Tự tử do áp lực mafia hay do yếu bóng vía?

Tự tử do áp lực mafia hay do yếu bóng vía?

Mai Bá Kiếm

5-6-2022

Nguyên thứ trưởng Trương Quốc Cường ký duyệt cấp số đăng ký lưu hành tại VN cho thuốc trị ung thư giả mà chỉ bị phạt 4 năm tù, nên đáng tiếc cho bà Trưởng khoa Dược – Bệnh viện đa khoa (BVĐK) Đồng Tháp phải tự tử tại nhà riêng, vào sáng ngày Quốc tế Thiếu nhi, bỏ lại hai con!

Chỉ có một giám đốc CDC Đồng Tháp và một phó khoa Chẩn đoán, Xét nghiệm thuộc CDC bị bắt giam vì liên quan Việt Á. Chưa có quan chức nào ở BVĐK Đồng Tháp bị khởi tố, mà bà Trưởng khoa Dược của BV này đã tự tử có lẽ áp lực từ nội bộ đè lên vai bà rất khủng khiếp!

Cách đây 29 năm, trưa ngày 5/3/1993, dược sĩ Phan Văn Tín – Vụ trưởng Vụ Quản lý dược (QLD – từ 13/8/1996, Vụ QLD đổi thành Cục QLD), treo cổ chết tại nhà riêng!

Lý do, ngày 11/1/1993, Bộ trưởng Y tế Nguyễn Trọng Nhân (1930-2017) đã cho thanh tra Vụ QLD. Kết luận thanh tra cho thấy: Vụ QLD làm giả mạo văn bản nhà nước để cấp số đăng ký “ma” cho 192 mặt hàng thuốc nhập khẩu, không thông qua hội đồng xét duyệt, không kiểm nghiệm chất lượng thuốc, hoặc thuốc không có số đăng ký lưu hành tại nước sở tại. Trong đó, dược sĩ Phan Văn Tín đã cấp 149 số đăng ký “ma”! Bộ trưởng Nhân tạm đình chỉ chức vụ dược sĩ Tín và chuyển hồ sơ thanh tra sang cơ quan điều tra, thì mấy ngày sau, dược sĩ Phan Văn Tín đã tự tử.

11 năm sau, ngày 5/11/2004, báo Pháp Luật TP.HCM đăng bài: “Giáo sư, cựu Bộ trưởng Y tế Nguyễn Trọng Nhân: Tôi không thể sống chung với tham nhũng”.

Trong đó, GS Trọng Nhân kể lại đầu đuôi vụ việc dược sĩ Tín và xác nhận việc Cục QLD để thuốc giả thuốc dỏm nhập khẩu như hiện nay (năm 2004) là “do hồi đó (1993) mình xử lý chưa xong, chưa triệt để.

Sau khi dược sĩ Tín tự tử, hai ông vụ phó (dược sĩ T.N.D và dược sĩ P.X.L) “đánh” nhau dữ dội để tranh chức. Và sau này tôi mới hiểu vỉ sao họ “đánh” nhau? Vì họ tranh giành vị trí béo bở. Tôi đình chỉ chức vụ của hai ông luôn.

Bọn tham nhũng cũng ghê gớm lắm, nó tìm cách chống trả quyết liệt. Quãng cuối thời kỳ tôi làm bộ trưởng, tôi yêu cầu Hội đồng kỷ luật phải họp để xử lý triệt để vụ việc, nhưng một số thành viên chần chừ không họp.

Tôi đặt vấn đề với thứ trưởng thường trực phải họp hội đồng kỷ luật, để có quyết định kỷ luật những cán bộ sai phạm theo kết luận thanh tra, thì đùng một cái nhận được “trát” của trên gửi xuống yêu cầu đình chỉ mọi cuộc họp của Bộ Y tế. Cuối cùng, vụ án “chìm xuồng”!

GS Nhân cũng cho báo Pháp Luật biết, vì không thể sống chung với tham nhũng, tháng 11/1995, ông phải từ chức trước nhiệm kỳ (tháng 10/1992 – tháng 10/1997).

Cố bộ trưởng Nhân còn sợ mafia mà!

Khi não bộ quan chức và trí thức trống rỗng…

Khi não bộ quan chức và trí thức trống rỗng…

6-6-2022

Tôi bắt đầu bài viết này bằng câu chuyện kể khi đi tập huấn tại Huế. Buổi trưa khi ra nhà hàng liên hoan, một quan chức giáo dục ở một sở dục nọ tay cầm ly bia, tay chống nạnh ưỡn bụng đến chào đoàn chúng tôi. Sau lời giới thiệu chức vụ là lời chào xã giao, anh ta đến cụng ly một cô giáo trẻ, tay cụng tay ôm cho ra vẻ thân thiết. Khi tôi ngứa mắt làm lơ thì anh ta lại đến chỗ tôi, lại tay chống nạnh khoe bụng, tay bưng ly rót bia cho đầy và đòi cụng ly. Tôi xin lỗi, không cụng được! Thế là anh ta kèo nhèo một hồi rồi nốc cạn ly. Không dừng lại ở đấy, anh ta lè nhè, lải nhải chê tôi yếu, không biết uống bia thì không đáng làm thầy chứ đừng nói làm quan! Tôi để anh ta ba hoa một hồi, tôi đứng dậy, tay cầm ly, giơ cao lên và nói: “Cút ngay lập tức! Nếu anh còn léng phéng ở đây nữa, cái ly này sẽ cụng vào đầu anh đấy!”

Anh ta lo cút xéo bằng cái liếc mắt mang hình viên đạn.

Nhưng trong đoàn có người trách tôi là không biết quan hệ, với cung cách của tôi có thể làm mất mối liên kết làm ăn của khoa và trường! Hoá ra quan chức toàn quan hệ làm ăn trên bàn nhậu!

Kể lại chuyện này để thấy, quan chức và trí thức thời nay ngoài khoe của, khoe danh, còn khoe cả tửu lượng để làm sang.

Các bạn cứ để ý xem, ngoài bọn vô học khi không có việc làm thì ngồi lê la ở vỉa hè nốc bia rượu để giải sầu, rất đông dân nhậu ở nhà hàng là đám quan chức và trí thức. Nhà hàng đông người thành nơi để quan chức và trí thức ba hoa chích choè đủ thứ mà mình có. Nào bằng cấp danh hiệu, nào nhà cửa xe cộ, nào cách làm tiền nhanh, nào đào hoa gái gú…, có gì khoe tuốt. Lạ nhất là thi nhau uống, thi nhau nói, gân cổ lên mà nói, không cần ai nghe, miễn sao cái sự khoe này vang động ngập không gian là được!

Tôi chỉ có thể khẳng đinh, khi não bộ quan chức và trí thức trống rỗng thì họ chỉ có thể nhét rượu bia vào đầu để chứng tỏ mình có não!

Lối sống sa đoạ phổ biến ấy, đại biểu Dương Trung Quốc còn tự hào giữa nghị trường rằng, đó là “văn hoá rượu”, lại còn dẫn thơ Bác Hồ ra để chứng minh nữa thì hết thuốc chữa!

Nguyễn Đức Thịnh – cán bộ Ban Quản lý đường bộ Bắc Giang điều khiển xe ô tô gây tai nạn làm chết ba người tại Bắc Giang hôm 2/6/2022. Ảnh: VOV

Trong lối sống phổ biến ấy, những người có trí xem chừng cũng mất trí theo. Giả định, những người có trí, trong tình thế bắt buộc (gọi là “nhiệm vụ chính trị”) ngồi chung bàn hay gần bàn, nhiều khi chỉ là quan hệ bạn của bạn mà bị thách uống, ép uống để thi đua về cái gọi là “tửu lượng” thì cũng mất trí theo. Không biết tự bao giờ “tửu lượng” thành niềm tự hào, kiêu hãnh (từ trung đoàn bò đỏ hay dùng là “ngạo nghễ”) của quan chức và trí thức. Nhiều kẻ uống đầy bụng rồi móc họng ra uống tiếp mới kinh. Các vụ tai nạn giao thông diễn ra kinh hoàng đối với dân chỉ có thể có gốc lây nhiễm từ quân không não hay não chứa toàn bia rượu này!

Cái hành vi thách uống, ép uống như vậy, có đáng đưa vào một trong những hành vi bạo lực hay giết người hơn là “cái nhìn gợi tình”, “khen hàng xóm đẹp”, “vợ đòi chồng làm nhiều tiền hay thăng chức” không?

Cụ Tổng hay dùng từ “suy thoái tư tưởng, đạo đức, lối sống” cho đám quan chức và trí thức này. Tôi thì khẳng định, cái quân này có não đâu mà suy với thoái?

Kỷ luật ông Nguyễn Thanh Long và ông Chu Ngọc Anh

Kỷ luật ông Nguyễn Thanh Long và ông Chu Ngọc Anh

5-6-2022

Hai ông này được/ bị rơi vào tình huống là Ban chấp hành trung ương (BCHTƯ) xem xét, quyết định hình thức kỷ luật. Xét mặt tiêu cực, có nghĩa là hai ông đã “bị” rơi vào tầm ngắm là có thể bị cách chức, khai trừ đảng (thường dễ bị xử lý hình sự). Trường hợp này BCHTƯ ra quyết định, chắc để tránh Bộ Chính trị (BCT) “xử ép” theo hướng “tập trung dân chủ” tức là dân chủ với nhóm lãnh đạo, BCH TƯ biểu quyết tức là một bước dân chủ trong nội bộ đảng, nó thể hiện ý chí của đa số Uỷ viên trung ương (UVTƯ).

