XOA DỊU NỖI ĐAU

  XOA DỊU NỖI ĐAU

 

 

 

 

 

 

 

 

Sau mười một năm chung sống, đôi vợ chồng nọ sinh được một bé trai. Lúc cậu bé khoảng hai tuổi, một sáng người chồng thấy lọ thuốc bị bật nắp trên bàn nhưng vì vội đi làm nên anh chỉ dặn với liều lượng rất nhỏ. Khi cậu bé ngã ra sàn nhà, người mẹ vội vã đưa con đến bệnh viện. Nhưng tất cả đã quá muộn.

Người vợ suy sụp hoàn toàn, vô cùng sợ hãi không biết phải ăn nói với chồng ra sao. Người chồng nghe tin cũng điên cuồng chạy tới bệnh viện, nhìn thấy cậu bé con đã chết, anh lặng lẽ nhìn vợ, rồi chỉ nói ba tiếng: “Anh yêu em”.

Hành động bất ngờ của người chồng thật sự là một lối cư xử tuyệt vời. Đứa trẻ đã chết, chẳng có cách nào mang nó trở lại cuộc sống. Đổ lỗi cho người mẹ cũng chẳng ích gì. Hơn nữa, nếu người chồng bớt chút thời gian để cất thuốc, chuyện đau lòng sẽ không xảy ra.

Đôi khi trong các mối quan hệ hay trong công việc, chúng ta thường mất thời gian để đổ lỗi cho nhau. Như thế chính là chúng ta đã để mất đi sự ấm cúng, tương hỗ trong quan hệ giữa con người với con người.

Tha thứ cho người mình thương yêu là điều dễ dàng nhất chúng ta có thể làm trên thế giới này. Hãy quý trọng những điều mình có, đừng nhân thêm nỗi đau, giữ khư khư lòng vị tha mà không chịu ban phát.

Từ bỏ lòng thù hận, ghen tuông, sự ích kỷ để tha thứ, để xoa dịu nỗi đau, bạn sẽ thấy rằng làm điều đó không quá khó như mình tưởng.

ÔNG TRỊNH VĨNH BÌNH VỪA CHIẾN THẮNG, DÂN TỘC VIỆT NAM TỪ LÂU ĐÃ THUA TRẮNG DƯỚI TAY NGƯỜI CỘNG SẢN

From facebook:  Tai Do shared Nguyễn Hồng‘s post.
 
Image may contain: 1 person, text
Image may contain: 1 person, text
Image may contain: 1 person, text

Nguyễn Hồng added 3 photos and a video from August 28 at 12:30am — feeling sad with Dawson Le and 12 others at Bến Nhà Rồng – Bảo Tàng Hồ Chí Minh, Tp. Hồ Chí Minh, Việt Nam.

ÔNG TRỊNH VĨNH BÌNH VỪA CHIẾN THẮNG, DÂN TỘC VIỆT NAM TỪ LÂU ĐÃ THUA TRẮNG DƯỚI TAY NGƯỜI CỘNG SẢN

– Vụ án ông Trịnh Vĩnh Bình kiện chính phủ nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam ra tòa quốc tế – kỳ 6: Phải Trả Giá!
https://www.facebook.com/permalink.php?story_fbid=238814146640857&id=100015368206724

Trong bối cảnh kinh tế đất nước be bét hôm nay, nợ công ngập đầu, nhiều đại tập đoàn/công ty quốc doanh có cái đuôi “Vina” thua lỗ thảm hại, nền kinh tế bị lệ thuộc nặng nề vào Trung Quốc (nguyên liệu đầu vào) và vào các doanh nghiệp FDI (thị trường đầu ra), chắc chắn một điều là nhà cầm quyền Việt Nam chỉ còn một con đường: ra sức bóc lột nhân dân thêm nữa để có tiền mà bồi thường cho ông Bình.

Bạn sẽ thấy các loại thuế, phí sẽ gia tăng không phải trong thời gian tới mà ngay từ bây giờ. Thuế VAT sẽ tăng, thuế môi trường nằm trong giá xăng sẽ tăng, giá điện, nước rồi sẽ tăng nữa, phí đường bộ (các trạm BOT) làm sao bỏ được?, rồi nào thuế thu nhập cá nhân, thuế thu nhập doanh nghiệp, viện phí, học phí con em đến trường, thậm chí xoay sở mọi cách để “huy động vàng” trong dân, v.v….ôi thôi, chỉ một màu tăm tối của thời ‘sưu cao, thuế nặng’.

Đấy, Chính Trị chính là đấy chứ đâu xa? Không quan tâm đến chính trị, e sợ và xa lánh chính trị, không chịu hiểu về khoa học chính trị để mặc sức cho bọn tham quan ô lại năng lực yếu kém, đạo đức đồi bại nắm quyền cai trị ngồi trên đầu trên cổ chúng dân, bạn đã thấy cái giá phải trả – mồ hôi nước mắt lao động của bạn bị cướp cho bọn tham nhũng mặc sức tiêu xài và đền bù cho sai lầm của chúng – là nhãn tiền chưa?

(Ý Nghĩa Của Chính Trị & Quan Tâm Đến Chính Trị: https://www.facebook.com/permalink.php?story_fbid=235809480274657&id=100015368206724)

😡😡😡

Người Cộng Sản và chế độ Cộng Sản đã sai, giờ nhân dân Việt Nam phải gánh chịu hậu quả nặng nề! Nhưng, Lẽ Phải nhất định tồn tại ; Công Lý phải được thực thi!

 

Châu Lập Thể, thuyền nhân Việt thăng tướng Mỹ

Châu Lập Thể, thuyền nhân Việt thăng tướng Mỹ


Ông Lapthe Flora đã được thăng hàm cấp tướng vào năm 2016.

Ông Lapthe Flora đã được thăng hàm cấp tướng vào năm 2016.

