Nữ cán bộ Tòa Án Tỉnh Quảng Bình đi du lịch Mỹ rồi trốn ở lại

 Ba’o Nguoi-Viet

March 4, 2024

QUẢNG BÌNH, Việt Nam (NV) – Một nữ cán bộ của Phòng Tổ Chức Cán Bộ, Thanh Tra và Thi Đua Khen Thưởng thuộc Tòa Án Tỉnh Quảng Bình xin nghỉ phép sang Mỹ du lịch, thăm thân nhân, rồi bỏ trốn không quay về Việt Nam.

Báo Người Lao Động hôm 4 Tháng Ba dẫn lời ông Nguyễn Hữu Tuyến, chánh án Tòa Án Tỉnh Quảng Bình, cho biết trước đó, hồi Tháng Mười Một, 2023, bà PTMN, cán bộ Phòng Tổ Chức Cán Bộ, Thanh Tra và Thi Đua Khen Thưởng, có làm đơn gửi Tòa Án Tỉnh Quảng Bình xin nghỉ phép 12 ngày để qua Mỹ du lịch, thăm người thân.

Trụ sở Tòa Án Tỉnh Quảng Bình, nơi bà PTMN từng làm việc. (Hình Hoàng Phúc/Người Lao Động)

Lãnh đạo cơ quan này đã báo cáo Tòa Án Tối Cao và được chấp thuận cho bà N. nghỉ phép năm theo thời hạn đúng với quy định.

Tuy nhiên, hết thời hạn nghỉ phép, bà N. không trở về nơi làm việc và cũng không xin phép cơ quan mà ở lại Mỹ dài hạn.

Sau đó, người nhà đã đại diện bà N. đến Tòa Án Tỉnh Quảng Bình nộp đơn xin thôi việc cho bà này.

Ông Tuyến cho biết sau khi xem xét, đối chiếu các quy định, Tòa Án Tỉnh Quảng Bình đã báo cáo sự việc lên Tòa Án Tối Cao, đồng thời giải quyết cho bà PTMN “thôi việc theo nguyện vọng cá nhân” đúng với thẩm quyền.

Ngoài trường hợp tự ý bỏ trốn riêng lẻ như bà N, việc cán bộ, công chức, viên chức ở Việt Nam được cử đi học, công tác rồi tìm cách bỏ trốn ở lại Mỹ không phải hiếm.

Chẳng hạn, hồi Tháng Tám, 2014, Sở Ngoại Vụ Thành Phố Cần Thơ cho biết ông Trần Ngọc Phi Long, phó trưởng Phòng Hợp Tác Quốc Tế Sở Ngoại Vụ, được cử đi công tác tại Mỹ đã bỏ trốn ở lại đây do ông này “có người nhà định cư tại Mỹ.”

Sau đó, ông Long viết đơn xin nghỉ việc, gửi về Sở Ngoại Vụ Cần Thơ qua đường bưu điện nêu lý do: “Vì gia đình và sức khỏe.” Trong khi đó, người nhà ông Long cho biết ông có gọi điện về và bảo sẽ ở lại Mỹ để “học tiến sĩ” vì nhà nghèo nên xin visa đi học tiến sĩ rất khó!

Trước đó, hai cán bộ của Bộ Công Thương Việt Nam cũng bỏ trốn ở lại Mỹ.

Ông Trần Ngọc Phi Long, phó trưởng Phòng Hợp Tác Quốc Tế Sở Ngoại Vụ, khi còn đi dạy thêm Anh Ngữ ở Cần Thơ. (Hình: Công Tuấn/Người Lao Động)

Cụ thể là bà NHG, tùy viên thương mại Bộ Công Thương tại Mỹ, đã không hoàn thành thủ tục kết thúc nhiệm kỳ công tác trở về Việt Nam theo quy định, mà đã tự ý nghỉ việc và ở lại Mỹ.

Trường hợp thứ hai là ông BNL, chuyên viên Vụ Chính Sách Thương Mại Đa Biên Bộ Công Thương, lợi dụng việc được cử đi học đã tự ý nghỉ việc, ở lại Mỹ. Cả hai cán bộ này sau đó đã bị kỷ luật buộc thôi việc. (Tr.N) [kn]


 

4 người trẻ khuyết tật tài năng vượt lũy tre làng, vươn ra thế giới

(Dân trí) – Trần Tôn Trung Sơn, Lê Bá Ninh, Phan Thị Rát, Trần Mạnh Chánh Quân đều sinh ra với cơ thể không lành lặn nhưng những người trẻ khuyết tật tài năng Việt này quyết không ngã lòng trước thực tế phũ phàng. Họ vượt khó, chăm chỉ với nghị lực, niềm tin cháy bỏng và lòng chân thành thay đổi số phận và vượt khỏi lũy tre làng, vươn mình ra thế giới…

Trần Tôn Trung Sơn – cậu bé khuyết tật vô gia cư tới ĐH Harvard

Trần Tôn Trung Sơn sinh năm 1992 trong một gia đình nông thôn nghèo cạnh sông Bến Hải (Quảng Trị) với cánh tay trái ngắn và teo lại, bàn tay phải chỉ có hai ngón.

Từ một đứa trẻ không lành lặn bị người đời hắt hủi đến cảnh sống lang thang màn trời chiếu đất chốn công viên, giờ đây, cậu bé ấy đã trưởng thành và vẫn đang tiếp tục viết nên những điều kỳ diệu nơi trời Tây.

Ngày Sơn ra đời, gia đình không ai cầm được nước mắt vì những khuyết tật trên thân thể cậu con trai bé bỏng và lời dị nghị của hàng xóm vì hình hài khác thường của Sơn. Nuốt nước mắt vào trong, bố mẹ Sơn quyết định rời làng vào Nam với hi vọng mong manh mảnh đất ấy sẽ cưu mang đứa con xấu số của họ.

Bảy năm sau, anh chị mới dành dụm đủ tiền để thuê một phòng trọ nhỏ cho 3 người có chỗ “chui ra chui vào”. Rồi vợ chồng anh chị nghĩ đến việc xin cho con đi học, nhưng ngặt nỗi, chẳng có trường học nào chị nhận một cậu bé khuyết tật.

Không nản chí đi gõ cửa từng trường, cuối cùng sự nỗ lực của anh Sơn đã khiến cô hiệu trưởng trường tiểu học Vạn Hạnh xúc động. Cô đồng ý nhận Sơn vào học.

Trần Tôn Trung Sơn và bố mẹ hồi bé.

Không phụ lòng cha mẹ, Sơn càng lớn càng thông minh. Năm lớp 5, em là một trong 5 học sinh xuất sắc nhất Quận Tân Bình, thủ khoa khi thi vào lớp chuyên Anh Trường THPT chuyên Trần Đại Nghĩa, đậu vào Trường phổ thông Năng khiếu của Đại học Quốc gia TP Hồ Chí Minh và trở thành học sinh xuất sắc của trường.

Năm 2010, sau khi học xong lớp 11, Sơn nhận được học bổng 2 năm lớp 11 và 12 tại Trường trung học Fairmont (Mỹ). Đồng thời chàng trai trẻ cũng tham gia rất nhiều hoạt động thiện nguyện tại châu Phi, dạy học cho trẻ em nghèo, gây quỹ giúp đỡ người vô gia cư…

Bài luận văn với tựa đề “Nhìn đời qua bàn tay” của Trung Sơn khi nộp đơn vào ĐH Harvard danh tiếng đã khiến các giáo sư bật khóc và chàng trai nhỏ bé ấy đã nhận được học bổng toàn phần của trường với ngành công nghệ thông tin.

