Không có gì là thật ngoài cái chết – Truyen ngan

Trước khi qua đời ở tuổi 40 vì chứng bệnh ung thư dạ dày, nhà thiết kế và tác giả thời trang nổi tiếng thế giới “Crisda Rodriguez” đã viết:

  1. Tôi có chiếc ô tô thương hiệu đắt nhất thế giới trong ga ra của mình nhưng giờ tôi phải di chuyển bằng xe lăn.
  2. Nhà tôi có đầy đủ các loại quần áo hàng hiệu, giày dép và đồ có giá trị. Nhưng giờ cơ thể tôi được bọc trong một tấm vải nhỏ do bệnhviện cung cấp.
  3. Tôi có nhiều tiền trong ngân hàng. Nhưng giờ tôi không nhận được bất kỳ lợi ích nào từ số tiền này.
  4. Ngôi nhà của tôi giống như một cung điện nhưng giờ tôi đang nằm trên chiếc giường đôi trong bệnhviện.
  5. Tôi có thể đi từ khách sạn năm sao này sang khách sạn năm sao khác. Nhưng giờ tôi dành thời gian trong bệnhviện để di chuyển từ phòng xét nghiệm này sang phòng xét nghiệm khác.
  6. Tôi đã tặng chữ ký cho hàng trăm người nhưng giờ đây, ghi chú của bác sĩ là chữ ký dành cho tôi.
  7. Tôi có bảy người thợ làm tóc để trang điểm cho mái tóc của mình nhưng bây giờ – tôi không còn một sợi tóc nào trên đầu.
  8. Trên chuyên cơ riêng, tôi có thể bay đến bất cứ đâu tôi muốn. Nhưng bây giờ tôi cần sự giúp đỡ của hai người để dìu đến cổng bệnhviện.
  9. Dù có nhiều thức ăn nhưng bây giờ khẩu phần ăn của tôi chỉ là ngày hai viên và tối nhỏ vài giọt nước muối.

Ngôi nhà này, chiếc xe hơi này, chiếc máy bay phản lực này, đồ đạc này, rất nhiều tài khoản ngân hàng, rất nhiều danh vọng và tiếng tăm, không có cái nào phù hợp với tôi cả. Không gì trong số này có thể giúp tôi nhẹ nhõm. “Không có gì là thật ngoài cái chết.”.

CUỐI CÙNG THÌ ĐIỀU QUÝ GIÁ NHẤT CHÍNH LÀ SỨC KHỎE PHẢI KHÔNG ANH CHỊ?

Nguồn: Sưu tầm


 

Hòa hợp, hòa giải dân tộc tại Đức, Nam Phi và Việt Nam

Ba’o Nguoi-Viet

May 18, 2025 

Chuyện Vỉa hè

Đặng Đình Mạnh

Hòa hợp, hòa giải dân tộc là một quá trình phức tạp, đòi hỏi sự chân thành, minh bạch và cam kết lâu dài để hàn gắn những vết thương từ chiến tranh, từ chia rẽ chính trị, từ phân biệt chủng tộc, tôn giáo hoặc bất công xã hội để lại.

Người Việt tị nạn Cộng Sản tại Hoa Kỳ biểu tình đòi chế độ Hà Nội tôn trọng nhân quyền mỗi khi có lãnh tụ CSVN đến thủ đô Washington vận động chính trị. (Hình: Alex Wong/Getty Images)

Đức, Nam Phi và Việt Nam là ba quốc gia đã phải trải qua những cuộc xung đột sâu sắc kéo dài mới đi đến kết thúc. Trong đó, sự kết thúc của Đức và Nam Phi là một sự hòa giải có hậu và trọn vẹn. Nhưng với Việt Nam, sau 50 năm chấm dứt cuộc chiến tranh, thì sự hòa giải vẫn như chưa từng bắt đầu bao giờ.

Tất cả, hầu như đều tùy thuộc vào cách tiếp cận vấn đề và theo đó, cho ra những kết quả hòa giải rất khác nhau.

Bối cảnh lịch sử

Đức: Sau Thế Chiến Thứ II (1939-1945), Đức bị chia cắt thành Đông Đức (chế độ cộng sản) và Tây Đức (chế độ dân chủ tự do) trong bối cảnh Chiến Tranh Lạnh. Từ đó, chính quyền Đông Đức đã cho xây dựng bức tường ngăn đôi thủ đô Berlin (1961-1989). Bức tường không chỉ ngăn cách hai nước Đức, mà còn trở thành biểu tượng của sự chia rẽ ý thức hệ.

Sự sụp đổ của bức tường Berlin vào ngày 9 Tháng Mười Một, 1989, dẫn đến thống nhất, Đức đã đặt ra vấn đề hòa hợp, hòa giải dân tộc giữa Đông và Tây Đức. Đức không chỉ đối mặt với di sản chế độ Quốc Xã, chế độ Cộng Sản độc tài mà còn đối mặt với yêu cầu xây dựng một quốc gia dân chủ thống nhất, hàn gắn xã hội.

Nam Phi: Vào đầu thập kỷ 90, Nam Phi kết thúc chế độ Apartheid, chính sách phân biệt chủng tộc do người da trắng thiểu số áp đặt. Cuộc bầu cử dân chủ đầu tiên vào ngày 27 Tháng Tư, 1994, đã đưa Nelson Mandela trở thành tổng thống. Chế độ Apartheid đã để lại một di sản đầy bất công, bạo lực và hận thù giữa các cộng đồng người da trắng, da màu và các nhóm sắc tộc khác. Nam Phi đã phải đặt ra vấn đề hòa hợp, hòa giải nhằm tránh nội chiến và xây dựng, hàn gắn lại một xã hội đa sắc tộc.

Việt Nam: Ngày 30 Tháng Tư, 1975, Cộng Sản Việt Nam cưỡng chiến thành công miền Nam, đặt toàn bộ lãnh thổ dưới sự cai trị của chế độ độc tài. Tuy nhiên, sau khi thống nhất đất nước bằng chiến thắng quân sự, chế độ Cộng Sản đã không hề đặt ra vấn đề hòa hợp, hòa giải dân tộc. Trái lại, họ thực hiện chính sách đàn áp khốc liệt đối với hàng triệu đồng bào miền Nam đã từng tham gia phục vụ dưới chính quyền Việt Nam Cộng Hòa.

Chính sách trả thù đồng bào này đã làm sâu sắc thêm mối bất hòa giữa đồng bào ủng hộ chế độ dân chủ tự do với chế độc độc tài, vốn đã tồn tại từ khi phát sinh cuộc chiến tranh Việt Nam từ hai thập kỷ trước. Chính sách trả thù đồng bào đã gây hậu quả rất nặng nề về nhiều mặt cho xã hội Việt Nam. Hàng triệu người rời bỏ đất nước ra đi, hình thành cộng đồng người Việt hải ngoại. Trong nước, hòa giải dân tộc vẫn là thách thức lớn do chế độ Cộng Sản không thực hiện đối thoại cởi mở mà thay vào đó là sự đàn áp khốc liệt với người bất đồng chính kiến.

