Du khách Tây đến Thái Lan 8 lần, thì đến VN một lần ???

Lmdc Viet Nam

*** Nhắc nhở giữ gìn vệ sinh công cộng coi chừng bị đòn, một đất nước bạo lực thiếu văn minh vô giáo dục….

Đọc một bài của Jacey Tran vừa được đăng trên vnexpress mà thấy buồn cho đất nước VN mình…

* Du khách Tây đến Thái Lan 8 lần, thì đến VN một lần ???

Đó là câu chuyện khi tôi gặp một cặp vợ chồng Canada ở Thái Lan.

Một trong những vấn đề lớn nhất, tạo ấn tượng không tốt khi du lịch tới Việt Nam chính là câu chuyện “rác thải”.

Theo thống kê, VN đứng thứ tư trên thế giới về xả rác thải nhựa ra biển. Thế nên, dù được tạo hóa ưu ái cho những bờ biển đẹp, phong cảnh thiên nhiên hùng vĩ, Việt Nam vẫn không thể khiến du khách nước ngoài muốn quay lại khi nhìn đâu cũng thấy rác.

Nói về chuyện xả rác ở nước ta, bản thân tôi có hai trải nghiệm không mấy vui vẻ khi nhắc nhờ người dân ý thức giữ gìn vệ sinh môi trường.

– Lần đầu tiên là khi tôi đi bộ trên đường. Từ xa, tôi đã thấy có một người đàn ông lớn tuổi dắt chó đi dạo. Tôi không khó để nhận ra con vật có dấu hiệu sắp phóng uế ra đường. Trong khi đó, người đàn ông không hề mang theo giấy hay túi theo người để dọn phân chó. Tôi vội chạy lại gần và nhẹ nhàng nhắc: “Chú không mang theo cái túi bóng để hốt phân chó ạ?”.

Thấy vậy, người đàn ông trừng mắt, mắng chửi tôi xối xả. Bất ngờ trước thái độ gay gắt đó, tôi vội vàng rời đi. Thế nhưng, ông ta còn lên xe đuổi theo, liên tục đe dọa tôi bằng ngôn từ rất khó nghe. Lúc ấy, tôi chỉ biết đứng chết lặng vì quá sợ hãi.

– Lần thứ hai, tôi tình cờ thấy có một ôtô đậu lại bên đường. Cánh cửa xe hạ xuống, và bên trong, một đứa bé thò tay ra vứt thẳng hộp sữa vừa uống xong xuống đường. Thấy vậy, tôi không nói gì, âm thầm chạy lại, nhặt hộp sữa dưới đường và để lại lên nóc ôtô, hy vọng cha mẹ của đứa bé sẽ hiểu và dạy lại con. Thế nhưng, một lần nữa tôi khiến người ta nổi giận. Người đàn ông ngồi ghế lái bật tung cửa, cầm hộp sữa và ném thẳng về phía tôi. Rồi ông ta bắt đầu chửi, dọa đánh. Chị vợ cũng cùng lúc xuống xe và mắng chửi tôi không tiếc lời.

Sau hai sự việc đó, tôi bắt đầu thấy sợ, không dám lo chuyện bao đồng, nhắc nhở người khác giữ vệ sinh môi trường nữa. Đáng lẽ, nếu làm ngơ như không thấy hoặc tự nhặt lên và đi kiếm thùng rác mà vứt thì có khi tôi đã không bị người ta mắng chửi thậm tệ, không khéo còn bị đánh như vậy. Phải chăng tôi mới là người sai khi “mới tí tuổi đầu mà đi dạy đời người khác”?

>> Dọn ‘rác’ cho du lịch Việt

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đa số khách du lịch tới Việt Nam không có ý định quay trở lại, đó là thực tế đáng buồn. Theo Tổ chức Du lịch Thế giới (WTO), 2019 được xem là năm hoàng kim của du lịch Việt Nam nhưng tỷ lệ khách nước ngoài trở lại Việt Nam chỉ khoảng hơn 10%, trong khi của Thái Lan và Singapore lần lượt là 82% và 89%. Năm 2022, chúng ta chỉ đón được 3,5 triệu lượt khách quốc tế, đặt ra thách thức lớn cho ngành du lịch trong giai đoạn phục hồi sau dịch Covid-19.

Năm 2020, tôi có dịp đi du lịch Phuket (Thái Lan). Trên đường di chuyển bằng taxi ghép từ khách sạn đến thị trấn, tôi đi cùng một cặp vợ chồng người Canada. Hỏi chuyện qua lại một lúc, họ hào hứng kể đây là lần thứ tám đến Thái Lan, trong đó có năm lần ghé Phuket. Tôi thực sự ngạc nhiên vì điều đó. Rồi tôi quay qua hỏi họ đã đến Việt Nam chưa? Họ nói có đến TP HCM một lần rồi. Nghe đến đây, tôi không hỏi thêm gì nữa, vì cũng ngầm hiểu ra vấn đề.

Rõ ràng, Việt Nam có nhiều thứ hấp dẫn du khách quốc tế đến khám phá, nhưng đó chỉ là lần đầu tiên. Còn để níu chân, khiến họ muốn quay lại lần hai, lần ba, thậm chí lần tám như câu chuyện của đôi vợ chồng kia lại là một bài toàn không dễ gì tìm được lời giải.

TL vnexpress

Cảm nhận quê nhà (Phần 5): Từ cần câu đến củi gộc

Báo Tiếng Dân

Nguyễn Thọ

16-2-2023

Tiếp theo Phần 1 — Phần 2 — Phần 3 và Phần 4

Khi CNXH sụp đổ ở Đông Âu cuối năm 1989 thì Trung Quốc đã có kinh tế tư nhân “Mèo trắng-Mèo đen” từ lâu rồi. Ba nước Việt Nam, Cuba, Bắc Hàn loay hoay tìm lối thoát. Đảng Cộng sản Việt nam đã chọn “Đổi mới”, chấp nhận kinh tế tư nhân. Điều này đã khiến xã hội Việt Nam thay đổi, giúp cho chế độ tồn tại. Giả sử Việt Nam chọn con đường XHCN kiên định của Cuba hay chủ nghĩa CS đồ đá của Bắc Hàn thì nhà nước này đã sụp đổ từ lâu, vì không có đủ tiềm lực kinh tế, xã hội như hai nước bạn.

Ngược lại, nếu Cuba mở cửa như Việt Nam thì có thể La Habana nay đã như Miami. Người Cuba văn hóa Tây Ban Nha vốn không ưa sự “nhờ nhờ”, sẽ mở toang cửa để đâu vào đó! Có người từng khuyên Cuba học tập Việt Nam. Nhưng bạn không theo và nay mừng húm vì vẫn giữ nguyên chế độ. Dân khổ là tội của bọn cấm vận!

Cha con nhà Kim thì biết chắc kinh tế nhà nước sẽ không có cơ sống sót với tư bản. Chỉ cần một khe hở thì làn sóng TBCN từ Nam Hàn đã phá toang cánh cửa từ lâu. Thế nên họ cự tuyệt mọi cải cách. Nhờ công nghiệp hóa sâu hơn Việt Nam nên cả Cuba và Bắc Hàn dù đóng cửa nhưng vẫn sống sót. Dân Cuba khổ nhưng không chết đói, vẫn tự hào vì xuất khẩu bác sỹ. Trẻ em Bắc Hàn suy dinh dưỡng thì đã có UNICEF lo. Đảng chỉ chuyên tâm làm bom các loại.

Xem ra “Chủ nghĩa Duy vật Lịch sử” của Marx cũng có lý, nếu đem soi quá trình phát triển ở ba nước này.

Chấp nhận tinh tế tư nhân tức là mở cửa cho CNTB. Muốn có tư bản thì phải có tích lũy. CNTB phương Tây xuất hiện trên nền tảng tư hữu nên các nhà tư bản cạnh tranh, tước đoạt, nuốt chửng nhau để tích lũy. Đó là cạnh tranh khốc liệt nhưng tự do. Ở Việt Nam tích lũy phải lấy từ công hữu, xưa nay do đảng và nhà nước nắm, để biến thành tư bản. Lấy từ công chuyển sang tư rất dễ thành tham nhũng. Do vậy tích lũy TBCN do nhà nước chỉ đạo đã tạo ra tiền đề cho tham nhũng.

Ở đâu cũng có tham nhũng, vì lòng tham và thói tư hữu nằm trong mỗi con người. Nhưng nếu nhà nước không làm kinh tế, tức là không có nhiều tiền chùa, nếu có sự kiểm soát của các lực lượng chính trị khác nhau, có pháp chế độc lập, có tự do báo chí để người dân lên tiếng, có một xã hội dân sự thì tham nhũng sẽ bị chế ngự ở một mức độ nhất định. Ở Việt Nam, cái không cần là tiền chùa thì lại quá nhiều, vì nhà nước nắm kinh tế. Còn các cơ chế kiểm soát và chế tài nói trên thì không có. Mô hình “Công nghiệp hóa XHCN” thì đã biến mất theo Liên Xô, chỉ còn cách tư bản hóa để phát triển. Tham nhũng vô hình trung trở thành con đường tất yếu để “công hữu” chảy sang “tư bản”.

Các công cụ: “Công tác cán bộ”, “Nâng cao đạo đức”, “Phê và tự phê” chỉ là những ước mong giáo điều, duy ý chí.

Giả sử như tài sản công bị biến thành các cơ sở sản xuất tư nhân thì có thể gây ra những hỗn loạn ban đầu, nhưng chúng sẽ giúp hình thành một tầng lớp tư sản mới, tạo công ăn việc làm, của cải cho xã hội. Không may, ngồi ở các vị trí lãnh đạo, có quyền chia chác bòn rút tài sản, đa số là bọn bất tài, cơ hội. Chúng chui vào đó vì biết sẽ có đặc quyền. Tiền bòn rút bị biến thành các sân golf, các lâu đài nữa gotic, nửa hiện đại, những tài khoản kếch sù ở trời tây… Tiếng lành đồn xa, rất nhiều người ít tài, nhưng nhiều tham vọng nhìn thấy ở cái “cần câu cơm” cơ hội đổi đời. Thế là ở tất cả các cấp, từ cấp thôn, xã lên đến trung ương, bọn bất lương nhung nhúc chui vào đảng. Rồi chúng phát hiện ra một điều: Tham nhũng quyền lực là ngon nhất, vì không dính đến hình sự. Chỉ cần tập trung vào “Công tác cán bộ”, thâu tóm cho đồng bọn, cho gia đình các vị trí ngon nhất là họ sẽ làm việc đó hộ mình.

Không phải tất cả đảng viên đều xấu, nhưng cái đặc quyền đặc lợi họ được hưởng khiến bọn xấu trong họ rất đông. Khi một kẻ nham hiểm đầy âm mưu ngồi bên một ông hiền lành thì hắn sẽ đè đầu ông, dìm ông chìm nghỉm.

Cứ như vậy, một lớp váng càng ngày càng dày nổi lên ngự trị xã hội. Và cũng cứ như thế, những cái “cần câu” to dần lên. Đến lúc nào đó nó to quá, gây khó chịu, sẽ thành cây củi. Càng lên cao, củi càng to.

Tôi không quan tâm đến chuyện đốt lò, dù nó làm không ít người hả dạ và cũng bị đàm tiếu rất nhiều. Khi đã coi là củi thì người đốt phải hiếu rõ nguyên tắc “Tre già măng mọc”. Sẽ không có cái kết.

Điều tôi quan tâm là tham nhũng ở ta đã thành căn bệnh toàn dân.

Nạn mua bán chức quyền được báo Thanh Niên cảnh báo từ 2016. Nhưng căn bệnh càng ngày càng trầm trọng, tinh xảo. Ảnh chụp màn hình báo Thanh Niên

Ở Đức cũng có tham nhũng. Nhưng tham nhũng chỉ xảy ra ở những dự án đầu tư của nhà nước từ hàng chục triệu EUR trở lên. Ở châu Phi đen tôi từng đến cũng vậy, tham nhũng chỉ xảy ra ở cấp cao nên cuộc sống của dân ít bị ảnh hưởng. Ở Việt Nam nạn tham nhũng xảy ra tràn lan, ở mọi nơi, mọi cấp. Cứ dính đến nhà nước thì từ trường học, bệnh viện, ra phường, lên thôn, xã, đến công an, công chứng, chỗ nào cũng khó. Người dân cùng cực.

Tôi hay dính đến bệnh viện vì có cha mẹ già. Vậy chỉ dám kể về nó. Đây là khâu gây nhiều nhức nhối cho dân, nhất là người nghèo ở xa về. Nhức nhối này được nhân đôi, nhân ba, vì chăm sóc người bệnh là việc của bao người nhà đi theo.

