QUỐC GIA NÀO BIẾT TẬN DỤNG SỨC MẠNH MỸ QUỐC GIA ĐÓ SẼ VẺ VANG

Đỗ Ngà

Nhìn nước Mỹ tấn công Syria như là một cuộc dạo chơi, người ta hay nghĩ rằng nước Mỹ hùng mạnh là nhờ những thứ vũ khí vượt trội trội so với phần còn lại của thế giới. Tưởng rằng thế là nguy hiểm. Thế nhưng, có một điều chúng ta cần nhìn nhận, rằng từ khi là cường quốc số một thế giới Mỹ chưa hề cướp lấy một lãnh thổ của quốc gia nào cả.

Tham chiến ở Việt Nam rồi họ cũng rút, nếu họ muốn chiếm Việt Nam thì chẳng thể họ rút như vậy. Họ tham chiến ở Afghanistan rồi họ cũng rút, họ tham chiến ở Iraq rồi họ cũng rút, họ đánh Syria rồi họ cũng rút. Điều đó đủ minh chứng rằng Mỹ chẳng có ý định đánh cướp bất kỳ quốc gia nào để sáp nhập vào lãnh thổ mình cả. Ngay cả Porto Rico họ cũng để cho dân xứ này tự quyết chứ Washington không cưỡng bức.

Thực ra sức mạnh tuyệt đối về quân sự của Mỹ là điều cần thiết. Nếu Tàu mà mạnh nhất thế giới về quân sự thì đấy mới là đáng sợ. Nếu không có sự canh chừng của Mỹ thì Trung Cộng nó lấn tới bãi tắm Việt Nam chứ không phải để cho dân Việt Nam có biển để tắm, chứ nói gì đến việc dân Việt Nam có thể đánh bắt gần bờ? Lâu lâu, tàu Mỹ lại hiên ngang đi vào biển Đông để ngầm bảo với Tàu rằng, “còn có tao ở đây, mầy đừng có lộng hành quá”.

Điều không thể bàn cãi rằng, sau “đổi mới” năm 1986 Việt Nam vẫn chưa thể khởi sắc. Giai đoạn 1986 đến 1995 chính quyền Hà Nội trông ngóng lệnh xóa bỏ cấm vận từ phía Mỹ như nắng hạn chờ mưa. 1995 tổng thống Bill Clinton tuyên bố bỏ cấm vận thì phía Hà Nội hớn hở thấy rõ. Hồi đó tôi nhớ, trên trên TV, báo đài có vô số bài viết về lệnh bỏ cấm vận trong thời gian rất lâu.

Tuy Mỹ bỏ cấm vận nhưng Mỹ vẫn chưa bình thường hoá quan hệ với Việt Nam. Lại một lần nữa, Hà Nội trông đợi ngày này như mong chờ cơn mưa đầu mùa sau thời nắng hạn vậy. Và lại một lần nữa, Bill Clinton đã tuyên bố bình thường hoá quan hệ Việt Nam trước khi rời ghế tổng thống. Trong học đường thì cho chửi Mỹ, trong truyền thông thì cho báo chí chửi Mỹ ra rả. Thực tế, CS Việt Nam sẽ chẳng làm nên cơm cháo gì nếu thiếu ân huệ của Mỹ. Kẻ nhận ân huệ thế mà mồm cứ luôn chửi ân nhân thì có thể nói, bệnh ăn cháo đá bát của CS hết thuốc chữa. Lúc nào cũng theo lạy lục năn nỉ người ta hãy ban cho mình điều này điều nọ mà sau lưng vẫn chửi. Hiện nay CS rất mong muốn được vào các hội có Mỹ làm chủ cuộc chơi, việc họ thất vọng ra mặt khi Mỹ rút khỏi TPP thì đủ biết.

Số phận của Việt Nam cần phải có thay đổi, không thể để nằm trong tay một tập đoàn chính trị láu cá, khôn lõi, tham lam và bất chấp số phận dân tộc. Chính nó biết Mỹ là cứu cánh mà nó vẫn chửi, chính Mỹ đã cứu nó khỏi cảnh bi đát thời kinh tế XHCN nó vẫn chửi. Chính CS chỉ muốn moi tiền từ Mỹ chứ quyết không cho dân tộc hưởng tự do dân chủ để đi lên bằng đôi chân của mình thì đấy cũng là hành động phản quốc rồi huống chi đưa cả dân tộc này nằm kẹt cứng dưới gót giày Trung Cộng. Sức mạnh tuyệt đối về quân sự và kinh tế, cộng vào đó là sự tử tế của Mỹ là một cơ hội tốt cho bất kỳ quốc gia nào nếu muốn tận dụng nó để đi lên. Nhưng trước hết, tự dân tộc đó phải giải quyết xong chuyện nội bộ của chính mình.

Quốc gia nào biết tận dụng sức mạnh Mỹ, quốc gia đó sẽ vẻ vang chứ không phải chống Mỹ hay chửi Mỹ mà là vẻ vang. Quả thật, không có cái ngu nào bằng cái ngu “yêu Nga, ghét Mỹ, thích Cu(ba), thân Tàu”. Cái ngu đó đang ám Việt Nam, hãy giải quyết nó thì Việt Nam sẽ tươi sáng.

Được xem 1 lần, bởi 1 Bạn Đọc trong ngày hôm nay