TÌNH MUỘN TÌNH GIÀ
Ảnh cưới của chú rể 80 tuổi và người vợ ‘nhặt’ từ bãi rác
Ảnh: Lê Cao Hải
Tin Cộng Đồng Việt Nam ở Mỹ và ở Việt Nam
TÌNH MUỘN TÌNH GIÀ
Bốn mươi năm thời gian dài quá đủ.
Tác giả: Phùng văn Phụng
Tạ ơn Trời mỗi sớm mai thức dậy,
Cho con còn ngày nữa để yêu thương. (1)
* * *
Vào đầu năm 1970, tôi có nhờ Ông Hiệu Trưởng Uông Đại Bằng đề nghị với Nha Khảo Thí để tôi chuyển về trường Lương văn Can, còn được gọi là trường Trung học Tổng Hợp Đô Thị Quận 8, để giữ vai trò Tổng giám thị. Năm đó tôi được 28 tuổi . Ông Uông Đại Bằng và Giám Học Hồ Công Hưng lúc đó hơn tôi chừng vài tuổi.
Thời gian 40 năm hơn nửa đời người cũng là thời gian quá dài “ biết bao vật đổi, sao dời ” vui mừng cũng có mà đau buồn cũng không ít . Ngày nay nhiều cựu học sinh đã là ông bà nội, ông bà ngoại rồi đã trên dưới 60. Tại sao thời gian dài như thế tình thầy trò, tình bạn hữu của các em cựu học sinh vẫn gắn bó nhau. . Vậy sự gắn bó, liên kết, chia xẻ ngọt bùi với nhau phải có lý do chứ?
Với tuổi đời hiện tại” thất thập cổ lai hy” mới cảm nghiệm được rằng thời gian trôi qua quá mau, đã hiểu được rằng đời người như “ bóng câu qua cửa sổ”. Nhớ lại mới đó mà thấm thoát nay đã già.
Vài ghi nhớ về trường Lương văn Can.
Nhìn lại thời gian qua, trước năm 1975 số giáo sư trong ban giảng huấn khoảng 100 tới nay đã ra đi khoảng 14 người ( 14%), ban giám thị khoảng 13 và mất khoảng 5 người (gần phân nửa). Trong số học sinh cũng đã có các em lẽ tẻ ra đi với tuổi chưa đầy 60 .
Tại sao hơn bốn mươi năm qua tình thầy trò vẫn đậm đà thấm thiết? Tôi nghĩ là nhờ có tình yêu thương thật sự đã gắn bó với nhau.
Tôi nhớ có lần trong khi tập hợp học sinh chào cờ buổi sáng có một em học sinh bị xỉu tại sân trường và đích thân chính ông Hiệu trưởng Uông Đại Bằng đã chở học sinh này đi nhà thương mà không nhờ nhân viên nào khác trong trường, đủ thấy tấm lòng yêu thương lo lắng cho học sinh của Ông Hiệu trưởng .
Với với số lương hàng tháng cuộc sống của thầy cô lúc bấy giờ cũng tạm đủ sống không thiếu thốn gì. Hơn nữa đa số thầy cô giáo ra trường đi dạy học cũng còn rất trẻ, sống có lý tưởng, nên đã cố gắng làm việc hết lòng, hết khả năng, làm việc đàng hoàng mà còn cố gắng sống đời sống gương mẫu, sợ mang tai tiếng, để làm chứng nhân cho học trò noi theo, bắt chước.
Ông Hiệu trưởng Uông Đại Bằng trong những năm làm việc không có mang tiếng gì về tiền bạc mà sáng sớm đã thấy ông ngồi trong văn phòng và tối mịt mới rời văn phòng về nhà. Việc thi tuyển vào học trường Lương Văn Can đều do hội đồng thi tổ chức và chấm điểm rất công tâm . Không có việc chạy chọt tiền bạc hay thế lực nào áp đặt .
Ngoài ra tinh thần làm việc cộng đồng cùng nhau chia xẻ khó khăn, nâng đỡ nhau trong công việc cũng đã làm cho tình thầy trò,tình bạn hữu giữa các học sinh với nhau càng yêu thương gần gũi nhau hơn.
Tôi vẫn không quên câu nói như sau : Giá trị của bạn chính là việc bạn đã làm gì, đóng góp gì, chứ không phải vỏ bọc hình thức bạn tốt nghiệp trường nào, có bao nhiêu bằng cấp.
Bằng cấp rất cần thiết nếu bằng cấp ấy là do học tập siêng năng, cần mẫn mà có, do tài năng thật sự mà có, chớ không phải bằng cấp do chạy chọt bằng tiền bạc hay do áp lực quyền hành mà có. Ngoài ra với tài năng thực sự đó cũng chưa đủ, giá trị con người chính là sự đóng góp cho xã hội, cho tha nhân, làm việc hữu ích cho con người mới là điều quan trọng, phải không ?
Nhà văn Nguyễn Hiến Lê đã đóng góp cho hậu thế gần một trăm đầu sách đủ loại vừa sách học làm người, sách dịch các tác phẩm nổi tiếng của Mỹ, của Pháp, sáng tác đủ loại để giúp cho các bạn trẻ, sinh viên, học sinh học hỏi hiểu biết triết lý Đông Phương, Tây Phương, nền văn minh Âu Mỹ để các bạn trẻ tìm cho mình con đường lý tưởng để sống . Ông có thuật lại ông cùng học chung một lớp với người bạn học rất giỏi luôn luôn đứng đầu lớp, ông không thể nào học hơn người bạn đó được, nhưng rồi thời gian trôi qua ông không còn thấy tin tức, sự đóng góp gì của người bạn đó nữa.
Đến cuối cuộc đời có gì để tiếc:
Là một người có tài, tác giả truyện Kiều là Nguyễn Du đã viết:
“ Bất tri tam bách dư niên hậu
Thiên hạ hà nhân khấp Tố Như”
Còn người viết bài này là người tầm thường, không có gì xuất sắc chỉ:
Tạ ơn trời – hôm nay tôi còn sống
Mắt còn nhìn, còn đọc được Emails
Đời còn vui, đâu đến nỗi cô liêu.
Thêm kiến thức, thêm từ tâm hỷ xả !
Tạ ơn các bạn gần xa
Hằng ngày chia sẻ cùng ta đủ điều.
Emails nhận được bao nhiêu
Là bao tình cảm thương yêu nồng nàn.
* – Cám ơn tất cả các bạn đã cho tôi biết bao kỷ niệm buồn vui, những món quà vô giá mà không sao tôi có thể mua được.
*. – xin cám ơn tất cả … những ai đã đến trong cuộc đời tôi, và cả những ai tôi từng biết mà chưa quen.
* – Cám ơn những thăng trầm của cuộc sống, đã cho tôi nếm đủ mọi mùi vị ngọt bùi, cay đắng của cuộc đời, để nhận ra cuộc sống này thật vô cùng ý nghĩa …
* – Cám ơn những dòng thơ, dòng nhạc, đã giúp tôi tìm vui trong những phút giây chán nản buồn phiền nhất, để quên đi những sầu muộn âu lo, để thấy cuộc đời này vẫn còn có chút gì đó để nhớ, để thương, để vui mà sống .
