Chỉ những điều nhỏ mọn

Chỉ những điều nhỏ mọn

Chuacuuthe.com

VRNs (22.11.2014) – Tin Mừng CN 34 TN (Mt 25, 31- 46) – Lễ Trọng Chúa Kitô Vua

Thiên Chúa là Đấng Toàn Năng đã tạo dựng đất trời vạn vật, qua đó Ngài đã ban cho con người có được và làm chủ nhiều loại tài nguyên, có “rừng vàng biển bạc”, có khoáng sản vô tận nằm sâu dưới lòng đất, lòng biển,… Ngài cũng là Thiên Chúa Công Bình, tạo dựng nên con người ai cũng như ai, với hai bàn tay trống không đi vào thế giới. Đúng ra, mọi loại tài sản trên toàn cầu, phải được phân chia đồng đều cho tất cả mọi người thuộc mọi chủng tộc quốc gia, như là ý định của Thiên Chúa ngay từ thuở khai thiên lập địa.

Nhưng rồi vì hoàn cảnh, vì điều kiện, vì lý do này lý do khác, cuộc sống con người sau đó đã có nhiều khác biệt, không ai giống ai. Người thì có của ăn của để, người thì không ăn nên làm ra. Đúng như người Việt mình thường nói: “Kẻ ăn không hết người lần không ra”!

Việt Nam là một quốc gia đang phát triển, hiện khoảng cách chênh lệch giàu nghèo đã tăng gấp gần 10 lần. Có không ít tỉnh, người dân ở vùng sâu vùng xa đời sống nghèo đói còn chiếm tỷ lệ cao: hơn 50%.

Qua các kênh truyền thông gần đây chúng ta đã được biết: Em Phạm Thị Nhung 10 tuổi, học sinh lớp 3 ở Hà Tĩnh. Gia đình quá nghèo, sáng sớm đi học không có gì lót dạ. Nên lúc học về đói quá, đạp xe chao đảo ngã vào thành cầu, lọt xuống sông chết tức tưởi! Hoặc có những em học sinh ở Yên Bái phải ăn cơm với lá rừng, những em khác ở Sơn La phải bẫy chuột để làm thức ăn cho các bữa cơm. Trong khi quá nhiều người dân còn đói khổ, có hoàn cảnh thương tâm là thế, thì một số không ít những đại gia vẫn vô tư “chơi ngông”, làm “lác mắt” thiên hạ, cụ thể: Ông Lê Ân – đại gia Vũng Tàu, sắm chiếc giường đắt nhất thế giới, 6 tỷ đồng. Ông Vũ Hữu Lợi – đại gia Tuyên Quang, dùng chiếc kính mát chỉ…4 tỷ đồng. V.v…và v.v…, còn không ít những người cũng đã “sống chết mặc bây” như thế!

Hôm nay, Chúa nhật cuối cùng của Năm Phụng vụ, Giáo Hội mừng trọng thể Lễ Chúa Giêsu Vua Vũ trụ. Tin Mừng hôm nay nói về Ngày phán xét chung – ngày tận cùng của vũ trụ. Vua Vũ trụ là Vua Tình Yêu – nhưng cũng là Vị Vua Công Bình sẽ xuất hiện trong vinh quang, để xét xử người lành kẻ dữ: “Khi Con Người đến trong vinh quang của Người, có tất cả thiên sứ theo hầu, bấy giờ Người sẽ ngự trên ngai vinh hiển của Người. Các dân thiên hạ sẽ được tập hợp trước mặt Người…”(Mt 25, 31-32a)

Vì là Vua Tình Yêu, nên Ngài dựa vào tình yêu để xét xử, nhưng cũng vì là Vua Công Bình, nên Ngài cũng xét xử rất công minh chính trực,“không thiên tư tây vị” (Cv 10, 34).

Đọc đoạn Tin Mừng hôm nay khá dài, nhưng chúng ta thấy nội dung không có gì nhiều, chỉ quanh quẩn những đối đáp, phán quyết của Vua vũ trụ với hai loại người bên phải và bên trái Ngài: “Ta đói, các ngươi đã/không cho ăn; Ta khát, các ngươi đã/không cho uống; Ta là khách lạ, các ngươi đã/không tiếp rước; Ta trần truồng, các ngươi đã/không cho mặc; Ta đau yếu, các ngươi đã/không thăm viếng; Ta ngồi tù, các ngươi đã/không đến hỏi han”.

Đơn giản chỉ có thế, nhưng không ít người đã phải đứng “bên trái” Chúa!

Vì Đạo Chúa là đạo Tình Yêu, khởi đi từ 10 Điều răn của Chúa, được tóm gọn trong hai điều quan trọng là Kính Chúa – Yêu Người. Suốt cuộc đời 33 năm ở trần gian của Chúa Giêsu, Ngài đã sống yêu thương và cũng dạy các môn đệ sống yêu thương. Phải chăng Ngài đã biết rằng, ngày cuối cùng Ngài sẽ xét xử căn cứ luật yêu thương?

Thánh Phaolô Tông đồ trong 1Cr 13, 1-3 đã nhắc nhớ chúng ta: “Giả như tôi nói được các thứ tiếng nhân loại và thiên thần, giả như tôi được ơn tiên tri và biết mọi sự nhiệm mầu toàn cả trí tri. Và giả như tôi được tất cả lòng tin, khiến chuyển được đồi núi, mà tôi lại không có lòng mến, thì tôi vẫn là không! Và giả như tôi đem cả gia tư vốn liếng mà phát chẩn, và giả như tôi nộp mình chịu thiêu, mà tôi lại không có lòng mến, thì cũng hư không vô ích cho tôi!”.

