Không Hiểu… và Sợ

Không Hiểu… và Sợ

Mc 9, 30-37

“Con Người sẽ bị nộp vào tay người đời, họ sẽ giết chết Người, và ba ngày sau khi bị giết chết, Người sẽ sống lại.”

 “vì Người đang dạy các môn đệ rằng :”

Thưa Thầy Giêsu, những lời Thầy dạy xa xôi mù mịt quá

nên Thầy có dạy vài lần nữa thì các ông cũng “không hiểu” vì trong tâm trí lòng dạ các ông còn đang “đang say men chiến thắng”,

các các ông đã chứng kiến bao việc Thầy làm quá là hiển hách,

bao lời nói của Thầy làm cho các ông kinh sư và Pharisêu câm họng,

bao điều Thầy giảng dậy làm cho dân chúng há mồm trợn mắtngỡ ngàng ngạc nhiên

Thầy mà làm vua thì đất nước Do thái sẽ trở nên siêu cường quốc, chẳng đất nước nào dám hó hé và chẳng có sức mạnh nào địch nổi.

Vậy các điều Thầy dạy,các ông môn đệ “không hiểu” thì có gì ngạc nhiên đâu.

Tại sao các ông “sợ” nhỉ ?

Có phải Thầy lại “mắng” cho là “ngu muội, ngu tối” (Mc 6,52 ; 7,18) không ?

Có phải biết mình đầu óc bã đậu ruột đặc như bí mà đâm ra sợ không ?

Có phải cái “nội lực” trong Thầy mạnh quá làm thành khoảng cách nên sợ không ?

Có phải sợ Thầy không cho ngồi trên ghế cao bên tả bên hữu để cai trị trong “vương quốc” của Thầy không ?

Có phải sợ bị Thầy đuổi về không cho đi tu ý quên không cho đi theo Thầy nữa không ?

Tin Mừng ông Mác-cô cứ thẳng thừng như thế đấy. Đã không hiểu lại còn cộng sợ nữa thì thành ra “cần lù” (cù lần).

Thế mà thực tế Thầy lại dùng đến những kẻ “cù lần” nhỉ ?

“Tình yêu không biết đến sợ hãi ; trái lại, tình yêu hoàn hảo loại trừ sợ hãi, vì sợ hãi gắn liền với hình phạt và ai sợ hãi thì không đạt tới tình yêu hoàn hảo” (1Ga 4,18)

“Ai tiếp đón một em nhỏ”

người ta hay nghĩ đến em nhỏ với dáng vẻ bên ngoài như đẹp đẽ dễ thương, hồn nhiên đơn sơ thật thà, dễ bảo dễ dạy, biết vâng lời cha mẹ, chưa biết phạm tội, luôn luôn kính trọng người trên…

Nếu Tin Mừng cũng chỉ dạy bảo người ta giống trẻ nhỏ như thế thì có gì là độc đáo đâu, mà có tập sống trở lại cái thuở trẻ thơ thì cũng chỉ là ngây thơ… cụ, ngô ngố cả đám đấy thôi.

Nhưng là tiếp đón một người đói không có gì ăn, tiếp đón một người nghèo không có nhà cửa ẩn mình, không có quần áo che thân bị rét mướt…

những con người bị lệ thuộc như một đứa trẻ phải nương tựa vào cha mẹ vì nó không có khả năng đáp ứng được những nhu cầu cần thiết của bản thân nó.

“Vì danh Thầy”.

Nhiều người hiểu lầm vì danh Thầy nên vẫn cứ tuyên bố rằng tôi tha thứ cho nó là vì Chúa, nếu không vì Chúa thì tao đập vỡ sọ. Nói chung là tôi làm công làm phúc cho người ta vì Chúa…

Ôh ! một thứ “lạc đạo” buồn cười thật !

Người được tha thứ hay cho ăn cho mặc cũng chẳng vui vẻ gì vì họ lấy danh Chúa ra mà lập công cho mình thôi. Họ tha thứ như một kẻ cả, đứng ở trên để ban phát xuống.

Có khi nào yêu như Chúa yêu không ?

Có khi nào có tình yêu nhưng-không (vô điều kiện)  không ?

Có khi nào có tình yêu dâng hiến chính bản thân mình không ?

Có khi nào cho đi mà không tính toán hay vụ lợi không ?

Vì danh Thầy là trả lời những câu hỏi này đấy. Có vì danh Thầy như thế thì khi tiếp đón “người nhỏ” mới là tiếp đón chính Thầy và tiếp đón Thầy là tiếp đón chính Cha của Thầy.

“Ai muốn làm người đứng đầu, thì phải làm người rốt hết, và làm người phục vụ mọi người”.

Qua cuộc tử nạn của Đức Giêsu thì Ngài đã cho các ông thấy :

phục vụ là dâng hiến chính bản thân mình và Ngài đến trần gian giống như một trẻ nhỏ, lệ thuộc vào gia đình khi còn nhỏ…

ba năm đi rao giảng thì lệ thuộc vào người ta, họ có vui vẻ đó nhận hay từ chối… và kết thúc cuộc đời là hoàn toàn phó nộp trong tay người đời.

Một bản án bất công như chiên con bị đem đi xén lông, làm thịt…không rên la trách cứ.

 Tóm lại : Tất cả mọi chuyện kể trên chỉ được giải đáp khi diễn tiến Thầy Giêsu bị bắt, bị trói, bị đánh đòn, bị khạc nhổ vào mặt, bị đội mạo gai, bị vác thập giá… bị treo trên cây thập tự chết tất tưởi “và ba ngày sau khi bị giết chết, Người sẽ sống lại”.

Người đã tỏ mình ra cho các ông nhiều nơi nhiều cách nhiều lần khác nhau và từ đó… các ông mới À ra ! tức là đến lúc các ông thôi “không hiểu” nữa vì nay lòng dạ tâm trí đã bừng mở ra rồi.

Và cũng từ đây các ông đã trở nên những chứng nhân hùng hồn sống động và sẵn sàng hiến dâng chính mạng sống mình, bước theo con đường Thầy Giêsu đã đi.

Chẳng sợ “con ma” nào cả !

“Hỡi những kẻ ngoại tình, các người không biết rằng : yêu thế gian là ghét Thiên Chúa sao ?

Vậy ai muốn là bạn của thế gian thì tự coi mình là thù địch của Thiên Chúa”.

OTC

Được xem 1 lần, bởi 1 Bạn Đọc trong ngày hôm nay