Đây là số lượng người bị lây nhiễm và tử vong

Đây là số lượng người bị lây nhiễm và tử vong vì virus corona trên toàn thế giới mà BBC liên tục cập nhật theo báo cáo của Tổ chức Y tế Thế giới.

Bấm vào “Từng quốc gia cụ thể” để xem số liệu cụ thể của từng quốc gia.

Bản đồ virus corona trên toàn cầu: tính tới ngày 18 tháng 3, 2020

Bài này dựa vào dữ liệu của Johns Hopkins University, có thể chưa phản ứng thông tin mới nhất cho từng nước.

Tổng số ca được xác nhận Tổng số ca tử vong
212.657 8.760
Số ca bị lây nhiễm Số ca tử vong
Trung Quốc 81.102 3.241
Italy 35.713 2.978
Iran 17.361 1.135
Tây Ban Nha 13.910 623
Đức 11.973 28
Hàn Quốc 8.413 84
Pháp 7.652 148
Hoa Kỳ 7.316 115
Thụy Sĩ 3.028 28
Vương quốc Liên hiệp Anh và Bắc Ireland 2.626 104
Hà Lan 2.051 58
Áo 1.646 4
Na Uy 1.550 6
Bỉ 1.486 14
Thụy Điển 1.279 10
Đan Mạch 1.057 4
Nhật Bản 889 29
Malaysia 790 2
Con tàu Diamond Princess 712 7
Canada 654 8
Úc 568 6
Cộng hòa Czech 464
Bồ Đào Nha 448 2
Qatar 442
Israel 433
Hy Lạp 418 5
Brazil 350 2
Phần Lan 336
Singapore 313
Ireland 292 2
Slovenia 275 1
Romania 260
Estonia 258
Pakistan 256
Bahrain 256 1
Ba Lan 251 5
Iceland 250 1
Chile 238
Indonesia 227 19
Thái Lan 212 1
Luxembourg 203 2
Philippines 202 19
Ai Cập 196 6
Saudi Arabia 171
Iraq 164 12
Ấn Độ 156 3
Nga 147
Peru 145
Kuwait 142
Lebanon 133 3
San Marino 119 11
Nam Phi 116
UAE 113
Ecuador 111 2
Slovakia 105 1
Đài Loan 100 1
Thổ Nhĩ Kỳ 98 1
Mexico 93
Colombia 93
Bulgaria 92 2
Panama 86 1
Armenia 84
Serbia 83
Croatia 81
Argentina 79 2
Việt Nam 75
Algeria 72 5
Latvia 71
Brunei Darussalam 68

Quốc gia bất nghĩa, dẫu mạnh cũng sẽ sụp đổ

Cổ nhân có câu: “Quốc vô nghĩa, tuy đại tất vong. Nhân vô thiện, tuy dũng tất thương”, một quốc gia nếu không có chính nghĩa thì cho dù rất mạnh, rất lớn cũng chắc chắn sẽ sụp đổ, còn một người nếu không có chí hướng tốt đẹp thì cho dù dũng mãnh, gan dạ cũng sẽ bị thương vong. Trong suốt chiều dài lịch sử từ thời cổ đại đến nay có rất nhiều trường hợp minh chứng cho đạo lý này.

La Mã Cổ Đại từng là đế quốc cường đại bậc nhất trong lịch sử thế giới. Trong quá trình tồn tại của mình từ năm 27 trước Công Nguyên, đế quốc La Mã đã chứng kiến quá nhiều thăng trầm. Sau hai thế kỷ đầu thịnh vượng là một giai đoạn bất ổn định và khủng hoảng, khiến đế quốc bị chia đôi. Sự tàn bạo của các vị hoàng đế La Mã trong khi đàn áp các tín đồ Cơ Đốc đã kéo tụt đạo đức toàn xã hội, khiến thiên tai nhân họa liên tiếp nổi lên.

Thời đó, bạo chúa Nero đã dùng khủng bố làm chính sách cai trị, lấy cớ hỏa hoạn La Mã để đàn áp tín đồ Cơ Đốc một cách tàn nhẫn nhất. Sau Nero, còn có nhiều hoàng đế La Mã khác đàn áp tín đồ Cơ Đốc, từ năm 64 sau CN đến đầu thế kỷ thứ 4, tổng cộng đã xảy ra hơn mười lần đàn áp như thế. Hình phạt dành cho các tín đồ có thể kể đến như: đóng đinh vào giá chữ thập, khoác da thú để ác thú cắn chết, đóng đinh họ vào cột làm đuốc dần dần thiêu chết… Các tín đồ Cơ Đốc hoặc là lựa chọn hối lỗi, hoặc lựa chọn cái chết. Rất nhiều tín đồ không từ bỏ đức tin bị giết. Chính từ sự đàn áp đối với tín đồ Cơ Đốc mà đế quốc La Mã bắt đầu liên tiếp phải chịu hậu quả từ thiên tai và dịch bệnh, tình hình kinh tế không ngừng xấu đi, đi đến bước đường suy vong. (Xem bài: Bệnh dịch đáng sợ khiến một La Mã không có đối thủ phải suy tàn)

Quốc gia bất nghĩa, dẫu mạnh cũng sẽ sụp đổ
Tín đồ Cơ Đốc bị treo lên làm “đuốc thịt” mua vui cho vua quan La Mã. (Tranh qua Pinterest)

Trong thế kỷ tồn tại thứ tư, sự xuất hiện của Constantine Đại Đế mở đầu cho sự nở rộ của Cơ Đốc giáo. Phần đế quốc La Mã (đế quốc Byzantine) mà Constantine Đại Đế (272-337 SCN) sùng đạo đặt định cơ sở tại Byzantium thì tiếp tục duy trì, trong khi phần đế quốc còn lại vốn đàn áp tàn khốc Cơ Đốc giáo thì đoản mệnh. Thế kỷ thứ năm, sau sự sụp đổ của Tây La Mã, đế quốc La Mã hợp nhất lại thành đế quốc Byzantine và trải qua 1000 năm cho đến khi hoàn toàn thất thủ trước Đế quốc Ottoman.