Năm 2016, Sơn nộp hồ sơ vào Tập đoàn IBM và trở thành cố vấn của tập đoàn. Vượt qua hàng ngàn ứng viên, cậu bé khuyết tật ấy đã trở thành một trong 8 người xuất sắc nhất đáp ứng yêu cầu khắt khe của 4 hội đồng chuyên môn. Tháng 12/2017, Sơn được thăng chức trở thành quản lý vùng, làm việc tại Atlanta, bang Georgia (Mỹ).

Phan Thị Rát – cô gái khuyết tật giành học bổng Chính phủ Úc

Sinh ra trong một gia đình nghèo tại xã Phước Diêm, huyện Ninh Phước, tỉnh Ninh Thuận, Phan Thị Rát và hai chị em của cô bị yếu chân tay từ nhỏ.

Đa số việc cầm, nắm, di chuyển của Rát gặp rất nhiều khó khăn. Con đường học tập của cô vô cùng vất vả, có những lúc tưởng chừng phải từ bỏ ước mơ đi học cao hơn.

Từ Tiểu học, Rát tự mình đi được trong khoảng cách gần. Lên THCS, trường cách nhà khoảng 5km, người thân, gia đình, bạn bè thay nhau chở Rát đi học ròng rã suốt 4 năm.

Rát kể những năm tháng HS, em thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt người khác. Cơ thể khiếm khuyết khiến người con gái của biển mặc cảm, xa lánh bạn bè và hay khóc.

Học hết lớp 12, Rát băn khoăn không biết nên tiếp tục học hay như thế nào. “Em nhớ câu nói của ba: Thôi cứ cố gắng học, ra đời sẽ có xã hội giúp”, Rát chia sẻ.

Những ngày mới vào TPHCM trọ học với Rát là cuộc chiến thực sự. Xa người thân, bạn bè, bản tính lại nhút nhát nên cô chẳng dám mở miệng nhờ ai giúp. Từ đi chợ, giặt quần áo đến nấu ăn, đón xe buýt, Rát đều gồng người tự làm.

Năm 2011, trong khoảng thời gian học tại Trường ĐH Mở TPHCM, nhận học bổng Người bạn đồng hành của Trung tâm Khuyết tật và Phát triển (DRD), Rát đã “cho lại” bằng cách dạy kèm các em nhỏ đồng cảnh ngộ ở Nhà May Mắn (quận Bình Tân, TPHCM).

Phan Thị Rát nhận học bổng toàn phần của Chính phủ Úc đi du học năm 2013.

Niềm vui đi học được bạn bè thầy cô yêu quý giúp đỡ, Phan Thị Rát đã hoàn thành 4 năm học ĐH, đi làm và tiếp tục con đường chinh phục tri thức. Năm 2013, Phan Thị Rát là 1 trong 12 người khuyết tật tiêu biểu Việt Nam được vinh dự gặp Chủ tịch nước Trương Tấn Sang.

Làm việc tại Trung tâm Khuyết tật và Phát triển DRD, Rát được truyền cảm hứng từ các đồng nghiệp đã từng du học với Học bổng chính phủ Australia. Được sự trợ giúp nhiệt tình của các anh chị, Rát đã nộp hồ sơ rất thuận lợi.

Do gặp khó khăn về tiếng Anh, Rát được chương trình cho đi học ngoại ngữ tại Trường ĐH RMIT trong vòng 3 tháng để có thể đủ điểm du học tại Trường ĐH Flinders (Australia). Học bổng với người khuyết tật nặng như Rát được hỗ trợ thêm một người đi cùng chăm sóc, hỗ trợ sinh hoạt hàng ngày.

Nhớ lại giây phút biết tin học bổng chính phủ Australia, Rát kể lúc đó như vỡ òa hạnh phúc. Sự công nhận này khiến cô gái khuyết tật thấy mình có động lực hơn, có giá trị hơn, cảm thấy nếu được tạo cơ hội, người khuyết tật cũng có thể đóng góp cho cộng đồng, cho xã hội.

Hành trang tinh thần mang theo khi du học của Rát là những lời động viên gia đình, bạn bè và những kỳ vọng về tương lai.

Lê Bá Ninh – cậu học trò giành học bổng tiền tỷ nhờ bài luận một con mắt giả

Lê Bá Ninh (Thanh Hóa) đã xuất sắc giành suất học bổng 5 tỷ đồng của Đại học Soka (Mỹ), sau khi đưa câu chuyện con mắt giả của chính mình vào bài luận,

Cậu học trò đạt các điểm chuẩn hóa cao: SAT 1 1500/1600, SAT 2 thi hai môn Sử Mỹ được 720/800 và Toán 2 được 790/800, IELTS 8.0. Với những thành tích này, Ninh nhận được gói học bổng Global Merit Scholarship, Đại học Soka và  mỗi năm chỉ trao cho một số rất ít học sinh trong một khóa.

Ninh chỉ còn một con mắt bình thường, còn một con mắt, ngày em lên 3, do bị cao giác mạc nên phải bỏ và thay thế vào bằng một con mắt giả.

Từ những trải nghiệm của bản thân, em viết một bài luận cá nhân về hành trình của bản thân, cũng như về cái nhìn sai lệch của nhiều người khác đối với người khuyết tật.

Sự thương hại tưởng chừng vô hại nhưng trên thực tế lại có thể khiến cho việc hòa nhập cộng đồng của em trở nên khó khăn hơn. Chính bài luận ấy đã ghi dấu ấn cá nhân sâu sắc cho Ninh.

Và dù là một chàng trai chỉ “nhìn đời bằng một con mắt”, nhưng Ninh luôn lạc quan, yêu đời, yêu người. Ngay từ khi còn học tập tại Trường THPT chuyên Lam Sơn, Ninh đã tham gia nhiều hoạt động ngoại khóa như: đại biểu Hội nghị mô phỏng Liên Hợp Quốc VYMUN 2017, là thành viên của câu lạc bộ tiếng Anh và trang nội san của trường có tên Ga Lam Sơn. Ninh là đồng sáng lập dự án Gõ Kiến (một dự án về môi trường mà cụ thể là thực trạng biến đổi khí hậu).

Trần Mạnh Chánh Quân – “người hùng” thầm lặng trên đất Mỹ

Chân không đi được, tay bất lực, miệng nói không rõ chữ, một mình với chiếc xe lăn, Trần Mạnh Chánh Quân (sinh năm 1992) vẫn tự tin vươn ra thế giới và hơn thế, chàng trai quê Vũng Tàu còn trở thành “Người hùng thầm lặng” truyền cảm hứng mạnh mẽ tại Mỹ.

Trần Mạnh Chánh Quân tiến vào lễ đường ngày nhận bằng tốt nghiệp ĐH Georgia Gwinnett, Mỹ.

Mắc hội chứng bại não bẩm sinh, ban đầu bố mẹ không muốn cho Quân tới trường, nhưng ngay từ ngày nhỏ Quân đã bộc lộ tính cầu tiến và hòa nhập. Bất lực trong việc điều khiển tay, chân theo ý mình, không thể giao tiếp với thế giới theo cách bình thường như bao người nhưng Quân không đầu hàng.

Lớp 6, Quân được ba mẹ trang bị một máy tính xách tay để thuận tiện việc chép bài ở lớp. Tay phải bị liệt hoàn toàn, Quân bắt mẹ trói chân mình lại để tập đánh may bằng tay cử động của 3 ngón trên bàn tay trái.

Đam mê Tin học, Quân xuất sắc giành nhiều giải HSG Tin học cấp tỉnh và cấp quốc gia. Lớp 9, cậu thi đỗ vào trường chuyên của tỉnh Vũng Tàu với số điểm môn chuyên gần như tuyệt đối rồi một mình lên thành phố trọ học.

