Chặng Đàng Thứ Chín- Chúa Giêsu ngã xuống đất lần thứ ba – Cha Vương
KIÊN TRÌ – Lm. Minh Anh, Tgp. Huế
Lm. Minh Anh, Tgp. Huế
“Có kiên trì, anh em mới giữ được mạng sống mình!”.
Eliza, 16 tuổi, kết hôn với Andrew Johnson – một thợ may 20 tuổi chưa từng đi học. Bà kiên nhẫn dạy ông đọc và viết. Từ những tháng ngày nghèo khó, ông vươn lên trở thành tổng thống thứ 17 của Hoa Kỳ. Câu chuyện ấy minh hoạ sức mạnh của lòng kiên trì – “Bằng sự kiên trì, con ốc sên đã vào được tàu!” – C. H. Spurgeon.
Kính thưa Anh Chị em,
Thật thú vị! ‘Câu chuyện dài’ “Anh thợ may vào Toà Bạch Ốc” và “Con ốc sên vào được tàu” đưa chúng ta về ‘câu nói ngắn’ của Chúa Giêsu trong Tin Mừng hôm nay, “Có kiên trì, anh em mới giữ được mạng sống mình!”.
Tại sao sự ‘kiên trì’ lại quan trọng đến thế? Tại sao sự cứu rỗi của mỗi người lại gắn liền với nhân đức này? Bởi lẽ, môn đệ không trọng hơn Thầy. Nếu Chúa Giêsu là dấu chỉ và là khuôn mẫu của một ‘Đấng kiên trì’ giữa muôn vàn mâu thuẫn, thì những ai theo Ngài cũng không thể đi con đường nào khác. “Những thử thách cay đắng trong mắt chúng ta, thường là những phúc lành được che giấu!” – Oscar Wilde. Không vòng nguyệt quế nào không phải trả giá; không con đường lên trời nào trải toàn hoa hồng. Vì thế, nếu không có ‘kiên trì’ – nhân đức dũng cảm căn bản – thì những ý định tốt đẹp nhất cũng chỉ dừng lại ở ước mơ. “Kiên trì không phải là một cuộc chạy dài, nhưng là nhiều cuộc chạy ngắn nối tiếp nhau!” – Walter Elliot.
Ở mức độ trọn vẹn nhất, sự ‘kiên trì’ được tỏ lộ trên đồi Calvariô. Tại đó, Chúa Giêsu không chỉ chịu đựng, nhưng hiến dâng; không chỉ đau khổ, nhưng yêu thương; không chỉ chết đi, nhưng trao sự sống. Điều cứu độ chúng ta không phải là đau khổ tự nó, nhưng là tình yêu thể hiện trong đau khổ. Chính sức mạnh của tình yêu đã làm nên sự ‘kiên trì’ nơi Con Thiên Chúa, để Ngài vui lòng chấp nhận ý Cha và hiến trao toàn thân. Sức mạnh ấy làm đảo lộn logic tự nhiên: thay vì trốn chạy, thì ở lại; thay vì chống trả, thì tha thứ; thay vì tuyệt vọng, thì hy vọng. “Kiên trì cốt ở việc thanh thản chịu đựng những điều xấu xa đến từ người khác và chịu đựng mà không oán giận kẻ gây ra chúng!” – Grêgôriô Cả.
Anh Chị em,
“Có kiên trì, anh em mới giữ được mạng sống mình!”. Có quá nhiều hy vọng trong lời hứa này. Những thử thách, khủng hoảng, mất mát… chỉ là một phần của bức tranh lớn hơn, trong đó Thiên Chúa – Chúa của lịch sử – âm thầm dẫn dắt mọi sự đến chỗ viên mãn. Kitô giáo không phải là con đường của chiến thắng dễ dàng, càng không phải là một thứ chủ nghĩa “thắng nhanh”. Con đường Chúa Kitô đi là hành trình mỗi ngày, âm thầm, bền bỉ, trước sự hiện diện của Chúa Cha. Vì thế, kiên trì không phải là thái độ khắc kỷ lạnh lùng; trái lại, nó dạy chúng ta hiểu rằng, chỉ tình yêu mới có thể giữ chúng ta đứng vững cho đến cùng. “Đừng cầu xin một đời sống dễ dàng, nhưng hãy cầu xin sức mạnh và tình yêu để chịu đựng một đời sống không dễ dàng!” – Bruce Lee.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, con thường thích ‘đánh nhanh, thắng nhanh’. Giúp con bền bỉ khiêm tốn như con ốc sên, để một ngày kia, con lần tới được con tàu “Thánh Thiện!”, Amen.
(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)
***********************************
Lời Chúa Thứ Tư Tuần XXXIV Thường Niên, Năm Lẻ
Vì danh Thầy, anh em sẽ bị mọi người thù ghét. Nhưng dù một sợi tóc trên đầu anh em cũng không bị mất đâu.
✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca. Lc 21,12-19
12 Khi ấy, Đức Giê-su nói với các môn đệ rằng : “Người ta sẽ tra tay bắt và ngược đãi anh em, nộp anh em cho các hội đường và bỏ tù, điệu anh em đến trước mặt vua chúa quan quyền vì danh Thầy. 13 Đó sẽ là cơ hội để anh em làm chứng cho Thầy. 14 Vậy anh em hãy ghi lòng tạc dạ điều này, là anh em đừng lo nghĩ phải bào chữa cách nào. 15 Vì chính Thầy sẽ cho anh em ăn nói thật khôn ngoan, khiến tất cả địch thủ của anh em không tài nào chống chọi hay cãi lại được. 16 Anh em sẽ bị chính cha mẹ, anh chị em, bà con và bạn hữu bắt nộp. Họ sẽ giết một số người trong anh em. 17 Vì danh Thầy, anh em sẽ bị mọi người thù ghét. 18 Nhưng dù một sợi tóc trên đầu anh em cũng không bị mất đâu. 19 Có kiên trì, anh em mới giữ được mạng sống mình.”
Không thể hiểu được…
Không thể hiểu được…
- Một hệ thống…ối dồi ôi!
Xin đọc các thông tin rời rạc nhưng đầy ý nghĩa dưới đây, để thấy cái cách mà hệ thống đang vận hành là kỳ lạ đến như thế nào.
Báo Pháp luật TPHCM sáng nay đăng bài “Phú Yên cũ bị ‘dìm’ trong lũ dữ, trách nhiệm nằm ở đâu?”, trong đó nêu lên nhiều điểm chết người: Chánh văn phòng UBND xã Hòa Mỹ cho biết “có nhận thông báo về mức xả lũ của thủy điện Sông Ba Hạ và gửi thông báo, cảnh báo bà con sơ tán, di dời tài sản”; chủ tịch xã cũng khẳng định “Chúng tôi thông tin bằng cách hệ thống loa phát thanh, cho cán bộ xã đến từng thôn phát loa thông báo, cảnh báo trên hệ thống mạng xã hội, trang thông tin xã… Song nhiều người vẫn rất chủ quan.”
Nhưng người dân lại cho biết “Cứ nói xả lũ mà có nghe ai thông báo gì đâu, không biết xả bao nhiêu, chỉ thấy nước lên ào ào”.
Chủ tịch UBND phường Phú Yên cho hay địa phương được thông báo đầy đủ về hoạt động của thủy điện Sông Ba Hạ trong vòng mỗi giờ. Lúc cao điểm, các thông báo cập nhật diễn ra trong vòng mỗi 15 phút. “Thông tin về xả lũ của thủy điện được chuyển đến người dân cũng bằng các nhóm mạng xã hội, tin nhắn, thông qua các cuộc họp. Những điểm đi lại được thì gặp trực tiếp người dân thông báo” – ông Cảnh thông tin.
Tuy nhiên, khi được hỏi về việc người dân cho rằng họ không được thông báo dẫn đến bị động, ông Cảnh im lặng và ngắt điện thoại.
Chủ tịch tỉnh “thừa nhận công tác dự báo trong trận lũ lịch sử vừa rồi “không có trong kịch bản”, dẫn tới bị động”. PV hỏi là “Vì sao nhiều người dân nói họ không hề được thông báo, cảnh báo về đợt xả lũ với lưu lượng lớn chưa từng có?”. Ông Tuấn đáp: “Có thể trong lúc này nhiều người hoang mang, có người có thể nhận được, có khi không nhận được thông báo”.
Trên báo VnExpress, TS Nguyễn Quốc Dũng (Phó chủ tịch Hội Đập lớn và Phát triển nguồn nước Việt Nam) cho rằng “nếu các hồ thủy điện xả lũ sớm sẽ giảm được ngập, tuy nhiên đang thiếu đội ngũ tư vấn cho chủ tịch tỉnh ra quyết định này”. “Ông Dũng cho rằng “điều đáng lo là ai cũng đúng”, chủ đập khẳng định làm đúng quy trình, Ban Chỉ huy phòng chống thiên tai cũng ra lệnh đúng quy định. Nhưng địa phương lại thiếu đội ngũ tư vấn, đủ chuyên môn thủy văn, thủy lực để tham mưu chủ tịch tỉnh quyết định xả lũ sớm”. (dẫn Báo Thanh Niên).
Cũng trong bài này, ông Dũng đặt câu hỏi “nếu xả lũ sớm nhưng sau đó không mưa, thiếu nước sản xuất điện, ai chịu trách nhiệm? Trong quá khứ đã từng có thủy điện xả sớm khiến hồ cạn, không phát đủ điện và bị phạt nặng vì thiếu công suất”.
Việt Nam hiện đang chống thiên tai như thế nào:
Mỗi hồ vận hành riêng lẻ: Tập đoàn điện lực (EVN) quản lý hồ thuỷ điện của họ; Bộ NN&PTNT quản lý hồ thuỷ lợi; UBND tỉnh chỉ đạo khi có sự cố; Bộ TNMT dự báo mưa nhưng không có quyền chỉ đạo xả lũ.
Theo đó, trạm đo gửi số liệu (30–60 phút/lần) → người trực hồ báo cáo lên tỉnh → tỉnh xin ý kiến liên tỉnh hoặc bộ → ra lệnh xả.
