Nhạc sĩ Nguyễn Vũ, tác giả ‘Bài Thánh Ca Buồn,’ qua đời ở Sài Gòn

Ba’o Nguoi-Viet

September 24, 2025

SÀI GÒN, Việt Nam (NV) – Nhạc sĩ Nguyễn Vũ, tác giả ca khúc nổi tiếng ‘Bài Thánh Ca Buồn,’ vừa qua đời tại nhà riêng ở Sài Gòn vào chiều 24 Tháng Chín, thọ 81 tuổi.

Nhạc sĩ Nguyễn Vũ, tên thật là Nguyễn Tuấn Khanh, sinh năm 1944, tại Hà Nội, di cư vào Nam năm 1954 và sinh sống tại Đà Lạt, sau đó là Sài Gòn cho đến cuối đời.

Nhạc sĩ Nguyễn Vũ. (Hình: Báo Tuổi Trẻ)

Theo báo Tuổi Trẻ, nhạc sĩ Nguyễn Vũ qua đời lúc 5 giờ 20 chiều 24 Tháng Chín vì đột quỵ tại nhà riêng trên đường Nghĩa Hưng, phường Tân Hòa, TP.HCM (trước đây là Phường 6, Quận Tân Bình).

“Bài Thánh Ca Buồn” là một trong những tác phẩm nổi tiếng nhất của ông, được sáng tác vào năm 1972. Hơn 50 năm qua, ca khúc này được hàng triệu người hát, mỗi khi dịp Giáng Sinh về.

Ngoài “Bài Thánh Ca Buồn,” nhạc sĩ Nguyễn Vũ còn có nhiều nhạc phẩm nổi tiếng khác được nhiều người biết đến như “Nhìn Nhau Lần Cuối,” “Ga Chiều Phố Nhỏ,” “Lời Cuối Cho Em,” “Bài Cuối Cho Người Tình,” “Huyền Thoại Chiều Mưa,” “Đêm Kỷ Niệm…”

Theo cáo phó của gia đình, được báo Tuổi Trẻ trích đăng, cho biết: “Nghi thức tẩm liệm và phát tang vào lúc 11 giờ tối 24 Tháng Chín. Ngày 25 Tháng Chín là thời gian thân bằng quyến thuộc cầu nguyện. Đến 5 giờ sáng 26 Tháng Chín là nghi thức động quan và di quan. Sau đó, linh cữu nhạc sĩ được hỏa táng tại Trung Tâm Bình Hưng Hòa. Gia đình thông báo miễn phúng điếu kể cả hoa, trái cây và nhang đèn.”

Hàng triệu người Việt Nam, có thể ai đó không nhớ tên nhạc sĩ Nguyễn Vũ, nhưng không ai không biết nhạc phẩm nổi tiếng của ông khi vang lên: “Bài thánh ca đó còn nhớ không em?….” Và, “… Rồi những đêm thế trần đón Noel – Lang thang qua miền giáo đường dấu yêu – Tiếng thánh ca ngày xưa vang đêm tối – Nhớ quá đi thôi giọng hát ai buồn…” [kn]


 

Một chút để suy gẫm – Nhà báo Hoàng Nguyên Vũ

Nhà báo Hoàng Nguyên Vũ

Tôi từng ngồi ở hành lang bệnh viện vào một chiều oi ả, khi nghe thấy một câu nói mà đến giờ, mỗi lần nhớ lại, lòng tôi vẫn thắt lại một nhịp.

Một cô hộ lý trẻ nói với giọng bực dọc:

– Bác ơi, bác lại tè ra giường nữa rồi đó nha!

Cụ ông nằm trên giường, ánh mắt ngơ ngác như đứa trẻ bị bắt quả tang làm điều sai.

Ông quay mặt vào tường. Không nói. Chỉ lặng lẽ.

Ở giường bên, một người nuôi bệnh khẽ nói với con gái:

– Con nít tè dầm thì người ta thương. Người già tè dầm… lại bị mắng.

Cô gái gật đầu, rồi hỏi nhỏ:

– Sao lại vậy má?

Bà đáp, chậm rãi, như thể chạm vào một nỗi niềm mà chỉ ai từng già đi, từng lặng lẽ một mình, mới hiểu hết:

– Vì người già… không còn mẹ để thương nữa.

Người ta hay nói: “Già như con nít.” Nhưng không.

Trẻ con có mẹ.

Người già thì không.

Trẻ con lấm lem thì có người lau mặt, dỗ dành, xoa đầu mà bảo:

 “Không sao, mẹ đây rồi.”

 Người già lấm lem thì bị nhíu mày, bị nhắc nhở, bị những cái thở dài kéo dài đến rã rời.

Trẻ con được nâng niu vì còn cả một đời phía trước.

Người già bị bỏ mặc… vì chẳng còn bao nhiêu đời để mà mong chờ.

Tôi nhớ cha mình – một người thợ mộc từng thẳng lưng suốt đời, từng không biết cúi đầu trước ai – đứng run rẩy ở cửa phòng tôi, chỉ để thốt lên một câu:

“Con ơi, giúp ba thay áo với.”

Ông đứng đó, như thể xin một đặc ân.

Tôi bước ra, thấy bàn tay ông đã không còn vững, cúc áo cài lệch, vạt áo lộn trong ra ngoài.

Lòng tôi thắt lại.

Người từng dạy tôi cài khuy áo… giờ không cài nổi áo cho mình.

Ông xấu hổ. Không phải vì chiếc áo.

Mà vì lần đầu trong đời, ông cần con trai… như ngày xưa tôi từng cần ông.

Người già không đáng thương vì họ yếu.

Họ đáng thương… vì họ đã từng mạnh.

Từng đội mưa đạp xe mấy chục cây số chỉ để con kịp đến lớp.

Từng nhường miếng cá cuối cùng trong nồi canh chua cho đứa con thích ăn đầu.

Từng thức cả đêm chỉ để mở cửa khi ta đi chơi về muộn mà không một lời càm ràm.

Giờ đây, họ chỉ mong một bàn tay đủ dịu dàng để không gạt đi, đủ kiên nhẫn để không gắt gỏng.

Họ chỉ mong… một người chịu nắm tay họ đi qua đoạn đời cuối cùng – như chính họ đã từng nắm tay ta qua những tháng năm đầu tiên.

Chúng ta thương con bằng bản năng.

Nhưng lại thương cha mẹ già… bằng sự kiên nhẫn giới hạn.

Vì sao?

Vì ta đã quen thấy họ gồng gánh, mạnh mẽ.

Nên khi họ yếu mềm, ta bối rối.

Khi họ lẩm cẩm, ta khó chịu.

Khi họ phụ thuộc, ta lảng tránh.

Ta quên mất rằng…

Người từng là chỗ dựa, cũng cần được dựa lại.

Người từng thay ta tã, giờ chỉ cần ta lau cho họ một giọt nước tiểu mà không rít lên vì mệt.

Đừng đợi đến khi họ không còn… rồi mới thốt hai chữ “giá như”.

Giá như mình nhẹ giọng hơn một chút.

Giá như mình không gắt lên hôm đó.

Giá như mình chịu dắt mẹ ra ngồi nắng chiều trước cổng, chỉ vài phút thôi…

Người già không còn mẹ.

Và chúng ta – những đứa con – chính là phần dịu dàng cuối cùng họ còn.

Thương một người già, đôi khi không cần phải làm điều gì lớn lao.

Chỉ cần đủ kiên nhẫn để đừng khó chịu.

Đủ mềm lòng để không nhẫn tâm.

Và đủ tử tế… để không rời tay họ, khi họ bắt đầu run rẩy.

 Nhà báo Hoàng Nguyên Vũ

From: taberd & NguyenNThu

Tiểu Tử – Tác Giả: Nguyễn Thị Cỏ May 

Tác Giả: Nguyễn Thị Cỏ May 

Ba’o Dan Chim Viet

21/09/2025

 Viết về Tiểu Tử không khó nhưng không thật đơn giản. Nếu nói « Tiểu Tử » là kỹ sư điện chuyên ngành Thủy điện, tốt nghiệp năm 1955, ở trường kỷ sư điện Marseille, thì không phải chúng ta nói chuyện về ông Tiểu Tử, nhà văn, mà đó là ông Võ Hoài Nam, năm nay 95 tuổi, an dưỡng tuổi già tại tư gia ở vùng Paris .

 Vừa ở Marseille về, ông dạy nhạc ở Pétrus Ký, qua năm sau, ông  dạy Lý Hóa các lớp Đệ II Cấp . Ông Cụ thân sanh của ông muốn ông theo nghiệp dạy học vì chính Cụ là giáo sư Sử Địa và Pháp văn ở Pétrus ký và một số trường Trung học tư ở Sài gòn như Lê Bá Cang, Lyceum Nguyễn văn Khuê, Đồng Nai, lúc ở Sài gòn còn học theo chương trình Đông dương, Trung học có các lớp từ 1ère Année, …4è Année, thi DEPSI (Diplôme d’Etudes Primaires Supérieures Indigènes – Văn bằng Cao Tiểu hay Thành chung) và/hoặc Brevet du 1er Cycle/Brevet Élémentaire .

Cụ Võ Thành Cứ muốn người con trai duy nhứt của mình, đậu kỹ sư ở Pháp, về xứ đi dạy học vì Cụ vẫn nặng tinh thần khai hóa cho thanh niên . Tham gia các hoạt động chống thực dân với các cụ Nguyễn An Ninh, Phan văn Hùm, Tạ Thu Thâu, Trần văn Thạch, .. Cụ vừa dạy học để nuôi gia đình, vừa giúp bạn và gia đình bạn khi bạn gặp tù tội . Sau đó, Cụ mở một trường Trung học tư ở đường Dixmude, Sài gòn II (Đề Thám sau này) để làm nơi làm việc và gặp gở cho các bạn tranh đấu và nhứt là các bạn vừa ở tù ra có nơi làm việc tạm một thời gian .

Cuộc đời của Cụ Võ Thành Cứ cũng khá ly kỳ và đẹp lắm .

