Việt Nam liên tiếp xảy ra các vụ học sinh tự vẫn, rơi lầu

Việt Nam liên tiếp xảy ra các vụ học sinh tự vẫn, rơi lầu

April 1, 2022

HÀ NỘI, Việt Nam (NV) – Ngày 1 Tháng Tư, các báo ở Việt Nam ghi nhận liên tiếp hai vụ học sinh tự tử do áp lực học hành đè nặng.

Theo báo Tuổi Trẻ, em LNNM, 16 tuổi, ở tầng 28 V1 chung cư Văn Phú Victoria và là học sinh lớp 10 Trường Chuyên Hà Nội-Amsterdam, được phát hiện rơi xuống đất tại chung cư này, thiệt mạng.

Chung cư Văn Phú Victoria là nơi một nam sinh Trường Chuyên Hà Nội-Amsterdam nhảy lầu tự tử và để lại thư tuyệt mệnh. (Hình: Dân Trí)

Vụ việc xảy ra vào khoảng 3 giờ rưỡi sáng cùng ngày.

Báo này cho biết thêm, công an có mặt tại hiện trường để điều tra nguyên nhân sự việc.

Trong khi đó, báo Dân Trí cho hay, trước khi nhảy lầu, nam sinh xấu số “có biểu hiện trầm cảm” và “để lại thư tuyệt mệnh.”

Trường Chuyên Hà Nội-Amsterdam được ghi nhận là một trong những trường trung học có tỉ lệ “chọi” cao (số thí sinh dự thi cao nhưng định suất ít) và việc có một suất học ở trường này là niềm tự hào của học sinh và phụ huynh ở Hà Nội.

Cũng trong hôm 1 Tháng Tư, theo báo Zing, em NKV, 14 tuổi, nữ sinh lớp 8 trường trung học cơ sở Đại Phúc ở thành phố Bắc Ninh, được gia đình phát hiện trong tư thế treo cổ một ngày trước.

Báo này dẫn lời ông Nguyễn Cương Nghị, trưởng Phòng Giáo Dục Đào Tạo thành phố Bắc Ninh, cho biết thêm em V. “là học sinh có ý thức học tập và tu dưỡng, không có biểu hiện bất thường về tâm lý.” Tuy nhiên, dựa vào nhật ký và thư em để lại, mọi người suy đoán nữ sinh này “có dấu hiệu trầm cảm.”

Ngoài hai vụ nêu trên, theo báo Dân Trí hồi trung tuần Tháng Ba, em NKL, 15 tuổi, học sinh lớp 9, quê ở Tuyên Quang, được phát hiện chết sau khi rơi từ tầng 26, chung cư T3 ở quận Hai Bà Trưng, Hà Nội.

Áp lực học hành, thi cử khiến nhiều học sinh ở Việt Nam chịu sức ép tâm lý nặng nề (Hình minh họa: Dân Trí)

Sau khi vụ rơi lầu xảy ra, nhà trường cho biết nữ sinh này “có học lực bình thường” và trước đó “vẫn đi học như mọi ngày.”

Các vụ tự tử của học sinh được ghi nhận diễn ra trong bối cảnh trường học tại các tỉnh thành mở cửa lại sau thời gian dài học sinh phải học trực tuyến do ảnh hưởng của dịch COVID-19.

Báo Dân Trí dẫn bình luận của ông Trần Thành Nam, chủ nhiệm khoa Các Khoa Học Giáo Dục, Đại Học Giáo Dục thuộc Đại Học Quốc Gia Hà Nội: “Nhiều em [học sinh] cảm thấy mất ý nghĩa cuộc sống, cảm thấy bị người lớn ứng xử thô bạo, bất công. Từ đó, các em thể hiện muốn chấm dứt cuộc sống… qua những thái độ, lời nói mà bố mẹ lại coi thường, bỏ qua trong giao tiếp hằng ngày… Trong khi trầm cảm, tổn thương nặng, cá nhân thu mình lại gặm nhấm nỗi đau… Nhưng khi chuyển từ ‘pha trầm’ sang ‘pha hưng cảm,’ đây là thời điểm bệnh nhân dễ tự tử nhất vì họ cảm thấy có năng lượng để thực hiện những kế hoạch tự tử đã được lên kế hoạch trong khi trầm cảm và tuyệt vọng nhất.” (N.H.K)

 ‘Dính’ vụ Việt Á, chủ tịch Hà Nội và bộ trưởng Y Tế bị ‘xem xét kỷ luật’ (Nguoi-Viet)

 ‘Dính’ vụ Việt Á, chủ tịch Hà Nội và bộ trưởng Y Tế bị ‘xem xét kỷ luật’ (Nguoi-Viet)

March 31, 2022

HÀ NỘI, Việt Nam (NV) – Trong kỳ họp thứ 13 diễn ra từ ngày 28 đến 31 Tháng Ba, Ủy Ban Kiểm Tra Trung Ương CSVN kết luận các ông Chu Ngọc Anh, chủ tịch thành phố Hà Nội, và ông Nguyễn Thanh Long, bộ trưởng Bộ Y Tế, cùng nhiều lãnh đạo khác “có trách nhiệm liên quan sai phạm của công ty Cổ Phần Công Nghệ Việt Á.”

Theo báo Tuổi Trẻ hôm 31 Tháng Ba, Ủy Ban Kiểm Tra Trung Ương cho rằng Ban Cán Sự đảng, lãnh đạo Bộ Khoa Học và Công Nghệ “đã thiếu trách nhiệm, buông lỏng lãnh đạo, chỉ đạo, quản lý, thiếu kiểm tra, để một số lãnh đạo bộ và đơn vị vi phạm quy định trong phê duyệt, giao tổ chức thực hiện, ký hợp đồng, đánh giá, nghiệm thu, chuyển giao, quản lý, kiểm tra, giám sát, thanh quyết toán kinh phí thực hiện đề tài ‘Nghiên cứu chế tạo bộ sinh phẩm xét nghiệm COVID-19,’ của Học Viện Quân Y.”

Hai ông Nguyễn Thanh Long (trái) và Chu Ngọc Anh. (Hình: Tuổi Trẻ)

Tập thể này cũng “thiếu trách nhiệm trong truyền thông, xác nhận và đề nghị khen thưởng đối với Học Viện Quân Y, công ty Việt Á và một số cá nhân.”

Trong khi đó, Ban Cán Sự đảng, lãnh đạo Bộ Y Tế cũng được xác định “thiếu trách nhiệm, buông lỏng lãnh đạo, chỉ đạo, quản lý, thiếu kiểm tra, để một số lãnh đạo bộ và đơn vị vi phạm trong đánh giá chuyên môn, kiểm tra, giám sát; cấp phép, cấp số ghi danh lưu hành; hiệp thương giá và mua sắm bộ xét nghiệm COVID-19 của công ty Việt Á.”

Với sai phạm cá nhân, Ủy Ban Kiểm Tra Trung Ương chỉ ra trách nhiệm của các ông Chu Ngọc Anh, chủ tịch thành phố Hà Nội, cựu bộ trưởng Bộ Khoa Học; Nguyễn Thanh Long, bộ trưởng Bộ Y Tế; Phạm Công Tạc, thứ trưởng Bộ Khoa Học; Nguyễn Trường Sơn, thứ trưởng Bộ Y Tế, và một số lãnh đạo, cán bộ Bộ Khoa Học và Bộ Y Tế “đã gây hậu quả nghiêm trọng, thiệt hại tiền và tài sản của nhà nước, gây bất bình trong xã hội, ảnh hưởng đến uy tín của tổ chức đảng, của Bộ Khoa Học và Bộ Y Tế, đến mức phải xem xét, xử lý kỷ luật.”

Những lãnh đạo này “phải cùng chịu trách nhiệm về những vi phạm, khuyết điểm nêu trên, đồng thời chịu trách nhiệm cá nhân về những vi phạm, khuyết điểm trong thực hiện chức trách, nhiệm vụ được giao.”

Hàng loạt cán bộ lãnh đạo bị khởi tố trong vụ kít xét nghiệm COVID-19 của Việt Á. (Hình: Pháp Luật TP.HCM)

Ngoài ra, trách nhiệm của một số tổ chức, cá nhân thuộc Bộ Tài Chính sẽ được tiếp tục kiểm tra, làm rõ.

Liên quan đại án “nâng khống” giá bộ kít xét nghiệm COVID-19 của Việt Á, đến nay cơ quan điều tra đã khởi tố vụ án tại công ty Việt Á, khởi tố bắt giữ 25 người, trong đó có ba vụ trưởng và sáu giám đốc CDC các tỉnh với các tội danh “lợi dụng chức vụ quyền hạn trong khi thi hành công vụ; vi phạm quy định về đấu thầu gây hậu quả nghiêm trọng và đưa hối lộ, nhận hối lộ.” (Tr.N) [qd]

“CÓ TIẾNG KÊU TRONG HOANG ĐỊA…”

Vu Thi Phuong Anh

“CÓ TIẾNG KÊU TRONG HOANG ĐỊA…”

—-

Lướt facebook, tình cờ thấy hình chụp mẩu thư tuyệt mệnh của một nam sinh nhảy lầu tự tử ngày 1.4 – “đời như một trò đùa” …

Tôi đã ngờ ngợ không tin, nghi rằng đó là tin ngày cá tháng tư. Nhưng cũng cẩn thận lên mạng google gõ từ khóa “học sinh tự tử” để tìm tin tức trong vòng 24 giờ qua…

Và, thật bất ngờ, kết quả nhận được là không chỉ có 1, mà những 2 vụ “học sinh tự tử” – chỉ trong vòng 24 tiếng, nhớ nhé (xem hình):

  1. Nam sinh nhảy lầu tự tử là tin thật chứ không phải là đùa. Cậu bé ấy sinh năm 2006, 16 tuổi, học lớp 10 trường chuyên, nhảy lầu lúc sáng sớm…
  2. Nữ sinh treo cổ tự tử sáng ngày 31.3, trước đó đúng 1 ngày. Cô bé chỉ mới học lớp 8…

Thật bàng hoàng. Vì sao, vì sao mà các em, các cháu học sinh chỉ mới lớp 8, lớp 10, tuổi ăn học, lại chịu áp lực đến độ phải kết liễu đời mình bằng những cách thức kinh khủng như vậy?

Mà lại đều thực hiện vào buổi sáng, lúc các em chuẩn bị đến trường, “làm học trò mắt sáng với môi tươi/ ngoài cặp sách trần ai xem cũng nhẹ”…

Có phải đây là dấu hiệu rằng nền giáo dục của Việt Nam đã hoàn toàn thất bại? Không chỉ là giáo dục ở trường lớp, mà còn là – và nhất là – giáo dục gia đình nữa hay chăng?

Với tư cách một người suốt đời làm nghề giáo – đến nay đã 40 năm – tôi phải thừa nhận rằng có lẽ mình hoàn toàn vô dụng.

Những lời kêu gào thảm thiết suốt bao lâu nay của tôi, van xin mọi người hãy quan tâm chấn hưng giáo dục trước khi quá muộn, có lẽ cũng chỉ là để gió cuốn đi…

Bà Hằng, ông Quyết bị bắt vì vi phạm mang tính ‘thách thức’: quy định mơ hồ!

