Đời người như hơi thở

Những câu chuyện Nhân Văn – Nguyễn Quang Huy 

Trịnh Công Sơn có viết ca khúc 60 năm cuộc đời và ông mất ở tuổi 62. Đỗ Phủ viết câu thơ “Thất thập cổ lai hy” có nghĩa là 70 tuổi xưa nay hiếm và ông mất ở tuổi 59. Nói như vậy mới thấy cuộc đời vô thường. Hôm nay còn đây có khi mai vĩnh viễn xa rồi. Cho nên bạn phải An vui với từng phút từng giờ ở thời khắc hiện tại…..

Nếu năm nay bạn 60 tuổi mà tuổi thọ chỉ có 70 thì bạn chỉ có đúng 10 năm để sống. Nếu tuổi thọ.kéo dài đến 80 thì nhiều lắm bạn cũng chỉ còn 20 năm là hết. Quỹ thời gian đâu còn nhiều. Muốn ăn chi thì cứ ăn, muốn đi đâu chơi thì cứ đi, muốn tiêu cái gì thì cứ tiêu. Con cái cũng không cần đến mình đâu, nó giỏi hơn mình mà. Cái chi cho con thì cũng cho rồi. Cho nên bản thân mình phải cố gắng sống cho thật vui vẻ, an lạc. Đừng bận tậm nhiều đến con cái và những lời xì xầm bàn tán của những người xung quanh. Chúng ta không sống theo tiêu chuẩn của họ mà hãy SỐNG VUI theo tiêu chuẩn của chính mình. Cuộc sống là không bao giờ chờ đợi. Bởi không biết  khi nào khi nào sự sống sẽ chấm dứt.


 

TUỔI GIÀ – VỀ LẠI VỚI CHÍNH MÌNH

Tu Le

TUỔI GIÀ – VỀ LẠI VỚI CHÍNH MÌNH

Ở tuổi xế chiều, con người ta thường hay sống bằng ký ức và nỗi lo. Một nửa tâm trí để nhớ lại chuyện cũ, một nửa để sợ những điều chưa đến. Thế là hôm nay – ngày thật sự mình đang sống – lại trôi qua trong lặng lẽ, lạc lõng và đầy những tiếng thở dài.

Ngồi bên hiên nhà một buổi chiều, nghe tiếng gió lùa qua vạt cau, ta dễ buột miệng than thở: “Hồi đó mà biết giữ gìn thì đâu đến nỗi…”, hay “Giá như ông ấy còn sống, chắc giờ tôi đỡ cô đơn hơn nhiều…”. Nhưng dẫu có than thở bao nhiêu, người đã đi, chuyện đã qua, cũng chẳng thể trở lại. Quá khứ giống như một dòng nước đã chảy qua cầu. Có ngồi bên mà tiếc, mà khóc, mà giận cũng chẳng làm nước quay ngược lại. Ta chỉ thêm mỏi mệt, cõi lòng thêm nặng.

Nhiều người già vì không buông được quá khứ mà sống trong giày vò. Họ lật lại từng chuyện cũ như lật một cuốn sách buồn, lật đến đâu lòng rơi rụng đến đó. Nhớ một người không còn, trách một quyết định lỡ dở, tiếc một đoạn đường đã chọn sai… Tất cả những điều đó, nếu ôm mãi, thì tuổi già không còn bình an, mà chỉ còn nỗi buồn âm ỉ.

Cũng vậy, nhiều người lại lo cho tương lai quá mức. Ngày nào cũng thấp thỏm: “Lỡ tôi nằm xuống không ai hay?”, “Lỡ con cái bận bịu, chẳng kịp về chăm thì sao?”, “Lỡ tiền cạn, bệnh tật ập đến thì biết trông vào đâu?”. Cái “lỡ” ấy như một bóng mây đen, cứ che phủ hết cả bầu trời hôm nay. Ta quên mất rằng, có những điều lo cũng chẳng giải quyết được. Có những ngày lo mãi, cuối cùng điều sợ vẫn không xảy ra. Nhưng những tháng ngày bị gặm nhấm bởi nỗi sợ thì đã mất rồi, không lấy lại được nữa.

Tuổi già, rốt cuộc là quãng đời để về lại với chính mình. Là lúc ta học cách sống chậm, sống nhẹ, sống sâu. Không để mỗi ngày trôi qua chỉ là thêm một ngày già, mà là thêm một ngày biết ơn, một ngày thanh thản.

Ta không thể quay về quá khứ để làm lại, nhưng có thể ngồi với hiện tại để mà thở một hơi sâu, cười một nụ cười nhẹ, nhìn một nhành hoa nở mà thấy lòng còn tươi. Ta cũng không thể đoán chắc tương lai, nhưng có thể chuẩn bị cho nó bằng tâm thế buông bớt. Cái gì đến – thì đón, cái gì đi – thì tiễn. Như một người khách trọ ở đời, không níu, không giữ.

Tuổi già không cần phấn đấu nữa, không cần tranh đúng sai, hơn thua. Điều cần nhất là sự an yên. An trong từng bữa cơm đủ vị, yên trong từng giấc ngủ tròn. An trong một lời hỏi thăm từ bạn cũ, yên trong ánh mắt thương yêu từ đứa cháu nhỏ. An yên không phải là không còn đau, mà là biết chấp nhận nỗi đau như một phần đời sống, không oán thán, không gồng gánh.

Người già, nếu sống tử tế cả đời, thì nên tin rằng: phúc phần con cháu rồi cũng sẽ đến. Không phải vì mình có của để lại, mà vì mình để lại một tấm gương sáng, một nếp sống hiền hậu, một lòng bao dung. Những điều ấy còn quý hơn tiền bạc, bởi chúng nuôi dưỡng lòng người.

Ai trong chúng ta rồi cũng già. Đừng đợi đến khi ngồi chống gậy mới học cách sống nhẹ. Hãy tập từ bây giờ. Tập buông những điều đã qua, tập bớt lo những điều chưa tới. Tập uống trà chậm, tập nói ít lại, nghe nhiều hơn. Tập một lòng hiền – với mình, với người.

Tuổi già – không cần sống thật nhiều năm, chỉ cần sống từng ngày cho trọn. Như một cành hoa cuối mùa, không rực rỡ như xuân, nhưng đằm thắm, sâu lắng và dịu dàng. Một cành hoa chín mùi, biết mình sắp rụng, nên thơm nốt lần cuối.

Tuổi già – là về lại với chính mình.

Sống ít đi những điều cũ.

Nhẹ đi những điều chưa tới.

Sâu sắc trong từng phút giây đang có.

Ấy mới là sống.

___

#gotacoffee

#ngườiviếtgiữahaimiền


 

Emma Schols, mẹ của 6 đứa con, một mình cứu tất cả các con khỏi đám cháy 

My Lan PhamNhững Câu Chuyện Thú Vị

Emma Schols, mẹ của 6 đứa con, một mình cứu tất cả các con khỏi đám cháy 

“Nếu tôi sinh ra 6 đứa con, tôi sẽ đưa cả 6 đứa ra ngoài” — người mẹ siêu nhân Thụy Điển, được vinh danh là Nhân viên Cứu hộ của Năm 2020.

Hiếm ai sống sót khi bị bỏng tới 90% cơ thể. Emma bị bỏng 93%. 

Emma phải thở máy trong ba tuần, dao động giữa lằn ranh sống và chết. Nguồn: Gia đình/Aftonbladet 

**Emma Schols bước qua lửa để cứu con: “Giờ các con đã nhận ra tôi”** 

Chỉ mặc đồ lót, người mẹ sáu con Emma Schols đã lao vào đám cháy để cứu các con khỏi ngôi nhà đang bốc cháy. Với 93% cơ thể bị bỏng nặng, cô đã sống sót vượt ngoài mọi kỳ vọng. Tại Gala Anh hùng Thụy Điển tháng trước, cô được vinh danh là Nhân viên Cứu hộ của Năm 2020.

“Tôi ném các con trai ra cửa trước và khóa lại để chúng không quay vào.” 

Vào tháng 9 năm 2019, điều tồi tệ nhất đã xảy ra. Người mẹ sáu con Emma Schols, 31 tuổi, ngủ một mình tại nhà với các con. Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng lửa cháy ở tầng dưới của ngôi nhà, nơi hai cậu con trai nhỏ đang ở.

“Cả hai vừa thức dậy và đi xuống tầng, nên tôi vội chạy theo. Lúc đó, tôi không nghĩ tình hình sẽ tệ đến vậy. Tôi chỉ nghĩ phải đưa các con đang trốn trong phòng chơi ra ngoài,” Schols chia sẻ với Angelica Öhagen trong một cuộc phỏng vấn với Aftonbladet.

