S.T.T.D. Tưởng Năng Tiến: Tiếng vĩ cầm và giai cấp trung lưu

S.T.T.D. Tưởng Năng Tiến: Tiếng vĩ cầm và giai cấp trung lưu

Hình em bé chơi đàn vĩ cầm bên hồ Hoàn Kiếm được mẹ chia sẻ trên mạng xã hội. (Hình: vietnamnet.vn)

Cuối tháng rồi, tôi đọc một bài viết ngắn của Facebooker Nguyễn Trung Bảo mà cứ ngỡ như là vừa nhận được một tin vui:

“Cuối cùng thì chính trị cũng tìm đến với gia đình cậu trai kéo vĩ cầm ở bờ hồ Hoàn Kiếm, dù như mẹ cậu này viết trên Facebook rằng lâu nay muốn ‘tránh xa’ các chuyện liên quan đến chính trị. Những tranh luận về quyền của một công dân là gì khi đến nỗi việc chơi đàn ở nơi công cộng cũng bị cấm cản lại gặp sự phản biện rằng muốn chơi đàn thu tiền thì cần xin phép. Dù rằng, việc chơi đàn để nhận tiền từ người qua đường chẳng có gì lạ ở những nước khác nhưng với các cán bộ ở bờ hồ thì việc này vẫn cần phải có chỉ đạo.

Vượt lên những tranh cãi đó là một tín hiệu đáng mừng. Người dân đã ý thức được họ phải đòi hỏi để con cháu mình có một không gian văn hóa, sinh hoạt cộng đồng, và quyền tự do biểu đạt suy nghĩ trên phương tiện truyền thông. Phía các cán bộ bờ hồ, dù đã hiểu sức mạnh của facebook từ lâu nhưng lâu nay cứ cho đó là công cụ của ‘bọn phản động,’ thì bây giờ mới vỡ nhẽ dân thường cũng xài facebook chửi mình và làm ồn ào rộn chuyện. Đó chính là những tranh cãi-đối đầu diễn ra rất thường ở những xã hội có nhiều không gian cho dân sự. Điều này đến dù trễ nhưng đang đi rất nhanh với sự thúc đẩy của mạng xã hội.

Việt Nam không có đa nguyên đa đảng nên giới trung lưu ái quốc và tiến bộ hiện nay chỉ có thể nghĩ đến chuyện thay đổi kinh tế hay vật chất mà thôi. Bị bao bọc bằng các luật lệ về chính trị nguy hiểm nên họ chỉ có thể mơ đến chuyện làm giàu và làm sao để không va chạm với thể chế. Và đó là cái dở, là ngõ cụt của giới trung lưu tiến bộ và ái quốc. – Nguyễn Xuân Nghĩa

Một xã hội mà người được giao quyền nhìn đâu cũng muốn ra oai, muốn ‘trật tự’ im lặng thì đó hoặc là một nghĩa trang hoặc là một xã hội không có dân chủ.” – Trung Bảo

Qua đến phần phản hồi thì mới biết (hoá ra) là mình mừng hụt:

-Le Nguyen: Mẹ em ấy vừa đăng stt xin lỗi công an. Không hiểu sự thật là gì.

30 July at 03:05

Sự thật hoàn toàn đúng vậy. Báo Giao Thông, số ra ngày 30 Tháng Bảy, có bản tin (“Mẹ ‘cây vĩ cầm 15 tuổi’ bất ngờ xin lỗi công an trên Facebook”) ngăn ngắn:

“Tôi đăng dòng trạng thái này kính gửi lời xin lỗi sâu sắc tới các anh vì sự việc tôi đưa lên Facebook cá nhân tối ngày 28 Tháng Bảy. Do nóng vội và thương con một cách mù quáng, tôi đã đăng tải thông tin xúc phạm lực lượng an ninh các anh về sự việc diễn ra khi mà tôi là người không có mặt ở đó. Điều đó đã gây ảnh hưởng không nhỏ tới các anh, làm ảnh hưởng uy tín và danh dự của các anh.”

Những lời xin lỗi (“sâu sắc”) thượng dẫn, nói nào ngay, cũng chả “bất ngờ” gì cho lắm. Ở Việt Nam mà đã đụng tới công an thì trước sau gì người dân cũng phải nhận lỗi cho rồi – nếu không thì lôi thôi lắm, lôi thôi lâu, và rất có thể là sẽ lôi thôi lớn. Đó là chưa kể những trường hợp nghiêm trọng phải bước vào đồn, rồi được khiêng ra vì đã tự tử mất rồi.

Thân mẫu của nghệ sĩ vĩ cầm 15 tuổi vội xin lỗi rối rít là chuyện cũng… đúng thôi nhưng chả hiểu sao tôi vẫn cảm thấy thoáng đôi chút buồn buồn. Rồi đột nhiên lại nhớ đến bài báo của một bạn đồng nghiệp, Lê Lô, viết hồi năm 2004:

“Người trung lưu Hà Nội sống giả dối, không biết điều đó có phải là phế phẩm của 70 năm đời ta có đảng không. Họ đãi tiệc, làm đám cưới với bề ngoài cực kỳ linh đình long trọng nhưng món ăn thì lỏng chỏng bình dân. Họ thích tiền nhưng cứ làm vẻ dửng dưng. Họ bắt tay người này nhưng mắt hướng về một người khác đứng ở gần đó có chức vụ cao hơn. Họ nói năng thưa gửi, nói sông dài biển rộng nhưng sau một giờ thì không ai hiểu ý họ muốn tả cái gì hay muốn gì. Trừ một thiểu số quá ít còn tất cả, những người ở ngoài chính quyền và cán bộ cấp trung như đang sống theo một thỏa hiệp bất thành văn, là không động đến chuyện chính trị, đến cơ chế cầm quyền, đến những phi lý trong cuộc sống.”

Tôi thì không tin rằng trong suốt “70 năm đời ta có đảng” mà Hà Nội vẫn còn giữ được giai cấp trung lưu. Chế độ bao cấp chấm dứt vào cuối thập niên 1980, từ đó đến năm 2004 là vừa vặn một thế hệ người. Một phần tư thế kỷ sống không cần sổ gạo và tem phiếu là khoảng thời gian (e) chưa đủ dài để tạo thành một tầng lớp trung lưu tử tế. Bởi thế, lời trách móc của ông bạn tôi (“người trung lưu Hà Nội sống giả dối”) chưa chắn đã hoàn toàn… “đúng người và đúng tội!”

Hơn 10 năm sau nữa, chính xác là vào hôm 14 Tháng Mười, 2016, một tác giả khác – Lê Dủ Chân – cũng có đôi lời phàn nàn (nghe) hơi na ná:

“Sau thời ‘đổi mới kinh tế,’ từ năm 1987 đến nay xã hội Việt Nam ngoài hai tầng lớp cai trị là đảng viên đảng Cộng Sản nắm toàn bộ quyền lực và tài sản quốc gia và bị trị là tuyệt đại bộ phận nhân dân vô sản đã hình thành một tầng lớp thứ ba, càng ngày càng lớn mạnh đó là tầng lớp tư sản trung lưu. Họ cũng thuộc lớp người bị trị nhưng nhờ vào lỗ hổng của chế độ sau thời mở cửa, nhờ vào kiến thức, kỷ năng sẵn có mà ăn nên làm ra và có thế đứng trong xã hội.

Thế nhưng, điều đáng buồn là giới tư sản trung lưu hình như đã quên đi mình cũng thuộc về gia cấp bị trị, quên đi mình mới chính là lực lượng nòng cốt phải nhận lấy trách nhiệm trước tổ quốc và nhân dân trong công cuộc tranh chống độc tài toàn trị, chống bất công xã hội đang diễn ra trên đất nước này!”

Không riêng gì Lê Dủ Chân, khuynh hướng chung đều tin rằng tầng lớp trung lưu là xương sống của nền dân chủ. Tiến Sĩ Alan Phan cũng chia sẻ quan niệm tương tự:

Dựa trên kinh nghiệm của Âu, Mỹ, Úc, Nhật, Nam Hàn, Singapore,… tôi cho rằng tầng lớp trung lưu đã đóng góp rất tích cực vào sự phồn thịnh của các quốc gia này.

Trước hết, tầng lớp này là những ‘con kiến’ cần cù xây dựng ngày đêm trong công việc được giao phó để tạo một phân khúc sản lượng cao nhất của GDP. Vì tạo được thu nhập lớn theo số đông, họ cũng là những người dân đóng thuế nhiều nhất cho ngân sách quốc gia. Sự đóng góp của họ còn thể hiện qua nhu cầu tiêu dùng, vốn tiết kiệm trong các ngân hàng, quỹ đầu tư và các hoạt động thiện ích ngoài xã hội. Tầng lớp trung lưu thường bao gồm những người yêu nước nhất.”

Đó là kinh nghiệm của Alan Phan về thành phần trung lưu ở Âu, Mỹ, Úc, Nhật, Nam Hàn, Singapore … hay đâu đó kìa. Chớ còn ở Việt Nam nơi mà những kẻ có học, có chút của ăn của để là họ “tính” ngay đến chuyện bỏ nước ra đi; và cha mẹ của một cậu bé 15 tuổi “lỡ” chơi đàn vĩ cầm (nơi công cộng) đã phải cuống cuồng và rối rít xin lỗi công an thì vai trò của giai cấp trung lưu – xem ra – vẫn còn mơ hồ lắm.

Một gia đình hưng thịnh hay không chỉ nhìn qua ba điểm là biết rõ

Một gia đình hưng thịnh hay không chỉ nhìn qua ba điểm là biết rõ

 

 

 

Chúng ta thường có quan niệm “giàu không quá ba đời”, sự hưng thịnh của một gia tộc không thể kéo dài liên tục tới hơn ba thế hệ. Tuy nhiên lại có những gia đình trải qua bao thế hệ vẫn ngày càng hưng thịnh. 

