Ngôn sứ có bị rẻ rúng, thì cũng chỉ là ở chính quê hương mình…- Cha Vương 

Thứ Tư rồi bạn ơi! Cố gắng lên nhé đừng bỏ lỡ cơ hội để sống vui vẻ và tốt lành hơn nhé.

Cha Vương 

Thứ 4: 22/10/2025

TIN MỪNG: Đức Giê-su bảo họ: “Ngôn sứ có bị rẻ rúng, thì cũng chỉ là ở chính quê hương mình, hay giữa đám bà con thân thuộc, và trong gia đình mình mà thôi.” (Mc 6:4)

SUY NIỆM: Trong truyện cổ Trung hoa có kể rằng: Dương Phủ lúc còn nhỏ nhà nghèo, nhưng hết sức cấy cầy để phụng dưỡng cha mẹ. Một hôm ông nghe bên đất Thục có ông Võ Tề đại sư rất nổi tiếng, ông liền xin song thân đến tầm sư học đạo. Ði được nửa đường, ông gặp một vị lão tăng bảo ông rằng:

– Ðược gặp Võ Tề đại sư chẳng bằng gặp Phật

Dương phủ hỏi: Phật ở đâu?

    Lão tăng bảo rằng: ngươi cứ quay trở về, gặp người nào quấn vải trên người, đi dép ngược là chính Ðức Phật đó.

Dương phủ nghe lời quay về, đi đường chẳng gặp ai cả. Về tới nhà, đêm khuya, trời tối, ông gọi cửa. Mẹ ông nghe tiếng con mừng quá, chạy vội ra, quấn vội chiếc mền vào người, đi đôi dép ngược ra mở cửa cho ông. Bấy giờ ông nhìn kỹ, giống như hình dáng Ðức Phật mà lão tăng đã mô tả.

Từ đó, ông mới hiểu ra rằng: Phật chẳng ở đâu xa mà là chính cha mẹ ở trong nhà. Đúng là “Bụt nhà không thiêng”! 

    Phải chăng đoạn Tin Mừng hôm nay là lời nhắc nhở về thái độ vô ơn và cố chấp của con người. Có bao giờ bạn khăng khăng phủ nhận những việc tốt lành hay kèn cựa và nói hành nói xấu lẫn nhau?

CẦU NGUYỆN: Lạy Cha nhân từ, xin giúp con có đủ sáng suốt và khôn ngoan để nhận ra giá trị tốt đẹp của nhau, để có thái độ tôn trọng và tri ân.

THỰC HÀNH: Tập nhìn vào cái tốt của nhau để sống vui tươi lạc quan, thay vì ôm ấm những gì tiêu cực và thiếu yêu thương chỉ dẫn đến đau buồn và thất vọng.

From: Do Dzung

***************************

Chúa Nhìn Con || Hồng Trần – Phạm Đình Đài

KHOẢNH KHẮC ÂN SỦNG- Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

 Lm. Minh Anh, Tgp. Huế

“Nếu chủ nhà biết giờ nào kẻ trộm đến, hẳn ông đã không để nó khoét vách nhà mình”.

Kính thưa Anh Chị em,

Thật bất ngờ, Chúa Giêsu nói đến những ‘khoảnh khắc ân sủng’ qua hình ảnh “trộm viếng đêm khuya”. Ngài muốn nói, ân sủng đến mà không hề báo trước; chỉ ai tỉnh thức mới nhận ra và mở cửa kịp thời.

Tiếp nối dụ ngôn người chủ đi ăn cưới về giữa đêm, Chúa Giêsu dạy chúng ta luôn sẵn sàng, vì không biết giờ nào Ngài đến. Ngài đã đến với nhân loại lần thứ nhất vào đêm Giáng Sinh, sẽ đến lần sau hết vào ngày thế mạt; nhưng giữa hai lần ấy, Ngài vẫn đến mỗi ngày, qua những ‘khoảnh khắc ân sủng’ – khi chúng ta cầu nguyện, tham dự Thánh Lễ, lãnh nhận các Bí tích, qua những biến cố buồn vui, hay qua những cuộc gặp gỡ tha nhân với lòng rộng mở. Mỗi khoảnh khắc ấy là một lần Ngài gõ cửa, ban ơn, tha thứ, chữa lành và sai đi. “Thiên Chúa thường ẩn mình trong những điều bất ngờ, chứ không nằm trong những dự tính của ai!” – Henri Nouwen.

Thư Rôma hôm nay nói đến ‘khoảnh khắc ân sủng’ lớn nhất – Chúa Kitô giải thoát chúng ta khỏi ách tội lỗi – “Tội lỗi sẽ không còn quyền chi đối với anh em, vì anh em không còn lệ thuộc vào Lề Luật, nhưng lệ thuộc vào ân sủng!”. “Ân sủng không phải là phần thưởng cho người công chính; đó là quà tặng dành cho người tan vỡ!” – Max Lucado. Ân sủng Giêsu như dòng suối đi tìm con người; suối lượn lờ, gõ nhẹ, va vào tim chúng ta từng ngày. Ngài mong mỏi chúng ta mở cửa để Ngài ùa vào, cùng chúng ta “dùng bữa” trong thân tình. Và lạ thay, chính Ngài lại là người phục vụ, “Chủ sẽ thắt lưng, xếp họ vào bàn ăn, và đi lại hầu hạ họ”.

Ngày kia, Tổng thống Gerald Ford đến thăm một đại học. Khi ông chuẩn bị điểm tâm với sinh viên, một cô gái vướng phải thảm, ngã nhào vào ông. Cô bối rối xin lỗi, ông chỉ mỉm cười và nói nhỏ, “Đừng sợ! Tôi hoàn toàn hiểu!”. Chúng ta không được định nghĩa bởi lần sa ngã, nhưng bởi bàn tay nâng chúng ta dậy; vì lẽ, nó luôn mạnh hơn tội lỗi, và tình yêu luôn đi trước mọi sám hối. Chính khi được nâng dậy, bạn biết mình thuộc về ai – thuộc về một tình yêu không bao giờ bỏ cuộc. “Ân sủng không xoá đi quá khứ của ta; nó cứu chuộc quá khứ ấy!” – Philip Yancey – biến cả những vết nứt thành nơi ánh sáng có thể lọt vào.