Ngay khi cô mở cửa trước, ngọn lửa nhận được oxy… và một vụ nổ xảy ra!

“Tôi lao người như một lá chắn che cho các con để chúng không bị thương. Khi ngọn lửa chạm vào tôi, cảm giác như cả lưng tôi đang bốc cháy. Nhưng tôi vẫn tiếp tục. Tôi ném các con trai ra cửa trước và khóa lại để chúng không quay vào. Các con hoảng loạn.”

Emma hét lên với các con ở tầng trên, bảo chúng ra ban công.

“Ngọn lửa đã lan khắp cầu thang. Với mỗi bước đi, tôi nghĩ ‘điều này không thể thực hiện được’, nhưng rồi tôi nghĩ phải tiếp tục vì bốn đứa con khác vẫn ở trên đó. Nóng đến mức da lòng bàn chân tôi bắt đầu bong tróc. Chúng chỉ còn treo lơ lửng như những sợi chỉ.”

Mỗi bước chân trên cầu thang đều bỏng rát.

Con gái Nellie, 9 tuổi, đã nhảy từ tầng trên để chạy sang hàng xóm cầu cứu. Con trai lớn William, 11 tuổi, cố gắng hạ một chiếc thang để những người còn lại có thể trèo ra.

“Các con trai hoảng loạn khi tôi bước ra ban công. Tôi chảy máu và có những vết bỏng hở khắp cơ thể. Da trên ngực tôi bắt đầu bong tróc, và tóc tôi chỉ còn như một mẩu than trên đầu.”

**“Tôi nghĩ, ‘Giờ mình có thể chết được rồi.’”** 

Emma nhận ra con gái út Mollie, 1 tuổi, không có ở ban công.

“Tôi nghĩ nếu con bé vẫn ở trong đó, có lẽ nó đã không còn sống, nhưng tôi phải cố gắng đưa nó ra.”

Các con trai trên ban công cố ngăn Emma quay lại đám cháy. Nhưng cô đã quyết tâm, bò dọc theo sàn vào phòng ngủ.

“Khói dày đặc đến mức khó thở. Tôi mệt khủng khiếp nhưng qua làn khói, tôi thấy Mollie đang đứng trong cũi, khóc và hoảng sợ. Rồi đột nhiên, tôi có một sức mạnh phi thường, đứng dậy và bế con bé lên.”

“Tôi chỉ có cơ thể mình, không có chăn, không có gì bảo vệ, chỉ có tôi và trái tim người mẹ,” Emma nói.

Trên ban công, con trai William đã đặt sẵn thang.

“Khi tôi bước xuống thang với Mollie, cảm giác như chân tôi dính chặt vào từng bậc. Tôi chỉ còn chảy máu.”

Ở bậc thang cuối, Emma kiệt sức ngã xuống.

“Rồi mọi cơn đau ập đến cùng lúc. Đau đớn kinh khủng. Tôi đã đưa hết các con ra ngoài và nghĩ rằng giờ mình có thể chết được rồi.”

**“Các con tôi còn sống không?”** 

Trước khi xe cứu thương đến và Emma được gây mê, cô hứa với con trai lớn William, người cuối cùng rời khỏi cô, rằng cô sẽ sớm trở về nhà. Lời hứa đó trở thành kim chỉ nam trong thời gian cô nằm viện.

Cả sáu đứa trẻ sống sót mà không bị thương. Emma phải thở máy ba tuần, dao động giữa lằn ranh sống và chết. Hiếm ai sống sót khi bị bỏng 90% cơ thể, nhưng Emma bị bỏng 93%.

“Điều đầu tiên tôi nghĩ khi tỉnh lại là: ‘Các con tôi còn sống không?’”

Emma khó tin vào lời nhân viên bệnh viện. Hình ảnh Mollie trong cũi và nỗi sợ của các con khắc sâu trong tâm trí. Mãi một tháng rưỡi sau, các con mới được đến bệnh viện thăm cô.

“Thật tuyệt vời, nhưng cũng khó khăn. Mollie bé nhỏ không nhận ra tôi. Đó là phần đau đớn nhất. Con bé không muốn đến gần tôi. Tôi hiểu được vì tất cả các thiết bị và ống dẫn. Lúc đó, tôi trông hoàn toàn khác.”

**“Giờ các con đã nhận ra tôi.”** 

Emma trở về nhà với gia đình trong căn hộ tạm thời trong khi chờ xây lại nhà. Ngoài việc tập phục hồi chức năng mỗi ngày, cô còn cưỡi ngựa trở lại và tìm niềm vui trong những chuyến đi chơi với các con.

“Giờ các con đã nhận ra tôi. Đám cháy và những gì chúng tôi trải qua đã để lại dấu vết khắp cơ thể tôi và ảnh hưởng đến cả gia đình. Nhưng những gì chúng tôi trải qua cũng khiến chúng tôi gần nhau hơn. Giờ tôi không coi bất cứ điều gì là hiển nhiên và biết ơn mỗi ngày được ở bên gia đình.”

Tại Gala Anh hùng Thụy Điển, con trai William chia sẻ về thời gian sau đám cháy:

“Đôi khi con nghĩ rằng có thể sẽ không bao giờ gặp lại mẹ. Nhưng giờ chúng con được gặp mẹ gần như mỗi ngày và điều đó làm con hạnh phúc.”

Gia đình Schols đã trải qua địa ngục – với Emma là gần như theo nghĩa đen – nhưng đã phục hồi. Từ trái qua: mẹ Emma, Oliwer 4 tuổi, Mollie 3 tuổi, William 12 tuổi, Nellie 10 tuổi, Melwin 8 tuổi, cha Anders và Albin 5 tuổi.

Fb Chau Doan


 

Sài Gòn Lại Ngập Nặng Sau Mưa Lớn: Giao Thông Hỗn Loạn, Người Dân Khốn Khổ

Ba’o Dat Viet

August 5, 2025

Một trận mưa lớn kéo dài từ chiều đến tối ngày 5 Tháng Tám đã khiến nhiều tuyến đường tại Sài Gòn chìm trong biển nước. Xe chết máy, người dân dắt bộ, giao thông ùn ứ là cảnh tượng không còn xa lạ nhưng vẫn luôn gây bức xúc mỗi lần thành phố hứng chịu mưa lớn.

Theo ghi nhận, các tuyến đường như Tô Ngọc Vân, Gò Dưa (thuộc khu vực Thủ Đức cũ) bị ngập sâu, có nơi nước dâng tới nửa bánh xe máy. Cơn mưa kéo dài hàng giờ khiến hàng loạt phương tiện không thể di chuyển, người dân phải lội nước, bì bõm trong dòng nước đục ngầu đầy rác rưởi và nguy hiểm rình rập.

Nhiều đoạn đường không khác gì sông cạn, xe máy, ô tô loay hoay trong dòng nước, mỗi lần xe lớn chạy ngang, nước tạt tung tóe khiến người đi đường ướt sũng. Không ít trường hợp xe chết máy giữa dòng, người dân phải gọi cứu hộ hoặc đẩy bộ suốt hàng trăm mét.

Đài Khí tượng Thủy văn khu vực Nam Bộ cho biết nguyên nhân là do mây giông phát triển mạnh chiều 5 Tháng Tám, gây mưa lớn trên diện rộng. Dù đã được cảnh báo từ trước, nhưng hệ thống thoát nước của thành phố vẫn tiếp tục cho thấy sự quá tải.

Lực lượng Cảnh Sát Giao Thông được điều động đến các điểm ngập để điều tiết, hỗ trợ người dân. Tuy vậy, trong tình trạng ngập úng đồng loạt, sự can thiệp của lực lượng chức năng chỉ mang tính tạm thời.

Tình trạng “cứ mưa là ngập” đã kéo dài suốt nhiều năm qua tại Sài Gòn, bất chấp những lời hứa hẹn hàng nghìn tỷ đồng đổ vào các dự án chống ngập. Trong khi các nhà lãnh đạo thuộc Nhà Cầm Quyền Cộng Sản Việt Nam liên tục đưa ra các kế hoạch dài hơi, thì người dân vẫn phải sống trong cảnh vừa mưa đã khổ.

Mỗi trận mưa lớn không chỉ khiến giao thông tê liệt mà còn phản ánh rõ sự yếu kém, trì trệ trong cách vận hành và quản lý hạ tầng đô thị của chính quyền. Ngập nước đã trở thành “đặc sản” bất đắc dĩ của Sài Gòn – thành phố vốn từng được mệnh danh là hòn ngọc Viễn Đông, nay lại chìm dần dưới dòng nước thải mỗi mùa mưa đến.


