ĐẤU TRANH VỚI TÍNH TỰ ĐẠI – Rev. Ron Rolheiser, OMI

Rev. Ron Rolheiser, OMI

 Chúng ta sống trong một thế giới mà mọi thứ đều kích động mạnh đến thói tự đại của chúng ta, trong khi đó thì càng ngày càng ít công cụ để cự lại với nó.

 Vài năm về trước, Robert L. Moore đã viết một quyển sách rất ý nghĩa, với tựa đề Đối diện Con Rồng [Facing the Dragon].  Moore tin rằng con rồng đe dọa chúng ta nhất, chính là con rồng của tính tự đại trong chúng ta, nó khuấy động nội tâm chúng ta khiến chúng ta tin rằng mình đặc biệt phi thường và mang số mệnh cao cả.  Tình trạng này bủa vây tất cả chúng ta.  Nói đơn giản, mỗi người chúng ta, mỗi một trong bảy tỷ người trên trái đất, không thể nào không cảm thấy mình là trung tâm của vũ trụ.  Và bởi điều này gần như vô thức, đồng thời chúng ta lại thiếu khí cụ để giải quyết nó, nên nó gây ra một tình trạng đáng lo sợ.  Tự đại không phải là công thức cho hòa bình và hòa hợp, mà là cho ghen tương và xung đột. 

Mà tình trạng này không phải lỗi của chúng ta, và tự nó cũng không phải là là một khiếm khuyết đạo đức trong bản tính của chúng ta.  Sự tự đại của chúng ta phát xuất từ cách Thiên Chúa tạo thành chúng ta.  Chúng ta được tạo dựng theo hình ảnh và giống với Thiên Chúa.  Đây là chân lý giáo điều căn bản nhất trong nhận thức Do Thái – Kitô giáo về nhân thể.  Tuy nhiên, không thể hiểu nó theo kiểu đơn giản hóa, như kiểu một biểu tượng đẹp đẽ được đóng dấu vào linh hồn chúng ta.  Đúng hơn, cần phải hiểu thế này: Thiên Chúa là lửa, lửa bất diệt, một sinh lực không ngừng tìm kiếm để ôm trọn và thổi bùng mọi tạo vật.  Và ngọn lửa đó có trong chúng ta, khơi lên trong chúng ta những cảm thức thần linh, một trực giác rằng chúng ta cũng có sinh lực thần thiêng, và cũng là một áp lực muốn trở nên đặc biệt phi thường và đạt được một sự cao cả nào đó.

 Có thể nói, được tạo thành theo hình ảnh và giống với Thiên Chúa, nghĩa là có một con chíp thần thiêng bên trong chúng ta.  Nó thiết lập cho chúng ta phẩm giá cao cả nhất nhưng cùng lúc tạo nên những vấn đề lớn lao nhất.  Sự vô hạn không nằm yên trong cái hữu hạn.  Bởi có sinh lực thần thiêng bên trong, nên chúng ta không dễ bình yên trong thế giới này, những khao khát và mong mỏi của chúng ta quá vĩ đại.  Chúng ta không chỉ sống trong sự bất an triền miên mà thánh Augustine nêu bật trong châm ngôn lừng danh: “Ngài đã tạo thành chúng con cho Ngài, lạy Chúa, và lòng chúng con khắc khoải cho đến khi được nghỉ yên trong Ngài.”  Mà sự tự đại bẩm sinh này còn khiến chúng ta không ngừng nuôi dưỡng một niềm tin rằng chúng ta đặc biệt, có số mệnh độc nhất vô nhị, và được sinh ra để trội vượt, được công nhận, được biết đến với những sự phi thường của mình.

 Và do đó tất cả chúng ta đều được một mã di truyền thần thiêng điều hướng để, có thể nói là tạo lập một cáo thỉnh trong đời, tạo lập sự bất tử cho riêng mình, và tạo nên một giả tượng phi thường mà thế giới phải để mắt đến.  Đây không phải là một khái niệm trừu tượng, nó tuyệt đối thực tế.  Chúng ta có thể thấy bằng chứng cho chuyện này trên mọi bản tin, trong mọi vụ đánh bom, trong mọi mưu đồ xấu xa táo tợn, và trong mọi tình huống khi ai đó muốn mình trội vượt.  Chúng ta cũng thấy nó trong sự đói khát danh vọng, trong khát khao được nổi tiếng, và trong nhu cầu muốn được nhìn nhận là độc nhất vô nhị và đặc biệt. 

Nhưng sự tự đại này, tự nó không phải là lỗi lầm của chúng ta, và cũng không nhất thiết là một khiếm khuyết đạo đức.  Nó đến từ cách chúng ta chúng ta được tạo thành, thật nghịch lý thay, nó đến từ những gì cao cả và tốt đẹp nhất trong chúng ta.  Vấn đề là, ngày nay, chúng ta thường không có khí cụ để vận dụng nó sao cho sinh sôi những điều tốt đẹp.  Vì nhiều lý do, chúng ta ngày càng sống trong một thế giới kích động quá đáng tính tự đại của mình, ngay cả khi chúng ta không nhận ra tình trạng này và nhất là khi chúng ta ngày càng ít công cụ tôn giáo và tâm lý để xử lý nó.  Những công cụ này là gì? 

Về tâm lý, chúng ta cần những hình ảnh con người cho phép mình hiểu bản thân một cách lành mạnh, nhưng cũng bao gồm cả việc chấp nhận những giới hạn, những sự nản lòng, sự vô danh của chúng ta, và cả việc cuộc sống chúng ta phải dành không gian cho cuộc sống người khác nữa.  Về mặt tâm lý, chúng ta phải có những công cụ để hiểu cuộc đời mình, thừa nhận rằng mình đặc biệt và độc nhất vô nhị, nhưng vẫn là một trong số hàng tỷ cuộc đời đặc biệt và độc nhất vô nhị khác.  Về mặt tâm lý, chúng ta cần những công cụ tốt hơn để vận dụng tính tự đại của mình.

 Về tôn giáo, đức tin và giáo hội chúng ta cần phải đem lại một nhận thức về nhân thể sao cho chúng ta có thấu suốt và khuôn khổ để có thể sống sự độc nhất vô nhị và đặc biệt của mình, trong khi biết bình an với tinh thần, những giới hạn, những thất bại, sự vô danh, và dành không gian cho sự độc nhất vô nhị và đặc biệt của cuộc đời người khác.  Về căn bản, tôn giáo phải cho chúng ta những công cụ để nắm bắt cách lành mạnh ngọn lửa thiêng bên trong bản thân mình, và hành động lành mạnh với những tài năng và thiên tư mà Chúa ban cho chúng ta, nhưng là trong khuôn khổ đi kèm để khiêm tốn nhận biết các thiên tư này không phải của chúng ta, mà là của Chúa, và tất cả những gì chúng ta là, và những gì chúng ta đạt được đều là ơn Chúa.  Chỉ khi đó, chúng ta mới không gục ngã vì thất bại và tự đắc vì thành công.

 Robert Lax cho rằng, bổn phận trong đời không phải là tìm được lối mòn trong khu rừng, cho bằng đi tìm một nhịp điệu để bước đi.