Đọc chuyện xưa ngẫm chuyện nay - Kỳ 10: Mưu sự tại nhân, thành sự tại Thiên
Tùy Dạng Đế Dương Quảng. (Tranh qua Wikipedia)

Dương Quảng là một vị hoàng đế bất tài, nhưng ngay cả một vị hoàng đế có tài như Thương Trụ Vương cũng không thoát khỏi kiếp số. Ngay từ nhỏ, Trụ Vương đã thông minh, có tài ăn nói không ai biện luận bằng, có thể hành động nhanh nhẹn dứt khoát và có sức khỏe hơn người. Theo sử sách ghi chép, Trụ Vương có thể tay không vật lộn với mãnh thú. Nhưng ông lại vô cùng bảo thủ, không nghe lời khuyên can từ người khác, cho rằng người trong thiên hạ không ai có tài bằng mình. Sau khi kế vị, Trụ Vương tăng thuế cao đối với dân chúng, sưu tập rất nhiều vật lạ quý báu, xây dựng thêm nhiều cung thất, lầu gác, lâm viên để vui chơi ngắm cảnh, thỏa mãn nhục dục và nữ sắc. Ông ta cũng giết hại tàn nhẫn trung lương, đề ra các khổ hình ngày càng tàn nhẫn. Nhưng cuối cùng, dù quân đội đông và mạnh hơn, nhà Thương cũng bị mất dưới tay Chu Vũ Vương, Trụ Vương phải tự kết liễu đời mình.

Một trường hợp tương tự trong lịch sử thế giới hiện đại là Adolf Hitler (1889-1945). Hitler ngay từ nhỏ là người có đam mê hội họa. Tự tin với tài năng của mình, Hitler đã quyết định đăng ký dự thi vào Học viện Mỹ thuật danh tiếng ở Vienna. Nhưng khi biết mình nằm trong danh sách 85 thi sính bị trượt trong số 113 người dự thi, Hitler đã vô cùng thất vọng: “Nó như một tia chớp làm lóa mắt tôi” (Mein Kampf, Adolf Hitler).

Sau này, cùng với việc tham gia vào quân đội và chính trường Đức, mang theo nỗi uất hận của cuộc đời học sinh không như ý, Hitler bắt đầu nuôi dưỡng một lý niệm cuồng say rằng, dân tộc của mình mới là dân tộc ưu tú nhất trên thế giới. Hitler coi hết thảy các dân tộc khác đều là hạ đẳng hoặc là chủng tộc thấp hèn. Dưới sự thúc đẩy mạnh mẽ của lý niệm ấy, Hitler vươn tới quyền uy và cường đại. Loại khát vọng đáng sợ này đã trở thành một trong những nguyên nhân tạo thành cuộc chiến tranh thế giới thứ hai. Cuộc chiến tranh khiến máu chảy thành sông, hơn nữa người Do Thái dưới sự đàn áp của Đức Quốc xã suýt nữa rơi vào nguy cơ tận diệt, phải lưu vong khắp thế giới.

Tuy nhiên cuối cùng, kết quả của sự tàn bạo mà Hitler gieo rắc là Đức Quốc Xã sụp đổ.

Lịch sử là bánh xe luân chuyển, quốc gia bất nghĩa, dẫu mạnh cũng sẽ sụp đổ, dù nó có hùng cường đến đâu. Siêu cường Liên Xô chẳng phải cũng sụp đổ rồi hay sao?

Bức tường Berlin sụp đổ, trong hiệu ứng tan rã domino của Liên Xô và các nước Đông Âu.

Quốc gia, dân tộc có thiện niệm là phù hợp với Thiên đạo nên mới có được sự may mắn, lập thiện chí mới có thể kết được thiện quả. Quốc gia không có thiện chí, đơn thuần chỉ vì lợi ích của bản thân mà tranh mà đấu thì càng quẫy đạp, càng vùng vẫy, càng bị tổn hại, thương vong.

Quyền lực và kim tiền khiến bao kẻ bị mê mờ mà cuối cùng gặp phải kết cục bi thảm, tai ương ngập đầu. Một quốc gia, một đảng phái nếu chạy theo những giá trị ấy thì điều chờ đợi chính là sự đào thải của lịch sử.

An Hòa

Cổ nhân có câu: “Quốc vô nghĩa, tuy đại tất vong”, một quốc gia nếu không có chính nghĩa thì cho dù rất mạnh, rất lớn cũng chắc chắn sẽ sụp đổ,

Danh ca Thái Thanh từ trần

Image may contain: 1 person, closeup
Image may contain: 2 people, people smiling, people sitting
Image may contain: 3 people, people smiling, suit
No photo description available.
Huỳnh Duy Lộc

Danh ca Thái Thanh từ trần

Danh ca Thái Thanh đã từ trần vào lúc 11:50 AM, ngày thứ ba 17.3.2020 tạI Orange county, bang California.

Bản tin của VnExpress: https://vnexpress.net/…/danh-ca-thai-thanh-qua-doi-4070193.…

Thái Thanh và “Tình hoài hương”

Trong một chương trình nhạc Phạm Duy ở hải ngoại nhiều năm về trước, nhạc sĩ Phạm Duy có bày tỏ lòng tri ân đối với người em vợ của ông là nữ ca sĩ Thái Thanh: “Không có Thái Thanh thì sẽ không có ai biết đến Phạm Duy”. Câu nói của Phạm Duy không phải là một lời xưng tụng quá mức vì Thái Thanh thật sự là người đã thể hiện xuất sắc rất nhiều ca khúc do ông sáng tác.

Thái Thanh là thứ nữ của ông Phạm Đình Phụng với người vợ thứ hai. Người vợ đầu của ông Phạm Đình Phụng sinh được 2 người con là Phạm Đình Sỹ và Phạm Đình Viêm. Người vợ thứ hai sinh ra Phạm Thị Quang Thái (tức ca sĩ Thái Hằng, vợ nhạc sĩ Phạm Duy), nhạc sĩ Phạm Đình Chương và con gái út Phạm Thị Băng Thanh (tức ca sĩ Thái Thanh). Thái Thanh còn một người chị gái lớn, sinh trước ca sĩ Thái Hằng, nhưng không may đã trúng bom chết khi còn nhỏ. Thái Thanh sinh ngày 5 tháng 8 năm 1934 tại làng Bạch Mai, Hà Nội. Năm 1946, khi 12 tuổi, Thái Thanh theo các anh chị lên Sơn Tây tản cư. Người chị đầu của Thái Thanh đã bị trúng bom tử nạn nên cha mẹ cô lại đưa con chạy về xuôi, mở một quán phở đặt tên là Thăng Long. Thái Thanh bắt đầu hát từ năm 13, 14 tuổi nhưng từ nhỏ, cô không theo học nhạc ở trường lớp nào. Chị em Phạm Thị Quang Thái, Phạm Đình Chương và Phạm Thị Băng Thanh thường biểu diễn ngay tại quán Thăng Long. Đầu năm 1949, chị em họ Phạm gia nhập các ban văn nghệ quân đội của Liên khu IV. Quán Thăng Long dời về chợ Neo (Thanh Hóa).

