Khối Ðá Cẩm Thạch

 

     Khối Ðá Cẩm Thạch

                                                                     trích Lẽ sống    

Một lần kia các phụ nữ giàu có sinh sống tại thành phố Firenze, miền bắc nước Italia nảy ra sáng kiến góp một khối đá cẩm thạch lớn và thuê một nhà điêu khắc tạc thành bức tượng nào tùy ý, mà ông nghĩ là dân chúng sẽ ưa thích để làm quà cho thành phố.

     Nhưng có lẽ đây không phải là một nhà điêu khắc tượng có biệt tài hay vì khối đá bị sẻ không đúng theo quy luật điêu khắc, nên sau khi nghiên cứu một thời gian, ông ta không biết dùng khối đá để tạc tượng gì nên đành bỏ cuộc với lời quả quyết: “Ðây là một khối đá vô dụng”.

     Kể từ ngày ấy, khối đá cẩm thạch quý giá bị bỏ ngoài trời mặc cho mưa sa tuyết phủ. Một nhà điêu khắc khác cũng được mời đến xem khối đá, nhưng sau khi nhìn ngắm và có người thử phác họa vài nét nháp trên giấy, tất cả đều bỏ đi với cùng một ý kiến của nhà khắc tượng đầu tiên.

   Cho đến một ngày kia, Michelangelo, nhà điêu khắc và kiến trúc thời danh có dịp ghé thăm thành phố nhà. Không rõ có ai lưu ý ông về khối đá hay ông tình cờ khám phá ra, nhưng ông cảm thấy muốn tạc một bức tượng được tạc từ khối đá mà ai cũng cho là vô dụng.

    Ông đo mọi kích thước. Ông bỏ hàng ngày để nhìn ngắm khối đá để tìm hứng. Bỗng chốc ông thấy thật rõ ràng một bức tượng mà ông xác tín là dân chúng thành Firenze sẽ rất mến mộ. Ông nhìn thấy hình chàng thanh niên David vai mang cái ná bắn đá, tay cầm những hòn sỏi, trong tư thế sẵn sàng ra chiến đấu với tên khổng lồ Goliát.

     Những nhà khắc tượng khác đồng ý cho rằng: đây là một khối đá vô dụng.

     Nhưng dưới cặp mắt của Michelangelo khối đá ấy đã mang hình ảnh chàng thanh niên David, vị anh hùng dân tộc Do Thái và lập tức ông lấy dụng cụ bắt tay vào việc, mặc cho những người tạc tượng khác lắc đầu mỉm cười ngụ ý nói rằng: đây là thật công dã tràng.

     Nhưng Michelangelo vẫn miệt mài làm việc, gác ngoài tai những tiếng thị phi. Rồi cuối cùng, mỗi nhát búa, mỗi cái đục đẽo làm nổi hẳn một bức tượng chàng David hiên ngang, oanh liệt, mà trải qua bao thế kỷ vẫn làm say mê hàng vạn du khách, trố mắt đứng nhìn một kỳ công tuyệt tác của nghệ thuật điêu khắc.

     Không ai trong chúng ta là khối đá vô dụng khi được chọn để tạc thành những bức tượng tín hữu Kitô sống động dưới những nhát búa, nét đục của Chúa Giêsu.

    Lời Chúa và sự hiện diện của Ngài muốn tạo chúng ta thành những Kitô hữu xứng với danh gọi, nghĩa là giống Chúa Giêsu.

    nguồn: từ Maria Thanh Mai gởi

Chữ nhẫn của thời nay.

Chữ nhẫn của thời nay.

 Báo Tuổi Trẻ có đăng câu chuyện về một người Mỹ có một cô con nuôi gốc Việt ở với ông từ hồi còn bé, nhưng cô ấy vẫn nói tiếng Việt như một người Việt Nam thuần túy .

 Điều tôi muốn nói đây không phải về người con nuôi gốc Việt, mà về ông cha nuôi người Mỹ. Ông ta là thi sĩ và là giáo sư đại học, tên Bruce Weigl.

http://en.wikipedia.org/wiki/Bruce_Weigl

Từ lúc đem cô con nuôi bé tí về, ông đã khuyến khích cô bé học tiếng Việt với một quan niệm rất rõ ràng: con người phải có nguồn cội. Nếu con nuôi ông sau này trở thành một người Mỹ và không biết đến nguồn gốc văn hóa của quê hương mình thì tình cảm của cô chẳng thể nào là chân thật được.

 Bây giờ cô đã xong đại học. Cô kể lại :

” Ở với bố nuôi từ bé đến lúc trưởng thành, nhưng cô chỉ mới hiểu được ông khoảng vài năm nay. Ấy là một hôm, bố nuôi cô đến đón cô về nhà. Trời mùa đông tuyết giá, có một người da đen xin quá giang, và ông đã lái xe hơn một tiếng đồng hồ để đưa người da đen đến nơi anh ta nhờ. Lúc xuống xe thay vì một lời cám ơn thì người này lại lên tiếng chửi đổng. Cô tỏ ý bực mình với bố, nhưng ông lại an ủi cô: “ Làm bất cứ điều gì cho người khác, không nên chờ đợi một lời cám ơn, thì việc mình giúp đở mới có ý nghĩa. Con không nên quan tâm tới thái độ của người đó thì trong lòng sẽ được thoải mái hơn.”

 Thái độ của bố nuôi có thể nói đã khai thị cô gái, và kể từ đó, cô có quan niệm sâu xa hơn về tình yêu đối với mọi người chung quanh.

 Ông bố nuôi thi sĩ của cô đúng là một vị Bồ Tát. Tấm lòng vị tha của ông thật hiếm có và suy nghĩ lại cô thấy bản thân mình chưa bao giờ đạt được đến như thế .

 Trong kinh Phật có kể chuyện về Ngài Xá -Lợi –Phất, là một trong mười đại đệ tử của Đức Phật. Trong một kiếp tu, Ngài hành đạo bố thí . Ngày nọ gặp một người muốn xin ngài một con mắt. Ngài bảo rằng con mắt chẳng có ích lợi gì, nếu ông muốn xin bất cứ gì khác tôi sẽ cho ông. Người ăn xin khẳng định chỉ muốn con mắt. Cuối cùng Ngài Xá-Lợi-Phất móc con mắt cho người nọ. Không những không cám ơn, người đó còn chê con mắt hôi hám và lấy chân chà đạp lên rồi bỏ đi. Ngài Xá-lợi –Phất suy nghĩ và cho rằng có những người tâm tính quá xấu, không thể thí pháp, khai ngộ cho họ được và ngài đã thay đổi lối tu. Đã có suy nghĩ về người được bố thí, nghĩa là có cân nhắc đến việc bố thí của mình. Đến như ngài Xá-lợi –phất, trong một tiền kiếp cũng thế, huống chi người đời thường.

 Phần đông lúc giúp đở người khác, ai ai cũng chờ đợi thái độ biết ơn của người đó, ít nhất là một lời cám ơn đơn giản nhất, dù chính mình biết, đôi khi, chỉ là một lời nói lịch sự đầu môi. Có những sự giúp đở to lớn, quan trọng hơn, đem đến lợi ích cho người được giúp đở, thì nếu không biết thể hiện sự cám ơn, kẻ nhận được sự giúp đở đó sẽ được xem như là môt người vô ơn. Có những sự giúp đở, xem ra thì chẳng đáng gì gọi là to lớn, nhưng thực ra đã giúp cho người khác rất nhiều mà họ không hay.

 Trong câu chuyện kể trên, người da đen này không một lời cám ơn thì chớ, lại còn buông tiếng chửi đổng mà ông bố nuôi này chẳng quan tâm thì quả thật là hi hữu.

 Thực ra, cũng có người nhận được sự giúp đỡ của người khác, nhưng vẫn ngại một lời cám ơn mà họ cho là khách sáo. Ngại hơn nữa là một hiện vật để tỏ lòng tri ơn, vì họ tự trọng và tôn trọng người làm ơn. Tuy nhiên, việc thể hiện vẫn là một thực tế không có.

 Trong cái thế giới mà con người bon chen nhau từng chút lợi danh, tranh nhau từng chút vật chất, kèn cựa nhau từng lời nói, có người không quan tâm về một thái độ biết ơn như ông bố nuôi trong câu chuyện kể trên thì quả thật là một điều nên học hỏi. Nghe thì thật đơn giản, nghĩ mình có thể làm được, nhưng thực tế không phải như thế. Có một lần tôi đang lái xe trên đường phố cùng con gái, bỗng một chiếc xe từ trong lề đường đâm ra một cách bất ngờ làm tôi hốt hoảng phải lách ra để tránh. May là đường vắng ở phía bên ngoài không có xe, nên không gặp phải chuyện gì. Sau cơn hốt hoảng là một sự tức giận, và tôi cố vượt lên để có thể biểu lộ một sự tức giận nào đó với người lái xe kia. Đến khi song song với cái xe nọ, thì mới hay người lái xe kia là một người đàn bà chở một đứa bé. Có lẽ biết tôi giận dữ, nên bà ta nở nụ cười tỏ ý xin lỗi. Tôi cũng bất giác mĩm cười trả và bao nhiêu cơn giận tiêu tan. Tôi nghĩ ngay đến một trường hợp, giả sử người lái xe không phải là người đàn bà chở con, mà là một người da đen hung bạo, thử hỏi tôi phải làm gì. Tôi nhìn qua con gái ngồi bên cạnh và phát ngượng vì sự nóng giận thiếu ý thức của mình. Nếu có thể kềm giữ được cảm xúc nóng giận của mình thì hay biết bao. Cũng thế, nếu có thể không quan tâm trước một cử chỉ vô ơn của một người khác thì mình cũng sẽ thoải mái biết bao.