 Rev. Ron Rolheiser, OMI

From: Langthangchieutim


 

Không ai được giỏi hơn lãnh đạo – Căn bệnh trầm kha của chế độ độc tài

K75 LƯƠNG VĂN CAN

Phan Xuân Trung

Trong mọi chế độ độc tài, có một quy tắc bất thành văn nhưng tuyệt đối: không ai được phép giỏi hơn, sáng hơn hay được yêu mến hơn lãnh đạo – trừ khi người đó hoàn toàn phục tùng. Bởi vì với họ, sự vượt trội không phải là tài sản chung của quốc gia, mà là mối đe dọa cá nhân đối với chiếc ghế quyền lực.

Tâm lý ái kỷ trong quyền lực

Lãnh đạo độc tài thường mang đặc điểm của chủ nghĩa ái kỷ cực đoan: họ cần được sùng bái, không chịu được phản biện, và luôn xem mình là trung tâm tuyệt đối. Trong tâm lý học, ái kỷ ở mức độ nặng dẫn đến phản ứng thù địch với bất kỳ ai không thần phục, kể cả khi người đó đang làm điều tốt.

Do đó, tài năng mà không cúi đầu sẽ bị coi là “phản động”. Trung thực mà không biết sợ sẽ bị xem là “chống đối”. Và xuất sắc độc lập sẽ trở thành cái gai trong mắt quyền lực.

Văn hóa thần phục: Khi phục tùng được xem là đức hạnh

Dưới chế độ độc tài, xã hội bị huấn luyện để đánh giá người khác không phải bằng thực lực, mà bằng mức độ “biết điều”, tức là biết yên lặng, biết phục tùng, biết khen ngợi đúng lúc. Từ trường học đến nơi làm việc, từ báo chí đến gia đình, một văn hóa thần phục âm thầm hình thành, nơi người ta học cách sống sót bằng cách giả ngu và cúi đầu.

Nguy hiểm hơn, người dân dần đánh mất khả năng phân biệt đúng – sai, hay – dở. Họ tin vào những danh hiệu được ban phát, chứ không tin vào giá trị thật. Họ ca ngợi lãnh đạo như thánh sống, dù chẳng bao giờ được kiểm chứng bằng thực tế hay tranh luận công khai.

Hậu quả xã hội: Một đất nước bị kìm hãm bởi chính những người ưu tú.

Khi sự giỏi giang bị loại bỏ, còn sự tầm thường được nâng đỡ, xã hội sẽ dần bị dẫn dắt bởi những kẻ bất tài nhưng trung thành. Những người có thực lực hoặc sẽ bị thui chột, hoặc sẽ phải ra đi. Những đứa trẻ thông minh học cách im lặng thay vì sáng tạo. Và cả một dân tộc dần quen với việc co mình lại để tồn tại, thay vì vươn mình ra để phát triển.

Một hệ thống như thế không thể sinh ra tương lai – chỉ có thể tái sản xuất sự trì trệ.

Vì thế, điều nguy hiểm nhất trong một chế độ độc tài không phải là lãnh đạo dốt, mà là một xã hội không dám để ai giỏi hơn họ.

Hong Thai Hoang


 

Xe giường nằm lật ba vòng trong đêm: 10 người chết, nhiều người bị thương nặng

Ba’o Dat Viet

July 25, 2025

HÀ TĨNH – Một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng xảy ra lúc rạng sáng ngày 25 Tháng Bảy trên Quốc Lộ 1, đoạn qua thị xã Kỳ Anh (tỉnh Hà Tĩnh), khiến 10 người chết và hàng chục người khác bị thương. Chiếc xe giường nằm chở 28 người, xuất phát từ bến Nước Ngầm (Hà Nội) đi Đà Nẵng, bất ngờ mất lái và lật nghiêng sau khi rời trạm xăng được 10 phút.

Vụ việc diễn ra lúc khoảng 2 giờ sáng. Trong giấc ngủ chập chờn, em Lê Vũ Khánh Hòa, 14 tuổi, giật mình tỉnh dậy khi cảm thấy xe chao đảo mạnh. “Em thấy xe lật khoảng ba vòng rồi nằm nghiêng,” Hòa kể. Tiếng la hét vang lên khắp khoang xe tối om. Hành khách bị hất khỏi giường, va đập liên tục vào trần và sàn xe. Một số người bị giường tầng rơi xuống đè lên, không thể cử động.

Trong tình trạng hoảng loạn, vài hành khách nam đã phá cửa kính, hỗ trợ người bên trong thoát ra. Hòa nằm trong nhóm đầu tiên được kéo ra ngoài và bàng hoàng khi thấy chiếc xe lật nghiêng, nhiều người nằm bất động, một số bị kẹt dưới thành xe.

Chị Anh Thư, một nạn nhân khác ngồi tầng một phía cuối xe, cho biết bị đập mạnh vào thành giường và chảy máu mặt. “Lúc đó ai cũng kêu cứu, tìm lối thoát nhưng không biết đường nào ra,” chị kể. Sau vài phút, chị phát hiện khe hở nơi cửa kính bị đập vỡ, cố gắng vẫy tay ra hiệu và được kéo ra sau gần 15 phút.

Người dân địa phương đã có mặt kịp thời. Anh Nguyễn Phú Ý, nhà ở gần hiện trường, kể lại cảnh tượng hỗn loạn: xe khách dài hơn 12 mét lật nghiêng, người văng ra khỏi xe, nhiều nạn nhân bị mắc kẹt bên trong. Anh Ý – từng làm điều dưỡng – hướng dẫn một nạn nhân đang bị giường đè ép thở đúng cách để giữ mạng sống trước khi xe cấp cứu tới.

Tuy nhiên, việc cứu nạn gặp nhiều khó khăn vì trọng lượng xe quá lớn. “Hai xe cẩu đầu tiên không đủ sức nâng, phải chờ thêm xe thứ ba mới hợp lực dựng được xe lên,” một nhân chứng nói. Mảnh vỡ, máu và dầu vẫn còn in trên mặt đường chiều cùng ngày.

Theo nhà chức trách, 7 người chết tại chỗ, hai người tử vong tại bệnh viện, và một người mất sau khi được gia đình đưa về nhà. Trong số 15 người bị thương, có một nạn nhân người Lào bị chấn thương cổ nguy kịch, đã được chuyển vào Bệnh viện Trung ương Huế. 14 người còn lại được đưa đến Bệnh viện Đa khoa thị xã Kỳ Anh, một nửa đã xin xuất viện về quê điều trị.

Đáng chú ý, đoạn đường xảy ra tai nạn bằng phẳng, không có khúc cua hay tầm nhìn hạn chế. Cột đèn và cọc tiêu ven đường bị gãy cho thấy xe lao ra lề với tốc độ mạnh. Nhà chức trách đang điều tra nguyên nhân tai nạn, nhưng nghi vấn lớn nhất hiện nay là mất lái do tài xế ngủ gật hoặc mất kiểm soát khi xe chạy ban đêm.

Một lần nữa, thảm kịch xe giường nằm lại nhấn mạnh tính dễ tổn thương của loại hình vận chuyển này, khi an toàn hành khách phụ thuộc gần như hoàn toàn vào sự tỉnh táo của tài xế – trong những giờ phút mà mọi người đều đang say ngủ.


 

Giao tranh Thái Lan-Cambodia: 14 người Thái, 1 Cambodia chết, hàng chục bị thương

Ba’o Nguoi-Viet

July 25, 2025

SIEM RIEP, Cambodia (NV) – Các cuộc đụng độ võ trang giữa Thái Lan và Cambodia tại các khu vực biên giới có tranh chấp xưa nay mau chóng làm tình hình dậy lên từ nhiều tháng qua ngày càng căng thẳng, theo AP hôm 25 Tháng Bảy.

