NỮ HIỆU TRƯỞNG Ở THÁI NGUYÊN KHÔNG MAY BỊ NƯỚC CUỐN TU VONG

Chuyện tuổi Xế Chiều – Công Tú Nguyễn

NỮ HIỆU TRƯỞNG Ở THÁI NGUYÊN KHÔNG MAY BỊ NƯỚC CUỐN TU VONG

Chiều 8/10, thầy Vũ Thạch Khải, Phó hiệu trưởng Trường THCS Cam Giá (tỉnh Thái Nguyên) xác nhận cô Lý Thị Thanh Xuân, Hiệu trưởng, không may bị lũ cuốn tuvong vào sáng nay.

Theo thầy Khải, nhà cô Xuân ở phường Phan Đình Phùng bị ngập sâu sau trận mưa lũ lịch sử. Sáng nay cô Xuân đi ra cổng nhà thì không may gặp nước xoáy cuốn đi.

Đến khoảng gần 9h sáng, lực lượng cứu hộ cứu nạn tìm thấy thithe cô Xuân ở gần Công an tỉnh Thái Nguyên cũ – cách nhà khoảng 300-400m.

“Hiện thithe cô Xuân đang được gửi tại Bệnh viện A Thái Nguyên. Gia đình và nhà trường chưa thể tổ chức lễ tang được vì nhà cô Xuân còn ngập sâu hơn một mét. Sau khi nước rút, gia đình sẽ đưa đi hỏa táng rồi đưa cô về nơi an nghỉ” – thầy Khải chia sẻ.

(Theo Báo Tuổi Trẻ)


 

MỘT CHUYỆN TÌNH TUYỆT ĐẸP – Truyen ngan HAY

MỘT CHUYỆN TÌNH TUYỆT ĐẸP

Một chuyện tình tuyệt đẹp…,kiếp sau nhất định sẽ gặp lại!!

Một sĩ quan sau hơn 6 năm cải tạo được tha về…

Vào nhà thì thấy cái nón cối !

Người vợ ra nói, anh xuống dưới nhà ở,cái phòng cạnh bếp…Em đã có chồng, chính ông ta lo cho anh về…

Ngày 30/4/1975,

 Người vợ tuổi mới 25, trước kia là tiểu thư, hoa khôi, con nhà rất giàu, ở nhà villa lộng lẫy 3 tầng mẹ ruột cho, nhà có xẩm giúp việc, bất cứ cái gì cũng không đụng đến ngón tay, nên ngơ ngác không biết làm gì cả…

Sau ngày 30/4/1975 bố mẹ ruột thì không tin tức,bố mẹ chồng thì đã quy tiên…

Cán bộ Việt cộng ”lớn” đến cho biết nên đi ngay vùng kinh tế mới, giao nhà cho nhà nước thì chồng sẽ được tha sau khi học tập tiến bộ…

Sau đó tên cán bộ nói nếu chịu lấy hắn thì nhà sẽ còn, không phải đi kinh tế mới, hắn sẽ nuôi cả nhà và lo cho chồng được tha về…

Bà vợ ra điều kiện phải lo cho chồng được về và khi về phải lo ngay cho chồng và các con vượt biên chính thức, thì bả sẽ đồng ý làm vợ hắn…

Tên cán bộ đồng ý thuận tình.

Bà vợ xuống dưới nhà nói với chồng cũ: ”Trong 2 tuần đầu anh ở nhà chơi với các con, sau đó sẽ tính tiếp”.

Năm hôm sau thì bà vợ báo cho chồng biết: ”Em đã lo cho anh và các con vượt biên chính thức, anh và các con nhớ học thuộc kỹ tên tàu nghe .Tối nay sẽ có người đón anh và các con đi,em chỉ xin anh một điều là khi đến nơi an toàn thì điện ngay cho em biết”.

Khi nhận được tin chồng và các con đã an toàn đến bến bờ Tự Do thì bà vợ mừng như điên và ngày hôm sau uống độc dược quyên sinh luôn !

Chồng được tin sét đánh…Ở vậy không tái giá, gà trống nuôi con ăn học thành tài…

Và cho đến bây giờ vẫn độc thân luôn , ngày ngày thăm các cháu nội ngoại…

Nhật Nguyệt.


 

Sự tha thứ: 15 Trích dẫn từ các Vị Thánh

1.Thánh Kosmas Aitolos

“Nếu có người sỉ nhục tôi, giết cha tôi, mẹ tôi, anh em tôi, rồi móc mắt tôi, thì là một Kitô hữu, tôi có nghĩa vụ phải tha thứ cho người đó. Chúng ta, những Kitô hữu ngoan đạo, phải yêu thương kẻ thù và tha thứ cho họ. Chúng ta phải cho họ ăn uống, và cầu xin Chúa cho linh hồn họ. Và sau đó chúng ta nên nói: ‘Lạy Chúa, con xin Chúa tha thứ cho con, như con đã tha thứ cho kẻ thù của con.’”

  1. Thánh Mark the Ascetic

“Sự tha thứ cho những lời xúc phạm là dấu hiệu của tình yêu đích thực, không giả dối. Vì Chúa cũng yêu thế gian này như vậy.”

  1. Thánh Maximos the Confessor

“Một linh hồn được nuôi dưỡng bằng sự thù hận đối với con người không thể bình an với Chúa, Đấng đã phán: Nếu các ngươi không tha lỗi cho người ta, thì Cha các ngươi cũng sẽ không tha lỗi cho các ngươi (Mat. 6:15). Nếu một người không muốn hòa giải, ít nhất bạn phải tự bảo vệ mình khỏi sự thù hận, cầu nguyện với một tấm lòng trong sạch cho người đó, và không nói xấu về người đó.”

  1. Thánh Silouan the Athonite

“Chúa Kitô đã cầu nguyện cho những người đóng đinh Ngài: ‘Lạy Cha, xin đừng tính tội này cho họ; vì họ không biết họ làm gì.’ Phó tế Stephen đã cầu nguyện cho những người ném đá ông để Chúa không xét tội này cho họ. Và vì vậy, chúng ta, nếu muốn giữ được ân sủng, phải cầu nguyện cho kẻ thù của mình. Nếu bạn không thương xót một tội nhân sẽ phải chịu đau khổ trong ngọn lửa, thì bạn không mang ân sủng của Chúa Thánh Thần, mà là một tà linh; và trong khi bạn còn sống, bạn phải tự giải thoát mình khỏi nanh vuốt của hắn thông qua sự ăn năn.”

  1.  Thánh Tikhon of Zadonsk

“Chúng ta từ chối tha thứ sao? Chúa cũng sẽ từ chối tha thứ cho chúng ta. Chúng ta đối xử với người lân cận như thế nào, thì Chúa cũng đối xử với chúng ta như vậy. Sự tha thứ hay không tha thứ tội lỗi của bạn, và do đó cả sự cứu rỗi hay hủy diệt của bạn, đều phụ thuộc vào chính bạn. Vì không có sự tha thứ tội lỗi thì không có sự cứu rỗi. Bạn có thể tự mình thấy nó nghiêm trọng đến mức nào.”