 

Tại sao một cô gái phải kéo quần xuống khi muốn trốn thoát khỏi Triều Tiên?

Tác Giả: Đàn Chim Việt

05/08/2025

Tôi được chọn ngay từ vòng đầu tiên. Các cán bộ đi đến từng trường, mở cửa lớp học và bước vào. Nếu họ thấy một cô gái cao, họ reo lên: “Ồ, cô gái này được đấy!” rồi gọi đứng dậy. Họ không chọn những cô gái thấp, chỉ bảo những người cao ra ngoài, xem xét khuôn mặt và nói: “Cô, đến tòa thị chính vào ngày này, giờ này.” Nhìn đám đông, tôi thấy toàn những cô gái cao. Sau đó, họ kiểm tra lý lịch, xem xét xuất thân của tôi. Họ đã điều tra xong xuôi và bảo tôi được đi tiếp. Nhưng tôi bị loại. Có lẽ vì lý do gì đó không phù hợp. Nếu qua được, họ sẽ kiểm tra sức khỏe, bao gồm cả kiểm tra trinh tiết, xem cơ thể có sẹo hay không, giống như cách chọn vương phi thời Joseon. Sau đó, những người được chọn sẽ được đưa lên Bình Nhưỡng để kiểm tra cuối cùng. Có lẽ tôi đã suýt được chọn, nhưng nếu thế, tôi đã không thể đến Hàn Quốc và sống như bây giờ. 

Gia đình tôi quyết định bỏ trốn vì không thể sống ở Triều Tiên nữa. Chúng tôi từng buôn lậu để kiếm sống, nhưng khi Kim Jong-un lên nắm quyền, con đường đó bị chặn. Buôn lậu là nguồn thu nhập chính của chúng tôi, vì ở Triều Tiên không có hy vọng gì khác. Lương công chức một tháng chỉ 3.000 won Triều Tiên, đủ mua một chai rượu. Không có việc làm tử tế, nên ai cũng buôn lậu. Năm tôi 15 tuổi, vào một ngày tháng Mười, bạn của bố tôi đến và nói đã liên lạc được với một tay môi giới đáng tin cậy. Đó là mùa đông lạnh giá, tuyết rơi dày đặc. Thông thường, người ta vượt sông Áp Lục, nhưng mùa đông nước đóng băng, không thể bơi qua. Chúng tôi chọn đường núi. Bố tôi quyết định ngay lập tức. Ngày 15 tháng Mười, bố bảo tôi không đi học nữa, chuẩn bị đồ đạc, thức ăn, quần áo ấm, thậm chí mang theo chăn. Chúng tôi còn mang theo rìu, dao và cả xyanua, mỗi người một viên, phòng trường hợp bị bắt. Nếu bị bắt, chỉ có hai lựa chọn: chết tại chỗ hoặc bị đưa vào trại lao động khổ sai ở Aoji. Thà chết ngay còn hơn bị đưa đi đó. 

Chúng tôi xuất phát từ vùng gần núi Bạch Đầu, gần Samjiyon và Bocheon, nơi có đường núi dẫn sang Trung Quốc. Lúc đó, cả nước bị huy động khắc phục lũ lụt, nên kiểm soát biên giới lỏng lẻo. Cả gia đình tôi đến được nhà tay môi giới sau hai ngày. Sau đó, chúng tôi đi bộ qua núi để sang Trung Quốc. Nhưng tay môi giới chỉ đi con đường này lần thứ hai và không biết rõ lối đi. Ông ta nói với bố tôi: “Từ đây, tôi không biết đường nữa.” Không có la bàn, chúng tôi hoang mang. Bố tôi quyết định đi theo ánh trăng, hướng tây bắc, dựa vào bóng trăng để định hướng. Bố đi đầu, tôi đi thứ hai, các thành viên khác theo sau. Đột nhiên, bố ra hiệu dừng lại. Cách đó khoảng 10 mét, một lính gác đang ngủ bên một hố đất, súng đặt bên cạnh. Chúng tôi kinh hoàng, phải vòng qua thật cẩn thận để tránh đánh thức. Lá khô kêu xào xạc dưới chân, chúng tôi cố đi nhẹ nhàng. Xa xa, chúng tôi thấy một trạm gác biên phòng, đèn pin bật sáng khi lính đổi ca. Chúng tôi nín thở, né tránh cẩn thận.

 Cuối cùng, chúng tôi đến hàng rào dây thép gai ở biên giới. Phía Triều Tiên, hàng rào rất dày, có dây điện và chuông gắn trên cột. Khi chúng tôi cố mở dây thép, chuông kêu leng keng. Kinh hoàng vì lính gác ở gần, tôi vội lấy áo bịt chuông để không phát ra tiếng. Bố mở dây thép, từng người luồn qua, chỉ mang theo người, bỏ lại hành lý. Một người phụ nữ đi cùng bị quần mắc vào dây thép gai, không gỡ được, đành bỏ lại quần và chạy trong cái lạnh cắt da. Giữa hai hàng rào của Triều Tiên và Trung Quốc là một dải cát mịn để phát hiện dấu chân. Bố nhìn thấy và chửi thề, bảo chúng tôi không được dừng lại, phải chạy ngay để tránh bị truy đuổi. Hàng rào phía Trung Quốc thưa hơn, dễ vượt qua. Chúng tôi chạy thục mạng vào rừng Trung Quốc, nơi rậm rạp và đầy động vật. Tôi vô tình dẫm phải một con nai chết trong bẫy, tưởng là người, hoảng loạn hét lên. Bố mắng tôi vì sợ tiếng hét thu hút lính gác.

 Chúng tôi đi bộ ba ngày ba đêm trong rừng Trung Quốc, ban ngày trốn trong núi, ăn và ngủ, ban đêm tiếp tục đi. Khi thấy ánh đèn xe từ xa, chúng tôi nấp ngay. Cuối cùng, tay môi giới Trung Quốc đến đón bằng xe. Tôi kiệt sức, ngủ thiếp đi trên xe. Nhưng ở Trung Quốc vẫn có các trạm kiểm soát công an, nên chúng tôi phải đi vòng để tránh bị phát hiện. Đến nhà tay môi giới, chúng tôi tắm rửa, ăn uống và lần đầu tiên thư giãn một chút, nhưng vẫn không an toàn vì công an có thể đến bất cứ lúc nào. Mẹ tôi đã đến Trung Quốc trước và liên lạc với đại sứ quán Hàn Quốc. Bà chuẩn bị giấy tờ giả và trả tiền cho tay môi giới. Từ biên giới phía bắc Trung Quốc, chúng tôi phải đi đến Thái Lan để sang Hàn Quốc. Hành trình này tốn rất nhiều thời gian và tiền bạc.

 Chúng tôi đi taxi, rồi chuyển sang tàu hỏa qua Trường Xuân, gần biên giới Lào. Trên tàu, nhân viên kiểm tra vé bất ngờ. Tôi và em trai nắm chặt tay, nghĩ mình sẽ chết. May mắn, tay môi giới đã chuẩn bị giấy tờ giả, nên chúng tôi qua được. Ở Trường Xuân, chúng tôi đổi quần áo mới, vứt bỏ quần áo cũ và tiếp tục đi taxi, rồi lại đi bộ qua núi để đến Lào. Đường núi lầy lội vì mưa, chúng tôi trượt ngã liên tục. Sau một ngày đi bộ, chúng tôi gặp tay môi giới ở Lào. Không kịp nghỉ, chúng tôi lên một chiếc thuyền nhỏ để vượt sông sang Thái Lan. Thuyền chòng chành, tôi sợ hãi vì lần đầu đi thuyền, lại nghe tay môi giới đùa về cá sấu. Sau 30 phút, chúng tôi đến Thái Lan. Tay môi giới chỉ nói: “Tự đi đi, cứ nói các người từ Triều Tiên, họ sẽ đưa đến Hàn Quốc.”

 Chúng tôi đi bộ đến đường lớn, vẫy xe xin đi nhờ. Ban đầu, không ai dừng vì bộ dạng chúng tôi tiều tụy. Cuối cùng, một người dừng lại. Chúng tôi nói: “Chúng tôi từ Triều Tiên, hãy đưa chúng tôi đến đồn cảnh sát.” Người đó ngạc nhiên nhưng chở chúng tôi đến đồn. Tại đó, cảnh sát nói chúng tôi phải ở lại một tuần để gom đủ người trước khi chuyển đến trại tị nạn ở Bangkok. Trại ở Bangkok sáng rực, đẹp như mơ, khác hẳn bóng tối ở Triều Tiên. Tôi không tin mình thực sự đang ở đó. Cuối cùng, nhân viên đại sứ quán Hàn Quốc đến, đưa chúng tôi lên máy bay về Incheon.