Tạ ơn Trời mỗi sớm mai thức dậy,
Cho con còn ngày nữa để yêu thương .(1)
(Sưu tầm trong internet)
Vài kỹ niệm về Hội Phụ Huynh Học Sinh Trường Lương Văn Can (trước năm 1975)
Tôi còn giữ hai quyển kỷ yếu đóng chung thành một tập do cựu học sinh Nguyễn Tấn Luyện từ Canada gởi tới.
Hai cuốn đều có tên là “Trung Học Tổng Hợp Đô Thị Quận 8” Kỷ Yếu 1972-1973 và Kỷ Yếu 1973-1974 . Nhờ hai cuốn này tôi nhớ lại được những hình ảnh, những sinh hoạt của thầy cô và học sinh trong thời gian tôi làm việc tại trường này.
Lúc tôi về trường chỉ có dãy lầu ở bên trái, đối diện với dãy lầu này chỉ là khu đất trống.
Trong cuộc bầu cử ban Quản Trị Hội Phụ Huynh học sinh và Giáo chức, ông Đỗ Đăng Lợi được bầu làm Hội trưởng còn tôi làm Chánh thơ Ký, ông Nguyễn văn Sinh làm Chánh Thủ Quỹ của Hội.
Tôi còn nhớ Hội Phụ Huynh lo việc xây cất dãy bên phải của trường.
Khi đào mống để xây trường học gặp rất nhiều hòm chôn người chết. Đào chỗ nào cũng đụng hòm do đó bà con mới biết khu này là khu nghĩa địa cũ.
Chủ thầu xây cất phải lo cúng kiến và lo cải táng cho các ngôi mộ đó. Nhà thầu làm mấy phòng học ở phía sau để có đủ chỗ cho học sinh học, sau đó mới xây dãy bên phải có lầu. Ông Đỗ Đăng lợi rất cẩn thận thường xuyên kiểm soát thât chặt chẻ việc xây cất. Chính ông Lợi và ban Quản trị Hội đã đích thân đến kiểm soát từng giai đoạn xây cất, xem có đủ chất lượng, đúng theo bản vẽ họa đồ không rồi mới cho tiếp tục xây cất.
Mỗi tháng Hội phụ huynh họp một lần, luôn luôn lấy ý kiến đa số các thành viên của Hội.
Xây cất nửa chừng nhà thầu bị lỗ lúc đó công việc đạt được 70, 80 phần trăm. Nhà thầu bỏ trốn vì vật giá gia tăng .
Lúc đó Hội phụ huynh rất có uy tín dưới sự điều hành của ông Đỗ Đăng Lợi và với sự theo dõi của Hiệu trưởng Uông Đại Bằng.
Về phần trợ giúp cho học sinh nghèo Hội cũng thường họp Ban Quản trị Hội để lấy ý kiến xem xét để trợ cấp từng trường hợp một, chỉ trợ cấp cho các em học khá mà gia đình nghèo thật sự.
Suốt mấy năm Ông Đỗ Đăng Lợi làm Hội trưởng (1970-1975) không hề bị mang tai tiếng gì mà mỗi lần họp Đại Hội Phụ Huynh Học sinh rất đông bà con phụ huynh tham dự và bầu cử, kiểm phiếu công khai không hề có sự sắp đặt nào trước.
Sinh hoạt của Hội Phụ Huynh Học sinh trường Lương văn Can chấm dứt vào ngày 30 tháng 04 năm 1975.
Không biết có phải vì đặt tình yêu thương lẫn nhau và đã làm việc công tâm, đàng hoàng, không tơ hào, không gian lận, dính líu tiền bạc vì tư lợi thì sẽ được yêu thương dầu là 40 năm hay 50 năm hay lâu hơn nữa.
Tất cả là tình yêu thương.
Phùng Văn Phụng
(1) Câu thơ nguyên văn là:
Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy
Ta có thêm ngày nữa để yêu thương
Tác giả nguyên thủy của 2 câu thơ này là 1 thi sĩ lừng danh, người Lebanese (Li Băng)
tên là Kahlil Gibran (1883-1931), triết gia lớn lên sinh sống ở Mỹ .
Hình Kahlil Gibran
Xem thêm về Kahlil Gibran: https://en.wikipedia.org/wiki/Kahlil_Gibran
Tác giả cùng với Giáo sư Trần Nguyên Khôi
Hình chụp trước năm 1975 tại trường Lương văn Can
trong ngày bầu cử Ban Quản Trị Hội Phụ Huynh Học Sinh và Giáo Chức
http://luongvancan.avcyber.com/D_1-2_2-1401_4-12890_5-15_6-1_17-8_14-2_15-2/
tuongnangtien
Tôi đang lẽo đẽo theo chân Anh Vũ đi lòng vòng Phnom Penh để tìm hiểu về sinh hoạt tôn giáo, và xã hội của một số người Việt đang sống ở thủ đô Cambodia thì nhận được thư của anh Ngô Thế Vinh. Tác giả Cửu Long Cạn Dòng Biển Đông Dậy Sóng biểu tôi chạy lên Nam Lào chụp vài tấm ảnh – nơi vừa khởi công xây con đập Don Sahong – để dùng cho ấn bản tiếng Anh (The Nine Dragons Drained Dry The East Sea In Turmoil) cuốn sách sẽ do Giấy Vụn xuất bản nay mai.
Cùng lúc, anh Trịnh Ngọc Lân và bằng hữu cũng rủ tôi qua Hạ Lào. Qúi anh muốn cùng bà quả phụ Nguyễn Văn Đương đến tận chiến trường xưa, để thắp một nén nhang tưởng niệm người anh hùng đã hy sinh trong cuộc Hành Quân Lam Sơn 719, hơn bốn mươi năm trước.
Dù rất ham đi, ham vui, và dễ dụ, tôi vẫn phải từ chối lời đề nghị thứ hai vì không thể đi hainơi trong cùng một lúc. Hơn nữa, tôi cũng thành thực tin rằng khi công luận đã biết đến tình cảnh khó khăn của bà Trần Thị Mai thì ước nguyện thắp một nén nhang – ở nơi xa xôi – cho người quá vãng sẽ không còn là một việc khó khăn.
Nhờ nán lại Cambodia vài hôm nên tôi và Anh Vũ đã gặp được thêm một bà Mai nữa. Chúng tôi tình cờ nhìn thấy bà đang dạo quanh những bàn ăn ở quán cơm Ba Số Bẩy – trong khu chợ Tô Sanh, ở Nam Vang – để chào mời thực khách mua vé số. Loại số sổ hàng ngày, phát hành từ những tỉnh thuộc Đồng Bằng Sông Cửu Long – Việt Nam.
Bà nhận lời mời ngồi chơi, uống nước, nói chuyện “tâm tình” mươi/mười lăm phút. Nhờ thế, chúng tôi mới biết được những nỗi khó khăn trong cuộc đời của một bà Mai khác – bà Nguyễn Thị Mai. Cũng như bà Trần Thị Mai, bà Nguyễn Thị Mai cũng có chồng là một người lính miền Nam đã mất, và cả hai đều đang chia chung một cảnh đời cùng quẫn.

Một bà Mai khác ở Phnom Penh. Ảnh chụp tháng 3 năm 2016
Bà Mai Nguyễn quê ở huyện Càng Long, tỉnh Trà Vinh, nơi mà chỉ cần vài giờ xe là đã bước sang xứ khác – xứ Chùa Tháp. Tuy thế, đã lâu lắm rồi bà không trở lại chốn xưa vì không còn thân bằng quyến thuộc gì nơi cố quốc.
