Đạo Ông Nhà Lớn Long Sơn, bảo tàng sống văn hóa khẩn hoang ở Nam Kỳ

Báo Nguoi-viet

August 5, 2023

Phạm Anh

BÀ RỊA-VŨNG TÀU, Việt Nam (NV) – Xã Long Sơn, huyện Châu Đức, tỉnh Bà Rịa-Vũng Tàu hiện có khoảng 2,000 nhà dân, đa số theo đạo Ông Trần hay còn gọi là đạo Ông Nhà Lớn. Trung tâm của cộng đồng là ngôi Nhà Lớn, một quần thể kiến trúc cổ bao gồm nhà ở, nhà thờ, phố, chợ, trường học do cộng đồng cùng chung tay chăm sóc.

Y phục truyền thống của đạo Ông Trần là quần áo màu đen dù là áo bà ba hay áo dài, dù là lúc đi làm nông hay khi dự tiệc tùng lễ hội. (Hình: Phạm Anh)

Nếp sống của họ từ lễ nghi sống chết, ăn mặc, sinh hoạt, ứng xử thậm chí nói năng chữ nghĩa với khuôn mẫu riêng theo phong cách của những người khẩn hoang thời thế kỷ 18-19. Ngoài ra còn có một cộng đồng ở xã Nhị Bình, huyện Châu Thành, tỉnh Tiền Giang. Có thể nói đây là bảo tàng sống của văn hóa thời khẩn hoang.

Tên là đạo Ông Trần nhưng người lập đạo mà nói chính xác hơn đó là thủ lĩnh của cộng đồng khẩn hoang vùng này tên thật là Lê Văn Mưu. Do thói quen của lối sống thời khai mở đất suốt ngày ở trần nên người ta gọi là ông Trần giống như những ông đạo Đèn, đạo Điên, Sải Vãi Bán Khoai ở miền Tây thời trước. Ngay bây giờ chính những thành viên tham gia công quả, tiếp khách tế tự trong Nhà Lớn vẫn thành kính kiêng kỵ không dám nói đến tên thật của ông. Chỉ có người cháu đời thứ ba của ông là Lê Thị Kiếm mới dám tiết lộ.

Nhóm khẩn hoang dung chứa người xiêu tán

Theo truyền ngôn thì năm 1891, ông Trần cùng đoàn người đi tàu buồm từ Hà Tiên dừng chân ở chợ Long Điền, thấy đảo Long Sơn chưa có người khai phá, ông chọn nơi này mở đất lập nghiệp. Họ khai hoang, làm ruộng muối, làm rẫy, khai thác biển làm cá, mắm. Hiện nay Nhà Lớn vẫn còn giữ được mô hình chiếc thuyền buồm, đặc biệt là nguyên mẫu bánh lái khổng lồ của chiếc thuyền được đẽo từ thân cây nguyên khối. Điều này cho thấy ông Trần hẳn là một điền chủ có tài vật lực hoặc một lãnh tụ một bang hội nào đó bỏ xứ tìm vùng đất mới

Họ không làm ăn riêng lẻ mà sống cộng cư cùng ăn cùng ở, cùng làm và từng bước xây dựng ngôi Nhà Lớn thành một tổ chức xã hội khép kín, người chỉ huy việc khai phá tổ chức đời sống vừa là người lãnh đạo tinh thần vừa giống như mô thức đồn điền triều Nguyễn vừa mang phong cách trại ruộng của Phật Thầy Tây An.

Ông Trần còn hào sảng cưu mang những người xiêu tán từ khắp nơi về đây lập nghiệp và dần tạo lập vùng Long Sơn từ cù lao hoang địa thành ruộng rẫy trù phú và xây dựng nên cơ ngơi Nhà Lớn.

Trong lần thăm viếng năm 2021, chúng tôi tiếp xúc với cô Bảy hơn 70 tuổi là thành viên phụ trách tiếp tân. Quê quán cô ở Hương Mỹ, Bến Tre, ông nội cô đã rời quê tìm phương lập nghiệp và trở thành bổn đạo sống trong Nhà Lớn, tiếp đó đến lượt cha cô, bản thân cô sinh ra lớn lên dựng vợ gả chồng đều trong Nhà Lớn. Mãi sau 1975, chính sách đất đai của chính quyền bình quân ruộng đất cho mỗi đầu người những thành viên, bổn đạo mới tách ra sống riêng và làm ăn riêng nhưng tất cả vẫn gắn bó và chu toàn công quả với Nhà Lớn như là nhà thờ tổ của mình. Cộng đồng Nhà Lớn Long Sơn đã hình thành như vậy.

Chuẩn bị kỉnh cơm, chỉ là cơm trắng và muối chứa trong các thố có nắp đậy. (Hình: Phạm Anh)

Cấu trúc xã hội từ khẩn hoang đến tân thời

Nhà Lớn là một quần thể kiến trúc khép kín, gồm khu nhà dài phía trước để tiếp khách, khu nhà thờ, khu lăng mộ Ông Trần. Đặc biệt nhất, là khu nhà thờ. Khu nhà quay mặt về hướng Đông, tọa lạc trên diện tích 7,800 mét vuông, gồm tam quan, vườn hoa bát quái, và nhiều nhà thờ, trong đó có các nhà lầu hai tầng (tầng dưới lát gạch, tầng trên lát gỗ) mái ngói là: Lầu Cấm (tiền điện), Lầu Phật (chính điện), Lầu Trời, Lầu Tiên, Lầu Dài; và nhà trệt lợp ngói là Nhà Thánh, Nhà Hậu (hậu điện) thành hình chữ “Khẩu.” Trong khoảng sân lộ thiên dùng để thông gió và lấy ánh sáng có hồ nước ngầm, một bể nước nổi trong có hòn non bộ.

Bên trong các ngôi nhà này, các trụ cột và xà nhà đều có treo câu đối, câu liễn và hoành phi. Nổi trội nhất là các bộ bao lam đều chạm trổ hình hoa, hình thú rất khéo léo, công phu và đều được tô son thiếp vàng rực rỡ. Tại đây thờ cả Phật Giáo, Đạo Giáo, Nho Giáo; và thờ Ông Trần cùng những người trong gia tộc họ Lê.

Trong các gian thờ là vô số kỷ vật cổ (đa phần bằng gỗ quý) sưu tầm từ cả ba miền Nam-Trung-Bắc như bàn ghế, tủ thờ, những bức hoành phi, liễn thờ… Trong đó có giá trị nhất là bộ bàn ghế bát tiên (được cẩn hoa cương và xà cừ mà con cháu ông Trần khẳng định là của vua Thành Thái từng dùng ở Bạch Dinh tại thành phố Vũng Tàu) và bộ tủ thờ cổ cẩn xà cừ gồm 33 chiếc, và gần 40 ghế nghi để thờ cúng có nguồn gốc từ vùng Hà Đông.

Di vật quý nữa là bản văn chữ Nôm truyện “Lục Vân Tiên” vẽ trên lụa, mà trước đây ông Trần vẫn thường trích đọc và giảng dạy cho bổn đạo về những giá trị trung hiếu tiết nghĩa như một thứ giáo lý truyền khẩu. Ngày nay những thế hệ kế tục vẫn sống và dạy dỗ con cháu theo các chuẩn mực đó.

Đến năm 1928, các khu thờ cúng đã hoàn chỉnh, ông cho dựng tiếp Lầu Dài, phần dưới làm nơi ăn nghỉ cho người đến thăm viếng. Lầu Dài là dãy nhà rất dài nhiều căn nối nhau có đến hơn 50 mét. Bên trong có những bộ ván ngựa (phản) cũng rất dài tầm bốn đến năm mét để khách sinh hoạt, nghỉ ngơi.

Những năm tiếp theo, ông Trần xây năm dãy phố là những dãy nhà trệt cho lưu dân mới đến lập nghiệp có chỗ cư ngụ, nhà Long Sơn hội là nơi hội họp của cộng đồng, trường học dạy chữ quốc ngữ cho trẻ, nhà lồng chợ Long Sơn khánh thành ngày 16 Tháng Tám, 1929, nhà máy xay xát lúa gạo, kho chứa thóc, nhà đèn, nhà thợ mộc, nhà bếp, các hồ và lu dùng để tích trữ nước ngọt… Dấu ấn đặc biệt dấu tích thời khẩn hoang của chợ Long Sơn ở Nhà Lớn là hai đặc sản rất ngon và rất rẻ: chao và mắm ruốc.

 

Kỉnh cơm ông bà đơn giản nhưng đặt trong thố nghiêm cẩn. (Hình: Phạm Anh)

Lưu giữ đạo lý lối sống thời xưa

Với những cơ sở vật chất như vậy Nhà Lớn có đủ thiết chế của một làng xã kiểu mẫu và tiên tiến so với xã hội đương thời. Cô Bảy cho biết trong hơn 2,000 nhà dân xã Long Sơn hiện nay thì hơn 90% là thành viên của Nhà Lớn trước đây.

Tấm lòng hào sảng nghĩa khí và lối sống đạo đức của ông Trần không chỉ chinh phục người dân sở tại mà ở hầu hết Nam Kỳ Lục Tỉnh đều ít nhiều có người tự nguyện theo đạo Ông Trần. Đặc biệt là ở xã Nhị Bình, Châu Thành, Tiền Giang, có cả cộng đồng theo đạo Ông Nhà Lớn, đến nay vẫn liên lạc thường xuyên và duy trì các sinh hoạt tập tục y như Nhà Lớn Long Sơn.

Những vị lão thành ở Nhị Bình kể rằng trong trận bão năm Giáp Thìn 1904, ông Trần đã về Mỹ Tho và cứu đói vùng này 1,000 giạ lúa. Từ đó người dân cảm phục và tự nguyện sống theo đạo Ông Trần.

Không chỉ xây dựng cơ sở vật chất, tổ chức cho các thành viên làm ăn, thời ấy ông Trần còn tạo dựng một nếp sống đạo nghĩa, những tập quán, lễ nghi sinh hoạt cho cả cộng đồng và vẫn còn duy trì đến nay.

