Tịch thu hộ chiếu, ngăn nhà báo BBC xuất cảnh: Công an đã phơi bày bộ mặt sợ hãi và tàn nhẫn của chế độ Việt Nam

Ba’o Tieng Dan

Asia Times

Nguyễn Ngọc Như Quỳnh

30-10-2025

Tóm tắt: Việc Việt Nam sách nhiễu và ngăn cản phóng viên BBC rời khỏi đất nước là lý do để cô lập – chứ không phải tiếp tục “đối tác hóa” – với chế độ cộng sản.

Ngày 29/10/2025, BBC ra tuyên bố bày tỏ “quan ngại sâu sắc” về trường hợp một phóng viên người Việt làm việc cho BBC bị cấm rời khỏi Việt Nam trong nhiều tháng sau khi công an tịch thu hộ chiếu và căn cước công dân của người này trong chuyến về nước để gia hạn giấy tờ.

Theo The New York Times, nhà chức trách Việt Nam đã giữ hộ chiếu của phóng viên này từ tháng 8 và thẩm vấn lặp đi lặp lại trong nhiều ngày.

Tờ báo nhận định, vụ việc này “phơi bày những rủi ro mà công dân Việt Nam làm việc cho các hãng truyền thông quốc tế phải đối mặt” trong một đất nước luôn nằm trong nhóm tồi tệ nhất thế giới về tự do báo chí.

Tên của phóng viên được giấu để tránh nguy cơ bị bắt giữ trả đũa trong nước.

Tuyên bố của BBC được công bố chỉ một ngày sau khi Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam Tô Lâm đến London trong chuyến thăm cấp cao được truyền thông nhà nước ca ngợi là “cột mốc ngoại giao nhằm nâng cao hình ảnh và uy tín Việt Nam”.

Thế nhưng, vụ việc BBC đã phủ bóng đen lên toàn bộ hình ảnh đó, phơi bày một mô hình đàn áp báo chí có hệ thống, trong đó có cả người Việt làm việc cho truyền thông nước ngoài – những người từng bị bắt cóc, cưỡng bức hồi hương, bỏ tù và tra tấn.

Việc BBC quyết định công khai vụ việc cho thấy ngoại giao im lặng đã thất bại.

Trong khi đó, Bộ Ngoại giao Anh ra một tuyên bố ngắn gọn nhưng mang tính cảnh báo: “Cam kết của Vương quốc Anh đối với tự do báo chí là rõ ràng”.

Đằng sau câu chữ ngoại giao đó là lời cảnh báo ngầm: Nếu Hà Nội tiếp tục đàn áp truyền thông, hình ảnh “đối tác đáng tin cậy” mà Tô Lâm đang cố xây dựng với phương Tây sẽ nhanh chóng sụp đổ.

Mạng lưới kiểm soát

Theo BBC, phóng viên này về Việt Nam chỉ để thăm gia đình và gia hạn giấy tờ, không thực hiện công việc báo chí, nhưng cuối cùng bị giữ lại, bị thẩm vấn và bị tước giấy tờ tùy thân.

Hành động này là vi phạm rõ ràng quyền tự do đi lại, được Hiến pháp Việt Nam và các công ước quốc tế về nhân quyền bảo đảm.

Vụ việc phản ánh nỗi ám ảnh cố hữu của nhà nước Việt Nam đối với công dân làm việc cho truyền thông quốc tế, những người bị nhìn nhận không phải là nhà báo, mà là “mối rò rỉ thông tin” tiềm tàng với thế giới bên ngoài.

Vài tuần trước, Tô Lâm từng tuyên bố rằng “nguồn tài nguyên quý giá nhất của Việt Nam là 106 triệu người dân”. Thoạt nghe qua, những lời này như một kiểu tán dương sức mạnh con người. Nhưng hành vi của chính quyền lại cho thấy điều ngược lại: Người dân bị đối xử như tài sản để quản lý, giám sát và kiểm soát. Ngăn một nhà báo rời khỏi đất nước chính là biểu hiện rõ nhất của việc biến con người thành “tài nguyên có thể bị tịch thu”.

Trong nhiều năm, tịch thu hộ chiếu đã là công cụ hiệu quả nhất của Bộ Công an nhằm hạn chế di chuyển và bịt miệng giới bất đồng chính kiến.

Các nhà hoạt động, tù nhân lương tâm và blogger thường xuyên bị tước hộ chiếu mà không có cáo buộc, không xét xử và không một quy trình pháp lý rõ ràng.

Những “biện pháp tạm thời” này vận hành trong vùng xám pháp lý – vô hình, tùy tiện nhưng cực kỳ hiệu quả trong việc tước đoạt quyền cơ bản được rời khỏi đất nước.

Bất chấp nhiều phản đối quốc tế, các chính phủ nước ngoài hầu như bất lực trước biện pháp này của Việt Nam.

Giờ đây, khi nhắm vào phóng viên thuộc BBC Vietnamese – người hiện làm việc tại Bangkok, Thái Lan – nhà cầm quyền đã nâng cấp chiến thuật cũ, mở rộng đối tượng từ nhà hoạt động nhân quyền sang nhà báo làm việc cho truyền thông quốc tế.

Đây là chiến thuật đàn áp tinh vi hơn nhưng không kém phần cưỡng bức: Không bắt công khai, nhưng gửi đi thông điệp rõ ràng cho những ai dám mang câu chuyện Việt Nam ra thế giới.

Chuyến đi London và tín hiệu ngược chiều

Chuyến thăm London – chuyến công du đầu tiên của Tô Lâm kể từ khi trở thành Tổng Bí thư – được kỳ vọng sẽ giới thiệu Việt Nam như một điểm đến ổn định và giàu tiềm năng cho nhà đầu tư phương Tây.

Thế nhưng, vụ BBC – và hành vi đàn áp mà nó tượng trưng – đã phủ bóng lên toàn bộ chuyến đi được dàn dựng cẩn thận đó.

Giới truyền thông Anh đã đặt câu hỏi về việc London có nên tăng cường hợp tác kinh tế với một chính phủ giam giữ nhà báo.

Các nhà quan sát lưu ý rằng Việt Nam thường thả tù nhân lương tâm hoặc giảm đàn áp trước những chuyến thăm cấp cao tới Washington hoặc Brussels – nhưng lần này lại ngược lại.

Bằng việc giam giữ một phóng viên làm việc cho chính đài truyền hình công cộng của Anh, Hà Nội đã gửi đi thông điệp tồi tệ nhất, vào đúng thời điểm tồi tệ nhất.

Khi ngoại giao im lặng thất bại

Thời điểm BBC công bố vụ việc cho thấy các nỗ lực ngoại giao thầm lặng đã không mang lại kết quả.

Trong nhiều tháng, vụ việc không được giải quyết dù có các kênh trao đổi kín.

Cuối cùng, BBC buộc phải công khai bằng tiếng Anh, ngay trước chuyến thăm London, để thu hút sự chú ý quốc tế.

