Có người nói “ về phần tôi chỉ muốn làm tiều phu”, nhưng thực tế lại sống trong biệt phủ, mấy chục tay chân bộ hạ túc trực 24/24h hầu hạ. Người chỉ hút thuốc lá Tây, uống rượu Tàu… Nếu bị bệnh thì đi máy bay sang Tàu, sang Tây để chữa…
Cụ già tiểu phu thật thì chẳng nói gì… hì hì
Cụ già tiều phu thật đã học tập làm theo… và xây dựng CNXH được hơn 70 năm, cụ cố sống thêm 100 năm “biết đâu sẽ thấy thiên đường XHCN “ làm theo năng lực, hưởng theo nhu cầu” !
“40 năm qua, để mưu sinh ông phải gắn liền với nghề bán củi dạo. Ông kể, hàng ngày ông lên rừng kiếm củi khô, tối về chẻ ra rồi dùng dây buộc chặt gọn gàng rồi đem ra chợ bán. Để hoàn thành một gánh củi ông phải mất một ngày rưỡi khi vừa tìm vừa bán.
Giá của một gánh củi chỉ khoảng 20.000 – 30.000 đồng nhưng để bán được gánh củi đó, ông phải thức khuya dậy sớm, đi bộ vượt quãng đường 20 km, gánh trên vai khoảng 30kg củi. Và không phải lúc nào củi cũng bán được…” ( Dantri.com.vn )
Ba nghi can gốc Việt ở Houston bị bắt vì trồng cần sa. (Hình: Fort Bend County Sheriff’s Office)
HOUSTON, Texas (NV) – Ba người đàn ông gốc Việt bị bắt vì trồng cần sa có giá thị trường khoảng $2.3 triệu, đài truyền hình KHOU ở Texas dẫn lời cảnh sát Fort Bend County cho biết hôm Thứ Năm.
Ba nghi can, Trọng Võ, 35 tuổi, James Lai Nguyễn, 27 tuổi, và James Huy Nguyễn, 37 tuổi, tất cả đều là cư dân Houston, bị truy tố tội sở hữu cần sa.
Lực Lượng Chống Ma Túy Fort Bend County (FBCSO) tiến hành cuộc điều tra, và phát hiện các căn nhà mà ba nghi can này trồng cần sa ở Fort Bend County và Harris County.
FBCSO nói những căn nhà này tọa lạc tại khu nhà số 600 trên đường Fair Oaks Drive ở khu Stafford, khu nhà số 15000 trên đường Val Vista Drive ở khu vực thành phố Houston thuộc Fort Bend County, khu nhà số 7511 trên đường Marisol Drive ở khu vực thành phố Houston thuộc Fort Bend County, và khu nhà số 15000 trên đường Sierra Valle Drive trong thành phố Houston thuộc Harris County.
Nhiều cơ quan công lực thực hiện các vụ khám xét từ cuối Tháng Chín, bản tin cho biết.
“Nhân viên điều tra khám phá các vụ trồng cần sa trong những căn nhà phức tạp, cùng một số vũ khí, tiền mặt, và cần sa đã được chế biến tại bốn nơi,” thông cáo báo chỉ của FBCSO cho biết. “Nhân viên điều tra cũng phát hiện tổng cộng 778 cây cần sa được trồng trong nhà, dưới các bóng đèn điện, có cả cân, bơm nước, quạt, cầu dao đổi điện, và các dụng cụ dùng để chế biến, đóng gói, và bán cần sa.”
Ngoài ba người gốc Việt này, cảnh sát còn bắt thêm ba người khác ở Harris County, và ba người này bị truy tố tội chuyển giao và tàng trữ cần sa.
Số lượng cần sa bị tịch thu có giá thị trường khoảng $2.3 triệu, theo cảnh sát cho biết. (Đ.D.)
Nghi can Đoàn Thị Hương được hộ tống đến sở hóa chất tại Petaling Jaya, ngoại ô Kuala Lumpur hôm 9 Tháng Mười trong tiến trình xác định chứng cứ của vụ sát hại Kim Jong Nam hồi Tháng Hai, 2017. (Hình: Mohd Rasfan/AFP/Getty Images)
KUALA LUMPUR, Malaysia (NV) – Đoàn Thị Hương, nghi can sát hại anh trai của nhà độc tài Bắc Hàn, đã thực tập bôi hóa chất lên mặt người khác tại phi trường Kuala Lumpur trước khi hành động thật hai ngày sau đó.
Trong phiên xử ngày 10 Tháng Mười, một nhân chứng của công tố khai trước tòa rằng một nghi can đã “làm một cái gì đó” vào một số người tại phi trường quốc tế Kuala Lumpur trước khi hành động thật lên mặt Kim Jong Nam, dẫn đến cái chết đau đớn đột ngột cho ông này hôm 13 Tháng Hai.
Wan Azirul Nizam Che Wan Aziz, điều tra viên của Sở Điều Tra Hình Sự khai về hành động của nghi can Đoàn Thị Hương ngày 11 Tháng Hai căn cứ trên hình ảnh ghi lại từ hệ thống an ninh phi trường, theo hãng thông tấn Benar News.
“Đoàn Thị Hương từ phía sau tiến đến một số người lựa chọn ngẫu nhiên rồi quẹt một cái gì đó một cách nhẹ nhàng trên mặt người ta. Khi người ta quay lại, cô ta ra vẻ xin lỗi bằng cách cúi đầu và đưa hai bàn tay ra trước mặt họ rồi lui lại hai ba bước trước khi từ từ rời đi chỗ khác,” điều tra viên nhân chứng khai tại tòa.
Nhân chứng thứ chín của công tố nói một đoạn video của hệ thống an ninh phi trường ghi nhận vào ngày xảy ra vụ sát hại, có vẻ như Đoàn Thị Hương “làm cùng một thứ hành động” lên mặt Kim Jong Nam nhưng trong cách thô bạo “giống như tấn công…”
Cũng trong phiên xử hôm 10 Tháng Mười, ông Raja Subramaniam, một chuyên viên về võ khí hóa học khai rằng một lượng nhỏ độc chất thần kinh VX đã được tìm thấy trên mặt ông Kim Jong Nam sau khi ông qua đời trong đau đớn tại phi trường Kuala Lumpur. Lượng chất độc VX tập trung ở mắt của ông Kim Jong Nam chừng 0.03 mg trên 1 kg trọng lượng cơ thể nhưng VX đi vào cơ thể qua mắt nhanh hơn qua da.
Dù chỉ là một lượng rất nhỏ nhưng cũng nhiều đến 1.4 lần một liều có thể làm chết người. Độc chất thần kinh VX cũng được tìm thấy trên cổ áo và tay áo của ông Kim Jong Nam, và có thể ông ta đã lấy tay áo chùi mặt sau khi bị tấn công.
Trả lời câu hỏi, “Vì sao độc chất VX được tìm thấy trên móng tay của bị cáo Đoàn Thị Hương nhưng lại không có trên móng tay Aisyah,” ông Raja cho rằng, có thể cô Hương đã rửa tay không sạch. Được biết, VX có thể được tẩy sạch hoàn toàn nếu rửa và kỳ cọ lòng bàn tay trong vòng 15 phút kể từ khi tiếp xúc.
Cái chết của Kim Jong Nam, 45 tuổi, gây chấn động dư luận thế giới khi cuộc điều tra ban đầu cho hay ông là anh trai của nhà độc tài Bắc Hàn Kim Jong Un, sống lưu vong ở Macao suốt nhiều năm qua, đặc biệt từ khi người em lên nắm quyền lực tại Bắc Hàn, một nước độc tài sắt máu nhất thế giới hiện nay, khi ông bố đột ngột qua đời.
Điều tra từ video an ninh phi trường, cảnh sát Malaysia đã bắt giữ Siti Aisyah và Đoàn Thị Hương trong khi bốn người Bắc Hàn đi cùng với hai cô đã đi khỏi Malaysia trên chuyến bay cùng ngày. Theo tin tức những người này quá cảnh một số quốc gia khác trước khi về tới Bắc Hàn. Một số người Bắc Hàn khác tình nghi tham gia vụ sát hại đã được chính phủ Malaysia cho phép về nước để đổi lại, Bắc Hàn cho một số người Malaysia từ Bắc Hàn về nước.
Khi ra tòa, Siti Aisyah và Đoàn Thị Hương được mặc áo giáp chống đạn với sự bảo vệ chặt chẽ của một lực lượng cảnh sát đông đảo. Cả hai phụ nữ là những nghi can duy nhất bị đưa ra tòa trong một vụ ám sát do cơ quan tình báo Bắc Hàn đứng ra thi hành. Cuộc điều tra nói rằng Kim Jong Un đã lập kế hoạch giết anh trai từ năm năm trước đó.