 Tôi nhớ đến một câu chuyện về một người lái xe bên Mỹ trên xa lộ. Một chiếc xe đàng sau bóp còi qua mặt và ép anh ta vào lề. Sự tức giận làm anh ta không kềm chế được, anh tăng tốc vượt lên trước và thắng lại, đứng giữa đường chờ chiếc xe kia, nhưng anh ta chỉ vừa ra khỏi xe thì chiếc xe kia đã húc vào anh ta trước sự chứng kiến của vợ con anh đang ngồi trong xe.

 Một chữ nhẫn đơn giản nhưng không thể nào làm được.

 Tôi quả thực hâm mộ ông bố nuôi người Mỹ kia vô cùng. Người ta vô cớ chửi mình, cũng có thể nhẫn nhịn xem có nguyên nhân nào không. Đàng này làm ơn, giúp đở người ta, mà lại còn bị chửi, nhịn được thì quả là Bồ Tát, là thần thánh.

 Trịnh Công Sơn cũng từng nói về chữ nhẫn “ Ban đêm tôi nhìn trời đất để học về lòng bao dung, nhìn đường đi của kiến, để biết về sự nhẫn nhục …” và lòng nhẫn nhịn đã giúp anh thoát ra được rất nhiều nổi ưu phiền.

Riêng tôi, tôi đã học cái đức tính này bằng một cách đơn giản. Có một người xúc phạm mình, điều hay nhất phải làm là “ hoãn “ lại phản ứng của mình càng lâu càng tốt. Trong thời gian này có thể chiêm nghiệm vì sao người ta xúc phạm mình. Càng lâu thì cơn giận dữ của mình nguội dần và có thể tan biến đi lúc nào không hay.

Có một câu đọc được ở đâu đó thật thú vị :

“ Nhẫn nhất thời, phong bình lãng tĩnh;

Thoái nhất bộ, hải khoát thiên không. ”

Được tạm dịch:

” Nhịn một lần, gió yên sóng lặng.

Lùi một bước, biển rộng trời cao.”

Hoàng Tá Thích

LÊ VŨ CẦU : GƯƠNG MẶT ĐIỂN HÌNH CỦA “NGƯỜI THỢ GIỜ THỨ 11”

LÊ VŨ CẦU : GƯƠNG MẶT ĐIỂN HÌNH CỦA “NGƯỜI THỢ GIỜ THỨ 11” 

                                                                                                                   Tác giả: Lm. Anmai, C.Ss.R.

Những ngày cuối đời, đang khi đối diện với cơn đau nghiệt ngã của chứng bệnh ung thư gan, Lê Vũ Cầu không còn sức để tham dự Thánh Lễ Chúa nhật như anh vẫn thường tham dự. Thế nhưng, đặc biệt Tin mừng Chúa nhật 25 thường niên vừa rồi, khi Giáo hội công bố cho mọi người Tin mừng của Chúa, tin mừng loan báo về tình thương xót của Chúa với nhưng người thợ đến làm việc cho Chúa vào giờ thứ 11, tôi chợt nhận ra một trong những khuôn mặt điển hình của nhóm thợ ấy là nghệ sĩ Lê Vũ Cầu.

Tôi may mắn được nghe anh trực tiếp nói chuyện với công chúng vào năm cuối thế kỷ 20. Ngày ấy, còn là đệ tử của Dòng Chúa Cứu Thế, anh em nói có chương trình giao lưu với nghệ sĩ Lê Vũ Cầu, vốn dĩ mến mộ anh nên tôi tham dự buổi giao lưu ấy. Buổi giao lưu thật ngắn ngủi nhưng hình ảnh của anh còn in đậm nét trong lòng tôi. Anh không ngần ngại kể lại cuộc đời đầy gian lao khốn khó của mình. Sinh ra, anh đã rơi vào phận của một kẻ mồ côi không nhà không cửa. Và hình như, cái phận không nhà không cửa ấy cứ đeo bám anh cho đến ngày anh nhắm mắt xuôi tay với đời vậy.

Bằng tấm lòng đơn thành, chân thật, anh đã kể lại cho mọi người trong khán phòng của Nhà Văn Hoá Thanh Niên hôm ấy về cuộc đời lang bạc của anh. Anh cũng không hề giấu diếm cuộc đời làm đệ tử ruột cho “nàng tiên nâu”. Anh cũng chẳng hề giấu diếm cuộc đời bon chen giật dọc đầu đường xó chợ sau những năm dài nghiệt ngã. Thế nhưng, tuyệt vời nhất, ấn tượng nhất của buổi giao lưu hôm ấy chính là sự hoán cải của anh trước những thói hư tật xấu đã đeo đuổi anh.

Không có thời gian cũng như điều kiện để tiếp xúc thân cận với anh như những người quen biết, đồng nghiệp nhưng tôi vẫn cố thu xếp để theo dõi những vai diễn mộc mạc và chân thành của anh. Những vai diễn, những lời thoại của anh đã để lại ít nhiều lòng mến, lòng trân trọng trước một đời miệt mài hy sinh vì nghệ thuật.

Bẵng đi một thời gian dài không biết tin tức gì về anh thì bỗng nhiên một hôm Học Viện Dòng Chúa Cứu Thế chúng tôi tổ chức một buổi họp mặt thân mật của những người cộng tác với quý cha quý thầy trong công việc mục vụ. Buổi gặp mặt hôm ấy, chẳng hiểu cơ duyên thế nào, hình ảnh của Lê Vũ Cầu bỗng dưng sáng hẳn trong lòng tôi. Chuyện là một người cộng tác viên của quý cha quý thầy, một người làm chứng hôm ấy đã say sưa nói về Lê Vũ Cầu và sự trở lại của anh. Anh đã được Đức Mẹ ban cho ơn bình an, ban cho sự chịu đựng để đón nhận bệnh tật cũng như ban cho anh vượt qua sự đau đớn do căn bệnh nan y mang lại. Trước tình thương của nhiều người, trước lời chuyển cầu của Đức Trinh Nữ Maria Hằng Cứu Giúp anh đã trở lại đạo.

Anh đã đi vào lòng người với quán cơm từ thiện “Vợ thằng Đậu” tại Thủ Đức. Anh làm chuyện này không phải là để cho người đời biết đến anh nhưng anh làm điều này như là “trả lại cho đời chút ơn” mà anh đã đón nhận từ nhiều tấm lòng đã đi ngang đời anh.           Việc nhỏ nhoi ấy đã được nhiều vòng tay cộng tác, nhiều tấm lòng rộng mở để chia sẻ cho những người đói cơm, thiếu áo. Địa chỉ “Vợ thằng Đậu” như là một điểm hẹn, điểm hẹn của tình trời, tình đất và tình người.

Nhận được lòng thương xót Chúa cũng như Đức Trinh Nữ Maria, anh Cầu đã không giữ riêng cho mình và anh đã chia sẻ cho người nghèo khổ bất hạnh. Những ngày còn khoẻ và điều kiện cho phép, anh đã lặn lội từ Thủ Đức về nhà thờ Huyện Sỹ cũng như các nhà thờ khác có thể được để minh chứng cho tình yêu tuyệt dịu mà Chúa và Mẹ đã dành cho anh.

Suốt những năm tháng dài đối chọi với những cơn đau vật vã của bệnh tật, có những lần làm cho lòng anh như muốn buông xuôi tất cả, chối bỏ tất cả nhưng chẳng hiểu sao Thiên Chúa vẫn ở mãi bên anh. Cuối cùng anh đã ra đi thanh thản trong vòng tay yêu thương, trìu mến của những bạn bè thân hữu và của nhóm cầu nguyện Thánh Linh.

Ngày anh nằm xuống, tôi hơi lo khi anh không được cử hành nghi lễ an táng theo truyền thống Công giáo vì anh là người đã trở lại đạo. Mở mạng lên, đọc thấy dòng tin là trước khi đưa anh về quàn tại Ban ái hữu nghệ sĩ anh được những người thân thương đưa đến nhà thờ ở Thủ Đức để cử hành lễ an táng lòng tôi nhẹ đi và cảm thấy vui với anh.

Phải chăng Lê Vũ Cầu là một gương mặt điển hình trong nhóm thợ “giờ thứ 11” mà Chúa Giêsu nói đến trong thánh lễ Chúa nhật 21 tháng 9 vừa qua ! Phải chăng anh là người được hưởng 1 quan tiền như những người đã đến làm vườn cho Chúa vào giờ 3, 6 và 9 trong tin mừng theo Thánh Matthêu ?