Bà Mai đành nhận Cambodia làm mảnh đất dung thân. Quê hương thứ hai – may thay – đủ lượng dung cho một người dân Việt Nam ở bước đường cùng (không chồng, không con, không tiền, không nhà, và không cả manh giấy tùy thân) vẫn sống được lây lất qua ngày. Mặc dù không thể đi nhiều trên đôi chân đã bắt đầu run rẩy, bà Mai còn có thể kiếm được mười lăm/hai mươi ngàn đồng riels mỗi ngày, nghĩa là khoảng trăm hai đến trăm năm mươi Mỹ Kim hàng tháng. Chỉ cần nửa số tiền này cũng đã đủ để thuê được một chỗ tắm rửa, và ngủ nghỉ qua đêm.
Lời bà Mai khiến tôi thốt nhớ đến dòng chữ (“Vé Số Không Được Vào Nhà Vệ Sinh”) trong một tiệm cà phê, ở An Giang. Nó cũng giúp tôi hiểu tại sao lại có cả “một đạo quân vé số” xuất hiện ở Nam Vang. Người Miên – xem chừng – “dễ” hơn người Việt, và “dễ” hơn nhiều lắm!

Ảnh: Đất Việt
Trong khi chuyện trò với chúng tôi, bà Mai hay nhắc đến Chúa và khẳng định nhiều lần: “Chúa chỉ sao thì tui chịu vậy thôi.” Bà khiến tôi tự hỏi ngoài bà Trần Thị Mai và Nguyễn Thị Mai, hiện còn có bao nhiêu bà Mai khác nữa đang “chịu vậy” mà không một lời than van – và cũng chả một ai đoái hoài tới họ – từ nửa thế kỷ qua!
Phải đợi đến mãi thời gian gần đây, mới có những lời kêu gọi “tri ân” và “giúp đỡ” những thương phế binh thuộc QLVNCH. Hai chữ “tri ân” tuy nghe vô cùng trang trọng nhưng sự “giúp đỡ” – xem ra – lại không được nhiều nhặn gì cho lắm, và chỉ có tính cách tượng trưng. Đối với người sống sót (dù sống trong cảnh tàn phế) còn thế thì nói chi đến những bà quả phụ mà chồng đã chết trận tự lâu.
Cuộc chiến Bắc/Nam kết thúc vào năm 1975. Hơn bốn mươi năm đã trôi qua nhưng công luận – dường như – mới chỉ được nghe nhắc đến tên của năm ba bà quả phụ: Ngụy Văn Thà, Nguyễn Thành Trí, Nguyễn Văn Đương …
Khi nghe hỏi về ước nguyện hiện tại của mình, bà Mai trả lời với ít nhiều bình thản:
Tôi buột miệng:
Câu nói bạt mạng của tôi, không ngờ, lại được bà chị tán thưởng bằng một nụ cười móm mém. Tuy thế, tận trong ánh mắt của người phụ nữ “nhiều nỗi chuân truyên” này, tôi vẫn thấy (thấp thoáng) một nỗi buồn – không kín.
Tôi không đùa (cũng không dám dở giọng khinh bạc) khi nói về những chuyện liên qua đến thân xác của con người, sau khi đã nhắm mắt kìa đời. Chết là hết, chớ còn khỉ gì nữa!
Tôi dặn con nhiều lần: “Không cần mang tro cốt ra biển làm chi, cứ đổ cha nó hết vào cầu tiểu rồi giựt nước là xong. Nếu làm vậy tụi bay thấy hơi khó coi (hay sợ tiếng đời dị nghị) thì bỏ nhúm tro tàn vào bồn rửa chén, mở nước chẩy ri rỉ qua đêm, là bố cũng tà tà ra tới … biển thôi.”
Khi tao chết chớ mang tao ra biển
Đừng mất công làm chuyện tào lao!
Thế hệ chúng tôi (Ngô Thế Vinh, Trịnh Ngọc Lân, Trần Thị Mai, Nguyễn Thị Mai, Tưởng Năng Tiến …) rồi sẽ qua, và cũng sắp qua rồi. Điều băn khoăn không phải là chúng tôi sẽ chôn cất ở đâu, hay thiêu đốt ra sao mà là kiếp sống bấp bênh và nhếch nhác của những người còn ở lại – những thanh niên thiếu nữ Việt Nam đang “đồng nghiệp” của ngoại Mai, ở Cambodia. Tôi nhìn họ đang tò mò vây quanh thiết bị thu thanh của Anh Vũ, lắng nghe chúng tôi trò chuyện, mà thấy nặng lòng.

Một đồng hương và “đồng nghiệp” trẻ của “ngoại Mai” ở Phnom Penh. Ảnh chụp tháng 3 năm 2016.
Họ đều còn rất trẻ, đều rất hồn nhiên, và (tất nhiên) đều thất học – dù tuổi chỉ khoảng từ 15 đến 20. Các em từ đâu đến, và tại sao lại quanh quẩn trong hàng quán nơi đây thay vì đang ngồi dưới mái trường? Câu trả lời có thể tìm được trong một bài viết ngắn của nhà báo Hữu Danh:
“Ở vùng ĐBSCL, nhiều doanh nghiệp xổ số nộp ngân sách cả ngàn tỉ đồng/năm. Với nhiều địa phương, thu từ xổ số là nguồn thu chính. Để có nguồn thu này, các công xổ số đều dựa vào lực lượng bán vé số dạo. Họ là ai? Là trẻ em, thay vì được đến trường thì áo quần rách rưới, tay cầm xấp vé số đi ‘bán cái rủi may’; là những ông bà lão bảy – tám mươi tuổi, lẽ ra phải được an hưởng tuổi già, vui vầy cùng con cháu thì phải còng lưng mời từng tờ vé số; là những người tật nguyền, khi mà hệ thống an sinh xã hội còn quá kém, phải vừa bò vừa lết ngoài đường, bò lết dưới chân trai thanh gái lịch trong những quán cà phê, nhà hàng để bán từng tờ vé số bằng cách kêu gọi lòng thương…”
Những đồng hương và “đồng nghiệp” trẻ của “ngoại Mai” ở Phnom Penh. Ảnh chụp tháng 3 năm 2016.
Lòng thương (ngó bộ) đã cạn kiệt ở quê hương, nơi mà người bán nhiều hơn người mua, và “bán vé số không được vào nhà vệ sinh” nên không ít kẻ phải lần dò qua đến tận xứ người. Dù không phải là thầy bói, tôi vẫn có thể đoán được là trong lòng bàn tay của tất cả các em đều có đường xuất ngoại nhưng lại thiếu đường may mắn. Số mệnh của cả một thế hệ (e) đã được an bài.
Sẽ còn có thêm vài ba thế hệ kế tiếp đi chào mời vé số (hay thân xác) nơi xứ lạ, nếu dân Việt vẫn giữ thái độ thản nhiên trước những mảnh đời rách nát và vẫn đồng lòng nhắm mắt để cho chế độ hiện hành tiếp tục hoành hành trên đất nước này.
http://danlambaovn.blogspot.com/2016/04/mot-ba-mai-khac.html
“Cô sẽ ghi vào nhật ký đời đi dạy của mình về bài viết này với thật nhiều cảm xúc. Cô cảm ơn em”. Đó là lời chia sẻ rất tình cảm của cô giáo dạy văn Nguyễn Thị Châu dành cho Nguyễn Thị Cúc – học sinh lớp 12/11 – trường THPT Nguyễn Trãi (Đà Nẵng).