Với những nỗ lực vượt bậc và thành tích xuất sắc, tốt nghiệp cấp 3, Quân được trường Utica college ở New York (Mỹ) bảo lãnh sang học. Năm 2013, Quân được trường Georgia Gwinnett College (Mỹ) cấp học bổng 50%.

Chàng du học sinh người Việt là gương mặt sinh viên sáng giá ở trường, được chọn tham gia các cuộc thi của Hiệp hội Chuyên ngành Công nghệ thông tin (AITP).

Tháng 11/2016, “gã khổng lồ” Google từng gọi Quân nộp hồ sơ dự tuyển nhân viên làm việc toàn thời gian. 9X cũng giành được thứ hạng cao tại nhiều cuộc thi AITP, NCC, ACM… Sau 4 năm miệt mài học tập, Quân đã cầm trên tay bằng tốt nghiệp đại học 2 chuyên ngành yêu thích.

Hành trình vươn mình ra thế giới và khẳng định trí tuệ, nhân cách sống của chàng trai Việt mắc hội chứng bại não đã trở thành nguồn cảm hứng mạnh cho không ít người Mỹ, nhất là các bạn trẻ.

Đó là lí do Trần Mạnh Chánh Quân vinh dự được trường Đại học Georgia Gwinnett (GGC) bang Georgia, Mỹ trao danh hiệu “Unsung hero” (Người hùng thầm lặng) vào ngày 20/4/2017.

Lệ Th

HDN

From: taberd-& NguyenNThu


 

Trích tâm tình của anh Nguyễn Chí Tuyến

 Võ Hồng Ly

29.02.2024

Trích tâm tình của anh Nguyễn Chí Tuyến :

“…Tất cả những việc chúng ta làm, tuỳ vào góc nhìn và quan điểm mà người đời gọi chúng ta là những kẻ ngu ngơ, ngốc nghếch, ngang ngược hay ngạo nghễ. Mặc kệ đời ! Cái quan trọng là chúng ta được sống như chính con người của chúng ta.

Người đời đặt câu hỏi: Làm vậy để làm gì? Danh tiếng? Tiền bạc? Lợi ích? Thật khó trả lời trọn vẹn  người anh em nhỉ. Chỉ biết rằng chúng ta làm vậy chỉ vì chúng ta sống đúng với lương tâm, trách nhiệm và nhận thức của mình để cảm thấy trong lòng thanh thản. Cái khó nhất chẳng phải là chiến thắng chính bản thân mình, là đối diện với chính bản thân mình, phải vậy không!

Nhiều người nói, chúng ta như châu chấu đá xe, chẳng làm nên cơm cháo gì được đâu. Ồ, chúng ta có đấu đá ai, tranh giành gì của ai đâu nhỉ. Chúng ta chỉ hành động theo lương tâm mách bảo, nói ra những suy nghĩ, những khát khao, những ước vọng chẳng nhẽ cũng không được sao? Hay là cứ phải âm thầm mà sống, lầm lũi mà sống, bịt tai, bịt mắt lại mà sống ? Sống như vậy đâu phải là sống !

Thôi kệ, mỗi người một nhân sinh quan, mỗi người có lựa chọn sống của riêng mình. Chúng ta đã lựa chọn con đường đầy chông gai và gian khó thì hãy cùng nhau vững bước đi đến cuối con đường, vậy thôi! …”

Mong Anh vững vàng và bình an !


 

“Tôi sẵn lòng hi sinh đời mình cho tự do”

Ba’o Tieng Dan

Nguyễn Anh Tuấn

29-2-2024

Ngay lúc này đây, rất nhiều công an thường phục và sắc phục đang khám nhà blogger Nguyễn Chí Tuyến, được biết đến với tên thân mật là Anh Chí.

Một nguồn tin ở hiện trường cho biết khả năng cao là sẽ có lệnh bắt.

[Cập nhật: Anh Chí đã bị công an đưa đi]

Trước Tết, Anh Chí đồng thời nhận được Thông báo kết quả giải quyết nguồn tin tội phạm và Quyết định tạm hoãn xuất cảnh để phục vụ điều tra từ Cơ quan Anh ninh Điều tra Hà Nội – thủ tục thường thấy trước những vụ bắt giữ gần đây.

Vụ án nhắm đến Anh Chí đã được bắt đầu từ một năm trước đây bằng tin báo tội phạm của Phòng An ninh mạng CA Hà Nội (PA05) và Anh Chí sau đó đã bị triệu tập nhiều lần. Tin báo này cáo buộc Anh Chí vi phạm Điều 331 và 117.

Bẵng đi một thời gian những tưởng vụ việc đã khép lại, nhưng đến nay không hiểu sao lại được khơi lại bằng những động thái gấp rút của cơ quan điều tra.

Sáng nay, Anh Chí quyết định không đến làm việc theo giấy triệu tập nữa. Lời nói cuối cùng anh nhắn lại người anh em cùng chí hướng đơn giản chỉ là: “Anh không đến làm việc nữa đâu, không việc gì phải vậy, lần tới anh có đi sẽ mang theo ba lô để đi luôn.”

Đúng như lời Anh Chí từng nói với nhà báo John Fuller trên tờ Mekong Review 7 năm trước đây – những lời mà giờ người ta không còn nói với nhau nữa: “Tôi sẵn lòng hi sinh đời mình cho tự do”

***

Là một nhà hoạt động dày dặn, Anh Chí lăn lộn với bà con nông dân Văn Giang, Dương Nội, Đồng Tâm trong cuộc đấu tranh giữ đất từ những ngày đầu, lăn xả trong những cuộc biểu tình dậy sóng Hà Nội mươi năm trước, lên tiếng mạnh mẽ trước những bất công áp bức mà người dân thấp cổ bé họng phải gánh chịu.


 

Chủ tiệm bánh Kim Ninh đặt tình thương vào bánh, và làm ‘cho đã cái nư’

Ba’o Nguoi-Viet

February 26, 2024

Đoan Trang/Người Việt 

WESTMINSTER, California (NV) – Nếu ai ở California từng phải đặt bánh pía và các loại “bánh tuổi thơ” của tiệm bánh Kim Ninh bên Dallas, Texas, thì nay chẳng cần đi đâu xa, vì Kim Ninh Bakery nay đã có tại Westminster, trung tâm Little Saigon. 

Vợ chồng chủ tiệm bánh Kim Ninh trên đường Westminster. (Hình: Đoan Trang/Người Việt)

Từ Texas sang California

“Lấy chị mấy cái bánh quai vạt đi cô chủ,” chị Phượng Tôn ở Westminster vừa bước vào đã nhanh chóng “order” loại bánh mà theo chị, mấy chục năm rồi mới được ăn lại.

Trong lúc chờ lấy bánh, chị Phượng kể, hồi nhỏ ở Việt Nam, chỉ khi vô chùa chị mới được ăn bánh quai vạt, sau này người ta chiên, bán ở lề đường.

“Tôi sang Mỹ lâu lắm rồi, giờ mới biết tiệm bánh Kim Ninh có bán bánh này, mừng húm, dù bị đường cao nhe, mà thèm quá, cứ mua ăn đại, rồi uống thuốc,” chị vừa cười vừa nói.

Cô chủ tiệm bánh Kim Ninh tên là Trịnh Mỹ Yêm. Tên khó gọi, nên chị nói từ nhỏ, mọi người gọi chị là “Kim con” vì ba của chị tên Kim, chủ tiệm bánh lớn Vĩnh Kim, ở Buôn Mê Thuột.