 Đài Á Châu Tự Do 

Nhà báo độc lập Nguyễn Ngọc Già, khi trả lời RFA từ Sài Gòn hôm 1/4 cho rằng, việc bắt bà Nguyễn Phương Hằng đã được Bộ Chính Trị bật đèn xanh do bà này phát ngôn trái ý Đảng CSVN:

“Tuyên bố của ông Võ Văn Thưởng cho thấy khi bắt bà Hằng đã được Bộ Chính trị đồng ý. Tức câu chuyện trầm trọng hơn rất nhiều so với những gì dư luận nghĩ. Tuy nhiên, nhiều người ngạc nhiên khi bà Hằng bị bắt vì điều 331, lợi dùng quyền tự do dân chủ, thay vì tội danh vu khống làm nhục… Tôi cho rằng qua phát ngôn của ông Thưởng thì câu chuyện đã rõ ràng hơn, đó là việc bắt bà Hằng đã mang tính chất chính trị. Thứ hai, khi họ bắt bà Hằng bằng điều 331 chắc họ cũng đã suy nghĩ rất kỹ vì nó giống như điều 117, nghĩa là án bỏ túi, tùy vào lúc đó Bộ Chính trị quyết như thế nào? Mức án ra sao?”

Theo Nhà báo Nguyễn Ngọc Già, đây là điều bất lợi cho bà Nguyễn Phương Hằng, ông giải thích:

“Tôi không biết sắp tới khi ra tòa thì tiền lệ không có tranh tụng, không có đối chất, có được lập lại hay họ sẽ tạo ra một cái mới hơn… Cái thứ hai, những cái bà Hằng mang lại lợi ích cho nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam chỉ gói gọn ở góc độ kinh tế, nhưng cái bất lợi mà bà mang lại cho nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam quá lớn, đó chính là hình ảnh. Và cái giống nhau của bà Nguyễn Phương Hằng và ông Trịnh Văn Quyết như ông Thưởng phát ngôn đó là sự ‘thách thức’… Bà Hằng thì thách thức danh dự của nhà cầm quyền CSVN, tức mang tính chính trị. Còn ông Quyết thách thức khả năng quản trị quốc gia, tức về mặt kinh tế.”

Tóm lại theo Nhà báo Nguyễn Ngọc Già, việc bắt kết án bà Hằng và ông Quyết có như thế nào thì sự thách thức vẫn còn nguyên vẹn, và chỉ mang tính trấn áp mà thôi.

https://www.rfa.org/…/strict-handling-of-challenging…

Bà Nguyễn Phương Hằng nghe quyết định khởi tố, bắt tạm giam hôm 24/3/2022.

Courtesy chinhphu.vn

RFA.ORG

Bà Hằng, ông Quyết bị bắt vì vi phạm mang tính ‘thách thức’: quy định mơ hồ!

Thường trực Ban Bí thư Võ Văn Thưởng vừa cho rằng các vụ Nguyễn Phương Hằng, Trịnh Văn Quyết có tính chất thách thức, cần xử lý nghiêm. Pháp luật Việt Nam quy định việc này như thế nào?

Tội lợi dụng các quyền tự do dân chủ – một điều luật hoàn toàn thừa thãi

Tội lợi dụng các quyền tự do dân chủ – một điều luật hoàn toàn thừa thãi

Nhưng lại rất cấp thiết để bảo vệ quyền lực độc tôn của chính quyền Đảng Cộng sản.

 

Ảnh: Reuters. Đồ họa: Luật Khoa.

Có hằng hà sa số điều luật có vấn đề nghiêm trọng trong Bộ luật Hình sự nói riêng và luật Việt Nam nói chung, nhưng Điều 331 của Bộ luật Hình sự là một điều luật có vấn đề… đặc biệt nghiêm trọng.

Nó đặc biệt nghiêm trọng vì nó hoàn toàn thừa thãi.

Ta hãy đọc nguyên văn điều luật này: [1]

Điều 331. Tội lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước, quyền, lợi ích hợp pháp của tổ chức, cá nhân

1. Người nào lợi dụng các quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, tự do tín ngưỡng, tôn giáo, tự do hội họp, lập hội và các quyền tự do dân chủ khác xâm phạm lợi ích của Nhà nước, quyền, lợi ích hợp pháp của tổ chức, cá nhân, thì bị phạt cảnh cáo, phạt cải tạo không giam giữ đến 03 năm hoặc phạt tù từ 06 tháng đến 03 năm.

2. Phạm tội gây ảnh hưởng xấu đến an ninh, trật tự, an toàn xã hội, thì bị phạt tù từ 02 năm đến 07 năm.

Thoạt nghe, điều luật này có vẻ… có lý. Xâm phạm lợi ích của người khác thì phải bị trừng phạt chứ.

Vậy thì ta hãy xem lý do tại sao cần phải có luật.

Về cơ bản, luật được sinh ra để làm hai việc: quy định những gì công dân không được làm và những gì chính quyền được làm

Pháp luật hiện đại được xây dựng dựa trên giả định rằng “tất cả mọi người đều sinh ra có quyền bình đẳng, tạo hóa cho họ những quyền không ai có thể xâm phạm được, trong đó có quyền sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc”, như Tuyên ngôn Độc lập Mỹ 1776 đã nói và được Hồ Chí Minh trích dẫn trong Tuyên ngôn Độc lập 1945 do chính ông soạn thảo và đọc. Giả định này xuất phát từ thuyết luật tự nhiên, do các triết gia Khai Sáng ở châu Âu phát triển vào thế kỷ 17 – 18. [2] Theo đó, chỉ cần là con người được sinh ra là đã nghiễm nhiên có quyền tự do chứ không cần ai ban phát. Ban phát quyền là giả định phổ biến trong các xã hội quân chủ – một loại hình xã hội xoay quanh một cá nhân hay một dòng họ.

Vì con người có sẵn quyền tự do như vậy, họ có thể lạm dụng quyền đó để gây hại cho người khác. Nếu ai cũng có quyền tự do tuyệt đối thì hậu quả là một xã hội loạn lạc. Nhà nước vì vậy được sinh ra để thiết lập trật tự xã hội thông qua một khế ước xã hội (social contract), hoặc ít nhất là các triết gia Khai Sáng đã nghĩ như vậy và đặt nền tảng cho nhà nước hiện đại. [3] Cái nhà nước đó sẽ ban hành ra pháp luật để hạn chế bớt quyền tự do của mỗi cá nhân, đặt ra những điều cấm, biến tự do thành những quyền tương đối.

Chẳng hạn, anh/ chị có quyền tự do ngôn luận, nhưng quyền đó sẽ bị giới hạn trong các trường hợp vu khống, tung tin đồn thất thiệt về dịch bệnh, kích động bạo lực tức thì, v.v.

Hoặc, anh/ chị có quyền biểu tình, nhưng phải thông báo/ đăng ký với chính quyền và chỉ được biểu tình ở ngoài những khu vực cấm.

Hoặc, anh/ chị có quyền sở hữu tài sản, nhưng tài sản đó có thể bị nhà nước trưng dụng cho những mục đích an ninh, quốc phòng khi có lý do hợp lý và có bồi thường thỏa đáng; việc sử dụng tài sản cũng bị giới hạn trong trường hợp gây ảnh hưởng tới môi trường; và, gần gũi nhất, nhà nước có quyền khám xét mảnh đất, ngôi nhà bạn sở hữu khi điều tra tội phạm, v.v.

Nếu bạn vi phạm những điều cấm hoặc không tuân thủ những giới hạn trên, bạn có thể phải chịu chế tài (và chế tài này cũng không nhất thiết phải là tù tội trong luật hình sự).

Mọi giới hạn và can thiệp của nhà nước, về nguyên tắc, phải thỏa mãn tiêu chí cần thiết, tức là có thể biện minh được bằng những lý do hợp lý. [4] Chẳng hạn, nhà nước có quyền triệu tập nhân chứng để phục vụ việc xét xử tại một phiên tòa hình sự.

Đó là cách tiếp cận của những người theo trường phái nhà nước tối thiểu (minimal state). Dần dần, người ta xây dựng những mô hình nhà nước lớn hơn, có mức độ can thiệp sâu hơn vào xã hội, giới hạn nhiều quyền hơn, đánh thuế cao hơn và cung cấp nhiều dịch vụ hơn. Pháp luật khi đó không còn chỉ là để ngăn chặn và trừng phạt các hành vi gây hại, bảo vệ tự do của người dân, mà còn để phân phối của cải và cung cấp những phúc lợi gia tăng cho người dân. Đó là mô hình nhà nước phúc lợi (welfare state). [5]

Nhưng dù là nhà nước tối thiểu hay nhà nước phúc lợi, căn bản pháp luật vẫn dựa trên nguyên lý đã nêu ở đầu bài: mọi người đều nghiễm nhiên có quyền tự do, luật được đặt ra để giới hạn các quyền tự do đó, ngăn chặn hoặc trừng phạt những hành vi xâm hại đến lợi ích của người khác hoặc của xã hội.

Và đó chính là nội dung của… Điều 331. 

Ta hãy đọc lại điều luật đó: “Người nào lợi dụng các quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, tự do tín ngưỡng, tôn giáo, tự do hội họp, lập hội và các quyền tự do dân chủ khác xâm phạm lợi ích của Nhà nước, quyền, lợi ích hợp pháp của tổ chức, cá nhân, thì bị…”.

Nói cách khác, Điều 331 này cõng trên lưng toàn bộ chức năng gốc và căn bản của cả một hệ thống pháp luật. Bản thân nó không giải quyết một vấn đề xã hội nào cụ thể cả, mà nó chính là triết lý chung đằng sau tất cả những đạo luật. Nó là tuyên ngôn chung của mọi hoạt động lập pháp để giải quyết các vấn đề pháp lý của xã hội, chứ nó không phải là một điều luật như điều khoản về tội giết người, tội cướp tài sản, hay tội gây rối trật tự công cộng.

Đó cũng chính là lý do mà nhiều người đã nhận xét rằng điều luật này mơ hồ, không rõ ràng. Làm sao rõ ràng được khi nó không giải quyết một vấn đề cụ thể mà chỉ có ý nghĩa tuyên ngôn về triết lý lập pháp? 

Đến đây, ta sẽ thấy vì Điều 331 không giải quyết một vấn đề cụ thể nào nên nó không có lý do để được sinh ra. Nó hoàn toàn thừa thãi.

Vậy thì tại sao nó vẫn được sinh ra?

Tôi xin đề xuất hai điều để lý giải chuyện này.

Một, chính quyền Việt Nam và Đảng Cộng sản cần một công cụ hình sự để bảo vệ quyền lực của chính nó khỏi những mối đe dọa từ xã hội, chẳng hạn như những lời chỉ trích, những cuộc biểu tình, những hội đoàn độc lập. Chính vì thế, họ đặt ra những tội an ninh quốc gia như tội tuyên truyền chống nhà nước, tội hoạt động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân. 

Nhưng những điều luật an ninh quốc gia này nặng tính chính trị, thường bị quy cho là tội chính trị, và do đó, những ai bị truy cứu theo những tội danh này cũng được gọi là tội phạm chính trị, và những vụ án đó được gọi là vụ án chính trị. Là một đảng từng tranh đấu để loại bỏ ách nô lệ và những vụ án chính trị như vậy, Đảng Cộng sản không muốn mang tiếng là một kẻ cai trị tương tự như người Pháp. Do đó, họ cần tạo ra một điều luật ít tính chính trị hơn, nằm ngoài nhóm tội an ninh quốc gia. Và tội lợi dụng các quyền tự do dân chủ ra đời, nằm trong nhóm các tội xâm phạm trật tự quản lý hành chính – nghe nhạt nhẽo hơn nhiều.