Ông Lapthe Flora (tên Việt là Châu Lập Thể) từng là đại tá trong lực lượng Vệ binh Quốc gia của tiểu bang Virginia ở đông bắc Hoa Kỳ, và đã được thăng hàm cấp tướng năm ngoái.

Tôi luôn nỗ lực làm việc hết sức mỗi ngày, nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ rằng một ngày nào đó mình lại trở thành một vị tướng. Đó là một trải nghiệm đáng nhớ, rất hứng thú, nhưng đồng thời cũng lo lắng vì có nhiều sự kỳ vọng. Hy vọng là tôi sẽ làm việc tốt không chỉ cho đất nước mà còn cho cả cộng đồng.

Trả lời VOA Việt Ngữ, ông Thể cho biết rằng bản thân ông cũng không thể ngờ được mình lại nhận được vinh dự này.

Ông nói thêm: “Tôi luôn nỗ lực làm việc hết sức mỗi ngày, nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ rằng một ngày nào đó mình lại trở thành một vị tướng. Đó là một trải nghiệm đáng nhớ, rất hứng thú, nhưng đồng thời cũng lo lắng vì có nhiều sự kỳ vọng. Hy vọng là tôi sẽ làm việc tốt không chỉ cho đất nước mà còn cho cả cộng đồng”.

Trước ông Thể, năm 2014, Đại tá lục quân Hoa Kỳ Lương Xuân Việt đã được thăng hàm chuẩn tướng, trở thành quân nhân Mỹ gốc Việt đầu tiên có cấp bậc cao nhất.

Chuẩn tướng Lương Xuân Việt.

Chuẩn tướng Lương Xuân Việt.

Cả hai vị tướng gốc Việt này từng là thuyền nhân, và được nước Mỹ nhận làm người tị nạn sau khi rời Việt Nam.

Ông Thể sinh năm 1962 tại Việt Nam trong một gia đình gốc Hoa, và thân phụ của ông từng là một thủy thủ trong đội Hải vận của Việt Nam Cộng hòa.

Khi ông lên hai tuổi, cha ông hy sinh, bỏ lại mẹ ông và 6 người con. Khi mới 11 tuổi, ông đã phải đi làm trong một nhà máy để phụ mẹ kiếm sống.

Lúc 18 tuổi, ông cùng người thân vượt biên sang Mỹ bằng thuyền. “Chúng tôi rời Long An tháng Năm năm 1979, và mất 5 ngày mới tới được Indonesia cũng như từng bị hải quân Indonesia bắn phía trước tàu, ngăn cản tàu không được cập bến”, ông kể. “Lúc đó, chúng tôi hết sức tuyệt vọng, không đồ ăn, nước uống trong năm ngày mà trên boong lại có trẻ nhỏ gần như chết đói, nên cả tàu cứ cố tiến vào bờ. Hải quân Indonesia sau đó buộc phải đàm phán với chúng tôi và chúng tôi có gì, nhẫn cưới hay đồng hồ, thì cho hết họ để được lên bờ”.

Một năm sau, ông được phép sang Hoa Kỳ, và sau đó đã được cặp vợ chồng người Mỹ John và Audrey Flora nhận làm con nuôi.

Các thuyền nhân Việt Nam lênh đênh trên biển tìm đường ra nước ngoài.

Các thuyền nhân Việt Nam lênh đênh trên biển tìm đường ra nước ngoài.

Khi được hỏi lý do gia nhập quân ngũ, liệu có phải để trả ơn nước Mỹ, vị chuẩn tướng nói:

“Chắc chắn là vậy. Đó là lý do số một. Ta phải trả ơn đất nước đã cho chúng ta cơ hội thứ hai trong cuộc đời. Tôi đã trải qua thời kỳ khốn khó nên tôi hiểu rằng khi ai đó cứu ta, có thể nói là từ địa ngục, suy nghĩ thường trực trong đầu tôi, đó là phải trả ơn, và không có cách nào tốt hơn khi ta mặc quân phục”.

Ngoài ra, vị tướng này còn cho biết rằng ông nhập ngũ để trải nghiệm tinh thần đồng đội cũng như để tri ân cha ruột mình và những người nhận nuôi ông ở Mỹ cũng là gia đình quân nhân yêu nước.

Ta phải trả ơn đất nước đã cho chúng ta cơ hội thứ hai trong cuộc đời. Tôi đã trải qua thời kỳ khốn khó nên tôi hiểu rằng khi ai đó cứu ta, có thể nói là từ địa ngục, suy nghĩ thường trực trong đầu tôi, đó là phải trả ơn, và không có cách nào tốt hơn khi ta mặc quân phục.

Trong buổi lễ thăng tướng năm ngoái, ông Thể dùng tiếng Việt để gửi lời cảm tạ các quân nhân Việt Nam Cộng hòa:

“Tôi chân thành cảm kích và lấy làm vinh hạnh về sự hiện diện của quý vị trong buổi lễ ngày hôm nay, đặc biệt đối với các cựu quân nhân quân lực Việt Nam Cộng hòa. Tôi xin thành thật có vài lời để tri ân họ về sự hy sinh cao cả và chiến đấu dũng cảm, bất khuất và kiên cường để bảo vệ toàn vẹn lãnh thổ cũng như duy trì an ninh cho toàn dân trong suốt 20 năm. Và đồng thời, tôi xin nêu lên niềm cảm phục của tôi về bao năm chịu đựng lưu đày, khổ sai, khốn khổ và ly tán của các cựu chiến sỹ cũng như gia đình của họ”.

Ông Thể được phong hàm Sĩ quan Lục quân năm 1987 từ trường Võ bị Quân sự Virginia. Năm 2011, ông nhận bằng cao học về nghiên cứu chiến lược tại Đại Học Chiến Tranh Lục Quân ở tiểu bang Pennsylvania.