  1. Thánh Joseph of Optina

“Cầu nguyện là thức ăn cho linh hồn. Đừng để linh hồn đói khát, thà để thân xác đói còn hơn. Đừng phán xét bất cứ ai, hãy tha thứ cho tất cả mọi người. Hãy coi mình tồi tệ hơn tất cả mọi người trên thế giới và bạn sẽ được cứu. Càng nhiều càng tốt, hãy im lặng hơn.”

  1. Thánh John of Kronstadt

“Là Đấng thấu suốt lòng người, Chúa biết rằng con người dễ phạm tội rất thường xuyên, và rằng, sau khi vấp ngã, họ thường đứng dậy trở lại; vì vậy Ngài đã ban cho chúng ta điều răn phải thường xuyên tha thứ cho những lỗi lầm, và chính Ngài là người đầu tiên thực hiện lời thánh thiện của Ngài. Ngay khi bạn nói từ tận đáy lòng, ‘Tôi ăn năn,’ bạn sẽ được tha thứ ngay lập tức.”

  1. Thánh Augustine of Hippo

“Chúa đã hứa tha thứ cho sự ăn năn của bạn, nhưng Ngài không hứa ngày mai cho sự trì hoãn của bạn.”

  1. Thánh Silouan the Athonite (2)

“Chúng ta có một luật như vậy: Nếu bạn tha thứ, điều đó có nghĩa là Chúa đã tha thứ cho bạn; nhưng nếu bạn không tha thứ cho anh em mình, điều đó có nghĩa là tội lỗi của bạn vẫn còn với bạn.”

  1. Thánh Theophan the Recluse

“Nếu bạn đã phạm tội, hãy thừa nhận tội lỗi và ăn năn. Chúa sẽ tha thứ tội lỗi và một lần nữa ban cho bạn một tấm lòng mới…và một tinh thần mới (Ez. 36:26). Không có cách nào khác: Hoặc đừng phạm tội, hoặc hãy ăn năn.”

  1. Thánh Nikolai Velimirovich

“Hoàn toàn không có gì sẽ giúp chúng ta nếu chúng ta không khoan dung với những điểm yếu của con người và tha thứ cho họ. Vì làm sao chúng ta có thể hy vọng rằng Chúa sẽ tha thứ cho chúng ta nếu chúng ta không tha thứ cho người khác?”

12. Thánh Isaac the Syrian

“Không có tội nào không thể được tha thứ ngoại trừ tội thiếu sự ăn năn, và không có món quà nào không được tăng thêm trừ món quà còn lại mà không được thừa nhận. Vì phần của kẻ ngu dốt là nhỏ bé trong mắt hắn.”

  1. Thánh George Karslides

“Hãy yêu thương tất cả những người anh em của bạn, ngay cả kẻ thù của bạn. Đây là điều cơ bản nhất. Luôn luôn yêu thương không chỉ những người yêu thương chúng ta, mà còn cả những người ghét chúng ta. Chúng ta hãy tha thứ cho họ và yêu thương tất cả họ ngay cả khi họ đã làm điều ác lớn nhất với chúng ta; khi đó chúng ta thực sự là con cái của Chúa. Khi đó tội lỗi của chúng ta cũng được tha thứ.”

14. Thánh Barsanuphios of Optina

“Lạy Chúa, xin ban cho chúng con, nếu chúng con không thể yêu thương kẻ thù của mình, ít nhất là tha thứ cho họ.”

  1. Thánh Cyril of Jerusalem

“Nếu bạn có bất cứ điều gì chống lại bất kỳ người nào, hãy tha thứ cho nó: bạn đến đây để nhận được sự tha thứ tội lỗi, và bạn cũng phải tha thứ cho người đã phạm tội với bạn. Nếu không, với khuôn mặt nào bạn sẽ nói với Chúa, ‘Xin tha thứ cho tôi những tội lỗi của tôi’, nếu bạn chưa tự mình tha thứ cho người đồng nghiệp của mình ngay cả những tội lỗi nhỏ của anh ta.” Nguon: 

https://www.reddit.com/r/OrthodoxChristianity/comments/v9nqoz/forgiveness_15_quotes_from_the_saints/?tl=vi


 

 BẢN LĨNH MỘT NGƯỜI CẦN HỌC ĐƯỢC TRONG CUỘC ĐỜI

Gieo Mầm Ơn Gọi

 BẢN LĨNH MỘT NGƯỜI CẦN HỌC ĐƯỢC TRONG CUỘC ĐỜI

Trong hành trình sống, ai cũng mong muốn có một cuộc đời vững vàng, không bị cuốn trôi bởi sóng gió. Nhưng để làm được điều đó, điều quan trọng nhất chính là bản lĩnh – thứ không ai cho sẵn, mà phải tự mình rèn luyện.

Bản lĩnh đầu tiên cần có là dám đối diện sự thật. Cuộc sống không phải lúc nào cũng màu hồng. Có những lúc thất bại, sai lầm, mất mát khiến ta muốn trốn tránh. Nhưng người có bản lĩnh sẽ thẳng thắn nhìn vào sự thật, chấp nhận nó để trưởng thành.

Bản lĩnh thứ hai là kiểm soát cảm xúc. Nhiều người dễ bị nóng giận, nản chí, hoặc quá vui mà mất tỉnh táo. Nhưng cảm xúc không được quản lý sẽ biến ta thành nô lệ của nó. Người mạnh mẽ là người biết giữ bình tĩnh, biết khi nào nên im lặng, khi nào nên hành động.

Bản lĩnh tiếp theo là kiên trì theo đuổi mục tiêu. Con đường đi đến thành công chưa bao giờ bằng phẳng. Thử thách, sự chê bai, những lời nghi ngờ từ người khác sẽ khiến ta dễ nản. Nhưng nếu không kiên định, ta sẽ mãi đứng yên. Hãy nhớ: sự khác biệt lớn nhất giữa người thành công và người bỏ cuộc nằm ở sự kiên trì.

Bản lĩnh cũng là dám sống thật với chính mình. Trong xã hội đầy áp lực và so sánh, nhiều người chọn sống theo tiêu chuẩn của người khác. Nhưng nếu cứ chạy theo ánh mắt thiên hạ, ta sẽ đánh mất bản thân. Người có bản lĩnh sẽ hiểu rõ mình là ai, muốn gì, và sống theo đúng giá trị của chính mình.

Cuối cùng, bản lĩnh lớn nhất chính là biết đứng dậy sau thất bại. Không ai thành công mà không từng gục ngã. Nhưng điều đáng quý là sau mỗi lần ngã, ta học thêm một bài học, ta đứng dậy mạnh mẽ hơn, trưởng thành hơn.

Cuộc đời không cần ta hoàn hảo, nhưng cần ta có bản lĩnh. Vì bản lĩnh không chỉ giúp ta vượt qua bão tố, mà còn giúp ta sống một đời đáng tự hào.

St


 

Có một người phụ nữ như thế!- Hoàng Thị Bích Hà

Ba’o Nguoi-Viet

October 8, 2025

Hoàng Thị Bích Hà

Tôi gặp chị trong một dịp tụ họp cà phê ăn sáng với nhóm thi hữu văn chương. Đó là chị Ngọc Mai với khuôn mặt đẹp, dáng người nữ tính, đôi mắt long lanh sáng đẹp như hút hồn người đối diện. Tên đẹp, người đẹp, nụ cười duyên dáng và giọng nói êm ái, ngọt ngào là ấn tượng đầu tiên của tôi về chị. Tôi nhìn chị đoán cỡ khoảng chưa ngoài tứ thập. Chị cười dịu dàng bảo:

-Em cộng thêm ba mươi năm nữa mới gần đúng tuổi thật của chị!

