Có thể sửa chữa quan hệ đang ngày càng tồi tệ giữa Hoa Kỳ và Trung Quốc không?

 Bình luận của Thời báo Nữu Ước

Việc phát hiện và bắn hạ một khinh khí cầu do thám Trung Quốc trong không phận Mỹ hồi đầu tháng này, và quyết định kèm theo của Ngoại trưởng Antony Blinken hoãn chuyến đi đầu tiên tới Trung Quốc của nhà ngoại giao hàng đầu của Mỹ kể từ năm 2018, chỉ là tình tiết mới nhất trong một câu chuyện dài về mối quan hệ ngoại giao đang xấu đi giữa hai cường quốc thế giới.

Câu chuyện đó bắt đầu một cách nghiêm túc cách đây 5 năm, khi chính quyền Trump châm ngòi cho một cuộc chiến thương mại mà chính quyền Biden vẫn tiếp tục duy trì cho đến ngày nay. Sau đó là một bước ngoặt khác, vào tháng 5/2022 khi Tổng thống Biden cam kết bảo vệ Đài Loan nếu Trung Quốc tấn công hòn đảo này, một sự khởi đầu nổi bật  so với chính sách (dành cho Đài Loan) không rõ ràng từ bấy lâu nay, nó càng được nhấn mạnh bởi chuyến thăm của cựu Chủ tịch Hạ viện Nancy Pelosi tới hòn đảo này trong mùa hè (2022). Và vào tháng trước, một vị tướng hàng đầu của Lực lượng Không quân đã đưa ra một bản ghi nhớ dự đoán một cuộc chiến (xảy ra ở eo biển Đài Loan) vào năm 2025 và kêu gọi chuẩn bị “để ngăn chặn, và nếu cần, đánh bại Trung Quốc”.

Tại sao Washington tin rằng Trung Quốc là mối đe dọa hàng đầu đối với an ninh quốc gia của Hoa Kỳ? Liệu những lo ngại đó có cơ sở không, và cần phải làm gì để tránh một cuộc xung đột quân sự thảm khốc có thể xảy ra giữa hai quốc gia sở hữu vũ khí hạt nhân? Đây là những gì mọi người đang bàn tán.

Trung Quốc thực sự nguy hiểm như thế nào?

Chính phủ độc tài của Trung Quốc dành cho công dân của họ rất ít quyền tự do dân sự và thậm chí càng ít quyền chính trị hơn nữa, chính quyền đã thực thi quyền kiểm soát của mình thông qua chế độ độc đảng tràn lan, kiểm duyệt rộng rãi, đàn áp xã hội dân sự, thiết lập một hệ thống giám sát và tuyên truyền một chiều ngày càng tinh vi dưới thời Chủ tịch Tập Cận Bình, và việc giam giữ tập trung hàng loạt các nhóm thiểu số tôn giáo và sắc tộc, mà Hoa Kỳ đã coi là một cuộc diệt chủng.

Tất nhiên, có những chính phủ độc tài khác trên thế giới; Hoa Kỳ thậm chí còn liên minh với một số trong đám này. Nhưng đối với các quan chức Hoa Kỳ, điều khiến Trung Quốc trở thành mối đe dọa duy nhất — ngoài quy mô đồ sộ của nó — là quá trình hiện đại hóa quân đội và theo lời của Bộ trưởng Quốc phòng Lloyd Austin, “các hành động ngày càng mang tính áp đặt nhằm định hình lại khu vực Ấn Độ Dương-Thái Bình Dương và xoay đổi hệ thống quốc tế hiện hữu nhằm phù hợp với sở thích độc đoán của họ”:

■ Trong những năm gần đây, Bắc Kinh đã đưa ra những yêu sách bành trướng đối với Biển Đông, một trong những tuyến đường thủy quan trọng nhất của thế giới, được nhiều người coi là bất hợp pháp.


■ TQ đã tước bỏ quyền tự trị của Hồng Kông một cách hiệu quả và dập tắt phong trào ủng hộ dân chủ của HK.

■ TQ đã tổ chức các cuộc tập trận quân sự hung hăng hơn gần đảo Đài Loan vốn có một nền dân chủ thịnh vượng được hình thành vào năm 1949, đảo quốc này chỉ cách bờ biển Trung Quốc đại lục 100 dặm mà Bắc Kinh coi đó là một tỉnh ly khai bất hợp pháp.

Kể từ những năm 1970, Hoa Kỳ đã đạt được sự cân bằng ngoại giao mong manh thông qua chính sách “một Trung Quốc”, theo đó Hoa Kỳ không công nhận Đài Loan là một quốc gia có chủ quyền, và thông qua “sự mơ hồ chiến lược”, bán vũ khí cho Đài Loan mà không đưa ra bất kỳ đảm bảo an ninh nào.

Đài Loan thống trị việc sản xuất vi mạch, thiết bị quan trọng đối với hoạt động của các thiết bị điện tử.

Bộ trưởng Thương mại Gina Raimondo đã cảnh báo vào năm ngoái rằng một cuộc xâm lược của Trung Quốc nhằm hạn chế nguồn cung cấp những con chip vi mạch sẽ dẫn Hoa Kỳ đến “một cuộc suy thoái sâu sắc và ngay lập tức” và “không có khả năng tự bảo vệ mình”.

Là nền kinh tế lớn thứ hai thế giới, Trung Quốc cũng gây ảnh hưởng thông qua thương mại, bị cáo buộc đánh cắp tài sản trí tuệ và thao túng đầu tư vào các nước đang phát triển mà các nhà phê bình gọi là một hình thức chủ nghĩa thực dân mới.

Một khi sức mạnh thị trường của Trung Quốc tăng lên phi thường thì các tổ chức và doanh nghiệp của Hoa Kỳ đang ngày càng phải tự bịt miệng để tránh chọc giận chính phủ Trung Quốc,” German Lopez của The Times đã viết như vậy.

Ngược lại với tất cả những lo ngại này, nhiều người bác bỏ quan điểm cho rằng Trung Quốc là mối đe dọa hiện hữu đối với Hoa Kỳ. Ở cấp độ cơ bản nhất, “Trung Quốc không có khả năng hủy diệt Hoa Kỳ, cũng như không có động cơ địa chính trị để tiêu diệt Hoa Kỳ,” Minxin Pei, giáo sư chuyên về chính sách tại Đại học Claremont McKenna, lập luận trên Bloomberg vào năm 2021. Ngay cả với sự mở rộng gần đây, kho vũ khí hạt nhân của Trung Quốc, vẫn nhỏ hơn nhiều so với Mỹ và quân đội của họ vẫn còn thua kém về kinh nghiệm và sự tinh vi về công nghệ.