Hai, chính quyền và Đảng Cộng sản cần một điều luật có phạm vi áp dụng đủ rộng để họ muốn diễn giải thế nào cũng được, phù hợp với nhiều mục đích. Vì thế, họ tạo ra một điều luật có phạm vi rộng tới mức không thể rộng hơn, như tôi đã trình bày ở bên trên: nó cõng toàn bộ chức năng gốc và căn bản của hệ thống pháp luật. Với phạm vi điều luật lớn như vậy, về lý thuyết, họ có thể diễn giải nó thành bất kỳ cái gì và lấn át cả chức năng của các điều luật khác.

Chẳng hạn, muốn trừng phạt một người vì bịa chuyện nói xấu một người khác, họ có thể dùng Điều 331 và như vậy vô hình trung vô hiệu hóa một điều luật sẵn có là tội vu khống.

Hoặc, muốn trừng phạt những người biểu tình bên ngoài các khu vực cho phép, gây tắc nghẽn giao thông, họ cũng có thể dùng Điều 331 và phớt lờ một tội danh sẵn có là tội gây rối trật tự công cộng.

Tuy nhiên, bằng cách gom tất cả những hành vi và khái niệm này với nhau, nhà nước Việt Nam có một tập hợp những vi phạm không lằn ranh, không giới hạn, không cần phân biệt mà cũng không thể giải thích.

“Bịa chuyện nói xấu sai sự thật” hay đơn thuần chỉ là vài ngôn từ thô lỗ vô thưởng vô phạt?

“Gây tắc nghẽn giao thông” hay đơn thuần chỉ là một buổi tuần hành trên vỉa hè gây chướng mắt nhà chức trách?

Tất cả là tùy hứng của cơ quan chức năng. Luật pháp vốn dĩ cần phải định nghĩa rõ ràng những gì công dân không được làm và những gì nhà nước được làm – với triết lý ngầm định là nhằm bảo vệ quyền tự do của người dân và giới hạn quyền lực nhà nước – thì nay biến thành một công cụ vạn năng với khả năng diễn giải vô hạn cho nhà nước.

Và sự thật cho thấy Điều 331 đang đóng vai trò gần như tương tự Điều 117 – tội tuyên truyền chống nhà nước và Điều 156 – tội vu khống. Nó được dùng để truy cứu những ai chỉ trích chính quyền/ quan chức chính quyền/ những ai thân cận với chính quyền.

Như vậy, Điều 331 có thể thừa thãi với công dân, chứ không thừa thãi với quan chức. Đó là khi ta biết quan chức và chính quyền nói chung có địa vị pháp lý cao hơn thường dân. Trong lịch sử, đó chính là triết lý cốt lõi, nền tảng để xây dựng nên các chính quyền quân chủ.

Xã hội Việt Nam qua sự kiện Nguyễn Phương Hằng

Xã hội Việt Nam qua sự kiện Nguyễn Phương Hằng

Jackhammer Nguyễn

29-3-2022

Bà Nguyễn Phương Hằng bắt tạm giam hôm 24/3/2022. Nguồn: Báo Chính Phủ

Nhân vật nổi tiếng Nguyễn Phương Hằng bị bắt. Công an nói rằng, bà ta bị bắt theo điều 331 Bộ luật Hình sự của nước Việt Nam Cộng sản, “tội lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước, tổ chức, cá nhân”. Nhà chức trách chiếu điều luật này vào bà Hằng, nói rằng bà lợi dụng quyền tự do dân chủ, xâm phạm quyền và lợi ích của người khác.

Việc áp dụng điều 331 này đối với bà Hằng là một sự việc rất khôi hài trong việc áp dụng luật pháp của nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam.

Từ trước tới nay, gần như 100% những người bị bắt, bị truy tố vì điều luật này, hay các điều luật tương tự nhưng có trước nó, là những người thuộc giới chỉ trích nhà nước, hay còn gọi là bất đồng chính kiến. Vì thế, mỗi khi nghe nói người nào đó bị bắt vì điều luật này, thường bộ phận công chúng “lề dân” tỏ ra thương cảm, vì làm gì có quyền tự do dân chủ ở Việt Nam mà lợi dụng!

Thế nhưng trường hợp bà Hằng lại khác, có thể là rất khác nữa. Khá đông người trong giới “lề dân” lại hoan hỉ chuyện này.

Bà Hằng xuất hiện trên sân khấu YouTube Việt Nam đúng một năm trước, từ tháng 3/2021, và trở thành một hiện tượng nóng, nhờ vào hai điểm:

Thứ nhất, bà công kích các nhân vật nổi tiếng, chủ yếu là giới văn nghệ sĩ và việc quyên góp làm từ thiện của họ. Bà công kích cả các cán bộ cộng sản cấp tỉnh, thành trở xuống. Một số nhận định cho rằng, bà đã “vượt lằn ranh đỏ” khi công kích ông Phan Văn Mãi, hiện là chủ tịch thành Hồ.

Thứ hai là văn phong của bà dùng để live stream. Đó là một loại ngôn ngữ bình dân của xã hội Việt Nam hiện nay, vừa kết hợp phương ngữ Nam bộ, cộng với những từ gốc Bắc, mà thường người ta chỉ dùng trong văn viết. Những từ gốc Bắc này có khi được dùng rất ngô nghê, nếu nhìn theo văn phạm, ngữ vựng tiếng Việt, nhưng nó lại là thứ ngôn ngữ “tấn công”, rất dữ dội, rất quan điểm, lập trường, có gốc gác từ cơ quan tuyên giáo của đảng Cộng sản Việt Nam. Loại ngôn ngữ “quan điểm, lập trường” mạnh mẽ này đã xâm nhập vào ngôn ngữ của mọi người Việt Nam, cả những người gốc miền Nam, sau gần nửa thế kỷ thống trị của Đảng.

Bà Hằng đã trở thành một hiện tượng trong truyền thông Việt Nam nói riêng, xã hội Việt Nam nói chung. Bà đã từng thu hút một số lượng người xem kỷ lục, khi có đến nửa triệu người theo dõi live stream của bà.

Những người ở phía “lề dân” bị chia rẽ về bà Hằng. Một số người tức giận vì bà tấn công một nhóm dân sự có màu sắc tôn giáo là Tịnh Thất Bồng Lai. Các live stream ồn ào của bà dường như là để tạo tiền đề cho công an Việt Nam “ra án”, kết tội Tịnh Thất Bồng Lai. Cho tới nay vẫn không có bằng chứng gì về “tội lỗi” của Tịnh Thất Bồng Lai cả.

Nhưng cũng có những người ở bên “lề dân” không ưa Tịnh Thất Bồng Lai, và live stream của bà Hằng làm người ta củng cố sự không ưa đó.

Ngoài ra cũng có những người “lề dân” hoan hô bà Hằng vì họ “cảm thấy” bà ta chống lại Đảng Cộng sản.

Có thể thấy hiện tượng Nguyễn Phương Hằng là một sự chồng chéo rất thú vị của cấu trúc chính trị, đạo đức, văn hóa của xã hội Việt Nam hiện nay.

Về chính trị: Bà Hằng là một doanh nhân và cũng là vợ của một doanh nhân. Cả hai người rất giàu có, có thể nói họ thuộc tầng lớp chính trị “tinh hoa” của xã hội Việt Nam hiện nay. Hai chữ “tinh hoa” mà tôi muốn nói ở đây, theo nghĩa có tiền của và quyền lực, chi phối xã hội, chứ không phải là những người có học. Do thuộc tầng lớp này, nên chắc chắn rằng vợ chồng bà có người nào đó ở đằng sau, đỡ đầu.

Vì thế, có khả năng rằng người đỡ đầu nào đó của bà Hằng không còn mạnh mẽ để bảo đảm cho bà nữa, nên bà mới rớt đài.

Xem những video live stream của bà Hằng, thấy các viên chức công an xuất hiện cùng với bà. Thật thú vị khi chính những người mặc các bộ đồng phục đó tiến hành việc bắt bớ và truy tố bà.

Về văn hóa: Có thể nói không ngoa rằng, bà Hằng chính là một Donald Trump của người Việt (cả ở hải ngoại) trong một năm qua. Cũng giống như Trump, bà Hằng chửi vung chửi vít, dùng những từ ngữ mà người ta không ngờ là có thể thoát ra từ miệng một người của công chúng. Kiểu phát ngôn này, có nội dung hay không, nó ngược hẳn với ngôn ngữ tuyên truyền của tuyên giáo trên các cơ quan báo chí truyền thông, dù chưa chắc rằng nó không mang tính … tuyên giáo.

Một số không ít người Việt hiện nay ưa thích cái kiểu phát ngôn của Donald Trump và Nguyễn Phương Hằng, vì nó thõa mãn một tâm lý sùng bái kẻ mạnh của họ, trong một không gian văn hóa vẫn còn ở những lũy tre làng, những pháo đài mà ở đó có những kẻ ngổ ngáo thống trị, dù kẻ đó là một viên bí thư chi bộ tham nhũng tới trời, hay một kẻ du thủ du thực trơ trẽn.

Đã có những vụ xô xát xảy ra khi các “fan” của bà Hằng hành hung những người chỉ trích bà ta.

Cũng về mặt văn hóa và xã hội, dù kém phát triển, Việt Nam vẫn bị ảnh hưởng bởi một loại văn hóa mạng xã hội của thế giới. Trong loại văn hóa này người ta cảm thấy mình được tung hô, rồi đi đến ảo giác.

Có thể bà Hằng cũng thuộc nhóm người này khi bà bắt đầu live stream, nhưng bà không thể đi xa nếu bà không có một chỗ dựa chính trị trong vị thế tầng lớp tinh hoa của bà.

Và điều thú vị cuối cùng là, cách hành xử của nhà chức trách Việt Nam đối với bà Hằng. Tại sao nhà nước Việt Nam để bà Hằng “quậy” như thế trong suốt một năm dài?

Câu hỏi này cũng thường được đưa ra đối với những người bất đồng chính kiến, những người “lề dân”, tại sao người này bị bắt, người kia lại không.

Việt Nam là một quốc gia Đảng trị, chứ không phải là quốc gia pháp quyền. Luật pháp được đảng cầm quyền đặt ra rồi diễn dịch theo ý mình. Mà đảng cầm quyền cũng khá đa dạng, với các phe phái khác nhau, với các tầng nấc khác nhau, từ tổ dân phố cho đến bộ chính trị, cho nên cách hành xử của họ cũng khác nhau. Đôi khi quyết định được đưa ra chỉ là sự khó ở của một ông lãnh chúa địa phương nào đấy, chứ chưa chắc đã là một cái gì ghê gớm mang tính ý thức hệ.

Có người nêu quan điểm rằng bà Hằng bị Đảng Cộng sản Việt Nam vắt chanh bỏ vỏ, theo ý chủ quan của tôi thì không phải như vậy, mà là một kiểu phù thủy lụy âm binh, trong đó phù thủy và âm binh có thể đổi vai cho nhau.

Nhưng một điều chắc chắn, đó không phải là cách hành xử theo luật pháp!

Trưởng khoa Đại Học Luật Hà Nội bị tố cưỡng dâm ‘đệ tử chân truyền’

Trưởng khoa Đại Học Luật Hà Nội bị tố cưỡng dâm ‘đệ tử chân truyền’

March 28, 2022

HÀ NỘI, Việt Nam (NV) – Chiều 28 Tháng Ba, Công An quận Hoàng Mai và Công An quận Ba Đình xác minh việc chị VNH, 24 tuổi, hoa khôi “Duyên Dáng Ngoại Thương” tố cáo bị ông Lê Minh Tiến, trưởng khoa của Trường Đại Học Luật Hà Nội, cưỡng dâm.