 Ở Triều Tiên, bố tôi là người quyết định mọi thứ. Nếu bố bảo đi trái, chúng tôi đi trái; bảo đi phải, chúng tôi đi phải. Chúng tôi nghĩ thà chết cùng nhau còn hơn sống khổ sở ở đó. Chi phí cho tay môi giới là 6.000 nhân dân tệ cho cả gia đình, đủ để mua ba căn nhà. Chúng tôi bán căn hộ tốt của mình với giá 35.000 nhân dân tệ, dù giá trị thực là 60.000, để có tiền. Nhiều phụ nữ bị bán cho đàn ông Trung Quốc lớn tuổi, như một hình thức buôn người. Có người biết trước, có người bị lừa.

 Ở Triều Tiên, không ai nhắc đến “Đội Vui Thú” bằng tên đó. Họ gọi là “công việc” hay “việc cho Đại tướng,” như dọn dẹp văn phòng hoặc chăm sóc tượng đài. Mọi thứ được giữ bí mật, kể cả với gia đình. Nếu bị phát hiện tiết lộ, cả nhà sẽ bị trừng phạt. Khi đến Hàn Quốc, tôi mới biết sự thật về Đội Vui Thú, và nó khiến tôi sốc. Ở Triều Tiên, tôi chỉ nghĩ đó là cơ hội thăng tiến, được sống tốt ở Bình Nhưỡng.

Ở Hàn Quốc, tôi cảm thấy tự do. Có quyền bỏ phiếu, quyền tự do ngôn luận, internet để biết thế giới. Mọi thứ đều tốt hơn. Tôi có thể làm việc, kiếm tiền và sống với quyền cơ bản. Hôm nay, tôi đã chia sẻ câu chuyện của mình. Rất vui được gặp các bạn. Cảm ơn vì đã lắng nghe!

 Chau Doan dịch- Facebook Chau Doan


 

THIÊN ĐÀNG HẠ GIỚI – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Thưa Thầy, chúng con ở đây, thật là hay!”.

“Lạy Chúa, Ngài đem đến gian lao và cũng chính Ngài cất đi mọi nguy khốn. Ngài trừng phạt con bằng bao cực hình tột độ. Nhưng con bình an, vì Ngài đã kịp chìa cho con cây sào đúng lúc để cứu con khỏi dòng nước cuốn. Ôi có Ngài – thiên đàng của con!” – Paul Verlaine.

Kính thưa Anh Chị em,

Ba môn đệ trên núi ngày nào xem ra cũng được Chúa Giêsu chìa cho cây sào thật đúng lúc đang khi lòng họ rối bời vì những gì Ngài nói về cuộc thương khó sắp xảy ra. Họ hạnh phúc tột độ khi Ngài biến hình chói ngời như một phép lạ chưa từng thấy! Với họ, Taborê – một ‘thiên đàng hạ giới’ ngọt ngào!

Vậy mà cuộc Hiển Dung vẫn không phải là một phép lạ! Vì đã có một phép lạ ‘thực sự’ và ‘thường xuyên’ suốt 33 năm khi Con Thiên Chúa ‘duy trì’ một sự xuất hiện trong dáng vẻ bình thường của một người phàm; qua đó, các môn đệ và người đương thời đã chiêm ngắm Ngài – ‘thiên đàng hạ giới’. “Điều lạ lùng thật sự không phải là Chúa Kitô từng toả sáng như mặt trời, mà là Ngài đã liên tục che giấu vinh quang ấy!” – Henry Newman. Hiển Dung không phải là sự ‘khác thường’, mà là một thoáng hé mở điều ‘vốn bị che phủ!’.

Kỳ diệu thay! Trên những con đường triền đồi đầy đá và những thung lũng lặng lẽ của Palestina, khuôn mặt của Giêsu Thiên Tử đã ‘không bừng sáng’ như mặt trời. Sự bình thường của ‘nhân tính’ nơi Ngài kín kẽ bền vững đến nỗi che khuất thường xuyên ‘thần tính’ xán lạn. Đó là phép lạ của sự khiêm nhường, của sự hạ mình với ơn gọi nhập thể, ơn gọi ngôn sứ – chịu đau khổ và chết đi cho nhân thế. “Thiên Chúa không tràn vào thế giới trong vinh quang; Ngài len vào âm thầm, như hạt giống len vào lòng đất!” – Von Balthasar. Và này, Ngài sẽ lên trời, kéo theo nhân loại mà Ngài đã đến để đem về – ‘thiên đàng thượng giới’ – nơi nó phải về.

Đaniel tiên báo ‘thiên đàng’ ấy với Đấng Lão Thành là hình ảnh Chúa Cha, “Kìa: có ai như một Con Người đang ngự giá mây trời mà đến, Người tiến lại gần bên Đấng Lão Thành” – bài đọc một. Thánh Vịnh đáp ca reo lên, “Chúa là Vua Hiển Trị, là Đấng cao cả trên khắp địa cầu!”. Phêrô cũng nhắc lại những gì ông thấy. Đó không phải là chuyện hoang đường, “Chúng tôi đã được chứng kiến nhãn tiền sự uy nghi của Người” và ông quả quyết tiếng Chúa Cha ngày ấy, “Hãy nghe lời Người!” – bài đọc hai.

Anh Chị em,

“Chúng con ở đây, thật là hay!”. Sự kiện Hiển Dung mang đến cho chúng ta một thông điệp hy vọng; mời gọi chúng ta ước ao ở lại với Chúa Giêsu trong cuộc sống ‘hôm nay, ở đây’ qua những anh chị em mà chúng ta phục vụ; mời gọi chúng ta vượt quá khổ đau, đừng quá gắn bó với những gì trần tục, để thực hiện một hành trình hướng về ‘thiên đàng’ đời đời. “Thiên đàng là khoảnh khắc bạn thấy Đức Kitô nơi khuôn mặt người nghèo và thốt lên: ‘Ở đây, thật là hay!’” – Carlo Carretto. Vì ‘thiên đàng’ – hạ giới hay thượng giới – xét cho cùng, cũng chính là Ngài, một con người hơn là một địa điểm!

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, Taborê rực sáng, nhưng con không thể ở lại – chìa cho con cây sào mà đi tiếp!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế) 

***********************************************

Lời Chúa CHÚA HIỂN DUNG Thứ Tư Tuần XVIII Thường Niên

Phúc Âm: Lc 9, 28b-36

“Ðang khi cầu nguyện, diện mạo Người biến đổi khác thường”.

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.

Khi ấy, Chúa Giêsu đưa Phêrô, Giacôbê và Gioan lên núi cầu nguyện. Và đang khi cầu nguyện, diện mạo Người biến đổi khác thường và áo Người trở nên trắng tinh sáng láng. Bỗng có hai vị đàm đạo với Người, đó là Môsê và Êlia, hiện đến uy nghi, và nói về sự chết của Người sẽ thực hiện tại Giêrusalem. Phêrô và hai bạn ông đang ngủ mê, chợt tỉnh dậy, thấy vinh quang của Chúa và hai vị đang đứng với Người. Lúc hai vị từ biệt Chúa, Phêrô thưa cùng Chúa Giêsu rằng: “Lạy Thầy, chúng con được ở đây thì tốt lắm; chúng con xin làm ba lều, một cho Thầy, một cho Môsê, và một cho Êlia”. Khi nói thế, Phêrô không rõ mình nói gì. Lúc ông còn đang nói, thì một đám mây bao phủ các Ngài và thấy các ngài biến vào trong đám mây, các môn đệ đều kinh hoàng. Bấy giờ từ đám mây có tiếng phán rằng: “Ðây là Con Ta yêu dấu, các ngươi hãy nghe lời Người”. Và khi tiếng đang phán ra, thì chỉ thấy còn mình Chúa Giêsu. Suốt thời gian đó, các môn đệ giữ kín không nói với ai những điều mình đã chứng kiến.

Ðó là lời Chúa.


 

Sau Ấn Độ lại đến Trung Quốc bị chặn lại việc rửa dầu cho Nga

Theo báo Bưu Điện Hoa Nam

Dòng chảy dầu mỏ giữa Trung Quốc và Nga rất cần thiết cho cả hai nước; Trung Quốc khó có thể ngừng mua từ nhà cung cấp dầu thô lớn nhất: các nhà phân tích.

