Tưởng nhớ 64 năm ngày giỗ bà Cát Hạnh Long (Nguyễn Thị Năm)

From facebook:   Viet Quan‘s post.
Image may contain: 1 person, text
Image may contain: 3 people, people standing

Viet Quan added 2 new photos — with Hoa Kim Ngo and 51 others.

Hôm nay, 9 tháng 7, thắp tâm hương đau đớn tưởng nhớ  64 năm ngày giỗ bà Cát Hạnh Long (Nguyễn Thị Năm)

* Sau khi bà Năm bị giết dã man, hai tuần sau HCM cho đăng bài “Địa chủ ác ghê”. Vì sao? (*)
&1&

Bà Nguyễn Thị Năm bị hành hình vào ngày 9/7/1953, mở màn cho cuộc thảm sát mang tên “Cải cách ruộng đất”.Theo chỉ thị, đám du kích đi mua một cỗ quan tài rất hẹp, không đặt lọt thi thể bà Năm. Chúng bèn giẫm lên xác, xương kêu răng rắc, vừa hô: “Chết còn ngoan cố này, ngoan cố nổi với các ông nông dân không này?”. Thi thể bà Năm vẹo vọ, cuối cùng lọt hẳn vào trong cỗ quan tài (theo lời kể của nhân chứng, trong tác phẩm “Đèn Cù” của Trần Đĩnh).
&2&

Đọc một số bài viết biện bạch rằng ông Hồ Chí Minh không muốn hạ bút ký lệnh tử hình bà Nguyễn Thị Năm, một ân nhân đã cưu mang, giúp đỡ nhiều cán bộ Việt Minh; nhưng trước sức ép của Cố vấn Trung Cộng, HCM không thể chống lại.

Nói vậy, lại lộ ra một sự thật khác: Thể chế VNDCCH của Hồ Chí Minh chẳng có chủ quyền của một nhà nước, “độc lập” gì mà quái gỡ vậy, Tàu khựa chỉ đạo giết người Việt là giết?

Và thực ra, theo tư liệu trong “Đèn Cù”, trong những buổi đấu tố bà Nguyễn Thị Năm, Hồ Chí Minh đã lẳng lặng hóa trang “bịt râu đến dự một buổi”, Trường Chinh cũng có mặt, “đeo kính râm”!
&3&

Ngày 9/7/1953 bà Năm bị giết một cách dã man, táng tận lương tâm.
Ngày 21/7/1953, nghĩa là sau cái chết của bà Năm gần hai tuần, bài “Địa chủ ác ghê” mới xuất hiện trên tờ Nhân Dân. Tại sao Hồ Chí Minh cho dăng bài “Địa chủ ác ghê” vào lúc này, do chính HCM viết?

Trong ba lần đấu tố bà Nguyễn Thị Năm, cả ba đều không đạt yêu cầu. Nguyên nhân là vì bà Năm ăn ở nhân đức, đối đãi với nhân công, người giúp việc như bát nước đầy, nên không ai tìm được tội gì để có thể tròng án tử lên đầu bà.

Lương tâm của nhiều người VN vẫn chưa bị đỏ hóa thành súc vật.
“Phong trào” đấu tố, sát hại địa chủ mới “nổ súng” mà đã lượng sượng như vậy, không khéo mất khí thế. Bằng bài báo “Địa chủ ác ghê”, ký tên C.B (mà Hà Nội công bố C.B là bút danh của Hồ Chí Minh), khích động căm thù trong từng chữ từng câu, “Cải cách ruộng đất” được thổi bùng lên.
Mục đích của bài báo là tạo ra một KỊCH BẢN MẪU cho hàng loạt cuộc đấu tố kế tiếp.

Phải công nhận HCM rất điêu luyện trong chữ nghĩa để vùi người khác xuống biển máu.

Bài báo “Địa chủ ác ghê” (**) là một “mẫu mực” về kỹ thuật dựng chuyện, vu khống (mà người bị vu khống không được quyền biện hộ cho rõ trắng đen, nên HCM muốn nói sao chẳng được)! Bài “Địa chủ ác ghê” cho thấy một sự ngậm máu phun người vô tiền khoáng hậu, mà khi đọc phải dựng tóc gáy!