Tối cùng ngày, đại diện Trường Đại Học Luật Hà Nội cũng xác nhận với báo Dân Trí cho biết đã nhận được đơn tố giác “đảng viên có dấu hiệu vi phạm tư cách, đạo đức nhà giáo” đối với ông Tiến thuộc đảng bộ của trường.

Trường Đại Học Luật Hà Nội, nơi ông Lê Minh Tiến đang giữ chức vụ trưởng một khoa. (Hình: Thế Kha/Dân Trí)

Từ trưa 27 Tháng Ba, mạng xã hội xuất hiện đơn tố cáo được cho là mẹ của cô H. về việc con bà nhiều ngày bị “ông chú nuôi” Lê Minh Tiến cưỡng ép quan hệ tình dục trong thời gian dài.

Theo báo Zing, trước đây cô H. làm việc tại bệnh viện tư nhân do ông Tiến làm chủ tịch Hội Đồng Quản Trị sau khi được mẹ mình (người từng là “đồng nghiệp, người thầy” của ông Tiến) gởi gắm đưa vào. Dù đã có vợ con nhưng ông này luôn gạ gẫm cô H. quan hệ tình dục.

Đến đầu năm 2020, trong một chuyến du lịch ông Tiến đã chuốc rượu rồi cưỡng hiếp cô H.

Cũng theo đơn tố cáo, sau lần bị xâm hại nêu trên, ông Tiến tiếp tục dùng mọi thủ đoạn để ép cô H. bước vào mối quan hệ không chính thức và đe dọa nếu không chấp thuận sẽ tung clip “nóng.” Từ khoảng Tháng Giêng, 2020 đến Tháng Giêng, 2022, cô H. đã nhiều lần bị ông Tiến bạo lực tinh thần và cưỡng bức.

Đáng chú ý, mỗi lần cô H. từ chối quan hệ tình dục đều bị ông Tiến đe dọa, khủng bố để đạt được mục đích. Do sợ ảnh hưởng đến danh dự bản thân và ông Tiến, nên cô H. không lên tiếng.

Ngoài ra, cô H. cho biết còn bị ông Tiến uy hiếp, buộc phải đi tiếp khách. Khi cô phản đối, ông Tiến đã đánh, đe dọa và khủng bố tinh thần.

Cuối Tháng Giêng vừa qua, quá sức chịu đựng cô H. đề nghị chấm dứt mối quan hệ thì bị ông Tiến dọa giết, đánh đập gây thương tích.

Sau khi phát giác sự việc, đầu Tháng Ba vừa qua, gia đình cô H. đã viết đơn tố giác tội phạm gửi công an, đề nghị áp dụng các biện pháp ngăn chặn, bảo vệ tính mạng, an toàn cho cô H. và người thân.

Nói với báo Dân Việt, ông Tiến từ chối đưa ra bình luận, song cho biết, “lúc này có thể sự việc như thế, tôi cũng không nói được vì ảnh hưởng đến người khác. Người ấy [cô H.] tôi coi như là cháu, coi như là học trò và coi như là đệ tử chân truyền.”

Ông Tiến thừa nhận “chuyện này là tai nạn của chúng tôi, tôi không khẳng định, phủ định cái gì” và thổ lộ: “Tôi nói cái gì đúng, cái gì sai, nếu tốt cho tôi thì có thể không tốt cho người thứ ba hoặc không tốt cho VNH. Hoặc tốt cho VNH. thì lại không tốt cho tôi.”

“Đây chỉ là cách bao biện thôi. Do đó, nếu chuyện này không làm cho đến nơi, đến chốn thì tôi nghĩ rằng mọi người sẽ không còn tin vào luật pháp, không còn tin vào đạo đức nữa,” Tiến Sĩ Khuất Thu Hồng, viện trưởng Viện Nghiên Cứu Phát Triển Xã Hội (ISDS) nói với báo Infonet. (Tr.N) 

Dân Việt Nam cong lưng gánh nợ công ngày càng chồng chất

Dân Việt Nam cong lưng gánh nợ công ngày càng chồng chất

March 29, 2022

HÀ NỘI, Việt Nam (NV).- Chế độ Hà Nội thu không đủ bù chi từ năm này sang năm khác nên các khoản nợ công ngày càng chồng chất và chỉ có nhiều hơn chứ không giảm.

Nhiều báo tại Việt Nam ngày Thứ Ba 29 Tháng Ba dẫn tờ trình của Bộ Tài chính gửi chính phủ báo cáo nhà cầm quyền CSVN phải trả nợ giai đoạn 2022-2024 khoảng 1,2 triệu tỉ đồng hay khoảng hơn 51 tỉ USD.

Người phụ nữ này bán chuối rong ở Hà Nội cũng phải cõng khoản “nợ công” 40 triệu đồng mà lợi tức kiếm được cả năm không chắc bằng đó. (Hình: NHAC NGUYEN/AFP/Getty Images)

Ba năm qua, tình hình đại dịch gây ra bởi siêu khuẩn COVID-19 ảnh hưởng kinh tế toàn cầu. Kinh tế CSVN phần lớn dựa vào các nhà đầu tư ngoại quốc sản xuất hàng hóa để xuất cảng, đánh thuế lấy tiền nuôi chế độ, bị ảnh hưởng theo. Ngân sách CSVN vốn dĩ thiều hụt thường xuyên lại càng khốn đốn thêm khi hãng xưởng phải đóng cửa hoặc cắt giảm sản xuất.

Những gì được nêu ra trên báo mạng Vietnamnet, theo tờ trình kể trên, chế độ Hà Nội sẽ phải vay nợ trong năm 2022 “tối đa là 673,546 tỷ đồng ( khoảng 29 tỉ USD), bao gồm: vay bù đắp bội chi ngân sách Trung ương là 450,000 tỷ đồng (hơn 19 tỉ USD) và vay để trả nợ gốc của ngân sách Trung ương là 196,149 tỷ đồng (gần 8 tỉ rưỡi USD) ; huy động vốn vay ODA, vay ưu đãi nước ngoài của Chính phủ cho vay lại khoảng 26,697 tỷ đồng (khoảng 1 tỉ 153 triệu USD).”

Hồi Tháng Mười năm ngoái, chế độ Hà Nội đã nêu ra con số nợ công hơn 3.7 triệu tỉ đồng hay khoảng 160 tỉ USD. Thời điểm này, mỗi người Việt Nam từ ông bà già còng lưng đến trẻ nhỏ mới sanh đã phải gánh mỗi người khoản “nợ công” hơn 37 triệu đồng. Sang năm nay, vì nợ công tiếp tục gia tăng, mỗi người phải gánh khoảng 40 triệu đồng hay lối 1,740 USD.

Chế độ Hà Nội chỉ gọi là nợ công đối với các khoản vay của nhà cầm quyền trung ương và nhà cầm quyền các địa phương, các khoản vay nợ được chính phủ bảo lãnh, không kể các khoản nợ của đám quốc doanh tự đi vay, trái với nguyên tắc tài chính quốc tế. Bởi vậy, tổng số nợ công của CSVN công bố bị chỉ trích là không hợp lý.

Tỉ lệ vay nợ của nhà nước CSVN năm 2022 trong đó một phần ba dùng để trả nợ. (Hình: đồ biểu Vietnamnet)

Hồi năm 2016, theo ước tính của ông Vũ Quang Việt, từng là chuyên gia kinh tế của LHQ, nợ công của CSVN thời gian này đã khoảng 431 tỉ USD, bằng 210% GDP của Việt Nam, khác xa cách tính che đậy của chế độ Hà Nội để lúc nào cũng khoe nợ công “vẫn còn trong ngưỡng an toàn”. Báo chí tại Việt Nam thuật theo bản báo cáo của Bộ Tài chính nói cho đến cuối năm 2022, nợ công của CSVN khoảng từ 45% đến 46% GDP.

Ngân sách ngày càng thiếu hụt để nuôi guồng máy cồng kềnh cả nhà nước và hệ thống đảng nên nợ công cứ gia tăng mãi. CSVN không có thói quen công khai minh bạch nên không ai biết đích xác những con số thật hay ít nhất gần đúng.(TN)

Công an VN bắt tỷ phú Trịnh Văn Quyết vì ‘thao túng thị trường chứng khoán’

Công an VN bắt tỷ phú Trịnh Văn Quyết vì ‘thao túng thị trường chứng khoán’

29/03/2022

Chủ tịch Tập đoàn FLC Trịnh Văn Quyết (ảnh tư liệu)

Cảnh sát điều tra thuộc Bộ Công an Việt Nam bắt tạm giam ông Trịnh Văn Quyết, chủ tịch tập đoàn bất động sản FLC, hôm 29/3 với cáo buộc phạm tội thao túng thị trường chứng khoán, báo chí Việt Nam loan tin, dẫn lại lời xác nhận từ một phát ngôn viên của bộ.

Trung tướng Tô Ân Xô, Chánh Văn phòng Bộ Công an, được Tuổi Trẻ trích lời nói rằng Cảnh sát điều tra đã tiến hành điều tra, xác minh với ông Trịnh Văn Quyết và một số người khác thuộc một số công ty trong và ngoài Tập đoàn FLC về hành vi “thao túng thị trường chứng khoán” cũng như “che giấu thông tin trong hoạt động chứng khoán” xảy ra ngày 10/1.

Bên điều tra xác định rằng hành vi của ông Trịnh Văn Quyết, 47 tuổi, chứa đựng đủ yếu tố cấu thành tội “thao túng thị trường chứng khoán” được nêu trong Bộ luật Hình sự, Trung tướng Xô nói với Tuổi Trẻ.

Vụ việc này bị xem là đã “gây thiệt hại nghiêm trọng cho nhà đầu tư, ảnh hưởng đến hoạt động của thị trường chứng khoán Việt Nam”, vẫn lời ông Xô trên Tuổi Trẻ.

Bên cạnh việc bắt tạm giam tỷ phú Trịnh Văn Quyết, cơ quan điều tra cũng khám nhà và nơi làm việc của ông Quyết và khoảng 20 địa điểm khác của “các đối tượng liên quan”, tin của Tuổi Trẻ, VNExpress và một số báo trong nước cho hay.

Như VOA đã đưa tin, hồi tháng 1 năm nay, ông Quyết, với tư cách là người chủ của FLC và nắm trong tay 215 triệu cổ phiếu của tập đoàn, đã bán đi gần 75 triệu cổ phiếu nhưng không báo cáo, không công bố thông tin trước khi thực hiện giao dịch.

Động thái này của ông gây sốc cho thị trường chứng khoán và tạo ra làn sóng bất bình trong dư luận. Nhà chức trách đã phạt ông 1,5 tỷ đồng vào cuối tháng 1, đồng thời, ông bị đình chỉ giao dịch trong 5 tháng.

Theo quan sát của VOA, hành vi bị gọi là “bán chui” cổ phiếu của ông chủ đoàn FLC đã dẫn đến tình trạng hoảng sợ, mất niềm tin vào thị trường chứng khoán, với việc nhiều nhà đầu tư bán tháo cổ phiếu của FLC và của các công ty con liên quan đến tỷ phú Quyết trong nhiều ngày sau. Tâm lý và hành động kiểu này cũng làm hàng chục mã cổ phiếu khác bị mất giá theo.