Một gia đình hưng thịnh sẽ luôn có những đặc điểm riêng biệt như một di ngôn, một nguyên tắc kỷ luật hay một tấm gương điển hình để con cháu học tập noi theo.

Tăng Quốc Phiên, tiến sĩ triều Đạo Quang, giữ chức vụ Thị lang các bộ Binh, Lễ, Lại, Hình, đồng thời là một nhà Nho lỗi lạc đã nói rằng, một gia đình có hưng thịnh hay không chỉ cần nhìn vào ba điểm dưới đây là biết rõ:

Thứ nhất: Nhìn xem con cháu ngủ đến mấy giờ? Nếu như ngủ đến lúc Mặt trời lên cao mới bắt đầu dậy thì gia đình này đang từ từ lười biếng mà đi xuống.

Thứ hai: Nhìn xem con cháu trong nhà có chăm chỉ làm việc hay không? Bởi vì thói quen làm việc sẽ ảnh hưởng đến cả đời của một ngừời.

Thứ ba: Nhìn xem con cháu có thường đọc sách kinh điển của các bậc cao nhân thánh hiền hay không? Bởi vì người không học sẽ không hiểu nghĩa và không biết đạo lý.

Nhìn lại lịch sử có thể thấy, rất nhiều gia đình giàu có đều bị “linh nghiệm” bởi câu “giàu không quá ba đời”, hay “thành đạt không quá ba đời”. Nhưng gia đình họ Tăng lại đời này tiếp nối đời sau mà sinh ra các bậc anh tài. Tăng Kỷ Trạch, Tăng Quảng Quân, Tăng Quảng Thuyên, Tăng Chiêu Luân, Tăng Hiến Thực… đều là những nhân vật kiệt xuất của lịch sử Trung Hoa.

Bí quyết của gia tộc họ Tăng “trường thịnh không suy” này là ở 4 câu di chúc do Tăng Quốc Phiên để lại.

1. Thận trọng thì trong tâm sẽ yên bình

Đạo lý tu dưỡng bản thân là phải hướng vào trong nội tâm. Trong nội tâm đã biết rõ thiện ác lại không thể tận lực hành thiện trừ ác thì chưa phải là thật tâm tu dưỡng. Chỉ chính mình mới biết rõ có đang tự lừa dối bản thân hay không, người ngoài nhìn thì khó lòng thấy rõ.

Mạnh Tử từng nói: “Trên không thẹn với trời, dưới không thẹn với lương tâm”. Cái gọi là dưỡng tâm, nhất định phải là “tâm thanh quả dục” (để tâm thanh tịnh, giảm bớt ham muốn dục vọng). Cho nên, người có thể tự thận trọng xét lại bản thân mình sẽ không bị cảm thấy áy náy.

Người nếu như không có việc gì phải áy náy, khi đối mặt với trời đất, quỷ thần, thì thần sắc sẽ an nhiên, bình thản. Tâm tình như vậy thì quả là vui sướng, là hạnh phúc nhất rồi! Đây cũng là phương thuốc tốt nhất, là đạo lý cần cố gắng đạt được nhất.

(Ảnh dẫn theo afamily.vn)

2. Cung kính thì thân thể sẽ khỏe mạnh

Trong nội tâm mà thuần khiết, bên ngoài chỉnh tề nghiêm túc, đây là công phu của “kính” (kính trọng, tôn kính, cung kính). Bước ra khỏi cửa giống như nhìn thấy khách quý, luôn kính trọng với người khác, đây là thể hiện của “kính”. Bản thân tu dưỡng khiến dân chúng bình an, trung thực kính cẩn mà khiến thiên hạ được thái bình, đây là hiệu quả của “kính”. Thông minh và trí tuệ đều là từ “kính” mà ra.

Nếu như dù ít hay nhiều người, việc lớn hay việc nhỏ, đều dùng lòng cung kính để đối đãi, không dám buông thả thì thân thể ắt sẽ khỏe mạnh.

(Ảnh dẫn theo pinterest.com)

3. Nhân từ sẽ khiến tâm tình vui vẻ

Khổng Tử giáo dục con người đều là dùng chữ “nhân” (nhân từ, nhân ái) làm trọng. Ông nói: “Dục lập lập nhân, dục đạt đạt nhân” (ý nói đến phương pháp hành nhân: Người đem lòng muốn sự nghiệp thành đạt của mình làm cho người khác giống y như cho mình vậy. Lấy những điều mà trong lòng mình mong ước để hiểu lòng mong ước của người khác).

Người có thể hành nhân sẽ không có tâm tranh giành và như thế trong tâm luôn thấy tự tại, vui vẻ, không bị vướng bận điều gì.

(Ảnh dẫn theo tiin.vn)

4. Lao động sẽ được quỷ thần tôn trọng

Người xưa quan niệm rằng, người mà ngày đêm không làm việc gì, an nhàn rảnh rỗi, trong khi có khả năng lao động mà lại sống dựa vào người khác là người bất hạnh, quỷ thần cũng không đồng ý. Người như vậy sao có thể sống được lâu dài?

Bậc thánh hiền xưa luôn là người cần cù, tận lực với dự định của bản thân, đọc sách và tu dưỡng, gia tăng trí huệ và mở mang kiến thức. Người thành công trong xã hội cũng luôn là người nỗ lực làm việc.

Người mà ngày đêm không làm việc gì, an nhàn rảnh rỗi, thì quỷ thần cũng không đồng ý. (Ảnh minh họa, dẫn theo news.zing.vn)

Di chúc của Tăng Quốc Phiên có ảnh hưởng mạnh mẽ và sâu sắc đến đời con cháu của ông. Sau khi Tăng Quốc Phiên mất, con trai của ông là Tăng Kỷ Trạch ra làm quan, làm ngoại giao. Tăng Kỷ Hồng cả đời nghiên cứu toán học. Sau khi cháu trai Tăng Quảng Quân của ông đỗ tiến sĩ đã làm việc ở viện hàn lâm.

Những đời sau của gia đình họ Tăng đều nghiên cứu học tập cao không tham gia binh nghiệp, thậm chí ít người ra làm quan. Tăng gia luôn ghi nhớ những lời di ngôn của Tăng Quốc Phiên, không tranh giành địa vị, giữ tâm trong sạch và duy trì gia thế: “Tăng gia trường thịnh không suy, đời đời có nhân tài”.

Giáo dục trong gia đình luôn là điều có tầm quan trọng và ảnh hưởng rất lớn đến sự trưởng thành nhân cách của mỗi con người. Hy vọng rằng bí quyết của gia tộc họ Tăng cũng sẽ hữu ích cho tất cả chúng ta!

Theo Đại Kỷ Nguyên

DANH NGÔN ĐỂ ĐỜI

From facebook:   Từ Thức‘s post.
 
Image may contain: one or more people

Từ Thức

 

DANH NGÔN ĐỂ ĐỜI

-Cuộc chiến gay go của ta rất cần sự ủng hộ của Trung Quốc, sao lại nói quay lưng sang chống bạn. Họ có giải phóng Hoàng Sa giúp ta, thì sau này cũng trả lại cho ta ( LÊ ĐỨC THỌ )

-Tôi thấy lo lắng lắm..Không biết tuyên truyền thế nào, chứ từ trẻ đén ngưòi già đều có khuynh hướng ghét Trung Quốc ; Ai tích cực cho Trung Quốc là ngại. Tôi cho rằng cái đó là nguy hiểm cho dân tộc ( PHÙNG QUANG THANH, Cựu Bộ trưởng Quốc Phòng )

-Nếu xẩy ra đụng độ gì thì tình hình thế nào ? Giờ ta có ngồi đây mà bàn tổ chức đại hội Đảng được không ? ( NGUYỄN PHÚ TRỌNG )

-Trung Quốc là người bạn láng giềng lớn, muôn hay không cũng phải ăn đời, ở kiếp với nhau. Có ai chọn được láng giềng đâu ? ( NGUYỄN PHÚ TRỌNG )

-Ta và Trung Quốc cần tình hữu nghị, hợp tác, đoàn kết để hai dân tộc cùng tiến lên chủ nghĩa xã hội ( NGUYỄN SINH HÙNG , cựu chủ tịch Quốc hội )

-Việc nước bạn Trung Quốc xâm phạm lãnh thổ ta, rồi đâm tầu, cắt cáp…Thực chất của vấn đề là, đó là cách hành xử của bố mẹ dạy con mình. Yêu cho con, cho vọt..Vậy sao phải bất bình ? ( NGUYỄN DUY CHIẾN, Phó Chủ tịch Ủy ban Biên Giới )

-Nhiều lần ta cũng nghĩ tới việc lấy lại ( Hoàng Sa ), nhưng trong lúc này chưa thể lấy lại được. Để đời con cháu chúng ta lấy lại .Trung Quốc bây giờ họ cũng như bất khà xâm phạm rồi. ( Thượng Tướng HUỲNH NGỌC SƠN , cựu phó chủ tịch Quốc Hội )

-Trung Quốc là anh, VN là em. Đánh Trung Quốc là hỗn ( Sư quốc doanh THÍCH CHÂN QUANG )

-Quan điểm giữa VN và nước bạn láng giềng TQ về tổng thể, trên các mặt, đang phát triển tốt đẹp. Chỉ còn vấn đề tranh chấp chủ quyền trên biển Đông ( PHÙNG QUANG THANH )

-Ta thế này thì bà con thấy ta ăn thua với họ sao được. Ai tài giỏi thì thử ra đó chỉ huy xem có thắng không ( Thượng Tướng HUỲNH NGỌC SƠN )

-Đối với TQ , hai điều ta không nên quên : họ đã từng xâm lược chúng ta nhưng không được quên họ đã nhường cơm xẻ áo cho chúng ta. Ta không thể là người vô ân bội nghĩa. ( Đại tá TRẦN QUANG THANH, Học viện Chính trị, Bộ Quốc Phòng )