Tôi ngạc nhiên và không thể ngờ trước việc chị trẻ hơn tuổi nhiều đến thế!

-Ôi vậy à! Nếu thế thì chị quá trẻ so với tuổi. Nếu chị không khai, khó ai mà đoán ra tuổi thật của chị!

– Nhìn chị, em biết chắc chị hạnh phúc lắm mới trẻ được như vậy, chắc là lúc nhỏ được ba mẹ cưng, lập gia đình thì được chồng cưng, chị mới có dáng hình trẻ trung, gương mặt xinh tươi ánh lên vẻ yêu đời lạc quan đến vậy.

-Ồ cảm ơn em! Nhưng chị thì không được như em nghĩ đâu!

Thế rồi chị bắt đầu kể tóm tắt cuộc đời của chị cho tôi nghe, chị ngược dòng thời gian đưa tôi về miền ký ức của chị trong những năm tháng khói lửa chiến tranh.

Chị sinh ra và lớn lên tại quận 3 Saigon xưa. Những quận 1-3-5-4-10,… là những quận xem như trung tâm của thành phố này. Dĩ nhiên chị có điều kiện sống tốt, như những bạn cùng trang lứa trong vùng. Mặc dù bố chị đi tập kết ra Bắc theo lệnh khi đang làm việc tai cơ quan, chưa kịp về từ giã gia đình. Mẹ chị một mình vẫn lo được cho chị ăn học đàng hoàng.

Thi xong tú tài chị học tiếp ngành ưa thích và đi làm. Với nhan sắc như chị tôi đoán được chị có khá nhiều sự lựa chọn cho cả công việc lẫn người thương. Chắc chắn chị sẽ chọn cho mình một ý trung nhân trong vô số các chàng đẹp trai, con nhà giàu học giỏi trong thành phố. Duyên số đưa đẩy chị chọn anh! Sau khi lập gia đình, cơn lốc chiến tranh cuốn anh vào con đường binh nghiệp theo lệnh tổng động viên. Và anh chị cũng đã kịp có một đứa con xinh xắn!

Cuối tháng 3, 1975, thời gian này tiếng súng nổ ùng oàng đâu đó, ngoài đường những toán lính VNCH đã buông súng theo lệnh của Tổng Thống Dương Văn Minh, người người dáo dác ngược xuôi. Người dân, kẻ thì tràn ra chào mừng quân giải phóng, người thì tìm đường rời khỏi thành phố, người tìm kiếm trong đoàn quân vào thành phố xem có cha, anh mình đi tập kết trở về không?

Lúc này, bé Bảo Ngọc được 9 tháng tuổi. Chị cũng ôm con ra bến tàu Bạch Đằng đi tìm chồng. Hi vọng anh sẽ trở về. Chị thấy một con tàu neo đậu, người chen chúc lên, trên đó cũng thấp thoáng những bộ đồ lính của binh chủng chồng chị. Chị bồng con bươn bẩy hòa và dòng người đang xô đẩy nhau cố chen cho được chân lên tàu. Bỗng tiếng súng nổ chát chúa ngay bên hông tàu. Thế là tàu chìm, mọi người hỗn loạn rơi xuống nước, kẻ bám vào thành tàu trong sự hoảng loạn đến tột cùng. Run rủi sao chị lạc mất con. Khi tỉnh dậy chị thấy mình nằm trên sàn một chiếc tàu khác đậu cách đó một quảng. Không biết ai đã đưa chị lên đây. Chị mở mắt ra, áo quần còn ướt sũng, hoảng loạn. Ôi con tôi đâu rồi! Bảo Ngọc ơi! Con đâu rồi! Chị lấy hết sức bình sinh gọi con trong tiếng nấc nghẹn ngào.

Bỗng chị chợt thấy anh (chồng đây rồi!). Chị như người sắp chết đuối vớ được phao cứu sinh: Anh Tùng! Mình ơi! Em đi tìm anh mà lạc mất con rồi! Mình thấy con mình Bảo Ngọc đâu không? Súng nổ, tàu chìm, không hiểu ai đã vớt em lên đây, còn con mình đâu rồi! Con ơi! Vừa mừng gặp được chồng, nhưng chưa tìm thấy con. Chị òa lên khóc nức nở trong nghẹn ngào!

Anh không nói gì, anh cũng ngạc nhiên và bất ngời không kém nhưng nét mặt không lộ vẻ vui mừng. Tia nhìn cũng thiếu ấm áp như ánh nhìn dành cho chị trước khi anh đi lính. Đoạn anh quay lại nói gì đó với người phụ nữ bên cạnh anh. Hóa ra đây là chuyến tàu người ta chuẩn bị vượt biên bao gồm cả sỹ quan, lính và gia đình người thân của họ. Như đã tính toán trước, chuyến tàu anh đi không ngờ lại gặp chị trong hoàn cảnh này.

Người anh chọn để cùng đi với nhau không phải chị và con gái mà là một người phụ nữ khác. Họ trốn chị. Còn chị lạc lên đây, số phận trêu ngươi cho chị thấy tận mắt anh và người khác đi cùng nhau, cho chị nếm cảnh đời đắng chát của sự phản bội. Thực ra thì phản bội có lẽ đã xảy ra trước rất lâu rồi mà chị không biết. Chỉ đến khi trong tình cảnh éo le, khốc liệt này số phận lại bắt chị chứng kiến cảnh tượng không còn lời nào để nói. Sau những giây phút ngỡ ngàng, sững sờ rồi rơi vào câm lặng. Dù xung quanh vẫn hỗn độn, vẫn ồn ã.

Như hiểu ra tình thế! Chị bất giác nhận ra, anh không còn là của chị nữa, anh không thuộc về chị nữa, anh đã thuộc về người khác. Từ vui mừng gặp anh, đến thảng thốt mất con, đến thái độ thờ ơ dửng dưng khi gặp chị, đến cử chỉ ánh mắt không còn dành cho chị nữa mà sự vỗ về âu yếm anh đã dành cho người khác ngay trước mắt chị. Tất cả trong một vài khoảnh khắc rất ngắn, vội vã và trớ trêu của thời gian.

Chị mất con và mất luôn cả chồng. Giữa họ bây giờ đã có bức tường vô hình ngăn cách. Dù anh đang đứng đó, trước mắt chị, không xa mà khoảng cách xa vời vợi không với tới được. Trong lúc này đáng lẽ chị cần anh nhất để cùng chị đi tìm con: “Níu đời đời đá mưa thương/ Níu em em đẩy chẳng nương tay nhờ/ Có than ngửa mặt lên trời/ ông ơi ngó xuống đầy vơi nợ nần.” (Quỳnh Tiên)

Thôi thì: “Vết thương ứa máu đủ rồi!” Chị biết nơi đây không dành cho mình. Chị không chọn ra đi vì chị còn phải đi kiếm con, chị cũng phải ở lại thành phố để chờ cha trở về sum họp nữa. Chị quay mặt, tìm ra cửa mò mẫm tìm đường rời khỏi con tàu. Xuống bến, người người hỗn loạn đang tất tả ngược xuôi và gọi nhau í ới.