Anh Chị em,

“Đừng sợ! Tôi hoàn toàn hiểu!”. Đó cũng là lời Chúa Giêsu thì thầm với bạn và tôi. Ngài muốn chúng ta thực sự “đâm sầm” vào Ngài, để được Ngài ôm lấy, rửa sạch và nâng lên. Và đôi khi, chính Ngài lại “đâm sầm” vào chúng ta – có khi nhẹ nhàng khiến chúng ta ngây ngất, có khi mạnh mẽ khiến chúng ta tưởng chừng không sống nổi. Nhưng dưới bất cứ hình thức nào, kể cả trong đau khổ hay cái chết, đó vẫn là những ‘khoảnh khắc ân sủng’ – khi Thiên Chúa chạm đến chúng ta để biến đổi và cứu lấy chúng ta – “Ta được phù hộ là nhờ danh thánh Chúa!” – Thánh Vịnh đáp ca.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, để biến đổi con, hãy cứ đâm sầm vào con. Cho con mạnh dạn đâm sầm vào Chúa; những cú đâm sầm của ân sủng!”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế) 

*****************************************

Lời Chúa Thứ Tư Tuần XXIX Thường Niên, Năm Lẻ

Ai đã được cho nhiều thì sẽ bị đòi nhiều.

✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.     Lc 12,39-48

39 Khi ấy, Đức Giê-su nói với các môn đệ rằng : “Anh em hãy biết điều này : nếu chủ nhà biết giờ nào kẻ trộm đến, hẳn ông đã không để nó khoét vách nhà mình đâu. 40 Anh em cũng vậy, hãy sẵn sàng, vì chính giờ phút anh em không ngờ, thì Con Người sẽ đến.”

41 Bấy giờ ông Phê-rô hỏi : “Lạy Chúa, Chúa nói dụ ngôn này cho chúng con hay cho tất cả mọi người ?” 42 Chúa đáp : “Vậy thì ai là người quản gia trung tín, khôn ngoan, mà ông chủ sẽ đặt lên coi sóc kẻ ăn người ở, để cấp phát phần thóc gạo đúng giờ đúng lúc?

 43 Khi chủ về mà thấy đầy tớ ấy đang làm như vậy, thì thật là phúc cho anh ta. 44 Thầy bảo thật anh em, ông sẽ đặt anh ta lên coi sóc tất cả tài sản của mình. 45 Nhưng nếu người đầy tớ ấy nghĩ bụng : ‘Còn lâu chủ ta mới về’, và bắt đầu đánh đập tôi trai tớ gái và chè chén say sưa, 46 chủ của tên đầy tớ ấy sẽ đến vào ngày hắn không ngờ, vào giờ hắn không biết, và ông sẽ loại hắn ra, bắt phải chung số phận với những tên thất tín.

47 “Đầy tớ nào đã biết ý chủ mà không chuẩn bị sẵn sàng, hoặc không làm theo ý chủ, thì sẽ bị đòn nhiều. 48 Còn kẻ không biết ý chủ mà làm những chuyện đáng phạt, thì sẽ bị đòn ít. Hễ ai đã được cho nhiều thì sẽ bị đòi nhiều, và ai được giao phó nhiều thì sẽ bị đòi hỏi nhiều hơn.”


 

Mẹ ta trả nhớ về không

CHUYỆN CẦN GIUỘC – RẤT CẦN GIUỘC

Nguyễn Gia Khánh

  Người lớn tuổi thường hay quên, chúng ta thường hay gọi là lú lẫn. Nhưng có những giảm sút trí nhớ là tự nhiên do tuổi già, có khi lại là bệnh lý: sa sút trí tuệ Alzheimer, sa sút trí tuệ sau đột quỵ … hôm nay 21/10/2025 mà “lẫn” nghĩ rằng 21/09/2025 (ngày Quốc Tế bệnh Alzheimer) xin chia sẻ bài thơ của ĐỖ TRUNG QUÂN

“Ngày xưa chào mẹ, ta đi

Mẹ ta thì khóc , ta đi thì cười

Mười năm rồi lại thêm mười

Ta về thì khóc, mẹ cười lạ không

ông ai thế ? Tôi chào ông

Mẹ ta trí nhớ về mênh mông rồi

ông có gặp thằng con tôi

Hao hao…

tôi nhớ…

nó …người …như ông.

Mẹ ta trả nhớ về không

Trả trăm năm lại bụi hồng…

rồi..

đi…”

VUI KHOẺ MỖI NGÀY – MỌI ĐIỀU TỐT ĐẸP

Chuyện lừa đảo xưa và nay- Tác Giả: Hoàng Quốc Dũng

Ba’o Dan Chim Viet

Tác Giả: Hoàng Quốc Dũng

18/10/2025

Tôi thường hay viết về những vấn đề rắc rối, nhiều khi khiến người đọc nhức đầu, và cũng làm cho không ít người ghét tôi. Hôm nay, để thay đổi không khí và chuộc tội, tôi xin kể chuyện nhẹ nhàng hơn — vẫn là chuyện đời, nhưng dễ nghe hơn một chút.

Lừa đảo có muôn hình vạn trạng. Hôm nay, tôi kể lại một kiểu lừa rất hay mà rất có thể bạn chưa từng nghe.

Kẻ làm tiền giả

Có một ông A, vốn là người khá giả, hám tiền, sống ở Paris, có nhiều căn nhà cũ kỹ cho thuê vào năm 1937. Ông cũng sống ngay trong tòa nhà ấy. Trong cùng tòa nhà, có một bà B tương đối lớn tuổi, bị chứng mất ngủ. Ban đêm, bà thường đứng bên cửa sổ nhìn sang căn phòng đối diện và phát hiện người thuê nhà bên kia (anh T) không bao giờ ngủ, cứ đi đi lại lại suốt đêm, rồi đến sáng thì biến mất.