-Trung Quốc không sợ bất kỳ quân đội nào trên thế giới. TQ chỉ sợ quân đội của đảng CSVN. Bọn đòi đa đảng là nhằm xóa sổ đảng CSVN . Trung Quốc không mong gì hơn là VN có đa đảng, vì ngay khi bọn đa đảng xóa sổ đảng CSVN, Trung Quốc sẽ xua quân đánh chiếm toàn cõi VN trong tám giờ làm việc (Đại biểu Quốc Hội HOÀNG XUÂN PHƯỚC )

-Không được mất chủ quyền, nhưng ưu tiên là giữ được môi trường hòa bình ( với Trung Quốc ) 
( Đại tá TRẦN QUANG THANH )

————————————————————————————

-Vấn đề nô lệ tùy thuộc trước tiên người nô lệ. Khi người nô lệ không còn là nô lệ trong tâm trí, họ sẽ thoát khỏi ách nô lệ ( Le problème de l’esclavage concerne, en premier lieu, l’esclave lui-même. Le jour où l’esclave cessera d’être esclave par esprit, il sera débarassé de l’esclavage. GOTSÉ DELTCHEV )

– Sự thụ động của người nô lệ có cái gì giống như cái lạnh lùng, u mê của người làm đĩ. ( La passivité de l’esclave a quelque chose qui ressemble à la froideur et à l’abbrutissement de la prostitution. GEORGE SAND )               

CHỦ NGHĨA XÃ HỘI VỚI KHUÔN MẶT NGƯỜI

+From facebook::  Dang Tuong‘s post. 
 
 
No automatic alt text available.
Dang Tuong

 

CHỦ NGHĨA XÃ HỘI VỚI KHUÔN MẶT NGƯỜI
(Socialism with a human face)

Ngày 20/8/1968 phong trào “Spring Praha” ở Tiệp khắc bị dẹp tan bằng xe tăng và quân đội Liên Xô.

Năm 1987, khi bị hỏi về sự khác biệt giữa “Spring Praha” của Dubcek và “Perestroika” của Gorbachev, Bộ Ngoại Giao Liên Xô trả lời bằng một con số: “19 năm”!
*

Đầu thập niên 1960, sau 12 năm theo chế độ cộng sản Stalin, nền kinh tế Tiệp Khắc suy sụp, những người cầm quyền cộng sản đã tìm cách cải tổ kinh tế và nới lỏng các kiểm soát chính trị.

1968, tiến trình cải cách đã dẫn tới cao trào “Mùa Xuân Praha” (the Prague Spring) do Alexander Dubcek, một lãnh đạo cộng sản cấp tiến lãnh đạo. 
Ông công bố chương trình cải tiến mang tên “Xã Hội Chủ Nghĩa Với Bộ Mặt Con Người” (Socialism with a human face). 
Trong thời gian 8 tháng dễ thở này (01/1968 – 20/8/1968), Dubcek là hình ảnh của hy vọng cho người dân Tiệp Khắc.

Brezhnev, coi các cải tiến tại Tiệp Khắc là “quá nguy hiểm” cho thể chế cộng sản, nên tháng 8/1968 đã xua 500.000 quân với đông đảo xe tăng tràn vào Tiệp Khắc, đàn áp phong trào “Mùa Xuân Praha”. Ngày 20/8/1968 lãnh tụ Dubcek bị bắt giải về Liên Xô. Phong trào bị dìm chết. Tất cả những ai có khuynh hướng cải tiến đều bị thanh trừng, dân chúng sống thu mình lại để được an toàn. 
***

Đúng 20 năm sau, ngày 21-8-1988 trước sự ngỡ ngàng của công an và nhà cầm quyền, 20.000 người đã xuống đường chống lại chế độ cộng sản, đòi dân chủ hoá thể chế. 
Đây là cuộc phản kháng lớn nhất kể từ năm 1969. Cảnh sát đã dùng hơi cay để giải tán và bắt giữ 400 người.

Vài tháng sau, từ 15 đến 20/1/1989
một cuộc biểu tình lớn lại nổ ra ở Prague. Cảnh sát dùng dùi cui, hơi cay, vòi nước và chó dữ để dẹp biểu tình. Nhiều nhà bất đồng chính kiến bị tuyên án.

Lại vài tháng sau, ngày 01/5 hơn 2.000 thanh niên lại xuống đường đòi dân chủ và cũng bị đàn áp.

Ngày 17/5, 35.000 người bất đồng chính kiến đã ký tên vào một thỉnh nguyện thư yêu cầu phải “Thay Đổi Tận Gốc Không Khí Xã Hội Và Chính Trị”.

Sau đó tại Prague càng về sau càng dồn dập nổ ra các đợt biểu tình lớn (28-8, 17-11, 20-11, 27-11-1989).

Ngày 29/11, áp lực của dân chúng lớn đến mức chính quyền cộng sản buộc phải công nhận hủy bỏ quyền lãnh đạo.

Ngày 29/12/1989, Liên Bang Cộng Hoà Czech-Slovakia được chính thức thành lập, điều mà lẽ ra người Tiệp đã làm được từ 21 năm trước!

Theo Văn Lang

Với Tứ Sa, Trung Quốc đang tiến tới đòi chủ quyền toàn bộ Biển Đông

Với Tứ Sa, Trung Quốc đang tiến tới đòi chủ quyền toàn bộ Biển Đông

RFA
2017-09-22
 

Bản đồ cho thấy những tranh chấp về chủ quyền trên Biển Đông

Bản đồ cho thấy những tranh chấp về chủ quyền trên Biển Đông

 AFP
 

Chính phủ Trung Quốc mới đây đã đưa ra một chiến thuật mới về pháp lý để đẩy mạnh đòi hỏi chủ quyền của mình ở khu vực biển Đông.

Theo trang tin Washington Free Beacon của Mỹ, chiến thuật này được ông Mã Tân Dân, Phó Tổng Giám đốc Cục Hiệp định và Pháp luật, Bộ Ngoại giao Trung Quốc, đưa ra trong một cuộc họp kín với các giới chức Ngoại giao Hoa Kỳ hôm 28 và 29 tháng 8 ở Boston, Mỹ.

Chiến thuật được nói đến gọi là ‘chiến tranh pháp lý’ bao gồm một sự dịch chuyển từ cái goi là đường đứt khúc 9 đoạn mà Trung Quốc vẽ ra ở biển Đông, vốn chiếm đến 90% diện tích vùng biển này.

Chiến tranh pháp lý sẽ áp dụng đối với 4 vùng đảo và thực thể trên biển Đông hiện đang có tranh chấp giữa các nước bao gồm Nam Sa (Trung Quốc gọi là Nansha) tức Trường Sa, Tây Sa (Xisha) là Hoàng Sa, Đông Sa (Dongsha) và Trung Sa (Zhongsha). Trung Quốc gọi các khu vực này chung là Tứ Sa.

Ông Mã nói rằng Trung Quốc khẳng định chủ quyền đối với Tứ Sa qua nhiều các đòi hỏi về pháp lý. Ông cũng tuyên bố đây là vùng nước lịch sử của Trung Quốc và là một phần trong vùng đặc quyền kinh tế 200 hải lý của nước này. Bắc Kinh cũng đòi chủ quyền đối với Tứ Sa như một phần của thềm lục địa mở rộng của mình.

Giải thích về đòi hỏi chủ quyền đối với Tứ Sa của Trung Quốc, Đại tá về hưu thuộc Hải Quân Mỹ Jim Fanell, người đã từng đứng đầu đơn vị tình báo của Hạm đội Thái Bình Dương cho rằng đây là một bước tiếp theo trong chiến lược ‘lát cắt salami’ được Trung Quốc áp dụng từ trước đến nay ở biển Đông, dần dần lấn tới và cuối cùng là đòi chủ quyền toàn bộ biển Đông.

Theo Washington Free Beacon, các giới chức  Bộ Ngoại giao Mỹ đã tỏ ra ngạc nhiên về kế hoạch mới của Trung Quốc. Tuy nhiên người phát ngôn Bộ Ngoại giao Mỹ Justin Higgins sau đó đã không đưa ra một bình luận nào với báo chí về cuộc họp này. Ông chỉ khẳng định lập trường của Mỹ từ trước đến này là không đứng về bất cứ bên nào trong đòi hỏi về chủ quyền ở khu vực biển Đông.

Chính sách ba chiến tranh là gì?

Chiến tranh pháp lý thực ra là một trong 3 chiến thuật trong chính sách ‘3 chiến tranh’ của Trung Quốc bao gồm chiến tranh tâm lý, chiến tranh thông tin và chiến tranh pháp lý đã được Quân Ủy Trung ương Trung Quốc đưa ra từ hồi năm 2003.

Trên thực tế, đây là chính sách đã được Trung Quốc áp dụng rất rõ ràng để đối phó với phán quyết của Tòa Trọng tại Quốc tế trong vụ kiện giữa Philippines và Trung Quốc được bắt đầu hồi năm 2013. Theo Giáo sư Carl Thayer, thuộc Học viện Quốc phòng Úc, Trung Quốc sử dụng các chiến thuật này nhằm làm phân tán sự chú ý của quốc tế vào quyết định mang tính ràng buộc về mặt pháp lý, vốn yêu cầu các bên tham gia Công ước về Luật biển của Liên Hiệp Quốc (UNCLOS) phải tuân thủ. Trung Quốc là một thành viên của Công ước này.

Hồi tháng 7 năm 2016, tòa Trọng tài Quốc tế đã ra phán quyết bác bỏ tính pháp lý của đường đứt khúc 9 đoạn mà Trung Quốc vẽ ra trên biển Đông. Trung Quốc sau đó cũng đã lên tiếng bác bỏ phán quyết của tòa.