Bỗng chị thấy bên đường có một người phụ nữ (có lẽ là một người mẹ) đã chết, ngồi bên cạnh là đứa con đang cố ôm lấy mẹ và khóc. Chị tất tả nhào đi để may ra tìm được con mình. Đi tới đâu chị gặp ai chị cũng hỏi, thấy đứa trẻ nào lạc ở đây không? Mọi người giúp tôi với, tôi lạc mất con rồi! Bỗng có một chị bảo quay lại đằng kia, chỗ người phụ nữ nằm, bên cạnh có đứa bé tầm tuổi con chị, cứ cúi xuống xem biết đâu là con mình. Chị quay lại cúi xuống lay gọi và nhìn mặt cháu bé. Ôi đây rồi! Hóa ra đây là con chị. Trong lúc bom rơi đạn lạc, chị phụ nữ này bồng được con chị rơi xuống nước và khi chị lội vào bờ thì trúng đạn, chị cố lết thêm vài mươi bước nữa thì gục xuống và tắt thở, trong khi đứa bé hoảng loạn không biết mẹ mình đâu, chỉ biết người vừa ẵm em dưới nước sông Sài Gòn lên!

Chị ôm lấy con mừng khôn xiết tả, và tưởng như tim mình vừa sống lại sau những gì đã xảy ra.

Mới đó mà nửa thế kỷ trôi qua! Chị vừa lo kinh doanh, kiếm tiền nuôi dạy con cái một gánh hai vai thay cho cả người cha của bé. Bé có cha cũng xem như không, vì cha đã thuộc về nơi khác, gắn bó với những con người xa lạ khác, không phải mẹ con mình. Trong gian khó, chị làm lụng nuôi con vượt qua thời kỳ hậu chiến, rồi bao cấp, rồi hội nhập,… Con gái chị nay đã trưởng thành, cháu cũng đã thành đạt và có mái ấm gia đình. Xem chị như đã hoàn thành nhiệm vụ làm mẹ thiêng liêng cao cả của mình.

Nay chị đã thảnh thơi, bên cạnh vẫn duy trì công việc kinh doanh thường nhật. Chị đến với thi ca, sinh hoạt với các nhóm bạn cùng sở thích như picnic, khiêu vũ hay những hoạt động lành mạnh rèn luyện sức khỏe về thể chất và tinh thần. Bởi vậy chị không cô đơn, dẫu thiếu đi một người tình tưởng là trăm năm nhưng lại bội bạc thì chị vẫn còn cha mẹ, con cái và bạn bè tri âm. Chính vì thế chị không gục ngã. Bởi vì con cần chị, cha mẹ chị cần chị. Chị không thể buông xuôi theo số phận nghiệt ngã mà đứng lên, vượt lên nỗi đau để tiếp tục tìm cho mình lẽ sống có ý nghĩa. Chị cũng không oán hờn người cũ nữa.

Một đôi lần, “người ta” trở về Saigon thăm quê hương, chị tình cờ gặp lại cũng xem như gặp một người quen cũ, không vui cũng không buồn. Bình thường như một người bạn cũ từng quen biết rồi thôi!

Chị buông bỏ những gì không đáng dằn vặt hay tiếc nuối. Chị làm chủ cuộc sống của mình, mặc dù khi người ấy đành đoạn rời đi chị mới ngoài hai mươi tuổi. Mẹ đơn thân, lại xinh đẹp có thừa. Xung quanh chị không thiếu đàn ông vây quanh tán tỉnh. Nhưng có lẽ chị đã thấm đòn tình ái và hôn nhân. Đau một lần đã đủ! Chị nói rằng: “Cứ ngồi yên đó, không cần đi đâu cả, tri kỷ sẽ tìm em!”

Và đúng vậy, những người bạn hiểu lòng nhau sẽ chia ngọt sẻ bùi tâm sự đôi điều cho với buồn đau, và ai có cuộc sống nấy rồi mọi thứ sẽ ổn. Rồi chị đến với thi ca. Xem thi ca như một cuộc sẻ chia tâm tình, nâng đỡ tâm hồn con người.

Ngẫm lại trong cái rủi có cái may. Dẫu phải chứng kiến hiện thực phũ phàng nhưng đau một lần rồi thôi! Nếu ngày đó, chị không lạc lên con tàu ấy, không biết anh đã thay lòng để trốn chạy cùng với một phụ nữ khác thì cả đời còn lại chị cứ khắc khoải và canh cánh không yên: “không biết giờ nay anh ở đâu? Còn sống hay đã chết, mất tích? Rồi chị lại lặn lội đi tìm hết trại cải tạo này đến trại cải tạo khác để tìm anh, không tìm ra thì nghĩ rằng anh đã tử trận bị bom rơi đạn lạc buổi giao thời, rồi lại về nhà lập bàn thờ năm tháng lo cúng cấp, cầu siêu này nọ,… trong lúc người ta đang sống phây phây cùng người khác. Thôi thế cũng là may!

Như vậy có phải là chị mất đi thứ này thì trời bù cho chị thứ khác. Con cái giỏi, ngoan, công việc trôi tròn, sức khỏe bình an. Và thế là chị cứ tươi trẻ, cứ tràn đầy sức sống, đầy năng lượng làm việc và vẫn xinh đẹp không khác xưa là mấy. Có chăng đậm đà, chín chắn hơn xưa mà thôi!

Người ta nói dù ai đó lúc trẻ căng tràn sức sống, trắng trẻo, đẹp nhưng nhạt duyên thì nhan sắc sớm phai tàn còn ngược lại nếu trời phú cho có nét duyên ngầm thì vẻ đẹp mặn mà đó không phai mờ dẫu đi qua thời gian. Nếu biết giữ gìn sức khỏe thể lực và sức khỏe tâm hồn tốt, đảm bảo chế độ ăn uống và tập luyện đúng cách, sức khỏe và dáng người vẫn ít thay đổi.

Qua mỗi mốc thời gian tám mươi, chín mươi đi nữa vẫn nét duyên trời cho đó vẫn ánh lên sau lớp bụi thời gian ghi dấu trên khuôn mặt. Và chị là một người phụ nữ như thế, dù đã đi qua mùa thu của cuộc đời!

(Saigon, ngay 23/9/2025)


 

TRUNG LẬP – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Ai không đi với tôi, là chống lại tôi!”.

Thời nào cũng thế, luôn có những con người không kiên định trong lập trường, không rõ ràng trong chính kiến, và không dứt khoát trong lựa chọn! Họ tự hào cho mình là ôn hoà, khôn ngoan, trung dung và tự nhận là trung lập. Vậy mà, “Nơi nóng nhất trong hoả ngục thuộc về những người trung lập!” – Dante Alighieri.

Kính thưa Anh Chị em,

Trong Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu tuyên bố, “Ai không đi với tôi, là chống lại tôi!”. Ngài không muốn các môn đệ của Ngài ‘trung lập’, Ngài muốn họ vượt trên ‘trung lập!’.

Với tuyên bố này, Chúa Giêsu cho biết Ngài không chấp nhận một hạng môn đệ lập lờ! Đây là một thông điệp quan trọng cho những ai sẽ theo Ngài thuộc mọi thời! Vì sẽ đến ngày, “Chúa xét xử thế giới theo lẽ công minh!” – Thánh Vịnh đáp ca – và mọi người sẽ phải trả lẽ trước mặt Ngài, “Ôi, ngày đáng sợ thay!” – bài đọc một.