Theo quan điểm của Michael Swaine, một nghiên cứu viên cấp cao tại Viện Quincy về Quản lý nhà nước một cách có trách nhiệm, Bắc Kinh cũng tỏ ra ít quan tâm đến việc xuất khẩu hệ thống chính trị của mình. Ông lập luận về điều này trong nhận định chính sách đối ngoại năm 2021: “TQ gần như hoàn toàn hướng vào các nước đang phát triển, chứ không phải các nền dân chủ công nghiệp giống như Hoa Kỳ. Hơn nữa, mô hình phát triển kinh tế của TQ “gần như chắc chắn không thể bền vững trong tình trạng hiện tại, do dân số đang già cỗi của Trung Quốc, tham nhũng lan rộng, mức độ bất bình đẳng trong thu nhập rất lớn, mạng lưới an sinh xã hội không đầy đủ và yếu tố thực tế là cần phải có các luồng thông tin tự do để thúc đẩy sáng tạo trên mọi lãnh vực.”

Đối với Jessica Chen Weiss, giáo sư nghiên cứu về Trung Quốc và Châu Á-Thái Bình Dương tại Đại học Cornell, logic của cuộc cạnh tranh có tổng số bằng dê rô với Trung Quốc đã trở nên quá phổ biến ở Washington giữa các thành viên của cả hai đảng đến mức nó có nguy cơ làm suy yếu lợi ích của chính nước Mỹ. “Khi các bên cảm thấy cần phải lấn át lẫn nhau để bảo vệ lợi ích của mình và thăng tiến trong lãnh vực chuyên môn,” cô viết trên tờ Foreign Affairs năm ngoái, “kết quả dẫn đến là tư duy nhóm (cục bộ).”

Phan Sinh Trần

Hoa Kỳ tuyên bố sẽ bảo vệ Phi Luật Tân tiếp theo sự cố chiếu Laser của Tàu Trung Quốc

Thông Tẫn Xã AP và Các Báo khác

Hoa Kỳ nhắc lại cảnh báo rằng họ sẽ bảo vệ đồng minh hiệp ước của mình nếu các lực lượng Philippines bị tấn công ở Biển Đông đang tranh chấp, sau khi một tàu bảo vệ bờ biển Trung Quốc bị cáo buộc tấn công một tàu tuần tra Philippines bằng tia laser cấp độ quân sự khiến một số thủy thủ đoàn của tàu này bị mù trong thời gian ngắn.

Người phát ngôn Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ Ned Price cho biết “hành vi hoạt động nguy hiểm của Trung Quốc đe dọa trực tiếp đến hòa bình và ổn định khu vực, xâm phạm quyền tự do hàng hải ở Biển Đông như được bảo đảm theo luật pháp quốc tế và phá hoại trật tự quốc tế dựa trên luật lệ”.

“Mỹ đứng về phía các đồng minh Philippines của chúng tôi,” Price nói trong một tuyên bố.

Ông nói rằng một cuộc tấn công vũ trang vào các lực lượng vũ trang, tàu công vụ hoặc máy bay của Philippines, bao gồm cả lực lượng bảo vệ bờ biển ở Biển Đông, sẽ viện dẫn các cam kết phòng thủ chung của Hoa Kỳ theo hiệp ước năm 1951. Hiệp ước bắt buộc các đồng minh phải giúp bảo vệ lẫn nhau trong trường hợp bị tấn công từ bên ngoài.

Phát ngôn viên bộ ngoại giao Hoa Kỳ, Ned Price

Tổng thống Ferdinand Marcos Jr. đã triệu tập Đại sứ Trung Quốc Huang Xilian tại Manila hôm thứ Ba để bày tỏ mối quan ngại sâu sắc của ông “về tần suất và cường độ ngày càng tăng của các hành động của Trung Quốc đối với lực lượng bảo vệ bờ biển và ngư dân Philippines,” Bộ trưởng Truyền thông Cheloy Garafil cho biết mà không nêu chi tiết.

Bộ Ngoại giao Phi đã gửi riêng một công hàm ngoại giao có lời lẽ phản đối mạnh mẽ tới Đại sứ quán Trung Quốc “lên án hành vi theo dõi, quấy rối, hành động nguy hiểm, chiếu tia laser cấp độ quân sự và thách thức vô tuyến bất hợp pháp” của tàu Trung Quốc.

Theo các quan chức Philippines, vụ việc xảy ra vào ngày 6/2 khi tàu bảo vệ bờ biển Trung Quốc chiếu tia laze cao cấp để chặn tàu tuần tra BRP Malapascua của Philippines tiếp cận Bãi Cỏ Mây trong nhiệm vụ tiếp tế cho lực lượng Philippines ở đó.

Trung Quốc tuyên bố chủ quyền hầu như toàn bộ Biển Đông, đặt nước này vào thế va chạm với các bên yêu sách khác. Trước đây, lực lượng hải quân Trung Quốc đã bị cáo buộc sử dụng tia laser cấp độ quân sự để chống lại máy bay quân sự Úc đang tuần tra ở Biển Đông và các điểm khác ở Thái Bình Dương.

Bất chấp những lời đề nghị thân thiện với Bắc Kinh của cựu Tổng thống Philippines Rodrigo Duterte và người kế nhiệm của ông, Ferdinand Marcos Jr., người đã gặp nhà lãnh đạo Trung Quốc Tập Cận Bình vào tháng 1 tại Bắc Kinh, căng thẳng vẫn tiếp diễn, kéo theo liên minh quân sự chặt chẽ hơn giữa Philippines và Hoa Kỳ.

Người phát ngôn Bộ Ngoại giao Trung Quốc Uông Văn Bân cho biết hôm thứ Hai rằng một tàu bảo vệ bờ biển Philippines đã xâm phạm vùng biển Trung Quốc mà không được phép. Ông nói, các tàu bảo vệ bờ biển Trung Quốc đã phản ứng “một cách chuyên nghiệp và có sự kiềm chế tại địa điểm phù hợp với luật pháp Trung Quốc và luật pháp quốc tế,” mà không giải thích hoặc đề cập đến việc sử dụng tia laser.

Vào tháng 7, Ngoại trưởng Hoa Kỳ Antony Blinken đã kêu gọi Trung Quốc tuân thủ phán quyết trọng tài năm 2016 vô hiệu hóa các yêu sách lãnh thổ rộng lớn của Bắc Kinh ở Biển Đông và cảnh báo rằng Washington có nghĩa vụ bảo vệ Philippines theo Hiệp ước phòng thủ chung.

Hôm thứ Hai, Price nhắc lại rằng “quyết định mang tính ràng buộc pháp lý” nhấn mạnh rằng Trung Quốc “không có yêu sách hàng hải hợp pháp đối với Bãi Cỏ Mây.” Trung Quốc từ lâu đã bác bỏ phán quyết và tiếp tục thách thức nó.