Vị chủ tịch của FLC từng bị phạt hồi năm 2017 vì “bán chui” cổ phiếu, theo tìm hiểu của VOA. Hồi tháng 11 năm đó, ông Quyết bị Ủy ban Chứng khoán Nhà nước phạt 65 triệu đồng vì bán vài chục cổ phiếu FLC mà không có báo cáo với cơ quan quản lý.

Bộ luật Hình sự Việt Nam quy định người phạm tội thao túng chứng khoán có thể bị phạt từ 6 tháng đến 7 năm, tùy theo mức độ nghiêm trọng trên thực tế.

TẦNG ĐỊA NGỤC – Uyên Nguyên

Son Cao

TẦNG ĐỊA NGỤC – Uyên Nguyên

Nơi Gặp Gỡ Không Hẹn Mà Ðến:

Ðiểm gặp gỡ không hẹn mà đến của nhóm “Ngụy Quân Ngụy Quyền Sài Gòn ” thoạt tiên là Trại Cải Tạo Long Thành, tọa lạc tại Long Thành Tỉnh Ðồng Nai do Ủy Ban Quân Quản quản lý . Sau trở thành Trải Tạo 15 NV do Bộ Nội Vụ quản lý.

Sáng ra, chúng tôi mới định thần và chuẩn bị tinh thần cho một sống đổi đời bắt đầu. Tôi được phân bổ ở nhà 6. Ðội trưởng Ðội 3 là Phạm Ngọc Cửu. Nhà Trưởng là Trần Tấn Toan.

Ngày đầu đến trại chúng tôi nhận diện được những nhân vật có tên tuổi sau đây:

Về phía đảng phái gồm có Nghị Sĩ , LS Trần Văn Tuyên, Vũ Hồng Khanh

Về phía Nghị sĩ , có Trần Tấn Toan, nguyên trước là chủ tịch Hội Ðồng Tỉnh Gia Ðịnh.

Về phía dân biểu có Ông Nguyễn Bá Lương, chủ tịch hạ Viện, Quốc Hội Ðệ Nhị Cộng Hòa, Dân biểu Lê Minh Ðăng, Khiếu Thiện Kế, Trần Ngọc Châu....

Về phía toà án thì có rất nhiều Chánh Án, Biện Lý, Dự Thẩm các toà án ở Sài Gòn và các tỉnh ở Miền Nam Việt Nam. Trong đó có những ông chánh án mà người viết biết tên, biết mặt như ông Trần Ðại Khâm, Nguyễn Cần ( tức Tú Gàn), Ðào Minh Lượng, Nguyễn Ðắc Trọng, Ngô Văn Cân, Biện Lý Trần Thành Ðô, Dự Thẩm Nguyễn Thành Hương, Trần Cẩm Tựu, Phạm Minh Tâm, Hoàng Phùng Võ, Dương Lân, Ðặng Xuân Nhẫn, Nguyễn Công Ðàn ( tục là “Bò Ðàn” , tiếng chúng tôi hay gọi thân thiết vì anh ta phụ trách giữ mấy con bò cho trại) , Trần Gia Tá, Cao Quãng Chơn…. .

Về phía Phó Tỉnh Trưởng Hành Chánh : Phạm Ngọc Cửu ( Bình Thuận); Nguyễn Thanh Sử ( Bình Tuy, Trần Huỳnh Thanh, Nguyễn Văn Thích ( Bình Ðịnh); Nguyễn Chí Vy ( Quảng Ngãi ) Nguyền Văn Hoàng ( Phú Yên ) và còn nhiều phó tỉnh trưởng hành chánh khác nữa mà tôi quên tên và nơi phục vụ rồi.

Về phía hành chánh cao cấp : Kỹ sư Dương Kích Nhưởng, Phó Thủ Tướng; Lê Văn Trường, Bộ Trưở ng Tài Chánh; Nguyễn Văn Chi, Tổng Giám Ðốc Trung Tâm Chuẩn Chi- Bộ Tài Chánh; Bùi Hữu Tiể n, Tổng Giám Ðốc Ðiền Ðịa; Trần Huỳnh Châu, Tổng Thư Ký Bộ Nội Vụ; Nguyễn Văn Tương, Ðặc Ủy Trưởng Hành Chánh, Kỹ Sư Ngô Trọng Anh, Cưụ Tổng Trưởng Công Chánh Nội Các Nguyễn Cao Kỳ, Kiến Trúc Sư Ngô Viết Thụ, Ông Phạm Trọng Nhân, cựu Ðại Sứ Việt Nam Cộng Hoà tại Lào và các Phó Tổng Giám Ðốc Thuế Vụ, Kế Hoạch thuộc các Bộ nữa mà tôi quên mất tên rồi. Ngoài ra còn có rất nhiều Giám Ðốc Nha Sở thuộc Hành Chánh Trung Ương, một số Quận Trưởng các Quận như Trung Tá Kiều Văn Út mà người viết biết mặt, biết tên và cũng như các Ty, Sở Trưởng, Phó Quận Hành Chánh thuộc hành chánh địa phương, các tỉnh thành cũng có mặt trong nhóm này.

Về phía cảnh sát thì ngoài những cấp chỉ huy cảnh sát trung ương như Thiếu Tá Ðoàn Ðình Từ,Trung Tá Phấn Bộ Tư Lệnh Cách Sát Quốc Gia… còn có một số Trưởng Ty Cảnh Sát điạ phương mà người viết được biết như Trung Tá Phan Trần Bảo… và còn nhiều người nữa, lâu quá quên tên.

Ngoài ra cũng có một số nhân viên thuộc Trung Ương Tình Báo, Thiên Nga…,

Những nhân vật này lần lược được chuyển trại dưới hình thức mà chúng tôi gọi là Bao Bố . Ở đây tôi xin mở một dấu ngoặc để giải thích tại sao có tên là Bao Bố. Những đợt chuyển trại lớn, đông người thường xảy ra trong đêm khuya để dễ bề kiếm soát an ninh lộ trình , người ngoài không ai hay biết. Ðợt chuyển trại đầu tiên đi ra Bắc gọi là Bao Bố I vì sau khi có lệnh tập trung trong đêm khuya, và gọi tên từng người rồi sau đó trao cho mỗi người môt cái bao bố đựng gạo để bỏ hành trang đi tù vào. Ðợt chuyển trại nầy gồm những nhân vật cao cấp trong chính phủ cũng như trong hàng ngũ đảng phái, cảnh sát, trung ương tình Báo…. Ðợt di chuyến ra Bắc lần thứ hai được gọi là Bao bố II đa phần gồm những giám đốc, nha sở thuộc trung ương. Ðể trấn an các trại viên cũng như để bảo dảm an ninh lộ trình, Ban Chỉ Huy Trại đã động viên tất bằng cách nói láo rằng các anh được di chuyển đến những địa điểm học tập an toàn hơn. Nếu có người thắc mắc hỏi có phải chuyển đi Bắc không thì được cán bộ trấn an bằng cách trả lời không thật là các anh sẽ được đưa về miền Nam như Rừng Ðước, Năm Căn… Nhưng thật tình là xuống tàu ra Bắc cải tạo mút mùa lệ thủy.

Sau hai đợt chuyển trại ra Bắc, Trại chỉ còn độ 250 trại viên. Chúng tôi được tái phân bổ lực lượng lao động và tôi đã được công tác trong tổ Vệ Sinh cho đế n ngày chuyển lên trại Xuyên Mộc Ðồng Nai và tiếp lao động cải tạo trong Ðội trồng trọt, rồi tiếp đến là Ðội Văn Nghệ cho đến khi “ học tập tiến bộ” đượ c trại xét tha về vào cuối tháng 8 năm 1989.

Trong thời gian đầu học tập chính trị, chúng tôi có dịp học chung với những chịnh trị gia quen thuộc. Trong đó phải kể đến LS Trần Văn Tuyên, Vũ Hồng Khanh . Không biết mấy ông này trình diện vì lý do gì . Chắc thuộc đảng phái thì phải. Nghe nói Luật Sư Tuyên vì liên hê đến bà vợ nhỏ nên bị kẹt lại và đi tù luôn. Nhiều chánh khách, nhà ngoại giao, hành chánh cao cấp cũng đã rơi vào trường hợp này, hối không kịp vì đã vào rọ rồi. Ngày trở về còn xa lắm nếu không muốn nói là bỏ thây nơi những trại giam nổi tiếng là hắc ám nhất ở miền Bắc. Ls Trần Văn Tuyên là một điển hình. Tôi còn nhớ khi lên lớp học chính trị, sau khi giảng xong bài , cán bộ giảng huấn kêu Ls Trần Văn Tuyên đứng dậy và dùng lời lẽ thô bạo để mắng chưởi ông ta. LS Tuyên đã nói một câu rất bất hủ: “Việc tôi làm chỉ có lịch sử phán xét chứ không ai có quyền phán xét tôi” . Sau bữa lên lớp đó, thì chúng tôi không thấy mặt của LS Tuyên nữa vì người ta đã dẫn ông ta đi đâu mất rồi.

Làm ở đội rau xanh một thời gian tôi được xung vào Ðội Văn Nghệ Trại. Tôi nhớ không lầm đội Trưởng là nhạc sĩ Vũ Thành An. Vì chức vụ cuối cùng của anh ta là trưởng cơ sở Dân Vận & Chiêu Hồi Tỉnh Gia Ðịnh, cho nên anh phải đi trình diện học tập cải tạo theo diện “Ngụy Quân Ngụy Quyền” .

Có một điều cũng nên nói ở đây mặc dù Vũ Thành An nổi tiếng với những ca khúc không tên trước 75 nhưng khi vào trại bên cạnh ca khúc anh viết nhân đêm giao thừa năm đầu tiên ở trại 1975 có đoạn rất hay và rất “ tiểu tư sản” và được mọi người chấp nhận : “Thắp nến hồng lên em, giao thừa về rồi đó. Ánh sáng bừng trong đêm. Như bình minh đã lên….” Nhưng khi anh viết theo nhu cầu chính trị tuyên truyền anh lại viết một ca khúc lạc lõng, không giống ai. Lời ca như một lời xưng tội và sặc màu “vô sản chuyên chính” . Tôi nghĩ rằng chỉnh những ngườ i bị rối loạn tâm thần, đánh mất bản ngã, lương tri thì mới viết một ca khúc tồi như thế. Vì vậy anh đã bị hết thảy trại viên chê trách và lên án dữ dội.. Ca khúc có đoạn : “ Nếu biết rõ đế quốc Mỹ là quân xâm lược. Lũ ngụy quyền là bọn tay sai. Bao nhiêu năm cặm cụi miệt mài…”. Ðộc hại hơn nữa là các trại viên bị bắt buộc phải hát ca khúc này trong những lần sinh hoạt vă n nghệ. Nhưng dù anh có viết trăm ngàn bài ca tôn vinh chế độ đáng nguyền rủa kể trên thì cộng sản cũng không tha cho anh đâu và thực tế anh phải ra Bắc sau đó và cải tạo dài dài hơn mười năm mới được tha về vì anh thuộc diện “ác ôn” ( dân vận chiêu hồi bên hành chánh- chiến tranh chính trị hay chiến tranh tâm lý bên quân đội ) . Kịp đến khi Vũ Thành An bị chuyển ra Bắc thì người thay thế anh ta là anh Trần Thiên Ân . Anh nầy là một người còn rất trẻ, xuất thân từ học viện quốc gia hành chánh, chức vụ cuối cùng là phó quận trưởng ở đâu đó. Vì có một thời gian học ở chủng viện khi còn nhỏ, nên nhạc lý anh ta rất rành và rất vững. Anh viết hòa âm cho những bài hợp xướng rất dễ dàng và rất hay.