So sánh: Cả ba quốc gia đều phải đối mặt với chia rẽ sâu sắc: Đức về ý thức hệ và địa chính trị, Nam Phi về chủng tộc, Việt Nam về ý thức hệ trong cùng một dân tộc. Đức và Nam Phi chuyển đổi sang dân chủ, trong khi Việt Nam tiếp tục duy trì chế độ độc tài, ảnh hưởng lớn đến quá trình hòa hợp, hòa giải dân tộc .

Cách tiếp cận hòa giải

Đức áp dụng nhiều biện pháp hòa giải, có thể kể như:

-Thống nhất năm 1990: Chính phủ đầu tư tài chính để phát triển Đông Đức, san bằng chênh lệch kinh tế. Không thực hiện chính sách trả thù đồng bào Đông Đức. Thành lập các ủy ban điều tra sai phạm của chế độ Đông Đức (Stasi) và công khai sự thật.

-Dân chủ và đối thoại: Đức khuyến khích tự do ngôn luận, tạo không gian cho các ý kiến khác biệt, giảm căng thẳng khác biệt giữa Đông-Tây vào thời điểm vừa thống nhất.

Nam Phi thành lập Ủy Ban Sự Thật và Hòa Giải (TRC) vào năm 1995.

-Sự thật và tha thứ: TRC tổ chức các phiên điều trần công khai, nơi nạn nhân và thủ phạm chia sẻ. Thủ phạm thừa nhận tội ác có thể được ân xá nếu hành động vì động cơ chính trị.

-Công lý phục hồi: Tập trung vào hàn gắn thông qua đối thoại, thúc đẩy khoan dung tha thứ thay vì trừng phạt.

-Dân chủ: Nam Phi chuyển đổi sang chế độ dân chủ, đảm bảo quyền tự do và thực hiện các chính sách giảm thiểu bất bình đẳng.

Việt Nam: Chế độ Cộng Sản thực hiện hòa hợp, hòa giải dân tộc chủ yếu thông qua các phát biểu và diễn văn. Thực tế, chế độ Cộng Sản không làm điều gì để thực hiện cả, mà trái lại, họ nhất quán thực hiện hàng loạt chính sách làm sâu sắc hơn mối bất hòa, thậm chí khơi thêm hận thù giữa lòng dân tộc như trả thù, hạ nhục, trừng phạt người bất đồng chính kiến.

-Mới đây, tổng bí thư đảng Cộng sản là ông Tô Lâm kêu gọi hòa hợp, hòa giải dân tộc qua bài viết “Đất nước Việt Nam là một, dân tộc Việt Nam là một” với những lời lẽ hết sức tốt đẹp như: “Chúng ta không thể viết lại lịch sử, nhưng chúng ta có thể hoạch định lại tương lai.” Tuy nhiên, chỉ sau đó ít ngày, chế độ Cộng Sản tổ chức một lễ kỷ niệm kết thúc cuộc chiến Việt Nam hết sức rầm rộ để tự ca ngợi mình và hạ nhục đồng bào là các cựu thù chính trị. Cho thấy, các nỗ lực hòa hợp, hòa giải từ chế độ Cộng Sản là hoàn toàn thiếu chân thành và thực chất.

-Chính sách cải tạo: Ngay sau cưỡng chiếm miền Nam thành công, chế độ Cộng Sản thực hiện chính sách trả thù thông qua danh nghĩa học tập cải tạo. Đẩy hàng trăm ngàn người miền Nam vào các trại cải tạo, thực chất là các trại giam mà không hề thông qua xét xử. Giam giữ họ từ vài tháng đến 20 năm tù. Gây tổn thương xã hội sâu sắc.

-Đàn áp bất đồng: Tiếng nói đối lập từ trong nước hoàn toàn bị bóp nghẹt, không có không gian cho đối thoại.

-Kinh tế: Đổi mới (1986) cải thiện một phần đời sống nhưng không đi kèm tự do chính trị, hạn chế niềm tin từ cộng đồng người Việt hải ngoại.

So sánh: Đức và Nam Phi sử dụng cơ chế minh bạch (Ủy Ban Stasi, TRC) và dân chủ để khuyến khích đối thoại, trong khi Việt Nam duy trì tư duy “bên thắng cuộc” để kiểm soát không gian chính trị, không thực hiện hòa hợp, hòa giải.

Ngày lễ kỷ niệm và ý nghĩa

Đức kỷ niệm Ngày Thống Nhất Đức 1990 (Tag der Deutschen Einheit) vào ngày 3 Tháng Mười hàng năm. Ngày này được tổ chức trang trọng nhưng mang tính hòa hợp, tập trung vào đoàn kết xã hội Đông-Tây và giá trị dân chủ. Các sự kiện bao gồm hòa nhạc, diễn văn, và triển lãm về lịch sử, nhấn mạnh tinh thần chung của toàn dân Đức, không phân biệt quá khứ.

Nam Phi kỷ niệm Ngày Tự Do (Freedom Day) vào ngày 27 Tháng Tư, đánh dấu cuộc bầu cử dân chủ đầu tiên không còn chế độ phân biệt chủng tộc vào năm 1994. Ngày này tôn vinh sự chấm dứt chế độ Apartheid và sự ra đời của một xã hội đa sắc tộc. Các hoạt động như diễu hành, lễ hội và diễn văn nhấn mạnh hòa giải, bình đẳng, và đoàn kết, dù vẫn có tranh cãi về bất bình đẳng kinh tế.

Việt Nam kỷ niệm Ngày Thống Nhất vào ngày 30 Tháng Tư, đánh dấu sự sụp đổ của chính quyền Việt Nam Cộng Hòa năm 1975. Tuy nhiên, các lễ kỷ niệm thường mang tính phô trương, như diễu binh và tuyên truyền về chiến thắng, gây tổn thương cho những người từng ở phía đối phương. Thay vì thúc đẩy hòa hợp, các sự kiện này làm sâu sắc hơn sự chia rẽ, đặc biệt với cộng đồng người Việt hải ngoại.

So sánh: Ngày Thống Nhất của Đức và Ngày Tự Do của Nam Phi mang tính hòa hợp, tập trung vào đoàn kết và các giá trị chung, trong khi ngày 30 Tháng Tư của Việt Nam nhấn mạnh chiến thắng của một phía, làm sống lại vết thương chiến tranh. Đức và Nam Phi sử dụng ngày lễ để củng cố hòa giải, Việt Nam sử dụng ngày lễ để làm sâu sắc hơn sự chia rẽ dân tộc.

Kết quả

-Đức đạt thành công lớn không chỉ về kinh tế mà còn là sự gắn kết xã hội với Đông và Tây Đức hòa nhập, dù vẫn còn chênh lệch kinh tế. Đức quốc thống nhất trở thành cường quốc kinh tế, với xã hội dân chủ, tự do.

