(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)
“Tôi phải làm gì để được sự sống đời đời làm gia nghiệp?”.
Trong “Ơn Cứu Độ Quá Vĩ Đại”, “So Great Salvation”, Charles C. Ryrie viết, “Ân sủng không hề rẻ, nó rất đắt! Nó miễn phí cho người nhận, nhưng rất tốn kém cho người trao!”.
Kính thưa Anh Chị em,
Để cứu độ nhân loại, Con Thiên Chúa đã trả một giá ‘rất đắt’; ngược lại, dẫu là miễn phí, nhưng đôi khi, có người cũng phải ‘rất tốn kém’ với nó. Tin Mừng hôm nay đề cập cái ‘giá tốn kém’ mà một người trẻ được chào mời. Anh muốn có ơn cứu độ, mua nó bằng được, mà ‘không cần ngã giá’. Tuy nhiên, Chúa Giêsu cho biết, điều đó không dễ!
Ơn cứu độ là gì? Là sự sống đời đời! Có lẽ biết người trẻ này quá giàu, Chúa Giêsu ra giá, “Hãy đi bán những gì anh có mà cho người nghèo, anh sẽ được một kho tàng trên trời. Rồi hãy đến theo tôi!”. “Nghe lời đó, anh sa sầm nét mặt, buồn rầu bỏ đi”. Anh không ngờ, Ngài hát trên trời! Và cũng không ngờ, Ngài muốn dẫn anh và mỗi người chúng ta buông bỏ mọi sự – ngay cả bản thân – để thanh thoát hướng cả tim lẫn hồn lên ‘tận trời’.
Rất dễ dàng để chúng ta tập trung vào cái giá phải trả cho một thứ gì đó! Chàng trai tiu nghỉu khi anh nhìn vào giá phải trả nhiều hơn kho tàng được hứa; giá cả là một cái gì đó mà anh cảm thấy bây giờ, đang khi kho tàng là một cái gì đó anh chưa thấy. Trong cuộc sống, bao lần chúng ta trải nghiệm sự thật này! Chúng ta tìm kiếm những thoả mãn tức thời và ngã giá ngay, ít sợ tốn kém; đang khi với kho tàng trên trời, chúng ta chần chừ, ngại tốn phí. Vậy thay vì tập trung vào ‘phí’ phải trả, bạn nên tập trung vào ‘phúc’ được hứa và sẽ khám phá ra rằng, giá phải trả hôm nay luôn luôn ‘hời’ so với phần phúc mai ngày. Hãy nhìn vào chân trời bên kia! Để một khi biết được giá trị điều Chúa hứa, hẳn chúng ta sẽ khát khao, dám đặt cược mọi sự mà ‘không cần ngã giá’.
Thật trùng hợp, bài đọc một nói đến một “Gia tài không thể hư hoại, không thể vẩn đục và tàn phai”, dẫu là một gia tài đòi hỏi hy sinh và thử thách. Tuy nhiên, Phêrô – vị ‘Giáo Hoàng tiên khởi’ – trấn an, “Lúc đó anh em sẽ được hân hoan vui mừng, mặc dầu còn phải ưu phiền ít lâu giữa trăm chiều thử thách”. Bởi lẽ, Thiên Chúa luôn giữ lời hứa; Thánh Vịnh đáp ca xác tín, “Giao ước đã lập ra, muôn đời Chúa nhớ mãi!”.
Anh Chị em,
“Tôi phải làm gì để được sự sống đời đời làm gia nghiệp?”. Con người ít nghĩ đến sự sống đời đời, họ chỉ nghĩ đến những thứ ‘không đời đời’; mà những thứ này quả là không đáy, kể cả những điều phi lý! Chớ gì chúng ta khôn ngoan hơn người bạn trẻ kia, khi biết rằng, chỉ có nơi Chúa Giêsu, bạn và tôi mới sở hữu một cái gì đó vĩnh cửu; bấy giờ, ai nấy sẽ can đảm bán hết mọi sự để tậu bằng được nó mà ‘không cần ngã giá’. Sẽ không có chỗ cho Thiên Chúa trong một trái tim vốn đã đầy ắp những gì thế tục; chỉ khi tách rời chúng, may ra chúng ta mới có thể đến với niềm vui thực sự. Và Thiên Chúa sẽ trao mình cho ai không có bất kỳ một ràng buộc nào khi họ tìm kiếm Ngài, cho ai ‘không cần ngã giá’ với Ngài!
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, đừng để con bám víu vào những gì ‘không đời đời’; để từ đó, con dám đầu tư cả cuộc sống của con vào ‘Đấng Đời Đời’ mà không cần biết rẻ hay đắt!”, Amen.
(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)
From: KimBang Nguyen
***********
Thứ Hai Tuần VIII – Mùa Thường Niên
✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mác-cô.
17 Khi ấy, Đức Giê-su vừa lên đường, thì có một người chạy đến, quỳ xuống trước mặt Người và hỏi : “Thưa Thầy nhân lành, tôi phải làm gì để được sự sống đời đời làm gia nghiệp ?” 18 Đức Giê-su đáp : “Sao anh nói tôi là nhân lành ? Không có ai nhân lành cả, trừ một mình Thiên Chúa. 19 Hẳn anh biết các điều răn : Chớ giết người, chớ ngoại tình, chớ trộm cắp, chớ làm chứng gian, chớ làm hại ai, hãy thờ cha kính mẹ.” 20 Anh ta nói : “Thưa Thầy, tất cả những điều đó, tôi đã tuân giữ từ thuở nhỏ.” 21 Đức Giê-su đưa mắt nhìn anh ta và đem lòng yêu mến. Người bảo anh ta : “Anh chỉ thiếu có một điều, là hãy đi bán những gì anh có mà cho người nghèo, anh sẽ được một kho tàng trên trời. Rồi hãy đến theo tôi.” 22 Nghe lời đó, anh ta sa sầm nét mặt và buồn rầu bỏ đi, vì anh ta có nhiều của cải.
23 Đức Giê-su rảo mắt nhìn chung quanh, rồi nói với các môn đệ : “Những người có của thì khó vào Nước Thiên Chúa biết bao !” 24 Nghe Người nói thế, các môn đệ sững sờ. Nhưng Người lại tiếp : “Các con ơi, vào được Nước Thiên Chúa thật khó biết bao ! 25 Con lạc đà chui qua lỗ kim còn dễ hơn người giàu vào Nước Thiên Chúa.” 26 Các ông lại càng sửng sốt hơn nữa và nói với nhau : “Thế thì ai có thể được cứu ?” 27 Đức Giê-su nhìn thẳng vào các ông và nói : “Đối với loài người thì không thể được, nhưng đối với Thiên Chúa thì không phải thế, vì đối với Thiên Chúa mọi sự đều có thể được.”