Những người theo đạo Ông Nhà Lớn không phải ăn chay, niệm Phật đọc kinh, nhưng phải giữ những giá trị đạo đức nhân nghĩa theo tinh thần Nho Giáo đã đươc Việt hóa theo khuôn mẫu của Vân Tiên, Hớn Minh, Tử Trực, Nguyệt Nga trong truyện “Lục Vân Tiên.” Phải giữ đạo hiếu và lễ nghi với ông bà tổ tiên, sống chan hòa với cộng đồng xã hội.

Dù tại Nhà Lớn hay ở nhà riêng, mỗi ngày cúng bốn lần. Theo ngôn ngữ riêng của đạo, cúng gọi là kỉnh. Sáng sớm kỉnh nước, nhang. Trưa, chiều, kỉnh cơm (chỉ là cơm trắng và muối chứa trong các thố có nắp đậy). Tối kỉnh nhang. Trên bàn thờ chính trong Nhà Lớn và bàn thờ của các gia đình bổn đạo ở Nhị Bình, có trang thờ phủ vải màu đỏ. Phải chăng đây là một “gánh” của đạo Bửu Sơn Kỳ Hương?

Dù tại Nhà Lớn hay ở nhà riêng, mỗi ngày trưa, chiều phải kỉnh cơm. (Hình: Phạm Anh)

Lối sống giản dị, lành mạnh

Ở gia đình thì đơn giản chỉ một bàn thờ nhưng Nhà Lớn có đến 70 bàn thờ nên việc kỉnh cơm, cúng lễ, quét dọn, tu sửa khánh tiết, tiếp tân hằng ngày được tổ chức chặt chẽ. Những công việc lao động bình thường sẽ do 30 thanh niên làm công quả. Mỗi ngày thay phiên một lần.

Việc cúng kỉnh do Phiên Ngũ (năm người có chức phận đã từng làm công quả hơn 10 năm) đảm nhiệm, cứ ba ngày thay phiên một lần. Nhà Lớn hiện có 68 phiên với 340 người tự nguyện thực hiện, nửa năm đáo lại một lần. Người thâm niên hơn có trách nhiệm cao hơn và Phiên Hầu và nhóm có trách nhiệm cao nhất trong việc coi sóc Nhà Lớn là Hương Quản gồm có tám người.

Y phục truyền thống của đạo Ông Trần là quần áo màu đen dù là áo bà ba hay áo dài, dù là lúc đi làm nông hay khi dự tiệc tùng lễ hội. Màu đen có thể là dấu tích của thời khẩn hoang 100 năm trước nhưng đó cũng là sự lựa chọn cho lối sống đơn giản thanh đạm theo chủ trương của ông Trần. Một bô lão ở Nhị Bình mỉm cười khẳng định: “Đã quen rồi, bắt mặc đồ màu khác không mặc được!”

Việc tang ma và mồ mả của người theo đạo Ông Trần cũng theo quy tắc riêng. Tại Long Sơn và Nhị Bình đều có một cái “Bao Quan.” Hình thức giống như một cổ quan tài sơn màu đỏ trang trí hoa văn đẹp mắt. Phần trên Bao Quan và tấm liệt dưới lòng quan tài có thể tháo rời. Người trong đạo qua đời sẽ được bó chặt trong một tấm vải đỏ và thi hài đưa vào Bao Quan. Khi đưa thi hài xuống huyệt, Bao Quan được tháo ra và đưa về lại Nhà Lớn.

Trên trăm năm qua tất cả những người theo đạo qua đời đều dùng chung cái Bao Quan này. Màu đỏ của nó không phải do nước sơn mà do sáp của hàng ngàn chiếc đèn cầy phủ lên. Việc dùng chung Bao Quan vừa tiết kiệm vừa thể hiện đạo lý “sống đồng tịch đồng sàn, chết đồng quan đồng quách.” Ông Trần xưa có dạy “sáng tử chiều táng, chiều tử sáng táng.” Tang lễ cũng thật giản tiện, không trống nhạc, không tụng kinh, không tiệc tùng.

Cả Long Sơn và Nhị Bình đều có khu dành riêng chôn cất người trong đạo. Mồ mả cũng có điểm đặc biệt, đơn giản, tươm tất, kích thước bằng nhau không cái nào lớn hơn cái nào.

Bà Kiếm cho biết ông Trần đã dạy: “Kẻ hèn, người sang, dân nghèo hay người có chức quyền khi chết đi, đều ngang hàng, bình đẳng như nhau.” Đặc biệt hơn nữa trên mộ bia chỉ đánh số mà không ghi họ tên người mất. Con cháu nhớ số ấy mà chăm sóc cúng viếng hằng năm.

Từ năm 1991, Nhà Lớn đã được công nhận là di tích lịch sử-văn hóa cấp quốc gia.

Hằng năm vào ngày giỗ Ông Trần (20 Tháng Hai Âm Lịch) và ngày Tết Trùng Cửu (9 Tháng Chín Âm Lịch), Nhà Lớn Long Sơn đều tổ chức lễ hội long trọng, thu hút hàng chục ngàn người gần xa (chủ yếu từ các tỉnh ở miền Đông và miền Tây Nam Bộ) về tham dự.

Với những người thân quen có thể gọi là bổn đạo, họ đến Nhà Lớn như trở về nguồn cội của mình, những thức cúng viếng không phải là tiền bạc, phẩm vật mua sắm mà chính từ sản phẩm của địa phương, của gia đình. Người mang chục trái dừa, người mang cả cần xé cam, quýt…

Với tấm lòng hiếu khách truyền thống của đạo, khách dù là thân hay khách lạ, dù là ngày thường hay ngày giỗ kỵ đều được tiếp đón ân cần chu đáo theo câu “tứ hải giai huynh đệ.” (Phạm Anh)

Xin lỗi bác Trường Chinh!

Báo Tiếng Dân

Nguyễn Hoàng Ánh

4-8-2023

Ảnh: Luật Khoa

Còn nhớ, khoảng năm 2011, sau khi Hồ Duy Hải được hoãn thi hành án, mạng xã hội nổi lên hình ảnh người bố bán nhà đi kêu oan cho con.

Báo chí, các luật sư, thậm chí đại biểu QH cũng đứng ra ủng hộ xét lại vụ án này. Phó viện trưởng Viện KSND tối cao Nguyễn Hải Phong nói:

“Qua xem xét hồ sơ vụ án, chúng tôi thấy chưa đủ căn cứ vững chắc để kết luận Chưởng là người chủ mưu, cầm đầu vụ giết người”.

Thế nhưng trước sức mạnh của cả hệ thống chính quyền, một gia đình đã tan nát vì tai bay vạ gió. Người bố trông rất sáng sủa, chính trực, đang là thầy lang phải bán nhà bán cửa đưa vợ lên Hà Nội, sống đời vô gia cư để kêu oan cho con.

Người em trai cũng không kết hôn, một lòng đi theo phục vụ bố mẹ, giành giật từng ngày sống cho anh mình. Không ngờ cái tên Trường Chinh của người cựu chiến binh này lại là để cho cuộc “trường chinh” cuối đời nhằm kêu oan cho con!

Lúc ấy nhóm mình đã gom được ít tiền, cử mình là người duy nhất ở Hà Nội tìm bác Chinh để đưa. Bác ấy đến mà rất lo lắng, chỉ sợ làm phiền chúng mình vì bác bảo “công an theo em suốt, ngủ gầm cầu cũng không yên”. Mình tin bác vì dù rơi vào cảnh khốn cùng nhưng bác rất cương nghị, chính trực, nói lời cám ơn rất đàng hoàng, không hề than nghèo kể khổ.

Mình cũng tin người thanh niên “ở nhà chăm chỉ, thương bố mẹ, sống không điều tiếng” (lời bác Chinh), lại bỏ hàng tháng tỉ mẩn dùng tăm thêu lời kêu oan lên áo, tự chế hàng chục con giống để nhét thư kêu oan gửi ra ngoài, không thể là kẻ giết người máu lạnh. Sau đó, thỉnh thoảng mình lại góp tiền cho quỹ trợ giúp gia đình tử tù, mong san sẻ chút hơi ấm cho những ông bố bà mẹ đau khổ.

Có điều, theo ông Nguyễn Hải Phong thì: “Nhưng theo thủ tục thì vụ Nguyễn Văn Chưởng đã qua xét xử sơ thẩm, phúc thẩm và giám đốc thẩm với cấp xét xử cao nhất là Hội đồng thẩm phán TAND tối cao.

“Theo quy định của pháp luật hiện hành thì vụ này nếu có sai cũng hết đường kháng nghị, bởi quyết định của pháp luật về tố tụng hình sự thì quyết định của Hội đồng thẩm phán là quyết định cuối cùng” – ông Nguyễn Văn Hiện nói. (Trích báo Tuổi Trẻ)”.

Chính vì sự vô tình, cứng nhắc trong thủ tục của hệ thống tòa án (mà ta đã có nhiều ví dụ về chất lượng xét xử) mà tòa Hải Phòng vừa tuyên chuẩn bị thi hành án với Chưởng, còn tàn nhẫn cho gia đình 3 ngày để quyết định có nhận xác con không!

Thi hành án bây giờ chưa chắc đã là đau khổ với Nguyễn Văn Chưởng vì với người thanh niên ấy, cả đời mòn mỏi sau song sắt, không có hy vọng được minh oan có khi còn tàn nhẫn hơn. Nhưng đó sẽ là án tử cho bố mẹ anh, những người đáng ra được nghỉ ngơi bên con cháu, lại đã mất tất cả chỉ mong cứu được con. Giờ không còn con nữa thì họ sống thế nào!

Không biết vị Chánh án ký quyết định thi hành án này, bố mẹ còn sống không? Ông/ bà ta có con không? Ông/ bà có dám nhìn vào mắt người bố đau khổ này không? Dù chỉ còn 1% nghi ngờ thì không ai được phép kết tội người khác, nhất là bằng hình phạt tước đi cuộc sống của họ, vì nó trái Tự Nhiên và vì không thể vãn hồi lại.