Ngay cả khi Tổng thống Hoa Kỳ Donald Trump đe dọa áp thuế đối với các quốc gia nhập khẩu hàng hóa của Nga, các nhà phân tích vẫn kỳ vọng rằng Trung Quốc “sẽ không ngừng” mua dầu từ nước láng giềng phía bắc, xét đến mối quan hệ hợp tác năng lượng có lợi cho cả hai bên.

Matt Gertken, chiến lược gia địa chính trị hàng đầu tại BCA Research ở Canada, cho biết dầu mỏ từ Nga sẽ tiếp tục chảy về phía nam trong thời gian dài vì “các mục tiêu chiến lược của Trung Quốc đòi hỏi nguồn cung cấp ổn định và an toàn các nguồn tài nguyên quan trọng như dầu mỏ”.

Nhân viên tại tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc đang kiểm tra thiết bị tại một nhà máy lọc dầu chế biến dầu thô của Nga. Ảnh: Getty Images

Bình luận của ông được đưa ra khi Trump tăng cường đe dọa trừng phạt Nga nếu nước này không thực hiện lệnh ngừng bắn ở Ukraine, nơi Moscow đã tiến hành chiến tranh trong ba năm rưỡi qua.

Trước đó, cả Hoa Kỳ và Liên minh Châu Âu đều tuyên bố trừng phạt toàn diện đối với Nga, đồng thời cố gắng cắt đứt nguồn sống của nước này bằng cách đe dọa áp dụng các lệnh trừng phạt thứ cấp đối với những bên giúp đỡ Nga.

New Delhi cho biết trong một tuyên bố vào thứ Hai rằng “việc Washington nhắm mục tiêu vào Ấn Độ là không có cơ sở và vô lý”, và cam kết bảo vệ an ninh kinh tế của mình, sau khi Trump tuyên bố trong một bài đăng trên mạng xã hội rằng ông sẽ tăng đáng kể thuế quan đối với Ấn Độ vì nước này mua dầu của Nga.

Aleksei Chigadaev, cựu giảng viên thỉnh giảng tại Trường Kinh tế Cao cấp ở Moscow, cho biết: “Không ai thực sự tin rằng Trump sẽ áp đặt lệnh trừng phạt đối với Trung Quốc và Ấn Độ”, vì vậy “không ai thực hiện bất kỳ công tác chuẩn bị nào hoặc tìm kiếm các cách thay thế để vượt qua các lệnh trừng phạt tiềm tàng”.

“Thương mại Trung Quốc-Nga tiếp tục chậm lại và duy trì trạng thái bất đối xứng”, ông lưu ý. “Nga phụ thuộc vào Trung Quốc về nhập khẩu thiết yếu và cơ sở hạ tầng thanh toán, trong khi Trung Quốc sử dụng hàng hóa Nga để đảm bảo sự ổn định năng lượng lâu dài.”

Nhận định của AI – Copilot:

Trump: Gia tăng áp lực

  • Trump đã đe dọa sẽ áp đặt 100% lệnh trừng phạt thứ cấp đối với các quốc gia mua dầu của Nga nếu Putin không đồng ý ngừng bắn trước ngày 8 tháng 8.
  • Ông ấy đã công bố mức thuế 25% đối với Ấn Độ , với gợi ý rằng Trung Quốc sẽ là nước tiếp theo.
  • Các nhà phê bình cho rằng Trump đang áp dụng tiêu chuẩn kép , gây áp lực mạnh hơn lên Ấn Độ trong khi vẫn để Trung Quốc thoát khỏi rắc rối—hiện tại.

KỶ NIỆM Đai Hoi Tha’nh MẪU 2025 – Vũ Ngọc Lan

Vũ Ngọc Lan

 KỶ NIỆM ĐHTMẪU 2025

Lần đầu tiên tôi đến Carthage – Và trái tim như được chạm vào bởi một điều gì đó rất thiêng liêng…

Cuối tuần vừa qua, tôi có cơ hội lần đầu tiên tham dự Đại hội Thánh Mẫu Missouri lần thứ 46, trùng vào dịp kỷ niệm 50 năm ly hương của người Việt tại hải ngoại. Bốn ngày, trong lòng Carthage – thành phố nhỏ bé của tiểu bang Missouri – đã trở thành một thánh địa rực sáng đức tin, chan hòa yêu thương và chan chứa bao ký ức Việt Nam.

Tôi đến đây với trái tim đầy háo hức, nhưng cũng không giấu được sự bỡ ngỡ – vì đây là lần đầu tiên tôi đặt chân đến một đại hội có quy mô lớn đến thế, nơi quy tụ hàng trăm ngàn người Việt từ khắp nơi trên thế giới, cùng hướng về Mẹ Maria, cùng nhau cầu nguyện và ôn lại chặng đường năm thập kỷ đã qua.

50 năm – một nửa thế kỷ rời xa quê hương.

Mỗi bước chân trong khuôn viên dòng Đồng Công như dẫn tôi đi sâu vào dòng lịch sử của người Việt ly hương: có mất mát, có nước mắt, nhưng trên hết là niềm tin – một niềm tin mạnh mẽ đã giữ gìn cả một cộng đồng qua biết bao thử thách.

Tôi xúc động khi chứng kiến những cụ già ngồi xe lăn , trẻ em được Ba , Mẹ bồng ẵm trên tay . Tôi thấy những em rất trẻ sinh ra và lớn lên nơi đất khách, vẫn đọc kinh , dâng lời nguyện , hát đáp ca bằng tiếng Việt – giọng còn chưa rõ, nhưng đầy thành tâm. Tôi thấy những bạn trẻ tay cầm chuỗi mân côi, lòng đầy hy vọng cho tương lai.

Carthage những ngày này không chỉ là nơi tụ họp của cộng đồng Công giáo Việt Nam – mà còn là nơi gặp gỡ giữa các thế hệ, giữa quá khứ và hiện tại, giữa truyền thống và hy vọng.

Bốn ngày ngập tràn yêu thương, cầu nguyện và gắn kết.

Tôi đã tham dự đầy đủ các thánh lễ long trọng, lần chuỗi , cầu nguyện tại nhà Chầu Thánh Thể trong ánh nến lung linh, lắng nghe các bài giảng sâu sắc, và tham gia nhiều buổi sinh hoạt tâm linh lắng đọng. Mỗi khoảnh khắc đều in sâu trong tim tôi như một món quà của ân sủng.

Và tôi thầm biết ơn – vì được hiện diện ở đây, vì được chứng kiến một cộng đồng Việt Nam kiên cường gìn giữ đức tin, gìn giữ bản sắc và yêu thương nhau giữa một thế giới nhiều biến động.

Tôi tin rằng, nếu ai đó hỏi tôi:

“Đâu là nơi người Việt xa xứ vẫn giữ được ngọn lửa quê hương và đức tin sống động nhất?”

Tôi sẽ không ngần ngại trả lời: Carthage, vào mỗi mùa đại hội Thánh Mẫu.

Hẹn gặp lại nơi linh địa này – không chỉ để cầu nguyện, mà còn để cảm nhận tình người, tình quê và tình Chúa đong đầy trong từng ánh mắt, từng bài hát, từng bước chân hành hương.

Cảm ơn Mẹ Maria, cảm ơn những trái tim đã cùng tôi thắp sáng ngọn nến đức tin và lòng biết ơn trong suốt hành trình này.

Biết ơn sâu sắc đến những người Cảnh Sát, Mạnh Thường Quân , Ban Tổ Chức , Các Hội Đoàn Các Giáo Xứ , Các Ca Đoàn , Thiếu Nhi Thánh Thể Các GX và nhiều nhiều Các Ban Ngành Đoàn Thế đã chung tay với Các Cha thuộc Dòng Mẹ Chúa Cứu Chuộc tổ chức hành hương năm Thánh quá tuyệt vời

#vungoclan #songrucro #nangluongtichcuc #quanlytaichinhcanhan

#daihoithanhmau2025 #50namlyhuong


 

Glucosamine và bệnh gout – Bác sĩ Hồ Văn Hiền

Bác sĩ Hồ Văn Hiền

Bệnh gout gây ra những cơn đau khớp cấp tính, thường là khớp xương ở gốc ngón chân cái, nối liền bàn chân và xương ngón chân. Ngón chân sưng to, đỏ và nóng, và cơn đau có thể thức bệnh nhân dậy lúc đang ngủ, đến mức tấm chăn đắp nhẹ đụng vào cũng làm đau đớn thêm. Các khớp xương khác của bàn chân, khớp cổ chân, cổ tay, bàn tay đều có thể bị đau. Khoảng 4­-12 giờ đau khi khởi đầu là lúc đau nhất. Sau đó đau dai dẳng có thể kéo dài vài ngày hay vài tuần. Đàn ông bị nhiều hơn phái nữ, tuy nhiên sau khi tắt kinh, phụ nữ dễ bị gout hơn.