Philippines đã đệ trình gần 200 công hàm phản đối các hành động hung hăng của Trung Quốc ở vùng biển tranh chấp chỉ riêng trong năm 2022.

Phan Sinh Trần

Trung Quốc tiếp tục hung hãn ở Biển Đông, chiếu tia laser vào tàu Phi

Báo Bưu Điện Hoa Nam

Tổng thống Philippines Ferdinand Marcos hôm thứ Ba đã triệu tập đại sứ Bắc Kinh để bày tỏ “mối quan ngại nghiêm trọng” sau khi một tàu an ninh Trung Quốc bị cáo buộc sử dụng đèn laser cấp độ quân sự chống lại một tàu tuần tra của Philippines ở Biển Đông đang tranh chấp.

Cuộc đối đầu đánh dấu sự leo thang trong tranh chấp ngoại giao, sau khi Bộ Ngoại giao Philippines trước đó đệ đơn phản đối tới Đại sứ quán Trung Quốc lên án các hành động “hung hăng” của tàu cảnh sát biển Trung Quốc mà họ cho là đã khiến các thủy thủ Philippines bị mù tạm thời (vì bị tia laser chiếu vào mắt).

Marcos đã đối đầu với Đại sứ Trung Quốc Huang Xilian hôm thứ Ba “về tần suất và cường độ ngày càng tăng của các hành động của Trung Quốc đối với Cảnh sát biển Philippines và ngư dân Philippines của chúng tôi”, phát ngôn viên Cheloy Velicaria-Garafil cho biết.

Đại sứ quán Trung Quốc thì lại nói các quan chức ngoại giao của họ đã thảo luận về vấn đề làm thế nào để “quản lý thích hợp những khác biệt hàng hải giữa Trung Quốc và Philippines”.

Sự cố laser xảy ra vào ngày 6 tháng 2 gần 20 km (12 dặm) từ bãi cạn Second Thomas thuộc quần đảo Trường Sa, nơi lính thủy đánh bộ Philippines đang đóng quân trên một con tàu hải quân bỏ hoang được neo đậu để khẳng định yêu sách lãnh thổ của Manila ở vùng biển này.

Tàu quân sự Trung Quốc bị tố chiếu tia laser vào tàu tuần duyên Philippines

Đây là vụ việc mới nhất trong một loạt vụ việc hàng hải giữa Philippines và Trung Quốc, quốc gia tuyên bố chủ quyền đối với gần như toàn bộ Biển Đông và đã phớt lờ phán quyết của tòa án quốc tế rằng tuyên bố chủ quyền của họ không có cơ sở pháp lý.

Vài ngày trước vụ việc mới nhất, Hoa Kỳ và Philippines đã đồng ý nối lại các cuộc tuần tra chung trên biển và đạt được thỏa thuận cho phép quân đội Hoa Kỳ tiếp cận bốn căn cứ quân sự khác ở quốc gia Đông Nam Á này.
Người phát ngôn Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ Ned Price hôm thứ Hai đã chỉ trích hành động của Cảnh sát biển Trung Quốc là “khiêu khích và không an toàn”.

“Hoa Kỳ sát cánh với các đồng minh Philippines của chúng tôi trước việc Cảnh sát biển Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa được báo cáo sử dụng các thiết bị laser chống lại thủy thủ đoàn của một tàu Cảnh sát biển Philippines,” Price nói.

Philippines gửi đơn phản đối đến đại sứ quán về việc lực lượng bảo vệ bờ biển Trung Quốc sử dụng tia laser

Tàu tuần tra Philippines đang hỗ trợ “nhiệm vụ luân phiên và tiếp tế” cho lực lượng thủy quân lục chiến ở Bãi Cỏ Mây thì bị tàu Trung Quốc chiếu đèn laze hai lần vào họ, Lực lượng bảo vệ bờ biển Philippines cho biết hôm thứ Hai.

Bộ Ngoại giao Philippines cho biết, tàu Trung Quốc cũng đưa ra các thách thức vô tuyến bất hợp pháp và thực hiện các thao tác nguy hiểm, “tạo thành mối đe dọa đối với chủ quyền và an ninh của Philippines với tư cách là một quốc gia”.

Người phát ngôn Bộ Ngoại giao Teresita Daza cho biết: “Những hành động gây hấn này của Trung Quốc là đáng lo ngại và đáng thất vọng vì nó diễn ra ngay sau chuyến thăm cấp nhà nước tới Trung Quốc của Tổng thống Ferdinand R. Marcos Jnr”.

Daza cho biết Marcos và người đồng cấp Trung Quốc Tập Cận Bình đã đồng ý vào tháng trước để “quản lý các khác biệt trên biển thông qua ngoại giao và đối thoại, mà không cần dùng đến vũ lực và đe dọa”.

Phan Sinh Trần

Động đất ở Thổ Nhĩ Kỳ và Syria: LHQ lo ngại số người chết vượt mức 50.000

RFI Tiếng Việt

Theo số liệu tính đến trưa 12/02/2023, số nạn nhân thiệt mạng tại thổ Nhĩ Kỳ và Syria trong vụ động đất hôm 06/02 đã lên tới hơn 28.000 người. Đến thăm Kahramanmaras, Thổ Nhĩ Kỳ, lãnh đạo cơ quan cứu trợ nhân đạo của Liên Hiệp Quốc, Martin Griffiths cho Sky News biết số nạn nhân trên thực tế có thể sẽ tăng gấp đôi, thậm chí là hơn thế nữa.

RFI.FR | BY RFI TIẾNG VIỆT

Động đất ở Thổ Nhĩ Kỳ và Syria: LHQ lo ngại số người chết vượt mức 50.000

HÌNH ẢNH LAY ĐỘNG THẾ GIỚI

Trong ảnh là 2 em bé người Syria, dù bị bức tường đổ xuống do động đất đè lên nhưng người chị 7 tuổi vẫn bình tĩnh dùng đôi tay nhỏ bé của mình để bảo vệ người em trai trước hiểm nguy suốt 36 giờ.

May mắn lực lượng cứu hộ đã tìm thấy và kịp thời giải cứu hai em trong đống đổ nát, hoang tàn.

Một anh hùng nhỏ, tình yêu và sự kiên cường của bé làm nhiều người không cầm được nước mắt. Hình ảnh này thực sự làm lay động cả thế giới.

Sưu tầm

https://m.facebook.com/groups/183380693094633/permalink/764279618338068/?mibextid=lURqYx

 

Tại sao sự sụp đổ các tòa nhà ở Thổ Nhĩ Kỳ lại thảm khốc như vậy?

