Nhìn mà rụng rời tay chân.

Nhìn mà rụng rời tay chân.

Hình ảnh rừng người chờ từ 2- 3 giờ sáng để được visa xuất khẩu lao động.
Xã hội Việt Nam đang tiến lên thiên đường CNXH với sự bất công, phân cấp rõ rệt giữa giàu và nghèo.

Xưa, người ta lấy của cải người giàu chia cho thằng nghèo. Đánh tư sản hết đường sống, phải chạy ra biển tìm đường cứu thân. 
Nay, lại lấy của người nghèo nuôi thằng giàu dưới nhiều hình thức, khiến nghèo phải tìm đường nuôi thân.

Thời đại rực rỡ mà trai thanh nữ tú ai cũng đều ước ao ra nước ngoài.
Lớp nghèo thì kiếm việc, làm cu li xứ người.
Lớp giàu thì biểu hiện sang chảnh, xuất ngoại mua sắm vì tiền để làm gì.
Lớp trung thì đi tìm tương lai, không muốn trở về nước.

Trước 1975, đất nước có bao giờ thế này. Sau khi giải phóng mọi sự thay đổi, đạo đức suy đồi, học đường cùng xã hội xuống dốc trầm trọng. Thực phẩm độc hại, môi trường ô nhiễm. Chưa kể bệnh nhân vào bệnh viện nằm chung giường, xếp lớp dưới đất chỉ có Việt Nam.

Nếu là một quốc gia phát triển thì không nên sống ảo, vì bề nổi của tảng băng sẽ bị tan chảy khi đến một giới hạn không cho phép.
Dù cố che đậy hình thức bề ngoài, Việt Nam vẫn bị xếp hạng 128 trong danh sách nước nghèo thế giới vào 2019.

Trẻ thời nay bị ru ngủ nhiều trò vui chơi giải trí, ma túy ngập tràn. Con ông cháu cha lắm tiền hầu hết đã có cái vé ấm thân thẻ xanh hay quốc tịch nước ngoài. Chúng xuất ngoại hưởng thụ hàng hiệu, xe xịn trong khi dân khổ chịu trận. 
Trẻ nghèo vất vả, chấp nhận xuất khẩu sức lao động để mưu sinh, và chấp nhận rủi ro cuộc đời thật là thương.

Vậy mà cứ khẩu hiệu hoa mỹ, hãy sống thực tế.

Được xem 1 lần, bởi 1 Bạn Đọc trong ngày hôm nay