Purine là một chất có bình thường trong cơ thể chúng ta cũng như có nhiều trong một số thức ăn như steak thịt đỏ, các nội tạng thú vật (gan, thận), hải sản. Những purine này lúc bị cơ thể chuyển hoá thì sinh ra chất uric acid tuần hoàn trong máu. Bình thường, uric acid sẽ được thận thải qua nước tiểu, tuy nhiên nếu cơ thể sản xuất uric acid nhiều quá, hay thận bài tiết ra uric acid ít quá, mức uric acid trong máu sẽ quá cao. Một số nước uống như rượu (nhất là bia), nước ngọt có chứa nhiều chất đường fructose (từ trái cây) cũng làm cho mức uric acid trong máu cao hơn. Nếu mức uric acid quá cao, các tinh thể urate đọng lại trong khớp xương và gây ra viêm khớp, gồm những triệu chứng sưng, đỏ và đau, là những triệu chứng của bệnh gout.

Yếu tố cơ nguy và biện pháp phòng ngừa:

1)    Những bệnh như bệnh mập, bệnh tim, bệnh thận, áp huyết cao, hội chứng chuyển hoá (gồm bệnh mập nhiều mỡ bụng + cao áp huyết + lượng cholesterol tốt thấp + nhiều mỡ triglycerides trong máu);

2)    Thuốc men: thuốc lợi tiểu loại thiazide, aspirin (vd aspirin liều thấp hay “baby aspirin” một số người lớn tuổi uống hàng ngày để ngừa bệnh tim mạch);

3)    Nam giới nhiều hơn nữ giới. Phụ nữ sau khi tắt kinh mức uric acid cao hơn, gần bằng nam giới;

4)    Yếu tố gia đình, di truyền;

5)    Chấn thương, hậu giải phẫu;

6)    Corn syrup được dùng phổ biến hiện nay trong công nghệ thực phẩm chứa rất nhiều fructose, kể cả formula trẻ em, bánh kẹo, vì corn syrup ngọt hơn và rẻ hơn đường mía. Fructose được chứng minh liên hệ với mức uric acid trong máu cũng như áp huyết tăng lên đáng kể ở các thanh niên dùng nước uống ngọt- như nước trái cây, nước sinh tố nhiều. Tóm lại, tránh ăn và uống đồ ngọt;

7)    Nên uống nước đầy đủ để có đủ lượng nước tiểu đẩy các tinh thể uric acid ra ngoài, tránh sự thành hình các sạn trong thận. Sạn có thể làm hư hại thận, làm nghẽn đường thoát của nước tiểu, gây ra điều kiện thuận tiện cho nhiễm trùng đường tiểu; kết quả là giảm cơ năng thận, làm việc lọc uric acid kém đi, và lại làm bệnh gout nặng hơn nữa.Nói chung ở Mỹ, người ta khuyên nên uống 64 0z nước/ 24 giờ, tương đương với chừng 2 lít nước, hay 8 ly nước (x8 oz).

Biến chứng

Gout không chữa có thể tái hồi (recur), urate lâu ngày đọng dưới da làm những chỗ sưng gọi là tophi nổi lên ở bàn chân, bàn tay, khuỷu tay, gân Achille sau gót chân, lâu ngày các tophi có thể đau đớn. Urate có thể đọng trong thận và đường tiểu thành sạn.

Bác sĩ định bệnh căn cứ trên các triệu chứng, có thể thử nghiệm mức uric acid và creatinine trong máu; rút nước từ khớp xương (arthrocentesis) để tìm các tinh thể urate hình kim; chụp X quang; MRI; CT scan; siêu âm khớp và tophi nếu cần. Tuy nhiên, người có mức uric acid cao có thể không đau nhiều, trong lúc người viêm khớp nhiều cũng có thể có mức uric acid không cao.

Chữa trị:

1)    Thuốc giảm viêm không phải corticoid (NSAIDS) như ibuprofen (Advil, Motrin), naproxen (Aleve); mạnh hơn và cần toa như indomethacin, celecoxib (Celebrex). Dùng những thuốc này phải cẩn thận có thể là xót hay chảy máu đường tiêu hoá (bao tử, ruột).

2)    Colchicine lúc đau cấp tính, sau đó liều thấp hơn để chặn các cơn đau trở lại. Phản ứng phụ: ói mửa, tiêu chảy.

3)    Corticoid: nếu không dùng được các thuốc trên.

4)    Những người bị nhiều lần/năm có thể cần dùng .

5)    Thuốc giúp cơ thể bớt sản xuất ra uric acid (allopurinol; phản ứng phụ nổi mẩn ngoài da, giảm tế bào máu).

6)    Thuốc giúp thận thải uric acid nhiều hơn (probenecid). Phản ứng phụ: nổi mẩn, đau bao tử, sạn thận.

7)    Glucosamine là một loại “bổ sung dinh dưỡng” (nutritional supplement) bán không cần toa rất thịnh hành để “cải thiện sức khoẻ sụn” trong các khớp xương. Vì chưa có bằng chứng dứt khoát là chất này chữa được các bệnh viêm khớp, ở Mỹ FDA không cho phép quảng cáo chất này là “dược phẩm” (drug) dùng để trị liệu. Dạng có lẽ hữu hiệu nhất là glucosamine sulfate, có thể chung với “nutritional supplement” khác như chondroitin sulfate.

8)    Glucosamine được sản xuất từ vỏ của shellfish gồm những con vật có “bộ xương ngoài” (exoskeleton ) như tôm, cua, tôm hùm, sò hến. Exoskeleton chứa nhiều chất chitin, từ đó trích ra glucosamine bằng thuỷ phân. Tuy nhiên, glucosamine được chế biến từ exoskeleton chứ không phải từ thịt các con vật shellfish này nên không chứa purine. Do đó glucosamine không ảnh hưởng đến gout mà cũng không chữa được bệnh này.

9)    Có những sản phẩm glucosamine “chay” (vegetarian) chế biến:

  1. a)     từ nấm, không phải từ tôm cua, và dành cho những người ăn chay hoặc tránh tôm cua (Do Thái cần thức ăn đúng tiêu chuẩn Kosher diet) như Regenasure (từ nấm Aspergillus niger) hay JointAstin (do Cyanotech sản xuất);
  2. b)    từ bắp (corn): GreenGrown glucosamine (do Ethical Naturals).

Tham khảo: (http://www.nutraingredients­usa.com/Suppliers2/Another­vegetarian­glucosamine­launched­in­US)

Chúc bệnh nhân may mắn.
Bác sĩ Hồ Văn Hiền

From TU-PHUNG


 

XÉT LẠI ĐỘNG CƠ CỦA CHÚNG TA – Rev. Ron Rolheiser, OMI 

Rev. Ron Rolheiser, OMI 

Nhân vật chính trong vở kịch Murder in the Cathedral của T.S. Eliot là Thomas a Beckett – một giám mục, người theo mọi vẻ bề ngoài đều là một vị thánh.  Ông cực kỳ trung thực, rộng lượng đến mức hy sinh, và là người bảo vệ đức tin đã chịu chết vì đạo.  Tuy nhiên, vào một thời điểm nào đó trước khi tử đạo, ông nhận ra rằng có thể mình chưa phân biệt rõ giữa cám dỗ và ân sủng.

Nhiều người trong chúng ta quen thuộc với lời diễn tả nổi tiếng của ông:

Cám dỗ cuối cùng là sự phản bội lớn nhất:

Làm điều đúng vì lý do sai…
Vì những ai phục vụ cho đại nghĩa
Có thể biến đại nghĩa thành công cụ cho chính mình.

Vậy đâu là cám dỗ có thể dễ bị nhầm lẫn với ân sủng?

 Nói đơn giản, chúng ta có thể đang làm rất nhiều việc tốt – nhưng với động cơ sai.  Hơn nữa, điều này có thể rất tinh vi, đặc biệt nơi những người phục vụ cho “đại nghĩa,” bởi như T.S. Eliot nhấn mạnh, chúng ta rất dễ biến đại nghĩa ấy thành phương tiện phục vụ chính mình.

 Làm thế nào chúng ta lại có thể khiến đại nghĩa phục vụ mình?  Làm sao lại có thể làm điều tốt nhưng vì lý do sai?

