Tưởng Nhớ H.O. Nguyễn Tấn Thành, “Ông Nha Sĩ H.O.11″(*)

Tưởng Nhớ H.O. Nguyễn Tấn Thành, “Ông Nha Sĩ H.O.11″(*)

Nguoi-viet.com

Huy Phương

Vị Nha Sĩ QL/VNCH bị lao cột sống, mắt mờ, liệt hai chân, sang Mỹ theo danh  sách H.O.11, đã phấn đấu trong 8 năm dài  để lấy bằng hành nghề trở lại.

Tôi chú ý tới cái danh hiệu H.O.11 của một phòng mạch nha sĩ đăng trên báo hơn một năm nay. Trong thời gian này, phong trào H.O. hình như đã bị quên lãng, kể từ ngày người H.O. đầu tiên đến đất Mỹ nay đã gần mười lăm năm. Những cựu tù nhân chính trị hình như đã hòa hợp tan biến vào trong dòng đời thác lũ trên quê người. Trong số anh em định cư ở đây cũng có người thành công vượt bực, con cái thành đạt và bản thân họ cũng ăn nên làm ra, nhưng cũng có những hoàn cảnh kém may mắn đã chấp nhận một đời sống tạm bợ cho qua ngày đoạn tháng, trong cậy vào tương lai của đàn con lớn lên trên đất Mỹ.

Trong tất cả hoàn cảnh, ngoài một số ít có chút vốn liếng và trong tay đã có được cơ hội may mắn thành công sớm sủa, thì hầu hết sức lực đã mòn mỏi trong những trại tù, con cái đã quá tuổi ngồi trên ghế nhà trường trung học, lại làm thân “trâu chậm uống nước đục” nên họ đã phải phấn đấu tích cực trong quãng đời còn lại để được sống còn. Sang đây trong vòng trên dưới mười năm, nhiều anh em H.O. đã cầm sách đi học lại, và rất nhiều người đã lấy được bằng Ph.D. và không thiếu người có Master. Nhưng những anh em trong nghề y, được sang Mỹ sau năm 1992 rất khó trở lại nghề cũ, nhiều bác sĩ quân y “đổi đời“ đã phải đi bỏ báo hay vào cắt chỉ trong những shop may. Vì vậy Nguyễn Tấn Thành, một nha sĩ quân y, cựu tù nhân chính trị đã ngồi tù ba năm một tháng, mới đặt chân đến Mỹ tháng 4-1992, phấn đấu trong một khoảng thời gian dài 8 năm để lấy lại cái bằng hành nghề nha sĩ trên đất Mỹ, hãnh diện trương bảng hiệu H.O.11, là một tấm gương nỗ lực và thành công đáng cho chúng ta khen ngợi.

Nguyễn Tấn Thành tốt nghiệp Đại Học Nha Khoa Saigon năm 1972 giữa lúc chiến cuộc bắt đầu trở nên dữ dội, anh đã tình nguyện vào quân y và được thuyên chuyển về Quân Y Viện Pleiku. Quân đội bỏ Pleiku rồi tan hàng vào cuối mùa Xuân 1975, Nguyễn Tấn Thành đã ở tù qua các trại Hốc Môn, Kà Tum, Suối Máu. Trong vai trò một nha sĩ đi tù, anh đã có cơ hội chăm sóc cho các bạn tù, vượt qua thời gian ba năm để đủ tiêu chuẩn được Hoa Kỳ chấp nhận cho định cư.

Tuy vậy, trước khi nhận tấm giấy xuất cảnh diện H.O. lên đường sang Mỹ, Nguyễn Tấn Thành đã bị lao cột sống, liệt hai chân, mắt mờ đã được các bệnh viện ở Việt Nam mổ cắt đi một “xương sườn để chống xương sống”. Từ cuối năm 1978 cho đến 1985, Nguyễn Tấn Thành phải nằm nhà, uống thuốc Bắc và phấn đấu để sống còn, không hy vọng gì tới một tương lai sáng sủa. Khi có nguồn tin cho những người cựu tù nhân chính trị đủ ba năm có thể nộp đơn xin xuất cảnh, Thành le lói một hy vọng qua Mỹ để chữa bệnh, chứ không bao giờ có tham vong trở lại nhà trường Mỹ để sau này có thể trở lại nghề cũ.