Hoạt động giao tranh gồm có đấu súng, pháo kích và nã rocket, làm ít nhất 14 người ở Thái Lan và một người ở Cambodia thiệt mạng và hàng chục người bị thương, cũng như khiến hàng chục ngàn người gần biên giới phải tản cư. Thái Lan cũng phát động các đợt không kích nhắm vào Cambodia.

Một ngôi chùa Cambodia ở Oddar Meanchey trúng pháo kích Thái Lan ngày 25 Tháng Bảy. (Hình: AFP/Getty Images)

Từ lúc một binh sĩ Cambodia bị bắn chết vào Tháng Năm, đây là đợt đối đầu võ trang thứ hai và là tình trạng căng thẳng dồn dập diễn ra vài giờ sau khi bang giao giữa hai quốc gia suy sút do một binh sĩ Thái Lan bị thương vì giẫm phải mìn.

Quân đội Thái Lan công bố các đợt đụng độ tại các địa điểm dọc biên giới gần bốn tỉnh Thái Lan hôm Thứ Sáu, 25 Tháng Bảy.

Giao tranh dậy lên từ Tháng Năm sau khi lực lượng võ trang Thái Lan và Cambodia đấu súng trong một thời gian ngắn tại một vùng biên giới có tranh chấp tương đối nhỏ, trong đó quốc gia nào cũng tuyên bố chủ quyền lãnh thổ.

Vào thời điểm đó cả hai đều tuyên bố nổ súng để tự vệ và đã có một binh sĩ Cambodia tử trận.

Trong những diễn tiến tiếp theo, dẫu cả hai tuyên bố đồng ý làm cho tình hình bớt căng thẳng, nhưng chính quyền Cambodia và Thái Lan vẫn tiếp tục thực hiện hoặc đe dọa áp dụng các biện pháp trừng phạt, tức là không dùng tới võ lực, khiến tình thế không ngừng căng thẳng.

Thái Lan cũng đôn đốc thực hiện các quy định nghiêm ngặt tại vùng biên giới bằng cách chặn phần lớn cổng biên giới, ngoại trừ sinh viên, bệnh nhân và những người có nhu cầu cấp bách. Hôm Thứ Năm, chính quyền Thái Lan tuyên bố phong tỏa hoàn toàn biên giới.

Cambodia cũng cấm chiếu phim và chương trình truyền hình Thái Lan, ngừng nhập cảng nhiên liệu, trái cây và rau củ từ Thái Lan, đồng thời tẩy chay một số đường dây Internet quốc tế và nguồn cung ứng điện từ quốc gia lân bang.

Lòng ái quốc của cả hai quốc gia không ngừng làm tình hình thêm căng thẳng.

Bà Paetongtarn Shinawatra, thủ tướng Thái Lan, bị đình chức hôm 1 Tháng Bảy trong cuộc điều tra vi phạm đạo đức có thể xảy ra trong việc giải quyết tranh chấp biên giới sau khi một cuộc điện thoại giữa bà và một nhà lãnh đạo Cambodia cao cấp bị bại lộ.

Trong cuộc điện thoại hồi Tháng Sáu, bà Paetongtarn gọi ông Hun Sen, cựu thủ tướng Cambodia, là “chú” và lên án giới lãnh đạo quân đội Thái Lan, vốn bị các nhà phê bình coi là thiếu tôn trọng chủ quyền quốc gia.

Ông Hun Manet, con trai ông Hun Sen, kế nhiệm cha năm 2023 nhưng cựu thủ tướng vẫn đảm nhiệm chức vụ chủ tịch Thượng Viện. Ông Hun Sen là bạn cố tri của cha bà Paetongtarn, ông Thaksin Shinawatra, từng là thủ tướng được lòng dân nhưng gây chia rẽ. Nay hai bên trở nên xa cách vì tranh chấp biên giới.

Nội dung trong cuộc điện thoại làm dân chúng phẫn nộ và biểu tình tràn lan. Phe cánh do đảng Pheu Thai của bà Paetongtarn lãnh đạo cũng suy sút khi đồng minh lớn thứ hai, đảng Bhumjaithai, ngừng ủng hộ, vì bà Paetongtarn mềm mỏng với Cambodia.

Bà Paetongtarn đưa ra lời xin lỗi và lập luận rằng lời lẽ của bà trong cuộc điện thoại chỉ là một chiến thuật đàm phán. Đồng minh của bà Paetongtarn, ông Phumtham Wechayachai – cựu bộ trưởng Quốc Phòng – được bổ nhiệm làm quyền thủ tướng.

Tranh chấp biên giới là những vấn đề muôn thuở, làm hai quốc gia lân bang thường xuyên hiềm khích. Biên giới trên bộ giữa Thái Lan và Cambodia dài hơn 500 dặm (800 kilometer).

Các tuyên bố tranh chấp chủ yếu bắt nguồn từ một tấm địa đồ được vẽ dưới thời Pháp thuộc năm 1907 và được dùng để phân chia Cambodia và Thái Lan. Cambodia từng dùng tấm địa đồ này làm căn cứ để tuyên bố chủ quyền, còn Thái Lan thì lập luận rằng tấm địa đồ không chính xác.

Các đợt xung đột căng thẳng và kịch liệt nhất diễn ra xung quanh ngôi đền Preah Vihear có niên đại 1,000 năm.

Năm 1962, Tòa Án Công Lý Quốc Tế (ICJ) trao cho Cambodia chủ quyền tại khu vực đền thờ. Phán quyết này là một khúc mắc gây tranh cãi dai dẳng trong bang giao song phương. (TTHN) [qd]


 

TRÔNG RỘNG NHÌN XA – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Nước Trời giống như người kia gieo giống tốt trong ruộng mình!”.

Ed. Steichen, 16 tuổi, mua một máy ảnh, chụp 50 bức. Chỉ một bức nổi bật, “Em Gái Bên Chiếc Piano”. Cha cậu cho đó là một ‘buổi diễn’ kém; nhưng bà mẹ khẳng định, “Bức ảnh đẹp đến mức bù cho 49 lần thất bại!”. Lời cô đã giúp cậu gắn bó suốt đời với sở thích. Tầm nhìn xa trông rộng của cô phát hiện tài năng của một nhiếp ảnh gia tầm cỡ thế giới!

Kính thưa Anh Chị em,

Lời Chúa hôm nay nói đến tầm ‘nhìn xa trông rộng’ của một Chủ Mùa. Chúa Giêsu mở đầu, “Người kia gieo giống tốt trong ruộng mình!”. Tuy nhiên, cỏ lùng cũng sớm xuất hiện, gia nhân muốn nhổ cỏ; chủ bảo, “Cứ để cả hai cùng lớn lên cho tới mùa gặt!”.

Thiên Chúa muốn chúng ta lạc quan, trân trọng và hy vọng để nhận ra điều tốt đang âm thầm phát triển trong các lãnh vực của thế giới và Giáo Hội. Điều lành được gieo, Tin Mừng được gieo… thật đáng để vui mừng! “Những hạt giống của điều thiện không ngừng được gieo quanh ta, thường bị bỏ qua, nhưng vẫn lặng lẽ lớn lên thành điều gì đó thật đẹp!” – Joyce Rupp.