 Ví dụ: Tôi có thể đang làm rất nhiều điều tốt – giúp đỡ người khác, phục vụ mục đích của Thiên Chúa nơi trần gian.  Tôi có thể quảng đại đến mức chấp nhận hy sinh như một vị tử đạo.  Nhưng nếu lý do chính tôi làm tất cả những điều đó là vì chúng khiến tôi được ngưỡng mộ, cảm thấy đạo đức và chính trực, được khen ngợi, để lại một cái tên tốt đẹp sau này – thì sao?

 Những câu hỏi ấy đi sâu vào ranh giới giữa cám dỗ và ân sủng.  Tôi có thể làm điều đúng đắn, và dù không phải vì lý do xấu, tôi vẫn chủ yếu đang làm cho bản thân mình.  Tôi có thể đang khiến đại nghĩa phục vụ tôi nhiều hơn là tôi phục vụ đại nghĩa. 

Cha Dòng Tên quá cố Michael J. Buckley – một trong những người hướng dẫn tâm linh quan trọng trong đời tôi – từng thúc giục chúng ta phải can đảm xét mình một cách đau đớn: Tôi làm điều này để phục vụ Thiên Chúa và tha nhân – hay đang làm để mình cảm thấy và trông có vẻ tốt đẹp?

 Trong quyển sách Bạn Tìm Gì Thế? – Những Câu Hỏi của Đức Giêsu Như Một Thách Đố và Lời Hứa, Buckley viết:

 “Bằng hàng ngàn cách khác nhau, những người phục vụ cho đại nghĩa có thể khiến đại nghĩa ấy quay lại phục vụ họ.  Điều này có thể vô cùng tinh tế.  Đôi khi chỉ một sự lệch nhẹ ở bước khởi đầu của một hành động hay một đời sống cũng có thể dẫn đến một chuyển hướng sâu sắc nhưng không được nhận ra: lòng nhiệt thành che giấu một tham vọng ngấm ngầm nhưng tàn nhẫn.  Tham vọng ấy được giấu kỹ vì ban đầu nó có vẻ giống với lòng nhiệt thành – dù thật ra hai điều này hoàn toàn đối lập.  Khao khát đạt được một điều gì đó có thể trộn lẫn giữa giá trị nội tại của một dự án với hào quang phản chiếu từ thành quả đạt được.”

 Là một linh mục đã phục vụ hơn 50 năm, tôi thấy đây là một lăng kính đầy thách thức để nhìn lại chính mình và hành trình mục vụ ấy.  Tôi đã phục vụ cho đại nghĩa bao nhiêu – và tôi đã, trong vô thức, biến nó phục vụ cho chính mình bao nhiêu?  Ai là người “được lợi” hơn: Thiên Chúa và Hội Thánh – hay tôi và danh tiếng của mình?

 Tất nhiên, động cơ là điều rất khó nhận diện, và trong cuộc đời này, động cơ hiếm khi nào hoàn toàn thuần khiết.  Ta là một hỗn hợp phức tạp của nhiều động lực – có cái phục vụ người khác, có cái phục vụ chính mình – và như Buckley nhấn mạnh, ban đầu chúng trông rất giống nhau.  Hơn nữa, có những lời dạy của Đức Giêsu dường như cho thấy rằng đôi khi việc làm đúng điều còn quan trọng hơn động cơ rõ ràng đằng sau nó.

 Chẳng hạn, Đức Giêsu nói: “Không phải những ai thưa với Thầy: ‘Lạy Chúa! Lạy Chúa!’ là được vào Nước Trời, nhưng chỉ những ai thi hành ý muốn của Cha Thầy” (Mt 7,21).  Và trong bài học về việc phán xét cuối cùng, Đức Giêsu dạy rằng chúng ta sẽ bị xét xử dựa trên cách ta đối xử với người nghèo – “Điều gì các con làm cho một trong những người bé mọn nhất này, là làm cho chính Ta” (Mt 25).   Điều đáng chú ý là cả nhóm được thưởng lẫn bị phạt đều không ý thức rõ việc mình làm.  Họ được xét xử hoàn toàn dựa trên hành động.

 Vậy, liệu ta có thể đang làm điều đúng với lý do sai?  Và nếu đúng là ta làm như vậy – vì muốn được ngưỡng mộ, được kính trọng, được tiếng tốt hay cảm thấy tự hào – thì điều đó có nghiêm trọng không?  Nó có làm giảm hoặc phá hủy giá trị của điều tốt ta đang làm?  Khao khát được công nhận, có danh tiếng tốt và cảm thấy dễ chịu về bản thân – có thật sự đối nghịch với lòng vị tha?  Hay cả hai có thể đồng hành?  Thiên Chúa đánh giá ta nhiều hơn dựa vào động cơ – hay dựa vào hành động?

 Tôi đang phục vụ cho đại nghĩa – hay đang khiến đại nghĩa phục vụ mình?

Đó là một câu hỏi sống còn để tự xét mình. 

Tại sao?  Vì chúng ta rất dễ mù quáng trước sự giả hình của chính mình – cũng như rất dễ khắt khe quá mức với bản thân.

 Rev. Ron Rolheiser, OMI

From: Langthangchieutim

Vợ lớn, vợ nhỏ? – Đoàn Xuân Thu

Ba’o Nguoi-Viet

August 4, 2025 

Đoàn Xuân Thu

Người ta thường hỏi nhau câu nầy, mà không biết là hỏi thiệt hay hỏi chơi: “Vợ lớn hay vợ nhỏ? Chọn con vợ nào?”

Tui thì trả lời chắc nịch: “Vợ nhỏ là vợ tui cưới hồi… nhỏ. Vợ lớn là vợ người ta cưới hồi lớn. Mà bỏ vợ nhỏ để về Việt Nam cưới vợ lớn, trẻ trung, da trắng môi hồng, thơm như múi mít hả?  Xin lỗi! Không! Không nhứt định là không! Tui không bao giờ bỏ con vợ nhỏ của tui đâu!” Thằng nào bỏ bà bắn thằng khác! Thề độc vậy đó!

Thằng bạn lính kiêm bạn nhậu của tui nghe xong chưng hửng: “Ủa, bây giờ thiên hạ bỏ vợ hà rầm, về bển cưới em trẻ, em khoẻ, em thơm tho như múi mít… Ông sao khù khờ quá vậy, hổng biết chạy theo thời thượng gì hết ráo vậy ông?” Ờ thì… tui hổng bỏ con vợ nhỏ của tui cũng có cái lý của nó.

Hồi nhỏ, quê tui còn nạn tảo hôn. Tui mới học lớp 5 trường làng, ngày nào cũng bị mấy thằng con trai bự con giành đạn culi, quánh u đầu, sứt trán. Đi học về là khóc: “Má ơi tụi nó quánh con!” Má tui xót quá, bàn với Tía tui: “Hay mình cưới vợ cho thằng nhỏ đi ông. Vợ lớn hơn nó chừng năm bảy tuổi thôi, vừa nấu cơm, bưng nước rót, vừa đưa rước đi học. Có chị hai đứng chờ ngoài cửa lớp, đố thằng nào dám đụng tới con mình. Bằng không nó mù chữ như vợ chồng mình, tội nghiệp!”

Tía tui e dè: “Lỡ sau nầy nó lớn, nó chê vợ già, nó mèo mả gà đồng thì sao? Mình còn mặt mũi nào ăn nói với sui gia?” Má tui cười: “Ối, nghèo mới sợ! Già thì gởi đi Hàn Quốc, hút mỡ bụng, gọt cằm, căng da mặt… trẻ lại liền chớ gì!”

Trước khi cưới, má tui còn đi coi thầy bói. Ông Huỳnh Liền – đệ tử chân truyền của thầy Huỳnh Liên, phán: “Thằng Nam tuổi Mão, con mèo ăn vụng, hay cào. Cấm cưới vợ tuổi Tí, tuổi Chuột, nó gặm nhấm hơn cả mèo, hai đứa giành ăn chắc đói rã ruột!”
* Kỵ tuổi Ngọ, ngựa tung vó cỡi không nổi, coi chừng đá giò lái chết mẹ!”
* Kỵ tuổi Dậu, gà nó gáy hoài, vợ nói suốt, thằng Nam im ri hoài coi chừng… bị câm!”
* Chỉ nên lấy tuổi Mùi – con Dê hiền lành, ăn so đũa, không giành ăn cá kho tiêu.”
* Hoặc tuổi Hợi – con Heo hiền khô, ăn cám ăn hèm, mèo hổng thèm giành. Hợp!”