Nhưng xét mặt tích cực, thì vụ này y chang vụ đồng chí X được BCHTƯ xử trắng án năm xưa, khiến bác cả phải gạt lệ và không dám chỉ đích danh “Một đồng chí UVBCT”.

Có nghĩa là hai đồng chí này có cửa chạy anh em Trung Ủy [Trung ương uỷ viên]. Chỉ cần chạy được quá bán là thắng. Tuy nhiên, lần này khác trường hợp đồng chí X ở chỗ, X có quyền ban phát quyền lực cho anh Trung Ủy, do là cấp trên. Anh em bỏ phiếu chống đồng chí X cũng rủi ro, nhỡ ảnh thắng ảnh đì chết, nên kết quả là trắng án. Bây giờ hai đồng chí này chỉ ngang vai với các Trung Ủy khác, hoặc thấp hơn. Dẫn đến sự hứa hẹn quyền lực hầu như là không thể, mà chỉ có thể chạy tiền.

Hiện có 179 đồng chí Trung Ủy là chính thức được bầu, 20 đồng chí dự khuyết ngồi hóng. Vì thế nếu chạy thì hơi bị nặng tiền, phải mua được ít nhất 90 phiếu, mỗi phiếu chắc vài tỷ đồng, cũng căng. Mà biết đâu anh em vẫn nhận tiền rồi lại lật kèo thì sao? Nên muốn chắc thì cứ phải chạy ít nhất 120 đồng chí.

Nhưng, bác cả chắc cũng đã dự tính tình huống này, do kinh nghiệm gạt lệ ngày xưa, nên có thể kiềm chế anh em Trung Ủy bằng cây gậy. Chính là dùng vụ Việt Á để kiềm chế Trung Ủy các tỉnh.

Ngay hồi mới có vụ Việt Á, mình đã phân tích đây sẽ là vụ án quan trọng bậc nhất, liên quan đến việc đánh cờ người ở cấp đỉnh của chóp, do có thể dùng việc chia tiền cho CDC và Bệnh viện các tỉnh làm để khóa mồm lãnh đạo các tỉnh.

Anh em đều biết, giám đốc CDC chỉ ngang cấp trưởng phòng của Sở Y tế, một chức quan nhỏ, nên ăn sao được vài chục tỷ đồng của Việt Á lại quả. Chắc chắn anh em phải chia lên trên, trực tiếp là Sở Y tế và lãnh đạo tỉnh. Vì lãnh đạo tỉnh chính là trưởng ban chống dịch và là người ký Quyết định bắt test COVID cực đoan. Không bắt test thì ai chịu test, tiêu thụ sao được hàng? Thế nên động thái bắt giám đốc CDC các tỉnh chính là đốt đít lãnh đạo các tỉnh, tức là các anh em Trung Ủy đó.

Hiện tại công an chưa bắt hết CDC của 63 tỉnh thành đã mua hàng Việt Á, nhưng anh em to mồm chối là không nhận tiền đều đã bị hốt. Bắt một chú là để dọa 10 chú. Chắc giám đốc CDC các tỉnh đều đã bị triệu tập và ngoan ngoãn khai báo chia tiền cho sếp nào rồi. Tức là sự nghiệp chính trị của anh em Trung Ủy đã nằm trong tay bác cả. Ngoan thì thoát, không ngoan thì vào lò.

Chính vì thế, khả năng lật kèo của hai đồng chí này là cực khó, không thể như hồi đồng chí X thoát hiểm. Khi BCT đã chỉ đạo báo chí đánh hai đồng chí thì khó mà thoát. Nếu Trung Ủy nào dám lật kèo thì sẽ bị vào lò luôn, đây cũng là hình thức tập dượt cho việc bầu bán nhân sự chủ chốt sau này.

Phe “củi” và “lò” vẫn luôn tồn tại để đấu tranh với nhau. Củi sẽ dùng mồi nhử là tiền và quyền để thu phục nhân tâm, nhưng lò sẽ dùng bài đe dọa đốt lò để thu phiếu. Hãy chờ xem cuộc chiến củi-lò sẽ đi về đâu nhé.

Sự phối hợp nhịp nhàng trong hành động trục lợi

Sự phối hợp nhịp nhàng trong hành động trục lợi

Đỗ Ngà

5-6-2022

Một bộ test kit giá nhập chỉ 21.560 đồng/bộ nhưng bán ra gấp chục lần. Tổng giá trị nhập khẩu bộ test kit của Công ty Việt Á là 65 tỷ đồng nhưng bán ra được 4000 tỷ đồng. Có như vậy mới dám ngắt 800 tỷ đồng chỉ để … bôi trơn.

Bộ test kit này được quảng cáo là đạt kết quả chính xác gần 100%. Tuy nhiên, thực tế thì bộ kit này khi đem ra dùng cho kết quả rất thiếu chuẩn xác. Rất nhiều người được phỏng vấn lúc thì cho kết quả dương tính lúc thì cho kết quả âm tính khi xét nghiệm trên cùng một bệnh nhân.

Trong hơn 43.000 người chết vì Covid, không ai thống kê nổi có bao nhiêu người phải chết vì bộ test kit dỏm này gây ra. Sự bao trùm của loại bộ kit này trên toàn quốc đã gây ra thiệt hại không hề nhỏ. Người không bệnh nhưng test có bệnh và cho vào nhốt chung với người có bệnh rồi chết. Người có bệnh nhưng test không có bệnh, nên lây cho cộng đồng khiến nhiều người khác nhiễm bệnh chết v.v…

Những trường hợp nếu nhiễm bệnh mà không chết thì nó cũng làm tiêu hao sức lực và tiền bạc của xã hội rất lớn. Nói chung, bộ test kit dỏm nó gây thiệt hại không chỉ tiền bạc mà cả nhân mạng của dân. Ăn của người dân gần 4000 tỷ rồi còn gieo thêm cái chết và sự mất mát khác, thật sự là tột cùng của tội ác.

Trong vụ test kit dỏm của công ty Việt Á, điều đáng sợ không phải là khoản tiền trục lợi, mà sự phối hợp vô cùng nhịp nhàng giữa các ban ngành để ăn cướp tiền dân. Học viện Quân Y thì dựng lên nhóm nghiên cứu dỏm. Bộ Khoa học – Công nghệ thì thừa nhận kết quả nghiên cứu. Bộ Y tế thì thì ký quyết định sử dụng sản phẩm. Để tô thêm vẻ đẹp cho trò lừa đảo này, Ủy ban Nhân dân TP. HCM còn đề nghị tặng huân chương lao động hạng 3 cho Công ty Việt Á. Cả bộ máy chính quyền chỉ để phục vụ kế hoạch trục lợi toàn dân sao cho hoàn hảo nhất.

Trong bài “Chiêu lùa gà và con dấu mật” (*) tôi đã viết trước đó cũng đã nói lên sự phối hợp nhịp nhàng giữ các ban ngành. Trong trường hợp Mobifone mua AVG, Bộ Công an với Bộ Thông tin và Truyền thông phối hợp nhau ra văn bản trao đổi giữa Nguyễn Bắc Son và Tô Lâm để lùa thương vụ Mobifone mua AVG với giá 9.000 tỷ đồng rồi sau đó ngắt 7000 tỷ đồng tiền lời chia nhau. Nhiều cơ quan kết hợp, mục đích cũng chỉ là để moi tiền nhà nước một cách hoàn hảo nhất. Mà tiền nhà nước thì từ tiền thuế của dân mà ra.

Vụ chuyến bay giải cứu cũng vậy. Bộ Giao Thông Vận Tải ra chủ trương rồi chỉ định Vietnam Airlines thực hiện nghĩa vụ, Bộ Ngoại Giao làm nhiệm vụ “gom gà” nhét vào máy bay. Tiền vé được đẩy lên gấp 5 lần giá gốc để trấn lột. Mỗi chuyến bay kiếm khoảng 2 đến 3 tỷ, có tổng cộng 2000 chuyến bay. Vậy nhóm liên minh này kiếm từ 4000 đến 6000 tỷ đồng chia nhau. Đây lại thêm một hình ảnh nữa sự phối hợp nhịp nhàng giữa các ban ngành để trục lợi dân sao cho hoàn hảo nhất.

Chiêu trò trục lợi của chính quyền CS đã phát triển rất cao. Đây là “những bộ máy trục lợi” chứ không phải là cá nhân trục lợi. Các ban ngành khác nhau đều phối hợp rất nhịp nhàng, có phân công phân nhiệm rất chuyên nghiệp. Con người là chi tiết của bộ máy này, nếu ông Nguyễn Phú Trọng có bắt người thì bộ máy đó vẫn còn. Vì thế, ông Trọng có bắt bao nhiêu người, về bản chất vẫn không xóa được các bộ máy trục lợi này.

Tôi tự hỏi, không biết các các bộ ban ngành của Chính phủ họ đang làm gì nữa? Làm chính sách thì kém hiệu quả nhưng phối hợp nhau trục lợi thì lại vô cùng hiệu quả. Một bộ máy nhà nước như vậy thì họ làm được gì ngoài việc hại dân?

