” cái thời mà cơm không đủ no, áo không đủ mặc, làm thịt con gà kho cả nắm muối rim mặn chát .

Rồi mỗi ngày lấy ra một ít nấu nước lềnh bềnh chan cơm, ăn bữa trước phải để dành bữa sau , ám ảnh cái cảnh cơm độn củ mì, củ lang, chỉ một vài hạt cơm dính trên lát củ, bát cơm trắng là mơ ước của tất cả mọi người sống trong vùng kinh tế mới giống như tôi.

Giờ nghĩ lại đúng thật là ác mộng .


 

NỀN THÁNH – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

 Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Người đã thức suốt đêm cầu nguyện cùng Thiên Chúa!”.

Viết về các giáo xứ, một tác giả ví von: “Mục chi của ‘nhà thờ sống’ luôn nhiều hơn mục thu; ‘nhà thờ chết’ không cần nhiều tiền! ‘Nhà thờ sống’ luôn có vấn đề về chỗ đậu xe; ‘nhà thờ chết’ có thừa mặt bằng! ‘Nhà thờ sống’ có thể ồn ào vì trẻ em chạy nhảy; ‘nhà thờ chết’ đìu hiu như nghĩa trang! ‘Nhà thờ sống’ liên tục thay đổi cách thức hoạt động, luôn cần những không gian thánh; ‘nhà thờ chết’ không cần đổi thay, nhện tha hồ dăng!”.

Kính thưa Anh Chị em,

 

Hội Thánh được xây dựng, trở nên sống động, không nhờ những không gian vật chất nhưng là nhờ cầu nguyện. Cầu nguyện là ‘nền thánh’ của mọi công trình thiêng liêng. Đó là những gì Lời Chúa lễ hai thánh tông đồ Simon và Giuđa nhắc nhở.

Hội Thánh không chỉ là một cơ cấu hữu hình, nhưng là một thực tại thiêng liêng được dệt nên bằng đức tin, hy vọng và tình yêu. Cầu nguyện chính là hơi thở của thực tại ấy, là sợi chỉ vô hình nối kết mọi tín hữu trong thân thể mầu nhiệm Chúa Kitô. Ngài đã trải qua đêm cầu nguyện trước khi chọn các tông đồ; nghĩa là, các tông đồ được sinh ra từ lời cầu nguyện. Cũng thế, bạn và tôi được mời gọi xây dựng ‘nền thánh’ cho chính đời mình – cầu nguyện. Không có nền tảng này, mọi công trình, mọi hoạt động, dù đẹp đẽ, vẫn chỉ là những viên gạch chưa bén vữa. “Hội Thánh không phải là một cơ chế, nhưng là một sự sống siêu nhiên!” – Henri de Lubac.

Chúa Giêsu lên núi cầu nguyện và sau đó mới là những điều còn lại: dân chúng, việc tuyển chọn, chữa lành, trừ quỷ. Đá tảng góc tường là Ngài, vâng; nhưng, đó là một Chúa Giêsu cầu nguyện! Chúa Giêsu cầu nguyện và tiếp tục cầu nguyện cho Giáo Hội trước mặt Chúa Cha. Ngài cầu bầu cho chúng ta. “Lời cầu nguyện của Đức Kitô là nền tảng cho lời cầu nguyện của Hội Thánh; lời chúng ta có thể bay lên vì lời cầu của Ngài không bao giờ ngơi nghỉ!” – Von Balthasar.

“Thật đáng yêu khi xem xét những lời của Chúa Giêsu đã nói với Phêrô, với mọi người và nói với chúng ta, “Thầy đã cầu nguyện cho anh, Thầy đang cầu nguyện cho anh”. Điều này mang lại cho chúng ta một sự tự tin lớn lao! Tôi thuộc về cộng đồng này, một cộng đồng kiên định vì có Chúa Giêsu đá tảng, một Chúa Giêsu cầu nguyện cho tôi, cho chúng ta. Tất cả chúng ta như một toà nhà, nhưng nền tảng là Chúa Giêsu, một Chúa Giêsu cầu nguyện cho chúng ta. Chính Ngài cầu nguyện cho tôi!” – Phanxicô.

