THIÊN CHÚA CHỌN NGƯỜI NGHÈO KHỔ THƯỞNG CHO VÀO HƯỞNG NƯỚC TRỜI

THIÊN CHÚA CHỌN NGƯỜI NGHÈO KHỔ

THƯỞNG CHO VÀO HƯỞNG NƯỚC TRỜI

 Tuyết Mai

Anh em là những người tin vào Đức Giêsu Kitô vinh hiển, anh em đừng thiên vị. Giả sử trong lúc anh em hội họp, có người đi vào, tay đeo nhẫn vàng, mình mặc áo sang trọng; lại cũng có người nghèo khó đi vào, áo xống dơ bẩn, nếu anh em chăm chú nhìn người mặc áo rực rỡ mà nói: “Xin mời ông ngồi chỗ danh dự này”. Còn với người nghèo khó thì anh em lại nói rằng: “Còn anh, anh đứng đó”, hoặc: “Anh hãy ngồi dưới bệ chân tôi”. Đó không phải là anh em xét xử thiên vị ở giữa anh em và trở nên những quan xét đầy tà tâm đó sao? Xin hãy nghe: Không phải Thiên Chúa chọn người nghèo trước mắt thế gian, để nhờ đức tin, họ trở nên giàu có và được hưởng nước Người đã hứa cho những kẻ yêu mến Người đó sao? (Gc 2, 1-5).

——————————————

— Đây là thực tế thật phũ phàng, là tệ trạng của mọi thời đại. Ai nghèo khổ lại được người kính nể và tôn trọng bao giờ? Từ trong gia đình cho đến ngoài xã hội tất tất đều cư xử với nhau qua cái hình thức rất bề ngoài. Cho nên từ thời xa xưa chúng ta đã thấy có những buổi tiệc quan trọng trong làng, xã hay trong chi tộc; người muốn được người ta tiếp đón thì ít nhất cũng phải biết đi mượn quần áo chỉnh tề để đi dự tiệc.

— Còn người nghèo quá thì phải cố nặn óc để nghĩ ra cách từ chối đi dự tiệc. Trong mọi thời đại thì cái nghèo và cái bệnh tật nó ám ảnh người ta suốt cả một đời. Mà tội nghiệp nhất là cho những người nghèo nhưng không chấp nhận mình nghèo thì đây là cái nỗi khổ tâm, chua chát của họ từng ngày.

— Không nhìn đâu cho xa là ngay trong gia đình họ hàng của chúng ta thấy rất rõ ai làm ra tiền nhiều, đóng góp, gánh vác gia đình nhiều thì anh chị em đó tức khắc sẽ được tất cả mọi người nể trọng. Trước nhất là cha mẹ sau sẽ là cái cớ để cho sự bất hòa bắt đầu nhen nhúm giữa anh chị em ganh ghét nhau.

— Có phải vô tình là do từ cha mẹ luôn cầu mong có được con cái cho thỏa mãn, cho hưởng thụ cá nhân riêng mà đi đến bất cứ đâu cũng đều khen đứa con thành công của mình để cho giữa con cái chúng tỵ nạnh và rồi hiềm ghét nhau? … Thì quả là điều đau buồn cho một gia đình mà bậc làm cha mẹ đã nhắm mắt làm ngơ để cho tình anh chị em giữa chúng phải trở thành thù ghét nhau và hố sâu ngăn cách ngày càng không thể lấp lại được.

— Chúng ta thường chứng kiến sự chênh lệch này ở rất nhiều gia đình. Dù trong gia đình thứ bậc có rõ ràng là em út hay thân phận làm em nhưng nếu em có cơ may ăn ra làm nên; có nhiều tiền để giúp cha mẹ xây nhà cửa, sắm mua đủ mọi thứ xa xỉ trong nhà thì người con này hẳn nhiên luôn được cha mẹ nể nang, nhắc đến luôn và là đứa con rất ngoan, rất có hiếu đễ!?.

— Quả tiền bạc và danh vọng đã làm cho con người trở thành dị nhân, thưa có phải?

Chẳng phải vì chúng ta không biết nhưng là vì danh vọng, đồng tiền, quyền lực và những người sống bám vào chúng ta đã làm cho quen nghe những lời nịnh hót, tâng bốc, thổi phồng quá đáng nên cảm thấy đó là chuyện thường tình mà không còn cảm thấy dị người nữa.

— Riết rồi quen sống ăn trên ngồi trốc, tự tôn mà không biết rằng sau lưng mình có biết bao nhiêu người nguyền rủa, chửi mắng thậm tệ vì những gì mình đối xử không tốt với người thấp cổ bé miệng, làm dưới quyền của mình.

— Sự thật thì ở đâu chúng ta cũng gặp tình trạng này cho nên sự sống khiêm nhường và thương yêu mà Thiên Chúa dạy cho những anh chị em càng làm chức quyền cao bao nhiêu thì càng tội lỗi bấy nhiêu vì con người phàm tục luôn thích sống trong sung sướng và ghét chịu cực khổ.

— Vì ai cũng thích được ngồi trong nhà mát có máy lạnh; có người che dù cho mình khỏi bị nắng, khỏi bị mưa ướt lấm giầy mắc tiền … Mặc nhiên không thấy ai từ chối cả. Ai cũng thích đến nơi đâu thì có người đã chu đáo dọn sẵn cho phòng tốt để ở, có sẵn người phục dịch và có sẵn người lo lắng xe cộ. Để đi đâu cũng thoải mái dễ chịu có cơm ngon, giường ấm nệm êm, chung quanh có người phục dịch 24/24.

— Cho nên thật là khó vì càng cao chức trọng thì càng chóng mất linh hồn. Trong gia đình hay ngoài xã hội cũng thế. Trong giáo xứ hay trong giáo hội cũng thế. Có nghĩa sống tốt như Chúa Giêsu dạy để trở nên Thánh, quả có được mấy ai trong thế gian này?

— Vả ai cũng hiểu cuộc đời này có sống là bao? Ra đi cũng hai bàn tay trắng. Nhất là hành trang mang theo để đến một phương trời xa lạ, sẽ không có ngày trở lại mà chưa có chuẩn bị được một thứ gì cho xứng đáng để được Thiên Chúa chấp nhận cho cả.

— Giả sử Chúa đến gọi chúng ta đi ngay liền bây giờ thì có ai biết trước được chúng ta sẽ đi về đâu không? Có phải mới chợt nghĩ ra là Linh Hồn sống đời của mình mới là quý trọng hơn hết thảy? Chớ cuộc sống trần gian này nhiều lắm cũng cho ta sống đến 100 năm là cùng. Nên khuyên rằng ai đang sống mải lo thân xác mà ngoảnh mặt làm ngơ với người nghèo khổ thì sẽ mất Linh Hồn và Nước Trời … Thì quả là tiếc lắm thay!. Amen.

Y tá con của Chúa,

Tuyết Mai

6 tháng 9, 2020

Được xem 1 lần, bởi 1 Bạn Đọc trong ngày hôm nay