Một người đang nằm hấp hối trên giường bệnh cần gì, không cần gì và sợ điều gì nhất? Tôi nói nhanh vài ý dưới đây cho mọi người tham khảo.
– Người sắp chết vì bệnh hay tuổi già nằm yên không cử động được nhưng cảm giác trên thân vẫn còn và rất dễ bị đau; Họ không nói được nhưng vẫn nghe rõ và rất dễ bị tác động tới tâm trí. Vì thế, nên tránh việc bóp tay bóp chân người ta. Lúc còn khỏe mạnh thì thấy thoải mái khi được bóp tay chân, nhưng khi sắp chết mà bị nắn vào xương thịt như thế là rất đau. Cảm giác đau đớn thì không tốt cho “cận tử nghiệp” của họ.
– Nói tới cận tử nghiệp, ta nên biết rằng cái “tâm” lúc này vô cùng quan trọng. Người sắp chết cần có một cái tâm thật thanh tịnh. Đừng để những ô nhiễm như tức giận, tiếc nuối, hối hận, lo lắng, nhục nhã, buồn phiền, đau khổ v.v… phát sinh vào lúc này. Người nhà cần tránh gây không khí căng thẳng hay cãi nhau to tiếng. Đừng nói chuyện đau thương hay khóc lóc quá nhiều. Đừng làm gì khiến họ nghe và thấy tủi thân.
– Đến đây chắc các bạn đã hiểu tại sao các vị tu sĩ các tôn giáo thường được mời đến để tụng kinh hay ban bí tích xức dầu. Tiếng đọc kinh rầm rì cũng như việc ban bí tích giúp người hấp hối đắm chìm trong bầu không khí an nhiên và lành thánh. Người nhà của bệnh nhân nên tiếp tục duy trì không khí này bằng cách đọc kinh hoặc giữ yên lặng. Không nên phá vỡ những khoảnh khắc đáng quý đó vì nó rất cần cho sự thanh tịnh của tâm.
Tóm lại, khi trong nhà có người sắp mất, ta cần giúp họ ra đi bình an bằng cách tránh những hành động có thể làm thân đau đớn, tránh nói những chuyện có thể làm tâm ô nhiễm. Công phu sống tốt cả đời nhiều khi bị hủy hoại vào giờ chót bởi người nhà. Việc nên làm là tạo ra và duy trì bầu không khí tích cực bằng cách cầu nguyện, đọc kinh hay đơn giản là giữ yên lặng. Mọi sự thánh thiện trong những phút cuối đời của một người là vô cùng quan trọng, bất kể bạn có biết điều đó hay không.
Chúc mọi người làm được những việc cần làm…
Bài viết của: Manh Hai Hoang
(Hình trên internet)