Tuy nhiên giọng hát của Thái Thanh chỉ được mọi người biết tới khi cô theo gia đình rời vùng kháng chiến, về thành và vào miền Nam vào năm 1951. Từ đó, tên tuổi của cô gắn liền với ban nhạc Thăng Long và những nhạc phẩm của Phạm Đình Chương, anh trai cô, Phạm Duy, anh rể cô, và rất nhiều nhạc sĩ khác cùng thời.

Nhạc sĩ Phạm Duy đã ghi chép về khoảng thời gian thành lập ban hợp ca Thăng Long ở miền Nam: “Một buổi sáng tháng 6 năm 1951. Trên chuyến máy bay cất cánh từ Gia Lâm, lời chào tạm biệt Hà Nội chưa kịp tan trong lòng mọi người, gia đình họ Phạm đã tới Saigon vào một trưa hè sáng sủa và mát mẻ. Chúng tôi xuống sân bay Tân Sơn Nhứt với một lời chào khác: Saigon, chào em!

Để sinh sống trong cuộc đời đã đổi mới, chúng tôi tới hát tại Đài phát thanh Pháp-Á (Radio France- Asie), phòng thu thanh đặt ở đại lộ de La Somme (đường Hàm Nghi) gần chợ Bến Thành. Mấy anh em họ Phạm thành lập một ban hợp ca lấy tên là ban Thăng Long (tên này đã được dùng làm bảng hiệu cho quán phở gia đình ở Chợ Đại, Chợ Neo trước đây). Rồi cũng trong tâm trạng lưu luyến dĩ vãng rất gần, Phạm Đình Viêm lấy tên là Hoài Trung, Phạm Đình Chương lấy tên là Hoài Bắc. Về phần nhạc mục (répertoire), ban Thăng Long đã có một số bài rất ăn khách do tôi soạn từ trước như “Nương chiều”, “Gánh lúa” hay mới soạn như “Tình ca”, “Tình hoài hương”… Ngoài ra những bài như “Nhạc đường xa” của Phạm Duy Nhượng, “Đợi anh về” của Văn Chung, “Được mùa”, “Tiếng dân chài” của Phạm Đình Chương cũng được hát…
Băng Thanh, cô em út trong gia đình, đổi tên là Thái Thanh để đi đôi với tên chị Thái Hằng. Thái Thanh khởi sự làm mê hoặc lòng người bằng giọng hát hãy còn rất mỏng của cô bé 17 tuổi. Bước vào nghề hát vào tuổi dậy thì, dù chẳng theo học một lớp dạy hát nào. Thái Thanh có lối hát rất Việt Nam, nghĩa là nhấn giọng vào từng chữ, giống như lối hát dân ca, hát chèo, hát chầu văn. Những bài như “Tình ca”, “Tình hoài hương” với âm vực rất rộng lúc đó được tôi soạn ra cốt để cho Thái Thanh hát và chỉ có cô mới hát nổi những nốt rất trầm (nốt Sol dưới) hoặc rất cao (nốt Sol trên) của hai tác phẩm này. Từ đó trở đi, đa số ca khúc của tôi đều dựa vào khả năng của giọng hát Thái Thanh. Cho tới khi tôi có thêm giọng Duy Quang, Julie và Thái Hiền…” (Hồi ký Phạm Duy, chương 1, tập 3)

Nữ ca sĩ Quỳnh Giao cũng nhận định về giọng ca Thái Thanh: “Thái Thanh có giọng hát đẹp như Kim Tước hay Ánh Tuyết, Mộc Lan, Châu Hà. Nhưng Thái Thanh lại khác hẳn mọi người ở khả năng phát âm rất rõ lời. Thái Thanh có sự bén nhạy thiên phú để hát mạch lạc từng câu, từng chữ với âm sắc hoàn toàn Việt Nam…” (Thái Thanh, lời ru của mẹ – Tạp ghi, tr. 310-311)

Sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, các quan chức văn hóa đến kêu gọi cô hát các bài hát tuyên truyền cho chế độ mới, nhưng cô nhất quyết từ chối. Chính vì vậy, cô bị cấm trình diễn, cấm xuất hiện trên báo chí, truyền hình, phát thanh suốt 10 năm liền cho đến khi sang Mỹ định cư vào năm 1985. Trong những năm đầu tiên tại Mỹ, cô là một trong những ca sĩ được mời đi lưu diễn nhiều nhất và được mời thu âm cho nhiều chương trình ca nhạc của Trung tâm Diễm Xưa. Sau đó, cô mở lớp dạy hát tại nơi dạy nhạc của nhạc sĩ Nghiêm Phú Phi ở quận Cam, bang Cali. Năm 1999, ở tuổi 65, cô quyết định giải nghệ và việc này được đánh dấu bằng một đêm trình diễn đặc biệt của cô cùng với các con và các cháu.

Phạm Duy đã chia sẻ về tâm tình của ông và bối cảnh trong đó ông đã viết ca khúc “Tình hoài hương”, ca khúc được Thái Thanh thể hiện thành công hơn ai hết: ”Gần hai năm đã trôi qua, kể từ ngày tôi bỏ vùng quê vào Hà Nội, rời miền Bắc vào miền Nam, lo ổn định nơi ăn chốn ở và thu xếp công kia việc nọ tại Sàigòn, rồi đi hát chỗ gần chỗ xa… Khi bắt đầu sáng tác lại, tôi soạn bài “Tình hoài hương” (1952). Nó là một bài hát hoài cảm, là sự nhớ nhung của riêng tôi đối với một nửa mảnh đất quê hương mà tôi vừa phải xa lìa. Ngờ đâu nó sẽ là bài hát hoài hương của một triệu người di cư vào Nam 2 năm sau đó. Rồi khi một triệu người khác, trong một thời gian khác, nghĩa là sau ngày lịch sử 30 tháng 4 năm 1975, phải vượt trời, vượt biển ra khỏi bán đảo chữ S thì bài “Tình hoài hương” của 20 năm trước lại trở thành một bài hát rất hợp tình, hợp cảnh… Bài hát nói tới sự nhớ thương con sông đào xinh xắn, nhớ phiên chợ chiều xa tắp, nhớ vòm tre non và làn khói ấm hương thôn nơi đó, trong mảnh đời thơ ngây của tôi, có con trâu lành nằm mộng bên đàn em bé, có mẹ già yêu dấu ngồi nghe tiếng sáo chơi vơi… Chao ôi là nhớ nhung!”