Đây không còn là vụ việc riêng lẻ, mà là phần trong chiến lược kiểm soát xuyên biên giới của Việt Nam.

Những năm gần đây, chính quyền đã gây áp lực lên các nền tảng mạng xã hội, quấy rối YouTuber và bình luận viên trong cộng đồng người Việt hải ngoại, và theo dõi sát sao các nhà báo làm việc cho cơ quan truyền thông nước ngoài.

Mục tiêu không chỉ là kiểm duyệt trong nước, mà là mở rộng tầm kiểm soát ra ngoài biên giới – để cả những người Việt sống ở nước ngoài cũng phải tự kiểm duyệt.

Khi việc gia hạn hộ chiếu bị biến thành thẩm vấn, nhà nước đang gửi đi thông điệp rằng nghề báo đã trở thành mối đe dọa an ninh quốc gia.

Luật hóa đàn áp 

Vụ BBC cũng phơi bày một vấn đề cấu trúc sâu hơn: Bộ Công an không chỉ thi hành luật – họ còn tự viết luật.

Như đã được phân tích trên Asia Times, Tô Lâm đang tập trung quyền lập pháp chưa từng có vào chính bộ máy an ninh mà ông xuất thân.

Những dự thảo luật gần đây do Bộ Công an chủ trì – về thi hành án hình sự, lý lịch tư pháp, tạm giam và hạn chế di chuyển – đều mở rộng thẩm quyền cho lực lượng công an dưới danh nghĩa “bảo vệ an ninh quốc gia”.

Thậm chí, dự thảo sửa đổi Luật Báo chí còn yêu cầu phóng viên phải tiết lộ nguồn tin, xóa bỏ lá chắn bảo vệ cuối cùng của nghề báo.

Lý do “an ninh quốc gia” giờ đây được sử dụng để hợp pháp hóa việc tịch thu hộ chiếu của một nhà báo chuyên nghiệp, cho thấy sự dễ dàng mà nhà nước có thể bóp méo pháp luật nhằm bịt miệng tiếng nói độc lập.

Dưới thời Tô Lâm, thông điệp từ Hà Nội rất rõ: Tự do ngôn luận là đặc quyền, không phải quyền con người.

Và bất kỳ ai đều có thể bị bắt giữ theo những điều luật mơ hồ như Điều 331 (“lợi dụng quyền tự do dân chủ”) hoặc Điều 117 (“tuyên truyền chống nhà nước”).

Nghịch lý của một chính phủ “có trách nhiệm”

Dù vậy, Việt Nam vẫn giữ ghế trong Hội đồng Nhân quyền Liên Hợp Quốc, và liên tục dùng vị thế đó để tô vẽ hình ảnh “chính phủ có trách nhiệm”.

Thế nhưng vụ BBC lần này đã phơi bày sự mâu thuẫn trắng trợn giữa lời nói và hành động.

Hà Nội ký kết các tuyên bố quốc tế về tự do biểu đạt – nhưng trong thực tế lại trấn áp cả những người làm việc cho BBC, The Economist hay Reuters.

Đây không chỉ là một vụ vi phạm quyền con người đơn lẻ, mà là bản thu nhỏ của mô hình cai trị hiện nay ở Việt Nam:

Một bên là lời hứa cải cách, hiện đại hóa và hội nhập toàn cầu. Bên kia là việc đàn áp ngay cả những người làm việc cho các định chế truyền thông danh tiếng quốc tế.

Nếu 106 triệu công dân thực sự là “tài nguyên quý nhất của Việt Nam” như lời Tô Lâm nói, thì chính quyền của ông đang chứng minh cách mà họ khai thác “tài nguyên” đó:

Bằng sợ hãi, giam hãm và tước đoạt quyền cơ bản nhất của con người – quyền được nói và quyền được rời khỏi đất nước của chính mình.

______

Tác giả: Nguyễn Ngọc Như Quỳnh (Mẹ Nấm) là người viết bình luận nhân quyền và cựu tù nhân lương tâm Việt Nam, hiện sống tại Texas, Hoa Kỳ. Cô là người sáng lập WEHEAR, một sáng kiến độc lập, tập trung vào chính trị, nhân quyền và minh bạch kinh tế ở Đông Nam Á.


 

Nữ nhà báo BBC Tiếng Việt bị giữ passport, ‘giam lỏng’ tại Việt Nam

Ba’o Nguoi-Viet

October 29, 2025

SÀI GÒN, Việt Nam (NV) – Hãng tin BBC đã bày tỏ “quan ngại sâu sắc” về một nhà báo làm việc cho BBC Tiếng Việt tại văn phòng Bangkok, Thái Lan, vì người này bị cấm rời khỏi Việt Nam trong nhiều tháng qua.

Báo The Times  cho hay, “nữ phóng viên 29 tuổi này bị cấm xuất cảnh sau khi bài viết của cô khiến chính quyền cộng sản bất bình.”

Bản tin trên trang BBC Tiếng Việt hôm 29 Tháng Mười dịch lại vắn tắt bản tin trên BBC News. (Hình: Chụp qua màn hình)

“Bạn bè và đồng nghiệp làm việc cho Ban Tiếng Việt của BBC, cho biết cô bị tước hộ chiếu sau khi bị bắt giữ và thẩm vấn trong chuyến về thăm nhà gần Sài Gòn vào Tháng Tám.”

“Họ đổ lỗi cho chính phủ Anh vì đã không  có nhiều nỗ lực để thúc đẩy việc trả tự do cho cô và cáo buộc chính phủ Anh ưu tiên chuyến thăm của Tổng Bí Thư Tô Lâm hơn là tự do của một nhà báo trẻ.”

Sau tuyên bố cắt giảm ngân sách vài năm trước, Ban BBC Tiếng Việt không còn người làm ở London mà chỉ còn một nhóm đóng tại Bangkok.

Trang BBC Tiếng Việt hôm 29 Tháng Mười viết rằng, phóng viên mang quốc tịch Việt Nam này đã trở về nước để thăm gia đình và gia hạn hộ chiếu (passport), nhưng đã bị giữ cuốn sổ này và thẻ căn cước, đồng thời đã phải trải qua “nhiều ngày thẩm vấn.”

Hãng tin Anh Quốc viết thêm rằng họ đang hối thúc nhà chức trách Việt Nam cho phép nhà báo này rời đi ngay lập tức để trở lại làm việc bằng cách cung cấp sổ thông hành đã được gia hạn.

Thông cáo của BBC được phát đi vào thời điểm ông Tô Lâm, tổng bí thư đảng CSVN đang có chuyến thăm Anh mà theo lịch trình, ông ta sẽ được Thủ Tướng Keir Starmer tiếp đón.

Bản tin trên BBC News dẫn lời phát ngôn nhân của Bộ Ngoại Giao Anh: “Chúng tôi quan ngại trước các báo cáo về tình trạng quấy rối các tổ chức phi chính phủ, nhà báo, các nhà hoạt động nhân quyền và cộng đồng tại Việt Nam và tiếp tục nêu trực tiếp những lo ngại này với đối tác Việt Nam.”