Mỹ cần phải có hành động đối phó

Tờ Washington Free Beacon trích lời của chuyên gia cao cấp Michael Pillsbury thuộc Viện Hudson ở Mỹ nhận định rằng chính phủ Mỹ hiện đang thiếu cả hai khả năng về chiến tranh pháp lý và đối phó với chiến tranh pháp lý của Trung Quốc. Ông nói “Trung Quốc dường như được tổ chức tốt hơn để thiết kế và thực hiện các chiến thuật pháp lý khôn ngoan để thách thức các quy tắc quốc tế mà không bị chế tài trừng phạt’. Ông Pillsbury cũng nói rõ hơn là có thể việc Trung Quốc áp dụng chiến thuật chiến tranh pháp lý ở biển Đông sẽ khiến Quốc hội Hoa Kỳ cho phép chính phủ xây dựng một khả năng tốt hơn để đối phó với Trung Quốc và khi Mỹ có được một đơn vị như vậy thì sẽ dễ dàng hơn để đối phó với chiến tranh pháp lý của Trung Quốc, nhất là khi có sự ủng hộ của Liên Hiệp Quốc.

Quốc hội Mỹ hiện vẫn chưa phê chuẩn Công ước Liên Hiệp Quốc về luật biển 1982 (UNCLOS) vì cho rằng Công ước sẽ làm ảnh hưởng đến quyền lợi của Mỹ trên biển. Trung QUốc từ trước đến nay trên các diễn đàn quốc tế và kênh báo chí vẫn tuyên truyền rằng Mỹ là đạo đức giả khi không phê chuẩn Công ước.

Chuyên gia Pillsbury cũng cho rằng Mỹ nên triển khai một hàng không mẫu hạm hoặc một nhóm tàu viễn chinh vĩnh viễn ở biển Đông để cho Bắc Kinh thấy là những lời nói của Mỹ được củng cố bằng hành động chứ không chỉ là lời nói đơn thuần.

Một ngày không vội vã…

Một ngày không vội vã…

. ” Nếu chỉ còn một ngày để sống
Chợt nhận ra cuộc đời quá đẹp
Phải chăng ta sống quá vội vàng
Nên ra đi chưa được bình an … ” 

Mỗi năm một lần , tôi về thăm Mẹ và các em hiện đang sống ở Montréal, Canada. Năm nay cũng như thuờng lệ, tôi về thăm nhà 2 tuần cuối tháng 6. Nói sao cho hết niềm vui gặp lại gia đình. Montréal vào mùa hè thật nóng bức, có ngày lên đến hơn 100 độ F, nên cả nhà thường rủ nhau đi ra ngoài chơi cho mát mẻ. 
  
Tôi còn nhớ sáng hôm đó, cả nhà định dẫn mấy đứa cháu ra công viên cho tụi nhỏ hưởng chút khí trời. Tôi thì đã thay quần áo từ lâu, cứ chờ mãi mà mọi người cứ “xàng qua xàng lại”, gần 9 giờ vẫn chưa xong, nhất là mấy đứa nhóc thì cứ lăng xăng chơi game, không ai chịu thay quần áo. 
  
Thế là tôi bắt đầu nổi quạu: “Nhà mình sao làm gì cũng như rùa bò vậy? Có đi hay không thì bảo …? 
  
Cô em tôi nhỏ nhẹ: “Thì từ từ, vacation mà lị, chị sống ở Mỹ riết rồi quen thói “stress out” hà … “. 
  
Cậu em trai thì nói: “Chị làm gì mà dữ vậy, chị có biết hôm nay là “ngày không vội vã” hôn ? 
  
Tôi ngạc nhiên, tưởng tai mình nghe lầm, nên hỏi lạiL “Ngày gì? Không vội vã là sao?”. 
  
Thế là Má tôi bật tivi lên. Trên màn ảnh, đài nào cũng đang nói về cái ngày đặc biệt này. Ồ, thì ra là từ vài năm nay, mỗi năm chính phủ Canada chọn ra một ngày, thường là vào mùa hè,  một ngày cuối tuần, và năm nay rơi vào ngày 26 tháng 6, gọi là “một ngày không vội vã”. 
  
Khoảng chừng vài tuần truớc đó, là báo chí, các cơ quan truyền thông đều loan báo và nhắc nhở để mọi người chuẩn bị. “Ngày không vội vã” bắt đầu từ 8 giờ sáng cho đến 9 giờ tối. Mọi người được khuyên là  “Bạn hãy ngủ cho thẳng giấc, thức dậy khi nào mình muốn. Hãy nhâm nhi tách cà phê, và ngồi ngắm khu vườn của bạn, nghe tiếng chim hót líu lo. Hãy đi ra ngoài nếu bạn thích, vào ăn trưa ở một restaurant nào mà bỗng dưng bạn muốn. Còn nếu không, bạn có thể mời bè bạn đến nhà làm BBQ. Bạn cũng có thể chạy xe đạp một vòng thành phố, hay nằm dài trên bãi cỏ của một công viên gần nhà, vân vân và .. vân vân ” . 
  
Tóm lại, chính phủ khuyến khích người dân: “Hãy enjoy từng phút giây hạnh phúc, bình an của … một ngày không vội vã. Hãy biết sống và tận hưởng Hạnh phúc ở quanh ta”, như lời của một người phóng viên trên đài tivi đang nói. 
  
 Rồi còn có các màn phỏng vấn vài người dân, hỏi xem họ dự định sẽ làm gì trong cái ngày đặc biệt này trong năm, thì đa số câu trả lời đều là “spend time với gia đình, người thân”. 
  
Có một cảnh trên màn hình làm tôi nhớ mãi. Hình ảnh một cụ già tóc bạc phơ, lụm cụm trả lời phỏng vấn với nụ cười móm mém: “Tôi luôn mong đợi và yêu nhất cái ngày này trong năm, vì đó là ngày duy nhất mà tất cả con cháu tôi không … bận rộn, chúng nó tề tựu đông đủ để họp mặt với tôi. Cám ơn chính phủ, cám ơn ân nhân nào đã “đặt ra” cái ngày ý nghĩa này …”. 
  
Thế là bỗng dưng tôi đổi ý. Tôi bảo gia đình :”Hôm nay là ngày đặc biệt, vậy thôi mình làm chương trình gì special đi nhé ..”. 
  
 Thế là cả nhà nhao nhao hưởng ứng, người thì bảo “khỏi nấu cơm, đi ăn tiệm cho khỏe”, kẻ thì nói ” nhà hàng đông lắm, đi xuống downtown chơi “. 
  
 Em trai tôi thì muốn đi xe đạp (ở Montréal có rất nhiều bãi cho mướn xe đạp, bạn chỉ cần “quẹt” cái credit card vô là có thể lấy xe đạp đi ngay) . 
  
Mấy cháu nhỏ lại muốn đi tàu Bateau Mouche. Rồi lại có ý kiến đi câu cá, hay đi xe ngựa một vòng thành phố. Và thế là giơ tay biểu quyết. Cuối cùng thì đa số thắng thiểu số : đi xuống Vieux-port (khu phố cổ) chơi và sẽ đi tàu Bateau Mouche. Thế là chúng tôi lên đường, thảnh thơi, không vội vã … 
  
Đường xuống phố đông nghẹt, và kẹt xe, thế mà không một xe nào bóp kèn. Thiên hạ ngồi trong xe, an nhiên chờ đợi, còn mở cửa kiếng xuống nhìn nhau cười, và vẫy tay “No hurry! Be happy!”. Tôi thật sự “thấm” được thế nào là ý nghĩa của 3 chữ “không vội vã !”.

 
 

 Đến chừng xếp hàng mua vé đi tàu, thì lại là một hàng thật dài, trong cái nắng gắt của mùa hè. Vậy mà ai ai cũng cười, cũng nói, cũng bắt tay, với cả những người … không quen biết. Dường như con người ở đây, ngày hôm nay, không ai bị stress cả. Cả một thế giới hoà bình, thanh thản quanh tôi … 
  
Lúc bước xuống tàu, David, thằng cháu nhỏ 5 tuổi hối hả muốn chạy đến dành chỗ, thì bị Christina – cô cháu 4 tuổi , “chỉnh” ngay: “David ! Bữa nay là “No hurry day” mà, sao David cứ hurry hoài vậy?”, làm cả nhà cùng cười. Tôi cũng bật cười theo vì sự nhận thức dễ thương của cô bé này . 
  
