Sự Khó Khăn Nơi Nhà Trọ

Sự Khó Khăn Nơi Nhà Trọ

Thời gian đó, tôi đang dậy lớp HAI tại thành phố London, tỉnh bang Ontario, Canada, và được yêu cầu dựng một họat cảnh Giáng Sinh cho mùa Giáng Sinh năm đó.  Một số người đã cho rằng những gì xảy ra trong họat cảnh đã làm hỏng buổi trình diễn, nhưng có một số đông người khác lại cho rằng, đây lại là một câu chuyện về Giáng Sinh chân thật nhất, cảm động nhất mà họ được xem.

Bây giờ, mời bạn làm quan tòa, phân xử xem sao nhé!

Sau  một thời gian suy nghĩ và tính toán, tôi cũng thực hiện xong bảng phân vai cho họat cảnh.  Nhưng cũng gặp phải một điều phiền phức, đó là cậu học sinh, tên là Ralph.  Em là một chú bé rất mập, đã được 9 tuổi, mà lẽ ra phải đang học ở lớp 4 cơ đấy.  Ngoài sự mập mạp quá đáng, em còn là một chú bé rất vụng về, làm cái gì, hay nghĩ điều gì cũng rất chậm, chậm quá thể.  Tuy nhiên, đám trẻ lại rất thương qúy em, đặc biệt là những đứa còn bé – Lúc nào em cũng tỏ ra như là người anh lớn tự nhiên phải bênh vực, bảo vệ các em nhỏ.

Ralph muốn là một chú bé chăn chiên với ống sáo trên tay.  Tôi bảo em là tôi có được một vai rất quan trọng và rất hợp với em.  Em sẽ là ông quản lý nhà trọ.  Lý do của tôi là : vì bản chất chậm chạp, em sẽ không phải nhớ nhiều lời đối thọai.  Thêm nữa, cái khổ người dềnh dàng của em, sẽ làm cho sự từ chối gia đình ông Giuse về chổ ở trọ, gây nhiều ấn tượng hơn.  Chúng tôi tập đi tập lại họat cảnh nhiều lần, mỗi em đều cố gắng và cảm thấy sự quan trọng đóng góp cho sự thành công của buổi trình diễn.

Hội trường tràn ngập những người thân và bạn bè cho buổi văn nghệ rực rỡ mỗi năm và trên sân khấu đầy những đứa bé mặt mày hớn hở, vui tươi chờ đợi đến phiên mình diễn, em nào cũng tỏ vẻ hưng phấn.

Buổi diễn tiến hành rất suông sẻ, không xẩy ra điều rủi ro nào đáng kể – cho tới khi ông Giuse xuất hiện, với những bước đi chậm chậm, nhẹ nhàng dìu bà Maria đến cửa quán trọ.  Ông gõ thật mạnh lên cánh cửa gỗ của quán trọ.

Từ nãy giờ, Ralph chỉ chờ có thế.  Em mở tung cánh cửa với một thái độ rất thô lỗ, và la toáng lên:

–  Mấy người muốn gì, hả?

Ông Giuse nhỏ nhẹ:

–  Dạ, chúng tôi đang cần một chỗ trọ ạ.

–  Đi kiếm chỗ khác đi.

Ralph nhìn thẳng về phía trước, nói thêm với giọng cứng rắn:

–  Quán trọ đầy người rồi.

–  Xin ông thương dùm cho, chúng tôi đã hỏi khắp nơi mà cũng chẳng được gì.  Chúng tôi đã đi từ xa đến và đã rất mệt mỏi, thưa ông.

–  Không còn phòng nào cho các người đâu.

–  Thưa ông quản lý nhân lành, xin làm ơn, đây là Maria, vợ tôi.  Cô ấy đang có thai gần đến ngày sinh và cần một chỗ để nghỉ qua đêm.  Cô ấy đã mệt mỏi quá rồi.  Chắc là ngài có một góc nhỏ nào đó, ch nào cũng được, cho cô ây nghỉ đỡ.

Ralph nhíu mày, cúi nhìn Maria, im lặng một lúc lâu.  Bên dưới, khán giả trở nên căng thẳng.  Tôi vội nhắc khẽ từ phía cánh gà: “Không năn nỉ ỉ ôi gì cả, xéo ngay, xéo.”

Ralph cứ đứng đờ người ra, cau trán như đang cố suy nghĩ điều gì!

Từ sau cánh gà sân khấu, tôi đã nhắc ba lần, lần sau nhắc to hơn lần trước.  Ralph cứ đứng như trời trồng không tỏ một dấu hiệu nào cả.  Đám thiên thần đứng sau hậu trường với tôi, cũng bắt đầu bối rối, bồn chồn.

Sau cùng, chắc Ralph cũng nhớ ra, tự động lập lại nhưng chữ mà em đã học thuộc lòng trong những tuần lễ dài diễn tập :

– Không năn nỉ ỉ ôi gì cả, xéo ngay, XÉO.

Ông Giuse buồn rầu, quàng tay dìu bà Maria và chuẩn bị rời đi. “ÔNG” quản lý nhà trọ Ralph lại không chịu đóng cửa trở vào trong nhà trọ như đã được hướng dẫn tập dư.  Cậu học trò lớp Hai đóng vai ông quản lý đứng bất động, nhìn theo cặp vợ chồng Giuse Maria cô đơn, bất hạnh…  Trông Ralph có vẻ lúng túng khó xử, miệng em há to, trán cau lại có vẻ đăm chiêu suy nghĩ, và mắt em long lanh đầy nước… Đột nhiên, toàn bộ họat cảnh Giáng sinh, phần còn lại thay đổi hoàn toàn…. Ralph gào lên:

–  Ông Giuse ơi, đừng đi vội.  Làm ơn đừng bỏ đi.  Đưa cô Maria trở lại đây.

Mặt em đột nhiên hân hoan với nụ cười rộng mở.  Em giang rộng vòng tay :

– Các bạn có thể ở trong phòng của tôi mà.

Quả thật, không ai trong đám đông khán giả hay ở trên sân khấu ngày hôm ấy, lại gặp được những phút giây kỳ diệu trong đêm trình diễn họat cảnh Giáng sinh hơn là Ralph.

Và, lạy Chúa tôi, mắt tôi đầy lệ…. Tôi bật khóc lúc nào không biết!

Hồng ân Chúa đổ xuống trên mọi người, và trong giây phút linh thiêng ấy, ca đoàn thiên sứ bé nhỏ trong hậu trường bước ra sân khấu hòa vang ca khúc:

“Vinh Danh Thiên Chúa Trên Trời. Bình An Dưới Thế Cho Người Chúa Thương.”

Phạm Vinh Sơn.

Dịch từ trưyện ngắn của: Dina Donohue

From: KittyThiênKim & Nguyễn Kim Bằng gởi

Được xem 1 lần, bởi 1 Bạn Đọc trong ngày hôm nay