NGÀY ÂÝ … BÂY GIỜ …
Anmai, CSsR
Thời gian ơi xin dừng lại
Thời gian ơi xin dừng lại
Cho đôi tình nhân
Yêu trong muộn màng
Đừng khóc ly tan …
(Ai đưa em về –
Nguyễn Ánh 9)
Thời gian trôi qua thật mau để rồi người ta cứ muốn kéo thời gian lại nhưng ai
nào kéo thời gian được đâu ?
Chỉ cần một giây trôi qua thôi thì mọi sự đã có thể thay đổi chứ huống hồ chi
một phút, một giờ, một năm.
Dẫu biết thời gian là như thế, con người vẫn muốn thời gian dừng lại để thừa
hưởng, để giữ lại cái vinh quang của tuổi xuân, của thời son trẻ nhưng nào ai
có giữ được. Tất cả đều nằm ngoài bàn tay với.
Danh, phận, sắc, … và tiền bạc cũng thế, tất cả đều trôi theo thời gian. Tiền
và danh cũng như bạc có lúc lên rồi có lúc xuống nhưng cuối cùng cũng trắng
tay. Cách riêng là nhan sắc, dù có cố giữ đi chăng nữa cuối cùng cũng chẳng còn
chi khi bóng ngã chiều tà.
Mới đây, có người cất công đi tìm hiểu về cuộc đời của vai diễn Tam Nương trong
phim ‘Người đẹp Bình Dương’, nữ diễn viên này mang luôn biệt danh này nhờ sự ái
mộ của công chúng. Bà cũng được coi là biểu tượng nhan sắc phụ nữ một thời ở
Sài Gòn nói riêng và miền Nam nói chung.
Với nhan sắc mà người ta gọi là trời phú cho bà, bà được thừa hưởng quá nhiều
vinh quang của cuộc đời. Thế nhưng, tất cả những vinh quang đó lui lại ở quá
khứ. Tiền bạc, tài sản, danh vọng bà cũng có đó nhưng những ngày luống tuổi, bà
cùng chồng – là người cũng ở trên đỉnh của vinh quang – lại cùng nhau dắt díu
nhau trở về vùng ven của chốn đô thị để tìm lại những ngày còn lại trong cõi
lặng của đời người.
Sau khi trở thành ngôi sao tỏa sáng làng điện ảnh, bà được các hãng phim lúc bấy giờ mời vào vai chính liên tục. Bà đóng rất nhiều phim (khoảng 60 phim) và trở thành nữ minh tinh số 1 với tiền cát-xê 1 triệu đồng cho một vai diễn (tương đương 1 kg vàng 9999 thời bấy giờ).
Có thể nói giai đoạn rực rỡ nhất của bà là khoảng thời gian 1965 – 1972, phim nào có bà đóng cũng đạt doanh thu rất cao. Năm 1969, bà đứng ra thành lập hãng phim riêng mang chính tên của bà là hãng phim mang chính tên của bà.
Không chỉ hợp tác làm phim, đóng phim ở nước ngoài mà đi đâu, dự bất cứ cuộc liên hoan phim nào, bà cũng đều được trọng vọng, sánh ngang hàng với các diễn viên nổi tiếng nước ngoài. Bà là một trường hợp đặc biệt, hiếm có. Đặc biệt, những ân sủng này chính là nhờ sự nổi tiếng, nhan sắc và tài năng của bà. Đồng thời những năm đó, không chỉ tham gia đóng phim tình cảm tâm lý xã hội, bà cũng bước sang lĩnh vực phim hài và phim kinh dị như. Hầu như ở lĩnh vực nào, bà cũng thành công.
Không có gì tồn tại mãi trên cõi đời này, mà điều phù du nhất chính là nhan sắc. Nhưng ở đời không ai được hưởng trọn vẹn may mắn, hạnh phúc luôn tiềm ẩn sự rủi ro, thậm chí cả bi kịch. Những ai hiểu được điều này sẽ đồng cảm hơn với cuộc đời của người phụ nữ nổi tiếng này.