Kịp đến khi nhóm hình sự di chuyển về đây thì Ðội Văn Nghệ có sự tăng cường nam và đặc biệt là nữ trại viên thì sinh hoạt văn nghệ trại khởi sắc hơn. Có những giọng ca trẻ tân nhạc cũng như cổ nhạc, kịch.. dưới sự dìu dắt và hướng dẫn của anh em trại viên thuộc diện chính trị chúng tôi. Trong đó có tôi dù sau này tôi không còn ờ trong Ðội Văn Nghệ nữa mà ở trong Tổ Vệ Sinh.

Chuyện anh Nguyễn Văn Tri :

Anh Tri là người cũng xuất từ học viên quốc gia hành chánh, làm giám đốc hành chánh Tổng Nha Ðiền Ðịa do kỹ sư Bùi Hữu Tiển làm Tổng Giám Ðốc. Sau khi học tập cải tạo ở trại một thời gian thì anh Tri có triệu chứng bất bình thường. Cứ vào lúc trời mưa, chúng tôi thấy anh ta ra ngồi ngoài mưa. Miệng thì lẩm bẩm những câu gì không ai hiểu cả. Một thời gian sau đó không biết sao anh ta được trại thả về. Không biết vì lý do bị bệnh tâm thần hay anh thuộc ngành mà cách mạng đang cần người hay không hay vì nguyên do khác không ai hay biết. Chỉ biết rằng sau khi được thả về một thời gian sau thì người ta thấy anh ở Sài Gòn và không có biểu hiện gì bất bình thường cả. Ðược thêm sau đó anh và gia đình qua Mỹ theo diện HO.

Chuyện Cụ Nguyễn Bá Lương, cựu chủ tịch Hạ Viện, Quốc Hội Ðệ Nhi Việt Nam Cộng Hòa.

Cụ Nguyễn Bá Lương, vốn là một dân biểu. Người ta thường gọi cụ là “Dượng Năm Xe Ðò Bủu Hiệp”. Cụ có người con trai -thiếu Tá Nguyễn Bá Di. Khi cụ nhập trại thì tuổi của cụ khá cao, sức khỏe yếu kém nên chỉ có thể lao động nhẹ mà thôi. Ở tù được mấy năm trại xét tha cụ và cho cụ về. Trước đó Ban Giám Thị trại đã mời cụ lên dùng trà và mời thuốc đồng thời thông báo cho cụ hay là cụ đã được nhà nước cách mạng xét tha. Nhưng ói ăm thay về đâu chẳng thấy mà chỉ thấy bỏ thây nơi rừng thiêng nước độc- trại Xuyên Mộc Ðồng Nai. Số là như vầy : sau khi mời cụ ra trại và thông báo quyết định tha cụ, Giám Thị trại dự tính là sáng hôm sau sẽ ký lệnh xuất trại .. Nhưng chưa kịp ký lệnh thì thành phố gọi giám thị về họp khẩn. Cho nên lệnh xuất trại chưa được ký và sẽ được ký khi họp xong. Nhưng than ôi, sau khi đi họp về thì lệnh xuất trại của cụ đã không được ký vì quyết định tha cụ đã bị đình hoãn lại trong một thời gian nữa cho đến khi có lệnh mới của trung ương. Thế là hy vọng được sớm trở về sum họp với gia đình tiêu tan theo mây khói. Kịp đến khi nhóm hình sự đã “đủ lông đủ cánh” để điều hành trại thì toàn bộ trại viên “khối chính trị” còn lại ở Trại Long Thành phải chuyển lên Trại Xuyên Mộc Ðồng Nai. Một thời gian sau đó vì không chịu nổi thời tiết khí hậu khắc nghiệt của núi rừng Xuyên Mộc, cụ đã ngã bệnh và qua đời . Sáng cụ ra đi vì tôi bị bệnh nên tôi đã có mặt nơi chỗ cụ nằm, vuốt mắt cho cụ và nguyện cầu hương linh cụ sớm về nơi chín suối chấm dứt những chuỗi ngày đen tối nhất của cuộc đời. Trong thời gian ở Trại Xuyên Mộc, tôi có dịp đàm đạo với cụ và được cụ kể nhiều chuyện thuộc loại “ thâm cung bí sử” ít ai biết trong cuộc đời tình ái và sinh họat chính trị chính em của cụ. Rất sôi nổi vì theo diện tướng số cụ có khuôn mặt tướng hầu. Ngoài ra giới “ thân cận” của cụ có nói cho tôi biết cụ có thêm một cái ẩn tướng khác là “gậy”, “ của quý” của cụ chạm đất khi cụ ngồi chổm hổm. Không biêt có đúng không. Nếu đúng thì cụ từ một thư ký đồn điền rồi lên làm Dượng Năm Xe Ðò Bủu Hiệp , rồi đắc cử dân biểu Hạ Viện. Rồi đắc cử chủ tịch Hạ Viện cũng là lẽ thường tình dễ hiểu thôi. Như ông Thiệu có tướng hầu như cụ, làm đến chức cao nhất nước thì cũng không ngoa gì. Tướng số nhiều khi cũng đúng cho nhiều người lắm.

Ăn mà cấm không được nói cho ai biết. Thế mới là lạ chứ.

Những ngày bên Thành :

Vào khoảng cuối năm 1978 trong khi các trại viên thuộc diện chính trị còn lại ở Trại Long Thành phải chuyển trại lên Trại Xuyên Mộc Ðồng Nai, tôi và Phạm Ngọc Thành được “may mắn” ở lại trại để tiếp tục gánh vác một số công việc mà chưa thể giao ngay cho nhóm hình sự vừa mới chuyển đến từ các trại như Bù Ðăng , Bù Gia Mập …. Nhóm này bị tù từ sau ngày Sài Gòn mất. Sau một thời gian dài bị giam trong các trại lao động khổ sai, thiếu đủ mọi thứ nên khi chúng nó về đây chúng nó chết như rạ. Do đó với nhu cầu “ đột xuất”, tổ Vệ Sinh của chúng tôi phải làm một lúc hai công tác. Một là công tác đổ phân . Hai là công tác “khâm liệm” cũng như “di quan” người vừa mới chết ra nghĩa địa liền tù tì. Có ngày có đến hơn 5 đứa “mò- cua” ( tiếng lóng là chết ). Có khi cả chục đứa cho nên tổ Vệ Sinh của chúng tôi rất đắt khách . Chúng tôi phải “ khẩn trương” đem đi chôn mệt nghỉ cả ngày lẫn đêm. . Nhiều khi phải đem đi chôn vào giữa ban đêm ngày rằm. Không có một chút ánh sáng gì ngoài ánh trăng chiếu vằng vặc. Vào những đêm như thế này, không biết các bạn của tôi nghĩ ra sao chứ riêng tôi tôi rất thích vì bản tính nghệ sĩ, ưa mơ mộng của tôi dù phải lao động cật lực để có thể về trại sớm để ngày mai có sức “đi cày” tiếp . Chuyện sợ ma thì không thể nào nghĩ đến vì làm việc bở hơi tai thì giờ đâu mà nghĩ chuyện vu vơ. Phải nói mệt nhất là việc đào huyệt vì nghĩa địa, nói cho oai chứ thực ra là một mô đất cao toàn là đá ong, cứng như đá nên đào huyệt không thể nào đào sâu được, khoảng chừng độ hơn nửa thước là cùng. Không có vật dụng gì khác ngoài mấy cái xẻn cùn. Sức người là chính. Sở dĩ tôi phải dông dài như vầy là vì có liên hệ đến việc đi chôn cất Thành sau này.

Vì phải di chuyển khiêng phân hằng ngày hay phải khiêng quan tài đem đi chôn nên tôi thường gặp Thành trong bồ đồ lính được nhuộm đen và trên đầu đội một cái mũ “phở” không giống ai đi rảo trong trại. Chúng tôi chỉ chào nhau rồi ai làm phận sự người ấy. Thành vốn người dong dỏng cao, nước da tái tái . Nước da này vốn dĩ như vậy kể cả lúc còn làm Phó Quận Hàm Thuận rồi Hòa Ða. Ngoài ra không có biểu hiện gì là bệnh hoạn cả.

Thời gian cứ trôi đi. Rồi đến kỳ thăm nuôi . Bà xã của tôi và bà xã của Thành đi thăm nuôi chúng tôi cùng một ngày vào dịp cuối năm 1978 . Tôi được Trại bố trí thăm nuôi trước, Thành thăm nuôi sau. Trước đó bà xã của tôi cũng đã gặp Thành ở nhà thăm gặp , có chào hỏi đôi điều và cũng không thấy Thành không có biểu hiện gì là bệnh hoạn trầm trọng cả.

Một thời gian ngắn sau khi thăm nuôi nhất là gần Tết năm đó sức khỏe của Thành có triệu chứng giảm sút thấy rõ. Mắt và da trở nên vàng nhiều, triệu chứng của bệnh viêm gan. Mặc dù Thành được BS cán bộ tên Hùng cũng như BS trại viên Tùng giúp đỡ rất nhiều nhưng không có kết quả gì vì thiếu thuốc đặc chế. Vì vậy thể theo đề nghị của BS trại Viên Tùng và được đồng ý của BS Hùng, trưởng trạm xá đã ghi cho Thành một toa thuốc và xin cho người nhà của Thành đem lên cho Thành. Nhưng than ôi! chưa kịp đem lên thì Thành đã ra người thiên cổ. Tôi nhớ không lầm là Thành ra đi vào ngày mồng một Tết (nhằm ngày 28 tháng giêng) năm 1979 .

Nghe tin Thành qua đời tôi tìm cách để viếng thăm anh. Ðược biết xác Thành được để ở bệnh xá Trại, trong một gian phòng tối như bưng.

Tôi cứ nhớ mãi cây đèn cầy duy nhất mà tôi đã thắp lên quan tài của Thành. Cây đèn cầy này tôi đã cất kỹ trong gói “hành trang” khi đi tù vì nghĩ rằng sẽ có dịp để xử dụng nó. Nhưng chưa có dịp nào để xử dụng thì nay lại đem ra cắm trên quan tài của người bạn đồng môn hành chánh và cũng là người bạn thiết thân lúc còn làm việc chung với nhau ở tỉnh Bình Thuận. Dù cây đèn cầy đã bị gãy nhưng dù sao cũng là vật quý báu và rất cần thiết trong lúc này. Chắc Thành cũng thông cảm cho tôi vì cây đèn cầy không phải đơn thuần là một vật vô tri vô giác nhưng nó biểu tượng cho sự tiếc thương cũng như gói ghép một tình cảm thiết thân không thể phai nhòa.

Một điều hy hữu là khi Thành mất tổ Vệ Sinh của chúng lo tẩm liệm và đem Thành ra nghĩa địa. Chúng tôi chỉ biết ngậm ngùi thương tiếc cho người bạn xấu số đã ra đi quá sớm như vậy. Chúng tôi cố ngăn những dòng lệ nhưng không thể nào được. Những giọt nước mắt cứ tuông chảy, cứ lăn dài trên má . Khóc cho Thành một phần mà khóc cho số phận của kiếp đọa đày của những người tù còn lại như chúng tôi thì nhiều.

