Ngộ Nhận

 Ngộ Nhận

 Đoàn Thị

Định cư hơn hai mươi năm, nàng chọn đúng xóm Little Sàigòn, thủ phủ tỵ nạn có đồng hương đông vui mà sinh sống.

Thuở trước nàng có đến mấy cuộc tình đẹp, vài đời chồng qua bạn bè mát tay giới thiệu, mấy mối “giữa đường gãy gánh” đồng cảnh ngộ, chàng nàng hăng hái mơ chuyến này thần tình ái đón chào hai đứa mình.

Sau vài năm chung sống cá tính của hai người không còn thích hợp, mỗi người tự động cất gánh ra đi không kèn trống khác hẳn “ngày hợp hôn” bạn bè đông đủ chúc mừng trăm năm hạnh phúc.

Để chấm dứt cảnh lanh thang đi tìm mái ấm nương nấu cuối đời, nàng quyết quay trở lại tình trường tuy nhiều chông gai, nhưng ai biết được giờ cuối nàng trúng lô độc đắc.

Chuyến này nàng khôn ngoan chọn bô lão trên bẩy bó cho chắn ăn, bà mai quen thuộc cũng là bạn của nàng nên việc tuyển chọn “phò mã” không khó, đây rồi một bác bảnh bao từ vóc dáng cho đến hầu bao rủng rỉnh đô la.

Ngày ra mắt chàng quần tây áo sơ mi thẳng nếp, nàng thong thả trong chiếc áo đầm đơn sơ tại quán cà phê, điểm hẹn quen thuộc của nhóm các bà cô đơn mà bà mai là chị cả đầu têu.

Tuy lớn hơn nàng mười mấy tuổi nhưng chàng còn phong độ chán, dân chơi tennis cao ráo, mình dây, tiền hưu vài ngàn đô một tháng, con cái có gia đình đã ra riêng, rứa là vài năm nay chàng neo đơn dữ dội.

Bà mai bảo mối này bảnh, Good deal, nàng cũng thấy vậy, tuy nhiên tính nết của hai người mới là yếu tố quyết định, ít nhiều họ cũng phải “nhìn về một hướng” mới tính chuyện dài lâu được.

Lần đầu mời nàng đến nhà dùng cơm trưa, chàng cố tình để trên bàn salon mớ tạp chí ”Salut les Copains”, truyện tranh Tintin…, chàng tự xưng cựu học sinh Taberd Sàigòn thập niên năm mươi.

Nàng cũng dân trường Tây nên học sinh Taberd chưa phải là thứ gộc như JJ Rousseau trường Nam Trung Học của Pháp, tuy nhiên chi tiết này cũng là điểm cộng trên bảng thành tích của chàng.

Trên bẩy mươi chàng không có bệnh nan y, chủ một căn nhà trên nửa triệu đô, tiền hưu cao hơn cả lương tháng của nàng, trình độ học vấn không cao hơn nàng, một lợi thế để nàng “làm giá”.

Xe Lexus, quần tây, sơ mi, áo khoát, cà vạt, nước hoa…chàng xài hàng Pháp, thức ăn chàng chuộng cơm phở, đặc biệt món thịt kho trứng một nồi lớn ăn cả tuần mới hết, ngon, rẻ, bổ cho túi tiền.

Tính “từ đầu đến chân” thì chàng được xếp vào hàng cao thủ tuy chưa đạt tới điểm “đụng trần” nhưng bảnh hơn khối bô lão sau khi ly dị vách ba lô đi thuê phòng trọ.

Tiêu chuẩn của chàng dư sức tìm một em “Sàigòn Mới” từ VN sang, trẻ, xinh có cả rổ “tiền tươi” chứ nị, muốn “nàm ăn” kiểu gì chả được, mấy mợ sồn sồn cán cộng, vợ cũ của cán cuốc, tư sản đỏ vốn liếng vài triệu “đô na” nà chuyện cò con.

Chàng không ưa vixi, ngại cảnh đồng sàn dị mộng, đêm khuya mợ cán đỏ lên cơn mộng du cùng bác đảng xách dao đòi phanh thây bọn Mỹ ngụy thì tàn đời “gia già” của chàng mất.