Bài viết được thực hiện bởi đề bài: “Trình bày suy nghĩ của anh (chị) về hiện tượng bạo lực gia đình trong xã hội hiện nay”. Trong phần chấm điểm, cô Châu nhận xét: “Bài viết đáp ứng được yêu cầu của đề bài, giàu sự sáng tạo, có nhiều ý sâu sắc, thể hiện sự trưởng thành trong suy nghĩ và nhận thức xã hội. Còn mắc lỗi diễn đạt, chính tả nhưng không nhiều”. Cô giáo Châu đã chấm điểm bài văn được chấm “9+1=10” bởi lý giải: “Bài viết còn mắc lỗi về chính tả nên tôi cho 9 điểm, nhưng lại cộng thêm 1 điểm về sự sáng tạo, độc đáo, mới lạ”. Được biết, đây cũng là điểm 10 đầu tiên cô Châu chấm trong suốt 15 năm dạy học.
Sau đây bài văn của học sinh Nguyễn Thị Cúc được cô giáo Nguyễn Thị Châu – giáo viên dạy Văn trường THPT Nguyễn Trãi (Đà Nẵng) chia sẻ. Bài viết như một sự cảnh tỉnh, và khiến người đọc buộc phải suy ngẫm về những đau đớn giữa cuộc đời này:
“Sao anh lại đánh em thế này… đừng đánh em nữa anh ơi!”
Mới chiều hôm qua đây thôi, trên đường đi học về tôi gặp một cảnh tượng thật đau lòng, một người đàn ông đánh tới tấp vào mặt, lưng một người phụ nữ. Vừa cố chống chọi với cơn khát bạo hành của chồng, chị vừa khóc lóc van xin: “Sao anh lại đánh em thế này… đừng đánh em nữa anh ơi!”. Tôi hơi sững người, nhưng cũng không lấy làm lạ vì đã từng chứng kiến cảnh như thế này nhiều lần. Ấy thế mà lâu nay tôi lại nghe người ta nói rằng: “Gia đình là nơi để yêu thương”.
Đã trôi qua một khoảng thời gian khá dài tôi đã sống, đã làm, đã ra đi… và tìm tòi những minh chứng cho điều mình nghe thấy. Thế rồi, lại đắng lòng biết mấy, khi tôi chợt nhận ra thời gian càng quay nhanh thì tình người cũng dần tan biến. Cuộc sống vô tâm làm nguội lạnh tình cảm trong trái tim mỗi người. Xã hội đổi thay và lòng người cũng dần thay đổi, mọi tính toán thiệt hơn trong cuộc sống làm mất đi những vẻ đẹp tự nhiên vốn có, hạnh phúc thì ít nhưng đắng cay lại nhiều, bao nhiêu mảnh đời bất hạnh vì cuộc sống gia đình không hòa thuận, thậm chí tan vỡ, và những hiểm nguy luôn rình rập… Tôi cười gượng: “Đấy! Một thảm họa hay nghịch cảnh trần gian?” Quá xót xa, tôi căm ghét và lên án những hành động tàn ác này – bạo lực gia đình.
Ở cõi vô thường này mấy ai còn lạ lẫm với khái niệm “bạo lực gia đình”, nó đang diễn ra hàng ngày, hàng giờ trong chính cuộc sống của mỗi người chúng ta. Bạo lực gia đình, một cụm từ ngắn gọn, chỉ cho những hành động độc ác, vô nhân tính, vô đạo đức, không còn nhân phẩm của một số người trong xã hội, hành vi đó xảy ra trong phạm vi gia đình, giữa các thành viên với nhau. Không những ở Việt Nam nói riêng mà nó bao gồm cả toàn thế giới, đặc biệt là các quốc gia thuộc Châu Phi. Hằng năm trên thế giới, số người chết và bị thương vì loại tệ nạn này không ngừng tăng lên. Thật đau đớn biết bao cho những điều chúng ta đã thấy. Và tôi nghĩ, có hay không? Ở đâu? Cho tôi xin hai chữ công bằng.
Gần đây, nổi cộm trên các sách báo, các phương tiện thông tin đại chúng là các vụ thương tâm về bạo hành trẻ nhỏ khiến người xem không ngừng suy nghĩ. Cách đây vài ngày, dư luận người Việt không khỏi xôn xao và cảm thương cho cháu bé 15 tháng tuổi ở TP.HCM bị chính cha mẹ mình đánh chấn thương sọ não. Một sự thật ngỡ ngàng khiến người xem bất bình khi thủ phạm lại quá thản nhiên cho rằng đó là “chuyện bình thường”. Tôi như nghẹn ứ lồng ngực khi nghe người mẹ trả lời câu hỏi của phóng viên nhà báo: “Nó bị té xe mà!”. Một lời nói lạnh lùng tới tận xương tủy, tôi tê buốt thân mình, đấy cũng gọi là mẹ sao? – người mang nặng chín tháng mười ngày, tôi tự hỏi. Hình như là tôi đang khóc, nhưng nước mắt tôi không rơi… là vì tôi đang lo cho số phận, cho tương lai mịt mù của đứa trẻ này.
Cùng trên tuyến đường chạy dọc vào miền Nam yêu quý, quanh năm ruộng đất tốt tươi, cò bay thẳng cánh, vẫn còn hiện lên trên nét mặt của mỗi người dân Hậu Giang thôn quê nghèo một nỗi bang hoàng như cắn xé tâm can khi được ai đó hỏi về chuyện cậu học sinh cấp 1, N.V.T bị cha và mẹ kế đánh gãy xương sườn, nhốt vào chuồng chó 3 ngày không cho ăn. Nói đến đây tôi không còn kìm lòng mình được nữa, sự chua chát phủ lên trong từng hơi thở của mình. Tôi tự hỏi tại sao lại thế? Những người làm cha mẹ đó liệu họ có cảm thấy đớn đau khi hành hạ con cái mình không? Hay vì do em lỡ mang số kiếp con riêng để “đến đây” làm người?
Chuyện của những thiên thần nhỏ chỉ là một nốt trầm trong bản nhạc bạo lực bay bổng, còn những nốt cao luôn vút lên với biết bao bi kịch. Hạnh phúc gia đình vỡ tan, con cái gặp nhiều bất hạnh… Sinh ra với thân phận phụ nữ ai không mong gặp được người chồng yêu thương mình. Cảnh cuộc sống hạnh phúc viên mãn luôn là niềm ước ao của bao cô gái trẻ. Khi tình yêu thăng hoa, niềm vui ấy sẽ dần lớn theo năm tháng nhưng có ngờ đâu nó lại trở thành địa ngục. Tình yêu trên đời vốn là ích kỉ, nhưng sự độc đoán, cổ hủ lại khiến con người ta trở nên vô cảm, một khi sự ghen tuông nổi dậy thì tình yêu đẹp đó dù được xây dựng trong bao nhiêu năm cũng trôi vào tro bụi. Đấy là tình cảnh chung của bao chị em phụ nữ đang phải gánh chịu.