Khai với cảnh sát, Siti Aisyah và Đoàn Thị Hương nói họ tham dự một trò chơi khăm với một nhóm bạn rồi phóng hình ảnh lên Internet và không biết cái khăn trùm lên mặt Kim Jong Nam có tẩm thuốc độc chết người. Các cô cũng chưa từng gặp Kim Jong Nam trước đó.
Thẩm phán chủ tọa phiên xử từ chối lời đề nghị của luật sư các bị cáo xác định danh tính bốn nghi can người Bắc Hàn đi cùng Siti Aisyah và Đoàn Thị Hương và cũng đã đào tẩu vì cùng nằm trong bản cáo trạng.
“Một phiên tòa công bằng phải gồm cả quyền được biết. Cáo buộc tội trạng phải rõ ràng, không thể mơ hồ,” Luật Sư Gooi Soon Seng, người bảo vệ cho cô Aisyah, nói với tòa. (TN)
Phát Lê, 47 tuổi, người đâm mẹ vợ và chém vợ đến chết vì những uất hận bị dồn nén (Hình: ABC13)
Sổ tay phóng viên
HOUSTON, Taxas (NV) – Cách đây 6 năm, sự kiện một người đàn ông gốc Việt ở Dallas tiểu bang Texas, ngay trong tiệc sinh nhật của con trai mình, dùng súng bắn chết vợ cùng 4 người em vợ, sau đó quay súng tự sát, được xem là vụ án chấn động không chỉ trong cộng đồng người Việt tại đây mà cả người dân Mỹ.
Cách đây hơn 3 tuần, một thảm kịch gia đình khác ở Houston, cũng tiểu bang Texas, lại xảy ra khi người chồng đâm mẹ vợ, chém vợ đến chết, lại một lần nữa làm dấy lên những câu hỏi, những hoang mang: điều gì đưa người ta đến những hành động kinh khủng như thế khi xung đột dẫn đến án mạng không chỉ xảy ra với người phối ngẫu, mà ghê gớm hơn, là sự kéo theo của những người thân khác trong gia đình, từ cha mẹ đến anh chị em ruột?
Câu chuyện dưới đây từ góc nhìn của ông Tài Lê (49 tuổi), anh trai của Phát Lê (47 tuổi), hung thủ giết vợ, cô Thanh Nguyễn và mẹ vợ, bà Đẹp Nguyễn, vừa rồi ở Houston. Cái nhìn của ông Tài Lê dẫu có phiến diện, một chiều, nhưng phần nào cũng là một bài học đáng giá để tất cả mọi người suy ngẫm.
***
Có thể bắt đầu câu chuyện ngay trong ngày xảy ra án mạng, Thứ Tư, ngày 13 Tháng Chín, 2017, tại khu chung cư trên dãy phố 6100 đường West Mount Houston Road, khu vực phía Bắc thành phố.
“Hôm đó tôi nghỉ làm để sửa lại mái nhà bị hư sau trận bão Harvey, rồi qua nhà người bạn chơi. Khoảng 6-7 giờ chiều Phát chở hai đứa con gái 11 tuổi và 9 tuổi xuống kiếm tôi không thấy nên gửi hai đứa nhỏ lại cho con gái tôi, rồi đi đâu không biết. Đến hơn 8 giờ, không thấy Phát đón hai đứa nhỏ về, tôi gọi điện cho Phát nhiều lần không thấy trả lời. Gọi cho vợ Phát cũng không thấy trả lời. Nghĩ không biết vợ chồng Phát có cãi lộn gì không nên tôi cùng vợ tôi và người dì chạy lên nhà Phát,” ông Tài Lê nhớ lại.
Theo lời ông Tài, người mà Phát thường tâm sự nhiều nhất, thì nhà em trai ông cách nơi ông ở khoảng 20 phút lái xe.
Khi đến nơi, gõ cửa không ai mở, ông Tài cầm nắm tay cửa vặn thử thì thấy cửa không khóa.
Cô Thanh Nguyễn (trái) và bà Đẹp Nguyễn, vợ cũ và má vợ của Phát Lê (Hình: Facebook Andy Nguyen)
Trong khi vợ và người dì đứng bên ngoài, ông Tài bước vào căn nhà tối thui, và “vừa đi vừa tìm công tắc đèn mở lên vừa kêu ‘dì Sáu ơi,’ “Trúc ơi” (tên của mẹ vợ và vợ Phát) nhưng không nghe tiếng ai trả lời.
“Đi đến phòng cuối cùng là phòng dì Sáu cũng không thấy ai, tôi vừa quay đầu định đi ra thì thấy có cái mền cuốn lại ở kế bên giường của dì Sáu. Tưởng cái mền dì Sáu bị rớt nên tôi bước vô phòng định lượm để lên giường,” ông Tài kể. “Nhưng khi tôi vừa nắm vô cái mền thì đụng phải cái gì cứng cứng. Tôi rờ rờ thấy giống cái đầu người, tôi nghĩ ngay trong đầu ‘dì Sáu bị ai giết,’ thế là tôi vụt chạy ra ngoài la lên rồi gọi cảnh sát tới.”
Ngay lúc ông Tài chạy ra gọi cảnh sát, thì cũng là lúc có hai người làm cùng tiệm nail với vợ Phát cũng xuất hiện. Hai người này cho ông Tài biết rằng trưa hôm đó, trong khi Trúc đang làm ở tiệm thì có ai đó gọi điện thoại, rồi Trúc nói phải chạy về nhà, đến chiều tối cũng không thấy quay trở lại tiệm nên họ đến xem thử có chuyện gì không.
Tại thời điểm ấy, không ai liên lạc được với Trúc và Phát.
Sau khi cảnh sát vào lục soát, kiểm tra và lấy lời khai của Tài, họ cho ông biết thêm rằng, ngoài xác mà ông Tài phát giác trong phòng má vợ của Phát, còn có một xác phụ nữ khác ở đằng sau chiếc sofa nơi phòng khách.
Vì là người đầu tiên có mặt tại hiện trường, ông Tài bị đưa về sở cảnh sát để điều tra.
“Đến 4 giờ sáng tôi mới được họ thả cho về, sau khi bắt thử máu, lấy dấu vân tay, và lời khai. Vợ tôi đi đón tôi và cho biết Phát đã gọi cho dì tôi nói rằng Phát chính là người giết Trúc và dì Sáu,” ông Tài tiếp tục câu chuyện. “Phát nói với dì tôi là nó rất buồn ngủ. Hãy để cho nó được ngủ một giấc rồi khi thức dậy sẽ đi đầu thú.”
Khi về đến nhà, ông Tài nhìn thấy xe Phát đậu trong parking khu nhà ông ở. Bên trong xe, Phát đang ngủ say sưa, “em tôi vẫn thường hay ngủ trong xe như vậy kể từ khi má vợ nó sang.”
“Tôi để em tôi ngủ thêm một chút, tôi biết nó thiếu ngủ trong suốt thời gian dài. Đến hơn 6 giờ sáng, tôi gọi điện thoại kêu cảnh sát đến,” ông Tài nói.
Quay ngược quá khứ
Tài và Phát là những người con lai Philippines. “Ngay trước 30 Tháng Tư, 75, má tôi dẫn hai chị tôi đi nước ngoài chơi, rồi bị kẹt lại bên đó. Chính vì vậy, khi biến cố 30 Tháng Tư xảy ra, anh em tôi bỗng trở thành những đứa không cha không mẹ. Tụi tôi ở với người dì ở khu Ngã ba Ông Tạ, không được học hành, sống như những đứa trẻ bụi đời, đi ‘móc bịch’ lượm ve chai kiếm sống,” anh trai của hung thủ kể.
‘Đến giờ anh em tôi đều mù chữ, nhất là Phát, nó hoàn toàn không biết chữ, tiếng Việt cũng như tiếng Anh.”
Bà Đẹp Nguyễn, còn gọi là dì Sáu Kiểu, má vợ của Phát, cũng là người cùng xóm, là người thu hàng phế liệu giàu nổi tiếng ở khu Ông Tạ thời đó.
Năm 1995, Phát, khi đó còn độc thân, được mẹ bảo lãnh sang Mỹ. Tài có vợ con thì sang Mỹ cuối năm 1996.
Sau vài tháng sống cùng người em gái ở California, Phát được người quen giới thiệu đi làm cho “hãng heo” ở Iowa.
Khi Tài qua Mỹ, kiếm được việc làm ở hãng bò ở North Texas thì rủ Phát qua làm chung cho có anh có em, có lúc Phát ở chung nhà với vợ chồng Tài.