Ca khúc “Tình hoài hương” với giọng ca Thái Thanh (hát live):
https://youtu.be/lXiY-j1JI4U

Ca khúc “Tình hoài hương” trên Paris By Night 19:
https://youtu.be/rw-8IWG9vxM

Ảnh: Nữ danh ca Thái Thanh với Hoài Trung, Hoài Bắc Phạm Đình Chương và nhạc phẩm “Tình hoài hương”

Vì sao gọi “VÀO (VÔ) NAM, RA BẮC”

Image may contain: mountain, sky, outdoor, nature and water

Image may contain: plant, tree, grass, bridge, outdoor and nature
Image may contain: sky, tree and outdoor

Nguyễn- Chương Mt is with Nguyễn Kiều Phương.

Vì sao gọi “VÀO (VÔ) NAM, RA BẮC” (mà không gọi “vào Bắc, ra Nam”)?
“Đàng” có nhiều nghĩa, NHƯNG riêng chữ “ĐÀNG” (Đàng Trong, Đàng Ngoài), NGHĨA ĐÚNG LÀ GÌ?

Ngôn ngữ là bằng chứng sinh động lưu lại SỰ THẬT LỊCH SỬ, không xóa được!

&1&
Người Việt nói “vào (vô) trong”, chớ không ai đi nói “vào (vô) ngoài” hết. Cũng vậy, nói “ra ngoài, ra bên ngoài”, chớ không ai nói “ra trong”. Nghe trớt hướt, trật lất.
Vậy, khi nói “vào (vô) Nam” – tức là miền Nam được xem là “TRONG” (bên trong); còn “ra Bắc” – tức là miền Bắc được xem là “NGOÀI” (bên ngoài).

Từ đâu, từ hồi nào mà miền Nam trở thành “TRONG” còn miền Bắc lại trở thành “NGOÀI”?

&2&
Tới đây ắt hẳn quí bạn đều nhớ tới cuộc phân ranh hai miền NAM / BẮC, với danh xưng “Đàng Trong” (để chỉ từ phía Nam sông Gianh thuộc Quảng Bình cho đến tận Cà Mau) và “Đàng Ngoài” (để chỉ từ phía Bắc sông Gianh cho đến biên giới Việt – Tàu), vào thế kỷ 17.

Tôi có hỏi một vài bạn trẻ sinh viên, “ĐÀNG, nghĩa là gì?”.
Có bạn trả lời từ nhỏ đến lớn đi học không được thầy cô giải nghĩa, chỉ nghe nói “Đàng Trong / Đàng Ngoài” rồi học thuộc, vậy thôi. Thiệt sự vậy sao, trời? Lại có bạn bèn tra Google, gõ Wikipedia là từ điển “mở” (kêu bằng “mở” tùm lum, loạn xạ có đúng có sai), được giải thích như sau:
“Đàng là road, Trong là inside, Ngoài là outside. Đàng Trong tức là con đường bên trong, Đàng Ngoài tức là con đường bên ngoài”.

Đàng Trong là “con đường bên trong (hoặc) bên trong con đường”, đọc lên thấy khó hiểu (thế nào là “trong con đường”?), mờ mịt ý nghĩa hết sức. Rồi, đó là con đường nào vậy, mà lạ lùng, đặc biệt tới mức “bên trong con đường” thì… gồm cả một cõi miền Nam mênh mông luôn?

&3&
“Đường”, nếu theo đúng âm Hán-Việt thì có khoảng 20 chữ Hán khác nhau lận, cũng đều đọc là “đường”. Và, không có chữ “đường” nào mang ý nghĩa là “con đường” (road, street) hết ráo!

Để hiểu là “con đường” (road, street, avenue…), trong chữ Hán gọi là 路: “lộ” (như đại lộ 大路), hoặc là 道: “đạo”…Thành thử nếu cho rằng “đàng trong/đàng ngoài” nghĩa là “trong/ngoài con đường” thì phải viết chữ Hán là “nội lộ/ngoại lộ” (nên nhớ: hồi thế kỷ 17, chúng ta vẫn còn viết bằng chữ Hán chớ không phải chữ Quốc ngữ).

&4&
Thành thử tra tự điển chữ Nôm. Hồi xửa hồi xưa, thế kỷ 17, người Việt vừa xài chữ Hán vừa xài chữ Nôm (tức cũng dựa trên chữ Hán mà có những cách cấu tạo đủ kiểu, phức tạp lắm đa).
Trong Từ điển chữ Nôm, có ghi phát âm “Đàng” theo hai ký tự khác nhau: 唐, và 塘 . Để coi “đàng” nghĩa là gì.
唐, đọc là “đàng” (cũng được đọc là “đường”): có nhiều nghĩa nhưng không dính gì tới “con đường”, trong đó có một nghĩa hơi gần chút xíu, là “lối đi trong đình viện (sân nhỏ)”. Ừm, “ĐÀNG” (tỉ như trong danh xưng “Đàng Ngoài”) mà hiểu là… lối đi trong sân, coi bộ không ổn rồi đa.

Còn chữ thứ hai, 塘 (đọc là “đàng”, cũng được đọc “đường”) có mấy nghĩa lận, là cái ao, cái đầm, cái nhà… Coi bộ không hạp gì ráo với danh xưng “Đàng Trong / Đàng Ngoài”.

Thời may, trong Từ điển Thiều Chửu, Từ điển Trần Văn Chánh có ghi chú cái nghĩa nữa của chữ 塘 (đàng/đường) này là: “con đê, bờ đê”!

&5&
Quí bạn hãy cùng ngược dòng lịch sử…
Năm 1630, để ngăn chặn những cuộc tấn công từ Bắc hà (phía bắc sông Gianh) do vua chúa triều đình Thăng Long phát động, Chúa Nguyễn mời cậy nhờ Đào Duy Từ xây hệ thống hào lũy. Đặc biệt là “Lũy Thầy” với tổng chiều dài khoảng 34km, bắt đầu từ núi Đầu Mâu tựa vào dãy Trường Sơn kéo ngang ra tới cửa biển Nhật Lệ. Bề mặt thành lũy như mặt đê rộng rãi cho người lẫn voi, ngựa có thể dễ dàng đi lại trên đó.

Phòng tuyến giăng ngang giữa hai đầu núi và biển đã bịt kín các lối ra vào và hoàn toàn khống chế các mũi tấn công từ phía Bắc, phía bên ngoài thành lũy. Từ đó Nam hà (phía Nam sông Gianh trở vào) của Chúa Nguyễn được giữ vững.

=> ĐÀNG TRONG 塘 là cõi bên trong thành lũy (bờ đê 塘 của Lũy Thầy), về phía Nam.
ĐÀNG NGOÀI 塘 外 là cõi bên ngoài thành lũy, về phía Bắc.