Trưa đến, đói bụng, chúng tôi ghé vô một nhà hàng Tàu. Lại đông nghẹt khách, nhưng ai ai cũng vui vẻ xếp hàng đợi đến lượt mình. Đang đứng chờ thì người bên cạnh tôi, một phụ nữ Quebécois bắt chuyện hỏi tôi đã làm gì ngày hôm nay. Tôi kể lại một ngày vui chơi với gia đình cùng các cháu. Bà cười, chỉ hai người con “Chồng tôi mất lâu rồi, năm nào vào ngày này, tôi cũng để tụi nó quyết định muốn đi đâu, làm gì… Cuộc sống mà, có gì mà phải vội vã …”. Rồi bà tiếp: “Như trưa nay nè, bỗng dưng con gái tôi thèm ăn món lẩu Tàu, thế là chúng tôi vô đây, xếp hàng, nghe nói nhà hàng này món nào cũng ngon lắm ..”. Tôi gật đầu đồng ý và cảm thấy vui vui trong lòng…… 
  
Ăn no xong, thì đến chiều. Không ai muốn về nhà, thế là kéo nhau ra park chơi. Nhìn quanh, thiên hạ đông như kiến, tự dưng tôi thấy lòng mình vui chi lạ. Trải tấm chiếu trên bãi cỏ, tôi nằm xoải người, vươn vai một cái thật đã  Dường như hơn 10 năm sống trên đất Mỹ, tôi chưa hề có được cái “đã” nào như thế này. Cứ để mặc tụi nhỏ tha hồ chơi xích đu, cầu tuột, chạy chơi, la hét …  tôi nằm đeo cặp mắt kính mát, tận hưởng từng làn gió thoảng qua một cách khoái chí, do … nothing , lim dim … ngẫm nghĩ sự đời. Kể cũng lạ, nhờ có cái ngày này, mà tôi mới nhận ra là hình như trong đời, tôi chưa hề bao giờ có được một ngày không …vội vã … 

… Sinh ra và lớn lên ở Saigòn, trong một gia đình nghèo, nên tôi biết rất rõ là chỉ có ráng học thì mới có thể giúp tôi thoát khỏi cái kiếp nghèo muôn thuở đó. Ngay từ nhỏ tôi đã rất hiếu học. Từ lớp tiểu học, đến phổ thông, rồi đại học, cả đời tôi chỉ biết có sách vở, và suốt ngày chỉ cắm đầu cắm cổ mà học. Tuổi thơ tôi chưa hề có một ngày không vội vã. Hôm nào cô giáo bệnh, được nghỉ và về sớm, trong khi các bạn bè cùng trang lứa lăng xăng tìm chỗ đi chơi, hay la cà các hàng quán, thì tôi lại vui mừng vì .. có thêm giờ để học bài. Tôi hối hả đạp xe về nhà, rửa mặt vội vàng và ngồi vào ngay bàn học. Bài thi nào cũng vậy, được 9 điểm là tôi buồn, vì phải điểm 10 cơ thì tôi mới chịu. Mọi người luôn bảo là tôi thích sự tuyệt đối, và như vậy thì đời tôi sẽ khổ… 

  Vào đại học, 5 năm, tôi lại chưa hề có được một ngày không vội vã. Lúc nào tôi cũng bận rộn, với bài vở và với những cuộc thi. Tôi luôn tham lam, mong muốn mình phải đạt điểm 10 trong mọi bài thi. Tôi sẵn sàng thức khuya, dậy sớm, miễn sao đạt được điểm tối đa là tôi vui. Có lần nhỏ bạn thân bảo tôi một câu chí lý: “Học mà  không chơi giết mòn tuổi trẻ, Chơi mà không học giết cả tương lai ..”. Tôi nói ngay: “thì bởi vậy, tao học nè, chỉ có cái học mới giúp mình thoát ra khỏi nghèo khó”, nhỏ bạn cười: “Tao thì chọn … cả hai, vừa học vừa chơi, miễn sao không thi lại là “đủ xài” rồi, rồi mai này mày sẽ hối tiếc khi tuổi trẻ trôi qua uổng phí … “. Tôi chỉ cười, nhưng bây giờ mới nhận ra là nó có lý … 
  
Ra trường ở Canada, đi làm, tôi lại lao vào công việc, làm thật nhiều, để mong kiếm thật nhiều tiền trong thời gian ngắn nhất. Tôi tình nguyện làm 7 ngày 1 tuần, mỗi ngày 13 tiếng. Ròng rã 3 năm thì tôi đuối sức, nên đành giảm bớt chỉ làm 5 ngày. Mười năm trời, tôi dành dụm đựơc một số tiền, và nỗi ao ước, làm giàu, thật nhanh, đẩy tôi vào thị trường chứng khoán. Tôi say mê chơi stock, nên ngày nào tôi cũng luôn bận rộn với Wallstreet, với giá cả và những con số lên xuống của từng công ty. Trúng stock, chỉ qua một đêm, tôi bỗng nhiên thành triệu phú. Ấy thế mà tôi vẫn chưa có được một ngày không bận rộn. Ngay hôm đó, đầu tôi lại tính toán cách đầu tư nào để nhân đôi, nhân ba số tiền tôi đang có. Thế là lại mạo hiểm, lại chơi những ván bài to hơn.  Ông bà ta đã có câu: “Có gan làm giàu kia mà”. Tôi đã có gan, và tôi đã giàu, thì bây giờ nếu muốn giàu hơn, tôi cần phải có gan hơn …
Thị trường chúng khoán sụp đổ, tôi  trở tay không kịp, thế là mất trắng. Tôi không nản “không sao, còn sức khoẻ, còn quyết tâm, ta có thể làm lại từ đầu, thì sẽ có tất cả”. “Có chí thì nên”, nên tôi quyết định qua Mỹ, vì Hoa kỳ là đất nước của cơ hội. Tôi lại lao vào công việc, cần cù, ký cóp … để dành tiền. 
  
 Vào những năm sau 2000, ngành dược và computer đang lên cơn sốt thiếu người. Thế là thiên hạ ùn ùn đổ sang Mỹ, vì làm việc nhiều tiền hơn. Tôi lại đi làm full time, 5 ngày một tuần, và luôn sẵn sàng làm overtime bất cứ khi nào công ty cần. Tôi đi làm từ sáng đến tối, ăn thì “cơm chỉ”, food to go, không xài gì cả, cắc ca cắt củm để dành từng đồng xu, hy vọng sẽ có cơ hội đổi đời … Và rồi thì cơ hội đến thật, khi cơn sốt bất động sản bùng nổ. Giá nhà cửa tăng vùn vụt  từng ngày. Hễ ai chậm tay là … sorry, ráng mà chịu khó ngồi nhìn “căn nhà mơ ước” vuột khỏi tầm tay, bạn nhé. Và tôi lại bị cuốn xoáy vào cơn lốc này, như hàng triệu người ở xứ Mỹ . 
  
Mỗi tuần chỉ có được hai ngày nghĩ làm, tôi rời nhà từ 8 giờ sáng đến 9 giờ tối, lái xe khắp mọi ngõ ngách, để tìm xem có căn nhà nào “For sale by owner” không, hay có căn nào trông lụp xụp mà mình có thể tân trang chút đỉnh lại rồi “flip”, kiếm vài chục ngàn bỏ túi. Có những bữa tôi không có cả thời giờ để ăn cơm, mua vội vàng chút food to go bỏ bụng. “Thảy” 1 căn nhà, wow, ngon ăn quá, tôi làm căn thứ nhì, rồi thứ ba. Lòng tham con người là không đáy kia mà. Thì đùng một cái, cái “bong bóng” nhà đất nổ tung. Bao nhiêu kẻ mất nhà, tay trắng, và có tôi trong số đó. Từ một triệu phú (lần thứ hai), tôi trở thành người mang nợ ngập đầu. Và thế là tôi phải đi làm bù đầu bù cổ để ráng cầm cự mấy căn nhà. Đến chừng thật sự đuối, thì tôi đành phải buông – trong cay đắng,  vì không còn sự lựa chọn nào khác. Tôi shortsale mấy căn nhà, trước khi để nhà bank kéo. Rồi giờ thì tôi phải tiếp tục đi cày, cả đời, để mà trả nợ. Một bài học .. suốt đời không thể nào quên. Cho đáng kiếp mày, một kẻ tham lam …
  
Hôm nay nằm dài trên bải cỏ, hít thở bầu không khí trong lành của một ngày nắng ấm, chẳng có việc gì phải làm, thế mà tôi thấy lòng mình, tâm mình sao mà thảnh thơi chi lạ. Giờ phút này, tôi không giàu, nhưng sao tôi lại có được sự bình an, điều mà đã hai lần là triệu phú, tôi hoàn toàn chưa bao giờ có được. Thật sự tôi phải cám ơn chính phủ Canada, hay cám ơn người ân nhân “trí tuệ” nào đó, đã nghĩ ra cái ngày đặc biệt này trong năm, để giúp người dân biết trân quý sự thanh thản mà cuộc sống ban cho chúng ta. … 
  
Bỗng dưng tôi chợt nhớ mới cách đây vài tuần, tôi tình cờ gặp lại cô bạn củ hồi trung học, khi vô tiệm food to go ở Cali mua đồ ăn. Hai đứa chỉ kịp chào hỏi vài câu, thì cô bạn vội vã về đón con, còn tôi thì lật đật đi ra xe sợ trễ giờ làm. Cô bạn than “Sao cuộc sống tụi mình lúc nào cũng tất bật quá há, chỉ khi nào hết thở  thì mới hết … bận rộn …”. 
  
Tôi chỉ cười “Xứ Mỹ mà lị …” . 
  
Cô bạn tự dưng hỏi xin địa chỉ email của tôi, rồi bảo rằng “sẽ email gửi cho bồ một bài ý nghĩa lắm”, rồi cô cười nói thêm “nhưng đọc thì hay, mà làm có được hay không lại là chuyện khác . ..”. 
  
Tối đó check mail, tôi nhận được ngay, với vài dòng nhắn nhủ “Bồ ráng cố gắng thực hành theo lời khuyên trong bài này nhé, còn mình thì … đời vẫn lăng xăng .. “. 
  
Tôi bật cười , và click vô đọc bài viết ngắn của cô bạn: 
  
BẬN RỘN làm cho ta không có bình an và hạnh phúc 

BẬN RỘN làm cho sự hành xả của ta vụng dại 

BẬN RỘN làm cho cÁi hiểu biết của ta khô cằn 

BẬN RỘN làn cho sự sống của ta ngắn lại 

BẬN RỘN khiến ta không thấy được cái đẹp của người ta thương yêu 

BẬN RỘN khiến ta đi trên đường như ma rượt … 
  
Đời sống bận rộn là đời sống … bất hạnh nhất trên đời … ! 
  
Thế đấy, nhưng con người ai ai cũng luôn tìm đủ mọi lý do để mà … BẬN RỘN. 
  
Và rồi một ngày kia, thử hỏi có ai mang theo được cái “BẬN RỘN” về bên kia thế giới? 
  