Năm 2005, chị lập gia đình và theo chồng sang Mỹ định cư, sống bên Dallas, Texas. Sau khi sanh được ba người con, năm 2011, chị quyết định mở tiệm bánh – nghề truyền thống ba đời của gia đình.

“Thật ra mấy năm ở nhà sanh và nuôi con, mình đã làm bánh bán tại nhà, vì ngoài nghề làm bánh, mình không biết làm gì khác,” chủ tiệm bánh Kim Ninh, mà chúng tôi cũng gọi tên thân mật là Kim, kể.

Lúc mới qua Mỹ được một tháng, vào Tháng Sáu, 2005, mẹ chồng chị được biếu hộp bánh từ một tiệm nổi tiếng bên California, bà ăn mà tấm tắc khen ngon. “Nổi máu” làm bánh, chị liền ăn thử, rồi chê, và nói với mẹ chồng: “Mẹ muốn, con sẽ làm cho mẹ ăn.”

Bà mẹ chồng ăn thử bánh con dâu làm, thấy ngon quá, liền kêu chị làm thêm để đem biếu. Vì ba mẹ chồng của chị Kim làm việc trong cộng đồng người Việt ở Dallas, nên quen biết nhiều người, ai ăn cũng khen, rồi đặt mua.

“Đặc sản” của Kim Ninh là bánh pía. (Hình: Đoan Trang/Người Việt)

Năm đầu tiên xa quê, chị vừa vác bụng bầu, vừa làm bánh bán. Nhà có cái lò nướng nhỏ xíu, một lần nướng chỉ được bốn cái, nên chị làm tới khuya cũng chưa xong. Nhưng vừa nhớ nhà, vừa nhớ nghề, chị làm mãi mà không biết mệt là gì. Năm đó, chị làm được 200 hộp bánh. Người ăn khen ngon, chị… sướng quá, nên năm kế tiếp chị nhận làm tới cả ngàn hộp, và số bánh đặt cứ tăng dần vào những năm sau.

Chị kể, khách hàng đặt bánh hay nói: “Muốn ăn bánh con làm, bác phải chờ cả năm, thôi mở tiệm đi, để ngày nào bác cũng có bánh ăn.”

Nhưng vì con còn nhỏ, dù muốn lắm, vẫn phải chờ cho đến khi cậu út được 1 tuổi, chị mới mở tiệm.

“Lấy chồng qua Mỹ, cứ nghĩ sẽ phải bỏ nghề truyền thống gia đình, ai dè, mình không vái ông tổ, mà ông tổ qua tới đây luôn,” chị Kim nói. “Biết bố mẹ chồng lo cho chồng mình ăn học đến nơi đến chốn, nên khi mở tiệm bánh, mình bàn: ‘Bố không phải là người trong nghề, nhưng để cảm ơn bố, và muốn mọi người gọi tên bố mỗi ngày, tiệm của mình sẽ ghép tên bố anh và bố em.’ Ninh là tên bố chồng mình, nên tiệm có tên Kim Ninh là vậy đó.”

Năm 2022, khi chồng của chị nghỉ hưu, anh chị quyết định chuyển sang California sinh sống, để được hưởng thời tiết mát mẻ, thuận hòa.

“Lúc mới sang đây, mình thấy ok, nhưng một hôm nghe văn phòng nha sĩ nhắc đi làm răng, có câu ‘ngày hẹn của chị đúng Tết Trung Thu nhe.’ Đang vui vẻ, tự nhiên nghe tới từ ‘Trung Thu’ mình mệt ngang, cảm giác buồn mà ‘không biết vì sao tôi buồn,’ rồi nằm dẹp lép cả chục ngày trời, không ăn, không uống, giống như mắc cái bệnh gì ghê gớm lắm,” chị Kim kể.

Thật ra chị buồn vì không được làm bánh, chứ chẳng có bệnh tật gì cả. Tháng Tám, 2023, chị quyết định mợ tiệm bánh trên đường Westminster, giữ nguyên tên Kim Ninh.

Chị Phượng Tôn (phải) dù bị cao đường vẫn thích ăn bánh Kim Ninh. (Hình: Đoan Trang/Người Việt)

Ba đời làm bánh 

Chị Kim nói, ông bà nội ngoại và ba mẹ chị đều là người Hoa. Sinh ra và lớn lên ở Việt Nam, nên chị giỏi tiếng Việt hơn tiếng Hoa. Ông ngoại của chị Kim, một trong những người đầu tiên làm bánh pía ở Việt Nam, vừa làm thầy giáo, vừa làm bánh.

Ông bà ngoại của chị có sáu người con, các cậu các dì đều làm bánh, có tiệm trên Pleiku, như Thái Sơn, Mỹ Ngọc, Kim Vinh,… Bố mẹ chị cũng theo nghề gia đình, mở tiệm bánh Vĩnh Kim. ở Buôn Mê Thuột, sau đó ông bà tách riêng, bà dọn lên Pleiku mở tiệm bánh Kim Sơn.

Năm 15 tuổi, chị Kim được mẹ giao hết “tài sản” của tiệm, chủ yếu là mối lái, để chị chủ động đặt hàng, giao hàng đi khắp nơi, các tỉnh miền Tây, qua tới Lào, Cambodia.

“Cực nhất là Tháng Tám, vào mùa Trung Thu, ngày nào cũng vậy, 2 giờ sáng mình vẫn chưa được về nhà, vì phải lo bỏ mối, rồi lấy bánh ở tiệm bán chậm đưa qua tiệm bán chạy, để bánh không bị tồn,” chị Kim nhớ lại. “Bỏ mối hơn 40 tiệm chứ có ít đâu. Có lần làm cực quá vừa xuống xe là xỉu, thợ thầy khiêng vô nhà thương, vì tưởng mình đi toong, ai cũng nói đó là ngày giỗ của mình. Nhưng nằm có một đêm, sáng ra mình tỉnh dậy khỏe ru!”

Chị Loan Trần (bìa phải) có tiệm ở Los Angeles, tới mua bánh để tặng nhân viên. (Hình: Đoan Trang/Người Việt)

Tôi thắc mắc, không biết chị được cha mẹ truyền nghề cho khi nào, mà có thể một mình đứng tiệm từ Texas, sang tới California, mà không thuê bất cứ người thợ nào khác.

Chị cười, nói: “Thiệt ra hồi mình còn nhỏ, mẹ không cho làm bánh đâu, mà bắt rửa chén, lau chùi, quét dọn, đó là những việc thợ không làm. Mẹ nói: ‘Muốn làm chủ phải biết từ chuyện nhỏ nhất, thì mới thành công.’ Nhà làm bánh bán sỉ, nên khoảng 10, 12 tuổi, mẹ đã cho đi bỏ bánh, giao hàng, thu tiền. Đến năm 13 tuổi mới được đi nhận đặt hàng.”

“Còn làm bánh hả? Hình như nó ngấm từ trong máu, chẳng biết tự bao giờ, mà lớn lên là mình biết làm đủ loại bánh, bánh quai vạt, bánh dừa, bánh in, bánh phục linh, Trung Thu thì làm bánh dẻo, bánh nướng,… mà ‘đặc sản’ vẫn là bánh pía.”

Chị Kim nói, 11 năm bán bánh ở Dallas, cho đến khi mở tiệm ở Orange County, chị đều làm một mình, từ đi mua nguyên vật liệu, làm bánh, bán hàng, dọn dẹp,… tất tần tật mọi thứ, mà không cần người phụ, vì chị làm đúng như lời mẹ dặn, là phải biết làm từ chuyện nhỏ nhặt nhất.