&6&
Danh xưng “Đàng Trong”/”Đàng Ngoài” được lưu trong sách vở còn được nhìn thấy, đầu tiên là trong “Từ điển Việt – Bồ – La” của Alexandre de Rhodes (Đắc Lộ) vào năm 1651. Như vậy, cách gọi Đàng Trong/Đàng Ngoài xuất hiện trong quãng thời gian sau năm 1630 (xây đắp Lũy Thầy) và trước năm 1651 (được ghi trong Từ điển).

Rõ rành cách gọi hai miền là “Đàng Trong/Đàng Ngoài” được lấy theo hệ qui chiếu của miền Nam (từ phía Nam sông Gianh trở vào, Chúa Nguyễn gọi là “TRONG” – để phân định khác với Chúa Trịnh là “NGOÀI”).
Và, theo dòng thời gian sau đó, người dân miền Bắc cũng đã chấp nhận hệ qui chiếu này để gọi mình là “Đàng Ngoài”.

&7&
Vì lẽ, theo các sử liệu, trong giai đoạn phân tranh thì Đàng Trong phát triển mạnh mẽ hơn, mở rộng lãnh thổ tới Cà Mau; đồng thời xác lập những chuẩn mực văn hóa đa dạng!
Về đại thể, sự chuyển dịch trọng tâm về phía Nam là có lợi cho sự phát triển của người Việt và nước Việt nói chung.

Nguyễn Huệ (Quang Trung hoàng đế) vào năm 1789 đánh tan quân Thanh, đồng thời đặt dấu chấm hết đối với triều đình Hậu Lê tại Thăng Long. Cần nhớ: Nguyễn Huệ dựng nghiệp tại Qui Nhơn thuộc Đàng Trong. Nguyễn Huệ là người Đàng Trong.

Nguyễn Ánh, sau nhiều thăng trầm, đánh tan Tây Sơn, thống nhứt giang sơn, lên ngôi Gia Long hoàng đế năm 1802. Cần nhớ: Nguyễn Ánh dựng nghiệp dựa vào Gia Định và vùng châu thổ sông Cửu Long, đều thuộc về Đàng Trong.

&8&
Thực tế lịch sử đã in dấu ấn không bao giờ phai trong ngôn ngữ của người Việt, cho đến hiện nay! Gọi “ngoài Bắc” là xuất phát từ chữ “Đàng Ngoài”; gọi “trong Nam” là xuất phát từ danh xưng “Đàng Trong”.

Đã “TRONG (Nam)”, thành thử phải gọi là “VÀO/VÔ (Nam)”.
Cũng vậy, đã “NGOÀI (Bắc)” thì phải là “RA (Bắc)” (không ai đi nói “vào Bắc” hết ráo).
————————————————————————-
* Thắc mắc còn lại: “ĐÀNG” 塘 là con đê/bờ đê, vậy “lên đàng” bấy lâu nay được hiểu là “lên đường”, đúng hay sai?
Rồi, “Đàng Thổ” hồi thế kỷ 17 dùng để chỉ vùng Sài Gòn, Bến Nghé, đâu có bờ đê/con đê nào mà vẫn gọi là “Đàng”?
Bài viết tới đây dài rồi, để dành cho kỳ 2 giải đáp, đặng có cái mà đọc.

Hình ảnh: Sông Gianh ở Quảng Bình.
Di tích Lũy Thầy: cổng thượng Võ Thắng quan.
Di tích Lũy Thầy: cổng hạ Quảng Bình quan.

ĐCSTQ giá họa virus ‘viêm phổi Vũ Hán’ cho Mỹ theo kịch bản ban đầu

Dưới đây là bài viết thể hiện quan điểm cá nhân của ông Trần Duy Kiện, giáo sư người Hoa trú tại New Zealand.

Hoạt động diễn tập cho sự kiện y tế khẩn cấp tại hệ thống bệnh viện công lập thành phố New York (Ảnh: Public domain)

Phát biểu của ông Triệu Lập Kiên nói rằng trên thực tế Mỹ đã mang virus tới Vũ Hán thông qua “Thế vận hội Quân sự”, đã lây nhiễm tại đó một thời gian. Có tin đồn rằng phải chăng cơ quan liên quan cố tình làm ngơ, chính phủ cũng không hề ngăn cấm những tin đồn này, hơn nữa còn góp sóng thành bão.

Tới ngày 27/2, nhà dịch tễ học Trung Quốc Chung Nam Sơn đột nhiên nói rằng virus corona mới phát sinh tại Vũ Hán, nhưng nguồn gốc virus có thể đến từ nước ngoài. Cách nói này đã biến tin đồn lưu truyền trong dân gian thành suy đoán của chuyên gia. Lúc đó, rất nhiều người cho rằng ông Chung Nam Sơn là một chuyên gia, nói như vậy không đúng. Dẫu rằng nguồn gốc của virus có thể đến từ nước ngoài, nhưng cũng nên đưa ra một vài bằng chứng, không thể nói suông như vậy. Hiện nay phát ngôn viên Triệu Lập Kiên lại chỉ rõ rằng nước ngoài ở đây chính là Mỹ, Mỹ đã lợi dụng “Thế vận hội Quân sự” đưa virus vào Vũ Hán. Có thể thấy ông Chung Nam Sơn chỉ là người “ném đá” thăm dò mà thôi.

Thứ Sáu ngày 13/3, Quốc vụ viện Mỹ đã triệu kiến ông Thôi Thiên Khải, đại sứ của Trung Quốc tại Mỹ, phản đối trước cách nói của ông Triệu Lập Kiên, người phát ngôn Bộ Ngoại giao Trung Quốc. Tổng thống Trump đã phát biểu trong buổi họp báo tại Nhà Trắng rằng mọi người đều biết virus bắt nguồn từ đâu.

Về điều này, một phát ngôn viên khác của Trung Quốc, ông Cảnh Sảng lại nói: “Trung Quốc trước sau luôn cho rằng, đây là một vấn đề khoa học, cần lắng nghe ý kiến khoa học và chuyên ngành”, đây căn bản không phải là một câu trả lời trực diện.

Vậy virus bắt nguồn từ đâu? Khi dịch bệnh bước đầu lan rộng, có người đã bắt đầu chất vấn phải chăng Phòng Thực nghiệm P4 nghiên cứu virus Vũ Hán đã bị rò rỉ. Đồng thời còn đưa ra một vài tình huống có liên quan tới phòng thực nghiệm này làm căn cứ. Cũng có rất nhiều nghiên cứu chỉ ra rằng chợ hải sản Hoa Nam không phải là nguồn gốc của virus. Tuy nhiên, lúc này ĐCSTQ lại nói như đinh đóng cột rằng virus bắt nguồn từ chợ hải sản Hoa Nam, là do thói quen xấu ăn thịt động vật hoang dã của người Trung Quốc gây nên.