Vừa thi đậu DEPSI và cả Brevet Élémentaire, Cụ được bổ nhiệm làm thầy giáo cho trường Tiểu học ở Rạch giá . Lúc bấy giờ, người đi làm việc với bằng  Brevet Élémentaire ăn lương 90$ tháng, còn với bằng DEPSI, ăn lương chỉ có 45$ tháng .

Ông Đốc Giản là thầy dạy Cụ hồi lớp nhứt (Cours Supérieur) ở Tây ninh, cũng là thầy của nhiều người sau này có danh phận lớn, như Đức Hộ Pháp Phạm Công Tắc, Thủ tướng Nguyễn văn Tâm, …) nghe tin học trò củ được bổ nhiệm làm thầy giáo và biết học trò của mình vốn con nhà nghèo, Cụ Đốc bèn kêu học trò củ tới và bảo bà vợ lựa 2 bộ quần áo của Cụ còn mới đem cho học trò mặc đi dạy học tạm thời gian đầu.

Đi dạy học được vài năm, một hôm viên Thanh tra Học chánh Tỉnh tới xét trường. Hắn lấy tay chà cạnh bàn học của học trò, đưa ngón tay dính bụi quẹt vào mặt đứa học trò ngồi ở bàn đó và đưa lên cho thầy giáo coi . Không dằn lòng được, Thầy Cứ tiến tới đánh viên Thanh tra người pháp mấy phát tuy người của thấy cao chỉ hơn 1, 5m nhưng nhờ có tập nghề võ .Dĩ nhiên viên Thanh tra thưa Cụ nhưng chính viên Thanh tra bị xử có lỗi và bị đổi đi nơi khác .Câu chuyện một thầy giáo người an-nam-mít dám đánh Thanh tra người pháp chỉ vì tụ ái dân tộc lan truyền ra khắp Rạch giá.

 Một hôm, Cụ Ngô văn Thính, một nhà điền chủ lớn ở Rạch giá, tới thăm thầy giáo Cứ . Cụ Thinh hỏi thầy Cứ vậy thầy có thấy bằng lòng với địa vị hiện tại hay muốn tiến hơn nữa không?

Thầy Cứ thưa « Tôi nhà nghèo, nay được công ăn việc làm như vầy là quá rồi . Muốn tiến thêm, có muốn cũng không làm được » .

Cụ Thinh liền nói rõ: «Nếu thầy muốn, thiệt tình, thầy có dám bỏ việc làm này không, để đi qua Pháp học thêm vài năm nữa ? Tiền đi và ăn học, tôi lo hết . Nhưng khi về, thầy phải truyền bá chánh trị ở trong xứ, chống Tây» (Chuyện này, Cỏ May tôi tình cờ đọc được 1 báo cáo của an ninh pháp ở Văn khố về Đông dương ở Aix . Tên Thinh hay Thính, viết không có dấu rỏ ràng . Năm 1954, tới nhà thầy Cứ ở Gò Dầu Hạ chơi, có gặp Bà vợ bé của Cụ Thinh, thầy Cứ gọi bằng Dì, nhưng lúc đó, Cỏ May tôi chưa biết câu chuyện ly kỳ và đẹp như vừa kể) .

Cụ Cứ, xong Tú Tài ở vùng Toulouse, lên Paris học Sử Địa ở Sorbonne. Vừa xong Dự bị, thế giới bị kinh tế khủng hoảng, tiền mất giá, giá lúa xuống, điền chủ trắng tay. Thế là Cụ phải xuống tàu về xứ. Lúc đó đi qua Pháp học, học sinh và sinh viên đều đi tàu biển và phải mua vé đi và cả về. Đi hạng cá kèo, nằm võng dưới hầm tàu. Người nằm võng trên, khi say sóng, cho người nằm võng dưới ăn chè. Nhờ vậy mà nhớ mặt nhau, vế sau trở thành bạn thân khi gặp lại.

Cụ về Sài gòn, làm báo và dạy học, tham gia tranh đấu chống thực dân.

 Võ Hoài Nam

Đang học Seconde (Đệ Tam sau này), Võ Hoài Nam được cho qua Pháp học tiếp Trung học. Tới Marseille, ông qua vùng Garonne sur Lot và học Première theo tuổi tác. Lúc đầu, Tây giảng bài, ông thở dài vì theo không kịp nhưng nhờ toán, lý hóa học được nên ông bám trụ rồi cuối năm cũng đậu được Tú Tài I. Qua năm Tú Tài II, không còn thấy quá khó khăn nữa.

Trở lại Marseille, ông vào trường kỹ sư điện. Qua năm thứ hai, ông cùng với bạn bè đóng phim « Vì đâu nên nỗi » (Có chiều ở Sài gòn 1955).  Chủ đề Việt Nam nên phim cảnh phải Việt Nam. Mà ở Pháp làm sao có cảnh Việt Nam như ruộng lúa ngặp nước, có nông dân cấy lúa vừa hò? Cũng may, ở vùng Camargue, cách Marseille về hướng Tây, chừng 70 km, có ruộng ngập nước giống như ruộng lúa vùng Gia định, Long An. Năm 1942, Lính Thợ việt nam trồng lúa ở đây theo cách làm ruộng ở quê nhà. Tới mùa gặt năm đầu tiên thu hoạch được 40 tấn. Và số thu tăng lần, chỉ trong vài năm sau, số gạo Camargue đủ cho thị trường Pháp. Ngày nay vẫn còn gạo Camargue bán, với nhiều thứ như gạo lứt, gạo đỏ, gạo đen, hột dài, hột tròn, …

Sau phim « Vì đâu nên nỗi », Võ Hoài Nam bắt đầu mê văn nghệ, bỏ học. Nhà trường viết thư báo tin về gia đình. Dĩ nhiên ông bị ông Già rày la và ông Cụ viết thư qua nhà trường xin lỗi. Đọc lời lẽ cảm động của một đồng nghiệp xa xôi, nhà trường gọi cậu sinh viên bỏ học tới, la rầy, đưa cho ông coi thư của ông Già . Không thể làm gì khác hơn được, Võ Hoài Nam trở lại học tiếp. Và đậu kỹ sư điện năm 1955.

Về nước, sau 2 năm đầu dạy học ở Pétrus Ký, ông vào làm cho Shell ở Sài gòn. Lúc làm việc, ông học vẽ với vài họa sĩ tên tuổi ở Sài gòn. Cuối tuần, ông vác giá vẽ đi ra ngoại ô tìm đề tài tập vẽ. Ông say mê vẽ. Nhưng chưa kịp triển lãm tác phẩm của mình. Đến khi hưu trí ở Paris, ông vẽ trở lại, và vẽ nhiều về tĩnh vật. Tranh của ông có triển lãm ở Thị xã Paris 13 suốt nhiều ngày và bán được mươi bản.

Vốn mê văn nghệ, ông học đờn ca vọng cổ với nhạc sĩ mù Văn Vĩ, người mà sau 30/04/75, cỡi xe Honda chạy khắp đường phố Sài gòn .

Nhưng học chưa xong, tuy đã tới trình độ lên sân khấu ca 6 câu được rồi, thì bị đuổi vì một lý do rất vô duyên .

Khi tới xin học, ông giới thiệu mình với Văn Vĩ là làm thư ký hãng Shell. Thầy trò đang cơm lành, canh ngọt, bỗng một hôm, có một cô tới xin học ca vọng cổ và giới thiệu đang làm thư ký cho hãng Shell. Văn Vĩ hỏi có biết ông Võ Hoài Nam, đang học ở đây và cũng làm thư ký ở đó. Cô ấy bảo biết nhưng ông ấy làm lớn lắm, làm Giáo đốc, chớ không phải thư ký.

Thế là hôm sau, Võ Hoài Nam tới, Văn Vĩ đuổi ngay. Anh đi về đi. Đi khỏi nhà tui ngay. Anh thấy tui đui, anh khi dễ tui, phải không?

Ông Võ Hoài Nam ngớ người, không hiểu gì hết. Chuyện gì vậy?

Tới khi hiểu chuyện, Võ Hoài Nam giải bày với Văn Vĩ là chuyện ông làm việc đâu có liên hệ gì với việc học ca vọng cổ. Ông nói dối chỉ là cách nói đơn giản về mình mà thôi.

Nhưng Văn Vĩ không chịu bỏ qua.

Thế là bài ca vọng cổ phải xuống hò ở đây .

Tuy học chưa hết nghề của Văn Vĩ nhưng ông ca vông cổ vẫn mùi tận mạng .

Văn Vĩ thường nhắc ông là ít hôm nữa ông sẽ ca ăn khách và sắm liền xe Nash (loại xe tiêu chuẩn ngon của Sài gòn thủơ đó) .

Võ Hoài Nam học ca vọng cổ vì lúc đó ông đang mê cải lương. Ông có một tuồng được gánh Thủ Đô hát ở Sài gòn, khá ăn khách. Tuồng «Tình, Tiền và Sự nghiệp » .

Và cũng là lúc ông muốn nghỉ làm Shell để đi theo Cải lương . Có lẽ bị cú bất ngở của Văn Vĩ mà ông tiếp tục làm Shell cho tới ngày cuối của Sài gòn .

 Tiểu Tử

Tiểu Tử là bút hiệu ký dưới những bài «Trò Đời » (loại film du jour) đăng hằng ngày trên nhựt báo «Tiến» ở Sài gòn trước 75 của Đặng văn Nhâm . Hai người quen biết nhau vì Đặng văn Nhâm là học trò củ của Cụ Võ Thành Cứ ở Pétrus ký .

Ông  chọn tên «Tiểu Tử » hàm ý, rất đơn giản, xác nhận mình vốn không phải là «Đại Nhơn» . Ngày nay là «Đại Gia»!

 Ngày nay, Tiểu Tử là tên được quen biết rộng rải, trong Cộng đồng người Việt ở gần khắp thế giới . Nhưng Tiểu Tử hoàn toàn là nhà văn, có tiếng tăm nhưng vẫn không liên hệ xa gần gì với kỷ sư Võ Hoài Nam . Vì Tiểu Tử không phải là kỷ sư . Hơn nữa, Tiểu Tử cũng không phải người đóng phim ở Camargue năm 1954, cũng không phải họa sĩ, cũng không phải soạn giả cải lương. Vẫn biết đó là một người.