Bản tin viết thêm rằng, bên cạnh sự tăng trưởng kinh tế, Việt Nam “có mức độ kiểm duyệt chính trị cao và hồ sơ nhân quyền kém.”

“Các cơ quan truyền thông và nhà báo có nguy cơ bị trừng phạt và bắt giữ vì đề cập đến các chủ đề nhạy cảm và chỉ trích nhà cầm quyền, trong khi những nội dung trực tuyến bị coi là đe dọa chế độ Cộng Sản bị chặn.”

Hộ chiếu Việt Nam. (Hình minh họa: Chụp qua màn hình)

Báo The Times  dẫn lời ông Phil Robertson, một nhà vận động nhân quyền tại Bangkok, người quen biết nữ nhà báo, cho biết: “Chính phủ Anh cần phải nói chuyện rõ ràng và thẳng thắn với ông Tô Lâm để khẳng định cô ấy không làm gì sai. Cô ấy chỉ đơn giản là đang làm công việc của mình. Cô ấy nên được trả lại sổ thông hành và được phép ra phi trường ngay lập tức để bay qua Bangkok.”

Theo tìm hiểu của nhật báo Người Việt, danh tính nữ nhà báo BBC Tiếng Việt là cô Bùi Thư, người gia nhập cơ quan này trong ít năm gần đây. (N.H.K) [kn]


 

Khi mọi ánh mắt dán vào một người phụ nữ đang vùng vẫy giữa mặt nước

Hong Thai Hoang 

Khi hàng chục chiếc điện thoại giơ lên để quay.

Khi mọi ánh mắt dán vào một người phụ nữ đang vùng vẫy giữa mặt nước — và không ai cử động.

Có duy nhất một người lao xuống. Anh ta không phải người Việt.

Anh ta không biết cô gái ấy là ai. Nhưng anh ta là người duy nhất nhảy xuống.

Và khi kéo được thi thể cô lên, mọi thứ đã quá muộn.

Trên mạng, người ta bình luận. Trên báo, người ta im lặng.

Không một dòng tin nào nhắc đến người nước ngoài ấy.

Không một tờ báo nào nói rằng người cứu cô gái đầu tiên không phải người Việt.

Họ cố tình giấu đi, vì sợ cái hình ảnh ấy —  một người phương Tây cúi xuống cứu một người Việt —  sẽ làm rạn nứt thứ niềm tự hào mà họ đang gắng sơn phết mỗi ngày.

Một xã hội có thể bỏ ra hàng tỉ đồng để sản xuất các chương trình nói về “lòng tự tôn dân tộc”, nhưng lại im lặng trước một hành động nhân bản của “phương Tây suy đồi”.

Một nền truyền thông có thể đưa tin tỉ mỉ về những con mèo bị lạc, nhưng lại không dám đăng hình người đã cứu người, vì anh ta không thuộc “phe ta”.

Sự thật không cần hô hào —  nó chỉ cần một hình ảnh: một người ngoại quốc lội xuống dòng nước đục,  giữa những tiếng xì xào của hàng trăm người Việt đứng trên bờ.

Cô gái đã chết.

Nhưng cái chết ấy không chỉ của cô — mà của cả một xã hội đã tự giết phần người còn sót lại trong chính mình.

Họ có thể lấp đi tin tức, xóa đi clip, bịt miệng tất cả những ai nói ra.

Nhưng họ không thể xóa được khoảnh khắc ấy khỏi lịch sử.

Bởi vì nó đã thành một chứng tích không thể tẩy rửa: người phương Tây đã cố gắng cứu một người Việt Nam, trước sự thờ ơ của hàng trăm trái tim Việt Nam đang có mặt ở đó.

Cô gái không sống lại được. Nhưng cái chết của cô — và hành động của anh — đã khắc thêm một đường rạn trong tâm hồn một xã hội đang được dạy phải “tự hào dân tộc”.

Khi một xã hội bắt đầu chọn cách che giấu những hành động tử tế chỉ vì nó đến từ “phương Tây”, thì không cần kẻ thù nào làm cho ta suy tàn nữa —  chúng ta đã tự giết mình bằng sự kiêu hãnh giả tạo của chính mình.

Hong Thai Hoang

“Con không thở được. Con xin lỗi. Con phải đi bây giờ”.

Nguyễn Văn Hùng

 “CON XIN LỖI….”

Hàng ngày trên con đường kiếm sống, thỉnh thoảng ta vẫn nghe cây khế trước nhà tiếng kêu của một loài quạ “ăn khế trả vàng, may túi ba gang mà đựng”. Dân ta ai cũng may sẵn những chiếc túi ba gang. Thời mở cửa, ai cũng hăm hở, ai cũng tưởng mình đã hốt đầy vàng trong cái kho của trời đất. Có biết đâu rằng vàng đã cho đi cả, chỉ còn lại sỏi và đá trong chiếc túi ba gang của mình.

Ta cho đi hết, cho hết cả … từ tài nguyên, của cải cho đến những giá trị cốt lõi. Và thế là đất không còn lành, chim không muốn đậu. Bầy chim túa đi thiên di mang theo tất cả, tuổi trẻ, tình yêu, nhiệt huyết… rời bỏ đất nước mình!

Người dân nghèo khó ra đi, người giàu có cũng ra đi, cán bộ quan chức chính quyền cũng tìm cách thu vén đưa con cái cùng tài sản ra đi. Ngày xưa, thuyền nhân ra đi bất kể sống chết. Ngày nay, đất nước hoà bình, phát triển, người dân cũng ra đi bất kể sống chết. Chúng ta mất hết, mất hết, … khế trên cây cũng không còn. Thỉnh thoảng lại nghe vọng lại những lời xin lỗi vang lên từ những chuyến xe tải đông lạnh:

– “Con Tuân đây. Con xin lỗi. Con không chăm sóc được mọi người. Con xin lỗi. Con không thở được. Con muốn quay về với gia đình mình. Mọi người hãy sống tốt”.

– “Con không thở được. Con xin lỗi. Con phải đi bây giờ”.

– “Con xin lỗi bố mẹ nhiều mẹ ơi, con đường đi nước ngoài không thành, mẹ ơi, con thương bố mẹ nhiều, con chết vì không thở được”.

Có lúc lời xin lỗi ấy lại thầm lặng, hòa cùng tiếng sóng biển. Chúng ta chỉ được biết đến khi những quốc gia sở tại thông báo về những thây người Việt trôi ở vùng biển Đài Loan, hay chiếc phao trống người, bập bềnh trôi ở vùng biển tây Flanders, Thuỵ Sĩ.