Vậy mà hiện nay Trung Quốc đột nhiên lại thay đổi chóng mặt, quay ngoắt sang đẩy trách nhiệm cho Mỹ. Họ nói rằng khi Thế vận hội Quân sự sắp bắt đầu, hải quan Vũ Hán và Ủy ban tổ chức Thế vận hội đã tổ chức một buổi diễn tập. Buổi diễn tập này mô phỏng toàn bộ quá trình xử lý khi phát hiện tại sân bay có một trường hợp nhiễm virus corona mới. Đây là bản tin do Nhật báo Hồ Bắc đưa tin, lúc này mọi người còn vô cùng lạ lẫm với cái tên của virus này.

Điều kỳ lạ là lẽ nào Trung Quốc sớm đã biết Mỹ có người nhiễm virus corona mới muốn vào Trung Quốc, quả thực là trùng khớp. Kỳ thực những chuyện đại sự xảy ra trên thế giới xưa nay không hề có sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Chúng ta thử xem xét lại manh mối của việc này từ góc độ khác trong một vài kịch bản đã được Trung Quốc dàn dựng cho Mỹ. Thời gian trước, trên mạng internet của Trung Quốc có một bộ “vấn đáp” tiêu chuẩn có tựa đề “Đề cương hỏi đáp chỉ đạo tuyên truyền về tình hình dịch bệnh liên quan tới Mỹ”.

Bộ “vấn đáp” này liệt kê 11 câu hỏi và trả lời. Trong đó gồm:

Hỏi: Nếu Mỹ không bùng phát dịch thì nên phản đối thế nào?

Trả lời: Dốc sức tuyên truyền virus corona mới là chiến tranh sinh học của Mỹ nhằm vào người Hoa, nhưng phải nhớ kỹ, chỉ có thể để kênh truyền thông đỏ thực thi việc này. Nếu Mỹ bùng phát dịch trên diện rộng, phải chỉ ra rằng thể chế chính trị của Mỹ không có lợi cho việc phòng ngừa dịch, đồng thời dốc sức khẳng định tính ưu việt của chính trị Trung Quốc. Nếu tỷ lệ tử vong của Mỹ giảm, có thể chỉ ra rằng chính phủ Mỹ che giấu số liệu dịch bệnh, thống kê số người chết vì viêm phổi corona mới thành tử vong vì cúm.

Tuyên truyền chống Mỹ của Trung Quốc là “toàn năng”. Hơn nữa Mỹ đã bắt đầu bùng phát dịch bệnh, vậy thì hãy đổ vấy lên Mỹ vào đúng lúc này, đồng thời viết riêng một bài về việc giám đốc Trung tâm Kiểm soát và Phòng ngừa Dịch bệnh Hoa Kỳ (CDC) thừa nhận số người tử vong vì cúm tại Mỹ có thể đã tử vong do nhiễm viêm phổi corona mới. Kỳ thực vị giám đốc này nói về tình hình hiện tại chứ không phải là trước kia. Nếu là trước kia, cũng có nghĩa là nói rằng quân nhân của Mỹ có thể đã mang theo virus tới Vũ Hán. Nếu quả thực là như vậy, thì Thế vận hội Quân sự gồm 109 quốc gia, có gần 10.000 người tham dự, lẽ nào những quân nhân này không mang theo virus về nước, như vậy lẽ ra các nước phải bùng phát dịch cùng lúc với Vũ Hán mới phải. Nhưng thực tế là các nước xuất hiện người lây nhiễm virus corona mới đều đi sau Vũ Hán, trường hợp nhiễm bệnh đầu tiên là từ Vũ Hán lây lan qua.

Mỗi lần Trung Quốc xảy ra thảm họa, ĐCSTQ đều vu oan giá họa cho nước ngoài. Năm xưa, hơn 40 triệu người chết vì nạn đói trong công cuộc Đại nhảy vọt, Trung Quốc giá họa cho Liên Xô vì đã ép Trung Quốc trả nợ. Tuy nhiên trên thực tế, Liên Xô không những không cần Trung Quốc phải trả nợ gấp, mà còn vận chuyển lương thực cho Trung Quốc, nhưng bị Trung Quốc từ chối.

Hiện giờ, ĐCSTQ lại đẩy ôn dịch sang cho Mỹ, đồng thời ngụy tạo hình ảnh bản thân thành người anh hùng lãnh đạo chống dịch, là tấm gương điển hình về chống dịch trên toàn thế giới. Thậm chí là Trung Quốc đã cứu vớt toàn thế giới, thế giới nợ Trung Quốc một lời cảm ơn. Cách làm vô sỉ đổi trắng thay đen này, ĐCSTQ đã quá quen tay, kỹ xảo đã đạt tới “đỉnh cao hoàn mỹ”. ĐCSTQ không chỉ là thảm họa của người Trung Quốc, mà còn là thảm họa của người dân toàn thế giới.

Blog Trần Duy Kiện

About this website

 

M.TRITHUCVN.NET

ĐCSTQ giá họa virus ‘viêm phổi Vũ Hán’ cho Mỹ theo kịch bản ban đầu

Tuyên truyền chống Mỹ của Trung Quốc là “toàn năng”. Hơn nữa Mỹ đã bắt đầu bùng phát dịch bệnh, vậy thì hãy đổ vấy lên Mỹ vào đúng lúc này

MIỀN TÂY…

MIỀN TÂY…

Vi rút Covid-19 có thể làm chết người ngay trước mắt, tức thời, nhưng đồng bằng sông Cửu Long – vựa lúa nuôi cả nước đang khô hạn, cạn kiệt nước (điều không thể tưởng tượng nổi) có thể gây thảm họa chết đói về lâu về dài.

Vẫn biết có nhiều lý do, như thiên tai, biến đổi khí hậu, Tàu cộng chặn dòng Mê Kông… nhưng việc không có chiến lược phát triển miền Tây Nam Bộ vững bền, coi nhẹ xem nhẹ vùng đất cực kỳ quan trọng này suốt bao năm là nguyên nhân cơ bản nhất.

Chưa bao giờ, tình trạng ly hương, tha phương cầu thực, bỏ nhà đi khắp nơi kiếm sống ở đồng bằng sông Cửu Long trầm trọng, kinh khủng như bây giờ.