Ông từng xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ ở nước ngoài tại Bosnia, Kosovo và Afghanistan. Với các thành tích trên, ông Thể từng được trao giải thưởng về lãnh đạo đặt theo tên của Tướng Douglas MacArthur.

"Giấc mơ Mỹ" của ông Thể gắn với việc nắm bắt các cơ hội.

“Giấc mơ Mỹ” của ông Thể gắn với việc nắm bắt các cơ hội.

Sau 20 năm, tất cả các thành viên trong gia đình ông Thể giờ đã đoàn tụ và hiện sinh sống trên khắp Hoa Kỳ.

Khi được hỏi về ý nghĩa của “giấc mơ Mỹ” đối với mình, ông Thể nói:

Một trong những điều tốt đẹp ở Mỹ đó là chúng ta có cơ hội dành cho tất cả mọi người mà tự do đem lại. Cơ hội ở đất nước này không bao giờ hết, và nếu ta sẵn lòng gắng sức làm việc, vì bất kỳ công việc nào, ta sẽ thành công.

“Giấc mơ Mỹ mà tôi đã trải qua đều gắn với các cơ hội và nỗ lực hết mình. Một trong những điều tốt đẹp ở Mỹ đó là chúng ta có cơ hội dành cho tất cả mọi người mà tự do đem lại. Cơ hội ở đất nước này không bao giờ hết, và nếu ta sẵn lòng gắng sức làm việc, vì bất kỳ công việc nào, ta sẽ thành công”.

Tướng Lập Thể cũng không quên gửi lời nhắn nhủ tới những thanh niên Mỹ gốc Việt muốn gia nhập quân ngũ: “Bạn sẽ làm một việc cao cả hơn bản thân mình và thuộc về một tổ chức được người dân Mỹ hết sức tôn trọng. Với những người trẻ muốn gia nhập quân ngũ, tôi khuyến khích các em đi theo con đường đó”.

Theo các nhà quan sát, việc ông Thể trở thành chuẩn tướng trong Vệ binh Quốc gia là điều hiếm, vì số quân nhân gốc Việt trong lực lượng này không nhiều như trong các binh chủng khác của lục quân hay hải quân.

Vệ binh Quốc gia là lực lượng dự bị của Lục Quân Hoa Kỳ, với kinh phí hoạt động chính là từ các tiểu bang trên nước Mỹ.

MỘT ƯỚC MONG 72 NĂM..!KHÔNG THÀNH HIỆN THỰC VÌ ĐẶT NHẦM NIỀM TIN VÀO LŨ SÂU DÂN,MỌT NƯỚC..?

 From facebook: Lê hồng Song‘s post.
 
 
Image may contain: one or more people
Image may contain: one or more people and outdoor
Image may contain: 2 people, people sitting and people eating
Image may contain: one or more people
Lê hồng Song added 4 new photos.

 

MỘT ƯỚC MONG 72 NĂM..!KHÔNG THÀNH HIỆN THỰC VÌ ĐẶT NHẦM NIỀM TIN VÀO LŨ SÂU DÂN,MỌT NƯỚC..?

“Tôi chỉ có một sự ham muốn, ham muốn tột bậc, là làm sao cho nước ta được hoàn toàn độc lập, dân ta được hoàn toàn tự do, đồng bào ai cũng có cơm ăn áo mặc, ai cũng được học hành” 

Chủ tịch Hồ Chí Minh

“Lồng ấp tiến sỹ, thạc sỹ” của Viện Hàn lâm KHXH VN có năng xuất cao hơn… gà ấp trứng?!

From facebook:  Trần Bang added 2 new photos.
“Lồng ấp tiến sỹ, thạc sỹ” của Viện Hàn lâm KHXH VN có năng xuất cao hơn… gà ấp trứng?! 

Có lẽ vì thế mà chữ GS,TS của VN dân thường gọi là… ” gà sống, thiến sót”

“Một năm, một GSTS hướng dẫn… 44 học viên thạc sỹ, 12 tiến sỹ!

Đứng đầu danh danh sách những người hướng dẫn vượt số lượng học viên, nghiên cứu sinh so với quy định là GS.TS Võ Khánh Vinh, khi còn là giám đốc Học viện Khoa học xã hội.

Năm 2015, GS.TS Võ Khánh Vinh hướng dẫn đến…44 học viên các ngành Luật, Chính sách công, Công tác xã hội. Còn với đào tạo tiến sĩ, ông Vinh hướng dẫn 12 nghiên cứu sinh.

Trong khi đó, theo quy chế, giáo sư được hướng dẫn tối đa 7 học viên cao học, còn ở bậc tiến sĩ, giáo sư cũng hướng dẫn cùng lúc không quá 5 nghiên cứu sinh.”

http://tuoitre.vn/…/sai-pham-hang-loat-trong-d…/1376104.html

Image may contain: 1 person, smiling
Image may contain: bird
 

Nợ công ( tổng cộng) của VN năm 2016 là 431 tỷ đô la, bằng 210% GDP

From facebook:  Trần Bang added 3 new photos.

Nợ công ( tổng cộng) của VN năm 2016 là 431 tỷ đô la, bằng 210% GDP

BBC:…Nợ công cao và tăng nhanh là một chỉ báo bất ổn kinh tế. Số nợ báo cáo của chính phủ hiện thời sát mức trần 65% GDP được Quốc hội thông qua.
Tuy nhiên, theo tính toán của một số chuyên gia, chỉ tính riêng nợ của 3.200 doanh nghiệp nhà nước năm 2016 khoảng 324 tỷ đô la, bằng 158% GDP.