Thế nhưng, dụ ngôn sớm chỉ ra rằng, “Kẻ thù đã đến gieo cỏ lùng vào ngay giữa lúa”; và chúng cũng đã bén rễ và lớn lên. Dẫu thế, người gieo, vẫn chỉ tập trung vào lúa và ngày mùa; điều đó muốn nói, Thiên Chúa vẫn kiên định, hướng về vụ gặt, bất chấp điều xấu. “Thế gian không phải là nơi hỗn loạn để trốn chạy, mà là cánh đồng để vun xới!” – Madeleine Delbrêl. Ngay cả khi cỏ lùng xuất hiện, người môn đệ vẫn được mời gọi cộng tác với Thiên Chúa trong việc chăm sóc lúa.

Đây là một mô tả hiển nhiên về thế giới; trong đó, nhiều Kitô hữu đã nghe Lời Chúa, đã đáp lại – cùng lúc – phải đấu tranh với những man trá của kẻ ác. Ở đó, chia rẽ và nhiều tiếng nói cạnh tranh là điều hiển nhiên. Thật khó để có thể phân biệt đâu là Lời của Chúa, đâu là lời gian dối của kẻ ác – cỏ lùng là một loại cỏ giống hệt lúa mì. Vậy mà Chủ Mùa chỉ quan tâm đến lúa, đến ngày mùa! “Cái ác đôi khi ngụy trang khéo đến mức giống như điều thiện, và điều thiện lại khiêm tốn đến mức trông như chẳng có gì quan trọng!” – Blaise Pascal. Sự lẫn lộn không nằm ở mắt nhìn, mà ở chiều sâu của trái tim – nơi phân định chân thật.

Anh Chị em,

“Cứ để cả hai cùng lớn lên cho tới mùa gặt!”. Hãy học cách xử thế của Ông Chủ luôn ‘trông rộng nhìn xa’; không bỏ qua cái ác, nhưng cũng không quá lo lắng về nó! Hãy để tâm đến việc chăm sóc lúa và hướng tới “Mùa Gặt” mà trong khoảnh khắc, Chủ Mùa sẽ phân loại điều tốt khỏi điều xấu dù nó có thể không rõ ràng ở đây, lúc này. Chúa không bao giờ bỏ rơi chúng ta, Ngài ở cùng chúng ta, Ngài ký kết giao ước với chúng ta bằng máu Con Một của Ngài, “Đây là máu giao ước Đức Chúa đã lập với anh em” – bài đọc một. Bấy giờ, chúng ta chỉ biết dâng lời tạ ơn Ngài, “Hãy tiến dâng Thiên Chúa lời tạ ơn làm hy lễ!” – Thánh Vịnh đáp ca.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, cho con có một tầm nhìn của Chúa, phát hiện sự xuất sắc giữa các thất bại! Biết vun trồng điều lành, đợi “Ngày Mùa” và tiếp tục gieo!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

***********************************************

Lời Chúa Thứ Bảy Tuần XVI Thường Niên, Năm Lẻ

  Cứ để cả hai cùng lớn lên cho tới mùa gặt.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu.    Mt 13,24-30

24 Khi ấy, Đức Giê-su trình bày cho dân chúng nghe dụ ngôn sau đây : “Nước Trời ví như chuyện người kia gieo giống tốt trong ruộng mình. 25 Khi mọi người đang ngủ, thì kẻ thù của ông đến gieo thêm cỏ lùng vào giữa lúa, rồi đi mất. 26 Khi lúa mọc lên và trổ bông, thì cỏ lùng cũng xuất hiện. 27 Đầy tớ mới đến thưa chủ nhà rằng : ‘Thưa ông, không phải ông đã gieo giống tốt trong ruộng ông sao ? Thế thì cỏ lùng ở đâu mà ra vậy ?’ 28 Ông đáp : ‘Kẻ thù đã làm đó !’ Đầy tớ nói : ‘Vậy ông có muốn chúng tôi ra đi gom lại không ?’ 29 Ông đáp : ‘Đừng, sợ rằng khi gom cỏ lùng, các anh làm bật luôn rễ lúa. 30 Cứ để cả hai cùng lớn lên cho tới mùa gặt. Đến ngày mùa, tôi sẽ bảo thợ gặt : Hãy gom cỏ lùng lại, bó thành bó mà đốt đi, còn lúa, thì hãy thu vào kho lẫm cho tôi’.”


 

Thánh Giacôbê (James) Tông Đồ- Cha Vương

Chúc ngày cuối tuần “zui zẻ, phẻ mạnh”, và an lành trong Chúa và Mẹ nhé. Hôm nay 25/07 Giáo Hội mừng kính Thánh Giacôbê (James)Tông Đồ. Mừng quan thầy đến những ai chọn Thánh Giacôbê làm quan thầy hay có tên là James nhé.

Cha Vương

Thư 6: 25/07/2025

Thánh Giacôbê [Cả] là anh của Thánh Gioan Thánh Sử. Cả hai được Ðức Giêsu mời gọi khi họ đang trên thuyền đánh cá, làm việc với người cha ở biển Galilê. Trước đó, Ðức Giêsu đã gọi một đôi anh em khác cũng từ một hoàn cảnh tương tự, đó là Phêrô và Anrê. “Ði xa hơn một chút, Người thấy ông Giacôbê, con ông Zêbêđê, và người em là ông Gioan. Hai ông đang vá lưới ở trong thuyền. Người liền gọi các ông. Và các ông bỏ cha mình là ông Zêbêđê ở lại trên thuyền với những người làm công, mà đi theo Người” (Máccô 1:19-20).

Thánh Giacôbê là một trong ba người được ưu tiên chứng kiến Chúa Hiển Dung, được thấy con gái ông Giairút sống lại và có mặt trong giờ thống khổ của Ðức Giêsu trong vườn Giệtsimani.

Có hai biến cố trong Phúc  âm diễn tả tính khí của thánh nhân và người em. Thánh Mátthêu kể rằng mẹ của hai ông đến để xin cho họ được chỗ ngồi vinh dự trong vương quốc (một bên phải, một bên trái Ðức Giêsu). “Ðức Giê-su bảo: ‘Các người không biết các người xin gì. Các người có uống nổi chén Thầy sắp uống không?’ Họ đáp: ‘Thưa được’ (Mt 20:22). Sau đó Ðức Giêsu bảo, quả thật họ sẽ uống chén và chia sẻ sự thanh tẩy của Người trong sự đau khổ và cái chết, nhưng việc ngồi bên phải hay bên trái thì không phải là quyền của Ðức Giêsu – chỗ đó “được dành cho những người đã được Cha Thầy chuẩn bị” (Mt 20:23b).

Các tông đồ khác phẫn nộ khi thấy tham vọng của Giacôbê và Gioan. Sau đó Ðức Giêsu dạy họ bài học về sự khiêm tốn phục vụ: Mục đích của quyền bính là để phục vụ. Họ không được áp đặt ý muốn của mình trên người khác, hay sai bảo người khác. Ðây là vị thế của chính Ðức Giêsu. Ngài là tôi tớ của tất cả; sự phục vụ được giao phó cho Ngài là tuyệt đối hy sinh tính mạng mình.

Trong một trường hợp khác, Giacôbê và Gioan chứng minh rằng biệt hiệu mà Ðức Giêsu đặt cho họ – “con của sấm sét”- thì rất thích hợp với họ. Người Samaritanô không đón tiếp Ðức Giêsu vì Người đang trên đường đến Giêrusalem. “Thấy thế, hai môn đệ là ông Giacôbê và ông Gioan nói rằng: ‘Thưa Thầy, Thầy có muốn chúng con khiến lửa từ trời xuống thiêu huỷ chúng nó không?’ Nhưng Ðức Giê-su quay lại quở mắng các ông…” (Luca 9:54-55).