Ta về ta tắm ao Ta cho chắc ăn, mà nàng trông cũng được, tính hơi khù khờ, cả tin như ri chàng tha hồ, chồng xướng vợ tùy, “trên bảo dưới vâng lời” hiểu theo nghĩa nào cũng đúng.

Trước đám cưới chàng hứa hẹn sẽ cho nàng đứng tên chung căn nhà, lỡ một mai chàng quy tiên nàng có nơi nương nấu tuổi già, tình nghĩa nặng cả trăm ngàn đô la bảo sao nàng không nhắm mắt gật đầu nhận lời cầu hôn của chàng.

Sau hai tháng lui tới, chàng ký giấy hôn thú đúng mùa Noël, Giáng Sinh năm nay chúng mình hết cô đơn, con của chàng mừng húm có người nâng khăn chùi mũi lúc chàng sụt sùi ấm đầu cảm mạo.

Sẳn đà đầu năm họ tổ chức đám cưới cho xôm tụ, thiên hạ ăn “New Year”, ai đứa mình ăn “New Love”, hằng năm cả thế giới cùng hai đứa mình mừng kỷ niệm ngày cưới, tuyệt chiêu.

Tội nghiệp chị Hai của nàng từ tiểu bang lạnh khăn gói đi ăn cưới lần thứ ba cô em út, chị hy vọng nhất quá tam, nàng sẽ neo bến này đến cuối đời.

Lần đầu giáp mặt em rể lớn hơn mình chục tuổi, miệng lưỡi ngọt như mía lùi, ngọt mật khiến con ruồi mù lòa em chị sẽ chết chắc chuyến này, chết ngộp trong hạnh phúc hay sẽ chết lần mòn trong bất hạnh. Chị chợt rùng mình, mơ hồ thấy viễn cảnh không mấy sáng lạng sắp tới nhưng nói năng chi bi chừ cũng thừa, ván đã đóng thuyền mất rồi

Một mái nhà House sạch bóng làm hai quả tim bắt đầu va chạm, chàng có “bệnh ở sạch”, nhất cử nhất động chàng lau chùi liền tay, sáng ra vừa đánh răng xong chàng lau sạch, lau khô ngay cái lavabo.

Ly tách ăn sáng vừa úp lên sóng chén chàng chùi cái sink bóng mộng, cầu tiêu nhà tắm đều đúng quy trình như rứa khiến nàng ngại vào WC trước khi đi làm đành “nín” vào sở tính tiếp, cái nín chịu đầu tiên của nàng dưới mái nhà lý tưởng khiến nàng bắt đầu “suy tư”.

Cơm canh của chàng thật đơn giản, thịt ba rọi, trứng gà làm một nồi kho tổ chảng ăn cả tuần, rau rợ ra vườn hái ăn, hết thịt kho ăn cơm trứng chiên, mì gói …tiền chợ mỗi tuần trên dưới mười đô.

Hôm nào chán cơm, nàng mua phở bò, bún bò Huế, hủ tíu mì… tô xe lửa mang về nhà hai đứa húp, nước lèo dư hôm sau chàng trụng thêm bánh phở khô, hủ tíu khô ăn tiếp.

Theo đúng cách sống Mỹ, hai đứa chung nhà sẽ mở một Account chung để lương em, tiền hưu của anh hằng tháng rót hết vào đây, chung gạo thổi cơm, công chồng của vợ ấy mà.

Sau vài tháng “góp gạo”, chàng đề nghị nàng rút vài chục ngàn trong Account riêng của nàng và lấy thêm vài chục nữa bên 41k của nàng bỏ vào Account riêng của chàng, tích tiểu thành đại để chành trả bớt nợ nhà, sau đó chàng sẽ đưa tên nàng vào danh sách thừa kế căn nhà.

Nàng gom gần hết gia sản rót vào căn nhà tương lai nàng ngỡ có phần đóng góp của mình, chàng cũng rút vài chục ngàn trong 41K riêng của mình cho đủ trăm ngàn trả bớt nợ nhà.

Thủ tục rút tiền, trả nợ ngân hàng đợt đầu hoàn thành nhanh chóng nhưng việc ghi tên nàng vào tờ chủ quyền căn nhà chàng lắc đầu bảo chưa đúng lúc, nàng mơ hồ nhận ra chân tướng của chàng, lòng nàng bất an.