-TRC giúp Nam Phi tránh nội chiến, thiết lập sự thật lịch sử và dân chủ hóa xã hội. Nạn nhân được lắng nghe, thủ phạm thú nhận tội ác, tạo nền tảng cho sự hòa hợp, bao dung và tha thứ, không trả thù và trừng phạt. Tuy nhiên, bất bình đẳng kinh tế và vấn đề chủng tộc vẫn chưa hoàn toàn xóa nhòa.

Người Việt Nam vượt biên bằng thuyền đi tị nạn Cộng Sản nằm la liệt ở trung tâm tạm cư Hồng Kông năm 1979 chờ đi định cư tại một quốc gia thứ ba. (Hình: Evening Standard/Getty Images)

-Việt Nam, Sau 50 năm thống nhất, nhưng lòng người chưa từng thống nhất. Vấn đề hòa hợp, hòa giải dân tộc vẫn chưa đạt được. Cộng đồng người Việt hải ngoại giữ khoảng cách do thiếu niềm tin. Trong nước, người bất đồng chính kiến bị đàn áp, tham nhũng và bất công xã hội lan tràn khiến dân chúng không có niềm tin vào chế độ.

So sánh: Đức và Nam Phi đạt hòa giải ở mức độ cao nhờ dân chủ và minh bạch, trong khi Việt Nam bị kìm hãm bởi kiểm soát và thiếu đối thoại. Các ngày lễ của Đức và Nam Phi củng cố đoàn kết, nhưng ngày lễ của Việt Nam lại làm sâu sắc hơn sự chia rẽ.

Bài học cho Việt Nam

Từ Đức và Nam Phi, Việt Nam có thể học hỏi:

-Thừa nhận quá khứ: Lập ủy ban sự thật, tương tự TRC của Nam Phi hoặc Ủy Ban Stasi của Đức, để điều tra bất công sau 1975, như chính sách cải tạo, và khuyến khích đối thoại công khai.

-Đối thoại cởi mở: Trả tự do cho tất cả tù nhân chính trị, tạo không gian cho tiếng nói đối lập và cộng đồng hải ngoại, học từ tự do ngôn luận của Đức.

-Dân chủ hóa xã hội: Như Nam Phi, để xây dựng niềm tin.

-Tái định hướng ngày lễ: Biến ngày 30 Tháng Tư thành dịp hòa hợp, như Ngày Thống Nhất của Đức, tập trung vào đoàn kết dân tộc thay vì chiến thắng.

Tóm lại, sau 50 năm thống nhất đất nước, nếu chế độ Cộng Sản Việt Nam xây dựng một đất nước hùng cường, thịnh vượng, tự do, công bằng và dân chủ như Đức quốc hay Nam Phi đã làm được với thời gian hết sức ngắn ngủi, thì hòa hợp, hòa giải dân tộc đã không còn là vấn đề phải đặt ra cho Việt Nam nữa.

Kể cả, đối với cộng đồng người Việt hải ngoại cũng vậy, chế độ không cần phải đưa ra những lời kêu gọi họ góp sức đầu tư bằng công, bằng của để xây dựng đất nước, vì lẽ, một khi có niềm tin, họ sẽ tự nguyện làm điều đó mà không cần phải kêu gọi.

Đức và Nam Phi đều thành công trong vấn đề hòa hợp, hòa giải dân tộc nhờ minh bạch, sự thật và tha thứ, với các ngày lễ kỷ niệm củng cố đoàn kết. Việt Nam, để hòa hợp, hòa giải, cũng cần phải làm những điều tương tự như vậy, để biến ngày 30 Tháng Tư thành biểu tượng của đoàn kết dân tộc.


 

Điều thực sự quan trọng là sự bình yên trong tim,…- Chau Doan 

Chau Doan 

 Khi bạn già đi, bạn bắt đầu nhìn cuộc sống theo một cách khác. Bạn dần hiểu rằng hạnh phúc thực sự không nằm ở số tiền bạn kiếm được, bằng cấp bạn có, hay ngôi nhà và chiếc xe của bạn lớn đến đâu. Đến một lúc nào đó, những thứ vật chất sẽ mất đi giá trị. Điều thực sự quan trọng là sự bình yên trong tim, niềm vui trong những ngày sống, và sự tĩnh lặng trong cuộc đời.

Khi còn trẻ, ta thường đuổi theo thành công, địa vị và sự giàu có. Ta nghĩ rằng những điều đó sẽ khiến mình hạnh phúc mãi mãi. Nhưng theo thời gian, ta học được rằng hạnh phúc thật sự đến từ những điều giản dị — như ngồi bên những người thân yêu, cười với nhau về những kỷ niệm cũ, hoặc chỉ đơn giản là tận hưởng một buổi tối yên bình ở nhà.

Gia đình và những người bạn chân thành trở thành kho báu quý giá nhất. Những người quan tâm đến bạn, ở bên bạn những lúc khó khăn, yêu thương bạn vì chính con người bạn — đó mới là những người thực sự quan trọng. Sự hiện diện và nâng đỡ của họ có giá trị hơn bất kỳ thứ gì tiền bạc có thể mua.

Bạn không còn khao khát có thêm nữa, mà bắt đầu biết ơn những gì mình đang có. Bạn nhận ra rằng có vài người bạn thật lòng còn quý hơn nhiều người bạn giả tạo. Một ngôi nhà nhỏ nhưng yên bình còn tốt hơn một căn biệt thự đầy căng thẳng. Và một trái tim đầy yêu thương còn quý giá hơn một tài khoản ngân hàng đầy tiền.

Khi có tuổi, bạn nhận ra những điều tuyệt vời nhất trong cuộc sống thực ra không phải là vật chất. Tình yêu, sự bình yên, lòng tốt và niềm vui giản dị mới là những điều mang lại hạnh phúc đích thực. Và đó chính là lúc bạn thật sự bắt đầu sống.

Cuối cùng, cuộc đời không phải là về những gì bạn sở hữu, mà là về cảm xúc bạn mang trong tim, những người bạn yêu thương, và cách bạn sống từng ngày.

— The Storyteller

Nguồn: The Storyteller


 

  “Đ Ả Đ ẢO C Ộ NG S Ả N” BỊ GHÉP VÀO TỘI GÌ?…

Nhật Ký Yêu Nước

Trong lúc ông Tô Lâm bay sang tận Maskva để bắt tay với ông Putin, một sản phẩm sinh ra từ phong trào đả đảo cộng sản thì ở quê nhà, cấp dưới của ông, cụ thể là công an Quảng Nam đã ra quyết định khởi tố một người đang bị nhốt trong trại giam chỉ vì cất giữ riêng tư một tờ giấy ghi mấy chữ  “đả đảo cộng sản”. Một điều nghịch lý.

Cách đây gần 40 năm tui có viết bài “Việt Nam Xứ sở của nghịch lý” đăng trên báo Tuổi Trẻ kể ra bao điều nghịch lý chỉ có ở thời bao cấp mông muội, ấy vậy mà những điều nghịch lý ấy chẳng thấm vào đâu so với điều nghịch lý ở thời nay như nêu trên.