Không có “bộ tổng chỉ huy chung”.
Ngày 22.11, UBND tỉnh Đồng Nai đã phải làm văn bản gửi tới 17 nhà máy thủy điện phối hợp cung cấp thông tin điều tiết xả tràn, xả lũ về hạ lưu của các hồ thủy điện trên lưu vực các sông Đồng Nai, La Ngà, Sông Bé. Đây là điển hình, minh chứng hung hồn cho việc mạnh ai nấy làm, ối a ba phèng, lốc bốc xoảng trước cuộc sống và tính mạng hàng triệu người dân.
- Không thể tiếp tục theo cách cũ
TS Nguyễn Quốc Dũng (Phó chủ tịch Hội Đập lớn và Phát triển nguồn nước Việt Nam) nhận định “điều đáng lo là ai cũng đúng”, chủ đập khẳng định làm đúng quy trình, Ban Chỉ huy phòng chống thiên tai cũng ra lệnh đúng quy định. Nhưng địa phương lại thiếu đội ngũ tư vấn, đủ chuyên môn thủy văn, thủy lực để tham mưu chủ tịch tỉnh quyết định xả lũ sớm. Phần lớn cán bộ tham mưu hiện nay thuộc các Sở Nông nghiệp hoặc Công Thương, không phải chuyên gia chuyên sâu.
Sợ quá! Một cỗ máy mà mỗi quyết định được đưa ra sẽ ảnh hưởng đến hàng triệu người nhưng “Phần lớn cán bộ tham mưu hiện nay thuộc các Sở Nông nghiệp hoặc Công Thương, không phải chuyên gia chuyên sâu”!
Chúng ta không thể tiếp tục vận hành một “hệ thống chạy bằng cơm” theo cách này.
Trước tình trạng biến đổi khí hậu ngày càng nghiêm trọng, số lượng thủy điện vẫn đang ngày càng tăng lên, mà vẫn dùng “nồi đồng cối đá”, nặng tính hành chính quan liêu “chân không bén đất” thì không thảm họa mới là lạ.
Với công nghệ hiện đại như ngày nay phải có một hệ thống điện tử được vận hành hoàn toàn tự động, không thể tiếp tục “chạy bằng cơm” nữa. Hình dung rằng, mọi số liệu về lượng mưa, về lưu lượng dòng chảy, về mực nước trong các hồ… sẽ được thiết bị thông minh tự động truyền trực tiếp về máy chủ, hiển thị trên màn hình lớn của “bộ chỉ huy”. Chiếc máy này cũng tự động phân tích và ra lệnh, ví dụ: 15:00 xả hồ A, di dời dân xã B; 17:15 xả hồ C, di dời dân xã D, E…
Máy chủ sẽ tự động đẩy lệnh về các hồ chứa và các địa phương, hệ thống cảnh báo sẽ lập tức vang lên, người trực “ấn nút”, loa phóng thanh xã/phường phát đi thông báo, toàn bộ lực lượng phòng chống thiên tai được kích hoạt “ra quân”.
Các nước tiên tiến họ làm như vậy đó.
Chủ tịch tỉnh ở ta vốn không có chuyên môn, cơ quan tham mưu cũng không chuyên môn nốt, ngồi chờ nhận thông báo bằng giấy, đọc xong thì hạ du đã trôi nhà mất mạng. Đó là chưa nói còn phải “làm công văn xin các thủy điện ở tỉnh bên cung cấp thông tin xả lũ” nữa thì…chỉ còn nịt!
Phải dùng công nghệ, máy móc sẽ làm việc đó. Cứ ngồi nhìn lên bảng điện tử như nhìn màn hình chứng khoán ấy, các con số được cập nhật từng phút, lệnh được đồng bộ và trực quan, không thể cứ “mo cơm quả cà” mãi thế này được.
Đến bao giờ chúng ta mới thiết kế được một hệ thống tự động như vậy? Bốn chấm không đâu rồi mà cứ để diễn ra mãi tình trạng “chủ đập đúng, chủ tịch tỉnh cũng đúng, chỉ do người dân không kịp chạy”?
Thái Hạo
Nguồn FB Thái Hảo
Vì bình yên – thật ra – là món quà mà không phải ai ngày hôm nay cũng có.
Sáng nay mở mắt ra, nếu ta còn nghe tiếng người thân trong nhà, còn thấy bếp lửa ấm, còn có bữa cơm nóng đặt trước mặt…
Thì ta đã may mắn hơn biết bao sinh mạng đang run rẩy giữa biển nước miền Trung.
Nếu tối về còn có ánh đèn, có chiếc chăn khô để trùm lên người, có chiếc điện thoại vẫn bắt được sóng để gọi cho người mình thương…
Thì đó là hạnh phúc mà không phải ai lúc này cũng có được.
Ngoài kia, mưa vẫn trút xuống không ngừng.
Nước lũ cuộn lên như muốn nuốt trọn tất cả – nhà cửa, ruộng vườn, kỷ niệm và cả hy vọng của bao gia đình.
Có những em bé ôm nhau co ro trên nóc nhà, có những người mẹ chỉ cần nghe một cuộc gọi an toàn của con cũng đủ rơi nước mắt.