Ôi! Xin lỗi, xin lỗi, … ai là người cần nói lời xin lỗi, cái anh Ba, cô Út áo nâu, khăn rằn ngày xưa đó ơi! Làng quê, bãi mía, cầu ao, ánh trăng nằm đó đơn côi. Trong căn nhà, mẹ ngồi nhớ con. Nhớ những tháng ngày nhà mình còn là mái lá, nhớ tiếng cười con rớt lại nơi cây khế, nơi gốc mít, nơi bờ ao trước hiên nhà.

Câu thơ của Nguyễn Đình Chiểu tự dưng mà nghe đứt ruột:

Bỏ nhà lũ trẻ lơ xơ chạy

Mất ổ bầy chim dáo dác bay

(Chạy Tây – Nguyễn Đình Chiểu)

***

Nói với K&T:

Con ạ, Cách đây năm năm, cũng đúng vào ngày 23/10/2019, một thảm trạng xảy ra tại hạt Essex, đông bắc London đã làm chấn động toàn thể nước Anh. Cảnh sát đã được thông báo rằng, trong một xe tải đông lạnh (container) tại khu công nghiệp Waterglade, có 39 người nhập cư đã chết vì ngạt thở.

Vụ việc này cũng gây rúng động chính trường Vương quốc Anh, từ Thủ Tướng Boris Johnson, cho đển các vị lãnh đạo những đảng phái chính trị. Sự rúng động đến từ nỗi thương tâm dành cho những ước mơ thiện lành của những người trẻ Việt Nam. “Người ta vẫn nghĩ rằng đi ra nước ngoài mọi sự dễ dàng hơn, kiếm tiền dễ, có thể gửi được nhiều tiền về để giúp đỡ gia đình, để xây nhà to cho bố mẹ, để giúp nuôi các em ăn học…”

Những lời xin lỗi được tìm thấy trong 50 chiếc điện thoại mà cảnh sát Anh thu thập từ hiện trường đã được công bố trong một phiên toà xử những kẻ buôn người ở Luân Đôn: Lời xin lỗi đầu tiên là của một  người tên Tuân gởi cho vợ, con và mẹ của anh. Lời thứ hai của một người nam gởi cho gia đình. Lời cuối cùng của cô Nguyễn Thị Trà Mi gởi lại cho bố mẹ.

Nhiều người dân địa phương đã đến đặt hoa ở nơi ấy. Nơi những người trẻ Việt Nam ra đi, mang theo mình niềm mơ ước về một miền đất hứa và một tình yêu thắm thiết dành cho người thân và gia đình.

Nguyệt Quỳnh

 

Ảnh: Bảy trong số 39 người thiệt mạng trong xe tải ở Anh. Nguồn: Daily Mail


 

Vụ án chấn động người Việt ở Nhật Bản, cảnh sát đã bắt được nghi phạm

Ba’o Dat Viet

October 25, 2025

Cảnh sát tỉnh Hiroshima (Nhật Bản) vừa bắt giữ Đinh Thị Hương, 32 tuổi, thực tập sinh người Việt sinh sống tại quận Saeki, với cáo buộc sát hại Nguyễn Thuỳ Nga, cũng 32 tuổi, trong căn hộ chung cư ở quận Nishi hôm 15 Tháng Mười. Vụ việc gây bàng hoàng trong cộng đồng người Việt tại Nhật Bản, nơi vốn đã có không ít nỗi lo về sự chật vật, cô đơn và xung đột âm thầm giữa những lao động tha hương.

Theo thông tin ban đầu từ cảnh sát, Hương bị nghi đột nhập vào căn hộ tầng 14, rồi dùng vật tày đánh nhiều nhát vào đầu và mặt của nạn nhân. Sau khi gây án, cô ta lục soát phòng với mục đích tìm tiền và tài sản giá trị. Chồng của nạn nhân – cũng là người Việt – trở về nhà buổi tối cùng ngày và phát hiện vợ mình nằm trong vũng máu. Anh lập tức đến đồn cảnh sát trình báo, mở đầu cho một cuộc truy xét quy mô lớn.

Cảnh sát Hiroshima đã truy ra Hương thông qua hệ thống camera an ninh của toà nhà và khu vực xung quanh. Hiện Hương bị tạm giữ để thẩm vấn; nhà chức trách đang điều tra thêm về mối quan hệ giữa nghi phạm và nạn nhân, xem đây là hành vi phạm tội vì mâu thuẫn cá nhân hay đơn thuần là vụ cướp tài sản dẫn đến giết người.

Nhưng đối với cộng đồng người Việt tại Nhật, câu chuyện này vượt xa một vụ án hình sự thông thường.

Trong nhiều năm qua, hàng trăm ngàn người Việt sang Nhật dưới danh nghĩa du học, thực tập sinh kỹ năng hay lao động phổ thông. Không phải ai cũng có một cuộc sống ổn định. Nhiều người sống trong cảnh áp lực tài chính, làm việc quá giờ, bị bóc lột, bị cô lập môi trường sống. Một số rơi vào nợ nần, dễ dẫn đến trộm cắp, phạm tội nhỏ, rồi dần dần trượt dài.

Vụ việc lần này, dù chưa rõ động cơ chính xác, vẫn cho thấy một mặt tối đáng lo ngại: chính trong cộng đồng người Việt với nhau, sự đùm bọc đôi khi không vượt qua được những hoàn cảnh nghiệt ngã của đời sống tha hương. Không ít người Nhật đã nhìn người Việt với ánh mắt dè chừng trong các năm gần đây, khi số vụ án liên quan lao động, thực tập sinh Việt tăng lên rõ rệt. Và những vụ án như thế này càng khoét sâu khoảng cách, gây thêm tổn hại đến hình ảnh chung của cộng đồng.

Đáng buồn hơn, nạn nhân Nguyễn Thuỳ Nga cũng chỉ là một phụ nữ xa quê, lao động để mưu sinh như bao người khác. Cô không chết vì tai nạn nghề nghiệp, không vì bệnh tật, mà chết trong chính không gian sinh hoạt riêng tư của mình – nơi đáng lẽ phải an toàn nhất. Đằng sau cô là một người chồng, có thể là cha mẹ già ở quê nhà, và có thể cả những dự định dở dang chưa kịp hoàn thành.

Vụ án Đinh Thị Hương sẽ được xét xử theo pháp luật Nhật Bản – hệ thống tư pháp vốn rất khắt khe và chặt chẽ. Nếu bị kết tội giết người và cướp tài sản, Hương có thể đối diện mức án rất nặng, thậm chí tù lâu dài.

Nhưng hình phạt dành cho bị cáo không thể xoá được vết rạn vừa in sâu vào cộng đồng người Việt tại Nhật – nơi vốn đã chịu nhiều định kiến.

Và điều đau lòng nhất là:

Ở nơi xa xứ, người Việt lẽ ra phải dựa vào nhau để sống, chứ không phải trở thành mối hiểm nguy của nhau.