Báo tin tức bầu trời

Xem hồ sơ
Tại sao sự phá hủy các tòa nhà ở Thổ Nhĩ Kỳ lại thảm khốc như vậy?
Câu chuyện của biên tập viên khoa học và công nghệ Tom Clarke

Reuters – Hình ảnh những tòa nhà đổ nát, sụp đổ thực sự khiến người ta xót xa.

Nhiều tòa nhà “chồng bánh tráng” dù vẫn còn nguyên tầng.

Xét cho cùng, hư hỏng cấu trúc là nguyên nhân chính dẫn đến thiệt hại nhân mạng thảm khốc trong trận động đất vừa qua ở Thổ Nhĩ Kỳ.

Vậy tại sao nó lại sụp đổ tồi tệ như vậy trong một lĩnh vực rủi ro đã được dự phòng và được tính toán trong kết cấu của tòa nhà?

Trên hết, đây là một trận động đất rất mạnh đến mức nghiêm trọng. Có thể còn nghiêm trọng hơn cả những gì mà các nhà khoa học về rủi ro địa chấn có thể dự kiến và từng được biết trên lãnh thổ của Thổ Nhĩ Kỳ cho dù là trong các tình huống xấu nhất.

Bằng chứng về điều này đến từ mạng lưới cảm biến địa chấn ở Thổ Nhĩ Kỳ, chuyên đo mức độ rung chuyển của mặt đất trong các trận động đất – trong trường hợp này là xung quanh đoạn đứt gãy Đông Anatolian nơi xảy ra thảm họa.

Một số cảm biến cho thấy số đo động đất đã vượt quá giới hạn rung lắc được giả định trong mã thiết kế chống động đất cho các tòa nhà của Thổ Nhĩ Kỳ.

Quy định thiết kế chống động đất thường yêu cầu các tòa nhà phải chịu đựng được mức độ rung chuyểan mặt đất dự kiến sẽ xảy ra ở tần suất là 475 năm, trong khi đó trận động đất này rung chuyển ở mức tần suất 2.475 năm mới có một lần. Một số cảm biến đã ghi lại gia tốc cực đại của mặt đất (đo lực mạnh của động đất) – vượt quá 7m trên giây bình phương.

Giáo sư Yasemin Didem Aktas, một kỹ sư kết cấu tại Đại học College London, cho biết: “Ngay cả những tòa nhà được thiết kế rất tốt, được thi công rất tốt cũng sẽ phải chịu hư hại và bị đe dọa.

https://youtu.be/3pWVUowdDH4

Một người phụ nữ có gia đình bị xóa sổ nói với Sky News: ‘Tôi ước mình chết đi và các con tôi được sống’

Phan Sinh Trần

Trung Quốc tung khinh khí cầu do thám khắp thế giới, gồm Việt Nam

Báo Nguoi-viet

February 8, 2023

WASHINGTON, DC (NV) – Khinh khí cầu bị quân đội Mỹ bắn hạ cuối tuần trước có lẽ nằm trong chương trình do thám lớn hơn của Trung Quốc, một số người cho đài CNN và nhật báo The Washington Post hay hôm Thứ Tư, 8 Tháng Hai.

Chương trình này được quân đội Trung Quốc điều hành chủ yếu từ tỉnh Hải Nam, và nhiều năm qua, họ còn nhắm tới Nhật, Ấn Độ, Việt Nam, Đài Loan và Philippines, theo Washington Post dẫn lời một số giới chức Mỹ giấu tên. Những khinh khí cầu tương tự từng bị phát giác khắp năm châu lục. Báo chí trong nước cũng đưa tin này nhưng “né” chữ “Hải Nam” và “Việt Nam.”

Hải Quân Mỹ vớt xác khinh khí cầu do thám của Trung Quốc ngoài khơi Myrtle Beach, South Carolina, hôm 5 Tháng Hai. (Hình: Petty Officer 1st Class Tyler Thompson/U.S. Navy via Getty Images)

Hôm Thứ Hai, bà Wendy Sherman, thứ trưởng Ngoại Giao Mỹ, báo cáo nạn do thám bằng khinh khí cầu của Trung Quốc cho khoảng 150 người của khoảng 40 tòa đại sứ các nước, một giới chức cao cấp của chính quyền biết cuộc họp này cho hay. Mấy ngày qua, Bộ Ngoại Giao Mỹ cũng gửi tới từng Tòa Đại Sứ Mỹ “thông tin chi tiết” về nạn do thám của Trung Quốc để chia sẻ với đồng minh và đối tác.

Ngoài ra, giới chức Mỹ còn bắt đầu cung cấp thông tin cụ thể cho giới chức các nước đồng minh bị Trung Quốc dùng khinh khí cầu do thám cơ sở quân sự.

“Đồng minh và đối tác của chúng ta rất quan tâm chuyện này,” một giới chức cao cấp của chính quyền Mỹ cho biết.

Tới nay, Trung Quốc vẫn phủ nhận khinh khí cầu bị bắn rớt ngoài khơi tiểu bang South Carolina có mục đích do thám. Họ tuyên bố khinh khí cầu đó được dùng để nghiên cứu thời tiết nhưng không nói rõ của cơ quan nào hoặc công ty nào. Bộ Quốc Phòng Mỹ nói đó là khinh khí cầu do thám, có gắn cảm biến (sensor) và nhiều thiết bị khác.

Thứ Tư tuần trước, khinh khí cầu Trung Quốc được phát giác lần đầu tiên trên bầu trời tiểu bang Montana, nơi có nhiều hầm chứa hỏa tiễn nguyên tử của Mỹ. Hôm Thứ Bảy, nó bị quân đội Mỹ bắn hạ ngay ngoài khơi Đại Tây Dương theo lệnh Tổng Thống Joe Biden.

Thứ Ba tuần này, ông Ngụy Phượng Hòa, bộ trưởng Quốc Phòng Trung Quốc, bác bỏ yêu cầu của ông Lloyd Austin, bộ trưởng Quốc Phòng Mỹ, đòi gọi điện thoại nói chuyện về mối quan hệ đang căng thẳng giữa hai bên.

Mỹ muốn “duy trì đường dây liên lạc” giữa hai nước, nhất là lúc tình hình rất căng thẳng, Tướng Pat Ryder, phát ngôn viên Bộ Quốc Phòng Mỹ, tuyên bố.

Trong khi đó, chuyên gia Học Viện FBI ở Quantico, Virginia, đang kiểm tra xác khinh khí cầu được Hải Quân Mỹ vớt lên. Chuyên gia FBI đang điều tra xem khinh khí cầu đó có thể chứa thông tin hoặc gửi tín hiệu trực tiếp về Trung Quốc hay không, theo CNN.