Tổng thu ngân sách nhà nước từ đầu năm đến thời điểm ngày 15/7/2017 ước đạt 584.600 tỷ đồng, chỉ bằng 48.2% dự toán năm, thấp hơn mọi năm, làm lo ngại về hụt thu có thể lên tới 11%

PGS. TS. Phạm Quý Thọ

Như vậy, cộng cả nợ chính phủ và nợ doanh nghiệp nhà nước sau khi trừ đi phần chính phủ bảo lãnh trùng lặp, tổng số nợ năm 2016 là $431 tỷ, lên đến 210% GDP.
Các tập đoàn kinh tế nhà nước (DNNN) – từng được coi là ‘quả đấm thép’ đang sản xuất kinh doanh khó khăn, không ít trong số đó đã và đang trên bờ phá sản, trong đó danh sách 12 doanh nghiệp lớn, chủ yếu do bộ Công thương quản lý, được đưa vào nghị sự của Bộ Chính trị, giao cho một ủy viên, phó thủ tướng đặc trách giải quyết, song chưa có phương án khả thi, ngoài việc đưa ra lộ trình ‘cổ phần hóa’ các doanh nghiệp nhà nước nói chung đến năm 2020.

Trong tình thế khó khăn, nguồn thu ngân sách nhà nước từ khối DNNN đang sụt giảm mạnh, chỉ đạt 33,2% kế hoạch năm 2017, khoảng 95.000 tỷ đồng.

Theo số liệu của Tổng Cục Thống Kê, tổng thu ngân sách nhà nước từ đầu năm đến thời điểm ngày 15/7/2017 ước đạt 584.600 tỷ đồng, chỉ bằng 48.2% dự toán năm, thấp hơn mọi năm, làm lo ngại về hụt thu có thể lên tới 11%.

Chi thường xuyên lớn gấp 5 lần chi cho phát triển. Ngân sách eo hẹp làm giảm nguồn lực cho đầu tư phát triển và cải cách thể chế.
BOT – ví dụ của sự yếu kém…

(Bài của PGS, TS Phạm Quý Thọ )

http://www.bbc.com/vietnamese/forum-41051130

Image may contain: sky, ocean, outdoor and water
Image may contain: one or more people
Image may contain: outdoor
 
 

Vụ Trịnh Xuân Thanh: Chức danh Tổng bí thư có bảo vệ được ông Nguyễn Phú Trọng thoát khỏi lệnh truy nã quốc tế ?

From facebook: Hoa Kim Ngo shared Nguyen Lan Thang‘s post.
 

Nguyen Lan ThangFollow

 Gần tới hội nghị Trung ương 6 dự kiến sẽ diễn ra vào cuối năm 2017, không khí chính trị trong nước càng trở nên ngột ngạt khi xuất hiện ngày càng nhiều những triệu chứng vắng bóng bí hiểm của CT nước Trần Đại Quang và thường trực ban bí thư Đinh Thế Huynh, vốn là những người đứng đầu Nhà nước cùng nhân vật thứ 2 của Đảng Cộng sản.

Loay hoay với cái “lò” của mình ở Hà Nội, TBT Nguyễn Phú Trọng hô hào đưa củi về đốt bất chấp mọi hậu quả khi phía Việt Nam đang bị Chính phủ Đức buộc tội tổ chức đường dây bắt cóc công dân của mình trên lãnh thổ của họ, vi phạm nghiêm trọng pháp luật Đức và châu Âu cũng như các cam kết quốc tế mà Việt Nam đã ký kết.

Cuộc điều tra của cơ quan An Ninh ( BKA), Tình Báo Đức (BND) đang được khẩn trương tiến hành với kết quả ban đầu. Công tố viện Liên bang Đức đã ra lệnh bắt giam công dân Việt Nam là ông Nguyễn Hải Long để dẫn độ từ CH Séc về Đức hôm 23.8 phục vụ công tác điều tra.

Được biết ông Long trở thành nghi phạm khi liên tục thuê nhiều xe với nghi ngờ được dùng để chở đội mật vụ Việt Nam từ CH Séc sang Đức thực hiện bắt cóc ông Trịnh Xuân Thanh cùng một nữ cán bộ Bộ Công thương.

Hậu quả là ĐSQ VN ở Đức đã bị phía Đức đưa ra kết luận “tham gia tổ chức và thực hiện bắt cóc ông Trịnh Xuân Thanh tại Berlin hôm 23.7” trên cơ sở các bằng chứng cùng định vị hành trình GPS được gắn trên chiếc xe bắt cóc ông Trịnh Xuân Thanh đã có thời điểm lưu lại khá lâu trong tòa Đại sứ này.

Điều này đã phủ một bầu không khí nặng nề và đầy ngờ vực từ các công dân Việt đang định cư tại Đức đối với cơ quan đại diện của mình, chủ đề về ông Trịnh Xuân Thanh cũng không còn được các cán bộ trong ĐSQ VN ở Đức đem ra bàn luận công khai.
Mở rộng điều tra, Cơ quan Cảnh sát châu Âu (Europol) có lẽ đang xem xét tiếp đến sự dính líu của ĐSQ VN tại CH Séc trong đường dây tội phạm có tổ chức này, bản thân ông H.Đ.Thắng đại diện hội đồng quản trị khu chợ Sapa của người việt ở Praha cũng phải chứng minh ngoại phạm khi toàn bộ xe và người tham gia âm mưu bắt cóc cũng từ đây mà ra, có lẽ phía cảnh sát sẽ thêm nghi ngờ khi chính ông này đang là CT đoàn TW Mặt trận Tổ quốc, một tổ chức nhuốm màu Chính trị tại Việt Nam.

Cuộc điều tra của Đức đã và đang tiến hành rất bài bản và thận trọng, đặc biệt cuộc điều tra đã lan sang CH Séc thì tất nhiên vụ bắt cóc trở thành một vụ việc mang tính tội phạm quốc tế mà Liên hiệp châu Âu đều phải có trách nhiệm với các thành viên của mình.