______

Tham khảo:

https://www.youtube.com/watch?v=yo4CGTsxAp8

https://www.youtube.com/watch?v=ScmW0cX6zVI

https://cafef.vn/gan-2000-chuyen-bay-giai-cuu-moi-chuyen-thu-loi-den-vai-ty-dong-20220605074815221.chn

______

(*) Chiêu “lùa gà” và con dấu “mật”

Để bắt gà, người ta sẽ bít các đường thoát và chỉ để một lối duy nhất cho gà “thoát thân”. Việc chuẩn bị xong xuôi thì tiến hành đuổi bắt, gà giáo giác tìm đường thoát. Chẳng có đường nào ngoài một lỗ duy nhất, thế là gà chui vào và bị nhốt vào lồng. Hết thoát!

Vụ án Mobifone mua AVG trước đây cũng là dạng “lùa gà” như vậy. Công ty AVG có giá trị chỉ 2000 tỷ, nhưng Mobifone muốn mua nó với giá 9000 tỷ từ tiền nhà nước để lấy 7000 tỷ chênh lệch chia nhau. Muốn mua được AVG giá cao thì phải bít hết con đường định giá thấp. Để AVG không thể rơi vào tay ai ngoài Mobifone bít đường tham gia của công ty nước ngoài.

Để lùa AVG vào tay Mobifone, Nguyễn Bắc Son lúc đó là Bộ trưởng TTTT- đơn vị chủa quản của Mobifone đã bắt tay với Tô Lâm – Thứ trưởng Bộ Công an lúc đó làm trò diễn kịch. Ngày 26/11/2014 Nguyễn Bắt Son cho Trương Minh Tuân gởi đến Tô Lâm Công văn số 200/BTTT-VP để trình bày rằng, có đơn vị “nước ngoài” muốn mua 75% cổ phần AVG. Đến ngày 8/12/2014, Tô Lâm gởi đến Nguyễn Bắc Son công văn số 4352/BCA-A81 để “khuyên” Nguyễn Bắc Son là đơn vị nước ngoài không thể sở hữu hơn 49% AVG và đưa ra ý kiến là “không để AVG rơi vào tay nước ngoài” để nhà nước không mất kiểm soát hạ tầng viễn thông. Màn đóng kịch này mục đích là lùa AVG vào tay Mobifone nhằm nhóm lợi ích trục lợi. Và đến ngày 5/3/2015, Trương Minh Tuấn thay mặt Nguyễn Bắc Son gởi công văn 44/BTTT-QLDN đến Tô Lâm báo là Mobifone đã thỏa thuận với AVG mua lại 95% cổ phần công ty này. Tất cả các công văn này đều đánh dấu “Mật”.

Xong phần lùa AVG vào tay Mobifone thì các bên liên quan tiến hành lùa AVG vào giá 9000 tỷ một cách trông có vẻ hợp lý. Để làm việc này, các bên liên quan đã “mời” 5 công ty định giá và thi nhau múa gậy: Công ty TNHH Hãng Kiểm toán AASC (AASC) thì định giá AVG là 33.299,4 tỷ đồng; Công ty TNHH Chứng khoán Ngân hàng TMCP ngoại thương Việt Nam (VCBS) định giá AVG là 24.548,1 tỷ đồng (VCBS không có tên trong danh sách các doanh nghiệp đủ điều kiện hành nghề thẩm định giá tài sản); Công ty TNHH Định giá Hà Nội – TPHCM (Hanoi Valu) định giá AVG là 18.519,9 tỷ đồng; Công ty Thẩm định giá AMAX (Một công ty được lập ra bởi con gái ông Nguyễn Tấn Dũng – bà Nguyễn Thanh Phượng) định giá AVG là 16.565 tỷ đồng. Tất cả 5 công ty đều đẩy giá AVG lên cao, để rồi bên mua giả vờ đàm phán với bên mán mua lại AVG với giá “hời” là 9000 tỷ đồng.

Sau khi lùa con gà AVG vào tay, các bên tiến hành giao dịch thương vụ và đã ngắt 7000 tỷ ra chia chác. Hành động “lùa gà” này hiện nay được các nhóm lợi ích cấu kết với quan chức để lùa nhiều khổ chủ tiền mất tật mang. Việc Trịnh Văn Quyết bán chui cổ phiếu đánh úp nhà đầu tư chính là hành động lùa gà. Để lùa được gà (nhà đầu tư) vào chuồng, Trịnh Văn Quyết và các quan chức ngành chứng khoán đã phối hợp với nhau. Ở vụ án Mobifone mua AVG thì chính Phạm Nhật Vũ phối hợp với Nguyễn Thanh Phượng, Nguyễn Bắc Son, Trương Minh Tuấn, Tô Lâm, Lê Nam Trà để lùa tiền nhà nước vào tay bọn họ mà chia chác thì vụ án “thao túng cổ phiếu” của Trịnh Văn Quyết là sự phối hợp giữa Trịnh Văn Quyết với Lê Hải Trà và Trần Văn Dũng. Đấy đều là liên minh Gian thương – Tham quan.

Vụ án Mobifone mua AVG sau đó được ông Nguyễn Phú Trọng moi ra gần hết gồm: Nguyễn Bắc Son – Bộ trưởng bộ TTTT, Trương Minh Tuấn – thứ trưởng dưới thời Nguyễn Bắc Son, Lê Nam Trà – Tổng giám đốc Mobifone, Phạm Nhật Vũ – Tổng giám đốc AVG, Võ Văn Mạnh giám đốc AMAX. Trong đó Nguyễn Thanh Phượng lọt lưới vì Nguyễn Thanh Phượng không đứng tên thành lập AMAX mà thay vào đó là “hình nhân thế mạng” Võ Văn Mạnh. Tô Lâm vẫn an toàn thì dấu “Mật” vì tài liệu diễn kịch ấy không được phép mở.

Trong vụ án này, ngoài hành động “lùa gà” của liên minh Gian thương – Tham quan thì điều đáng nói khác nữa là, đó là con dấu “Mật” trong các thương vụ có sự tham gia của nhà nước. Trong vụ án Mobifone mua AVG thì con dấu “Mật” chính là một dạng boongke an toàn bảo vệ các quan chức. Tô Lâm đã trú ẩn trong boongke đó rất. Chính Nguyễn Phú Trọng đã không bật đèn xanh cho phía cơ quan điều tra mở dấu “Mật” đó mục đích là để bảo vệ Tô Lâm. Lúc đó ông Trọng cần Tô Lâm cho nhiều mục đích khác thiếu chân chính. Và không phụ công ơn, sau đó Tô Lâm đã giúp ông Trọng bắt cóc Trịnh Xuân Thanh, bắt cóc Vũ Nhôm, và nhúng tay vào vụ Công an TP. HN bắn chết Cụ Kình vv… Nói chung, ông Trọng cũng đang dùng chữ “Mật” để bảo vệ người phe ông ta khỏi bàn tay luật pháp. Dấu “Mật” của chế độ CS nó đã biến tướng, không phải nó được dùng để bảo vệ bí mật nhà nước mà là với mục đích như thế.

Hiện nay tài liệu truy tố ông cựu Thứ trưởng Bộ Y tế – Cao Minh Quang cũng đang vướng đến một số tài liệu có dính dấu “Mật”. Không biết dấu “Mật” này đang bảo vệ ai? Nếu nhân vật nấp sau dấu “Mật” ấy là người “phe ta” thì Nguyễn Phú Trọng sẽ không cho mở, còn nếu không thuộc thì chuyện mở dấu “Mật” là không khó. Đấy! Bản chất “đốt lò” của ông Trọng thực chất bên trong nó có lắm vấn đề để soi, nó không đẹp như báo chí tung hô.

_________

Công Đức & Công Quỹ – S.T.T.D Tưởng Năng Tiến

S.T.T.D Tưởng Năng Tiến – Công Đức & Công Quỹ

Ảnh của tuongnangtien

 tuongnangtien

Lần đầu tiên ghé phi trường Wattway, giữa thủ đô Vientiane, tôi ngại nước Lào khó kiếm chỗ đổi ngoại tệ nên chìa luôn năm trăm Mỹ Kim cho một cô gái xinh xinh (đang ngồi ngáp vặt ở quầy exchange money) và vô cùng bối rối khi được người đẹp trao lại cho cả chục triệu đồng – trông rất bèo nhèo – mà nàng gọi là tiền Kip.

Tôi vừa nhét vội mớ tiền nhầu nhĩ vào ba lô, vừa lầu bầu bằng tiếng mẹ đẻ (“sao mà nhiều dữ vậy má non”) rồi chợt nhớ ra rằng người dân miền Nam –  ngày trước –  vẫn thường hay giễu cợt khi nói đến “tiền Lèo,” với hàm ý rằng đây là loại chỉ tệ mà giá trị thì vô cùng … tồi tệ !

Bây giờ thì chắc chắn chả còn người Việt nào cười đùa như thế nữa vì tiền bạc ở xứ sở này, hiện nay, cũng chả khác tiền Lèo là mấy! Tiền Chùa thì khác. Nó không bị rẻ rúng như tiền Lèo nhưng cũng không được coi trọng gì cho lắm vì là của thiên hạ (tiền bá tánh/other people’s money) nên khi có dịp thì ai cũng tiêu dùng thả cửa, kể cả lắm vị sư tăng.