Vì nhiều người hiện nay chỉ biết Tiểu Tử là nhà văn. Truyện ngắn cùa ông rất đôc đáo về nội dung và cả hình thức.

Tiểu Tử là tác giả của  «Tiểu Tử Toàn Tập » 2 quyền, xuất bản năm 2017 ở Pháp. Trước đây, truyện ngắn của ông được in nhiều lần thành tập . Sau cùng, có một độc giả ở Hòa-lan, vì ngưởng mộ ông nên tự ý tập họp lại tất cả truyện của ông làm thành 2 cuốn, mỗi quyền hơn 300 trang, bìa màu xanh tươi, có hình tác giả ở góc mặt phía dưới.

Truyện ngắn của Tiểu Tử ở những lần xuất bản trước có tựa (Titre) khác nhau . Như quyển đầu tiên có tựa sách là «Bài Ca Vọng cổ».

Nay, trong «Tiểu Tử toàn Tập », tác giả cũng lấy «Bài Ca Vọng cổ » làm truyện số 1 ở trang  đầu tiên của « Tiểu Tử Toàn Tập », Quyển Thượng .

 Vì tác giả uu ái truyện « Bài Ca Vọng cổ » hơn những truyện khác?

Riêng Cỏ May tôi vẫn không quên trường hợp ông viết truyện ngắn này mà nhiều người yêu thích . Một câu chuyện đơn giản mà ăn khách mãnh liệt .

Tiểu Tử với Cỏ May tôi vẫn thường nói chuyện qua điện thoại nếu không gặp nhau về đủ thứ chuyện . Hôm ấy, tôi muốn biết chút ít về vộng cổ nên hỏi Tiểu Tử vì biết ông là nhà nghề về môn âm nhạc Nam kỳ này. Ông nói về kỷ thuật ca, cách đờn, … Và, bất ngờ, ông nói sẽ gởi cho tôi coi về vọng cổ .

Vài hôm sau, ông fax cho tôi « Bài Ca Vọng Cổ », một truyện ngắn, chớ không phải một bài lý thuyết về ca, đàn vọng cổ như tôi mong đợi .

Tôi in ra và đọc . Tôi liền liên lạc với một cậu thanh niên ở Stuttgart, gốc sinh viên Miền Bắc du học ở lại, nhờ đánh máy tiếng việt có dấu đầy đủ vì lúc đó chúng tôi chưa biết xài Computer . Đánh máy xong, cậu ấy fax qua cho tôi và tôi gởi cho tác giả để từ đó phổ biến (Nhắc lại chuyện củ, tôi không biết cậu này ngày nay ở đâu, sanh sống như thế nào, sau khi xin ở lại Đức, bị từ chối) .

 Đúng. Bài Ca Vọng cổ là một tuyện ngắn hay viết về một thanh niên da đen, lai Việt Nam, cha người Côte d’Ivoire nơi tác giả làm cho Công ty đường mía ở đó và sau qua làm cho Shell cho tới ngày hưu trí .

Người đọc, ai cũng nhìn nhận giá trị văn chương của nó. Nó đơn giản nhưng từng bước nhè nhẹ, nó len trọn vào tâm hồn người đọc. Nó đánh thức tình cảm về quê hương xứ sở của người Việt nam tỵ nạn đang sống ở xứ người .

Đọc Bài Ca Vọng  cổ, người đọc như bổng chốc sống trên quê hương của mình . Không bằng cảnh vật mà bằng tình cảm . Bằng sự rung động từ một chìu sâu thầm kín nào đó trong người :

 « Có chớ bác . Con có lai chớ bác.

Hắn xòe hai bàn tay đưa ra phía trước, lật qua, lật lại :

Bên nội của con là nằm ở bên ngoài đây nè .

Rồi hắn để một tay lên ngực, vỗ nhè nhẹ về phía trái tim:

Còn bên ngoại của con, nó nằm ở bên trong . Ở đây, ở đây nè bác.

Bổng hắn nghẹn lại:

Con lai Việt nam chớ bác!

Nhớ Sài gòn quá nên con ca vọng cổ cho đở buồn. Hồi nảy, bác lại đây là lúc con đang ca Đường về quê ngoại đó bác ».

 Truyện của Tiểu Tử nặng tình quê hương xứ sở . Vì đó là thứ tình cảm mà ông bị mất cũng như bà con Miền Nam của ông. 

 Có nói về sự thù ghét Việt cộng sau 30/04/75 của dân chúng Sàigòn, ông cũng nói một cách nhè nhẹ, châm biếm nhưng sâu sắc. Ít khi thấy ông bộc lộ sự thù hằn một cách hung hãn.

Thế mà trong truyện Chị Tư Ù, ông cho chị Tư Ù bửa đầu thằng công an việt cộng một cách ngọt xớt, gọn bâng, như cách chị Tư Ù chẻ đầu cá, không để lại những bầy nhầy:

 «Vừa thấy chị Tư bước vào, thím Út òa lên khóc:

 Tụi nó giết anh Út rồi, chị Tư ơi …

 Chị dang tay ôm hết ba mẹ con, ôm hết những gì còn lại của Út Cón .  Không còn nước mắt để khóc, nhưng còn đủ tỉnh táo để nhận thấy rằng từ đây chính mình phải thay Út Cón để bảo vệ gia đình này mặc dầu không ai gởi gắm hết.

 Nửa khuya đêm đó, chị Tư trở dây . Trong bóng tối, chị mò mẫm khoác áo bà ba đen máng sẳn trên cây cột từ đầu hôm, cập nách con dao phay quấn trong cái bao bố nhỏ đặt sẵn cạnh chân bộ ván gõ, bước ra đóng nhẹ cửa lại . Bên ngoài, trời đầy sao . Gió sông nhè nhẹ mát rượi . Chị bước đi tự nhiên, chẳng chậm rải, chẳng gấp rút . Giống như đi công chuyện bình thường . Ngoài đường vắng teo . Mấy con chó hoang ngủ dưới dãy thớt thịt trong nhà lòng chợ ngóc đầu lên nhìn, sủa vu vơ vài tiếng rồi lại nằm xuống . Chẳng có gì phải bận tâm . …

Chị Tư bước vào hàng ba, thấy trong nhà có ánh đèn . Nghĩ « chắc thằng trời đánh đó đang làm báo cáo . Không biết nó đang muốn hại ai nữa đây ? » . Chị đưa tay gỏ cửa . Có tiếng người hỏi :

 -Ai đó?

 Chị Tư trả lời như không trả lời:

 -Tui!

 Nghe giọng đàn bà, tên công an yên chí :

 -Chờ chút!

 Có tiếng khóa lọc cọc rồi cánh cửa mở ra . Ánh đèn dầu từ bên trong hắt lên người chị Tư, tuy không sáng lắm nhưng vẫn thấy rỏ nét trầm tỉnh tự nhiên trên gương mặt tròn trịa . Ở đó vừa hiện lên một nụ cười mà tên công an giàu tưởng tượng cho là đầy « nhiệt tình cách mạng » . Anh ta bước ra đảo mắt nhìn quanh rồi mới mời :

 -Vô đi!

 Tiếng đi vừa dứt là chị Tư đã bổ con dao phay vào ngay giữa đầu, nhanh gọn và chính xác như chị bổ cái đầu cá . Xong, chị bước vào thổi tắt cây đèn dầu rồi ra sàn nước rửa tay chơn, mình mẩy và con dao . Trước khi ra về, chị nhìn lại hàng ba : trong bóng tối, chị vẫn thấy «thằng trời đánh» nằm một đống, không nhúc nhích… ».

 Cũng trong  truyện « Chị Tư Ù», bất ngờ có một chi tiết khá ly kỳ là Tiểu Tử chi ra một hoạt động  « tình báo nhân dân » – thứ mà việt cộng khoe là hơn cả CIA, hơn cả Phòng Nhì Pháp – của tên công an việt cộng vừa bị chị bửa đấu, đem áp dụng khai thác chị để tìm lấy cho sạch tài sản của Út Cón, bạn của chị, mà hắn nghi chủ tiệm vàng còn cất dấu .

 « Rồi sực nhớ ra, chị Tư hỏi :

 -À ! Chút xíu nữa quên mất . Anh muốn gặp tui có chuyện gì không ?

 Tên công an như nắm được cái phao, vội vã đổi giọng ra chìu thân mật :

 -Chuyện này xin chị giữ kín cho . Người ta nói với tôi rằng Út Cón còn dấu vàng, không kê khai hết trong kỳ kiểm kê vừa rồi . Tôi cũng nghĩ như vậy bỡi vỉ thấy anh ta…thế nào ấy .

 Chị Tư nghiêm giọng :

 -Chuyện này …Anh là chánh quyền, anh phải đi hỏi ảnh chớ sao lại hỏi tui ?

 Tên công an thấp giọng :

-Người ta nói với tôi là chị thân với Út Cón lắm . Tôi muốn nhờ chị nói với anh ấy một tiếng để ảnh mang nạp cho Nhà nước số vàng còn cất dấu . Tôi sẽ giữ kín vụ này và không báo cáo lên cấp trên . Tôi muốn giải quyết như trong gia đình thôi . Chị hiểu không ? » .

Tiểu Tử là nhà văn đặc sệt miền nam

Nhận xét về Tiểu Tử, có khá nhiều người . Cỏ May tôi xin mời bạn đọc 2 người quen thuộc, hoàn toàn gốc ở quê hương của văn học và chữ nghĩa Việt nam, đánh giá Tiểu Tử .

-Cụ Từ Thức nhà báo (VN Press, Sài gòn) ở Paris nhận xét Tiểu Tử: 

« Tiểu Tử là một nhà văn miền Nam điển hình, con đường nối dài của những Hồ Biểu Chánh, Bình Nguyên Lộc, Sơn Nam. Văn của ông là lối kể chuyện của người miền Nam, bình dị nhưng duyên dáng, duyên dáng bởi vì bình dị, tự nhiên. Tiểu Tử không “làm văn”. Ông kể chuyện; không có chữ thật kêu, không có những câu chải chuốt. Với cách viết, với ngôn ngữ chỉ có những tác giả miền Nam mới viết được. Không hề có cường điệu, không hề có làm dáng. Người đọc đôi khi có cảm tưởng tác giả không mấy ưu tư về kỹ thuật viết lách. Ông viết với tấm lòng. 