Tướng Glen VanHerck, Tư Lệnh Phòng Không Bắc Mỹ, cùng giới chức khác trong chính quyền Tổng Thống Biden, sẽ báo cáo Quốc Hội về khinh khí cầu đó vào Thứ Tư và Thứ Năm, theo hãng tin AP.

Đó là khinh khí cầu thứ năm của Trung Quốc bay trên bầu trời Mỹ từ năm 2017 tới nay, gồm ba vụ xảy ra thời Tổng Thống Donald Trump và hai vụ thời Tổng Thống Biden, theo ông John Kirby, điều phối viên Hội Đồng An Ninh Quốc Gia tại Tòa Bạch Ốc.

Giới chức thời Tổng Thống Trump, như cựu cố vấn an ninh quốc gia John Bolton và cựu Bộ Trưởng Quốc Phòng Mark Esper, đều tỏ ra ngạc nhiên với thông tin vừa nêu. Cựu Tổng Thống Trump chỉ trích thông tin đó là “tin vịt.”

Trong diễn văn Thông Điệp Liên Bang tối Thứ Ba, Tổng Thống Biden nhắc tới vụ khinh khí cầu.

“Tôi cam kết hợp tác với Trung Quốc miễn sao có thể bảo đảm lợi ích của Mỹ và làm lợi cho thế giới,” ông Biden nói. “Nhưng đừng hiểu lầm: Như chúng ta làm rõ tuần trước, nếu Trung Quốc đe dọa chủ quyền chúng ta, chúng ta sẽ ra tay bảo vệ đất nước. Mà chúng ta đã làm đúng như vậy.” (Th.Long)

Động đất ở Thổ Nhĩ Kỳ, Syria: Ít nhất 4.890 người chết, cứu hộ chạy đua với thời gian

RFI

Đăng ngày: 07/02/2023 – 11:03

Lực lượng cứu hộ chạy đua với thời gian tìm người sống sót sau trận động đất ở Hatay, Thổ Nhĩ Kỳ, ngày 07/02/2023. REUTERS – UMIT BEKTAS

Thùy Dương

Số người thiệt mạng và bị thương do vụ động đất 7,8 độ Richter vào sáng sớm hôm qua 06/02/2023 tại miền đông nam Thổ Nhĩ Kỳ và miền bắc Syria vẫn không ngừng gia tăng. Theo số liệu tổng hợp mới nhất được công bố hôm nay 07/02, đã có ít nhất 4.890 người chết. Lực lượng cứu hộ đang chạy đua với thời gian, trong giá rét, mưa và tuyết, để giải cứu những người còn mắc kẹt trong các đống đổ nát.

Số người thiệt mạng tại Thổ Nhĩ Kỳ tính đến sáng hôm nay ít nhất là 3.381 người, và hơn 1.509 nạn nhân ở Syria. Số người bị thương lên tới hàng chục ngàn người. Tuy nhiên, theo AFP, Tổ chức Y tế Thế giới dự báo là số nạn nhân có thể sẽ tăng mạnh so với ước tính ban đầu.

Tình hình càng đáng lo ngại khi các dư chấn vẫn tiếp tục xảy ra trong suốt ngày hôm qua và đến tận rạng sáng hôm nay, thậm chí mạnh tới 5,5 độ Richter, như ở khu vực cách Golbasi, miền nam Thổ Nhĩ Kỳ, 9 km, lúc 4h13 giờ địa phương (3h13 GMT). Nhiều người dân phải sơ tán, nhưng do sợ động đất mạnh tiếp diễn, họ không dám ngủ trong các khu nhà được bố trí tạm, mà qua đêm ngoài trời lạnh giá.

Tại Thổ Nhĩ Kỳ, tổng thống Erdogan đã ban hành 7 ngày quốc tang, treo cờ rủ đến tối chủ Nhật 12/02. Các trường học đóng cửa cả tuần này. Các trận thi đấu thể thao cũng tạm ngưng đến khi có lệnh mới.

Trong khi đó, tại Syria, cho dù theo các số liệu thống kê thiệt hại nhân mạng ở mức thấp hơn so với nước láng giềng Thổ Nhĩ Kỳ, nhưng từ Beyrouth, Paul Khalifeh, thông tín viên RFI trong khu vực cho biết các nỗ lực cứu hộ tại Syria gặp nhiều khó khăn do bão đang càn quét, Syria lại thiếu phương tiện do đang có chiến tranh và bị phương Tây trừng phạt. Damas hôm qua đã kêu gọi cộng đồng quốc tế viện trợ.

Năm thứ hai của cuộc chiến Ukraine sắp trở nên đáng sợ hơn chúng ta tưởng

Báo Tiếng Dân

New York Times

Tác giả: Thomas L. Friedman

Dịch giả: Cù Tuấn

6-2-2023

Khi chúng ta sắp kỷ niệm một năm cuộc xâm lược toàn diện của Nga vào Ukraine — và sự đáp lại dữ dội của Ukraine được hỗ trợ bởi liên minh phương Tây do Mỹ lãnh đạo — câu hỏi sau đây cần được trả lời khẩn cấp: Làm thế nào mà vào ngày 23 tháng 2 năm 2022, hầu như không có ai ở Mỹ lập luận rằng lợi ích quốc gia cốt lõi của người Mỹ là tham gia vào một cuộc chiến tranh gián tiếp với Nga để ngăn nước này xâm chiếm Ukraine, một quốc gia mà hầu hết người Mỹ không thể tìm thấy trên bản đồ dù sau 10 lần tìm kiếm? Và bây giờ, gần một năm sau, các cuộc thăm dò cho thấy đa số người Mỹ vẫn kiên định (mặc dù hơi thu hẹp lại) ủng hộ Ukraine bằng vũ khí và viện trợ, mặc dù điều này có nguy cơ dẫn đến xung đột trực tiếp với nước Nga của Vladimir Putin.

Đó là một sự thay đổi chóng mặt của ý kiến dân chúng nước Mỹ. Chắc chắn điều này có thể giải thích được một phần bởi thực tế là không có lực lượng chiến đấu nào của Mỹ ở Ukraine, vì vậy có vẻ như tất cả những gì chúng ta đang mạo hiểm lúc này là chỉ là vũ khí và tài nguyên — trong khi toàn bộ gánh nặng của cuộc chiến đều do người Ukraine gánh chịu.

Nhưng có một cách giải thích khác, ngay cả khi đó là cách giải thích mà hầu hết người Mỹ có thể không nói rõ ra và nhiều người chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý.