Theo ý nguyện của anh là anh sẽ gửi thân xác vật hèn của anh ở phần đất trong Chùa Nghệ Sỹ ở Gò Vấp nhưng tôi tin rằng anh có một chỗ trong lòng Abraham trên Thiên Đàng rồi. Sống là gửi, thác là về. Sống : anh gửi thân phận anh ở Chùa. Thác : anh được trở về trong cung lòng người Cha giàu lòng thương xót mà bấy lâu nay anh mong gặp mặt.

Trong lòng tin, chắc chắn anh được Thiên Chúa là Đấng giàu lòng thương xót, Đức Trinh Nữ Maria – Mẹ Hằng Cứu Giúp – sẽ ôm anh vào lòng và cho anh hưởng nhan Thánh Chúa như lời Chúa đã nói với những người đến làm vườn cho Chúa muộn như anh. Và ngày anh ra đi, ngày anh rời bỏ cõi tạm này cũng là ngày mà Nước Trời rất vui vì đón nhận một người con như anh là suốt cuộc đời hầu như lang bạc nhưng cuối đời đã quay đầu trở về cùng Chúa.

Sống trên đời này, không phải là thành công về tiền bạc, không phải thành công về địa vị, không phải thành công về danh vọng. Sống trên đời này thành công hay không thành công đó là ở chỗ được cứu hay không được cứu mà thôi ! Vậy, anh Cầu mến ! Anh đã thành công ! Anh đã thành công vì anh đã được Thiên Chúa cho anh hưởng nhan Thánh Chúa như lời Chúa hứa !

Anh còn thành công nữa là khi anh nhắm mắt chia tay với đời, với cái cõi tạm này anh thanh thản và anh mỉm cười còn chúng tôi, những người ở lại lại rơi đôi dòng lệ khóc cho kẻ đã ra đi. Những gì mà anh sống, những gì mà anh quyết định không phải ai cũng làm được đâu anh Cầu ơi ! Anh đã sống một cuộc đời phiêu bạt nhưng chuyện quan trọng nhất là cuối đời anh đã quyết định theo Chúa. Đó chính là chung cuộc thành công của đời anh.         

Giờ này, anh là người hạnh phúc nhất vì anh đã thư thái bình an trong tay Chúa. Anh ra đi trước tôi, xin anh hiệp lời cầu nguyện cho tôi để một ngày kia tôi cũng được như anh là được hưởng nhan Thánh Chúa trên Nước Trời.

Tác giả: Lm. Anmai

GIOAN TẨY GIẢ : MỘT ƠN GỌI – MỘT HUYỀN NHIỆM

GIOAN TẨY GIẢ : MỘT ƠN GỌI – MỘT HUYỀN NHIỆM

  Sinh nhật Thánh Gioan Tẩy Giả

                                                                                    Tác giả:  Anmai, CSsR

            Mỗi người chúng ta có mặt trên cuộc đời này, xét về nghiên cứu y khoa thì khi nam nữ gần nhau và có điều kiện thì sẽ thụ thai. Và, 9 tháng 10 ngày sẽ sinh ra em bé ! Đó là điều dĩ nhiên. Cũng như cha mẹ chúng ta, gần nhau và vào ngày có khả năng thụ thai thì sẽ thụ thai và sinh ra chúng ta.

             Vấn đề thụ thai này, khoa học nghiên cứu là như vậy nhưng đâu phải muốn thụ thai là thụ thai và đâu phải lần nào gần nhau là có thai.

            Thật là khó lý giải ngay cả về khoa học. Và vì thế, sự hiện diện của mỗi một người xét về góc độ tâm linh, xét về góc độ niềm tin của con người thì quả thật mỗi một con người là một mầu nhiệm. Mầu nhiệm vì lẽ thật sự thì không ai có thể biết được lúc nào mình sẽ thụ thai dù sinh hoạt vợ chồng vẫn bình thường. Sự hiện diện của mỗi người chúng ta, đứng trước niềm tin của Thiên Chúa thì quả thật đó là một ơn gọi, một huyền nhiệm ơn gọi và một ơn ban.

            Ơn gọi, huyền nhiệm về cuộc đời của mỗi một người vẫn diễn ra, vẫn xảy ra mỗi ngày trong dòng chảy của lịch sử cứu độ.

             Bình thường, có lẽ ít ai nhận ra sự hiện diện của mình là huyền nhiệm, sự hiện diện của mình trong cuộc đời này là ơn gọi.

            Quá nhiều huyền nhiệm, quá nhiều ơn gọi được Thiên Chúa gọi, Thiên Chúa chọn trong cõi nhân sinh này.

            Thử một chút nhìn lại cuộc đời của ngôn sứ Giêrêmia

             Giêrêmia là vị ngôn sứ được xem là chịu đau khổ nhất, ông sống cả cuộc đời trong sự cô đơn, bị ghét bỏ, bị bách hại của những người xung quanh vào thời đó. Ta có thể thấy ông chỉ có một việc duy nhất là đi tuyên sấm và rao giảng về lời mà Đức Chúa phán cho ông. Vậy tại sao ông lại phải làm những việc đó để rồi ông phải chịu đau khổ ? Tại sao ông phải tuyên sấm về những việc không may để rồi ông bị bắt bớ hành hạ ? Để rồi khi ông chịu không nổi nữa thì ông đã phải dày vò mình ? Có lẽ ông sẽ nói rằng : Chính Chúa “đã quyến rũ “tôi. Nếu chúng ta đọc những lời tâm sự của ông ở chương 20,7-18 ta sẽ thấy đây là một lời tâm sự thật tuyệt vời nhưng cũng mang một cảm giác tuyệt vọng bởi lẽ diễn tả được tâm trạng của Giêrêmia – một con người đã cảm nhận được Chúa đã mạnh tay với ông như thế nào.

            Thiên Chúa đã kêu gọi ông làm ngôn sứ và để rồi từ một con người nhút nhát, thích sống đơn sơ âm thầm bỗng chốc phải trở thành người nói Lời Chúa nhưng những lời ấy lại gây sự khó chịu cho dân vì toàn tiên báo những tai họa. Trong nỗi đau khổ vì bị mọi người lên án ông như muốn tố cáo lại Thiên Chúa, vì chính Chúa đã “quyến rũ” đã “mạnh hơn” và “đã thắng” để giờ đây ông phải nói những điều này dù trước đó ông đã từ chối làm ngôn sứ.

            Ông đau đớn vì không biết trước mình sẽ phải chịu nhiều đau khổ đến như vậy. Nỗi đau ấy dằn xé trở nên cuộc đấu tranh trong con người ông tuy nhiên nó cũng cho ta thấy được ‘sự chi phối của Đức Chúa trên ngôn sứ ‘.

 “Lạy Đức Chúa, Ngài đã quyến rũ con,

và con đã để cho Ngài quyến rũ.

Ngài mạnh hơn và Ngài đã thắng.” (Gr 20, 7a)

             Thử một chút nhìn lại cuộc đời của Hôsê : Được mời gọi làm ngôn sứ của Chúa nhưng cuộc đời của Hôsê quá bi đát. Ngôn sứ Hôsê có một cuộc hôn nhân nhiều trắc trở : Vợ ông là một gái điếm được ông yêu thương cưới về. Nhưng như ngựa quen đường cũ, nàng vẫn tiếp tục ngoại tình. Dù vậy Hôsê vẫn yêu thương và kiên trì dùng tình yêu mà sửa đổi vợ. Cuối cùng nàng đã hoán cải.

             Ngày hôm nay, chúng ta cùng với Giáo Hội mừng sinh nhật thánh Gioan Tẩy Giả. Mừng sinh nhật ai đó là nhìn lại dấu ấn ngày người đó có mặt trong cõi đời này. Trong năm Phụng Vụ, chỉ có 3 người được mừng sinh nhật đó chính là Chúa Giêsu, Mẹ Maria và Gioan Tẩy Giả. Xét về mặt con người thì Gioan Tẩy Giả quả là một nhân vật tiêu biểu, một nhân vật đặc biệt trong dòng chảy lịch sử cứu độ.

            Cha mẹ của Gioan Tẩy Giả, như chúng ta đã biết : già rồi ! Già rồi thì còn làm ăn gì được nữa nhưng Thiên Chúa lại làm cái điều lạ lùng cho hai ông bà cho gia đình và cho mọi người thấy. Bà lại có thai trong lúc tuổi già. Với biến cố ấy, chồng bà bỗng dưng câm khi đang tế lễ trong đền thờ. Việc lạ lùng của Gioan Tẩy Giả đã được đánh dấu ngay từ lúc cha mẹ của Gioan đặt tên cho ông. Thường dân Do Thái tên của người cha, tên của họ hàng nội phải được đặt tên cho đứa bé mới sinh ra. Ở đây, cái huyền diệu, linh thánh đã xảy ra ngay lúc cắt bì cho con trẻ.Lúc cắt bì cũng là lúc đặt tên cho đứa bé. Mọi người cứ tưởng lấy tên cha Giacaria đặt tên cho bé, nhưng bà Êlisabét lên tiếng:” Không, phải đặt tên cháu là Gioan“ (Lc 1, 60). Đây là cái tên do chính Thiên thần đã báo trước cho Giacaria biết ông và vợ ông sẽ sinh được một cháu trai dù hai ông bà đã luống tuổi, cao niên không thể nào sinh con nếu không có bàn tay Thiên Chúa can thiệp…

             Và rồi, chúng ta cũng biết được phần nào cuộc đời của Gioan Tẩy Giả qua sách Thánh. Ngài đã sống trọn vẹn ơn gọi của Ngài, sống trọn vẹn cuộc đời của Ngài.