Bản tin báo Công An TP. HCM ngày 07.12.2016
Nguồn: http://congan.com.vn/…/tong-bi-thu-nguyen-phu-trong-phai-ba…

Với trường hợp của cựu Tổng thống Chile Pinochet đã bị còng tay ở London vào tháng 10/1998 vì Tây Ban Nha yêu cầu dẫn độ do tội tra tấn dưới thời ông này làm lãnh đạo, thì nay TBT Nguyễn Phú Trọng của Việt Nam từ một người “đi săn chuột nhưng sợ vỡ bình” có lẽ cũng cần phải chứng minh ngoại phạm trong vụ bắt cóc này khi ông nhiều lần tuyên bố “bắt cho bằng được Trịnh Xuân Thanh”, vì từ người đi săn cũng có thể trở thành kẻ bị săn đuổi trên toàn thế giới.

Trung Khoa – Thoibao.de

Người thành công không bao giờ bỏ qua những điều nhỏ nhặt này

Người thành công không bao giờ bỏ qua những điều nhỏ nhặt này
Muốn thành việc lớn, đừng quên tiểu tiết. Người thành công không bao giờ bỏ qua những điều nhỏ nhặt này

Người có học thức rộng, văn hóa cao không bao giờ quên tiểu tiết. Chính ở những tình huống nhỏ nhặt, khí chất và phong thái của một người mới được thể hiện ra rõ ràng nhất. Dưới đây là câu chuyện trải nghiệm của một vị giảng viên đại học.

***

Tôi là một giảng viên đại học có tiếng, về học thức, bằng cấp lẫn kinh nghiệm… tôi đều được đồng nghiệp và các em sinh viên nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Tôi cũng khá tự hào về bản thân, cũng có một chút đắc ý về sự thành công trong sự nghiệp của mình.

Tuy nhiên, những trải nghiệm khó quên trong một chuyến đi gần đây đã khiến tôi phải giật mình hổ thẹn…

 Kẻ khiếm nhã giữa thành La Mã

Khi tới La Mã du lịch, tôi đã tìm đến hai con phố chuyên bán đồ cổ. Tôi vào xem từng cửa hàng một. Sau khi chọn được một cửa hàng nhỏ xinh xắn, tôi bèn vùi đầu xem những đồ điêu khắc và văn vật nhỏ nhắn. Rồi tôi hỏi giá ông chủ. Đó là một ông lão lớn tuổi tóc bạc trắng. Nhưng khi tôi đụng đến món đồ nào ông lão cũng đều lắc đầu quầy quậy, nói rằng không bán.

Tôi thắc mắc: “Sao lại không bán ạ?”. Ông bèn nghiêm nghị nói: “Đây là cửa hàng của tôi. Cậu bước chân vào mà không thèm chào hỏi tôi lấy một câu nào, cứ tự tiện nhìn ngó, sờ mó hết thứ này tới thứ khác. Một lúc sau cậu mới hỏi tôi có bán hay không, thì tôi nói rằng tôi không muốn bán. Đơn giản là thế!”.

Tôi rất ít khi xấu hổ nhưng lúc đó mặt tôi đỏ như mặt trời, cả tai cả cổ cũng đỏ gay gắt. Tôi lúng túng như con gà mắc tóc. 

Hồi nhỏ tôi hay bị người lớn mắng mỏ. Lý do là tôi ngang bướng, ương ngạnh, khó ưa, thích trèo tường, đập đồ, lại không lễ phép. Không hẳn là tôi không tốt, thực ra là tôi thiếu hiểu biết. Đến tuổi thanh niên choai choai, tôi cũng không biết đến khái niệm lễ phép là gì. Tính cách khá ngang ngạnh, thậm chí là thô lỗ, lại còn ngông cuồng, ngạo mạn.

Nhưng sau khi ngụp lặn giữa dòng đời, qua nhiều thăng trầm, tôi đã dần học được cách khiêm nhường và tôn trọng người khác. Vậy mà một người đàn ông từng trải đã 54 tuổi như tôi, ở La Mã, một đất nước thấm nhuần văn hóa phục hưng này, vô tình lại trở thành một kẻ vô cùng khiếm nhã. Ông chủ cửa hàng đã khiến tôi bừng tỉnh. 

 Chuyện dở khóc dở cười trong nhà vệ sinh

Một lần khi tôi vừa bước vào cửa nhà vệ sinh thì bắt gặp một thanh niên mặt mũi sáng sủa, còn khá trẻ, chừng 22 tuổi. Cậu bất chợt chạy tới đứng trước mặt tôi, mắt sáng rõ, vẻ mặt hân hoan, hét lên: “Thầy có phải thầy Khiêm không ạ? Em nghe danh thầy đã lâu giờ mới được gặp mặt. Em muốn một chụp bức hình kỷ niệm với thầy ạ .” 

Tôi rất lúng túng. Bởi lúc ấy tôi quả thực không thể kìm nén nổi ‘nhu cầu thiết yếu’ của mình nên chỉ cười trừ, bước vội vào phòng vệ sinh. Tôi mở cửa bước ra, vặn vòi nước rửa tay, bất chợt quay sang vẫn thấy cậu ấy đứng nguyên tại đó. Thật chẳng lịch sự chút nào, lẽ ra cậu ấy nên đợi tôi ở ngoài mới đúng!

Tay cậu lăm lăm chiếc chiếc máy ảnh, sớm đã chuẩn bị lên hình. Đôi tay chắc khỏe của cậu như hai gọng kìm kéo tôi ra một góc, giữ tôi như khúc gỗ, rồi toét miệng cười, chụp tách một tiếng. Mặt tôi méo xệch, tôi trở tay không kịp thì cậu ấy đã chụp xong rồi. Cảnh dở khóc dở cười như vậy xảy ra với tôi không chỉ một lần. Mấy cô cậu thanh niên hễ gặp mặt tôi là giữ chặt lại, chụp xong kiểu ảnh là bỏ đi. Sau đó lại rất mãn nguyện khoe với bạn bè rằng: “Xem này! Tôi chụp ảnh với thầy Khiêm rồi đấy nhé!” 