Quy định là chết, chỉ có người là sống. Hệ thống luật pháp tử hình một con người chỉ vì thủ tục không thể làm khác không thể là “pháp luật do dân – vì dân” được.

NẾU ĐỂ MẶC NGUYỄN VĂN CHƯỞNG BỊ TỬ HÌNH, TẤT CẢ CHÚNG TA ĐỀU PHẢI CÚI ĐẦU TRƯỚC NGƯỜI BỐ NÀY!

Thà bỏ sót còn hơn giết nhầm

Báo Tiếng Dân

Thái Hạo

5-8-2023

Những con vật được tử tù Nguyễn Văn Chưởng làm từ túi nhựa đựng hàng, gửi ra ngoài theo hướng quà tặng. Chưởng nghĩ ra cách này để có thể nhét những lá thư kêu oan bí mật ở bên trong. Ảnh: FB Thịnh Nguyễn

Sau 15 năm bị giam cầm thì đây là lần thứ hai tử tù Nguyễn Văn Chưởng bị nhận quyết định thi hành án; và cũng như lần 1, đông đảo luật sư, đại biểu, và người dân lại lên tiếng phản đối dữ dội, bởi nhiều dấu hiệu oan sai vẫn chưa được làm sáng tỏ. Tính mạng của Nguyễn Văn Chưởng hiện đang bị đe dọa nghiêm trọng.

Về tóm tắt và các tình tiết mâu thuẫn, bất thường của vụ án này các bạn có thể đọc ở các link bên dưới, từ một số bài báo và tường thuật của luật sư Lê Văn Hòa. Cá nhân tôi thì thấy lập tức hiện lên hình ảnh Hồ Duy Hải sau khi tiếp xúc với những thông tin ấy.

Theo một bài báo trên tờ Tuổi Trẻ (2014), “Ông Lê Đình Khanh, phó trưởng đoàn chuyên trách Đoàn đại biểu Quốc hội tỉnh Hải Dương, cho biết: “Tôi đọc qua hồ sơ vụ án và thấy còn có nhiều vấn đề. Vụ án có năm bị cáo thì ba bị cáo kêu oan. Tôi cũng phân vân, đây là vụ giết thiếu tá công an phường, liệu Công an TP Hải Phòng có vì điều đó mà làm không khách quan hay không?”.

Tôi chú ý một chi tiết rất đặc biệt ở cuối bài này, là tờ báo hẹn rằng: “trong số báo ngày mai (24-12) Tuổi Trẻ có bài trao đổi với thiếu tướng Ðỗ Hữu Ca, giám đốc Công an TP Hải Phòng, về vụ việc của tử tù Nguyễn Văn Chưởng. Mời bạn đọc theo dõi”.

Tuy nhiên, theo hẹn, Tuổi trẻ đã đăng một bài với nội dung khác, kèm theo lời giải thích rằng: “Ngày 23-12, thiếu tướng Đỗ Hữu Ca – giám đốc Công an TP Hải Phòng – đề nghị không đăng bài trao đổi giữa ông với PV Tuổi Trẻ về vụ tử tù Nguyễn Văn Chưởng kêu oan. Tôn trọng ý kiến của người trả lời phỏng vấn, Tuổi Trẻ dừng lại việc đăng bài trao đổi với thiếu tướng Đỗ Hữu Ca. Thành thật cáo lỗi bạn đọc”.

Từ những tình tiết còn nhiều khuất tất và đầy mâu thuẫn trong vụ án này, đến sự “phân vân” của ông Lê Đình Khanh và cuối cùng là “đề nghị không đăng bài” của ông Giám đốc Công an Hải Phòng Đỗ Hữu Ca, tôi càng cảm nhận rõ hơn sự “có vấn đề” trong vụ án này.

Điều đáng nói và đáng lo hơn là, như chúng ta đã biết, vào tháng 2 năm nay (2023) ông Đỗ Hữu Ca đã bị khởi tố và bắt tạm giam để điều tra tội lừa đảo chiếm đoạt tài sản, nghi nhận hàng chục tỉ đồng để “chạy án”. Và chắc cũng chưa ai quên được vụ án thảm khốc Đoàn Văn Vươn xảy ra năm 2012. Lúc đó ông Đỗ Hữu Ca đang là giám đốc Công an Hải Phòng, và là người đã trực tiếp chỉ huy “trận đánh” mà sau này ông đã tự hào gọi là “một trận đánh đẹp, xứng đáng đưa vào sách giáo khoa”. Nhưng sau đó, Thành ủy Hải Phòng đã phải đứng ra nhận trách nhiệm trước Bộ Chính trị, và hàng loạt cán bộ huyện Tiên Lãng liên quan tới vụ việc đã bị kỷ luật. Bây giờ thì ông Ca đang ở trong trại giam rồi.

“Thà bỏ sót còn hơn giết nhầm” là cách nói khác của nguyên tắc suy đoán vô tội trong tố tụng, được thế giới văn minh đặt ra và bảo vệ nhằm tránh tình trạng kết án oan, vì “có những cái sai không sửa được” nữa.

Tính mạng của một con người đang ngàn cân treo sợi tóc. Tôi đề nghị, trước quá nhiều vấn đề bất thường và bất minh trong vụ án này, việc đầu tiên là phải hoãn thi hành án, sau đó nếu không đủ bằng chứng buộc tội thì phải tuân thủ nguyên tắc suy đoán vô tội mà hành động.

An Giang bắt giữ tín đồ PGHH Nguyễn Hoàng Nam, cáo buộc “dùng mạng chống Nhà nước”(RFA)

RFA
2023.08.04

Tín đồ PGHH Nguyễn Hoàng Nam trong một hình ảnh chụp năm 2017

 FB Nguyễn Hoàng Nam

An Giang bắt giữ tín đồ PGHH Nguyễn Hoàng Nam, cáo buộc “dùng mạng chống Nhà nước”

 

Chỉ sau hai năm ra tù vì những hoạt động tôn giáo của mình, một tín đồ Phật giáo hòa hảo độc lập tiếp tục bị bắt ở An Giang vì các bài đăng trên mạng xã hội.

Báo mạng Vietnam Plus hôm 4/8 dẫn thông tin từ cơ quan An ninh điều tra, Công an tỉnh An Giang cho biết, cơ quan này đã phối hợp với Cục An ninh mạng và Phòng, chống tội phạm sử dụng công nghệ cao, Bộ Công an, cùng với các phòng nghiệp vụ đã thi hành lệnh bắt tạm giam ông Nguyễn Hoàng Nam (sinh năm 1982, trú tại xã Vĩnh Châu, thành phố Châu Đốc).

Ông Nam bị điều tra về hành vi bị cho là “phát tán, tuyên truyền thông tin, tài liệu nhằm chống Nhà nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam” theo Điều 117 Bộ luật hình sự.

Tờ báo này cho biết thêm, ngày 24/7, Cơ quan An ninh điều tra, Công an tỉnh An Giang đã ra quyết định khởi tố bị can, bắt tạm giam và khám xét nơi ở của ông Nam.

Qua khám xét nơi ở, cơ quan chức năng đã thu giữ bảy điện thoại di động, hai USB, một laptop, 307 trang tài liệu và 10 video bị cho là có “nội dung tuyên truyền chống Đảng, nhà nước” và nhiều đồ vật, tài liệu khác có liên quan.

Ông Nguyễn Ngọc Tân, Phó Chánh thư ký Ban trị sự trung ương Giáo hội Phật giáo Hòa hảo thuần túy cho hay, ông nhận được tin ông Nam bị công an An Giang bắt giữ hôm 2/8 tuy nhiên đến hôm nay báo chí mới loan tin.

Trong cuộc phỏng vấn với Đài Á Châu Tự Do, ông Tân bày tỏ “bàng hoàng” khi biết tin và cho biết thông tin thêm về ông Nam:

“Nguyễn Hoàng Nam là một đồng đạo, từng là một cựu tù nhân tôn giáo, mới ra tù năm 2021 cùng với vụ ông Bùi Văn Trung và Bùi Văn Thâm.

Hoàng Nam là một nhà hoạt động tôn giáo, sau khi ra tù Nam tích cực hoạt động từ thiện tôn giáo, xã hội.”

Bình luận về vụ bắt giữ mới nhất của cơ quan công an tỉnh An Giang đối với nhà hoạt động tôn giáo, tín đồ Phật giáo Hòa Hảo Nguyễn Hoàng Nam, ông Phil Robertson, Phó Giám đốc Phân ban Châu Á của tổ chức Theo dõi Nhân quyền bày tỏ qua thư điện tử như sau:

“Cuộc tấn công như con dao hai lưỡi của chính phủ Việt Nam đối với tín đồ Phật giáo Hòa Hảo vi phạm quyền tự do ngôn luận, cũng như quyền tự do tôn giáo và tín ngưỡng của họ, và bằng cách bắt giữ Nguyễn Hoàng Nam, chính phủ cho thấy họ đang tăng gấp đôi chiến dịch của mình để bịt miệng những người thẳng thắn ủng hộ tự do tôn giáo như thế nào.

Những lời buộc tội và truy tố Nguyễn Hoàng Nam trước đây là không có thật, và vụ bắt giữ mới nhất này cũng giống như vậy. Ông ấy có những bất bình chính đáng đối với sự giám sát, quấy rối và vi phạm quyền của chính phủ, và ông ấy nên được phép nói về những lạm dụng đó mà không phải đối mặt với một vòng hình sự hóa và bỏ tù khác.”

Đại diện của tổ chức nhân quyền có trụ sở tại Bangkok khẳng định, vụ việc mới nhất xảy ra đối với ông Nam và các tín đồ Hòa Hảo thuần túy cho thấy Ngoại trưởng Antony Blinken và Bộ Ngoại giao Mỹ đã “sai lầm như thế nào khi loại Việt Nam ra khỏi danh sách Các quốc gia cần quan tâm đặc biệt (CPC) vì vi phạm quyền tự do tôn giáo và tín ngưỡng.”