Hãy biết dừng lại 

Hãy biết ngơi nghĩ 

Hãy tập thanh thản 

và buông xả,  thảnh thơi … 
  
thì khi cái ngày ấy đến, chúng ta mới có thể ra đi với cái tâm … KHÔNG … BẬN RỘN …. !!! 
  
Đúng vậy, dường như chúng ta, ai ai cũng luôn tự tìm cho mình một “lý do” để mà bận rộn, mà chưa hề bao giờ biết cách “nếm” được hương vị cuộc sống của mỗi ngày. Tôi chợt nhớ đến cô Kim Anh, cô cũng đã bảo tôi câu này khi bác sĩ cho biết là cô chỉ còn vài tháng để sống, và cô đã nói với tôi “Mỗi người đều có số phần, cô cũng  mừng là cô còn “vài tháng”, thì ít nhất cô cũng sẽ có được vài tháng sống trong bình an, không vội vã..”. 

 Chiều xuống, trời bắt đầu ngã tối. Thiên hạ lần lượt rời công viên. Cả nhà tôi cũng lục đục thu xếp đồ lại. 
  
Bé Tina có vẻ nuối tiếc, bé hỏi bà chị tôi “Mommy, ngày mai có còn là  “No hurry day” hôn?”. 
  
Chị tôi cười “Hết rồi con, mỗi năm ở Canada có một ngày hà .. “. 
  
Na phụng phịu “Na muốn every day đều là  “No hurry day” cơ…”. 
  
 Chị tôi nói ngay “Dễ thôi con, nếu mỗi ngày mà con biết enjoy, thư thả, con đừng làm việc gì gấp gáp hết, thì mỗi ngày sẽ là “No hurry day”  rồi.. .”. 
  
Tôi đứng đó, nuốt từng lời bà chị nói, và cảm thấy  “ganh tỵ” với đứa cháu của mình, vì chỉ mới 4 tuổi, mà cháu đã được học một bài học quý giá nhất trên đời, còn tôi, gần nữa đời người mới được học bài học đó … 

Lên xe, cậu em trai mở nhạc, vặn thật lớn bài hát mà tôi rất thích: 
  
… ” Nếu chỉ còn một ngày để sống
Chợt nhận ra cuộc đời quá đẹp
Phải chăng ta sống quá vội vàng
Nên ra đi chưa được bình an … ”
  

Đúng thật , cả một đời tôi luôn sống quá vội vàng, thì làm sao có thể ra đi bình an? Một lần nữa, xin cám ơn cái ngày đặc biệt này, đã giúp tôi có một cái nhìn mới, khác hơn về cuộc sống … 
  
Tự dưng tôi nhớ đến hai cô bạn thân. Cô bạn đạo Chúa thì chủ nhật nào cũng đi nhà thờ, hễ rảnh là đọc cuốn Thánh kinh nhỏ lúc nào cũng kè kè trong bóp. Cô hay nói với tôi “Chúng ta nên làm theo lời dạy của Ngài, thì lúc ra đi, mình sẽ được lên Thiên đàng với Chúa ..”. 
  
 Nhỏ bạn đạo Phật thì hễ rảnh là đến Chùa, niệm Phật, nó nói tôi “Ở lành, giữ ngũ giới, làm từ thiện, thì chắc chắn sẽ được về với Phật ..”. Còn giờ phút này, tôi hiểu ra một điều “Nếu như chúng ta biết tự làm cho mỗi ngày của mình thành “MỘT NGÀY KHÔNG VỘI  VÔ , thì chúng ta sẽ có được 365 ngày một năm đang sống ở Thiên đàng, hay Niết bàn … rồi đó … 
  
Chúc mỗi người trong cuộc đời, luôn có được những ngày … không vội vã …

Chị Nguyễn Kim Bằng gởi

Sống một cuộc đời ít phiền muộn

Sống một cuộc đời ít phiền muộn


Tôi vừa đọc một cuốn sách cũ, tôi đã học được nhiều bài học sâu sắc. Tôi cảm thấy nó là cách rất tốt để mọi người có thể sống một cuộc đời ít phiền muộn. Chính vì vậy, tôi muốn chia sẻ đôi điều mà tôi đã học được từ cuốn sách ấy với mọi người..!

  1. Sự thanh tịnh nằm ở trong tâm

    Cả đời làm việc, đến cuối cùng chỉ muốn bản thân được an nhàn để hưởng thụ cuộc sống. Bạn luôn muốn tìm kiếm sự thanh tịnh ở bên ngoài trong khi bạn không phát hiện rằng nó là cái mà ai cũng có thể đạt được mà chỉ cần lấy ra từ trong tâm. Nếu tâm của bạn bớt tham sân si, bớt ganh đua, ghen ghét… thì tự khắc bản thân sẽ thấy thật thanh thản và thấy đời bỗng nhẹ nhàng làm sao.

    2. Tức giận chỉ là một cục than hồng có thể làm đau người khác, nhưng người bị bỏng đầu tiên chính là bản thân bạn

    Sẽ có lúc bạn cáu gắt với mọi người nhưng bạn đâu ngờ điều đó lại làm hại chính bản thân mình. Đừng bao giờ nói bất kì câu gì khi bạn tức giận. Người ta thường nói : “Giận quá mất khôn”. Tôi nghĩ điều đó rất đúng, bởi tôi đã từng đánh mất một người bạn của mình chỉ vì nói ra những lời nặng nề kinh khủng khi bạn đó không làm tôi vừa ý. Lúc đó, tôi làm tổn thương người ấy để bây giờ tôi đánh mất một người bạn thân.

    Tha thứ cho người khác, hóa ra là đang “cởi trói” cho chính mình.”  Sự tha thứ không phải là những điều mà chúng ta làm cho người khác, mà chúng ta làm cho chính chúng ta đấy thôi”.

    3. Suy nghĩ sẽ định hình con người bạn

    Chúng ta nghĩ thế nào thì con người chúng ta như thế ấy. Bạn nghĩ bạn vô dụng, chắc chắn bạn sẽ không bao giờ làm nên trò trống gì vì bạn chẳng thèm hành động. Bạn nghĩ bạn thông minh, dĩ nhiên bạn sẽ thông mình vì tự bản thân sẽ biết cách tạo nên điều đó. Chỉ cần suy nghĩ tích cực thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi! Do đó, cuộc sống cũng sẽ ít buồn phiền, vì lúc nào bạn cũng cố biến mọi thứ bạn gặp phải trong cuộc sống thành niềm vui riêng cho mình.

    4. Biết người là thông minh, biết mình là sự giác ngộ

    Chiến thắng bản thân còn hơn là chiến thắng cả ngàn trận đánh. Đó là một bài học sâu sắc mà ai cũng cần biết. Tự chinh phục tâm chính mình chính là ải lớn nhất mà con người phải trải qua. Do đó, chúng ta phải tập thiền định để hiểu về chính bản thân mình. Biết được bản thân thích gì, làm gì để thỏa mãn nó chính là cách để bạn sống vui hơn mỗi ngày. 

    Đừng tưởng đây là điều dễ thực hiện vì có người đã mất cả đời chỉ để làm điều này thôi đấy! Chính tôi cũng là người sẽ phải rèn luyện nhiều trong thời gian tới.

    5. Thay thế đố kị bằng ngưỡng mộ

    Còn đố kị thì tâm bạn sẽ còn buồn phiền. Thay vào đó, chúng ta nên đón nhận sự thành công của người khác bằng sự ngưỡng mộ. Tâm bình thản, không so đo sự thành công của người với sự chưa thành công của mình, rồi lấy cái tốt của người khác để làm gương sẽ khiến bạn dễ dàng phấn đấu mà không có sự căm phẫn. Đố kị chỉ làm lòng người thêm nặng nề, nhơ bẩn, thậm chí vì đố kị con người có thể biến chất, tâm không thể tự kềm chế khiến mình làm những hành động xấu xa mà đôi khi chính bản thân mình cũng không ngờ tới.

    6. Nhân từ với tất thảy mọi người

    Luôn luôn nhẹ nhàng với trẻ con, yêu thương người già, đồng cảm với người cùng khổ, nhân từ với kẻ yếu thế và người lầm lỗi. Một lúc nào đó trong đời, bạn sẽ rơi vào những hoàn cảnh đó. Động lòng trắc ẩn với mọi người, kẻ giàu cũng như người nghèo; AI CŨNG CÓ NỖI KHỔ. Có người chịu khổ nhiều, có người chịu khổ ít.
    Nhân từ để yêu thương và đồng cảm với họ. Vì mỗi người có một nỗi khổ riêng chỉ có họ mới thấu. Bởi vì bạn luôn nhìn người bằng con mắt nhân từ nên đời bạn sẽ luôn đẹp. Mọi thứ đều hoàn hảo. Tâm can được thanh lọc bởi những hành động mà bạn dành cho người khác.

    7. Tùy duyên

    “Bàn tay ta vun đắp, thành bại thuộc vào duyên, Vinh nhục ai không gặp, có chi phải ưu phiền”
    Bài học sâu sắc cuối cùng mà tôi đã học được chính là hãy cố hết sức mình, đến kết quả thì hãy để mọi thứ tùy duyên. Như nhà sư đã nói, cái gì của mình thì nó sẽ thuộc về mình, còn cái gì không phải thì nó mãi mãi sẽ không thuộc về mình. Vì vậy, nếu muốn nắm bắt gì đó, đặc biệt là tình yêu thì hãy để tùy duyên.

    Bạn có thể cố gắng theo đuổi nhưng đôi lúc bạn cũng phải biết buông bỏ nếu mọi chuyện đã quá giới hạn và không còn khả năng cố gắng. Cứ nắm giữ chỉ làm bạn đau khổ rồi vấn vương muộn phiền sẽ là điều không thể né tránh. Tâm sẽ nhẹ nhàng nếu bạn để mọi thứ tùy duyên. Đó là cách để bạn có thể chấp nhận cuộc sống dễ dàng hơn.