            Chúng ta còn nhớ lời của Ngài ở dòng sông Giođan :  “Tôi là người hô trong hoang địa: Hãy sửa đường cho thẳng để Đức Chúa đi” (Ga 1,23). Và hết sức đặc biệt : “Có Đấng quyền thế hơn tôi đang đến sau tôi, tôi không đáng cúi xuống cởi quai dép cho Người” (Mc 1,7).

            Phải nói rằng quan niệm sống của Gioan Tẩy Giả hết sức dễ thương. Hoàn thành sứ mạng ngôn sứ của mình trong tâm tình khiêm tốn.

             Ngày hôm nay, sinh nhật thánh Gioan Tẩy giả là cơ hội để chúng ta nhìn lại ơn gọi, nhìn lại huyền nhiệm của chúng ta trong cuộc đời này.

             Chúng ta được Thiên Chúa mời gọi sinh ra trong cuộc đời này với mỗi người một ơn gọi, mỗi người một huyền nhiệm. Chúng ta, có thể là kỹ sư, bác sĩ, giáo viên … có thể là người công nhân quét rác … nhưng trước mặt Chúa chúng ta có một chỗ đứng, một vị trí, một ơn gọi.

             Sáng sáng, thức khá sớm, nhìn mấy cụ quét rác, ghi ơn các cụ đó đó. Nếu như không có các cụ đó quét rác, dọn vệ sinh thì nhà dòng bẩn lắm. Ngoài đường cũng thế thôi, nếu như không có những công nhân vệ sinh thì chắc đường phố bẩn thỉu lắm. Nếu ai cũng làm bác sĩ thì ai sẽ làm công nhân, ai cũng làm kỹ sư hết thì ai sẽ là người thợ điện, thợ làm ống nước cung cấp điện nước cho ta.

             Có lẽ vì cuộc đời quá ồn ào, quá náo động để chúng ta không nhận ra sự hiện diện của chúng ta trong cõi đời này.

           Thi thoảng, con có nghe bài con luôn tin rằng. Lời bài hát như thế này : Con luôn tin rằng, tình Ngài thương con không bờ không bến. Con luôn tin rằng, Ngài chọn tên con khi chưa có sao trời. Mặt trời Mặt trăng theo con ngày ngày, nẻo đường con đi thiên nhiên dịu vời. Ngài phủ vây con với khí trời mát trong

             Và này con đến Chúa ơi, xin quyết theo Ngài. Dẫu có cô đơn, dẫu chút lo âu con luôn vui bước. Một điệu nguyện ước Chúa ơi, ân thánh Chúa trời. Dẫn lối con đi, dẫn bước trung trinh, nơi thánh điện Ngài.

             Chúa thương Chúa chọn mỗi người chúng ta sống trong cõi đời này, cùng cộng tác với Ngài trong khả năng mà Thiên Chúa mời gọi.

             Nhìn lại lịch sử cứu độ, những người được Thiên Chúa chọn không giống như cách nhìn, cách nghĩ của thế gian :

 Thiên Chúa cần một người cha cho dân của mình.

Người chọn một cụ già. Thế là Abraham đứng lên…

Thiên Chúa cần một người phát ngôn.

Người chọn một anh chàng vừa nhút nhát vừa có tật nói ngọng.

Thế là Môisê đứng lên…

Thiên Chúa cần một thủ lãnh để hướng dẫn dân mình.

Người chọn một cậu thanh niên nhỏ nhất, yếu nhất trong nhà.

Thế là Đavít đứng lên…

Thiên Chúa cần một tảng đá làm nền cho ngôi nhà Giáo Hội.

Người chọn một anh chối đạo.

Thế là Phêrô đứng lên.

Thiên Chúa cần một gương mặt để diễn tả tình yêu cho nhân loại.

Đó là Maria Mađalêna.

Thiên Chúa cần một chứng nhân để hô lên sứ điệp của Người.

Người chọn một kẻ chuyên bắt đạo.

Đó là Phaolô gốc thành Tác-xô.

Thiên Chúa cần một ai đó để quy tụ dân và đi đến với những người khác.

Người đã chọn bạn.

Dù bạn run sợ, lẽ nào bạn không đứng lên?

 Thiên Chúa, chắc có lẽ cũng không mời gọi chúng ta phải đào non lấp biển đâu. Thiên Chúa mời gọi chúng ta minh chứng, thể hiện tình yêu của Ngài giữa cõi đời này.

 30 tuổi, 40 tuổi, 70 tuổi … Lẽ nào chúng ta không nhận được tình thương của Thiên Chúa trên cuộc đời chúng ta sao ?

 Vậy thì chúng ta hãy hoàn thành sứ mạng ơn gọi của chúng ta là diễn tả tình yêu Thiên Chúa ngay trong chính gia đình chúng ta, trong khu xóm chúng ta, trong công sở chúng ta và trong họ đạo của chúng ta đang sống.

 Nếu như mỗi người, mỗi thành viên trong gia đình, xứ đạo diễn tả tình yêu của mình thì quả thật hạnh phúc sẽ tràn đầy trong gia đình, trong họ đạo của chúng ta.

 Tác giả:  Anmai, CSsR

nguồn: Từ MariaThanh Mai gởi

Quyền Năng Chúa Cho Ta Bình An và Sự Sống Muôn Đời

Quyền Năng Chúa Cho Ta Bình An và Sự Sống Muôn Đời

                      (CN 12TN, Năm B)                               tác giả: Tuyết Mai

 Ai sống ở trên đời mà không biết tí ti gì về Thiên Chúa, thì quả thật là những người tội nghiệp nhất thế giới làm người.   Con người sống ở trên đời thiếu tình cha hoặc thiếu tình mẹ từ nhỏ cũng đã làm cho người đó trở thành bất bình thường.   Chỉ vì khi đứa trẻ lớn lên, thiếu cha hay thiếu mẹ.   Tôi thiết nghĩ đó không được gọi là một gia đình Thánh Gia gương mẫu, nhưng tôi không phủ nhận rằng dù thiếu cha hoặc thiếu mẹ, cũng có rất nhiều người con lớn lên nhờ người cha hay người mẹ đó, mà được thành công và thành nhân trên con thuyền đời.

 Sở dĩ tôi dẫn dụ như thế vì tôi đã dựa trên cuộc đời lớn lên của tôi, có những thời gian tôi sống xa Chúa.   Nhìn lại thì thấy quả cuộc đời của một con người mà thiếu vắng bóng Chúa thì thua thiệt rất là nhiều thưa anh chị em!.   Thua thiệt nhất là sự Bình An mà Chúa trao ban cho con cái nhân loại của Người rất nhưng không.   Như anh chị em hiểu đời thì cũng sẽ hiểu nếu một đứa trẻ lớn lên không có tình cha hoặc tình mẹ, thì đứa trẻ đó có cơ hội vấp ngã nhiều hơn là những đứa trẻ có đầy đủ tình yêu thương của cha lẫn mẹ.   Đó là thống kê rõ ràng nhất và cho thấy nhiều nhất là những đứa trẻ rất dễ phạm tội hoặc thường lao vào vòng lao lý, vì thiếu sự giáo dục của người cha (nhất là con trai).

 Thật khó cho tôi thay khi phải dẫn dụ làm sao để mọi người hiểu được tình yêu thương của Cha chúng ta ở trên trời, khi mà trên đời tôi thiếu thốn cả hai thứ tình cha lẫn mẹ.   Nhưng Chúa đã ban ơn và mạc khải cho tôi hiểu tỏ tường khi mà Người ban cho vợ chồng chúng tôi có được ba cháu nhỏ.   Tình thương chúng tôi đã đổ đầy tràn trên 3 cháu.   Và có thế tôi đã hiểu được rất rành rọt Tình Cha Vô Biên Người yêu thương con cái nhân loại chúng ta ra sao?.   Có phải chúng ta không ai mà không yêu thương con của chính mình từ khi chúng nằm trong dạ của người mẹ?.   Người cha thì nhận được tình yêu thiêng liêng gắn bó nào đó trong ông.   Còn người mẹ thì sự cưu mang trong dạ suốt gần 10 tháng trời.   Và tình cảm thương yêu dành cho con cái của chúng ta cũng gần nhưng không cho đến khi chúng trưởng thành.   Tình cảm ấy đậm đà và khắng khít lắm thưa có phải??.

 Sự cần thiết nhất mà chúng ta dậy cho con cái của chúng ta là phải biết Thiên Chúa và Tình Yêu Vô Biên của Người.   Ai trên trần gian này có cha hoặc có mẹ thì đã hiểu được tình yêu nhận lãnh từ các ngài ra sao, thì Thiên Chúa của chúng ta lại còn trao ban cho hết thảy chúng ta tất cả những gì Người có.   Ngoài cha mẹ trần gian của chúng ta ra thì xin chớ nên dựa dẫm vào quyền lực của bất cứ ai khác mà có ngày hệ lụy cho chính bản thân của mình và của cả gia đình của chúng ta nữa.

