“AI BẢO NGƯỜI ĐIÊN KHÔNG CÓ TÌNH NGƯỜI ?”

Xuyên Sơn

 Tôi về nước để thăm gia đình…!

Mỗi lần đi ngang qua đây,

gần Tòa Thánh, tôi cũng thấy hắn cứ đứng đó, đầu ngửa mặt nhìn lên bầu trời…? Mà chẳng hiểu vì sao…?

Hắn chỉ mặc bộ đồ lấm lem, dơ bẩn, chân không mang dép, toàn thân da đen sạm, đầu tóc rối bù, không có nón…

Tôi không biết hắn là ai, có gia đình hay không…?

Hắn từ đâu tới và tới từ bao giờ…?

Tôi dừng xe, thử hỏi chuyện hắn…

Hắn nhìn tôi trong chốc lát không biểu lộ cảm xúc gì, rồi lại nhìn lên bầu trời và tôi thấy hắn nở nụ cười…!

Tôi vào chợ và mua một bộ quần áo thể thao bình thường, một quần short với một đôi dép tổ ong trắng  kèm thêm cái nón kết. Con trai tôi mua thêm một hộp bánh quy, chai nước suối và một ổ bánh mì thịt nữa…

Tôi và con trai đưa tới cho hắn..

Hắn không cầm và cũng chẳng nói gì cả…

Tôi và con trai tôi để vào góc tường,

nơi hắn hay ngồi, rồi lên xe chạy đi.

Xe chạy hơn hai mét, tôi liếc mắt nhìn vào kính hậu, thật bất ngờ và ngạc nhiên khi thấy hắn nhìn theo cha con tôi và miệng nở nụ cười lộ hàm răng rụng hai ba cái.

Hình như từ đôi mắt hắn,

có gì đó loang loáng nước mắt…!

Cứ ít ngày, tôi lại đưa đồ ăn cho hắn,

và như vậy hắn cũng quen sự có mặt của tôi. Hắn vẫn không dùng quần áo mà tôi đã cho…?

Hôm nay, bận công việc, tôi tới muộn một tiếng đồng hồ, tôi thử xem hắn như thế nào nên dừng xe đứng xa xa,

nơi ngả Tư gần góc tường nhìn hắn….

Hắn cứ nhìn về hướng tôi hay tới….

Có chút gì đó bồn chồn lo lắng thì phải… Hắn ngồi xuống, ôm cái bịch đồ tôi đưa và rút đôi dép xỏ vào chân, rồi lại cất vào…!

Tôi thấy hắn lại ra đứng ngửa mặt nhìn trời…!

Khi nghe thấy tiếng nói của tôi,

hắn quay qua thật nhanh và… ôi trời…!

Tôi đã nhìn thấy và nghe được:

“NỤ CƯỜI ĐÃ CÓ TIẾNG PHÁT RA…! của hắn:

lộ vẻ mừng rỡ và thật sự hiền lành…!

Trước khi rời Việt Nam, tôi nhắc các con làm tiếp những gì tôi đã làm cho hắn… Các con tôi nghe lời và làm tròn trách nhiệm tôi giao…!

Khuya nay, con trai gọi video call cho tôi vừa báo tin dữ:

Hắn đã qua đời…!

Trên phường đưa xuống một chiếc quan tài, họ đã mặc cho hắn bộ đồ thể thao ấy và bỏ những gì hắn có trong bịch đồ của hắn vào trong ấy…!

Hắn đã ra đi thật xa…! Thật xa rồi…! Nhưng khuôn mặt và nụ cười hiền lành của hắn, tôi vẫn nhớ mãi…!

Ai bảo người điên không có tình người…!

Hãy an nghỉ Anh nhé…!

Một kiếp người thật khổ, thật buồn..!

Mà cũng có thể là cách để…. giải thoát cho Anh !

  Nguồn fb Đinh Trực


 

Được xem 6 lần, bởi 6 Bạn Đọc trong ngày hôm nay