Ngay cả tên những nhân vật cũng đặc miền Nam, không có Lan, Cúc, Hồ Điệp, Giáng Hương như trong tiểu thuyết miền Bắc, không có Nga My, Diễm My, Công Tằng Tôn Nữ như Huế, chỉ có những con Huê, con Nhàn, con Lúa, thằng Rớt, thầy Năm Chén, thằng Lượm, bà Năm Cháo lòng. Các địa danh cũng đặc Nam kỳ, không có Cổ Ngư, Vỹ Dạ, Thăng Long, chỉ có những Nhơn Hoà, Cồn Cỏ, Bò Keo, Bình Quới, những tên, những địa danh rất ”miệt vườn’’, chỉ đọc cũng đã thấy dễ thương, lạ tai, ngồ ngộ. Âm thanh như một câu vọng cổ ai ca bên bờ rạch. » (Từ Thức, « Những giọt nước mắt – Những tiếng thỏ dài ») .

-Cụ Nguyễn văn Lục, Giáo sư Văn chương và phê bình Văn học, viết về Tiểu Tử : Người tiếp lửa và giữ hồn của Miền Nam (DCV Online, 2023) :

« Tôi biết Tiểu Tử khá muộn khi ông đã thành danh và tích lũy một di sản văn học đáng nể như một loại trầm tích lắng đọng từ lâu. Nhưng khi biết rồi thì càng đọc văn của ông càng thấy gần gũi, gắn bó.

Hình như ông không viết truyện dài mà chỉ chuyên viết truyện ngắn. Mỗi truyện ngắn đều như nhắc nhở xa gần đến những cột mốc văn học đàn anh, xa xôi như Hồ Biểu Chánh, hay gaadn hơn như Bình Nguyên Lộc, Sơn Nam, Lê Xuyên. Có thể vì cách thức diễn tả, ngôn từ xử dụng, tâm tình và cá tính của ông thì đặc sệt là dân Nam Kỳ.

Nhưng về nội dung cũng như mục đích viết của Tiểu Tử thì tôi xin vài thưa rằng: Nó hoàn toàn không giống các “nhà văn miệt vườn” ‒ không giống Bình Nguyên Lộc, càng xa Sơn Nam ‒ và còn có thể khác biệt với Lê Xuyên. Tôi không dám nói rằng tôi phủ nhận các nhà văn miền Nam tiền bối. Tôi đã từng mê truyện dài đầu tiên Chú Tư Cầu của Lê Xuyên ‒ cuốn truyện dài viết phơi-ơ-tông1 mỗi ngày ‒đã từng làm Lê Xuyên nổi tiếng.

… Bấy nhiêu năm lưu lạc ở xứ người. Vốn chữ nghĩa vẫn không bị han rỉ, xói mòn. Ông vẫn giữ được cá tính miền Nam: bình dân, giản dị, thật thà, dí dỏm. Ông vẫn giữ được cốt cách một lối viết chân chất, kiểu nghĩ sao viết dzậy, không màu mè, không kiểu cách, không uốn éo văn hoa làm dáng. Điều này cho thấy ông khác hẳn nhà văn Mai Thảo. Mai Thảo vẫn nghĩ rằng ông là nhà văn, Những người làm ra chữ.

Nhưng chính lối viết chân chất ấy quyến rũ người đọc. Chính chỗ bình dị làm nên vóc dáng văn học. Chữ của ông là có sẵn, chỉ khác nó nằm trong văn cảnh toàn bộ hỏi đáp trao đổi giữa những người dân bình thường. Đọc là gợi nhớ, đọc là thấy mình trong đó như tìm về như có người nhắc hộ » .

 Nay Tiểu Tử và Võ Hoài Nam, cả hai, đều vừa từ giả chúng ta hôm thứ năm 18 tháng 9/2025 (tại tư gia ở Noisy-le Grand, Pháp) !

 Nguyễn thị Cỏ May


 

Khi bạn chết đi…

Phuong Tran

Đừng lo lắng về thân thể của bạn… người thân của bạn sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết tùy theo khả năng của họ. Họ sẽ cởi quần áo của bạn, tắm rửa, mặc quần áo cho bạn, đưa bạn ra khỏi nhà và đưa bạn đến địa chỉ mới.

Nhiều người sẽ đến dự đám tang của bạn để “nói lời tạm biệt”. Một số sẽ hủy bỏ các cam kết và thậm chí bỏ lỡ công việc để đến dự đám tang của bạn.

Đồ đạc của bạn, ngay cả những thứ bạn không muốn cho mượn, sẽ bị bán, cho đi hoặc đốt cháy.

Chìa khóa, dụng cụ, sách, giày, quần áo của bạn… Và hãy yên tâm rằng thế giới sẽ không dừng lại vì bạn. Nền kinh tế sẽ tiếp tục.

Trong công việc của bạn, bạn sẽ bị thay thế. Người có năng lực tương đương hoặc tốt hơn sẽ thay thế vị trí của bạn.

Tài sản của bạn sẽ thuộc về những người thừa kế của bạn…. Và đừng nghi ngờ rằng bạn sẽ tiếp tục bị trích dẫn, phán xét, chất vấn và chỉ trích vì những điều nhỏ nhặt và lớn lao mà bạn đã làm trong cuộc sống.

Những người chỉ biết đến bạn qua vẻ bề ngoài sẽ nói; Đàn ông hay đàn bà tội nghiệp!

Những người bạn chân thành của bạn sẽ khóc trong vài giờ hoặc vài ngày, nhưng sau đó họ sẽ trở lại cuộc sống vui vẻ và cười đùa bình thường.

Những con vật của bạn sẽ được cho đi và sẽ mất thời gian nhưng chúng sẽ quen với người chủ mới.

Những bức ảnh của bạn sẽ được treo trên tường hoặc lưu lại trên một món đồ nội thất trong một thời gian, nhưng sau đó có thể chúng sẽ được cất giữ ở đáy ngăn kéo. Và chúng ta sẽ chỉ sống trong ký ức của những người yêu thương chúng ta.

Người khác sẽ ngồi trên ghế của bạn và ăn tại bàn của bạn.

Nỗi đau sâu sắc trong ngôi nhà của bạn sẽ kéo dài một tuần, hai tuần, một tháng, hai tháng, một năm, hai năm… Rồi bạn sẽ được thêm vào những kỷ niệm và rồi, câu chuyện của bạn kết thúc.

Nó kết thúc ở giữa con người, nó kết thúc ở đây, nó kết thúc ở thế giới này.

Nhưng hãy bắt đầu câu chuyện của bạn trong thực tế mới… trong cuộc sống sau khi chết.

Cuộc sống của bạn, nơi bạn không thể di chuyển với những thứ từ đây bởi vì khi bạn rời đi, chúng đã mất đi giá trị mà chúng có.

Thân hình

Sắc đẹp

Vẻ bề ngoài

Họ

An ủi

Tín dụng

Tình trạng

Chức vụ

tài khoản ngân hàng

Trang chủ

Xe hơi

Nghề nghiệp

Tiêu đề

Bằng cấp

Huy chương

Cúp

Bạn

Địa điểm

Vợ chồng

Gia đình…

Trong cuộc sống mới, bạn sẽ chỉ cần tinh thần của mình. Và giá trị bạn tích lũy được ở đây sẽ là tài sản duy nhất bạn có ở đó.

Vận may đó là thứ duy nhất bạn mang theo bên mình và nó được tích lũy trong suốt thời gian bạn ở đây. Khi bạn sống một cuộc sống yêu thương người khác và hòa bình với hàng xóm, bạn đang tích lũy vận may tinh thần của mình.

Đó là lý do tại sao bạn nên cố gắng sống trọn vẹn và hạnh phúc khi còn ở đây vì :

“TỪ ĐÂY.. BẠN SẼ KHÔNG LẤY NHỮNG GÌ BẠN CÓ MÀ CHỈ LẤY NHỮNG GÌ BẠN ĐÃ CHO “…

Tác giả : Thi Thien

Ảnh minh họa


 

Vĩnh biệt nhà văn Tiểu Tử

Thu Doan 

  1. Nhà văn Tiểu Tử :

Họ tên : Võ Hoài Nam

Sanh năm : 1930

Nguyên quán : Gò Dầu Hạ (Tây Ninh )

Bút hiệu : Tiểu Tử

Ông là con trai duy nhứt của giáo sư Võ Thành Cứ, cựu giáo sư trường trung học Petrus Trương Vĩnh Ký, Sài Gòn.

– Tốt nghiệp Kỹ sư, Marseille năm 1955.

– Dạy lý hoá trung học Petrus Ký : 1955/1956.

– Làm việc cho hãng dầu SHELL Việt Nam từ năm tháng 10 năm 1956 đến 30/04/1975.

– Vượt biên cuối năm 1978. Ðịnh cư ở Pháp từ đầu năm 1979 đến nay.

– Làm việc cho hãng đường mía của Nhà nước Côte d’ Ivoire ( Phi Châu ) 1979/ 1982.

– Làm việc cho hãng dầu SHELL Côte d’ Ivoire từ năm 1982 đến 1991, về hưu ở Pháp.

– Trước 1975, giữ mục biếm văn ” Trò Ðời ” của nhựt báo Tiến.

– Bắt đầu viết truyện ngắn khi lưu vong qua Côte d’Ivoire.

– Tập truyện ” Những Mảnh Vụn ” ( Làng Văn Toronto xuất bản ) là tập truyện đầu tay.

Bài ca vọng-cổ

Cái Loa

Cái mặt

Cái miệng

Chị Tư Ù

Chiếc khăn mu-soa

Chợ trời

Chuyện Bình Thường

Chuyện chẳng có gì hết

Chuyện di tản 1975

Chuyện Giả Tưởng

Chuyện ở quê tôi

Chuyện thuở giao thời

Cơm nguội

Con Mẹ Hàng Xóm

Con Mén

Con số 3

Con rạch nhỏ quê mình

Đá mòn nhưng dạ chẳng mòn

Đám cưới ngày xưa

Đạp xích lô

Đèn Trung Thu

Đi Xe Đò, Đi Xe Ôm

Giọt mưa trên tóc

Làm Thinh

Lẫn

Made in Việt Nam

Mài Dao Mài Kéo

Mũ “bảo hiểm”

Mùa Thu Cuộc Tình

Ngày nầy, năm 1975 …

Người Bán Liêm Sỉ

Người Viết Mướn

Ngụy

Những câu chuyện Di Tản của nhà văn Tiểu Tử – Tường An, thông tín viên RFA

Những chuyện nho nhỏ…

Những hình ảnh đẹp

Nói

Nói: Hết rồi!