Giữa dòng nước lạnh cắt da ấy, con người vẫn vịn vào nhau mà sống.
Những bàn tay run rẩy chìa ra để cứu nhau.
Những tiếng kêu cứu vọng trong đêm tối nghe đến nhói lòng…
Chỉ cần một người buông xuôi, một tia hy vọng sẽ tắt, và một mạng sống có thể bị dòng nước cuốn đi trong khoảnh khắc.
Trong phút giây này…
Xin chúng ta đừng than phiền những điều vụn vặt.
Đừng so đo hơn thua, đừng chấp nhặt những chuyện nhỏ nhoi.
Chỉ cần còn được sống, còn được ăn no, còn có mái nhà trú mưa trú nắng – đã là phước phần lớn lao.
Cầu mong miền Trung bình an.
Cầu cho những người đang oằn mình trong nước lũ được trở về với đất lành, mái ấm và những vòng tay thương yêu.
Và cầu mong mỗi chúng ta, từ hôm nay, biết trân trọng từng hơi thở, từng bữa cơm, từng buổi sáng bình yên…
Vì bình yên – thật ra – là món quà mà không phải ai ngày hôm nay cũng có.
#lulut2025 – #songtot – #chiase – #Trantrongvabieton
Gabriela Nguyễn và phong trào ‘Appstinence:’ Tìm lại giá trị chân thực
November 25, 2025
Kalynh Ngô/Người Việt
San Jose, California (NV) – Gabriela Nguyễn là một cô gái thuộc thế hệ “Gen Z” – những người sinh ra khoảng từ năm 1997 đến năm 2012, hay còn gọi là “Zoomer” – từng có một iPod Touch lúc 9 tuổi, 10 tuổi có danh khoản Facebook, 12 tuổi sở hữu điện thoại thông minh (smartphone), và những đêm làm bài tập kéo dài chỉ vì mải mê lướt mạng xã hội. Cho đến một ngày cô nhận ra, “smarphone và mạng xã hội là lực hút của tất cả diễn biến chung quanh chúng ta.”
Gabriela Nguyễn và chiếc điện thoại Mudita Kompakt trắng đen, không Internet, chỉ có chức năng nghe, gọi, và nhắn tin. (Hình: Chụp qua Zoom, Kalynh Ngô/Người Việt)
Năm 2024, khi đang học cao học ngành chính sách giáo dục ở đại học Harvard University, cô lập ra “Appstinence” (Sự Tiết Chế), một phong trào đang gây tiếng vang lớn trong thế hệ “Gen Z” liên quan đến việc tìm lại giá trị chân thực của cuộc sống khi thoát ly mạng xã hội.
Nghiện mạng xã hội
Như những người trẻ cùng thế hệ, Gabriela Nguyễn, sinh năm 2000, lớn lên ở Silicon Valley, California, học trường trung học Presentation, một ngôi trường xác định công nghệ là “con đường dẫn đến thành công” đã có những năm chìm trong mạng xã hội.
“Tôi cứ lướt, lướt, lướt hàng giờ mỗi ngày. Tuổi thơ của tôi nhanh chóng chìm vào những trò chơi ảo vô nghĩa, những hiệu ứng chỉnh sửa ảnh phi thực tế, và những video ngắn gây nghiện trên Instagram, Snapchat, và sau này là TikTok,” Gabriela kể lại, qua cuộc trò chuyện trên Zoom.
Nhưng rồi cô nhanh chóng nhận ra việc đó gây ra quá nhiều vấn đề. Cô dành rất nhiều thời gian một ngày để theo dõi những người không quen biết trên thế giới đang làm gì. Và quan trọng, Gabriela nhận ra, mạng xã hội quyết định tâm trạng của cô vào buổi sáng. Nó khiến cho cô gái trẻ càng thêm ám ảnh về bản thân, cố gắng tạo một bản tin Instagram hoàn hảo, vừa đẹp mắt vừa ghét chính mình vì điều đó.
“Tôi nhận ra rằng thật khó để làm bài tập về nhà, hoặc tôi không còn thường xuyên nói chuyện trực tiếp với con người nữa,” Gabriela nhớ lại, tự hỏi, và tự trả lời.
Càng dành nhiều thời gian trên các nền tảng mạng xã hội, Gabriela càng khó nhận ra bản thân. Cô luôn để ý đến vẻ bề ngoài của mình và “nói bằng tiếng lóng mà tôi không hoàn toàn hiểu.”
Đến một lúc, Gabriela thấy cần phải thay đổi.
“Tôi đã thử nhiều cách khác nhau mà mọi người gợi ý. Ví dụ như cai nghiện kỹ thuật số, cất điện thoại ở phòng khác để có thể tập trung làm việc lúc cần, nhưng chúng không thật sự giải quyết được gốc rễ của vấn đề,” cô gái trẻ nói.