Xấp bao thơ là những tấm chi phiếu khách hàng gửi trả tiền cho tiệm, sau khi nhận được bánh. (Hình: Đoan Trang/Người Việt)

Làm cho đã cái nư, không cần sự nổi tiếng

“Mùa Trung Thu thì có các con và chồng phụ, thỉnh thoảng mướn thêm vài người Mễ dọn dẹp. Ngày mình làm 18-20 tiếng, nhưng không mệt, vì khách vô khen là thấy khỏe. Ai nhìn thấy mặt mày bơ phờ, bột dính tùm lum khắp người, nói ‘Ôi trời, sao em cực vậy, tội quá!’ Nhưng mình thấy vui, khỏe mà, làm cho đã cái nư, không cần nổi tiếng, lời lỗ tính sau,” chị Kim nói.

Đang rôm rả kể chuyện, khách lại vô, chị Kim đứng dậy chào đón.

Cô Phước Trần, nói mình là khách quen của Kim Ninh, chia sẻ: “Tui dân Dallas nè, con gái dọn qua đây, tui đi theo. May sao giờ Kim Ninh cũng qua luôn, mừng quá!”

Tưởng tôi là khách, cô Phước quay qua giới thiệu: “Mua đi, nó làm bánh ngon lắm đó! Mà kêu tặng nó tặng liền hà. Đúng nhận sai cãi, nhỏ kia!”

Chị Kim gật đầu: “Dạ đúng!”

Cô Phước tiếp: “Thấy chưa, tui biết nó quá mà. Ăn bánh nó làm, riết ghiền đó nha!”

Nhớ lại lúc sáng, khi thấy chị Loan Trần ở Los Angeles ghé mua bánh để tặng nhân viên trong tiệm nail, hỏi bánh này ngon không, bánh kia thế nào, chị Kim cắt bánh mời ăn thử, khách khen ngon, chị còn tặng thêm bánh để… ăn cho đã, vì là người ở xa.

Gia đình chị Kim tại tiệm bánh Kim Ninh hồi còn ở Dallas, Texas. (Hình: Nhân vật cung cấp)

“Bán bánh lời bao nhiêu mà sao thoải mái đem tặng và cho ăn thử vậy chị?” tôi hỏi.

“Người bỏ tiền ra mua bánh sẽ không biết bánh đó ngon hay dở, mình cứ mời họ dùng thử, bánh mình ngon thì không sợ lỗ, vì khách sẽ quay lại. Mình tự tin 100% là khách sẽ quay lại,” chị Kim trả lời.

Bác Cúc Phan, 82 tuổi, ở Reno, Nevada, tới mua bánh, kể: “Hôm qua bác bay xuống Los Angeles là kêu người cháu lái xe tới Kim Ninh để mua bánh cho em gái. Em bác ăn ngon, nên hôm nay bác quay trở lại mua thêm đó mà.”

“Cũng làm bánh pía, và các loại bánh thông thường khác, vậy bánh Kim Ninh khác bánh nơi khác ở điểm nào, mà nhiều khách ghiền quá vậy?” tôi lại hỏi.

Vừa nâng niu, sắp xếp lại quầy bánh, chị Kim vừa trả lời: “Khác chứ, vì bánh Kim Ninh có tình thương của người làm bánh đặt vào trong đó. Bữa nào giận ông chồng, hoặc có chuyện buồn, mình không làm bánh, vì biết chắc bánh hôm đó sẽ không ngon. Làm dở mất công đi xin lỗi khách.”

“Chị có bí quyết, hay công thức đặc biệt nào không?”

“Công thức y chang nhau thôi, nhưng công thức của mình có tình thương, có tình cảm trong đó. Chiếc bánh giống như con mình, nó nhúc nhích một chút là mình biết nó muốn cái gì, cần gì, để thêm bớt, hay thay đổi,” chị Kim tâm sự. “Lúc Kim Ninh thành công bên Dallas, có người muốn mua công thức với giá $1 triệu, nhưng mình từ chối, vì tình thương thì không mua bán gì được. Nhưng nếu biết chắc ai thương bánh như mình, là người có đạo đức, mình sẵn sàng đưa công thức, mà không lấy một xu!”

Tiệm bánh Kim Ninh trên đường Westminster. (Hình: Đoan Trang/Người Việt)

Vì tiệm mới mở được sáu tháng, nên không có nhiều khách California, nhưng bù lại, chị Kim vẫn có khách đặt từ 50 tiểu bang, và cả ở ngoại quốc, như Úc.

Chỉ một xấp bao thơ trên bàn, chị giải thích: “Khách đặt hàng, mình gửi bánh đi, họ trả tiền sau bằng chi phiếu, có cả thơ cảm ơn trong đó nữa. Có người tới tiệm mua cả trăm đồng tiền bánh, không đủ tiền trả, mình nói đi đi, khi nào có, tới trả cũng được, mà hồi nào tới giờ, mình chưa bị ai quỵt.”

“Mình may mắn được làm chủ, vì nếu làm công, mình sẽ không có được quyền chăm sóc khách hàng như vậy. Lúc đóng cửa bên Dallas, mình khóc quá trời, mấy bác cũng khóc, nói sẽ nhớ bánh Kim Ninh lắm. Đó là niềm động viên mình phải làm bánh giỏi hơn, ngon hơn, thương khách hơn, yêu khách hơn.”

——
Liên lạc tác giả: doantrang@nguoi-viet.com


 

Số nhà ở Sài Gòn loạn xạ, nhiều chủ nhà cũng không nhớ nổi

Ba’o Nguoi-Viet

February 27, 2024

SÀI GÒN, Việt Nam (NV) – Đã 25 năm qua, số nhà nhiều nơi ở Sài Gòn vẫn còn lộn xộn, rối rắm mà chính chủ nhà cũng không nhớ nổi số nhà của mình.

Theo ghi nhận của báo Tuổi Trẻ hôm 27 Tháng Hai, trong các con hẻm tại đường Huỳnh Tấn Phát, quận 7, Sài Gòn, có nhiều ngôi nhà có số địa chỉ từ bốn đến sáu, thậm chí là bảy xuyệt.

Biển số nhà dài như số điện thoại, xuyệt nối số liên hoàn, số cũ nằm kề số mới…tại Sài Gòn, gây rối loạn khó nhớ với nhiều người. (Hình: Tiến Quốc/Tuổi Trẻ)

Tương tự, một căn nhà trong hẻm đường Huỳnh Tấn Phát, khu phố 6, thị trấn Nhà Bè, huyện Nhà Bè, có hai địa chỉ lần lượt là 1806/127/94 (số nhà mới) và 1806/127/2/6/15/52 (số nhà cũ).

Tuy nhiên, những dãy nhà được thay số ngắn gọn xuống còn ba xuyệt lại càng “gây rối não” hơn, vì số mới chồng số cũ, không biết đường nào mà lần.

Chỉ tay vào biển số nhà 749/45/16/8C Huỳnh Tấn Phát, nói với báo Tuổi Trẻ, ông Lê Tấn Lâm ở phường Phú Thuận, quận 7, cho biết tại đây số nhà mới chỉ có bốn xuyệt đã khiến anh em, bạn bè hay người giao hàng vất vả tìm nhà.

“Nhiều người muốn tìm nhà người quen ở khu này phải nhờ định vị, định vị không chính xác thì ‘bó tay,’ không biết đi đường nào. Khách quay ra đường đứng chờ, chủ nhà chạy ra tận đầu đường lớn dẫn vào nhà,” ông Lâm kể.

Ông Nguyễn Thừa Nhân, 70 tuổi, nhà ở đường Huỳnh Tấn Phát, cho rằng số nhà sau khi đổi vẫn còn rối rắm. Nhiều nhà có tiệc cưới mời khách, nhiều bạn bè ngại đến do khó tìm, số nhà quá dài và đường vào cũng rắc rối.