Theo ông Phil Robertson, chỉ có sự chỉ trích công khai đi kèm với việc chỉ định CPC đầy đủ mới có thể ngăn chặn chiến dịch đàn áp nhân quyền đang diễn ra của chính phủ Việt Nam đối với các nhà hoạt động vì tự do tôn giáo.

Báo chí Nhà nước dẫn thông tin từ cơ quan điều tra nói rằng, sau khi chấp hành xong hình phạt tù trở về địa phương trong năm 2021, ông Nam không chịu cải tạo, mà tiếp tục lợi dụng không gian mạng, tạo nhiều tài khoản mạng xã hội để đăng tải, phát tán nhiều tài liệu, hình ảnh, video, thậm chí phát trực tiếp để tuyên truyền, chống phá Đảng, Nhà nước, chính quyền địa phương.

Hành vi của ông bị cho là nhằm mục đích gây chia rẽ, phá hoại chính sách đoàn kết tôn giáo, dân tộc, xúc phạm danh dự, nhân phẩm nhiều lãnh đạo cấp cao của Đảng và Nhà nước.

Nói về những cáo buộc này của công an, ông Nguyễn Ngọc Tân cho hay:

“Tôi không thấy những video đó (chống phá chính quyền-PV) mà chỉ thấy những video Hoàng Nam làm công tác từ thiện xã hội thôi. Đó là tài khoản Facebook mà tôi có kết bạn với Nam.

Trong lúc dịch (COVID-19), lúc người ta ngăn đường, cấm ngỏ gây sự bất bình cho xã hội và nhân dân, tôi có thấy một vài video Nam cự cãi với cơ quan chức năng do họ cấm đoán đi lại.”

Ông Võ Văn Bửu, một tín đồ PGHH độc lập khác xác nhận, ông Nam và gia đình thường nấu ăn miễn phí phát cho người dân nghèo trong những ngày rằm và ngày 30 hàng tháng. 

Ông cũng cho biết, trên Facebook Hoàng Nam thỉnh thoảng có chia sẻ những bài viết của một số người chỉ trích, phê bình các chính sách của Nhà nước Việt Nam.

Ông Bửu cũng cho hay, trong ngày 4/8 công an cũng đưa vợ con ông Nam lên trụ sở để làm việc.

Ông Nguyễn Hoàng Nam hồi tháng 2/2018 bị tuyên án bốn năm tù giam cùng với năm đồng đạo Phật giáo Hòa hảo độc lập khác, với cáo buộc “gây rối trật tự” và “chống người thi hành công vụ”.

Tổ chức Theo dõi Nhân quyền (HRW) trước phiên tòa kêu gọi giới chức hoãn xử sáu tín đồ Phật giáo Hòa Hảo và đề nghị cần điều tra xem liệu vụ việc có phải do “nguyên nhân kỳ thị hay đàn áp tôn giáo không”.

* Cập nhật lúc 8 giờ 30 ngày 4/8/2023 (giờ D.C):

Thêm phát biểu của ông Phil Robertson – Phó Giám đốc Phân ban Châu Á của Human Rights Watch.

ĐÀ LẠT KHÓC!

Nguyễn Tiến Long

CNúi oằn mình đó Đà Lạt ơi

Rừng thông ngã xuống, nắng xuyên trời

Máu đỏ bazan về theo lũ

Tiếng khóc đại ngàn giữa chơi vơi

Ai trả cho mình xưa phố núi

Nép trong sương trắng, gió mây bay

Thi thoảng ngôi nhà, hoa triền dốc

Thấp thoáng ngựa xe, mùi cỏ cây

Ai trả cho mình hoa khắp lối

Mộc mạc hoang sơ toả sắc hương

Không ai nắn hình hoa thành thú

Không ai uốn lượn những bình thường.

Đà Lạt bây giờ xanh đâu mất

Đám rừng bị đuổi về đá sâu

Đám sương bị tan vào khói xám

Đám hoa bị bắt nhuộm thẫm màu

Đà Lạt bây giờ ồn ào quá

Cuối tận chân đèo tiếng còi vang

Quệt tay nhành thông lau nước mắt

Trập trùng sáng điện giữa hoang mang.

Rồi đến một ngày đại ngàn khóc

Một trận mưa rào cuồn cuộn trôi

Đất nghiêng, đá ngã, đồi núi té

Cuốn theo uất ức bao năm rồi

Cái giá bỏ rừng tham lợi lạc

Cái giá ngoảnh mặt với thiên nhiên

Cái giá đồng tiền cười phá núi

Cái giá con người giữa đảo điên…

Thơ UP ThơUyenPhung.

Một ông ở Long An đâm chết anh họ vì cố ý sàm sỡ vợ mình

Báo Nguoi-viet

August 3, 2023

LONG AN, Việt Nam (NV)  Nhiều lần thấy vợ bị anh họ sàm sỡ trong lúc say rượu, một ông ở xã Thạnh Đức, huyện Bến Lức, tức giận phản kháng và vô tình gây ra án mạng.

Hôm 3 Tháng Tám, Tòa Án Tỉnh Long An đã tuyên bị cáo Nguyễn Hoàng Ngọc, 43 tuổi, năm năm tù về tội “giết người,” và phải bồi thường thêm cho gia đình bị hại 80 triệu đồng ($3,369).

Bị cáo Nguyễn Hoàng Ngọc tại tòa. (Hình: Hoàng Nam/VNExpress)

Báo Người Lao Động dẫn cáo trạng cho biết trưa 23 Tháng Giêng, ông Nguyễn Hoàng Ngọc cùng vợ là bà LTNH và gia đình bên vợ tới nhà cậu ruột tại xã Long Thuận, huyện Thủ Thừa, chúc Tết.

Sau khi chúc Tết xong, vợ chồng ông Ngọc cùng nhiều người thân họ hàng tổ chức nhậu, trong đó có ông Trương Minh Thành, anh họ của bà H.

Đến 5 giờ chiều cùng ngày, trong lúc mọi người còn nhậu thì bà H. say rượu nên vô phòng nhà cậu ngủ.

Khoảng 7 giờ 30 phút tối, ông Ngọc vô phòng tìm vợ đánh thức để cùng về nhà. Khi mở cửa phòng, ông Ngọc phát hiện ông Thành đang lén hôn vợ mình trong lúc say rượu.

Thấy hành động không đúng đắn của ông Thành, ông Ngọc bực tức đập nón bảo hiểm rồi ra khỏi phòng. Ông Thành cũng đi theo ra.

Chừng 30 phút sau, ông Ngọc quay lại phòng thì thấy ông Thành tiếp tục ở trong phòng và có hành động sàm sỡ vợ mình.

Lần này, ông Ngọc lớn tiếng chửi ông Thành, trong khi đó, người vợ vẫn say rượu và không biết chuyện gì. Bị phát hiện, ông Thành bỏ ra ngoài tiếp tục uống rượu, còn ông Ngọc ra phía trước.

Tuy nhiên, 10 phút sau, ông Ngọc nghe mọi người nói bà H. đang ói trong phòng nên chạy vào lấy mùng mền đem giặt.

Do sợ ông Thành tiếp tục vào phòng sàm sỡ vợ mình, ông Ngọc mở cửa phòng, bật đèn sáng rồi đặt điện thoại mở tính năng quay phim ở chỗ vợ đang ngủ.

Khi ông Ngọc phơi mùng mền nhìn vào phòng vợ ngủ, thì phát hiện cửa đóng, đèn cũng tắt nên chạy đến đẩy cửa phòng.

Tại đây, ông Ngọc phát hiện vợ mình bị ông Thành lột quần, ngồi lên trên người. Không kìm được cơn bực tức, ông Ngọc lao đến đẩy ông Thành sang một bên nhưng ông ta dùng chân đạp lại.

Quê độ, ông Thành chạy ra khỏi phòng, lấy chiếc ghế gỗ đánh vào chân ông Ngọc và đuổi chạy xuống bếp.

Lúc này, ông Ngọc lấy con dao trong bếp chém liên tiếp về phía ông Thành nhưng ông này né được.

Sau đó, ông Ngọc bỏ chạy ra khu vườn trước nhà, tuy nhiên ông Thành vẫn cầm chiếc ghế đuổi theo phía sau.

Chạy được một đoạn, ông Ngọc vướng cây mai té ngã. Đúng lúc này, ông Thành chạy tới đánh liên tiếp vào mặt ông Ngọc. Sẵn con dao trên tay, ông Ngọc đâm trúng tay trái ông Thành rồi quơ ngược dao trở lại trúng vùng đầu bên trái khiến ông Thành gục tại chỗ.

Phiên tòa xét xử bị cáo Nguyễn Hoàng Ngọc về tội giết người. (Hình: Huỳnh Du/Pháp Luật TP.HCM)

Đâm ông Thành xong, ông Ngọc vứt dao rồi lấy xe gắn máy chạy tới công viên phường 5, thành phố Tân An ngồi một mình.

Đến giờ sáng hôm sau, ông Nguyễn Hoàng Ngọc đến Công An Huyện Thủ Thừa đầu thú. Còn ông Thành được gia đình đưa đi cấp cứu nhưng sau đó đã chết do vết thương quá nặng. (Tr.N)

Chuyến bay giải cứu và ‘tham nhũng có tính Đảng’

Báo Tiếng Dân

Blog VOA

Trần Đông A

2-8-2023

Quang cảnh phiên toà xử vụ “Chuyến bay giải cứu”. Nguồn: Phạm Kiên/TTXVN

Viện sĩ Hoàng Xuân Phú từng viết: “Mọi hoạt động chống tham nhũng phải được thực hiện trong khuôn khổ pháp luật, đúng với quy định của pháp luật. Nếu cầm quyền mà hành xử phi pháp, thì xét về phương diện pháp lý, cũng chẳng hơn gì kẻ tham nhũng” (1).

