PHẢI NÓI THẬT

PHẢI NÓI THẬT

Tác giả: Lm. Anmai, C.Ss.R.

Ông bà vẫn thường nói : “thuốc đắng giã tật, sự thật mất lòng !”.

Ai cũng cảm, cũng nghiệm được điều này trong đời sống thường nhật. Thật ! Sự thật rất cần cho đời sống của con người. Vì lý do này lý do nọ người ta có thể che giấu sự thật nhưng sự thật vẫn là sự thật để khi sự thật được đưa ra ánh sáng thì sẽ dẫn đến nhiều chuyện đổ nát trong cuộc sống. Thà cứ thật lòng với nhau ngay từ đầu để rồi mọi chuyện không cần phải lấp liếm, không cần phải tìm cách để hóa giải.

Chiều nay, có việc tôi về thăm nhà một tí. Trên bàn, tờ báo Tuổi trẻ của ngày hôm nay có dòng tít thật lớn : Phải nói thật về trợ giá xe buýt.

Bài báo nói về sự gian dối trong việc trợ giá xe buýt. Trước đó, báo Tuổi Trẻ có bài : “Xe buýt : khách ảo, trợ giá thật”

Điểm son của bài báo là hai phát biểu của nhà chức trách như sau : “Mỗi ngày trôi qua mất đi hàng trăm triệu đồng (do xé “khống” vé xe buýt-PV). Tôi đề nghị các cơ quan chức năng nên sớm vào cuộc. Thêm một phát biểu đáng chú ý nữa : “Điều này cũng bình thường trong công tác quản lý. Vấn đề là làm sao phát hiện được nhanh, đồng thời có biện pháp kịp thời chấn chỉnh”

Tựa đề bài báo cũng như nội dung bài báo rất đáng quan tâm. Thế nhưng đâu chỉ có chuyện trợ giá xe buýt mà còn biết bao nhiêu chuyện ngổn ngang trong chốn chợ đời.

Từ chục năm trước, khi thấy hiện tượng lạ là bánh mì bỏ vào trong nước mấy ngày chẳng chịu tan theo lẽ bình thường người ta mới ngạc nhiên. Bắt đầu đi nghiên cứu bánh phở và bánh mì người ta đã phát hiện ra chất phooc môn trong bánh phở và bánh mì.

Những ngày gần đây, cả xã hội lại xôn xao chuyện có chất “lạ” trong bún. Không phải là ngày hôm nay mới có chất “lạ” gây hại cho con người và cũng không phải chỉ có bún mới có chất “lạ”.

Mở mắt thức giấc, bước chân ra khỏi nhà vào bất cứ hàng quán nào để ăn, thử hỏi bao nhiêu chất “lạ” nó nằm ở trong thức ăn. Nhưng vì nhu cầu và phải nói là hết cách nên khách hàng đành phải “nhắm mắt xuôi tay” để ăn cho có sức mà đi làm.

Mở mắt, bước chân vào các phố chợ và cả siêu thị nữa, người ta cũng bắt gặp không biết bao nhiêu là thực phẩm độc hại. Bắp luộc bằng pin, dầu ăn làm từ vỏ xe, cơm nấu cho chất nở, dừa ngâm để tẩy cho trắng, rau muống tưới chất tăng trưởng vài ngày là đủ lớn để bán, heo siêu nạc, gà siêu thịt …

Mới đây thôi, người ta cũng phát hiện ra quả thơm là quả được trồng bằng nhiều chất tăng trưởng hết sức độc hại cho con người. Phát hiện thì phát hiện cũng như xử lý cho nó qua loa thôi chứ xử tận gốc thì chẳng thấy.

Vấn đề vẫn là ở chỗ người bán, người trồng, người sản xuất không thật. Rồi bước đi một bước nữa người quản lý thị trường, vệ sinh phòng dịch, có trách nhiệm … lại cũng không thật khi kiểm tra và không thật khi xử lý thì nó ra như thế thôi chứ đâu có cần gì phải bàn cho mất thời gian.

Chuyện quan trọng người ta cần nói thật với nhau nhưng bây giờ hơi bị hiếm người nói thật. Ngay trong chính gia đình, trong cộng đoàn, trong tập thể … thử hỏi được bao nhiêu phần trăm là nói thật. Tất cả cũng chỉ là sáo ngữ, chỉ là hoa mỹ bên ngoài cho đẹp lòng nhau. Sự thật, lời thật thường rất đắng và mất lòng.

Nhiều người cũng đã từng trải nghiệm, từng chứng kiến những lời rất hoa mỹ, những lời xem ra thật bóng bẩy nhưng chất thật trong những lời đó được bao nhiêu. Trải nghiệm và kinh nghiệm rõ ràng thực tế trong cuộc sống nhưng mấy ai can đảm sống thật bởi lẽ “thật thà thẳng thắn thường thua thiệt”, “lọc lừa lươn lẹo lại lên lương”.

Đúng là khó thật ! Biết rằng thời nào cũng có những chuyện không thật nhưng hơn bao giờ hết, trong thời này cái dối trá nó len lỏi vào trong cuộc sống con người ngang qua nhiều cách nhiều lối. Chính vì không thật nên xã hội phải gánh chịu nhiều thiệt thòi.

Dù cố gắng che đậy bề ngoài cho đẹp như người ta trang trí thực phẩm cho dáng vẻ thật đẹp nhưng có một sự thật không thể nào chối cãi được là ngày mỗi ngày số bệnh nhân tăng kinh khủng. Số bệnh nhân ngày càng tăng vẫn có nguồn gốc từ thực phẩm, từ chất lượng sống của con người gây nên. Và, một sự thật cũng không thể chối cãi nữa là ngày nay tuổi thọ giảm bởi tác hại của nhiều loại thực phẩm có chất “lạ” ngày mỗi ngày được con người dung nạp.

Phải nói thật không phải là lời mời gọi bên ngoài mà là lời mời gọi tự phía bên trong con người, tự lương tâm của con người.

Khi con người mãi chạy theo giá trị vật chất thì người ta sẽ quên giá trị bên trong, giá trị của lương tâm, giá trị của tâm hồn. Khi người ta không còn lương tâm thì dĩ nhiên họ cũng chẳng có sự thật trong mình.

Khi con người mãi lầm lũi trong đời sống thiếu sự thật, thiếu sự chân thành thì cũng là khi con người phải đón nhận những hậu quả khôn lường.

Cuộc đời còn quá nhiều dang dở khi sự thật bị che đậy, bị lấp liếm dưới nhiều hình thức, nhiều cách sống của con người. Con người sẽ phải chết thật sớm do cách sống không thật của mình. Con người cũng phải lãnh nhận những hậu quả do thiếu chân thành khi đối xử với nhau trong đời sống thường ngày. Gieo gió ắt sẽ gặp bão !

Anmai, CSsR

Được xem 1 lần, bởi 1 Bạn Đọc trong ngày hôm nay