Ngày nay, thế giới và Giáo Hội đang bị tác động bởi “chủ nghĩa tương đối”, xu hướng thế tục đang gia tăng trong mọi lĩnh vực. Nhiều người nói, tôi chấp nhận bất kỳ tôn giáo nào, lối sống nào, lựa chọn nào. Và dù họ tự cho mình sẵn sàng yêu thương, trân trọng, đón nhận, đối xử với mọi người đúng phẩm giá; nhưng sẽ thật sai lầm khi họ chọn một kiểu sống ‘trung lập’ với những lựa chọn hoàn toàn thế gian. “Giữ trung lập giữa đúng và sai là phục vụ cho điều sai!” – Theodore Roosevelt. ‘Trung lập’ trong lãnh vực đạo đức không phải là khôn ngoan, mà là phản bội chân lý!

“Ai không đi với tôi, là chống lại tôi” cho thấy không ai có thể thờ ơ với giáo huấn của Chúa Kitô mà vẫn sống trong ân sủng Ngài. Ngược lại mới đúng! Không đi với Chúa Kitô là không chấp nhận những gì Ngài dạy – trên thực tế – là chống lại Ngài. ‘Trung lập’ về các vấn đề đức tin và đạo đức thực ra là không ‘trung lập’ chút nào, đó là tách rời chính mình khỏi Chúa Kitô. Ví dụ, ai đó nói, “Tôi tin Chúa Kitô, nhưng không tin Bí tích Thánh Thể!”; thực tế, họ đã chối nhận Ngài và đi ngược đức tin. “Chúa Kitô không thể bị chia cắt; ai chỉ chọn một phần nơi Ngài, là đánh mất toàn thể Ngài!” – Augustinô.

Anh Chị em,

“Ai không đi với tôi, là chống lại tôi!”. Thế giới hôm nay ca ngợi ‘trung lập’ như một đức tính. Vậy mà giữa Chúa Kitô và thế gian không có vùng xám; giữa ánh sáng và bóng tối không có lằn ranh. ‘Trung lập’, thực chất, chỉ là một hình thức trốn tránh; nó khoác chiếc áo khiêm tốn nhưng giấu trong đó nỗi sợ hãi. Vậy mà đức tin không thể sống bằng sự thoả hiệp, và tình yêu không thể tồn tại trong hững hờ. Một Kitô hữu cố đứng giữa Tin Mừng và thế gian, sẽ không giữ được cả hai, mà đánh mất cả hai. “Sự nửa vời là kẻ thù của thánh thiện!” – Phanxicô Salêsiô. Lời Chúa mời gọi chúng ta chọn Chúa Kitô hay từ chối Ngài từ mỗi quyết định lớn nhỏ – trong lời nói, trong hành vi, trong mỗi chọn lựa. Vì tất cả đều là bước về phía ánh sáng hoặc về phía bóng tối!

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, xin cứu con khỏi sự lập lờ – thứ bình an giả tạo – của kẻ hai lòng. Đốt cháy con bằng lửa tình yêu, trước khi con bị thiêu trong lửa dửng dưng!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

**************************************************

Lời Chúa Thứ Sáu Tuần XXVII Thường Niên, Năm Lẻ

Nếu tôi dùng ngón tay Thiên Chúa mà trừ quỷ, thì quả là Triều Đại Thiên Chúa đã đến giữa các ông.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.    Lc 11,15-26

15 Khi ấy, Đức Giê-su trừ một tên quỷ, nhưng có mấy người lại bảo : “Ông ấy dựa thế quỷ vương Bê-en-dê-bun mà trừ quỷ.” 16 Kẻ khác lại muốn thử Người, nên đã đòi Người một dấu lạ từ trời. 17 Nhưng Người biết tư tưởng của họ, nên nói : “Nước nào tự chia rẽ thì sẽ điêu tàn, nhà nọ đổ xuống nhà kia. 18 Nếu Xa-tan cũng tự chia rẽ chống lại chính mình, thì nước nó tồn tại sao được ?… bởi lẽ các ông nói tôi dựa thế Bê-en-dê-bun mà trừ quỷ. 19 Nếu tôi dựa thế Bê-en-dê-bun mà trừ quỷ, thì con cái các ông dựa thế ai mà trừ ? Bởi vậy, chính họ sẽ xét xử các ông. 20 Còn nếu tôi dùng ngón tay Thiên Chúa mà trừ quỷ, thì quả là Triều Đại Thiên Chúa đã đến giữa các ông. 21 Khi một người mạnh được vũ trang đầy đủ canh giữ lâu đài của mình, thì của cải người ấy được an toàn. 22 Nhưng nếu có người mạnh thế hơn đột nhập và thắng được người ấy, thì sẽ tước lấy vũ khí mà người ấy vẫn tin tưởng và sẽ đem phân phát những gì đã lấy được.

23 “Ai không đi với tôi là chống lại tôi, và ai không cùng tôi thu góp là phân tán.

24 “Khi thần ô uế xuất khỏi một người, thì nó đi rảo qua những nơi khô cháy, tìm chốn nghỉ ngơi. Mà vì tìm không ra, nó nói : ‘Ta sẽ trở về nhà ta, nơi ta đã bỏ ra đi.’ 25 Khi đến nơi, nó thấy nhà được quét tước, dọn dẹp hẳn hoi. 26 Nó liền đi kéo thêm bảy thần khác dữ hơn nó, và chúng vào ở đó. Rốt cuộc tình trạng của người ấy lại còn tệ hơn trước.”


 

Thánh Gioan Lêônarđô (1541? – 1609), Linh mục – Cha Vương

Mến Chúa bạn và gia đình một ngày bình an và tràn đầy sức mạnh của Chúa Thánh Thần nhé. Hôm nay Giáo Hội mừng kính Thánh Gioan Lêônarđô (1541? – 1609), Linh mục.  mừng bổn mạng đến những ai chọn ngài làm quan thầy.

Cha Vương

Thứ 5: 09/10/2025.  t4-24

   “Tôi chỉ là một con người! Tại sao tôi phải làm mọi việc? Ðiều đó có ích gì cho tôi?” Ngày nay, cũng như bất cứ thời đại nào, người ta thường cảm thấy khó chịu khi rơi vào tình trạng khó xử vì bị liên lụy. Nhưng Thánh Gioan Leonardi đã trả lời những câu hỏi trên trong một phương cách độc đáo. Ngài chọn trở nên một linh mục.

   Thánh Gioan Leonardi sinh ở Diecimo, nước Ý. Ngài làm phụ tá thầy thuốc ở Lucca, đi tu và thụ phong linh mục năm 1572. Sau khi chịu chức, ngài rất tích cực hoạt động tông đồ, nhất là ở bệnh viện và nhà tù. Sự tận tụy và gương mẫu đời sống của ngài đã thu hút vài người trẻ, và họ bắt đầu tiếp tay với ngài. Sau này chính họ cũng trở thành linh mục.