Dùng tiền công đức để đánh bạc, chơi đĩ, nhậu nhẹt (lai rai) tuy không phải là hiện tượng phổ biến nhưng cũng chả hiếm hoi chi, khi Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam lựa chọn phương châm hành đạo mới (“Đạo pháp – Dân tộc – Chủ Nghĩa Xã Hội”) và sinh hoạt “dưới bóng cây Kơ Nia” của Mặt Trận Tổ Quốc – kể từ tháng 11 năm 1981.

Cờ tới tay ai, người nấy phất. Tiền vô túi ai, kẻ nấy xài là chuyện bình thường. Chỉ có điều bất thường khiến nhà nước phải bận lòng (hay “động lòng”) vì số tiền công đức mà nhà chùa đang nắm giữ, ngó bộ, quá nhiều!

Nhiều là bi nhiêu?

Bỉnh bút Văn Tâm tường thuật:

Đến nay, GHPGVN chưa công khai số tiền công đức từ các ngôi chùa của mình. Tuy nhiên, có thể hình dung một phần nào đó về độ lớn của tiền công đức qua các con số khác. GHPGVN cho biết đã chi 6.838 tỷ đồng để làm từ thiện từ năm 2012 đến năm 2017. Hay vụ việc Đại đức Thích Thanh Toàn, trụ trì chùa Nga Hoàng ở huyện Tam Đảo, tỉnh Vĩnh Phúc, xin nhận tài sản 200 – 300 tỷ đồng để hoàn tục sau khi bị tố cáo sàm sỡ phóng viên.

FB Thảo Dân nhận xét: “Nặn óc mới ra bao nhiêu thứ thuế, mà dân cũng chửi cho ủng óc. Rứa mà đồng chí chùa nhàn nhã thảnh thơi tiền như vỏ hến, nhà nước nào chịu được.”

Vì không “chịu được” nên ngày 4 tháng 5 năm 2021, Bộ Tài Chánh ra thông báo “vừa hoàn thiện dự thảo thông tư hướng dẫn quản lý, thu chi tài chính cho công tác tổ chức lễ hội và tiền công đức, tài trợ cho di tích và hoạt động lễ hội. Quy định này nhằm quản lý chặt chẽ nguồn tiền công đức, tài trợ cho các hoạt động nêu trên.”

Nhà Chùa, tất nhiên, phản đối:

Ngày 20/4/2022, Giáo hội Phật giáo Việt Nam đã gửi công văn phản hồi dự thảo thông tư lần thứ ba của Bộ Tài chính về việc quản lý tiền công đức, tiền tài trợ tại các di tích.

Theo đó, thứ nhất, giáo hội không chấp nhận quy định nhà chùa phải báo cáo cho nhà nước về các khoản thu, chi khi tổ chức lễ hội tại các di tích thuộc giáo hội.

Thứ nhì, giáo hội phản đối yêu cầu dùng tiền công đức của nhà chùa để tổ chức các lễ hội do cơ quan nhà nước tổ chức tại các di tích tôn giáo.

Thứ ba, giáo hội yêu cầu dự thảo không đặt ra quy định về việc quản lý chi tiêu, minh bạch tiền công đức, tiền tài trợ của các tổ chức tôn giáo và các di tích tôn giáo. (Thái Thanh. “Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Không Muốn Minh Bạch Tiền Công Đức.” Tạp Chí Luật Khoa May 21, 2022).

Vẫn theo nhận xét của tác giả Thái Thanh thì “yêu cầu này của giáo hội khó có thể trở thành hiện thực.”

Sao mà “thành” được! Đâu thì không biết chớ ở nước CHXHCNVN thì thằng nào có súng là thằng đó nắm tiền. Khỏi có nói nhiều, và cũng khỏi phải bàn cãi lôi thôi gì nữa. Kể từ nay công đức và công quỹ là một, chấm hết!

Thế cũng hay (cho nó tiện việc sổ sách) nhưng chưa “hết” đâu! Còn một vấn nạn mà nhiều người quên đặt ra là công quỹ hiện đang được sử dụng ra sao? Câu trả lời có thể tìm được dễ dàng, qua vài cái tựa ngắn ngủi, trên trang nhất của những tờ báo quốc doanh:

Ô hay! Thế thì ngân quỹ “biến” đi đâu?

Tiền nhà nước thì cũng giống như tiền của nhà chùa vậy mà, cũng đều là của bá tánh cả. Sư tăng mà còn chơi xả láng (sáng về sớm) thì nói chi đến giai tầng cán bộ. Báo Người Lao Động, số ra ngày 16 tháng 5 năm 2022, ái ngại cho hay:

Việc cựu chủ tịch UBND TP Hạ Long Phạm Hồng Hà bị cơ quan tố tụng tỉnh Quảng Ninh bắt giam gây chú ý dư luận không phải vì quan chức này rơi vào vòng lao lý mà vì khối tài sản quá lớn.

Theo đó, cựu chủ tịch này ngoài căn biệt thự đang ở được ước đoán có giá gần trăm tỉ đồng cùng dàn cây cảnh độc, lạ và 4 chiếc ô tô đắt tiền, gồm: 1 chiếc SUV hiệu Lexus LX570 có giá từ 8 – 10 tỉ đồng tùy phiên bản; 1 chiếc Lexus ES 250 giá từ 2,6 tỉ đồng; 1 chiếc SUV hiệu Vinfast Lux SA 2.0 giá từ 1,2 tỉ đồng; 1 chiếc Mercedes E 300 giá từ gần 2,9 tỉ đồng.

Nói tóm lại thì dù công đức hay công quỹ cũng đều … thất thoát ráo trọi. Bỏ vô đâu thì cũng thế (thôi) nên tác giả Tân Phong có đề nghị rất thực tế như sau: “Cái hòm công đức phải được chia phần cho đều. ‘Của đồng chia ba, của nhà chia đôi,’ ít nhất thì cũng phải chia làm ba. Một phần nộp về Bộ Tài Chính, một phần nộp về Giáo Hội quốc doanh và phần còn lại chia cho các sư quốc doanh trụ trì …thì có thế mới yên được.”

Trong tinh thần “tốt đạo đẹp đời” và với ý hướng “xây dựng khối đoàn kết dân tộc,” tôi hoàn toàn nhất trí với đề xuất thượng dẫn. Chứ nhà nước lại cứ nhất định muốn vơ hết phần của nhà chùa thì ngó cũng (hơi) khó coi, và cũng khó làm.

Chả lẽ, từ nay, Ban Tôn Giáo Chính Phủ lại phải gài thêm vào mỗi chùa vài nhà sư nữa để canh chừng tiền bạc? Và dù vậy (chăng nữa) cũng chưa chắc đã êm vì chả có gì bảo đảm là “chi bộ nhà chùa” sẽ không thông đồng với nhau để chia chác mấy cái thùng công đức.

Hơn nữa, công bằng và khách quan mà xét, chính phủ không nên quên vai trò tích cực của nhà chùa trong việc … an dân! Trong số 17. 000 ngôi chùa hiện nay thì tuyệt đại đa số (14.500) đều được điều hành bởi những tu sỹ quốc doanh. Đám ma tăng trụ trì này đã góp phần không nhỏ trong việc ru ngủ đám đông bởi nhiều hủ tục mê tín dị đoan.

Thay vì lên chùa (gọi vong, thỉnh vong, cúng vong, nhập hồn, giải oan, giải hạn, cúng linh …) quần chúng lại xuống đường (đòi hỏi quyền sở hữu đất đai, hủy bỏ điều 4 hiến pháp, bầu cử tự do, tam quyền phân lập …) thì lôi thôi lắm và lôi thôi lớn.

Với cái thế nước chông chênh hiện nay, và trong tình cảnh thù trong/giặc ngoài như hiện tại mà nhà nước vẫn nhất định không chịu ăn chia với nhà chùa thì e chả phải là một quyết định khôn ngoan. Ấy là tôi vì quá rảnh nên cũng bàn (chơi) thế thôi. Hy vọng cũng lọt tai được vài người, nhất là những vị vẫn hay bỏ tiền vào mấy cái thùng công đức ở những ngôi chùa của GHPGVN (không) TN!

Giải pháp nào cho tình trạng ngập lụt ở đô thị VN?(BBC)

BBC News Tiếng Việt

Giải pháp nào cho tình trạng ngập lụt ở đô thị VN?

Bàn về nguyên nhân của tình trạng ngập ở các tỉnh thành phía Bắc hiện nay, Thạc sĩ Đỗ Đức Thắng nói với BBC: “Công tác quản lý quy hoạch thực sự có vấn đề.”

Không chỉ Hà Nội, các địa phương miền Bắc như Thái Nguyên, Vĩnh Phúc, Bắc Giang… cũng biến thành biển nước sau mưa.

Theo Thạc sĩ Thắng, chuyện nông thôn ngập là chuyện rất lạ, thậm chí ngay bên cạnh con sông cũng bị lụt.

“Hà Nội ngập có thể nói là do thủy triều hay TP.HCM có thể nói là do triều cường, không có chỗ thoát, nhưng ở nông thôn, hay những đô thị ở trên độ cao lớn vẫn ngập, thì là do công tác tổ chức thoát nước kém. Các cống thoát nước bị bùn đất rác rưởi gây ách tắc, không ai chăm sóc khai thông nên khi dòng nước lớn ở trên trời đổ xuống không thoát được,” ông Thắng nói.