Thành đã từ giã cõi đời bỏ lại vợ con và các bạn tù. Bây giờ Thành có thể yên phận về phần nơi chín suối, không bị ràng buộc với những hệ lụy khổ đau nơi trần thế nữa. Còn lại chúng tôi tiếp tục chịu đựng số kiếp đọa đày nơi chốn tù ngục. Còn lại gia đình với vợ và các con trong nỗi thương đau chất ngất…

NHỮNG CHUYỆN BÊN LỀ:

Chuyện Nhà Văn Nguyễn Mạnh Côn

Nhà văn Nguyễn mạnh Côn , nổi tiếng với tác phẩm “Ðem Tâm Tình Viết Lịch Sử” cũng được mọi người biết đến khi ông ta tuyệt thực để phản đối chính sách giam cầm của cộng sản. Rồi ông ông bệnh, ông chết ở đây.

Chuyện ông Hồ Hữu Tường:

Khi chúng tôi đến đây thì có gặp nhà văn Hồ Hữu Tường. Ông Tường nổi tiếng với “Phi Lạc SangTàu”.

Hằng ngày, tập họp đi lao động thấy ông gánh đôi gánh. Nghe nói ông bị bệnh phù nên ông được bố trí làm công việc nhẹ là nấu nước cho đội uống. Ông Tường dáng người thấp lùn vả lại ông bị chứng phù thủng nên hai chân ông phù ra. Dáng đi chậm chạp uể oải. Biết ông là nhà văn, là người hiểu biết rộng nên trại đã trao giấy bút để ông viết “thu hoạch, hiến kế.” Nghe nói sau một thời gian sợ ông chết trong trại nên trại đã cho ông về nhà và một thời gian sau thì ông mất.

Lại chuyện Ông Nguyễn Bá Lương, dân biểu quốc Hội, chủ tịch Hạ Viện:

Sau khi ông mất một cơ hội trở về sum họp với gia đình ờ trại Cải Tạo Long Thành, ông phải theo chúng tôi lên Khu B Xuyên Mộc Ðồng Nai. Ông được bố trí ở cùng phòng với chúng tôi. Lúc này ông bị bệnh thường hay ở nhà. Khi có dịp rảnh rỗi tôi thường là cà đến nói chuyện với ông. Ông kể cho tôi rất nhiều chuyện thuộc diện “thâm cung bí sử”. Ðiển hình là gán ghép ông và Bà DS Nguyễn Cao Thăng. Không biết ông nói có thật không hay ông phịa ra nhưng chính tai tôi nghe được như vầy: Khi ông Nguyễn Cao Thăng qua đời, giới dân biểu thân chính quyền muốn gán ghép ông với Bà Thăng nhưng chuyện không thành.

Ở Khu B một thời gian thì ông bị bệnh nặng và qua đời. Ngày ông mất tôi bệnh phải ở nhà và đã đến tại chỗ nằm của ông để vuốt mắt cho ông .

Cuộc vui nào rồi cũng tàn. Chúng tôi đã đi vào giấc ngủ với nhiều mộng đẹp và ước vọng tương lai khi đèn của trại tắt.

Sáng sớm hôm sau, chúng tôi đuợc lệnh trịệu tập, mang theo hành lý để di chuyển sang Khu B làm thủ tục xuất trại.

Chúng tôi đã đến văn phòng làm việc của trại lúc 9 giờ sáng hôm đó. Lần lượt các trại viên ký tên nhận lệnh xuất trại, giấy ra trại và 10 đồng lộ phí đi đường.

Khi đã xa cách trại một khoảng khá xa rồi thì tôi bắt đầu vẫy các xe đi qua để xin quá giang. Từng chiếc rồi từng chiếc xe đủ loại đủ cỡ đi qua nhưng không có chiếc xe nào dừng lại cả. May thay cuối cùng có một chiếc xe chở rạ còn ướt vì vừa mới gặt ngừng lại và cho tôi quá giang. Nhìn cách phục sức của tôi, Anh ta hỏi tôi có phải là dân tù cải tạo mới ra không và định về đâu. Tôi trả lời tôi về Sài Gòn. Anh ta bảo tôi chỉ về Biên hòa mà thôi. Tôi đồng ý .

Trong khoang xe chất đầy người nên tôi phải ngồi, rồi nằm ngất ngưởng trên đống rạ. Ngước nhìn trời cao và hít thở không khí tự do mà từ lâu vắng bóng và nghĩ về một cuộc đoàn viên trùng phùng sắp đến.

Ðến ngã ba Biên Hòa tôi xin anh tài xế cho tôi xuống xe và từ đó tôi lên xe để về Sài Gòn. Vì trong túi tôi chỉ có vỏn vẹn 10 đồng trại phát nên tôi đưa ra cho anh tài xế xe lam. Anh ta nhìn tôi rồi hỏi “dân tù cải tạo mới về hả? rồi anh ta nhận tiền và mời tôi lên xe và không nói thêm một lời nào nữa.

Xe đến đường Ðinh Tiên Hoàng, tôi xin tụt xuống và không quên ngỏ lời cám ơn anh tài xế tốt bụng. Trên đường về tôi hình dung đến bài học thuộc lòng của Thanh Tịnh rồi lẩm bẩm trong miệng “cảnh vật xung quanh tôi hoàn toàn thay đổi như chính lòng tôi đang có một sự thay đổi lớn hôm nay tôi trở về lại mái nhà xưa.”

Vì cha mẹ của tôi ở xa lắm tận Cam Ranh nên địa chỉ tôi về là nhà của Cha Mẹ vợ của tôi.

Bước vào nhà người đầu tiên tôi gặp không phải là bà xã của tôi vì bà đi làm chưa về,mà là ông gia của tôi. Ông ôm tôi với ràng rụa nước mắt. Rồi đến mẹ vợ tôi, cũng với hai hàng nước mắt . Rồi đến con trai út của tôi. Hai đứa lớn đi học chưa về. Nhìn đứa con trai út của tôi thấy thân hình nó gầy ốm tôi không cầm được nước mắt.

Trong đêm trước khi từ giã trại, tôi mường tượng cảnh đoàn viên và cứ tưởng người tôi gặp đầu tiên là vợ tôi và tôi sẽ ôm vợ tôi vào lòng hôn lên môi lên má cho vơi đi những nhớ thương. Nhưng tất cả những sự kiện vừa mới xảy ra ngoài sự tiên đoán của tôi. Nhưng tôi không ân hận điều gì vì trước sau gì tôi cũng sẽ gặp lại vợ con tôi dù hơi muộn màng, không như mình tưởng.

Cuối cùng tôi đã gặp vợ con tôi trong sự xúc động đến nghẹn ngào. Tôi ôm hôn vợ tôi, các con tôi cùng với những giọt nước mắt trào dâng vì sung sướng. Hy vọng những ngày tiếp theo sẽ là những ngày hoan ca, hạnh phúc dù tôi biết sẽ rất ngắn ngủi vì sẽ phải đối đầu với những khó khăn, bất trắc, hiểm nguy chực chờ bủa vây trước mặt. ..

SanDiego

Uyên Nguyên

Văn Thơ & Bạo Lực – Tưởng Năng Tiến

Văn Thơ & Bạo Lực – Tưởng Năng Tiến

Tôi được một tác giả nổi tiếng – Tiêu Dao Bảo Cự – khen là “có tố chất của một nhà văn thượng thừa”! Dù biết ổng nói chơi, lúc đã hơi quá chén, tôi vẫn vui râm ran (và sướng âm ỉ) gần cả buổi chiều. Sự thực tôi chỉ là một tay nghiệp dư, cầm bút bữa đực/bữa cái, và phần lớn thì giờ đều dành cho việc cầm chai (từ hơn nửa thế kỷ nay) chưa bỏ sót bữa nào – trừ những ngày tháng (lẻ tẻ) ngồi tù thì không kể!

Đã vậy, cứ sau khi cạn mấy ly đầy (rồi đầy mấy ly cạn) và lại cạn thêm vài ly đầy nữa là …thế nào tôi cũng bắt đầu phát biểu linh tinh về mọi vấn đề thời sự và luôn được mấy cha bạn (cùng bàn) ồn ào tán thưởng! Sẵn trớn, tôi còn lớn tiếng hứa hẹn là sẽ cô đọng mọi ý tưởng đặc sắc của mình thành những công trình văn học để in thành sách. Quí bạn đồng ẩm sẽ được tặng (không) mỗi người một cuốn, với  chữ ký của tác giả đàng hoàng.

Tôi hứa – ít nhất – cũng đã cả ngàn lần như thế nhưng chỉ hứa (lèo) thôi, chứ mãi đến nay vẫn chưa xuất bản được một tác phẩm nào ráo trọi. Hóa ra uống dễ hơn là viết, không cần chuẩn bị hay suy nghĩ chi nhiều, cầm ly ực một cái rất nhẹ nhàng và lẹ làng như bỡn. Cầm bút là chuyện hoàn toàn khác, vất vả và cực nhọc (không ít) nên đành phải xù thôi!

Tôi cứ “xù” hoài khiến có người đâm ra ngượng ngùng và ái ngại (dùm) nên khuyên nhủ chuyển qua làm thơ đi, cho nó đỡ phần vất vả. Thưa thật là tôi cũng đã “thử” rồi nhưng cũng chả đi đến đâu. Có bữa, tôi tình cờ (và bất ngờ) đọc được một dòng nhắn tin ngăn ngắn – qua F.B – từ một tác giả quen thuộc:

Thái Kế Toại to‎ Tưởng Năng Tiến: “Xin chào anh. Tôi đã tuyển thơ anh in trong tập Vầng trăng lưu lạc. tuyển tập thơ hải ngoại cho NXB Hội Nhà văn, Hà Nội xuất bản năm 1994. Lê Hoài Nguyên.”

Ủa! Bộ thiệt vậy sao cà ?

Và nếu đúng vậy thì kể như … tiêu! Sáng tác của tôi đã được vô tuyển tập, và được Hội Nhà Văn VN xuất bản gần chục năm rồi mà không thấy có “tiếng vang” hay “tiếng dội” nào sất. Cũng chả thấy ai suýt xoa khen ngợi, hoặc tỏ vẻ quan tâm, hay bình luận một lời nào. Nửa lời cũng không luôn!

Thơ của Phùng Cung, Trần Dần, Hữu Loan, Tuân Nguyễn, Phùng Quán, Nguyễn Chí Thiện, Tô Thùy Yên … đều được người đời nhắc nhở dài dài – dù các vị đều đà khuất núi. Tôi thì vẫn còn sống nhăn nhưng chả được thiên hạ nhắc nhở gì đến cả.

Thế nhân đã hờ hững như vậy thì còn cố nấn ná làm chi cho má nó khi! Thôi, dẹp (mẹ) chuyện thi phú qua một bên đi cho khoẻ cái thân già. Hơn nữa, nói thiệt tình (chứ chả phải là nói “dỗi” đâu) tôi cũng không mặn mà gì lắm với cái kiếp thi nhân bầm dập ở xứ sở của mình.

Trần Dần ẩn mình trong bóng tối cho đến khi nhắm mắt. Hữu Loan, Phùng Quán túng bấn thường xuyên. Cả hai chỉ có thể uống rượu suông thôi mà còn là rượu chịu, dù họ luôn sẵn sàng lao lực đến đổ mồ hôi hay sôi nước mắt. Phùng Cung, Tuân Nguyễn, Nguyễn Chí Thiện, Tô Thùy Yên… đều đã trải qua những quãng đời tù mà đơn vị thời gian được tính theo từng thập niên (dài dặc) thay vì ngày tháng.

Nghĩ mà thấy thương cái đám thi sỹ Việt Nam muốn ứa nước mắt luôn, chứ có quí báu gì đâu mà mộng mơ chuyện thơ với thẩn. Xin cứ để “em” làm thường dân đi cho nó đỡ cực cái thân – đúng không?