Phấn khởi với luồng gió cải cách mà Công Ðồng Triđentinô đề ra, Cha Gioan và các linh mục bạn đề nghị một tổ chức cho các linh mục triều. Ðề nghị này bị chống đối dữ dội, nhưng vào năm 1583, tổ chức của ngài được đức giám mục Lucca công nhận với sự phê chuẩn của Ðức Giáo Hoàng Grêgôriô XIII (vào năm 1621, tổ chức này được chính thức đặt tên là Các Tu Sĩ Chuyên Nghiệp của Mẹ Thiên Chúa). Cha Gioan được sự trợ giúp của Thánh Philíp Nêri và Thánh Giuse Calasanctius, và vào năm 1595, tổ chức này được Ðức Giáo Hoàng Clêmentê VIII công nhận, và đức giáo hoàng đã giao cho Cha Gioan công việc chấn chỉnh các tu sĩ ở Vallombrosa và Monte Vergine.

   Ngài chết khi mới 68 tuổi vì bị lây bệnh dịch khi chăm sóc các bệnh nhân ở Rôma. Ngài được sùng kính vì những phép lạ và lòng đạo đức nhiệt thành của ngài, và được coi là một trong những sáng lập viên của Thánh Bộ Truyền Bá Ðức Tin. Ngài được Ðức Giáo Hoàng Piô XI phong Thánh năm 1938.

Lời Bàn: Mỗi người có thể làm được những gì? Theo ý định và hoạch định của Thiên Chúa cho mỗi người, điều chúng ta có thể làm thì ngoài sức tưởng tượng của chúng ta. Mỗi người, như Thánh Gioan Leonardi, có một nhiệm vụ phải chu toàn trong hoạch định của Thiên Chúa cho thế gian. Mỗi người chúng ta thì độc đáo, và được ban cho các khả năng để phục vụ anh chị em chúng ta trong việc xây dựng Nước Trời.

Lời Trích: “Hỡi đoàn chiên nhỏ bé, đừng sợ, vì Cha anh em đã vui lòng ban nước Trời cho anh em. Hãy bán của cải mình và bố thí. Hãy sắm lấy những túi tiền không bao giờ mục nát và một kho tàng vô tận ở trên trời, là nơi kẻ trộm cắp không thể bén mảng, mối mọt không thể đục phá” (Luca 12,32-33). (Trích từ mạng NguoiTinHuu)

From: Do Dzung

*************************

Mai Thảo, Thanh Sử – Hãy Theo Thầy

Đây là câu chuyện như cổ tích giữa đời thường-Truyen that ngan

Nguyen Ngoc Anh

   Đây là câu chuyện như cổ tích giữa đời thường

Ngày ấy, một cậu bé mồ côi Nigeria lạc lõng trên đường phố, chẳng ai nghĩ có ngày em sẽ khoác lên mình chiếc áo cử nhân. Nhưng nhờ vòng tay yêu thương của một người phụ nữ Anh nhân hậu, cuộc đời em sang trang: được đi học, được sống, được ước mơ.

Và hôm nay, em đã tốt nghiệp đại học. Một hành trình đầy nghị lực, nhân văn và khiến ai nghe cũng rưng rưng. Xin chúc mừng em – chàng trai từng không có gì, nay đã có cả tương lai

Hình Copy từ fb Tony trần cuộc sống Mỹ.

Cám ơn người phụ nữ nhân hậu


 

 Một chút bất cẩn ?!-Truyen ngan HAY

Tôi đi vòng trong một tiệm Target và chứng kiến cảnh người thu-ngân đang trao lại một số tiền cho cậu bé. Cậu chỉ độ 5 hay 6 tuổi.

– Người thu- ngân nói, Rất tiếc là em không có đủ tiền để mua con búp-bê này.

– Đoạn cậu bé quay sang bà cụ đứng cạnh: 

Bà à, bà có chắc là con không có đủ tiền không bà?

– Bà cụ đáp: Con à, con biết là con không có đủ tiền để mua con búp-bê này mà. Rồi bà cụ bảo cậu bé cứ đứng đó chờ 5 phút, bà đi một vòng ra khỏi tiệm, bà đi như rất vội…

– Cậu bé vẫn cầm con búp-bê trong tay chờ.. 

Cuối cùng, tôi bước đến cậu bé và hỏi là cậu muốn tặng con búp-bê này cho ai?

– Đây là con búp bê mà em gái của con yêu thích lắm và ước ao có được trong Giáng Sinh này. Em ấy tin là Ông già Noel sẽ mang quà này lại cho em ấy.

– Tôi trả lời cậu bé rằng : Thế nào Ông già Noel rồi cũng sẽ mang lại cho em con, con đừng lo.

– Nhưng cậu bé trả lời buồn bã:

Không, Ông già Noel không mang đến chỗ em đang ở được. Con phải trao con búp-bê này cho mẹ con, rồi mẹ con mới có thể trao lại cho em con khi mẹ đến đó… 

…. Đôi mắt cậu bé thật buồn khi nói những lời này. Em con đã trở về với Chúa. Ba con bảo là mẹ cũng sắp về với Chúa, bởi vậy con nghĩ là mẹ có thể mang con búp-bê này theo với mẹ để trao lại cho em con.

– Tim tôi như muốn ngừng đập..

– Cậu bé nhìn lên tôi và nói: Con nói với ba là hãy bảo mẹ đừng có đi vội. Con muốn mẹ con hãy chờ con đi mang con búp bê về rồi hãy đi. Rồi cậu lấy ra cho tôi xem một tấm ảnh trong đó cậu đang cười thích thú. Con cũng muốn mẹ mang theo tấm ảnh này của con để mẹ sẽ không quên con. Con thương mẹ con và mong ước mẹ không phải bỏ con để đi, nhưng ba con nói là mẹ phải đi để ở cạnh em của con. Rồi cậu bé lặng thinh nhìn con búp-bê buồn bã.

– Tôi vội vàng tìm ví bạc trong túi và nói với cậu bé: Hãy thử coi lại xem, biết đâu con lại có đủ tiền mua con búp-bê này thì sao?

– Dạ,  cậu bé đáp, con mong là có đủ tiền.

– Không cho cậu bé thấy, tôi kẹp thêm tiền vào mớ tiền của cậu bé, và chúng tôi cùng đếm. Chẳng những đủ số tiền cho con búp-bê mà còn dư thêm một ít nữa.

– Cậu bé nói: Cảm ơn Chúa đã cho con đủ tiền!

Rồi cậu nhìn tôi và nói thêm, tối qua trước khi đi ngủ, con đã hỏi xin Chúa hãy làm sao cho con có đủ tiền để mua con búp-bê này để mẹ con có thể mang đi cho em con. Chúa đã nghe lời cầu xin của con rồi.. và con cũng muốn có đủ tiền mua hoa hồng trắng cho mẹ con, nhưng không dám hỏi xin Chúa nhiều. Nhưng Ngài lại cho con đủ tiền để mua búp-bê và hoa hồng trắng nữa..!.

“Mẹ con yêu hoa hồng trắng lắm.”

 Vài phút sau bà cụ trở lại, dường như để giúp cậu bé và tôi cũng rời khỏi tiệm.