Ở một mức độ sâu xa nào đó, mọi người Mỹ đều biết rằng thế giới chúng ta đang sống ngày nay đang ổn định nhờ có sức mạnh của Mỹ. Điều đó không có nghĩa là chúng ta luôn biết sử dụng sức mạnh của mình một cách khôn ngoan, chúng ta cũng không thể thành công nếu không có các đồng minh. Nhưng trong phạm vi mà chúng ta đã sử dụng sức mạnh của mình một cách khôn ngoan và phối hợp với các đồng minh, chúng ta đã xây dựng và bảo vệ một trật tự thế giới tự do kể từ năm 1945, vốn mang lại lợi ích to lớn cho chúng ta — cả về kinh tế và địa chính trị.

Đây là một trật tự trong đó các cường quốc độc đoán như Đức Quốc xã, đế quốc Nhật Bản hay Nga và Trung Quốc hiện đại không được phép tự do nuốt chửng các nước láng giềng của họ. Và đây là trật tự mà nhiều nền dân chủ có thể phát triển hơn bao giờ hết, và là nơi thị trường tự do và thương mại mở đã giúp nhiều người dân thoát khỏi đói nghèo hơn bất kỳ thời điểm nào trong lịch sử thế giới. Trật tự này không phải lúc nào cũng hoàn hảo — nhưng trong một thế giới mà sự hoàn hảo không bao giờ có trong thực đơn, trật tự này đã tạo ra gần 80 năm mà không có một cuộc chiến tranh giữa các cường quốc nào, vốn có thể gây bất ổn cho toàn thế giới.

Duy trì trật tự tự do này là logic cơ bản đã khiến Mỹ và các đồng minh NATO của họ giúp Kyiv lật ngược cuộc xâm lược “em phải cưới anh hoặc anh sẽ giết em” của Putin vào Ukraine – cuộc tấn công dữ dội đầu tiên của một quốc gia ở châu Âu chống lại một quốc gia khác kể từ Thế chiến II.

Bây giờ là tin xấu. Trong năm đầu tiên của cuộc chiến này, Mỹ và các đồng minh có được một thời gian tương đối dễ dàng. Chúng ta có thể gửi vũ khí, viện trợ và thông tin tình báo – cũng như áp đặt các biện pháp trừng phạt đối với Moscow – và người Ukraine sẽ làm phần việc còn lại, hủy diệt quân đội của Putin và đẩy lực lượng Nga trở lại miền Đông Ukraine.

Tôi không nghĩ rằng năm thứ hai sẽ dễ dàng như vậy.

Giờ thì rõ ràng là Putin đã quyết định đặt cược gấp thếp, với lệnh tổng động viên trong những tháng gần đây có thể lấy thêm 500.000 tân binh để chuẩn bị một cuộc tấn công mới vào dịp kỷ niệm một năm của cuộc chiến. Số lượng quân lớn rất quan trọng trong chiến tranh – ngay cả khi số lượng quân đó bao gồm một số lượng lớn lính đánh thuê, tù nhân và lính nghĩa vụ chưa qua đào tạo.

Về cơ bản, Putin đang nhắn nhủ với Biden: Tôi không thể để thua cuộc chiến này và tôi sẽ trả bất cứ giá nào và chịu bất kỳ gánh nặng nào để đảm bảo rằng tôi sẽ chiếm được một phần Ukraine để có thể biện minh cho những tổn thất của mình. Còn bạn thì sao, Joe? Còn những người bạn châu Âu của bạn thì sao? Bạn đã sẵn sàng trả bất cứ giá nào và chịu bất kỳ gánh nặng nào để duy trì “trật tự tự do” của mình chưa?

Điều này sẽ trở nên đáng sợ. Và bởi vì chúng ta đã trải qua gần một thế hệ không có chiến tranh giữa các cường quốc, rất nhiều người đã quên mất điều gì đã tạo nên kỷ nguyên hòa bình lâu dài của các cường quốc.

Trong khi tôi lập luận trong cuốn sách “Chiếc Lexus và cây ô liu” xuất bản năm 1999 rằng sự bùng nổ lớn của kinh doanh, thương mại và kết nối toàn cầu đóng vai trò quan trọng trong kỷ nguyên hòa bình bất thường này, tôi cũng lập luận rằng “bàn tay ẩn giấu của thị trường sẽ không bao giờ hoạt động nếu thiếu một nắm đấm – McDonald’s không thể phát triển nếu không có McDonnell Douglas, người chế tạo máy bay F-15.” Ai đó sẽ cần phải giữ trật tự và thực thi các quy tắc.

Đó là nước Mỹ, và tôi tin rằng vai trò đó sẽ được thử thách nhiều hơn bao giờ hết kể từ cuộc khủng hoảng tên lửa Cuba năm 1962. Chúng ta vẫn sẵn sàng cho thử thách này chứ?

Có một cuốn sách mới quan trọng đã đặt thách thức này trong bối cảnh lịch sử rộng lớn hơn. Trong “Bóng ma trong bữa tiệc: Nước Mỹ và sự sụp đổ của trật tự thế giới, 1900-1941,” nhà sử học Robert Kagan của Viện Brookings lập luận rằng bất cứ điều gì khiến người Mỹ ưa chuộng chủ nghĩa biệt lập có là gì đi nữa, thì thực tế là, trong hơn một thế kỷ qua, đa số trong số họ đã ủng hộ việc sử dụng sức mạnh của Mỹ để định hình một trật tự thế giới tự do giữ cho thế giới nghiêng về các hệ thống chính trị cởi mở và thị trường mở tại nhiều nơi hơn theo nhiều cách hơn trong nhiều thời gian hơn — đủ để giữ cho thế giới không trở thành một khu rừng nhiệt đới Hobbesia.

Tôi đã gọi cho Kagan và hỏi ông ấy tại sao ông ấy coi cuộc chiến Ukraine không phải là thứ mà chúng ta đã vấp phải mà là sự mở rộng tự nhiên của vòng cung chính sách đối ngoại kéo dài hàng thế kỷ này của Mỹ mà ông ấy đang viết về nó. Câu trả lời của Kagan sẽ an ủi một số người và khiến những người khác khó chịu, nhưng điều quan trọng là phải có cuộc thảo luận khi chúng ta bước vào năm thứ hai của cuộc chiến này.

“Trong cuốn sách của tôi,” Kagan nói, “tôi trích dẫn từ bài diễn văn Thông điệp Liên bang năm 1939 của Franklin Roosevelt. Vào thời điểm mà an ninh của Mỹ chưa hề bị đe dọa — Hitler vẫn chưa xâm chiếm Ba Lan và sự sụp đổ của nước Pháp gần như không ai tưởng tượng được — Roosevelt khẳng định rằng có những lúc ‘trong công việc của con người khi họ phải chuẩn bị để bảo vệ không chỉ nhà của họ, mà còn phải bảo vệ các nguyên lý của đức tin và nguyên lý của nhân loại mà các giáo hội, chính phủ và chính nền văn minh dựa trên đó.’ Trong cả hai cuộc chiến tranh thế giới và trong suốt Chiến tranh Lạnh, người Mỹ đã hành động không phải để tự vệ ngay lập tức mà để bảo vệ thế giới tự do trước những thách thức từ các chính phủ độc tài quân phiệt, giống như họ đang làm ngày nay ở Ukraine.”