Phong trào chống cộng đã làm sụp đổ Liên Xô, thành trì cũng là nơi phát sinh ra cộng sản của thế giới. Enxin, một cán bộ cấp cao của đảng cộng sản Liên Xô đã theo phong trào đó cướp chính quyền giải tán đảng cộng sản, giải tán liên bang sô viết, lập ra nước cộng hoà liên bang Nga không cộng sản như hiện nay, sau đó nhường quyền lại cho Putin. Putin cũng là cán bộ cộng sản nhưng ở cấp thấp, cũng bỏ đảng chạy theo phong trào chống cộng sản Liên Xô nên được Enxin tin cẩn trao quyền.

Dù là sản phẩm từ phong trào chống cộng sản, nhưng Putin luôn là thượng khách của Việt Nam, ông nhiều lần được mời qua Hà Nội, được nhà nước VN đón tiếp trọng thị có thể là hơn hẳn việc đón tiếp nhiều lãnh đạo quốc gia khác.

Nay thì ông Tô Lâm qua tận thủ đô của Nga để tay bắt mặt mừng với ông Putin, một kẻ từng bỏ đảng cộng sản Liên Xô, chạy theo những người chống cộng sản để được lên chức lên quyền.

Trong khi đó ông Trịnh Bá Phương một nông dân cùng gia đình giữ đất đã bị bắt đi tù và đang thọ án tù 10 năm tại trại giam An Điềm Quảng Nam thì lại bị khởi tố thêm một lần nữa theo điều 117 “chống lại nhà nước” (mà ông đã bị truy tố và đang ở tù) chỉ vì trong giấy tờ riêng tư của ông có tờ giấy ghi “đả đảo cộng sản” (theo như lời kể của thân nhân ông Phương)

Cộng sản là một chủ thuyết triết học, cộng sản là một phong trào chính trị, cộng sản đi vào một số quốc gia trở thành một đảng phái chính trị. Chỉ nói hai chữ cộng sản thì rất chung không chỉ cụ thể vào điều gì.

Dưới mắt mỗi người, cộng sản có thể đúng có thể sai, đó là đứng trên phương diện một chủ thuyết triết học. Do vậy có người đồng ý và có người không đồng ý.

Đứng trên phương diện là một phong trào chính trị, người này thấy cộng sản tốt người khác thấy cộng sản xấu. Do vậy có kẻ ủng hộ có kẻ chống đối là chuyện bình thường.

Còn hiểu theo nghĩa là một đảng chính trị lại cầm quyền thì cộng sản không tốt đẹp lắm khi có khá nhiều đảng cộng sản đã tự bôi bẩn mình và đã bị giải tán như đảng cộng sản Liên Xô, như các đảng cộng sản ở các nước Đông Âu, như đảng cộng sản Indonesia, như đảng cộng sản của Pôn Pốt… Do vậy nhân loại khó mà không căm ghét những đảng cộng sản kể trên.

Ông Trịnh Bá Phương đang ngồi trong tù lấy giấy viết mấy chữ “đả đảo cộng sản” là chuyện rất thường tình chẳng vi phạm vào điều gì theo luật pháp VN.

Cộng sản trong tờ giấy của ông Phương là đối tượng chung chung không cụ thể là cá nhân hay tổ chức nào thì ông Phương không làm tổn hại cụ thể vào đối tượng nào để mà ông bị thưa kiện.

Rất là ngô nghê khi gán ghép mấy chữ đả đảo cộng sản thành ra ý đồ hay âm mưu hay hành động chống lại nhà nước VN theo điều 117.

Đang bước vào kỷ nguyên vươn mình, kỷ nguyên chấp nhận những khác biệt như ông Tô Lâm hô hào, không còn thời mông muội nữa, muốn bắt người cần phải có bằng chứng rõ ràng theo đúng pháp luật.

Ông Tô Lâm đang có những bước đi mạnh mẽ về hướng tiến bộ, sẵn sàng làm bạn với những lãnh đạo quốc gia có quan điểm khác biệt kể cả người đã từng tham gia lật đổ cộng sản là ông Putin thì chẳng có lý do gì lại để cấp dưới bắt bớ trái pháp luật một đồng bào của mình là ông Trịnh Bá Phương vì mấy chữ “đả đảo cộng sản” chẳng gây hại cho bất kỳ cá nhân hay tổ chức nào.

fb HUYNH NGOC CHENH


 

Putin con cáo già bị mắc bẫy Châu Âu như thế nào?

Theo Nhật Báo Phố Wall – WSJ

Đức, Pháp, Anh và Ba Lan đã qua mặt Putin bằng cách thuyết phục Zelensky của Ukraine chấp nhận yêu cầu ngừng bắn của Trump làm cho nhà lãnh đạo Nga lâm vào thế phản đối.

Năm nhà lãnh đạo châu Âu tại một cuộc họp.

Thủ tướng Ba Lan Donald Tusk, Tổng thống Ukraine Volodymyr Zelensky, Tổng thống Pháp Emmanuel Macron, Thủ tướng Anh Keir Starmer và Thủ tướng Đức Friedrich Merz trong cuộc gọi với Tổng thống Trump trong hội nghị thượng đỉnh tại Tirana, Albania, vào thứ sáu. Ảnh: Dịch vụ báo chí của Tổng thống Ukraine/epa-efe/Shutterstock

Các cuộc đàm phán tuần này ở Istanbul—các cuộc đàm phán mà chính Vladimir Putin đề xuất—cho thấy ông vẫn chưa sẵn sàng để thực hiện một thỏa thuận . Chúng cũng có thể cho Tổng thống Trump thấy rằng nhà lãnh đạo Nga thực sự là rào cản đối với hòa bình như người Ukraine và những người ủng hộ châu Âu của họ tuyên bố.

Tất cả các bên liên quan—Ukraine, Châu Âu và Nga—đều dàn dựng những màn trình diễn công phu của riêng họ ở Thổ Nhĩ Kỳ để gây ảnh hưởng đến tổng thống Mỹ.

Tổng thống Ukraine Volodymyr Zelensky tỏ ra sẵn sàng gặp người đồng cấp Nga và nói chuyện với các quan chức cấp cao của phương Tây.

Về phần mình, các nhà lãnh đạo châu Âu đã giúp Zelensky điều chỉnh cách tiếp cận của mình sau cuộc tranh cãi giữa ông với Trump và Phó Tổng thống JD Vance tại Nhà Trắng vào đầu năm nay.

Nước cờ của Putin phần lớn là không xuất hiện, thay vào đó là việc giao nhiệm vụ xử lý các cuộc đàm phán hòa bình trực tiếp đầu tiên với Ukraine, sau ba năm đình hoãn, cho một số viên chức ở cấp tương đối nhỏ trong khi chính ông đã đề xuất các cuộc thảo luận hòa bình này. Việc họ từ chối xem xét đề xuất của Trump về lệnh ngừng bắn trong 30 ngày thực sự đã khiến vấn đề bị đóng băng.

Các đại biểu Nga phát biểu với các phóng viên tại Istanbul trong cuộc đàm phán hòa bình Ukraine-Nga.