Cảnh bên ngoài khoa cấp cứu A1, bênh viện Bạch Mai – Hà Nội. Người nhà bệnh nhân nằm la liệt mọi chỗ có thể được. Ảnh chụp vào dịp tết 2016, khi vào thăm bố vợ tôi bị ốm, cấp cứu ở đó. Ảnh: Nguyễn Thọ

Theo Worldbank Việt Nam chi hàng năm 5,25% GDP cho y tế, Thailand chi 3,97%, Singapore 4,08%. Việt Nam có 2,6 giường bệnh/1.000 dân, Thailand có 2,1 và Singapore 2,5 [1]. Còn nhiều con số khác cho thấy y tế Việt Nam tương đương với mức độ của khu vực. Nếu kể cả số tiền khổng lồ mà người dân phải bỏ ra mỗi khi đến bệnh viện, từ lót tay y tá đến tiền mổ, tiền chụp chiếu v.v… thì có lẽ phải 7-8% GDP của dân ta đổ vào ngành y.

Tôi không biết về miền Nam, chỉ biết nền “Y tế ba cấp ở miền Bắc” trước 1975 tuy nghèo nhưng vẫn là một điểm sáng ở Đông Nam Á. Nay thì người Việt có tiền toàn chạy sang Sing hoặc Thailand để chữa. Nếu kể cả số tiền đó, có lẽ người Việt mất đến 9% GDP cho chữa bệnh. Với 40 tỷ USD/năm, một nhà nước mạnh sẽ tạo ra một nền y tế nghiêm chỉnh.

Ở Việt Nam, được chữa bệnh không phải là quyền, mà là được ban ơn. Điều này đi vào tiềm thức của người dân nên họ sợ từ ông bảo vệ bệnh viện đến cô hộ lý bán nước sôi. Còn bác sỹ là thánh sống.

Tôi chăm má tôi ở bệnh viện, phải làm tất cả mọi việc mà lẽ ra y tá, điều dưỡng phải làm. Y tá đến bảo đưa bà đi chụp phim, siêu âm. Tôi bế bà lên xe lăn, đẩy đi. Cô y tá cầm giấy tờ đi bên cạnh. Đến đâu cô cũng vào nói chuyện với bác sỹ, rồi kêu tôi vào nhấc bà lên giường siêu âm hay đỡ bà vào máy x-quang. Tôi vui vẻ làm thay cô, vì gì cũng là chăm má mình. Cô không đòi gì cả, nhưng má tôi cứ giục phải lấy tiền biếu cô. Đối với bà, lót tay là đương nhiên. Dù cô y tá không vòi tiền, nhưng việc bắt người nhà bệnh nhân làm công việc của mình chính là tham nhũng về đạo đức.

Lạ ở chỗ, không mấy ai khó chịu về điều đó.

– Lương thấp thì chỉ làm vậy thôi! Có người nói.

Thế mà phải mất nhiều tiền mới được nhận làm điều dưỡng, y tá ở bệnh viện. Nhìn vào cuộc sống của họ cũng vô vàn điều cám cảnh. Rốt cuộc họ cũng là nạn nhân.

Những chuyện ngành y tôi kể chỉ là một ví dụ cho cái thực trạng chấp nhận là nạn nhân để coi đó là cái cớ cho vô trách nhiệm. Ở nơi khác người ta có thể đình công phản đối để đòi lương xứng đáng. Dàn xếp xong lại làm việc tâm huyết. Ở ta đình công thì không được, nhưng lười và vô trách nhiệm thì thoải mái.

Đấu tranh đòi tăng lương là cách hợp pháp để bảo vệ quyền của người lao động. Công An Đức đang đấu tranh, đình công đòi tăng lương. Nguồn: Công đoàn ngành Công an Đức GdP

Cả xã hội chấp nhận cái thực trạng đó. Kinh tế vẫn tăng trưởng, các nhà đầu tư đang rút khỏi Trung Quốc để chuyển sang Việt Nam. Đúng thế, vì chi phí nhân công và môi trường ở Việt Nam rẻ hơn bên đó, chứ không phải vì họ kém ta. Việt Nam vẫn tiến, nhưng vẫn tụt hậu. Người có tiền vẫn sang Sing, sang Thái chữa bệnh, cho con cái ra nước ngoài học. Hàng Thái vẫn thắng hàng Việt Nam trên thế giới, kể cả nông, hải sản.

Tụt hậu thì ai cũng thấy, nhưng không nói ra nữa. Cả xã hội cứ chậm rãi, ổn định tiến lên nhờ lối sống mà người ta gọi là “giòng chính” (mainstream) này. Ở trên vẫn an tâm tung cái cần câu ra để giữ quyền lực, khi cần biến thì nó thành củi để chứng tỏ sự nghiêm minh. Người ở dưới thì vẫn chạy theo cái cần câu, bụng đinh ninh rằng ta đã tiến xa thời buổi bo-bo trộn bột mỳ Liên Xô.

Trước mắt tôi, cái mainstream đang lừ đừ chảy.

Nhưng tôi cũng nhận ra một thiểu số khác luôn tìm cách lội ngược dòng. Tuy lác đác, phải nhìn kỹ mới thấy, nhưng chúng làm cho bức tranh bớt đơn điệu.

_____

[1] https://data.worldbank.org/indicator/SH.MED.BEDS.ZS

‘Bà trùm’ ngân hàng Hứa Thị Phấn qua đời khi ‘án chồng án,’ chưa ngồi tù

Báo Nguoi-viet

February 14, 2023

SÀI GÒN, Việt Nam (NV) – Bà Hứa Thị Phấn, người từng được mệnh danh là “bà trùm” trong ngành ngân hàng Việt Nam, liên quan tới nhiều sai phạm tại nhiều ngân hàng, bất động sản ở Việt Nam, đã qua đời hôm 13 Tháng Hai tại bệnh viện Tân Hưng, quận 7, Sài Gòn.

Tang lễ của bà Hứa Thị Phấn (còn gọi là sáu Phấn, cô Sáu), 76 tuổi, quê tỉnh Đồng Tháp, đã diễn ra sáng 14 Tháng Hai.

Bà Hứa Thị Phấn (bìa trái) trong một phiên tòa xét xử hồi năm 2020. (Hình: Pháp Luật TP.HCM)

Theo các báo trong nước, bà Hứa Thị Phấn là cựu cố vấn cấp cao Hội Đồng Quản Trị ngân hàng Thương Mại Cổ Phần Đại Tín (TrustBank, nay là ngân hàng Thương Mại Xây Dựng Việt Nam); cựu chủ tịch Hội Đồng Quản Trị công ty Cổ Phần Đầu Tư Phát Triển Phú Mỹ, được biết đến là đại gia trong ngành ngân hàng, bất động sản.

Tuy chỉ giữ chức cố vấn cấp cao Hội Đồng Quản Trị và cố vấn Hội Đồng Tín Dụng TrustBank, nhưng bà Phấn lại sở hữu tới 85% cổ phần TrustBank, tương đương hơn 2,500 tỷ đồng ($105.8 triệu) và là người chi phối và điều hành hoạt động của ngân hàng này, đồng thời cũng chính là bị cáo trong hai bản án xảy ra tại TrustBank.

Hồi 1 Tháng Sáu, 2018, bà Phấn bị Tòa Án Nhân Dân ở Sài Gòn tuyên phạt 30 năm tù và buộc bồi thường hơn 16,000 tỷ đồng (hơn $701 triệu) về hai tội “lạm dụng tín nhiệm chiếm đoạt tài sản” và “cố ý làm trái quy định của nhà nước về quản lý kinh tế gây hậu quả nghiêm trọng.”

Ngoài ra, bà này còn phải đóng án phí gần 17 tỷ đồng (hơn $747,150). Bà Phấn bị cáo buộc đóng vai trò chủ mưu nhằm rút ruột, gây thiệt hại hơn 6,300 tỷ đồng (hơn $276 triệu) tại ngân hàng Xây Dựng (tên mới của ngân hàng Đại Tín).

Tuy nhiên, báo Dân Trí thời điểm đó cho hay: “Về việc bà Hứa Thị Phấn vắng mặt tại phiên tòa không có lý do, Hội Đồng Xét Xử nhận định bà Phấn đã 71 tuổi, sức khỏe nay chỉ còn 7%, nên không áp giải bị cáo tới phiên tòa là đúng quy định của pháp luật. Việc vắng mặt của bị cáo không ảnh hưởng tới quá trình xét xử vụ án.”

Trước đó, hồi Tháng Giêng, 2018, bà Hứa Thị Phấn bị cơ quan chức năng kê biên, phong tỏa 114 bất động sản “để bảo đảm thu hồi triệt để tài sản cho nhà nước, bảo đảm quyền và lợi ích hợp pháp cho các bên liên quan.”

Trước phiên tòa nêu trên, người từng được mệnh danh là “bà trùm” trong ngành ngân hàng Việt Nam từng bị tuyên án 17 năm tù về tội “Vi phạm quy định về cho vay trong hoạt động của các tổ chức tín dụng” trong “đại án” Oceanbank.

Mãi đến ngày 25 Tháng Tám, 2020, theo báo Pháp Luật TP.HCM, Tòa Án Nhân Dân Cấp Cao ở Sài Gòn đã tuyên án phúc thẩm vụ “đại án” Hứa Thị Phấn giai đoạn 2. Tòa đã bác kháng cáo xin giảm nhẹ hình phạt và tuyên bị cáo Phấn 20 năm tù về tội “lạm dụng tín nhiệm chiếm đoạt tài sản.” Tổng hợp hình phạt với bản án ở giai đoạn 1 năm 2018 là 30 năm tù.

Trong vụ án thứ hai, bà Phấn bị cáo buộc lợi dụng việc nắm giữ 84.92% cổ phần TrustBank “đã thâu tóm, lũng đoạn hoạt động của ngân hàng,” gây thiệt hại tổng cộng hơn 1,338 tỷ đồng ($56.6 triệu) cho ngân hàng này.

Cụ thể, bà Phấn trực tiếp chỉ đạo làm các thủ tục đầu tư trái pháp luật gần 1,040 tỷ đồng ($44 triệu) vào bốn dự án bất động sản của ba công ty gồm công ty Cổ Phần Phú Mỹ, công ty Địa Ốc Lam Giang và công ty Phú Mỹ. Những doanh nghiệp trên đều do bà Phấn lập ra. Sau đó, bà Phấn chiếm đoạt toàn bộ số tiền trên.

Bà Phấn cũng chỉ đạo mua và nâng khống giá trị bốn bất động sản tại Sài Gòn và tỉnh Khánh Hòa, chỉ đạo ban điều hành TrustBank mua bốn tài sản với tổng giá trị hơn 661 tỷ đồng (gần $28 triệu). Qua đó, bà Phấn chiếm đoạt hơn 437 tỷ đồng ($18.5 triệu).

Những thiệt hại nêu trên cũng chính là nguyên nhân dẫn đến thực trạng TrustBank năm 2011 và 2012 “rất xấu” và bị Ngân Hàng Nhà Nước Việt Nam xếp ngân hàng loại “yếu kém.”

Bà Hứa Thị Phấn từng vắng mặt nhiều lần trong các phiên tòa với lý do sức khỏe. (Hình: Pháp Luật TP.HCM)

Hai bản án này có hiệu lực từ năm 2019, nhưng do bà Phấn “bị bệnh,” nên được tạm hoãn thi hành án bốn năm mới qua đời.

Báo VietNamNet thời điểm đó cho biết: “Dù trưng ra bệnh án chứng minh sức khỏe chỉ còn 7% nhưng kỳ lạ là bà Phấn vẫn đủ sức khỏe, minh mẫn để ký vào đơn tố cáo, đơn kiến nghị và cả đơn kháng cáo trong vụ án Oceanbank.”

“Bà trùm nay án chồng án nhưng thực tế đợi đến khi bà ta có đủ sức khỏe để đi thi hành án có lẽ còn rất lâu hoặc có thể không bao giờ, bởi theo kết luận giám định về sức khỏe, bà ta đã mất 93% sức khỏe,” báo này bình luận thêm.

Theo báo Thanh Niên, năm 2017, trong quá trình xét xử bà Hứa Thị Phấn, theo kết luận giám định tại giai đoạn điều tra, bà Phấn mất sức khỏe 93% do các bệnh cao huyết áp giai đoạn 2, đái tháo đường, gan nhiễm mỡ, thoái hóa khớp gối… và không có khả năng đi lại.