Nhưng tại sao lại ủng hộ Ukraine trong cuộc chiến này không chỉ vì lợi ích chiến lược của chúng ta mà còn phù hợp với các giá trị của chúng ta?

“Người Mỹ liên tục đấu tranh để dung hòa những cách giải thích trái ngược nhau về lợi ích của họ – một bên tập trung vào an ninh của quê hương và một bên tập trung vào việc bảo vệ thế giới tự do bên ngoài bờ biển nước Mỹ. Điều đầu tiên phù hợp với sở thích của người Mỹ là được để yên và tránh các chi phí, trách nhiệm và gánh nặng đạo đức khi thực thi quyền lực ở nước ngoài. Điều thứ hai phản ánh sự lo lắng của họ với tư cách là những người theo chủ nghĩa tự do về việc trở thành thứ mà Roosevelt gọi là ‘hòn đảo đơn độc’ trong một biển các chế độ độc tài quân phiệt. Sự dao động giữa hai quan điểm này đã tạo ra những cú đánh lặp đi lặp lại trong chính sách đối ngoại của Mỹ trong thế kỷ qua.”

Kagan nói thêm, các nhà lý thuyết quan hệ quốc tế “đã dạy chúng ta xem ‘lợi ích’ và ‘giá trị’ là khác biệt, với ý tưởng rằng đối với tất cả các quốc gia, ‘lợi ích’ – nghĩa là các mối quan tâm vật chất như an ninh và phúc lợi kinh tế – nhất thiết phải chiếm ưu thế hơn các giá trị. Nhưng trên thực tế, đây không phải là cách các quốc gia ứng xử. Nước Nga sau Chiến tranh Lạnh đã được hưởng mức an ninh cao hơn ở biên giới phía tây so với bất kỳ thời điểm nào trong lịch sử của nước này, ngay cả với sự mở rộng của NATO. Tuy nhiên, Putin sẵn sàng làm cho nước Nga trở nên kém an toàn hơn để thực hiện các tham vọng cường quốc truyền thống của Nga, vốn liên quan nhiều đến danh dự và bản sắc hơn là an ninh”. Điều này dường như cũng đúng với Chủ tịch Tập Cận Bình khi đề cập đến việc lấy lại Đài Loan.

Tuy nhiên, điều thú vị cần lưu ý là ngày càng có nhiều đảng viên Cộng hòa, ít nhất là ở Hạ viện và trên Fox News, không tin vào lập luận này, trong khi một tổng thống Dân chủ và Thượng viện của ông ta lại ủng hộ. Có gì ở đây vậy?

“Các cuộc tranh luận về chính sách đối ngoại của Mỹ không bao giờ chỉ là về chính sách đối ngoại,” Kagan trả lời. “Những người theo chủ nghĩa biệt lập trong những năm 1930 chủ yếu là những người theo Đảng Cộng hòa. Nỗi sợ hãi lớn nhất của họ, hoặc họ tuyên bố như vậy, là Roosevelt đang lãnh đạo đất nước theo chiều hướng chủ nghĩa cộng sản. Do đó, trong các vấn đề quốc tế, họ có xu hướng thông cảm với các cường quốc phát xít hơn là những người theo Đảng Dân chủ tự do. Họ nghĩ tốt về Mussolini, phản đối việc hỗ trợ Đảng Cộng hòa Tây Ban Nha chống lại phát xít Franco được Đức Quốc xã hậu thuẫn và coi Hitler như một bức tường thành hữu ích chống lại Liên Xô.

“Vì vậy, không có gì ngạc nhiên khi ngày nay rất nhiều đảng viên Cộng hòa bảo thủ có thiện cảm với Putin, người mà họ coi là nhà lãnh đạo của cuộc thập tự chinh chống lại tự do trên quy mô toàn cầu. Cần nhắc nhở Kevin McCarthy rằng Đảng Cộng hòa đã bị hủy hoại về mặt chính trị bởi sự phản đối của họ đối với Thế chiến thứ hai và chỉ có thể hồi sinh bằng cách bầu Dwight Eisenhower, người theo chủ nghĩa quốc tế vào năm 1952.”

Tuy nhiên, cũng có nhiều tiếng nói từ cánh tả đang đặt câu hỏi một cách chính đáng: Có thực sự cần phải mạo hiểm trong Thế chiến III để đẩy Nga ra khỏi miền Đông Ukraine? Chẳng phải bây giờ chúng ta đã làm tổn thương Putin nặng nề đến mức ông ta sẽ không sớm thử lại một điều gì đó như việc đánh Ukraine nữa sao? Đã đến lúc cho một thỏa thuận bẩn thỉu chưa?

Vì tôi nghi ngờ rằng câu hỏi này sẽ là trung tâm của cuộc tranh luận về chính sách đối ngoại của chúng ta vào năm 2023, nên tôi đã yêu cầu Kagan bắt đầu tranh luận.

Ông nói: “Bất kỳ cuộc đàm phán nào khiến lực lượng Nga ở lại trên đất Ukraine sẽ chỉ là một thỏa thuận ngừng bắn tạm thời trước nỗ lực tiếp theo của Putin. “Putin đang trong quá trình quân sự hóa hoàn toàn xã hội Nga, giống như Stalin đã làm trong Thế chiến II. Ông ta sẽ ở trong trạng thái này trong một thời gian dài, và Putin đang trông chờ vào việc Mỹ và phương Tây sẽ trở nên mệt mỏi trước viễn cảnh xảy ra một cuộc xung đột kéo dài – vì cả những người theo chủ nghĩa cô lập cánh tả và cánh hữu tại Viện Quincy và tại Quốc hội đều đã chỉ ra rằng họ đã mệt mỏi lắm rồi.”

“Việc nước Mỹ luôn có sai sót và đôi khi sử dụng sức mạnh của mình một cách ngu ngốc là điều không cần bàn cãi. Nhưng nếu bạn không thể đối mặt thẳng thắn với câu hỏi điều gì sẽ xảy ra trên thế giới nếu Mỹ chỉ bo bo giữ mình, thì bạn đã chẳng đặt ra những câu hỏi khó khăn này một cách nghiêm túc.”