Theo lời ông Tài, “Qua Mỹ làm được bao nhiêu tiền Phát cứ gửi hết về Việt Nam để lo cho bà dì, từ con đến cháu. Nó không biết lo cho bản thân nó, đến xe tôi cũng phải đưa xe tôi cho nó đi.”
“Khoảng năm 2003-2004 gì đó, Phát về Việt Nam chơi. Khi đó dì tôi nói dì Sáu còn đứa con gái út chưa có chồng, là Trúc (tên giấy tờ là Thanh Nguyễn). Dì muốn Phát làm quen cưới mang qua Mỹ để nó có cơ hội giúp đỡ gia đình, vì khi đó dì Sáu làm ăn thất bại, suy sụp lắm rồi,” ông Tài kể.
Sau đó đám cưới của Phát và Trúc (Thanh Nguyễn) diễn ra. Trúc có bầu trước khi Phát trở sang Mỹ, và dọn qua sống trong nhà người dì của Phát ở Sài Gòn.
Trở về Mỹ, Phát lo đi làm kiếm tiền để làm thủ tục bảo lãnh vợ con sang, nên không quay trở lại Việt Nam thêm lần nào nữa.
Năm 2007, theo lời ông Tài, vợ Phát sang Mỹ định cư, mang theo cô con gái nhỏ, và… “một cái bầu hai tháng rưỡi.”
“Mặc dù biết chắc đó không phải là con của mình, nhưng Phát vẫn chấp nhận, và thương đứa nhỏ đó rất nhiều,” ông Tài nói.
Ông Tài nhận xét, “vợ chồng Phát sống chung với nhau cũng hạnh phúc lắm, Phát đi làm hãng, Trúc làm nail, cho đến khi má vợ của Phát sang định cư năm 2015, và sống chung trong căn nhà mà Phát mướn ở từ cả chục năm qua cho đến ngày gây án.”
Lời hứa, tiếng chửi và tờ đơn ly dị
“Tôi nghĩ em tôi bị vướng vào một lời hứa khi ra đón vợ nó ở sân bay. Đại loại Phát có nói với vợ là ’em qua đây làm thì cứ lấy tiền đó lo cho gia đình em, còn mọi chuyện bên đây anh lo hết,’ và Phát giữ đúng lời nói đó, tiền nhà cửa, chợ búa, học hành con cái… tất cả Phát đều lo, còn vợ đi làm bao nhiêu cứ giữ và gửi về Việt Nam, Phát không có để ý tới,” ông Tài kể tiếp.
Đến khi má vợ Phát sang thì Phát bị thất nghiệp. Thế nhưng “vợ và má vợ Phát cứ vin vào câu nói hồi đó của em tôi mà hạnh họe nó hoài.”
Ông cho biết, “Từ khi má vợ Phát sang Mỹ vào năm 2015 đến nay, sống chung một nhà, là hai vợ chồng Phát bắt đầu lấn cấn hoài. Cách đây một năm rưỡi, Phát bị thất nghiệp, nhưng mỗi tháng Phát phải chạy đến tôi, xin anh, xin em, xin cháu, xin dì cho nó tiền để trả tiền nhà. Hỏi tại sao vợ không đóng thì Phát nói nó hứa lo từ hồi nào giờ rồi, giờ không lo được thì vợ chửi, má vợ chửi.”
“Tôi cho Phát tiền đóng tiền xe, tiền nhà cũng 5-6 tháng liền chứ không ít. Rồi em tôi kiếm có việc, làm được ít lâu rồi lại mất việc, cứ hoài như vậy,” người anh nói.
Cũng theo ông Tài, “hơn một năm nay Phát tiều tụy vì không ăn không uống được. Công việc thì kiếm được vài bữa lại thất nghiệp, nhảy qua hãng khác, cứ vậy hoài. Từ ngày má vợ sang, Phát không được ăn uống, ngủ nghê ngon giấc. Vì nhà có hai phòng, má vợ chiếm một phòng, vợ và con Phát ở một phòng. Phát ra sofa ngoài phòng khách ngủ. Mà má vợ tối ngày cứ ra phòng khách mở TV coi. Phát nói bả không được. Tôi và cả dì tôi sang nói nhiều lần cũng không ăn thua gì.”
Ông kể thêm, “Tôi đi làm ca từ 4 giờ chiều đến 4 giờ sáng. Phát làm ca từ 6 giờ chiều đến 6 giờ sáng. Nhưng khi tôi đi làm thì đã thấy Phát đậu xe ở parking lot rồi, hỏi sao đi sớm vậy, thì Phát nói đến đó nằm ngủ chứ ở nhà không ngủ được vì má vợ cứ kiếm chuyện chửi hoài. Phát ở nhà tôi, ở nhà dì tôi nhiều hơn ở nhà nó. Có khi nó ngủ trong nhà dì, có khi nó ngủ ngoài xe.”
“Nó bị ức chế riết rồi đâm ra con người nó cũng bị gì đó,” ông Tài phán đoán.
Không chỉ vậy, theo ông Tài, có lẽ do biết nhau từ ngày Phát còn là “một thằng bụi đời, đi móc bịch, lượm ve chai,” lại thêm nhìn thấy con rể thất nghiệp nên má vợ Phát tỏ vẻ khinh miệt không cần che giấu.
“Nó xuống nhà kể tôi nghe là má vợ nó cứ chửi nó hoài. Bả nói ‘may là mày ở Mỹ về mới cưới được con tao, chứ mày mà ở Việt Nam thì không xách dép được cho con tao đâu,” người anh kể lại bằng giọng cay đắng.
Khoảng cuối năm 2016 vợ Phát làm đơn ly thân. Và không khí có thể trở nên nặng nề hơn khi một ngày Phát bủn rủn khi nghe được má vợ “xúi”: “Mày bỏ nó đi. Tao nghe người ta nói ở Mỹ này khi có con mà ly dị mà nó có đi làm thì mày lấy được tiền trợ cấp mỗi tháng hai đứa cũng được mấy trăm. Mày lấy mấy trăm đó gửi về Việt Nam lo nhà lo cửa.”
Vài tháng sau, vợ Phát cầm một tờ giấy về nói là “đơn ly dị” và kêu Phát ký. Phát không ký. Vợ Phát nói không ký thì cũng làm đơn ly dị đơn phương.
“Chuyện Phát ly thân hay ly dị thì tôi cũng chỉ nghe nói chứ không thấy giấy tờ gì, cả Phát cũng vậy, vì Phát không biết chữ, nên vợ nó cầm giấy gì về đưa cho nó, nó cũng không biết giấy gì,” ông Tài nói thêm.
Ông nhớ lại, “Hồi Tháng Hai này, vợ Phát đưa tờ giấy nói tòa bắt Phát phải trả tiền ‘child support,’ mỗi tháng $500, nhân 5 tháng kể từ khi ly dị. Những người biết chữ nói đó không phải giấy tòa. Con tôi thì nói ‘nếu chú Phát muốn trả tiền này thì về nói cô Trúc là chú sẽ đi thử DNA coi có đúng là con của chú không. Nếu không phải thì chú bắt cô trả lại tiền chú đã nuôi nó bao nhiêu năm qua. Phát về nói vậy thì vợ nó giật giấy lại cất luôn.”
Chị Hiền Lê, em gái ông Phát, là người ở nhà đối diện với nhà Phát từ nhiều năm qua, cũng góp lời, “Tôi ở đó tôi chứng kiến đủ hết, tôi thấy vợ và má vợ anh Phát chửi ảnh như chó mà sao ảnh không chịu bỏ đi. Tôi nói đã ly thân ly dị rồi mà sao không đi, cứ ở chung đó làm gì, thì ảnh nói căn nhà đó ảnh mướn và trả tiền nhà hồi nào giờ chứ có ai trả đâu. Tôi không muốn nói hoài vì nghĩ ai cũng lớn và biết lo cho chuyện của mình.”
Chuyện đến, đã đến
Theo lời ông Tài, xung đột trong gia đình em trai ông dường như chỉ xoay quanh chuyện tiền bạc, nào là tiền nhà, tiền học hành cho con, cả chuyện mang con đi khai thuế, lại thêm chuyện “châm dầu vào lửa” của người má vợ từ khi Phát thất nghiệp lẫn không có được việc làm thường xuyên.
“Tôi nghĩ Phát bị uất ức nhiều quá nên quẫn lên làm bậy thôi. Thử nghĩ ngày nào cũng đi kiếm việc làm, rồi bước chân vô nhà là bị nghe chửi hoài thì sao chịu nổi. Trước đó chưa bao giờ tôi nghe Phát nói gì về ý định giết ai hết. Nó chỉ nói nó giận vợ nó thế này thế này kia thôi chứ không bao giờ nghe nó hăm he gì hết.”