Thạc sĩ Thắng cùng các chuyên gia đô thị đưa ra một số giải pháp cho tình trạng ngập hiện nay. Các bạn đọc bài tại đây: https://bbc.in/3Q03h0E

Từ chuyện ‘bể chứa nước’ ở Hà Nội, nghĩ về ‘tầm nhìn’

Từ chuyện ‘bể chứa nước’ ở Hà Nội, nghĩ về ‘tầm nhìn’

Bởi  AdminTD

 Blog VOA

Trân Văn

2-6-2022

Cộng đồng mạng xã hội châm biếm về trận ngập lụt hôm 29/5 ở Hà Nội. Ảnh trên mạng

Cuộc thảo luận về việc xây dựng các… “bể chứa nước mưa” cho Hà Nội nhằm chống ngập chỉ mới bắt đầu, tuy chưa khảo sát, chưa lập dự toán nhưng vẫn có thể phỏng đoán…

Sau khi ông Trần Hồng Hà – Bộ trưởng Tài nguyên Môi trường (TNMT) – tuyên bố… “cần nghiên cứu các giải pháp kỹ thuật như xây những bể ngầm lớn tại khu vực xung yếu thường xuyên xảy ra ngập hoặc tận dụng các khu vực rộng lớn như cánh đồng, sân vận động làm nơi chứa nước” để giải quyết tình trạng thủ độ Cộng hòa XHCN Việt Nam càng ngày càng dễ ngập, đã vậy lại còn ngập sâu, ngập lâu (1) như vừa thấy trong các ngày 23/5/2022 (2), 27/5/2022 (3), 29/5/2022 (4)… giới hữu trách bắt đầu thảo luận sôi nổi về việc xây dựng các “bể chứa nước mưa” ở Hà Nội (5).

Cuộc thảo luận về việc xây dựng các… “bể chứa nước mưa” cho Hà Nội nhằm chống ngập chỉ mới bắt đầu, tuy chưa khảo sát, chưa lập dự toán nhưng vẫn có thể phỏng đoán, chi phí xây dựng hệ thống thoát nước cho một đô thị mà diện tích lên tới hàng ngàn cây số vuông như Hà Nội, trong đó có các… “bể chứa nước mưa” sẽ lên tới… “hàng trăm ngàn tỉ”. Đó là hậu quả của tình trạng được ông Hà, cũng như giới hữu trách và chuyên gia khái quát là do “thời tiết dị thường, mưa lớn cực đoan, hạ tầng thiếu đồng bộ, thiếu tầm nhìn”, các qui hoạch đã “bê tông hóa Hà Nội, lấp những túi chứa nước là ao hồ,…”!

***

Ý tưởng xây dựng các… “bể chứa nước mưa” cho Hà Nội nhằm chống ngập nhắc thiên hạ nhớ tới vấn nạn ngập lụt ở TP.HCM. Trong 15 năm vừa qua, TP.HCM đã chi hàng trăm ngàn tỉ để giải quyết vấn nạn ngập lụt nhưng vô ích vì gần như không thể khắc phục hậu quả của các… “qui hoạch” trước đó! Dẫu việc thoát nước ở Sài Gòn dựa vào hệ thống sông và kênh, rạch tự nhiên nhưng dựa trên… “qui hoạch”, chính quyền TP.HCM vẫn ra lệnh lấp khoảng 30% diện tích sông và kênh, rạch. Theo một nghiên cứu của Viện Khoa học thủy lợi miền Nam thì chỉ trong 12 năm từ 1996 đến 2008, tại Sài Gòn đã có hơn 100 kênh, rạch với tổng diện tích khoảng 4.000 héc ta bị lấp và bị lấn chiếm (6).

Rồi cũng theo… “qui hoạch”, nhằm… “chống ngập”, tháng 10 năm 2015, giới hữu trách ở TP.HCM loan báo sẽ chi 300 tỉ để khôi phục lại kênh Hàng Bàng – con kênh mà những viên chức tiền nhiệm từng dựa vào… “qui hoạch” để ra lệnh lấp vào năm 2000! Việc dựa vào… “qui hoạch”, cho phép lấp một phần hoặc toàn bộ sông, kênh, rạch để xây dựng đủ loại công trình đã ngốn hàng chục ngàn tỉ đồng, sau đó cũng dựa vào… “qui hoạch”, chi thêm hàng chục ngàn tỉ đồng để khôi phục lại (7) chắc chắn chỉ có ở… Việt Nam! Đáng nói là hệ thống chính trị, hệ thống công quyền ở Việt Nam nói chung và ở Hà Nội nói riêng không rút ra được kinh nghiệm nào từ chuyện xảy ra ở TP.HCM cách nay 20 năm.

Cũng vì vậy, sau hàng loạt… “qui hoạch” nhằm… “phát triển thủ đô”, giờ những viên chức hữu trách mới nghĩ đến chuyện xây dựng các… “bể chứa nước mưa” nhằm chống ngập cho Hà Nội. Hàng ngàn, hàng chục ngàn, hàng trăm ngàn tỉ lấy từ đâu để chi cho “phát triển thủ đô” và giờ chuẩn bị chi hàng ngàn, hàng chục ngàn, hàng trăm ngàn tỉ khác cho các… “qui hoạch”… “chống ngập”? Tất nhiên là từ công khố và đi vay. Thay vì dùng các loại thuế, phí đã thu để nâng cao phúc lợi công cộng (ví dụ thực hiện chính sách giáo dục hoàn toàn miễn phí, cấp phát sách giáo khoa cho trẻ con như thiên hạ) thì thuế, phí được dốc hết vào các… “qui hoạch” để… “phát triển” rồi “sửa sai” và… “trả nợ”!

***

Chuyện không có kiến thức nhưng không tham khảo ý kiến của các chuyên gia, không thèm nghe các khuyến cáo, cảnh báo khi chỉ đạo… “qui hoạch”, phê duyệt… “qui hoạch”, đã cũng như đang biến nhiều thành phố, thị xã, thị trấn ở Việt Nam thành… “nơi khó sống” vì cư dân phải đối diện với đủ loại vấn nạn (kẹt xe, ngập lụt vào mùa mưa, ô nhiễm do khói bụi, ô nhiễm mặt nước, sụt lún, sạt lở,…) và Hà Nội chỉ là một trong nhiều ví dụ. Chuyện Hà Nội càng ngày càng dễ ngập lụt nghiêm trọng chỉ là một trong số những nhân họa xuất hiện ở khắp nơi tại Việt Nam.

Thực tế cho thấy, dù… “qui hoạch” đã phá hỏng những yếu tố vốn là nền tảng trong xây dựng, phát triển đô thị hiện đại vừa rất khó khắc phục, vừa gây ra hậu quả càng ngày càng trầm trọng nhưng không viên chức hữu trách nào trong hệ thống chính trị, hệ thống công quyền tại Việt Nam nhận trách nhiệm hay bị truy cứu trách nhiệm. Tệ hơn, những hệ thống này vẫn tiếp tục áp đặt… “ý chí chủ quan” của một số cá nhân là lãnh đạo hoặc của tổ chức đảng từ trung ương đến địa phương. Thậm chí, các loại qui hoạch tùy tiện, phi lý còn được gắn thêm… “tầm nhìn” để duy trì, phát tán tai họa lâu dài hơn!

Làm chính sách hay tập làm văn

Làm chính sách hay tập làm văn

Huy Đức

2-6-2022

Từ khóa II đến khóa VII, Quốc hội ta cơ cấu đại biểu bao gồm cả người chăn bò và công nhân vệ sinh. Trong những lần trả lời phỏng vấn tôi, anh Hồ Giáo kể, khi cần ông phát biểu, Văn phòng thường chuẩn bị trước rồi đưa giấy cho ông, ông chỉ cần lên đọc. Bởi thế, ngay cả hồi đó mà cũng có mạng xã hội, chưa chắc đại biểu đã có khả năng “mua vui” như mấy ngày qua.

Lỗi không phải chỉ ở từng đại biểu.

Tôi tìm lại Luật Quy hoạch, Luật được nhắc nhiều nhất mấy ngày họp đầu. Hiếm có văn bản luật nào lại được trình bày một cách tăm tối như Luật này. Tôi cố gắng đọc đi đọc lại cả 59 điều mà không thấy rõ, đâu là “quy phạm”, đâu là “chính sách”. Luật Quy Hoạch không phải là cá biệt, nếu không thay đổi tư duy làm luật thì Quốc hội, nơi lẽ ra phải làm chính sách, chỉ có thể làm tập làm văn.

Một trong những luật ban hành sớm nhất kể từ sau Hiến pháp 1992 là Luật Đất Đai. Những chính sách tiến bộ hơn kể từ sau đổi mới được đưa một cách thận trọng vào luật này. Nhưng, một phần của những chính sách này gần như đã bị phá hỏng bởi Pháp lệnh 14-10-1994 (luật mẹ của Nghị định 18).

Tiến trình sửa đổi Nghị định 18, bãi bỏ Pháp lệnh 14-10-1994, trả lại cho các tổ chức (chủ yếu là doanh nghiệp tư nhân) “quyền sử dụng đất” là một tiến trình đấu tranh chính sách (giữa cải cách và bảo thủ). Các văn bản liên quan đến Luật Đất Đai ở giai đoạn này vẫn khá mạch lạc và những lần sửa đổi chỉ là sửa đổi những điều luật chính, liên quan.

