Làm sao để nên thánh trong đời thường hằng ngày ?
Mời bạn đón đọc chuyện kể của Cha Mễn sau đây :
Có một chị nội trợ, có chồng, có con, trong một gia đình rất bình thường, đã viết một lá thư tâm sự với một linh mục, được đăng công khai trên tờ báo Công Giáo Và Dân Tộc cách đây vài năm. Nội dung của lá thư đại khái như sau:
Kính thưa cha, qua những gì cha đã giảng dạy trong dịp tĩnh tâm vừa qua và qua những gì con đã đọc được trong kinh thánh, con thấy một ngày sống của Chúa Giêsu quả là tất bật. Ngài rất vĩ đại. Ngài quả là một Đấng Thiên Sai. Ngài quả là một Đấng tiên tri. Ngài quả là một vị Vua Cao Cả. Ngài quả là một vị tư tế thánh thiện tuyệt hảo. Ngài chữa bệnh. Ngài rao giảng trên núi. Ngài làm phép lạ. Ngài gọi anh mù ra riêng một bên, rồi làm cho anh ta được sáng mắt. Ngài biến đổi tâm hồn của một cô gái bị 7 quỷ dữ ám. Ngài làm cho kẻ chết sống lại. Và Ngài đã làm biết bao nhiêu chuyện phi thường, giúp cho không biết bao nhiêu người. Quả thật, quả thật, con yêu mến Chúa vô cùng, con cảm phục Chúa vô chừng.
Nhưng, khi càng cảm phục Chúa bao nhiêu thì con lại càng cảm thấy buồn bã bấy nhiêu.
Con buồn, vì một ngày sống của con sao mà không giống Chúa tí nào cả.
Thưa cha, từ sáng sớm, vừa mở mắt ra, là con phải lo cà phê cho chồng, lo sữa cho con nhỏ, lo chiên cơm cho những đứa con lớn cho chúng ăn, để chúng kịp giờ đi học. Bản thân con cũng chưa kịp rửa mặt nữa.
Khi mà tất cả, chồng đi làm, con đi học, thì lạy Chúa và thưa cha, con lại phải lo đi thu gom những tàn dư của những áo quần mặc hôm trước. Con có hàng thau đồ. Rồi lạy Chúa, ngày nào cũng thau đồ. Thứ hai thau đồ. Thứ ba thao đồ. Thứ tư đồ đầy thau. Thứ năm thau đầy đồ. Và con phải giặt, phải xả, phải phơi, phải ủi, phải xếp, phải đưa vào tủ cho ngăn nắp, cho gọn gàng, của ai ra người đó. Ngày nào cũng chỉ có bấy nhiêu thôi, con đâu có làm được những chuyện gì gọi là vĩ đại, con đâu có làm được gì gọi là cao cả như Chúa đâu. Cho nên con cảm thấy buồn và con rất buồn. Buồn, vì con cảm thấy xa sự thánh thiện quá.
Rồi lạy Chúa, khi phơi đồ xong, con vừa chỉ kịp rửa mặt, thì cái giỏ treo ở góc bếp kêu lên, chị ơi em nè chị. Thế là con xách giỏ ra chợ.Đi chợ vừa về thì ông táo ở bếp lên tiếng: Chị ơi em đây, em sẵn sàng rồi, chị có dùng đến không ?
Rồi việc lo cho ông táo xong, thì cũng lại là lúc chồng về, con về. Thế là con lo dọn bữa ăn trưa cho mọi người.
Ăn xong, họ đi ngủ trưa, còn con thì lại phải lo lấy đồ phơi vô nhà. Lại ủi, lại xếp, lại đơm nút, lại vá những chỗ hình chữ L, rồi lại xếp vô tủ.
Rồi lạy Chúa, buổi chiều về những đứa con đại học chữ to kêu ơi ới: Mẹ ơi cho con tắm. Thế là con lại phải xăng tay áo lên, lại phải xăng quần lên để tắm cho chúng nó.
Rồi cha ơi, Chúa ơi, tối đến, lại cơm tối.
Cơm tối xong, con mệt quá, con đi ngủ. Có khi, con chỉ kịp đọc qua quýt một vài kinh cho an tâm là đã xong bổn phận đọc kinh tối.