 

DÀNH CHO NHỮNG AI CHO RẰNG MÌNH LÀ KHỔ NHẤT

Tổng hội Mân Côi CN Việt Nam – Tổng Đoàn Hiệp Sĩ Mân Côi

Ta khóc lóc tưởng rằng mình bất hạnh

Nhưng ngoài kia còn cả tỷ nỗi buồn

Ta cứ ngỡ có mỗi mình cô quạnh

Nhưng cuộc đời đầy ắp cảnh đau thương.

Có người ước được một đôi chân nhỏ

Để bước đi trên thảm cỏ thật mềm

Có người ước sau đêm dài vò võ

Đôi mắt này họ sẽ thấy bình minh.

Những đứa trẻ chưa một lần gặp mẹ

Chỉ ước ao hai tiếng gọi: Gia Đình

Nếu ta chỉ có một ngày thật tệ

Thì đừng buồn mà hãy cố gắng lên!

Có đôi lúc ta cần ngưng giận dữ

Nhìn thoáng hơn để thấu rõ sự tình

Hãy giữ lấy niềm vui dù rất nhỏ

Giữa bão đời ta chọn sống tự tin.

ST

post by : Hoài Thu.


 

Tại sao nhiều người qua đời không lâu sau khi bước qua tuổi 80 ?

Bang Uong

 Bạn có bao giờ tự hỏi tại sao rất nhiều người dường như qua đời không lâu sau khi tròn 80 tuổi?

Đây là một câu hỏi khiến nhiều người băn khoăn — và có lý do chính đáng.

Sự thật là, vượt qua ngưỡng tuổi 80 không chỉ đơn giản là “già đi”.

Nó còn liên quan đến cách ta chăm sóc bản thân, cách cơ thể phản ứng với tuổi tác, và những thói quen hàng ngày — thứ có thể bảo vệ ta hoặc ngược lại, khiến cơ thể yếu đi.

Trong khi có người vẫn sống khỏe mạnh tới tận 90 tuổi, thì những người khác lại cảm thấy sức khỏe sa sút nhanh hơn họ tưởng.

Trong bài này, chúng ta sẽ cùng tìm hiểu 6 nguyên nhân quan trọng khiến nhiều người cao tuổi có tuổi thọ ngắn hơn sau 80.

Những điều này không phải là suy đoán ngẫu nhiên, mà là những mẫu hình và thực tế lặp đi lặp lại trong đời sống của người già trên khắp thế giới.

Mỗi nguyên nhân sẽ giúp bạn hiểu điều gì đang rút ngắn tuổi thọ — và quan trọng hơn, làm sao để ngăn chặn nó.

Hãy ở lại đến cuối, vì nguyên nhân cuối cùng có thể là điều bạn chưa từng nghĩ đến, nhưng lại tạo nên khác biệt rất lớn trong cách bạn đối mặt với tuổi già.

  1. Suy giảm cơ bắp và khả năng vận động

Một trong những yếu tố quan trọng nhất rút ngắn tuổi thọ sau 80 là sự suy giảm sức mạnh cơ bắp và khả năng di chuyển.

Khi thời gian trôi qua, quá trình mất cơ tự nhiên — gọi là sarcopenia — trở nên rõ rệt hơn.

Ngay cả khi bạn từng năng động khi còn trẻ, khả năng duy trì khối cơ sẽ giảm đi trừ khi bạn chủ động tập luyện để giữ lại.

Khi cơ yếu đi, thăng bằng và phối hợp vận động cũng giảm, khiến nguy cơ té ngã tăng cao.

Với người trên 80 tuổi, một cú ngã nghiêm trọng có thể làm thay đổi hoàn toàn cuộc sống — dẫn đến nằm viện lâu ngày, mất khả năng tự lập, và sự suy giảm sức khỏe khó đảo ngược.

Khi khả năng vận động giảm, mức độ hoạt động chung cũng giảm theo.

Điều này tạo thành vòng luẩn quẩn: ít vận động → cơ yếu hơn → càng khó di chuyển → lại càng ít hoạt động.

Những việc đơn giản như leo cầu thang, đứng lên khỏi ghế hay mang đồ cũng trở nên nặng nề.

Và khi các hoạt động thường ngày trở nên mệt mỏi, nhiều người bắt đầu né tránh — từ đó đẩy nhanh quá trình mất cơ.

Theo thời gian, ít vận động còn ảnh hưởng đến tim và phổi, làm giảm sức bền và khả năng chống chịu bệnh tật.

Sự mất sức này không chỉ là vấn đề thể chất mà còn ảnh hưởng đến tâm lý — khiến người già dễ nản, tự ti, hoặc thu mình khỏi các hoạt động xã hội.

Cô đơn và căng thẳng kéo dài lại làm yếu thêm hệ miễn dịch, khiến cơ thể dễ mắc bệnh hơn.

Một ví dụ thực tế: ông Harold, 84 tuổi, từng rất thích làm vườn.

Nhưng một mùa đông lạnh, ông ngừng đi dạo hằng ngày.

Chỉ sau vài tháng, ông nhận ra mình nhanh mệt hơn, đôi chân yếu đi, và khi mùa xuân tới, việc cúi xuống trồng hoa cũng trở nên khó khăn.

Sự thay đổi diễn ra nhanh hơn ông tưởng.

Tin tốt là: ngay cả ở tuổi 80 trở lên, vẫn có thể làm chậm quá trình này.

Tập thể dục nhẹ như đi bộ, tập kháng nhẹ, hoặc các bài tập trên ghế đều giúp duy trì sức mạnh và sự dẻo dai — điều quan trọng là sự đều đặn.

Giữ cơ thể vận động hằng ngày chính là cách bảo vệ khả năng tự lập và chất lượng cuộc sống.

  1. Dinh dưỡng kém và ăn uống không đủ năng lượng

Một nguyên nhân lớn khác khiến nhiều người không sống lâu sau 80 là chế độ dinh dưỡng nghèo nàn hoặc ăn quá ít.

Ở tuổi này, cảm giác thèm ăn tự nhiên thường giảm — do ít vận động, thay đổi vị giác, hoặc tác dụng phụ của thuốc.

Kết quả là cơ thể không nhận đủ năng lượng và dưỡng chất để duy trì sức khỏe.

Theo thời gian, việc ăn uống kém khiến hệ miễn dịch yếu, cơ teo, và phục hồi sau bệnh chậm.

Nhiều người lớn tuổi gặp khó khi nhai hoặc nuốt, nhất là khi răng yếu, nên tránh ăn rau, thịt nạc hay các loại hạt — những thực phẩm vốn rất giàu dinh dưỡng.

Thay vào đó, họ chọn đồ chế biến sẵn, dễ nhai nhưng lại thiếu protein, vitamin và khoáng chất.

Đặc biệt, thiếu protein khiến cơ thể nhanh yếu, mất sức và dễ ngã.

Một số người thậm chí bỏ bữa vì cảm thấy nấu nướng quá mệt, nhất là khi sống một mình.

Ăn uống lành mạnh sau 80 không phải là ăn nhiều, mà là ăn đúng — chọn rau quả tươi nhiều màu, thịt nạc, ngũ cốc nguyên hạt và chất béo lành mạnh.