 Thật phải khi tôi nói ra điều ấy, vì có phải ngoài cha mẹ chúng ta ra thì ai có quyền năng và hỗ trợ cho chúng ta khỏi mọi sự dữ cho bằng chính Thiên Chúa là Cha rất nhân lành của chúng ta?.   Con người thì khi làm ơn cho ai, cũng đòi sự đáp trả, không bây giờ thì mãi sau này chúng ta vẫn phải mang cái nợ.   Không gì mạnh mẽ và cho chúng ta cái nhìn rất thực tế cho bằng trong bộ phim Bố Già.   Có phải Bố Già ấy cũng giữ đạo mạnh mẽ lắm không? Và có phải Bố Già ấy cũng gây bao nhiêu tội lỗi cho chính ông, gieo gương mù gương xấu cho gia đình, và cho xã hội?.   Ở cái thời xa xưa ấy, sao thiên hạ lại rất mê và xem ông như một Bố Già của thời đại, nổi tiếng, và đầy uy quyền, của một xã hội đen tối như thế!?.

 Một con người hạnh phúc nhất trần đời là vừa có cha mẹ trần gian, lại vừa có Cha Mẹ trên trời, luôn gìn giữ và yêu thương chúng ta.   Ai trên đời mà cho chúng ta sự tin tưởng vững mạnh cho bằng cha mẹ của chúng ta?.   Thế thì ai là người mà cha mẹ chúng ta lại hết lòng tin tưởng? Thưa đó là Thiên Chúa mà cha mẹ chúng ta cả một đời đặt niềm tin vào Đấng đó.   Một Đấng mà không bao giờ kết án hay kết tội chúng ta.   Một Đấng mà quyền năng của Người vượt xa mọi trí hiểu biết của mọi tạo vật.   Một Đấng mà có thể ban Nước Trời và hạnh phúc của Người cho chúng ta, hay Đấng ấy có thể liệng xa chúng ta vào Hỏa Ngục đời đời, nếu chúng ta khi dể và coi thường Người.  

 Vâng, thưa Đấng ấy đã chứng tỏ rất rõ cho chúng ta hiểu qua sự điều khiển (control) cho sóng gió phải yên lặng, và chúng đã phải tuân theo.   Con người của chúng ta ai cũng rất yếu đuối và sợ hãi nhất là khi thiên tai xẩy đến.   Khi con người phải đối diện với thiên tai thì chúng ta thường chạy đến và cầu khẩn ai? Chẳng lẽ chúng ta bấy giờ tìm chạy đến với những con người rất tầm thường như chúng ta vậy sao?.    Ồ bấy giờ thì những con người ấy họ cũng bỏ của mà chạy lấy mình như chúng ta vậy, thưa có phải??.   Có thể lúc bấy giờ họ mất cả lương tri mà bảo chúng ta làm những điều rất ư là vô lương tâm, để giúp họ qua cơn khủng hoảng cũng nên, vì chúng ta luôn thiếu nợ họ cơ mà, thì đây là lúc mà chúng ta phải trả nợ cho họ như sự yêu cầu hay sự ra lệnh của họ?.

 Thiên tai sợ hãi lắm thưa có phải? Nhất là động đất sẽ dẫn tiếp đến nước biển tràn vào đầy bờ và giết chết bao nhiêu con người ta như vừa rồi tại Nhật Bản.   Rồi giông bão xẩy ra trên biển như trong bài Tin Mừng của tuần này.   Rồi giông tố xẩy ra ở khắp mọi nơi, đã bốc sạch tất cả những gì trên đường đi của những con lốc xoáy vừa mẹ vừa con.   Rồi cháy rừng, bùn trôi, đất trôi, gạch trên núi trôi, băng trôi, v.v….. Quá sợ hãi thay cho con người nhỏ bé phải chịu những cảnh tang thương, chết chóc, và mất mát này!.

 Gặp nạn thiên tai, Ai chúng ta phải chạy đến mà khẩn cầu mà van xin cho chúng ta cùng gia đình được thoát nạn và được bình yên vô sự?.   Câu trả lời chỉ có Thiên Chúa rất lòng lành của chúng ta mà thôi! Vì trong khoảnh khắc ấy chỉ có Người muốn cho chúng ta còn có được sự sống hay sự chết.   Mà cũng chỉ chính Người là cho chúng ta sự Sống Muôn Đời hay cái chết muôn đời trầm luân nơi Hỏa Ngục không có ngày ra.

 Giữa hai sự chọn lựa, tôi thiết nghĩ anh chị em sẽ khôn ngoan mà chọn lựa cho cuộc đời của mình cái Sống giả tạo hay cái sống Vĩnh Cửu muôn đời trên Quê Trời.   Nói chi cho xa xôi, mà không nghĩ ngay đến hiện tại và tương lai là cuộc sống của chúng ta hạnh phúc như thế nào, khi có Chúa luôn hiện diện trong và luôn bên cạnh chúng ta.   Có hạnh phúc lắm không khi chúng ta luôn được Người quan phòng?.   Có hạnh phúc lắm không khi chúng ta để cho Người luôn ban cho chúng ta mọi điều mà mọi cái Người có thể ban cho chúng ta?.   Có hạnh phúc lắm không khi để Người che chở và phù trì để chúng ta không phải lo lắng và phiền muộn, vì Người biết điều gì chúng ta cần và phải có?.   Có khôn ngoan lắm không khi chúng ta cứ luôn muốn thấy người sang bắt quàng làm họ?.

 Lậy Thiên Chúa Người là Tình Yêu và là Quyền Năng trên chúng con! Sao chúng con có thể mù quáng mà không chọn Người trong cuộc đời của chúng con.   Người là Omega, là Hằng Hữu, và đầy quyền năng.   Xin cho chúng con sự khôn ngoan là luôn Chọn Chúa, vì Chúa mới có Sự Sống Muôn Đời.   Vì Chúa mới có Lời ban sự sống.   Vì Chúa mới ban cho chúng con Sự Bình An rất cần thiết cho cuộc đời rất bon chen và ô trọc này!.   Mọi sự mời mọc quyến rũ khác chỉ là bánh vẽ.   Mọi sự bóng bẩy của trần gian này không khác những casino đầy màng nhện được giăng đủ loại đèn của những tội lỗi do ma quỷ chúng bày ra và làm cạm bẫy để lấy mất linh hồn của chúng con.

 Xin ban cho chúng con sự khôn ngoan tối thiểu, đủ hiểu đâu là Sự Sáng, Sự Sống, và là Sự Chết.   Để quyền năng và tình yêu của Người luôn thống trị, vinh hiển, và hằng hữu muôn đời trên mọi tạo vật mà Người rất thương yêu tác tạo, nhất là giống con người mà có mang hình ảnh giống Người.   Amen.

 ** Xin bấm vào mã số dưới đây để hát theo:

     http://www.youtube.com/watch?v=oH2uKOVe7DY

     (Tôi Hớn Hở Mừng)

 Y Tá của Chúa,

Tuyết Mai

(06-19-12)

Thế Ư?

     Thế Ư?

                            19 Tháng Sáu                   LẼ SỐNG

    Hakuin là một thiền sư nổi tiếng tại Nhật Bản, ông sống ẩn dật trên núi. Ngày kia, có một thiếu nữ con nhà gia giáo bỗng thấy mình có thai. Cô nàng tuyên bố với mọi người rằng chính thiền sư Hakuin là tác giả của bào thai. Vừa nghe tin này, cả dân làng, do cha mẹ của cô thiếu nữ dẫn đầu, đã giận dữ kéo đến chòi của vị thiền sư. Họ la hét, chửi rủa vị thiền sư đủ điều…

     Nhưng vốn điềm tĩnh, nhà sư chỉ biết mỉm cười thốt lên: “Thế ư?”. Ai cũng nghĩ đó là một cách chịu tội. Ai cũng nghĩ chính ông là tác giả của bào thai trong lòng người thiếu nữ. Khi đứa bé chào đời, thiền sư Hakuin lặng lẽ đến nhận nó và đưa về chiếc chòi nghèo nàn của mình. Ông bồng lấy nó, nang niu nó và chăm sóc nó như chính đứa con ruột của mình.

     Nhưng khoảng 18 năm sau, người thiếu nữ bông hối hận về hành vi của mình. Cô thú nhận rằng người cha của đứa bé chính là chàng ngư phủ trẻ trong làng.

     Nghe tin này, ai ai trong làng cũng cảm thấy xấu hổ vì đã nghĩ xấu và nhục mạ một con người đáng kính. Một lần nữa, dưới sự dẫn đầu của cha mẹ thiếu nữ, cả làng kéo nhau đến chòi của vị thiền sư. Mọi người sụp lạy tỏ dấu sám hối vì đã xúc phạm đến thanh danh của vị đạo sĩ thánh thiện. Giữa lúc mọi người đồng thanh tuyên bố sự vô tội và cứu gỡ danh dự cho mình, vị thiền sư chỉ mỉm cười nói: “Thế ư?”.

    Hai tiếng “Thế ư?” của thiền sư Hakuin trên đây xem chừng như cũng cùng một âm điệu với hai tiếng “Xin vâng” của Mẹ Maria.