Hiển nhiên Thánh Giacôbê là vị tông đồ đầu tiên chịu tử đạo. “Vào thời kỳ ấy, vua Hêrôđê ra tay ngược đãi một số người trong Hội Thánh. Vua cho chém đầu ông Giacôbê, anh ông Gioan, và khi thấy việc đó làm vừa lòng người Do-thái, nhà vua lại cho bắt cả ông Phê-rô nữa” (CVTÐ 12:1-3a).

Chúng ta đừng nhầm lẫn Thánh Giacôbê với Thánh Giacôbê  con Alphê, Thánh Giacôbê hậu “anh em họ” của Đức Giêsu và sau này là Giám Mục Jerusalem cũng là tác giả Thư Thánh Giacôbê. (Nguồn: Nhóm Tinh Thần, Hạnh Thánh)

Lạy Thiên Chúa toàn năng hằng hữu, Chúa đã ban cho thánh Giacôbê vinh dự là tông đồ đầu tiên đã chết để làm chứng cho Tin Mừng. Xin cho Hội Thánh tìm được sức mạnh nhờ gương tử đạo của thánh nhân, và nhờ Người cầu thay nguyện giúp, Hội Thánh được luôn nâng đỡ phù trì (Lời nguyện nhập lễ, lễ thánh Giacô-bê tông đồ). 

From: Do Dzung

**************************

Đường con theo Chúa -tinmung.net

NHÀ THƯƠNG – DODUYNGOC

Thầy Lê Văn Thông

Bây giờ mà ngồi nói chuyện với ai đó, hoặc đọc đoạn văn của ai đó mà gọi bệnh viện là nhà thương thì chắc chắn rằng ai đó chánh hiệu con nai vàng là dân Sài Gòn trước 75. Chắc chắn là như thế.

Bởi trước 1975 ở Sài Gòn dù các bảng tên đều ghi là Bệnh viện, nhưng dân Sài Gòn vẫn gọi là nhà thương. Bởi theo quan niệm của họ đây là nơi nhà chữa trị cho người thương tật bịnh hoạn, là nơi xoa dịu nỗi đau, giúp họ khỏi bệnh tật.

Người miền Nam trước 1975 gắn liền nhà thương với tình thương, là nơi thể hiện tình cảm của những người làm ngành y tế với bệnh nhân, là nơi các soeur Công giáo hi sinh trọn đời để chăm sóc và thương yêu từng bệnh nhân, là nơi các bác sĩ, y tá hết lòng cứu chữa bệnh nhân với tình thương và trách nhiệm. Nên họ gọi bệnh viện là nhà thương, tiếng gọi bao hàm nhiều tình thân và nhân bản.

Sài Gòn thời đó có nhiều bệnh viện công do nhà nước quản lý như nhà thương Chợ Rẫy, nhà thương Chợ Quán, Bình Dân, Nguyễn Văn Học, Từ Dũ, Hùng Vương hay nhà thương Hồng Bàng, Vì Dân…Bệnh nhân vào chữa trị ở các bệnh viện này đều được miễn phí hoàn toàn, nên còn gọi là nhà thương thí. Mang danh nhà thương thí nhưng y bác dĩ vẫn tận tâm, chữa trị đến nơi đến chốn.

Đương nhiên ở nhà thương thí thì điều kiện sinh hoạt không được tốt như những nhà thương tư. Nhưng không bao giờ có cảnh ba bốn người một giường hay điều kiện vệ sinh quá nhếch nhác như một số bệnh viện bây giờ. Cũng không có cảnh phải phong bì bồi dưỡng từ y công, y tá đến bác sĩ như bây giờ.

Thuở đó Sài Gòn cũng có nhiều bệnh viện tư dành cho người có tiền như bệnh viện Đồn Đất (Grall của Pháp) hay các bệnh viện của bang hội người Hoa như Triều Châu, Quảng Đông, Phúc Kiến, Sùng Chính…mở ra nhiều ở Sài Gòn. Nhiều nhà sinh tư nhân thì gọi là nhà bảo sanh, cũng là nơi giúp các sản phụ khi sinh nở. Ở nhiều nhà bảo sanh có các bà mụ là y tá lâu năm, tốt nghiệp nữ hộ sinh quốc gia, tay nghề còn giỏi hơn bác sĩ

Thế nhưng, nằm nhà thương tư thì sạch sẽ, thoáng mát nhưng nếu gặp biến cố hay ca khó, bệnh nhân cũng đều phải chở vào nhà thương công, bởi mang danh là nhà thương thí nhưng ở đó đều quy tụ bác sĩ giỏi và các sinh viên y khoa ưu tú nội trú ở đấy. Họ giỏi về chuyên môn và đối xử với bệnh nhân bằng y đức. Sanh con so hay khó sinh thì phải vào nhà thương Từ Dũ, Hùng Vương, lao phổi thì phải vào bệnh viện lao Hồng Bàng.

Cả một thời gian dài mấy chục năm, chưa bao giờ có cảnh người nhà bệnh nhân hành hung nhân viên y tế mà chỉ có một thái độ kính phục, trân trọng và biết ơn.

Thời thế đổi thay, chẳng còn ai gọi bệnh viện là nhà thương nữa. Gọi thế thành châm biếm. Bởi bây giờ chốn ấy chẳng còn tình thương, không còn là nơi để sẻ chia những đau đớn của người bệnh nữa. Giờ bệnh viện là chốn kinh doanh, có nơi tiền phòng đắt như khách sạn bốn năm sao. Vào nhập viện dù đang cấp cứu sắp chết thì cũng phải đóng tiền mới có người đến khám. Mọi sinh hoạt đều phải trả tiền, từ miếng nước cho đến giấy chùi cầu, từ ngọn đèn cho đến bông băng. Chẳng còn phân biệt công tư, chỗ nào cũng phải có tiền mới chữa. Giờ mang bệnh thì giàu có không nói làm chi, chứ khá sẽ xuống nghèo, nghèo xuống mạt và chẳng còn chi để sống, bán vợ đợ con, bán hết đất hết vườn hết ruộng hết nhà vì bệnh. Tiếc cái nhà thương thí biết bao nhiêu.

Cái tên nhà thương thí đã trở thành dĩ vãng.

Bỗng dưng nhớ tiếng nhà thương tha thiết và tiếc một thời gọi thân thương nhà thương thay cho bệnh viện.

27.6.2018

DODUYNGOC


 

THAM VỌNG – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Các người có uống nổi chén Thầy sắp uống không?”.

“Chúng ta đến với thế giới để sống; Ngài đến với thế giới để chết! Chúa các chúa nên tôi tớ hèn hạ để phục vụ một nhân loại khốn cùng! Con người của các nỗi buồn làm quen với vực thẳm đau buồn để trở thành niềm vui cho thế giới!” – Anthony Fortosis.

Kính thưa Anh Chị em,

Tin Mừng lễ thánh Giacôbê mô tả bức tranh nội tâm ‘tham vọng’ của người môn đệ mọi thời! Hai người ‘chạy chọt’ chỗ nhất, 10 người tức tối; cả 12 người ‘đến với thế giới để sống!’. Con Thiên Chúa – hiến dâng mạng sống làm giá chuộc muôn người – ‘đến với thế giới để chết!’.