Để ăn mừng phi vụ đầu tiên thành công như dự tính, trả bớt nợ nhà nhưng chỉ riêng chàng sở hữu căn nhà, chàng mời bạn bè đến nhà ăn cơm, một kiểu Potluck quen thuộc của dân mình, chàng mua gà vịt quay bánh mì, khỏi nấu dơ cái sink.

Bạn bè mừng cho nàng tuổi già có nơi nương tựa, không phải đi ở thuê như dạo trước, chàng có khuất bóng nàng cũng có nhà ở, có tiền sống tới chết.

Thúy bạn thân của nàng khen :

– Mi tốt số thật, hậu vận có chồng bảnh bao, nhà cửa đàng hoàng, ở xóm Bolsa đầy cám dỗ này mà hắn không xiêu lòng trước đám phụ nữ độc thân láng mướt, hắn thuộc loại khôn ngoan đấy.

Nàng cười không trả lời, chua chát cho mớ tài sản nàng vừa chung đủ cho chàng trả bớt nợ nhà mà vẫn hoang mang cho thân phận ăn nhờ ở đậu của mình nhưng đành im lặng cho yên nhà ấm cửa.

Nàng ăn sang như Tây dù nàng không ăn diện đồ Pháp như chàng, kem, chocolat, phô mai nàng quen mua ở Trader Joe, bánh gâteau mua ở tiệm bánh Đại Hàn.

Chàng “ăn mắm hút dòi”, mua bánh Tây ở tiệm bánh Ta, gâteau, bánh kem, kem tráng miệng…giá không quá năm đô, mua bánh mì thịt lựa tiệm bán hai tặng một, ba ổ bánh mì ăn cả ngày thế cơm, đói ăn thêm mì gói.

Nàng đi làm, chàng đi chợ mua đủ thứ rẻ tiền cho hai đứa ăn, nàng ăn không vô cũng ráng nuốt mấy tháng liền, hột cơm chính tới nhưng vẫn sượng ngang cổ họng nàng.

Một hôm nàng bỗng giựt mình tự hỏi, ô hay mình lấy chồng hay lấy “ông nội” phải vâng phục cho hết kiếp, câu hỏi một lần nữa làm nàng “suy tư” dữ dội.

Sau này cuối tuần nàng giành đi chợ mua thức ăn đắt tiền nhưng ngon nên hai người ăn hết sạch, đầu tuần hai đứa ăn tiếp đồ ăn cũ chàng nấu tuần trước.

Nuốt không trôi cơm thịt kho rệu rạo của chàng, tan sở thỉnh thoảng nàng ghé tiệm mì, phở, bún Bò, bún riêu làm một tô, về nhà ăn qua loa cho qua ngày đoạn tháng.

Từ ngày lấy chồng, nàng tiếp tục cuộc sống như Mỹ, sắm áo quần, bóp ví, giầy cao gót, cuối tuần đi ăn nhà hàng, mùa hè nàng đòi đi du lịch, mùa đông ra đảo Hawaï tắm nắng.

Nàng nghĩ có làm có hưởng khiến chàng chóng mặt, ăn để sống chàng còn không dám liều ăn uống đàng hoàng, nói gì đến chuyện ăn mặc, du sơn du thủy như ri chàng chịu sao thấu.

Chàng nghĩ sống kiểu này lương tháng nàng mang về sẽ bị thâm thủng, tiền lương thặng dư sẽ “teo dần”, nói gì cũng là tiền của nàng, cấm cản cũng không được, để “thu hồi” khoảng chi tiêu xa hoa của nàng, chàng đã thao thức bao đêm mới nghĩ ra kế sách .

Một sáng chủ nhật chàng thức sớm chạy ra tiệm bánh của ông Tây gốc Việt phố Bolsa, mua bánh sừng trâu (croissant) đãi nàng.

Bên bàn cà phê, chàng đẩy dĩa sừng trâu trước mặt nàng mời mọc :

– Bánh nóng hổi anh mua ở tiệm ông Tây Mít, em ăn đi.