  1. Bệnh mạn tính không được kiểm soát

Khi bước sang tuổi 80, phần lớn mọi người đều sống chung với ít nhất một bệnh mạn tính như tim mạch, tiểu đường, viêm khớp hoặc bệnh phổi.

Vấn đề là những bệnh này cần theo dõi sát sao để không trở nặng.

Đáng tiếc, nhiều người hoặc xem nhẹ việc chăm sóc hằng ngày, hoặc gặp khó khăn trong việc duy trì thói quen điều trị.

Việc bỏ khám định kỳ, quên thuốc, hoặc xem nhẹ triệu chứng sớm khiến bệnh tiến triển mà không được phát hiện.

Những dấu hiệu như mệt mỏi, khó thở hay phù chân có thể bị cho là “già yếu thôi”, trong khi thật ra là dấu hiệu của biến chứng tim hoặc thận.

Dù bệnh mạn tính không thể chữa dứt điểm, nhưng hoàn toàn có thể kiểm soát bằng việc tuân thủ điều trị, tái khám đều, và trao đổi cởi mở với bác sĩ.

  1. Cô đơn và thiếu gắn kết xã hội

Sau 80 tuổi, thiếu kết nối xã hội là yếu tố cực kỳ quan trọng nhưng hay bị bỏ qua.

Bạn bè, người thân có thể qua đời hoặc sống xa, còn cơ hội giao tiếp thường ngày cũng ít dần.

Khi cô đơn kéo dài, cả tinh thần lẫn thể chất đều suy yếu.

Cô đơn không chỉ là cảm giác — nó có tác động sinh học rõ ràng: làm tăng huyết áp, gây viêm mạn tính và suy giảm miễn dịch.

Về tâm lý, nó dễ dẫn đến trầm cảm, khiến người già mất động lực ăn uống, vận động, hay tuân thủ thuốc men.

Giữ mối quan hệ xã hội sau 80 cần chủ động — tham gia câu lạc bộ, tình nguyện, đi lễ, hoặc đơn giản là thường xuyên gặp gỡ con cháu, bạn bè.

Kết nối xã hội không phải là xa xỉ — nó là nhu cầu sinh tồn.

  1. Sức đề kháng yếu và dễ nhiễm bệnh

Sau 80 tuổi, hệ miễn dịch suy yếu tự nhiên (gọi là immunosenescence).

Những bệnh tưởng như nhẹ — cảm cúm, viêm phổi, nhiễm trùng tiểu — có thể trở nên nghiêm trọng hơn nhiều.

Cơ thể sản xuất ít tế bào miễn dịch hơn, vết thương lâu lành, và khi mắc bệnh, khả năng hồi phục cũng chậm hơn.

Những người mắc bệnh mạn tính (như tiểu đường, tim mạch) càng dễ bị nhiễm trùng nặng.

Phòng bệnh là then chốt — tiêm chủng đầy đủ (cúm, viêm phổi, COVID, zona), giữ vệ sinh, chăm sóc răng miệng, ăn uống lành mạnh và đi khám sớm khi có dấu hiệu bất thường.

  1. Lối sống ít vận động

Một thói quen gây hại nhất sau 80 là ngồi quá nhiều và ít di chuyển.

Hoạt động thể chất giúp tim khỏe, giữ cơ bắp, bảo vệ xương và cải thiện thăng bằng.

Nhiều người lớn tuổi giảm vận động vì đau khớp, mệt mỏi hay sợ té ngã.

Nhưng càng ít hoạt động, cơ càng yếu, trí nhớ càng kém, và cơ thể càng nhanh suy kiệt.

Ngay cả những hoạt động nhẹ như duỗi người, đi bộ ngắn, làm vườn hoặc tập trên ghế cũng mang lại lợi ích lớn.

Điều quan trọng không phải là cường độ — mà là duy trì sự vận động đều đặn.

Kết luận

Chúng ta vừa cùng điểm qua 6 nguyên nhân phổ biến khiến tuổi thọ sau 80 bị rút ngắn:

Suy giảm cơ và vận động

Dinh dưỡng kém

Bệnh mạn tính không kiểm soát

Cô đơn

Hệ miễn dịch yếu

Lối sống tĩnh tại

Mỗi yếu tố trên đều có thể được cải thiện.

Những thay đổi nhỏ — như đi bộ mỗi ngày, ăn uống cân bằng, duy trì giao tiếp xã hội và tuân thủ điều trị — có thể tạo ra khác biệt lớn.

Cuộc sống sau 80 vẫn có thể tràn đầy ý nghĩa, niềm vui và sức sống — nếu ta chủ động bảo vệ sức khỏe và giữ kết nối với thế giới quanh mình.

HCĐ


 

 VỤ ÁN NGUYỄN CÔNG KHẾ VÀ NGUYỄN QUANG THÔNG

Huynh Ngoc Chenh

Sau gần hai năm bị tạm giam thì vụ án hai cựu tổng biên tập báo Thanh Niên Nguyễn Công Khế và Nguyễn Quang Thông cũng sẽ được đưa ra xét xử vào ngày 29/10 sắp tới.

Một thời gian bị tạm giam quá dài đối với một vụ án kinh tế bình thường. Không biết thời gian tạm giam 22 tháng đó để điều tra đã đạt kỷ lục chưa?  Cơ quan tố tụng của VN quá sức được ưu đãi, muốn kéo dài thời gian điều tra bao lâu cũng được chẳng sợ ai khiếu nại hoặc phê bình.

Theo quyết định của tòa án thì hai ông Khế và Thông bị truy tố theo điều 219 “vi phạm quy định về quản lý, sử dụng tài sản nhà nước gây thất thoát, lãng phí” một dạng vi phạm khá phổ biến trong thể chế hiện nay.

Theo như tìm hiểu riêng của tui, một người 20 năm làm việc cho báo TN qua cả hai đời tổng biên tập là ông Khế và ông Thông thì diễn biến vụ án có thể tóm tắt như sau:

Báo Thanh Niên thời ông Khế làm tổng biên tập được bộ tài chính bán cho khu nhà máy thuốc lá cũ ở Vân Đồn (tp HCM) theo giá chỉ định để làm nơi xây dựng tòa soạn báo.

Mọi việc đang tiến hành thì ông Khế bị cách chức TBT vì đăng loạt bài báo liên quan đến vụ PMU 18. Ông Thông lên thay làm TBT, còn ông Khế được chuyển qua làm tổng giám đốc tập đoàn truyền thông Thanh Niên trực thuộc báo Thanh Niên nhưng sau đó được nâng lên trực thuộc trung ương đoàn. Như vậy báo TN và tập đoàn truyền thông là hai cơ quan ngang cấp cùng trực thuộc trung ương đoàn và đồng quản lý khu đất Vân Đồn.