Cựu nhà báo Mai Bá Kiếm, nhận định trên Facebook cá nhân: “Từ năm 2007, đại gia bất động sản Hứa Thị Phấn đã mua và thao túng ngân hàng, đưa cháu gái và em trai, người thân vào TrustBank làm phó tổng, chủ tịch Hội Đồng Quản Trị… rồi chỉ đạo thực hiện nhiều hành vi trái pháp luật, khuynh loát ngân hàng và chỉ bị công an khởi tố, chứ không do Thanh Tra Ngân Hàng Nhà Nước phanh phui, cho nên hệ quả là nhiều ngân hàng lớn ôm trái phiếu doanh nghiệp bất động sản hàng tỷ Mỹ kim như hiện nay.” (Tr.N) 

Án văn nghệ Vũ Hoàng Chương (Phần 2)

Báo Tiếng Dân

Nguyễn Thông

15-2-2023

Tiếp theo Phần 1

Vũ Hoàng Chương người gốc Bắc, làm thơ, nổi tiếng từ trước cách mạng tháng 8.1945 và trong giai đoạn 9 năm sau đó (1945-1975), hạng cây đa cây đề, nhưng từ khi đất nước phân chia hai miền nam bắc thì bị “phân biệt đối xử” hoàn toàn trái ngược.

Suốt thời gian từ năm 1954 tới 1975, ông sống trong Nam, con người và sự nghiệp của ông như thế nào, tôi không dám nhận xét bởi chỉ được nghe lại, nhưng có lẽ đây là thời vàng son, bởi thi sĩ từng rất được yêu mến kính trọng, từng làm Chủ tịch Trung tâm Văn bút Việt Nam (chính quyền miền Nam), được giải văn chương toàn quốc (miền Nam), được dân chúng và giới văn nghệ xưng tụng là “thi bá”. Nếu không có tài, không có uy tín, dễ gì được vậy.

Suốt thời gian dài trong vòng ba thập niên, tôi sống ở miền Bắc, từ nửa cuối thập niên 50 đến nửa đầu thập niên 70 nên biết rõ việc Vũ Hoàng Chương được chính quyền cộng sản đối xử thế nào.

Nói có người làm chứng, bởi thế hệ trong độ tuổi 60 – 80 giờ còn sống rất nhiều. Có thể nói mà không sợ sai rằng, hầu như gần hết dân Bắc không biết gì về Vũ Hoàng Chương. Đài báo không đề cập, không nhắc tới. Sách giáo khoa lại càng không. Chỗ trong sách giáo khoa chỉ dành cho những Hồ Chí Minh, Sóng Hồng, Tố Hữu, Chế Lan Viên, Xuân Diệu, Huy Cận, Hoàng Trung Thông, Nguyễn Đình Thi, Nam Cao, Ngô Tất Tố…, làm gì còn đất cho những tài năng khác. Ngay cả những Nguyễn Bính, Quang Dũng, Hoàng Cầm, Hữu Loan, Vũ Trọng Phụng, Nhất Linh… lừng lững cây cao bóng cả một thời văn nghệ cũng còn bị văng ra, vùi dập, huống hồ Vũ Hoàng Chương khác chính kiến quan điểm.

Thói xấu của nhà cầm quyền là, đã ghét thì “đào đất đổ đi” (ghét tới mức ngay cả chỗ đất mà kẻ bị ghét in dấu chân lên cũng phải đào vét ném đi), phải tận diệt đủ mọi cách. Không đài, không báo, không sách, mà những thứ này do nhà nước độc quyền, nên “đương sự” chỉ từ chết tới bị thương. Bộ máy cai trị ở miền Bắc đã khá thành công trong chính sách ngu dân, chặn sự hiểu biết của dân chúng suốt mấy chục năm trời.

Cũng có lúc, rất ít ỏi, người ta nhắc tới Vũ Hoàng Chương và những người như ông, chẳng hạn Phạm Duy, Nhất Linh, nhưng là để… chửi. Đội ngũ những nhà này nhà nọ của văn học phục tùng chính trị như Hoài Thanh, Chế Lan Viên, Như Phong, Xuân Diệu, Huy Cận…, những bạn bè cũ của Vũ Hoàng Chương, từng một thời khâm phục ông, ca ngợi ông, đề cao ông, nay quay ngoắt chửi ông ra rả, rằng đồi trụy, trai gái, nghiện ngập, khốn nạn, điên khùng, phản động, chống Cộng, thơ chẳng ra thơ, người chả ra người, v.v…

Những sự quay ngoắt như thế, tra tìm tư liệu trên mạng chả khó gì. Nếu họ có nhắc tới Vũ và thơ Vũ, thường đưa ra những câu nhằm hạch tội, đủ thứ tội: “Say đi em/ Say cho lơi lả ánh đèn/ Cho cung bậc ngả nghiêng/ Cho điên rồ xác thịt” (tội trụy lạc, trai gái), “Bao giờ ta trở lại cố đô/ Lưỡi lê no máu rửa Tây hồ” (tội phản động, chống cộng), “Ta van cát bụi bên đường/ Dù nhơ dù sạch đừng vương chân này” (tội ích kỷ, chủ nghĩa cá nhân)… Cứ kiểu kết tội ấy thì thời nay đám văn nghệ sĩ đi tù hết.

Mà cũng biên thêm, vừa rồi trên phây búc có cái tút của một vị giáo sư người Việt sống ở Úc, nói rằng câu thơ “Lưỡi lê no máu…” ấy không phải của Vũ Hoàng Chương, mà do ông Trần Bạch Đằng bịa đặt, chính ông Trần sáng tác rồi gán cho Vũ, trong cuốn “Ván bài lật ngửa” ra đời năm 1982. Tôi khẳng định vị giáo sư đã sai, không công bằng với ông Trần Bạch Đằng, bởi mấy câu thơ ấy chúng tôi đã nghe từ hồi học đại học, năm 1972 – 1976, từ mồm ông Xuân Diệu (tới nói chuyện thơ), từ các thầy khoa văn.

Bọn chúng tôi, hồi đại học được học cái chuyên đề của GS Phan Cự Đệ, đang rất “hot” lúc bấy giờ, tên gọi “Phong trào thơ mới”. Cũng như những vị kể trên, thầy tôi đã chốt lại về Vũ Hoàng Chương thế này: “Từ con đường ca ngợi trụy lạc, ca ngợi xác thịt của Vũ Hoàng Chương đến con đường theo địch cũng không phải là xa lắm!” (Phong trào thơ mới, NXB Khoa học xã hội, 1982, trang 106). Nghĩ cũng thương, trong thời buổi nhiễu nhương, lộng giả thành chân, thầy cũng chỉ nghiên cứu được đến thế thôi.

Về sau, có lần tôi nêu băn khoăn với một đồng nghiệp, đồng môn, thầy Nguyễn Văn Vy, học trước tôi một khóa, sao người ta lại ghét Vũ Hoàng Chương, Đinh Hùng, Nhất Linh đến thế, thậm chí đốt cả sách, coi là văn hóa độc hại. Thầy Vy bảo thế là còn may, chứ các ông ấy mà sống ở ngoài mình lại chả bị lôi ra xử bắn chứ đùa.

Đầu năm 1976, ngay sau khi tốt nghiệp, thầy Vy vào nhận công tác ở Sài Gòn, còn tôi gần giữa năm 1977 mới có mặt. Nhớ hôm tôi mới vào, thầy Vy bảo tôi, mày đã biết gì chưa, Vũ Hoàng Chương chết một năm rồi, sau khi được hỏa lò Chí Hòa thả về vài ngày. Thầy còn đọc cho tôi nghe câu tương truyền của Vũ Hoàng Chương “Nam Kỳ Khởi Nghĩa tiêu Công Lý/ Đồng Khởi lên rồi mất Tự Do” rồi cười, thằng cha tài thật.

(Còn tiếp)

GP Vinh cấm Hồ Hữu Hòa hành lễ, ngưng chức linh mục chưởng ấn

February 15, 2023

Báo Nguoi-viet

NGHỆ AN, Việt Nam (NV) – Tòa Giám Mục Giáo Phận Vinh vừa quyết định không cho phép ông Hồ Hữu Hòa được hành lễ trong giáo phận, đồng thời ngưng chức vị linh mục chưởng ấn kiêm chánh văn phòng của giáo phận liên quan vụ tấn phong linh mục ở Philippines.

Thông báo được đăng trên trang web Hội Đồng Giám Mục Việt Nam hôm 15 Tháng Hai.

Thông báo mới nhất của Tòa Giám Mục Giáo Phận Vinh liên quan vụ ông Hồ Hữu Hòa chịu chức linh mục. (Hình: Hội Đồng Giám Mục Việt Nam)

“Sau khi tìm hiểu các thông tin về việc GB. Hồ Hữu Hòa được truyền chức linh mục vào ngày 7 Tháng Mười Hai, 2022 tại Giáo Phận Maasin, Philippines, và lắng nghe ý kiến của Ban Tư Vấn Giáo Phận, Đức Cha Anphong Nguyễn Hữu Long, giám mục Giáo Phận Vinh, quyết định:

1-Không cho phép GB. Hồ Hữu Hòa cử hành các bí tích và lễ nghi trong Giáo Phận Vinh.

2-Ngưng chức vụ chưởng ấn và chánh văn phòng đối với Cha Giêrađô Nguyễn Nam Việt. Các chức vụ này tạm thời cho Cha Phaolô Nguyễn Văn Hiểu đảm nhiệm.”

Người ký thông báo là Linh Mục Trần Đức Hà, phó chánh văn phòng giáo phận, thay mặt Văn Phòng Tòa Giám Mục Giáo Phận Vinh.

Thông báo này cũng được đọc trên trang Youtube của Hội Đồng Giám Mục Việt Nam trong cùng ngày.

Tuy nhiên, không thấy thông báo này đăng trên trang web Giáo Phận Vinh, như “thư minh định” của Giám Mục Nguyễn Hữu Long đăng ngày 10 Tháng Hai.

Hôm 10 Tháng Hai, Giám Mục Nguyễn Hữu Long đưa ra một “thư minh định” cho biết: “Vào ngày 20 Tháng Giêng, anh GB [Gioan Baotixita] Hồ Hữu Hòa đến gặp tôi và thông báo anh đã được phong chức linh mục ở Philippines và được nhập tịch vào Giáo Phận Maasin. Tôi rất ngạc nhiên về việc này…”

Thông báo của Tòa Giám Mục Giáo Phận Vinh được đọc trên Youtube của Hội Đồng Giám Mục Việt Nam. (Hình: Chụp từ màn hình Youtube)

Trong “thư minh định,” Giám Mục Nguyễn Hữu Long bác bỏ cáo buộc ông là người ký thư ủy nhiệm cho giám mục Giáo Phận Maasin để tấn phong linh mục cho ông Hồ Hữu Hòa.

“Văn thư ủy nhiệm được đọc trong lễ phong chức linh mục và những văn thư nào khác đều là giả mạo, ngụy tạo,” Giám Mục Long viết trong thư.

Vị giám mục chủ chăn Giáo Phận Vinh viết thêm trong văn bản nêu trên: “…Linh Mục Giêrađô Nguyễn Nam Việt, chánh văn phòng, chưởng ấn của Giáo Phận Vinh, xin tôi đi Philippines ba ngày [hồi Tháng Mười Hai năm ngoái], với lý do cá nhân, chứ không phải với tư cách được tôi ủy thác để giới thiệu, chứng nhận anh GB Hồ Hữu Hòa lên chức linh mục.”

Giám Mục Long kết luận rằng “sự việc cho đến nay vẫn đang được tiếp tục điều tra.”

Trước đó, mạng xã hội dấy lên tranh cãi quanh việc ông Hồ Hữu Hòa, 39 tuổi, một thầy bói, thầy phong thủy, dính vụ án liên quan ông Phan Văn Anh Vũ, tức Vũ “Nhôm,” bỗng nhiên khoác áo linh mục và hiện diện trong một buổi lễ tại giáo xứ Tân Lập, Giáo Phận Vinh.

Ông Hồ Hữu Hòa trong buổi lễ thụ phong linh mục diễn ra tại Giáo Phận Maasin, Philippines, hôm 7 Tháng Mười Hai, 2022. (Hình: Chụp qua màn hình)

Tại phiên tòa xử ông Vũ “Nhôm” diễn ra hồi Tháng Mười Một, 2021, bị cáo Hồ Hữu Hòa được tuyên trả tự do ngay tại tòa, sau khi ông này bị tạm giam hai năm tám tháng với cáo buộc “môi giới hối lộ.”

Theo báo VNExpress thời điểm đó, ông Hòa đóng vai trò “kết nối” ông Vũ “Nhôm” và ông Nguyễn Duy Linh, cựu tổng cục phó Tổng Cục Tình Báo, Bộ Công An Việt Nam. Ông Linh cũng là con Thượng Tướng Nguyễn Văn Hưởng, cựu thứ trưởng Bộ Công An.