Nàng hơi ngạc nhiên trước vẻ “galant” đã lặng sâu sau ngày cưới, sáng nay tính hào sản bỗng nổi lên lều bều như bèo, rứa là có chuyện vui hay buồn hãy đợi đấy.

Giọng chàng cắt đứt suy nghĩ của nàng :

– Anh thấy em thích mua sắm cũng đúng, phụ nữ phải ăn diện là chuyện thường, tuy nhiên để tiền lương của em không bị hao hụt mỗi tháng em nên làm thêm (over time) bù vào khoảng chi tiêu kia.

Chàng dứt lời nàng chóng mặt vì không ngờ chàng bắt nàng “hoàn lại” số tiền nàng lỡ chi tiêu, dù đó là tiền lương của nàng.

Thở thật sâu, nàng nhỏ nhẹ :

– Anh à, em nghĩ em có mua sắm ăn tiêu gì cũng chưa xài hết số tiền em mang về mỗi tháng và chắc chắn không lẹm vào lương hưu của anh, anh lo chi chuyện “con bò trắng răng”.

Buổi ăn sáng kết thúc với chiếc bánh sừng trâu nàng cắn được một nửa, nàng chợt hiểu, nàng là con bò để chàng vắt sữa, nàng trở thành con bò hồi mô mà phải đợi chàng lên tiếng nàng mới giật mình nhận ra mình “ngu như bò”. 

Từ đó nàng ít mua sắm để chàng bớt lo âu nhưng nàng lại thấy phiền lòng, nàng lại suy tư, suy diễn ở tuổi này nàng phải chịu sự kiểm soát, sự chỉ bảo của thằng “ông nội”, “chồng là tình nhân, là cha, là ông cố nội” câu này nghe quen quen.   

“Lady first” của xứ Mẽo hạ đo ván đàn ông, chàng là dân “mít đặc” làm răng chấp nhận kiểu văn minh quá trớn của Mỹ, đàn ông không gia trưởng đâu phải là đấng trượng phu, “Đông Tây” choảng  nhau ở điểm này.

Cú sốt “tiền em là tiền của anh” em không nên tiêu dùng cho riêng em chưa nguôi, mấy tháng sau nàng phát giác tiền dư của hai đứa trong Account chung từ dạo chúng mình góp gạo thổi cơm bị thổi bay mất tiêu.

Làm con tính rợ, tiền lương của nàng trừ chi phí mỗi tháng dư trên một ngàn đô, mười mấy tháng chung sống số tiền thặng dư của nàng không cánh mà bay một cái vèo, dĩ nhiên vài chục ngàn tiền hưu của chàng cũng được di dời về nơi mô nàng phải hỏi cho ra lẽ.

Tưởng chàng e ngại khi nàng hạch sách, nghe này giọng chàng chắc nịch :

– Anh rút tiền dư trong Account chung đưa qua Account riêng của anh coi như tiền tiết kiệm, nếu để chung với tiền chi tiêu mỗi tháng khó tính.

Nàng thất kinh hồn vía vừa nhận ra chân tướng …cướp, nàng nín thở hỏi một câu ngớ ngẩn :

– Nếu em muốn rút một ít tiền trong đó thì sao ?

Chàng trả lời như đùa :

– Dễ ợt, anh sẽ rút tiền đưa lại cho em, hiện nay tiền lương mỗi tháng của em còn dư trong Account chung, em cần gì đến số tiền thặng dư kia, đã bảo là tiết kiệm thì chớ có đụng vào.

Thôi rồi nàng gặp phải một “gangster” thứ thiệt, tiền đã vào tay chàng làm gì có đường ra, tiền mất tình chưa đủ mạnh để nàng vượt qua con sóng lớn, nàng dại dột chui vào hang cọp, không bị xơi tái mới lạ.

Mang tiếng là vợ chủ nhà nhưng nàng chả có chủ quyền dù phải nộp gần hết gia sản cho chàng, lương tháng cũng bị chặt đẹp, cơm canh ăn để sống qua ngày chứ không phải ăn ngon mặc đẹp, “chơi bời” du lịch du liếc quên đi em.