THAY LỜI KẾT: Theo niềm tin của người VN, vong linh những người chết oan thường nấn ná nơi dương trần, chỉ vì nỗi oan chưa được rửa. 

Đối với những ai vẫn còn cuồng si HCM, xin hãy ít nhất một lần tự vấn lương tâm, rằng: cái kẻ ăn cháo đá bát, ngậm máu phun người thì có đáng gọi là “có đạo đức” hay không? 

Đừng vô cảm trước sự oan khuất của đồng bào nữa. 
——————————————————————————
(*) Dẫn lại từ fb Trần An Lộc.

(**) Đăng toàn văn bài báo “Địa chủ ác ghê” dưới đây, để mọi người biết được thề nào là sự điêu luyện trong chữ nghĩa nhằm vùi người khác xuống chỗ chết, vu khống vô tội vạ (vì người bị kết tội đâu được quyền bào chữa cho rõ trắng đen):

ĐỊA CHỦ ÁC GHÊ

Thánh hiền dạy rằng: “Vi phú bất nhân”. Ai cũng biết rằng địa chủ thì ác: như bóc lột nhân dân, tô cao lãi nặng, chây lười thuế khoá – thế thôi. Nào ngờ có bọn địa chủ giết người không nháy mắt. Đây là một thí dụ:
Mụ địa chủ Cát-hanh-Long cùng hai đứa con và mấy tên lâu la đã:
– Giết chết 14 nông dân.
– Tra tấn đánh đập hằng chục nông dân, nay còn tàn tật.
– Làm chết 32 gia đình gồm có 200 người – năm 1944, chúng đưa 37 gia đình về đồn điền phá rừng khai ruộng cho chúng. Chúng bắt làm nhiều và cho ăn đói. Ít tháng sau, vì cực khổ quá, 32 gia đình đã chết hết, không còn một người.
– Chúng đã hãm chết hơn 30 nông dân – Năm 1945, chúng đưa 65 nông dân bị nạn đói ở Thái Bình về làm đồn điền. Cũng vì chúng cho ăn đói bắt làm nhiều. Ít hôm sau, hơn 30 người đã chết ở xóm Chùa Hang.
– Năm 1944-45, chúng đưa 20 trẻ em mồ côi về nuôi. Chúng bắt các em ở dưới hầm, cho ăn đói mặc rách, bắt làm quá sức lại đánh đập không ngớt. Chỉ mấy tháng, 15 em đã bỏ mạng.
Thế là ba mẹ con địa chủ Cát-hanh-Long, đã trực tiếp, gián tiếp giết ngót 260 đồng bào !
Còn những cảnh chúng tra tấn nông dân thiếu tô thiếu nợ, thì tàn nhẫn không kém gì thực dân Pháp. Thí dụ:
– Trời rét, chúng bắt nông dân cởi trần, rồi dội nước lạnh vào người. Hoặc bắt đội thùng nước lạnh có lỗ thủng, nước rỏ từng giọt vào đầu, vào vai, đau buốt tận óc tận ruột.
– Chúng trói chặt nông dân, treo lên xà nhà, kéo lên kéo xuống.
– Chúng đóng gióng trâu vào mồm nông dân, làm cho gẫy răng hộc máu. Bơm nước vào bụng, rồi giẫm lên bụng cho hộc nước ra.
– Chúng đổ nước cà, nước mắm vào mũi nông dân, làm cho nôn sặc lên.
– Chúng lấy nến đốt vào mình nông dân, làm cho cháy da bỏng thịt.
– Đó là chưa kể tội phản cách mạng của chúng. Trước kia mẹ con chúng đã thông đồng với Pháp và Nhật để bắt bớ cán bộ. Sau Cách mạng tháng Tám, chúng đã thông đồng với giặc Pháp và Việt gian bù nhìn để phá hoại kháng chiến.
Trong cuộc phát động quần chúng, đồng bào địa phương đã đưa đủ chứng cớ rõ ràng ra tố cáo. Mẹ con Cát-hanh-Long không thể chối cãi, đã thú nhận thật cả những tội ác hại nước hại dân. Thật là:
Viết không hết tội, dù chẻ hết tre rừng,
Rửa không sạch ác, dù tát cạn nước bể!
(21-7-1953)
C.B.

Được xem 1 lần, bởi 1 Bạn Đọc trong ngày hôm nay