Qua đó chúng ta thấy rằng lòng yêu mến (mến Chúa yêu người) thật vô cùng quan trọng!

Chúa đã không phán xử con người về những chuyện gì to tát, chỉ duy nhất Ngài đã đồng hóa mình với những anh em hèn mọn, nghèo đói, khổ đau, bệnh tật, tù đày… và nghiêm trị chúng ta, vì: “Ta bảo thật các ngươi: mỗi lần các ngươi đã/không làm như thế cho một trong những kẻ bé mọn nhất của Ta đây, là các ngươi đã/không làm cho chính Ta vậy!”(Mt 25. 40, 45).

Trong cuộc sống, hằng ngày chúng ta tiếp xúc, gặp gỡ không ít người anh em đói khổ, rách rưới, bệnh tật, tù đày… Nhưng có lẽ đã rất nhiều lần, chúng ta mắc bệnh “vô cảm” như nhiều người trong xã hội hôm nay.

Người hàng xóm nghèo đói bên cạnh nhà, chúng ta đã “mackeno”!; người ăn xin khốn khổ vào nhà, quán càfé, quán ăn ngữa tay xin bố thí, chúng ta “mackeno”!; người bị tai nạn bên đường không ai giúp đỡ, vì sợ liên lụy, phiền phức, chúng ta đi ngang qua vẫn “mackeno”!; người bệnh khốn khổ thập tử nhất sinh đang cần chạy chữa cứu sống, nhưng vì quá nghèo không biết trông chờ ở đâu, chúng ta biết đấy, có điều kiện đấy, nhưng cũng “mackeno”!; những kẻ phải khốn khổ trong vòng lao lý tù tội, hoặc những tai ương khốn khó khác, chúng ta hầu như cũng ít thăm viếng, sẻ chia, vẫn “mackeno”! V.v…và v.v…vẫn “mackeno”!

Chúng ta xem mình như một hòn đảo xa xa ngoài đại dương! Không “sống cùng”, “sống với” ai cả! Chỉ là người ngoại đạo đã không thể sống như vậy được rồi, huống hồ chúng ta là người được gọi là “con Chúa”! Những ngày đầu lúc Đạo Chúa mới được truyền vào nước ta, người lương dân hay gọi đạo chúng ta là “Đạo Giatô” hay “Đạo yêu thương”. Thật chính xác!

Đọc lại đoạn Tin Mừng hôm nay, Bạn và tôi – chúng ta xin Chúa thứ tha nhiều thiếu sót, vì đã không làm gì cho người anh em bên cạnh. Có lẽ vì sự vô tâm, cũng có lẽ vì điều kiện không khá gì hơn, nên chúng ta nghĩ rằng không giúp đỡ được gì nhiều cho họ và bỏ qua những việc chia sẻ nhỏ nhặt. Nhưng chúng ta đâu biết rằng, họ cần tình cảm của chúng ta hơn. Và nếu chỉ được giúp đỡ một chút ít thôi, nhưng đó lại là sự cần thiết vô cùng và niềm hạnh phúc lớn lao của họ. Chuyện nhỏ nhưng tấm lòng lớn, việc mọn nhưng tình yêu bao la!

Đức Hồng y PX Nguyễn Văn Thuận đã viết trong Đường Hy Vọng: “Ẵm đứa bé là chuyện bình thường, nhưng được mẹ ẵm, đối với em bé là hạnh phúc lớn nhất mà em không chịu đổi với bất cứ giá nào”(ĐHV 809).

Và chúng ta không nhớ câu nói mà Chúa đã nói với các môn đệ của mình sao: “Ai cho một trong những kẻ bé nhỏ này uống, dù chỉ một chén nước lã thôi, vì kẻ ấy là môn đệ của Thầy, thì Thầy bảo thật anh em, người đó sẽ không mất phần thưởng đâu”(Mt 10, 42)?

Rõ rồi nhé! Chúa không đòi hỏi gì quá đỗi lớn lao, chỉ là những việc làm “nhỏ như con thỏ” thôi, nhưng gói trọn tình bác ái yêu thương của mỗi người chúng ta. Và đương nhiên, rồi Chúa sẽ trả công xứng đáng vô cùng cho chúng ta.

Giữa hai câu phán quyết rõ ràng sau đây của Vị Vua vũ trụ trong ngày Phán xét chung cho toàn thể nhân loại:

“Nào những kẻ Cha Ta chúc phúc, hãy đến thừa hưởng Vương Quốc dọn sẵn cho các ngươi ngay từ thuở tạo thiên lập địa!”(Mt 25, 34).

“Quân bị nguyền rủa kia, đi đi cho khuất mắt Ta mà vào lửa đời đời, nơi dành sẵn cho tên Ác Quỷ và các sứ thần của nó!”(Mt 25, 41).

Bạn và tôi, chúng ta muốn được là “con chiên”, được xếp vào bên phải, là “kẻ Cha Ta chúc phúc”; hay là “con dê”, bị đứng vào bên trái, là “quân bị nguyền rủa”?

Muốn được là “bên phải” Chúa, ngay bây giờ Bạn và tôi hứa với nhau, quyết tâm cố gắng, luôn quan tâm đến Chúa nơi người anh em, để sẵn sàng “cho ăn”, “cho uống”, “cho mặc”, “tiếp rước”, “thăm viếng”, “hỏi han” lúc có thể, Bạn nhé!

Hy vọng vào ngày phán xét sau cùng, chúng ta sẽ được gặp lại nhau trong số những “chiên con” bên phải Chúa!

Micae Hữu Liên

Được xem 1 lần, bởi 1 Bạn Đọc trong ngày hôm nay