Đời nàng lọt thỏm vào ngõ hẹp, hẹp đến khó thở, giời ạ vợ chồng son mới cưới vừa qua “thôi nôi” vài tháng, mối tình mong manh vừa chập chững biết đi đã ngả quỵ, nàng rơi vào cơn trầm cảm sâu thâm thẩm.

Bạn bè cố vấn nàng phải đòi lại số tiền bị tịch thu, nàng suy đi nghĩ lại, không đòi thì nàng mất ăn mất ngủ, mà đòi chàng trả tiền thì khác gì tuyên chiến với chàng, đụng phải du đãng thứ thiệt núp bóng “Gentleman” liệu nàng có sức cầm cự nổi những ngày sau sắp tới.

Sau bao đêm trăn trở nàng gom hết can đảm đem nỗi lòng rối rắm giãi bày với chàng như ri :

– Anh à, anh có thể giải thích cho em hiểu tại sao anh tự tiện chuyển tiền dư từ Account chung đưa vào Account riêng của anh ?

Thắc mắc này chàng nghi ngại có ngày nàng sẽ đưa ra, không ngờ nó đến sớm hơn dự đoán của chàng. Không sao chàng từng cuỗm gọn tiền của hai bà vợ cũ một cách tài tình, nàng là con nai tơ cũng sẽ cùng số phận như họ thôi, chàng là dân cao thủ dư sức xỏ mũi con bò ngu ngơ này.

Chàng thở dài, chậm rãi :

–  Em khéo lo, anh lấy số tiền đó đưa vào Account riêng của anh để sau này tiện trả tiếp nợ nhà.

Nàng thở ngắn, hỏi ngay :

– Anh đã lấy tiền tiết kiệm của em trả bớt nợ nhà, bây giờ anh lấy thêm tiền lương của em tích lũy trả dứt nợ trong khi em vẫn chưa được đứng tên chủ quyền nhà, như vậy là anh không công bằng.

Chàng tỏ vẻ khó chịu :

– Em khéo lo, anh chỉ trả dần nợ chứ đã dứt nợ đâu, khi sạch nợ anh sẽ làm giấy thừa kế cho em ngay.

Thế là nàng tàn đời, tiền của nàng trao vào tay chàng rồi nhưng cháo chưa chính chưa nhừ làm răng múc cho nàng một tô húp đỡ dạ đây, kiểu này nàng sẽ loét bao tử dài dài.

Nhưng dạ dày không loét mà nàng bị rối loạn tâm thần, tự dằn vặt đến tuổi này còn nhìn nhầm người, nhầm lẫn tình không mua bán với kẻ bán linh hồn cho thần tiền từ lâu rồi. 
Tiền của nàng đang có bỗng chui tọt vào túi chàng mang cho chàng niềm vui vô tận, nàng vật vờ như đứa vô hồn vì tiền mất mà tình cũng bay xa.

Ai biểu nàng ngộ nhận nghĩ mình học thức hơn chàng, trẻ hơn chàng một con giáp mà không nhận diện chàng chả giống con giáp nào cả.

Chàng sinh dưới ngôi sao đôla, tiền là Tiên là Phật, dù nàng có trẻ, có giỏi cách mấy mà không đẻ ra thật nhiều tiền làm răng hớp hồn chàng được.

Đoạn cuối cuộc tình bèo nhèo là buổi hẹn ngoài tòa ly dị, sau hai mươi ba tháng chung sống, ông tòa gõ búa một cái cụp trả tự do cho hai kẻ nhìn nhau với ánh mắt hình viên đạn.

Hú hồn nàng vừa thu lại mấy chục ngàn bị giam trong Account của anh chồng cũ, nàng thề chuyến này không thèm lấy chồng, chỉ tìm bạn tâm giao uống cà phê, du lịch …cho vui Tuổi Hạc.

Ngộ thật, làm gì có bô lão chịu kết bạn tâm giao như ri, họ cần một tấm lòng, một bàn tay chăm sóc những ngày trở trời đau yếu, nàng chưa bao giờ là vợ hiền, vợ đảm đang, bảo sao nàng không ngộ nhận dài dài.

Jan 2018

From : Tu-Phung gởi

Được xem 1 lần, bởi 1 Bạn Đọc trong ngày hôm nay