Gioan và Giacôbê đã quảng đại khi bỏ lại gia đình và lưới cá để theo Chúa Giêsu, nhưng họ không hiểu được chiều kích mới mẻ Ngài đặt ra. Vì vậy, mẹ của họ đã cầu xin một điều gì đó vừa đủ tốt đẹp, nhưng không vượt quá ‘tham vọng’ thế tục. Cách tương tự, chúng ta đi theo Chúa nhưng không phải lúc nào cũng hiểu trọn vẹn sứ điệp của Ngài; nhiều lần chúng ta chạy vạy tìm kiếm những sở thích và ‘tham vọng’ cá nhân trong Giáo Hội. “Tham vọng và háo danh là phong cùi – phong cùi trong lòng Giáo Hội!” – Phanxicô.

Chúng ta quên rằng, không thể nghĩ đến vinh quang nếu chưa chấp nhận thập giá. Câu trả lời của Chúa Giêsu nhấn mạnh chính xác vào khía cạnh này! Để được chia sẻ Vương Quốc, điều quan trọng là cùng Ngài uống một chén, là sẵn sàng và ước mong hiến mạng sống vì tình yêu Thiên Chúa và tha nhân. “Cám dỗ nguy hiểm nhất là dùng sứ mạng của Thiên Chúa để thực hiện sứ mạng của chính mình!” – Von Balthasar. Chúa Giêsu chỉ ra bài học về sự vĩ đại thực sự. Đó không phải là vấn đề địa vị hay quyền lực, nhưng là cống hiến hết mình cho vinh quang Thiên Chúa và hạnh phúc của người khác.

Chính Chúa Giêsu là kiểu mẫu sống động về điều này. Toàn bộ cuộc đời Ngài là một sứ mệnh yêu thương và phục vụ vô điều kiện. Ngài đã chết trong sự xấu hổ và ô nhục của một kẻ vô danh. Và đó là sự vĩ đại. Tất nhiên, theo thời gian, Giacôbê sẽ học được bài học này và sẽ noi gương Thầy mình trong việc ‘uống chén đắng’ và hiến dâng mạng sống vì Tin Mừng. Phaolô cũng đã mô tả chén đắng đi kèm với sứ mệnh, “Chúng tôi luôn mang nơi thân mình cuộc thương khó của Đức Giêsu” – bài đọc một. “Chén mà Chúa Giêsu mời gọi ta uống là chén sầu đau, nhưng cũng là chén hoan lạc – của sự hiệp thông sâu xa với nỗi khổ đau của thế giới!” – Henri Nouwen.

Anh Chị em,

May thay, những con người như Giacôbê, như các tông đồ, vốn từng ‘đến với thế giới để sống’ cho những ‘tham vọng’ của mình đã được Chúa Phục Sinh biến đổi, và họ đã nên giống Thầy mình; đã trở thành những con người phục vụ, trở thành niềm vui cho thế giới. Không chỉ đến với thế giới để chết; Giacôbê và các tông đồ cùng những ai tiếp nối các ngài còn đến với thế giới để sống và cứu rỗi nó. Cũng thế, không để hỏng cuộc gọi, bạn và tôi hãy cho phép mình được biến đổi. “Ai nghẹn ngào ra đi gieo giống, mùa gặt mai sau khấp khởi mừng!” – Thánh Vịnh đáp ca.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, để có thể trở thành niềm vui cho thế giới, giúp con gạt bỏ mọi ‘tham vọng’ nặng mùi thế gian!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

**************************************************

LỜI CHÚA KÍNH THÁNH GIACÔBÊ TÔNG ĐỒ 25/7, Thứ Sáu Tuần XVI Thường Niên

Chén của Thầy, các người sẽ uống.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu.   Mt 20,20-28

20 Khi ấy, bà mẹ của các con ông Dê-bê-đê đến gặp Đức Giê-su, có các con bà đi theo ; bà bái lạy và kêu xin Người một điều. 21 Người hỏi bà : “Bà muốn gì ?” Bà thưa : “Xin Thầy truyền cho hai con tôi đây được ngồi, một người bên hữu, một người bên tả Thầy trong Nước Thầy.” 22 Đức Giê-su bảo : “Các người không biết các người xin gì ! Các người có uống nổi chén Thầy sắp uống không ?” Họ đáp : “Thưa uống nổi.” 23 Đức Giê-su bảo : “Chén của Thầy, các người sẽ uống ; còn việc ngồi bên hữu hay bên tả Thầy, thì Thầy không có quyền cho, nhưng Cha Thầy đã chuẩn bị cho ai, thì kẻ ấy mới được.”

24 Nghe vậy, mười môn đệ kia tức tối với hai anh em đó. 25 Nhưng Đức Giê-su gọi các ông lại và nói : “Anh em biết : thủ lãnh các dân thì dùng uy mà thống trị dân, những người làm lớn thì lấy quyền mà cai quản dân. 26 Giữa anh em thì không được như vậy : Ai muốn làm lớn giữa anh em, thì phải làm người phục vụ anh em. 27 Và ai muốn làm đầu anh em thì phải làm đầy tớ anh em. 28 Cũng như Con Người đến không phải để được người ta phục vụ, nhưng là để phục vụ và hiến dâng mạng sống làm giá chuộc muôn người.”


 

YÊU THƯƠNG KHÔNG ĐỂ LẠI VẾT THƯƠNG

Tu Le

Ai trong đời cũng từng làm con. Rồi theo vòng xoay thời gian, nhiều người trở thành cha mẹ. Và khi làm cha mẹ, chúng ta mang theo một tấm lòng yêu thương vô bờ, nhưng không phải lúc nào cũng biết cách đặt nó đúng chỗ, đúng lúc, đúng mức. Có khi, chính tình thương mà ta nghĩ là thiêng liêng nhất ấy lại trở thành chiếc bóng phủ lên cuộc đời con cái, làm chúng lạc lối, nặng lòng, thậm chí tổn thương.

Không phải cứ thương con là con sẽ cảm thấy hạnh phúc. Không phải cứ lo cho con mọi chuyện là con sẽ biết ơn. Và càng không phải cứ làm tất cả vì con là con sẽ hiểu mà đền đáp.

Ở đời, có những thứ càng cố nắm chặt lại càng vuột khỏi tay. Tình thương cũng vậy. Một người cha luôn kiểm soát mọi lựa chọn của con, tưởng là đang bảo vệ, nhưng thực chất là đang đánh cắp quyền trưởng thành của con mình. Một người mẹ luôn mang hy sinh ra để kể lể, tưởng là đang đánh động lòng hiếu thảo, nhưng thực chất lại đang gieo vào con một cảm giác nợ nần và tội lỗi. Tình thương không đúng cách, dù bắt nguồn từ tâm tốt, vẫn có thể để lại vết xước trong tâm hồn người nhận.

Có những người cha người mẹ già đi, nhưng trong tâm vẫn nghĩ mình phải quyết định giùm con mọi điều. Từ chuyện học hành, hôn nhân, dạy cháu, đến chuyện tiêu tiền, chọn nghề, mua nhà. Họ can thiệp từ những điều nhỏ nhất với lý do: “Vì cha mẹ từng trải, cha mẹ chỉ muốn tốt cho con”. Nhưng sự từng trải, nếu không có sự lắng nghe và khiêm nhường, sẽ trở thành kinh nghiệm áp đặt. Cái gọi là “muốn tốt cho con”, nếu không xuất phát từ hiểu biết và lòng tin vào con, sẽ trở thành sự xâm phạm vô thức vào đời sống riêng của một con người đã trưởng thành.