Vì trục trặc giấy tờ do một thân nhân đứng ra bảo lãnh cho chuyến ra đi, gia đình Nguyễn Tấn Thành tuy được vào danh sách H11, nhưng không được xếp vào diện tỵ nạn và mãi cho tới mãi năm 1997, gia đình ông mới nhận được thẻ xanh. Vì vậy, gia đình người cựu tù nhân này không nhận được một món trợ cấp nào ngoài tấm medi-cal vì có hai con còn nhỏ. Đứng trước một tương lai khá mờ mịt vì phải làm những nghề tay chân để kiếm sống, chị Thành đã khuyến khích và thúc giục chồng trở lại trường. Những ngày đầu đến định cư, hai vợ chồng đã phải vào cắt chỉ trong shop may, sau khi chồng quyết định “dùi mài kinh sử“, chị Thành đã chuyển qua đi học nghề “nail“để xoay xở đủ chi dụng trong gia đình cho anh Thành rảnh rang lo việc học.

Nhờ vào tấm giấy chứng nhận của hội đồng y khoa lưu vong mà bác sĩ Nguyễn Văn Thơ là Chủ Tịch, Nguyễn Tấn Thành mới được ghi danh theo các kỳ thi của Đại Học Nha Khoa Loma Linda. Sau khi đậu xong phần 1, trong hoàn cảnh một H.O. có gánh nặng gia đình mới đến Mỹ anh không có khả năng và phương tiện thi và cắp sách đến trường như những lớp trẻ tuổi. Cuộc thi có bốn phần mà anh Thành phải kéo dài trong 8 năm dài. Tiền đóng học phí cho khóa luyện thi tại trường này cũng đã lên tới $6,000.00, anh phải đi mượn bạn bè trong đó có những người là bạn tù cũ. Ngay trong phần 2 là phần thi lý thuyết, anh Thành thú nhận ngay cả danh từ bằng tiếng Anh của các dụng cụ trong phòng mạch anh cũng không thể nào biết nổi, nên nhiều lần thi hỏng, anh đã rất chán nản, ngã lòng và phải mất ba năm, sáu lần thi cho phần lý thuyết. Cuối cùng thì mục đích cũng đã đạt, Nguyễn Tấn Thành tốt nghiệp nha sĩ Hoa Kỳ tại Loma Linda và bằng hành nghề California vào năm 2002.

Nhờ chuyển tiếp được một phòng mạch của Nha Sĩ Nguyễn Văn Huỳnh trước khi nha sĩ này về hưu tại ngay khu Bolsa, cạnh nhà hàng Song Long, ngày nay H.O.11 Nguyễn Tấn Thành đã có một số đông khách hàng, không thiếu những bạn tù cũ ngày xưa, anh đã từng lo đám “răng cỏ” cho họ, trong hoàn cảnh thiếu thốn phương tiện của những trại tù khắc nghiệt như Kà Tum, Suối Máu.

Anh Nguyễn Tấn Thành xem diện H.O. như một hãnh diện, chính thân sinh của anh, nguyên là sĩ quan an ninh tại Bộ Nội Vụ VNCH, cũng đã đi tù ra Bắc. Sang đây anh gặp lại Võ Sư Trương Văn Hai cũng là bạn tù, đã góp ý với anh ghi hai chữ H.O.11 như là một sự biết ơn và hy vọng gặp lại một số bạn bè cũ. Mừng là vì ước mơ đã toại nguyện, anh cũng cho rằng phần lớn là nhờ sự may mắn, chịu khó hơn là tài giỏi. Nguyễn Tấn Thành cũng ghi nhận công lao của người vợ trong những ngày anh bị teo, liệt hai chân, tưởng như đã vô vọng trước cuộc sống và sang đây đã chịu khó khăn để nuôi chồng ăn học trong tám năm, tám năm anh không làm được ra một đô la nào.

Tôi cho rằng H.O.11 Nguyễn Tấn Thành là một biểu tượng cho sự phấn đấu cho những người cựu tù nhân chính trị muộn màng khi đặt chân đến nơi đây, tuy thành công không có gì lớn lao, nhưng đầy ý nghĩa, có thể làm gương cho những người trẻ của thế hệ nối tiếp trên đất Mỹ. (Bài viết năm 2005)

(Trích trong CHÂN  DUNG H.O. & Những Cuộc Đổi Đời)

* Ông Nguyễn Tấn Thành qua đời tại Bệnh Viện Western Medical, Santa Ana, California vào ngày 14-4-2015, hưởng thọ 71 tuổi.

Được xem 1 lần, bởi 1 Bạn Đọc trong ngày hôm nay