    Sưu tầm

KimBằngNguyễn gởi

NỖI LÒNG KHI NGHE BA CHỮ “HÃY THEO TA”

NỖI LÒNG KHI NGHE BA CHỮ “HÃY THEO TA”

Phó tế Giuse Nguyễn Văn

“Đức Giêsu đi ngang qua trạm thu thuế, thì thấy một người tên là Mát-thêu.”  (Mt 9:9)

Hôm nay là ngày lễ kính thánh Mát-thêu, Tông Đồ và Thánh Sử, Giáo Hội cho chúng ta nghe lại bài Phúc Âm của chính thánh nhân viết diễn tả lại giây phút Chúa Giêsu gọi thánh nhân theo Ngài.  (Mt 9:9-13).  Khi đọc hoặc nghe đoạn Phúc Âm này có bao giờ bạn tự hỏi không biết cảm xúc của Thánh Mát-thêu ra sao và như thế nào lúc đó?  Tôi tin chắc có lẽ thánh Mát-thêu đã có rất nhiều điều chạy lung tung trong đầu của mình khi Chúa Giêsu đi qua nơi ông đang làm công việc thu thuế.  Cầu nguyện theo cách hình dung tưởng tượng (imagination prayer) là cách hay nhất có thể giúp tìm ra câu trả lời này.  Vậy mời bạn và tôi mỗi người chúng ta hãy tưởng tượng mình là nhân vật “Mát-thêu” trong giây phút gặp Chúa Giêsu, một nhân vật nổi tiếng ngày xa xưa ấy nhé.

*****************************

Thôi chết rồi, ông Giêsu đang nhìn thẳng vào tôi.  Dạo  gần đây tôi đã nghe nhiều tiếng đồn về con người này.  Người ta đồn đại là có một người xuất thân từ cái làng nhỏ xíu hẻo lánh Na-za-rét có tên là Giêsu đã rao giảng về Thiên Chúa và làm nhiều điều mà từ trước đến giờ chưa có một tiên tri nào làm được…  Thiên hạ nói tùm lum đầu đường góc phố rằng ông Giêsu đã chữa lành mọi thứ bệnh tật như: người què và nằm liệt đi lại được, người cùi được khỏi, người mù được thấy, người điếc nghe được, và ngay cả người đã chết cũng được sống lại.  Đặc biệt là ông Giêsu còn đuổi được cả những thần dữ ra khỏi những người bị ma quỷ nhập vào người nữa.  Khi nghe những lời đồn đại này, trong lòng tôi cũng nổi lên một niềm ao ước được gặp con người này một lần cho biết thật hư ra sao.  Nhưng rồi mặc cảm người thu thuế, một tên “Do Thái gian” làm cho đế quốc La Mã đã dập tắt cái ao ước này ngay từ trong trứng nước.  Nhưng một vài ngày gần đây một người lính La Mã đã nói với tôi là ông Giêsu không kỳ thị bất cứ ai; cả những người lãnh đạo của tôn giáo và quân đội La Mã.  Thậm chí người này còn cho tôi biết là ông Giêsu còn chữa lành người đầy tớ của viên đại đội trưởng La Mã.  Điều này đã làm cho tôi vui trở lại và hy vọng trong lòng.

Các bạn có biết không, cái nghề thu thuế của tôi cũng có nhiều cái khổ lắm chứ không như nhiều người lầm tưởng đâu.  Tôi cảm thấy như mình đang bị mắc kẹt ở chính giữa cái kìm và cái búa.  Tôi phải làm đủ mọi cách để làm sao thu cho đủ số thuế đã ấn định cho nhà cầm quyền La Mã.  Nếu không thu đủ số thuế thì họ sẽ giao việc làm của tôi cho người khác.  Tôi phải ráng thu thập sao để lo cho bản thân mình và gia đình có một đời sống thải mái một chút chứ, phải không?  Nếu tôi không đủ mạnh mẽ chen lẫn dữ dằn, và một chút nhẫn tâm thì những người đồng nghiệp và dân chúng có thể sẽ hủy hoại cuộc sống của tôi và luôn cả gia đình tôi nữa.

Đương nhiên không một ai thích đóng thuế.  Nhưng đó là lỗi của người La-Mã chứ có phải tại tôi đâu.   Đồng hương của tôi không hiểu và không cảm thông cho tôi, nên họ đã giận dữ và khinh bỉ tôi.  Các nhà lãnh đạo tôn giáo Pha-ri-sêu thì cho tôi là loại người dơ bẩn, loại người đáng tránh xa vì lấy tiền của họ và của đồng hương dâng cho chính quyền La-Mã.  Đây thật là một nỗi khổ tâm mà tôi phải chịu đựng mỗi ngày khi bắt gặp những ánh mắt thù hận, khinh bỉ, và những lời nói chửi rủa thậm tệ rất đau lòng.

Vâng, tôi công nhận là tôi đã rất tò mò về ông Giêsu, và mong rằng sẽ có dịp được đứng từ đằng xa để có thể nhìn và nghe ông ta.  Nhưng khổ nỗi là những bận rộn của việc làm đã không cho phép tôi thực hiện điều này.  Ngày hôm ấy thật là một ngày may mắn cho tôi, vì ông Giêsu đã đến với tôi thay vì tôi đến với ông ta.  Tôi đã bủn rủn cả tay chân ra và không còn tâm trí đâu để có thể tính toán cộng trừ với những số tiền thuế khi bắt gặp ánh mắt ông Giêsu.  Từ rất lâu rồi, tôi đã từng thèm khát một ánh mắt nhìn tôi như thế này.  Một ánh mắt dịu hiền chuyển tải một tình thương và lòng cảm thông thay vì là những hận thù và khinh bỉ mà tôi gặp như cơm bữa mỗi ngày từ sáng cho đến tối.  Tôi cảm thấy hình như ông Giêsu đã thấy rất rõ những gì đang xáo trộn, ngổn ngang trong tâm trí và trong trái tim của tôi.  Ánh mắt của ông Giêsu như đang nói với tôi là ông ta đã biết tôi quá mệt mỏi và chán nản tất cả rồi, nhưng tôi lại quá yếu không đủ sức mạnh để có thể đi theo một hướng khác.  Rồi ông Giêsu nói với tôi “hãy theo ta.”  Giọng nói của ông ấy không lớn lắm, nhưng đột nhiên tôi cảm thấy ba chữ “hãy theo ta” vang vọng trong trái tim tôi rất mạnh.  Đây là câu trả lời cho một lối thoát mà tôi hằng tìm kiếm ngày đêm bấy lâu nay.  Tôi đã không ngần ngại bỏ lại tất cả ổ sách, tiền bạc thu thuế và đi theo ông Giêsu ngay lập tức.

Ông Giêsu đưa tay quàng vai tôi.  Lập tức nước mắt  của sự vui sướng đã tuôn trào trong đôi mắt của tôi theo từng bước chân đi của hai chúng tôi.  Các bạn ơi, ngày hôm đó là ngày vui mừng nhất trong lịch sử của cuộc đời tôi.

*****************************

Đó là nỗi lòng với những uẩn khúc, buồn vui mà Thánh Mát-thêu có thể đã cưu mang ngày xa xưa ấy; mà tôi đã cảm nhận được trong lúc cầu nguyện với phương cách tưởng tượng hình dung.  Tôi tin chắc rằng đời sống của người Kitô Hữu của tôi và của bạn cũng có những giây phút gần giống như của thánh Mát-Thêu.  Trong ngày lễ kính thánh nhân hôm nay, thiết tưởng rằng chúng ta nên làm phút hồi tâm, xét lại xem mỗi người chúng ta đã làm gì với những lúc buồn và vui trong cuộc sống.  Hãy dành một vài phút hồi tưởng lại xem tôi ở đâu và Chúa ở đâu trong những giây phút đó?  Những phút giây đó đã đưa tôi  đi đâu?  Nó đưa tôi tới gần Chúa và gần anh em hơn hay nó đưa tôi xa anh em và xa Chúa hơn?  Cho dù chúng ta đang làm gì đi chăng nữa: đi làm hay về hưu, làm thợ hay làm chủ, nhân viên hay làm xếp, học sinh, sinh viên, tu sĩ, giáo dân v.v… thì hãy mở lòng và ngẩng đầu lên để Chúa Giêsu có thể nhìn vào những mệt mỏi và bối rối trong tâm trí và trong tim của mỗi người chúng ta.  Chúa Giêsu cũng muốn nói “Hãy theo ta” như Ngài đã nói với thánh Mát-thêu ngày xưa, và mời gọi chúng ta đóng một vai trò nào đó qua ơn gọi của mỗi cá nhân cho việc xây dựng nước Thiên Chúa ngay ngày hôm nay ở đời sống hiện tại của mỗi người chúng ta ở trong gia đình, hàng xóm, giáo xứ, tu viện, công sở, trường học, v.v…

Lạy Chúa Giêsu,
xin cho con gặp được ánh mắt của Chúa
ít là một lần trong đời.

Khi tương lai con đang vững vàng ổn định,
xin hãy nhìn con như Chúa đã nhìn Lêvi
và mời gọi con đứng lên theo Chúa,
bỏ lại tất cả những gì con cậy dựa.
Khi con chẳng còn là mình, vấp ngã như Simon,
xin hãy quay lại nhìn con
bằng ánh mắt xót thương, tha thứ,
để con oà khóc như trẻ thơ.
Khi con khao khát sống cuộc đời hoàn thiện,
xin hãy nhìn con bằng ánh mắt yêu thương
như Chúa đã trìu mến
nhìn người thanh niên giàu có.
Khi con ước mong được thấy khuôn mặt Chúa,
xin Chúa hãy dừng lại và ngước lên nhìn con,
như Chúa đã ngước lên nhìn Dakêu
và cho ông thấy cả tấm lòng bao la bát ngát.