Nói Láo

Nội!

Ông già ngồi bươi đống rác

Ông Năm Từ

Tấm vạc giường

Thằng Chó Đẻ của Má

Thằng dân

Thằng đi mất biệt

Thằng Khùng

Thầy Năm Chén

Thèm

Tiết Nhơn Quí

Tóc Trắng

Tô cháo huyết

Tôi đi bầu

Tôi nằm gác tay lên trán

Tôi … xém làm kép cải lương

Vẫn Còn Cái Gốc

Viết một chuyện tình

Vọng cổ buồn …

Xíu.

  1. Vĩnh biệt nhà văn Tiểu Tử

Người ta hay hỏi tôi: “Quê ông ở đâu? – Câu hỏi nghe giản dị, mà trả lời thì… khó hơn đi thi vô Petrus Ký. Bởi lẽ, cái quê của tôi, cái chỗ chôn nhau cắt rún, tôi đã bỏ ra đi từ lâu, từ cái thuở biển dâu, thời cuộc cuốn người ta ra khỏi vòng tay của ngõ xóm, của hàng dừa, hàng cau, của mái nhà lợp lá. Ấy thế mà, mỗi đêm khi nằm trên chiếc giường ấm áp, tôi vẫn thấy quê hương trở lại, rõ mồn một, như một bức tranh khắc sâu trong ký ức: nghèo trớt mùng tơi, mà vẫn thương, vẫn nhớ đến xót xa.

Có anh bạn văn thường nhậu nhẹt với tôi, hay hỏi vặn:

– Khi nào ông “dìa” quê?

– Muốn “dìa”, nhưng đâu biết quê đâu mà dìa!

Ảnh cười khề khà:

– Thôi thì ông tấp về quê tui đi, ngay đất Tân Định nè.

Nghe vậy mới ngớ người ra. Té ra, đối với ảnh, quê không phải là xứ khỉ ho cò gáy, chó ăn đá gà ăn muối, mà chính là mảnh đất Sài Gòn nơi mình cất tiếng khóc chào đời. Cái quê ấy có mùi khói thuốc rê, có tiếng guốc mộc của các bà, có những con hẻm nhỏ mà tuổi thơ rong chơi

đánh lộn tới u đầu sứt trán.

Tân Định – cái đất ấy đã nuôi lớn bao thế hệ. Từ đường Trần Quang Khải, quẹo qua Trần Nhật Duật, thẳng tới bờ kinh Nhiêu Lộc, những con đường nhỏ như Đặng Dung, Đặng Tất, Trần Quý Khoách, Trần Khánh Dư, đã in dấu chân của học trò trường Văn Lang, của những giấc mộng tuổi trẻ. Và cũng từ nơi ấy, bao nhiêu phận đời đã bước ra, đi khắp năm châu, mà khi tóc bạc vẫn còn ngoái lại, nhớ da diết từng mái hiên, từng ngọn đèn đường.

Trong số những người đi qua đất Tân Định, có một người đặc biệt: nhà văn Tiểu Tử.

Ông sinh năm 1932, tốt nghiệp kỹ sư tại Marseille, rồi về dạy tại trường Petrus Trương Vĩnh Ký vào những năm 1955–1956.

Sau biến cố 1975, ông vượt biên, định cư ở Pháp, và từ đó, văn chương trở thành cách để ông bắc nhịp cầu nối giữa quá khứ và hiện tại.

Tôi biết đến Tiểu Tử qua truyện ngắn “Tô cháo huyết”. Và khi nghe tin ông qua đời trên đất Pháp, lòng tôi bỗng dưng nghẹn lại.

Câu chuyện ông kể tưởng như vụn vặt, mà hóa ra thấm đẫm tình người, tình quê. Hình ảnh một người ngày xưa, trên đường đi làm về ghé xe cháo huyết của bà xẩm già ở gần rạp Casino Đa Kao. Bà bày cái nồi cháo nghi ngút khói, với vài miếng huyết vuông vức nổi lên trên. Ông múc một muỗng, vừa có cháo vừa có huyết, thổi cho nguội rồi cho vào miệng. Hương vị ấy, dân dã mà ấm áp, như gói cả hồn Tân Định.

Nhưng đời dân Sài Gòn sau cuộc đổi đời từ nghèo sang mạt sau tháng Tư năm 1975 đâu phải lúc nào cũng có tiền. Có khi cả tháng rỗng túi, ông né luôn cái xe cháo của bà xẩm, chỉ vì sợ mình thèm.  Cho đến một hôm, bà mời:

– Vô ăn đi thầy Hai, lâu quá mà…

– Tôi không có tiền! – Ông đáp, thật thà đến bật khóc.

– Không có thì cũng vô ăn, chừng nào trả cũng được. Mình quen mà!

Ông viết: “Miếng cháo tôi đang nuốt bỗng nghẹn ngang ở cổ, làm tôi ứa nước mắt.”

Chao ôi! Một tô cháo huyết mà chan chứa nghĩa tình. Nó không còn là món ăn của bụng đói, mà là của tình người nơi xóm cũ. Để rồi hơn nửa thế kỷ sau, ở tận trời Âu, ông vẫn còn nhớ như in, nhớ đến nhói tim, nhớ đến mức viết thành một truyện ngắn để gửi gắm nỗi lòng.

Tôi đọc truyện ấy mà thấy mình rưng rưng buồn trong tấc dạ. Bởi mỗi người tha hương đều có một “tô cháo huyết” riêng trong ký ức. Với nhà văn Tiểu Tử, đó chính là xe cháo huyết của bà xẩm Tân Định. Và khi ông kể lại, không phải chỉ kể một món ăn, mà là kể về một

quê hương đã mất, kể về cái tình người Sài Gòn xưa, kể về một thời mà “ăn chịu” không phải chuyện đáng xấu hổ, mà là biểu hiện của tin cậy, của chia sẻ, của đồng bào.

Tin ông mất khiến tôi buồn như mây chiều trôi. Hình dung nơi nghĩa trang lạnh lẽo ở Pháp, có một nấm mộ mới của một người từng viết: “Tôi đi để lại đường xưa.” Đường xưa ấy chính là Trần Quang Khải, Đinh Tiên Hoàng, Nguyễn Văn Giai, Bùi Hữu Nghĩa… những con đường quanh Tân Định, đã nuôi dưỡng tâm hồn và văn chương của ông.

Có lẽ, trong giây phút cuối đời, ông vẫn còn nhớ tô cháo huyết năm nào. Và chúng tôi, những kẻ hậu sinh, đọc văn ông mà thấy trong cổ họng mình cũng nghèn nghẹn, như chính ông đã nghẹn ngày xưa.

Giờ ngồi viết những dòng này, tôi nhớ tới bạn bè, nhớ tới những buổi nhậu lai rai mà kể chuyện quê xưa. Tôi nhớ tới cảnh học trò chen chúc thi vào Petrus Ký nơi dạy của nhà văn Tiểu Tử với cái tên Võ Hoài Nam tiền định sống phải xa quê.

Tôi nhớ tới nhà văn Tiểu Tử, một kiếp người long đong phiêu bạt, nhưng đã kịp để lại cho đời những trang văn chan chứa tình quê, tình người. Cái tên “Tiểu Tử” nghe thì nhỏ nhoi, mà văn ông lại lớn lao, bởi ông đã nói hộ cho cả một thế hệ lưu lạc: quê hương không bao giờ mất, nó sống mãi trong từng mùi vị, từng ký ức, từng khói bốc lên từ nồi cháo huyết chiều nào.

Thưa Thầy, ở phương trời xa ấy, xin Thầy an nghỉ. Trần gian này thiếu vắng Thầy, nhưng những dòng chữ Thầy để lại, những ký ức về một tô cháo huyết bình dị, sẽ còn sống mãi. Để cho những đứa con xa quê, mỗi lần nhớ Sài Gòn xưa, lại tìm thấy bóng dáng mình trong câu văn mộc mạc mà rưng rưng của Thầy.

Hu hu… Tôi viết mà mắt cứ nhòa đi.

Đoàn Xuân Thu.

Melbourne.

 


 