Bà B mách lại với ông A chủ nhà. Ông A thấy anh T là người lịch sự, đàng hoàng, luôn trả tiền thuê đúng hạn, nên cũng không nghi ngờ. Nhưng bà B lại hay thóc mách, nằng nặc đòi ông A phải điều tra, thậm chí còn nghi anh T là kẻ khủng bố.

Một đêm, ông A cầm súng lục, dùng chìa khóa dự phòng mở cửa phòng anh T, bất ngờ xông vào. Anh T sợ tái mặt, quỳ lạy van xin ông A đừng bắn. Ông A nhìn quanh và thấy căn phòng đầy những dụng cụ in ấn. Bi Ép hỏi, T run rẩy khai rằng mình đang làm tiền giả.

Anh T nói tiền anh in giống thật 100%, rồi đưa cho ông A hai tờ 1.000 franc, bảo ông cứ thử tiêu ngày mai.

Hôm sau, ông A mang tiền ra chợ tiêu, chẳng ai nghi ngờ gì. Thậm chí ông còn vào Ngân hàng Trung ương đổi tờ 1.000 franc thành tiền lẻ, cố ý nói nhân viên kiểm tra kỹ. Họ xác nhận hoàn toàn bình thường.

Thấy tiền giả mà như thật, lòng tham của ông A trỗi dậy. Đêm sau, ông lại lên gặp anh T, đòi chia một nửa số tiền in được, nếu không sẽ tố cáo cho cảnh sát. T sợ quá nên đồng ý.

Sau đó, A hỏi một đêm làm được bao nhiêu tờ. T đáp chỉ làm được hai tờ. A sốt ruột hỏi sao không tăng năng suất, T nói phải mua thêm một máy hiện đại hơn, giá 10 triệu. Ông A về đếm lại tiền, chỉ có 5 triệu, bèn tìm đến bà B kể lại hết chuyện và rủ đầu tư. Bà B tham tiền nên cũng góp 5 triệu.

Đêm hôm sau, ông A mang 10 triệu đến đưa cho T, bảo mai đi mua máy. Sáng hôm sau, T biến mất, không bao giờ quay lại.

A và B câm lặng, chẳng dám tố cáo vì sợ liên lụy. Họ không biết rằng T đã nghiên cứu kỹ từ đầu, thuê phòng chỉ để giả vờ làm tiền giả. Tiền mà T đưa cho A thử là tiền thật, nên cả ngân hàng cũng không nghi ngờ. Một cú lừa quá quái chiêu!

Sau này, T tiếp tục hành nghề lừa đảo, rồi cũng bị bắt. Trong lời khai, hắn kể lại vụ này — khiến cảnh sát vừa buồn cười vừa khâm phục.

Ngày xưa, con người cũng đã biết lừa nhau đến mức tinh vi như thế đấy.

Chuyện ngày nay

Đừng tưởng chỉ Việt Nam mới có chuyện lừa đảo qua điện thoại. Gần đây, điện thoại di động của tôi ở Pháp cũng liên tục nhận được các cuộc gọi lừa đảo. Bọn này tinh vi hơn, dùng số thuê bao thật ở Pháp để tăng độ tin cậy. Nhưng gặp phải tôi thì đúng là “gặp hạn”.

Chuyện lừa đảo qua mạng đã trở thành một hiện tượng toàn cầu. Người Việt Nam bị ảnh hưởng nặng nề. Từ những vụ lừa nhỏ lẻ ban đầu, nay nó đã trở thành một ngành công nghiệp với quy mô khổng lồ, thậm chí có sự đồng lõa của một số chính quyền.

Những “nhà máy lừa đảo” đầu tiên do mafia Trung Quốc lập ra vào khoảng năm 2010 tại Campuchia, quanh khu casino ở Sihanoukville, rồi lan sang Myanmar.

USIP (United States Institute of Peace) — Viện Hòa bình Hoa Kỳ, một cơ quan nghiên cứu độc lập do Quốc hội Mỹ tài trợ — có trụ sở ở Miến Điện với ông Jason Tower là giám đốc. Ông là chuyên gia nghiên cứu về vấn đề lừa đảo này.

Kèm theo bài viết này, tôi có bản đồ các « nhà máy » lừa đảo ở Đông Nam Á.

Tại những địa điểm này, có các tòa nhà kiên cố, được bảo vệ nghiêm ngặt. Theo USIP, các “nhà máy” này do mafia Trung Quốc tổ chức và điều hành, có sự bảo kê của chính quyền sở tại.

Điều gây sốc là số lượng và quốc tịch của những người bị lừa đến làm việc ở đây. Ước tính có 150.000–200.000 người, đến từ khắp nơi trên thế giới, thậm chí có cả người Pháp. Ở trung tâm “KK số 3”, có một nhóm lớn người Pháp chuyên lừa… người Pháp.

Số đông nhất vẫn là người châu Phi và châu Á.

Theo ông Jason Tower, ngành công nghiệp lừa đảo này kiếm được khoảng 70 tỷ USD mỗi năm, trong đó 46 tỷ từ châu Á, 5 tỷ từ Mỹ. FBI cũng có các số liệu về số người và số tiền của Mỹ bị lừa.

Những vụ lừa lớn thường không chỉ là “tiền điện, tiền nước” mà là các trò đầu tư tiền ảo, đánh vào lòng tham.

Các “nhân viên” trong đó cũng chỉ được hưởng một phần nhỏ, rồi bị ép tiêu tiền trong các dịch vụ mại dâm…

Một khi đã bị đưa vào đó thì không có đường ra. Nhiều người bị giam giữ, tra tấn, bán như nô lệ thời trung cổ. Một số quốc gia đã phải bỏ tiền chuộc công dân của mình. Tôi không biết VN ta có chuộc được công dân nào không.

Thậm chí, có những vụ bắt cóc người để đưa vào làm việc trong các “nhà máy lừa đảo”. Điển hình là vụ Hoang Xing, diễn viên Trung Quốc bị bắt cóc, khiến Bắc Kinh phải cử đoàn đặc nhiệm sang giải cứu.