Ông Hòa được biết là cháu của ông Hồ Mẫu Ngoạt, cựu trợ lý phụ trách Văn Phòng Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng.

Sự việc ông Hòa, một người mang tiền án, bỗng nhiên trở thành linh mục được công luận chú ý sau khi mạng xã hội lan truyền tấm ảnh cho thấy ông này hiện diện ngay hàng ghế đầu dành riêng cho các linh mục của Giáo Phận Vinh. (Đ.D.)

VIỆT MINH & VIỆT CỘNG – MẸ TÔI – KINH CUNG CHI ĐIỂU

Thôi thì quê hương yêu dấu dù có như chùm khế ngọt cũng đành nén lòng nhớ nhung… Chờ đợi vậy!

VIỆT MINH & VIỆT CỘNG – MẸ TÔI -KINH CUNG CHI ĐIỂU

Lỗ trí Thâm

Mẹ tôi qua đời đã được hơn ba năm, cụ mất ở tuổi thọ 93. Năm 1946 bà mới ở tuổi 28 đã là góa phụ! Bố tôi bị Việt-Minh giết bằng cái vồ đập đất đánh vào gáy rồi đạp thẳng xuống hố, lấp đất. Ông là đảng viên Việt-Nam Quốc-Dân Đảng. Vì thấm nhuần đạo lý Khổng Mạnh “tam tòng, tứ đức” nên mẹ tôi ở góa thờ chồng, nuôi con cho đến khi tay xuôi mắt nhắm. Tôi năm nay đã qua cái tuổi “bát thập cổ lai hy”, cũng đang chờ để đi gặp mẹ mình; chứ không như “bác” Hồ ở tuổi già ước mơ được đi gặp cụ Mác cụ Lê!

Người ở lại thương nhớ người ra đi. Nhớ bóng, nhớ dáng, nhớ lời, nhớ tiếng, nhớ tập tục, nhớ thói quen v..v.. Phần tôi, tất nhiên cũng không tránh khỏi tâm trạng đó. Những kỷ niệm, những lời mẹ dạy thì không sao kể xiết.. tất nhiên có cái nhớ cái quên! Thế nhưng đặc biệt câu nói mà mẹ tôi lẩm bẩm suốt quãng đời bà: “tôi như con chim chết hụt” mỗi khi có ai nhắc tới Việt-Minh, Việt-Cộng; thì anh em, vợ chồng, con cái, cháu chắt chúng tôi không bao giờ quên được!

Tội nghiệp mẹ tôi, tại sao bà lại mang nặng cái tâm trạng “kinh cung chi điểu” kia suốt đời bà? Chẳng lẽ cái “đồng bào” Việt-Minh, Việt-Cộng kia là cái hoảng sợ đeo đẳng nặng nhọc cho tới ngày bà nhắm mắt? Chồng bà yêu Nước, chống “Tây”, bị “đồng bào” Việt-Minh lấy vồ đập đất đánh vào gáy chôn sống; Con bà thì được “đồng bào” Việt-Cộng “thống nhất đất nước” và cái “không có gì quý hơn độc lập tự do” cho đi “học tập cải tạo” mút mùa nơi rừng thiêng nước độc miền Bắc! Thế là mẹ tôi thân già còm cõi lại phải gánh gồng vượt ngàn dặm tiếp tế nuôi con!

**Bà có người anh ruột, ly khai gia đình theo Việt-Minh từ khi mới 15 tuổi thơ. Năm 1954, khi tiếp thu Hà-Nội, ông vội vàng tìm em. Tay mới vừa bắt, mặt mới vừa mừng thì lời nói đầu tiên đầy sợ sệt hoảng hốt: “cô hãy tìm đường vào nam ngay!..”. Và rồi, sau 30/4/1975 ,lại một lần nữa, ông vội vào Nam tìm gặp em mình. Dù đã hơn 20 năm sau, vẫn tâm trạng sợ sệt hoảng hốt như xưa, ông nghẹn ngào: “sao không đi Mỹ?Khổ rồi!!”

Gần trọn cuộc đời cống hiến cho “cách mạng”, tới lúc gần đất xa trời, ông được “Bác” và “Đảng” chiếu cố, cấp cho cái gốc cây đa ở đầu làng: Căng cái bạt, đóng cái kệ, kê cái ghế… làm nghề “lao động là vinh quang”: Hớt tóc! Miệng ông luôn lẩm bẩm: “bị lừa.. bị lừa!!”. Và nỗi uất ức “bị lừa” này khiến ông vẫn cứ lẩm bẩm câu ấy tới tận giây phút nhắm mắt lìa trần.

Trong suốt những năm dài “học tập cải tạo”, tôi được người của “đỉnh cao trí tuệ” “giáo dục” rằng “khỉ là tổ tiên của loài người”; Và tiến trình văn hóa bắt đầu từ “đồ đá.. đồ đồng.. qua tới đồ “Độc”, đồ “Đểu”; Sau cùng, tiến lên “Tư-Bản Xã-Hội Chủ-Nghĩa!”.

Vậy thế nào là đồ “Độc”?

**Tôi có người bác họ, trước ngày 30-4-1975 ông nhất định ở lại, không theo vợ con di tản. Ngày đó ông đã ngoài sáu mươi, người hom hem như cây sậy, ông nghĩ ở lại chắc Việt Cộng chẳng tính tới ông, vì suốt cuộc đời ông chỉ là một anh thư ký quèn! Cái nghề cạo giấy, trói gà không chặt, lính Việt-Nam-Cộng-Hòa chê!

Thế nhưng ngày “đại thắng mùa xuân”, lính “cụ Hồ” vào Sài-Gòn chia nhau đóng quân rải rác trong nhà dân. Nhà ông bác tôi cũng bị “chiếu cố”. Mười tên cán ngố “cơm niêu, nước lọ” ở nơi rừng rú đã quen, nay vào thành phố văn minh, không biết sử dụng những tiện nghi “hiện đại”! Ăn ở bừa bãi, bê bết, bẩn thỉu, bụi bặm v..v.. Bác tôi không chịu được, ôn tồn đề nghị họ luân phiên ở các nhà khác. Chúng không chịu.. ở lì! Bác tôi khóa nước, tắt điện. Ông bắc võng nằm trước nhà nhìn chúng sinh hoạt. Cuối cùng chúng chịu thua, dọn sang nhà hàng xóm. Khi ra khỏi cổng nhà, tên đội trưởng quay lại nói: “Rồi mày sẽ biết tay ông!”.

Vậy thì “tay ông” ra sao?

Chị người làm sau ngày “giải phóng” đã xin nghỉ, đột nhiên trở lại thăm ông. Sau những câu hỏi thăm tình nghĩa, chị góp ý: “Bà và các cô cậu ra đi để lại ông một mình, nay ông phải tự lo mà sống, con đề nghị ông mang cái bàn nhỏ và cái máy đánh chữ ra để ở đầu ngõ, đánh máy thuê, may kiếm được đồng vào đồng ra cho qua ngày”. Sau khi chị người làm giã từ, ông suy nghĩ thấy có lý. Ngay hôm sau, người qua lại đã thấy ở đầu ngõ xuất hiện một ông già đánh máy thuê.

Ngày qua ngày, tạm đủ sống. Ông nghĩ tới chị người làm trung thành tốt ý mà mang ơn! Thế nhưng, chợt một hôm chị người làm lại xuất hiện. Lần này chị mang đến cho ông một tin mừng, chị đưa ra một xấp giấy đề cập tới những người làm sở Mỹ trước kia sẽ được Mỹ can thiệp cho đi, đặc biệt với ông vì có bà nhà đã làm sở Mỹ. Chị yêu cầu ông gấp rút đánh máy ra nhiều bản để chị bán cho những người làm sở Mỹ còn kẹt lại, và hẹn hôm sau chị trở lại.

Ông thức gần trắng đêm để đánh vội ra nhiều bản, và chờ! Tội nghiệp, Thay vì chị người làm “trung thành” thì là những tên công an áo vàng ập đến! Khám xét, hò hét.. Rồi cái gì xảy đến? Ông bị bắt vì tội “âm mưu phát tán tài liệu phản động”. Còng tay, bỏ tù, giam ở nhà tù Phan-đăng-Lưu. Sau đó đưa đi đâu không ai hay biết, vì không có thân nhân! Cuối cùng, không bao giờ ông trở lại mái nhà xưa! Căn nhà của ông ít lâu sau người ta thấy có người ở, lớn bé, nói tiếng Bắc giọng léo lắt, lươn lẹo.. khó nghe.

Hơn ba mươi năm qua, các con ông mòn mỏi tìm xác cha mình nhưng vẫn biệt vô âm tín. Tóc họ đã hoa râm, nhưng hàng năm vẫn thay phiên nhau về quê cũ, đứng trước cửa nhà xưa, tay cầm nén nhang tưởng nhớ cha mình, hồi tưởng một thời thơ ấu trong căn nhà êm ấm hạnh phúc của một thuở đất nước thanh bình thịnh vượng! Phần tôi, trong âm thầm tận cùng ở đáy lòng, tôi ước mơ ở tuổi già, tôi và họ quên được những hận thù để nhẹ nhàng ra đi. Nhưng dễ gì! tâm tư nào hóa giải được nỗi đau tình phụ tử, lòng hiếu đễ?

Ngày giỗ mẹ tôi, đứa cháu lớn hỏi tôi rằng: “Cụ nội bị ‘kinh cung chi điểu’, thế còn ông nội thì sao?”. Tôi không trả lời, vì ở tuổi chúng chưa biết gì về hận thù! Thế nhưng câu hỏi đó đã đánh thức trong tôi niềm đau ngủ yên của những năm tháng tù đày. Những cái “Độc”, cái “Đểu” của người Bắc Việt-Cộng ở những ngày xa xưa nơi rừng thiêng nước độc mà tôi và các chiến hữu của tôi đã nhiều lần chết hụt lạnh người, lại từ ký ức lũ lượt trở về.

Vậy thế nào là đồ “Đểu”?

**Ngày 29-6-1976 trên bến Hạ-Lý, Hải-Phòng, miền Bắc, trước mặt chúng tôi (những tù bại binh biệt xứ), một tên bộ đội sau khi dựng chiếc Vespa màu xanh dương (cướp được từ miền Nam), hắn chậm rãi mở cốp xe lấy ra một lá cờ vàng ba sọc đỏ rồi từ từ hắn lau xe, hắn lau khắp “thân thể” cái xe. Cuối cùng khi lau tới cái yên xe, hắn quay mặt nhìn chúng tôi.. cười đểu. Ngày đó tôi ghi nhận được nỗi đau đớn uất hận hằn lên khuôn mặt những đồng đội tôi! Những ánh mắt đổ lửa của thân phận tù đày ở ngày xa xưa đó, còn đeo đẳng tôi tới hôm nay!

**Cũng chính ngày đó, trước khi chích ngừa tù binh, tên bác sĩ Việt-Cộng qua loa phóng thanh, hắn cao giọng nói: “Đây là miền Bắc Xã-Hội-Chủ-Nghĩa lành mạnh, các anh sẽ được tiêm phòng để ngừa những bệnh truyền nhiễm của miền Nam ở trong người các anh”. Thế nhưng mỉa mai thay, chỉ ít tháng sau, Sài-Gòn bị dịch ghẻ ngứa chưa từng có, tràn lan khắp nơi. Người dân nhỏ to: “bộ đội và bọn thổ phỉ miền Bắc mang vào!”

**Một tên cai tù trả lời “anh vào hỏi nợn” sau khi một chiến hữu của tôi hỏi xin hắn cho nhặt những mẩu đầu gân khoai mì mà lợn chê, nằm dưới hố rác đã nhiều ngày. Tôi không sao quên được nét mặt thèm khát và thất vọng của người chiến hữu ấy! Thật là đểu cáng và tàn nhẫn. Làm sao có thể tìm được trên trái đất này một tên cai ngục đểu độc như tên cai tù Việt Cộng kia?

**“Ngụy quân, ngụy quyền”. Trong một lần khác, một tên cai tù nhẹ nhàng kể với tôi: “Thời thơ ấu, hắn và các bạn thường nghịch ngợm phá phách hàng xóm. Mỗi lần hư hỏng như vậy, mẹ hắn thường chửi hắn “thằng ranh con nghịch như ngụy“.” Sau đó hắn nhìn tôi cười đểu. Những cái đểu như đã có sẵn bàn bạc khắp trong người dân thường cho đến kẻ lãnh đạo ở miền Bắc!