Hàng loạt nỗ lực thực hiện như tránh xa, xóa các danh khoản mạng xã hội, nhưng tất cả đều tạm thời. Bởi vì, “có lúc tôi không dùng 30 ngày và xóa Instagram của mình, nhưng lại mở lại.” Cô đã tạo lại danh khoản Snapchat và TikTok hết lần này đến lần khác. Ngay cả khi ngừng sử dụng Snapchat và TikTok, Gabriela vẫn hình thành thói quen lướt Reddit qua trình duyệt của điện thoại.
“Cuối cùng tôi cũng nhận ra mình cần làm gì. Tôi đổi sang dùng điện thoại Cat S22 – một chiếc điện thoại nắp gập và nó chấm dứt hoàn toàn thói quen lướt mạng xã hội của tôi,” cô nói.
Đó là “nền tảng” đầu tiên của phong trào “Appstinence” do Gabriela đề xướng.
“Appstinence” và ý nghĩa của giao tiếp
“’Appstinence’ là xóa các danh khoản và bắt đầu một cuộc sống mới hoàn toàn bên ngoài những công nghệ này, điều mà đối với thế hệ trẻ nhất có thể khó khăn hơn rất nhiều so với thế hệ lớn tuổi hơn, những người trưởng thành 20, 30, 40 năm trước, khi không có các mạng xã hội. ‘Appstinence’ tập cho chúng ta học lại tất cả những điều mình đã học sai cách hoặc chưa học được vì dành quá nhiều thời gian trực tuyến,” Gabriela giải thích về ý nghĩa của từ “Appstinence” và mục đích của phong trào này.
Điều Gabriela nói đến, là ý nghĩa của giao tiếp giữa người với người.
Cô gái “Gen Z” nhấn mạnh: “Tôi muốn, ví dụ, có những tương tác ý nghĩa, nội tâm giữa con người với nhau. Khi bạn ngừng sử dụng mạng, bạn phải học cách giao tiếp với mọi người ngoài đời thực. Và nó đòi hỏi một kỹ năng khác.”
Cô đưa lên màn hình cho xem chiếc điện thoại Mudita Kompakt cô đang dùng. Chức năng của nó không có gì ngoài nghe/gọi, nhắn tin, và vài trò chơi giải trí mặc định trong đó. Màn hình trắng đen, không Internet, nó làm cho người ta liên tưởng ngay đến những chiếc điện thoại Nokia, Sony Ericsson đã trở thành cổ vật.
Cô gái “Gen Z” của Silicon Valley hiểu không phải công nghệ nào cũng được thiết kế để gây nghiện. Người ta có thể có những chiếc điện thoại đơn giản như cô đang dùng, là điện thoại di động, nhưng nó không được thiết kế để gây nghiện. Appstinence.org của cô thấu hiểu điều này.
“Vậy nên, ‘Appstinence’ là lựa chọn không sử dụng những công nghệ đó, nhưng chúng ta vẫn sử dụng loại công nghệ khác, loại công nghệ được tạo ra chỉ để bạn kết nối với người khác,” Gabriela nói.
Loại công nghệ cô muốn nói là thư điện tử, số điện thoại, trang web. Cuộc nói chuyện với Gabriela Nguyễn được lên lịch từ những trao đổi qua email, không phải những tin nhắn để lại trong mạng xã hội như Facebook, Instagram, và TikTok.
Gabriela kể về trường hợp của một sinh viên đại học đã tìm đến Appstinence.org khi anh 18 tuổi.
Gabriela Nguyễn hồi còn nhỏ cùng với cha ở Boreal Mountain, California, năm 2004. (Hình: Gabriela Nguyễn cung cấp)
“Anh ấy đã thử mọi cách để giảm thời gian ‘online.’ Anh ấy dành hơn 10 tiếng mỗi ngày trên mạng xã hội. Chúng tôi đã làm việc cùng nhau trong hơn bốn tháng, cố gắng trao đổi qua lại và giúp anh tìm ra câu trả lời cho những câu hỏi lớn như ý nghĩa cuộc sống của bạn là gì? Bạn quan tâm đến điều gì? Bạn muốn dành thời gian của mình như thế nào? Bạn thích làm những việc gì? Nếu bạn ngừng sử dụng mạng xã hội, bạn sợ điều gì sẽ xảy ra với mình? Giống như việc cho phép anh ấy định hình lại quan điểm của mình về công nghệ, về bản thân, về thế giới, và sau đó trong quá trình đó, hướng dẫn anh ấy thoát khỏi những nền tảng này và bước vào thế giới thực,” cô kể.
Vì những giá trị chân thực
Gabriela Nguyễn có cái tên Việt rất đẹp, Khánh Linh. Cô phát âm tên của mình khá chuẩn, và có lẽ đó là hai từ tiếng Việt duy nhất Gabriela nói ra đầy tự tin. Cô xác nhận quan điểm của cô về giá trị thực của cuộc sống, cách cô nhìn về công nghệ, là “100% ảnh hưởng cha tôi, một người không ủng hộ tôi dùng iPhone và mạng xã hội khi còn nhỏ.”
“Là người tị nạn chạy trốn Cộng Sản, cha tôi luôn ‘nhạy cảm’ với thông điệp truyền thông. Khi tôi còn nhỏ, chúng tôi từng có một cái, nhưng sau đó cha nói ‘đây là tuyên truyền’ và bỏ nó ra ngoài đường,” Gabriela kể. “Bây giờ cha tôi rất vui, như bất kỳ bậc cha mẹ nào, khi thấy con mình nhận ra rằng lời nói của cha mẹ là đúng.”