Đại án vắng bóng “đại trung tâm”

Phiên tòa sơ thẩm vụ “Chuyến bay giải cứu” đã kết thúc trong sự bất cập về cả ba mặt là chính trị, tuyên truyền và tư pháp (2). Người dân có thể được trấn an, được mơn trớn phần nào rằng, Đảng quyết tâm xử tham nhũng “không có vùng cấm”. Tuy nhiên, nhìn vào những sự tréo ngoe của phiên tòa, có thể thấy, nền tư pháp của Việt Nam là hết sức bất cập và vắng bóng kẻ bị hại. Bị can – Bị hại như là những tác nhân, những “đại trung tâm” của bất cứ vụ án lớn nào. Nhưng trong đại án vừa xử hoàn toàn vắng bóng các tác nhân bị hại. Cái kết luận của tòa hết sức vô trách nhiệm: Hồ sơ không có thông tin, tài liệu về những người đã mua vé của các doanh nghiệp tổ chức chuyến bay combo, chuyến bay giải cứu. Điều này đồng nghĩa với việc khoảng hơn 200,000 hành khách đã trả giá cao trong thời điểm dịch bệnh khó khăn trên hàng ngàn chuyến bay hồi hương sẽ tiếp tục mờ tịt về việc có được bồi thường hay không (3).

Vụ án vừa khép lại sớm 12 ngày so với kế hoạch có nhiều “chiều kích” đáng bàn. Nếu như chỉ tiêu nào trong các Nghị quyết của Đảng cũng “vượt mức” như thế này thì ai dám bảo, Việt Nam sẽ thua xa Campuchia và Thái Lan trong nhiều lĩnh vực của sinh hoạt xã hội. Chẳng qua điều không may lần này là Đảng đã chọn sai thời điểm (bad timing). Xử đại án đúng vào lúc Chủ tịch Đảng Nhân dân Campuchia Hun Sen đang làm lễ “truyền ngôi” cho Thái tử. Còn Thái Lan thì sau các cuộc bầu cử có ý nghĩa bước ngoặt, dường như người dân và tân chính quyền đang muốn “quay xe” sang dân chủ… Hai sự kiện này càng làm nổi bật lên “sự hụt hơi” cũng như nhiều bất cập trong tính tiên phong của Đảng trên các “đường đua” của khu vực Đông Nam Á (4).

“Sự sửa phạt” lần này ở pháp đình không đến nỗi quá nặng và chủ trương của Đảng vẫn giữ được “chừng mực” đối với các phán quyết. Các thế lực thù địch không thể xuyên tác tính nhân văn, nhân ái mà TBT Nguyễn Phú Trọng vẫn nhấn mạnh mỗi khi ông “chất củi vào lò”. Chẳng qua là vì Đảng đã “nhỡ” tuyên bố về vai trò lãnh đạo “tuyệt đối và toàn diện” của mình, nên mọi quyết định ở tòa đều vướng vào “gậy ông đập lưng ông”. Thâm tâm, Ban Nội chính Trung ương chẳng bao giờ muốn để lộ ra việc “chạy án” giữa pháp đình như vừa qua. Nay kéo dài nữa thì kẹt, mà “nghỉ giải lao” lâu quá càng bất tiện. Thôi đành che miệng thế gian bằng cách “đánh bùn sang ao” như thế này vậy. Cho đến giờ này thì ai ai cũng thấy, hiếm có quốc gia nào có câu chuyện những chuyến bay giải cứu như Việt Nam trong đại dịch. Sự kiện mà rất nhiều người phải vay nóng, cầm cố, bán tài sản… trong khi các quan chức nhà nước, cả trung lẫn cao cấp, “ngạo nghễ” kiếm chác trên những nối bất hạnh của công dân mình.

Tòa án lương tâm sẽ xử tiếp

Tòa án lương tâm là thuật ngữ dùng để chỉ các chuẩn mực và những giá trị đích thực của nền công lý mà không phải bao giờ cũng được chứng minh xác đáng thông qua quy trình xét xử bởi các toà thông thường, tức là toà án tư pháp (judicial courts) hay bán tư pháp (semi-judicial courts) được thành lập theo luật. Vụ án “chuyến bay giải cứu” diễn ra trông giống như một cái chợ, xét từ góc nhìn “mua bán”, “mặc cả” công khai giữa cơ quan tố tụng và các bị can (5). Hẳn nhiên, vì thế mà phiên tòa thiếu vắng nhiều chuẩn mực và các giá trị nói trên. Cho nên vụ án này sẽ không dừng ở phiên sơ thẩm vừa diễn ra, hay kể cả phiên phúc thẩm sau này. Thay vào đó, tòa án lương tâm, lương tri sẽ còn xử tiếp cả bị can lẫn những kẻ nhân danh công lý để thực thi pháp luật…

Cả lương tâm lẫn lương tri trên pháp đình bao giờ cũng đòi hỏi “trọng chứng hơn trọng cung”, phải quán triệt nguyên tắc “suy đoán vô tội”. Ấy vậy nhưng tại phiên tòa vừa qua, mọi quy trình có lúc bị đảo ngược. Kiến thức pháp lý của cựu điều tra viên Hoàng Văn Hưng – nay đã trở thành “idol” của giới khoa bảng – có vẻ không thể địch lại nổi các lập luận của các cơ quan tố tụng, nhất là một khi giữa họ đã có sự thống nhất cao. HĐXX vẫn nhận định, hành vi của bị cáo Hoàng Văn Hưng đủ yếu tố cấu thành tội “lừa đảo chiếm đoạt tài sản” (6). Nhưng có dư luận cho rằng, bản án tòa danh cho Hưng cũng không hẳn trên cơ sở trọng chứng hay trọng cung, mà thực chất cũng như bao vụ án từ trước đến nay, đó là thông điệp Đảng gửi đến toàn dân. Khi ra trước chốn pháp đình thì tốt nhất là không nên cãi lý với tòa. Điều này nhắc nhở mọi người nhớ lại phát biểu của cựu Chánh án Tòa án Nhân dân Tối cao Trịnh Hồng Dương: “Luật của ta xử thế nào cũng được” (7).

Tính Đảng cao nhất tại phiên tòa chính là màn “vách áo cho người xem lưng” trong các lời cáo buộc sinh tử giữa Hưng, Tuấn và Hằng. Những rường cột của các lực lượng tư pháp lại chính là những con “mối chúa” có thành tích chạy án “dày”, đục ruỗng nền pháp lý XHCN… Mở ra phiên tòa là Đảng muốn chứng minh cho tính chính danh trong chiến dịch đột lò của ông Trọng. Nhưng sau 18 ngày theo dõi phiên tòa, người dân mới tá hỏa tam tinh rằng, tòa xử mà không đếm xỉa gì đến quyền lợi của người dân, lại còn trưng ra bao nghịch lý (8). Kẻ chức tước cao (Thiếu tướng) lại phải “chạy vạy” cấp dưới (Trung tá) cho thấy các giá trị đảo lộn đến nhường nào? Các cơ quan tố tụng nghĩ gì về các khoản tiền lớn hiện chưa biết đang nằm ở đâu? 2000 chuyến bay mà chỉ thanh tra có 700 chuyến thì những bị can tiềm năng nào đã được “ưu tiên” cho lọt tội? Nay mai, nếu có chuyện gì xảy ra với Hoàng Văn Hưng thì tòa tính sao?

Các bị cáo chưa phải là chính phạm

Những tình tiết nghi vấn còn nguyên trong vụ đại án như: chứng cứ nào để biết trong cặp có tiền, hay các Thư ký ăn hối lộ một mình chứ không hề chia chác, cho thấy có một tổng đạo diễn “vô hình” đằng sau cả “dây chuyền tham nhũng” ở Việt Nam xảy ra giữa dịch giã Covid-19. Đó là kịch bản giống nhau đến kỳ lạ giữa “chuyến bay giải cứu” và “kit-test Việt Á”! (9) Theo đó, cả 2 công ty Bluesky và Việt Á làm nên 2 đại án kéo theo hàng trăm cán bộ trung cao cấp của Đảng xuống bùn đen đều là những doanh nghiệp nhỏ, hầu như vô danh nhưng lại được chọn để thực thi chủ trương lớn của BCT! Nếu theo dõi quá trình hình thành một “giai cấp mới” – tức là tầng lớp quan liêu, tầng lớp hưởng đặc quyền đặc lợi của Đảng Cộng sản, theo định nghĩa “chỉ mặt đặt tên” của Milovan Dijlas – thì chúng ta mới thấu hiểu được những gì đang diễn ra rất gần với mình, ngay trên chính mảnh đất nơi chúng ta đang hàng ngày sinh sống (10).

Theo bình luận của Thiên Hành trên RFA, sự tha hóa ở đây là tất yếu. Không ai khác, chính Đảng/ Nhà nước đã ấn các điều kiện để dễ dàng tha hóa vào tay các cá nhân và bộ máy thực thi quyền lực. Những tuần qua người dân Việt Nam chứng kiến sự tha hóa của cả một tập thể các cán bộ lãnh đạo cao cấp tại nhiều cơ quan Nhà nước trọng yếu. Những thái độ, những câu nói trơ trẽn tột độ của họ, đối lập gay gắt với chức vụ rất cao mà họ từng giữ khiến những người dân thường hết “trồi” từ sự ngạc nhiên này lại “sụt” xuống sự sững sờ khác. Nhưng chỉ có những lương dân mới sững sờ thôi. Còn họ, các quan chức sống và làm việc theo cơ chế “còn Đảng còn mình” thì họ quan niệm “làm cho khốc hại chẳng qua vì tiền” là “chuyện thường ngày ở huyện” (11). Hơn thế, đó cũng chính là nguyên tắc sống còn và lý do tồn tại của Đảng, là nơi thể hiện tập trung nhất tính đảng, tính “giai cấp mới” của bộ máy!