**Hồ-chí-Minh khi còn sống, đánh chiếm miền Nam, ông xúi bọn Mặt-Trận Giải-Phóng Miền Nam rằng: “Miền Nam đi trước, về sau”. Bọn Nguyễn-hữu-Thọ, Nguyễn-thị-Bình, Trịnh-đình-Thảo, Trần-văn-Trà v.v.. tưởng bở, cắm đầu đánh chí mạng! Sau 30-4-1975, Mặt-Trận bị giải tán; Lính nón tai bèo cùng những thủ lãnh lũ lượt lơ láo bị cho về vườn. Bọn Bắc Việt Cộng-Sản chính hiệu tràn vào. Cướp của, lấy nhà, chia nhau chức trọng quyền cao; Tham ô, hủ hóa, ăn cắp, ăn trộm v.v.. Mà “mức độ lẫn cường độ” tăng lên mãi tới ngày hôm nay!.

**Trong cuộc cầu nguyện lặng lẽ cho hòa bình của giáo dân ấp Thái-Hà, đòi lại đất đai của giáo xứ bị cướp cạn từ nhiều năm qua, đã bị con cháu “bác Hồ”, người “đầy tớ nhân dân”, chơi đểu bằng trộn lẫn nước tiểu và phân người, rải rác vung vãi khắp nơi quanh nhà thờ. Cuối cùng, cả đức Tổng-Giám-Mục Hà-Nội lẫn giáo dân “chào thua”! Phần đất đó được bọn người “đểu” biến vội qua đêm thành công viên.

**Thiền sư Thích nhất Hạnh sau bao năm lưu vong, được chúng cho phép về quê hương yêu dấu! Hí hửng dẫn theo cả đoàn tăng ni Việt có, Tây có, rầm rộ cờ súy diễn hành từ Nam ra Bắc.. Cầu siêu.. Cầu hồn.. Được chủ tịch nhà nước Việt cộng Nguyễn minh Triết khen: “Thiền sư Thích nhất Hạnh và đoàn tăng thân Làng Mai đã có những đóng góp tích cực vào hoạt động tôn giáo ở Việt Nam..” Được lời như cởi tấm lòng, thiền sư vội vàng bỏ ra cả triệu đô la Mỹ, lập dựng tu viện Bát-Nhã ở Bảo Lộc, tập trung được 400 tăng sĩ nam nữ. Mới chưa được bao lâu thì nhà nước xem ra thấy không ổn, bèn cho bọn côn đồ lưu manh tới phá phách, dùng bạo lực đánh đuổi tăng sĩ ra khỏi chùa! Dư luận đàm tiếu thì Nhà Nước giải thích đó là hành động tự phát của nhân dân!

**Những đòn “đểu, độc” không những chỉ ra chiêu với đối tượng không phải Cộng Sản, mà ngay trong đảng viên CS chính hiệu cũng chơi nhau sát ván! Đơn cử như ông Hoàng minh Chính, viện trưởng viện triết học Mác và Lênin của Hà-Nội được Nhà nước cho qua Mỹ chữa bệnh. Ngày 28-9-2005, ông “Triết gia” Triết phát biểu tại trường đại học Harvard về tính chất không thật của chủ nghĩa Marx và Engels, đồng thời đề nghị dân chủ cho Việt-Nam. Khi trở lại Sài-Gòn, liền bị một nhóm côn đồ đến trước cổng vứt phân người vào nhà ông. Ông đưa đơn khiếu nại thì chính quyền giải thích đó là hành động tự phát của nhân dân!

Bây giờ, sắp tới, bốn mươi tám năm trước, ngày 30-4-1975; ngày mà miền Nam thân yêu rơi vào tay bọn Bắc Việt-Cộng. Chúng cướp bóc, bỏ tù, trả thù, chém giết, đày đọa… Đất nước gặp khổ nạn! Cả miền Nam tràn ngập máu lửa, hừng hực hận thù. Kinh hoàng, hoảng hốt, người dân lành vô tội ùa nhau băng rừng vượt biển chạy trốn! Người chết nổi, kẻ chết chìm, xác người bồng bềnh phủ kín biển Đông! Người dân miền Nam gọi tháng đó là “Tháng Tư Đen”!

Bản thân tôi giờ đây có được những tháng năm cuối đời sống bình an  ở đất nước tự do này là nhờ tấm lòng nhân ái của người chủ nhà, một dân tộc hiếu khách, hiền hòa, thẳng thắn . Nhưng ngây ngô trước những cái “độc”, cái “đểu” của Việt Cộng!..

Những năm tháng còn lại ở cuối đời, tôi thường tự nhủ: “ơn hãy đền, oán thôi trả!” Ơn cha ơn mẹ, ơn bạn bè thân thích; ơn đồng bào miền Nam yêu thương, hiền hòa; ơn tổ quốc miền Nam tự do no ấm. Từ mang nặng những ơn đó,tôi sẽ kiên định lập trường giữ vững lằn ranh Quốc-Cộng: Không chao đảo, bấp bênh, bội bạc.

“Oán không trả”! Những vết thương tuy đã đóng vảy liền da qua nhiều năm tháng.. Thế nhưng gặp phải những ngày trở mưa , trở gió, tránh sao không khỏi nhức nhối? Nhiều bạn trẻ trách tôi rằng: “sao cứ thấy hình ông Hồ-chí-Minh thì phát dị ứng , khó chịu?” Tôi thừa nhận điều đó. Vì chính ông ta là “cây cung” đã làm hoảng sợ mẹ tôi, bác tôi, bản thân tôi và những chiến hữu của tôi.

Từ biệt quê hương yêu dấu đã lâu năm, lòng hoài cảm, tình hoài hương luôn chập chờn thôi thúc… nhưng chưa một lần thực hiện được. Cũng chỉ tại cái “cây cung Hồ-chí-Minh” kia in trên đồng tiền ở Việt-Nam đang luân lưu trên tay người dân mua bán, tiêu xài. Về thăm quê hương yêu dấu mà phải để cả triệu đồng tiền giấy có hình ông Hồ trong túi quần túi áo của mình qua ngày qua đêm thì… kinh hoàng quá! Thôi thì quê hương yêu dấu dù có như chùm khế ngọt cũng đành nén lòng nhớ nhung… Chờ đợi vậy!

Lỗ trí Thâm

Thủ Đô Little Saigon

From: T. Nguyễn

Hãy thẳng tay một lần đi, đủ rồi!

Báo Tiếng Dân

Đỗ Ngà

14-2-2023

Cách đây 4 năm, bạn mất 34 năm lao động để mua một căn nhà nhưng hiện nay, bạn phải mất 57 năm. Vậy thì thị trường bất động sản Việt Nam đã cướp mất 23 năm tiền công lao động của bạn chỉ trong 4 năm. Đây có thể ví như trò “siết cổ êm dịu” bởi người dân “mất rất nhiều nhưng nhận được có bao nhiêu”? Đây là sự ăn cướp tàn nhẫn nhất và khó thấy nhất.

Năm 2019 tôi đã tích cóp được 30 năm làm việc, dự tính sang 2023 tôi sẽ mua được nhà. Tuy nhiên, đến năm 2023 tôi lại đợi đến 2046. Nếu tôi ráng dành dụm đến 2046 thì vẫn không thể mà phải đợi thêm 120 năm tiếp. Và cứ thế, người dân bị tước mất quyền an cư một cách tự nhiên mà chẳng mấy ai nhận ra điều đó.

Như vậy, nhà đất cứ mỗi ngày mỗi rời xa tầm với người dân. Khi giá nhà đất quá cao, số người thực sự sở hữu được nhà ít dần, trong khi đó dự án thì vẫn ồ ạt phát triển. Điều tất yếu là thành phố ma xuất hiện gây nên lãnh phí kinh khủng. Đấy là thực trạng thị trường bất động sản Việt Nam hiện nay.

Nguyên nhân là bởi thể chế chính trị mà ra. Đảng Cộng Sản nó giành độc quyền cai trị đất nước nhưng bản chất nó là tham lam và vô đạo đức. Từ tham lam và vô đạo đức nó hình thành nên các nhóm lợi ích như là một lẽ tự nhiên. Nhân là tham lam vô đạo đức thì ắt nó trổ ra quả là các nhóm lợi ích, không thể nào khác được.

Nhóm lợi ích là sự cộng sinh của bọn có quyền và bọn nó tiền. Bọn có tiền làm dự án, bọn có quyền đứng sau làm chính sách hỗ trợ. Mục đích là để hút hết tài sản của dân vào nhóm lợi ích và từ đó chia chát nhau. Thị trường bất động sản trở nên như ngày hôm nay cũng bởi từ đó mà ra.

Khi được “hút máu dân” thì lại tiêu pha hoang phí, giờ trổ bệnh thì đòi nhà nước phải làm chính sách riêng để nuôi sống bọn chúng. Vừa qua VinGroup, Novaland và Hưng Thịnh v.v… đã yêu cầu Ngân hàng Nhà nước chỉnh sửa chính sách để chúng được sống. Chúng nó bảo phải giãn nợ cho chúng, chúng bảo phải hạ lãi suất cho chúng.

Nếu hạ lãi suất để cứu các đại gia bất động sản thì lạm phát mất kiểm soát ai chịu trách nhiệm? Mà lạm phát cao thì khác nào móc túi toàn dân? Khi khỏe, mấy ông đánh chén sức dân chưa đã, giờ lâm bệnh mấy ông còn yêu cầu nhà nước hút máu dân truyền cho các ông? Các ông ăn gì khôn thế?

Biết rằng để cho VinGroup, SunGroup, Novaland v.v… sụm thì sẽ gây ra hiệu ứng domino và nền kinh tế sẽ nát. Tuy nhiên, thà một lần đau rồi đứng dậy từ đống tro tàn, còn hơn cứ hút máu dân nuôi mãi bọn phá hoại nền kinh tế này. Hy vọng, Ngân hàng Nhà nước siết cho ngợp thở bọn bất động sản và Bộ tài Chính tẩy sạch bọn “bán vịt trời” trên thị trường chứng khoán cho bay màu luôn để dân bắt đầu lại. Giờ nát quá rồi, không chữa gì được nữa.

_________

Tham khảo:https://soha.vn/chuyen-gia-kinh-te-le-xuan-nghia-4-nam-truoc-nguoi-dan-viet-nam-can-35-nam-de-mua-mot-can-ho-hien-tai-con-so-la-57-nam-20220715091537651.htm

Bốn người bị bắt vì nhận lại quả trong vụ in sách giáo khoa

14/02/2023

Trụ sở Nhà xuất bản Giáo dục Việt Nam ở Hà Nội

Trụ sở Nhà xuất bản Giáo dục Việt Nam ở Hà Nội

Bốn bị can, trong đó có một cựu lãnh đạo Nhà xuất bản giáo dục, hôm 13/2 đã bị khởi tố và bắt tạm giam để điều tra về vụ án in sách giáo khoa gây thất thoát tài sản của Nhà nước, truyền thông trong nước đưa tin.

Bốn người bị khởi tố bao gồm ba người ở Nhà xuất bản giáo dục là các ông Nguyễn Đức Thái, cựu Chủ tịch Hội đồng Thành viên, bà Nguyễn Thị Thanh Thủy và ông Đinh Quốc Khánh, lần lượt là Trưởng và phó Ban Kế hoạch Marketing. Ngoài ra còn có bà Tô Mỹ Ngọc, Chủ tịch Hội đồng thành viên Công ty Giấy Phùng Vĩnh Hưng vốn là đối tác cung cấp giấy in cho nhà xuất bản.

Các bị can này bị khởi tố về tội ‘Lợi dụng chức vụ quyền hạn trong khi thi hành công vụ’ và ‘Vi phạm quy định về đấu thầu gây hậu quả nghiêm trọng’ xảy ra trong vụ việc in sách giáo khoa.

Theo cơ quan điều tra của Bộ Công an, các vị quan chức trên ở Nhà Xuất bản giáo dục đã thông đồng với bà Tô Mỹ Ngọc để tạo điều kiện cho công ty bà này trúng thầu một cách không công bằng và không minh bạch.

Bà Ngọc sau đó được gần như độc quyền cung cấp giấy in cho nhà xuất bản với giá cao, ‘gây thiệt hại nghiêm trọng cho tài sản Nhà nước’. Ông Thái và bà Thủy đã được bà Ngọc lại quả, tờ Công an nhân dân cho biết.

Hiện tại, cơ quan điều tra đang làm rõ vai trò của từng bị can trong vụ án cũng như số tiền mà họ được lại quả.

Theo kết luận của Thanh tra Chính phủ về những sai phạm ở Nhà xuất bản Giáo dục được công bố hồi cuối năm ngoái, cơ quan này đã chọn công ty Phùng Vĩnh Hưng cung cấp đến hơn 83% lượng giấy sử dụng để in sách giáo khoa trong giai đoạn từ năm 2014 đến năm 2019 với số tiền gần 1.900 tỉ đồng, cũng theo Công an nhân dân.