Hồi nhỏ, người lớn không cho phép chúng tôi đối xử với họ như vậy. Nhưng bây giờ nó lại trở thành chuyện cơm bữa trong các trường đại học. Những thói quen của lớp trẻ có lẽ cần phải nhìn lại lại một chút. Nói nặng nề hơn thì việc này chính là thể hiện sự thiếu tu dưỡng của con người.

Kỳ thực sự tu dưỡng không phải là thấu hiểu những đạo lý thâm sâu, to tát, mà được thể hiện ngay trong những thói quen sinh hoạt thường ngày, cũng là những tiểu tiết mà rất nhiều người chúng ta xem nhẹ.

Sự tu dưỡng không phải là thấu hiểu những đạo lý thâm sâu, to tát, mà được thể hiện ngay trong những thói quen sinh hoạt thường ngày. (Ảnh dẫn theo Toplist.vn)

Dưới đây, xin mạn phép được viết ra là những điều tưởng chừng như rất nhỏ nhặt trong cuộc sống thường ngày, hy vọng rằng chúng ta đừng xem nhẹ chúng. Bởi tuy nhỏ nhặt thôi nhưng có thể toát lên sự tu dưỡng của một người.

  1. Khi nhận truyền đơn trên phố, nếu không thể nhận được thì hãy đáp lại họ bằng nụ cười, và tỏ lòng cảm ơn.
  2. Khi nhân viên phục vụ bê đồ ăn ra bàn hoặc khi trả tiền tại quầy thu ngân hãy nói lời cảm ơn với họ.
  3. Khi ra vào khu chung cư hay những nơi công cộng hãy giữ cửa giúp người khác để tiện cho họ ra vào, đặc biệt là những người có dắt theo trẻ nhỏ hoặc tay cầm đồ. 
  4. Giữ thang máy để người khác ra trước. 
  5. Khi đi qua đường hãy nghiêm túc chấp hành tín hiệu đèn xanh đèn đỏ. Nếu tắc đường thì hãy nhường lối cho người đi bộ. Ăn cơm không nên chép miệng, gõ mâm, gõ bát, không lật giở đồ ăn, không chọn đồ ăn, không bỏ mứa.  
  6. Lịch sự với bảo vệ, lễ tân và nhân viên phục vụ. Khi nhận được sự hỗ trợ của họ tối thiểu cũng phải gật đầu, mỉm cười với họ. Bởi lẽ họ thường là những người dễ bị coi thường nhất. 
  7. Không nói tục. 
  8. Ở nơi công cộng, hãy để ý âm lượng, giọng nói và hành động của mình có ảnh hưởng tới người khác hay không. 
  9. Không dò la chuyện riêng tư của người khác. Không truy hỏi người khác nguyên nhân vì sao. Khi nói chuyện nơi công cộng, cố gắng tránh những chủ đề tế nhị như tình hình gia đình, phương thức sống, thu nhập. 
  10. Khống chế cảm xúc của mình, khi xảy ra chuyện không lập tức đáp lại bằng những lời hằn học, hãy bình tĩnh, nhẫn nại.
  11. Khi uống canh đừng để phát ra tiếng, dù là canh nóng.
  12. Khi lái xe dưới trời mưa cần giảm tốc độ, hoặc đi chậm lại nếu thấy có người già, trẻ con, thú cưng ở phía trước.
  13. Khi rời khỏi thư viện hay nơi công cộng hãy nhẹ nhàng xếp ghế trở lại vị trí ban đầu.
  14. Khi đưa dao, kéo, hay những đồ vật có đầu sắc nhọn, hãy để mũi dao, mũi kéo hướng về phía mình.
  15. Con gái khi đứng ngồi ở nơi công cộng cần khép hai chân lại, hoặc xếp sang một bên. Nếu mặc váy thì khi ngồi xuống cần để ý đến váy, tránh lộ liễu.
  16. Khi đi bộ thì đi sang lề đường, nhường phần đường bên trong cho người khác. Đặc biệt là con trai, khi đi qua đường nên để con gái đi bên trong để bảo vệ họ.
  17. Khi đeo tai nghe thì không nói chuyện với người khác. Nếu muốn nói chuyện thì hãy tháo tai nghe ra.
  18. Dù là con trai hay con gái cũng luôn mang khăn giấy theo mình.
  19. Khi đỗ xe hãy chừa lại lối đi cho xe cộ và người khác.
  20. Khi nói hãy nhìn vào mắt người khác và mỉm cười.
  21. Nếu ho hay hắt hơi thì hãy che miệng lại.
  22. Không tùy tiện bình luận người khác. Hãy tôn trọng sự khác biệt của họ dù có những điều khiến bạn cảm thấy khó hiểu. Rốt cuộc thì bạn không biết được người khác đã phải trải qua những gì.
  23. Ở ga tàu, bến xe đông người hãy bỏ ba lô xuống. Hãy giúp người khác cất hành lý trên máy bay hay tàu hỏa.
  24. Không tự ý sờ vào đồ của người khác, hãy tôn trọng sự riêng tư của họ, đùa vui một cách vừa phải.
  25. Khi gặp phiền toái hãy nghĩ cách giải quyết, đừng oán trách hết người nọ tới người kia.
  26. Khi người khác đang nói chuyện đừng tùy tiện ngắt lời.
  27. Khi nghe nhạc tại nơi công cộng không mở loa ngoài.
  28. Khi bên cạnh có người quen, đừng cúi đầu chơi di động. Khi ăn cơm không nghịch điện thoại.
  29. Không vứt rác bừa bãi, khạc nhổ lung tung.
  30. Khi nhận quà của người khác hãy thể hiện sự trân trọng và biết ơn.
  31. Muốn vào nhà vệ sinh công cộng hãy gõ cửa trước. Nếu không thấy ai trả lời thì mới được đẩy cửa vào. Có một vài nhà vệ sinh bị hỏng khóa, nếu đẩy cửa vào luôn đôi khi bạn sẽ rất bối rối. Có một vài nhà vệ sinh có không gian khá hẹp, chỉ cần đẩy cửa là sẽ đập vào người đang ngồi bên trong.
  32. Không nhìn chằm chằm vào người tàn tật.
  33. Khi họp mặt gọi đồ ăn hãy suy nghĩ tới khẩu vị của mọi người, hỏi xem có ai bị dị ứng thứ gì không, có ăn được đồ lạnh, đồ sống không.
  34. Khi người khác đang lúng túng hãy giải vây cho họ một cách phù hợp.
  35. Khi từ chối, hãy nói thẳng một chút, nhưng cần lịch sự, có hòa khí, không làm người khác tổn thương. Đừng ám hiệu gì không tốt, hãy mang tới hy vọng có thể thành công cho người khác.