KÍNH BÁO KHẨN & XIN CẦU NGUYỆN 

CHƯƠNG TRÌNH THĂNG TIẾN HÔN NHÂN GIA ĐÌNH HẢI NGOẠI

Email: cttthngd@yahoo.com

  KÍNH BÁO KHẨN & XIN CẦU NGUYỆN 

~~~

Trong Niềm Tin Tuyệt Đối Vào Chúa Kitô Phục Sinh 

Văn Phòng Điều Hành Chương Trình Thăng Tiến Hôn Nhân Gia Đình Hải Ngoại

Vô Cùng Thương Tiếc Kính Báo:

 Linh Mục PHÊRÔ VÊRÔNÊ CHU QUANG MINH, SJ.

Sáng Lập Chương Trình TTHNGĐ 

Sinh ngày 30 tháng 04 năm 1937 tại Bắc Ninh, Việt Nam 

Vừa an nghỉ trong Chúa, lúc 08 giờ 45 (giờ California), ngày 15 tháng 09 năm 2025

Tại Santa Clara Valley Medical Center, San Jose, California, Hoa Kỳ.

Hưởng Thượng thọ 88 tuổi. 

*****

~ Đôi dòng tiểu sử ~

Linh mục Phêrô Vêrônê chuyên về tâm lý từ hồi còn thanh niên.

> Năm 1962, động viên làm sỹ quan tâm lý.

> Năm 1968, thụ phong linh mục, làm giáo sư Chủng Viện Thánh Quý, Cần Thơ.

> Từ 1970, dạy tâm lý các lớp 12 tại nhiều trung học; hiệu trưởng trung học.

> Năm 1975, di cư sang Hoa Kỳ.

> Năm 1978, đậu cao học tâm lý tôn giáo.

> Năm 1980, đậu tiến sỹ tâm lý giáo dục.

> Năm 1981, vào Dòng Tên Chúa Giêsu (SJ).

> Viết mấy trăm bài báo về tâm lý.

> Xuất bản 30 sách tâm lý, trong đó có 03 sách bằng Anh ngữ về CT/TTHNGĐ.

** Từ năm 1986, sáng lập và hướng dẫn CHƯƠNG TRÌNH THĂNG TIẾN HÔN NHÂN GIA ĐÌNH tại Hoa Kỳ, Canada, Úc châu, Việt Nam, Nhật Bản và nhiều nước Âu châu.

* Lập nhiều Trạm Phát Thuốc Song Nguyền cho người nghèo ở Nam, Trung, Bắc Việt Nam.

* Thăm và viết về Bắc Kinh, Hồng Kông, Đài Loan, Tokyo, Manila, Mễ Tây Cơ,…

***

Kính xin quý Đức Ông, quý Cha, quý Phó tế, quý Tu sĩ và toàn thể quý Song nguyền khắp nơi tha thiết hiệp lời cầu nguyện:

Lạy Chúa Từ Nhân, 

Linh Mục Phêrô Vêrônê Chu Quang Minh, SJ.,

Suốt đời tận trung, tận nghĩa với Chúa -Phục Vụ Hạnh Phúc Các Gia Đình-

Nay ngài đã hoàn tất sứ mạng Chúa trao nơi trần thế.

Chúng con THA THIẾT NGUYỆN XIN CHÚA Sớm đưa ngài về hưởng Hạnh Phúc Thiên Đàng Bên Chúa. Amen.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chương trình Tang Lễ & Cầu Nguyện xin kính báo sau

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ 

Thành kính.

 Thay mặt CT/TTHNGĐ Hải Ngoại

SN Phạm Văn Quyết & Điệp

Chủ Nguyền.

Ca Khúc Tưởng Nhớ & Tri Ân LM PHÊRÔ CHU QUANG MINH, SJ. (1937 – 2025)

Ca Khúc Tưởng Nhớ & Tri Ân LM PHÊRÔ CHU QUANG MINH, SJ. (1937 – 2025)

Sáng Lập CT/ Thăng Tiến Hôn Nhân Gia Đình.

Trong tâm tình tưởng nhớ và tri ân cha Sáng Lập Phêrô Chu Quang Minh.

Xin chia sẻ video với hình ảnh của cha trên toàn thế giới qua các khóa TTHNGĐ.

Giêsu Maria Giuse Xin Thương Cứu Linh Hồn Cha Phêrô.

Kính,

SN Phạm Trung – Quý


Diễn viên, nghệ sĩ Ngọc Trinh đột ngột qua đời ở tuổi 52

Ba’o Nguoi- Viet

September 1, 2025

SÀI GÒN, Việt Nam (NV) – Trang Facebook chính thức của diễn viên Ngọc Trinh bất ngờ đăng cáo phó cho hay cô “đột ngột qua đời ở tuổi 52.”

Khi đăng thông tin này lên Facebook hôm 1 Tháng Chín, trang cá nhân của nghệ sĩ Ngọc Trinh chỉ viết: “Gia đình chúng tôi vô cùng thương tiếc báo tin.” Ngoài ra, không có thêm một thông tin nào. Ở phần bình luận, nhiều nghệ sĩ bày tỏ sự bàng hoàng.

Diễn viên Ngọc Trinh (1974-2025). (Hình: VNExpress)

Làng sân khấu, điện ảnh Việt Nam và khán giả bàng hoàng khi hay tin nữ nghệ sĩ Ngọc Trinh (tên thật Phạm Thị Ngọc Trinh) trút hơi thở cuối cùng vào trưa 1 Tháng Chín, sau một tuần được gia đình đưa đi cấp cứu tại bệnh viện Nhân Dân 115.

Gia đình âm thầm làm lễ tẫn liệm cô tại nhà riêng vào lúc 7 giờ tối 1 Tháng Chín, sau đó mới công bố với mọi người.

Theo báo Người Lao Động, trước đó khoảng 10 ngày, cô Ngọc Trinh vẫn còn rất khỏe mạnh, hoạt động nghệ thuật bình thường. Rồi bỗng nhiên cô cảm thấy khó thở. Gia đình đưa vô cấp cứu, bác sĩ phải cho hỗ trợ ECMO, rồi hôn mê và ngày càng xấu đi. Khi thấy không còn có thể cứu chữa được nữa, gia đình phải đưa cô về nhà và cô ra đi trưa 1 Tháng Chín.

Nói với báo Thanh Niên, diễn viên Hòa Hiệp cho biết, cô Ngọc Trinh bị bệnh liên quan đến dạ dày một thời gian dài. Tuy nhiên, chỉ có gia đình cô và một số đồng nghiệp thân cận nắm tình hình.

“Tôi sốc khi hay tin,” diễn viên Hòa Hiệp vừa nói vừa khóc.

Nghệ sĩ Công Ninh cho biết, ông rất bần thần khi nghe thông tin này. Nhiều năm trời không còn quan hệ thân thiết với cô Ngọc Trinh, ông chỉ gặp thoáng qua trong vài sự kiện nhưng cũng không tiện hỏi thăm sức khỏe nhau…

Nhà biên kịch Nguyễn Thu Phương cho biết thêm, hơn 10 ngày trước vẫn gặp gỡ, đi ăn cùng cô Ngọc Trinh. Thấy cô gầy một cách bất thường nên hơi lo lắng, song tinh thần cô Ngọc Trinh tốt.

Diễn viên Ngọc Trinh là nghệ sĩ đa tài. Cô là diễn viên kịch nói, truyền hình đồng thời là đạo diễn kiêm nhà sản xuất ngành sân khấu.

Khi đang học Trường Nghệ Thuật Sân Khấu 2, Sài Gòn, cô đã được nghệ sĩ Bạch Lan – bấy giờ là giám đốc Đoàn Kịch Trẻ Thành Phố – mời về đoàn đóng một số vai chính trong các vở “Hoài Thu Của Tôi,” “Nữ Sinh,” “Hoa Thiên Lý Trên Cao”… Đồng thời, có mặt ở nhiều sân khấu lớn nhỏ tại Sài Gòn như: IDECAF, Trần Cao Vân, Thế Giới Trẻ,… nơi cô thử sức ở nhiều dạng vai.

Ngoài diễn kịch sân khấu, cô Ngọc Trinh còn đóng phim dài tập và làm MC của Đài Truyền Hình TP.HCM.

Cô Ngọc Trinh được khán giả biết đến nhiều nhất với phim truyền hình “Mùi Ngò Gai” và vở kịch “Trái Tim Nhảy Múa,”…

Sau đó, cô Ngọc Trinh phải rút khỏi phim “Mùi Ngò Gai” sau hai phần vì bệnh đau bao tử nghiêm trọng.

Cô cũng tham gia nhiều bộ phim khác như “Nếu Như Yêu,” “Mưa Bóng Mây,” “Một Lần Làm Thiếu Gia” trong series Xin Chào Hạnh Phúc trên VTV3…

Cô giáo Ngọc Trinh chúc mừng các học trò trong lễ tốt nghiệp hôm 11 Tháng Tám vừa qua. (Hình: Thanh Hiệp/Người Lao Động)

Không chỉ dừng ở vai trò diễn viên, cô Ngọc Trinh còn dấn thân làm đạo diễn, bầu show, dịch kịch bản, dẫn chương trình, thậm chí cùng chồng cũ – đạo diễn Kim Se Hyuk tổ chức triển lãm tranh 3D tại Việt Nam.

Với hơn 20 năm miệt mài cống hiến, năm 2019, cô Ngọc Trinh được phong tặng danh hiệu “Nghệ sĩ ưu tú,” sự ghi nhận xứng đáng cho một nghệ sĩ không ngừng dấn thân, tìm tòi.

Bên cạnh đó, cô Ngọc Trinh dành tâm huyết cho công tác đào tạo. Trước khi qua đời, cô là giảng viên Trường Đại Học Văn Lang, đồng thời thỉnh giảng tại Đại Học Sân Khấu-Điện Ảnh TP.HCM và nhiều trung tâm đào tạo diễn viên.

Ở tuổi 52, cô Ngọc Trinh vẫn tràn đầy năng lượng, vừa giảng dạy vừa tham gia biểu diễn, đồng thời theo học cao học ngành sân khấu tại Hà Nội để hoàn thiện luận văn thạc sĩ. Vậy mà một cơn bạo bệnh đã bất ngờ khép lại hành trình nghệ thuật của cô. (Tr.N) [kn]


 

Cựu chiến binh Mỹ David quay trở lại Việt Nam gặp lại người yêu cũ

Nguyễn Hoàng Tuấn

Cựu chiến binh Mỹ David quay trở lại Việt Nam gặp lại người yêu cũ.

Hơn 50 năm trước, giữa khói lửa chiến tranh Việt Nam, những con đường Sài Gòn náo nhiệt nhưng cũng đầy bất ổn. Trong bối cảnh ấy, những mối tình ngắn ngủi nhưng khắc sâu vào tâm khảm đã xuất hiện – một trong số đó là chuyện tình của David Thompson, chàng lính Mỹ 24 tuổi và Lệ Hằng, cô gái Việt Nam mới tròn 20, dịu dàng, đầy mơ mộng.