Tôi nói thế bởi có căn cứ cụ thể. Quê bà xã tôi nằm ở cù lao Giêng, huyện Chợ Mới (An Giang), một vùng đất trù phú vào bậc nhất nước, giờ đây người thân họ hàng dưới đó bỏ vườn không nhà trống, đi khắp nơi Bình Dương, Vũng Tàu, Sài Gòn, ra phố Long Xuyên, Cần Thơ… làm thuê bởi không thể sống nổi với đất đai khô hạn, làm ăn canh tác khó khăn, chỉ còn vài người già, vài đứa trẻ con cầm cự với sự nghèo khó qua ngày.

Để một miền Tây Nam Bộ vốn giàu có trở nên kiệt quệ, đó là tội ác, cần ghi vào lịch sử cho con cháu mai sau hiểu được một giai đoạn kinh hoàng.

NGUYỄN THÔNG

Image may contain: outdoor and nature

Blogger: 6 giai đoạn nước Ý đã lâm vào khủng hoảng dịch bệnh

Ngày 14/3 vừa qua, anh Jason Yanowitz, một người dân Ý đã đăng lên Twitter 6 giai đoạn dịch bệnh mà đất nước này đã trải qua. Anh cũng nhắn nhủ với những người đang đọc tweet của mình rằng tình huống nghiêm trọng hơn nhiều so với tưởng tượng của một số người, và những gì đang xảy ra ở Ý có thể sẽ sớm trở thành hiện thực với các nước khác trên thế giới.

Nhiều người dùng Twitter sau khi đọc các tweet của Jason đã thốt lên rằng, họ đã “sáng mắt” ra rồi. Hãy cùng xem nước Ý đã trải qua những gì qua các tweet của Jason:

Nếu các bạn vẫn còn đang vui đùa với bạn bè, vẫn đi nhà hàng, vẫn cư xử như chuyện này chẳng có gì to tát, thì hãy tập trung mà nghe đây.

Bài viết này là của một công dân Ý.

Và như người ta vẫn nói:

“Thế giới ơi, các người không biết điều gì đang đến đâu:”

Tôi nghĩ mọi người đã biết rồi, nước Ý giờ đang bị phong tỏa vì dịch virus corona.

Tình huống rất tồi tệ, nhưng điều còn tồi tệ hơn là phải chứng kiến phần còn lại của thế giới hành xử như thể điều đó sẽ không xảy ra với họ.

Chúng tôi biết các bạn đang nghĩ gì, vì chúng tôi cũng từng nghĩ như các bạn.

Hãy xem mọi chuyện diễn tiến ra sao:

Giai đoạn 1:

Các bạn biết rằng virus corona đã đến, và ca đầu tiên xuất hiện ở nước bạn.

Vâng, chẳng có gì phải lo, chỉ là một kiểu cúm nặng mà thôi!

Tôi không phải ông già 75 tuổi, làm sao có chuyện gì được chứ?

Tôi bình an vô sự, mọi người phản ứng thái quá rồi, tại sao phải đi mua khẩu trang với trữ giấy vệ sinh làm gì?

Tôi vẫn sẽ sống như bình thường, chẳng có gì phải hoảng lên cả.

Giai đoạn 2:

Số ca nhiễm bắt đầu tăng đáng kể.

Người ta cách ly một hoặc hai thành phố nhỏ nơi phát hiện ra những ca đầu tiên và có rất nhiều người bị nhiễm (ngày 22/2) và gọi đây là “các vùng dịch”.

Chà, buồn và lo lắng một chút, nhưng người ta đang xử lý chuyện đó rồi, không việc gì phải bấn loạn hết.

Có một vài người chết, nhưng họ đều già cả rồi, truyền thông cứ làm quá lên mà câu khách, thật đáng xấu hổ.

Mọi người vẫn sống như bình thường… Tôi sẽ không ngừng ra ngoài chơi và gặp gỡ bạn bè, phải không nào?

Nó sẽ không lây cho tôi được đâu. Mọi người ở đây đều ổn.

Giai đoạn 3:

Số ca nhiễm tăng mạnh.

Một ngày thôi mà tăng lên gấp đôi.

Nhiều người chết hơn.

Họ tuyên bố phong tỏa và cách ly 4 khu vực nơi phần lớn các ca nhiễm được ghi nhận (7/3).

Ở Ý, 1/4 số địa khu đã bị cách ly để kiểm dịch.

Các trường phổ thông và đại học ở những vùng này bị đóng cửa, nhưng các quán bar, công sở, nhà hàng… vẫn mở cửa hoạt động.

Quyết định cách ly bị một số tờ báo tiết lộ sớm trước thời điểm nó được công bố…

… vậy là khoảng 10 ngàn người từ các khu vực cách ly đã đào thoát khỏi vùng ngay trong đêm để trở về quê nhà của họ ở các vùng khác ở Ý (việc này về sau sẽ to chuyện).

Phần lớn người dân ở 75% còn lại của nước Ý vẫn làm những gì họ vẫn làm bao lâu nay.

Họ không nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề. Bạn đến mọi nơi để khuyên mọi người rửa tay và hạn chế ra ngoài, không tụ tập đông người, trên TV cứ 5 phút là người ta lại nhắc lại những quy tắc này.

Nhưng vẫn chỉ như nước đổ lá khoai.

Giai đoạn 4:

Số ca nhiễm tăng cực nhanh.

Trường phổ thông và đại học đóng cửa trên cả nước ít nhất 1 tháng.

Tình trạng Y tế Khẩn cấp Quốc gia được ban bố.

Các bệnh viện quá tải, tất cả các khoa phải dọn sạch để dành chỗ cho bệnh nhân mắc virus corona.

Không còn đủ bác sĩ và y tá nữa rồi.

Họ kêu gọi những người đã nghỉ hưu và sinh viên 2 năm cuối trường y ra trận.

Không còn ca kíp gì nữa, làm hết sức có thể đi.

Tất nhiên các bác sĩ và y tá cũng nhiễm bệnh, rồi lây lại cho gia đình họ.

Quá nhiều ca viêm phổi, quá nhiều người cần chăm sóc đặc biệt, không còn đủ chỗ cho mọi người nữa rồi.

Tới lúc này thì như thời chiến vậy: bác sĩ phải lựa chọn ai được điều trị dựa trên khả năng sống sót của họ.

Thế có nghĩa là người già và những người bị đột quỵ không thể được chữa trị vì những ca nhiễm corona được ưu tiên.

Không còn đủ nguồn lực cho tất cả mọi người người nên họ phải phân phối sao cho đạt hiệu quả cao nhất.

Tôi ước gì mình đang đùa… nhưng đây đúng là những gì đang xảy ra.

Người người qua đời vì không còn đủ chỗ nữa.