Một câu nói được cho là của Karl Marx: “Chỉ có súc vật mới có thể quay lưng lại nỗi đau khổ của đồng loại mà chăm lo riêng cho bộ lông của mình…”. Nhưng súc vật chỉ quay lưng thôi, chứ chúng không nỡ lợi dụng đau khổ của đồng loại để hút máu và ăn thịt. Nhưng suy cho cùng, các bị cáo của đại án chưa phải là chính phạm trong “chuyến bay giải cứu” (12). Chúng chỉ là hệ quả phái sinh của “cơ chế xin – cho” mà ĐCSVN đã sinh hạ và nuôi dưỡng. Còn độc tài đảng trị, còn trò hề “công cuộc đốt lò”, thì tham nhũng, hối lộ còn sinh sôi nảy nở. Nhưng nếu Đảng chỉ “nới trói” một chút, “cho dân mở mồm” thì may ra “con bệnh” mới qua được những phút “lâm chung” hiện nay. Hãy để cho báo chí góp phần phát hiện tham nhũng khi nó còn trong kén. Hãy để cho truyền thông giúp thanh lọc bộ máy. Hãy thực hiện điều Hiến pháp đã cho phép lâu nay để người dân được lập các hội thân hữu, tạo nên những luồng gió mới tươi mát đẩy lùi các xú uế của nhũng lạm và hành dân. 600 năm trước Nguyễn Trãi từng dạy: “Lật thuyền là dân mà chở thuyền cũng là dân”. Tiếc rằng, bài học ấy của tiền nhân Đảng ngồi trong những resort “được lại quả” thì không có cách gì mà nhớ được, chứ chưa nói đưa ra thực thi để cứu Đảng, cứu chế độ!

(1) http://hpsc.iwr.uni-heidelberg.de/hxphu/index.php?page=readwriting&w=MotSoDieuCanTraoDoiNhanVuTrinhXuanThanh-20170821

(2) https://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/rescue-flight-trial-4-life-sentences-not-enough-07282023192509.html.

(3) https://www.bbc.com/vietnamese/articles/cxrxgql7g0yo

(4) https://www.voatiengviet.com/a/tu-viet-nam-nhin-sang-bau-cu-campuchia/7195222.html

(5) https://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/court-treats-case-like-buy-and-sell-inferior-to-strictly-compared-to-the-feudal-period-07182023102737.html

(6) https://baophapluat.vn/vu-an-chuyen-bay-giai-cuu-cuu-dieu-tra-vien-hoang-van-hung-khong-oan-post482810.html

(7) https://sangtao.org/2012/02/15/dung-nhan-cua-dang-dien-mao-ke-thu-ii/

(8) https://www.voatiengviet.com/a/chuyen-bay-giai-cuu-toa-xu-can-bo-khong-co-den-bu-cho-dan/7185622.html

(9) https://vietnamthoibao.org/vntb-trum-cuoi-nao-se-lay-kieu/

(10) https://metaisach.com/giai-cap-moi-milovan-djilas/

(11) https://www.rfa.org/vietnamese/news/comment/blog/magic-wand-in-rescue-flight-scandal-07252023104804.html

(12) https://www.rfavietnam.com/node/7708

“Đời đời biết ơn”, một thứ đạo lý không tệ hại thành tệ hại

Báo Tiếng Dân

Chu Mộng Long

1-8-2023

Trước tòa, trừ số doanh nhân vì lẽ sinh tồn buộc phải tư duy “tiền trao cháo múc”, tất cả các quan chức và luật sư bào chữa cho quan tham hoặc bộc lộ trực tiếp hoặc nuôi trong đầu thứ đạo lý làm ơn và trả ơn. Sự “làm ơn” của chúng là cứu sinh mạng hàng vạn người bị mắc kẹt trong vùng tâm dịch. Ơn ấy to như núi Thái Sơn. Và “sự trả ơn” với trăm tỉ hay ngàn tỉ, theo chúng, “chẳng thấm vào đâu”. Với chúng, đạo lý này cao hơn mọi quy phạm của pháp luật.

Biết đâu chúng nghĩ, sự trả giá bằng tù tội và sự nguyền rủa của thiên hạ chẳng là gì so với việc làm “cứu nhân độ thế” của chúng? Nếu điều này còn thống trị trong suy nghĩ của giới quan chức chưa bị lộ, thì bất hạnh của dân tộc này còn kéo dài không dứt.

Để không bị chụp mũ, tôi phải rào trước là tôi không phủ nhận cái gọi là “đời đời biết ơn”. Người dân đói khổ đời đời biết ơn lãnh tụ đã giải phóng cho mình thoát khỏi đói nghèo. Học trò đời đời biết ơn thầy dạy dỗ mình thành người. Con cái đời đời biết ơn cha mẹ đã dưỡng dục từ bé cho đến khi trưởng thành. Đó là đạo lý tốt đẹp từ ngàn xưa truyền lại.

Nhưng lợi dụng và nhân danh đạo lý ấy để đòi kẻ hàm ơn phải trả ơn thì điều tốt đẹp ắt rơi vào tệ hại. Lãnh tụ và những người ăn theo lãnh tụ sau khi thực hiện công cuộc gọi là “giải phóng” bắt toàn dân phải khom lưng làm nô lệ để nuôi mình, ắt lãnh tụ và những kẻ ăn theo đó tự phủ nhận công lao của chính mình. Cho nên, gần cả ngàn năm trước, Nguyễn Trãi dứt khoát phủ nhận cái phương châm “Ăn cơm chúa múa tối ngày” mà bắt vua chúa phải làm ngược lại: “Ăn lộc đền ơn kẻ cấy cày”.

Người thầy dạy dỗ học trò thành người mà tham lam, suốt ngày kêu “quà quà”, lợi dụng đạo lý “Sống tết, chết giỗ”, đến chết cũng còn nghiện phong bì, người thầy ắt bị học trò không xem là người mà chỉ xem như con quạ bẩn thỉu. Dân gian phủ nhận loại thầy như vậy mới sinh ra câu chuyện học trò nhặt xương cho thầy, cho thầy liếm mật như… chó.

Hiện nay, nhiều con cái ruồng bỏ, đánh chửi bố mẹ, theo tôi, trừ loại hư hỏng do nhiều nguyên nhân xã hội, trong đó có lỗi từ bố mẹ. Bố mẹ tự kiêu mình là “núi Thái Sơn”, là “nước trong nguồn” đòi con cái “đời đời biết ơn” bằng tiền, bằng rượu thịt để ăn chơi, những đứa con trong gia đình ấy không đào núi cha, lấp sông mẹ cho hả giận mới là chuyện lạ. Không ngẫu nhiên mà các cụ dạy “Phụ có từ thì tử mới hiếu”. Cha mẹ yêu thương, vun đắp cho con cái một cách vô tư, tôi dám chắc chẳng con cái nào dám phụ bạc, trừ nguyên nhân khác.

Không chỉ vụ Việt Á hay Chuyến bay giải cứu lộ ra chân tướng của các quan, mà hầu như các quan thời nay đều nhận thức chỉ một chiều đạo lý có lợi cho chúng. Rằng chúng có công làm cách mạng, giải phóng dân nghèo, làm người thầy dạy dân, và như cha mẹ nuôi dân, nên họ có quyền bất khả bàn luận là dân phải “đời đời biết ơn” và phải “trả ơn” họ bằng xương máu của mình.

Bao nhiêu người hy sinh trong chiến tranh là xương máu. Bao nhiêu người lao động vật vã, chết vùi trong các công trình như Sông Đà, Trị An… là xương máu. Bao nhiêu người nghèo đóng quỹ chống dịch và chết trong các trại cách ly khi xảy ra dịch bệnh là xương máu. Trả ơn bằng xương máu và quy ra tiền tỷ, các quan và các luật sư bào chữa tự cho là “chẳng thấm vào đâu”, thứ đạo lý ấy trở thành đạo lý của bầy lang sói. Không phải đạo làm người!

Điều đáng sợ là khi tuyên truyền, dạy dỗ một chiều đạo lý “đời đời biết ơn”, người ta đã nhồi vào sọ cả một thế hệ thứ tinh thần “hy sinh” vô điều kiện để cho họ thụ hưởng. Không ngẫu nhiên mà khi được hưởng bổng lộc, danh hiệu, các chế độ ưu đãi, trong các lời phát biểu, đám quan chức, thậm chí trí thức, văn nghệ sĩ, chỉ biết nói lời “biết ơn”, “cảm ơn” bề trên như một cái máy. Không ngẫu nhiên mà khi bảo vệ luận văn, luận án, làm lễ tốt nghiệp ra trường, nhận bằng cấp, các học viên, sinh viên, nghiên cứu sinh đều đồng loạt chỉ nói lời “biết ơn”, “cảm ơn” lãnh đạo. Trong khi số tiền, danh hiệu, bằng cấp họ nhận được đều lấy ra từ máu xương của nhân dân. Dân gian nói “lấy của làng làm ơn cho xã” là theo nghĩa ấy!

Nhớ khi bảo vệ luận án tiến sĩ, tôi phát biểu lời cảm ơn nhân dân, cảm ơn cha mẹ, cảm ơn vợ tôi trước rồi mới cảm ơn hội đồng, nhiều người trố mắt xem tôi như là “quái nhân” bố láo!

Cứ so cách giáo dục của ta và phương Tây, đủ hiểu ta khác đến tệ hại thế nào. Nghi thức bảo vệ luận án tiến sĩ chẳng hạn. Ta đặt Hội đồng ngồi chễm chệ trên bục cao, nghiên cứu sinh đứng ở dưới thấp báo cáo và trả lời như quan hệ giữa quan tòa và bị cáo. Bảo vệ xong, nghiên cứu sinh tặng hoa, tặng quà và nói lời cảm ơn Đảng, Nhà nước và Hội đồng. Làm khoa học mà cứ như bị cáo bị tòa phán xét và phải đội ơn trời bể xin tòa nương tay và giảm án vậy.