Thanh tra đã phát hiện giá giấy công ty Phùng Vĩnh Hưng bán cho Nhà xuất bản giáo dục ‘gấp khoảng 1,7 lần giá công ty này nhập khẩu trực tiếp’ và họ đã ăn tiền chênh lệch hàng trăm tỷ đồng.

Do đó, Thanh tra chính phủ cho rằng lãnh đạo Nhà xuất bản Giáo dục trong thời kỳ này đã tổ chức đấu thầu cung cấp giấy in ‘có nhiều điểm bất thường’, ‘không bảo đảm công bằng, minh bạch và hiệu quả kinh tế’.

Nhà xuất bản Giáo dục là đơn vị độc quyền xuất bản, in ấn và phát hành sách giáo khoa đến hàng chục triệu học sinh trên khắp cả nước. Học sinh bắt buộc phải mua sách của họ để học vì không còn lựa chọn nào khác.

Cơ quan này được cho là đã sai sót trong việc xác định giá sách dẫn đến việc học sinh phải mua sách giáo khoa với giá cao hơn giá đúng với số tiền chênh lệch là khoảng 85 tỷ đồng trong giai đoạn từ năm 2014 đến năm 2018, Công an nhân dân dẫn kết luận của Thanh tra Chính phủ cho biết.

Nhà xuất bản giáo dục đã ‘có hành vi lạm dụng vị trí thống lĩnh thị trường để xây dựng và đăng ký mức giá sai’. Họ cũng không ‘rà soát cơ cấu chi phí, kế hoạch sản xuất kinh doanh, giảm tỷ lệ chiết khấu, không tiết kiệm chi phí…’ dẫn đến giá thành sách giáo khoa cao, cũng theo kết luận của Thanh tra Chính phủ hồi cuối năm ngoái.

Làm người cộng sản Việt Nam có dễ không?

Bauxit Việt Nam

Nguyễn Hữu Liêm

Tuần trước, ngày 2 tháng 2, nhân dịp được nhận huân chương 55 tuổi đảng, Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng, trong diễn từ gởi gắm cán bộ, đã tuyên bố rằng, “Nếu là người hãy là người cộng sản.” Đây có thể là một lời kêu gọi mang mệnh lệnh đạo đức chính trị cao cả, nhưng nó cũng gây không ít ngạc nhiên và đàm tiếu trong nhân gian, nhất là giới kiều bào Việt ở hải ngoại. Có người hỏi là ông Trọng đang ở thế kỷ nào vậy?

Tuy nhiên, để công bằng với ông TBT, chúng ta hãy thử dùng phép biện chứng Marxist-Leninism để đánh giá hiệu triệu làm người đó. Chúng ta biết rằng GS Trọng là một tiến sĩ lý luận chính trị Marxist, người hơn ai hết nắm vững quy luật chuyển động của ý chí chính trị và tư duy lịch sử ở nơi con người cộng sản Việt Nam bây giờ – nhất là trong hoàn cảnh đất nước hiện nay.

Từ nỗi cô đơn cổ điển

Trước tiên, chúng ta hãy suy nghĩ về một hiện tượng kinh tế và tâm lý gần như hiển nhiên ở Việt Nam hiện nay. Đó là sự giàu có của giai tầng cán bộ cộng sản – mà nhân gian gọi là giới “tư bản Đỏ.” Đây là giai cấp mới, vốn nhân danh lý tưởng vô sản để làm chủ các khối tài sản kếch xù, kể cả bất động sản, vốn là của toàn dân.

Vì dù sao thì chủ nghĩa Mác đã bắt nguồn từ siêu hình học và biện chứng pháp Hegel và Marx, như GS Trọng vẫn sử dụng, vậy chúng ta hãy thử đánh giá hiện tượng này qua phép biện chứng đó.

Ở đây, xin phép được mượn lời khách quan hơn từ kẻ khác. Trong cuốn The Owl at Dawn (Con Ó Bình minh) (1995), khi diễn tả một khúc quanh siêu hình học Hegel, theo mô thức kinh điển của Hiện tượng luận Trí năng (Phänomenologie des Geistes), triết gia Mỹ Andrew Cutrofello viết về Thời quán Duy vật Biện chứng như là một bước chân mới của Chân tâm – Geist – trên hành trình Trở về chính mình. Đó là lúc mà ngã thức cá nhân giã từ đức tin tôn giáo và khoa học để tìm đến chân lý trong ý chí chính trị và cách mạng.

Thoạt đầu, người chiến sĩ vô sản là những con người cô độc với nhiều tâm tư. Cutrofello viết, “Sự sụp đổ của tri kiến tuyệt đối – mà Hegel nhân danh qua Hiện tượng luận Trí năng – đã nhường bước cho sự rút lui của những ngã thể cô đơn. Cũng như là các tâm hồn cao thượng (beautiful souls), vốn không có hạnh phúc, cái ta đơn lẻ rơi xuống đáy vực tuyệt vọng để rồi hắn có thể xưng hô niềm bất hạnh của mình. Bằng cách xưng tội, hắn tự trách chính mình – vì khả thể dung hợp với đại thể tính của thời đại đã bị bỏ mất cơ hội.”

Đây là giai thời khi mà con người tiền cộng sản chưa đối diện với cám dỗ duy vật – lúc mà mỗi ngã thể chỉ đối diện chính mình trong nỗi cô đơn tuyệt vọng với một vũ trụ đầy thần linh.

Gốc rễ tình đồng chí cách mạng vô sản

Lành thay, nỗi cô đơn trong phận người vô sản, nghèo khó, trong một cõi sống đầy thần linh đó, đã cho người tiền duy vật một niềm hạnh phúc khổ hạnh bao la. Họ là những người vô tội – hay chưa có tội – nhưng vẫn nghĩ rằng ta có tội, với người và trời đất. Họ luôn xưng tội với Trời trong nỗi cô đơn tuyệt vọng nhưng đầy cảm lạc.

Cutrofello viết tiếp, “Tuy nhiên, khi hành vi xưng tội này được đáp trả bởi một kẻ xưng tội cô độc khác, thì từng kẻ đó nhận ra rằng hai chúng ta cũng có khả năng thừa nhận hỗ tương cho nhau. Từ đó, nỗi niềm tuyệt vọng của cái ta cô độc nay trở thành tình đồng chí với nhau.” Nỗi niềm cô độc, vong thân của họ nay đã có người cùng chia sẻ. “Nhưng vì bản sắc dung hợp tạm thời này mà tình đồng chí vẫn còn mơ hồ vì hai kẻ cô đơn phủ định thể tính tha hóa chung bằng cách xác định nó. Vì thế mà cả hai đã không hóa giải được tính vong thân như là một tình thế được công nhận từ kẻ kia. Sự đi đến với nhau như là một chia sẻ ý thức về cái trở ngại cho tình đồng chí đó.”

Từ trong vực sâu của tâm tư trăn trở, các đồng chí tiền cộng sản muốn biến nỗi niềm bất hạnh của ta thành nên một ước vọng chân lý. Sự tha hóa nhân vị nay đã trở nên ý chí phục hưng nhân cách làm người. Tuy nhiên, hình thái và cấu trúc xã hội bất công chính là một chướng ngại lớn cho ước vọng làm người chân chính.

Cho nên, “Trở lực này được coi như là gốc rễ của tha hóa, nhưng vì họ – các đồng chí tiền cộng sản – đến với nhau cho nên nó cứ như là không thực, mang bản sắc huyền bí, để cả hai muốn tìm hiểu. Bằng cách đi thật sâu vào tận đáy tuyệt vọng trong tính tha hóa của ta, những cái ta nửa vời đó muốn nâng cao chính mình – và tha nhân – lên đến tầm mức ý thức chân thật về một căn cước tính cho ta trong một số phận khắc nghiệt.”

Và, “Bằng ý thức như vầy, lập trường tuyệt đối sẽ được đạt đến trong một cộng đồng mà ở đó tình đồng chí là chân thật – hơn là cái ta được định hình bằng sự khác biệt. Đây chính là bản sắc Chân lý và là công tác khởi nguyên cho những người mang lý tưởng cộng sản ban đầu,” vẫn theo Cutrofello.

Mâu thuẫn biện chứng Duy vật: Khi người Cộng sản làm chủ bất động sản

Trên bình diện luân lý và đạo đức, tuy nhiên, cái ta Vô sản và Duy vật không những tự mâu thuẫn với chính ta từ góc độ bản thể, mà là về bản sắc ý chí nội tại. Vì sao? Vì khi cách mạng vô sản đã thành công, thì thực tế vô sản từ cấu trúc xã hội bất công được san bằng. Thay vào đó là nguyên tắc tài sản tập thể và chế độ sở hữu chung. Chủ thuyết chung hữu này biến người vô sản, nhân danh nhà nước, thành chủ nhân tất cả tài sản.

Từ đó, chiến lược cai trị của con người cách mạng vừa nắm quyền là một chuyển động duy kinh tế cho tham vọng chủ nhân của họ. Việc trước tiên là chiến thuật chia chác tài sản chung như là thủ pháp phân định chức năng công tác phục vụ Đảng và nhân dân. Khẩu hiệu vô sản như là tiếng súng lệnh xung phong cách mạng cộng sản ngày trước thì nay trở nên một tấm màn gian lận che đậy ước vọng làm chủ tài sản vô hạn của người cộng sản.

Không có gì chinh phục nỗi cô đơn hơn là trở thành giàu có. Tài sản và tiền bạc là thang thuốc vạn năng cho niềm tuyệt vọng vô sản. Vì thế, khi kẻ cùng khổ lên nắm quyền, tiếc thay, thảm kịch quyền lực vẫn như của xã hội cũ. Giai cấp cai trị mới ngày nay cũng gian lận, tàn bạo, trơ trẽn, đầy đểu cáng và đạo đức giả như bao nhiêu chuyện chính trị xưa nay – nếu không nói là tinh tế và gian manh hơn nhiều.

Vì khi cái ta vô sản phủ nhận thiết yếu tính vật chất cho ngã thể bằng cách từ chối tư sản và chức năng chủ nhân, nó chỉ có thể phủ nhận bằng ý thức và khẩu hiệu; trong khi trên thực tế, từ tổ chức Đảng cho đến từng đồng chí cộng sản, vẫn là chủ nhân de facto rất nhiều tài sản, nhất là bất động sản. Vì thế, ta chỉ là vô sản như là một bình diện duy chính trị, còn thực tại thì ta không thể phủ nhận yếu tố chủ nhân được. Vậy nên, mỗi chiến sĩ vô sản – như ở Việt Nam ngày nay – là một con người in bad faith đầy giả dối với chính mình và xã hội, Cutrofello viết.

Theo đó thì khi người chiến sĩ Cộng sản – nay không còn đơn độc – tự cho mình như là hiện thân của giai cấp vô sản, họ bỗng nhận ra mình là gian dối, đạo đức giả khi thấy được rằng bản sắc ước vọng của ta nay lại được định hình bằng năng ý phủ định và tiêu cực. Bởi vì cái ta vốn đang có nhiều tài sản trên thực tế, nhưng đứng từ quan điểm chính trị thì ta từ chối điều đó. Tính giả dối này mang thực chất ở bình diện nguyên tắc khi ta chỉ phủ nhận quyền tư hữu nơi tư tưởng, trong khi ta vẫn là chủ nhân nhà cửa, xe cộ, hãng sản xuất, tài khoản ngân hàng.

Lặp lại lịch sử Chủ nô cổ điển

Cutrofello so sánh rằng, sự thể vong thân nơi con người Cộng sản gần giống như hoàn cảnh và kinh nghiệm xưa cũ của chủ nhân ông trên biện chứng Chủ-Nô. Chủ nhân bị tha hóa và xa lạ với tên nô lệ và ngay cả chính mình vì, cũng như tên nô lệ, chủ nhân ông không làm chủ những gì mình tạo ra, mà chỉ làm chủ những gì mà kẻ khác tạo ra.

Ông viết, “Cũng như thế, cái ta vô sản cũng bị tha hóa không phải vì hắn không làm chủ tài sản, mà bởi vì trên bình diện tư duy, hắn không công nhận tài sản mà hắn sở hữu là tư hữu của mình. Ta ý thức ra tệ nạn thần bái vật thể của con người tiền cách mạng, nhưng ta muốn giải hóa ảo thức thần bái tài sản này trên bình diện ý thức mà không ở thực tế.”