Do tiền mua khu đất và tiền dự trù xây dựng khu trụ sở văn phòng quá lớn, nằm ngoài khả năng tài chính của báo và tập đoàn truyền thông nên phải kêu gọi hợp tác đầu tư với các doanh nghiệp địa ốc.

Sau một thời gian mua bán luân chuyển lòng vòng thì khu đất về tay Novoland. Một cao ốc văn phòng, nhà ở to lớn và bề thế thuộc sở hữu của Novoland mọc lên tại khu Vân Đồn sát cạnh trung tâm quận 1.

Sự việc này nghe nói, theo kết luận điều tra, gây ra thất thoát tài sản của trung ương đoàn lên đến vài trăm tỉ đồng mà hai ông Khế và Thông phải chịu trách nhiệm. (Cũng từ nguồn tin không chính thức hai ông ấy đã nộp lại tiền để khắc phục hậu quả)

Sự việc đơn giản như vậy mà không hiểu vì sao cơ quan điều tra phải kéo dài thời gian tạm giam để điều tra đến gần 2 năm.

Hy vọng mọi việc sẽ sáng tỏ ở phiên tòa vào ngày 29/10 đến.


 

Mẹ ta trả nhớ về không

CHUYỆN CẦN GIUỘC – RẤT CẦN GIUỘC

Nguyễn Gia Khánh

  Người lớn tuổi thường hay quên, chúng ta thường hay gọi là lú lẫn. Nhưng có những giảm sút trí nhớ là tự nhiên do tuổi già, có khi lại là bệnh lý: sa sút trí tuệ Alzheimer, sa sút trí tuệ sau đột quỵ … hôm nay 21/10/2025 mà “lẫn” nghĩ rằng 21/09/2025 (ngày Quốc Tế bệnh Alzheimer) xin chia sẻ bài thơ của ĐỖ TRUNG QUÂN

“Ngày xưa chào mẹ, ta đi

Mẹ ta thì khóc , ta đi thì cười

Mười năm rồi lại thêm mười

Ta về thì khóc, mẹ cười lạ không

ông ai thế ? Tôi chào ông

Mẹ ta trí nhớ về mênh mông rồi

ông có gặp thằng con tôi

Hao hao…

tôi nhớ…

nó …người …như ông.

Mẹ ta trả nhớ về không

Trả trăm năm lại bụi hồng…

rồi..

đi…”

VUI KHOẺ MỖI NGÀY – MỌI ĐIỀU TỐT ĐẸP

Con ơi, mẹ sẽ chờ con về!

Võ Hồng Ly

 21.10.2025

Nhật ký thăm tù của cô Nguyễn Thị Huệ, mẹ của người thanh niên yêu nước Huỳnh Đức Thanh Bình :

Cả tuần Sài Gòn mưa dầm. Hôm nay, 21/10/2025, mẹ đi thăm con Huỳnh Đức Thanh Bình ở trại giam Xuân Lộc lại là ngày nắng đẹp, thật là may mắn!                                                                                                                  

Với mẹ những lần thăm gặp con là một lần hạnh phúc, nhìn con khoẻ mạnh nở nụ cười khi nói chuyện với mẹ là bao mệt nhọc tủi buồn như tan biến. Con ơi, mẹ đếm từng ngày mong con về: còn gần 1.000 ngày nữa.                                                                                                   

Con và các chú, các anh gởi lời cảm ơn chị HLy và Nhạc sỹ TKhanh đã gởi thuốc, gởi dầu nóng cho anh em. Con kể từng món quà con nhận từ gói chà bông, đậu phộng rang của chú Tuyến đến hộp tóp mở nước mắm của chị Mai Trần, cá đù của chị Châu và cá một nắng của cô Bảo Liên… đều thấm đẫm tình thương yêu và sự quan tâm đến con và các chú, các anh chú. Còn nhiều nữa những sự quan tâm mà không sao kể xiết.                                                                           

Hôm nay mẹ kể về món quà thịt bò xào của cô Thu Vang. Cô mới ra tù chỉ khoảng hơn năm, buổi sáng bán thịt bò ở một chợ nhỏ, chiều cô giúp việc nhà theo tiếng. Cô đang ở nhà thuê nhưng tấm lòng dành cho con và các anh em trong đó thiệt là sâu nặng. Mẹ nhận 1,5 ký thịt bò từ cô, nhìn sự tảo tần và giọt nước mắt khi cô nói về con và các anh em, lòng mẹ thiệt sự xúc động… những món nợ ân tình này lớn quá, suốt cuộc đời mẹ con mình không trả nổi!                                                                                   

Mẹ kể chuyện về án tù “thêm 11 năm” của anh Phương. Nhìn ánh mắt thảng thốt của con, mẹ chỉ khuyên con thận trọng và thầm nguyện cầu cho gia đình cậu ấy được bình an. Bởi ngày cậu ấy ra tù thì đứa con mới sinh khi Phương bị bắt đã tròn 21 tuổi, còn gì đau xót bằng!                                               

Giữa những thị phi tranh chấp, những bất công phi lý vẫn còn những khoảng lặng bình an, những tốt đẹp giữa những con người với nhau, mẹ con mình biết ơn vì những duyên lành, những điều nhỏ nhoi đơn giản và dù chỉ là cỏ dại vẫn cố vươn về ánh sáng để nở những nhành hoa.                                                  

Con ơi, mẹ sẽ chờ con về!


 

Những tiêu cực trong tang chế của người Công giáo- Lm. Giuse Nguyễn Đức Thịnh

Hà Trung Kiên

 Lm. Giuse Nguyễn Đức Thịnh

Nhiều tang gia người Công giáo dường như quên mất điều cốt lõi mà người quá cố thật sự cần là lời cầu nguyện và thánh lễ. Ngày nay, nhiều đám tang Công giáo đang dần bị thế tục hóa: tiếng hát karaoke át lời kinh, chiếu bạc thay chỗ cho giờ chầu, và những nghi thức tín ngưỡng bị pha trộn, méo mó, làm lu mờ đức tin và đánh mất ý nghĩa đích thực của tang chế Kitô giáo – nơi con người hướng về sự sống đời sau trong niềm hy vọng phục sinh.​

Mời cộng đoàn cùng đọc bài viết dưới đây của Lm. Giuse Nguyễn Đức Thịnh – Gp. Long Xuyên về những tiêu cực trong tang chế của người Công Giáo.​

1. Thức khuya canh thức để nhậu, ca hát và đánh bài.​

Khi mẹ Monica sắp tạ thế, hai người con của mẹ là thánh Augustino và em của ngài ngỏ ý sẽ lo hậu sự chôn cất mẹ thế này thế kia. Mẹ Monica chỉ trăn trối một điều: “Con hãy nhớ đến mẹ mỗi khi dâng thánh lễ”.

Điều người qua đời cần là gì? Thưa là lời kinh, thánh lễ… chứ không phải qui tụ cho đông, thức cho khuya để “giao lưu”. Càng ngày càng ít con cháu và thân nhân lo kinh sách, dự lễ khi xác còn quàn tại nhà. Có những đám tang quàn xác ba bốn ngày mà không thấy ai trong gia đình đi lễ cầu cho người thân của mình. Đáng buồn thay cho người đã khuất.