Anh Chị em,

“Người đã thức suốt đêm cầu nguyện cùng Thiên Chúa!”. Như vậy, tất cả những gì Chúa Giêsu khởi đi đều bắt nguồn từ cầu nguyện. Từ cầu nguyện, Ngài chọn gọi, xây dựng Hội Thánh và nay Ngài vẫn cầu nguyện cho chúng ta trước mặt Cha. Ngài là ‘nền thánh’ cho Hội Thánh đứng vững và sinh hoa trái. Vì thế, gắn bó với Đấng luôn cầu nguyện cho chúng ta, bạn và tôi cũng trở nên ‘viên đá sống’ trong toà nhà Hội Thánh Ngài – bài đọc một; cũng từ đó, chúng ta ra đi hoà với “Tiếng các ngài đã vang dội khắp hoàn cầu!” – Thánh Vịnh đáp ca.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, đừng để ‘nhện dăng’ không gian ‘chưa thánh’ linh hồn con; cho con thật thánh hầu đem Chúa đến cho những ai chưa một lần nghe nói đến Chúa Chí Thánh!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

****************************************

Lời Chúa kính Thánh SIMON & GIUĐA TÔNG ĐỒ, Thứ Ba Tuần XXX Thường Niên

Đức Giê-su chọn lấy mười hai ông và gọi là Tông Đồ.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.    Lc 6,12-19

12 Trong những ngày ấy, Đức Giê-su đi ra núi cầu nguyện, và Người đã thức suốt đêm cầu nguyện cùng Thiên Chúa. 13 Đến sáng, Người kêu các môn đệ lại, chọn lấy mười hai ông và gọi là Tông Đồ. 14 Đó là ông Si-môn mà Người gọi là Phê-rô, rồi đến ông An-rê, anh của ông ; sau đó là các ông Gia-cô-bê, Gio-an, Phi-líp-phê, Ba-tô-lô-mê-ô, 15 Mát-thêu, Tô-ma, Gia-cô-bê con ông An-phê, Si-môn biệt danh là Nhiệt Thành, 16 Giu-đa con ông Gia-cô-bê, và Giu-đa Ít-ca-ri-ốt, người đã trở thành kẻ phản bội.

17 Đức Giê-su đi xuống cùng với các ông, Người dừng lại ở một chỗ đất bằng. Tại đó, đông đảo môn đệ của Người, và đoàn lũ dân chúng từ khắp miền Giu-đê, Giê-ru-sa-lem cũng như từ miền duyên hải Tia và Xi-đôn 18 đến để nghe Người giảng và để được chữa lành bệnh tật. Những kẻ bị các thần ô uế quấy nhiễu cũng được chữa lành. 19 Tất cả đám đông tìm cách sờ vào Người, vì có một năng lực tự nơi Người phát ra, chữa lành hết mọi người.


 

HÃY NGỦ NHIỀU HƠN NỮA, ĐỂ TỈNH TÁO HƠN!?- Fr. Quảng Trần, C.Ss.R.,

 Số 264: Thức Ăn Nhanh Cho Tâm Hồn (The Fast Food for The Soul) by Fr. Quảng Trần, C.Ss.R., thứ hai, ngày 27 tháng10 năm 2025

 *******

HÃY NGỦ NHIỀU HƠN NỮA, ĐỂ TỈNH TÁO HƠN!?

“Anh em hãy tỉnh thức (be alert at all time),

và cầu nguyện luôn…, 

hầu đủ sức đứng vững trước mặt Con Người” 

(Lc 21: 36)

Nghịch lý của thời đại ngày nay là con người thức quá nhiều, nhưng lại tỉnh táo quá ít.

 Về phương diện thể lý, dường như con người thời đại nay ngủ quá ít, và dường như ngủ không đủ. Trái lại, còn về phương diện tinh thần, chúng ta lại “ngủ” quá nhiều. Ngủ trong vô vô thức quá nhiều. Ngủ trong ảo tưởng của chính mìnhquá lâu.

 Bằng chứng là chưa bao giờ trong lịch sử nhân loại, người ta phải dùng thuốc ngủ nhiều như hiện nay. Không chỉ người già, mà cả giới trẻ cũng dùng thuốc ngủ để trợ giúp việc ngủ. Chúng ta mất ngủ, không chỉ vì tiếng ồn bên ngoài, mà còn vì tiếng ồn của tâm trí, của những ngổn ngang bất chính, viển vông như những bận rộn, âu lo, tính toán, và cả sự phân tán không ngừng của đời sống hiện đại.

