KHÔNG GIỚI HẠN – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Đến lượt ngươi, ngươi không phải thương xót đồng bạn, như chính ta đã thương xót ngươi sao?”.

“Nếu Chúa đã ra lệnh tha bảy mươi lần bảy – nghĩa là tha luôn luôn – thì bản thân Ngài làm sao thoát khỏi việc tha không giới hạn?” – Robert Short.

Kính thưa Anh Chị em,

Lời Chúa hôm nay cho thấy sự tương phản giữa khuynh hướng tha thứ của con người và khuynh hướng của Thiên Chúa, một Thiên Chúa không thoát khỏi việc tha ‘không giới hạn!’.

Hẳn Phêrô đã nghĩ, mình thật rộng lượng khi tha thứ cho anh em đến bảy lần, Chúa Giêsu sẽ ấn tượng trước đề nghị hào phóng này? Nhưng nào ai có thể vượt qua lòng thương xót của Thiên Chúa! Lòng thương xót của Ngài đơn giản là ‘không giới hạn’; do đó, mỗi người càng không có giới hạn cho lòng thương xót dành cho người khác. “Tha thứ của chúng ta chỉ là chạm vào rìa của lòng thương xót vô tận nơi Thiên Chúa!” – Thomas Merton.

Vậy bạn đã làm gì khi tìm kiếm sự tha thứ của Chúa trong cuộc sống? Dụ ngôn “Người đầy tớ không tha thứ” cho thấy sự tha thứ vẫn có một cái giá: Tôi phải tha thứ cho anh em tôi ở mức độ tương tự. Người đầy tớ được tha một khoản tiền ‘không trả nổi’ đòi bằng được bạn mình nợ anh ta một khoản nhỏ. Nghe biết điều này, nhà vua đã rút lại lòng thương xót. “Lòng thương xót nhận được buộc phải trở thành lòng thương xót trao đi!” – C.S. Lewis.

Như vậy, tha thứ không phải là một lựa chọn trừ khi chúng ta hoàn hảo và không mắc nợ Chúa. Ai nghĩ như thế, người ấy phi thực tế, vì “Mọi người đều đã phạm tội và thiếu mất vinh quang Thiên Chúa!” – Phaolô. Do đó, điều thiết yếu là chúng ta phải tha thứ mọi lúc, mọi nơi, vô điều kiện, ‘không giới hạn’ và không do dự như Ngài. “Chần chừ trong tha thứ là chần chừ trong bình an!” – John C. Maxwell.

Trong cuộc sống, nhiều lúc tha thứ là điều không thể như việc dân Chúa qua sông – bài đọc một. Ấy thế, với sức mạnh của hòm bia, Israel đi bộ qua Giorđan. Hòm bia biểu trưng Chúa Giêsu; với Ngài, mọi sự đều có thể. Như Israel, bạn và tôi – nhờ sức mạnh của Đấng Phục Sinh – vượt qua chính mình để tha thứ cho người khác; và rồi, cũng có thể hát lên “Halleluia!” – Thánh Vịnh đáp ca. “Halleluia!” không chỉ là tiếng reo mừng của đêm Vọng Phục Sinh nhưng còn là tiếng reo của một tâm hồn vượt qua chính mình để tha thứ ‘không giới hạn!’. 

Anh Chị em,

“Ngươi không phải thương xót đồng bạn, như chính ta đã thương xót ngươi sao?”. Đó là lập luận giản đơn của Chúa! Và “Nếu Chúa đã ra lệnh cho chúng ta phải tha thứ không giới hạn thì làm sao Ngài thoát khỏi việc phải tha vô hạn?”. Đúng thế! “Thiên Chúa không bao giờ mệt mỏi khi tha thứ!”. Nhưng tréo ngoe ở chỗ, chúng ta chỉ có thể hưởng được sự tha thứ ‘không giới hạn’ của Ngài khi hết lòng tha thứ cho anh chị em mình. Đó là sự phi lý của Thiên Chúa nhưng cũng là ‘thực tế rất thực’ của con người. Và nếu đó là cuộc đấu tranh của bạn, hãy ăn năn thống hối ngay hôm nay và xin Chúa trút bỏ nó!

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, đổi mọi vết thương của con thành dòng chảy thương xót không bao giờ cạn. Đừng để món nợ nhỏ của người khác che khuất núi thương xót của Ngài nơi con!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)

*************************************************

Lời Chúa Thứ Năm Tuần XIX Thường Niên, Năm Lẻ

Thầy không bảo là đến bảy lần, nhưng là đến bảy mươi lần bảy.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu.      Mt 18,21 – 19,1

18 21 Khi ấy, ông Phê-rô đến gần Đức Giê-su mà hỏi rằng : “Thưa Ngài, nếu anh em con cứ xúc phạm đến con, thì con phải tha đến mấy lần ? Có phải đến bảy lần không ?” 22 Đức Giê-su đáp : “Thầy không bảo là đến bảy lần, nhưng là đến bảy mươi lần bảy.

23 “Vì thế, Nước Trời cũng giống như chuyện một ông vua kia muốn đòi các đầy tớ của mình thanh toán sổ sách. 24 Khi nhà vua vừa bắt đầu, thì người ta dẫn đến một kẻ mắc nợ vua mười ngàn yến vàng. 25 Y không có gì để trả, nên tôn chủ ra lệnh bán y, vợ con y, cùng tất cả tài sản mà trả nợ. 26 Bấy giờ, tên đầy tớ ấy sấp mình xuống lạy lục : ‘Thưa Ngài, xin rộng lòng hoãn lại cho tôi, tôi sẽ lo trả hết.’ 27 Tôn chủ của tên đầy tớ ấy liền chạnh lòng thương, cho y về và tha luôn món nợ. 28 Nhưng vừa ra đến ngoài, tên đầy tớ ấy gặp một người đồng bạn, mắc nợ y một trăm quan tiền. Y liền túm lấy, bóp cổ mà bảo : ‘Trả nợ cho tao !’ 29 Bấy giờ, người đồng bạn sấp mình xuống van xin : ‘Thưa anh, xin rộng lòng hoãn lại cho tôi, tôi sẽ lo trả anh.’ 30 Nhưng y không chịu, cứ đi tống anh ta vào ngục cho đến khi trả xong nợ. 31 Thấy sự việc xảy ra như vậy, các đồng bạn của y buồn lắm, mới đi trình bày với tôn chủ đầu đuôi câu chuyện. 32 Bấy giờ, tôn chủ cho đòi y đến và bảo : ‘Tên đầy tớ độc ác kia, ta đã tha hết số nợ ấy cho ngươi, vì ngươi đã van xin ta, 33 thì đến lượt ngươi, ngươi không phải thương xót đồng bạn, như chính ta đã thương xót ngươi sao ?’ 34 Rồi tôn chủ nổi cơn thịnh nộ, trao y cho lính hành hạ, cho đến ngày y trả hết nợ cho ông. 35 Ấy vậy, Cha của Thầy ở trên trời cũng sẽ đối xử với anh em như thế, nếu mỗi người trong anh em không hết lòng tha thứ cho anh em mình.” 

19 1 Khi Đức Giê-su giảng dạy những điều ấy xong, Người rời khỏi miền Ga-li-lê và đi đến miền Giu-đê, bên kia sông Gio-đan.


 

Được xem 2 lần, bởi 2 Bạn Đọc trong ngày hôm nay