Sau những năm tháng của hào quang, những ngày này, bà tu tại gia, nghiên cứu
Thiền học, làm từ thiện, hầu như ít tiếp xúc bên ngoài. Cuộc đời của một “minh
tinh màn bạc”, một phụ nữ “sắc nước hương trời”, sự nghiệp nghệ thuật lẫy lừng
đã kết thúc với số phận nghiệt ngã. Có lẽ, bà sẽ sống yên ổn với huyền thoại và
hào quang cũ khi đi ra đường bao người ngưỡng mộ kéo nhau theo phía sau để nhìn
mặt và xin chữ ký.
Có lẽ, bà cũng chỉ là một trong nhiều người đã, đang, từng và sẽ nổi tiếng và
thành công bởi sắc đẹp, bởi tài năng, bởi khả năng của mình trong những ngày ấy
nhưng cuối cùng cũng phải đối diện với cái hiện tại, cái thời khắc bây giờ.
Thánh vịnh 90 gửi gấm tâm tình thật hay :
Xin dạy chúng con đếm tháng ngày mình sống,
ngõ hầu tâm trí được khôn ngoan.
Không phải là bi quan, không phải là yếm thế, không phải là không còn lý tưởng để sống nhưng Thánh Vịnh nói “xin dạy chúng con đếm tháng ngày mình sống” để chúng ta biết và nhắc nhớ với nhau rằng :
Ngài cuốn đi, chúng chỉ là giấc mộng,
như cỏ đồng trổi mọc ban mai,
nở hoa vươn mạnh sớm ngày,
chiều về ủ rũ tàn phai chẳng còn.
Nhắc với nhau như thế để chúng ta vẫn sống trong cuộc lữ hành trần thế, ai ai trong chúng ta cũng cần chút tiền chút bạc để trang trải cuộc sống; ai ai trong chúng ta cũng cần một chút danh để lại với đời; ai ai trong chúng ta cũng cần chút sắc đẹp để phô diễn cho trần gian … nhưng cùng đích, căn cốt của con người vẫn là ơn cứu độ.
Sống trên đời này, chuyện quan trọng không phải là giàu hay nghèo, sang hay hèn, đẹp hay xấu nhưng cuối cùng làm sao đạt được Ơn Cứu Độ mà con người ngày đêm vẫn ngóng trông. Thật luống công vô bổ khi ta quá đẹp, ta quá sang, ta quá giàu, ta quyền cao chức trọng nhưng “bây giờ”, giờ ta nhắm mắt xuôi tay ta chẳng được gì. Có chăng được bộ đồ còn lại mặc trong người khi khâm liệm, mà bi đát nhất là cả cái nút áo người ta cũng cắt lại không để mang đi.
Đừng mãi hoài niệm cái “ngày ấy” xa xưa mà quên đi cái thực tại không chừng quá bi đát của “bây giờ” khi không còn chức còn quyền và dung nhan tàn tạ.
Vẫn có quyền hoài niệm một chút về “ngày ấy” nhưng hãy sống sao chọ đẹp phút “bây giờ” và quan trọng nhất là ngay “bây giờ” ta có phải ra đi ta hoàn toàn bình an và thanh thản vì ta đã ôm trọn Ơn Cứu Độ trong tay và vui vẻ thốt lên như cụ già Simêon :
Muôn lạy Chúa, giờ đây
theo lời Ngài đã hứa,
xin để tôi tớ này được an bình ra đi.
Vì chính mắt con được thấy ơn cứu độ
Chúa đã dành sẵn cho muôn dân:
Ðó là ánh sáng soi đường cho dân ngoại,
là vinh quang của Israel Dân Ngài. (Lc 2, 29-32)
Anmai, CSsR
Nguồn: Maria Thanh Mai gởi