Theo lời ông Tài, sáng hôm xảy ra vụ án, Phát còn gọi điện thoại sang nhà người dì nhờ gọi lên DMV hỏi về chuyện đóng phạt một ticket cho xe của Phát.
“Sau đó, Phát nằm trong phòng của con để nghỉ ngơi thì má vợ Phát cứ cầm cái chày gõ vô cửa và chửi ‘Sao mày không chết đi?…’ Có lẽ do tích tụ quá nhiều uất ức bấy lâu, đến lúc không thể chịu nổi nữa, nó mở cửa đi ra bếp cầm con dao đến trước mặt má vợ. Bà má vợ còn thách ‘mày dám giết tao không?’ Nó nói sau đó nó không nhớ gì nữa, không nhớ đã đâm chết má vợ nó như thế nào.” Đó là những gì ông Tài nghe Phát kể khi vào tù thăm em trai.
Ông kể tiếp, “Phát nói khi đó má vợ có nhận giữ một đứa nhỏ trong nhà. Phát bồng đứa nhỏ ra, nhìn thấy có ông đưa thư nên đưa đứa nhỏ và địa chỉ nhà của nó, nhờ ông đưa thư đưa đứa bé về nhà dùm vì người giữ nó bị bệnh bất ngờ.”
Có lẽ chính vì thấy điều bất thường này mà ba má đứa bé gọi cho vợ Phát hay. Và vợ Phát đã chạy về nhà xem chuyện gì xảy ra.
Phát vẫn còn ở trong nhà khi vợ Phát trở về và hỏi “Má tôi đâu?” và lao vào chửi rủa, phang ném vào Phát những thứ mà vợ Phát vớ được khi nghe Phát nói “Tôi giết má cô rồi.”
“Phát nói không muốn đâm, không muốn giết vợ nó. Giờ hỏi thì nó nói không nhớ gì hết, kêu kể lại cách nó làm nó nói không nhớ,” ông Tài tiếp tục câu chuyện.
Thư của Linh Lê, 11 tuổi, con gái Phát Lê (Hình: Tài Lê cung cấp)
Sau đó, Phát đứng chờ hai con đi học về, chở xuống gửi nơi nhà con gái của ông Tài, như đã kể ở trên.
“Tôi vào thăm em tôi gần như mỗi ngày, chở hai đứa nhỏ vào nữa. Không nghe Phát nói ân hận hay nuối tiếc gì, Phát chỉ nhờ tôi nuôi hai đứa nhỏ ăn học, dặn tôi thói quen ăn uống của con nó, như đi học về chở ghé cây xăng mua gói chip và chai nước, sáng thì chiên trứng đánh nhuyễn lên ăn bánh mì, dặn là con nó thích ăn nui nấu với xương heo…” người anh cho biết.
Sau gần hai tiếng chuyện trò, ông Tài nói thêm, “Nếu ngày xưa ở Sài Gòn sống như những đứa bụi đời, tôi còn bị bắt ở tù vì làm điều này điều khác, chứ em tôi chưa bao giờ bị tiền án gì. Tôi chỉ biết khuyên em tôi cứ yên tâm sống tốt những ngày còn lại, con cái nó tôi lo. Con của Phát có viết lá thư, mọi người đọc sẽ hiểu hơn về Phát.”
Tháng Chín vào Thu tiết trời se sắt. Cũng là lúc người ta cần hơn hơi ấm gia đình. Nhưng liệu có phải ai cũng biết cách thổi lửa cho ngôi nhà được ấm hay không?
Biển “đe” người Việt ăn cắp tại siêu thị ở Nhật được viết bằng tiếng Việt. (Hình: Báo điện tử VietNamNet)
HÀ NỘI, Việt Nam (NV) – Một phó phòng thuộc Cục An Toàn Bức Xạ và Hạt Nhân (Bộ Khoa Học- Công Nghệ) đi công tác tại Nhật đã ra tay trộm cắp khi đi mua sắm tại siêu thị và bị cảnh sát địa phương “mời làm việc.”
Theo báo Pháp Luật TP.HCM, Cục An Toàn Bức Xạ và Hạt Nhân (Bộ Khoa Học Và Công Nghệ) cho biết một cán bộ cấp phó phòng của cục này khi đi công tác tại Nhật gặp “sự cố” khi đi mua sắm tại siêu thị và được mời đến làm việc tại cơ quan cảnh sát địa phương.
Báo này cho hay, có thông tin về việc ông TQH, hiện là phó phòng một đơn vị của cục, đang bị giữ lại tại Nhật vì nghi vấn liên quan đến trộm cắp ở một siêu thị của nước này.
Ông Nguyễn Tuấn Khải, cục trưởng Cục An Toàn Bức Xạ và Hạt Nhân, nói: “Chúng tôi đang phối hợp với bên Nhật để làm rõ. Cho đến nay vẫn đang trong quá trình thu thập để làm rõ thông tin.”
Ông cũng cho hay, hiện tại ông TQH chưa về nước và cục cũng chưa nhận được thông tin trực tiếp từ phía cán bộ này. Được biết, ông TQH sang Nhật để tham dự một hội thảo. (Tr.N)
Từ trái, bà Huỳnh Thị Chút, ông Gary Wittig và người con chung của họ, chị Nguyễn Thị Kim Nga, trùng phùng tại Georgia sau 48 năm. (Hình: Quế Nguyễn cung cấp)
RIVERDALE, Georgia (NV) – “Khi Nga báo cho biết là đã gặp lại cha, tôi mừng lắm, vì không bao giờ tôi dám nghĩ đến điều này. Nhưng mà quả đất xoay tròn quá.” Đó là cảm nghĩ của bà Huỳnh Thị Chút, người phụ nữ 75 tuổi, lần đầu tiên ngồi máy bay, mà lại bay cả nửa vòng trái đất để đến Riverdale, Georgia, hội ngộ cùng ông Gary Wittig, cha của con gái bà, sau khi bặt tin từ năm 1969.
Con gái bà Chút, chị Nguyễn Thị Kim Nga, cũng chỉ mới tìm lại được cha ruột của mình, ông Gary Wittig, một người Mỹ từng làm việc ở Việt Nam, sau 17 năm sang Mỹ định cư ở tiểu bang Nebraska.
Câu chuyện được kể lại sau gần một nửa thế kỷ, không chỉ chứa đầy niềm vui của ngày trùng phùng, mà hơn những điều thông thường đó, là tấm lòng, là nghĩa cử cao thượng, của hai người đàn ông đứng bên cạnh hai người phụ nữ này trong suốt mấy mươi năm qua, nhằm giúp họ đạt được ước nguyện của mình.
Câu chuyện của nàng lao công nghèo, người yêu Mỹ, và ông chồng Việt
Bà Chút từ Mepu, Bình Thuận, đặt chân đến thành phố Riverdale hôm Thứ Ba, 3 Tháng Mười, nói với Người Việt qua điện thoại, “Đây là lần đầu tiên tôi gặp lại ông Gary sau 48 năm. Nhưng gặp là nhận ra liền, dù ngày trước ổng còn rất trẻ.”
Câu chuyện theo dòng hồi ức của người phụ nữ đã đi qua gần hết đời mình trong nghèo khó, lam lũ, vẽ lên bức tranh chung của nhiều phụ nữ Việt “đi làm sở Mỹ” ở miền Nam Việt Nam vào thời chiến tranh Việt Nam.
“Tôi lúc đó có chồng và một đứa con trai. Khi tôi lấy chồng là cha mẹ tôi coi như bỏ luôn, không biết tới luôn. Rồi tôi đi làm lao công, dọn dẹp cho hãng Mỹ ở ‘Kem’ (Camp) Tiên Sa, Đà Nẵng. Ở đó có một bãi đậu xe lớn lắm. Tôi rửa xe ở đó. Ông Gary lái xe tới cho tôi rửa. Sau tôi mới biết ông cũng làm việc cho hãng đó,” bà kể bằng giọng “miền ngoài” đặc sệt.
“Không biết đây có phải là duyên nợ trời đất gì không,” bà tiếp tục câu chuyện. “Vì hồi đó đi làm mà thấy Mỹ là sợ lắm, vậy mà sao tôi lại thương ông, dù tôi với ông có nói chuyện được gì nhiều với nhau đâu.”
Theo lời bà Chút, bà quen ông Gary Wittig được một năm. Ông biết bà mang dòng máu của ông trong người, ông chở bà đi bệnh viện khám thai, biết được bà sẽ sanh con gái và cả ngày giờ sanh đứa bé.