David lần đầu gặp Lệ Hằng ở một quán cà phê nhỏ gần chợ Bến Thành. Dù bất đồng ngôn ngữ, ánh mắt và nụ cười đã kéo họ lại gần. Những buổi chiều, họ dắt tay nhau dạo trên đường Tự Do – nay là đường Đồng Khởi, quận 1 – nơi sầm uất bậc nhất Sài Gòn thời ấy. Họ ăn những chiếc bánh mì nóng, ngồi bên ly cà phê sữa đá ngắm người xe qua lại, tạm quên tiếng bom đạn ở ngoại ô.

Tình yêu của họ lãng mạn nhưng cũng mong manh. Mỗi ngày David đều lo sợ: ngày mai liệu anh còn ở đây, hay sẽ phải ra trận, hay rút quân? Nhưng anh vẫn hứa với Hằng: “Khi chiến tranh kết thúc, anh sẽ tìm cách đón em sang Mỹ, mình sẽ bên nhau mãi mãi.” Lệ Hằng tin tưởng anh, dù lời hứa chỉ là thì thầm giữa khói thuốc và ánh đèn đường vàng vọt.

Ngày định mệnh đã đến. Hiệp định Paris năm 1973 ký kết, Mỹ rút quân cấp tốc. Trước ngày về nước, David được lệnh tập trung khẩn, không kịp quay lại chợ Bến Thành tìm gặp Hằng. Trong khoảnh khắc rời Sài Gòn trên chiếc trực thăng, anh khóc như chưa từng khóc, mang theo hình bóng cô gái anh yêu, cùng nỗi dằn vặt khôn nguôi.

Trở lại Mỹ, David cố gắng bắt đầu cuộc sống mới. Anh kết hôn, sinh hai người con, làm việc không ngơi nghỉ để quên đi những ám ảnh chiến tranh và kỷ niệm ở Việt Nam. Nhưng mỗi đêm, trong giấc mơ, anh lại thấy Hằng. Có khi cô bế một đứa bé, có khi chỉ đứng giữa phố Sài Gòn, ánh mắt buồn vời vợi. David tự hỏi: “Liệu mình đã bỏ lại đứa con nào đó mà không biết hay không?”

Những năm tháng trôi qua, David cũng già đi, tóc bạc, sức khỏe yếu dần. Khi đến tuổi nghỉ hưu, ký ức về Sài Gòn càng trở nên rõ nét. Trong một giấc mơ, Hằng nói với anh: “Em thích sống ở gần chợ Bến Thành. Anh còn nhớ không?” Câu nói ấy khiến ông quyết định phải quay lại Việt Nam, dù đã ngoài 75 tuổi.

David liên hệ báo chí cộng đồng người Việt ở Mỹ, hội cựu binh, để tìm manh mối. Thông tin chỉ vỏn vẹn: cô gái năm xưa sống ở một con hẻm gần đường Tự Do, thích đi chợ Bến Thành. Nhưng sau chiến tranh, khu vực này thay đổi quá nhiều, không ai còn nhớ rõ.

Khi đặt chân xuống sân bay Tân Sơn Nhất, David rưng rưng. Mùi không khí, tiếng xe máy, tiếng rao hàng – mọi thứ thân thuộc ùa về. Ông thuê một khách sạn nhỏ gần trung tâm, bắt đầu những ngày dài tìm kiếm. Hằng ngày, ông dạo khắp chợ Bến Thành, hỏi thăm từng người bán, chìa tấm ảnh cũ nhưng chỉ nhận lại những cái lắc đầu ái ngại.

Những buổi tối, ông ngồi trong phòng khách sạn, nhìn tấm ảnh, khóc trong im lặng. Ông nhớ từng câu nói, từng nụ cười, từng lần nắm tay Lệ Hằng đi dạo. Trong một đêm mơ, cô lại xuất hiện, nói với ông: “Em vẫn đợi anh ở chợ Bến Thành.” Câu nói vang vọng khiến ông bừng tỉnh, quyết tâm dậy từ 5 giờ sáng, ra chợ tiếp tục tìm kiếm.

Ông đi từ sáng đến chiều, vẫn vô vọng. Đến 6 giờ tối, thất vọng nặng nề, ông bước ra cổng chợ. Đúng lúc ấy, ánh mắt ông bắt gặp một bà cụ bán nước, ánh mắt quen thuộc ấy khiến tim ông thắt lại. Ông nghẹn giọng, hỏi:

– “Em… có phải là… Lệ Hằng…?”

Bà cụ sững người, nhìn chằm chằm vào ông. Rồi bà cười qua giọt nước mắt:

– “David… thật sự là anh sao?”

Hai người già nua ôm nhau giữa chợ Bến Thành, giữa dòng người tấp nập. Những người xung quanh dừng lại nhìn, vài người rơi lệ trước khoảnh khắc định mệnh của hai con người đã lạc mất nhau hơn nửa thế kỷ.

Bà Hằng dẫn ông David về căn nhà nhỏ trong con hẻm sát bên chợ. Mở cửa bước vào, ông sững sờ khi thấy một người đàn ông trung niên, khoảng hơn 50, đôi mắt, sống mũi giống hệt ông. Dù dáng vẻ lam lũ, áo quần sờn cũ, nhưng nét lai Mỹ hiện rõ trên khuôn mặt.

Bà Hằng nói qua tiếng nấc:

– “Anh biết cậu ấy là ai không? Đây… là Dũng… con trai ruột của anh.”

David gần như quỵ xuống, run rẩy:

– “Trời ơi… con… con của cha…”

Bà Hằng kể, sau khi David rời đi, bà phát hiện mang thai. Dù bị xã hội kỳ thị, mẹ bà khuyên nên giữ đứa trẻ. Bà đã nuôi Dũng khôn lớn, bất chấp khó khăn. Khi chương trình ODP (Orderly Departure Program) cho con lai Mỹ sang Mỹ, bà làm hồ sơ, nhưng lúc đó chồng sau của bà lâm bệnh nặng, bà không thể bỏ chồng để đi. Sau này, chính sách thay đổi, hồ sơ hết hiệu lực, Dũng mãi không có cơ hội ra đi.

David quyết định ở lại Việt Nam, thuê một mặt bằng nhỏ ngay gần chợ Bến Thành, mở một quán bán xúc xích chiên mang phong cách Mỹ-Việt để Dũng có công việc ổn định. Ông chăm sóc bà Hằng mỗi ngày, bù đắp những năm tháng bà đã khổ cực nuôi con. Mỗi tối, ba người ngồi trước hiên nhà, cùng kể chuyện, cười đùa, tận hưởng hạnh phúc muộn màng.

Tony xin chúc cho ông David, bà Lệ Hằng và Dũng luôn hạnh phúc bên nhau. Mong rằng câu chuyện này nhắc nhở chúng ta: hãy trân trọng những người thân yêu khi còn có thể, vì thời gian không bao giờ chờ đợi ai.

Chuyện Tình Chiến Tranh


 

Những đau khổ trong đời thường – tác giả Phùng Văn Phụng

Phùng Văn Phụng

1)Người giàu cũng khóc

Bill Gates hiện tại (năm 2025) là người thứ 7 trong danh sách giàu nhất thế giới theo Bloomberg Billionaires Index, với tài sản ước tính 165 tỉ USA

Mặc dầu rất giàu có, tuy nhiên, Bill Gates vẫn có tâm sự đau buồn. Bill Gate viết: “Tôi đã mất 65 tỷ đô la cho vợ cũ của tôi, Melinda, trong phán quyết ly hôn, nhưng ly dị cô ấy là sự hối tiếc lớn nhất trong cuộc đời của tôi. Nếu tôi có một cơ hội khác, tôi sẽ cưới lại Melinda Gates, vợ cũ của mình.Tôi không quan tâm tôi đã mất bao nhiêu tiền, cô ấy đáng giá hơn bạc vàng với tôi. Tôi vẫn khóc mỗi ngày khi nghĩ về cô ấy, bởi vì tôi không chỉ mất vợ trong cuộc ly dị đó. Tôi đã mất đi người bạn thân nhất của mình và là người duy nhất trên thế giới này thực sự biết tôi và yêu tôi vì chính tôi chứ không phải vì tiền của tôi.

 2)Có tiền mua được công lý

Cựu Chủ tịch Tập đoàn FLC Trịnh Văn Quyết được tòa phúc thẩm giảm án 14 năm tù, nộp phạt 4 tỉ đồng do được chuyển từ án tù sang phạt tiền.

Tòa phúc thẩm quyết định giảm án cho cựu Chủ tịch Tập đoàn FLC Trịnh Văn Quyết từ 21 năm tù (án tổng hợp) xuống còn 7 năm tù về tội lừa đảo chiếm đoạt tài sản và phạt tiền 4 tỉ đồng về tội thao túng thị trường chứng khoán.

Lý do, ông Quyết có nhiều tình tiết giảm nhẹ mới. Trong đó, bị cáo đã khắc phục xong toàn bộ thiệt hại gần 2.500 tỉ đồng. Đây là điểm mấu chốt để xác định mức hình phạt, thể hiện sự ăn năn, hối cải, mong muốn giảm thiệt hại cho các nhà đầu tư.

https://thanhnien.vn/ong-trinh-van-quyet-duoc-giam-14-nam-tu-em-gai-duoc-tra-tu-do-tai-toa-185250626074245435.htm

3)Tai nạn rủi ro khó biết trước được.

a)Vụ cháy cư xá Độc Lập, thuộc quận Tân Phú, Sài Gòn, tối chủ nhật ngày 6 tháng 7 năm 2025 vừa qua, đã có 8 người chết.

  • Vũ Ngọc Lan viết:
  • Gia đình em Nhật Ánh mới đi du lịch Vịnh Hạ Long về nhà ngày Chủ Nhật thì lúc10 giờ tối, phát hiện cháy nhà và lửa ập vào ngay cửa nhà. Gia đình 4 người không có lối thoát, đành ôm nhau chạy vào nhà tắm mở vòi sen, đứng chịu chết không thở được vì hơi ngạt. Lúc cứu hộ vào tới nhà 4 người đã chết ngạt, thi thể nguyên vẹn. Chồng 41 tuổi, vợ 39 tuổi, hai đứa con 11 tuổi và 8 tuổi.
  • Lạy thánh tâm Đức Chúa Giêsu và trái tim vẹn sạch Đức Mẹ Maria xin đón đưa linh hồn Teresa và 3 linh hồn vừa mới qua đời sớm về hưởng nhan thánh Chúa trên thiên đàng. Amen
  • Xin Chúa nâng đỡ, an ủi gia đình tang quyến qua sự ra đi quá đau lòng của gia đình em Nhật Ánh.

b)Lũ quét tại Texas: 111 người chết, hơn 170 người vẫn còn mất tích.

