SỰ BẤT MÃN THƯỜNG XUYÊN CỦA TÂM HỒN.

SỰ BẤT MÃN THƯỜNG XUYÊN CỦA TÂM HỒN.

Một tác giả nọ đã kể một câu chuyện ngụ ngôn về con lừa, con rùa và một con ruồi mà tuổi thọ chỉ có vỏn vẹn một ngày như sau:

“Nhận thấy kiếp sống của mình quá vắn vỏi, con ruồi đã than thân trách phận như sau:

-Nếu tôi được só nhiều thời giờ hơn, thì có lẽ mọi sự sẽ dễ dàng hơn. Các bạn cứ nghĩ xem, chỉ trong vòng 24 tiếng đồng hồ tôi phải sinh ra, phải lớn lên phải học hỏi kinh nghiệm, phải vui hưởng cuộc sống, phải đau khổ, phải già rồi cuối cùng phải chết. Tất cả đều diễn ra trong vòng 24 tiếng đồng hồ”.

Con lừa quanh năm ngày tháng chỉ bị đầy đọa trong những việc nặng nhọc thì lại than vãn:

-Giả như tôi chỉ có 24 tiếng đồng hồ để sinh ra, để sống, thì có lẽ tôi sẽ hạnh phúc hơn, bởi vì cái gì tôi cũng nếm thử được một chút và cái già tôi cũng chỉ chịu đựng trong một khoảng khắc mà thôi.

Đến lượt con rùa phát biểu như sau:

-Tôi không hiểu được các bạn, tôi đã sống được 300 năm nhưng tôi vẫn không thấy đủ giờ để kể hết những kinh nghiệm tôi đã trải qua. Khi được 200 tuổi, tôi chỉ mơ ước được chết cho xong, tôi thương hại chú ruồi, nhưng tôi lại ghen với ông bạn lừa.

Sau khi đã kể cho nhau nghe những kinh nghiệm sống của mình, xem chừng như không có ai thỏa mãn về kiếp sống của mình: người thì than phiền sống quá ngắn, người thì ngán ngẩm vì sống quá lâu. Cuối cùng ba chú mới rủ nhau đến tham vấn con nhện, vì con nhện vốn được xem là con vật khôn ngoan. Sau khi nghe mọi lời kể lể, con nhện mới dõng dạc ban cho mỗi con một lời khuyên. Với con rùa, nó nói như sau:

-Hỡi lão già rùa, đừng than phiền nữa, hỏi thử có ai được giàu kinh nghiệm cho bằng lão chưa?

Quay sang con ruồi, con nhện mới ra lệnh:

-Hỡi chú ruồi, chú đừng than thân trách phận nữa hỏi thử có ai có nhiều trò vui cho bằng chú không?

Với chú lừa, xem ra lời cảnh cáo của con nhện có vẻ nặng nề hơn cả, bác nói như sau:

-Còn đối với ông bạn lừa tôi không có lời khuyên nào cho ông bạn cả. Ông bạn là người bất mãn kinh niên. Ông bạn vừa muốn sống lâu như lão rùa, nhưng lại cũng muốn sống ngắn ngủi như chú ruồi. Trời nào có thể làm vừa lòng chú được.

Câu chuyện ngụ ngôn trên đây có thể nói lên sự bất mãn thường xuyên trong tâm hồn của con người. Thất bại hay thành công, nghèo hèn hay sang trọng, dốt nát hay thông minh, bệnh tật hay khoẻ khoắn, xem chừng như con người không bao giờ cảm thấy hoàn toàn hài lòng với chính mình, với người khác và với cuộc sống.  Con người dễ dàng đứng ở núi này để nhìn sang núi nọ. Tựu trung có lẽ sự bất mãn là biểu hiện của một thiếu sót lớn lao trong tâm hồn con người, đó là thiếu sót tình yêu. Có tình yêu, người ta sẽ không còn bất mãn, có tình yêu xem chừng như người ta cũng không màng đến thời gian. Một tác giả nào đó nói: “Thời gian quá chậm đối với kẻ chờ đợi và sợ hãi. Thời gian lại quá dài đối với những kẻ than phiền trách móc nhưng với những người đang yêu thời gian không còn nữa”. Phải chăng tình yêu không là liều thuốc để chữa trị căn bệnh bất mãn trong lòng người? Có chấp nhận chính mình, có yêu thương như chính mình chúng ta sẽ không còn phải than thân trách phận nữa. Có yêu thương tha nhân, có chấp nhận tha nhân chúng ta sẽ thấy được tha nhân là nguồn hạnh phúc của mình, và có yêu đời thì chúng ta mới thấy đời dễ thương. Nếu đưa mắt nhìn sang những tin “nóng” của thế giới: các em thai nhi bị giết từ trong lòng mẹ có được lên tiếng không? Những em nhỏ được cha mẹ “đồng giới” nhận làm con nuôi thì lên tiếng cách nào?

Hôm nay kỷ niệm ngày 9-11 của nước Mỹ.. Hỏi rằng những nạn nhân của tháp song đôi có thức dậy mà phàn nàn hay trả thù được ai không ? Những nước đang nội chiến thì họ than van trách móc ai để có “hòa bình” trở lại với họ ? Những nạn nhân “vũ khí hóa học” bên nước Syria có sống lại mà phản đối những người gieo tai họa không? Tỉ dụ trong tương lai những “cường quốc” muốn dùng vũ lực mà dậy đời cho những nước yếu thế thì sao? Đúng thế, trong mọi biến cố của cuộc đời đều có hai phía để nhìn vào; chỉ có những kẻ lạc quan vui sống sẽ tìm được chân lý trong đó: “đó là thánh ý Chúa thể hiện dưới đất cũng như trên trời”.

Lạy Chúa xin ban cho con được đôi mắt lạc quan để nhìn thấy nụ cười trong tất cả mọi sự. Xin ban cho con khối óc khôi hài để con có thể vững mạnh trước mọi hoàn cảnh, để cho dầu có khóc than, con cũng vẫn tiếp tục cười sau đó. Xin cho con đôi môi chỉ biết mỉm cười với mọi người và với cuộc đời. Xin ban cho con trái tim nồng nàn để chỉ biết yêu thương.

Amen.

Vhd sưu tầm 11-9-2013

Kỷ niệm 9-11-2001/2013

“Let Us Journey Together.”

-Pope Francis -St. Peter’s Balcony 3-13-2013.

Được xem 1 lần, bởi 1 Bạn Đọc trong ngày hôm nay