 Con người ngày nay đang mất ngủ vì lý do gì? Con người đang bận rộn thức để làm gì?

 Con người hôm nay thức rất nhiều, nhưng lại thức cho những điều vụn vặt.

 Thức để làm việc!

Thức để “chạy deadline”!

Thức để lướt điện thoại, xem phim, theo dõi thể thao, hóng “drama” hay tranh luận vô bổ trên mạng xã hội.

Thức để “hiện diện” ở khắp mọi nơi trên không gian ảo, nhưng lại vắng mặt trong chính ngôi nhà tâm hồn của mình.

 Thời đại của chúng ta được gọi là đỉnh cao công nghệ, nơi mọi thứ được tự động hóa để con người có thể thong dong hơn. Thế nhưng, nghịch lý thay, chúng ta đang bận rộn hơn bao giờ hết.

Từ sáng sớm đến khuya, từ rạng đông tới lúc chiều ta, con người tất bật như con thiêu thân. Làm việc mà không biết mình đang làm việc để làm gì.

 Làm những việc vô bổ!

 Con người đánh mất thời gian cho những điều xàm xí, những tin mà tức, những cuộc trò chuyện không mang lại sinh khí.

 Càng thức nhiều, con người càng bị chiếm lĩnh bởi những ồn ào thể lý và tinh thần.

Càng ít ngủ nơi thân xác thể lý, con người càng ngủ mê trong tâm hồn.

Khi Đức Giêsu nói: “Anh em hãy tỉnh thức”, Ngài không dạy ta phải ngủ ít, mà là sống tỉnh táo, canh chừng con tim mình.

 “Tỉnh thức” trong Tin Mừng không phải là trạng thái của thân xác, mà là một thái độ của tâm hồn, một sự tỉnh táo nội tâm để nhận ra Thiên Chúa đang hiện diện và hành động trong đời sống mình. Thế nên, nếu Đức Giêsu nói với con người hôm nay, có lẽ Ngài sẽ nhắn nhủ khác đi: “Anh em hãy ngủ nhiều hơn nữa! Hãy để thân xác được nghỉ ngơi, để tâm trí có thể thật sự tỉnh táo trước những điều bất ngờ ập đến trong cuộc đời!”

 Vì khi thân xác kiệt quệ, tâm trí cũng mụ mị. Khi thân xác con người mệt mỏi, thức với những sự của thế gian, họ dễ ngủ mê trước Thiên Chúa. Và chỉ khi ngủ đủ về phương diện thể lý, con người mới có thể thức trọn vẹn về phương diện tâm linh.

 Ngủ không phải là hành động trốn chạy, mà là một phần của trật tự tạo dựng.

Chính Thiên Chúa đã đặt trong nhịp sống con người chu kỳ ngày để lao động, và đêm để nghỉ ngơi. Giấc ngủ không chỉ phục hồi thân xác, mà còn là hành vi đức tin: ta trao phó chính mình cho Thiên Chúa, để Ngài tiếp tục hành động khi ta ngừng lại. Thánh Vịnh đã nói:

 Ví như CHÚA chẳng xây nhà, thợ nề vất vả cũng là uổng công.

Thành kia mà CHÚA không phòng giữ, uổng công người trấn thủ canh đêm.

Bạn có thức khuya hay dậy sớm, khó nhọc làm ăn cũng hoài công.

Còn kẻ được Chúa thương dầu có ngủ, Người vẫn ban cho đủ tiêu dùng.

(Tv 127,1 – 2)

 Giấc ngủ, nếu được đón nhận trong bình an và tin cậy, chính là một lời cầu nguyện thinh lặng.

 Cùng suy nghĩ và hành động: Tôi có đang tỉnh thức trước những lừa dối của thế gian không? Hay tôi dễ dàng tin theo những điều chưa được kiểm chứng chỉ vì chúng làm tôi phấn khích? Tôi có đủ tỉnh táo trước cám dỗ không? Hay tôi để bản thân bị kéo theo những làn sóng cảm xúc chóng qua? Tôi có đang ngủ mê trong các phương tiện trần thế, trong ảo tưởng về chính mình không?

Hãy ngủ đủ, để tâm trí có thể thức dậy với sự minh mẫn.