Hay nói một cách khác, người cộng sản trên bình diện lý tưởng và khẩu hiệu thì phủ định tư sản để rồi trên thực tế lại phủ quyết ý thức phủ định này bằng cách tiếp tục sở hữu chúng.

Nó cũng giống như là một đại gia người giàu thường nghĩ đến việc làm từ thiện giúp đỡ kẻ nghèo khó nhưng chưa có dịp thực sự thực thi ý tưởng đó. Trái lại, họ chỉ say sưa nói lời đạo đức trong khi bằng mọi cách tích lũy cho khối tài sản của mình và thân nhân.

Một màn hài kịch dở dài vô tận

Tức là, chiến sĩ vô sản Việt Nam ngày nay là những diễn viên tấu hài không biết ngượng. Vì nói trắng ra, họ là những kẻ biết rõ mọi chuyện chỉ là một màn kịch vụng về, kéo dài lê thê -– khi khán giả đã chán lên tới cổ nhưng vẫn bị ép ngồi xem màn diễn gần như bất tận.

Tuy vậy ta phải nhớ rằng họ vẫn là những con người Việt có lương tâm. Cho nên, các diễn viên hài cộng sản đó không thoát khỏi sự giằng xé nội tâm khi đóng vai tuồng vô sản giả dối. Vì năng lực đầy mâu thuẫn nội tại này ở nơi cán bộ cộng sản, đang nhân danh vô sản, giữa lý tưởng cách mạng từ ý thức đối với một đời sống mang thực chất phản động, đã trở nên bản sắc nền tảng cho một phép biện chứng ngã thức mới.

Để rồi, khi họ muốn vượt qua thực trạng nội tâm đầy mâu thuẫn và đạo đức giả này, người cộng sản chuyển hệ ý thức của mình sang chủ nghĩa duy chụp giựt – như là một thiết yếu tính cho tân chân lý cách mạng nhằm nắm đầu mối ưu tiên cho ngã thể thực dụng đầy lo sợ và tính toán, thay vì chỉ nuôi dưỡng một lý tưởng thuần tư duy. Đây mới chính là thách thức chính trị lớn cho GS Trọng.

Nhu cầu cách mạng mới trước thế tiến thoái lưỡng nan

Tóm lại, thưa ông TBT, cuộc cách mạng kế tiếp cho người Cộng sản Việt Nam – như lời kêu gọi của ông – là họ phải thật tâm làm người cộng sản chân chính. Tức là phải nhận thức được bản chất đạo đức giả của mình, tự lật ngược biện chứng duy vật, để tìm lại con đường đồng chí vô sản như thưở ban đầu cách mạng.

Nhưng đòi hỏi như thế là một yêu sách ý chí tự phủ định chính mình, một điều mà con người cộng sản, nay thực chất là các nhà tân tư bản, không thể vươn lên được. Thế nên, khi Tổng Trọng tuyên bố rằng, “Nếu là người thì hãy là người cộng sản,” thì ông chỉ muốn đưa cán bộ đảng viên vào một thế tiến thoái lưỡng nan.

Nếu họ tiến tới con đường tư bản thì bị coi là chệch hướng, tự diễn biến; nếu họ rút lui về lý tưởng vô sản thì không khả thi, không tưởng. Chính GS Trọng biết rõ điều này. Nhưng những khẩu hiệu cộng sản ông vẫn cứ tung hô. Vì ông biết rằng thần linh vô sản nay đã chết, thần dân không còn đức tin vào Đảng; tuy nhiên, vì thực tế quyền lực đòi hỏi rằng các câu sớ cũ mèm vẫn phải dâng cúng trước đình làng nhằm cứu vãn trật tự xóm thôn.

Đế quốc Mỹ – hay chùa Tam Chúc – là tân hợp đề?

Khi thế cờ đi vào bế tắc, biện chứng duy vật đòi hỏi một năng lực thăng hóa (Aufhebung) mới. Về thực tại của các ẩn số chính trị và kinh tế thì GS Trọng có lẽ cũng được báo cáo mật rằng, để thoát ra khỏi bế tắc đạo đức chính trị này, tập thể cán bộ hầu hết đang muốn đi vào hai ngả thoát ly.

Một đằng thì muốn tìm đường sang Hoa Kỳ, hay Canada, Âu châu, làm lại cuộc đời – cho chính họ và gia đình họ. Vì chỉ ở các xứ đó, nơi ít đạo đức giả hơn Việt Nam, họ sẽ không còn bức xúc bất an về tính vong thân từ cơ bản nội tâm cho lý tưởng vô sản nữa. Tức là họ công khai giàu có mà không lo sợ nhà nước và Đảng biết, và họ cũng không mang mặc cảm tội lỗi vì mình như thế. Không những vậy, họ còn công khai khoe khoang sự giàu có to tát của họ.

Đằng kia thì họ phải ở lại nước để đóng tiếp vở kịch tập thể. Khi những cán bộ không đi ra nước ngoài vì không thể hay không muốn thì nay họ hay gia đình họ sẽ đến các chùa to lớn, cầu vong, xin sớ giải hạn. Họ khấn nguyện ơn trên thương xót và thông cảm cho họ, mong cuộc đời này không bị nghiệp báo nhãn tiền hay là kiếp sau không còn phải trở lại làm người cộng sản Việt Nam. Điều này giải thích tại sao các chùa ở miền Bắc, như Tam Chúc, Ba Vàng, hằng cuối tuần đông kín tín đồ như thế.

Đám đông đi chùa cầu cơ giải hạn thì GS Trọng cũng đã từng chứng kiến, nhưng chuyện tư bản đỏ Việt ở Mỹ thì chắc ông chưa tận mắt thấy. Nếu nghi ngờ thì xin mời ông Tổng hãy xuống miền Nam California để quan sát. Ví dụ, vùng New Port Coast hay Huntington Harbour chẳng hạn, nơi giá mỗi căn nhà lên đến hàng chục triệu đô. Ở những nơi đó, mỗi cuối tuần, trong các buổi picnics và tiệc tùng liên miên, thực khách Việt Nam hầu hết là những con em cán bộ cộng sản nay là giai cấp tân tư bản đỏ, the nouveau riche, mới di cư sang Mỹ trong vòng mấy năm gần đây. Thay vì bàn đến biện chứng Marxist và đạo đức Hồ Chí Minh, họ chỉ bàn chuyện làm sao để chuyển tài sản ra khỏi nước.

Và cũng nghịch ngẫu thay, như phép biện chứng Marxist nhiều lần chứng minh qua lịch sử, trong các đám đông vui nhộn đầy lo toan ấy, có không ít những kẻ hậu vô sản, hậu cộng sản, một cách chân thành, thầm cám ơn những hy sinh ngút ngàn với lý tưởng vô sản của thế hệ cộng sản cha ông thuở trước đã cho họ hôm nay được vươn thoát cảnh ngộ lưỡng nan khi phải làm người Cộng sản Việt Nam.

N.H.L.

CHẾ ĐỘ ĐỘC TÀI ĐÃ ĐÀO TẠO CON NGƯỜI TRỞ NÊN DỐI TRÁ

 

Hình từ bài chủ

Hoa Mai Nguyen.

Quyền Được Biết

Hậu quả tất yếu của của một chế độ cộng sản độc tài luôn nhồi nhét để đào tạo ra những con người dối trá khiến cho đạo đức xã hội ngày càng xuống dốc. Sự xuống dốc của đạo đức xã hội khiến con người luôn đề cao cảnh giác lẫn nhau.

Những con người làm việc chung trong một guồng máy, cùng chung một lý tưởng cũng luôn cảnh giác và đấu đá tranh giành quyền lực, tìm cách triệt hạ nhau bằng mọi thủ đoạn. Tâm lý này đã thấm sâu vào tâm lý nghi ngờ đố kỵ của con người trong nhiều năm qua.

Chúng ta có thể nhìn thấy qua tư duy và hành động của họ, những con người đó hôm nay là bạn đồng nghiệp cùng làm ăn chia chác vui mừng chạm ly trong những đợt chiến thắng, nhưng ngày hôm sau sẵn sàng là kẻ thù của nhau, vì họ lúc nào cũng luôn đề phòng lẫn nhau.

Một anh bạn tôi mới về quê hương đón tết, sau khi trở lại nước Đức đã tâm sự với tôi rằng “Xã hội Việt Nam ngày nay đã trở nên cực kỳ phức tạp, chế độ độc tài đã làm cho người dân không còn tin tưởng chính quyền, chữ tín và đạo đức đối với cán bộ nhà nước đã không còn nữa”. Chính quyền coi nhân dân như cá nằm trên thớt để chặt chém. Chính quyền đại diện cho dân nhưng dân đã không còn niềm tin. Chỉ có niềm ngao ngán và bức xúc.

Chế độ độc tài đã trở thành hiện thân của nạn tham nhũng văn hóa và đạo đức. Xã hội mỗi ngày một suy đồi, người với người lừa dối nhau, chính phủ không tin nhân dân, nhân dân cũng không tin chính phủ, pháp luật không được thực thi theo đúng văn bản. Luật một đằng, cán bộ làm một nẻo. Đối với quốc gia thì tình trạng xã hội như vậy thật quả là một điều đáng buồn cho đất nước VN.

Nhiều năm qua tham nhũng tại VN đã trở thành một căn bệnh ung thư của các cán bộ chính quyền địa phương ở các cấp các nghành. Họ tham nhũng không trừ một thứ gì, từ gói mỳ tôm, những đồng tiền nhỏ bé để cứu trợ cho người dân trong những đợt lũ lụt, béo bở hơn nữa là những hợp đồng của những đám tay to mặt lớn đang bán dần đất đai, tài nguyên và khoáng sản cho các tập đoàn nước ngoài, chủ yếu là tập đoàn của Trung Quốc, trong khi đó người dân Việt Nam phải vật lộn với đầy những khó khăn trong cuộc sống. Đó là chưa nói tới nỗi lo âu đối với những mặt hàng hóa độc hại gây ung thư chết người nhập khẩu từ bên Trung Quốc đang làn tràn khắp mọi miền đất nước.

Chế độ độc tài luôn đào tạo ra những con người dối trá và luôn nghi ngờ đố kỵ lẫn nhau làm cho đất nước và xã hội kém văn minh, chậm phát triển về mọi mặt. Chúng ta chỉ còn cách tốt nhất là giải thể chế độ, xây dựng lại một thể chế mới, một thể chế dân chủ đa nguyên. Lúc đó chúng ta mới có thể xóa đi điều kiện và hoàn cảnh tạo nên tâm lý cảnh giác và lo sợ lẫn nhau. Trong một thể chế đa nguyên, con người có mọi quyền bình đẳng thể hiện qua các quyền tự do ngôn luận, tự do tín ngưỡng, lúc đó đất nước Việt nam sẽ có một xã hội văn minh, phát triển và hội nhập với thế giới bên ngoài.

Khi niềm tin nơi một chế độ đã bị lung lay, sự chán ghét của người dân đối với chế độ ngày càng lớn. Sự rạn nứt của chế độ sẽ đến từ mọi phía. Tinh thần đoàn kết của mọi tầng lớp trong nhân dân ngày một lớn mạnh, tương lai tới đây sẽ có nhiều hội đoàn đối lập ĐCSVN ra đời tạo nên những làn sóng mạnh để cuốn trôi chế độ CS độc tài tại Việt Nam, như nhiều quốc gia khác trên thế giới đã thành công.

ĐẢNG CỘNG SẢN XƯA VÀ NAY

Đảng xưa kia khờ dại.

Tôn thờ đám Mác-lê.

Tư tưởng Hồ-Trung Cộng.

Mộng bá quyền quê hương.

Đảng ngày nay mê say.

Đô la vơ đầy túi.

Mác-Lê không cần thiết.

Chỉ vỏ bọc bên ngoài.

Bên trong là tham nhũng.

Chúng bán sạch quê hương.

Qua mô hình phát triển.

Đất nước chẳng tiến lên.

Thấy giật lùi tụt hậu.

Quê hương của chúng ta.

Từ biển đảo đất liền

Nay sắp thành Trung cộng.

Lại bắc thuộc ngàn năm.

Nhìn về đất nước tôi.

Đứng bên đây tôi khóc.

Cho dân tộc Việt Nam.

Nỗi đau này đau quá.

Chẳng biết bao giờ nguôi.

Quê hương thuở một thời.

Ông cha ta giữ nước.

Nay con cháu thờ ơ.

Quê hương còn hay mất?

Vẫn ngủ gật không hay.

Về cái gọi là chính sách “hòa hợp, hòa giải dân tộc” của CSVN

Báo Tiếng Dân

Trương Nhân Tuấn

12-2-2023

Vụ cô ca sĩ Hanni rốt cục đảng CSVN, qua hệ thống tuyên giáo, lại vi phạm những nội dung mà họ đã “nghiêm chỉnh đồng thuận” trong Nghị quyết 36 về công tác đối với người Việt ở nước ngoài.

