NHÌN HONGKONG ĐI!

Liên Trà
NHÌN HONGKONG ĐI!

(Cafe đắng đầu tuần)

Quốc Ấn Mai

HongKong, đang ở thời khắc có lẽ đen tối nhất lịch sử của mình. Người HongKong đang tranh đấu cho những giá trị sống cơ bản nhất về quyền làm người. Và mọi chuyện chỉ thực sự tồi tệ khi HongKong được trao trả về cho Trung Quốc.

Nếu tìm hiểu sâu về những địa danh như Tây Tạng, Tân Cương, Nội Mông khi rơi vào tay chính quyền Trung Quốc sẽ thấy những hiện thực tàn khốc. Lại tiếp tục tìm hiểu về cách chính quyền Trung Quốc tạo ra “đại nhảy vọt”, cải cách văn hoá”, Thiên An Môn và nhất là ứng xử với người tập Pháp Luân Công, người Duy Ngô Nhĩ sẽ thấy sự khốc hại “thành nếp”.

Hãy nhớ cảnh sát HongKong tuân thủ luật pháp thế nào trước khi họ bị “đồng hoá” bằng sự tàn ác của “mẫu quốc”. Thật thảm thương, trăm năm dân chủ HongKong gần như bị xoá sạch sau chừng hai thập kỷ khi đất Hương Cảng trao về tay chính quyền Trung Quốc.

Hai thập kỷ ấy “lộ ra” hôm nay làm tôi liên tưởng đến hai thập kỷ nhà Minh đô hộ nước Việt. Đó là hai thập kỷ của máu tươi căm hờn và biết bao sinh mệnh ngã xuống để thoả mãn tư tưởng bành trướng Đại Hán.

Thứ tà quyền tàn ác ấy, nay đã vươn xa đến tận Châu Phi, Châu Mỹ chứ không chỉ tại câc quốc gia Châu Á. Không còn là những cuộc xâm lăng xưa cũ mà là nhưng bẫy nợ, những dự án tàn phá môi trường, biến dạng đời sống lẫn lòng người.

Nhìn HongKong đi! Nhìn lại lịch sử đi! Và nhìn Việt Nam hôm nay đi!

Để thấy rằng nếu một ngày nào đó con quái vật từng ăn sinh mệnh nhân dân ta qua những chiếc tàu cá vỡ nát, qua những cột khói độc xả lên trời, những dòng nước thải chảy ngầm ra sông, ra biển,… Trong từng cái chân gà đông lạnh giữ thế kỷ trước tuồn sang, trong viên kẹo hoá chất trẻ con đang ngậm, trong chiếc áo ra màu gây ung thư da,…

Cả những công trình mà con chúng ta, cháu chúng ta phải trả nợ tiếp ông bà, cha mẹ dù chúng chẳng gây một xu nợ công nào…

Đêm qua, ngay cả các bác sĩ muốn cứu người cũng không được thể hiện lòng nhân ở Đại học Bách khoa HongKong. Họ bị bắt! Có một phụ nữ bị thương đã chết…

Có lẽ, nếu không nhìn thẳng vào tà quyền ấy và dành một tâm thế chuẩn bị;
thì một ngày nào đó, chúng ta sẽ van lơn “đừng đánh những đứa trẻ!” “đừng bắn những đứa trẻ!” khi kẻ thù muốn giết con mình?

P/s: Chả sao, gì chứ khi bị dồn đến đường cùng thì người Việt vẫn chưa quên mã gene “mắt trả mắt, răng trả răng” ngàn đời. Đối với lũ cướp nước lẫn lũ bán nước!
.

Image may contain: one or more people
Image may contain: 1 person, outdoor
Image may contain: 1 person, sitting and outdoor
Được xem 1 lần, bởi 1 Bạn Đọc trong ngày hôm nay