Không!

Why?

Bởi những chuyện trên tuy hoàn toàn chính xác nhưng đã xa xưa, cũ kỹ lắm rồi! Văn nghệ sỹ giờ đây không còn bị Nhà Nước ngược đãi như trước nữa. Họ đã được cởi trói hết rồi. Đảng đã dũng cảm nhìn vào sự thực, và quyết tâm đổi mới từ lâu.

Xứ sở giờ đã thay da đổi thịt. Cả nước không chỉ được ăn ngon mặc đẹp mà còn được chăm sóc tận tình về đời sống tinh thần. Tất cả mọi sinh hoạt văn hóa nghệ thuật đều được biểu dương và cổ vũ. Chỉ cần xem qua vài hàng tựa, trên trang nhất, của báo chí nhà nước là cũng đã cảm thấy được cái tâm cảm rộn ràng của cả nước luôn :

– Chúng ta khao khát văn học Việt Nam lan toả với bạn đọc thế giới
– Văn học phải đi trước, biến tinh hoa văn hoá dân tộc thành sức mạnh nội sinh để phát triển đất nước
– Phát Triển Văn Hoá Nâng Cao Giá Trị Con Người
– Chăm lo đời sống văn hóa tinh thần đồng bào dân tộc vùng cao

“Cao” hay “thấp” bất kể, Kinh hay Thượng cũng thế, cũng đều được “chăm sóc” tận tình. Đám nhi đồng cũng vậy luôn, theo như bản tin (“Văn Học Cần Người Trẻ Dấn Thân Để Bước Ra Thế Giới”) của báo Công An Nhân Dân:

Ngày 9/1/2022, Hội Nhà văn Việt Nam đã vinh dự đón Chủ tịch nước Nguyễn Xuân Phúc đến thăm và dự Lễ phát động cuộc vận động sáng tác văn học về đề tài Thiếu nhi và trao giải thưởng “Tác giả Trẻ” lần thứ nhất. Điều này thể hiện sự quan tâm sâu sắc của lãnh đạo Đảng, Nhà nước đối với văn học và những người cầm bút. Phát biểu tại buổi lễ, Chủ tịch nước Nguyễn Xuân Phúc bày tỏ mong ước trong tương lai không xa, Việt Nam sẽ có nhà văn đoạt giải Nobel văn chương, mang về niềm tự hào cho đất nước.

Ấy vậy mà chỉ vài tuần sau, một tác giả trẻ, nhà thơ Thái Hạo, mới vừa rời nhà thôi (chứ chưa kịp “bước ra thế giới”) đã gặp “sóng gió bất kỳ” ngay – theo như nguyên văn cách dùng từ và lời tường thuật của chính nạn nhân:

Tôi đã im lặng và định im lặng hẳn, nhưng vì càng lúc càng có nhiều bạn bè lo lắng gọi điện, nhắn tin hỏi thăm tôi về việc vì sao không thể có mặt tại lễ trao giải Thơ của Văn Việt …

Sáng hôm qua (2/3), tôi từ nhà đi sân bay… Ra cách nhà được khoảng 1km thì cảnh sát giao thông cùng cảnh sát trật tự (áo xanh) ra chặn lại. Tôi vừa bước xuống xe thì có hai người đàn ông lạ mặt mặc thường phục từ bên kia đường chạy qua, một người giữ, một người đấm liên hồi vào mặt tôi, vừa đấm vừa chửi thề, trước mặt rất nhiều công an…

Sự việc làm tôi hết sức bất ngờ. Không biết tại sao mình bị đánh, cũng không biết ai là người đánh mình và đánh vì lý do gì. Ban đầu tôi đã tự hỏi rất nhiều, rằng ai, tại sao…, Nhưng về tới nhà, yên tĩnh, bỗng một nỗi buồn không thể tả được xâm chiếm tôi. Mọi thứ như vỡ nát.

Ngòi bút của Thái Hạo, tất nhiên, không thể bị khuất phục bởi những “cú đấm liên hồi” của chế độ hiện hành nhưng thế giới quanh ông cũng đã “vỡ nát” chả khác chi cái môi trường sống (đầy dẫy bạo lực) đã vây quanh suốt đời lớp người đi trước – như Phùng QuánCó nơi nào trên trái đất này/ Mật độ đắng cay như ở đây/ Chín người mười cuộc đời rạn vỡ/ Bị ruồng bỏ và bị lưu đầy…

Với “mật độ đắng cay” (và giữa lòng cái chế độ độc đoán và tàn bạo này) “như ở đây” mà Chủ Tịch Nước nói chuyện “Nobel văn chương” thì nghe thiệt mỉa mai, hay nói chính xác hơn là ông ấy diễu dai và diễu dở!

Tưởng Năng Tiến
3/2022

Vụ bắt Nguyễn Phương Hằng: Luật sư cảnh báo về điều luật ‘thòng lọng’ toàn dân

VOA Tiếng Việt 

Giữa lúc dư luận Việt Nam “dậy sóng” và không ít người hả hê vì sự kiện nữ doanh nhân Nguyễn Phương Hằng bị bắt tạm giam vào ngày 24/3 với cáo buộc theo Điều 331, một luật sư nói với VOA rằng đây là điều luật “vi hiến”, và cảnh báo rằng điều luật đã biến tất cả người dân Việt Nam trở thành “tù nhân dự khuyết” nếu họ dám đưa ra những quan điểm trái nhãn quan của chính quyền.

Điều 331 của Bộ Luật Hình sự Việt Nam đã vô hình chung biến tất cả công dân Việt Nam đều có khả năng trở thành một tù nhân dự khuyết của chế độ. Chỉ cần họ có bất cứ hành vi, biểu hiện nào đó không phù hợp với nhãn quan, quan điểm chính thống của chính quyền thì Điều 331 sẽ được sử dụng để trấn áp”, Luật sư Vũ Đức Khanh từ Canada nhận định.

Nữ Tổng giám đốc 51 tuổi của Công ty Cổ phần Đại Nam đã bị Công an TP.HCM tống đạt quyết định khởi tố vụ án, khởi tố bị can và bắt tạm giam vào ngày 24/3 về hành vi “lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước, quyền, lợi ích hợp pháp của tổ chức, cá nhân” theo quy định của Điều 331 Bộ luật hình sự.

Vi hiến

Vụ bắt giữ bà Nguyễn Phương Hằng đã khuấy động mạng xã hội và cả khu vực xung quanh dinh thự của bà khi một lực lượng hùng hậu gồm các nhà báo, những người làm YouTube và người dân hiếu kỳ tập trung để đưa “tin nóng” về vụ bắt nữ CEO nổi tiếng đình đám trên mạng xã hội.

Ngoài những người hâm mộ, đa số công luận Việt Nam tỏ ra nhẹ nhõm, thở phào vì sẽ không tiếp tục “bị tra tấn” bởi những lời lẽ chỉ trích, công kích nặng nề mà bà Nguyễn Phương Hằng sử dụng trong các livestream nhắm vào nhiều người khác nhau, bao gồm cả những gương mặt nổi tiếng trong giới nghệ sĩ.

Tuy nhiên, theo lưu ý của LS. Vũ Đức Khanh, Điều luật mà nhà chức trách sử dụng để cáo buộc bà Nguyễn Phương Hằng là một điều luật “vi hiến”. Ông nói đây là điều khoản an ninh nhằm “hình sự hoá những biểu hiện về chính trị” và lâu nay vẫn thường được chính quyền Việt Nam sử dụng để đàn áp những tiếng nói đối lập, độc lập.

“Vì bà Nguyễn Phương Hằng có nhiều luồng dư luận không thuận lợi cho bà ấy nên trong trường hợp nhà nước Việt Nam sử dụng điều khoản này thì họ sẽ không gặp bất cứ trở ngại nào đối với dư luận quần chúng, vì có một lượng dư luận không nhỏ không đồng tình với thái độ cũng như cách biểu đạt ý kiến của bà Nguyễn Phương Hằng”, LS. Vũ Đức Khanh nói với VOA.

Vì vậy, theo ông, nếu không cẩn thận suy xét rõ ràng về điều luật 331, đại đa số dư luận sẽ cho rằng bà Nguyễn Phương Hằng bị bắt theo Điều 331 là đúng.

“Chúng ta cần phải nhìn rõ rằng Điều 331 Bộ Luật Hình sự là vi hiến, đồng thời nó cũng phản lại với tất cả quy định của các luật nhân quyền quốc tế và các công ước về quyền dân sự và chính trị”, LS. Vũ Đức Khanh nói thêm.

Trở thành nạn nhân của điều luật chống ‘phản động’

Khác với đa số trường hợp bị cáo buộc vi phạm Điều 331 trước đây thường là những nhà hoạt động, người bất đồng chính kiến – tức những người bị xem là có quan điểm đối lập về chính trị với chính quyền – bà Nguyễn Phương Hằng bị cáo buộc tội danh theo Điều 331 trong khi bản thân bà thường xuyên bày tỏ quan điểm ủng hộ đường lối của Đảng và Nhà nước trong các buổi livestreamà cũng không ít lần chỉ trích nặng nề những người mà bà gọi là “phản động”.

Cách thức làm show theo kiểu “chửi hết mọi người” nhưng luôn ủng hộ chính quyền của bà Nguyễn Phương Hằng đã khiến nhiều người bất bình, thậm chí có nhiều đơn tố cáo từ các nghệ sĩ và cá nhân – theo lời nhà chức trách, nhưng talk show bị xem là “chói tai” của bà vẫn tồn tại và đắt khách trong suốt hơn một năm qua.

Nhưng vụ bắt giữ nữ CEO đã khiến dư luận cho rằng bà Hằng đã “vượt lằn ranh đỏ” của chính quyền và giờ chính bà trở thành nạn nhân của điều luật đã khép tội nhiều người mà bà gọi là “phản động”.

LS Vũ Đức Khanh nói:

“Bà Nguyễn Phương Hằng có nhiều biểu hiện đã được thông đồng với chính phủ Việt Nam để khuấy động lên làn sóng dư luận trong rất nhiều vấn đề mà toàn xã hội quan tâm. Nhưng cuối cùng, bà Nguyễn Phương Hằng là nạn nhân của chính sách (điều luật) đó vì chính điều bà ấy làm lại đụng chạm đến những vấn đề khác của chế độ. Và khi không còn phù hợp với quan điểm chính thống của chính phủ nữa thì bà Nguyễn Phương Hằng sẽ phải là người bị trả giá đầu tiên”.

Bà Nguyễn Phương Hằng bắt đầu nổi lên từ đầu năm 2021 khi bà tổ chức họp báo và livestream tố cáo về khả năng chữa bệnh và những tranh chấp tiền bạc giữa bà và ông Võ Hoàng Yên – người vẫn thường được một số người sùng bái gọi là “thần y”.

Sau đó, bà tiếp tục được công luận ủng hộ qua các livestream tố cáo những tiêu cực trong việc làm từ thiện của nhiều người, bao gồm các gương mặt nghệ sĩ nổi tiếng như Hoài Linh, Đàm Vĩnh Hưng, Thủy Tiên, Trấn Thành…

Trước khi bị bắt, bà Nguyễn Phương Hằng đã bị Cơ quan cảnh sát điều tra Công an TP.HCM ban hành quyết định tạm hoãn xuất cảnh từ ngày 16/2 đến ngày 29/4/2022 liên quan đến nhiều đơn thư tố cáo bà.