Đó là việc “Xóa bỏ mặc cảm, định kiến, phân biệt đối xử do quá khứ hay thành phần giai cấp; xây dựng tinh thần cởi mở, tôn trọng, thông cảm, tin cậy lẫn nhau, cùng hướng tới tương lai“.

Bởi vậy câu “đừng nghe… mà hãy nhìn…” của cố tổng thống Thiệu luôn là chân lý cho mọi thời đại.

Cam kết “xóa bỏ định kiến”, “không phân biệt đối xử” nhưng tuyên giáo của đảng luôn hành xử với người Việt ở nước ngoài trên tinh thần phân biệt “địch-ta”.

Thực thể VNCH đã tiêu vong từ năm 1975, không ai có thể “hà hơi” khiến chế độ này sống lại hết cả.

Làm gì có “tinh thần cởi mở” khi tuyên giáo CSVN luôn coi VNCH là “địch”. Làm gì có vụ “xóa bỏ định kiến”, xóa bỏ phân biệt giai cấp, thành phần xuất thân qua vụ 50 năm sau, cháu nội, cháu ngoại những người VNCH cũ vẫn bị xếp vào thành phần “địch”.

Thành quả về văn hóa của lớp con cháu VNCH cũ gầy dựng được ở nước ngoài vô hình trung trở thành “văn hóa phản động”. Không có luật nào cấm nhưng qua “bàn tay bí mật” là lực lượng tuyên giáo, đảng CSVN không cho phép thành phần này “kiếm tiền” trên đất nước Việt Nam.

Theo tôi vụ này “lợi bất cập hại”.

Mới đây phát ngôn nhân Bộ Ngoại giao Việt Nam còn lên tiếng “khép lại quá khứ, hướng tới tương lai”, sau khi vụ người Việt Nam kiện bồi thường chiến tranh thành công tại một tòa án Nam Hàn. Tức là CSVN sẽ không cho phép dân chúng kiện cáo tiếp để đòi bồi thường.

Nếu so sánh việc này với nội dung dẫn trên của Nghị quyết 36. Cả hai đều có một mục tiêu: Khép lại quá khứ, hướng tới tương lai.

Thực tế: Thấy vậy mà không phải vậy.

Việt Nam hiện nay cần Nam Hàn hơn là Nam Hàn cần Việt Nam. Việt Nam cần đủ thứ, từ kinh tế cho tới quân sự. Thử hỏi, nếu Nam Hàn không bán vũ khí cho Việt Nam, thì Việt Nam từ nay lấy gì để vũ trang?

Nhưng tuyên giáo Việt Nam “thọc gậy bánh xe”, vụ cô Hanni là vụ thứ hai. Vụ trước là vụ tập phim “Ba chị em” trình chiếu trên Nexflix bị cấm chiếu ở Việt Nam, do “xuyên tạc lịch sử”.

Theo tôi, chính phủ Nam Hàn nên xét lại các quan hệ với Việt Nam. Cũng như tập thể VNCH cũ.

Việt Nam là một đối tác chiến lược toàn diện với Nam Hàn. Quan hệ này không cho phép hiện hữu cái cách hành xử “như kẻ thù” của tuyên giáo đối với con người, cũng như sản phẩm văn hóa của Nam Hàn.

Tuyên giáo Việt Nam, qua cô Hanni, chống mọi sự “kiếm tiền ở Việt Nam” của các lực lượng “chống Cộng”.

Nam Hàn cùng VNCH cũ là đồng minh cật ruột, cùng đổ máu chống lại sự bành tướng của cộng sản. Nam Hàn vì vậy là một quốc gia chống Cộng xuất sắc, có hiệu quả tại khu vực châu Á. So sánh Nam Hàn với Bắc Hàn hay Việt Nam ta thấy rõ điều này.

Tuyên giáo là cánh tay ngầm, là bề mặt của ý thức hệ của đảng CSVN. Vì vậy các đầu tư của các tập đoàn Nam Hàn vào Việt Nam, cũng như cô Hanni, sẽ không được hoan nghênh tại Việt Nam.

Về tập thể VNCH cũ, đảng và nhà nước CSVN không hề có chính sách hòa hợp, hòa giải dân tộc. Họ chỉ có chính sách “đại đoàn kết dân tộc”. Mặt trận Tổ quốc là cơ quan có trách nhiệm thi hành mục tiêu này (điều 3, khoản 1, Luật về Mặt trận Tổ quốc).

Hai khái niệm hòa hợp và hòa giải dân tộc và “đại đoàn kết dân tộc” hoàn toàn khác nhau.

Mục tiêu (trách nhiệm) của MTTQ không hề nói bất cứ một điều gì liên quan đến “hòa hợp và hòa giải dân tộc”.

Một số các bài viết của tuyên giáo có đề cập đến cụm từ “hòa hợp và hòa giải dân tộc”, với mục đích “đánh tráo khái niệm”, gắn liền chính sách “đại đoàn kết dân tộc” hiện hữu từ thời trước 1954 với cái gọi là “hòa hợp và hòa giải dân tộc”. Những bài viết này chỉ mới xuất hiện vài năm gần đây.

Tin lời cán bộ CSVN về sự hiện hữu của chính sách “hòa hợp hòa giải dân tộc” là bán lúa giống.

Giới linh mục kêu gọi ‘huyền chức’ Hồ Hữu Hòa

Báo Nguoi-viet

February 11, 2023

NGHỆ AN, Việt Nam (NV) – Một ngày sau khi giám mục Giáo Phận Vinh cho biết có một số “vấn đề” và đang điều tra vụ tấn phong linh mục cho ông Hồ Hữu Hòa, một người từng là thầy bói và có dính đến một vụ án lớn ở Việt Nam, một số linh mục viết trên mạng xã hội yêu cầu giáo phận “huyền chức” ông.

“Huyền chức,” theo cách gọi dân gian là “treo chén,” là việc một linh mục bị tước tạm thời hay vĩnh viễn các quyền thực thi tác vụ chức linh mục như cử hành Thánh Lễ, các phép bí tích, giảng đạo…

“Linh Mục” Hồ Hữu Hòa (bìa trái) trong một Thánh Lễ ở Giáo Phận Vinh. (Hình: Facebook Hai Le)

Linh Mục Đinh Hữu Thoại, Dòng Chúa Cứu Thế, Giáo Phận Đà Nẵng, đưa ra lời kêu gọi trên trang cá nhân: “Lộ trình của Hồ Hữu Hòa: bằng mọi cách với sự chống lưng của thế quyền sẽ gia nhập vào dòng tu nào mới tới Việt Nam có nhu cầu về đất và phép xây dựng cơ sở. Cả hai cùng có lợi? Nếu không sớm huyền chức [Hồ Hữu Hòa] thì hậu quả khôn lường!”

Linh Mục Nguyễn Văn Khải, Dòng Chúa Cứu Thế Việt Nam, hiện đang du học tại Rome, Ý, cho biết trên trang cá nhân: “… Dựa trên hiểu biết của tôi về giáo luật, đương sự GB Hồ Hữu Hòa, vì đã tìm cách chiếm đoạt thánh chức linh mục một cách bất hợp pháp, nên đức giám mục giáo phận của đương sự phải sớm ban hành quyết định huyền chức đương sự và xa hơn phải tiến hành các thủ tục trục xuất đương sự khỏi hàng giáo sĩ. Những giáo sĩ nào liên quan đến vụ phong chức bất hợp pháp gây scandal này, cũng phải bị áp dụng những hình phạt thích đáng theo giáo luật.”

Linh Mục Phạm Ngọc Hùng, giám đốc Trung Tâm Công Giáo, Giáo Phận Orange, California, Hoa Kỳ, nói với nhật báo Người Việt: “Tôi tin là Vatican sẽ vào cuộc. Và nếu sự việc là sai trái, theo trong thư minh định của Giám Mục Nguyễn Hữu Long, hai người này, Linh Mục Nguyễn Nam Việt và Linh Mục Hồ Hữu Hòa, sẽ bị huyền chức.”

Sự việc ông Hồ Hữu Hòa, một người có tiền án, chưa từng là chủng sinh, cũng như không phải là thầy dòng của bất cứ dòng tu nào, bỗng nhiên trở thành linh mục, được công luận chú ý sau khi mạng xã hội lan truyền tấm ảnh cho thấy ông này hiện diện ngay hàng ghế đầu dành riêng cho các linh mục của Giáo Phận Vinh trong một Thánh Lễ tại nhà thờ địa phương.

Hôm 10 Tháng Hai, Giám Mục Nguyễn Hữu Long, giám mục Giáo Phận Vinh, gởi ra một “thư minh định” bác bỏ cáo buộc ông là người ký thư ủy nhiệm cho giám mục Giáo Phận Maasin, Philippines, tấn phong linh mục cho ông Hòa.

Vị giám mục chủ chăn Giáo Phận Vinh viết thêm trong văn bản nêu trên: “…Linh Mục Giêrađô Nguyễn Nam Việt, chánh văn phòng, chưởng ấn của Giáo Phận Vinh, xin tôi đi Philippines ba ngày [hồi Tháng Mười Hai năm ngoái], với lý do cá nhân, chứ không phải với tư cách được tôi ủy thác để giới thiệu, chứng nhận anh GB Hồ Hữu Hòa lên chức linh mục.”

Cùng ngày, khi phóng viên nhật báo Người Việt liên lạc thì điện thoại của Linh Mục Nguyễn Nam Việt, chánh văn phòng, chưởng ấn của Giáo Phận Vinh, và Linh Mục Hồ Hữu Hòa đều trong tình trạng “tạm thời không liên lạc được.”

Nhật báo Người Việt cũng gửi email câu hỏi cho Linh Mục Nguyễn Nam Việt và cả Giáo Phận Maasin, Philippines, nhưng tính đến đêm 11 Tháng Hai, giờ Việt Nam, vẫn chưa nhận được hồi âm.

Trong “thư minh định,” Giám Mục Nguyễn Hữu Long cũng nhấn mạnh chuyện đã lên tiếng yêu cầu ông Hồ Hữu Hòa trình văn bản chứng thực việc được phong chức và giấy chứng nhận linh mục (celebret) để được cử hành các bí tích đúng như giáo luật quy định, nhưng đến nay, Giám Mục Nguyễn Hữu Long vẫn chưa nhận được các giấy tờ này.

Giám Mục Long kết luận rằng “sự việc cho đến nay vẫn đang được tiếp tục điều tra.”

Linh Mục Nguyễn Nam Việt, chánh văn phòng, chưởng ấn của Giáo Phận Vinh, tại buổi lễ thụ phong linh mục cho ông Hồ Hữu Hòa tại nhà thờ Chính Tòa của Giáo Phận Maasin, Philippines, hôm 7 Tháng Mười Hai, 2022. (Hình: Chụp qua màn hình)

Ông Hồ Hữu Hòa, 39 tuổi, một thầy bói, thầy phong thủy, dính vụ án liên quan ông Phan Văn Anh Vũ, tức Vũ “Nhôm,” bỗng nhiên khoác áo linh mục và hiện diện trong một buổi lễ tại giáo xứ Tân Lập, Giáo Phận Vinh.

Tại phiên tòa xử ông Vũ “Nhôm” diễn ra hồi Tháng Mười Một, 2021, bị cáo Hồ Hữu Hòa được tuyên trả tự do ngay tại tòa, sau khi ông này bị tạm giam hai năm tám tháng với cáo buộc “môi giới hối lộ.”

Theo báo VNExpress thời điểm đó, ông Hòa đóng vai trò “kết nối” ông Vũ “Nhôm” và ông Nguyễn Duy Linh, cựu tổng cục phó Tổng Cục Tình Báo, Bộ Công An Việt Nam.

Ông Hòa được biết là cháu của ông Hồ Mẫu Ngoạt, cựu trợ lý phụ trách Văn Phòng Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng trong gần 10 năm.

Hồi Tháng Mười Một, 2021, ông Hồ Hữu Phương, con ông Hồ Mẫu Ngoạt, là một trong hơn 20 người bị bắt trong đường dây đánh bạc lên đến 14,000 tỷ đồng.

Sự việc ông Hòa, một người mang tiền án, chưa từng là chủng sinh của Đại Chủng Viện, cũng như không phải là thầy dòng của bất cứ dòng tu nào, bỗng nhiên trở thành linh mục được công luận chú ý sau khi mạng xã hội lan truyền tấm ảnh cho thấy ông này hiện diện ngay hàng ghế đầu dành riêng cho các linh mục của Giáo Phận Vinh. (N.H.K) [kn]