Nga đã cử đại diện cấp thấp tới hội nghị thượng đỉnh hòa bình ở Istanbul. Ảnh: Burak Kara/Getty Images

Putin đã ám chỉ rằng các yêu cầu của ông không thay đổi kể từ khi bắt đầu chiến tranh. Những yêu cầu đó bao gồm nhượng bộ lãnh thổ của Kyiv, quân đội Ukraine bị cắt giảm mạnh và lời hứa rằng Ukraine sẽ không bao giờ gia nhập NATO và không có quân đội NATO nào được đồn trú tại Ukraine.

Moscow cho biết lệnh ngừng bắn chỉ phục vụ lợi ích của Kyiv bằng cách cho lực lượng vũ trang Ukraine thời gian để tái trang bị và tái vũ trang. Moscow lập luận rằng bất kỳ thỏa thuận hòa bình nào cho Kyiv cũng sẽ chỉ trở nên tồi tệ hơn theo thời gian vì lực lượng Nga đang tiến sâu hơn vào Ukraine.

Hiện tại, các cơ quan tình báo Ukraine và phương Tây đang báo cáo rằng Nga đang tập hợp quân đội ở phía đông Ukraine để chuẩn bị cho một cuộc tấn công mới, trong một nỗ lực rõ ràng là để chiếm thêm lãnh thổ trước khi cam kết bất kỳ cuộc đàm phán nghiêm túc nào.

Chiến lược cứng rắn của Putin có nguy cơ làm Trump bực bội, người gần đây tỏ ra khó chịu với Putin vì sự ngoan cố của ông, và người đang chịu áp lực ngày càng tăng trong nước để thắt chặt lệnh trừng phạt đối với Nga. Các nhà lãnh đạo châu Âu cũng cảm thấy có cơ hội để cuối cùng thuyết phục Trump, đang bị chọc giận, cần làm nhiều hơn để ủng hộ yêu cầu ngừng bắn của ông đưa ra.

Friedrich Merz , thủ tướng Đức, phát biểu vào tối thứ năm rằng : “Putin đã tự đặt mình vào sai lầm khi không xuất hiện” , đồng thời nói thêm rằng không ai có thể nói rằng châu Âu chưa nỗ lực đủ để chấm dứt chiến tranh.

“Bây giờ chúng ta sẽ cố gắng mọi cách để trao quyền cho Ukraine để có thể tự vệ trước cuộc tấn công của Nga, và Putin cuối cùng sẽ hiểu rằng ông ấy không thể tiếp tục như vậy nữa”, nhà lãnh đạo bảo thủ của Đức cho biết.

Cuộc họp hôm thứ sáu giữa phía Ukraine và Nga tại Istanbul là đỉnh điểm của một vở kịch ngoại giao được lên kế hoạch cẩn thận của các nhà lãnh đạo Pháp, Đức, Anh và Ba Lan. Sau cuộc đối đầu giữa Zelensky với Trump tại Nhà Trắng , họ đã khuyên ông chấp nhận vô điều kiện các yêu cầu của Trump, bao gồm cả lời kêu gọi ngừng bắn, một số quan chức châu Âu cho biết.

Bốn nhà lãnh đạo đã có một số cuộc gọi với Zelensky trước khi đến thăm ông tại Kyiv vào tuần trước, nơi họ hướng dẫn ông về cách xử lý cách tiếp cận khó lường của Trump trong việc làm trung gian cho một thỏa thuận hòa bình. Sau đó, nhóm này đã tự động gọi điện cho Trump trên điện thoại di động của ông để thông báo rằng Zelensky đã hoàn toàn chấp nhận các đề xuất ngừng bắn của ông.

********************************

Bình Luận của Phan Sinh – Kẻ Đi Tìm

Dựa trên thông tin đã có sẵn, có những dấu hiệu cho thấy Tổng thống Nga Vladimir Putin có thể đang chuẩn bị cho các hành động quân sự quan trọng. Dưới đây là một số thông tin chi tiết về các chuẩn bị của Putin:

  1. Xung đột tiềm tàng với NATO: Các báo cáo cho thấy Putin đang âm thầm đặt nền móng cho một cuộc xung đột tiềm tàng với NATO. Nga đang mở rộng sự hiện diện quân đội dọc theo biên giới với Phần Lan và Na Uy, tăng cường chi tiêu quân sự và tăng cường các hoạt động bí mật chống lại phương Tây Putin Orders Russian Army to Increase Troop Size by 180K - The Moscow Times

    Sự tích lũy này có thể là một phần của sự chuẩn bị rộng lớn hơn cho một cuộc giao tranh quân sự quan trọng.

  2. Putin triệu tập nội các họp khẩn lúc đêm khuya với các quan chức quân đội và ngoại giao có quyền lực nhất của Nga, cùng với Giám Đốc An ninh FSB, Giám đốc tình báo đối ngoại SVR, Các tướng lãnh tư lệnh chiến trường để thảo luận về các cuộc đàm phán hòa bình sắp tới với Ukraine, Điện Kremlin cho biết hôm thứ Năm.

Russia's President Vladimir Putin chairs a meeting with senior officials to discuss the upcoming peace talks with Ukraine in Moscow, Russia May 14, 2025. Sputnik/Alexander Kazakov/Pool via REUTERS

3. Điểm nhấn mạnh là khả năng Putin đang chuẩn bị cho một cuộc tấn công lớn ở Ukraine để giành đòn bẩy trong các cuộc đàm phán hòa bình sắp tới. Sự cố tình trì hoãn trong các cuộc đàm phán và dồn lực lượng quân sự giành thêm đất trên chiến trường cho thấy một cách tiếp cận có tính toán để đạt được vị thế tay trên, giành phần thuận lợi ở các thỏa thuận hòa bình trong tương lai với Phương Tây và Ukraine.

Ngày 13 tháng 5, tờ Financial Times đưa tin Nga đang tái triển khai quân đội tới các tiền tuyến chịu nhiều áp lực, có thể là để chuẩn bị cho một cuộc tấn công lớn hơn.


TRÊN ĐỜI NÀY CÓ TỒN TẠI SỰ CÔNG BẰNG HAY KHÔNG?

Xuyên Sơn

Câu trả lời là:

Có. Đó là Thời Gian.

Tất cả mọi người đều có 24 tiếng/ngày.

Và đó là sự công bằng.

Vì vậy:

  • Nếu mình nghèo,

đừng đổ lỗi cho thế giới vì mình cũng có 24 tiếng để làm giàu

  • Nếu mình kém,

đừng đổ lỗi cho thế giới vì mình cũng có 24 tiếng để học hỏi

  • Nếu mình ốm,

đừng đổ lỗi cho thế giới vì mình cũng có 24 tiếng để xây dựng sức khoẻ

  • Và nếu mình cho rằng thế giới này chẳng có gì công bằng,

thì mình có 24 tiếng để cảm nhận sự công bằng của cuộc sống.