Chính người dân sinh sống tại đây vẫn phải lúng túng khi được hỏi số nhà của mình. Do số nhà quá dài, nhiều xuyệt, nhiều người phải chụp hình hoặc ghi chép lại để có thể mang ra xem khi cần.

Số nhà nhiều xuyệt nối nhau gây nhiều khó khăn cho người dân khi tìm địa chỉ nhà. (Hình: Tiến Quốc/Tuổi Trẻ)

Phản ảnh trên báo Tuổi Trẻ, Tiến Sĩ Võ Kim Cương, cựu phó kiến trúc sư trưởng ở Sài Gòn, nhận định 25 năm qua kể từ khi giới hữu trách ở Sài Gòn có quy chế về số nhà, các phường, xã đã mất nhiều công sức và kinh phí nhưng tình trạng số nhà tại thành phố này vẫn còn nhiều khiếm khuyết, gây phiền hà cho người dân, rắc rối trong nhiều việc.

“Từ năm 2012, chúng tôi đã có ý kiến nêu nguyên nhân của tình trạng lộn xộn này. Việc cấp đổi và chỉnh sửa số nhà đến nay chưa thể đồng bộ. Cụ thể, có nơi chỉ chỉnh sửa số nhà trên mặt tiền phố, không chỉnh sửa trong hẻm. Chưa thống nhất cách đặt tên đường và hẻm. Cách đặt số nhà trong hẻm cũng chưa thống nhất, nơi thì theo cách đặt số chẵn bên phải số lẻ bên trái, nơi thì không…” (Tr.N) 


 

Công luận bàn tán khả năng Phạm Nhật Vượng bị bắt

Ba’o Dat Viet

February 27, 2024

Phạm Nhật Vượng và Phạm Bình Minh

Một số ý kiến suy đoán rằng Phạm Nhật Vượng “sớm muộn” sẽ bị bắt vì “phải có người chịu trách nhiệm chứ, đảng có sai bao giờ.”

Facebooker Hoàng Dũng cho biết: “Đảng cộng sản sẽ phải bắt Phạm Nhật Vượng. Vấn đề là thời điểm và làm sao để không sụp đổ hệ thống ngân hàng. Trễ nhất có thể là 2027, vài tháng sau khi chia ghế xong xuôi của nhiệm kỳ mới 2026-2031. Máu thì cuối năm nay, đầu năm sau bắt.”

Một số ý kiến khác đồng tình với suy đoán này, và cho rằng Vượng là “Trương Mỹ Lan 2.0”.

Luật sư Hà Huy Sơn cho rằng việc bắt Vượng là đúng, “nên học Trung Quốc”.

Facebooker Vinh Tran bình luận: “Vượng đang dùng để rửa tiền cho lũ thối nát, một khi tiền đã rửa hết thì sẽ vào lò làm bạn cùng với Trịnh Văn Quyết.”

Một ý kiến nói: “Biết là Vượng làm ăn tầm bậy tầm bạ đấy nhưng CSVN nhờ ông ta để rửa mặt cho mình, như xây các tòa nhà chọc trời, các khu đô thị hiện đại,xe hơi xuất khẩu… để ngửa mặt với thế giới Chứ CSVN làm được gì?”

Tuy vậy, cũng có lo ngại rằng Vượng đi tù thì Vin nô, bò đỏ ai sẽ chăn dắt?

Trong một diễn biến khác, báo đảng vẫn đang hăng say đưa tin tuyên truyền về Vinfast, phớt lờ tin hãng xe điện này lỗ ròng xấp xỉ 2,4 tỷ đô la dù giao gần 35.000 xe năm 2023. Từ 2017 đến nay, lỗ lũy kế hơn 7,2 tỷ đô la. Hãng nợ cả ngắn hạn lẫn dài hạn hơn 8,2 tỷ đô la trong toàn bộ năm ngoái, tăng hơn 30% so với năm kia.

Nếu đọc báo đảng, người ta sẽ chỉ thấy những tin đại loại như “Năm đầu niêm yết ở Mỹ, VinFast báo doanh thu 1,2 tỷ USD”, “Tăng trưởng mạnh, VinFast đạt doanh thu gần 1,2 tỉ USD năm 2023


 

Hai giáo viên gốc Việt ở Westminster đoạt danh hiệu ‘Teacher of the Year’

Hai giáo viên gốc Việt ở Westminster đoạt danh hiệu ‘Teacher of the Year’

Ba’o Nguoi-Viet

February 24, 2024

WESTMINSTER, California (NV) – Hai giáo viên gốc Việt vừa nhận giải “Teacher of the Year” 2024 do Học Khu Westminster (WSD) trao tặng hôm 14 Tháng Hai là Quỳnh Trâm Vũ (trường DeMille Elementary School) và Trisha Lưu (trường Schmitt Elementary School), theo thông cáo báo chí của học khu.

Cả hai giáo viên cùng được danh hiệu này vì sự hết lòng, tận tụy và tận tâm giáo dục học sinh trong thời gian qua.

Cô giáo Quỳnh Trâm Vũ và phu quân trong ngày được vinh danh “Teacher of the Year.” (Hình: Facebook WSD)

“Xin chúc mừng cô giáo Quỳnh Trâm Vũ, giáo viên xuất sắc nhất trong năm của WSD! Sự tận tụy của cô với học sinh chúng ta, sự dấn thân của cô với chương trình song ngữ ‘Vietnamese Dual Language Immersion Program,’ và những công việc tình nguyện không ngừng nghỉ của cô cho cộng đồng WSD thật sự làm cho cô trở thành xuất sắc,” WSD viết trên trang Facebook như vậy. “Cảm ơn cô khuyến khích tất cả chúng tôi với sự tận tâm của mình. Và điều này tạo một ảnh hưởng lớn trong cộng đồng chúng ta. Hy vọng cô tiếp tục thành công và tạo ra một tương lai tươi sáng.”

Được thành lập năm 1872, WSD để lại dấu ấn sâu đậm trong bối cảnh giáo dục của Orange County, California. WSD đã tận tâm cung cấp nền giáo dục có chất lượng cho trí tuệ trẻ của khu vực trong hơn một thế kỷ.

Giáo viên Trisha Lưu (cầm hoa và bong bóng) chụp hình kỷ niệm với học sinh (Hình: FB Schmitt Elementary School)

Trải dài khắp Westminster, Garden Grove, Huntington Beach, và Midway City, WSD đóng vai trò là trung tâm quan trọng của gần 8,200 học sinh tiểu học và trung học tại 17 trường. Tập thể học sinh đa dạng của Học Khu phản ánh cộng đồng sôi động mà Hoc Khu phục vụ, nuôi dưỡng một môi trường văn hóa và xã hội phong phú.

Với di sản kéo dài hơn một thế kỷ, Học khu Westminster tiếp tục là biểu tượng cho nền giáo dục xuất sắc tại Orange County. Thông qua cam kết về sự đa dạng, đổi mới và thành tích học tập, WSD vẫn là động lực trong việc định hình tương lai của sinh viên và cộng đồng mà trường phục vụ. (ĐG) [đ.d.]


 

VinFast lỗ ròng xấp xỉ 2,4 tỷ đô la dù giao gần 35.000 xe năm 2023

23/02/2024

Một phần trong báo cáo tài chính chưa kiểm toán của VinFast đăng trên trang của SEC, 22/2/2024.

Một phần trong báo cáo tài chính chưa kiểm toán của VinFast đăng trên trang của SEC, 22/2/2024.