Luật Đất Đai 2003 là một bước lùi về chính sách, trao cho Nhà nước nhiều quyền thu hồi đất đai hơn. Nhưng, cái tôi muốn nói là tham vọng sửa đổi toàn diện Luật Đất Đai 1993 trong năm 2003 đã mở đầu một thời kỳ Quốc hội bị kéo vào công cuộc làm văn bản chứ không phải làm chính sách.

Tôi vẫn cho rằng, không gian chính trị này vẫn chưa đủ chín để đụng đến vấn đề “đất đai thuộc sở hữu toàn dân”. Tuy nhiên, vẫn có thể thay đổi nội hàm của nó, vẫn có thể sửa chính sách và có một cách tiếp cận khác để làm luật đất đai rõ ràng, ngắn gọn.

Không có cái gì có thể bán được hàng trăm triệu, hàng chục tỉ đồng mà không gọi là tài sản. Đất đai của một quốc gia tồn tại ở các dạng: tài nguyên và tài sản… Tài sản có tài sản công (đất công) và tài sản tư (đất tư). Đã là tài sản thì phải được hiến pháp bảo hộ và nó chỉ được quyết định bởi quan hệ dân sự và tư pháp.

Tuy nhiên, khác với động sản, bất động sản, ngay cả ở những quốc gia có đa sở hữu. Thì không phải cứ là chủ đất thì muốn làm gì thì làm. Nhà nước bảo hộ để người dân thực thi các quyền dân sự, sang nhượng, mua bán…; khi có tranh chấp (với nhau hoặc với nhà nước) thì chờ phán quyết của quyền tư pháp. Khi đã coi quyền sử dụng đất là tài sản thì không nên áp dụng quyền hành chánh thu hồi, mà nên áp dụng quyền trưng dụng, trưng mua mà Hiến pháp có trao cho Nhà nước.

Nhà nước chỉ nên sử dụng quyền hành chánh để kiểm soát mục đích sử dụng đất và quyền phát triển (trồng cây, xây nhà trên đất…).

Với cách tiếp cận này, luật đất đai chỉ cần dăm, bảy điều và luật quy hoạch cũng không nên “vẽ cả ngày mai thành bức tranh…” khi mà chưa biết nguồn lực từ đâu ra cả.

Thay vì quy hoạch, luật cần đưa ra những quy phạm rõ ràng, ví dụ: Nghiêm cấm chuyển đất nông nghiệp ở những nơi màu mỡ (Văn Giang, Ecopark…) thành đất đô thị; Nghiêm cấm lấp ao, hồ, sông ngòi tự nhiên; Trong quá trình phát triển đô thị cứ lấp một mét ao hồ ở chỗ này thì phải đào lại một mét ao hồ ở nơi khác trong phạm vi cùng chịu tác động của khu đô thị ấy…

Hoặc: Nhà ở không được xây bám theo các trục đường giao thông; các cụm dân cư phải được bố trí đường riêng và phải ở cách xa đường giao thông một khoảng cách nhất định (cao tốc xa hơn đường liên tỉnh, liên huyện…).

Nếu trong thập niên 1990s đã áp dụng nguyên tắc này thì bây giờ tai nạn giao thông đã không nhiều và muốn mở rộng đường sá đã không vất vả thế; khu Bàu Cát (Tân Bình), Kỳ Hòa (quận 10), Đinh Bộ Lĩnh (Bình Thạnh)… đã không ngập lụt. Và, thay vì cắm cúi làm quy hoạch, nếu ngay sau Đại hội VII, Quốc hội có luật cấm xây nhà riêng lẻ cách điểm tiếp nước Hồ Tây từ 3 – 5 trăm mét; kiểm soát xây cất từ chân đê tới mép dòng chảy sông Hồng đoạn đi qua Hà Nội thì giờ Thủ đô đã khác.

Đừng coi việc làm luật cũng là một cơ hội như làm… dự án. Tư duy chưa thay đổi, điều kiện chưa chín muồi thì chưa thể có thay đổi về chính sách (nhất là trong chính sách đất đai, có người muốn giữ sở hữu toàn dân vì sợ chệch hướng; có người muốn giữ quyền thu hồi đất của nhà nước vì lợi ích).

Chưa thay đổi về chính sách mà sửa luật thì chỉ làm tập làm văn. Và nếu không thay đổi chính sách một cách toàn diện thì đừng sửa toàn văn luật hay bộ luật mà chỉ cần ra một luật sửa đổi chỉ 1, 2 điều là đủ.

Bà Phan Thị Mỹ Dung, ĐBQH tỉnh Long An. Ảnh chụp màn hình báo Tuổi Trẻ

Phải có phương pháp làm việc khoa học để đừng làm mất thời gian của Quốc hội. Nên đưa các vấn đề chính sách ra để các nghị sĩ thảo luận (thay vì để đại biểu ăn nói như một đại cử tri). Khi đã hình dung quyết sách thì để các Ủy ban cùng đội ngũ chuyên môn thiết kế các “quy phạm” trước khi trình Quốc hội thông qua, biểu quyết.

Quyền lực của Quốc hội càng độc lập với Chính phủ càng tốt khi thực thi giám sát. Nhưng, chương trình nghị sự của Quốc hội mà nếu không bám sát chương trình hành động của Chính phủ (phản đối hay ủng hộ) thì các phát biểu ở Quốc hội rất dễ trở nên lạc lõng. Lạc lõng như những ông chồng thay vì nhặt rau, bế con, chỉ chăm chăm sang nhà khác nhìn xem vợ hàng xóm xinh hay xấu.

NGHĨ VỀ CHÍNH SÁCH GIÁO DỤC HIỆN NAY

 Lê Hoàng Nam

Bài viết hay và đầy trách nhiệm của một công dân

NGHĨ VỀ CHÍNH SÁCH GIÁO DỤC HIỆN NAY

Từ đầu thập niên 1950 đến nay, đã hơn 70 năm trôi qua, với sự ra đời của khoảng 3 thế hệ tiếp nối nhau. Vậy mà những gì thế hệ sinh vào những năm 1940 -1950 tại miền Nam đã trải qua, so với những gì mà thế hệ hôm nay đang chứng kiến, tưởng như là một giấc mộng dài.

Còn nhớ rõ vào đầu thập niên 1950, khi chúng tôi học Tiểu học, quyển Quốc văn Giáo khoa thư (và nhiều sách học khác) sờn cả bìa, cả gáy, vì được chuyền từ nhiều lớp đàn anh xuống nhiều lớp đàn em, chuyền từ ông anh xuống cô em trong gia đình. Những quyển sách học đó đã tồn tại từ ngày phát hành đầu tiên năm 1926 cho đến thập niên 1960!

Thời đó, hàng năm, Bộ Quốc gia Giáo dục của chế độ miền Nam chỉ ban hành chương trình học chi tiết cho cả năm mà không hề kèm theo một bộ sách giáo khoa bắt buộc nào. Thầy cô giáo bằng vào kiến thức trong đầu, những sách vở mình có được, dạy sao miễn đáp ứng được yêu cầu do chương trình của Bộ đề ra, học sinh thi đỗ nhiều. Tôi còn nhớ rõ, năm 1959, thầy Nguyễn Duy Diễn dạy Việt văn, thầy Tạ Thanh Sơn dạy Sử Địa cho chúng tôi, khi vào lớp chẳng mang theo sách vở gì, cứ đứng trên bục giảng mà thao thao bất tuyệt.

Vào những thập niên 1950-1960, tại miền Nam, trong các kỳ thi Trung Học Đệ nhất cấp (Phổ thông cơ sở), Tú Tài I (hết lớp 11), Tú Tài II (Phổ thông Trung học), tỉ lệ số thí sinh thi đỗ thường chỉ đạt từ 25 – 45%, hầu như không bao giờ đạt đến mức 50%. Đó là tỉ lệ xác định đúng thực chất kết quả học tập của học sinh cả nước, đồng thời cũng là động lực thúc đẩy mỗi em phải cố gắng học tập để không phải ở lại lớp cũ nhiều lần.

Sách tham khảo để đọc bổ sung vào kiến thức nhà trường thì trăm hoa đua nở, do các thầy cô giáo, công lập cũng như tư thục, soạn thảo với tư cách cá nhân, sách nào học sinh thấy hay, phù hợp với nhu cầu kiến thức của mình thì mua về đọc. Sách của ông bà Tăng Xuân An, Nguyễn Sỹ Tế, Nguyễn Duy Diễn, Bùi Hữu Đột, Bùi Hữu Sủng, Trần Bích Lan, Trần Văn Hiến Minh, Nguyễn Văn Mùi … chen vai thích cánh trên thị trường sách đọc một cách thật bình đẳng và lành mạnh, Bộ QGGD không can thiệp vào quá trình biên soạn, in ấn và phát hành bao giờ.

Ngày nay, sau hàng 60-70 năm, nền giáo dục hiện đại đặt ra cho mỗi chúng ta nhiều điều để lo nghĩ. Đó là những chính sách giáo dục lấy thành tích ảo và lợi nhuận làm tiêu chí hàng đầu. Học sinh phải thi đỗ gần 100% thì nhà trường, thầy cô mới không bị khiển trách, từ đó, các em ỷ lại vào kết quả đoán trước được, không phấn đấu trong học tập, vì không ai dám đánh rớt mình. Lấy cớ cần phải “cải cách giáo dục” hàng năm, sách giáo khoa in xong, ngốn khối tiền của phụ huynh học sinh, qua năm sau trở thành mớ giấy lộn! Với vài chục triệu học sinh các cấp, hàng năm người ta thải ra hàng chục triệu mớ giấy lộn như thế!