Cô gái vừa học xong cao học có cách phản biện lại những gì được cho là lợi ích của mạng xã hội ngày nay cũng rất “Appstinence.”
Với Gabriela, cô không phủ nhận giá trị của mạng xã hội trong việc lan truyền thông điệp, điều hành doanh nghiệp, hoặc đó là cách lên tiếng của những người yếu thế nếu sống giữa một xã hội bị bưng bít thông tin.
Nhưng bên cạnh đó, cô nói: “Tôi nghĩ trong trường hợp cụ thể này, mọi thứ sẽ thay đổi tùy từng trường hợp. Có thể thông điệp sẽ mạnh hơn và hiệu quả hơn nếu chúng ta trực tiếp bằng cách gặp các lãnh đạo địa phương trong cộng đồng? Bởi vì, khi đó chúng ta tương tác với con người cụ thể, bằng xương bằng thịt, nhìn thấy và lắng nghe chúng ta, chứ không phải thông tin nửa giây trên Instagram rồi lướt qua.”
Gabriela nói cô hiểu vì sao trong những trường hợp cụ thể, mạng xã hội lại hữu ích.
“Nhưng vấn đề không phải là liệu mạng xã hội có hữu ích ngay lúc đó hay không. Mà là trong tất cả những khoảng thời gian khác mà bạn dành cho mạng xã hội,” cô nói. “Chúng ta không thể dùng tình huống ngoại lệ đó để bào chữa cho tất cả việc dùng mạng xã hội như một hình thức giải trí để tương tác với thế giới thật.”
Gabriela cho rằng khi các nền tảng này trở nên tồi tệ hơn, con người sẽ lãnh hậu quả của sự đánh đổi này.
Do đó, cô muốn chính phủ nên có cách quản lý các nền tảng này và cha mẹ nên can đảm nói “không” khi con cái nài nỉ dùng Instagram.
“Tôi muốn nói thẳng với những người ‘Gen Z’ rằng mạng xã hội gây hại nhiều hơn lợi: Hãy xóa tài khoản của bạn. Và ‘Appstinence’ là một giải pháp thực sự và khả thi,” cô nói.
“Tôi biết rằng việc từ bỏ có thể rất khó khăn. Tôi đã phát triển một phương pháp đơn giản, gọi đó là Phương Pháp 5D bao gồm: Decrease (Giảm); Deactive (Vô hiệu); Delete (Xóa); Downgrade (Hạ thấp giá trị), và Depart (Rời đi)”
Cách đây khoảng 30 năm, khi chưa có điện thoại thông minh và mạng xã hội, hình như con người đã có những giá trị chân thực “Appstinence.” [đ.d.]
—
Liên lạc tác giả: ngo.kalynh@nguoi-viet.com
Bí Ẩn 1700 Năm: Thi Hài Bất Tử Của Thánh Cecilia
LỜI KINH TẠ ƠN – Lm Giuse Hoàng Kim Toan
Lm Giuse Hoàng Kim Toan
Thông thường khi ta muốn cám ơn ai cách đặc biệt, ta thường mang theo món quà thường gọi là tạ ơn. Món quà nhỏ hay lớn tùy theo điều ta được đón nhận, hoặc có khi vì quá thân thiết không khách sáo ta đến với tấm lòng tri ân là đủ. Khi ta tạ ơn Chúa Cha, ta được mời gọi thông hiệp vào hy lễ của Chúa Giêsu, là hy lễ tạ ơn vẹn toàn.
Tạ ơn có một ý nghĩa đặc biệt trong phụng vụ Kitô giáo. Lời tạ ơn này bắt nguồn từ việc kính nhớ Con Chúa chịu chết và sống lại. Khi Chúa Cha ban cho nhân loại Chúa Con là Đấng Cứu Thế, như Phúc Âm Thánh Gioan viết: “Thiên Chúa yêu thế gian đến nỗi đã ban Con Một, để ai tin vào Con của Người thì khỏi phải chết, nhưng được sống muôn đời. Quả vậy, Thiên Chúa sai Con của Người đến thế gian, không phải để lên án thế gian, nhưng là để thế gian, nhờ Con của Người, mà được cứu độ.” (Ga 3, 16 – 17).
Quà tặng Chúa Cha ban cho nhân loại không phải là món quà tinh thần hay vật chất mà là chính Người Con của Chúa Cha. Một Người Con đầy quyền năng đã vâng phục Cha hoàn toàn như Thánh Phaolô tuyên xưng: “Đức Giê-su Ki-tô vốn dĩ là Thiên Chúa mà không nghĩ phải nhất quyết duy trì địa vị ngang hàng với Thiên Chúa, nhưng đã hoàn toàn trút bỏ vinh quang mặc lấy thân nô lệ, trở nên giống phàm nhân sống như người trần thế.” (Pl 2, 6 – 7).