Hãy dừng lại, để có thể đứng vững trước mặt Con Người.

 Vì chỉ ai ngủ yên trong Thiên Chúa, mới có thể tỉnh thức giữa thế gian.

Fr. Quảng Trần, C.Ss.R.

From: quangcss& NguyenNThu


 

 “Này bà, bà đã được giải thoát khỏi tật nguyền!”- Cha Vương

 Ngày Thứ 2 tươi vui và hạnh phúc trong Chúa yêu thương nhé.

Cha Vương

Thứ 2: 27/10/2025

TIN MỪNG: Trông thấy bà, Đức Giê-su gọi lại và bảo: “Này bà, bà đã được giải thoát khỏi tật nguyền!” Rồi Người đặt tay trên bà, tức khắc bà đứng thẳng lên được và tôn vinh Thiên Chúa. (Lc 13:12-13)

SUY NIỆM: Tin Mừng hôm nay cho biết về một phụ nữ bị quỷ làm cho tàn tật đã mười tám năm. Lưng bà còng hẳn xuống và bà không thể nào đứng thẳng lên được. Chứng bệnh “khòm lưng” của bà này tượng trưng cho tội lỗi, cho nên thánh Luca nói bà này “bị quỷ ám”. Tội lỗi làm cho người ta “bị khòm lưng” và “không trông lên được.” Nhìn vào môi trường sống xung quanh hôm nay, tuy bạn không thấy ai bị khòm lưng nhưng không phải là không thiếu những người đang bị tội lỗi làm tê liệt tâm hồn, khiến con người chìm đắm trong mê ảo, mất nhận thức về điều tốt và điều xấu. Tốt xấu chỉ chênh nhau một chút xíu giữa đóng cửa và mở cửa tâm hồn. Tâm hồn đóng lại trước quyền lợi và lợi ích của người khác, chỉ nghĩ cho mình. Tội gì đang làm tê liệt các mối quan hệ của bạn?

CẦU NGUYỆN: Lạy Cha nhân từ, xin đoái nhìn đến hoàn cảnh khốn khổ của con vì tội lỗi, xin Chúa “đặt tay” lên con, làm cho con “đứng thẳng” và nhìn lên cao để con tôn vinh Thiên Chúa.

THỰC HÀNH: Tập rèn luyện nhân đức khiêm nhường, thay vì tôn vinh chủ nghĩa cái “tôi, bản thân tôi, và chính tôi” (I, me, and myself).

From: Do Dzung

****************************

Chúa Nhìn Con – Hồng Trần – Phạm Đình Đài

 NGƯỜI LỮ KHÁCH CUỐI CÙNG…- Truyen ngan Hay

 

NGƯỜI LỮ KHÁCH CUỐI CÙNG… ( Một câu chuyện giữa đời thực chăng !?)

Suốt 20 năm, ông cụ lặng lẽ sống ở sân bay, như cái bóng giữa dòng người qua lại, ai cũng từng chỉ trỏ, bàn tán. Cho đến một ngày, sự thật về thân phận ông khiến tất cả phải lặng người trong xúc động.

Sân bay Tân Sơn Nhất những năm gần đây đã trở nên hiện đại và náo nhiệt hơn bao giờ hết. Hành khách kéo vali lộc cộc, tiếng loa thông báo chuyến bay vang vọng đều đặn, những cuộc chia ly và đoàn tụ nối tiếp nhau không ngừng nghỉ. Giữa dòng người hối hả ấy, chẳng ai không từng nhìn thấy một hình bóng quen thuộc – một ông cụ gầy gò, tóc bạc trắng, khoác chiếc áo khoác cũ kỹ, ngồi lặng lẽ bên góc ghế chờ gần cổng ra vào quốc tế.

Người ta gọi ông bằng nhiều cái tên: “ông cụ sân bay”, “người lang thang thời gian”, thậm chí có người đùa gọi là “hồn ma lạc lối”. Có những đứa trẻ chỉ vào ông rồi thầm thì với mẹ cha, người lớn cũng từng ái ngại mà bỏ lại vài gói mì tôm, chai nước, hay đôi khi là tờ tiền lẻ. Nhưng ông chưa từng xin ai bất cứ điều gì. Ông chỉ ngồi đó, mắt nhìn xa xăm như chờ đợi một điều gì đó sẽ đến từ những chuyến bay không ngừng cất cánh và hạ cánh mỗi ngày.