Trong khi dự buổi bảo vệ luận án của con tôi, tôi hết sức ngạc nhiên khi nó lên bục báo cáo, Hội đồng ngồi ở dưới cùng với cử tọa, trao đổi bình đẳng. Kết thúc buổi bảo vệ, Chủ tịch Hội đồng thay mặt Hội đồng, thay mặt nhà trường và nhà nước Pháp, chúc mừng và cảm ơn nghiên cứu sinh đã đóng góp công sức và trí tuệ cho khoa học nhân loại. Hội đồng còn tặng hoa, tặng quà cho nghiên cứu sinh. Tiệc liên hoan cũng do nhà trường tổ chức và chi trả! Ngày nhận bằng Tiến sĩ, tân Tiến sĩ được mời cả bố mẹ đến dự để nhà trường cảm ơn bố mẹ tiến sĩ. Tiệc liên hoan cuối cùng này cũng do nhà trường tổ chức và chi trả luôn, các hoạt động chụp ảnh, áo mão cũng được nhà trường miễn phí và tặng luôn cho Tiến sĩ làm kỷ niệm!

Trong khi ở cái xứ sở của đạo lý “đời đời biết ơn” này, kẻ làm ơn bòn vét đến từ cái phong bì, ăn uống và chi trả cả tiền thu phí tấm giấy gọi là “bằng”, thu luôn tiền thuê mặc áo quần… Kệch cỡm nhất là người trao bằng mặc áo hoàng bào như ông vua, không thì vương miện, phương trượng như giáo hoàng, đứng trên bục cao trao bằng, còn tân tiến sĩ thì đứng ngang háng vua hay giáo hoàng, cúi đầu nhận bằng như đứa nô lệ nhận ơn trời bể của vua ban hay tội nhân nhận ân đức của giáo hoàng khi làm nghi thức rửa tội.

Viết ra điều này để các nhà giáo dục phản tỉnh. Vạn sự “do giáo dục mà nên”. Đừng chửi bới quan tham như thể mình là người ngoài cuộc!

Việt Nam phải khẩn thiết “xóa bài làm lại”

Báo Tiếng Dân

Trương Nhân Tuấn

31-7-2023

Nhiều người cứ lo ngại, giáo dục của Việt Nam thế nọ thế kia. Giáo viên bỏ dạy đăng ký đi lao động bên Hàn quốc. Nghe nói họ làm một năm bên Hàn quốc, bằng 10 năm đi dạy ở Việt Nam.

Hôm rồi tôi có đặt vấn đề rằng: Giả sử bây giờ dẹp hết nhân sự giáo dục Việt Nam và thế vào đó là nhân sự Harvard. Kiểu tất cả giáo viên Việt Nam đều đi lao động Hàn quốc và người của Harvard thay thế vào. Theo quý bà con, kết quả có khá hơn không?

Theo tôi là không. Tôi dám khẳng định rằng, với tình hình hiện thời, sinh viên được đào tạo và ra trường thì họ vẫn phải chạy xe grab để kiếm ăn.

Cái “nhà nước” này đã thúi nát từ trên tới dưới, từ trong ra ngoài hết rồi. “Ngoảnh mặt vào đâu cũng phải ghìm cơn nôn mửa” hết cả rồi.

Tạo ra công ăn việc làm cho mọi người là trách nhiệm đầu tiên của nhà nước.

Cải cách giáo dục, cải cách chỗ nọ chỗ kia, kiểu tăng tiền lương cho giáo viên. Theo tôi, không ăn thua.

Con bịnh ung thư thời kỳ thứ ba thì không còn thuốc thang gì nữa hết. Cái may mắn là “nhà nước Cộng hòa XHCN” không phải là con người. Nó cũng không phải là “tổ quốc”. Nó chỉ là một chế độ, một “nền cộng hòa” mà thôi.

Theo tôi, nên để cho cái “nhà nước Cộng hòa XHCN” này xuôi tay an nghỉ. Nó đã làm xong “sứ mạng lịch sử” của nó rồi. Thay vì cố gắng hà hơi nuôi sống nó bằng mồ hôi, nước mắt, sức lao động lẫn danh dự và khí tiết của cả dân tộc này. Phung phí một cách vô ích. Hãy giúp nó bình yên xuôi tay và mai táng nó tử tế.

Một nền cộng hòa mới cần được khai sinh, thí dụ Đệ nhị Cộng hòa Dân chủ Việt Nam. Hay gọn (và nhẹ) hơn là Đệ tứ Cộng hòa Việt Nam.

Hãy nhìn Nam Hàn, Đài Loan phát triển ra sao (từ năm 1975 đến nay) rồi mới thấy Việt Nam phải khẩn thiết “xóa bài làm lại”…

Hương Sài Gòn

Nuong M Lam

Em trót sinh ra sau ngày “giải phóng”

Và lớn lên khi đất nước “thanh bình”

Nhưng cuộc đời sao vất vả điêu linh

Mẹ buôn gánh bán bưng nuôi con dại

Em đi học, qua đồng khô cỏ cháy

Trời quê hương bàng bạc áng mây buồn

Đường chiều về leo lét ánh tà buông:

“Con đói quá, mẹ ơi trời sắp tối !”

Sáng đi học bụng em còn thấy đói

Cô dạy em phải yêu kính “bác” Hồ

Em hỏi:bác là ai vậy, hở Cô?

Cô bảo:Nhờ bác, đảng ta CHIẾN THẮNG!

Em không hiểu, nhưng cúi đầu im lặng

Mà trong lòng thắc mắc mãi không thôi

“CHIẾN THẮNG” gì? Sao khổ qúa đời tôi

Nhà, họ lấy, phải đi vùng kinh tế!

Bao nhiêu năm, lớn lên đời vẫn thế

Trời quê hương còn đó áng mây buồn

Vẫn từng ngày, vẫn kiếp sống đau thương

Em thay mẹ: Đời bán bưng buôn gánh !

Em tự hỏi nếu đảng không “CHIẾN THẮNG”

Nước Việt Nam có chậm tiến thế nầy?

Người dân hiền đâu ngậm đắng nuốt cay

Bị “xuất khẩu” sang xứ người lao dịch !

Em thầm hỏi: Ai đây là kẻ địch?

Mỹ, Ngụy, bác Hồ, hay cộng đảng ta?

Ngụy bây giờ là “khúc ruột phương xa”

Mỹ là thầy, là ân nhân kinh tế !

Nước Việt thụt lùi bao thế hệ

Từ môi sinh cho đến đạo làm người:

Chính phủ chỉ là một lũ đười ươi

Bọn ích kỷ, phường buôn dân bán nước!

Xã hội xuống dốc nhanh không tưởng được

Quan bạo tàn, tham nhũng đến vô lương

Chuyên hối lộ, cướp nhà, chiếm hết ruộng nương

Dân thấp cổ kêu trời cao chẳng thấu !

Đảng của “bác” biến nước ta lạc hậu

Dân Việt Nam nghèo nhất cõi năm châu

Những huy hoàng ngày cũ nay còn đâu

Phụ nữ Việt bán thân ngoài muôn dặm !

Ôi tổ quốc, ôi quê hương nhung gấm

Hỡi địa linh, nhân kiệt hãy vùng lên !

Giành TỰ DO, DÂN CHỦ với NHÂN QUYỀN

Quyết đập đổ NỘI THÙ: phường cộng sản

Hết cộng nô, trời Việt Nam lại sáng

Đàn con Hồng cháu Lạc đứng cao lên

Xây đấp non sông, bờ cõi vững bền

Đó là lúc toàn dân ta CHIẾN THẮNG !

https://www.facebook.com/permalink.php?story_fbid=200516006987717&id=100010879569530&pnref=story

Liên tiếp 2 vụ chồng đánh, tạt axit vợ ở Đồng Tháp, Thanh Hóa

Báo Nguoi-viet

July 30, 2023

ĐỒNG THÁP, Việt Nam (NV) – Nghi can Trần Văn Ung, 54 tuổi, ở huyện Lấp Vò, tỉnh Đồng Tháp, vừa bị bắt với cáo buộc đánh chết vợ do nghi ngờ bà này ngoại tình.

Theo báo Dân Trí hôm 30 Tháng Bảy, vào lúc nửa đêm, Công An Huyện Lấp Vò nhận được tin báo nghi can Ung đang đánh vợ, bà HTX, 52 tuổi, tại tư gia.

Nghi can Trần Văn Ung và hai thanh gỗ dùng để đánh chết vợ ở tỉnh Đồng Tháp. (Hình: Dân Trí)

Khi công an xuất hiện tại hiện trường thì bà X. đã nằm bất động trên sàn nhà, vùng đầu và mặt bê bết máu. Lúc này, nghi can vẫn đang cầm hai thanh gỗ dài khoảng 40 cm là công cụ gây án.

Nghi can Ung lập tức bị bắt trong lúc nạn nhân thiệt mạng do vết thương quá nặng.

Tại đồn công an, nghi can Ung khai rằng mình đánh vợ do nghi ngờ bà này ngoại tình.

Trong một vụ khác, theo báo Người Lao Động hôm 29 Tháng Bảy, nghi can Bùi Duy Khánh, 34 tuổi, ở huyện Thạch Thành, tỉnh Thanh Hóa, bị bắt với cáo buộc tạt axit vào mặt vợ, bà QTM, khiến nạn nhân tổn thương nặng cả hai mắt.

Điều tra sơ bộ của nhà chức trách cho hay đêm 26 Tháng Bảy, bố bà M. báo công an về chuyện con gái mình bị nghi can Khánh giam giữ ở nhà không cho ra ngoài. Công an xã đến nhà triệu tập hai vợ chồng nghi can Khánh về đồn.

Trong lúc bà M. đang dắt xe gắn máy ra cổng thì Khánh đi vào buồng, lấy một lọ đựng axit rồi tạt thẳng vào mặt vợ làm nạn nhân bị thương ở vùng mặt và hai mắt.

Tại bệnh viện, các bác sĩ xác nhận bà M có nguy cơ bị mù vĩnh viễn.

Trước khi xảy ra sự việc, hai vợ chồng nghi can Khánh bị cho là có mâu thuẫn tình cảm và nhà chức trách đã tiến hành hòa giải nhưng bất thành.