Kỳ thực, từ xưa đến nay, có rất nhiều người vì “quên tiểu tiết” mà hỏng việc lớn, nhưng cũng có người vì một ý tưởng nhỏ mà trở thành vĩ nhân. Đời người chính là một dãy các việc nhỏ xếp lại cùng nhau, nếu kịp thời tích lũy, nắm vững kinh nghiệm thì những việc nhỏ tưởng chừng “vụn vặt” ấy lại có thể giúp ta hoàn thành đại nghiệp.

Vậy nên, chúng ta hãy bắt đầu từ những việc nhỏ, từ những điều xung quanh mình, làm đến nơi đến chốn, thể hiện sự tu dưỡng của mình bạn nhé!

Theo Moneyaaa
Hiểu Mai biên dịch

Anh chị Thụ & Mai gởi

An Sinh Hay Ăn Xin Xã Hội

An Sinh Hay Ăn Xin Xã Hội

Bửu Đồng

 – Anh chị ở đâu?

– Chúng tôi ở tiểu bang X.

– Sao anh chị không về đây ở? Ở chi trên đó lạnh quá!

– Cũng muốn lắm, nhưng nhà cửa ở đây mắc, mua không nổi.

 – Anh chị bao nhiêu tuổi rồi? Còn đi làm chứ?

– Chúng tôi đã trên 65 cả và vẫn còn đi làm.

 – Về đây đi. Trên 65 tuổi được quyền ăn tiền già, ở housing. Xin rất dễ.

– Chúng tôi đi làm, chắc không hưởng được các thứ đó đâu.

 – Được mà. Cứ về đây đi. Bao nhiêu người có tài sản, chủ nhà hàng, tiệm buôn, tiệm vàng… đến 65 tuổi họ xin hưởng tiền già, housing, phiếu y tế, phiếu thực phẩm… và bao nhiêu thứ tiện nghi khác. Trước đây tôi làm ở văn phòng luật sư nên tôi biết rành lắm.

– Chúng tôi sẽ hưởng hưu bổng, chắc không xin được các quyền lợi chị nói…

 – Cứ xuống đây tôi sẽ chỉ cách cho. Tôi đã giúp nhiều người rồi. Mình là người Việt Nam phải giúp nhau. Hơi nào mà lo.Ai cũng vậy cả. Đâu phải một mình mình đâu…?

Đó là câu chuyện tôi nghe được trong dịp đi dự đám tang một người bạn ở Cali mới đây. Ba người trong câu chuyện cũng đi dự đám tang và gặp nhau trong dịp này. Tôi tò mò lắng nghe thêm một chút nữa thì được biết bà mời gọi về Cali có 5 người con, trong đó có người là bác sĩ, nha sĩ, kỹ sư và một người làm nghề mua bán nhà…

– Các con chị đều thành công hết mà không giúp chị được gì sao?

– Tôi đang hưởng tiền già 800 đô một tháng, ở housing. Trước đây tôi có đi làm lãnh tiền mặt… Bây giờ cuộc sống ổn định. Mọi việc có weo-phe chánh phủ lo.Cuối tuần các cháu thay nhau rước về nhà chơi. Tôi đâu cần con cái giúp đỡ tiền bạc gì… Chúng nó có gia đình riêng phải lo chứ!

– Chị thật là có phước…

 – Vâng, nhiều người nói tôi được Chúa thương!  &  thưởng  ????

                                        *****

Nghe câu chuyện trên, tôi liên nghĩ đến cuộc sống của nhiều người tị nạn Việt Nam ở Hoa Kỳ, nhớ đến mấy câu thơ mà có lần tôi đọc được ở đâu đó:

Bạn dù thức khuya hay dậy sớm

Khó nhọc làm hai jobs cũng hoài công

Người được Chúa thương dù chỉ ngủ (  vo+`)

Chúa cũng cho đầy đủ tiêu dùng!

Tôi nghĩ đến hàng triệu người sinh quán tại đất nước này, lao động đầu tắt mặt tối mà không đủ ăn, không có bảo hiểm sức khoẻ, không hưởng được những tiện ích mà chế độ An Sinh Xã Hội cố tạo ra cho họ. Tôi hiểu được phần nào, lý do tại sao Hoa Kỳ là đất nước có nhiều sức hút đối với các dân tộc khác trên thế giới: Cơ hội! Opportunity! Vâng, “cơ hội” hiểu theo nghĩa rộng, là thời cơ biết chụp lấy, dành hưởng cho mình theo nghĩa “khôn ngoan biết sống” như lời bà cụ trên đã nói “Hơi nào mà lo. Ai cũng vậy cả. Đâu phải một mình mình đâu.” Đó là lối sống mà nhiều người hiểu là “phó thác” và nhờ đó, “được Chúa thương!” ( Where is  Buddha ????)