May mắn là gần đây, các nước lớn — nhất là Anh và Mỹ — đã bắt đầu hành động mạnh để triệt phá hệ thống này. Nhưng công việc không hề dễ dàng, vì chúng được bảo kê bởi chính quyền sở tại, thậm chí có khi bởi nguyên thủ quốc gia.

Dù các “nhà máy” không nằm trong lãnh thổ Trung Quốc, nhưng mọi đường dây đều do người Trung Quốc cầm đầu. Mức độ dính líu của quan chức Bắc Kinh tới đâu thì chưa rõ, nhưng có một điều chắc chắn: Trung Quốc vẫn là kẻ hưởng lợi cuối cùng.

Một vài lời cảnh tỉnh

Mỗi người chúng ta đều phải cảnh giác để tránh bị thiệt hại. Những nguyên tắc cơ bản nhất để không bị lừa là:

Không tham. Ai cho không bất cứ thứ gì thì cũng không lấy — vì không ai cho không ai cái gì cả.

Không tin. Mọi lời hứa, mọi tin nhắn, mọi cú điện thoại nói đến tiền, dù là người quen, đều từ chối luôn.

Không chuyển tiền, không cung cấp thông tin cá nhân, nhất là mã OTP hay mật khẩu ngân hàng cho bất kỳ ai.

Lừa đảo xưa nay vẫn thế: chỉ khác ở chỗ phương tiện tinh vi hơn, còn lòng tham của con người thì vẫn y nguyên.


 

Câu chuyện của Trịnh Bá Phương

Kim Dao Lam

 Fb Cinta Bali Anda L

Câu chuyện của Trịnh Bá Phương và Đỗ Thị Thu (Thu Đỗ ) không chỉ là bi kịch của một gia đình bị đàn áp, mà là bản hùng ca về ý chí không khuất phục.

Dù bị tù đày, Trịnh Bá Phương vẫn giữ ánh mắt kiên định, không chấp nhận lùi bước trước bất công. Việc anh chính thức kháng cáo là hành động khẳng định quyền con người – quyền được nói lên sự thật và đòi hỏi công bằng.

Trong mười phút ngắn ngủi được gặp chồng, chị Đỗ Thị Thu không chỉ là người vợ đến thăm người thân bị giam, mà là người truyền lửa.

Chị đã mang đến cho anh niềm tin rằng cộng đồng vẫn dõi theo, rằng những gì anh làm không vô nghĩa. Sự điềm tĩnh, kiên gan của chị giữa bão tố cho thấy tình yêu không chỉ là cảm xúc, mà còn là một hình thức của đấu tranh – đấu tranh để giữ phẩm giá, giữ công lý cho người mình yêu.

Giữa bức tường sắt lạnh của nhà tù, hai con người ấy vẫn gặp nhau trong tự do của tâm hồn.

Họ chứng minh rằng tự do không phải là ân huệ ban phát, mà là quyền thiêng liêng mà con người phải kiên quyết giành lấy, dù bằng nước mắt hay bằng lòng can đảm.

Đó không chỉ là tình yêu giữa vợ và chồng – mà là tình yêu với công lý, với nhân phẩm, với Tổ quốc.

Ngọn lửa không tắt

Câu chuyện của họ là niềm cảm hứng cho những ai đang sống trong sợ hãi: rằng chỉ cần một người dám đứng lên, hàng ngàn trái tim sẽ nối theo.

Đỗ Thị Thu không đơn độc. Trịnh Bá Phương không gục ngã.

Ngọn lửa của họ vẫn đang cháy sáng, soi đường cho một ngày mai nơi tự do không còn là giấc mơ, mà là hiện thực được giành lại bằng lòng quả cảm và tình người.

Tự do không phải là ban phát.

Tự do là kết quả của những con người như họ – những người dám đứng, khi kẻ khác cúi đầu.


 

 Ta có trách nhiệm về tội của người khác không? – Cha Vương 

Chúc bạn một đôi mắt thật sáng như đèn pha để đẩy lùi bóng tối của tội lỗi trong ngày hôm nay nhé!

Cha Vươn

Thứ 3: 21/10/2025.  (t2-24)

GIÁO LÝ: Ta có trách nhiệm về tội của người khác không? Không. Ta không mang trách nhiệm về tội của người khác, trừ khi ta hướng dẫn sai hoặc dụ dỗ người khác phạm tội, khuyến khích ai phạm tội, cẩu thả không nhắc nhớ, không giúp ai tránh phạm tội (hiểu là khi có bổn phận). (YouCat, số 319) Vậy Có cơ cấu tội lỗi không? Tội luôn luôn là hành vi của một cá nhân đã làm điều xấu với ý thức và tự ý. Thực sự cơ cấu tội lỗi chỉ có theo nghĩa bóng mà thôi. (YouCat, số 320) Tuy nhiên có những cơ cấu xã hội và những thể chế nghịch với điều răn của Thiên Chúa đến nỗi phải kể là “những cơ cấu tội lỗi “, chúng thật ra là hậu quả của tội các cá nhân. (độc tài, phát xít …)

SUY NIỆM: Tự do lựa chọn một quyết định và gánh trách nhiệm về quyết định của mình, đó là đặc tính căn bản làm cho con người khác biệt với mọi loài tạo vật khác.  Thiên Chúa sáng tạo con người không giống như một chiếc máy cho ra lò hàng loạt sản phẩm cùng một mẫu mã như nhau.  Ngài tạo dựng con người mỗi cá nhân đều khác biệt và cho họ có tự do để lựa chọn giữa điều tốt và điều xấu. Tác giả sách Huấn Ca đã dùng một hình ảnh đơn sơ dễ hiểu: Đức Chúa đặt trước mặt con người lửa và nước, nếu muốn gì thì giơ tay mà lấy; Đức Chúa đặt trước mặt họ cửa sinh và cửa tử…  Người không truyền cho ai ăn ở thất đức, cũng không cho phép ai phạm tội.