Thời gian qua, các báo ở Việt Nam liên tiếp đưa tin về các vụ chồng đánh, giết vợ xảy ra do mâu thuẫn, ghen tuông.

Trong một vụ xảy ra gần đầy, theo báo Tiền Phong hôm 28 Tháng Bảy, ông LVC, 32 tuổi, ở huyện Nam Đàn, tỉnh Nghệ An, bị xử phạt hành chính 15 triệu đồng ($633) về hành vi dùng đồ hốt rác để đánh vợ, khiến bà này bị thương.

Nghi can Bùi Duy Khánh ở tỉnh Thanh Hóa. (Hình: Người Lao Động)

Giới chức địa phương xác nhận ông C. “thường xuyên uống rượu và có hành vi bạo lực với vợ, bị chính quyền nhiều lần nhắc nhở nhưng không sửa đổi.”

Sở dĩ ông C. chỉ bị phạt tiền mà không bị bắt là do Công An Tỉnh Nghệ An kết luận rằng vụ này “chưa đủ cơ sở để xử lý trách nhiệm hình sự.” (N.H.K)

S.T.T.D Tưởng Năng Tiến – Ăn cướp

Báo Đàn Chim Việt

Tác Giả:  Tưởng Năng Tiến

30/07/2023

Từ xứ Thái trở về, blogger Phạm Hồng Phong có mang theo một câu chuyện làm quà mà chỉ cần nghe qua cũng muốn ứa nước mắt:

Bay chuyến cuối cùng trong ngày, từ Don Muang về Tân Sơn Nhất. Gặp một nhóm hơn chục người đi tay không, quần áo nhàu nhĩ áo phông trắng thì thành cháo lòng, áo màu thì cáu bẩn, người đi tông, người đi chân đất, ồn ào, nhốn nháo lên máy bay tìm ghế ngồi. Tất cả đều rất trẻ, tuổi từ 20, đến 31.

Khá ngạc nhiên, hỏi ra mới biết anh em ngư dân Sông Đốc – Cà Mau bị cảnh sát biển Thái Lan bắt khi đang câu mực ở Vịnh Thái Lan, tịch thu thuyền, tài sản, án tù 3 tháng. Gia đình vay tiền chạy chọt, ngồi tù được 55 ngày, hôm nay được thả về.
Cầm vé trên tay nhưng không biết ghế của mình chỗ nào. Mình cùng mấy cô tiếp viên Air Asia hướng dẫn từng chỗ ngồi vì anh em đều lần đầu bị đi bằng máy bay.

Ngồi hỏi chuyện và nghe kể mới biết sự cơ cực từ ngày bị bắt đến khi được tha. Để được thả, gia đình phải tự tìm cò, qua Thái, liên hệ Đại sứ quán VN ở Bangkok, xuống Songkhla gặp cảnh sát, cai tù…Rổ giá để được tự do:

  • Thuyền viên 12 -20 triệu/người
  • Tài công 80 -120 triệu/người tùy tội nặng nhẹ, tùy hứng của cò và cảnh sát.

Tiền vé máy bay riêng, nghe anh em nói là mỗi người 8 triệu nộp cho đại sứ quán mua và làm thủ tục cho cả nhóm, ngồi xe tù, cảnh sát chở tuột ra sân bay, gọi tên từng thằng phát cho cuống vé. (Giá bình thường mua cận ngày thì tối đa cũng chỉ 150$~ 3 triệu ông cụ). Mình bảo anh em, có thể do tiền cò, lệ phí giấy thông hành ĐSQ cấp và xăng xe tù, xe áp tải của cảnh sát Thái nên mới hết 8 triệu, chứ vé mình mua trước đây 5 ngày có 1800 Bath ~ 1,2 triệu…

Câu chuyện làm quà của Phạm Hồng Phong khiến tôi nhớ đến bài viết (“Tình Đồng Hương Của Dũng Việt Nam”) của phóng viên Đình Dân, trên Tuổi Trẻ Online:

Ở Philippines ngư dân ta đi biển gặp nạn được Dũng giúp đỡ rất nhiều’, ‘Không chỉ những người Việt đi biển gặp nạn ở Philippines biết tới Dũng, mà thậm chí nhiều thân nhân của họ đang sống ở quê cũng lưu trong điện thoại cầm tay cái tên Dũng Việt Nam’…

Đó là những thông tin mà tôi nghe được từ nhiều người dân ở đảo Phú Quý. Và tôi đã có cơ hội gặp gỡ ‘Dũng Việt Nam’ nhân chuyến đi Philippines viết về vụ 122 ngư dân bị giam giữ tại đây…”

“Chiều 23-8, trời Palawan vẫn mưa suốt. Sáng mai là ngày diễn ra phiên tòa xét xử 122 ngư dân nên chiều hôm đó những người từ Việt Nam qua ai cũng bận rộn lo giấy tờ, thủ tục chuẩn bị hầu tòa. Anh Dũng cũng cuống cuồng vừa chạy xe vừa điện thoại liên tục để hẹn các luật sư ở Philippines nhằm thiết kế các buổi gặp gỡ với các luật sư từ Việt Nam qua.

Vừa gặp luật sư xong, anh Dũng lại cùng anh Thoại – chủ DNTN Long Hải Long – vào nhà tù để mang thuốc tây và một ít tiền bà con ở đảo Phú Quý gửi cho người nhà của họ trong trại giam. Mưa to ướt hết áo, anh Dũng phải mượn áo một thuyền trưởng mặc vào để chạy tiếp…

 Ngày diễn ra phiên điều trần, từ sáng sớm anh Dũng đã ngồi trong chiếc xe ba bánh chờ dưới đường. Anh bảo chờ đi cùng 115 ngư dân từ nhà tù ra tòa án. Nhìn những ánh mắt âu lo qua song sắt của chiếc xe màu vàng bóp chặt khóa, anh Dũng ngậm ngùi: ‘Đồng hương mình cả. Mà toàn là ngư dân chân chất. Vợ con họ ở nhà mà thấy hình ảnh này chắc không cầm lòng được…’

Một số ngư dân ở Quảng Ngãi và Bình Thuận kể rằng từ năm 2004 đến nay, anh Dũng đã giúp đỡ khoảng 30 nhóm ngư dân Việt Nam bị mắc nạn và trôi dạt vào vùng biển của nước bạn…  Anh Dũng nói có một câu chuyện mà anh sẽ chẳng bao giờ quên.

Đó là vào đầu tháng 8 vừa rồi. ‘Hôm đó đã 22g đêm. Trời mưa to gió lớn. Tôi đang cho mấy đứa con đi ngủ thì nhận được điện thoại từ Việt Nam. Người đầu dây là anh Sơn – một chủ ghe ở tỉnh Quảng Ngãi: Dũng ơi, làm ơn cứu nạn cứu khổ giùm.

12 ngư dân của tôi đang đánh bắt ở vùng biển nước mình thì bị bão đánh chìm ghe. Họ điện về nói đã trôi dạt mấy ngày nay theo hướng nam về vùng biển Philippines. Họ đang cố đu bám vào thuyền thúng trôi dạt giữa biển. Anh nhờ người ở đó cứu giùm, không để đến sáng mai lạnh quá họ chết hết. Ngay trong đêm, bằng tất cả mọi mối quen biết, anh Dũng xác định lại chính xác tọa độ nơi 12 ngư dân bị nạn rồi lập tức cầu cứu hải quân Philippines…

Ủa, cái ông Dũng này là ai mà sao rảnh rỗi và “bao la” dữ vậy cà? Xin hãy nán đọc thêm một đoạn ngắn nữa, về người đàn ông Việt Nam vô cùng nhân ái và tháo vát này:

Một lần khi anh Dũng đang mải miết phiên dịch cho các ngư dân ở tòa án đến nỗi quên đi đón vợ, thế là vợ anh tự thuê xe chở cả bao dép bán dở đến tòa án tỉnh để tìm. Lúc này tôi mới biết người đàn ông thông thạo ba thứ tiếng Việt, Anh, Philippines này là một người bán giày dép trên hè phố…

Coi: một người dân Việt lam lũ, vợ dại con thơ, đang lưu lạc nơi đất lạ xứ người mà chăm lo cho những đồng hương của mình từ A tới Z (cung cấp toạ độ nơi ngư dân bị bão đánh chìm thuyền cho hải quân Phi, tham vấn với luật sư bản sứ, làm cầu nối giữa những ngư dân bị nạn và chính quyền địa phương, vào tù thăm non tiếp tế cho đồng bào đang bị giam dữ, rồi cùng đi với họ ra toà …) như vậy thì các Toà Tổng Lãnh Sự và Đại Sứ Quán VN làm gì ?

Làm… tiền!

Chớ họ còn có lựa chọn nào khác nữa đâu, theo như nhận xét của blogger Hương Vũ: “Sống và làm việc cách công chính như nhân viên sứ quán các nước khác, nhân viên sứ quán VN chỉ còn cách cắn dép gặm không khí qua ngày.”

Có thực mới vực được đạo chớ, “phong cách và đạo đức cách mạng” mà. Đại Sứ Trần Việt Thái đã “khai” như thế, trước tòa, vào hôm 12/07 vừa qua: “Việc chi bồi dưỡng cho cán bộ Đại sứ quán là việc phổ biến ở Malaysia, nếu không chi thì không huy động được người đi làm việc.”

Ở đâu mà không vậy, chớ có riêng chi cái đám cán bộ ngoại giao ở Mã Lai. Không cho ăn thì ai mà làm. Vấn đề chỉ là các vị quan sứ ăn quá bẩn (và quá dầy) nên mắc nghẹn thôi:

Tưởng là nhiều lắm chớ chỉ có mười một tỷ thì nào có là bao, và đây chỉ là cơ hội ngàn năm một thuở của các ông bà quan sứ ở nước ngoài thôi. Ở một xứ sở mà “một quả trứng chịu 14 loại phí, một con lợn cõng 51 thuế phí” thì dân làng Ba Đình đã ăn bao nhiêu tỷ bạc mỗi ngày, và ăn ròng rã như thế từ bao thập niên qua ?