Chúng ta đều có 24 tiếng,

nhưng

có người lựa chọn ngủ nướng, có người lựa chọn làm việc,

có người lựa chọn suy nghĩ tích cực,

có người lại lựa chọn những suy nghĩ tiêu cực,

có người lựa chọn can đảm làm việc khó,

có người lựa chọn sự sợ hãi không dám làm…

và có lẽ nào chúng ta đã nhầm?

Cuộc sống rất công bằng,

nhưng LỰA CHỌN của mỗi người mới chính là điều không công bằng.

Nguồn : Sưu Tầm


 

Khi im lặng là câu trả lời – Sam Nguyễn

Kimtrong Lam

Sam Nguyễn

15 tháng 5, 2025

Mặc dù có vẻ như chỉ là ngừng để thở, nhưng những hiểu biết sâu sắc về mặt tâm lý cho thấy không phải tự nhiên mà một người chọn im lặng khi được hỏi.

Có bảy lý do khiến một số người chọn giữ suy nghĩ và cảm xúc cho riêng mình, thay vì nói ra.

Đầu tiên, sự im lặng đôi khi chứa đựng những cảm xúc dâng trào. Khi bị nhấn chìm bởi cơn giận dữ, tổn thương hoặc vô cùng thất vọng, việc diễn đạt những cảm thấy bỗng dưng khó khăn. Do đó, im lặng trở thành một cơ chế tự bảo vệ, mang đến một khoảng dừng quan trọng để xử lý những cảm xúc hỗn loạn trước khi có phản ứng bốc đồng tiềm ẩn. Không hẳn phải phớt lờ người khác, nhưng là một sự rút lui chiến lược để điều kìm nén cơn đau buồn, khó chịu.

Đối với một số người, đối đầu vốn dĩ gây ra lo lắng. Viễn cảnh tham gia vào các cuộc tranh luận hoặc giải quyết xung đột có nguy cơ gây ra sự khó chịu, chưa kể sợ hãi. Trong những trường hợp như vậy, sự im lặng xuất hiện như một lá chắn, một phương tiện để tránh một tình huống có khả năng leo thang và làm cạn kiệt năng lượng. Mặc dù có vẻ như một sự né tránh, nhưng nó thường xuất phát từ mong muốn giữ bình tĩnh và ngăn ngừa những tình huống tiêu cực có thể xảy ra.

Việc không thể diễn đạt những cảm xúc phức tạp cũng dẫn đến sự im lặng. Khi cảm xúc mơ hồ và khó xác định, việc tìm ra những từ ngữ thích hợp trở thành một cuộc đấu trí nội tâm. Thay vì mạo hiểm giao tiếp sai hoặc nói điều gì đó đáng tiếc, nhiều người chọn cách lặng thinh. Điều này không thể hiện sự thiếu quan tâm hay lo lắng, mà nhằm chuyển đổi các trạng thái cảm xúc phức tạp thành ngôn ngữ mạch lạc.

Ngược lại, đôi khi sự im lặng được sử dụng như một công cụ cố ý để thao túng cảm xúc. Khi cảm thấy bị tổn thương hoặc đối xử bất công, một số cá nhân có chọn rút lui để khơi dậy cảm giác tội lỗi hoặc hối hận ở người kia. Sự chùn bước này có công dụng như một hình thức trừng phạt về mặt cảm xúc, một biểu hiện đau đớn không lời nhằm thúc đẩy một phản ứng cụ thể. Tuy nhiên, chiến thuật này thường làm trầm trọng thêm vấn đề và không giải quyết được tình hình đang xảy ra.

Hơn nữa, sự im lặng còn được dùng để quản lý nhận thức xã hội. Trong cả lĩnh vực cá nhân và chuyên môn, một số cá nhân chọn giữ im lặng nhằm tránh tỏ ra hung hăng, quá xúc động hoặc phán xét. Sự kiềm chế tự áp đặt này nhằm mục đích duy trì hình ảnh mong muốn, ngay cả khi điều đó kìm nén những gì họ thực sự cảm thấy và để lại những vấn đề tiềm ẩn không được giải quyết.

Trong một số trường hợp, sự im lặng đóng vai trò chống lại trách nhiệm giải trình. Khi nhận thức được hành vi sai trái nhưng không muốn đối mặt với hậu quả, các cá nhân sẽ “yên hơi lặng tiếng” để trốn tránh trách nhiệm. Điều này đặc biệt gây khó chịu cho bên kia, vì nó cản trở việc giải quyết và để lại những vấn đề quan trọng không thể đi đến hồi kết, nuôi dưỡng sự oán giận và cản trở tiến trình.

Cuối cùng, sự im lặng được sử dụng như một hình thức kiểm soát tinh tế nhưng mạnh mẽ trong một mối quan hệ hoặc cuộc trò chuyện. Một số cá nhân cố tình rút lui để tạo ra sự mất cân bằng quyền lực, buộc người kia phải nỗ lực nhiều hơn để thu hẹp khoảng cách và khôi phục lại kết nối. Mặc dù không phải lúc nào cũng có ý xấu, nhưng việc nhận ra khi sự lặng thinh đang được sử dụng như một chiến thuật thao túng là rất quan trọng để thúc đẩy các mối quan hệ lành mạnh và công bằng.

Tóm lại, hành động im lặng có vẻ đơn giản trong các tương tác giữa các cá nhân thường được củng cố bởi sự tương tác phức tạp của các yếu tố tâm lý. Nếu biết cách tự điều chỉnh suy nghĩ và thực hiện những hành động đúng đắn, bạn sẽ cung cấp những hiểu biết có giá trị cho chinh mình để vượt qua trải nghiệm phức tạp khi bị đối xử lạnh nhạt và thúc đẩy giao tiếp hiệu quả.


 

VIỆC LỚN HƠN – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Ai tin vào Thầy, người đó cũng sẽ làm được những việc Thầy làm. Người đó còn làm những việc lớn hơn nữa!”.

“Những bước đi của niềm tin dường như rơi vào ‘khoảng không’ vô định, nhưng tìm thấy ‘đá tảng’ bên dưới!” – Whittiers.

Kính thưa Anh Chị em,

Những lời của Chúa Giêsu trong Tin Mừng hôm nay có thể gây ngạc nhiên. Làm sao môn đệ có thể làm những ‘việc lớn hơn’ Thầy? Nhưng đó là sự thật! Bởi lẽ, họ đã chẳng bước vào những khoảng không vô định; nhưng trong đức tin, bước trên đá tảng, chính Ngài!

Trong bữa Tiệc Ly, Chúa Giêsu muốn tiết lộ cho các môn đệ hiểu rằng, việc Ngài ra đi chiều hôm sau – đi chịu nạn – không phải là một thảm hoạ; và việc Ngài “về cùng Cha” không chỉ bao hàm tử nạn mà còn cả sự phục sinh vinh hiển; đồng thời, dẫn đến việc Ngài sẽ gửi Thánh Thần xuống. Việc Thánh Thần được ban sẽ giúp Chúa Phục Sinh tiếp tục công việc của Ngài trong các môn đệ và qua các môn đệ. Với tư cách phục sinh, Ngài sẽ thực hiện qua họ những việc vĩ đại hơn trong quyền năng Thánh Thần.