Quà tặng Chúa Cha ban cho nhân loại là một Thiên Chúa làm người ở giữa nhân loại. Người là Đấng vô tội đã mang lấy tội lỗi của nhân loại và chết cho tội lỗi nhân loại. Qua sự chết của Người mà nhân loại được giải thoát khỏi tội, khỏi sự chết. Thánh Phaolô viết: “Đức Ki-tô đã chết vì chúng ta, ngay khi chúng ta còn là những người tội lỗi; đó là bằng chứng Thiên Chúa yêu thương chúng ta” (Rm 5, 8).
Ơn đặc biệt nhân loại được nhận, đó là được cứu thoát khỏi tội, khỏi sự chết nhờ Chúa Giêsu chịu chết và sống lại. Ta có thể dâng gì để tạ ơn Chúa Cha, nếu không phải là ta được mời gọi thông hiệp hy sinh nhỏ bé của ta vào trong hy lễ vẹn toàn của Chúa Giêsu. Kinh nguyện Tạ Ơn II dâng lên: “Vì vậy, lạy Chúa, khi kính nhớ Con Chúa chịu chết và sống lại, chúng con dâng lên Chúa bánh trường sinh và chén cứu độ để tạ ơn Chúa, vì Chúa đã thương cho chúng con được xứng đáng hầu cận trước Tôn Nhan và phụng sự Chúa.” Không phải vì ta được xứng đáng tạ ơn Chúa Cha, mà vì Chúa Cha đã thương cho ta được thông hiệp cùng Chúa Con dâng lên Chúa Cha lời tạ ơn thanh sạch, trang trọng, vẹn toàn nhất.
Tạ ơn không phải là mang theo món quà vật chất mà tạ ơn bằng chính đời sống “Này con xin đến để thi hành theo ý Chúa.” Của lễ tạ ơn, Chúa không đòi ta đổ máu hy sinh cho bằng vâng theo ý Chúa qua đời sống hằng ngày vì khi tạ ơn, kinh nguyện đã thưa: “Chúng con tha thiết nài xin Chúa cho chúng con khi thông phần Mình và Máu Ðức Ki-tô, được quy tụ nên một nhờ Chúa Thánh Thần.”
Thánh Phaolô viết: “Khi ta nâng chén chúc tụng mà cảm tạ Thiên Chúa, há chẳng phải là dự phần vào Máu Chúa Kitô ư? Và khi ta cùng bẻ Bánh Thánh, đó chẳng phải là dự phần vào Thân Thể Người sao? Bởi vì chỉ có một Tấm Bánh và tất cả chúng ta chia sẻ cùng một Bánh ấy, nên tuy nhiều người, chúng ta cũng chỉ là một thân thể (1 Cor 10, 16 – 17).
Lời kinh tạ ơn dâng lên Chúa Cha chỉ trong Chúa Giêsu Kitô nhờ Chúa Thánh Thần mà ta được xứng đáng. Khi ta dự lễ ta hãy sống với hết tâm tình nguyện dâng: “Vì vậy, lạy Chúa, khi kính nhớ Con Chúa chịu chết và sống lại, chúng con dâng lên Chúa bánh trường sinh và chén cứu độ để tạ ơn Chúa, vì Chúa đã thương cho chúng con được xứng đáng hầu cận trước Tôn Nhan và phụng sự Chúa. Chúng con tha thiết nài xin Chúa cho chúng con khi thông phần Mình và Máu Ðức Ki-tô, được quy tụ nên một nhờ Chúa Thánh Thần.”
Lm Giuse Hoàng Kim Toan
From: Langthangchieutim
Một bức ảnh xúc động hơn ngàn lời chia buồn!
Một bức ảnh xúc động hơn ngàn lời chia buồn!
Cuộc chia ly đầy nước mắt trong mênh mông biển nước! Người dân vùng rốn lũ xã Hòa Thịnh, Đắk Lắk (tỉnh Phú Yên cũ) lưu luyến tiễn đưa người thân không may qua đời giữa những ngày mưa lũ…
Từ ngữ nào biểu đạt hết được nỗi đau xé lòng này?
Nguồn: Tuổi Trẻ
Hãy Cám Ơn Cuộc Sống
GÓC SUY GẪM…
Nếu bạn sống lạc quan & một cái nhìn tích cực. Bạn sẽ giải quyết tốt nhiều sự việc không vừa ý. Đồng thời sẽ giúp tâm hồn bạn nhẹ nhàng thanh thản với từng ngày trong cuốc sống…
***
Hãy Cám Ơn Cuộc Sống.
* Nếu bạn thấy đêm nay khó ngủ – Hãy nghĩ đến những kẻ không nhà chẳng nệm ấm chăn êm.
* Nếu bạn gặp một ngày tồi tệ nơi làm việc – Hãy nghĩ đến những người đã mấy tháng nay không tìm được việc làm.
* Nếu bạn chán nản vì mối quan hệ xấu đi – Hãy nghĩ tới những kẻ không bao giờ biết hương vị của thương yêu và được người yêu thương lại.
* Nếu bạn buồn phiền vì thêm một cuối tuần vô vị trôi qua – Hãy nghĩ tới những người phụ nữ quẫn bách, quần quật cả ngày, suốt tuần không nghĩ, chỉ mong kiếm được chút tiền còm nuôi mấy miệng ăn.