   Nếu Thiên Chúa ban cho con người có tự do, là để họ dùng tự do ấy một cách đúng mức và để họ có trách nhiệm về những việc mình làm.  Vì con người hay lạm dụng tự do, nên Chúa đã thiết lập lề luật làm nền tảng để lượng giá một hành động của họ.  Lề luật của Thiên Chúa là mẫu mực cho mọi lề luật của loài người, nên luật đó có giá trị ưu tiên.  Mọi dân luật đều phải dựa trên luật của Thiên Chúa đã khắc ghi vào lương tâm con người. Đừng làm điều xấu, thì cái xấu sẽ không thắng được con. (Hc 7:1)

LẮNG NGHE: Khốn cho kẻ làm cớ cho người ta vấp ngã! Thà buộc cối đá lớn vào cổ nó và xô xuống biển, còn lợi cho nó hơn là để nó làm cớ cho một trong những kẻ bé nhỏ này vấp ngã. (Lc 17:1b-2)

CẦU NGUYỆN: Lạy Chúa, xin đừng để con đánh mất đi cảm thức về tội nhưng hãy giúp con nhận ra những sai lầm về tội lỗi của mình mà cố gắng xa lánh nó.

THỰC HÀNH: Cố gắng tập có thói quen xét mình trước khi đi ngủ mỗi ngày.

From: Do Dzung

*********************

Người Đàn Bà Tội Lỗi – Nguyễn Hồng Ân – ST: Maria Mai Phạm

THƯỢNG ĐẾ KHÔNG CHO AI TẤT CẢ

 Ở nước Mỹ xa xôi, có một cậu bé sinh ra trong một gia đình nghèo đến mức… từ nhỏ đến lớn chỉ có một đôi giày rách để đi học.

Mỗi khi nhìn qua cửa kính những cửa hàng sang trọng, ánh mắt cậu lại sáng lên đầy khát khao – chỉ mong một lần trong đời được mang đôi giày mới.

Rồi một ngày Giáng Sinh, cậu nghe người ta nói rằng:

“Trong đêm này, nếu con nói điều ước với Thượng Đế, Ngài sẽ cho con điều con muốn.”

Mang theo niềm tin ngây thơ ấy, cậu bước vào một cửa hàng giày, chỉ tay vào đôi giày mà mình yêu thích và nói với ông chủ:  “Chú ơi, hôm nay là Giáng Sinh. Cháu rất thích đôi giày này, chú có thể giúp cháu nói với Thượng Đế… để Ngài tặng cho cháu được không ạ?”

Ông chủ nhìn xuống đôi chân bé nhỏ, rách tả tơi của cậu, rồi khẽ mỉm cười.

Ông cầm đôi giày, đi vào trong, lát sau trở ra — nhưng trên tay chỉ còn một chiếc giày.

Ông nhẹ nhàng nói: “Thượng Đế bảo rằng, Ngài chỉ cho cháu một chiếc giày thôi. Còn chiếc còn lại… cháu phải tự mình kiếm lấy.”

Cậu bé mở to mắt hỏi: “Vậy cháu phải kiếm bao nhiêu tiền để mua được chiếc còn lại ạ?”

— “Hai đô la.”

Cậu gật đầu thật chắc: “Vâng! Cháu sẽ cố gắng kiếm đủ. Nhưng chú nhớ giữ chiếc giày kia cho cháu nhé!”

Những ngày sau đó, cậu bé đi khắp nơi nhặt ve chai, gom từng đồng lẻ.

Cho đến khi tròn hai đô, cậu chạy về cửa hàng, vừa thở dốc vừa chìa tiền.

Ông chủ mỉm cười, đặt vào tay cậu chiếc giày còn lại.

Cậu ôm đôi giày vào ngực — đôi giày đầu tiên trong đời, và có lẽ cũng là bài học đầu tiên về cuộc sống.

Nhiều năm sau, cậu bé nghèo ấy làm đủ nghề — từ nhân viên cứu hộ, bình luận viên, phát thanh viên, rồi bước chân vào nghệ thuật.

Và năm 1980, cậu bé năm nào trở thành Tổng thống thứ 40 của Hoa Kỳ — Ronald Reagan.

Khi được hỏi đâu là điều ảnh hưởng lớn nhất trong cuộc đời mình, ông kể lại câu chuyện về “một chiếc giày của Thượng Đế”:

“Tôi chỉ biết sau này, giá thật của đôi giày đó là 38 đô.

Một nửa cũng phải 19 đô, nhưng ông chủ chỉ lấy của tôi 2 đô – để dạy tôi một điều rằng:

Thượng Đế sẽ không cho bạn tất cả.

Ngài chỉ trao cho bạn một phần – phần còn lại, bạn phải tự nỗ lực mà giành lấy.”

Bởi vì điều kỳ diệu không đến trọn vẹn — nó đến vừa đủ để thử xem bạn có dám đi nốt con đường còn lại hay không.

 From: NguyenNThu


 

Con ơi, mẹ sẽ chờ con về!

Võ Hồng Ly

 21.10.2025

Nhật ký thăm tù của cô Nguyễn Thị Huệ, mẹ của người thanh niên yêu nước Huỳnh Đức Thanh Bình :

Cả tuần Sài Gòn mưa dầm. Hôm nay, 21/10/2025, mẹ đi thăm con Huỳnh Đức Thanh Bình ở trại giam Xuân Lộc lại là ngày nắng đẹp, thật là may mắn!                                                                                                                  

Với mẹ những lần thăm gặp con là một lần hạnh phúc, nhìn con khoẻ mạnh nở nụ cười khi nói chuyện với mẹ là bao mệt nhọc tủi buồn như tan biến. Con ơi, mẹ đếm từng ngày mong con về: còn gần 1.000 ngày nữa.                                                                                                   

Con và các chú, các anh gởi lời cảm ơn chị HLy và Nhạc sỹ TKhanh đã gởi thuốc, gởi dầu nóng cho anh em. Con kể từng món quà con nhận từ gói chà bông, đậu phộng rang của chú Tuyến đến hộp tóp mở nước mắm của chị Mai Trần, cá đù của chị Châu và cá một nắng của cô Bảo Liên… đều thấm đẫm tình thương yêu và sự quan tâm đến con và các chú, các anh chú. Còn nhiều nữa những sự quan tâm mà không sao kể xiết.                                                                           