Tưởng cưới dễ ăn à? Ai dè, em còn sát hạch trình độ chữ nghĩa. Em hỏi: “Thấy anh hay chữ, em hỏi thử đôi lời: Vua cha đạo trọng hay vợ chồng nặng hơn?” Tui đâu có dại, trả lời liền một mạch: “Quân thần cang, phụ tử cang, phu thê cang. Tam cang đạo trọng… nhưng đạo vợ chồng anh trọng hơn!” Nghe xong em khoái quá, ưng liền! Vậy đó!

Cưới em từ thuở mười ba, đến năm mười tám tui đà năm con. Trẻ con giờ nghe kể chuyện tưởng chuyện ngụ ngôn! Ờ, mà hồi xưa vậy đó! Ra đường ai cũng nói tui còn… “ngon,” mà về nhà thì đã năm con với bà già rồi! Đời vậy đó!

Rồi một ngày nọ, có chút phong trần nổi lên, tui cũng tính… ghé mắt chỗ khác, tính vui duyên mới chút đỉnh. Em biết. Em không đánh ghen. Em không la lối. Em chỉ ngồi thủ thỉ:
“Vợ chồng một ngày cũng nghĩa, một ngày tình cũng trăm năm. Anh chê em không còn trẻ, không còn thơm, không còn hấp dẫn, nhưng… còn nghĩa chớ!”

Em kể công: “Nhớ hồi anh đau ban cua, miệng lưỡi trắng, cháo đậu xanh anh chê đắng, cháo trắng anh chê hôi. Em đứng dỗ, em bồng, em lo từng muỗng một. Bây giờ anh phản em, ông Trời nào để yên cho anh?!”

Trời đất ơi! Nghe xong nổi da gà! Tui sợ quá, thề thốt đủ điều! Mà khổ cái, tui thề thì mấy em kia đâu có tin, mà chính tui lại tin lời tui thề! Tui thề trớt quớt: “Léng phéng con nào là Trời đánh liền!”

Từ đó, hễ trời chuyển mưa là tui run. Vợ biểu ra sân lấy đồ phơi vô là tui sợ… trời đánh! Tui nói: “Em ra lấy đi!” Bả cũng nói: “Thôi! Em tin anh rồi, em cũng sợ bị trời đánh nữa!”

Đúng là: ông ăn chả, bà ăn nem. Lươn với lịch cùng một giuộc! Thề cái giống gì hè?!

Tới giờ tui vẫn không hiểu sao vợ chồng tui sống hoài, sống mãi vậy! Chắc tại nghèo không có tiền ly dị, hoặc tại… thề nhiều quá, không dám sai lời!

Thiên hạ hay cười: “Ông già vợ già, sáp sáp vô mồ mà còn kể chuyện xưa hoài!” Ờ thì… chuyện xưa là chuyện cũ, nhưng tình tui với con vợ nhỏ của tui thì còn mới nguyên như chưa cắt chỉ.

(Melbourne)


 

Mẹ làm lao công nuôi con học và bị chủ nhà khinh miệt…

Hoàng Xuân Kiểm

 Câu chuyện xúc động… Mẹ làm lao công nuôi con học và bị chủ nhà khinh miệt… Cái kết bất ngờ ….

Tôi đã cọ toilet cho họ suốt mười hai năm trời…

và họ không hề biết rằng cậu bé đi cùng tôi ngày đó là con trai tôi —

cho đến khi nó trở thành hy vọng sống duy nhất của gia đình họ.

Tôi tên là Chinyere.

Tôi bắt đầu làm giúp việc cho nhà Oladimeji khi mới 29 tuổi.

Chồng tôi mất trong vụ sập nhà.

Chỉ còn lại tôi và đứa con trai bốn tuổi — Ifeanyi.

Tôi đã cầu xin bà Oladimeji nhận tôi làm.

Bà ta nhìn tôi từ đầu đến chân rồi nói:

— Cô có thể bắt đầu từ ngày mai. Nhưng đừng để con cái lảng vảng khắp nơi. Nó phải ở trong phòng phía sau.

Tôi gật đầu. Tôi không có lựa chọn.

Chúng tôi chuyển vào khu dành cho người giúp việc: chỉ có một tấm nệm cũ, mái nhà dột nát và những đêm lặng im kéo dài.

Mỗi sáng, tôi kỳ cọ sàn nhà lát đá cẩm thạch, lau chùi bồn cầu, và dọn dẹp sau ba đứa con được nuông chiều của bà chủ.

Chúng chưa từng nhìn tôi trong mắt.

Nhưng con trai tôi thì khác.

Nó quan sát.

Nó học.

Và mỗi ngày, nó thì thầm:

— Mẹ ơi, sau này con sẽ xây cho mẹ một ngôi nhà to hơn cả nhà này.

Ifeanyi rất thông minh.

Tôi dạy con học đếm bằng phấn và những viên gạch vỡ.

Nó đọc báo cũ như thể đang đọc sách giáo khoa.

Lên bảy tuổi, tôi nài nỉ bà chủ:

— Xin bà cho nó học cùng trường với con bà. Tôi sẽ làm nhiều hơn, trừ vào lương cũng được.

Bà cười khẩy:

— Con tôi không học chung với con của người làm.

Thế là tôi cho nó học trường công gần nhà.

Nó đi bộ hai tiếng mỗi ngày, có khi chân trần.

Nhưng chưa bao giờ than vãn.

Mười bốn tuổi, nó giành giải trong các cuộc thi cấp bang.

Một nữ giám khảo người Anh chú ý đến nó:

— Thằng bé rất có tài. Nếu có điều kiện tốt, nó sẽ trở thành người xuất sắc.

Bà ấy giúp chúng tôi xin học bổng.

Và rồi…

Nó được nhận vào chương trình khoa học danh giá tại Canada.

Khi tôi kể với bà chủ, bà sững sờ:

— Gì cơ… cậu bé đi cùng cô ngày đầu… là con cô à?

Tôi mỉm cười:

— Vâng. Chính là cậu bé lớn lên trong khi tôi kỳ cọ toilet nhà bà.

Ifeanyi lên đường đến Canada.

Tôi ở lại.

Tiếp tục làm việc.

Tiếp tục vô hình.

Cho đến một ngày, mọi thứ đổi thay.

Ông Oladimeji bị nhồi máu cơ tim.

Con gái lớn bị suy thận.

Công ty phá sản.

Tài sản tan biến.

Bác sĩ nói:

— Cần chuyên gia quốc tế. Nhưng không ai chịu nhận.

Rồi một bức thư từ Canada đến:

“Tôi tên là Tiến sĩ Ifeanyi Udeze. Tôi là chuyên gia ghép tạng. Tôi có thể giúp. Và tôi rất quen với gia đình Oladimeji.”

Anh trở về, cùng một đội y bác sĩ riêng.

Cao lớn. Lịch lãm.

Chuyên nghiệp.

Ban đầu, họ không nhận ra.

Rồi anh nhìn bà chủ và nói:

— Ngày xưa bà bảo con cái bà không chơi với con người làm. Nhưng hôm nay… tính mạng con bà nằm trong tay một đứa như thế.

Bà gục xuống:

— Tôi xin lỗi. Tôi không biết…

Anh nhẹ nhàng đáp:

— Tôi tha thứ. Vì mẹ tôi dạy tôi biết yêu thương… ngay cả khi bà không từng đối xử như vậy với mẹ tôi.

Ca phẫu thuật thành công.

Anh cứu sống cô gái ấy.

Không lấy một đồng.

Chỉ để lại một mảnh giấy:

“Ngôi nhà này từng coi tôi như cái bóng. Nhưng hôm nay, tôi ngẩng cao đầu — không phải vì kiêu hãnh… mà là cho tất cả những người mẹ từng lau chùi toilet để con họ có cơ hội lớn lên.”

Rồi anh quay về bên tôi.

Xây cho tôi một ngôi nhà.

Đưa tôi đi ngắm biển — điều tôi từng mơ suốt đời.

Giờ đây, tôi ngồi trên thềm nhà, nhìn những đứa trẻ mặc đồng phục đi học ngang qua.

Những bộ đồng phục mà tôi chưa từng đủ tiền mua.

Và mỗi khi tôi nghe ai đó nhắc tới “Tiến sĩ Ifeanyi!” trên báo hay truyền hình…

Tôi mỉm cười.

Bởi ngày xưa, tôi chỉ là người giúp việc.

Còn hôm nay… tôi là mẹ của người mà họ không thể sống thiếu.

***

Hình: Tới một ngày rồi người Nga sẽ phải cúi đầu xin lỗi người Ukraina để hội nhập vào thế giới văn mình….