 Tôi làm xong việc mua sắm trong một trạng thái hoàn toàn khác hẳn với khi bắt đầu vào tiệm. Và tôi không thể rứt bỏ hình ảnh của cậu bé ra khỏi tâm trí tôi…

….Đoạn tôi nhớ lại một bài báo trong tờ nhật báo địa phương cách đây hai hôm. Bài báo viết về một tài xế say rượu lái xe vận tải đụng vào xe của một thiếu phụ và một bé gái nhỏ. Đứa bé gái chết ngay tại hiện trường, còn người mẹ được đưa đi cứu cấp trong tình trạng nguy kịch. Gia đình phải quyết định có nên rút ống máy trợ – sinh khỏi bệnh nhân hay không ? Vì người thiếu phụ này không còn có thể hồi tỉnh ra khỏi cơn hôn mê. 

Phải chăng đấy là gia đình của cậu bé??

 Hai ngày, sau khi gặp cậu bé, tôi đọc thấy trên báo là người thiếu phụ ấy đã qua đời…

 Tôi bị một sự thôi thúc và đã mua một bó hoa hồng trắng rồi đi thẳng đến nhà quàn, nơi tang lễ của người thiếu phụ đang diễn ra và mọi người cũng đến nhìn mặt người quá cố lần cuối cùng..

Cô nằm đó, trong cỗ áo quan, cầm trong tay một cành hoa hồng màu trắng với tấm ảnh của cậu bé và con búp-bê được đặt trên ngực của cô…

 Tôi rời nơi đó, nước mắt lưng tròng, cảm giác rằng đời tôi đã vĩnh viễn thay đổi. Tình yêu của cậu bé dành cho mẹ và em gái cho đến ngày nay thật khó mà tưởng tượng..

Và tôi cũng hiểu ra rằng, chỉ vì trong một phần nhỏ của một giây đồng hồ, một gã lái xe say rượu, hay một người lái xe bất cẩn nào đó, đã lấy đi tất cả những gì thân thiết nhất của cuộc đời cậu bé…

 Bài sưu tầm.

From: haiphuoc47 & NguyenNThu


 

BIẾT ƠN – Lm. Mark Link, S.J. 

Lm. Mark Link, S.J. 

Bà Dorothy Day là một người trở lại Công Giáo khi đã lớn tuổi.  Cuộc đời bà đáng được Hollywood dựng thành phim.  Khi bà từ trần năm 84 tuổi, tờ New York Time đã không do dự gọi bà là người có ảnh hưởng nhiều nhất trong lịch sử Công Giáo Hoa Kỳ.

 Sau cái chết của bà, đã có một phong trào vận động để tuyên thánh cho bà, nhất là vì những gì bà đã làm cho người nghèo và người tuyệt vọng ở Nữu Ước.

 Cách đây không lâu, tờ America đã phỏng vấn bà Eileen Egan, một người bạn thân của bà Dorothy.  Một trong những câu hỏi mà người phóng viên đặt ra với bà Eileen là “Điều gì đặc biệt nhất khi bà nghĩ đến bà Dorothy?” 

Không chút do dự, bà Eileen đáp, “Đó là tinh thần biết ơn.” Và bà đã đưa ra một thí dụ. 

Vào một ngày trời lạnh, cả hai đang ở trên chiếc xà lan.  Bà Dorothy chỉ khoác chiếc áo mỏng.  May mắn, bà có mang theo tờ báo nên bà lấy quấn quanh người bên dưới áo khoác.  Khi làm như vậy, bà mỉm cười và nói, “Tôi cảm ơn những người vô gia cư đã dạy tôi cách này để giữ ấm thân thể.” 

Bà Eileen nói thêm, “Bất cứ ở đâu, bà Dorothy đều tìm lấy lý do nào đó để cảm tạ.  Thí dụ, có lần bà nói, tôi biết ơn Chúa Giêsu đã đến sống trên mặt đất này đến độ đôi khi tôi cảm thấy muốn quỳ xuống hôn đất, chỉ vì chân của Chúa đã chạm đến nó.” 

Trên mộ bia của bà Dorothy ở Staten Island, hai chữ đi liền với tên của bà là: Deo Gratias, đó là “Tạ ơn Chúa.”  Chính bà đã yêu cầu khắc dòng chữ này. 

Câu chuyện của bà Dorothy đã dẫn chúng ta đến câu chuyện của mười người phong hủi trong bài Phúc Âm hôm nay vì câu chuyện của bà nhấn mạnh đến hai điểm quan trọng về sự biết ơn. 

Thứ nhất, nó phải chân thành.  Thứ hai, nó phải được thành tâm bày tỏ.  Thái độ biết ơn người vô gia cư của bà Dorothy vì họ đã dạy bà cách giữ ấm thân thể, và bà biết ơn Chúa Giêsu vì đã xuống thế làm người, cả hai đều chân thành và được thành tâm bày tỏ. 

Trong Phúc Âm hôm nay sự biết ơn của chín người phong hủi không trở lại cám ơn có lẽ thành tâm.  Chúng ta không biết. 

Nhưng chúng ta biết chỉ có một người trở lại bày tỏ sự biết ơn trong một phương cách chân thành.  Ông ta phủ phục dưới chân Chúa Giêsu. 

Một lớp học sinh trung học đang chuẩn bị thảo luận về bài Phúc Âm hôm nay.  Để bắt đầu, thầy giáo yêu cầu họ trả lời trên giấy hai câu hỏi sau:
Thứ nhất, đã bao lâu bạn chưa cám ơn cha mẹ vì điều gì đó?
Thứ hai, bạn cám ơn các đấng vì điều gì? 

Tôi muốn chia sẻ với các bạn hai câu trả lời của hai học sinh.  Câu trả lời thứ nhất viết: 

Lần sau cùng tôi nhớ đã cám ơn cha mẹ vào khoảng một tuần trước đây.  Tôi cám ơn mẹ tôi đã giúp tôi làm bài tập.  Tôi nhớ là bà đã tốn vài giờ đồng hồ.  Một tuần sau khi tôi đã nộp bài, bà còn đem về nhà các tài liệu liên quan đến đề bài và nói, “Những cái này cốt để cho con biết thêm.”

 Câu trả lời của học sinh thứ hai như sau: 

Tôi nhớ lần sau cùng cám ơn cha mẹ thì cách đây vài tuần.  Tôi sửa soạn đi chơi tối thứ Bẩy và để cha tôi ở nhà một mình, vì mẹ tôi đã từ trần hồi mùa hè qua.  Trước khi rời nhà, tôi đến với ông và đặt tay lên vai ông một cách thân mật.  Tôi không nói gì, nhưng tôi biết ông hiểu là tôi cám ơn ông vì đã cho phép tôi đi chơi. 

Tôi không biết các bạn nghĩ sao, nhưng tôi thấy hai câu trả lời này thật cảm động. 

Cả hai trường hợp, sự biết ơn của các học sinh thật chân thành.  Và trong cả hai trường hợp, sự biết ơn được bầy tỏ trong một phương cách nồng hậu và thành tâm. 

Điều đó đưa chúng ta đến việc cử hành Thánh Lễ hôm nay. 

Các câu chuyện của bà Dorothy Day, của các học sinh, và mười người phong hủi đã mời gọi chúng ta kiểm điểm lại thái độ biết ơn của chúng ta và cách bày tỏ sự biết ơn ấy. 

Thí dụ, có một chi tiết đáng kể trong câu chuyện Phúc Âm khiến chúng ta phải để ý.  Đó là nhận xét của Chúa Giêsu về người phong hủi trở lại cám ơn lại là người Samaritan. 