Mà rồi nào có được ngủ yên đâu. Mới 11 giờ đêm, thì đồng hồ nước đã gọi. Thế là phải xách xô, lại phải xách ống nước ra để chuyền nước, kẻo ngày mai không có nước xài. Bởi lâu nay, nước hay bị cúp thất thường.
Đang chuyền nước thì thằng con trai nhỏ ở trong mùng kêu ơi ới: Mẹ ơi cho con đái.
Cho nên cha ơi, Chúa ơi, con thấy một ngày của con sao mà xa vời với Chúa Giêsu quá.
Chúa Giêsu thánh thiện và vĩ đại bao nhiêu, thì con lại thấy một ngày sống của con sao nó tầm thường và chán chường bấy nhiêu. Con buồn quá.
***
Thế nhưng, vị linh mục đó đã trả lời cho lá thư của chị như sau:
Chị ơi, trong một bài giảng phong thánh cho 1 vị thánh hiển tu, Đức Giáo Hoàng Gioan Phaolô Đệ Nhị đã nói với các vị Hồng y, với các quan khách, và với cộng đoàn dân Chúa đang dự lễ hôm đó như sau:
“Kính thưa chư vị quý mến. Cho đến hôm nay, tôi vẫn chưa tìm thấy được một việc gì nổi bật nơi vị thánh của chúng ta, để chia sẻ với quý chư vị. Bởi vị thánh này chỉ làm toàn những việc tầm thường thôi.
Ngài không có làm gì gọi là cao cả: Ngài không có bằng cấp cử nhân, tiến sĩ. Ngài không phải là thành viên của hàn lâm viện. Ngài không hề có đi rao giảng ở các nước truyền giáo. Suốt đời của Ngài không hề làm một phép lạ nào.
Thế nhưng, thưa qúy chư vị.Không phải tổng số những việc làm, sẽ đánh giá sự thánh thiện của một người.
– Không phải giá trị cao thấp, lớn nhỏ của việc làm, để đánh giá sự thánh thiện của một người.
Nhưng là chính cường độ tình yêu được đặt trong mỗi việc làm, sẽ đánh giá sự thánh thiện của một người.
Vậy thì chị ơi, xin chị đừng có sợ cái thau đồ. Mà chị hãy sợ:
– Trong mỗi thau đồ, chị có đặt cường độ tình yêu ở trong đó hay không ?
– Chị có đặt sức mạnh của tình yêu và lòng kiên nhẫn ở trong đó hay không?
Càng yêu Chúa, càng yêu chồng, càng yêu con nhiều, thì thau đồ đó sẽ đánh dấu sự thánh thiện của chị.
Như vậy, cái mà chị cho là tầm thường thì coi chừng, đó chính là chìa khóa mở cửa Thiên Đàng cho chị, nếu chị biết sử dụng chìa khóa đó.
Xin chị đừng quá mơ ước những chuyện cao siêu, những chuyện phi thường.
– Chị muốn được tử đạo ư ? Còn bổn phận lo cho chồng, lo cho con, ai sẽ gánh vác ?
– Trốn tránh trách nhiệm của mình có phải là công đức, có phải là thánh thiện trước mặt Chúa không ?
Mà mơ ước tử đạo kiểu của chị, thì nói thiệt thời này, sẽ không còn nữa đâu, chị đừng mơ. Chính khi chị cố gắng chu toàn những bổn phận hằng ngày, chính khi chị làm những việc tầm thường, những việc nho nhỏ như chị đã làm, đang làm và sẽ tiếp tục làm ở trong gia đình, mà biết đặt cường độ tình yêu trong đó, yêu Chúa, yêu chồng, yêu con, thì có thể coi đó là tử đạo rồi đó. Và sự thánh thiện sẽ được Chúa đánh giá cũng từ đó.
Lạy Chúa, xin cho con biết đặt cường độ tình yêu vào trong từng việc làm hằng ngày của con, để con xứng đáng là con Chúa và đáng được Chúa yêu thương hơn nữa. Amen.
From: Ngọc Nga & KimBang Nguyen