     Thái độ điềm nhiên và chấp nhận không chỉ là kết quả của một sự rèn luyện ý chí, nhưng còn là một thể hiện của niềm tin. Thưa xin vâng trước tiên có nghĩa là tuyên xưng Tình Yêu không hề lay chuyển của Thiên Chúa. Thưa xin vâng là chấp nhận đi vào chương trình của Thiên Chúa, trong đó cho dù phải trải qua tăm tối và thử thách, con người vẫn tin ở sự thành toàn.

     Thưa xin vâng cũng có nghĩa là nói lên niềm tin nơi chính bản thân: dù có yếu hèn, vấp ngã, con người vẫn luôn là đối tượng của một Tình Yêu chung thủy và là trọng tâm của một chương trình cao cả mà thiên Chúa đang thực hiện.

    Thưa xin vâng cũng có nghĩa là nói lên niềm tin vào cuộc đời. Cuộc đời này, dù có đen bạc đến đâu, vẫn luôn có một ý nghĩa và tha nhân, dù có thấp hèn, xấu xa đến đâu, vẫn tiếp tục mang lấy hình ảnh cao vời của Thiên Chúa.

nguồn: từ Maria Thanh Mai gởi

CHÂN PHÚC GIOAN PHAOLÔ II, VỊ BẢO TRỢ CÁC GIA ĐÌNH!

CHÂN PHÚC GIOAN PHAOLÔ II, VỊ BẢO TRỢ CÁC GIA ĐÌNH!

                                                         nguồn: vietvatican.net
 

Xin trích 3 chứng từ tri ân viết từ Ý gởi đến Văn Phòng Án Phong Chân Phước và Hiển Thánh cho Đức Chân Phúc Giáo Hoàng Gioan Phaolô II.

… Thư thứ nhất đề ngày thứ tư 15-2-2012.
Con là Anna Rita Meloni, mẹ của Leonardo 22 tuổi, sinh viên ngành kỹ sư. Ngày 28-12-2011 con trai con bị tai nạn lưu thông trầm trọng. Chiếc xe hư tan tành nhưng con trai con không hề hấn gì, kể cả không bị một vết trầy! Con xác tín rằng chính Đức Thánh Cha Gioan Phaolô II đã can thiệp cứu sống con trai con. Thật thế. Vài ngày trước tai nạn, đã xảy ra hiện tượng sau đây. Hôm ấy con ở nhà, có cả con trai con nữa. Bỗng con nghe một tiếng động lớn. Con quay lại thì thấy bức ảnh treo trên tường bị rớt xuống. Đó là bức ảnh Đức Thánh Cha Gioan Phaolô II còn trẻ đang giơ tay ban Phép Lành Tòa Thánh cho cả gia đình con. Con rất buồn vì thấy bức ảnh rơi nằm dưới đất, nhưng ngạc nhiên biết bao khi cầm lên thì thấy bức ảnh không hề hấn gì! Con đưa bức ảnh cho Leonardo xem và nói: ”Sẽ xảy ra điều gì đó, nhưng chúng ta sẽ được cứu sống!”
Con xin thêm một chi tiết khác. Vào buổi chiều xảy ra tai nạn, bên trong chiếc xe có cuốn sách của Antonio Socci ”Caterina”. Con bỏ sách này trong xe để đọc mỗi khi ngừng lái xe. Con liền lấy cuốn sách và vài vật dụng khác trong xe rồi đem về nhà. Mấy ngày sau, khi mở sách ra đọc thì ngạc nhiên biết bao, con thấy bên trong sách có ngăn bức ảnh Đức Thánh Cha Gioan Phaolô II kèm theo lời nguyện đã được Tòa Giám Quản Roma chuẩn y. Nhìn thấy bức ảnh, con càng thêm xác tín rằng, vào ngày xảy ra tai nạn, chính Đức Thánh Cha Gioan Phaolô II đã âu yếm bảo trợ và cứu sống Leonardo.
Con xin bày tỏ cùng Cha lòng tri ân chân thành của con, hỡi Đức Giáo Hoàng Gioan Phaolô II kính yêu, về ơn lành Cha đã cầu bầu cùng Chúa cho chúng con. Xin Cha tiếp tục hiện diện với tình yêu thương trong gia đình con. Con cũng đặc biệt cầu nguyện cho tất cả các bạn trẻ luôn nhiệt thành yêu mến Cha. Con yêu mến Cha biết bao, hỡi vị Giáo Hoàng thánh thiện của chúng con.

… Thư thứ hai đề ngày thứ sáu 17-2-2012.
Con là Lara Facchini. Lần thứ nhất Đức Thánh Cha Gioan Phaolô II ra tay cứu giúp con diễn ra vào thời điểm ngài từ trần. Vài tháng trước đó con phải chịu một bạo hành tính dục khiến con vô cùng khiếp sợ khi phải ở nhà một mình hoặc phải đi ra ngoài một mình. Con trở thành một người luôn bám sát vào người thân trong gia đình! Các chữa trị tâm sinh lý lẫn thuốc men không đưa đến hiệu quả nào đáng kể. Chúa Nhật 3-4-2005 – hôm sau ngày Đức Thánh Cha Gioan Phaolô II từ trần – con tự cảm thấy có sức mạnh lớn lao, và con ra khỏi nhà một mình để mua vé đi từ Milano về Roma. Tại nhà ga xe lửa con gọi điện thoại cho hôn phu hỏi xem anh có thể đến với con được không. Anh hiểu ngay tức khắc là có chuyện gì đó lớn lao lắm đang xảy ra. Kể từ giây phút ấy, con nắm trở lại trong tay cuộc đời con. Con không bao giờ quên cái kinh hoàng ghê tởm con trải qua, nhưng con cất nó vào văn khố và con khởi sự cuộc sống như trước.

Lần thứ hai Đức Thánh Cha Gioan Phaolô II can thiệp vào cuộc đời con xảy ra cách đây không lâu. Tháng 5 năm 2011 con mất đứa con đang ở tháng thứ hai. Đây là cuộc mang thai đầu tiên rất mong muốn và chờ đón. Đến tháng 10, người ta tặng con lời kinh Tuần Cửu Nhật đọc cùng Đức Gioan Phaolô II. Cùng với hiền phu, chúng con làm Tuần Cửu Nhật để xin Chúa cho con một món quà đẹp nhất vào dịp Lễ Giáng Sinh. Vào ngày vọng lễ Giáng Sinh, con đến nhà thương lấy kết quả cuộc phân tích trước đó. Và con ngạc nhiên biết bao khi biết mình đã mang thai với ngày chính xác là 8-12-2011!

Giờ đây bào thai đã được 12 tuần lễ và mọi sự tiến triển tốt đẹp. Hàng tháng, hiền phu con và con đều làm Tuần Cửu Nhật với Đức Chân Phúc Giáo Hoàng Gioan Phaolô II. Hàng ngày, chúng con cầu nguyện cùng Đức Bà Mân Côi Pompei. Chúng con xin Đức Mẹ MARIA cho mọi sự tốt đẹp hầu con có thể ôm chặt vào vòng tay đứa con bé bỏng thân yêu của chúng con. Đã không biết bao nhiêu lần con kêu cầu cùng Đức Thánh Cha Gioan Phaolô II và mỗi lần đều được ngài ra tay cứu giúp con. Quyền năng chuyển cầu của ngài thật lớn lao! Đối với con, Đức Thánh Cha Gioan Phaolô II đã là Vị THÁNH!

… Thư thứ ba đề ngày thứ tư 18-1-2012.
Con là Sandra Maconi 35 tuổi và có 4 đứa con. Tháng 5 năm 2011 kết quả cuộc khám nghiệm cho biết con bị ung thư vú. Con bắt đầu ngay các cuộc chữa trị bằng hóa chất. Và hôm nay, ngày 18-1-2012, các bác sĩ nơi nhà thương bách khoa Modena cho biết là con đã khỏi bệnh! Con là người luôn kính mến Đức Thánh Cha Gioan Phaolô II và chúng con đã thành khẩn kêu cầu cùng ngài. Con tin chắc mình đã nhận được phép lạ khỏi bệnh nhờ lời chuyển cầu của Đức Chân Phúc Giáo Hoàng Gioan Phaolô II!

… KINH XIN ƠN NHỜ LỜI CHUYỂN CẦU CỦA ĐỨC CHÂN PHÚC GIÁO HOÀNG GIOAN PHAOLÔ II

Lạy Ba Ngôi Chí Thánh, chúng con cảm tạ Chúa đã ban cho Giáo Hội Đức Chân Phúc Gioan Phaolô II và biểu dương nơi người lòng ưu ái của tình phụ tử Chúa, vinh quang thánh giá Đức KITÔ và sự huy hoàng của Thánh Thần Tình Yêu. Nhờ sự phó thác vô điều kiện của người nơi lòng thương xót vô biên của Chúa và nơi sự chuyển cầu từ mẫu của Đức Mẹ MARIA, người đã cho chúng con một hình ảnh sống động của Đức GIÊSU Chăn Chiên Nhân Lành và đã chỉ cho chúng con đường nên thánh, chiều kích thanh cao của đời sống kitô thường ngày, là con đường duy nhất đạt tới niềm hiệp thông vĩnh cửu với Chúa. Nhờ lời chuyển cầu của người, xin Chúa ban cho chúng con, tùy theo thánh ý Chúa, ơn chúng con van nài, với niềm hy vọng mãnh liệt người sẽ được nâng lên hàng Các Thánh của Giáo Hội.