Không ai biết ông đến từ đâu. Không ai rõ vì sao ông lại chọn sống suốt 20 năm giữa nơi nhộn nhịp này, nơi mà ai cũng chỉ dừng lại tạm thời, chứ chẳng ai ở lại vĩnh viễn.

– “Ông ta bị mất trí nhớ.” – một anh bảo vệ từng nói với cô lao công.

– “Không phải đâu, nghe đâu ông ấy từng là Việt kiều, bị con cái bỏ rơi lúc về nước.” – chị bán cà phê trong sân bay thì thầm.

– “Cũng có khi là gián điệp thời chiến, không dám để lộ danh tính.” – có người thêu dệt, kèm nụ cười nửa miệng.

Mỗi người một giả thuyết, một mảnh ghép vụn vặt để cố ghép nên câu chuyện chưa có hồi kết. Nhưng ông cụ thì chẳng bao giờ giải thích. Ông chỉ lặng lẽ sống – như thể sự im lặng của ông là một phần của những âm thanh ồn ào kia, là tiếng ngân dài của thời gian bị lãng quên.

Một ngày đầu mùa thu năm ấy, khi mưa Sài Gòn kéo đến bất chợt, một cô phóng viên trẻ tên là Hà xuất hiện tại sân bay. Cô được giao thực hiện một phóng sự về “cuộc sống thường ngày ở sân bay”, và khi lướt qua góc ghế quen thuộc, cô thấy ông cụ – ướt lấm tấm mưa, tay ôm khư khư chiếc va-li cũ sờn góc. Tò mò, cô dừng lại hỏi chuyện.

Lúc đầu, ông không trả lời. Nhưng cô gái trẻ không bỏ cuộc. Cô mang nước, mang bánh mì, thậm chí ngồi cùng ông cả buổi chiều mà chẳng hỏi gì thêm. Cô chỉ kể về mình – một cô phóng viên tỉnh lẻ lên thành phố, làm nghề vì đam mê kể chuyện của con người.

Sau ba ngày như thế, ông cụ cuối cùng cũng lên tiếng – bằng một chất giọng trầm, rõ ràng và đầy cảm xúc.

– “Cháu có tin là có những người sống cả đời chỉ để đợi một người không?”

Hà ngỡ ngàng. Lần đầu tiên, ông cụ không còn là một bóng mờ, mà trở thành một con người – với giọng nói, ký ức, và một trái tim chưa bao giờ thôi chờ đợi.

Chuyện của 40 năm trước

Ông tên là Trần Văn Minh. Năm 1975, ông theo chuyến bay định mệnh rời Việt Nam sang Mỹ cùng vợ và con gái nhỏ, chỉ 3 tuổi. Nhưng giữa cảnh hỗn loạn lúc ấy, ông bị thất lạc vợ con ở sân bay. Máy bay không thể quay lại, và thế là ông đi một mình – mang theo nỗi day dứt, mang theo trái tim bị xé đôi.

Cuộc sống ở Mỹ không dễ dàng, nhưng ông luôn giữ hy vọng một ngày sẽ quay lại tìm vợ con. Ông học hành, làm việc, tích cóp từng đồng. Sau 20 năm, khi đã đủ điều kiện, ông trở về – nhưng không còn ai ở địa chỉ cũ, không còn tin tức. Họ đã biến mất như cơn gió năm nào.

Ông lục tung hồ sơ, tìm đến từng nơi có thể. Nhưng chẳng có gì. Duy chỉ có một điều ông giữ chắc trong lòng: vợ ông từng nói, nếu một ngày nào đó bị lạc nhau, hãy quay lại sân bay, nơi họ từng bắt đầu chia xa.

Và thế là ông trở lại Tân Sơn Nhất – ngày đó ông 60 tuổi. Giờ đã 80. Hai mươi năm ông sống ở đây, mỗi ngày đều dõi theo từng chuyến bay, từng khuôn mặt. Có lần ông tin là đã thấy bà – một người phụ nữ tuổi lục tuần, ánh mắt rất giống – nhưng rồi bà quay đi, ôm tay một người đàn ông lạ. Ông không đuổi theo. Vì ông sợ sai. Và cũng vì, ông nghĩ, nếu là bà – chắc chắn bà sẽ nhận ra ông.