Chuyện chị H. ở Nghệ Tĩnh là một minh chứng nóng lên cho hành vi này. Vì quá ghen tuông theo kiểu mù quáng, người chồng hiền từ đức độ bao nhiêu năm chung sống đã không có cảm giác run sợ khi dùng dao xẻo thịt vợ. Một hành động man rợ đến kẻ điên cũng phải khiếp sợ. Tôi thường nghe mấy anh thi nhân vẫn hay ví von rằng “phụ nữ như đóa phù dung”. Nói đến phụ nữ ai cũng nghĩ ngay đến sự hiền lành, đức độ, mỏng manh và xinh đẹp, đòi hỏi ai có được cũng phải nâng niu và bảo trọng. Nhưng cuộc đời thì nào như tác phẩm văn học, còn lắm những đắng cay, tủi hờn mà biết bao “đóa phù dung” phải chịu.
Hôm qua tôi đọc báo, lang thang trên các dòng tin mạng, tôi thấy tái tê cõi lòng khi đọc tin một chị tên H. ở Nam Định bị chồng đánh đập, hành hạ dã man, dùng kim tiêm đâm vào vùng kín. Người đàn ông vũ phu ấy còn bắt vợ mình ăn phân lợn… bây giờ khuôn mặt chị đã biến dạng qua nhiều đòn tra tấn dã man của chồng. Trước cơ quan chức năng chị chỉ ngậm ngùi khóc trong đớn đau và tức tưởi: “Là vì con, nếu tôi ra đi con tôi ba đứa nheo nhóc làm sao qua cảnh cơ hàn…”. Lại thêm một mảnh đời bất hạnh. Cuộc sống nào cho chị hạnh phúc đây? Con đường nào sẽ mang lại tình yêu và tiếng cười cho chị và các con, vẫn là một ẩn số thật dài…
Tạm gác lại những câu chuyện bạo hành gia đình của nước mình, mới đây trên trang mạng xã hội Facebook có một người đàn ông nickname là Phi Nhi. Người đàn ông này đã đánh đập đứa con 2 tuổi rồi khoe trên trang cá nhân của mình. Sự hận thù người vợ lố lăng đã khiến ông trở nên tàn độc với mọi thứ, kể cả đứa con nhỏ bé. Ông đánh con mọi lúc, mọi nơi có thể. Nhìn cậu bé qua những bức hình với thân mình bầm tím, máu me đầy người… nhưng lại được chính bố mình đăng tải trên mạng mà lòng se xót.
Lộ tên người Việt đầu tiên trong ‘Hồ sơ Panama’

Eric Van Nguyen có tên trong danh sách vụ rò rỉ tài liệu ‘Hồ sơ Panama’ gây chấn động thế giới.
Eric Van Nguyen, 32 tuổi, là người Canada gốc Việt đầu tiên bị tiết lộ trong danh sách vụ rò rỉ tài liệu mật gây chấn động thế giới có tên ‘Hồ sơ Panama’ – ‘thiên đường trốn thuế’ của những người giàu có và đầy quyền lực trên thế giới.
Hồ sơ của Hiệp hội các nhà báo điều tra quốc tế (ICIJ) cho biết Eric Van Nguyễn đã đăng ký lập một công ty ở Samoa, Nam Thái Bình Dương, và một công ty vô danh ở quần đảo Virgin của Anh.
Năm 2014, Eric Van Nguyen bị truy tố nằm trong đường dây lừa gạt hàng ngàn nhà đầu tư với thủ thuật pump-and-dump (bơm và bỏ) vào loại cổ phiếu giá rẻ với trị giá lên đến 290 triệu đôla ở New York, Mỹ.
Eric Van Nguyen đã bị cáo buộc cùng với 7 người khác đã sử dụng cương vị là người quảng bá cổ phiếu và nội gián công ty để bơm giá cổ phiếu nhằm hưởng lợi. Nhóm 8 người đã bị truy tố với 85 tội trạng lừa gạt và trộm cắp.
Các chính phủ trên thế giới đã vào cuộc điều tra về khả năng trốn thuế của những người giàu có và quyền lực trong nước mình sau khi ‘Hồ sơ Panama’ của một công ty Luật Mossack Fonseca ở Panama được tiết lộ cho biết đã có những ‘dàn xếp tài chánh’ với các chính trị gia và những người nổi tiếng trên toàn cầu.
Danh sách rò rỉ có hàng loạt các tên tuổi lớn như Tổng thống Nga Putin, Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình, Thủ tướng Iceland, vua Ả Rập Xê-út, Thủ tướng Pakistan, Cựu chủ tịch FIFA Eugenio Figueredo, tiền đạo bóng đá Argentina Messi, diễn viên Thành Long…
Phát ngôn viên của Giám đốc Văn phòng Tổng Cục Thuế Canada Chloe Luciani-Girouard cho biết Canada hiện đang theo dõi sát những cá nhân có doanh nghiệp ở Panama và những nơi khác và sẽ truy tố nếu cần thiết.
Ngân hàng Hoàng gia Canada cho biết họ đã áp dụng các biện pháp kiểm soát để ngăn chặn những hoạt động phi pháp sau khi hồ sơ Panama cáo buộc ngân hàng này thường xuyên sử dụng dịch vụ của công ty Luật Mossack Fonseca.
Ngân hàng Hoàng gia là ngân hàng lớn nhất của Canada và các chi nhánh của ngân hàng này bị cáo buộc đã giúp khách hàng thành lập đến 378 công ty ở Panama.
Theo Reuters, Toronto Star, Journal de Montreal.
9 người chết tại Sacramento vì dùng phải thuốc giả
Nguoi-viet.com
SACRAMENTO, California (NV) – Hôm Thứ Sáu, Sở Y Tế và Xã Hội Sacramento County cho hay số người thiệt mạng trong vùng thủ phủ Sacramento của California do dùng thuốc fentanyl quá liều đã lên tới chín người, nguồn tin đài KCRA cho biết.

(Hình minh họa: pallimed.org)
Các giới chức y tế cho hay những viên thuốc giảm đau giả hiệu Norco, thật ra làm bằng chất fentanyl và được bán lẻ ngoài đường, đã gây ra 28 trường hợp bệnh nhân bị trúng độc vì thuốc, khiến tám người chết tại Sacramento County và một người nữa chết tại Yolo County.
Trong số các nạn nhân thiệt mạng vì loại thuốc giả Norco, có một thiếu niên 18 tuổi tên là George Berry, cư dân El Dorado Hills, và ông David Alfaro, 53 tuổi, cư dân Manteca.
Chất fentanyl được ước lượng có hiệu quả mạnh hơn thuốc an thần morphine tới 80 lần và mạnh hơn chất heroine tới cả trăm lần. Những người chết vì thuốc nằm trong lứa tuổi từ 18 tới 59, trong đó, phân nửa số nạn nhân là đàn ông.
Theo lời chuyên gia Casey Rettig, thuộc Cơ Quan Kiểm Soát Ma Túy, chất fentanyl hiện đang được sản xuất đại quy mô tại Trung Quốc và nhập qua Mexico cho các tổ chức buôn ma úy tại đây, rồi chất này được buôn lậu vào Hoa Kỳ. (V.P.)

Hình minh họa
02.04.2016
Một nữ sinh Việt Nam đã bị bắt hôm thứ Sáu vì bỏ thi thể con mới sinh của mình tại một ga tàu điện ngầm ở Uijeongbu, tỉnh Gyeonggi, giáp với thủ đô Seoul của Hàn Quốc và bị camera giám sát ghi lại.
Nữ sinh này theo học tiếng Hàn tại một trường đại học ở Hàn Quốc. Tại thời điểm nhập học, cô đã có thai 6 tháng với bạn trai ở Việt Nam.