(”www.karol-wojtyla.org”, Ioannes Paulus P.P.II, Karol Józef Wojtyla, Beatificationis et Canonizationis Servi Dei, Totus Tuus ego sum, Maria, et omnia mea tua sunt! Testimonianze)

Sr. Jean Berchmans Minh Nguyệt

TRẺ BỤI ĐỜI

 

 TRẺ BỤI ĐỜI

Chăn gió màn sương đắp tối nay,
Trăn trở tuổi thơ kiếp lưu đày,
Đêm chưa tròn giấc ngày đã đến,
Mộng mị thế nào vẫn trắng tay…
Mưa bay lất phất hạt mưa bay,
Áo em rách nát đã bao ngày,
Đói lòng theo gót em từng bước,
Lôi kéo đời em thê thảm thay…
Sáng đi móc bọc chiều đem bán,
Tối ngủ góc nhà đói miên mang,
Tiền khô cháy túi mòn đôi dép,
Phố xá người đông chẳng ngó ngàng…
Liverpool.17/6/2012.
Song Như.


 CANH LÁ TÀU BAY

 Canh bầu canh bí khác chi nhau,
 Cớ sao vẫn nhớ canh thuở nào,
 Rừng xưa mẹ nấu ăn mỗi buổi,
 Chỉ lá tàu bay con ruốc khô…

 Ngọt cả đời con từng củ chuối,

Ấm áp lòng con miếng gừng tươi,
 Xa quê mới biết tình yêu nước,
Len lỏi trong hồn từng chút thôi…

Liverpool.15/6/2012.
Song Như.

VIỄN XỨ,

Làm sao quên được đời lưu lạc
Viễn xứ, QUÊ HƯƠNG vẫn ngập lòng
 Cũng bởi tình người luôn ấm áp
NƯỚC VIỆT muôn đời của cha ông

 Nên vẫn ấp ôm hoài bão lớn
HẬN SẦU đau buốt nỗi ly hương
 Vẫn muốn trao về niềm hạnh phúc
 Đời sau, con cháu khỏi tha phương.
 Liverpool.15/6/2012.
 Song Như.

NƯỚC VIỆT ngàn năm, QUÊ HƯƠNG tôi,
Hồn thiêng vang động bốn phương trời,
 Xa Xôi …xin nhớ về quê cũ,
 Cách núi, ngăn sông chớ đổi dời.

 Gom góp tình người khắp muôn nơi,
 Trao ban ân phước đến cho đời,
 HẬN SẦU xin hãy thôi lưu luyến,
 Gieo mầm hạnh phúc, đáp ơn THIÊN

Phan thị Kim Phượng

Xin Thiên Chúa Chúc Lành Trên Tất Cả Quý Cha Linh Mục

Xin Thiên Chúa Chúc Lành Trên Tất Cả Quý Cha Linh Mục

(Nhân ngày Father’s Day)

                                                                                   tác giả: Tuyết Mai

 Thánh Lễ đêm hôm qua tại nhà thờ St. Polycarp nơi vợ chồng chúng tôi tham dự thánh lễ hằng tuần, do cha Phạm Hoàng Trung chủ tế và là thánh lễ Mở Tay của cha.   Cha thuộc Dòng Tên và công việc chính của quý cha là ra dậy học sau khi được phong chức linh mục.   Quý cha Dòng Tên sẽ thường phụ trách dậy và lo những thanh thiếu niên có vấn đề như các em homeless, trong băng đảng, nghèo, và v.v….. Tôi nghĩ công việc của quý cha Dòng Tên chắc giống như cha Don Bosco vậy!.  

 Quả là một vinh dự cho cả gia đình và cả cộng đoàn vì cha Hoàng xuất thân từ cộng đoàn St. Polycarp.   Ngài nói ngài ở cộng đoàn này từ khi ngài còn là một trong những em giúp lễ.   Nhìn thấy ngài và cả gia đình tụ họp trong thánh lễ mà tôi cũng rất cảm động theo.   Thầm cảm tạ Chúa, cảm tạ gia đình của ngài, và cả một cộng đoàn dân Chúa, đã hướng dẫn và giúp ngài đi theo ơn gọi quý trọng và thánh thiêng.   Người ta thì bảo một con sâu làm rầu nồi canh, nhưng bên cạnh đó thì ngài cố gằng trở thành là một trong những quý Linh Mục làm sáng danh Thiên Chúa.

 Tôi có thằng cháu trai năm nay cũng sắp sửa 16 tuổi, thầm nguyện cùng Thiên Chúa và Mẹ Maria, cho cháu có được ơn gọi.   Nhưng đến hôm nay thì cũng chưa thấy dấu hiệu gì là cháu muốn hay chọn con đường đi tu.   Tôi bảo ông nhà tôi nhìn thấy cha Hoàng mà tưởng tượng ra thằng con trai yêu quý của mình, chắc tôi sẽ khóc ngất và cảm tạ Hồng Ân Thiên Chúa.   Như gia đình của cha Hoàng hẳn sẽ rất hãnh diện với mọi người có mặt trong thánh lễ Mở Tay.   Cuối lễ cha Đức cũng có giới thiệu ông Cố của cha Hoàng không ai khác là nhà điêu khắc rất nổi tiếng đã cho tất cả chúng ta những bức tranh Các Thánh Tử vì Đạo được chưng tại Trung Tâm Công Giáo.  

 Quả là giòng nào thì giống nấy! Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, vì cha Hoàng cũng thi theo con đường hội họa giống ông Cố.   Hiện nay cha Hoàng cũng có bao nhiêu trăm bức tranh sẽ được triển lãm và trình diện với bà con, tức nhiên không phải ở đây.   Chỉ tiếc là chúng tôi không có được thời giờ để vào bữa tiệc mà chúc mừng cho cha và xin hình ảnh vẽ mà cha đã thực hiện.   Tôi thì quý các cha, thầy, và tất cả mọi tu sĩ nam nữ lắm lắm!.   Bởi dù tiếng Chúa Gọi ra từ dòng nào hay triều nào thì mục đích cao cả vẫn là muốn hướng dẫn cho đàn chiên trở nên tốt lành và đi theo bước chân của Chúa.   Mục đích vẫn là dâng hai tiếng Xin Vâng và Phục Vụ vì Chúa và vì anh chị em.   Mục đích luôn là Sống cho Chuá và cho anh chị em.  

 Vâng, giáo dân chúng con luôn thiếu thốn và luôn vẫn không đủ Mục Tử Tốt Lành để hướng dẫn và dìu dắt chúng con, để hướng chúng con luôn biết tìm kiếm Nước Trời và biết sống theo Thánh Ý Chúa.   Quý ngài đối với chúng con giáo dân và linh hồn chúng con thật quan trọng thay! Và chức vụ của quý ngài cũng được Chúa Đấng vô cùng quyền năng, luôn luôn củng cố quý ngài thêm Đức Tin, Lòng Sốt Mến khao khát Chúa, Lòng Nhiệt Thành, và có một trái tim thật Vĩ Đại giống trái tim Nóng Bỏng luôn Yêu Thương của Chúa.

 Nhân ngày Father’s Day, chúng con giáo dân không có gì trao tặng cho quý cha linh mục, ngoài bàn tiệc ấm cúng mà giáo dân đãi mừng quý cha, nhưng bên trong tâm hồn chúng con xin lúc chúc quý cha, luôn ao ước quý cha sống một cuộc đời thánh thiện, lành mạnh, sa chước cám dỗ, và luôn sống đẹp lòng Chúa.   Bây giờ và mãi mãi để bàn tiệc Thánh của Chúa sẽ luôn được sống mãi, luôn nuôi dưỡng thể xác và linh hồn chúng con.   Nhờ Linh Mục mà Mình Thánh Chúa sẽ luôn ở với và trong chúng con cho đến tận thế.   Thật phải không một chức vụ nào cao quý cho bằng chức vụ Mục Tử Tốt Lành của Chúa.   Amen.

 ** Xin bấm vào mã số dưới đây để hát theo:

     http://www.youtube.com/watch?v=2O9BQTtGoVg

     (Thiên Chúa Là Cha)

 Y Tá Của Chúa,

Tuyết Mai

(06-17-12)

Lịch sử ngày của cha

Lịch sử ngày của cha 

 

 Ngày của cha xuất hiện lần đầu tiên vào năm 1910, được khởi xướng bởi Sonora Smart tại Spokane, Washington. Ngày của cha được xem là ngày dành cho con cái bày tỏ, thể hiện sự kính trọng, yêu thương của mình đối với cha của mình.

Ý tưởng tổ chức Ngày của cha bất chợt đến với Sonora khi cô đang nghe một bài giảng về Ngày của mẹ vào năm 1909.

Sau khi mẹ cô mất, Sonora cùng với các anh chị em do một tay cha cô – ông William Jackson Smart – nuôi nấng, dạy dỗ. Sonora muốn nói với cha rằng ông quan trọng và ý nghĩa với cô biết dường nào. Cha của cô sinh vào tháng 6, vì thế cô đã chọn tổ chức ngày của cha lần đầu tiên tại Spokane, Washington vào ngày 19 tháng 6 năm 1910.