* Nếu bạn hỏng xe dọc đường, phải cuốc bộ vài dặm vài mới tìm ra được người giúp đỡ – Hãy nghĩ tới những ai liệt cả đôi chân, luôn khao khát được bước đi như bạn.
* Nếu bạn cảm thấy đời mình bị mất mát và băn khoăn về ý nghĩa kiếp người – Xin bạn hãy biết ơn cuộc sống vì có nhiều người đã không được sống hết tuổi trẻ của mình để có những trải nghiệm như bạn.
* Nếu bạn cảm thấy mình là nạn nhân của những ai hay cay nghiệt, dốt nát, nhỏ nhen, nghi kỵ – Hãy nhớ rằng việc đời có khi còn tệ hại hơn thế rất nhiều.
Mưa lũ cuốn trôi 2 con nhỏ: Người mẹ gục bên bàn thờ, khóc đến kiệt sức
“Nước lũ lên quá nhanh, dù dùng ca nô nhưng việc di chuyển vẫn vô cùng khó khăn. Vừa kịp đưa 2 hộ dân ra ngoài an toàn thì chúng tôi quay lại nhà 2 cháu nhưng không kịp cứu…”, anh Triệu tiếc nuối.
Mưa lũ cuốn trôi 2 con nhỏ: Người mẹ gục bên bàn thờ, khóc đến kiệt sức
16.100 M3/S – ĐÂY KHÔNG PHẢI XẢ LŨ, ĐÂY LÀ THẢM S.Á.T
NHỮNG BÀI POST HAY.- Vũ PhanAnh
16.100 M3/S – ĐÂY KHÔNG PHẢI XẢ LŨ, ĐÂY LÀ THẢM S.Á.T
16 giờ ngày 19-11, thủy điện Sông Ba Hạ xả lũ với lưu lượng 16.100 m3 nước mỗi giây.
Không phải ai cũng hình dung được con số này khủng khiếp thế nào.
16.100 m3/giây nghĩa là 57,96 triệu m3 nước trong chỉ 1 giờ. Một biển nước khổng lồ đổ ập xuống hạ du, đủ để nhấn chìm một thành phố nhỏ, đủ để cuốn phăng hàng chục ngàn hecta ruộng đồng, đủ để nhấc bổng những mái nhà yếu ớt như những chiếc lá giữa dòng.
Và điều tàn nhẫn nhất là người dân không được cảnh báo sớm. Không ai kịp di dời. Không ai kịp chạy. Không ai kịp chuẩn bị bất cứ thứ gì
Đó không phải là xả lũ. Đó là một cú tấn công bất ngờ vào hàng vạn con người vô tội.
Thế rồi, người ta lại đưa ra một lý do quen thuộc: “Xả lũ còn đỡ hơn vỡ đập.”. Đó là kiểu ngụy biện độc ác nhất, vì không chỉ 1 nhà máy, mà có hàng chục nhà máy xả lũ đồng loạt xuống đầu dân.
Vỡ đập thì kinh hoàng. Nhưng khi buộc phải xả đến 16.100 m³/s, thì những câu hỏi phải được đặt ra là:Tại sao để hồ đầy đến mức báo động?Tại sao không xả từ sớm, xả theo ngưỡng an toàn?
Tại sao dự báo chậm, cảnh báo muộn? Tại sao không di dời dân trước khi mở cống? Và tại sao hạ du phải gánh hết hậu quả của sự vận hành yếu kém đó?
Không ai phản đối việc bảo vệ đập.
Nhưng nếu bảo vệ đập bằng cách thả hàng chục triệu mét khối nước xuống đầu dân mỗi giờ, thì mạng dân nằm ở đâu trong phương trình an toàn ấy?
Một cái đập được cứu đổi lại hàng ngàn mái nhà biến mất, hàng vạn gia đình trắng tay, hàng trăm tỉ tài sản trôi theo dòng lũ và sinh mạng của người dân, để đổi lại câu nói “không vỡ đập là may”.
May cho ai? Chắc chắn không phải cho những người đang run rẩy ôm nhau trên nóc mái tôn giữa đêm.
Thảm họa này không chỉ là thiên tai. Nó là kết quả của sự chậm trễ, buông lỏng và vô trách nhiệm trong vận hành thủy điện lẫn ứng phó khẩn cấp.
Trong khi chỉ cần cảnh báo sớm, di dời có tổ chức, thông báo minh bạch, phối hợp giữa chính quyền – thủy điện – cứu hộ, thì đã không có cảnh người dân kêu cứu trong tuyệt vọng, không ai trả lời.
Nếu không xử lý nghiêm, nếu không siết lại trách nhiệm, nếu vẫn tiếp tục buông để mặc cho ai mạnh nấy sống, thì năm sau, năm sau nữa sẽ lại có những “kỷ lục xả lũ”, dân lại không kịp trở tay.Và những mái nhà sẽ tiếp tục biến mất dưới dòng nước mà lẽ ra họ phải được bảo vệ.
● Cô Ba