Nhiều người già khổ vì không buông được. Không buông được nỗi lo cho con. Không buông được sự kiểm soát. Không buông được vai trò làm “người lèo lái” đã theo họ suốt một đời. Nhưng sống như vậy, không những làm mình mệt mỏi, mà còn vô tình làm con cái thấy nặng nề. Đứa con nào cũng mong cha mẹ an vui, nhẹ lòng. Nhưng khi thấy cha mẹ ngày nào cũng buồn, cũng trách, cũng than phiền “chúng nó chẳng nghe mình nữa”, thì đứa con dù hiếu thảo đến đâu cũng sinh ra mỏi mệt. Và khi mệt mỏi tích tụ lâu ngày, sự xa cách sẽ bắt đầu.

Yêu con đúng cách, là biết lùi lại khi con đã đủ lông đủ cánh. Là biết im lặng khi con cần tự suy nghĩ. Là biết dõi theo mà không can thiệp, biết góp ý mà không áp đặt. Yêu đúng cách là khi thấy con sai, không mắng, mà hỏi: “Con có cần ba mẹ ở bên không?” Là khi thấy con đi khác hướng mình nghĩ, không nổi giận, mà hỏi: “Con thấy điều đó có ý nghĩa gì với cuộc đời con?”

Yêu thương thật sự là cho con quyền được khác mình. Là không so sánh con với ai cả. Là không nhắc lại quá khứ để ràng buộc con trong hiện tại. Là không dùng sự hy sinh của mình như một gánh nợ đặt lên vai con, để con phải sống một cuộc đời mà chính nó cũng không biết vì ai, vì điều gì.

Người già nào cũng muốn cho đi, nhưng cho đi sao cho đúng là một nghệ thuật. Không phải cứ cho tất cả là tốt. Có khi, chỉ cần giữ lại cho mình sự bình an, nhẹ nhàng, thảnh thơi, đó đã là món quà lớn nhất cho con rồi. Một người cha biết ngồi im đọc sách khi con cái bận rộn. Một người mẹ biết tự chăm sóc mình, tự tìm niềm vui ở tuổi già, đó là hình ảnh khiến con an lòng nhất. Vì con không cần một cha mẹ “hy sinh đến tận cùng”, mà cần một cha mẹ “biết sống hạnh phúc với chính mình”.

Thế giới này đang quá ồn ào. Đừng làm gia đình cũng trở thành nơi con phải gồng mình chịu đựng. Hãy để ngôi nhà là nơi con trở về được thở. Và cha mẹ – là bóng cây râm mát, chứ không phải là dây leo quấn lấy từng bước con đi.

Có một loại yêu thương mà người trẻ mãi mãi biết ơn: đó là yêu mà không điều kiện, thương mà không kiểm soát, cho mà không kể công, và buông mà không trách móc.

Nếu làm cha mẹ mà mệt quá, hãy học cách sống cho mình nhiều hơn. Hãy đi bộ buổi sáng, chăm mấy luống rau, trò chuyện với bạn bè, giữ lòng thanh thản. Để mỗi khi con nhìn lại, thấy cha mẹ vẫn sống an vui, đó là điều khiến con biết ơn suốt đời.

Tình thương đẹp nhất, là tình thương không để lại vết thương.

Tình thương đủ đầy nhất, là tình thương biết lúc nào nên buông nhẹ.

____

#gotacoffee

#ngườiviếtgiữahaimiền


 

Lòng Thương Xót Chúa đã thắng!

Những câu chuyện Nhân Văn – Lê Diệu

 Một vị linh mục trẻ vào bệnh viện đi thăm những bệnh nhân. Khi ngài đang đi trong hành lang thì có một nữ tu xin ngài dừng lại, chị nói: 

“Cha ơi, làm ơn vào phòng này giúp con! Có một ông già đang hấp hối. Ổng nằm đây đã lâu rồi. Chúng con đã mời các linh mục đến ban các phép Bí Tích cuối cùng cho ông nhưng ông đuổi các linh mục đi. Ổng không muốn ai nói về Chúa Giêsu. Nhưng ổng sắp chết rồi cha ơi. Xin cha vui lòng giúp ổng.”

Vị linh mục bèn vào phòng của ông lão và ngài tự giới thiệu minh. Ông lão tức tối và bắt đầu chưởi rủa vị linh mục. Ông tỏ ra rất bực tức và giận dữ. Ông hét lên:

“Tôi không muốn gặp ông. Cút ra ngay!”

Vị linh mục trả lời:

“Được, tôi sẽ ra ngay.”

Rồi ngài bước ra khỏi phòng. Khi đó vị nữ tu vẫn còn đứng ở đó. Chị năn nỉ cha:

“Xin cha làm ơn vô phòng của ông già lần nữa giúp con.”

“Nhưng ổng không nhận mọi sự mà tôi có thể làm cho ổng.”

Chị nữ tu lại năn nỉ vị linh mục thêm :

“Cha làm ơn cho ổng một cơ hội nữa đi.”

Vậy là vị linh mục miễn cưỡng vào phòng của bệnh nhân lần nữa Ngài dịu dàng nói:

“Ông ơi, tôi sẽ không hỏi xem liệu ông có muốn xưng tội không? Tôi cũng không hỏi xem ông có muốn rước lễ không? Nếu tôi chỉ ngồi bên cạnh ông và cầu nguyện chuỗi Kinh Lòng Chúa Thương Xót  thì có được không?”

Ông cụ trả lời:

“Tôi không cần. Ông muốn làm gì thì làm.”

Vị linh mục bèn ngồi xuống bên cạnh ông già. Ngài bắt đầu cầu nguyện nhẹ nhàng với lời kinh của chuỗi kinh Lòng Chúa Thương Xót :

« Vì cuộc Khổ Nạn của Chúa Kitô, xin Cha thương xót chúng con và toàn thế giới. Vì cuộc Khổ Nạn của Chúa Kitô, xin Cha thương xót chúng con và toàn thế giới. »

Bỗng dưng ông lão la lên:

“Ngừng ngay lại!”

Vị linh mục giật mình, ngài nhìn ông già và hỏi :

“Tại sao tôi lại phải ngừng chứ?”

“Bởi vì không có lòng thương xót nào dành cho tôi cả.”

Vị linh mục ngạc nhiên hỏi:

“Tại sao ông lại nghĩ rằng Chúa không có lòng thương xót với ông chứ?”

“Không quan trọng gì cả.”

Nhưng vị linh mục nài nỉ hỏi:

“Tại sao ông lại nghĩ rằng Chúa không thương xót ông chứ?”

Tôi sẽ kể cho ông nghe. Ông lão bắt đầu chậm rãi yếu ớt :

“Vào 25 năm trước, tôi đang làm cho một sở hoả xa. Việc của tôi là chặn không cho xe cộ đi ngang qua khi mà có một xe lửa đi đến đó. Nhưng đêm hôm ấy, tôi đang say rượu nên tôi không chặn xe cộ. Rồi có một cặp vợ chồng và 3 con nhỏ đã đi ngang qua đường khi mà xe lửa đang tới. Thế là cả gia đình của họ bị chết thảm. Đó là vì lỗi của tôi. Vì thế Chúa sẽ không bao giờ tha thứ cho tội lỗi của tôi. Tôi cảm thấy tội của mình quá nặng.”

Vị linh mục ngồi nghe mà muốn ngất xỉu. Trong tay ngài vẫn nắm chặt tràng hạt. Cuối cùng ngài hỏi ông lão:

“Chuyện này xảy ra ở đâu?”