Qua chi tiết này, Chúa Giêsu muốn nói chín người kia là Do Thái.  Có thể nói, họ là người đồng hương của Chúa.  Bạn mong đợi họ tỏ lòng biết ơn nhau, nhưng họ đã không làm như vậy. 

Điều này cũng thường đúng với chúng ta.  Khi cần phải biết ơn gia đình, chúng ta thường cho đó là hành động đương nhiên khỏi phải nói lên.  Và, thật không may, chúng ta cũng thường hành động như vậy khi đối với Thiên Chúa.

 Có người nói khi coi sự biết ơn là đương nhiên – không bày tỏ ra bên ngoài – thì cũng giống như chúng ta nháy mắt ra hiệu cho nhau trong bóng tối.  Bạn biết khi bạn nháy mắt với họ, nhưng họ không thấy điều đó. 

Và vì thế, khi chúng ta trở về với bàn thờ, có lẽ chúng ta cần dành thời giờ để cảm tạ Thiên Chúa vì đã sai Con của Người xuống trần gian. 

Và chúng ta có thể tỏ lòng biết ơn qua việc cử hành Thánh Lễ một cách sốt sắng, một cách thành tâm.

Chúng ta hãy kết thúc bài giảng hôm nay với lời của Ngôn Sứ Isaia:

 “Hãy cảm tạ Thiên Chúa!…
Hãy nói với mọi dân tộc về những điều Người đã thực hiện.
Hãy nói với họ Người thật vĩ đại dường bao!
Hãy hát lên ca tụng Thiên Chúa vì những việc trọng đại Người đã thực hiện.”
Is 12:4-5 

Lm. Mark Link, S.J.

From: Langthangchieutim


 

Lũ rút, Thái Nguyên hiện lên với một khung cảnh tan hoang đến xót xa…

Hà Nội News 

Lũ rút, Thái Nguyên hiện lên với một khung cảnh tan hoang đến xót xa…

Thật sự, mức độ tàn phá lần này quá khủng khiếp.

Điều đáng lo nhất sau cơn lũ không chỉ là những thiệt hại vật chất, mà còn là vấn đề vệ sinh môi trường – rác thải, bùn đất phủ kín khắp nơi.

Toàn bộ hàng hóa, đồ dùng ở tầng 1 của nhiều hộ dân gần như hư hỏng hoàn toàn vì không kịp di dời.

Còn ô tô thì thiệt hại ước tính tới 70% tổng số xe trong thành phố – bởi ngay cả những khu vực trước đây vốn được xem là cao ráo, an toàn, người dân đưa xe lên gửi cũng đều bị ngập sâu đến tận nóc.


 

Yêu thương và tha thứ – Phùng Văn Phụng

Yêu thương và tha thứ

Bài này đặc biệt gởi cho học trò cũ, vì lúc còn ở Việt Nam cũng như khi qua Mỹ đã làm việc cật lực, đã hy sinh, lo lắng, giúp đỡ rất nhiều cho các em. Các em không biết sự hy sinh đó và đã có những lời nói xúc phạm đến em học trò đó. Từ đó, mấy năm nay rồi, sự xung đột với các em và người cha (vì binh vực các em) vẫn còn âm ỉ, chưa chấm dứt, nên em không ngủ được và bị stress nhiều.

Mời em đọc bài này dầu cũ, nhưng cũng có thể giải tỏa tâm tư, tình cảm của em và lấy SỰ THA THỨ, YÊU THƯƠNG, thực hành lời dạy của thầy Chí Thánh là Đức Giêsu Kitô để đời sống hiện tại vui vẻ, BÌNH AN tìm lại được sự THANH THẢN của tâm hồn trong đời nay và HẠNH PHÚC Vĩnh Cửu ở đời sau, rồi chúng ta sẽ gặp lại trong ngày sau hết.(Kinh Tin Ki’nh)

********

Yêu thương và tha thứ

 Trong một cuộc phỏng vấn giữa hằng mấy ngàn bác sĩ y khoa với câu hỏi:

Trong số các bệnh nhân đến phòng mạch bác sĩ trong tuần, có bao nhiêu phần trăm bác sĩ thấy mình có đủ khả năng để điều trị cho họ?

Câu trả lời bất ngờ, bất ngờ đến kinh ngạc.

Các bác sĩ trả lời rằng: Trong số 100 bịnh nhân thì chỉ có độ 10 người là chúng tôi nghĩ mình có đủ khả năng điều trị thôi! Còn 90 bệnh nhân kia cũng là những ngườí đau ốm thực sự. Nhưng bệnh của họ không phải là thứ bệnh về thể lý mà về tâm lý.

Bệnh họ là tâm bệnh không thể điều trị theo phương pháp y khoa.

Cội rễ cơn bệnh của họ là LÒNG GIẬN DỮ, HẰN THÙ, GHEN GHÉT và những điều khác như vậy.

Về các vấn đề như thế, chúng tôi, giới y sĩ đã không được dạy và chuẩn bị để đối phó khi còn đi theo học ở nhà trường y khoa”. Trích lịch phụng vụ Nhâm Dần 2022 (trang 125-126)

*Đa số người bịnh do tâm lý mà ra. Do thù hằn, ghen ghét, giận dữ, bất mãn người khác thành ra tâm hồn không ổn định, sinh ra mất ngủ, đau đớn về thể xác và đau đớn về tâm hồn, mà đau đớn về tâm hồn mới là quan trọng, sinh ra đủ thứ bịnh tật ung thư, đau dạ dày, trầm cảm v.v…

Cho nên để có thể được mạnh khỏe về thể xác hầu có tâm hồn vui vẻ, thoải mái nên đọc và thực hành thường xuyên Kinh Hòa Bình của Thánh Phanxicô dạy rằng: “Đem yêu thương vào nơi oán thù, Đem thứ tha vào nơi lăng nhục. Đem an hòa vào nơi tranh chấp…”

*Dụ ngôn người Cha nhân lành, yêu thương người con thứ, sau khi đứa con hư hỏng này tiêu hết nửa gia tài của người cha, trở về xin cha tha thứ làm cho chúng ta liên tưởng đến lòng thương yêu vô tận của Cha trên trời đối với chúng ta nếu chúng ta biết yêu thương, tha thứ, chúc phúc, cầu nguyện cho những người đã ngược đãi chúng ta. (Lc15,1-3 và 11-32)

Yêu thương, tha thứ không dễ dàng đâu. Nhưng nếu chúng ta cầu nguyện thật nhiều xin Chúa giúp sức, trông cậy vào Chúa thì chúng ta có thể làm được, vì sao vậy?

Vì nếu chúng ta không yêu thương và tha thứ cho người khác, (người đã làm hại chúng ta), thì người thiệt thòi trước tiên là chúng ta. Nếu chúng ta nuôi hận thù, điều trước tiên chúng ta chịu đựng là ăn không ngon, ngủ không yên. Thời gian dài mất ngủ sẽ sinh ra bịnh hoạn, được gọi là tâm bịnh. Tâm bịnh thì không có thuốc thang nào chữa được.

*Rũi ro khi ra đi với tâm trạng không yên, lòng chất chứa hận thù thì làm sao linh hồn ta thanh thoát, bình an được?

Muốn có thiên đàng trần thế này và thiên đàng vĩnh cửu mai sau không còn cách nào khác là thực tập yêu thương, tha thứ mỗi ngày.

Phùng Văn Phụng