Vào năm 1972, Tổng Thống Mỹ Richard Nixon đã quyết định chọn ngày Chúa Nhật thứ 3 của tháng 6 chính thức là Quốc Lễ dành riêng cho những người cha. Như thế, Ngày của cha đã được hình thành từ ký ức và lòng biết ơn của một người con gái luôn tin rằng cha của cô và tất cả những người cha khác đều xứng đáng được tôn vinh vào một ngày thật đặc biệt.

Như thường lệ, Ngày của cha năm nay cũng sẽ được tổ chức vào ngày Chúa Nhật thứ ba của tháng 6 – tức ngày 17 tháng 06 năm 2012.

Vào ngày này, mọi người thường tự làm thiệp gửi những lời yêu thương, những lời chúc tốt đẹp nhất đến cha mình hoặc mua hoa, mua quà tặng cho cha.

PTH sưu tầm

nguồn: từ Maria Thanh Mai gởi

SỰ CHẾT CUỘC THANH TẨY MẦU NHIỆM

SỰ CHẾT CUỘC THANH TẨY MẦU  NHIỆM

 Đau khổ tự nó có một giá trị. Còn ý nghĩa thì không ai hiểu hết được, ta gọi là mầu nhiệm đau khổ.
Người kitô hữu nhìn ra sự đau khổ đời này là dịp để rèn luyện nhân đức, để lập
công đời sau. Khi kết hợp với những đau khổ của Đức Giê-su Kitô, sự đau khổ còn
có một giá trị cứu rỗi nữa.

“Tôi nghĩ rằng những đau khổ ở đời này không thể sánh với vinh quang mà Thiên Chúa sẽ mặc khải nơi chúng ta” (Rm 8, 18). Sự cao cả của vinh quang Thiên Chúa dành cho ta cần phải có một sự thanh luyện, thanh tẩy trước đó để xứng đáng trước mặt Người. Thánh
Phaolô đã có kinh nghiệm sâu xa về sự thanh tẩy mà Ngài đã từng trải trước khi
là môn đệ cho Đức Kitô Phục sinh. Sự thanh tẩy của Ngài qua biến cố trên đường
Đamát làm thay đổi cuộc đời Ngài (x. Cv 9) và ảnh hưởng ghê gớm trên tòan Hội
thánh.

Thời gian cần thiết phải có cho một cuộc thanh tẩy là điều tất yếu hàm chứa một ý định cao cả của Thiên Chúa về tình thương yêu của Ngài : “Muôn ngàn đời Chúa vẫn trọn tình
thương” (Tv 135). Kế họach yêu thương mầu nhiệm của Thiên Chúa như vậy khiến
người ta ngạc nhiên, đôi khi trách móc về một Thiên Chúa tàn nhẫn, độc ác nữa.
Tất cả mọi nỗi đau khổ, bệnh tật, tai họa đang xảy ra chung quanh chúng ta dưới
con mắt đức tin vẫn được hiểu là do Thiên Chúa gởi đến. Biết bao nhiêu người đã
chẳng được sống và chết cho đúng phẩm giá làm người. Biết bao nhiêu người đang
muốn chết vì tình trạng khốn quẫn của họ đến mức hết chịu nổi nhưng bị tiếng
nói ngăn cấm của Giáo hội về vấn đề sự sống thuộc quyền Thiên Chúa… Thật khó
hiểu.

 “Bổn phận của chúng ta, những người có đức tin vững mạnh, là phải nâng đỡ những người yếu đuối, không có đức tin vững mạnh, chứ không phải chiều theo sở thích của mình. Mỗi
người hãy chiều theo sở thích của kẻ khác, vì lợi ích của họ, và để xây dựng”
(Rm 15, 1 – 2). Sự hiện diện của người kitô hữu trong trần thế bên cạnh sự đau
khổ, sự chết là một minh chứng về niềm tin của họ và là bài học cho dân ngọai.
Sự thanh tẩy đã được diễn ra trong cuộc đời của họ từ khi lãnh bí tích rửa tội
và nó vẫn được tái diễn trong cuộc sống này khi họ đón nhận thánh ý Thiên Chúa
qua tất cả những gì là trái ý họ. Chính niềm tin vào sự thanh luyện giúp cho họ
đứng vững và vượt qua được tất cả. Điều đó chuẩn bị để đưa họ tới cuộc thanh
tẩy lớn lao hơn trong sự chết.

Đức Giê-su đã đón đợi cuộc thanh tẩy này suốt cuộc đời, mà Ngài gọi là một “phép rửa”. “Thầy còn một phép rửa phải chịu, và lòng Thầy khắc khỏai biết bao cho đến khi việc này hòan tất!” (Lc 12, 50). Phép rửa chính là cuộc phán xét chính Người sắp phải chịu.
“Phép rửa Thầy chịu, anh em cũng sẽ chịu”, sẽ được diễn ra ở đỉnh cao của cuộc
thương khó và hoàn tất trong cuộc Phục sinh. Cuộc thanh tẩy này không phải là
một điều gì ập đến bất ngờ nhưng được chuẩn bị chu đáo trong chương trình mầu
nhiệm của Thiên Chúa Cha. Đấng vô tội đã tự thanh tẩy mình để thánh hóa kẻ có
tội khi Ngài chấp nhận bị dìm trong đau khổ và tai họa do con người gây ra.

Sự chết nơi người kitô hữu là một hành trình đi vào ơn cứu độ với Đức Giê-su Kitô trong dáng dấp của kẻ đau khổ qua việc thử thách nơi cuộc thanh tẩy mầu nhiệm. Như vậy, sự chết ấy được khóac một lớp áo tình thương (xem “Sự chết – một ân ban”) và đóng góp rất
nhiều cho cuộc thanh tẩy của Đức Giê-su, điều mà thánh Phaolô bảo là bổ túc cho
cuộc thương khó của Chúa. Người kitô hữu cảm thấy hòan tòan tự do trong việc
đón nhận cái chết theo ý Chúa để nói lên một thực tại hữu ích mà họ sẽ được
hưởng. Qua đó họ lại được thanh tẩy kỹ càng hơn nữa cho xứng đáng với sự thánh
thiện tuyệt đối của Thiên Chúa. Thời gian thanh tẩy này lại tùy thuộc vào mỗi
cá nhân, tùy thuộc vào lòng nhân từ của Thiên Chúa. Điều mà không ai trong
chúng ta có quyền xác định được.

 Việc thanh tẩy trong  cái chết là một lời nhắc nhở cho ta về sự cao quí của linh hồn nên được Thiên Chúa giị cho sạch mọi thứ bụi bặm nơi thân xác tội lỗi này. Việc thanh tẩy này
cũng là một cuộc phán xét nơi chính mình như đã xảy ra cho Đức Giê-su để rồi
được vinh quang sáng láng. Do đó, chúng ta cũng khắc khỏai trước phép rửa này
như Đức Giê-su và luôn chuẩn bị sẵn sàng tư thế như người đầy tớ đợi chủ về.

Lm Pet. Bùi Trọng Khẩn  

nguồn từ Maria Thanh Mai gởi

TÌNH CHA NGHĨA MẸ

TÌNH CHA NGHĨA MẸ

BÁI CHÚC :  “NGỌC HÔN KHÁNH HỶ”
& THƯỢNG THỌ BÁT TUẦN PHỤ MẪU
Trời mùa hạ nắng vàng vương vấn dịu
Chúng con đây đồng quy hợp kính tôn
Bái Chúc Mẹ Cha “Khánh Hỷ Ngọc Hôn”
“Đức Nguyên” giòng tộc: Khang Ninh Thọ Phúc
Chúng con tạc – khắc sâu trong tâm thức
Tình cha cao hơn núi chẳng phai tàn
Thương đàn con cha gánh nhận nguy nan
Luôn tận tụy dìu chúng con tiến bước
Tuy Tuổi Hạc Bát Tuần tràn hồng phước
Cha một lòng vẫn mẫu mực hy sinh
Đem tâm can nhiệt huyết lãng quên mình
Dâng hiến Chúa cuộc đời vui buồn khổ
Lời Cha dạy, lòng chúng con hằng nhớ
Sống yêu thương và hiếu đễ, tu thân
Dẫu đường trần bao chìm nổi gian truân
‘Đức thắng số’, tiếng Cha vang trìu mến
Lòng Mẹ yêu thiết tha vô bờ bến
Tình rộng sâu như biển cả bao la
Đẹp vô ngần như bảo ngọc châu sa
Để muôn đời chúng con vâng phục kính
Dạy dỗ con sao nên người liêm chính
Tiếng dịu hiền âu yếm Mẹ bảo ban
Bao công lao gian khổ chẳng tiếc than
Mẹ vui thỏa nhìn đàn con vững tiến
Tình Cha Mẹ cao sâu hơn trời biển
Trọn một đời con nguyện mãi khắc ghi
Ơn sinh thành! con biết đáp đền chi
Nguyện xin Chúa ban Mẹ Cha vạn phúc.
Kim Anh Miller
Geneva July 24, 1999

nguồn: Từ Trần văn Thức gởi