Tàn rồi giấc mơ… Mỹ

Tàn rồi giấc mơ… Mỹ

Nguoi-viet.com

Ngọc Lan/Người Việt

Nàng xinh xắn, giỏi giang, nhưng lại không gặp may trên đường tình duyên.

Chưa đến tuổi 30, nàng đã phải kết thúc cuộc hôn nhân kéo dài 5 năm với người chồng không như ý. Vừa một mình nuôi đứa con trai 5 tuổi vừa một tay coi sóc cửa tiệm mua bán đồ gỗ trang trí nội thất ở ngoại thành Hà Nội, đồng thời nàng cũng phụ gia đình kinh doanh thuốc tây.

Tranh minh họa: Họa sĩ Nguyễn Thanh Vân/Người Việt

Từ ngoài nhìn vào, nàng là một người giàu có trong mắt nhiều người.

Sau đôi năm một mình lẻ bóng, chí thú làm ăn, lo cho mình, cho con, một ngày cuối năm 2009, nàng được một người bạn gái thời hoa niên hiện đang ở Mỹ mai mốt giới thiệu cho một anh Việt kiều tại Quận Cam, lớn hơn nàng 11 tuổi.

Theo thỏa thuận ban đầu thì đây chỉ là sự mai mối cho một cuộc hôn nhân giả. Chàng Việt kiều sẽ ra tay nghĩa hiệp, đứng ra kết hôn và bảo lãnh cho mẹ con của nàng sang Mỹ để hy vọng vào một tương lai tốt đẹp hơn.

Tuy nhiên, sau 3 tháng tìm hiểu, email qua lại, điện thoại tâm tình, chàng Việt kiều quyết định về nước gặp nàng kèm theo câu, “Anh đã yêu em mất rồi nên anh sẽ cưới em thật chứ không phải là giả. Chúng mình sẽ là vợ chồng.”

Chàng cũng không giấu diếm chuyện chàng từng trải qua một cuộc hôn nhân cơm không lành canh không ngọt nên “anh đường anh, em đường em”, vợ cũ chàng nhận phần chăm sóc đứa con trai.

Dĩ nhiên là nàng cảm thấy lòng ngập tràn hạnh phúc.

Chàng về, nàng đón chàng trong tâm trạng của một cô dâu mới. Họ sống bên nhau như đôi uyên ương trong suốt hai tuần chàng Việt kiều có mặt nơi quê nhà. Nếu có điều gì khác lạ, thì chỉ ở chỗ tất cả việc gì có liên quan đến chi tiêu tiền bạc thì nàng là người phải móc hầu bao.

Sau hai tuần chăn gối, chàng Việt kiều trở về Mỹ để thu xếp công việc và tám tháng sau, chàng trở lại quê nhà chính thức làm giấy kết hôn và đám cưới với nàng.
Dĩ nhiên là nàng cảm thấy lòng ngập tràn hạnh phúc.

Vì chàng không có thời gian để lo liệu chuyện đám cưới, cũng không có thời gian đi mua nhẫn cưới cho ngày thành hôn nên nàng chủ động làm người đứng ra tổ chức lo liệu mọi bề.

Nghĩ rằng quan trọng là yêu nhau thật lòng, là để dành dụm chắt chiu tiền sang Mỹ, đâu cần thiết phải nhẫn hột xoàn kim cương, cũng đâu cần phải tiệc cưới rình rang, mời khắp cả họ, nên nàng ra chợ mua cặp nhẫn giả và chỉ mời bà con họ hàng vài ba mâm cỗ tại nhà sau khi được linh mục làm lễ cưới tại nhà thờ.

Nàng cùng chồng Việt kiều cũng có tuần trăng mặt đây đó. Và dĩ nhiên, móc hầu bao cho mọi thứ vẫn không ai khác ngoài nàng.
Sau chuyến đi chơi trở về, chồng Việt kiều hỏi nàng về giá trị của chiếc nhẫn cưới có nạm viên hột xoàn. Nàng nhanh nhẩu, “Ôi, nhẫn dỏm đó anh ạ. Em mua chỉ vài chục bạc ngoài chợ.”

Trả lời xong, nàng nhận ra ngay vẻ cau mày thất vọng của chồng. Ít hôm sau, chàng Việt kiều vào Sài Gòn thăm gia đình rồi bay luôn về Mỹ, kèm theo lời hứa sẽ làm giấy tờ bảo lãnh cho mẹ con nàng.

Ba tháng sau, chồng Việt kiều trở lại Việt Nam lo hậu sự cho ba chàng. Nàng trong vai trò của một người con dâu cũng từ Bắc bay vào Nam làm bổn phận ma chay tang chế.

Cũng như những lần trước, mọi chi phí khách sạn, ăn uống, bất kỳ thứ gì liên quan đến tiền đều do nàng móc hầu bao.

Đến trước ngày trở lại Huê Kỳ, chồng Việt kiều hỏi liệu nàng có thể đưa cho chàng ít ngàn dằn túi được không, bởi công việc làm ăn của chàng ở Quận Cam đang hồi khó khăn nên hơi kẹt tiền. Nàng dịu dàng, “Công việc buôn bán của em dạo này cũng không thuận lợi, thôi anh cầm tạm $200 đi đường vậy.”

Về đến Mỹ, chồng Việt kiều đề nghị nàng gửi tiền sang để chàng lo thủ tục bảo lãnh, bởi tiền trong tài khoản của chàng cũng không dư dả mấy. Nàng nhờ người gửi sang cho chồng $5,000.

Tuy nhiên, đời không như là mơ, tình không như là thơ, chồng Việt kiều bỗng dưng đổi ý, bởi sau bao năm chia tay, giờ chàng muốn quay trở lại với má của con chàng.

Nàng sững sờ. Nhưng vẫn dịu dàng, “Anh muốn trở lại với người xưa để con anh có đủ cha và mẹ cũng là điều tốt. Nhưng anh đã giúp thì giúp cho trót bảo lãnh mẹ con em sang Mỹ rồi em sẽ đi làm kiếm tiền trả lại cho anh.”

Chàng nghe rồi ậm ừ, lần lữa. Một năm trôi qua. Hai năm trôi qua. Ba năm trôi qua. Giờ đã là bốn năm. Nàng chỉ cầu mong nếu không thương, không giúp thì cũng ký dùm nàng một chữ vào tờ giấy ly hôn.
Chàng Việt kiều thì bảo thủ tục ly dị bên Mỹ tốn mất $400. Nàng ngã giá 50-50, đưa chàng $200. Tuy nhiên, chàng nhận thêm lần tiền nữa nhưng vẫn cứ lặng im, không ký không rằng.

Các cuộc gọi thưa dần và đến lúc nàng không thể gọi cho chàng được nữa vì chàng không bắt phone.

Nàng nói trong nước mắt: Đâu có ngờ mang tiếng lấy chồng Việt kiều mà lại phải ngậm trái đắng như thế này. Có thể người ta nghĩ rằng mình có quá nhiều tiền, nhưng thực tế không phải như vậy.

Điều nàng mong muốn bây giờ, chỉ là một chữ ký ly hôn, chấm dứt một giấc mơ có chồng sang Mỹ.

Được xem 1 lần, bởi 1 Bạn Đọc trong ngày hôm nay