Bà Chút nói thêm, “Trước khi về Mỹ, ông Lary có đưa tôi hình và thẻ có số quân của ông. Nhưng đến khi thấy Mỹ rút đi hết trong một đêm tối, tôi sợ quá, không bao giờ nghĩ có ngày gặp lại, nên tôi đốt hết. Mất liên lạc luôn từ đó.”
Khi ông Gary trở về quê hương thì bên kia bờ đại dương, bà Chút cũng sanh em bé. Đó là năm 1969.
Như bao phụ nữ sanh “con lai” khác, bà Chút bị tai tiếng nhiều, nhưng bà “không buồn, vì bụng làm dạ chịu.”
“Thương là thương ông chồng Việt của tôi, ông chưa bao giờ oán trách, ghen tuông gì hết,” bà nói.
Bà nhớ lại, “Ông chồng dẫn tôi đi sanh mà không mang theo đồ chi hết. Khi bà mụ bồng đứa con ra, ông nhìn và nói liền ‘Ô choa, Mỹ con! Mỹ con!’ rồi ông cởi cái áo đang mặc quấn cho nó. Đến sáng ông về nhà nấu cháo cho tôi và mang quần áo em bé vô. Lúc về nhà, ông cũng là người bồng con bé đi trước, tôi đi theo sau.”
“Tên con bé cũng là do ông đặt. Ông nói nó là con Mỹ thì đặt tên nó là Nga chứ không có tên gì khác hết, Nguyễn Thị Kim Nga,” bà cho biết.
Nếu đời sống người dân bình thường vốn đã quá cơ cực sau Tháng Tư, 1975, thì đời sống của những gia đình có con lai lại khốn đốn hơn nhiều lần.
“Lúc đó khổ lắm, tiền không có ăn, áo không có mặc, mà nuôi đến ba, bốn đứa con, khổ quá là khổ. Mà vì khổ nên quẫn có lúc ông đánh con, nhưng không phải vì ghét mà đánh đâu,” bà khẳng định.
Cũng theo lời bà, khi nghe nói Nga có thể làm giấy tờ đi Mỹ, thì chính ông chồng “dẫn mẹ con tôi đến chỗ xã làm giấy tờ.”
“Nhưng khi xuống tới thì họ nói chỉ có tôi và Nga đi được chứ chồng tôi không đi được. Khi đó ông nói với tôi một câu mà tôi nhớ thương hoài, ‘Thôi, đi về đi bà, về làm ăn với tôi. Khi nào tôi chết rồi mẹ con bà muốn đi mô thì đi.’ Rồi năm sau thì ông mất,” người phụ nữ lam lũ bồi hồi.
Ngày quen nhau họ chỉ ở độ tuổi ngoài 20. Gần nửa thế kỷ gặp lại, tóc đã trắng mái đầu. (Hình: Quế Nguyễn cung cấp)
Người con gái lai và con đường đến quê cha bằng sự kiên trì của chồng
“Hồi nhỏ, anh tôi không biết tôi con lai, nhưng ba ghẻ thì chắc biết, nên cũng có lúc bị đòn. Rồi đi học bị bạn bè chọc ‘con lai 12 lỗ đít’ cho nên vừa bất mãn mà nhà cũng nghèo quá nên chỉ học được lớp 1, lớp 2 là bỏ học luôn,” chị Nga cười nhớ lại.
Cuộc đời của người con gái lai cứ thế trôi đi trong cảnh nghèo không thể nghèo hơn, “cứ đi làm mướn, đi làm ruộng, gặt, cấy, cho người ta cho đến lớn.”
Rồi “phong trào con lai” bùng lên, nhiều người từ Kiên Giang, An Giang cũng ra tận quê Bình Thuận của chị kiếm con lai “mua” để được đi Mỹ.
“Tôi nhớ lúc đó họ nói đưa cho má một cây vàng trước, rồi chừng nào làm giấy tờ đi được thì đưa thêm một cây. Tôi không chịu. Sau đó tôi để cho họ làm không lấy tiền nhưng phải cho má tôi đi, họ làm giấy tờ ghép hộ gì tùm lum hết. Nhưng rồi đi phỏng vấn rớt, rồi lại làm lại, kéo dài cả bốn năm như vậy nên tôi nói thôi không có muốn đi Mỹ nữa,” chị Nga kể.
Rồi chị quen anh Quế, chồng hiện tại của chị, tình yêu càng khiến chị không muốn rời bỏ mảnh đất đang sống, dù cơ cực, nhọc nhằn.
Chị cười nhớ chuyện xưa, “Lúc đó má nói ‘mày muốn sướng thì kiếm đường mà đi Mỹ, còn muốn cực thì cứ ưng thằng Quế.’ Nhưng rồi do sự quyết định của mình nên thôi không muốn đi Mỹ, ở lại cưới nhau năm 1994.”
Điều may mắn cho chị Nga, như má chị nhận xét, là “Thằng rể tôi nghèo nhưng lòng hắn tốt. Hắn làm mọi thứ để mẹ con tôi được thỏa nguyện. Tôi gặp được ông chồng tốt. Con gái tôi cũng có người chồng tốt, như vậy thì tôi thấy cuộc đời mình thỏa mãn rồi.”
Theo lời chị Nga, “hai vợ chồng phải vất vả bon chen kiếm sống bằng cách đi rẫy, đi núi cưa cây cưa củi bán. Tằn tiện, tích cóp đến cuối năm mới có dư được 5 phân vàng, nhưng cứ có tiền là ông chồng nói để đi vô Sài Gòn kiếm đường làm giấy cho đi Mỹ. Ông cứ làm hết năm này qua năm khác. Lúc đó tôi khóc hoài, nói không có đi đâu hết, nói làm khó khăn, kiếm không ra tiền ăn mà cứ có đồng nào cũng đi Sài Gòn. Nhưng ông vẫn quyết tâm làm. Cuối cùng Chúa cũng cho ông làm được, để rồi hai vợ chồng và đứa con trai lớn được đi Mỹ năm 2000.”
Anh Quế Nguyễn, hiện sống cùng vợ con tại thành phố Omaha, tiểu bang Nebraska, kể thêm, “Ai cũng biết ở Việt Nam rất khổ cực, mà bà xã lại là con lai, không đi được thấy cũng thiệt thòi cho bà nên tôi phải hết sức tìm đường đi. Làm được đồng nào tôi lại lặn lội lên Sài Gòn, tôi dòm tôi ngó, đi hỏi hết người này đến người khác, mà đi tới luật sư nào họ cũng đuổi về vì họ nói đi tìm mà không có hình bóng, giấy tờ gì hết thì như tìm kim đáy bể thôi.”
Lặn lội suốt sáu năm như thế, cho đến một lần anh Quế “gặp may.”
Anh nhớ lại, “Một lần tôi với bà xã sau khi để dành được mấy phân vàng quyết định dắt con vô Sài Gòn, may sao nhờ ‘ông tổng lãnh sự quán’ ở đường Pasteur nhìn thấy bà xã tôi thì ông nói bà xã tôi lai Mỹ. Thế là ông giúp làm giấy cho đi. Cuối cùng thì hai vợ chồng và con tôi được sang Mỹ vào ngày 17 Tháng Mười, 2000.”
Đặt chân đến vùng đất không có một ai thân thích, chị Nga cho rằng mình “may mắn” khi xin được việc làm liền ở một hãng bánh của người Mexico, rồi “làm miết từ đó cho đến Tháng Sáu vừa rồi họ đóng hãng thì tôi mới thất nghiệp ở nhà.” Anh Quế cũng sau vài năm làm ở hãng bánh cùng chị, đã xin được việc làm trong trường học từ hơn 10 năm qua.
Ngoài đứa con trai lớn sanh ở Việt Nam, anh chị còn có thêm một con gái 14 tuổi và một con trai 12 tuổi được sanh tại Mỹ.
Vợ chồng chị Nguyễn Thị Kim Nga, anh Quế Nguyễn cùng ba người con. (Hình: Quế Nguyễn cung cấp)
“Ráng tìm cha cho có người thân nương tựa”
“Trong đời sống lúc vui, lúc buồn tôi đều có trong đầu câu hỏi sao mình sinh ra không biết cha là ai? Tại sao mình không có tình thương của cha?” chị Nga tâm sự bằng chất giọng thật thà, chất phác của người không có quá nhiều cơ hội để nói về những nỗi niềm của mình.
Thêm vào đó là lời nhắn gửi của má chị “con thử đi kiếm coi có tìm được cha không, để còn có người thân nương tựa, vì ở đây mình không có ai là bà con hết.”