Đất nước còn nghèo, nhiểu bậc cha mẹ còn lam lũ, khổ sở với từng miếng ăn, vậy mà cứ vào mỗi đầu niên học lại đối mặt với cơn ác mộng sách giáo khoa và nhiều thứ quỹ không tên của nhà trường. Đây không chỉ là vấn đề kỹ thuật, nghiệp vụ, mà quan trọng hơn cả, còn là vấn đề đạo lý nữa. Bởi vì ai cũng biết rằng hàng năm, lượng sách giáo khoa in mới ngốn một ngân khoản khổng lồ từ túi tiền của đa số dân nghèo. Kết quả hoạt động giáo dục theo chiều hướng kinh doanh đó thu về cho ngân sách quốc gia bao nhiêu, còn bao nhiêu chảy vào túi người soạn sách, kẻ in sách, kẻ phát hành sách thì chỉ có … trời biết!

Điều khiến cho nhiều người dân … không vui là những vấn đề chúng ta nói đến hôm nay đã được nhắc đi nhắc lại từ rất nhiều năm trước. Vậy mà những người làm giáo dục vẫn bình chân như vại, xem như nước đổ lá khoai. Thậm chí không ít lần, dư luận dành cho cá nhân người cầm đầu nền giáo dục nước nhà những ngôn từ thiếu tôn trọng, khiến cho những ai quan tâm đến vận mệnh của thế hệ trẻ không khỏi đau lòng.

Thiển nghĩ, vấn đề giáo dục hiện nay, trong đó nổi cộm là vấn đề sách giáo khoa, nội dung chương trình giảng dạy và cách giảng dạy, cần được xem là vấn nạn lớn của cả nước, không chỉ riêng của Bộ Giáo dục. Toàn bộ bộ máy đầu não của quốc gia, từ Quốc Hội, Chính phủ, các cơ quan liên bộ trở xuống, cần được vận dụng để gỡ cho xong cái mớ bòng bong giáo dục đang thít chặt vào cuộc sống lầm than của đại bộ phận người lao động trong nước.

Với tư cách là những người đóng thuế để nuôi bộ máy chính quyền, mọi người dân có quyền đòi hỏi tinh thần trách nhiệm của những người sử dụng các đồng tiền thuế đó.

Lê Nguyễn

30.5.2022

Xây dựng chủ nghĩa xã hội, xã hội hóa và ơn… đảng!

Xây dựng chủ nghĩa xã hội, xã hội hóa và ơn… đảng!

Blog VOA

Trân Văn

1-6-2022

Một lớp học tại trường Nhị Đồng, Bình Dương. Hình minh họa. Nguồn: VNN

Học phí ở tất cả các cấp thuộc hệ thống giáo dục phổ thông (nhà trẻ, mẫu giáo, tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông) đã tăng, đang tăng và sẽ còn tiếp tục tăng chưa biết đến khi nào thì ngừng, thậm chí tăng vài lần, có nơi như TP.HCM, học phí THCS tăng gấp năm lần (1). Học phí đại học cũng thế (2). Ngoài học phí, giá bán sách giáo khoa cũng tăng từ hai đến ba lần (3). Giáo dục tại Việt Nam đã, đang và sẽ không còn là cơ hội cho tất cả mọi người!

Ai cũng biết, không có bình đẳng trong giáo dục sẽ không thể nào đạt được bình đẳng trong xã hội. Làm sao có thể xây dựng một… “xã hội công bằng, dân chủ, văn minh” khi càng nghèo càng thua thiệt, đặc biệt là thua thiệt trong cơ hội thụ hưởng phúc lợi trong lĩnh vực giáo dục? Vì sao hoạt động giáo dục cho tất cả các cấp thuộc hệ thống giáo dục phổ thông của đa số quốc gia trên thế giới hoàn toàn miễn phí mà Việt Nam lại đi theo hướng ngược lại?

Vì sao hệ thống chính trị, hệ thống công quyền Việt Nam liên tục… “đổi mới”, liên tục… “cải cách” nhưng càng… “đổi mới”, càng… “cải cách” thì những phúc lợi công cộng vốn dĩ là nền tảng của một xã hội lành mạnh càng giảm? Chẳng hạn khi… “đổi mới sách giáo khoa” để “cải cách giáo dục” thì nội dung sách giáo khoa càng lắm điều để bàn và sách giáo khoa trở thành loại sản phẩm số đông không dễ chạm tới, phải “đổ mồ hôi, sôi nước mắt” mới chạm được, khác với đa số trong phần còn lại của nhân loại – được cấp phát!

Sách giáo khoa vốn là loại sản phẩm cần cập nhật thường xuyên. Bởi hàm lượng tri thức trong sách giáo khoa cần phải vừa đủ, vừa đúng với thực tại, giá sách giáo khoa thường không rẻ. Thù lao không xứng đáng, không mấy người có khả năng muốn bỏ sức làm công việc vốn chẳng dễ dàng này. Tuy nhiên ở nhiều xứ khác, phụ huynh không cần phải bận tâm đến giá sách giáo khoa cũng như các ấn phẩm hỗ trợ con cháu họ học tập. Chính quyền – được trả lương để quản trị, điều hành – phải giải quyết điều đó.

Ở Việt Nam, “dưới sự lãnh đạo tài tình, sáng suốt của đảng”, hệ thống chính trị, hệ thống công quyền đã dùng… “xã hội hóa” chuyển nghĩa vụ của họ trong những lĩnh vực vốn là phúc lợi công cộng thành trách nhiệm công dân, chất gánh nặng giáo dục, y tế lên vai và lưng của dân chúng. Điểm khác biệt ấy giữa “chế độ xã hội chủ nghĩa” với đa số thuộc phần còn lại của nhân loại được định nghĩa là… “sự ưu việt”. Không thừa nhận… “sự ưu việt” này sẽ bị loại trừ.

Xét về bản chất, chỉ trích Bộ trưởng Giáo dục nói riêng và ngành giáo dục – đào tạo nói chung là… bất bình theo… định hướng. Chính phạm không phải là Bộ trưởng Giáo dục và ngành giáo dục – đào tạo. Phải chất vấn Tổng Bí thư, Chủ tịch Nhà nước, Chủ tịch Quốc hội, Thủ tướng, rằng vì sao đảng giành quyền lãnh đạo toàn diện, tuyệt đối mà nghèo lại phải chịu thua thiệt về đủ mọi mặt, kể cả trong lĩnh vực giáo dục? Vì sao “đổi mới” và “cải cách” trong tất cả các lĩnh vực lại chỉ tạo ra cơ hội cho thiểu số có liên quan?

***

Giáo dục – đào tạo chỉ là một lĩnh vực vốn phải trở thành phúc lợi công cộng nhưng càng ngày càng xa tầm với của thành phần yếu thế. Y tế cũng vậy! Câu chuyện bé gái bốn tuổi, ngụ ở thôn Ma Y, xã Phước Tân, huyện Sơn Hòa, tỉnh Phú Yên, mới uổng mạng vì bị rắn cạp nia cắn nhưng các bệnh viện từ huyện đến tỉnh bó tay chỉ vì không có huyết thanh kháng nọc rắn là một ví dụ cho thấy sự tàn bạo, phi nhân của hệ thống chính trị, hệ thống công quyền đối với tính mạng, sức khỏe của công dân.

Giá huyết thanh kháng nọc rắn chỉ ngang với các loại dược phẩm thông thường. Không chỉ Bệnh viện huyện Sơn Hòa, Bệnh viện tỉnh Phú Yên không có mà các bệnh viện chuyên khoa nhi hàng đầu ở miền Nam Việt Nam như Bệnh viện Nhi đồng 1, Bệnh viện Nhi đồng 2 ở TP.HCM cũng không có. Lý do các bệnh viện không có được giải thích là vì nhu cầu tiêu thụ thấp, giá bán thấp, lợi nhuận không đáng kể nên các doanh nghiệp có quyền nhập cảng dược phẩm không mua và Bộ Y tế không thèm lo (4)!

Tổng Bí thư, Chủ tịch Nhà nước, Chủ tịch Quốc hội, Thủ tướng chẳng bao giờ bận tâm đến những chuyện thuộc loại như vậy. Tại Việt Nam, các lĩnh vực vốn được thên hạ xác định là phúc lợi công cộng đều đã được… “xã hội hóa”, có nghĩa là dân chúng phải tự cứu lấy mình, không tự cứu được thì… thôi. Hệ thống chính trị, hệ thống công quyền chỉ bận tâm đến chuyện làm sao để đảng tiếp tục nắm giữ quyền lãnh đạo toàn diện, tuyệt đối để… tiếp tục xây dựng CNXH!

Cuối tuần vừa rồi, Hà Nội lại ngập nặng. Chỉ trong vòng một tuần, nhiều thứ tài sản cá nhân ở thủ đô Cộng hòa XHCN Việt Nam chìm sâu trong nước hai lần (5). Giống như nhiều lần trước và ở nhiều nơi khác trên khắp Việt Nam, thiệt hại đa dạng và không nhỏ do cả hai cơn mưa lớn (một vào 23/5/2022, một vào 29/5/2022) do các nạn nhân tự gánh vác, tự giải quyết. Dù rõ ràng đó là lỗi trong quản trị, điều hành của cả hệ thống, những chỉ trích gay gắt nhất cũng chỉ hướng vào chính quyền thành phố Hà Nội.

