CHỮ ‘BUÔNG’ TRONG ĐỜI TU-Sr Mây Trắng, SPP

Gieo Mầm Ơn Gọi

Có những ngày trong đời tu, tôi chợt nhận ra mình sống quá chặt, nắm giữ quá nhiều điều mà chính tôi không hay biết. Tôi tưởng rằng mình đã “trao hết cho Chúa”, nhưng sâu thẳm bên trong, vẫn còn những góc nhỏ tôi siết lại và sợ phó thác. Chỉ đến khi những biến động âm thầm gõ cửa lòng, tôi mới hiểu rằng: buông không phải là một quyết định duy nhất, nhưng là một hành trình dài, lặng lẽ, và cần ơn Chúa từng ngày.

Khi trái tim còn kẹt lại: Tôi nhớ những năm đầu đời tu, lòng tôi còn nhiều nỗi sợ: sợ không đủ thánh thiện, sợ không được yêu, sợ bước sai, sợ đánh mất chính mình. Nhiều đêm, tôi nằm trong căn phòng nhỏ, nghe tiếng quạt kêu đều đều, mà lòng nặng như đá. Tôi biết mình đang “giữ” điều gì đó, nhưng không có can đảm mở tay ra. Thậm chí, có những điều tôi mang theo từ thời tuổi trẻ: một lời nói vô tình làm tổn thương tôi, một thất bại khiến tôi mặc cảm, một người tôi thương nhưng phải chọn từ bỏ, một tương lai tôi từng mơ mà không còn thuộc về tôi nữa. Tôi giấu những điều đó trong sâu thẳm tâm hồn, như thể nếu không nhìn vào thì chúng sẽ biến mất. Nhưng chúng không biến mất. Chúng đợi tôi đối diện.

Khi Chúa nhẹ nhàng chạm vào những điều tôi muốn tránh: Nhiều lần trong giờ chầu, tôi không cầu nguyện được, Chúa không nói gì với tôi, mà chỉ để tôi ngồi đó với chính mình. Không có ánh sáng bất ngờ, không có cảm xúc thăng hoa. Chỉ là sự thinh lặng kéo dài cho đến khi tôi phải hỏi chính mình: “Con đang giữ điều gì vậy? Tại sao con không buông được? Tại sao lòng con còn nhiều ngổn ngang đến vậy?” Tôi đã luôn xin Chúa thay đổi hoàn cảnh, chữa lành nỗi đau, quên đi ký ức của tôi, chờ mãi vẫn không có gì khác. Nhưng rồi một ngày, tôi cảm thấy Ngài nói: “Con hãy đưa cho Cha trước đã.” Đưa cho Chúa nghe thì dễ, nhưng để đưa được, tôi cần nhận ra điều tôi nắm. Tôi cần chạm vào nỗi đau ấy. Tôi cần thừa nhận rằng tôi yếu đuối. Và rằng tôi đang cố tự chữa lành bằng sức riêng mình. Chính lúc ấy, tôi hiểu: Buông không phải là từ bỏ trách nhiệm, buông là từ bỏ sự kiểm soát, mà tôi như bao người vẫn thích kiểm soát hơn là tin tưởng.

Buông là bước vào tự do, dù chân còn run: Có những điều buông xuống làm tôi đau, có những điều buông xuống làm tôi khóc, và có những điều buông xuống khiến tôi như mất một phần mình. Nhưng đã bao lần sau khi buông, tôi thấy lòng nhẹ đi mà không hiểu vì sao mình từng ôm chặt đến vậy.

Tôi nhớ có lần mang trong lòng một hiểu lầm kéo dài nhiều tháng. Tôi chạy trốn cuộc đối thoại, tránh ánh mắt người chị em đã vô tình khiến tôi đau. Nhưng Chúa thì không để tôi chạy mãi. Trong giờ cầu nguyện, tôi cảm nhận Ngài mời gọi: “Đi đi con. Hãy nói sự thật trong yêu thương. Hãy buông sự tự ái.” Tôi run rẩy, nhưng tôi đã đi. Và chính ngày hôm đó, tôi học thêm một bài: Buông không làm ta nhỏ đi, nhưng làm ta trưởng thành trong sự thật và yêu thương.

Ở những lúc khác, Chúa lại dạy tôi buông những dự định của mình để đón nhận ý Chúa. Tôi từng có những ước mơ rất đẹp, rất tốt, tưởng rằng đó là điều Chúa muốn. Nhưng rồi Ngài lại dẫn tôi qua một hướng khác xa hơn, khó hơn, và cũng thật bất ngờ. Và khi tôi chấp nhận buông ước mơ cũ, tôi mới thấy câu này là thật: Không có gì Chúa lấy đi mà không thay bằng điều tốt hơn cho linh hồn.

Lúc tôi buông, tôi nghe được tiếng Chúa rõ hơn:  người ta nói: hai bàn tay chỉ có thể nhận khi nó trống, và lòng người cũng vậy. Khi tôi còn giữ chặt nỗi buồn, tôi không thấy niềm vui. Khi tôi còn giữ chặt kỳ vọng, tôi không thấy sự tự do. Khi tôi còn giữ chặt cái tôi, tôi không nghe được tiếng Chúa. Và khi tôi buông, không phải một lần, mà là từng chút, từng ngày, tôi khám phá một điều rất nhỏ mà rất thật: Chúa chưa bao giờ đòi tôi hoàn hảo. Ngài chỉ muốn tôi để Ngài làm Chúa của cuộc đời tôi. Buông là để Ngài dẫn, chứ không để tôi tự lèo lái. Buông là tin rằng Ngài đủ. Buông là chấp nhận rằng tôi chỉ là một trẻ nhỏ trong vòng tay Người Cha hiền.

Trong thế giới tạm bợ, buông là cách để không đánh mất chính mình: Giữa một thế giới quá nhiều tiếng ồn, quá nhiều so sánh, quá nhiều lỡ làng, tôi thấy “buông” không phải là trốn chạy, nhưng là một nghệ thuật để tâm hồn được giữ nguyên sự trong lành: buông để lòng nhẹ hơn, buông để tim được chữa lành, buông để mỗi tối ngủ bình yên, buông để sáng hôm sau sống mỉm cười, và buông để còn chỗ cho bình an của Chúa cư ngụ.

Với tôi là một nữ tu sống giữa đời tạm bợ này, buông chính là hành vi đức tin đẹp nhất mà tôi dâng lên Chúa mỗi ngày: buông chính mình, để thuộc trọn về Ngài. Buông để không còn gì chất chứa trong tôi khác ngoài Chúa và Thánh Ý của Ngài.

Lạy Chúa Giêsu hiền lành và khiêm nhường, con trao vào tay Chúa những điều con vẫn còn giữ chặt: những nỗi sợ, những vết thương, những kế hoạch chưa trọn, những người con thương, những người con chưa thương được và cả những điều con chưa dám gọi tên. Xin dạy con biết buông bỏ trong bình an, để con không bước đi với trái tim nặng nề. Xin cho con đủ khiêm nhường để phó thác, đủ tin tưởng để mở tay ra, và đủ tình yêu để đón nhận điều Chúa muốn cho đời con. Lạy Chúa, giữa thế giới chóng qua này, xin gìn giữ con trong sự tự do của con cái Chúa, để từng ngày, con biết buông xuống chính mình và thuộc trọn về Chúa, Đấng yêu con không mỏi mệt. Amen.

Sr Mây Trắng, SPP


 

Được xem 4 lần, bởi 4 Bạn Đọc trong ngày hôm nay