Tôi có một người bạn là bác sĩ, anh ấy gọi cho tôi trong tình trạng suy sụp vì đã phải để 3 người nhắm mắt xuôi tay trong hôm đó.

Các y tá khóc nức nở vì phải chứng kiến bệnh nhân qua đời và không thể làm được gì ngoài việc cấp cho họ thêm chút oxy.

Họ hàng của một người bạn tôi vừa chết ngày hôm qua vì corona và vì người ta không thể chữa cho ông ta.

Hỗn loạn rồi, hệ thống đang sụp đổ!

Virus corona và cơn khủng hoảng mà nó gây ra, nơi nơi đều có thể nghe thấy chủ đề này.

>> Tổng hợp: Tình cảnh thê thảm của những người nhiễm bệnh tại Vũ Hán

Giai đoạn 5:

Còn nhớ 10 ngàn kẻ ngốc chạy từ vùng dịch tỏa ra khắp Italia không?

Vâng, cả nước phải tuyên bố phong tỏa (9/3).

Mục tiêu là trì hoãn sự lây lan của virus nhiều nhất có thể.

Mọi người có thể đi làm, đi mua đồ nhu yếu phẩm, đi mua thuốc và các cơ sở kinh doanh vẫn mở cửa vì nếu không nền kinh tế sẽ sụp đổ (giờ thì sụp rồi), nhưng bạn không thể di chuyển khỏi khu vực sống nếu không có lý do thích đáng.

Giờ là nỗi sợ hãi, bạn thấy rất nhiều người đeo khẩu trang và găng tay nhưng vẫn có những người nghĩ họ miễn nhiễm với virus, họ vẫn tụ tập thành nhóm lớn đến nhà hàng, vẫn đi bù khú với bạn bè và làm những trò tương tự như vậy.

Giai đoạn 6:

2 ngày sau, người ta thông báo tất cả (phần lớn) các cơ sở kinh doanh phải đóng cửa: quán bar, nhà hàng, trung tâm mua sắm, tất cả các thể loại cửa hàng, v.v.

Tất cả ngoại trừ siêu thị và cửa hàng bán thuốc.

Bạn chỉ có thể đi lại xung quanh nếu có giấy chứng nhận.

Giấy chứng nhận là một tờ giấy có giá trị chính thức ghi tên bạn, bạn đến từ đâu, bạn chuẩn bị đi đâu và làm gì.

Có rất nhiều điểm kiểm soát của cảnh sát.

Nếu bạn đi ra ngoài mà không có lý do chính đáng thì sẽ có nguy cơ bị phạt đến 206 euro (gần 5,5 triệu đồng Việt Nam)

Nếu bạn đã biết mình dương tính với virus (mà vẫn đi ra ngoài) thì bạn sẽ có nguy cơ bị phạt từ 1 đến 12 năm tù giam vì tội giết người.

>> Vì sao dịch COVID-19 tại Đài Loan và Ý khác nhau một trời một vực?

Lời cuối:

Đó là tình hình nước Ý cho đến ngày 12/3.

Hãy nhớ rằng tất cả chỉ diễn ra trong vòng 2 tuần…

Và từ giai đoạn 3 cho tới hôm nay (14/2) chỉ mới 5 ngày.

Ngoại trừ trừ Ý, Trung Quốc và Hàn Quốc, những nơi khác trên thế giới chỉ mới bắt đầu những giai đoạn đầu tiên, vậy nên để tôi nói cho mọi người:

Các vị không biết điều gì đang đến đâu!

Tôi biết vì 2 tuần trước tôi là một người không biết như thế, và nghĩ rằng mọi chuyện không quá tệ.

Nhưng nó rất tệ.

Và không chỉ vì bản thân con virus là rất nguy hiểm và chết người, mà còn vì tất cả những hậu quả mà nó mang đến.

Thật khó chịu khi phải chứng kiến tất cả những nước khác hành xử như thể nó chưa đến hay không tiến hành các biện pháp đề phòng cần thiết cho sự an toàn của công dân khi vẫn còn có thể.

Nếu bạn đọc được những dòng này, thì xin hãy cố gắng làm những gì tốt nhất cho bạn.

Vấn đề không tự đi giải quyết khi chúng ta phớt lờ nó.

Chỉ việc tự hỏi có bao nhiêu ca nhiễm chưa được phát hiện ở riêng nước Mỹ cũng là quá đáng sợ, và họ sẽ gặp rắc rối rất, rất lớn với cách vận hành của nước họ.

Tôi phải nói rằng chính quyền nước tôi đã từng làm tốt.

Các biện pháp là rất khắc nghiệt nhưng cần thiết, và đó có lẽ là cách duy nhất để giới hạn sự lây lan.

Người ta đang tiến hành các biện pháp để bảo vệ người dân như hoãn việc thanh toán các khoản vay cho các tháng tiếp theo, giúp đỡ các chủ cửa hàng ở những nơi buộc phải đóng cửa, v.v.

Tôi nhận ra rằng những biện pháp này thực sự khó, nếu không muốn nói là không thể áp dụng ở một số quốc gia, và thật sự đáng lo ngại với hậu quả của nó trên quy mô thế giới.

Phải chăng trận đại dịch này là bước ngoặt lớn thay đổi xã hội chúng ta?

(Ảnh minh họa, Shutterstock)

Theo BoredPanda, Jason cho biết các bạn của anh ở Ý cảm thấy rất “sợ hãi”. Anh cảm thấy bi quan về khả năng chống virus corona của nước Mỹ. Theo Jason, “Cách duy nhất để ngăn virus là phải kiểm tra tất cả mọi người. Điều này nghĩa là phải tiến hành hơn 300 triệu lần kiểm tra mỗi ngày, cũng sẽ đòi hỏi phải thay đổi tư duy sâu sắc trong cách thức chúng ta đang tiến hành.”

Mỗi một quốc gia có một cách phòng chống dịch khác nhau phụ thuộc vào rất nhiều yếu tố. Tuy nhiên với hiện thực nước Ý là ổ dịch lớn thứ hai thế giới chỉ sau Trung Quốc, thì thật khó để nói rằng chính quyền sở tại đã làm tốt, nếu so sánh với những nước có số ca nhiễm rất thấp như Đài Loan.

>> Đài Loan chống dịch xuất sắc nhờ… không tin ĐCSTQ

Theo Boredpanda,
Hạ Chi

 

M.TRITHUCVN.NET

Blogger: 6 giai đoạn nước Ý đã lâm vào khủng hoảng dịch bệnh – Trí Thức VN

Ngày 14/3, anh Jason Yanowitz, một người dân Ý đã đăng lên Twitter 6 giai đoạn dịch bệnh COVID-19 mà đất nước này đã trải qua.