Giống như nhiều lần trước và ở nhiều nơi khác trên khắp Việt Nam, Không có bất kỳ viên chức nào trong số những cá nhân hữu trách từ trung ương đến địa phương xác định đó là trách nhiệm của mình hay của tập thể do mình lãnh đạo đã phạm sai lầm, thiếu trách nhiệm trong soạn – phê duyết – thực thi chính sách quản trị, điều hành hạ tầng đô thị. Sau khi bi bô về… “vị thế”, về… “đô thị thông minh”, những cá nhân này đang bận chuẩn bị để bi bô tiếp về… “chuyển đổi số nhằm thúc đẩy, tạo động lực đổi mới, sáng tạo” (5)!

Chú thích

(1) https://vnexpress.net/hoc-phi-o-tp-hcm-du-kien-tang-cao-nhat-5-lan-4463262.html

(2) https://zingnews.vn/hoc-phi-dai-hoc-tang-co-truong-cao-gap-doi-post1321339.html

(3) https://dantri.com.vn/giao-duc-huong-nghiep/phu-huynh-noi-ve-sach-giao-khoa-dat-gap-2-3-lan-nam-sau-co-tang-nua-khong-20220525211922594.htm

(4) https://tuoitre.vn/benh-nhi-tu-vong-do-ran-can-vi-sao-benh-vien-khong-co-huyet-thanh-20220524073426184.htm

(5) https://www.moha.gov.vn/tin-noi-bat/thu-tuong-chuyen-doi-so-la-dong-luc-thuc-day-doi-moi-sang-tao-47445.html

Đã là trường công thì sao còn thu học phí?

Đã là trường công thì sao còn thu học phí?

Hoàng Hải Vân

Học phí trường công đang rục rịch tăng bằng lần, giá sách giáo khoa cũng đang rục rịch tăng bằng lần. Hai năm qua công cuộc phong toả chống dịch khiến cho dân chúng nghèo đi, một bộ phận khá đông lâm vào cảnh điêu đứng, học phí trường công tăng giá, sách giáo khoa cũng tăng đè thêm gánh nặng cho dân trong khi thu ngân sách không những không giảm xu nào mà còn tăng cao đến mức Chủ tịch nước cũng lấy làm lạ.

Thu ngân sách tăng mạnh mà học phí trường công giá sách giáo khoa cũng tăng mạnh là điều lạ lùng, bất kỳ sự giải thích nào cũng không có sức thuyết phục.

Công cuộc Đổi mới đất nước đã mang lại rất nhiều thành tựu, nhất là thành tựu xoá đói giảm nghèo, nhưng sự nghiệp giáo dục thì rối như gà mắc tóc.

Nước ta từng có một nền giáo dục tiên tiến trước năm 1975, ở cả hai miền Nam Bắc. Ở miền Bắc, đã từng có một nền giáo dục hoàn toàn miễn phí từ mẫu giáo đến đại học với chất lượng không thể nói là không cao (sự miễn phí này đã kéo dài thêm một số năm sau khi Việt Nam thống nhất). Ở miền Nam, ngoài giáo dục tiểu học bắt buộc và miễn phí, toàn bộ trường công cũng hoàn toàn miễn phí, em nào không đủ năng lực thi tuyển vào trường công thì có thể học trường tư, dù học trường công hay trường tư đều thi lấy bằng cấp quốc gia như nhau.

Vì không một nền kinh tế thị trường nào có thể chịu đựng được việc học miễn phí toàn bộ ở mọi cấp học như miền Bắc trước đây, nên khi tiến hành công cuộc đổi mới chuyển nền kinh tế sang cơ chế thị trường, lẽ ra Nhà nước áp dụng học miễn phí hoàn toàn ở giáo dục bắt buộc (hiện nay là bậc tiểu học) và duy trì trường công ở mức hợp lý, còn lại để cho trường tư phát triển cạnh tranh nhau cung cấp dịch vụ giáo dục tốt nhất cho trẻ em, thì nhà nước vẫn “tham lam” vừa muốn ôm hết sự nghiệp giáo dục vừa thi với tư nhân thu học phí, ngay cả bậc tiểu học. Hiến pháp quy định không thu học phí vẫn thu khoản này khoản kia không khác gì học phí.

Chi phí cho giáo dục hiện chiếm tới 20% tổng chi ngân sách, tỷ lệ đó thuộc hàng cao nhất thế giới. Nhưng do ôm đồm nên nhà nước phải trả lương cho một bộ máy gồm thầy giáo và người quản lý giáo dục lên tới 1,2 triệu người. Người dạy học lẽ ra phải được hưởng một mức sống trên trung bình của xã hội nhưng lại trở thành nhóm người có thu nhập thuộc hàng thấp nhất trong xã hội, rất ít người có thể sống được bằng tiền lương. Ngân sách chi cho giáo dục lại dành không ít tiền cho những dự án chỉ để thể hiện vai trò của ngành chớ không đóng góp gì cho chất lượng dạy và học. Đó là chưa kể đội ngũ tiến sĩ ra đời hàng năm đông một cách dị thường, tốn kém không biết bao nhiêu là tiền bạc từ ngân sách nhưng phần lớn các tiến sĩ đó không hề có đóng góp gì cho khoa học hoặc quốc kế dân sinh.

Hậu quả là nền giáo dục và đào tạo nước nhà yếu kém đến mức có không ít cán bộ cấp cao phải được đưa sang các nước tư bản học để lấy bằng cấp, nhiều người trong số đó đã trở thành Uỷ viên Bộ Chính trị, Uỷ viên Trung ương Đảng và Bộ trưởng. Và một loạt quan chức cấp cao phải cho con sang các nước tư bản học, được gọi là đi “tỵ nạn giáo dục”. Trong khi trong thế giới hiện đại, chỉ cần xoá bỏ các rào cản thì tất cả hệ thống tri thức, dù là tri thức mới nhất, đều có thể được liên thông.

Mấy chục năm nay các quan chức ngành giáo dục không hề có ý định thoát khỏi những nghịch lý gà mắc tóc đó, mà càng “cải cách” càng rối rắm, càng bị ăn chửi.

Một nền giáo dục hợp lý chỉ đơn giản như thế này:

Thứ nhất, thực hiện giáo dục cưỡng bách (bắt buộc) ở bậc học phù hợp với điều kiện của nền kinh tế. Ở nước ta hiện nay được ghi trong Hiến pháp là bậc tiểu học. Đã giáo dục bắt buộc thì học sinh đi học hoàn toàn không mất tiền, không những không trả học phí mà còn được phát không sách giáo khoa và không có bất cứ khoản đóng góp nào cho trường lớp. Chỉ có như vậy mới bảo đảm cho đứa trẻ nào cũng được đi học, mới gọi là giáo dục bắt buộc.

Thứ hai, duy trì hệ thống trường công từ phổ thông đến đại học một cách hợp lý phù hợp với nhu cầu phát triển kinh tế xã hội và điều kiện ngân sách. Hệ thống trường công chỉ tuyển chọn học sinh giỏi nhằm đào tạo nhân tài. Hệ thống trường công này phải được bảo đảm đầy đủ các phương tiện và công nghệ tiên tiến nhất cùng đội ngũ thầy giáo giỏi. Học trường công cũng phải hoàn toàn miễn phí. Trường công nhiều hay ít phụ thuộc vào điều kiện ngân sách.

Thứ ba, sự giới hạn của trường công sẽ tạo điều kiện cho các nhà đầu tư, các tổ chức, các nhóm xã hội phát triển trường tư. Học sinh nào không đủ khả năng thi tuyển vào trường công sẽ vào học các trường tư. Các trường tư sẽ cạnh tranh về học phí và chất lượng đào tạo. Học sinh không đủ khả năng vào trường công không có nghĩa là các em dốt hơn, vì các trường tư tốt chắc chắn sẽ tạo ra các học trò giỏi.

Thứ tư, trên thế giới đã có phong trào học mà không cần đến trường (Homeschooling, Unschooling). Như đã nói, trong thế giới hiện đại, nếu không bị rào cản thì tri thức có thể liên thông khắp mọi nơi. Trẻ em không cần đến trường vẫn có thể tiếp nhận tri thức tại nhà thông qua phụ huynh hoặc tự học. Nhà nước không cần can thiệp vào cách học của các em mà bằng hệ thống thi cử để công nhận trình độ. Nhà nước tạo điều kiện để các em không đến trường vẫn có thể đi thi để lấy bằng cấp nếu các em có nhu cầu.

Đạo lý dễ hiểu nói trên không mới mẻ gì, mà đã từng được áp dụng ở miền Nam nước ta trước năm 1975.

Tóm lại, vấn đề không phải là tăng hay giảm học phí trường công. Mà đã là trường công thì phải hoàn toàn miễn phí. Người dân đã nộp thuế để Nhà nước thực hiện sự nghiệp giáo dục, bởi vậy thu học phí trường công thực chất là thuế chồng lên thuế.

H.H.V.

Nguồn: FB HOÀNG HẢI VÂN