Lm. Minh Anh, Tgp. Huế
“Còn chín người kia đâu?”.
Chuyện kể về một bà mẹ quê, 85 tuổi, hiền hậu mà sâu sắc. Một chiều, con trai bà gọi điện thăm; như bao lần, trước khi gác máy, bà không quên nói, “Cám ơn con!”. Ai ngờ, ba tiếng “Cám ơn con” hôm ấy lại là lời cuối bà dành cho đứa con yêu. Từ ngày mẹ mất, người ấy không bao giờ quên nhẩm tên thánh song thân mỗi khi dâng lễ. Công bằng thôi! Một Linh mục đã được mẹ dạy luôn biết nói “cám ơn”, nghĩa là không để mình lãng quên hồng ân!
Kính thưa Anh Chị em,
‘Lãng quên hồng ân’ – cũng là điều Lời Chúa hôm nay cảnh tỉnh chúng ta. Bởi lắm lúc, chúng ta nhìn mọi sự “chúng ta có”, “chúng ta là” như là điều hiển nhiên. Ấy thế, trong cuộc đời, chẳng có gì là hiển nhiên; tất cả là hồng ân!
Người ta thường viết trên cát những ân phúc, còn những xúi quẩy thì khắc vào cẩm thạch! Chúng ta dễ than phiền về những thiếu thốn hơn là tạ ơn vì những gì đã nhận được. Thật xót xa, nhưng đó là thực tế của căn bệnh ‘lãng quên hồng ân’. Đó cũng là căn bệnh của chín người phong cùi trong Tin Mừng. Trước sự vô tình của họ, Chúa Giêsu ngạc nhiên, “Chớ thì không phải cả mười người được lành sạch sao? Còn chín người kia đâu?”. “Chúng ta thường xem là hiển nhiên chính những điều đáng được biết ơn nhất!” – Cynthia Ozick.
Chín người ấy được lành bên ngoài nhưng chưa được chữa lành bên trong. Họ có thể đã trở lại nếp cũ, thói cũ, và thái độ cũ. Họ không rút ra được bài học nào từ những năm tháng đớn đau – và đó mới là căn bệnh thật, bệnh vô ơn! “Ai không học được gì từ đau khổ sẽ bị kết án phải lặp lại nó!” – G. Santayana. Ngược lại, người Samari ngoại giáo, và như tướng Naaman trong bài đọc một, đã quay lại tôn vinh và tạ ơn Thiên Chúa. Họ không chỉ được lành thể xác, mà còn được cứu độ linh hồn.
“Sự vô ơn là bức tường ngăn cách giữa Thiên Chúa và các tạo vật, là đập ngăn chặn suối nguồn với dòng sông” – thánh Bênađô. Và thật vậy, “những lời ca tụng của chúng ta không thêm gì cho Chúa, nhưng đem lại ơn cứu độ cho chúng ta”, vì chúng nuôi dưỡng lòng biết ơn. Càng sống tâm tình tạ ơn, chúng ta càng được Chúa tuôn đổ hồng ân. Và xét cho cùng, vô thần cũng chỉ là một hình thức vô ơn – hậu quả của ‘lãng quên hồng ân!’.
Anh Chị em,
“Còn chín người kia đâu?”. Câu hỏi ấy vẫn vang vọng. Nếu hai tiếng “cám ơn” đã trở nên hiếm hoi trên môi miệng chúng ta, thì đó hẳn là một dấu báo động: sự khô cạn tình Chúa, lạnh lùng tình người. Khi ơn nghĩa bị chối bỏ, tình liên đới trở nên mong manh, và niềm tin chỉ còn là lớp sương mờ bên lề cuộc sống. Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta biết ơn trời, biết ơn người, và đừng để mình ‘lãng quên hồng ân!’. Giữa muôn ân phúc, hành động tạ ơn tuyệt vời nhất là tham dự Thánh Lễ – Hy Tế Tạ Ơn – nơi chúng ta dâng lời cảm tạ Thiên Chúa vì mọi ơn lành, đặc biệt là quà tặng Giêsu, Con Một Ngài, và những gì tuôn chảy từ đó.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, vô ơn là chiếc bóng của vô thần – khép lòng con trước ánh sáng. Xin dạy con luôn biết tạ ơn, và không bao giờ ‘lãng quên hồng ân!’”, Amen.
(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)
***********************************************
LỜI CHÚA CHÚA NHẬT XXVIII THƯỜNG NIÊN, NĂM C
Sao không thấy họ trở lại tôn vinh Thiên Chúa, mà chỉ có người ngoại bang này ?
✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca. Lc 17,11-19
11 Trên đường lên Giê-ru-sa-lem, Đức Giê-su đi qua biên giới giữa hai miền Sa-ma-ri và Ga-li-lê. 12 Lúc Người vào một làng kia, thì có mười người phong hủi đón gặp Người. Họ dừng lại đằng xa 13 và kêu lớn tiếng : “Lạy thầy Giê-su, xin dủ lòng thương chúng tôi !” 14 Thấy vậy, Đức Giê-su bảo họ : “Hãy đi trình diện với các tư tế.” Đang khi đi thì họ được sạch. 15 Một người trong bọn, thấy mình được khỏi, liền quay trở lại và lớn tiếng tôn vinh Thiên Chúa. 16 Anh ta sấp mình dưới chân Đức Giê-su mà tạ ơn. Anh ta lại là người Sa-ma-ri. 17 Đức Giê-su mới nói : “Không phải cả mười người đều được sạch sao ? Thế thì chín người kia đâu ? 18 Sao không thấy họ trở lại tôn vinh Thiên Chúa, mà chỉ có người ngoại bang này ?” 19 Rồi Người nói với anh ta : “Đứng dậy về đi ! Lòng tin của anh đã cứu chữa anh.”