Người mẹ 19 tuổi nói trong lời khai với cảnh sát Uijeongbu: “Tôi nghĩ nếu tôi bỏ thi thể ở ga tàu điện ngầm, một trong nhiều người đi qua sẽ phát hiện ra đứa bé và tổ chức tang lễ cho nó”.
Nữ sinh này giấu việc mang thai vì lo ngại sẽ cản trở mối quan hệ của cô với cha mẹ và gây ra những rắc rối ở trường học tại Hàn Quốc.
Vào hôm thứ Tư, một tháng trước ngày dự kiến sinh nở, cô bất ngờ có cơn đau chuyển dạ và sinh một bé trai trong phòng tắm ký túc xá. Tuy nhiên, bé trai đã qua đời không lâu sau đó.
Người mẹ trẻ nói trong lời khai: “[Em bé] không ở trong tình trạng khỏe mạnh. Tôi đã cố gắng cho em bé ăn sữa bột nhưng em bé đã chết 3 giờ sau đó”.
Bốn tiếng rưỡi sau khi sinh, nữ sinh này đã bỏ một chiếc túi có chứa thi thể con trai mình trên cầu thang của trung tâm mua sắm ở ga tàu điện ngầm Uijeongbu. Một cô bạn gái 19 tuổi đã giúp người mẹ trẻ thực hiện những hành vi này.
Cảnh sát đã bắt giữ hai người phụ nữ này.
Các cơ quan chức năng có liên quan sẽ tiến hành khám nghiệm tử thi em bé để xác minh nguyên nhân cái chết.
Theo The Korea Herald, Ngày nay
Chạy trốn cảnh sát bị lọt vào hồ cá sấu
Nguoi-viet.com
HOUSTON, Texas (NV) – Nhà chức trách cho hay, sáng hôm Thứ Hai, một kẻ bị tình nghi phạm pháp đang lái xe chạy trốn cảnh sát đã được cứu khỏi một hồ nước lúc nhúc những con cá sấu tại Montgomery County ở Texas, đài ABC 13 loan tin.

(Hình minh họa: Joaquin Sarmiento/AFP/Getty Images)
Cảnh sát địa phương nhận được nhiều báo cáo cho biết có một người lái xe đang chạy lạng quạng và đụng phải một số xe hơi khác trên xa lộ liên bang I-45. Sau đó, chiếc xe này bị một xe tuần cảnh rượt đuổi.
Cuộc rượt đuổi tưởng đâu kết thúc khi nhân viên công lực chận bắt được hai người đi trên xe và tịch thu được một khẩu súng, nhưng người tài xế chiếc xe thình lình vụt chạy vào một khu rừng cây rậm rạp, nơi có nhiều chiếc hồ lớn.
Cảnh sát đuổi theo tới nơi và trông thấy người đó đứng chơ vơ trên một hòn đảo nhỏ giữa hồ, ra sức tránh né các con cá sấu đang tìm cách xông lên để vồ lấy miếng mồi ngon.
Nhân viên công lực đã phải dùng một chiếc thuyền nhỏ để đưa người tài xế chạy trốn kia ra khỏi hòn đảo đó, và tóm gọn người đàn ông này.
Theo lời cảnh sát, nghi can đang phải đối mặt với nhiều tội danh, kể cả tội say rượu lái xe, tội không chịu ngừng xe trước bảng ngừng, cùng tội né tránh không để cảnh sát bắt. Trước đây, ông này từng phạm tội, và cho biết mới được phóng thích khỏi nhà tù chừng chín tháng nay. (V.P.)
Diễn viên Minh Béo bị bắt tại Mỹ với cáo buộc “Dâm ô với trẻ em”
Ngọc Lan, thông tín viên RFA
2016-03-29

Bản cáo trạng của Minh Béo
Photo by Ngọc Lan
Your browser does not support the audio element.
Diễn viên hài ‘Minh Béo,’ vừa bị bắt tại Quận Cam, miền Nam California hôm Thứ Năm, 24 Tháng Ba và bị giam giữ tại nhà tù Theo Lacy Facility, Orange, với các cáo buộc ấu dâm và toan có hành vi dâm ô với trẻ vị thành niên.
Ngày 25 Tháng Ba, Biện Lý Quận Cam, California, truy tố ông Hồng Quang Minh (nghệ danh Minh Béo), sinh ngày 27 Tháng 12 năm 1977, ra Tòa Thượng Thẩm California, Orange County, về ba tội danh: thứ nhất, quan hệ tình dục bằng miệng với một nam thiếu niên dưới 18 tuổi; thứ hai, toan có hành động dâm ô với trẻ em dưới 14 tuổi, và thứ ba, hẹn hò gặp gỡ với dự tính có hành động dâm ô với trẻ vị thành niên.
Số tiền tại ngoại hậu tra được đề nghị cho ông Hồng Quang Minh là một triệu.
Theo VnExpress cho biết, diễn viên Minh Béo quê ở Tiền Giang, tốt nghiệp khoa Diễn Viên Kịch (1999), khoa Đạo Diễn (2005) của Đại Học Sân Khấu Điện Ảnh Sài Gòn, Đại Học Ngoại Ngữ Hà Nội (1999). Ông đóng nhiều vai diễn trên sân khấu kịch, ngoài ra, ông còn đóng phim và làm MC. Ông tạo dựng sân khấu riêng mang tên mình tại quận 11, thành phố Sài Gòn. Năm 2010, ông gây chú ý khi tham gia chương trình “Bước Nhảy Hoàn Vũ” mùa đầu tiên.
Bên Mỹ có hai hạng tội, tội nhẹ và tội nặng. Theo như cáo trạng thì cả 3 tội đều là tội hạng nặng hết. Mỗi tội có một mức án riêng, theo như đây thì tội nặng nhất phải ở tù từ 3 năm đến 8 năm.
– Luật Sư Andrew Đỗ
Chiều ngày Thứ Hai, 28 Tháng Ba, Văn Phòng Biện Lý Quận Cam gởi ra thông cáo báo chí, viết rằng:
Ngày 20 Tháng Ba, Hồng Quang Minh bị buộc tội nói chuyện với một nhóm vũ công tại một chương trình thi tài năng tổ chức ở Huntington Beach và cho nhóm này biết rằng ông là giám khảo cho cuộc thi có thu hình.
Ngày 23 Tháng Ba, ông Minh bị truy tố tội quan hệ tình dục bằng miệng với một em trai, khi em này đến thử giọng dự thi. Không lâu sau đó, nạn nhân này báo cảnh sát Garden Grove. Nơi đây bắt đầu tiến hành cuộc điều tra.
Ngày hôm sau, một cảnh sát chìm Garden Grove giả dạng làm một trẻ em dưới 14 tuổi, liên lạc với ông Minh. Ông Minh bị truy tố tội âm mưu xếp đặt để gặp người cảnh sát giả dạng này, với ý định thực hiện hành vi dâm ô.
Vẫn theo thông cáo của Biện Lý Quận Cam, nếu bị kết tội, ông Hồng Quang Minh có thể bị tù tối đa 5 năm 8 tháng trong nhà tù tiểu bang, đồng thời phải ghi danh suốt đời trong hồ sơ tấn công tình dục.