Hãng ô tô VinFast của tỷ phú Việt Nam Phạm Nhật Vượng công bố báo cáo tài chính chưa kiểm toán hôm 22/2 cho thấy họ giao hơn 34.800 xe trong năm 2023 và bị lỗ ròng tới 2,39 tỷ đô la trong cùng năm.

Bản báo cáo được đăng trên trang web của Ủy ban Giao dịch và Chứng khoán Mỹ (SEC) mà VOA xem được mở đầu với tiêu đề “VinFast báo cáo kết quả tài chính chưa kiểm toán của quý 4 và năm tài chính 2023”.

Phần tóm tắt được nêu bật sau tiêu đề liệt kê ra rằng hãng thuộc tập đoàn Vingroup của tỷ phú Vượng đạt doanh thu quý 4/2023 và cả năm lần lượt là 436,5 triệu đô la (hơn 10,4 nghìn tỷ đồng) và xấp xỉ 1,2 tỷ đô la (gần 28,6 nghìn tỷ đồng).

Ở trang 2 và 3 của bản báo cáo, VinFast viết rằng tổng doanh thu năm 2023 chủ yếu là từ bán ô tô điện và đã tăng hơn 91% so với năm 2022.

Hãng xe ra đời năm 2017, được bản báo cáo mô tả là nhà sản xuất xe hơi điện hàng đầu Việt Nam, công bố đã giao hơn 13.500 xe trong quý 4 năm ngoái và tổng cộng 34.855 xe trong cả năm.

Mặc dù vậy, VinFast cũng nêu ra trong trang 2 của bản báo cáo rằng hãng lỗ ròng gần 2 tỷ 396 triệu đô la trong năm 2023, tăng gần 15% so với năm 2022; và đến ngày cuối cùng của năm ngoái, hãng chỉ có trong tay lượng tiền mặt là gần 168 triệu đô la.

Như tin VOA đã đưa, năm 2022, hãng lỗ 2,1 tỷ đô la. Trước đó, hãng lỗ hơn 1,3 tỷ đô la vào năm 2021 và gần 800 triệu đô la vào năm 2020. Tính từ khi hãng được thành lập hồi tháng 6/2017 đến hết năm 2023, lỗ lũy kế lên đến hơn 7,2 tỷ đô la.

Về nợ nần, báo cáo cho biết hãng nợ ngắn hạn đến ngày 31/12/2023 là hơn 5,8 tỷ đô la, tăng gần 110% so với năm 2022; nợ dài hạn là hơn 2,4 tỷ đô la, giảm khoảng 30% so với năm trước.

Cộng gộp lại, cả nợ ngắn hạn lẫn nợ dài hạn của hãng lên đến hơn 8,2 tỷ đô la trong toàn bộ năm ngoái, tăng hơn 30% so với năm kia.

Một nhà phân tích tài chính không muốn nêu danh tính đưa ra quan sát với VOA rằng số nợ ngắn hạn đã tăng hơn 100% nhưng hãng vẫn phải dựa vào các khoản vay để duy trì hoạt động, bên cạnh đó, đã có sự dịch chuyển các khoản vay của VinFast từ dài hạn sang ngắn hạn nhiều hơn và như vậy áp lực trả nợ cũng tăng cao.

Bà Lê Thị Thu Thủy, Chủ tịch VinFast, đưa ra bình luận trong trang 3 của bản báo cáo rằng năm 2023 ghi nhận nhiều dấu mốc “đầu tiên” của hãng mà đỉnh cao là việc cổ phiếu của hãng lên sàn ở Mỹ, bên cạnh đó là việc VinFast đã tung ra “những sản phẩm mới thú vị”, mở rộng mạng lưới phân phối và củng cố sự hiện diện của hãng tại các thị trường hiện có, đồng thời mở ra cánh cửa đến với “những thị trường mới đầy hứa hẹn”.

Nữ chủ tịch đánh giá rằng những động thái đó đã “đặt nền móng vững chắc” cho hãng trong năm 2024 và giờ đây VinFast “đang đặt mục tiêu đầy tham vọng là cung cấp 100.000 xe trong năm 2024”.

Như VOA đã đưa tin, lượng xe VinFast giao trong năm 2023 thấp hơn nhiều so với mục tiêu hãng đã đặt ra là 50.000 chiếc.

Trên thị trường chứng khoán Nasdaq ở Mỹ, cổ phiếu mã VFS của VinFast có giá 5,08 đô la ở thời điểm chốt phiên giao dịch hôm 22/2, giảm 3,4% so với lúc thị trường mở cửa và tiếp tục xu hướng mất giá từ đầu năm đến nay, đi ngược lại trào lưu tăng điểm của Nasdaq nói chung trong cùng kỳ. Giá của VFS là hơn 7 đô la hôm 2/1/2024.


 

5 chị em ruột thịt … TRỞ THÀNH CÁC NỮ TU TRONG CÙNG MỘT CỘNG ĐOÀN TU TRÌ

 Peter Vũ Thoại

Khi đã nhận ra Chúa Giêsu kêu gọi dâng mình cách trọn vẹn cho Người, 5 chị em ruột thịt … TRỞ THÀNH CÁC NỮ TU TRONG CÙNG MỘT CỘNG ĐOÀN TU TRÌ

“Thiên Chúa có chương trình của Ngài và Ngài biết thời gian và địa điểm dành cho mỗi người”

[trích từ lời chia sẻ của một trong năm vị nữ tu]

Cả 5 người đều xuất thân trong cùng một gia đình gồm bảy người con (6 cô gái và 1 chàng trai), mỗi người theo đuổi cuộc sống riêng của mình và cả 5, không hẹn mà gặp lại nhau … ở cùng một cộng đoàn tu trì – đó là Hội dòng chiêm niệm Iesu Communio tại Burgos, phía Bắc của Tây Ban Nha.

Người đầu tiên gia nhập Hội dòng Iesu Communio là Jordán (1), năm tiếp theo là Francesca (2) và Amada de Jesus (3), hai tháng sau đó thì đến lượt Ruth María (4) – người lớn nhất trong số 5 người và Nazareth (5) là người sau cùng chọn gia nhập cộng đoàn tu trì này sáu tháng sau đó.

Sơ Amada de Jesus đã chia sẻ: “Đây là một điều ngạc nhiên thú vị đối với mọi người khi Chúa đã gọi tất cả 5 chị em chúng tôi vào Hội dòng trong vòng hai năm.”

Không hề có sự bàn luận giữa các chị em về việc thực hiện ơn gọi về tình yêu, mỗi người đã khám phá ra bản thân mình được lôi cuốn bởi đời sống thánh hiến và một cách đáng kinh ngạc (kể cả với bản thân họ) là… gia nhập cùng một cộng đoàn.

Liên quan về việc này, Sơ Amada có thổ lộ như sau: “Chúng tôi không biết rằng Chúa Thánh Thần đã khơi dậy cơn khát này nơi mỗi người chúng tôi. Thiên Chúa có kế hoạch của Ngài và Ngài biết địa điểm và thời điểm thích hợp cho mỗi người”.

Jordán là người đầu tiên gia nhập cộng đoàn tu trì Iesu Communio ở tuổi 23. Khi sức khỏe mong manh của người em trai của Sơ mà Sơ thường đồng hành ở bệnh viện, đã ghi dấu Sơ cách sâu sắc.

“Giữa nỗi đau khổ này tôi đã tự hỏi ‘Thiên Chúa ở đâu?’ Tôi có một nỗi buồn sâu xa mà tôi không thể diễn tả được. Bên ngoài, tôi có vẻ tràn đầy niềm vui nhưng trong bản thân tôi, tâm hồn tôi như đã chết rồi. Và tôi nghĩ rằng cái chết này, nỗi đau đớn này, đã biểu lộ ước muốn được Chúa yêu thương của tôi.”