Hoa Kỳ sẽ tăng gần gấp đôi sự hiện diện quân sự của mình tại Philippines

Nguồn Báo Hoa Kỳ ngày nay

Tác giả: George Petras và Janet Loehrke

Hoa Kỳ sẽ tăng gần gấp đôi sự hiện diện quân sự của mình tại Philippines theo một thỏa thuận được công bố hôm thứ Năm, một phần trong nỗ lực chống lại các mối đe dọa của Trung Quốc đối với Đài Loan và ảnh hưởng ngày càng tăng của Trung Quốc ở khu vực Ấn Độ Dương-Thái Bình Dương.

Bộ trưởng Quốc phòng Hoa Kỳ Lloyd Austin và Bộ trưởng Quốc phòng Philippines Carlito Galvez cho biết chính phủ Philippines đang cho phép Mỹ tiếp cận tạm thời thêm 4 căn cứ quân sự trong nước, như vậy Hoa Kỳ sẽ có quyền điều quân ở chín căn cứ trên khắp Philippines.

Mặc dù các địa điểm mới không được tiết lộ chính thức, nhưng nhiều bản tin cho biết Hoa Kỳ đã yêu cầu các địa điểm ở Cagayan, Palawan, Isabela và Zambales. (mầu đỏ trong hình)

Việc mở rộng này là một phần trong kế hoạch tái tổ chức lực lượng vũ trang của Mỹ dọc theo Vành đai Thái Bình Dương. Hợp tác với các đồng minh, Hoa Kỳ sẽ sử dụng các địa điểm ở Nhật Bản, Úc, đảo Guam và Philippines làm căn cứ phản ứng nhanh chống lại các cuộc tấn công có thể xảy ra của Trung Quốc.

Báo cáo Chiến lược An ninh Quốc gia tháng 10 năm 2022 cho biết, cho dù đang xảy ra cuộc chiến của Nga chống lại Ukraine hiện nay, Trung Quốc “đặt ra thách thức địa chính trị lớn nhất cho Mỹ”. Trung Quốc nói rằng họ muốn đưa đảo Đài Loan độc lập vào dưới sự kiểm soát của mình, bằng vũ lực nếu cần thiết. Vào tháng 8, Trung Quốc đã gửi hơn 70 máy bay chiến đấu và 7 tàu đến Đài Loan trong một cuộc tập trận quân sự kéo dài một ngày, bao gồm nhiều vụ phóng tên lửa đạn đạo vào vùng biển quốc tế.

Nước này cũng đã bồi đắp và quân sự hóa các đảo ở Biển Đông.

Tổng thống Joe Biden đã nói rằng Hoa Kỳ sẽ bảo vệ Đài Loan nếu Trung Quốc tấn công.

Hiện nay, Hoa Kỳ đang có quyền điều chuyển quân đội (của mình) ở năm căn cứ của Philippines:

Căn cứ Không quân Cesar Basa và Pháo đài Magsaysay, cả hai đều gần Manila, Căn cứ không quân Antonio Bautista ở phía đông, gần Palawan.
Căn cứ không quân Mactan-Benito Ebuen ở trung tâm tỉnh Cebu, Sân bay Lumbia ở phía nam.

Phan Sinh Trần

Hong Kong tặng 500.000 vé máy bay miễn phí để hút khách du lịch

Tổng hợp, CNN, ReutersTin tức Châu Á và các báo khác

Chính phủ Hồng Kông đang cung cấp 500.000 vé máy bay miễn phí cho những du khách sẵn sàng đến thành phố, trong nỗ lực đảo ngược tình trạng du lịch sụt giảm trong 4 năm qua và vực dậy nền kinh tế. Hồng Kông cũng tuyên bố vào thứ Sáu rằng họ sẽ mở cửa hoàn toàn biên giới với Trung Quốc đại lục vào thứ Hai tuần này.

Ông John Lee (người đứng giữa), lãnh đạo thành phố, đã tiết lộ vé tặng vào thứ Năm trong buổi ra mắt chiến dịch du lịch “Xin chào Hồng Kông”, một sự kiện nổi bật với các vũ công hóa trang thành phi hành đoàn và đầu bếp. “Thưa quý vị và các bạn, đây có lẽ là sự chào đón lớn nhất thế giới từ trước đến nay” .

Đợt phát vé số lượng lớn sẽ mở cho cư dân Đông Nam Á vào ngày 1 tháng 3. Nó sẽ mở rộng sang Trung Quốc đại lục vào tháng 4, sau đó là Đông Bắc Á và phần còn lại của thế giới vào tháng 5. Du khách có thể đăng ký qua các kênh trực tuyến của ba hãng hàng không Hong Kong tham gia: Cathay Pacific, HK Express và Hong Kong Airlines.  Cơ quan quản lý sân bay Hồng Kông sẽ chi trả chi phí vé máy bay hạng phổ thông, mặc dù người được vé này sẽ phải trả thuế hoặc các khoản phí khác.

Video chiến dịch có các ngôi sao Canto-pop Aaron Kwok, Kelly Chen và Sammi Cheng đến thăm các điểm tham quan mới mở cửa trong thời kỳ đại dịch, như bảo tàng M+ và Hong Kong Palace — các dự án ngân sách lớn của chính phủ không thu hút được lượng khách du lịch nước ngoài như thường lệ.

Hồng Kông là một điểm thu hút khách du lịch toàn cầu vào thời hoàng kim, trước khi nó bị ảnh hưởng nặng nề bởi các cuộc biểu tình chính trị và đại dịch covid.

Vào năm 2020, khi Hồng Kông đóng cửa biên giới với du khách nước ngoài và áp đặt các quy tắc kiểm dịch nghiêm ngặt do đại dịch coronavirus, lượng khách du lịch giảm xuống còn 3,5 triệu. Họ đã giảm mạnh 97% xuống còn dưới 100.000 vào năm 2021, khi thành phố sử dụng các biện pháp phòng ngừa như các trại cách ly hàng loạt. Mặc dù số lượng khách truy cập tăng trở lại hơn 600.000 vào năm 2022, nhưng vẫn chưa bằng 1/10 so với trước đây.

Nỗ lực này là một phần của gói cứu trợ covid trị giá 2 tỷ đô la Hồng Kông, tương đương 250 triệu đô la, được công bố vào năm 2020.

Nền kinh tế Hồng Kông suy giảm trong quý thứ tư liên tiếp và giảm 4,2% so với cùng kỳ năm ngoái, theo số liệu trước được công bố trong tuần này.

Gary Ng, một nhà kinh tế tại Natixis, cho biết qua điện thoại rằng hướng đi của sáng kiến này là một “khởi đầu tốt”, nhưng những nỗ lực lâu dài nhằm trẻ hóa nền kinh tế sẽ phụ thuộc vào việc Hồng Kông có đủ hấp dẫn để du khách đến thăm hay không.

Phan Sinh Trần