Theo báo Dân Trí, ngày thứ tư, 09 tháng 07 năm 2025 thì: (Dân trí) – Thảm họa lũ quét “100 năm có một” ở Texas, Mỹ đến nay đã khiến ít nhất 111 người thiệt mạng, hơn 170 người mất tích, trong đó hạt Kerr là nơi chịu thiệt nặng nề nhất, với ít nhất 94 người chết.

Một phần của Đường cao tốc 1340 bị sông Guadalupe bao phủ sau trận lũ lụt chết người ở hạt Kerr (Ảnh: Reuters).

Phát biểu tại một cuộc họp báo ngày 9/7, các quan chức hạt Kerr cung cấp thông tin cập nhật về số người thương vong, mất tích và nỗ lực tìm kiếm và cứu hộ.

Theo đó, tính đến ngày 9/7, ít nhất 111 người thiệt mạng và hơn 170 người mất tích sau trận lũ quét nghiêm trọng tại Texas.

Trong số này có ít nhất 27 trẻ em và hướng dẫn viên đang tham gia trại hè bên sông Guadalupe khi nước lũ tràn về vào sáng sớm 4/7 – thời điểm bắt đầu kỳ nghỉ lễ Quốc khánh Mỹ.

Thống đốc bang Texas Greg Abbott ngày 9/7 đã ra lệnh treo cờ rũ để tưởng nhớ các nạn nhân của trận lũ quét này.

“Texas đoàn kết trong tang lễ và quyết tâm hỗ trợ những người đang nỗ lực chữa lành và phục hồi”, Thống đốc Abbott cho biết trong một thông cáo báo chí. “Cầu xin Chúa ban an lành cho mọi gia đình bị ảnh hưởng và ban sức mạnh cho hàng nghìn người ứng cứu đầu tiên vẫn đang làm việc trên thực địa”.

https://dantri.com.vn/the-gioi/lu-quet-tai-texas-111-nguoi-chet-hon-170-nguoi-van-mat-tich-20250709222639849.htm

c)Hai đứa trẻ ôm nhau mà chết

Hai chị em, Blair 13 tuổi và Brooke Harber 11 tuổi, đã thiệt mạng trong trận lũ lụt ở Texas Hill Country và được tìm thấy cùng với tràng hạt và “hai bàn tay nắm chặt vào nhau” gia đình các em cho biết.

nguồn: https://keditim.net/221230-2/

 4)Vụ chìm tàu du lịch ở vinh Hạ long

 Nguồn tin từ báo Người Việt: ngày 19-07-2025

Nhà chức trách xác nhận đến 9 giờ 30 tối 19-07-2025 đã vớt được 29 thi thể trong vụ tàu du lịch Wonder Sea bị lật úp tại vịnh Hạ Long, tỉnh Quảng Ninh do. Buổi trưa nắng gắt rồi sau đó âm u, dông gió nổi lên mưa lớn, sấm chớp liên hồi làm cho tàu chìm. Theo tin tức nêu trên có 11 người được cứu sống, nhiều người mất tích.

Theo tin Hà Nội News:

Gia đình có 4 người mất vì cả nhà đi du lịch mừng con đỗ đại học. Ông N.H.T. sinh năm 1973 làm lái xe, vợ ông là bà T.Ng. sinh năm 1974 làm nội trợ. Ba người con của họ có con gái cả T.H. sinh năm 2002 mới tốt nghiệp đại học, con trai thứ hai là P., sinh năm 2007 vừa tốt nghiệp THPT, còn con gái út A.T. tròn 8 tuổi, 5 người cùng đi du lịch nhưng chỉ có một người trở về.

 Hình từ đài BBC

 Kết:

-Đời là bể khổ theo quan niệm nhà Phật. Giàu nghèo gì đều có những vấn đề đau khổ không giải quyết được. Con người còn sống trên dương thế này, thường phải chịu những khó khăn, bất hạnh, mất mát, đau thương.

Làm sao chịu đựng được những đau khổ, mất mát, đau thương đó là tùy hoàn cảnh, đời sống tâm linh của mỗi người. Có lẽ chỉ còn biết cầu nguyện với Thiên Chúa toàn năng mà thôi?

Phùng Văn Phụng

Ngày 19 / 07 / 2025

Xem thêm:  Có những chuyến đi không trở về:

https://keditim.net/co-nhung-chuyen-di-khong-tro-ve/

BỨC THƯ CỦA MỘT BÀ MẸ TỪ VIỆN DƯỠNG LÃO

Công Tú NguyễnChuyện tuổi Xế Chiều

Năm nay tôi 82 tuổi, tôi có 4 người con, 11 đứa cháu, và 2 chắt, hiện tại thì tôi đang sống trong một căn phòng rộng chừng 12m vuông..Bây giờ nhà cửa không còn, những thứ xa hoa phù phiếm cũng không có, bù lại tôi được chăm sóc tận tình từ A đến Z; có người lo dọn dẹp phòng, chăn drap gối nệm sạch sẽ, cơm nước được lo tận nơi, mỗi ngày được đo huyết áp và cân đo thường xuyên, nói chung tôi không làm gì cả, mỗi giờ trôi đi là sự hưởng thụ trong tuổi già.

Tôi rất nhớ! Nhớ tiếng cười đùa của lũ cháu, tôi không còn thấy chúng lớn tiếng cãi vã rồi vật nhau. Không còn được là trọng tài để phán xử đứa nào đúng, đứa nào sai. Nhớ chúng nhiều lắm. Tôi thèm được trở về nơi chốn cũ để tận hưởng không gian ấm áp của một thứ gọi là gia đình…

Bây giờ các con tôi, có đứa thì cách 15 ngày đến thăm tôi một lần, có đứa thì ba bốn tháng mới thấy chúng một lần, và có đứa thì chưa thấy mặt nó một lần kể từ khi tôi đến ở Viện Dưỡng Lão này.

Tôi nhớ da diết căn bếp ấm cúng của tôi, nơi đó tôi đã làm đủ các loại bánh, mùi bánh nướng thơm ngậy vẫn còn lưu giữ trong tiềm thức của tôi. À, còn mảnh vườn sau nhà nữa, đào xới đất để trồng rau, trồng hoa cũng một tay tôi dù lúc đó tôi cũng không còn khoẻ. Giờ thì mất hết rồi!

Tôi có sở thích đọc sách, giờ vẫn luôn có cuốn sách bên mình nhưng tôi không đọc được vì mắt đã mờ…

Tôi không biết thời gian của tôi còn bao lâu nữa, còn bao lâu thì tôi cũng phải sống trong sự cô đơn và chờ đợi…

Ở căn phòng này xem như ngôi nhà cuối đời của mình, tôi cố gắng xua đuổi nỗi buồn trong sinh hoạt hằng ngày, tôi như một nhóm trưởng, tôi giúp những người tồi tệ hơn tôi trong giới hạn cho phép của tôi qua những mẫu chuyện vui trong sách, những lời an ủi cho họ và cho chính tôi. Chúng tôi hát cùng nhau một bài hát cũ, và hôm sau tôi biết được người bạn phòng bên đã ra đi mãi mãi…

Họ nói bây giờ tuổi thọ kéo dài hơn. Tại sao? Tôi phải sống trong nỗi cô đơn dài nữa ư?

Lấp đầy sự trống trải bằng cuốn Album hình mà tôi đem theo đến đây. Hình cưới ngày xưa của tôi, hình lúc tôi sanh đứa đầu đến đứa cuối, hình tôi cười sung sướng khi ẵm đứa cháu đầu lòng, rồi đứa chắt bụ bẫm bên bà già đã đầy nếp nhăn. Hình gia đình đầy đủ, hình lúc ông chồng già của tôi bỏ tôi đi mà về với Chúa. Và đó là tất cả!

Nếu được mơ ước thì tôi mong các con, cháu, chắc của tôi đừng bao giờ quên hai chữ “GIA ĐÌNH” ngay cả khi cha mẹ về già, các con nên xem đó là bổn phận phải chăm lo khi họ không tự lo được cho mình…

Tôi hy vọng các thế hệ tiếp theo sẽ hiểu rằng Gia Đình là một Đại Gia Đình gồm nhiều thế hệ, gọi là sóng sau dồn sóng trước, như một chu kỳ tuần hoàn vì ai rồi cũng đến “sanh lão bệnh tử”…

Các con hãy chăm lo tốt cho cha mẹ khi họ về già…cũng giống như khi họ còn trẻ lo cho các con là chúng ta vậy…

Nguồn : sưu tầm


 

Người giàu cũng khóc

Ho Quang Vinh

Nhân đám cưới lần 2 của một nhân vật lững lẫy trong danh sách top 10 tỷ phú  trên Thế giới hôm qua . Thấy ông Bill cũng nằm trong số top tỷ phú này ..Nhưng giờ nghe ông ấy than thở  .. thật nẫu ruột “Tôi đã mất 65 tỷ đô la cho vợ cũ của tôi, Melinda, trong phán quyết ly hôn, nhưng ly dị cô ấy là sự hối tiếc lớn nhất trong cuộc đời của tôi. Nếu tôi có một cơ hội khác, tôi sẽ cưới lại Melinda Gates, vợ cũ của mình,  Tôi không quan tâm tôi đã mất bao nhiêu tiền, cô ấy đáng giá hơn bạc vàng với tôi. Tôi vẫn khóc mỗi ngày khi nghĩ về cô ấy, bởi vì tôi không chỉ mất vợ trong cuộc ly dị đó. Tôi đã mất đi người bạn thân nhất của mình và là người duy nhất trên thế giới này thực sự biết tôi và yêu tôi vì chính tôi chứ không phải vì tiền của tôi.

Một trong những điều tuyệt vời nhất mà chúng tôi cùng tạo ra là con cái của chúng tôi và Quỹ Gates.

Chúng tôi vẫn là bạn và chúng tôi vẫn gặp nhau vì lũ trẻ. Nhưng tôi hy vọng cô ấy có thể cưới tôi một lần nữa và lấp đầy khoảng trống này trong trái tim tôi. Cô ấy không thể thay thế được. Tiền không mua được tình yêu và thậm chí, mất thêm 65 tỷ đô la nữa cũng không mua được tình yêu đích thực”.

(Cang Huỳnh lược dịch từ Chaque jour une histoire.)

Giờ mới tin câu thiệu ” Nhà giàu ..cũng khóc ! ‘ nghen, các bạn !