Với hành trình riêng, mỗi Sơ đã làm chứng về niềm hy vọng mà tiếng gọi của Chúa Kitô đã mở ra. Sơ Amada de Jesús chia sẻ:

“Sự dâng hiến cho Chúa là một món quà bất khả sánh. Sau 13 năm sống đời chiêm niệm, trước tiên tôi vẫn ở đây vì tình yêu đối với Ngài và tôi cảm thấy tình yêu tràn đầy mà Ngài yêu thương tôi này, cách nhưng không.”

Sơ Amada de Jesus kể rằng sơ đã nuôi dưỡng “mối quan hệ rất đơn sơ” với Chúa ngay từ nhỏ, nhưng không dễ để phân định và đón nhận lời kêu gọi vào đời sống tu trì:

“Tại một thời điểm nào đó, tôi biết rằng Chúa muốn tôi vì Ngài, và chỉ khi nghĩ đến điều đó lòng tôi tràn đầy niềm vui, nhưng tôi cũng nghĩ rằng ơn gọi là một sự từ bỏ để trở thành một người vợ và người mẹ. Tôi đặt mình trước mặt Chúa và tôi xin Chúa đừng gọi tôi từ bỏ vì điều này”.

(…)

– sói thanh –

[dựa theo https://hdgmvietnam.com/…/nam-chi-em-gia-nhap-cung-mot…]


 

NỖI OAN THẾ KỶ

 LVan Le is with Hồng Chí Diệp

Giữa những ngày mùng Tết, đài truyền hình quốc gia Việt Nam (VTV) đã loại bỏ hai tập phim về tuổi thơ của Trương Vĩnh Ký trong loạt phim hoạt hình “Khát vọng non sông”. Truớc đó, hai tập phim này cũng bị loại bỏ bởi đài truyền hình Cần Thơ. Sự loại bỏ này, nhìn từ bên ngoài, giống như sự tiếp nối của hành động cấm ra mắt sách “Trương Vĩnh Ký, Nỗi Oan Thế Kỷ” của nhà biên soạn uy tín Nguyễn Đình Đầu!

Cuộc đời và sự nghiệp của Trương Vĩnh Ký thật có những điều khiến nhiều người thảo luận. Nhìn chung người đời sau xét ông trên hai phương diện: phương diện học thuật và phương diện chính trị. Dù có quan điểm của riêng mình, bài viết này không chủ ý trình bày quan điểm đó mà tìm hiểu về thái độ của xã hội đối với các quan điểm khác nhau về ông.

Tôi nhớ những ý kiến về công và tội của ông Trương Vĩnh Ký trước năm 1975. Trước tác của các bậc tiền bối như các ông Vương Hồng Sển, Sơn Nam, Nguyễn Văn Trung, Trương Bá Cần ở phương Nam, các ông Nguyễn Văn Tố, Vũ Ngọc Phan ở phương Bắc còn sẵn đó trên các giá sách Sài Gòn. Tôi chỉ xin nhắc lại rằng thời đó, ở Miền Nam, sự trình bày quan điểm về ông Trương Vĩnh Ký là không giới hạn. Hai vị giáo sư trường trung học Trương Vĩnh Ký là hai ông Nguyễn Xuân Hoàng (dạy Triết) và Nguyễn Minh Nhựt (dạy Sử), thảo luận với học sinh về đề tài này. Quan điểm của hai ông giống nhau: Trương Vĩnh Ký có công lớn về học thuật, về mở mang chữ quốc ngữ trong dân chúng, xây dựng nền tảng để người Việt sử dụng lợi khí này. Ông Trương Vĩnh Ký cũng có điều không nên là nhận lời cộng tác với vua Đồng Khánh, cần nhớ rằng vị vua này được Pháp đưa lên để an định xã hội khi vua Hàm Nghi vì chống Pháp phải bôn đào Tân Sở.

Hai vị Thầy dạy trong ngôi trường mang tên ông Trương Vĩnh Ký mà có thể bộc bạch những suy nghĩ không ủng hộ ông như vậy cho thấy xã hội thời đó tôn trọng tự do học thuật, tự do ngôn luận tới chừng nào. Trong trường cũng có những vị giáo sư không phê phán việc ông Trương Vĩnh Ký cộng tác với vua Đồng Khánh, các thầy với ý kiến khác biệt thảo luận trong tinh thần bè bạn và học hỏi nhau. Hai vị Nguyễn Xuân Hoàng và Nguyễn Minh Nhựt lắng nghe lập luận trái chiều từ đồng nghiệp, từ cả những học sinh lớp 11, lớp 12 như chúng tôi. Hai vị đó, dù có lập trường phê phán hành động của ông Trương Vĩnh Ký, vẫn tự hỏi: hay tiền nhân có ý gì sâu xa mà chúng ta không thấu hiểu? Cái tâm thế hoài nghi khoa học đó khiến hai ông rất sẵn sàng học hỏi, giúp hai ông ngày tiệm cận với chân lý, giúp chúng tôi mở mang tầm mắt và phương pháp luận khoa học, giúp xã hội an bình, không ai là thế lực thù địch của ai…

Các sự việc loại bỏ hai tập phim về tuổi thơ của Trương Vĩnh Ký, cấm ra mắt sách “Trương Vĩnh Ký, Nỗi Oan Thế Kỷ” cho thấy bầu không khí bây giờ hoàn toàn khác xưa. Bây giờ, xã hội Việt Nam do chính người Việt tổ chức quản lý mà sao không khí học thuật và ngôn luận lại hẹp hòi, ngột ngạt hơn thời trước tới dữ vậy?

Học giả Trương Vĩnh Ký, người được mời vào câu lạc bộ mười tám nhà bác học của Pháp “Savants du Monde”, người để lại cho đời trên trăm trước tác về văn học, sử địa, từ điển, dịch thuật… đích thị là một nhà khoa học am tường nhiều lãnh vực tư tưởng. Chắc chắn tầm tri thức và tư cách trí thức của nhân vật này cách xa những người đang cấm đoán và phán xét ông hôm nay!

Tư cách trí thức của Trương Vĩnh Ký cao như vậy, chắc hẳn ông luôn tôn trọng tinh thần hoài nghi khoa học. Bây giờ ông chịu sự phán xét của những người chỉ biết phe phái mình, chỉ đọc sách một chiều, chăm chăm cấm cửa các thảo luận tự do… thì đúng là ông chịu Nỗi Oan Thế Kỷ!

Miền Nam yêu mến và tôn trọng hai nhân vật Phan Thanh Giản và Trương Vĩnh Ký. Miền Nam là quê hương sinh ra hai ông, Miền Nam gần gũi và hiểu rõ hai ông! Tấm lòng này của dân Miền Nam được bộc lộ rõ ràng. Tên tuổi hai nhân vật đó bị vùi dập mấy chục năm nay. Cho dù đoạn sau này có nhẹ tay hơn một chút thì thái độ thô lỗ đó còn cách rất xa với tấm lòng tôn trọng, yêu quý hai ông của người Miền Nam. Xử tệ với hai ông có phải chính là xử tệ với tấm lòng và kiến thức Miền Nam? Nếu như vậy thì Nỗi Oan Thế Kỷ có là Nỗi Đau Thế Kỷ?

Cũng có thể nói, Nỗi Oan Thế Kỷ này đâu chỉ một ông Trương Vĩnh Ký chịu!

Lê Học Lãnh Vân,

ngày 18 tháng 2 năm 2024