Tôi nhớ đến lời nói của một người cha với ba đứa con, “Ba hy sinh để các con được hưởng học bổng toàn phần khi lên đại học.” Cái mà ông gọi là “học bổng” chẳng qua là trợ giúp tài chánh (financial aid) dành cho sinh viên thuộc gia đình có lợi tức thấp. Và cái mà ông gọi “hy sinh” chẳng qua là tìm cách… ăn xin xã hội và làm chui lãnh tiền mặt!

Hai mươi tám năm trước, một mệnh phụ phu nhân, chồng là Phó Thủ Tướng một tháng của nội các NBC, đã giảng cho tôi biết triết lý weo-phe như sau: “Mỹ nó bỏ rơi mình. Bây giờ mình chạy sang đây nó phải nuôi. Cứ ăn weo-phe… Chẳng có gì phải thắc mắc…” Bà nói một cách hãnh diện. Nhìn tay bà, tôi thấy hai vòng ngọc thạch xinh đẹp và nhẫn xoàn to chiếu sáng…

Sau 1975, trong những năm đầu ở Hoa Kỳ, đa số người Việt tị nạn ủng hộ đảng Cộng Hòa vì đảng này có đường lối chống Cộng manh. Nhưng từ thời Tổng Thống Reagan, đảng Cộng Hòa có chương trình cắt giảm an sinh xã hội. Nhiều người gốc Việt ủng hộ đảng Cộng Hòa trước đây, quay sang ủng hộ đảng Dân Chủ vì đảng này “rộng tay” trong các vấn đề an sinh xã hội.

An sinh xã hội đối với nhiều người đã trở thành thuốc phiện, hưởng rồi khó buông, từ đó sinh ra những lạm dụng, cấu kết giữa các ngành nghề như y tế, bảo hiểm, luật sư… tức các thành phần trí thức trong cộng đồng. Cứ vài năm ở Cali và những nơi có nhiều người tị nạn Việt Nam cư ngụ, gian lận phiếu y tế medicaid, mediCal, bảo hiểm… lên đến hàng chục triệu đô la bị khám phá.

Nhiều người có lối sống theo cách đất nước này, xã hội này “mắc nợ” họ nên có trách nhiệm phải cưu mang, chăm sóc thật đầy đủ mà không nghĩ tới việc đóng góp, bảo vệ và gìn giữ… Họ nghĩ mìnhkhôn ngoan, thông minh, tài giỏi hơnngười dân bản xứ nên có cuộc sống thảnh thơi. Có người con đem cả Chúa, Phật ra làm “đồng minh” với mình!

Thời nay người ta thích nói về bác ái mà quên đi hành động công bằng , quên rằng công bằng chính là nền tảng của bác ái! Đi nhà thờ thật họa hiếm mới được nghe linh mục giảng điều này. Nhiều người hiểu kiếm tiền cách nào cũng được miễn là để có tiền… làm việc bác ái. Nhiều cụ ông cụ bà lãnh tiền già SSI cứ vài tuần “nhét túi cha”( túi Sư nưã chứ) vài chục đô xin lễ…Thế là tội lỗi được tha hết…

Hoa Kỳ là một quốc gia hào hiệp. Nhờ đó nhiều người tị nạn đã biến đổi chế độ an sinh xã hội thành… ăn xin xã hội. Rồi hãnh diện khoe khoang…

Chị Nguyễn Kim Bằng gởi

LÀM CHỨNG TRÊN XE LĂN

LÀM CHỨNG TRÊN XE LĂN

Một phụ nữ tên là Mensi đã đăng quảng cáo trên một tờ báo địa phương như sau: “Nếu bạn cô đơn hay gặp nan đề nào, xin hãy gọi điện thoại cho tôi. Tôi bị liệt phải ngồi xe lăn tay, nên rất ít khi ra ngoài. Chúng ta có thể trao đổi nan đề với nhau. Mời bạn cứ gọi. Tôi rất thích nói chuyện với bạn”.

Việc đáp ứng quảng cáo này rất kỳ lạ. Mỗi tuần bà Mensi nhận được khoảng từ 30 cú phôn, và bà rất mừng. Ðiều gì thúc đẩy một người tàn tật ngồi trên xe lăn tay muốn tiếp xúc nói chuyện với những người khác?

Bà Mensi kể rằng trước khi bị tê liệt bà có sức khỏe hoàn toàn, nhưng rất tuyệt vọng. Bà đã tự tử bằng cách nhảy từ trên gác cao xuống đất. Nhưng thay vì chết, bà bị tê liệt từ thắt lưng trở xuống. Nằm trong nhà thương bà hoàn toàn tuyệt vọng. Nhưng một hôm bà nghe như Chúa Giêsu nói với bà: “Mensi ơi, trước đây con đã có một thân xác hoàn hảo, nhưng linh hồn con lại què quặt, Kể từ nay con sẽ có thân xác què quặt, nhưng linh hồn con khang kiện”.

Sau khi ra khỏi nhà thương, bà Mensi quyết tâm dâng đời mình cho Chúa. Bà cầu xin Chúa cho bà được chia sẻ niềm tin của mình với người khác. Rồi bà đăng báo như đã kể trên đây.

Công việc của bà Mensi xem ra như không có gì đối với người khác. Nhưng với bà, đó là công việc lớn lao nhất mà một người tàn tật có thể làm để phục vụ Chúa.
* * *

Mỗi người tin Chúa phải làm một việc nào đó để giúp đồng bào, đồng loại của mình. Mạnh khỏe hay tật nguyền, trẻ tuổi hay già nua, chúng ta vẫn có thể cầu nguyện, viết thư hay làm bất cứ điều gì theo khả năng, nếu chúng ta thực sự muốn đem Chúa vào tâm hồn những người chung quanh mình.

ST

From: hnkimnga  & Anh chị Thụ & Mai gởi