– “Cháu biết không,” ông khẽ cười, đôi mắt đầy nước, “Mỗi ngày trôi qua, ta sợ không còn đủ thời gian. Nhưng ta vẫn ngồi đây, vì nếu bà ấy còn sống, chắc chắn sẽ quay lại. Chúng ta đã hứa với nhau…”

Tin tức gây chấn động

Hà lặng người. Cô quay về với cuốn băng ghi âm, và chỉ trong vài ngày sau khi phóng sự “Người lữ khách cuối cùng” được đăng tải, mạng xã hội bùng nổ. Bài viết lan tỏa với hàng trăm nghìn lượt chia sẻ. Nhiều người cảm động rơi nước mắt, nhiều Việt kiều liên hệ cô để hỏi thêm thông tin.

Và rồi một điều kỳ diệu đã xảy ra.

Một người phụ nữ tên là Trần Thị Ngọc Linh – hiện sống tại Melbourne, Úc – liên hệ với Hà, gửi ảnh chụp bà cùng mẹ ngày còn nhỏ. Hà run rẩy khi nhìn thấy cô bé trong ảnh – đôi mắt giống hệt ông cụ, và sau lưng tấm ảnh là dòng chữ “Gửi ba Minh, nếu ba còn sống, con vẫn chờ.”

Cuộc gọi video đầu tiên trong 45 năm – giữa ông Minh và con gái – là những tiếng nấc, là những “ba ơi”, “con đây”, là những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt già nua và khuôn mặt đã trở thành mẹ.

Họ hẹn gặp nhau – không phải ở sân bay – mà ở chính căn nhà nhỏ ông đang được chăm sóc bởi một nhóm tình nguyện sau khi câu chuyện lan rộng.

Ngày đoàn tụ

Ngày hôm ấy, trời Sài Gòn nắng dịu. Bà Linh – giờ đã là một phụ nữ gần 50 tuổi – bước xuống từ xe, tay run rẩy cầm theo chiếc khăn tay cũ màu hồng, thứ duy nhất còn giữ từ mẹ cô – và là bằng chứng cuối cùng của mối liên kết máu thịt.

Ông Minh, ngồi trên chiếc ghế gỗ trong sân nhà, nhìn thấy con gái bước vào – không nói được lời nào. Chỉ có hai cánh tay run run dang ra, và cái ôm nghẹn ngào kéo dài mãi mãi như thể thời gian đã ngừng trôi.

– “Ba vẫn ngồi chờ con suốt 20 năm… ở cái nơi lần đầu ba mất con.”

– “Con xin lỗi, ba… Con cứ tưởng ba đã không còn…”

Và sau đó…

Không ai còn thấy ông cụ ngồi ở sân bay nữa. Góc ghế quen thuộc giờ trống trải, nhưng trong lòng mọi người vẫn in hình bóng ông. Người bảo vệ năm xưa cũng thay đổi thái độ, nói với ai đó mới đến: “Nơi đó từng có một người cha, sống bằng niềm tin, chờ đợi suốt nửa đời người.”

Hà kết thúc phóng sự của mình bằng một dòng đơn giản:

“Không phải ai đi sân bay cũng chỉ để đi. Có người, ở đó, chỉ để chờ.”

PHAN CAO TRI

Ảnh copy Google

ST từ 8 Sai gon.

Note: Một câu chuyện giữa đời thực chăng !? Nhưng cho dù không phải hoàn toàn thì cũng…

XÓT XA CẢNH XE MÁY BỊ NHẤN CHÌM TRONG NƯỚC LŨ Ở HUẾ

Báo Tin Tức Việt Đức

XÓT XA CẢNH XE MÁY BỊ NHẤN CHÌM TRONG NƯỚC LŨ Ở HUẾ

Trưa 27-10, nước lũ trên các sông TP Huế đã lên cao, ngập lụt bủa vây.

Dự báo đỉnh lũ sông Bồ, sông Truồi sẽ vượt lũ lịch sử, sông Hương ở mức rất cao.

Khu vực phường Vỹ Dạ.

Nhiều xe máy tại chung cư Vicoland, phường Vỹ Dạ bị nước lũ nhấn chìm.