Nói về đến mức độ nghiêm trọng của tội trạng này, Luật Sư Andrew Đỗ, một luật sư làm việc nhiều năm tại Quận Cam, và hiện là cộng sự của một công ty Luật ở thành phố Irvine, cho biết:
Bên Mỹ có hai hạng tội, tội nhẹ và tội nặng. Theo như cáo trạng thì cả 3 tội đều là tội hạng nặng hết. Mỗi tội có một mức án riêng, theo như đây thì tội nặng nhất phải ở tù từ 3 năm đến 8 năm. Phải đợi đến khi ra tòa xử, chánh án nhìn vào mức độ phạm tội thì mới đưa ra mức án. Ở đây sẽ có căn cứ vào mức khác biệt về tuổi, nạn nhân trẻ em đó gần 18 tuổi hay nhỏ hơn, tuổi nạn nhân càng nhỏ thì số năm bị tội sẽ tăng gần đến tối đa.
Giải thích về hậu quả của những người có tội liên quan đến việc lạm dụng tình dục trẻ em, Luật Sư Andrew Đỗ nói thêm:
Khi đi xin việc ở đâu thì điều đầu tiên người ta hỏi mình có bị tội hình sự hay không. Thường khi nói có thì ít khi nào được việc lắm. Ngày nay, nhiều việc trong xã hội bên Mỹ người ta rất cẩn thận khi liên lạc với con nít hay dân chúng, để tránh phần trách nhiệm nên ít khi chủ nào chịu mướn người từng có tội nặng lắm.
Tất cả những hành vi nào vi phạm pháp luật mà có liên quan đến trẻ em dưới 18 tuổi đều bị luật pháp trừng trị.
– Thị trưởng Trí Tạ
Có một vấn đề nữa hơi nguy hiểm cho những người này là ngoài việc phải ghi tên nơi cơ quan cảnh sát thành phố, họ còn bị cấm đến gần những nơi như công viên, trường học có con nít 1,000 feet. Vì thế khi đi chung quanh thành phố mà vẽ chu vi 1,000 feet quanh công viên trường học thì sẽ cảm thấy cũng rất khó mà tìm nơi ở. Đó chính là một trong những khó khăn nhất với xã hội bên Mỹ ngày nay là những người phạm tội đó xong rồi họ sống ở đâu. Và khi đã kiếm được nơi ở rồi thì phải ghi tên và địa điểm nơi ở của những người phạm tội. Những thông tin này sẽ được đưa lên mang lưới vi tính và dân chúng ai cũng có thể kiếm thấy, khi cho địa chỉ mình vào thì tự động những người nào có tội lạm dụng tình dục trẻ em sống quanh đó đều có tên hiện lên. Thành ra có nhiều người bị dân chúng xung quanh đến biểu tình trước nhà yêu cầu phải dọn đi nơi khác.
Liên quan đến sự việc này, ông Trí Tạ, thị trưởng thành phố Westminster nêu nhận xét:
Tất cả những hành vi nào vi phạm pháp luật mà có liên quan đến trẻ em dưới 18 tuổi đều bị luật pháp trừng trị. Đứng trước luật pháp thì tất cả đều bình đẳng, thành ra luật pháp sẽ xử rất công minh cho mọi người dù cho có quốc tịch hay không có quốc tịch, dù cho người đó có đang giữ một chức vụ quan trọng hay là một công dân bình thường đều sẽ bình đẳng trước pháp luật, vì vậy những hành vi nào liên quan đến trẻ em dưới 18 tuổi đều phải chịu trách nhiệm trước pháp luật Mỹ.
Theo Người Lao Động Online, năm 2014, Minh Béo từng bị một nam ca sĩ trẻ cáo buộc trên trang mạng xã hội Facebook rằng diễn viên hài này đã dụ dỗ, sàm sỡ anh trong một lần mời anh đến Công ty Sao Minh Béo do Minh Béo sáng lập để bàn chuyện biểu diễn. Minh Béo đã lên tiếng bác bỏ các cáo buộc trên và khẳng định nhờ luật sư giải quyết chuyện này.
Thông cáo của Biện Lý Quận Cam cho biết, vào thời điểm phạm tội, Minh Béo bị cáo buộc đi du lịch từ Việt Nam sang thăm và biểu diễn ở Orange County, và Atlanta, tiểu bang Georgia. Minh Béo sẽ ra tòa vào Thứ Sáu, 15 Tháng Tư, lúc 10 giờ sáng tại nhà tù Central Jail, thuộc thành phố Santa Ana.

Báo trong nước đưa tin ông Trần Minh Lợi bị bắt ‘vì hành vi đưa hối lộ’
Gia đình chủ trang Facebook ‘Diệt giặc nội xâm’ khẳng định với BBC là người này “vì chống tham nhũng mà bị bắt”.
Hôm 22/3, ông Trần Minh Lợi, chủ trang Facebook ‘Diệt giặc nội xâm’ bị Công an tỉnh Đắk Nông bắt vì hành vi đưa hối lộ.
“Ông Lợi nổi tiếng tại Đắk Lắk và trên mạng xã hội với chủ trương “chống tham nhũng không phải của riêng ai”.
“Ông tố cáo nhiều lãnh đạo, cán bộ tại công an, Viện Kiểm sát liên quan đến việc chạy án, buôn lậu gỗ. 11 cán bộ liên quan tại Công an huyện Cư Kuin bị kiểm điểm, kỷ luật”.
“Ông sẵn sàng “giúp đỡ về pháp lý miễn phí cho bất cứ ai tố cáo tiêu cực.
Bằng cách dùng các thiết bị ghi âm, ghi hình bí mật, ông Lợi thu thập chứng cứ nhiều vụ tiêu cực của cán bộ công an liên quan đến việc chạy án, chạy việc sau đó gửi đơn tố cáo”, theo báo Tuổi Trẻ hôm 22/3.
‘Không ngờ’
Hôm 27/3, Trần Minh Tuyên, con trai ông Lợi, nói với BBC qua điện thoại: “Bố tôi đã nghĩ đến chuyện mình có thể bị bắt nên đã dặn dò gia đình một số việc, nhưng ông không ngờ thời điểm này”.
“Những việc bố tôi làm đều không có gì trái với lương tâm, nhưng vì ông tố cáo những người có chức quyền tại địa phương nên khiến họ, nhất là công an, thù hằn từ nhiều năm nay”, Trần Minh Tuyên nói thêm.
Con trai ông Lợi cũng cho hay rằng từ hôm ông bị bắt đến nay, gia đình chưa được phép đi thăm và chưa nắm được thông tin về thời điểm diễn ra phiên tòa xử ông.
Cùng ngày, trao đổi với BBC từ Phú Yên, luật sư Võ An Đôn nói: “Cách đây hai giờ, bà Phan Thị Thảo, vợ ông Lợi đã gọi cho tôi rút lại đơn yêu cầu tôi bào chữa cho chồng. Bà ấy chỉ nói là ‘do áp lực’ nhưng tôi giả định là có thể do chính quyền tạo áp lực buộc gia đình rút đơn mời tôi”.
Trước đó, luật sư viết trên Facebook: “Ông Lợi đã làm đơn tố cáo giúp nhiều người dân trong vùng, khiến 47 cán bộ tỉnh Đắk Lắk liên quan đến tiêu cực bị kỷ luật, cắt chức, chuyển công tác và buộc những kẻ chiếm đoạt phải trả lại tiền cho người dân hàng tỷ đồng”.