Ông lão nói rằng đó là một thành phố ở nước Ba Lan.

Vị linh mục ngước nhìn lên và kể chuyện của gia đình ngài:

“Vào 25 năm trước đây, cha mẹ và 3 em của tôi đi chơi nhưng tôi không thể đi với họ được. Khi ấy họ gặp một tai nạn vì người có bổn phận đã không gạt cái cần để cấm xe cộ đi qua. Rồi xe lửa đã đụng vào xe của cha mẹ tôi và làm cho cả 5 người cùng chết. Đêm hôm ấy, cả gia đình tôi đều chết thảm khốc vì tai nạn.”

Rồi vị linh mục nhìn chăm chú vào mặt của ông lão. Ngài dịu dàng nói:

“Này ông, Chúa tha thứ cho ông mà tôi cũng tha thứ cho ông nữa.”

Người đàn ông ứa nước mắt vì ông ấy biết rằng Chúa vẫn còn thương xót ông ấy.

Vị linh mục lại hỏi:

“Vậy bây giờ ông có muốn xưng tội và rước lễ không?”

Ông lão liền sốt sắng xưng tội và rước Lễ.

Hai ngày sau đó, ông chết.

Lòng Thương Xót Chúa đã thắng!

Sau mọi việc thì vị linh mục đi ra ngoài hành lang để tìm vị nữ tu nhưng ngài không tìm ra chị ấy. Người phụ trách bệnh viện nói rằng họ không có một nữ tu nào làm việc ở bịnh viện cả.

Vài năm sau, Vị linh mục đi hành hương. Ngài đến thăm thành phố Vilnius, đó là nơi mà Thánh Faustina đã sống và tu tập.

Khi vào tu viện để dâng Thánh Lễ, ngài nhìn thấy một bức hình của Thánh Faustina. Ngài lẩm bẩm:

“Cách đây vài năm tôi đã gặp vị nữ tu này rồi.”

Một trong số các nữ tu nói:

“Thưa cha, không thể được vì Thánh Faustina đã chết từ năm 1938 !”

Lúc ấy vị linh mục mới hiểu rằng chính Thánh Faustina đã hiện ra và xin ngài vào phòng của bệnh nhân ấy để giúp người hấp hối được nhận các Bí Tích sau cùng.

# Tin Công Giáo.

Fb: Thao Teresa


 

Báo phố Wall – WSJ tường thuật tên của Tổng Thống Trump có trong hồ sơ của tội phạm Epstein

Theo nhật báo WSJ

Khi các quan chức Bộ Tư pháp xem xét những gì mà Tổng chưởng lý Pam Bondi gọi là “một xe tải tài liệu” liên quan đến Jeffrey Epstein vào đầu năm nay, họ phát hiện ra rằng tên của Donald Trump xuất hiện nhiều lần, theo các quan chức chính quyền cấp cao. 

Vào tháng 5, Bondi và cấp phó của bà đã thông báo với tổng thống tại một cuộc họp ở Nhà Trắng rằng tên ông có trong hồ sơ Epstein, các quan chức cho biết. Trump được cho biết nhiều nhân vật cấp cao khác cũng bị nêu tên. Việc được nhắc đến trong hồ sơ không phải là dấu hiệu của hành vi sai trái.

Các quan chức cho biết đây là cuộc họp báo thường kỳ đề cập đến một số chủ đề và sự xuất hiện của Trump trong các tài liệu không phải là trọng tâm.

Họ nói với tổng thống tại cuộc họp rằng các hồ sơ chứa đựng những gì các quan chức cảm thấy là tin đồn chưa được xác minh về nhiều người, bao gồm cả Trump, từng giao du với Epstein trong quá khứ, một số quan chức cho biết. Một trong những quan chức nắm rõ các tài liệu cho biết chúng chứa hàng trăm cái tên khác.

Tổng thống Trump và Tổng chưởng lý Bondi tại Nhà Trắng.

Tổng thống Trump và Bộ trưởng Tư pháp Pam Bondi tại một sự kiện ở Nhà Trắng. Ảnh: evelyn hockstein/Reuters

Họ cũng nói với Trump rằng các quan chức cấp cao của Bộ Tư pháp không có kế hoạch công bố thêm bất kỳ tài liệu nào liên quan đến cuộc điều tra về tội phạm tình dục bị kết án vì tài liệu này chứa nội dung khiêu dâm trẻ em và thông tin cá nhân của nạn nhân, các quan chức cho biết. Tại cuộc họp, Trump cho biết ông sẽ tôn trọng quyết định không công bố thêm bất kỳ tài liệu nào của Bộ Tư pháp.

Cuộc họp đã mở đường cho việc kết thúc cuộc đánh giá gây chú ý. Bondi đã nói vào tháng 2 rằng danh sách khách hàng của Epstein “đang nằm trên bàn làm việc của tôi ngay lúc này để xem xét”. Tuần trước, khi trả lời câu hỏi của một nhà báo, Trump nói rằng Bondi chưa nói với ông rằng tên của ông có trong hồ sơ.

Chính quyền không công bố quyết định này cho đến vài tuần sau đó, vào ngày 7 tháng 7, khi Bộ Tư pháp đăng một bản ghi nhớ trên trang web của mình . Bản ghi nhớ, không có chữ ký, nêu rõ rằng sau khi xem xét kỹ lưỡng, họ không tìm thấy danh sách khách hàng của Epstein , không có bằng chứng nào dẫn đến việc điều tra các bên thứ ba chưa bị buộc tội và không có tài liệu bổ sung nào đáng được công bố công khai. Bản ghi nhớ cho biết phần lớn tài liệu sẽ được niêm phong trong phiên tòa để bảo vệ nạn nhân và ngăn chặn việc phát tán nội dung khiêu dâm trẻ em.

Thông thường, FBI không tiết lộ những tài liệu không liên quan đến tội danh bị buộc tội.

Giám đốc truyền thông Nhà Trắng Steven Cheung cho biết : “Đây là một câu chuyện tin giả khác, giống như câu chuyện trước đó của tờ The Wall Street Journal”.

Hình ảnh chiếu trên tòa nhà Phòng Thương mại Hoa Kỳ yêu cầu Tổng thống Trump công bố hồ sơ của Epstein.

Một thông điệp được chiếu trên tòa nhà Phòng Thương mại Hoa Kỳ đối diện Nhà Trắng vào ngày 18 tháng 7. Ảnh: alex wroblewski/Agence France-Presse/Getty Images

Trong một tuyên bố gửi tờ Journal hôm thứ Sáu, Bondi và Phó Tổng Chưởng Lý Todd Blanche cho biết không có thông tin nào trong hồ sơ đủ căn cứ để điều tra thêm hoặc truy tố. “Như một phần trong cuộc họp báo thường kỳ, chúng tôi đã thông báo cho Tổng thống về những phát hiện này”, họ nói. Vào thứ Ba, 22-05-2025, Blanche phát biểu trên X rằng Bộ Tư pháp đang tìm cách sắp xếp một cuộc gặp với Ghislaine Maxwell trong những ngày tới để thảo luận về bất kỳ thông tin nào có thể có về bất kỳ ai đã phạm tội với Epstein.

Maxwell bị kết tội tiếp tay cho hoạt động buôn bán tình dục của Epstein vào năm 2021 và bị kết án 20 năm tù. Cô đã bị giam giữ kể từ khi bị buộc tội vào năm 2020 và không ra làm chứng tại phiên tòa.