Thôi thúc ước muốn được biết cha mình là ai, còn hay mất, nhưng “mình lại không biết gì hết, không biết chữ, không biết viết, cái gì cũng phải nhờ chồng.”
Anh Quế, chồng chị Nga cũng giãi bày, “Tôi biết ước mơ của vợ tôi là tìm được tung tích của người cha có từ mấy chục năm qua. Nhưng mà mình không biết cách nào để tìm hết.”
Nhưng rồi họ lại gặp may.
“Một chị bạn quen tên Minh, cũng là con lai, cũng đi tìm cha. Nhưng tìm rồi mới biết cha đã mất vì tai nạn từ hồi còn ở Việt Nam. Rồi chị hướng dẫn, giúp đỡ tụi tôi tìm. Mọi chuyện chị giúp hết, bắt đầu từ Tháng Mười Hai, 2016, đến Tháng Tư thì tìm được,” chị Nga cho biết.
Theo lời vợ chồng chị Nga, chị Minh chính là người đã tìm được tung tích của ông Gary, liên lạc với ông và gia đình ông, sắp xếp cho mọi người được gặp lại nhau.
Về phần ông Gary, do sức khỏe, nói chuyện khó khăn, nên chị Christine Kimmey, cháu ruột ông Gary, là người thay ông kể chuyện với Người Việt.
Chị cho biết, “Chú Gary đến Việt Nam hai lần, tôi không nhớ chính xác lần đầu là năm nào nhưng lần thứ hai là năm 1967, chú được đưa đến trại Tiên Sa ở Đà Nẵng. Chú làm việc với Seabee’s, đơn vị MCB-8 (Mobile Construction Company-8). Công việc của chú lúc đó là lái xe chạy vòng quanh trại để sửa chữa bảo trì.”
“Thời gian đó cũng là lúc chú Gary gặp cô Chút đang làm công việc rửa xe cho đơn vị đó,” chị Christine nói thêm.
Chị kể, “Tôi nhớ một lần vào năm 1980, khi đó tôi 14 tuổi, dì Linda, vợ chú Gary, nói cho tôi và em gái tôi biết là chú Gary có một đứa con ở Việt Nam. Tôi không biết tại sao dì muốn chúng tôi biết điều đó. Tôi nghĩ có thể đó là một chuyện lạ. Dì Linda mất năm 2006. Dì Linda và chú Gary không có con.”
“Và rồi chuyện này không bao giờ được nhắc đến nữa. Nhưng tôi lại luôn ghi nhớ điều đó trong đầu bởi vì đó là một đứa bé. Chuyện gì đã xảy ra. Dù vậy, chưa bao giờ tôi hỏi chú Gary về điều này. Cho đến một ngày, tôi nhận được tin nhắn trên Facebook của một thám tử chuyên về DNA hỏi tôi có quan hệ họ hàng với ai từng tham chiến ở Việt Nam trong khoảng thời gian năm 1968, 1969 không. Họ nói họ đang giúp một người tìm lại cha đẻ,” chị Christine tiếp tục câu chuyện.
Theo lời cháu ông Gary, mới hai tuần trước khi chị nhận được tin nhắn đó, chị và em gái chị đã có cuộc trò chuyện về gia tộc, và chị có nhắc, “Đừng quên là chú Gary còn một đứa con ở Việt Nam. Em tôi nghe vậy thì nói nó đã hoàn toàn quên béng những gì mà dì Linda đã kể cho chúng tôi nghe từ mấy chục năm về trước.”
“Theo những gì tôi hiểu, tôi nghe, thì người mẹ đó muốn quay trở lại với chú Gary thì cũng không thể vì những ràng buộc của gia đình. Chú Gary cũng không thể mang người phụ nữ đó theo về Mỹ ở thời điểm đó được. Tôi không biết đã có bao giờ chú muốn tìm kiếm lại đứa con của chú chưa, nhưng tôi biết chắc rằng chú luôn nghĩ về đứa con ấy suốt những năm tháng qua. Chú nói điều đó mới đây thôi,” chị Christine chia sẻ bằng tâm tình của người trong gia tộc.
“Lần đầu tiên tôi được gặp cha mình là ngày 15 Tháng Tư, cuộc hội ngộ diễn ra trong bốn ngày. Mừng lắm, cha con đều khóc, vì nào giờ mình cứ ao ước tình thương của cha mà,” người con gái kể bằng giọng xúc động.
Lần thứ hai, gia đình chị Nga lại từ Ohoma bay sang Atlanta thăm cha đúng vào ngày Father’s Day.
“Muốn làm bất ngờ cho ông, nên cả nhà đi qua mà không cho ông biết trước. Đến khi ổng mở cửa thấy vợ chồng con cái mình đứng ở ngoài cửa, ông mừng ông khóc, vì hồi nào giờ ông đâu có con, nên giờ ngay ngày Lễ Cha tụi tôi muốn làm cho ba vui,” chị Nga lại cười sau câu chuyện kể.
Ông Lary, qua điện thoại cũng cố gắng nói với Người Việt bằng giọng yếu ớt, khó nhọc, “Tôi rất rất vui khi được gặp lại con tôi sau mấy mươi năm. Giờ chúng tôi đã là một gia đình. Tôi không ngờ tôi có người con gái xinh đẹp như vậy.”
Ngay thời điểm này, chị Nga đã bay sang chăm sóc cha mình từ hơn ba tuần qua, sau lần ông bị té ngã phải vào bệnh viện.
Má chị cũng từ Việt Nam sang trùng phùng cùng “người yêu” như cách nói của bà.
Bà nói, “Tôi không nghĩ, mà chắc ông Gary cũng không nghĩ có ngày gặp lại như thế này.”
“Giờ gặp lại vui thì rất vui nhưng cũng thấy có chút gì tiếc vì mình tìm ra ông trễ quá. Phải chi gặp lại lúc ông còn khỏe mạnh để có thể chuyện trò, còn giờ ông bệnh, nằm một chỗ, nói nhiều là ông quạu vì ông mệt. Tiếc là tiếc như vậy. Nhưng mà cũng thỏa nguyện vọng rồi,” bà lại cười.
Chị Christine nói, “Đây là một câu chuyện quá là cảm động. Tôi muốn câu chuyện này được nhiều người biết đến, để có thể góp thêm cảm hứng cho những người con lai vẫn đang trong hành trình đi tìm kiếm cha của mình.”
Tôi không biết còn bao nhiêu người con lai nữa vẫn đang khắc khoải trong lòng niềm mơ ước được biết về tung tích của người đã góp phần hình thành nên hình hài của họ.
Tôi cũng không biết còn bao nhiêu người cha nữa còn đang sống, và chờ mong một ngày có đứa con gốc Việt bất ngờ đứng trước mặt mình gọi tiếng “Cha ơi!”
Nhưng, câu chuyện hội ngộ với sự có mặt đầy đủ của những người trong cuộc vừa diễn ra, là một trong những câu chuyện hay nhất mà tôi từng nghe liên quan đến một “hiện tượng có lãng mạn mà cũng có không ít sự đau đớn” trong một giai đoạn đặc biệt của lịch sử quê hương mình.
Bà Hana Bùi và con gái thứ ba, Michelle Võ. Michelle Võ thiệt mạng trong vụ xả súng vào một lễ hội nhạc đồng quê ở Las Vegas vào tối Chủ nhật tuần trước. (Ảnh gia đình)
“Sáng sớm ngày thứ Hai khoảng 5-6 giờ sáng thì Cathy ghé nhà cho hay là Michelle bị thương,” bà nói về người con gái thứ ba của mình. “Lúc đó tôi giống như là nghẹt thở vậy.”
Bà biết Michelle bị thương ở vai. Bà thầm hy vọng vết thương không quá nghiêm trọng và sẽ mau lành, nhưng bà vẫn nóng lòng muốn biết cụ thể tình trạng của con gái ra sao.
Những cú điện thoại không người trả lời.
Rồi bà chờ đợi. Con gái, con rể và một số người bạn hối hả đáp máy bay tới thành phố Las Vegas, nơi Michelle đang nằm viện.
Khoảng 11 giờ sáng, bác sĩ tuyên bố Michelle không qua khỏi. Những vết thương của cô quá nặng.
Michelle Võ, 32 tuổi, là một trong 58 người thiệt mạng trong vụ xả súng vào một lễ hội nhạc đồng quê ở Las Vegas vào tối Chủ nhật tuần trước. Đó là vụ xả súng hàng loạt làm chết nhiều người nhất trong lịch sử hiện đại của Mỹ.