Ba mươi ba năm thi hành sứ vụ, Chúa Giêsu gặp phải giới hạn không gian và thời gian; nhưng với tư cách phục sinh, Ngài sẽ tiếp tục công việc của Ngài trên toàn thế giới. Tuy nhiên, Ngài chỉ có thể làm những ‘việc lớn hơn’ đó qua những kẻ tin. Công Vụ Tông Đồ cho biết, “Người ta khiêng những kẻ đau ốm ra tận đường phố đặt trên giường trên chõng, để khi ông Phêrô đi qua, ít nữa cái bóng của ông cũng phủ lên được một bệnh nhân nào đó… và tất cả đều được chữa lành”; sau một bài giảng của Phêrô, “có đến 3.000 người trở lại!”; “Lời Chúa lan tràn”; “Dân ngoại vui mừng”. “Toàn cõi đất này đã xem thấy ơn cứu độ của Thiên Chúa chúng ta!” – Thánh Vịnh đáp ca. Tất cả những điều này chỉ có thể xảy ra dưới sự dẫn dắt của Thánh Thần.

Như các tông đồ, nhiều Kitô hữu ngày nay với các phương tiện trong tay, có thể mang thông điệp của Chúa Giêsu đến với một lượng người lớn hơn và hiệu quả hơn. Ở bất cứ nơi đâu, trong một đại lễ, Đức Giáo Hoàng có thể tiếp cận hàng tỷ người qua truyền thông. Chúa Giêsu không làm được những điều này! Rõ ràng, với Thánh Thần và sức mạnh phục sinh của Ngài, Giáo Hội – trong đó – có chúng ta, có thể làm những ‘việc lớn hơn’ Thầy. Bạn có tin điều đó không? Bạn có muốn tạo nên một sự khác biệt cho thế giới không?

Anh Chị em,

“Người đó còn làm những việc lớn hơn nữa!”. Đây là một ơn gọi; đúng hơn, một sứ vụ! Một trong những việc lớn, trước hết và quan trọng hơn hết, là chúng ta ‘sống’ và ‘loan báo’ Tin Mừng. Phải, chúng ta bắt đầu ‘sống và loan báo’ từ trong gia đình, trong cộng đoàn, môi trường của mình. Sự thật này khiến chúng ta đầy lòng biết ơn vì đã được mời gọi dự phần vào công việc rao truyền Phúc Âm. Tuy nhiên, chúng ta có thể bị cám dỗ dễ nản lòng vào những lúc không thuận lợi khi thấy mình bất xứng, hoặc tưởng rằng, tôi đang bước vào những khoảng không vô định. Lời Chúa bảo đảm rằng, với niềm tin, các công việc tốt lành của chúng ta vẫn tiến triển, nếu bạn và tôi tiếp tục hoán cải và bước đi trên đá tảng Kitô.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, đừng để con thoả mãn với những con cá còi của ao đầm; tệ hơn, chỉ tìm những ‘việc nhỏ’. Cho con dám lao ra biển lớn, hầu có thể đánh bắt những mẻ lớn!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

************************************

Thứ Bảy Tuần IV Phục Sinh

Ai thấy Thầy là thấy Chúa Cha.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Gio-an.        Ga 14,7-14

7 Khi ấy, Đức Giê-su nói với các môn đệ rằng : “Nếu anh em biết Thầy, anh em cũng biết Cha Thầy. Ngay từ bây giờ, anh em biết Người và đã thấy Người.”

8 Ông Phi-líp-phê nói : “Thưa Thầy, xin tỏ cho chúng con thấy Chúa Cha, như thế là chúng con mãn nguyện.” 9 Đức Giê-su trả lời : “Thầy ở với anh em bấy lâu, thế mà anh Phi-líp-phê, anh chưa biết Thầy ư ? Ai thấy Thầy là thấy Chúa Cha. Sao anh lại nói : ‘Xin tỏ cho chúng con thấy Chúa Cha’ ? 10 Anh không tin rằng Thầy ở trong Chúa Cha và Chúa Cha ở trong Thầy sao ? Các lời Thầy nói với anh em, Thầy không tự mình nói ra. Nhưng Chúa Cha, Đấng luôn ở trong Thầy, chính Người làm những việc của mình. 11 Anh em hãy tin Thầy : Thầy ở trong Chúa Cha và Chúa Cha ở trong Thầy ; bằng không thì hãy tin vì công việc Thầy làm. 12 Thật, Thầy bảo thật anh em, ai tin vào Thầy, thì người đó cũng sẽ làm được những việc Thầy làm. Người đó còn làm những việc lớn hơn nữa, bởi vì Thầy đến cùng Chúa Cha. 13 Và bất cứ điều gì anh em nhân danh Thầy mà xin, thì Thầy sẽ làm, để Chúa Cha được tôn vinh nơi người Con. 14 Nếu anh em nhân danh Thầy mà xin Thầy điều gì, thì chính Thầy sẽ làm điều đó.”


 

SỰ TĨNH LẶNG – NGUỒN SINH LỰC CỦA TÂM HỒN

                Giữa dòng chảy không ngừng của cuộc sống, con người thường bị cuốn vào vòng xoáy của công việc, lo toan, áp lực và những bộn bề không tên. Trong sự vội vã đó, ta quên mất rằng đôi khi điều ta thực sự cần không phải là chạy nhanh hơn, làm nhiều hơn, mà là một chút tĩnh lặng – khoảng dừng để lắng nghe chính mình.

Tĩnh lặng không có nghĩa là cô đơn, cũng không phải sự trống rỗng. Đó là khoảnh khắc ta trở về với nội tâm, buông bỏ những ồn ào bên ngoài để tìm thấy bình yên bên trong. Một tâm hồn tĩnh lặng không phải là tâm hồn không có sóng gió, mà là tâm hồn đủ mạnh mẽ để không bị cuốn theo những sóng gió đó.

– Trong cuộc sống, ta có thể tìm thấy sự tĩnh lặng qua những điều giản dị: 

một buổi sáng sớm lặng lẽ thưởng thức ly cà phê, 

một chiều hoàng hôn ngắm nhìn bầu trời đổi sắc, 

Hay một khoảng lặng giữa những cuộc đối thoại. 

Khi ta biết trân trọng những giây phút đó, ta sẽ nhận ra sự tĩnh lặng không phải là sự trốn tránh thực tại, mà là cách để ta sống sâu hơn, hiểu mình hơn và mạnh mẽ hơn.

Khi tâm hồn đủ tĩnh lặng, ta sẽ không còn bị dao động bởi những lời phán xét, không bị cuốn vào những nỗi lo vô định. Ta học được cách chấp nhận, cách buông bỏ những điều không thuộc về mình, và trân trọng những gì thật sự quan trọng.  Sự tĩnh lặng chính là một loại sức mạnh. 

Người biết cách lắng nghe sự tĩnh lặng sẽ không vội vàng phản ứng trước cuộc đời, mà biết cách đối diện với nó bằng sự điềm tĩnh và thấu hiểu. Khi ta không còn để những thứ bên ngoài quyết định tâm trạng của mình, đó chính là lúc ta thật sự tự do.