Hôm nay mẹ kể về món quà thịt bò xào của cô Thu Vang. Cô mới ra tù chỉ khoảng hơn năm, buổi sáng bán thịt bò ở một chợ nhỏ, chiều cô giúp việc nhà theo tiếng. Cô đang ở nhà thuê nhưng tấm lòng dành cho con và các anh em trong đó thiệt là sâu nặng. Mẹ nhận 1,5 ký thịt bò từ cô, nhìn sự tảo tần và giọt nước mắt khi cô nói về con và các anh em, lòng mẹ thiệt sự xúc động… những món nợ ân tình này lớn quá, suốt cuộc đời mẹ con mình không trả nổi!                                                                                   

Mẹ kể chuyện về án tù “thêm 11 năm” của anh Phương. Nhìn ánh mắt thảng thốt của con, mẹ chỉ khuyên con thận trọng và thầm nguyện cầu cho gia đình cậu ấy được bình an. Bởi ngày cậu ấy ra tù thì đứa con mới sinh khi Phương bị bắt đã tròn 21 tuổi, còn gì đau xót bằng!                                               

Giữa những thị phi tranh chấp, những bất công phi lý vẫn còn những khoảng lặng bình an, những tốt đẹp giữa những con người với nhau, mẹ con mình biết ơn vì những duyên lành, những điều nhỏ nhoi đơn giản và dù chỉ là cỏ dại vẫn cố vươn về ánh sáng để nở những nhành hoa.                                                  

Con ơi, mẹ sẽ chờ con về!


 

HỌC CÁCH TỰ VUI VỚI CHÍNH MÌNH – BÀI HỌC LỚN NHẤT CỦA TUỔI GIÀ

 Tu Le is at Gota Coffee

Khi còn trẻ, ta dễ nghĩ rằng niềm vui là thứ được ban tặng từ bên ngoài: một cái ôm, một buổi họp mặt đông vui, một người yêu luôn nhắn tin mỗi tối. Nhưng rồi đời sống dạy ta một điều chậm rãi mà chắc chắn: hạnh phúc thật sự không nằm ở những tiếng cười xôn xao, mà nằm ở sự bình yên bên trong, lúc chẳng còn ai bên cạnh.

Có người già đi giữa phố, tay cầm túi xách nhỏ, dáng lặng lẽ như cái bóng dài của hoàng hôn. Thấy cụ ngồi ở công viên, nhẩn nha ăn một cái bánh mì nhỏ, mắt vẫn ánh lên niềm vui, tôi chợt nhận ra: người biết tự vui với chính mình, là người đã học được điều quan trọng nhất sau bao năm tháng bôn ba.

Người ta có thể sống giữa con cháu sum vầy, nhưng lòng vẫn thấy cô đơn. Bởi sự có mặt về thể xác không thể thay thế sự đồng hành của tâm hồn. Con cháu có thể hiếu thảo, có thể chăm lo từng bữa ăn, từng viên thuốc. Nhưng không ai có thể đi cùng ta vào giấc mơ đêm khuya, không ai sống thay những nỗi trống vắng âm thầm trong lòng.

Rồi sẽ đến lúc những buổi tụ họp thưa dần, ai cũng bận rộn với đời mình. Những tin nhắn thưa thớt, những cuộc gọi vội vã. Nếu ta không học cách tự làm bạn với chính mình, thì những tháng năm sau cùng của cuộc đời dễ trở thành những ngày dài thở dài.

Vì vậy, tập tự vui với mình không phải là buông xuôi, mà là buông bớt. Buông những kỳ vọng không cần thiết. Buông sự lệ thuộc vào người khác để được hạnh phúc. Buông cái thói quen đòi hỏi đời phải giống như trong mơ. Rồi ta mới thấy: sống nhẹ lòng là một nghệ thuật, mà ai cũng cần học, nhất là khi tuổi đã xế chiều.

Đừng chờ ai đó rảnh rang mới rủ ta đi uống cà phê. Hãy tự chọn một quán quen, tự kêu món mình thích, và lặng lẽ nhìn người qua lại như một thước phim đời. Đừng chờ con cháu nhớ ngày sinh nhật, hãy tự mua tặng mình một món quà – nhỏ thôi, nhưng ý nghĩa. Một chậu hoa, một cuốn sách, một cái bánh. Cuộc đời, có khi chỉ cần vậy là đủ để lòng ấm.

Người già sống thanh thản là người không giận con cháu vì ít gọi điện, không trách người thân vì không hỏi thăm đều đặn. Bởi người ấy hiểu rằng: ai rồi cũng có hành trình riêng, đâu thể quanh quẩn mãi bên nhau được. Cái quý của đời không nằm ở việc người khác nhớ mình mỗi ngày, mà ở chỗ mình nhớ thương họ một cách yên bình, không oán trách.

Tự pha một ly trà, tự đi bộ vài vòng quanh hồ, tự xem một bộ phim cũ từng thích. Đó không phải là những hành động nhỏ nhặt. Đó là những bài tập thảnh thơi giúp ta trở về với chính mình. Cuộc đời này, ai rồi cũng sẽ đối diện với những buổi chiều lặng gió, những đêm không ai bên cạnh. Học cách vui với những điều nhỏ nhất – ấy là đang chuẩn bị cho một tuổi già không tủi thân.

Người già hạnh phúc không phải người có nhiều tiền, nhiều nhà, mà là người có một tâm hồn đầy đủ. Đầy từ sự biết ơn. Đầy từ những kỷ niệm đã qua mà không tiếc nuối. Đầy từ sự bằng lòng với hiện tại, dù nó chẳng còn bao nhiêu náo nhiệt.

Có những thứ mất đi rồi ta mới biết quý, nhưng cũng có những thứ, chỉ khi buông bớt, ta mới thấy đời thảnh thơi hơn. Tình thân, nếu có – xin trân trọng. Nếu thưa vắng – xin nhẹ lòng. Sức khỏe, còn được bao nhiêu – hãy gìn giữ và trân quý. Ngày nào còn đi lại được, còn nghe được tiếng chim hót sáng mai – ngày đó còn là một món quà.