Stephen Paddock, 64 tuổi, đã nhả hàng trăm phát đạn từ tầng 32 của khu khách sạn sòng bạc Mandalay Bay gần đó. Michelle bị trúng đạn bên trên ngực trái và được một người bạn mới quen giúp đưa vào bệnh viện.
Hung thủ đã chết trong căn phòng chứa đầy vũ khí của ông ta khi cảnh sát ập vào.
Bà Hana đối diện với nỗi đau đớn mà bà không hề chuẩn bị trước. Nỗi đau đớn càng hiển hiện và day dứt khi câu chuyện của Michelle thu hút sự chú ý của truyền thông toàn quốc và các thành viên trong gia đình trả lời phỏng vấn trong nước mắt.
Giờ bà chọn cách giữ cho mình bận bịu tại tiệm cắt tóc Dave’s mà bà làm chủ ở thành phố San Jose, California để tâm trí không bị choáng ngợp bởi bi kịch vừa xảy ra.
Bà tiếp tục chờ đợi. Lần này là điện thoại của bệnh viện báo lúc nào thì gia đình có thể đưa thi thể của Michelle về nhà.
“Trước khi Michelle chết, Michelle có nói với chồng Michelle – hai người lập gia đình khoảng một năm – là Michelle không muốn view (viếng nhìn mặt). Michelle chỉ muốn thiêu,” bà Hana nói với VOA qua điện thoại từ San Jose.
“Cốt thì đem rải tất cả sông, biển, hồ – tất cả những chỗ nào người ta tới du lịch. Không phải riêng sông, biển không nhưng mà Michelle rất thích biển, rồi làm một tang lễ thật lớn ở San Jose. Tại vì Michelle lớn lên ở đây, đi học [trường trung học] Independence ở đây, bạn bè rất là đông.”
Từ khi tin tức về cái chết của cô loan đi vào đầu tuần này, mạng xã hội tràn ngập những lời tiếc thương của bạn bè và gia đình.
“Tôi học cùng trường trung học với Michelle Vo,” một người bạn tên Mekenna Melvin viết trên Facebook. “Suốt bốn năm tôi ngồi cùng lớp, đi trong cùng sảnh và có cùng bạn bè với cô ấy. Cô ấy thông minh lém lỉnh, tử tế, xinh đẹp và đúng là tuýp người nỗ lực nhiều hơn mức trông đợi.”
Sau khi tốt nghiệp trung học năm 2003, cô theo học Đại học California ở Davis và sau đó làm cho một số công ty gần nhà trước khi dọn đến miền nam California làm việc cho công ty bảo hiểm New York Life ở Los Angeles.
Trong một thông cáo gửi cho VOA, Phó chủ tịch công ty bảo hiểm New York Life, viết:
“Giống như mọi người Mỹ, chúng tôi bàng hoàng và đau buồn về thảm kịch khủng khiếp xảy ra ở Las Vegas. Nỗi đau của chúng tôi càng sâu sắc hơn khi biết rằng một thành viên của gia đình New York Life, Michelle Vo, một nhân viên thuộc văn phòng khu vực Pasadena Lớn của chúng tôi, là một trong số những người thiệt mạng. Trong thời điểm khủng khiếp này, chúng tôi dành những suy nghĩ và lời cầu nguyện của mình cho gia đình và những người thân yêu của cô ấy.”
Bà Hana Bùi (giữa) và các con, từ trái, Diane Võ Hawkins, Alex Võ, Cathy Võ Warren và Michelle Võ (Ảnh gia đình)
Bà Hana cho biết tên tiếng Việt của Michelle là Võ Ngọc Chí Mỹ, một cái tên gắn liền với ước nguyện của bà trong khoảng thời gian khốn khó ở Indonesia trong tư cách người tị nạn sau khi bà vượt biên rời Việt Nam vào năm 1981.
“Thời gian mà Michelle ở Indonesia, tôi có bầu Michelle, thì trên đường muốn đi tới Mỹ nên đã đặt Michelle là Võ Ngọc Chí Mỹ,” bà nói.
Bà cho biết thêm lần cuối cùng mà bà nói chuyện với Michelle là khoảng ba, bốn ngày trước khi cô qua đời. Hai mẹ con đã hẹn nhau sẽ họp mặt gia đình vào ngày thứ Sáu này và cô dự định ở chơi một tuần
“Ngày 6 tây tới San Jose thì ngày 13 đi về dưới Los Angeles lại. Michelle sẽ bay. Tôi có nói là lên đây mẹ con anh em trong gia đình sẽ gặp ở nhà hàng Đại Hàn, thành ra ngày mai trên đây vẫn tổ chức ngay cái chỗ đã hẹn với Michelle, lấy cái hình của Michelle để lên ghế, cho Michelle một ghế ngồi kế mẹ.”
Và khi gia đình tụ họp ngày hôm nay, đó sẽ là dịp để mọi người tưởng nhớ về Michelle như một người con, người em và người chị. Một trong những kỷ niệm đáng nhớ nhất của bà Hana về cô là chuyến đi bộ leo núi của họ với nhau cách đây chừng một tháng, ở phía bắc thành phố San Francisco.
Bà Hana Bùi (phải) và Michelle Võ trong một chuyến đi hiking (Ảnh gia đình)
“Rất là vui vẻ,” bà chia sẻ. “Michelle nói ‘Con rất là vui thấy mẹ vẫn đi hiking rất là khỏe.’ Michelle thì cứ lo, nói ‘Con không biết mẹ có đi được không, chỗ đó 8 dặm rồi đi vòng vòng vô xa lắm.’ Nhưng mà đi vẫn bình thường vì mỗi chủ nhật tôi vẫn đi hiking. Kỷ niệm đó rất là gần và rất là vui.”
Một chiến dịch kêu gọi quyên góp ủng hộ Michelle và gia đình, do anh rể của cô khởi xướng trên trang GoFundMe, giờ đã vượt quá 50.000 đôla, vượt xa mục tiêu ban đầu của họ là 10.000 đôla.
Bà Hana cho biết một phần số tiền sẽ được trang trải cho chi phí vận chuyển, đám tang và hỏa táng. Số tiền còn lại sẽ được dành để giúp đỡ những người nghèo và những người cần sự giúp đỡ ở Việt Nam, theo lời bà.
Sự ra đi của Michelle để lại nỗi tiếc thương khôn nguôi cho những người thân yêu của cô và có lẽ người thấm thía nỗi đau đó hơn cả là em trai út Alex.
“Sau khi người chị chết rồi thì Alex rất là hối hận,” bà Hana kể.
“Con trai thì không cởi mở. Alex cảm thấy như là mình thấp hơn chị, học cũng thấp hơn, cảm thấy thua sút chị không muốn nói chuyện với chị. Chị Michelle thì rất thương Alex, muốn nói chuyện mà Alex không cho lại gần, gặp thì nói ‘Hi’ thôi rồi đi chứ không nói chuyện. Từ lúc chị Michelle chết tới giờ thì Alex cởi mở hơn, cảm thấy rất là thiếu sót. Những lời nói đã mất rồi không thể nói lại được. Alex có vẻ gần gũi với mẹ hơn, với chị Cathy và chị Diane.”
Bà Hana nói bi kịch của Michelle đã khiến gia đình bà gắn bó hơn, và bà hình dung tương lai sẽ vẫn như vậy.
“Cuộc đời quá ngắn ngủi,” bà nói bằng tiếng Anh, niềm xúc động chực tuôn trào.
Con gái 9 tuổi bị bỏng đến tan chảy khuôn mặt, cha cầu cứu suốt 4 năm và phép màu đã đến
Cô bé Zubaida Hasan là người Afghanistan, cô sống cùng gia đình trong một ngôi làng hẻo lánh ít người biết đến. Và cuộc đời của cô bé sẽ chẳng bao giờ được đưa lên truyền thông nếu như vào năm 9 tuổi, Zubaida không đổ dầu lên chiếc chảo quá nóng đang đặt trên bếp.
Hành động này của Zubaida đã khiến dầu bốc cháy, lửa bốc lên ngùn ngụt và đau lòng nhất là nó đã thiêu đốt gương mặt xinh đẹp của cô bé mới lớn đến mức không ai nhận ra: da mặt bé chảy xệ xuống tận ngực, chảy đến nỗi nó kéo căng cả miệng và bé không thể khép miệng vào được.
Tai nạn kinh hoàng trong nhà bếp đã cướp đi gương mặt vốn rất xinh đẹp của Zubaida.
Tất nhiên, người thân của Zubaida đã hết lòng chạy chữa. Cha mẹ đã đưa em đi tất cả các bệnh viện ở địa phương nhưng đều không có kết quả khả quan. Vị bác sĩ nào khi nhìn thấy em cũng chỉ thốt lên rằng: “Tôi không thể cứu chữa được… Cô bé còn sống cũng là một phép lạ rồi”.