Vậy nên, giữa những chộn rộn của đời thường, hãy dành cho mình một chút tĩnh lặng. Để trái tim được thở, để tâm trí được nghỉ ngơi, và để ta có thể bước tiếp trên hành trình của mình với sự an yên trong lòng.

..Ta về vui với đất trời

Gom mây làm áo rong chơi cõi hồng.

Ta về lắng đục khơi trong

Bon chen chi cũng lòng vòng được, thua.

Ta về vui với bốn mùa

Trăng sao làm bạn, chuông chùa kết thân.

Giọt tâm thanh thoát trong ngần

Lặng yên hạnh phúc vạn lần xôn xao..

Tiếng Lòng

Namo Buddhaya

44 năm sau vụ ám sát Đức Gioan Phaolô II – Một bài học tha thứ vượt thời gian

Thao Teresa 

Một câu chuyện đẹp về tha thứ.

Ngày 13 tháng 5 năm 1981 – Ngày viên đạn không giết được đức tin

Hôm nay, ngày 13 tháng 5 năm 2025, chúng ta tưởng niệm một biến cố chấn động thế giới Công giáo: vụ ám sát Đức Gioan Phaolô II tại Quảng trường Thánh Phêrô. Vào một buổi chiều tháng Năm cách đây đúng 44 năm, ngài bị bắn hai phát súng bởi một phần tử cực đoan khi đang đứng trên xe chào đón các tín hữu. Viên đạn xuyên qua bụng, máu chảy lênh láng, nhưng điều không ai ngờ: ngài đã sống sót.

Giữa ranh giới của sự sống và cái chết, ngài vẫn nói lời tha thứ với người ám sát mình.

Với giọng nói yếu ớt được ghi lại từ giường bệnh, ngài nói: “Tôi cầu nguyện cho người anh em đã nổ súng vào tôi, người mà tôi đã thật lòng tha thứ. Hiệp nhất với Đức Kitô, Vị Linh mục và Lễ vật, tôi dâng những đau khổ của mình cho Giáo hội và cho thế giới.” (Vatican News)

Lời ấy không phải là một cử chỉ mang tính biểu tượng. Hai năm sau, chính ngài đã bước vào phòng giam, đối diện với Mehmet Ali Ağca – kẻ từng muốn lấy mạng mình – và siết chặt tay anh ta. Không một lời lên án, không một ánh mắt giận dữ. Chỉ có sự tha thứ.

Ngài tin rằng chính Đức Mẹ Fatima đã che chở cho ngài hôm đó. Viên đạn găm trong người ngài sau đó được ngài dâng lên đền thánh Fatima như một lời tạ ơn. Ngày bị bắn – 13/5 – cũng chính là ngày kỷ niệm lần hiện ra đầu tiên của Đức Mẹ tại Fatima năm 1917.

Vụ ám sát không giết chết Đức Giáo hoàng. Trái lại, nó làm nổi bật một con người sắt thép trong đức tin, nhưng dịu dàng trong tình yêu thương. Sau vụ việc, ngài không sống trong thù hận, không đóng cửa với thế giới. Ngài đi khắp năm châu, đối thoại với người trẻ, với người nghèo, với người không tin.

Trong một thế giới ngày càng dễ nổi giận và khó tha thứ, câu chuyện của ngài là một bài học cần được nhắc lại: Tha thứ không làm yếu đi công lý, mà làm sáng lên chân dung người môn đệ Đức Kitô.

Ảnh : Đức Giáo hoàng Gioan Phaolô II (trái) gặp gỡ Mehmet Ali Agca tại nhà tù Rebibbia, Rôma, vào ngày 27 tháng 12 năm 1983. Agca là kẻ đã ám sát hụt ngài vào ngày 13 tháng 5 năm 1981. Ảnh: ARTURO MARI/AFP/Getty Images

Ảnh cuối : Triều thiên Đức Mẹ Fatima chứa viên đạn từ vụ ám sát Đức Gioan Phaolô II.

https://phailamgi.com/…/44-nam-sau-vu-am-sat-duc-gioan…/


 

‘Con trai chị có bệnh tăng động, cháu không ngồi yên trên ghế được 3 phút.’

Lương Văn Can

 Lần đầu tiên họp phụ huynh cho con, cô giáo mầm non nói với người mẹ: ‘Con trai chị có bệnh tăng động, cháu không ngồi yên trên ghế được 3 phút.’

Trên đường trở về nhà, con trai hỏi mẹ cô giáo đã nói gì. Người mẹ nói với con trai: ‘Cô giáo nói con trai mẹ trước đây không ngồi trên ghế được một phút, giờ con đã ngồi được 3 phút rồi, con có tiến bộ.’

Tối hôm đó, cậu bé ăn hẳn 2 bát cơm mà không cần mẹ bón.

Không lâu sau, cậu bé vào tiểu học. Đi họp phụ huynh cho con, cô giáo nói: ‘Cả lớp có 50 em, trong lần kiểm tra toán này, con chị xếp thứ 48, có thể con có một chút vấn đề về trí tuệ.’

Trở về nhà, cô nói với con: ‘Cô giáo nói chỉ cần con chú ý một chút, con sẽ xếp trước 48 bạn.’

Nghe mẹ nói vậy, ánh mắt cậu bé lóe sáng, gương mặt ủ rũ bỗng giãn ra. Ngày hôm sau đi học, cậu đi sớm hơn hẳn ngày thường.

Khi con lên cấp hai, người phụ nữ vẫn không tránh được những buổi họp phụ huynh. Trước khi về, giáo viên nói với chị: ‘Theo kết quả học tập hiện nay của con, việc thi vào trung học phổ thông sẽ hơi khó một chút.’

Trên đường về, chị xoa vai con và nói: ‘Cô giáo nói, chỉ cần con nỗ lực hơn nữa, rất có hy vọng là con sẽ đỗ vào trường công lập.’

Rồi cũng đến ngày cậu bé tốt nghiệp trung học phổ thông. Đến khi trường đại học có thông báo kết quả thi, cậu bé từ trường trở về, mang theo giấy thông báo trúng tuyển một trường đại học danh tiếng đưa cho mẹ, nước mắt rưng rưng: ‘Mẹ, con không phải là một đứa trẻ thông minh nhưng mẹ luôn ở bên cạnh cổ vũ, động viên, ghi nhận con.’

Lúc đó, người mẹ đã ôm con thật chặt, những giọt nước mắt lẫn lộn vui buồn lăn dài trên má.

‘Một lời nói hay sưởi ấm ba đông, nửa lời ác nghiệt lạnh sáu tháng ròng.’ Một lời an ủi động viên sẽ giúp người khác có thêm động lực, niềm tin, hướng đến những điều tích cực.

Một lời cổ vũ khích lệ có thể thay đổi được cả quan niệm và hành vi của người khác, từ đó có thể thay đổi cả vận mệnh, số phận của con người.

Sưu tầm

( FB cô Pham Mylan )