Tuổi già không nên chỉ là chuỗi ngày lặp lại, sống mòn. Tuổi già cũng có thể là mùa đẹp nhất, nếu ta biết sống chậm, sống sâu, sống tử tế – trước hết là với chính mình.

Sống đến ngần này tuổi, ai cũng từng trải qua mất mát, từng gãy đổ, từng hy vọng rồi thất vọng. Nhưng nếu sau tất cả, ta vẫn có thể mỉm cười với một buổi sáng đầy nắng, thấy lòng dịu lại khi nghe một khúc nhạc cũ, thì có nghĩa là ta đang sống thật sự, không cần ai thay mình, cũng không cần đám đông phải công nhận.

Và có lẽ, bài học lớn nhất của đời người – sau bao năm thăng trầm, chính là:

Biết tự vui, tự an, tự thương lấy mình.

____

#gotacoffee – #ngườiviếtgiữahaimiền


 

Ngân 98 và chiếc bẫy của Bộ Công an: Ai mới thật sự phạm tội?

Thai Pham

Chan Dung Lanh Dao

Ở Việt Nam, làm doanh nhân không chỉ là chuyện kinh doanh,  đó là một cuộc chơi sinh tồn trong ranh giới mong manh giữa luật pháp và quyền lực. Người ta phải đổ mồ hôi, trí tuệ, thậm chí cả “mưu mẹo” để tồn tại trong một hệ thống mà luật đôi khi chỉ là công cụ phục vụ cho phe mạnh hơn. Và khi đã “béo” đủ, khi có tiền, danh, hoặc tiếng, họ có thể bị “thịt” bất cứ lúc nào.

Vụ Ngân 98 chỉ là một lát cắt của cả cơ chế đó. Cô bị bắt vì bán thực phẩm chứa chất cấm, nhưng nghịch lý ở chỗ: mọi sản phẩm của cô đều có giấy phép, chứng nhận, kiểm nghiệm, tất cả đều do chính cơ quan nhà nước cấp. Nếu sản phẩm thật sự độc hại, thì lỗi nằm ở ai? Ở người kinh doanh, hay ở hệ thống đã cấp phép, kiểm định, và thu phí từ nó suốt nhiều năm?

Câu hỏi khó chịu hơn: tại sao 5 năm qua không ai động đến? Phải chăng vì cô vẫn “đóng phí bình thường”? Phải chăng vì đến một thời điểm nào đó, khi cần một “con dê tế thần”, một “vụ án điểm”, hoặc một màn dằn mặt trong nội bộ quyền lực, thì cái tên Ngân 98 được rút ra khỏi ngăn kéo?

Đây không còn là câu chuyện riêng lẻ. Những vụ việc từ Thùy Tiên, Quang Linh Vlog đến Shark Bình đều cho thấy một quy luật âm thầm: khi pháp quyền không minh bạch, doanh nhân chỉ là quân cờ. Người nào “biết điều” thì sống, người nào “lên tiếng” hoặc “chạm phe” thì bị xử lý,  nhân danh “chống sai phạm”.

Đó không phải là pháp trị, mà là pháp quyền có chọn lọc — nơi quyền lực điều khiển luật pháp, chứ không phải ngược lại.

Ở các quốc gia thật sự có pháp quyền, một vụ việc như Ngân 98 sẽ dẫn đến điều tra cả hệ thống: ai cấp phép, ai kiểm định, ai giám sát. Nhưng ở Việt Nam, chỉ có “người nhỏ” bị trói tay, còn “người cấp phép” thì lặng lẽ biến mất khỏi radar.

Khi công lý không còn là cán cân, mà là con dao, thì doanh nhân không còn làm kinh tế, họ đang chơi trò sinh tồn trong chuồng mổ của quyền lực. Và trong trò chơi ấy, ai “được nuôi” hôm nay, sẽ “bị thịt” vào ngày mai.

Chân dung lãnh đạo

#chandunglanhdao


 

SỰ IM LẶNG CỦA THIÊN CHÚA TRONG CẦU NGUYỆN KHÔNG CÓ NGHĨA LÀ NGƯỜI VẮNG MẶT- Philip Kosloski 

Philip Kosloski 

Chúng ta thường cảm thấy nản lòng khi cầu nguyện, khi cố gắng lắng nghe tiếng Thiên Chúa, nhưng chẳng có gì xảy ra và chúng ta có thể nghĩ rằng Người không ở đó.

 Bạn đã bao giờ thử ngồi thinh lặng, lắng nghe Thiên Chúa chưa?  Một số người trong chúng ta có thể đủ kiên nhẫn để ngồi đó trong vài phút, nhưng nhiều người trong chúng ta cảm thấy khó chịu sau 30 giây hoặc ít hơn.

 Thậm chí chúng ta có thể dễ dàng nghĩ rằng Thiên Chúa không hề ở đó, vì chúng ta nghĩ rằng Người không đáp lại lời cầu nguyện của mình.  Chúng ta có thể tự nhủ rằng nếu Thiên Chúa không đáp lại chúng ta bằng lời nói, thì Người không thực sự ở đó.

 Kiểu suy nghĩ này có thể dẫn chúng ta vào con đường tăm tối, khi chúng ta có thể bị cám dỗ từ bỏ cầu nguyện, hoặc thậm chí nghi ngờ sự tồn tại của Thiên Chúa.

 Tuy nhiên, truyền thống của Giáo Hội dạy chúng ta rằng chúng ta cần học cách chấp nhận sự im lặng của Thiên Chúa, nghỉ ngơi trong sự hiện diện thiêng liêng của Người. 