Tuy nhiên, bỏ ngoài tai mọi sự can ngăn và từ chối, cha của Zubaida vẫn kiên trì tới cùng để không bỏ lỡ cơ hội mang về gương mặt bình thường cho con.
Cha mẹ của cô bé đã rất đau lòng tìm mọi nơi chạy chữa nhưng kết quả vẫn bằng 0.
Thời điểm 1 năm sau vụ tai nạn bỏng kinh hoàng đó cũng là lúc quân đội Mỹ đang chiếm đóng tại Afghanistan. Cha của Zubaida đã quyết định tiếp cận một số lính Mỹ với hy vọng có thể qua đó liên lạc được với thế giới hiện đại bên ngoài, nơi khác xa với sự lạc hậu và nghèo túng ở đây.
Cuối cùng, các binh lính đã giúp ông liên lạc với cán bộ cấp cao trong Chính phủ Mỹ và nhờ liên hệ với bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ nổi tiếng thế giới tại Los Angeles, ông Peter Grossman. Bác sĩ đã nhận lời dù không dám chắc liệu trình của ông sẽ làm được tốt nhất cho cô bé Zubaida tội nghiệp.
Cha con Zubaida đã gặp được một bác sĩ người Mỹ chuyên ngành phẫu thuật chỉnh hình.
Zubaida đã bay cùng cha cô bé đến Los Angeles để gặp bác sĩ điều trị. Lần đầu chạm mặt, chính bác sĩ Peter đã phải thừa nhận Zubaida là trường hợp biến dạng tồi tệ nhất mà ông từng gặp. Tuy nhiên, người bác sĩ tốt bụng này vẫn hứa sẽ giúp và còn huy động mọi nguồn lực, tâm huyết để tìm cách giải quyết ca phẫu thuật thẩm mỹ khó khăn này.
Bác sĩ Peter cho biết để lấy lại được khuôn mặt cho Zubaida, mọi người sẽ phải chờ đợi khoảng 3 năm cùng nhiều cuộc chỉnh hình lớn nhỏ. Do vậy, sức kiên trì của cô bé là điều vô cùng quan trọng.
Bác sĩ đã lấy da ở lưng để cấy lên da mặt và chỉnh hình lại gương mặt cho cô bé. Lần nào lên bàn phẫu thuật cũng rất đau đớn nhưng Zubaida đã được bác sĩ động viên, khích lệ tinh thần khiến cô bé tin tưởng vào khả năng lấy lại được gương mặt của mình.
Việc phẫu thuật rất đau đớn nhưng Zubaida đã cố gắng chịu đựng.
Cô bé sau nhiều lần phẫu thuật đã có tiến triển đáng kể.
Trong lúc đó, cha của Zubaida lại không thể ở bên cạnh con gái mà phải trở lại quê nhà, nên cô bé đành ở lại Mỹ một mình. Và cũng thật may mắn khi vợ chồng bác sĩ Peter lại cho bé đến ở nhà mình vì hai người chưa có con. Họ đã coi Zubaida như con gái mình và cho cô bé sự ấm áp, yêu thương của một gia đình thực sự.
Zubaida vừa điều trị vừa tham gia học tiếng Anh để có thể sống và giao tiếp được ở Mỹ. Cô bé đã tham gia học tiếng Anh gần 3 tháng và có thêm những người bạn mới. Với sự giúp đỡ của bác sĩ, Zubaida càng ngày càng cởi mở hơn, cô bé luôn giữ nụ cười trên môi. Bác sĩ Peter Grossman thậm chí còn thay cha cô chúc mừng sinh nhật lần thứ 11 của cô bé với món quà là cuộc giải phẫu lần thứ 10 thành công.
Bác sĩ Peter đã cho cô bé một mái nhà thứ hai để yên tâm điều trị bệnh.
Thành quả cuối cùng cũng tới khi sau 2 năm phẫu thuật chỉnh hình, Zubaida đã tìm lại được khuôn mặt mới. Sau khi nhìn thấy hình ảnh con gái, cha cô bé đã xúc động rơi lệ. Zubaida cũng trở về quê nhà không lâu sau khi cuộc đại phẫu kết thúc. Cô bé đã được bác sĩ Peter mua vé máy bay cho và dặn dò rất kỹ càng.
Cuộc đời của Zubaida đã được thay đổi từ đây.
Cô bé đã gần như lấy lại được khuôn mặt của mình từ hình hài biến dạng đến khó tin trước kia.
Lúc chia tay, bác sĩ đã cố gắng để không khóc, ông còn đùa: “Giờ cháu đã là cô gái xinh đẹp, có thể có bạn trai rồi” và ôm cô bé vào lòng. Cô bé nói: “Bác đúng là thiên sứ đến từ nước Mỹ”.
Về phía gia đình của Zubaida, họ hạnh phúc vô cùng khi con gái mình có thể sống cuộc đời bình thường từ đây. Họ luôn tin rằng bác sĩ là điều kỳ diệu và là món quà trời cho đã tới giúp đỡ họ. Còn bác sĩ Peter và vợ thì lại rất quý Zubaida, họ đã đặt mua một chiếc điện thoại vệ tinh đặc biệt và thường gọi điện hỏi thăm bé mỗi tuần.
Gia đình Zubaida đã nhận được sự quan tâm đặc biệt từ bác sĩ Peter và vợ của ông.
Zubaida đã từng gây bão truyền thông vì sự đặc biệt của mình. Cô bé đã được sinh ra bởi một người cha tuyệt vời và lại được hồi sinh bởi một bác sĩ vô cùng tốt bụng. Cô bé hẳn sẽ biết trân trọng gương mặt của mình và tình yêu thương mà tất cả mọi người đã dành cho bé.
Niềm hạnh phúc vô bờ của gia đình Zubaida khi nhìn thấy gương mặt mới của cô bé.
Đây đúng là kỳ tích và vị bác sĩ kia đúng là phép màu của Zubaida.
WILMINGTON, Delaware (NV) – Một bồi thẩm đoàn ở Delaware vừa đưa ra quyết định theo đó một bác sĩ sản khoa phải bồi thường $3 triệu vì dùng sức quá mạnh để kéo đầu đứa trẻ khi đỡ đẻ, khiến cánh tay phải của đứa trẻ sơ sinh này bị liệt.
Bản tin của tờ USA Today cho hay đơn kiện năm 2014 tại tòa án ở New Castle County cáo buộc Bác Sĩ Peter Wong, làm việc tại bệnh viện ở thành phố Dover, tiểu bang Delaware, khi đỡ đẻ đã kéo đầu và cổ đứa bé quá mạnh khi tìm cách gỡ phần vai bị kẹt trong bà mẹ.
Điều này khiến dây thần kinh ở vai phải đứa bé bị thương tật vĩnh viễn, theo hồ sơ tại tòa.
Các bác sĩ thần kinh nhi đồng cho hay hệ thống thần kinh ở vai đứa bé có năm dây thì có hai bị đứt đôi và ba dây còn lại bị kéo giãn đến nỗi không còn hoạt động được nữa.
Bác Sĩ Wong cho hay ông không làm điều gì bất cẩn mà đây là các thương tích có trong tiến trình sinh nở, cũng theo USA Today. (V.Giang)
-Sao các cháu không đi học mà phải ra vỉa hè ngồi bán rau thế này? -Dạ cả nhà chúng cháu không có nổi 100 ngàn đồng mua cho cháu bộ đồ mới để đi tựu trường mà nhà trường bắt cha mẹ chúng cháu đóng những hơn 10 triệu đồng cho mỗi đứa thì lấy đâu chúng cháu có cơ hội đến trường nữa chú?
-Các cháu không sợ ông Đoàn Ngọc Hải tới hốt các cháu sao?
-Dạ chúng cháu cũng đang rất mong ông ấy tới hốt chúng cháu đi cho khỏe !
-Sao vậy các cháu?
-Chúng cháu mong được hốt đi ở tù vì ở tù còn có áo quần tù để mặc, có cơm tù để ăn chứ ở nhà chúng cháu rách ruới, bữa đói bữa no khổ lắm chú ạ.
-Thế các cháu có điều gì mong ước?
-Dạ chúng cháu mong được làm con của các “tên đầy tớ” để được ăn ngon mặc đẹp. Đi học bằng xe hơi mát lạnh…sướng lắm chú ạ. Nghe nói ba má chúng cháu là những “ông bà chủ” mà sao khốn nạn đến thế hả chú?
-…hic…hic…
-ủa ủa sao chú khóc???
-…hic…hic…