“Ông Lợi bị Công an tỉnh Đắk Nông khởi tố và bắt giam về tội “Đưa hối lộ” với vai trò là người xúi giục, theo Điều 289 Bộ luật hình sự, có khung hình phạt đến 20 năm tù”.
“Với thành tích giúp người dân tố cáo tiêu cực, lẽ ra ông phải được cơ quan phòng chống tham nhũng tặng thưởng huân chương, chứ sao lại bắt giam một người như ông? Thử hỏi xã hội còn ai dám chống tham những nữa?”.
Báo Tuổi Trẻ hôm 25/3 dẫn lời đại tá Lương Ngọc Lếp – Phó giám đốc Công an tỉnh Đắk Nông: “Với những vụ án nóng, có dư luận trái chiều và được báo chí quan tâm như vụ bắt tạm giam ông Trần Minh Lợi thì công an tỉnh sẽ tổ chức họp báo công khai”.
Báo này tường thuật “ông Lợi bị bắt về hành vi ‘đưa hối lộ’ với vai trò đồng phạm, giúp sức với nhóm bị can đã bị bắt về hành vi đưa hối lộ trước đó”.
Gia đình nữ sinh bị cưa chân kiện đòi bồi thường
Nguoi-viet.com
ĐẮC LẮK (NV) – Gia đình nữ sinh bị cưa chân oan uổng do bác sĩ tắc trách đã gửi đơn lên bệnh viện đa khoa huyện Cư Kuin và Sở Y Tế Đăk Lăk yêu cầu bồi thường thiệt hại.

Em Hà Vi với một chân bị cắt đang điều trị tại bệnh viện Chợ Rẫy. (Hình: Tiền Phong)
Chia sẻ với truyền thông Việt Nam, chiều 24 tháng 3, bà Lê Thị Thùy Trang, chị gái em Lê Thị Hà Vi (16 tuổi), nữ sinh bị cưa chân oan do sự tắc trách của bác sĩ cho biết “được sự hướng dẫn của luật sư, chiều nay gia đình đã chính thức gửi đơn theo đường bưu điện đến bệnh viện đa khoa Huyện Cư Kuin và Sở Y Tế Đắk Lắk yêu cầu bồi thường thiệt hại 1 tỷ đồng về mặt tinh thần đối với em Vi.”
Theo đó, với sự tư vấn của Luật Sư Đỗ Hải Bình, nội dung đơn này ghi rõ sự việc xảy ra và quá trình điều trị vì sự tắc trách của đội ngũ y bác sĩ dẫn đến tình trạng bé Vi bị cưa chân và yêu cầu cơ quan chức năng có liên quan bồi thường về mặt vật chất, tinh thần để bù đắp phần nào mất mát mà bé Vi và gia đình đã đang và sẽ phải chịu đựng.
Theo Luật Sư Đỗ Hải Bình nhấn mạnh: “Không được sợ, gia đình không được hiền thế này, song họ lại dễ dàng hứa mồm rồi họ lại không thực hiện. Nhiệm kỳ này sắp hết, giám đốc khác lên thay liệu họ có giải quyết cho mình không, họ không chịu trách nhiệm thì làm sao? Cha mẹ thương con, ôm con, có tâm và hiền với người ta thì đúng rồi nhưng cần phải nhìn xa hơn, mai mốt già yếu rồi thì lấy sức đâu mà chăm cho bé nữa,” ông Bình phân tích.
Trong khi tờ đơn khiếu nại về việc bồi thường thiệt hại vừa gửi thì trong chiều 24 tháng 3, gia đình em Vi nhận được cuộc điện thoại phó giám đốc bệnh viện Cư Kuin gọi “hỏi thăm đồng thời đặt lịch cuộc hẹn với giám đốc bệnh viện.”
Chia sẻ thêm về tình trạng hiện tại của em Vi, bà Trang cho biết, em Vi vừa được chuyển sang bệnh viện chấn thương chỉnh hình để tập luyện thể chất.
Nói với Tiền Phong, ông Nguyễn Văn Tâm, giám đốc bệnh viện đa khoa huyện Cư Kuin thừa nhận, nguyên nhân dẫn đến bệnh nhân mất chân là do bác sĩ yếu kém về chuyên môn, tắc trách trong công việc.
Để xoa dịu dư luận, ngành y tế Đăk Lăk đã xin lỗi bệnh nhân cùng gia đình. Bộ trưởng Y Tế hứa tạo điều kiện cho em Hà Vi sau này theo học ngành y nếu có nhu cầu. Toàn bộ chi phí điều trị và lắp chân giả cho nữ sinh sẽ được miễn phí. (Tr.N)
Chung cư cao cấp ở Sài Gòn đầy tội phạm
Nguoi-viet.com
SÀI GÒN (NV) – Công an Sài Gòn loan báo, nhiều băng giang hồ phía Bắc chọn các chung cư cao cấp để làm trụ sở để hoạt động phi pháp từ đâm chém, trộm cướp, buôn bán, sản xuất ma túy…

Một nhóm giang hồ chuyên cho vay nặng lãi, đòi nợ thuê bị công an bắt vừa qua. (Hình: Thanh Niên)
Thanh Niên ngày 25 tháng 3 dẫn lời ông Nguyễn Sỹ Quang, trưởng phòng Tham Mưu, người phát ngôn công an Sài Gòn cho biết, theo số liệu thống kê, chỉ trong 3 tháng đầu năm 2016, Sài Gòn đã xảy ra hơn 1,300 vụ phạm pháp hình sự, công an bắt giữ hơn 1,000 người, trong đó có 109 băng nhóm với 452 tội phạm đủ loại. Ngoài ra, có 53 ổ mại dâm 141 vụ cờ bạc… bị phát hiện, thu giữ trên 1.2 tỷ đồng.
Công an Sài Gòn tổng kiểm tra hàng loạt quán bar, vũ trường, khách sạn, tiệm cầm đồ…, là những khu vực nhạy cảm, nhiều tội phạm ẩn náu và tiêu thụ tài sản trộm cắp. “Ở các chung cư cao cấp trước đây công an bỏ ngỏ, nhưng hiện đây là nơi tiềm ẩn nhiều tội phạm từ các nơi khác đến ẩn náu. Trong quá trình điều tra, cảnh sát phát hiện nhiều băng nhóm phía Bắc đến cư ngụ, hoạt động xã hội đen như cho vay nặng lãi, buôn bán hoặc thậm chí sản xuất ma túy…,” ông Quang cho hay.
Cụ thể mới đây, công an phát hiện tại hai chung cư cao cấp Samland và Giai Việt trên đường Tạ Quang Bửu, phường 5, quận 8, phát hiện hơn 20 tên giang hồ mang nhiều tiền án phạm tội cư ngụ.
Ngoài việc không khai báo tạm trú, cảnh sát còn tìm thấy súng, hàng trăm hồ sơ cho vay, sổ theo dõi con nợ, giấy thu tiền góp… Những tay giang hồ này thuộc hai đường dây cho vay, đòi nợ thuê hoạt động ở Sài Gòn, được hai ông trùm trả lương hàng tháng để thu tiền góp.
Ông Nguyễn Thành Phong, chủ tịch thành phố Sài Gòn phải thốt lên: “Người dân ra đường thì nơm nớp lo sợ cướp giật; khóa cửa đi làm mà lo lắng không biết ở nhà có sự cố gì xảy ra với tài sản của mình hay không thì chất lượng cuộc sống có gọi là tốt?”, ông Phong nói. (Tr.N)