Sự im lặng của Thiên Chúa 

Đức Giáo Hoàng Bênêđictô XVI đã bình luận về khía cạnh này của cầu nguyện trong một buổi tiếp kiến chung năm 2012, nhắc lại khuynh hướng nghi ngờ sự hiện diện của Thiên Chúa trong cầu nguyện thinh lặng:

 Không chỉ sự thinh lặng của chúng ta mới giúp chúng ta lắng nghe lời của Thiên Chúa; trong cầu nguyện, chúng ta thường thấy mình đối diện với sự im lặng của Thiên Chúa, chúng ta cảm thấy như bị bỏ rơi, dường như Thiên Chúa không lắng nghe cũng không đáp lại.  Tuy nhiên, sự im lặng của Thiên Chúa, như đã xảy ra với Chúa Giêsu, không biểu thị sự vắng mặt của Người.  Người Kitô hữu biết rõ rằng Thiên Chúa hiện diện và lắng nghe, ngay cả trong bóng tối của đau khổ, bị từ chối và cô đơn. 

Đôi khi điều chúng ta thực sự cần không phải là những câu trả lời rập khuôn của Thiên Chúa, mà chỉ đơn giản là sự hiện diện của Người.  Điều này tương tự như việc một cặp vợ chồng thường ngồi bên nhau và không nói một lời.  Chỉ cần ở bên nhau là đủ và thậm chí có thể mang lại sự chữa lành cho mối quan hệ.

 Điều này cũng có thể xảy ra tương tự trong mối tương quan của chúng ta với Thiên Chúa.  Chúng ta có thể cần học cách đơn giản là “ở bên” Thiên Chúa và nhận ra sự hiện diện của Người.

 Đức Giáo Hoàng Bênêđictô XVI giải thích: “Một tấm lòng chăm chú, thinh lặng và cởi mở quan trọng hơn nhiều so với lời nói.  Thiên Chúa biết rõ chúng ta trong sâu thẳm tâm hồn, hơn cả chính chúng ta, và yêu thương chúng ta; và chỉ cần biết điều này là đủ.”

 Ngài nói thêm: “Thánh Phanxicô Xaviê đã cầu nguyện với Chúa rằng: Con yêu Chúa không phải vì Chúa có thể ban thưởng cho con thiên đàng hay đày đọa con xuống hỏa ngục, nhưng vì Chúa là Thiên Chúa của con.  Con yêu Chúa vì Chúa là Chúa.”

 Kiểu cầu nguyện này có thể khó khăn, đặc biệt nếu chúng ta được nuôi dạy với suy nghĩ rằng cầu nguyện phải bao gồm nhiều lời theo khuôn mẫu.

 Điều chúng ta cần làm vào một lúc nào đó trong cuộc đời là đơn giản nhận ra sự hiện diện của Thiên Chúa trong sự thinh lặng và bằng lòng nghỉ ngơi trong tình yêu mà Người không ngừng tuôn đổ xuống cho chúng ta.

Philip Kosloski – Chuyển ngữ: Lm. Phil. M. Nguyễn Hoàng Nguyên

Nguồn: Aleteia


 

SỰ CÔ ĐƠN – TIẾNG VỌNG CỦA TÂM HỒN TÌM VỀ CHÍNH MÌNH -Sr Mây Trắng, SPP

Gieo Mầm Ơn Gọi

Sr Mây Trắng, SPP

Chúng ta của thời đại hôm nay sống giữa vô vàn mối liên hệ: qua mạng xã hội, công việc, gia đình, bạn bè. Nhưng càng nhiều kết nối, dường như ta lại càng cô đơn. Cô đơn không còn là khoảng trống bên ngoài, mà là một nỗi trống vắng bên trong nơi con người cảm thấy lạc lõng ngay giữa những tiếng cười, giữa muôn lời nói, giữa chốn đông người.

Cô đơn, trong chiều sâu của nó, không chỉ là thiếu vắng người khác, mà là một lời mời gọi đối diện với chính mình. Khi mọi ồn ào tạm lắng xuống, khi những vai diễn xã hội được tháo bỏ, ta bỗng đứng trần trụi trước sự thật về bản thân với những khát vọng, nỗi sợ, và câu hỏi chưa có lời đáp. Chính trong cô đơn, con người được thử thách: hoặc chạy trốn, hoặc can đảm đi sâu vào nội tâm để tìm lại bản ngã thật.

Nhiều người sợ cô đơn, vì trong đó ta không còn điểm tựa. Nhưng có lẽ, chính nơi tận cùng của nỗi cô đơn, con người mới chạm được vào chiều sâu của tồn tại. Ở đó, ta nhận ra rằng mọi mối tương quan đều mong manh, chỉ có sự hiện diện của chính mình và của Đấng Tuyệt Đối là vững bền. Cô đơn, nếu biết đón nhận, không còn là nỗi buồn, mà trở thành con đường dẫn đến tự do và thức tỉnh.

Trong ánh sáng đức tin, cô đơn không phải là sự vắng bóng của Thiên Chúa, mà là không gian để Ngài đến gần hơn. Khi ta cảm thấy bị bỏ rơi, Ngài lại âm thầm hiện diện; khi ta tưởng mình lạc lõng, chính Ngài đang dìu ta qua đêm tối của tâm hồn. Cô đơn trở thành một thứ ân sủng giúp ta lắng nghe tiếng Chúa thì thầm giữa im lặng, và nhận ra rằng chỉ nơi Ngài, con tim con người mới tìm được sự bình an thật sự.

Cô đơn vì thế không còn là kết thúc, mà là một khởi đầu mới nơi con người gặp lại chính mình, gặp lại Thiên Chúa, và từ đó có thể bước ra, trao tặng tình yêu sâu hơn cho cuộc đời.

Lạy Chúa, giữa những ồn ào của cuộc sống hôm nay, khi lòng con trở nên trống rỗng và cô đơn bao phủ, xin cho con đủ can đảm để không trốn chạy, nhưng dám ở lại trong thinh lặng, để nghe được tiếng Ngài đang nói trong sâu thẳm tâm hồn. Xin biến nỗi cô đơn của con thành nơi gặp gỡ, nơi con nhận ra tình yêu Ngài vẫn âm thầm hiện diện, và để từ đó, con biết ra đi trao ban bình an và tình thương cho những người cũng đang cô đơn như con. Amen.

Sr Mây Trắng, SPP