Tác giả: Phùng Văn Phụng
Tôi có viết về đề tài này rồi, nói về sự sống và sự chết. Nhưng trong thời gian gần đây có hai sự kiện nổi bật, hai người trẻ nổi tiếng là nữ phi công Nguyễn Anh Thư và ông Hoàng Nam Tiến đã lại ra đi lúc còn quá trẻ cho nên tôi thấy cần viết thêm về đề tài này.
Sách Giảng Viên (1: 2) có nói: “Phù vân quả là phù vân. Tất cả chỉ là phù vân”.
Nếu nhìn vào đời sống thường nhật của con người từ xưa tới nay có lẽ ai ai cũng đều thấy, đều cảm nghiệm được, phù vân quả là “phù vân”.
Hay có thể nói: Hư không trên các sự không và mọi sự đều hư không. Suốt đời của họ đầy sự đau khổ gian truân và ban đêm lại không được yên lòng, thế thì chẳng phải là hư không sao?
Trong Kinh thánh có nói đến:
Ông nhà giàu kia dự định cất thêm kho lẫm để chứa đựng thóc lúa vì ông nhà giàu trúng mùa lúa và hân hoan vui mừng sẽ được mặc sức tiêu xài vì giàu có.
Nhưng Thiên Chúa bảo rằng: “hởi kẻ ngu dại đêm nay, người ta sẽ đòi linh hồn ngươi thế thì những của người tích trữ sẽ để cho ai? Hay, nhưng Thiên Chúa bảo anh ta: Đồ ngốc! Nội đêm nay người ta sẽ đòi lại mạng ngươi thì những gì ngươi sắm sẵn đó sẽ về tay ai? (Lc 12, 20)
Cũng sách Giảng Viên (1:18) cũng có nói: “
Càng nhiều khôn ngoan càng nhiều phiền muộn
Càng thêm hiểu biết càng thêm khổ đau”
*****
Theo báo Nguoi-Viet: Nguyễn Anh Thư, nữ phi công muốn trở thành người phụ nữ Việt đầu tiên bay một mình vòng quanh thế giới, đã kết thúc cuộc hành trình khi phi cơ của cô bị rơi ở Greenwood Indiana vào ngày 30 tháng 07 -2025. Đây là chặng thứ hai của cuộc hành trình khi cô rời phi trường Indy South Greenwood lúc 10 giờ 45 sáng trên đường đến phi trường ở Pennsylvania… Vài phút sau khi cất cánh thì cô gặp tai nạn và đã qua đời.
Nguyễn Anh Thư quê ở Tuy Hòa, tỉnh Phú Yên. Cô định cư tại Mỹ lúc 12 tuổi, khi Anh ngữ chưa rành. Cô nỗ lực để tốt nghiệp thủ khoa trung học, rồi tốt nghiệp cử nhân Khoa Học Toán và Thạc sĩ Kỹ Thuật Hàng Không và Du Hành Vũ Trụ tại đại học Purdue University. Sau 10 năm thử thách, cô trở thành nữ phi công lái máy bay tư nhân, là huấn luyện viên lái máy bay của một trường chuyên nghiệp ở tiểu bang Florida.
Vĩnh biệt Anh Thư, và ước mơ một mình bay vòng quanh thế giới dang dở.
Theo báo Đất Việt:
Ông Hoàng Nam Tiến- “người truyền lửa” của thế hệ công nghệ Việt đột ngột qua đời. Ông là
Phó Chủ tịch Hội đồng trường Đại Học FPT năm 2023, đã qua đời vào lúc 16 giờ 10 ngày 31 tháng 07 do đột quỵ ở tuổi 55.
Theo báo trên, ông Tiến vẫn xuất hiện đều đặn với vai trò diễn giả, cố vấn, người truyền cảm hứng cho thế hệ trẻ Việt Nam trong lãnh vực công nghệ và khởi nghiệp. Không chỉ là doanh nhân xuất sắc, ông Hoàng Nam Tiến còn là nhà văn, người kể chuyện đầy cảm xúc.
Đâu phải chỉ người lớn tuổi, người già mới chết hay vì nghèo đói, thiếu ăn, hay bị bịnh hoạn
mới chết, mà cái chết có thể xảy ra cho bất kỳ ai và bất cứ lúc nào.
Đâu có ai biết trước mình sẽ ra đi vào lúc nào, ngày nào và ra đi vì lý do gì?
Nhưng chúng ta biết chắc chắn rằng chúng ta sẽ phải ra đi (không biết ngày giờ nào mà thôi) vì đó là quy luật tất yếu có sinh thì phải có tử.
*****
Alexander Đại đế, vị Hoàng đế của đế quốc cổ Hy Lạp thuộc Macedon. Ông lên ngôi thay cha mình là Philip II năm 356 TCN ở tuổi 20. Và ông qua đời tháng 06 năm 323 TCN tại Babylon hưởng dương 32 tuổi.
Môt số sử gia cho rằng ông chết vì bịnh sốt rét. Một số sử gia khác cho là ông bị đầu độc.
Khi biết mình sắp chết, ông gọi các vị đai tướng lại quanh mình và dặn dò họ ba điều:
-1)Thầy thuốc giỏi nhất khiêng quan tài- để chứng tỏ rằng bác sĩ giỏi nhất cũng không cứu được sinh mạng con người (vì làm người ai cũng phải chết).
– 2)Khi di chuyển quan tài rãi tất cả vàng bạc châu báu của ông trên đường đi – (để chứng tỏ khi chết không giữ lại được tài sản gì)
-3)Để hai bàn tay ra bên ngoài quan tài (cái hòm) để nói rằng, ra đi với hai bàn tay trắng.
Tượng Alexander Đại đế tại Skopjie, Macedonia (nguồn: Internet)
Kết: Vậy chúng ta có cảm nghiệm được rằng tiền của, vàng bạc, của cải khi chết đâu có mang theo được? vậy mà chúng ta vẫn lo tích cóp của cải, tận tâm, tận lực, lao tâm, khổ trí để kiếm thật nhiều tiền đến nổi không có thì giờ nghỉ ngơi.
Chưa kể, có nhiều kẻ quá tham lam, làm việc đầu tắt mặt tối, cũng có người vì tham tiền, tham địa vị, chức vụ, hảm hại người khác để giành giựt cho kỳ được. Rồi cuối cùng khi chết cũng chỉ có hai bàn tay trắng.!!!
Làm sao khi nằm xuống tâm hồn thanh thản, vô ưu, tự nói với lòng mình “đã làm hết bổn phận” không có gì buồn phiền, hối tiếc để có thể “vui mừng đón nhận cái chết”.
Phùng Văn Phụng
Ngày 03 tháng 08 năm 2025