Lạy Chúa Giêsu,
xin dạy chúng con biết nhìn con người hôm nay
bằng ánh mắt của Chúa.

Chúa động lòng thương
khi thấy bao người yếu đau,
thấy đám đông bơ vơ như chiên không mục tử.
Ánh mắt Chúa thấu suốt lòng người.
Chúa buồn phiền khi thấy có kẻ lòng chai dạ đá,
nhưng Chúa cũng vui
khi thấy bà góa nghèo bỏ vào tất cả.
Ðôi mắt Chúa đã từng nhòa lệ
trước cái chết của người bạn thân là Ladarô,
và trước viễn ảnh sụp đổ của thành đô yêu dấu.

 Lạy Chúa, đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn.
Xin cho con qua cửa sổ ấy mà vào tâm hồn Chúa.  

(Trích trong Rabbouni – Lm Nguyễn Cao Siêu, dòng Tên)

Lạy Thánh Mát-thêu xin cầu bầu cho chúng con.  Amen!

Phó tế Giuse Nguyễn Văn

Lễ Kính Thánh Mát-thêu 19 tháng 9, năm 2017

From Langthangchieutim

Đoàn làm phim The Vietnam War, trong đó 3 Việt cộng, 2 Mỹ phản chiến.

From facebook: Thuong Phan shared Lm. Lê Ngọc Thanh‘s post.
 
Image may contain: 8 people, people smiling, people standing and indoor
Lm. Lê Ngọc Thanh is with Manh Dang.

Đoàn làm phim The Vietnam War, trong đó 3 Việt cộng, 2 Mỹ phản chiến.
Vấn đề là người Mỹ gốc Việt phản ứng gì với đài truyền hình PBS này, vì The Vietnam War không phải là lần đầu tiên bản đài này nhục mạ cộng đồng người Việt, trước đó họ đã làm phim “Khủng bố ở Sài Gòn Nhỏ”. Hiện nay, VTV mua bản quyền chương trình truyền hình của PBS phát lại.

Như vậy đã đủ bằng chứng PBS và Việt cộng đi đêm với nhau chưa?

Phim “The Vietnam War” Gây Khó Chịu Cho Người Miền Nam Việt Nam – VBF

Phim “The Vietnam War” Gây Khó Chịu Cho Người Miền Nam Việt Nam – VBF

September 23, 2017

Phim “The Vietnam War” đang được quảng bá khắp nước Mỹ. Chủ đề đang rất “hot” với Tết Mậu Thân, nhưng người Nam Việt Nam đang bực. Họ bị giết hại rất nhiều nhưng lại chỉ được nhắc đến qua loa.

Hình ảnh này đã không được nói đến trong phim tài liệu “The Vietnam War”. Trong hình, người dân tại Huế đang mang ra ngoài những thi hài được tìm thấy từ một mồ chôn tập thể. Trong cuộc thảm sát Tết Mậu Thân 1968 tại Huế, Việt Cộng đã giết từ 3,000 đến 6,000 thường dân. Mồ chôn tập thể thứ nhất tìm thấy được tìm ngay sau khi Quân Lực VNCH chiếm lại Huế. Mồ này có hơn 1,100 xác người mà trong đó hai vị linh mục và hai sư huynh Dòng Lasan.

Về loạt phim tài liệu The Vietnam War đang được quảng cáo rầm rộ trên khắp nước Mỹ và chiếu trên đài truyền hình PBS từ cuối tuần qua, một độc giả gốc Việt đã gởi thư đến nhật báo The Washington Post và nêu ý kiến vắn tắt về những gì mà ông đã xem qua. Thư của ông Nguyễn Dương từ thành phố McLean, Virginia đã được báo Washington Post đăng trên mục Ý Kiến (Opinion) ngày thứ Tư, 20 tháng Chín, 2017. Lược dịch như sau kèm nguyên bản tiếng Anh.

Phía Miền Nam Việt Nam ở đâu?

Tôi đã đọc qua nhiều bài viết về phim tài liệu “The Vietnam War” của ông Ken Burns được chiếu trên đài PBS, kể cả bài luận văn của ông Mark Atwood Lawrence, “Cuộc chiến Việt Nam nhìn qua cuộc đời của những người bị ảnh hưởng do nó gây ra”, đăng ngày 17 tháng Chín.

Và tôi đi đến kết luận rằng người Mỹ chỉ chú trọng đến quan điểm của họ và của đối thủ của họ là chế độ Cộng Sản Hà Nội. Những nạn nhân vô tội tại Miền Nam Việt Nam chỉ là chuyện bên lề. Vụ tàn sát tại Mỹ Lai đã giết chết vài trăm người và được đưa lên tầm mức xấu hổ quốc gia của Mỹ, trong khi vụ thảm sát tại Huế (khoảng 6,000 người dân Miền Nam bị Việt Cộng sát hại, một số người bị chôn sống, kể cả ba giáo sư y khoa Đức và một người vợ của một trong ba người này) thì chỉ được nhắc sơ qua.

Điều đó có công bình không? Quan điểm của người Miền Nam Việt Nam ở đâu?

Sau đây là thư tiếng Anh của ông Nguyễn Dương:

Where is the South Vietnamese side?

Reading the many reviews about Ken Burns’ “The Vietnam War” PBS series, including Mark Atwood Lawrence’ s Sept. 17 Outlook essay, “Vietnam War through the lives of those profoundly shaped by it,”

I came to the conclusion that Americans care only about their side and their enemy, the communist regime of Hanoi. The innocent South Vietnamese civilian casualties are only a bystander story. The My Lai massacre of a few hundred Vietnamese civilians was elevated to a national disgrace, while the Hue massacre (about 6,000 South Vietnamese civilians killed, some buried alive, including three German medical professors and ones wife) was barely mentioned.

Is that fair? Where is the South Vietnamese side?

Duong Nguyen, McLean

httpv://www.youtube.com/watch?v=PuIDF2kExhg

Chàng trai đi du lịch cả Triều Tiên và Hàn Quốc, anh thích thú khi phát hiện khác biệt thú vị giữa 2 đất nước

Chàng trai đi du lịch cả Triều Tiên và Hàn Quốc, anh thích thú khi phát hiện khác biệt thú vị giữa 2 đất nước

 

Dù cùng nằm trên bán đảo Triều Tiên, cuộc sống tại Triều Tiên và Hàn Quốc lại có nhiều điểm khác biệt, từ những thứ bình dị nhất của cuộc sống như trường học hay công viên.

Một năm trước, blogger du lịch nổi tiếng người Lithuania Jacob Laukaitis đã có chuyến du lịch 7 ngày tới Triều Tiên. Trong con mắt chàng trai ngoại quốc, đất nước Triều Tiên vô cùng kỳ lạ nhưng lại ẩn chứa rất nhiều điều thú vị khiến khách du lịch đi từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác. Chính điều ấy đã thôi thúc anh chàng muốn tìm hiểu thêm về nước láng giềng Hàn Quốc.

Trải nghiệm cuộc sống, văn hóa và con người tại cả 2 đất nước, Jacob đã có những bài học mới mẻ và cái nhìn chính xác hơn về Triều Tiên và Hàn Quốc. Từ đó, đã thấy được những sự khác biệt thú vị cơ bản giữa 2 quốc gia.

1. Hoạt động giải trí trong thời gian rảnh

Công viên tại Hàn Quốc luôn đông đúc người vào dịp cuối tuần. Mọi người có thể tham gia nhiều hoạt động và thoải mái làm những điều mình thích.

Tại Triều Tiên, không khí có vẻ nghiêm túc hơn và người dân sẽ tham gia các hoạt động tập thể, thay vì chỉ hoạt động và vui chơi tự do cá nhân.

2. Giới trẻ

Giới trẻ Hàn Quốc từ lâu đã nổi tiếng với phong cách thời trang hiện đại, thời thượng và rất bắt kịp xu hướng.

Trong khi đó tại Triều Tiên, trang phục của người dân sẽ được quy định rõ ràng cho từng nhóm. Người dân cũng sẽ tuân theo các kiểu tóc mà đất nước quy định.

3. Chỗ đậu xe

Một bãi đỗ xe đông đúc tại Hàn Quốc, nơi ô tô có giá khá phải chăng và hầu như gia đình nào cũng có.

Tại Triều Tiên, ô tô vẫn là phương tiện khá đắt đỏ so với phần lớn người dân. Chính vì vậy mới có khung cảnh bãi đỗ xe vắng vẻ như thế này.

4. Đường phố

Đường phố tại Hàn Quốc hiện đại, tuy nhiên lại nhiều phương tiện và có thể kẹt xe trong giờ cao điểm.

Một con đường rộng thênh thang ở Triều Tiên; đường vừa to và khá đẹp, lại còn ít phương tiện đi lại.

5. Vùng nông thôn

Vùng nông thôn tại Hàn Quốc trông có vẻ xanh tươi hơn khi đất nước sử dụng nhiều công nghệ tiên tiến trong nông nghiệp.

Tại Triều Tiên, nông nghiệp vẫn dựa vào sức người nhiều hơn. Chính vì vậy năng suất bị giảm cũng như việc luân canh các vụ mùa không được nhiều và liên tục.

6. Trường đại học

Các ngôi trường đại học tại Hàn Quốc hiện đại với đầy đủ trang thiết bị mà các bạn sinh viên cần.

Còn tại Triều Tiên, mô hình lớp học vẫn mang tính truyền thống.

7. Nhà ga

Nhà ga hiện đại với nhiều đường ray tại Hàn Quốc.

Tại Triều Tiên, ga tàu điện ngầm trông cổ điển và có phần giống các nhà ga phương Tây từ thế kỷ trước.

8. Ngoại thành

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Cánh đồng tại 1 trong những quận ngoại thành thủ đô Bình Nhưỡng.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Tuyến đường nối thủ đô Seoul với những khu ngoại thành.