2. Chọn giờ lễ tang không theo giờ cộng đoàn. ​

– Thứ nhất, đó là sự hiệp thông lần cuối cùng với cộng đoàn đức tin mà người chết đã gắn bó cả đời mình.

– Thứ hai, sẽ có nhiều người tham dự cho người thân được hưởng thánh lễ cuối cùng trong dạt dào tâm tình và lời cầu nguyện.

Trường hợp bất khả kháng là người qua đời có nhiều con cháu ở xa nên phải tổ chức giờ khác cho phù hợp. Đừng vì thức khuya đánh bài, ăn nhậu, ca hát… mà tự ý sắp xếp giờ thuận lợi cho bản thân chứ không phải ưu tiên trên hết cho người chết.

  1. Tang gia ồn ào, nhốn nháo.​

Tang chế là mất mát, đau buồn… Là lúc để tưởng niệm, tri ân người đã khuất. Biến tang chế thành “sân khấu ca nhạc”, thành “sòng bạc giải trí”, thành “bàn tiệc giao lưu”… thì hết sức tệ hại, mất hết nhân văn và đạo hiếu của con người.

  1. Cử hành nghi lễ tâm linh theo kiểu “đông tây y kết hợp”.​

Có trường hợp người chết theo đạo Công giáo, nhưng con cháu trong nhà người theo đạo này người đạo kia. Thế là mạnh ai nấy tổ chức, vừa kinh vừa tụng, vừa lễ vừa cúng…

Xin tôn trọng đức tin của người chết, đừng lấy đức tin của người sống áp đặt. Người chết đạo Phật thì bên chùa lo, còn theo Chúa thì để nhà thờ lo. Không đặt niềm tin của người qua đời lên trên hết trong tổ chức tang lễ đó là bất hiếu.

  1. Xem ngày giờ chôn cất.​

Đó là hành vi trái ngược niềm tin Công giáo, vừa không tin Chúa, lại còn lợi dụng người chết với ý muốn “độ” lại cho mình. Khi sống đã ăn bám, đến chết vẫn không tha… thử hỏi còn ân với phúc, đạo với hiếu gì nữa?

Người Công giáo ngày càng bị ảnh hưởng thói đời và các kiểu tâm linh khác niềm tin Ki-tô giáo trong tang chế. Điều này dễ dẫn đến mê tín dị đoan, suy giảm niềm tin vào sự sống đời sau nơi Thiên Chúa, và nhất là trái ngược với ý muốn và lòng khát khao của người đã chết – khi họ đang trực tiếp đối diện với sự chết, đời sau, thiên đàng và hỏa ngục…

Lm. Giuse Nguyễn Đức Thịnh


 

Nhà văn Doãn Quốc Sỹ vừa qua đời ở Cali tuổi 103

Le Thanh Hoang Dan

Được tin nhà văn Doãn Quốc Sỹ vừa qua đời ở Cali tuổi 103, thành thật chia buồn cùng gia đình, và đại gia đình Sư Phạm Sài Gòn. Chúng tôi dạy trường này cùng một thời, trước năm 1975.

“Doãn Quốc Sỹ (17 tháng 2 năm 1923), còn được biết đến với tên Doãn Quốc Sĩ, là một nhà văn miền Nam Việt Nam.

Ông sinh ra tại tỉnh Hà Đông, miền Bắc Việt Nam, quê ở làng Hạ Yên Quyết (tên Nôm gọi là làng Cót) thuộc phủ Hoài Đức, tỉnh Hà Đông (về sau thời kỳ 1946-1954 đổi thành xã Hạ Yên Quyết thuộc quận Cầu Giấy, đại lý Hoàn Long, ngoại thành Hà Nội; ngày nay thuộc quận Cầu Giấy, thành phố Hà Nội).

Năm 1954, ông di cư vào Nam và sống ở Sài Gòn nơi ông thành lập nhà xuất bản Sáng Tạo cùng với Mai Thảo, Thanh Tâm Tuyền, Tô Thùy Yên và những người khác, đồng thời cho ra đời tạp chí văn chương cùng tên Sáng tạo có nhiều ảnh hưởng đương thời…

Tác phẩm nổi tiếng nhất của ông là Khu rừng lau, một trường thiên tiểu thuyết gồm 4 tập: Ba sinh hương lửa (1962), Người đàn bà bên kia vĩ tuyến (1964), Tình yêu thánh hóa (1965), và Những ngả sông (1966).

Theo Lê Văn, đặc phái viên Việt ngữ của Đài Tiếng nói Hoa Kỳ, trong một cuộc phỏng vấn ông, có dẫn chuyện rằng “Ba Sinh Hương Lửa người ta thường ví như những tác phẩm lớn của Nga như Chiến tranh và hòa bình” trong đó nội dung mô tả lại những cảm xúc đớn đau của một thế hệ thanh niên mới lớn tham gia vào công cuộc kháng chiến chống Pháp nhưng sau đó phát giác ra mình đã bị lợi dụng như công cụ đấu tranh giai cấp của những người cộng sản và “có lẽ chính vì thế mà anh đã bị cộng sản bỏ tù khi họ khi chiếm được miền Nam”

Sau năm 1975, ông bị nhà nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam tạm giam nhiều lần vì tội “viết văn chống phá cách mạng”, tổng cộng là 14 năm. Ông có tên trong danh sách những tên “biệt kích văn hóa”, bị bắt trong chiến dịch khởi động ngày 3 tháng 4 năm 1976, một năm sau ngày chiến tranh Việt Nam kết thúc, cùng hàng trăm nhà văn, nhà báo, nghệ sĩ, nhân sĩ miền Nam bị xếp hạng “phản động”: Trần Dạ Từ, Đằng Giao, Nhã Ca, Nguyễn Mạnh Côn, Nguyễn Hữu Hiệu, Hoàng Anh Tuấn, Thân Trọng Kỳ, Hoàng Vĩnh Lộc, Trịnh Viết Thành, họa sĩ Chóe, Như Phong Lê Văn Tiến, linh mục Trần Hữu Thanh, linh mục Đinh Bình Định, thượng tọa Thích Huyền Quang… Ông được phép di cư sang Hoa Kỳ vào năm 1995. Hiện nay ông sống tại Houston, Texas từ khi sang định cư tại Hoa Kỳ.

Ông là tác giả của khoảng 25 cuốn sách. Chuyện ngụ ngôn của ông có tựa đề Con cá mắc cạn đã được dịch ra tiếng Anh (The Stranded Fish) và có trong sách Việt Nam: bạn đồng hành văn chương của một du khách (Vietnam: A traveler’s literary companion) do John Balaban và Nguyễn Quí Đức biên soạn.” (Wikipedia)

#CàPhêBuổiSáng #ĐiểmBáo